30/4/14

TÔI CÓ MỘT GIẤC MƠ...hão!


I have dream...hão

Trong những ngày kỷ niệm lễ 30/4/2015 này, Chính Phủ đã yêu cầu các ban ngành đoàn thể, các báo đài, thông tin đại chúng không được gọi ngày này là ngày Đại Thắng nữa, mà sẽ đưa ra trưng cầu dân ý để chọn lựa những cái tên như ngày Nối Vòng Tay Lớn, Bắc Nam Sum Họp Một Nhà, Hòa Hợp Dân Tộc, Xích Lại Gần Nhau...Phía bên kia thì ứ chịu, cứ đòi là ngày Quốc Hận, hay Quốc Hận Một Nửa...
Anh MTA nằm trên cái chiếu rách, ngáy pho pho nhưng vẫn thấy mấy bố ấy cãi nhau ì xèo về vấn đề ấy trong giấc mơ của mình. Cả đời chưa bao giờ rời khỏi làng, vậy mà lần này anh MTA lại mơ ra tận Hà Nội, mơ thấy mình đang ở trong tòa nhà Cuốc Hội mới kinh chứ. Tòa nhà mới xây đẹp tuyệt vời với hai lá cờ, một đỏ sao vàng, một ba gạch đỏ một vàng to tổ bố treo song song...Bên trong có hai nhóm riêng biệt, nhìn là biết người sang trọng tài giỏi nhất VN rồi. Đó là các Ngị sỹ Cuốc hội mới được bầu. Một bên là các đồng chí ở trong nước, gọi là nhóm Nghị Gật. Nhóm kia là các anh Việt Kiều nhiều xiền ở nước ngoài về, gọi là Nghị Gáy...Các anh Nghị Gật thì chỉ biết Gật còn thì chả biết gì, còn các anh Nghị Gáy kia thì dĩ nhiên chả biết gì, chỉ biết...Nói.
Sau lễ trào cờ long trọng trước hai lá cờ Một Vàng Một Đỏ, với lại lá cờ Ba Đỏ Một Vàng thì điệu Quốc Ca vang lên. Các anh Gật Gáy đứng nghiêm trang. Giai điệu trầm hùng vang lên : "Đoàn quân Việt Nam đi..." thì chỉ có các anh Gật hát, còn các anh Gáy tắt đài im re. Khi tiếng ca rung động lòng người :"Này công dân ơi..." vang lên thì chỉ có các anh Gáy xúc động...gáy lên, còn các anh Gật im he...Nhưng đó là chỉ vì mới quá nên các bố nhà ta không thuộc mà thôi...Nghe nói sau đó các bố ấy sang Ai Đồ VN, chia đội hình ra rồi để anh Đàm, chị Linh dợt cho vài buổi là OK tuốt luốt. Về lại nhà Quốc thì đều hót như khứu cả...


Phải chi anh MTA mơ thấy em ni thì đỡ quá, đỡ hại não hơn là mơ thấy mấy chuyện viển vông chổng mông chờ trông chẳng thấy...
Anh MTA dù đang trong mơ, nhưng cũng không được vào tòa nhà ấy vì thuộc thành phần dân ngu k. đen. Đành phải trải chiếu rách nằm tít vòng ngoài để mơ hão vào trong ấy.Nên anh MTA mới biết được các anh Gật Gáy, và bây giờ phải gọi họ là những Nghị Sĩ Chân Chính của Quốc Hội Việt Nam mới, được bầu cử trong một cuộc bầu cử tự do, công bằng, công khai và minh bạch... Họ thực sự là những người có tài, có tâm, có lòng với đất nước và dân tộc chúng ta...Họ đã tự ứng cử, bỏ qua giai đoạn Làm Mai của chị Mối thuộc Mặt Chận TQVN, và họ đã được toàn dân chọn lựa để làm Hai Nhiệm Vụ vô cùng khó khăn sau đây :
Một là đem Dân Tộc VN chúng ta đến với Dân Chủ Tự Do.
Hai là đem Tự Do Dân Chủ đến với Dân Tộc VN chúng ta.
Nhưng MTA vẫn thấy cãi nhau ì xèo. Nhất là về việc lấy tên chính thức ngày 30/4. Cuối cùng thì chốt hạ lại danh sách 2 cái tên để các anh Nghị Mới ấy tranh cãi ỏm tỏi hơn :
Một là lấy tên là ngày Hòa Hợp Dân Tộc.
Hai là lấy tên là ngày Dân Tộc Hòa Hợp...
Vấn đề lấy tên nào thì còn tranh cãi kinh khiếp lắm. Quốc Hội Tự Do Dân Chủ mà. Nhưng có một vấn đề thì đạt được sự đồng thuận một chăm phần chăm em ơi...của các anh Nghị nói trên. Đó là lấy lại cái tên Sài Gòn để đặt lại cho...Sài Gòn.
Còn những điều được lòng dân nữa được đồng thuận thông qua như...
Nhưng anh MTA tỉnh giấc mất rồi, vì đã đến giờ phải vác ruộng ra cày rùi. Tiếc hùi hụi giấc mơ hão.. hại não đó quá.
Đó là giấc mơ của MTA và không chỉ của một mình...MTA.
30/4/2014
Mai Tú Ân
ma-tu-an.blogspot.com

1001 CÂU CHÂM NGÔN HAY NHẤT - Phần 1

Bắt đầu từ hôm nay Mai Tú Ân Blog sẽ lần lượt giới thiệu những câu châm ngôn, ngạn ngữ...hay nhất mà Mai Tú Ân cùng các cộng sự của Blog đã tìm kiếm, sưu tầm, dịch và giờ thì giới thiệu đến tất cả các bạn. Sẽ thật có ích với các bạn, nếu các bạn đọc, hay chép về, hoặc lưu đường dẫn để thỉnh thoảng vào đọc, và áp dụng dù chỉ một phần nhỏ trong cả một kho tàng đồ sộ cả nhiều ngàn những câu ngạn ngữ vàng mà MTA Blog đang sở hữu, thì cũng là những thành công không nhỏ cho các bạn và cũng là niềm vui rất lớn cho chúng tôi rồi...
Mai Tú Ân

1. Hãy cười lên và cả thế giới sẽ cười cùng bạn, nếu khóc, bạn sẽ phải chỉ khóc một mình.

2. Chỉ có gian nan, khó khăn mới thử thách một người bạn, nhưng để là một người bạn suốt đời thì phải có thời gian thử thách suốt đời. 

3. Một người bạn thật sự là người bước vào cuộc sống của bạn khi cả thế giới đã bước ra.

4. Yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ được mãi mãi.

5. Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống.

6. Nếu bạn không thể là Mặt Trời thì cũng đừng làm một đám mây đen che khuất ánh mặt trời.

7. Nếu làm một việc lớn hay nhỏ gì, bạn hãy như là một con tem, gắn chặt vào mục tiêu cho tới khi đến đích.

8. Có hai nơi mà không gì là không thể xảy ra : trong giấc mơ và trong tình yêu.

9. Nếu bạn luôn cố để giống một người nào đó, bạn sẽ đánh mất những gì đặc biệt nhất về chính mình. 

10. Cuộc sống giống như hoa hồng, vẻ đẹp luôn đi cùng với gai. 

11. Chẳng sao cả nếu bạn cố, và cố, và cố nữa, nhưng vẫn thất bại. Nhưng thật tệ hại nếu bạn cố rồi thất bại, và không muốn cố lần nữa.

12. Chỉ khi bạn mở được cánh cửa của lòng tin, bạn mới mở tới cánh cửa của tình bạn.

13. Một tâm hồn không có trí tưởng tượng cũng như một nhà quan sát không có kính thiên văn.

14. Khi bạn có thể cười ngay cả trong thất bại, đó là bạn đã đạt tới thành công thật sự.

15. Mỗi ngày đều là ngày đầu tiên của phần còn lại trong cuộc sống của bạn.

16. Không bao giờ có thang máy đi tới thành công, bạn luôn phải đi cầu thang bộ.

17. Một người thông minh giống như một dòng sông, càng sâu thì càng ít gây ồn ào.

18. Lòng ghen ghét, đố kỵ khiến người chất chứa chúng thiệt hại nhiều hơn người mà chúng nhắm tới.

19. Bạn trưởng thành không phải khi biết tự chăm lo cho mình, mà là khi bạn có thể chăm lo cho người khác.

20. Đừng phán xét ai cả, vì bạn được sinh ra trên đời không phải để làm công việc đó.

(còn nữa)

MỖI NGÀY TÔI TẶNG BẠN MỘT NIỀM VUI

Cám ơn cuộc đời mỗi sớm mai thức dậy,
Thấy chồng đi ăn Chả, em liền đi ăn Nem
Chả ăn một miếng chán phèo,
Còn Nem thì...hehe...nửa tá xơi xong, em vưỡn...thèm...


Thơ MTA

TÔI CÓ MỘT GIẤC MƠ...

I have a dream...

Ngày 30/4/2015, nhân kỷ niệm ngày Chấm Dứt Chiến Tranh giữa hai miền Nam Bắc, BCT, TU Đ và QH, CP đã quyết định lấy ngày 30/4 hàng năm làm ngày Xóa Bỏ Hận Thù, Hòa Hợp Dân Tộc...

Từ nay sẽ cấm các cuộc diễu binh vào ngày này, và biến ngày này thành một ngày của lễ hội Carnaval, Lễ Hội Hoa, hoặc Lễ Hội Bia...của quần chúng nhân dân...
Cho phép lá cờ vàng ba sọc đỏ được treo chung với lá cờ đỏ sao vàng...Và tiếng hát rung động lòng người :"Này công dân ơi..." cùng tiếp nối với tiếng hát trầm hùng :" Đoàn quân Việt Nam đi..." cùng vang lên để chào mừng quan khách khi lần đầu tiên Lễ Kỷ Niệm ngày 30/4/2015, giờ đây được gọi là Lễ Hòa Hợp Dân Tộc được tổ chức tại Sài Gòn. Và cũng lần đầu tiên ta thấy những quan khách QT tham dự Lễ Kỷ Niệm này khi nó đã được :"Thoát xác ve sầu"
Thủ Tướng VN chào đón TT Mỹ, TTk LHQ, các lãnh tụ Thế Giới đã tề tựu đông đảo tại SG để dự một buổi Lễ Hợp Lòng Dân, Hợp Đạo Ông Bà, Hợp Lẽ Trời Đất và Quốc Tế. 
Cũng trên lễ đài là các phái đoàn Tôn giáo, các quan khách lãnh tụ các phong trào đoàn thể của người VN, toàn thể báo giới hải ngoại, cùng đại diện của đủ thứ hội đoàn như Tổ chức Cựu Quân Nhân VNCH, cựu Tù Nhân..v..v..
Trước đó một số quan khách đại diện cho các hội đoàn hải ngoại và trong nước có liên quan đã gặp TT Việt Nam trong một cuộc gặp gỡ hữu hảo và tràn đầy tình đồng bào. ThT VN đã chấp nhận trên căn bản về việc phục hồi các hội đoàn liên quan như Tổ Chức Cựu Quân Nhân VNCH, cựu KQ, cựu HQ, cựu Nhảy Dù, cựu Biệt Cách 81...Cùng với cựu Tù Nhân HTCT, bồi thường và trao trả những  tài sản cho giới tôn giáo, cũng như đạt được việc trao trả lại QY Viện Cộng Hòa (QYV 175) để dùng nơi này chữa trị cho các gia đình cựu quân nhân VNCH, cũng như trả, hoặc hoán trả lại Nghĩa Trang Quân Đội...v..v..
Ngoài ra chính phủ và các bên liên quan cũng đạt được một thỏa thuận ngỏ về việc gắn Huân Huy Chương cao nhất cho một số tướng lãnh VNCH đã tuẫn tiết trong những ngày tháng bi tráng đó, cũng như kế hoạch dựng tượng, đặt tên Nguyễn Khoa Nam, Phạm Văn Phú, Lê Văn Hưng...cho một vài đường phố, trường học ở Sài Gòn...
Cùng làm việc về phía chính phủ còn có Hội Cựu Chiến Binh VN, và Hội CCB VN đã nhất trí kết hợp với Hội Cựu QN VNCH thành một Hội duy nhất. Đó là Hội Cựu Chiến VN...Và tôi thấy những người lính già, những vị sĩ quan của "Việt Cộng và Ngụy", trong các bộ quân phục đặc trưng của binh chủng đã ôm choàng lấy nhau, nước mắt dâng trào, những giọt nước mắt mừng mừng tủi tủi của những chiến binh kiên cường năm xưa đã tràn ra trên những khuôn mặt không còn trẻ nữa...
Và ngày 30/4/2015 tưng bừng lễ hội, những giọt nước mắt, nụ cười đoàn tụ cùng với hai lá cờ VN kề sát nhau tung bay dưới bầu trời hạnh phúc....và khiến người ta quên đi những hình ảnh chết chóc của ngày 30/4/1975.

Đó là giấc mơ của tôi và không chỉ của một mình tôi.
Mai Tú Ân
ma-tu-an.blogspot.com

29/4/14

Ngày 30/4 đến và xin một phút cho những người đã nằm xuống...


Thế là cái ngày 30/4 lại đến với mọi người dân Việt Nam chúng ta như một ngày duy nhất sẽ không bao giờ đạt được sự đồng thuận của cả một dân tộc nếu chúng ta vẫn giữ cách nghĩ cũ, cách tiến hành ăn mừng như cũ. Nó sẽ vẫn mãi là một ngày đánh dấu sự chia cắt dân tộc này, mặc dù sự chia cắt không còn nữa, nhưng nó vẫn còn là dấu ấn chia cắt bởi chính cái ngày ta hành lễ kỷ niệm sự chia cắt này.
Không ai buộc được chúng ta phải quên đi những ngày đáng nhớ đó, nhưng cũng chẳng ai bắt chúng ta cứ mãi ăn mừng, cứ mãi hồ reo trên sự đau khổ, bất hạnh của một nửa đất nước, một nửa dân tộc này. 
Chúng ta đã ăn mừng gần 40 năm rồi, và tiếng hò reo chiến thắng ngày càng nhạt dần đi khi sự xích lại gần nhau ngày lại càng gần nhau hơn nữa. Chúng ta là người duy nhất lên tiếng muốn xích lại gần nhau, nhưng chúng ta lại là người vẫn để những tảng đá ngăn đường giữa hai phía, những tảng đá mà chỉ có chúng ta mới dẹp bỏ bằng việc đưa ngày Lễ 30/4 thành ngày Lễ Xóa Bỏ Hận
Thù, Hòa Hợp Dân Tộc...Chúng ta công khai kêu gọi những điều đẹp đẽ trên, nhưng chúng ta vẫn để lại những tảng đá ngăn đường, cản trở những điều đẹp đẽ đó...
Có nhiều điều để bắt đầu, nhưng việc cần làm đầu tiên là một việc thuộc Tâm Linh khi chúng ta không để cho những vong hồn, những chiến binh phía bên kia đã ngã xuống trong cuộc chiến phải bơ vơ trên chính mảnh đất mà họ đã chết vì nó. Họ phải được tôn trọng xứng đáng bởi họ đã ngã xuống vinh quang như chúng ta và cũng bởi một niềm tin y hệt như chúng ta...Chúng ta không thể không công nhận những người đã khuất đó khi chúng ta đã công nhận những người còn sống giờ đây không còn là kẻ thù nữa mà đã trở thành một phần của dân tộc này...Điều đó vô lý, tàn nhẫn và làm đau lòng cho cả những người sống lẫn những vong hồn của một nửa từng là phía bên kia đó.
Cũng như chúng ta phải công nhận những người từng ở phía bên kia cũng có quyền kỷ niệm những gì họ cho là thiêng liêng một cách công khai, thờ cúng theo cách của họ. Dù mất tất cả, dù khố khổ khốn cùng sau cái ngày 30/4 đầy tức tưởi đó, thì họ cũng có những điều đáng để tự hào, đáng để tưởng nhớ trong những ngày này lắm chứ. Họ cũng có quyền ngẩng mặt lên tự hào khi được tổ chức lễ tưởng niệm những ngừoi của họ đã ngã xuống cuộc biến thiên lớn nhất của lịch sử dân tộc. Dù thất trận, nhưng họ cũng có những điều để tự hào như chính những người thắng trận chúng ta, vì họ cũng có những con người có những phẩm chất để làm nên chiến thắng như chính chúng ta vậy. Họ cũng có ngàn tấm gương xứng hy sinh lẫm liệt đáng để họ tưởng nhớ giống như chúng ta, họ có cả những tướng lãnh Vị Quốc Vong Thân, đã bắn vào đầu chính họ chứ không bắn vào chúng ta để đền nợ cho nước non và xứng đáng được không chỉ một phía kính phục,  và cũng xứng đáng trở thành anh hùng không phải chi của một phía...
Vẫn biết rằng con đường để đi đến gần nhau vẫn còn dài, còn lắm trắc trở chông gai, nhưng với tình thương yêu giữa người cùng một nước thì chỉ cần ta dẹp đi những tảng đá cản đường vô lý, mở lòng ra , để tình đồng bào nghĩa dân tộc tự kết nối như nó vốn có hàng ngàn năm qua thì biết bao nhiều những điều nặng nề, những hận uất sẽ được nguôi ngoai phần nào, những niềm vui sẽ đến và cho cả những vong hồn sẽ được được siêu thoát bình yên hơn, và cũng không chỉ vong hồn của một phía...   
Chúng ta cần phải biết mở lòng ra để đón nhận nỗi đau của cả những người không chung đường chung lối chỉ vì một lý do vô cùng đơn giản. Đó là nỗi đau nào cũng giống nỗi đau nào. Những người ở phía bên kia cũng vậy, không hơn và cũng không kém gì chúng ta trong nỗi đau tận cùng này. Và những vong hồn cho dù ngã xuống vì màu cờ nào thì giờ đây cũng cần được tưởng nhớ xứng đáng,chỉ bởi vì họ cùng ngã xuống cho mảnh đất này, cho dân tộc này...
Những nỗi đau như vậy sẽ không bao giờ mất đi....Chỉ có sự cảm thông, sự chia sẻ tình người với tình người, của những người đã từng là kẻ thù không đội trời chung thì nỗi đau đó mới có thể nguôi ngoai phần nào. Cho cả người được cảm thông, chia sẻ lẫn người chia sẻ cảm thông... 
Trong những ngày Lễ này chúng ta thắp những nén nhang tưởng nhớ đến những người lính của chúng ta đã ngã xuống trong vinh quang, trong những chiến công chói lòa, thì cũng nên có những nén nhang tưởng nhớ đến những người lính âm thầm ngã xuống ở phía bên kia, dù họ không có được vinh quang thắng trận như chúng ta, Và những nén nhang đó của tất cả những người Việt Nam hôm nay không nên chỉ dành cho những người lính của chúng ta, mà nên dành và phải dành cho cả những người lính ở phía bên kia trận tuyến nữa. Và khi ta tỏ lòng tri ân với các anh hùng liệt sĩ của chúng ta, thì thật cao thượng, thật tình người và cũng đầy tính nhân văn cao cả khi ta cũng nên chia sẽ, phải chia sẻ lòng tri ân ấy cho những người ở phía bên kia, những con người mà xét trên mọi phương diện, mọi lý trí, mọi tình cảm, thì họ hoàn toàn xứng đáng nhận được đối xử trân trọng của chúng ta với những tấm lòng hòa giải bao dung và đầy ắp tình người. Vì suy cho cùng thì khi chiến tranh đã không còn nữa, sự Thắng Thua đang nhạt nhòa dần thì nỗi đau không gì bù đắp được mà nó để lại trên mảnh đất VN tang thương này cũng sẽ là nỗi đau chung của cả dân tộc Việt Nam chúng ta...Và ta chỉ có thể làm cho nó nguôi ngoai đi khi đóng chặt lòng với những định kiến hẹp hòi, cùng lòng hận thù mù quáng, và mở lòng yêu thương ra để san sẻ và đón nhận tình yêu thương giữa những người anh em chung một nguồn cội Việt Nam.
Xin kính dâng một nén Tâm nhang tưởng nhớ chung cho những chiến binh can đảm, không phân biệt màu cờ đã ngã xuống trong những tháng ngày bi tráng đó... 
29/4/2014
Mai Tú Ân
ma-tu-an.blospot.com

Quê Hương - Thơ Đỗ Trung Quân

GIỚI THIỆU 100 BÀI THƠ HAY NHẤT TRONG LỊCH SỬ THI CA VIỆT NAM...

Ad Thuy Pham
"Quê hương", hai tiếng đơn sơ nhưng rất đỗi thân thương đối với mỗi người chúng ta. Nhắc đến hai từ này, những hình ảnh êm đềm và mộc mạc lại ùa về tâm thức. Ai cũng có một mảnh trời riêng cho mình. Tuỳ theo cảm nhận, quê hương có thể là tiếng gõ lách cách của hàng hủ tiếu rong giữa khuya nơi thành thị, mà cũng có thể là tiếng võng đưa kẽo kẹt buổi trưa hè oi ả, hay cũng có thể là giàn giao hưởng của gió, lá và tiếng rã rích của côn trùng trong một đêm trắng thanh, gió mát miền thôn dã...
Theo dòng đời, phần đông chúng ta phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn để tạo dựng cho mình cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng nỗi nhớ quê xưa lúc nào cũng canh cánh bên lòng. Có rất nhiều bài thơ viết về quê hương, bài nào cũng có cái hay và cái đẹp riêng của nó, nhưng nói đến "Quê hương", không ai không nghỉ đến "quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày...", một "Quê hương" rất nỗi tiếng của nhà thơ Đỗ Trung Quân, đã được nhạc sĩ Giáp Văn Thạch làm cho nó trở nên bất tử.
Hôm nay ThuyPham xin trân trọng mời các bạn thưởng thức lại bài thơ này, để nhớ về quảng thời gian êm đềm và không bao giờ phai nhạt trong tâm trí.
Thuy Pham

Quê Hương

Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ...

ĐỖ TRUNG QUÂN

28/4/14

MỖI NGÀY TÔI TẶNG BẠN MỘT NIỀM VUI

Cám ơn cuộc đời mỗi sớm mai thức dậy,
Hay tin bà chủ nợ đã trốn đi nước ngoài...


Thơ MTA

ANH MTA KỂ CHUYỆN VĂN THƠ


Chuyện Nàng Thơ VN

Lại dự tiệc nhậu cóc ổi hoành tráng tại nhà đại ca Thành Đạt. Đại ca hỏi :
- Chú biết câu Đời thay đổi khi Ta thay đổi không ?
- Dạ, MTA em vốn rốt nên không biết. Là cái gì hả anh ?
- Anh cũng không biết. Nhưng chắc chú em biết câu Ta không đổi thì ta đổi Đời ?Tức là ta thay đổi đối tượng ấy mà. Như khi ta đi uống bia gác tay, nếu không thích thì ta kêu má mì thay chỗ gác tay khác ấy mà...tức đổi đào....
- Ôi, giời...Bộ anh tính đổi chị nhà…
- Bậy mày, anh mà tính vậy thì chị mày xé phay anh làm gỏi…Anh nói đây là nói văn thơ kìa. Từ xưa đến giờ giới thơ văn ta cứ mấy em mơ mấy em Nàng Thơ Tàu Phù, mình hạc xương mai, yểu điệu thục nữ, thoát ẩn thoát hiện, vừa giống ma lại giống girl đứng đường ở cõi trên, cứ đêm khuya thanh vắng, gió lặng trăng thanh thì õng ẹo ra trêu giai….sợ bỏ mẹ đi, làm gì mà còn ý thơ với thẩn nữa. Mấy con mẻ đó, đời ông cố ông tổ mình mê thì giờ này cũng già lão, không rụng răng thì cũng sứt rốn rồi, đẹp đẽ gì nữa mà mê. Nên anh mày mới ngộ ra là cho các nàng thơ ấy đi chỗ khác chơi…Thế là anh làm được mấy bài thơ rất hay. Anh sẽ cho đọc cho chú 2 câu thôi, nhưng chú đừng có phổ biến cho nhiều người biết vì vấn đề tác quyền. Nhiều kẻ sẽ đạo thơ của anh. Hai câu nhé :
Mỳ tôm nấu với nước sồi (nước sôi)
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon...
Chà, hay tuyệt vời hay. Chú thấy không ? Còn gì biểu trưng hơn, cao đẹp hơn cho Thời đại XD XHCN bây giờ, và lại Đậm Đà Bản Sắc Dân Tộc VN ta bằng Mì Tôm ? Hai chữ Mì Tôm bằng chữ viết Hoa.....Trở lại chuyện Nàng Thơ, Anh khuyên chú em cũng như anh dùng chổi chà quét mấy ẻm ấy biến khỏi thơ của mình…
- Em không chịu, không chịu, không chịu…đâu
Đại ca bực mình : Thế bộ chú mày tưởng mấy con mẹ Nàng thơ đó chịu chú chăng ? Mấy em Nàng thơ chân dài đó chịu mấy đại gia chớ ứ thèm chơi với mấy thằng thơ văn vườn như anh với chú mày. Nhưng thôi, kệ chú. Phần anh thì anh dẹp mấy con mẻ Nàng Thơ đó đi.
MTA rụt rè hỏi nhỏ : Thế anh định lấy ai làm nàng..Nàng Thơ của anh ?
- Thì chị mày chứ còn ai vào đây nữa. Mụ ấy nhớn tuổi, hoành tráng như một sumô và dữ như sư tử Hà Nội (Hà Đông giờ nhập vô Hà Nội nên….) nhưng nay anh tưởng tượng cho mụ ấy làm Nàng Thơ Việt Nam, cho mụ ấy quốc hồn quốc túy, mặc áo tứ thân, nhưng béo quá nên bốn mảnh bay bốn phía, tóc đuôi gà tung tăng tinh nghịch…Mụ ấy lùn tịt thì anh “nâng cao tầm vóc Việt” bằng cách cho :”em đi đôi guốc cao cao..”Mụ ấy xấu thì anh tô son trét phấn cho nhiều, cho dày vào để mỗi lần cười thì Nàng Thơ Việt Nam của anh mày cũng toe toét, nhoe nhoét như hề Xuân Hinh giả gái ấy…trông xinh đáo để….hehehe…
Nhưng MTA không cười được vì thấy vợ kiêm Nàng Thơ mớicủa đại ca đứng ngay sau lưng của đại ca với hàm răng nghiến kèn kẹt....
Vừa thăng lẹ MTA vừa nghĩ. Thôi rồi, không biết đại ca nhà thơ của mình có qua được tuần trăng này không, đại ca ơi…
MTA
ma-tu-an.blogspot.com

Mỗi ngày tôi tặng bạn một niềm vui

Cám ơn cuộc đời mỗi sớm mai thức dậy,
Lại có thêm một người tình nữa để yêu đương...

Thơ MTA

27/4/14

Hình khỏa thân nghệ thuật...




Hoan hô em MobiPhone...

Hôm nay mở cái điện thoại CùiBắpThôngMinh của mình, MTA bỗng nghe thấy giọng ỏn ẻn nói sẽ kể "Chuyện Ấy" cho bất cứ ai bấm "Kể Chuyện Ây".... Ôi, Giời ạ, MTA khoái quá, nghe thấy phiêu linh đến tận từng tế bào...tai nghe.
Trước khi rút vào phòng kín với Cục Gạch và Tai Nghe, MTA xin Like cho em MobiPhone một phát về dịch vụ dắt mối "Tình Thương Mến Thương" này đến với các Thượng Đế của mình. Mong MobiPhone tiếp tục phát huy tinh thần tập thể, mở tiếp các chương trình tương tự chương trình KCA (Kể Chuyện Ấy) cho các bô lão và các cháu nhi đồng yêu quí của chúng ta.... 

"MobiPhone - Kết nối đến mọi nhà"

MTA

A, đây rồi...

                                                               A, đây rồi, hết đường chạy nhé...

Người đàn bà thứ hai - thơ Phan Vĩnh Hà

GIỚI THIỆU 100 BÀI THƠ HAY NHẤT LỊCH SỬ THI CA VIỆT NAM

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời yêu mẹ, mẹ ơi!

Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy
Dù thế nào con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai

Mẹ đừng buồn những hoàng hôn, những sớm mai
Anh có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.

Con chỉ là một cơn mưa mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ mà thôi.

Anh ấy có thể đi bên con suốt cả cuộc đời
Nhưng có thể chia tay ngay ngày mai có thể
Vì anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai.

PHAN VĨNH HÀ

Bảy Bài Học Làm Người - Thân Đức Hòa

Bài học Thứ Nhất - Hãy Học Nhận Lỗi
Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng. Thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.

Lời bình của MTA: Bạn hãy tập nhận lỗi, tự nhận lỗi về phần mình một cách chân thành nhất, nhanh chóng nhất trước khi những lỗi lầm của bạn bị người khác phát hiện, thì những xích mích, giận ghét của những người liên quan sẽ gia giảm đi rất nhiều...Hãy luôn tự nhủ rằng con người không ai hoàn hảo, không ai không có lỗi...và việc bạn thật tâm nhận lỗi không hề làm bạn mất đi những giá trị của mình mà đôi khi còn ngược lại...




Bài học Thứ Hai - Hãy Học Nhu hòa
Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên. Cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được.


Lời bình của MTA : Hãy làm như cây liễu mùa đông khi bị tuyết phủ suốt nhiều tháng trời và bám dầy trên những cành liễu mỏng manh, yếu đuối...Nhưng những cành liễu mỏng manh đó đã uốn mình xuống để trút bỏ lớp tuyết băng dày đặc đó và rồi chúng lại vươn lên mạnnh mẽ để đón những tia nắng mặt trời. Còn những cây tùng cây bách to lớn và mạnh mẽ thì sụp gẫy đổ vì những khối tuyết bám trên thân cành đè nặng xuống. Trong khi chúng không thể uốn mình xuống để trút bỏ đi lớp tuyết phủ đang giết dần giết mòn chính chúng. Bài học này cho ta thấy những kẻ yếu thế nhỏ bé có thể tồn tại nếu biết uyển chuyển, biết cúi đầu trước những đối thủ nghịch cảnh ..để được tồn tại. Còn những cây cao bóng cả như cây Tùng cây Bách thì chỉ lại chết vì chính vì sự cứng rắn của chúng.


Bài học Thứ Ba - Học Nhẫn Nhục
Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.


Lời bình của MTA : Dùng chữ Nhẫn Nhục thì không hợp lý lắm, mà nên chỉ dùng chữ Nhẫn. Chữ Nhẫn hay tính nhẫn là chữ hay tính cách mà người xưa đề cao nhất.


Bài học Thứ Tư - Học Thấu Hiểu
Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?


Lời bình của MTA : Để nói đến sự nắm bắt sâu rộng về một hay nhiều vấn đề nào đó. Điều này thì không phải dễ dàng mà có được. Nó vừa là sự khôn ngoan, tài năng ra thì còn kinh nghiệm, vốn sống và cả ở lứa tuổi nữa. 


Bài học Thứ Năm - Học Buông Bỏ
Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, biết buông bỏ thì mới tự tại được!


Lời bình của MTA : Cầm lên được thì bỏ xuống được. Cái gì ta cầm lên, giờ ta thấy nó nặng trĩu, vô ích, chỉ có hại thì ta hãy can đảm bỏ xuống, vứt đi. Và trong tình cảm yêu đương thì lại càng nên bỏ. Vì sao? Vì suy cho cùng, bỏ người yêu không hợp ý, bỏ người chồng, vợ tồi tệ...lại là thứ để bỏ dễ nhất. Vì đó không phải thứ để không bỏ được như cha mẹ, anh chị, con cái, thánh thần...Và bỏ những của nợ đó đi, ta sẽ có cơ hội nhặt cái mới...


Bài học Thứ Sáu - Học Cảm Động
Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.



Lời bình của MTA :Hãy cảm động khi ai đó nhường đường, ai đó gửi một lời chào, lời chúc, ai đó giúp một việc dù nhở...Hãy biết trân trọng (cảm động) tất cả những gì xung quanh, và những gì ta đối với xung quanh. Hãy biết rung động khi đọc một bài thơ, và khóc khi xem một bộ phim buồn. Tất cả những tình cảm mà nhiều người cho là Ủy Mị đó giúp con người sống với nhau tốt hơn là sự chai lỳ, thiếu tình cảm...



Bài học Thứ Bảy - Học Sinh Tồn 
Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.


Lời bình của MTA. Sinh tồn là một trạng thái biến động bất ngờ không lường đoán trước được của mọi thiên tai, địch họa, tai nạn.... dẫn đến việc chúng ta có những lần hiếm hoi hay duy nhất phải đối phó với nghịch cảnh, tai ương sống chết của chính chúng ta cùng người thân. Cần phải có một tinh thần mạnh mẽ, một thân thể mạnh mẽ...để chấp nhận tất cả, để đối phó với tất cả.


Mr Thân Đức Hòa

22/4/14

Bao giờ Việt Nam chúng ta có được Ngày Hòa Hợp Dân Tộc...

Ngày 30/4 lại đến...Và như trong gần 40 năm qua, Nó là một ngày chia rẽ dân tộc Việt Nam chúng ta làm hai nửa không bình yên. Hai nửa đối nghịch nhau, hai nửa vui buồn, kẻ hạnh phúc người đau khổ... và Nó sẽ còn chia rẽ chúng ta không biết đến bao giờ, không biết đến khi nào, và không biết sẽ đi tới đâu...

Nhưng tôi mơ thấy điều đó sắp thay đổi. Cái ngày đó sẽ được, chính thức hay không chính thức trở thành Ngày Hòa Hợp Dân Tộc, Ngày Xóa Bỏ Hận Thù, Xích Lại Gần Nhau, Nối Vòng Tay Lớn...Đã gần 40 năm trôi qua thì tại sao không bỏ đi, cả từ hai phía những định kiến đã cũ, đã xưa, và đã làm đau lòng một nửa dân tộc Việt Nam chúng ta với những cái tên như ngày Quốc Hận, hay ngày Đại Thắng...
Những cái tên gọi khiên cưỡng đó không còn hợp thời, không còn hợp lòng dân, không còn hợp đạo Ông Bà Tổ Tiên, không còn hợp lẽ Trời Đất nữa khi cuộc chiến đã rời xa quá xa...Những con người chính của những sự kiện đó đã đủ vui mừng và đủ đau khổ nếm trải cái điều lẽ ra không nên xảy ra, và đa số họ cũng đã về với thế giới bên kia với niềm vui và nỗi buồn của họ rồi. Chỉ còn những con người Việt Nam mới không cần biết nhiều, không cần nhớ nhiều mà chỉ cần xây dựng lòng tin, tình yêu thương dân tộc...Họ không cần nhớ, không cần biết đến điều mà khi nhắc đến thì chỉ có một nửa nước vui, nhưng một nửa nước lại buồn, hay ngược lại. Họ không cần nhớ nhiều đến cái sự kiện như là một lưỡi gươm thọc sâu vào trái tim của dân tộc và chia nó ra làm hai nửa đẫm máu, như hai quốc gia, hai dân tộc thù định truyền kiếp vậy...
Giờ đây chính là lúc chúng ta phải tự hỏi mình rằng, làm sao mà chúng ta vẫn có thể ăn mừng, làm sao mà vẫn có thể nhở nhơ hạnh phúc cho được khi có đến một nửa đồng bào chúng ta phải sống buồn tủi, bất hạnh. Làm sao chúng ta có thể hò reo sung sướng khi một nửa đồng bào kia chúng ta phải câm nín, uất hận... Làm sao chúng ta có thể đốt pháo mừng chiến thắng khi một nửa đồng bào của chúng ta phải nghẹn ngào đau đớn đốt những nén nhang tưởng nhớ sự bi tráng của sụp đổ, mất mát...
Chúng ta đã thản nhiên làm điều đó gần 40 năm rồi và kết quả là hố sâu giữa lòng dân tộc chúng ta không bao giờ thu hẹp lại. Tại sao chúng ta không dẹp luôn cái Vinh-Quang-Đã-Xưa-Cũ, cái Niềm-Vui-Chiến-Thắng-Thiển-Cận ấy đi để đổi lại cả Một-Nửa-Dân-Tộc sẽ trở về với Dân Tộc Việt Nam chúng ta ? Tại sao chúng ta không dẹp luôn cái Hão Huyền của Chiến Thắng đã cũ, dẹp luôn cái Vinh Quang đang ngày một nhạt dần đi để lấp đầy cái hố sâu hận thù đó bằng tình đồng bào, nghĩa dân tộc, bằng lòng rộng mở của tình yêu thương, san bằng mọi cách biệt để từ nay cả Dân Tộc Việt Nam chúng ta đều chan hòa niềm vui chung và dịu bớt đi nỗi buồn riêng...
Và ngày 30/4 vẫn là một ngày Lễ Lớn, nhưng không phải để ăn mừng chiến thắng mà là để ăn mừng sự hòa hợp dân tộc, giang san thu về một mối, Bắc Nam sum họp, hòa một màu cờ. Ngày đó sẽ không có diễu binh ầm ĩ sắt thép, không có những đoàn binh rầm rập duyệt binh, không nhắc nhớ chuyện cũ mà chỉ có những lễ hội diễu hành Canavan rộn ràng với những cô gái xinh đẹp mang những màu cờ chung, cùng những vòng hoa rực rỡ nhảy múa ca hát...Và tất cả người VN sẽ cầm tay nhau, ôm hôn nhau không phân biệt tất cả... Những con người Việt Nam với tình yêu thương giữa người Việt Nam với người Việt Nam chúng ta...
Đó là giấc mơ của tôi và không chỉ của một mình tôi...
Mai Tú Ân
ma-tu-an.blogspot.com




21/4/14

Khỏa Thân...

Hình khỏa thân nghệ thuật, loại hình ảnh nghệ thuật đã được tạo nên để sự tôn vinh cái đẹp tự nhiên và không thể phủ nhận thân thể của người phụ nữ nhiều ngàn năm qua, của rất nhiều bộ môn nghệ thuật về cái đẹp Thiên Nhiên, cái đẹp Vĩnh Cửu . Và còn có cái đẹp nào đẹp, thánh thiện hơn và trường tồn hơn cái Đẹp  thân thể của người phụ nữ,....Đó là mục đích của sự hướng Thiện, hướng Mỹ...và cũng là cái Đẹp muôn thuở, nguồn cõi sản sinh ra mọi cái đẹp ở trên đời..
Mai Tú Ân


Bài Học Đầu Đời - Truyện ngắn của Mai Tú Ân

 Nhân ngày giỗ đầu của cha tôi, tôi đưa vợ con về thăm nhà. Mẹ tôi đã già đi nhiều, khi bà run run đưa cho tôi nén nhang và nói: 
  - Một năm qua rồi mà mẹ không thể nào quên được cha của con. Đối với mẹ thì cha con là một người đàn ông tốt nhất trên thế gian này. 
  - Vâng. Với con thì cha cũng là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này. Tôi lên tiếng hoàn toàn tán thành ý kiến của mẹ tôi. Nhìn tấm di ảnh lung linh của cha tôi trên bàn thờ, bỗng tôi chợt nhớ rằng đã có lúc tôi căm ghét cha của mình. 


 Năm đó tôi 20 tuổi, đang học năm thứ hai ở trường đại học Luật. Thật ra thành tích học tập thì chẳng có gì, nhưng về khoản ăn chơi các loại thì lại đứng vào hàng đầu bảng ở trường. Nhất là những chuyện trăng hoa trai gái. Vì tôi thuộc vào loại gia đình khá giả, lại là con một của một gia đình “con ông cháu cha” như người ta thường nói. Hơn nữa tôi lại có được một bộ mã bảnh bao mà tôi được thừa hưởng từ cha tôi, một ông giám đốc xí nghiệp cỡ lớn. Với tất cả ưu điểm như thế, tôi đã trở thành một tay ăn chơi có tiếng của trường. Một tay săn gái thành công và cũng là một đối tượng săn đuổi của nhiều cô nữ sinh viên cùng trường. Những ngày đến trường của tôi là những cuộc hẹn hò liên tu bất tận với các cô nàng còn đang cắp sách tới trường. 
 Nhưng thời gian gần đây tôi không còn đến trường, cũng như đến với các cuộc hẹn hò đều đặn như trước nữa. Nguyên do là đã có mâu thuẫn xảy ra giữa cha mẹ tôi đã khiến cho không khí gia đình chúng tôi trở nên u ám không thể chịu nổi. Có một người đàn bà nào đó đã chen vào cuộc sống vốn êm đềm từ trước tới giờ của cha mẹ tôi. Chẳng ai biết chút gì về người đàn bà đó, dĩ nhiên trừ cha tôi ra. Chỉ biết là độ này cha tôi có nhiều sự thay đổi khác thường và lại hay vắng nhà. 
 Trong bữa cơm mà độ này chỉ có hai mẹ con, mẹ tôi thường cáu giận rít lên: 
 - Cha mày đã từng đó tuổi rồi mà còn đổ đốn ra chỉ vì một con đĩ. Chắc chắn nó chỉ là một con đĩ nào đó mới đi phá hại gia cang nhà người ta. 
 Sự ghen tuông đã làm cho mẹ tôi cáu bẳn, khó chịu và làm cho không khí gia đình tôi lúc nào cũng căng thẳng như sắp có giông bão vậy. Cha tôi lại càng vắng mặt nhiều hơn. Thậm chí có đêm ông đã không về nhà nên chỉ có một mình tôi phải chịu trận khi mẹ tôi nổi cơn tam bành. Bà nói trong cơn uất nghẹn:”Lại về nhà con đĩ đó chớ đi đâu”. 
 Để tránh không khí ngột ngạt của cuộc “chiến tranh lạnh” trong gia đình, tôi bỏ nhà đi hoang. Thật ra là chui vào ký túc xá sinh viên mà mấy thằng bạn học ở dưới tỉnh lên đang trú ngụ. Trải qua mấy ngày ăn ngủ vật vờ ở đó, tôi qúa khiếp hãi khi hàng đêm phải ngủ trên những cái giường tầng kê sát nhau trong phòng. Khi giăng mùng chung quanh thì những cái giường ấy trông giống như những cái hộp mà thằng Quân khờ, bạn tôi thường nói bóng bẩy rằng:” Nếu là cái giường thì qúa chật, nhưng nếu là cái quan tài thì lại qúa rộng rãi”. Rồi hàng ngày phải xơi những bữa cơm qúa đạm bạc của ký túc xá sinh viên cũng làm tôi mau chóng chán cảnh đi hoang. 
Tôi trở về nhà. Phần vì cũng đã sợ cuộc sống “giang hồ lãng tử” , mà đọc trong tiểu thuyết thì hấp dẫn lắm, phần nữa vì tôi chợt nhớ đến trách nhiệm của một người con trai duy nhất trong gia đình. Khi nhà có chuyện, là thân trai tôi cũng phải làm một cái gì đấy cho các bậc sinh thành chứ. Mẹ tôi mừng rỡ khi tôi xơ xác trở về, nhưng lại càng vui mừng hơn nữa khi tôi, với tư cách là người đàn ông trong gia đình, tuyên bố là sẽ đứng ra giải quyết vấn đề khó xử hiện nay trong gia đình tôi. Đó là trả lại sự êm ấm mà gia đình tôi vẫn có lúc trước. Nghĩa là tôi sẽ tự đứng ra để giải quyết vấn đề về người đàn bà nọ, cái người đã phá hoại sự êm ấm trong gia đình chúng tôi. Người mà mẹ tôi thường gọi một cách không được lịch sự nhưng lại hoàn toàn chính xác là một “con đĩ”. Tôi phải tìm ra kẻ đó và bằng mọi cách, phải loại trừ kẻ đó ngay lập tức. Xin đừng hiểu chữ loại trừ đó theo kiểu bắn giết hay thủ tiêu mà đơn giản chỉ là loại trừ con người xấu xa đó ra khỏi cha tôi mà thôi. Nói tóm lại đây chỉ là một kiểu đánh ghen thông thường. Công việc này cũng chẳng hấp dẫn gì nhưng vì là một người con trai có trách nhiệm nên tôi cũng phải làm một cái gì đó chứ. 
 Tôi bắt đầu sứ mạng quan trọng này với khoản tiền chi phí hậu hĩnh của mẹ tôi. Công việc là bí mật đi theo dõi cha tôi để tìm ra nơi ở của người đàn bà bí ẩn nọ. Chỉ sau vài ngày theo sát cha tôi, cũng như vận dụng hết tất cả những gì mà tôi đọc được trong các truyện trinh thám, tôi đã biết được địa chỉ tôi cần tìm. Đó là một căn nhà nhỏ nằm trong một căn hẻm yên tĩnh ở đường Z., bên cạnh một cái công viên nhỏ có những hàng ghế đá xinh xắn. Thế rồi chỉ cần một cuộc điều tra nho nhỏ với các bà hàng xóm xung quanh, đã cho tôi biết được tất cả. Trong những trường hợp như thế này thì những người hàng xóm lắm mồm đó thường nói nhiều hơn những gì được hỏi. Bà hàng xóm kế ngôi nhà đó cho tôi biết rằng người chủ ngôi nhà đó là một người đàn bà, dĩ nhiên rồi. 
  - Bà ấy tên là Trinh. Một bà hàng xóm khác, mắt nhìn trước nhìn sau rồi thì thào nói thêm vào. Bà ấy ở đó có một mình. Thỉnh thoảng, chồng bà ấy đến trên một chiếc xe hơi hiệu X... 
    À, Ra thế. Ông “chồng” của chủ nhân ngôi nhà đó mà mấy bà hàng xóm nói chính là cha tôi. Đó là chiếc xe hơi mà ông thường đi......
    Tôi ra về, trong lòng giận sôi sùng sục. Dù đã biết trước, nhưng tôi không khỏi bất ngờ khi biết được sự thật phũ phàng đó. Cha tôi vốn là một con người đạo đức cả ở cơ quan nơi ông lãnh đạo, và là người cha mẫu mực mà chúng tôi thương yêu kính trọng ở nhà. Thế mà qua cái việc lừa dối mẹ tôi thì ông cũng đã đánh mất lòng kính trọng nơi chúng tôi rồi. 
    Nhưng dầu sao đấy cũng là cha của tôi. Còn cái người mà tôi cần giải quyết lại là người đàn bà bí ẩn ở trong ngôi nhà nhỏ kia, người “vợ” mà cha tôi đã thường xuyên lui tới và là con “đĩ” như mẹ tôi thường nói. Trong lòng sôi sục ý muốn báo thù, ngay ngày hôm sau tôi đã quyết định đi tìm người đàn bà ấy mà không cho ai hay biết. Với lòng hăng say của một kẻ đang khao khát lập công đầu, tôi sẽ đến gặp bà ta với bao nhiêu kế hoạch đã được sắp xếp sẵn trong đầu. Đã nhiều lần tôi tưởng tượng ra cái cảnh một thằng con trai đến nhà nhân tình của cha mình. Là một luật sư tương lai, hơn nữa lại là một kẻ lọc lõi cả trường tình lẫn trường đời, tôi sẽ có cách nói để hạ gục bất cứ kẻ nào. Nhất là kẻ đó lại là một người đàn bà. Tôi sẽ đến ngôi nhà đó để tìm bà ta. Ở đó tôi sẽ không chửi bới, không làm ầm ĩ lên như những kẻ đánh ghen tầm thường khác. Mà sẽ như mèo vờn chuột, tôi sẽ hành hạ bà ta bằng những lời lẽ sắc như dao của mình. Tôi sẽ làm như những nhân vật trong các phim cao bồi của Mỹ thường làm, là vờn cho kẻ thù của họ suy sụp mất hết tinh thần rồi mới lạnh lùng hạ sát. Tất nhiên là tôi không định hạ sát bà ta, mà sẽ lạnh lùng nói cho bà ta biết những hậu qủa xấu sẽ đến với bà ta, nếu tiếp tục lao vào con đường phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi hả hê trong lòng như đã nhìn thấy trước mắt cái cảnh bà ta vừa ngạc nhiên vừa run rẩy khi thình lình thấy xuất hiện thằng con trai của cái gia đình mà bà ta đang phá hại ở ngay trong cái ổ xấu xa đó. Bà ta sẽ sụp đổ xuống khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của tôi, mà tôi tin rằng bà ta sẽ thấy nó đáng sợ và khủng khiếp hơn những thứ như dao lam, axít....hay những thứ vũ khí đánh ghen tầm thường khác. Chắc chắn là cái kẻ khốn khổ đó, một người đàn bà mà tôi nghĩ cũng thuộc lớp tuổi của mẹ tôi, sẽ sụp xuống chân tôi để cầu xin tôi sự tha thứ. Tôi như đã nhìn thấy cả những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo của bà ta khi thề thốt xin chấm dứt những quan hệ xấu xa với cha tôi. Và tôi sẽ sẵn lòng độ lượng tha thứ.... 
    Rồi khi chiến thắng trở về, bằng một vẻ khiêm tốn giả vờ tôi sẽ kể cho mẹ tôi nghe về kết qủa tốt đẹp của công việc. Nhất là phải kể cho kỹ cái cảnh người đàn bà tội nghiệp kia đã phải cầu xin tôi tha thứ như thế nào. Tôi sẽ trở thành một người hùng trong gia đình. Và cha tôi, sau một thời gian chấm dứt với người đàn bà xấu xa đó sẽ nói với tôi: "cám ơn con, nếu không có con thì.....” 
    Đã tới trước căn nhà của kẻ thù. Tôi dừng lại một chút để cố tạo ra cho mình một khuôn mặt lạnh lùng cùng với điệu bộ dữ dằn, rồi mạnh mẽ đập cửa. Cửa mở, một cô gái trẻ xuất hiện nhìn tôi dò xét. Tôi dõng dạc lên tiếng: 
    - Tôi cần tìm bà Trinh. Phiền cô kêu bà ấy dùm. 
    Cô gái không biến đi để gọi người tôi cần tìm, mà vẫn đứng chắn ngay cửa. Tôi hạ giọng nhắc lại: 
    - Tôi cần tìm bà Trinh có việc. Phiền cô gọi dùm bà ấy ra đây. Tôi là người quen của ông Y. (ông Y. chính là cha tôi). 
    - Người quen của ông Y. à? Cô gái tròn xoe mắt nhìn tôi hỏi: Anh là bạn hay là đồng nghiệp của ông ấy? 
    Bực tức, tôi quát to tiếng: Tôi là con của ông ấy. Tôi muốn gặp bà Trinh để...... 
    Tôi chợt sựng lại không nói hết câu khi thấy cô gái cứ đứng đó, ngạc nhiên mở to đôi mắt đen lánh nhìn tôi. Rồi đôi môi mọng đỏ của cô nở nụ cười làm khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên: 
    - Mời anh vào nhà. Cô gái mở rộng cửa ra, trên môi vẫn là nụ cười và ánh mắt lóng lánh nhìn tôi như riễu cợt, rồi nói giọng dài ra: tôi là bà Trinh đây. 
    Tôi sửng sốt và kinh ngạc nhìn cô gái. Cô ta còn quá trẻ, và không thể tưởng tượng được cô ta lại là nhân tình của cha tôi. Ngoài ra cô ta còn quá đẹp. Trong bộ đồ ngủ lộng lẫy bó sát lấy người, cô ta đứng trước mặt tôi với một vẻ ngang tàng và bộ ngực ưỡn ra như thách thức. Vẫn nụ cười tươi như hoa và đôi mắt đen lóng lánh nhìn tôi như riễu cợt, trông cô ta thật đẹp và sang trọng. Tuy chỉ cỡ tuổi tôi, nhưng cô ta có một phong thái tự tin và già dặn hơn nhiều. Phong thái tự tin chỉ có ở những người phụ nữ đẹp và biết chắc là mình đẹp mới có được. Vậy ra đây là người đàn bà đã phá hoại sự êm ấm trong gia đình tôi, người mà mẹ tôi đã gọi một cách khinh bỉ là một con đĩ và cũng chính là kẻ mà tôi phải đến đây hôm nay để dạy cho một bài học về đạo đức đây. Tôi chợt lúng túng, sượng sùng xìu xuống như một qủa bóng xì hơi. 
    Tôi líu díu bước vào trong nhà. Miệng khô khốc chẳng nói được một lời. Những dự định trong đầu trước khi đến đây dường như biến mất hết. Ngượng ngập ngồi xuống cái ghế cô ta chỉ cho, tôi lúng túng đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, được trang hoàng toàn những đồ đạc sang trọng và đắt tiền như bàn trang điểm, tủ quần áo....Một chiếc giường to tướng với lớp nệm mút dầy nằm lù lù chiếm hết gần nửa căn phòng. Nó dễ làm cho những người có tính trăng hoa như tôi ý tưởng không lành mạnh, và tôi cố gắng để không nhìn mãi vào nó. 
    Cô ta xuất hiện trở lại từ phòng bên, có lẽ là cái bếp với hai lon nước ngọt. Trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng tang như lúc ra mở cửa cho tôi. Cô ta không khoác thêm chiếc áo nào bên ngoài theo phép lịch sự thông thường và tôi nghĩ có lẽ cô ta cũng chẳng thèm làm như vậy. 
    - Anh dùng nước nhé. Cô ta nói giọng thanh thanh, mắt vẫn nhìn tôi như để quan sát. Tôi lúng túng cầm lon nước, và nguyền rủa trong đầu khi nhìn thấy tay mình run run. 
    - Vậy ra cô là bà Trinh à. Tôi hỏi khi đã bình tĩnh trở lại. Tôi không nghĩ cô lại còn trẻ đến thế. 
    - Vậy ra anh là con trai ông Y. à. Cô ta nhìn tôi mỉm cười, hỏi trả miếng: Tôi cũng không nghĩ anh lại lớn đến thế. 
    Tôi im bặt ngồi yên. Nhìn quanh căn phòng và đỏ bừng cả mặt khi bị cô ta bắt gặp tôi đang nhìn cái giường khổng lồ kia qúa chăm chú. 
    - Cô ở đây có một mình hả? Tôi hỏi cho có chuyện, nhưng lại thấy mình bị hố nữa. Tôi không có ý hỏi....tôi chỉ định... 
    - Không sao, để tôi trả lời cho anh nghe. Tôi không ở đây một mình. Thỉnh thoảng có một người đến đây với tôi. Chắc anh biết người đó là ai chứ? 
    Tôi cứng họng ngồi im luôn. Cô ta thật đáo để quá, và khôn ngoan hơn nhiều so với lứa tuổi của cô ta. Nhưng quả tình cô ta hấp dẫn thật , nhất là thân hình căng tròn trong bộ đồ ngủ. Tôi cứ phải cưỡng lại đôi mắt của mình để cố gắng không nhìn vào bộ ngực đầy đặn của cô ta đang phập phồng dưới áo ngủ mỏng tang. 
    Đột nhiên cô ta lên tiếng: Anh đến gặp tôi có việc gì phải không? 
    - À không, là vì tôi có nghe nói về cô....nên tôi đến thăm....à không phải, đến gặp để....không, cũng chẳng có gì. Nghĩa là một cuộc đến thăm để....để coi như biết mặt vậy mà. Tôi lúng túng trả lời. 
    - Chứ không phải anh đến tìm tôi để gây sự? Cô ta hỏi như khiêu khích. Thấy tôi lắc đầu, cô ta tiếp: Tôi tưởng anh đến đây để đánh ghen theo lời mẹ anh chứ. 
    - Ồ, không, không. Tôi xua tay lắc đầu, nhưng trong lòng ngượng chín khi nhớ lại cảnh ở nhà mình đã tuyên bố hùng hồn với mẹ tôi như thế nào. Nhưng giờ đây thì những lời hứa đó đã tan biến. Tôi khẽ trả lời: tôi không phải là hạng người như thế. Tôi còn đang đi học, đại học Luật. 
    - Ôi. Anh học ở trường Luật à. Cô ta reo lên và ngồi xích lại gần tôi hơn. Em cũng có mấy người bạn học ở trường đó... 
    Ngay lập tức, cô ta thay đổi cách xưng hô và đon đả nói chuyện về những người bạn mà cô ta quen, và những chuyện linh tinh khác. Cô ta nói chuyện thật tự nhiên thoải mái trong khi tôi im lặng ngồi nghe, cố cưỡng lại ánh mắt mình để không phải nhìn vào thân hình tràn trề nhựa sống của cô ta 
    “ Mẹ kiếp ! Cô ta đẹp thật. Tôi nghĩ bụng - và hấp dẫn nữa. Trông cô ta ngùn ngụt như một cái núi lửa vậy. Thảo nào mà cha tôi đã bỏ cả gia đình để đến lập tổ ấm nơi đây. 
    Để thoải mái trong khi trò chuyện, cô ta nửa nằm nửa ngồi trên cái giường nệm vĩ đại kia và phô hết cả thân hình bốc lửa ra trước mắt tôi. Với phong thái tự nhiên cùng với lối nói chuyện thân mật phóng túng của cô ta đã làm cho một thằng trai như tôi rất khoái trí. Có lẽ vì đồng trang lứa nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã mau chóng làm quen với nhau và phần tôi cũng chẳng còn e dè như lúc đầu nữa. Cả hai chúng tôi ngồi trong căn phòng ấm cúng, thơm dìu dịu mùi nước hoa để nói đủ mọi thứ chuyện trên đời, chỉ trừ mỗi chuyện về cha tôi. Cô ta không nhắc đến. Còn tôi, tuy có chút day dứt trong lòng nhưng mải vui nên cũng cho qua luôn. Quả thật nói chuyện với cô ta thật là thú vị. Nhất là trong khung cảnh lờ mờ ánh đèn với một cô gái căng tràn nhựa sống, cùng những câu chuyện trăng hoa ong bướm đã làm cho một anh học trò chỉ biết quanh quẩn bên mấy cô nữ sinh như tôi cảm thấy thích thú vô cùng. 
    Mãi cho tới khi trời tối, tôi mới từ biệt cô ta để luyến tiếc rời khỏi căn phòng ấm cúng đó. Tôi chẳng còn nhớ gì đến nhiệm vụ của mình trước khi đến đây nữa, mà cứ lan man nghĩ đến thân hình đầy gợi cảm và chiếc giường to lớn êm ái ở đó. 
    Thật sự thì tôi cũng rất muốn trở lại căn nhà đó. Chỉ vì không có lý do gì khả dĩ chấp nhận được về việc tôi cứ mò lại nhà người nhân tình của cha mình. Nhưng thật bất ngờ khi chính cô ta đã tự đến tìm tôi và chờ đón tôi vào giờ tan trường. Hôm đó tôi ngỡ ngàng khi đột nhiên nhìn thấy cô ta cùng chiếc xe bóng lộn đang đứng đợi tôi trước cổng trường. Trông cô ta thật đẹp, thật lộng lẫy và nổi bật lên một cách kiêu kỳ giữa đám sinh viên tội nghiệp đang lũ lượt ra về. 
    Tôi chở cô ta trên chiếc xe đẹp đẽ đó ra về với một vẻ tự hào không dấu giếm được. Trước bao nhiêu con mắt bạn bè, cô ta đã ôm cứng lấy eo ếch tôi và làm cho tôi hơi giật mình khi chạm mạnh cả bộ ngực tròn tròn ấm ấm vào sau lưng. Chúng tôi phóng xe đi trước bao ánh mắt xuýt xoa thán phục của đám bạn học và cả trước sự ngỡ ngàng ghen tị của vài cô nữ sinh mà tôi đang đeo đuổi ở trường. 
    Rồi chúng tôi kéo nhau đi ăn kem, đi xem xi nê, những bộ phim cao bồi Mỹ mà hóa ra cả hai chúng tôi đều rất thích. Sau đó cô ta mời tôi đi ăn tối ở một nhà hàng, dĩ nhiên vẫn là cô ta trả tiền. Cuối cùng khi chúng tôi trở về căn nhà nhỏ xinh xắn của cô ta thì trời đã quá khuya. Thấy tôi còn đứng ngần ngại trước cửa, Trinh kéo tay tôi vào và nói đêm nay nàng “chỉ có một mình”. Trong người đã có vài ly bia của bữa ăn tối nên tôi bạo dạn hẳn lên. Trong lúc cô nàng còn đang mò mẫm tìm công tắc đèn trong bóng tôi, tôi đã vòng tay ôm lấy. Ngay lập tức, cô nàng cũng ôm lấy tôi và chúng tôi quấn chặt lấy nhau. Trong bóng tôi của căn phòng, chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt như hai kẻ khát tình đã lâu. Chẳng ai nói một lời khi đôi môi mọng đỏ của cô nàng đã gắn chặt lấy môi tôi. Rồi chẳng biết tôi hay cô nàng chủ động trước, hay cả hai cùng đưa đẩy, mà từ từ chúng tôi dìu nhau về phía cái giường êm ái kia trong khi vẫn quấn chặt lấy nhau như hai con rắn. Ở trên chiếc giường rộng thênh thang đó, chúng tôi chiếm đoạt lẫn nhau, như hai con mèo hoang khát tình đang quần nhau trên ổ rơm trong tiếng gào thét và tiếng rên rỉ tắc ngẹn. Chúng tôi chỉ rời nhau sau khi đã tả tơi và chết lịm đi trong cơn mệt mỏi đê mê...... 
    Đêm đó trở về nhà, tôi chẳng thể nào ngủ được. Trong lòng rộn ràng nhiều cảm xúc lẫn lộn của một gã trai mới lớn tự hào khi lần đầu tiên chinh phục được một người đẹp đến độ chính mình cũng không ngờ. Nhưng chen vào đó là một chút gì ray rứt của một kẻ có lỗi. Người đàn bà tuyệt vời mà tôi đã chinh phục được, đáng buồn thay lại là người tình của cha mình. Dù không đồng tình với việc làm đáng xấu hổ của ông, nhưng tôi đã chống lại việc đó bằng một việc làm còn đáng xấu hổ hơn nữa khi tự đặt mình vào vị trí của một kẻ tình địch với chính cha của mình. Từ sâu tận đáy lòng tôi là nỗi dằn vặt ghê gớm về bổn phận làm con của mình. Đã nhiều lần trong đêm đó, tôi tự nhủ trong lòng là phải chấm dứt ngay mối quan hệ trái khoáy này. Nhưng rồi cũng tự trong lòng, tôi biết mình không thể làm điều đó được. Nhớ lại nỗi sung sướng tuyệt trần khi được ở bên cô nàng đó thì trong tôi chỉ còn nỗi khao khát đến cháy bỏng là mau chóng được gặp lại nàng nữa mà thôi. 
    “Thật tuyệt vời, cô nàng có một thân hình thật bốc lửa và sự cuồng nhiệt của cô nàng thì cứ như một cái núi lửa đang tuôn trào ra vậy. Và ta thì không thể nào cưỡng lại nổi mà chỉ muốn được tan chảy rã rời trong đó mà thôi. Và như thế mới gọi là đàn bà chứ. Tôi nghĩ bụng. Vậy mà từ trước đến giờ, mình cứ chạy lẽo đẽo theo mấy cô nương nhà lành và lại còn tự hào về những mối tình sinh viên chay tịnh đó. Thật buồn cười khi nhớ đến mấy cô bạn gái cùng trường, bồ bịch gì mà họ nói với mình đủ thứ chuyện trên đời, ngoại trừ nói chuyện đó và họ cũng làm đủ thứ trên đời này cho mình, ngoại trừ chính chuyện đó. Thật là chán với những buổi hẹn hò phải xin phép đi về đúng giờ, những cái cầm tay cố ý câu giờ và những cái hôn vội vàng dấm dúi trước cửa nhà khi đưa các em về. Còn cô nàng núi lửa của ta thì ngoài chuyện đó trên chiếc giường khổng lồ ở nhà nàng, thì chẳng có chuyện gì trên thế gian này đáng để ý nữa. Thân hình bốc lửa đầy vẻ gợi tình cùng với sự tấn công mạnh bạo cuồng nhiệt của nàng đã làm cho một thằng trai tưởng là từng trải như ta, lại muốn chết lịm đi trong cơn mây mưa đầy bão tố với nàng “. 
    Chợt tôi nhớ đến Quyên, cô bạn gái thân thiết nhất của tôi ở trường. Lần Trinh đến đón tôi ở trường, đúng vào lúc tôi đang vênh váo đưa cô nàng về thì tôi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng đến kinh ngạc của Quyên khi nhìn thấy cảnh đó. Chắc là Quyên giận tôi ghê gớm lắm, vì mới mấy ngày trước tôi còn ngồi bên nàng để thề non hẹn biển với nàng. Vậy mà chiều qua, trước cổng trường tôi lại đưa một cô nàng xinh như mộng, ôm eo ếch cứng ngắc mà phơi phới diễu qua mặt Quyên với vẻ mặt của kẻ tiểu nhân đắc chí. Giờ này tôi mới thấy hối hận về điều đó. Có lẽ Quyên đã là bồ ruột của tôi từ lâu rồi, nếu như nàng bớt đi cái vẻ lạnh lùng cứng nhắc mà người ta thường gọi là vẻ đứng đắn của các cô gái nhà lành. Quyên thường đến nhà tôi để soạn bài vở hộ tôi và được cha mẹ tôi rất qúi mến. Chúng tôi cũng thường đi xem phim, đi ăn kem và chuyện trò rất tâm hợp ý đầu, nhưmg mỗi khi tôi định bóng gió về chuyện tình yêu giữa hai đứa thì Quyên im bặt, khuôm mặt nghiêm trang hẳn lại. 
    Tối hôm đó, tôi lại mò tới ngôi nhà nhỏ xinh xắn của Trinh nhưng cô ta không có nhà. Trong trường hợp đến nhà các cô gái khác thì tôi đã bỏ ra về rồi. Nhưng tôi đã không về. Đối diện nhà cô ta có một cái công viên nhỏ và tôi đã ngồi trên một băng ghế đá ở đó để chờ như một anh chàng si tình ngớ ngẩn, trong lòng sốt ruột như có lửa đốt. Mãi cho tới khuya, Trinh mới về. Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cô nàng, bao nhiêu bực tức, khó chịu bỗng như biến đi đâu mất cả. Chúng tôi chẳng nói với nhau một lời, cùng nhau lẳng lặng vào nhà. Khi cánh cửa vừa khép lại thì dường như chỉ đợi có thế, chúng tôi lao vào vòng tay nhau. Quấn chặt lấy nhau, chúng tôi cùng dìu nhau đến cái giường ân ái kia. Và cũng như lần trước, chúng tôi vồ vập lấy nhau như hai kẻ tham lam khát tình trong khi chẳng ai nói với nhau một lời...... 
    Sau khi cơn đê mê nhục dục đã qua đi, thì cơn ghen bốc lên trong đầu và tôi bắt đầu đay nghiến cô ta: 
    - Cô đi đâu mà tới giờ này mới về? Tôi tới đây chờ cô đã bốn tiếng đồng hồ rồi..... 
    - Ơ hay nhỉ, Cô ta trả lời, giọng tỉnh bơ. _ Tôi đi đâu là quyền của tôi chứ. Anh có phải là chồng hay bồ bịch gì của tôi đâu mà hỏi. 
    Tôi cứng họng, miệng khô khốc. Mãi sau tôi mới nói ấm ức: 
    - Nhưng ít ra cô cũng phải tôn trọng tôi, như tôi đã tôn trọng cô chứ. Tôi đã phải chấm dứt quan hệ với người bạn gái thân nhất ở trường khi công khai đi với cô ở đó.... 
    - Ay, ấy đừng làm như vậy cậu bé. Giữa chúng ta đã có cái gì đâu mà đã vội qua cầu rút ván nhanh như vậy. Cô ta nói, giọng như chế riễu. Đừng có vì tôi mà làm cho cô sinh viên nhà lành nào đó phải đau khổ chứ. 
    - Cô vừa phải thôi. Tôi uất ức nói.-. Dù sao giữa chúng ta cũng đã có.... 
    - Đã có gì nào anh học trò? Cô ta hỏi như trêu ngươi - Khó nói quá nên không nói được phải không? 
    Cũng như mọi lần, tôi lại cứng họng trước kiểu ăn nói bặm trợn đến mức phũ phàng của cô ta. Tôi im lặng buồn rầu khi nghĩ rằng cô ta đã nói đúng. Giữa chúng tôi chẳng có gì đáng nói, ngoài cái chuyện chăn gối kia. Mà chuyện đó cũng là bình thường, vì đối với cô ta có lẽ tôi không phải là người duy nhất. 
    - Thế nào, yêu rồi phải không anh học trò? Cô ta quàng tay qua vai tôi hỏi nhỏ. Em chỉ đùa giỡn anh một chút thôi mà anh đã làm bộ mặt đưa đám thế. 
    Nàng nũng nịu hôn lên mặt tôi và nằm gọn thân mình mềm mại uyển chuyển vào lòng tôi như một con mèo duyên dáng. Cơn giận trong đầu tôi tan biến và tôi lại đè nàng ra giường trong tiếng cười sặc sụa thích chí của nàng. Trên chiếc giường êm ái đó, chúng tôi lại giảng hòa với nhau bằng một cuộc mây mưa ầm ĩ. Quả thật là không thể giận cô nàng lâu được, khi ôm ấp tấm thân ngùn ngụt như núi lửa đó. 
    Mỗi tối tôi đều mò đến nhà của Trinh, đến ngôi nhà nhỏ ở gần công viên. Ở đó chúng tôi cãi nhau liên tục, rồi lại làm lành với nhau rất nhanh trên cái giường khổng lồ kia. Nó như một cái bàn hòa giải vậy, mọi cãi vã mâu thuẫn giữa chúng tôi chỉ chấm dứt khi cả hai cùng vùi dập , dầy vò nhau trên chiếc giường êm ái nọ. Nhưng cũng dần dà tôi nhận thấy cô nàng núi lửa của tôi trái tính như một con ngựa cái khó thuần, lại đáo để như một con mẹ hàng tôm và lời lẽ thì sắc như dao ông thợ cạo. Cô ta có vẻ như quá từng trải so với cái tuổi hai mươi của cô ta, còn tôi thì dường như quá trẻ so với cô ta và với tuổi hai mươi của chính mình. 
    Gia đình tôi đã vui vẻ đầm ấm trở lại vì cha tôi đã thường xuyên có mặt ở nhà. Ông cũng không bao giờ đi qua đêm nữa. Mà làm sao ông có thể đi đêm được nữa khi thằng con trai quý tử của ông, tức là tôi đây đã hàng đêm tới ngự chình ình ở đó. Mẹ tôi đã nhiều lần tỏ ý thán phục tôi về cái công việc mà tôi đã tự đứng ra giải quyết. Tôi thấy xấu hổ khi phải đón nhận những lời khen ngợi đó và tất nhiên là giấu biệt đi sự thực xảy ra. Tôi thường vắng mặt ở nhà, hoặc có đi về thì chỉ thoảng qua như một bóng ma. Cha tôi không nói năng gì, còn tôi thì cũng im lặng mỗi khi hai cha con giáp mặt nhau. Đôi khi tôi tự hỏi không biết cha tôi có biết được việc gì đã xảy ra hay không? Tôi có làm điều gì sai quấy không khi cặp bồ với cô nhân tình của cha mình? Tôi luôn bị dằn vặt đau khổ vì mỗi khi nghĩ đến Trinh, nghĩ đến tình yêu đầu đời của mình thì lại thấy bóng dáng của cha tôi, hiện ra lù lù như một tảng đá ngăn đường ở đó. 
    Thời gian này tôi đi học thất thường. Người tôi phờ phạc hẳn đi, như lời thằng Quân khờ bạn tôi nói ví von: “ trông người thì như một anh chàng mới lấy vợ, nhưng trông mặt thì lại thất thần như một kẻ bị vợ bỏ “. Qủa thật tôi đã bước vào một cuộc tình thật sự với một người đàn bà tuyệt vời và cũng đã phải nếm mùi vị của đau khổ ghen tuông với chính người đàn bà đó. Gần như đêm nào tôi cũng phải ngồi chầu chực trên chiếc ghế đá lạnh ngắt trong công viên trước nhà Trinh để chờ đợi. Tôi ngồi một mình trong bóng tối để chong mắt nhìn vào ngôi nhà đó và để cho nỗi hờn ghen gậm nhấm trong lòng. Cô ta luôn sai hẹn khiến cho tôi phải trải qua nhiều buổi tối chờ đợi kéo dài lê thê, hàng giờ liền lồng lộn đi quanh quẩn ở trong cái công viên đó, trong lòng như có lửa đốt để rồi mãi cho tới tận đêm khuya mới thấy cô ta trở về nhà, tươi tỉnh như không. Trái tim đau khổ của tôi mách bảo cho tôi biết rằng cô ta đã phản bội tôi khi quan hệ với người khác. Và thật đau đớn khi nghĩ rằng người đó chính là cha của tôi. Người mà trong hòan cảnh trái khoáy này, tôi còn oán giận nhiều hơn nữa. 
    Có một lần, điên tiết lên vì ghen và vì phải chờ đợi quá lâu trong công viên lạnh lẽo trong khi cô ta rửng mỡ đi đâu đó đến tận nửa đêm mới về, tôi đã cho cô ta một cái tát thẳng tay ngay ngoài đường. Rồi tôi lôi cô ta vào nhà và đè cô ta xuống giường, nhưng không phải để làm tình như mọi khi mà để truy hỏi xem đêm nay cô ta đã đi đú đởn với ai. Có lẽ cô ta thấy cơn ghen tuông đã làm cho tôi trở nên hung bạo với đôi mắt long lên cùng với cánh tay sẵn sàng cho cô ta thêm vài cái tát nữa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, nên cô ta vội vàng nói: Đi chơi với cha của anh. 
    - Láo. Cô nói láo. Tôi không tin. Tôi gào lên và nắm lấy vai cô ta lắc dữ dội. Cô ta hoảng sợ, nói như khóc: “ Không em nói thật đấy mà. Tối nay em đã gặp cha của anh, ông Y. thật mà.....Em còn cầm cái hộp quẹt của ông ấy để quên....Nó đây này”. 
    Cô ta lục túi xắc và đưa tôi cái hộp quẹt sáng loáng. Tôi nhận ra ngay đó là cái bật lửa mà cha tôi thường dùng. Một cái hộp quẹt hiệu Zippo có khắc hình nữ thần Tự do, món qùa của một người bạn đã tặng cha tôi từ lâu. Tôi sững sờ cầm lấy cái vật nặng trĩu ấy mà thấy đau nhói trong tim. Dù tôi đã lờ mờ nghi hoặc từ lâu, nhưng khi biết được sự thực đó thì tôi vẫn choáng váng như bị một đòn qúa đau. Thì ra là cha tôi vẫn còn quan hệ với Trinh. Trong khi tôi thẫn thờ với cái hộp quẹt trong tay thì Trinh ngồi dưới chân tôi. Cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể: “ Vì cần tiền nên khi ông ấy nhờ người gọi là em đến ngay. Rồi cùng đến nhà hàng K. và ở đó......” “ Thôi câm đi !” Tôi rít lên và phũ phàng đẩy mạnh cô ta ra. Mặc cho tiếng khóc lóc năn nỉ của cô ta, tôi lảo đảo ra về với đầu óc rối bời. 
    Ôi, trời ơi ! Cha tôi và tôi là tình địch của nhau. Chưa bao giờ tôi lại thấy căm ghét cha tôi đến như vậy. Tôi thấy ông chỉ là một kẻ đạo đức giả trong bộ mặt nhân từ. Từ trước đến giờ, ông là một người cha tốt trong gia đình, được chúng tôi kính nể vì ông đã nuôi dưỡng chúng tôi thành người và tạo dựng được một cơ ngơi bề thế như hiện nay. Riêng đối với tôi, ngoài những lời dạy bảo ông còn thường xuyên dúi vào tay tôi những cọc tiền dầy cộp, gọi là để “tiêu vặt”. Nhưng giờ đây tất cả đã sụp đổ tan tành. Cha tôi đã hiện hình là một con người giả dối. Ông đã lừa dối mẹ tôi, và bây giờ ông còn lừa dối cả....tôi nữa, mà cái hộp quẹt của ông đang nằm trong tay tôi như một bằng chứng của sự giả dối đó. 
    Ngày hôm sau khi cả nhà tôi quây quần bên cái ti vi như thường lệ, thì tôi móc bao thuốc lá ra. Trước mặt cha tôi, tôi cố tình chậm chạp lấy cái hộp quẹt đó ra, cái hộp quẹt Bằng - Chứng - Giả - Dối của cha tôi để châm thuốc hút. Lúc đó mẹ tôi chỉ tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy tôi hút thuốc, còn cha tôi thì giật mình khi nhìn thấy cái hộp quẹt đó trong tay tôi. Ông chết lặng người đi, không thốt được lời nào cứ như thể ông vừa thấy tôi móc ra một cây súng lục vậy. Với khuôn mặt u ám và ánh mắt luôn nhìn xuống dưới đất như để lẩn tránh ánh mắt của tôi, ông ngồi im lặng mãi cho tới khi chương trình ti vi kết thúc. Còn tôi như muốn để hành hạ ông thêm nữa, thỉnh thoảng lại cầm lấy cái hộp quẹt Bằng - Chứng - Giả - Dối đó lên và khề khà châm thuốc hút. 
    Từ đó giữa cha tôi và tôi dường như lúc nào cũng có một bức tường vô hình ngăn cách. Ông ít khi gặp mặt tôi, nhưng vẫn không quên cho tôi những khoản tiền “tiêu vặt” khổng lồ như trước kia. Về phần mình tôi cũng hối hận vì đã làm một việc không phải với đạo làm con như thế. Tôi rất muốn gặp cha tôi để xin ông tha thứ cho nhưng cơn ghen mù quáng trong đầu tôi đã không cho tôi làm điều đó. Ở đâu đó giữa cha tôi và tôi luôn ẩn hiện bóng dáng của Trinh, ẩn hiện như một bóng ma ngăn cách hai cha con chúng tôi. 
    Để tránh mặt cha tôi, tôi thường xuyên vắng nhà và chui vào Ký Túc Xá sinh viên để tá túc. Trong cái “quan tài” khổng lồ luôn kêu cót két của thằng Quân khờ, tôi trằn trọc suốt đêm để suy nghĩ về cái hoàn cảnh trớ trêu của mình. Tâm trạng của tôi lúc này đang ở trong tình trạng mà người ta thường nói văn vẻ là “con tim không chịu làm theo mệnh lệnh của trí óc”. Lý trí mách bảo tôi rằng hãy xa rời người đàn bà yêu quái đã đưa cha con tôi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này. Nhưng trái tim non nớt của một kẻ mới yêu lần đầu như tôi thì dường như co dúm lại vì nỗi khiếp sợ khi phải xa rời Trinh. Chỉ nội ý nghĩ phải chia tay với cô ta đã làm cho tôi đau nhói trong lòng. Tôi sợ mất Trinh, sợ cái khoảng không trống vắng đầy đau khổ trong tim tôi khi không còn Trinh nữa. Cô ta đã để lại dấu ấn qúa đậm trong cuộc đời trong trắng của tôi, y như một vết bẩn trên tờ giấy trắng tinh vậy. 
    Chỉ mới vài ngày không gặp Trinh, tôi như đã phát cuồng lên. Không chịu đựng được lâu hơn, tôi xách xe lao đến nhà cô ta. Khi quẹo vào con đường nhỏ quen thuộc của nhà người yêu, tôi bỗng sững người lại. Không thể tin vào mắt mình nữa khi tôi trông thấy chiếc xe hơi mầu đen hiệu X...... Chiếc xe của cha tôi và vào một giờ khuya khoắt như thế này. Đầu óc choáng váng, tôi quay xe lại và bỏ chạy như điên trên đường phố mà chẳng biết đi đâu. Sau một hồi chạy vòng vèo bạt mạng mà chẳng xảy ra tai nạn nào như ý muốn, tôi lại chui vào một quán nhậu còn mở cửa. Ở đó trong tâm trạng của một kẻ muốn chết, tôi uống không biết bao nhiêu ly rượu đắng ngắt. Cuối cùng tôi mò về tới KTX và chui vào cái “quan tài” của thằng Quân khờ để ngủ. Đêm đó tôi mong muốn mình đang nằm trong một cái quan tài thật sự , để được chấm dứt những nỗi đau khổ đang làm tôi như muốn phát điên lên. 
    Sáng hôm sau tỉnh dậy với cái đầu nhức như búa bổ, tôi nhanh chóng quyết định phải chia tay ngay tức khắc với người đàn bà đáng khinh bỉ đó. Ngay lập tức tôi tới thẳng nhà cô ta để thực hiện quyết tâm của mình. 
    Đến trước ngôi nhà quen thuộc làm tôi nhớ lại cái lần đầu tiên đến đây để bắt ghen cho mẹ tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Trinh và cũng là lần đầu tiên tôi bị cô ta hớp hết hồn vía. Tôi thấy đau nhói trong lòng khi nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng mình đến căn nhà này.
    Cửa mở, khuôn mặt rạng rỡ của Trinh hiện ra chào đón tôi. Cô ta ôm lấy tôi và mừng rỡ cho tôi biết rằng, đêm qua cha tôi đã đến đây để lấy hết đồ đạc của ông. Cô ta chỉ tay vào căn phòng đã trống huyếc trống hoác. Những món đồ đắt tiền như dàn máy nghe nhạc, tivi... 
    Trong lòng rộn ràng niềm vui sướng, nhưng tôi không khỏi có chút nghi ngờ khi ngạc nhiên hỏi cô ta: 
    - Nhưng tại sao cha anh lại lấy đồ đạc lúc nửa đêm? Đêm qua anh đã đến và thấy xe hơi của ông ấy... 
    - Tại vì ông ấy muốn ở lại như trước nhưng em không đồng ý. Em nói là em đã có anh. Và yêu cầu ông ấy mang những món đồ của ông ấy về. 
    Thế là bao nhiêu căm ghét trong tôi đã biến đi đâu hết. Nhanh như chúng chưa từng có trong tôi vậy. Rồi chúng tôi lại quấn lấy nhau và chiếc giường hòa giải êm ái ở nhà cô nàng lại làm tốt đẹp nhiệm vụ của nó. Thậm chí tôi đã tự trách mình là quá hồ đồ khi vội kết tội oan cho cô ta. Ngay lập tức tôi xoay của mẹ tôi một số tiền lớn, với lý do để chung vốn kinh doanh với bạn bè để đưa cho Trinh mua lại những món đồ mà cha tôi đã lấy về. Chúng tôi đã làm lành với nhau như chẳng có chuyện gì xảy ra và sẽ lại ở bên nhau hạnh phúc. 
    Nhưng tôi đã lầm. Cô nàng núi lửa là một kẻ nói dối rất giỏi nhưng hành động thì lại rất dở. Tôi đã nhiều lần phát hiện ra bằng chứng có sự hiện diện của con người ấy, người cha đạo đức giả của tôi trong căn nhà này. Tôi lại rơi vào tình trạng đau khổ, dằn vặt..... 
    Cho đến một ngày kia, tôi cố tình ở lại qua đêm tại nhà nàng. Trong lúc Trinh đang ngủ say còn tôi thì trằn trọc mãi không ngủ được thì chợt có ánh đèn xe chiếu sáng rực căn phòng. Tôi nhỏm dậy nhìn qua cửa sổ và giật mình khi nhìn thấy chiếc xe hơi của cha tôi, và nó đang quẹo để chạy thẳng vào nhà. Tôi lạnh người vì ý nghĩ sẽ phải chạm trán cha tôi trong một hoàn cảnh eó le như thế này. Đột nhiên chiếc xe hơi dừng lại, pha đèn sáng rực vào tận phòng. Có lẽ cha tôi đã nhận ra chiếc xe gắn máy của tôi đã được dựng một cách cố ý ở phía trước. Đó chính là món qùa mà cha tôi đã mua cho tôi khi tôi đậu vào đại học. 
    Nhìn thấy chiếc xe gắn máy dựng cản đường vào trong sân, có lẽ cha tôi đã phải dằn vặt ghê gớm lắm trước cửa nhà, khi ánh đèn xe trên tường rung lên như giận dữ. Còn tôi thì đứng như trời trồng sau khung cửa sổ, ngực thắt lại với những ý nghĩ trái ngược nhau. Một phần thì tôi muốn ông bước vào đây để thấy được cái cảnh trớ trêu là thằng con trai qúi tử của ông, tức là tôi đây đang ở trên giường với nhân tình của ông. Nhưng phần khác thì tôi lại không muốn ông bước vào để đừng thấy cũng cái cảnh đáng buồn ấy. Và dù có ghen tuông hay căm ghét cha mình đi nữa thì tôi vẫn không muốn ông thấy được cái cảnh tôi đang là một tên tình địch đắc thắng của ông. Vì ông vẫn là cha của tôi. 
    Cuối cùng thì chiếc xe gầm lên khe khẽ, nó thụt lùi, lùi dần cho tới khi ánh đèn pha chiếu trên tường mờ nhạt đi rồi biến mất hẳn. Tôi thở phào hú vía vì giây phút căng thẳng đã trôi qua. Giờ đây tôi mới thấy mừng vì cha tôi đã bỏ về. Dù sao thì tôi cũng thấy xấu hổ vì ý nghĩ đã chơi cho cha mình một vố qúa nặng như thế. Và còn một điều nữa mà giờ đây tôi mới thấy rõ như ban ngày, đó là Trinh đã phản bội tôi khi cô ta vẫn tiếp tục mối quan hệ cũ và đẩy cha con tôi vào một hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế này. Tôi đánh thức cô ta dậy bằng cách nắm đầu dựng dậy và làm cho cô ta tỉnh ngủ bằng một cái tát thẳng tay: 
    - Cô đã lừa dối tôi. Tôi gào lên. Cô vẫn còn quan hệ với con người kia? 
    Mắt cô ta long lên sòng sọc khi nhìn tôi và giọng nói rít lên đầy thách thức: 
    - Tôi tưởng anh biết điều đó từ lâu rồi chứ? Hay anh giả vờ không biết? Phải, tôi còn quan hệ với ông ấy. Vì tôi cần tiền. Tất cả các khoản tiền mà tôi có được trong thời gian qua đều do ông ấy cả. Nếu không thì tôi đã ra ngoài đường mà ở rồi. Vì vậy mà tôi vẫn còn quan hệ với ông ấy. 
    - Vậy ra những món đồ...đồ đạc ông ấy không lấy...lấy về... 
    - Không. Ông ấy không lấy về mà tôi bán đi đấy. Có như thế thì anh mới mua lại chứ.... 
    - Cô đúng là một con đĩ ! 
    - Đúng, nhưng không phải với anh. Vì anh làm gì có tiền. Nếu anh có tiền thì tôi đã chẳng cần phải tiếp tục mối quan hệ với ông già đó đâu. Cô ta thản nhiên nói những lời lẽ làm cho tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Tôi chỉ biết cứng họng vì những lời cô ta nói đều là sự thực cả. Tôi nói, giọng như nghẹn đi: 
    - Loại người như cô đâu có biết gì về tình yêu.... 
    Cô ta cười phá lên: “ Tình yêu ư? Với ai? với anh hay với ông già của anh? Với cha anh thì không được rồi. Còn với anh thì tình yêu sẽ tiến tới đâu? Liệu anh và cái gia đình danh giá của anh có chấp nhận tôi không? Chắc chắn là không rồi. Người mà anh lấy sẽ là một cô gái nhà lành, cũng thuộc gia đình danh giá như gia đình anh. Như cái cô Quyên học cùng trường với anh đó. 
    Mặc dù nhữg lời nói của cô ta làm tôi khó chịu nhưng nó lại đúng sự thật. Phải, làm sao tôi có thể đi đến hôn nhân với Trinh được. Ngay dù cho tôi có muốn thì chắc chắn gia đình tôi sẽ không đời nào chấp nhận cho tôi lấy một cô gái như Trinh, nhất là cha tôi. Điều đó rõ như ban ngày. Ngay chính bản thân tôi cũng là một sự mâu thuẫn rối bời, khi không thể tự trả lời rằng mình có thể lấy Trinh làm vợ hay không? Nhưng tôi cũng không muốn mất cô ta. Chỉ nội ý nghĩ phải xa rời cô ta cũng đã làm tôi rụng rời tay chân rồi. 
    Để không thể mất cô ta, tôi đã xách đồ đến ở với Trinh trong căn nhà nhỏ có chiếc giường khổng lồ êm ái kia. Và cũng để cô ta không quan hệ với ai khác ngoài tôi ra, tôi cũng không ngần ngại xoáy một số tiền lớn của gia đình để đi xây dựng tổ ấm mới. Thế là tôi đã bước vào một cuộc phiêu lưu với một mối tình rồ dại mà chẳng ai biết nó sẽ đi về đâu. Cũng như bắt đầu một cuộc sống gia đình với người đàn bà tuyệt đẹp được sinh ra không phải để làm một người vợ. Ban ngày chúng tôi đi ăn, xem những bộ phim cao bồi mà cả hai cùng ưa thích, rồi đi ăn tối ở các nhà hàng sang trọng nhất. Về đến nhà, chẳng có việc gì để làm nên chúng tôi cãi cọ nhau, rồi lại làm lành với nhau trên cái giường hòa giải khổng lồ kia. Ngày hôm sau lại đi chơi, rồi tiếp tục cãi cọ gây gổ và cuối cùng làm lành với nhau. 
    Khi số tiền tôi đem theo đã cạn đi thì dường như chúng tôi gây gổ với nhau nhiều hơn và làm lành với nhau ít hơn trước. Chỉ có tiền, thật nhiều tiền thì mới có được hạnh phúc với những cô nàng như thế này, nếu gọi đấy là hạnh phúc. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao những người đàn ông giàu có hay có quyền chức mà có những cô nhân tình trẻ đẹp thì thường hay phải sạt nghiệp hoặc phải đi tù. 
    Chuyện học hành của tôi chểnh mảng đến mức nếu không có thằng Quân khờ thì tôi đã bỏ học từ lâu rồi. Vì từ khi đến nhà Trinh ở, tôi đã không còn đến trường đều đặn nữa. Hàng ngày, thằng Quân phải đem bài vở đến cho tôi. Rồi nó còn ngồi cặm cụi chép bài vở, và giảng bài ở trường về cho tôi nữa. Trinh chấp nhận sự có mặt của nó bằng một sự dửng dưng như không. Dường như cô ta cho rằng nó cũng giống như tôi, một tên học trò chỉ biết quanh quẩn bên váy mấy cô nữ sinh. 
    Nhưng rồi cô ta đã phải thay đổi thái độ đối với người bạn thân của tôi. Vốn là người hiền lành tốt bụng, thậm chí có hơi chậm chạp, nhưng thằng Quân khờ xuất hiện đúng lúc trong cuộc sống đôi lứa đang có chiều tan rã của chúng tôi. Nó đã mau chóng trở thành vừa là bạn thân thiết của cả hai chúng tôi, lại vừa như một chiếc van an toàn sẵn sàng làm việc khi cuộc sống của cả hai chúng tôi ngày càng trở nên bế tắc, và dễ bùng nổ hơn bao giờ hết. Chúng tôi thường xuyên ca thán trách móc lẫn nhau và trút tất cả những lời than vãn đó vào tai nó. Như một ông trọng tài vô tư, nó lắng nghe một cách chăm chú tất cả những gì chúng tôi phàn nàn về nhau, hỏi thêm vài chi tiết nữa để rồi quên luôn chẳng bao giờ nhắc lại lần thứ hai. Nhưng như thế cũng là qúa đủ. Chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm khi trút được tất cả nỗi bực dọc ở trong lòng vào tai ông bạn khù khờ nhưng tốt nết đó. Dần dà Trinh cũng chấp nhận sự có mặt của thằng Quân trong nhà như một sự đương nhiên. Thậm chí cô ta còn tỏ ra thân thiết với thằng Quân hơn khi biết được gia đình nó rất giàu có ở dưới quê. 
    Cha tôi đã không đến nhà Trinh từ lâu, kể từ cái đêm mà ông suýt đụng độ với tôi ở đó. Nhưng một hôm cha tôi xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của chúng tôi: 
    - Ba muốn nói chuyện riêng với con. Ông nói như ra lệnh, mắt không nhìn ai. 
    Trinh vùng vằng khó chịu nhưng trước ánh mắt cương quyết của cha tôi, cô ta đành phải cùng với thằng Quân khờ rút ra ngoài. Cha tôi chốt cửa lại. Ông nhìn quanh căn phòng, và tôi nhìn thấy vẻ khó chịu của ông khi nhìn thấy chiếc giường khổng lồ trong phòng. Sau vài lời hỏi thăm, cha tôi đưa cho tôi một cái bao giấy và nói: 
    - Hôm nay ba đến thăm con và để đưa con một ít tiền tiêu vặt. Nhưng lý do chính ba đến đây là để khuyên con trở về nhà. Số tiền mà con đã lấy ở nhà khi bỏ đi thì ba mẹ đã giải quyết xong rồi. Con hãy trở về nhà vì sắp thi cử rồi... 
    - Cám ơn ba nhưng con sẽ không về đâu. Tôi cố tạo vẻ lạnh lùng để trả lời ông. 
    Đột nhiên cha tôi đến bên tôi, ông quỳ xuống và nói, giọng nghẹn nghào: 
    - Con ơi. Ba là người có lỗi trong tất cả câu chuyện đáng buồn này. Ba đau lòng lắm vì đã gây ra tội lỗi và giờ đây bắt con phải gánh chịu. Để con bỏ nhà, bỏ học như thế này thì lỗi ở tại ba hết... 
    Và ông khóc. Phải. Cha tôi đã khóc. Những giọt nước mắt chảy xúông khuôn mặt mà giờ đây tôi mới nhận thấy có nhiều nếp nhăn của ông. Tôi vội vàng đỡ cha tôi dậy. Nhưng ông giữ chặt tay tôi và nói trong cơn thổn thức: 
    - Bây giờ ba có nói gì thì cũng không thể bào chữa những tội lỗi gây ra cho con. Chỉ biết rằng ba đã hối hận lắm rồi, và nỗi hối hận này sẽ theo ba đến chết. Ba chỉ còn biết mong con hãy tha thứ cho ba một lần. Hãy vì ba mà trở về nhà. Hãy vì ba mà đừng bỏ học con nhé... 
    Tôi cũng đã khóc. Vừa khóc tôi vừa hứa với cha tôi là tôi sẽ không bỏ học. Và sẽ thu xếp để trở về nhà sớm. Cha tôi và tôi nắm tay nhau mà nước mắt trào ra. 
    Ngày thi tốt nghiệp đã cận kề rồi, vì nhớ lời hứa với cha tôi nên tôi đã quyết tâm đến trường. Tôi đã đuối sức học kể từ ngày lao vào cuộc tình ái với Trinh và bây giờ thì tôi phải cố gắng để lấy lại thời gian đã mất. Thật buồn cười khi người giúp tôi trong thời gian học nước rút này lại chính là Quyên, và người đã thuyết phục Quyên đến dạy kèm cho tôi ở trường lại chính là...cha tôi. Ông đã khuyên nàng coi như không có chuyện gì xảy ra và cố gắng giúp đỡ tôi việc ôn thi. Và Quyên đã không tỏ thái độ giận dỗi nào đối với tôi cả, mà đối với tôi thì nàng có tặng tôi mấy cái tát thì cũng còn là quá nhẹ nhàng. 
    Hồi xưa tôi nhớ mình hay diễu cợt câu chuyện thần thoại về Nữ Thần Tình Yêu, giương cung bắn với đôi mắt bị bịt kín. Thật ngớ ngẩn khi con người ta lại có thể mù quáng được trong tình yêu. Lúc đó tôi nghĩ rằng chỉ có những cô nương nhà lành hay những anh chàng nhà quê khờ khạo như thằng Quân khờ bạn tôi thì mới có thể mù trong tình yêu được, chớ còn những kẻ như tôi thì thật khôi hài mà nói như vây. Nhưng tôi đã lầm và ngỡ ngàng ra sao khi biết tin Trinh đã phản bội tôi. Chính trong một ngày bận rộn ôn thi với Quyên , tôi đã nhận được một lá thư của cô ta cùng với một số đồ đạc ít ỏi của mình. Thư cô ta viết nguệc ngoạc đầy lỗi chính tả: “ Tôi xin chúc anh và cô bạn gái nhà lành của anh được nhiều hạnh phúc. Tôi xin rút lui ra ngoài cho cả hai cùng vui vẻ nhé. Nhưng tôi không buồn đâu. Tôi cũng tìm ra cho mình một nguồn vui mới ở nơi người bạn thân của anh rồi. Đó là anh Quân. Anh ấy không khờ chút nào. Đừng có đến nhà tôi nữa nhé. Tôi xin gửi trả tất cả đồ đạc của anh.” Ký tên: Trinh. 
    Tôi như đã bị giáng một đòn qúa nặng khi nghe tin đó. Thậm chí tôi còn không tin rằng đó là sự thực, ngay cả khi nhìn thấy đống đồ đạc thảm hại của mình được Trinh gửi trả. Có lẽ đó chỉ là một trò đùa ác ý của cô ta chăng? 
    Bỏ mặc buổi học và bỏ mặc Quyên ở đó, tôi nhảy lên taxi để chạy ngay đến nhà của người đàn bà phản bội. Bóng đêm đã phủ xuống khi tôi đến trước ngôi nhà quen thuộc. Một cảm giác kỳ lạ cứ lởn vởn trong đầu tôi và càng lúc càng hiện ra rõ ràng hơn. Không bao giờ có một trò đùa dã man và vô lý đến như vậy, giữa một người là người yêu và một người là bạn thân nhất của tôi. Chỉ có một điều duy nhất có thể biện minh cho một trò đùa vô lý đến như vậy. Đó là sự thực và phải là sự thực mà thôi. 
    Căn phòng quen thuộc yên tĩnh đến lạ kỳ. Chỉ đến khi tôi đứng sát bên cửa sổ với trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung ra vì hồi hộp, thì tôi mới nghe thấy có tiếng động. Tiếng động quá quen thuộc đối với tôi đến mức không thể lầm lẫn vào đâu được. Tiếng gào thét, tiếng rên rỉ vì khoái lạc như tiếng mèo kêu trong những đêm động đực, và tiếng chiếc giường nệm khổng lồ cũng đang rên lên vì sung sướng. Hoàn toàn giống với chúng tôi chỉ mới một vài đêm trước đây mà thôi. Chỉ có điều, tôi không phải là kẻ trong cuộc như mọi lần mà là một kẻ đang đứng rình ngoài cửa sổ. Và kẻ thay thế tôi cũng chính là thằng bạn thân nhất của mình. 
    Cú đánh quá mạnh làm tôi choáng váng. Tôi điên cuồng lao ra ngoài đường với tâm trạng vô cùng hoảng loạn. Tôi muốn tìm lấy một thứ gì đó, như một con dao găm hay một cây súng rồi quay trở lại căn phòng đáng nguyền rủa kia để giết. Tôi sẽ giết hết tất cả ở đó. Tôi sẽ tàn sát hết tất cả và cả bản thân mình nữa. Tôi sẽ bắn giết thật sự chớ không phải như trên xinê nữa. Bầu máu nóng của tuổi hai mươi sôi sùng sục trong huyết quản của tôi và nó kêu gọi tôi phải giết và giết..... 
    Có một bàn tay mạnh mẽ đã ngăn tôi lại khi tôi lao ra khỏi con hẻm. Đó chính là cha tôi, và có lẽ ông vừa đến đó. Vừa giữ chặt lấy tôi, cha tôi vừa nói: 
    - Ba đây. Hãy dừng lại một chút. Ba muốn nói chuyện với con..... 
    - Buông con ra. Tôi thét lên trong cơn giận dữ điên cuồng. Hai đứa chúng nó đã phản bội con...Con sẽ giết chết hai đứa chúng nó. Giết tất cả chúng nó... 
    - Thì chính vì việc này mà ba muốn nói chuyện với con. Nhưng con phải đứng yên đừng có vùng vẫy nữa vì ba đang muốn đứt hơi rồi đây. 
    Tôi ngừng lại và thở hồng hộc. Cha tôi cũng vậy khi ông nới lỏng bàn tay giữ tôi. Tôi nhận thấy cha tôi cũng chẳng còn mạnh khoẻ nữa khi thấy ông thở dốc nặng nề qua cuộc giằng co với tôi vừa rồi. 
    - Ba đã biết tất cả rồi vì Quyên vừa cho ba hay. Ba muốn nói chuyện với con. Cha tôi nói và ông dứt khoát kéo tôi theo ông vào cái công viên bên kia đường. Chúng ta hãy đến cái ghế đá kia ngồi nói chuyện. 
    Thật trớ trêu khi đó chính là chiếc ghế đá lạnh lẽo mà tôi đã ngồi chờ Trinh trong nhiều đêm dài. Ngồi nơi đây có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ đó đang chìm trong bóng tối và tim tôi đau nhói lên khi nghĩ về những gì đang xảy ra trong đó. 
    - Cha con ta hãy nói chuyện với nhau như hai người bạn, hoặc như hai người đàn ông nhé. Cha tôi nói khi chúng tôi cùng ngồi xuống cái ghế đá lạnh ngắt. Ông đã nhìn thấy ánh mắt căm thù của tôi khi nhìn mãi vào căn nhà kia. Hãy bình tĩnh con ạ. Ba rất hiểu con ở trong tình trạng này... 
    - Ba không hiểu được đâu. Tôi thét lớn, giọng ngẹn đi vì uất ức. Ba hãy để cho con yên. Hãy để con làm gì mặc con. Bây giờ con chỉ muốn xông vào căn nhà khốn kiếp kia để giết chết cả hai đứa chúng nó rồi con sẽ tự giết con luôn. Bây giờ con không cần lời khuyên bảo của ai hết. Ba ơi? Ba không thể nào hiểu được đâu. 
    - Ba hiểu được chứ... 
    - Không. Ba không thể hiểu được vì ba không bao giờ ở vào hoàn cảnh hiện thời của con. Trời ơi ! Ba phải ngồi ở đây để nhìn thấy cảnh một kẻ là người yêu của mình, với một kẻ là bạn thân nhất của mình đang phản bội mình trong căn nhà kia thì ba mới hiểu được...... 
    - Con ơi. Ba hiểu được vì chính ba đã ở vào hoàn cảnh đó. Cha tôi nhẹ nhàng nói. Chỉ cách đây vài tháng thôi thì ba cũng đã ở trong một hoàn cảnh tương tự như con hiện thời, thậm chí cũng ngồi trên chính cái ghế đá này để nhìn căn nhà đó. Chỉ có một điều khác nhau duy nhất, đó là không phải người bạn thân nhất mà là người con trai yêu quý nhất của mình... 
    Tôi sững sờ kinh ngạc nhìn cha tôi. Ông nói ra bằng giọng nói nhẹ nhàng và chân tình như một người bạn đang nói chuyện với một người bạn vậy. Đột nhiên tôi như hiểu tất cả, và cũng đột nhiên cơn giận dữ điên cuồng trong con người tôi như tan biến đi khi nghe cha tôi thú nhận ra những điều đó. Một cảm giác lẫn lộn giữa sự ngượng ngùng ân hận cùng nỗi xót xa cay đắng chen lẫn trong lòng tôi làm cho tôi bối rối... 
    - Ba nói điều đó với con hoàn toàn không phải là để trách móc con hay làm cho con phải khó xử. Ba nói những điều đó một cách chân thành nhất từ đáy lòng mình, để tránh cho con có thể làm một việc rồ dại nào đó có thể hại đến bản thân con, hay đến tương lai của con. Nếu điều tồi tệ nào đó xảy ra cho con thì ba sẽ đau lòng lắm vì chính ba là người có lỗi.... 
    - Không. Sẽ không có điều nào xảy ra đâu. Tôi nói, giọng ngẹn đi vì xúc động. Con không hề nghĩ rằng việc con đã làm đó đã khiến cho ba phải đau lòng... 
    - Không hề gì. Chính điều đó đã giúp ích cho ba nhiều lắm. Có lẽ những lời khuyên bảo của ai lúc đó cũng khiến ba không nghe đâu. Chỉ đến khi con cặp bồ với cô ta thì ba mới có được một bài học đích đáng như thế. Có như thế thì ba mới thoát khỏi vòng tay ma quái của cô ta. Cũng như thực tế phũ phàng hôm nay của người bạn con sẽ là một bài học đích đáng cho con, khiến con thoát khỏi được cô ta. 
    - Chính con mới là kẻ có lỗi trong tất cả chuyện này. Tôi nói lên tiếng nói tự đáy lòng mình. 
    - Không. Ba tôi nói khi ông nhìn thẳng vào mắt tôi. _ Con không hề có lỗi. Chính ba mới là người có lỗi trong chuyện này. Ba đã từng này tuổi rồia mà còn làm một việc vô đạo đức đến như thế. Nếu không có câu chuyện phiêu lưu tình ái của con thì ba cũng sẽ còn phải ngụp lặn trong bùn nhơ, trong tăm tối của ngôi nhà kia không biết đến bao giờ. Ba đã phạm sai lầm. Bởi vì ba cũng chỉ là một con người như mọi con người bình thường khác mà thôi. 
    Tôi ngượng ngập nhìn vào ánh mắt hiền hậu của cha tôi. 
     Cuộc đời này có rất nhiều loại người xấu xa như vậy. Nhưng đừng buồn về điều đó con ạ. Phải có người xấu để làm thứ thuốc thử cho người tốt. Giống như phải có chất axit độc hại thì mới lọc trong quặng ra thứ vàng ròng nguyên chất vậy. Hãy đứng thẳng dậy sau khi vấp ngã. Con hãy còn tương lai tốt đẹp phía trước. Đừng làm hại bản thân mình vì một con người không xứng đáng như vậy con trai ạ. Hãy cho đây là một bài học đầu tiên của cuộc đời con đi, con trai ạ. Một bài học mà không có trường lớp nào dạy cho con được. Một bài học mà chỉ có trong cuộc sống thực mới dạy cho con và con phải trả giá mới học được.. Và bài học này sẽ chỉ có ích đối với con mà thôi. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, người bạn của con hiện ở trong đó sẽ phải ngồi ngoài này để nhìn vào ngôi nhà đó y như con đêm nay. Mà không biết anh ta có rút ra được một kinh nghiệm nào không từ bài học đầu tiên của cuộc đời này? Chính ba cũng đã học được một bài học ở lần vấp ngã này và nó là bài học cuối cùng của cuộc đời ba rồi con trai ạ. 
    Còn bây giờ thì điều cuối cùng mà ba muốn nói với con là: “Cám ơn con. Nếu không có con thì...” 
    Tôi đỏ bừng mặt. Đã có lúc tôi tưởng tượng ra cha tôi đã nói với tôi câu này nhưng ở trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. 
    Chúng tôi đứng dậy và bước ra khỏi công viên. Tôi đưa mắt cố nhìn lần chót vào ngôi nhà đang chìm trong bóng đêm đen kia. Cha tôi khoác lấy vai tôi, rồi hai cha con cùng đi về phía con đường đang tràn ngập ánh đèn. Đột nhiên tôi nhận thấy đã từ lâu lắm rồi, giờ đây tôi mới lại được đi trong vòng tay thân yêu của cha mình...

Mai Tú Ân