29/9/17

Nước Đức hãy dẫn đầu cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam



Nước Đức với sức mạnh kinh tế hùng hậu và là thủ lĩnh thực tế tại các quốc gia hùng mnh tại EU. Vì những lý do nào đó mà nước Đức đã sao nhãng dến những vấn đề đấu tranh dân chủ hay nhân quyền ở những quốc gia như Việt Nam mà tập trung đến việc nâng cao mức sống của người dân cùng các giải pháp thúc đẩy đời sống ổn đinh lâu dài hơn. 



Những năm năm gần đây thì những cuộc sang thăm làm việc của các phái đoàn của nước Đức thì họ không chỉ diễn ra trong các căn phòng đóng kín với chính quyền mà còn tỏa ra khắp nơi. Những người Đức vô danh luôn sẵn sàng theo gót những người đi biểu tình hay ủng hộ cho các.Tù nhân lương tâm ở Việt Nam. Chúng ta còn nhớ khi phiên tòa xét xứ anh Basam Nguyễn Hữu Vinh đang diễn ra thì luôn có một ông nghị sĩ Đức đến tham gia. Ông cũng không được vào trong và cũng phải ngồi ngoài như mọi người. Thêm một ví dụ nữa về việc có nhiều người Đức tham gia vào phong trào như Người Buôn Gió đã được đích thân một phái đoàn Đức phỏng vấn và cho Gió sang Đức. Chúng ta đều biết Người Buôn Gió là một người viết có tài và những người bạn Đức đã tạo điều kiện tốt nhất để cho anh cống hiến.


Hiện nay chính quyền Việt Nam đang trả giá cho thái độ ngông cuồng của họ đối với nước Đức. Không sợ Trời Đất cũng như những giá trị dân chủ mà nước Đức theo đuổi, họ đã có một hành động không thể chấp nhận được. Đó là tổ chức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ngay trên đất Đức. Mặc dù nước Đức đã phải cố nén mình rất nhiều để cứu giúp nhưng những người lãnh đạo ở Hà Nội cứ trơ ra và không có một lời giải thích. Buộc người Đức phài thẳng tay giải quyết vấn đề theo luật pháp Đức và quốc tế. 


Quả là một kết quả xứng đáng mà nước Đức dưới sự lãnh đạo của bà A. Marken đã dành cho lãnh đạo Việt Nam. Nhưng chúng tôi muốn nước Đức còn hơn như thế. Hãy vì những giá trị dân chủ thiêng liêng, hãy vì những tù nhân lương tâm của chúng tôi và vì bao điều tốt đẹp nữa mà luôn ở bên chúng tôi và dẫn dắt chúng tôi đi trên con đường thênh thang rộng mở đến với ánh sáng Mặt Trời....


Mai Tú Ân

24/9/17

Câu chuyện dài về võ khí nguyên tử của Bắc Triều Tiên.




Tình hình bán đảo Triều Tiên bỗng trở nên ngột ngạt nóng bỏng hơn bao giờ hết, và lần này người tạo ra bầu không khí chiến tranh ấy lại là người Mỹ, tổng thống Donal Trump. Ông ta đã tuyên bố trước Đại Hội Đồng Liên Hợp.Quốc là có thể Mỹ sẽ hủy diệt Bắc Triều Tiên nếu nước này tấn công bất kỳ vào Mỹ và đồng minh là Nhật và Hàn Quốc.


Một cuộc tấn công quân sự của Mỹ và Đồng minh vào lãnh thổ gây ra chiến tranh tức là vào lãnh thổ Bắc Triều Tiên nếu nước này tấn công Hàn Quốc. Đó là điều cam kết mà Hoa Kỳ đã cam kết với Hàn Quốc với điều kiện Hàn Quốc từ bỏ ý định thống nhất đất nước và không gây chiến tranh trước với Bắc Triều Tiên. Nước Mỹ đã long trọng cam kết sẽ đảm bảo Nam Triều Tiên bằng cái ô hạt nhân, cũng như đảm bảo cho Đài Loan nữa. Rằng Mỹ và đồng minh sẽ tấn công vào Bắc Triều Tiên bằng một cuộc tấn công nguyên tử toàn diện vào đất nước 25 triệu dân này và đánh tan vỡ hoàn toàn sức mạnh quân sự vốn rất mạnh của họ. Rồi tiếp đó là Mỹ sẽ cầm đầu một lực lượng Liên Quân tiến vào tiêu diệt nốt lực lượng tàn quân còn lại và kết liễu luôn nhà nước CS điên khùng này. Đây là kịch bản chiến tranh đã được đưa ra từ lâu để răn đe Bắc Triều Tiên rằng, bất cứ khi nào họ thực hiện cái gọi là sự Giải Phóng Vĩ Đại Miền Nam.

Đây là điều may mắn bất ngờ mà tổng thống Pác chun Hy của Nam Triều Tiên đã hưởng lợi từ nước láng giềng Đài Loan. Và điều khôi hài là tất cả đều đến từ một người đàn bà, bà Tống Mỹ Linh phu nhân Tưởng Giới Thạch. Bà Tống Mỹ Linh vốn là người Tàu nhưng bố bà đã di cư sang Mỹ và sanh ra ba chị em bà cũng như dạy dỗ họ theo kiểu phương Tây. Điều đó khiến cho ba chị em bà khi trở về nước đã trỏ thành huyền thoại về ba chị em gái nổi tiếng nhất trong lịch sử hiện đại Trung Quốc. Không phải họ nổi tiếng theo kiểu các người đẹp lừng lẫy nhưng chỉ là tình nhân cho các ông vua thời xưa. Bà chị đầu Tống Khánh Linh lấy ông Tôn Trung Sơn khi ông là tay thủ lĩnh cách mạng bất đắc chí đang trốn ở Nhật. Khi cách mạng thành công thì được bà chị giới thiệu nên bà gặp một sĩ quan tâm phúc của Tôn Trung Sơn tên là Tưởng Giới Thach và kết hôn với ông. Rồi ông Tôn Trung chết thì ông Tưởng lên thay với một nước Trung Hoa điêu tàn vì nạn sứ quân cùng sự nổi dậy của CS. Hơn 20 năm sát cánh với chồng trong mọi trận địa đã khiến chồng bà lấy lạl sơn hà nhưng đã không giữ được phải chạy ra đảo Đài Loan. Trong khi ông chồng bà rèn quân chỉnh cán với mưu đồ xuất quân phục hận thì bà Tống Mỹ Linh đi đến thủ đô Mỹ và bà dành thời gian tiếp cận các ông nghị sĩ Mỹ chứ không phải tổng thống Mỹ. Vượt qua bao nhiêu khó khăn thì cuối cùng nước Mỹ cũng cam kết bảo vệ đồng minh bằng chiếc ô nguyên tử. Thế là Đài Loan được che chở giống như Nhật rồi tiếp đó là Nam Triều Tiên. Và càng ngày người ta càng thấy giá trị của cái ô nguyên tử này. 

Có thủ đắc nó thì các quốc gia muốn xâm lược như Trung Quốc và Bắc Triều Tiên phải từ bỏ ý định xâm lược. Còn các nước như Đài Loan, Nam Triều Tiên cũng an toàn dưới cái ô ấy mà lại không phải bỏ ra 30 - 50% ngân khố hàng năm để đổ vào quốc phòng. Họ dùng số tiền ấyđể làm kinh tế và giờ họ đều là những quốc gia đứng đầu thế giới

Nam Triều Tiên đã chấp nhận mọi điều mà phía Mỹ yêu cầu, nhất là từ bỏ việc thống nhất với Bắc Triều Tiên. Họ lập ra một quốc gia mới với tên gọi là Hàn Quốc, bỏ đj tên gọi cũ là Nam Triều Tiên vì còn dính dáng đến Bắc Triều Tiên. Họ thành lập một quốc gia dân chủ điển hình với các giá trị dân chủ phương Tây hoàn toàn thắng thế. Các doanh nhân Hàn Quốc đang tràn ngập thế giới không bao giờ nói đến Bắc Triều Tiên. Cứ như thể đó là một nước khác vậy.

Việc gắn ô nguyên tử lên đầu các quốc gia đó, mặc dầu bị cả hai phía Mỹ và Hàn Quốc phản đối nhưng khi nó được thi hành thì lại vô cùng hiệu quả. Mặc dù thi hành bí mật nhưng không hề có bất cứ một cuộc gây sự quân sự nào đối với hai nước trên, bất kể là cả hai đều có tình trạng chiến tranh với đối thủ hùng hậu.

Về phía Bắc Triều Tiên thì mọi cơ hội thống nhất cứ trôi dần đi. Nam Hàn cứ lớn dần lên và hơn họ từ 50 lần cho đến 100 lần mọi so sánh. Các quốc gia CS anh em với họ cứ rời khỏi họ trong khi người Mỹ vẫn ở bên Nam Hàn như một người tình chung thủy. Mặc dù vẫn không thay đổi nhưng rõ ràng là họ không cần phải thống nhất đất nước nữa mà chỉ cần giữ được chế độ CS cha truyền con nối mà thôi. Mặc dù phía Mỹ và Hàn Quốc đã nhượng bộ rất nhiều, cũng như hứa hẹn không có vũ khí nguyên tử thì Bắc Triều Tiên sẽ có được các khoản tiền lớn cùng lời đảm bảo của Mỹ và Hàn Quốc rằng sẽ không còn chiến tranh với Bắc Triều Tiên. Nhưng Bắc Triều Tiên không tin Mỹ và họ cũng không muốn yếu đuối trước thế giới. Các cuộc họp bàn giữa các bên tan nhanh như bong bóng bởi tinh thần bất ổn của lãnh đạo Bắc Triều Tiên. Rồi khi không họp thì Bắc Triều Tiên lại đe dọa nổ bom nguyên tử mà các bên đều biết họ không có. Đâu cần phải rắc rối làm gì, Bắc Triều Tiên có được thứ vũ khí đó là họ được nâng tầm lên rất nhiều. Chỉ cần một ngày nào đó họ mời các nhà báo nước ngoài và các đai diện thế giới đến rồi họ cho nổ một qủa bom nguyên tử thật sự. Lúc đó thì mọi họp bàn sẽ chấm dứt. Nước Mỹ sẽ dần rút khỏi bán đảo Triều Tiên một cách không kèn không trống khi công nhận Bắc Triều Tiên là một quốc gia nguyên tử nhưng rồ họ sẽ bí mật giúp đỡ cho Nhật Bản và Hàn Quốc kỹ thuật chế tạo nguyên tử để cân bằng quyền lực.

Còn bây giờ Bắc Triều Tiên vẫn chưa có vũ khí ấy vì vệ tinh Mỹ vẫn chưa phát hiện ra bất cứ chất phóng xạ nào thoát ra, điều phải có ở bất cứ cuộc thử nguyên tử nào. Nhưng Bắc Triều Tiên tin rằng, với một quốc gia khép kín như họ thì việc tung hê lên rằng mình có bom nguyên tử nếu to mồm thì vẫn có tác dụng. Chỉ cần cho các quan chức đi thăm mấy khu nước nặng, rồi có mấy ông khoác áo trắng đứng đấy ghi ghi chép chép thì cũng khiến nhiều anh lạnh cẳng rồi. Võ khí nguyên tử là võ khí hù dọa và dù không có thì cũng phải hù dọa cho tốt thì cũng như bạn có nó rồi. Bắc Triều Tiên đang chơi trò đó thành công. Nhất là việc quốc gia bảo vệ họ, chống đối việc tấn công Bắc Triều Tiên lại chính là quốc gia thù địch họ nhất. Đó là Hàn Quốc với một lý thuyết đơn giản rằng có quyền tận diệt cả một dân tộc chỉ vì lãnh tụ nước ấy đánh võ mồm. 

Nhừng tổng thống mới của Mỹ thì không chấp nhận đem nước Mỹ ra làm trò đùa, nay bảo phóng tên lửa mai bảo phóng tên lửa thì một cường quốc như Hoa Kỳ nói còn ai nghe nữa. Ồng đã dùng một cụm từ là sẽ hủy diệt Bắc Triều Tiên nếu họ tấn công Hàn Quốc. Điều đó không có gì mới cả và mọi việc thì cũng chỉ là cấm vận thắt chặt hơn nữa mà thôi. Khả năng tấn công bất ngờ Bắc Triều Tiên sẽ không thể có nếu Bắc Triều Tiên không hành động ngu ngốc hơn, và cho dù cố tình đóng vai một kẻ ngốc liều lĩnh thì rốt cuộc họ cũng không phải là một kẻ ngu ngốc. Vì cứ sau mỗi dịp lên gân này thì Mỹ và Hàn Quốc lại chờ đợi họ xuống nước. 

Có điều khôi hài là trong khi vấn đề Bắc Triều Tiên luôn làm Mỹ lúng túng không biết xử lý ra sao thì giải pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề này luôn nằm trong tay họ. Đó là căn cứ theo một hiệp định năm 1953 thì Mỹ và đồng minh có toàn quyền xử lý vấn đề. Tức là vì không chịu ký Hiệp Định Đình Chiến năm 1953 mà giờ đây nước Mỹ có quyền tấn công tiêu diệt nhà nước này một cách hợp pháp. Đây là thời điểm tốt nhất để giải quyết dứt điểm nhà nước CS này. Các đàn anh CS như Nga và Trung Quốc đều đã không còn che chở cho Bắc Triều tiên nữa. Cũng không nên nhân nhượng với Bắc Triều Tiên nữa

Địa hình của Bắc Triều Tiên rất nhỏ lại nhiều núi để họ đào hang để đánh lâu dài khiến đồng minh lo lắng nhất. Việc iệc chỉ là đem vũ khí đến và từ ba phía biển tấn công bằng phi pháo, bom và tên lửa thông thường. Ở trên đầu thì các loại máy bay ném bom tàng hình chọn vị trí còn các máy ném bom giải thảm như B.52, B.1B thay nhau rải bom như rải cát xuống các vị trí quan trọng. Ở bên chiến tuyến phía Hàn Quốc sẽ có hàng chục ngàn tên lửa cùng các pháo tầm xa sẽ bắn liên tục. Khi chiến dịch mở đầu như thế thành công thì việc bán pháo sẽ chọn lọc với hàng chục ngàn máy bay không người lái treo trên từng cây số ở đất Bắc Triều Tiên và sẵn sàng khai hoả hay chỉ điểm cho khai hỏa. Và quân đội của Đồng Minh sẽ không bước vào tấn công khi chưa có dấu hiệu an toàn về vũ khí nguyên tử. Nếu có bất cứ dấu hiệu nào về phía Bắc Triều Tiên thì Mỹ và sẽ tấn công bằng nguyên tử.Nhưng chắc là không cần nguyên tử đâu. Kế hoạch rất hay nhưng không được các nhà chiến lược Mỹ Hàn chấp nhận bởi sự thương vong của dân chúng miền Bắc sẽ rất lớn. Và một cuộc chiến kiểu tàn bạo như thế không hợp với thời đại hòa hoãn này.

Mai Tú Ân

18/9/17

Khí phách của nhà văn Phan Nhật Nam khi từ chối lời mời của Hữu Thỉnh



Chúng ta đều biết rằng mới đây ông chủ tịch đương nhiệm của Hội Nhà Văn Việt Nam Hữu Thỉnh đã có hành động bất ngờ nhưng không ngạc nhiên. Đó là viết thư riêng mời nhà văn nổi tiếng Phan Nhật Nam và cũng là một cựu quân nhân VNCH hiện đang sống ở Mỹ về nước để gọi là giao lưu với nhiều nhà văn khác ở trong và ngoài nước. Chẳng cần phải là tài giỏi gì thì cũng biết tỏng rằng đây không phải là lời mời của cá nhân Hữu Thỉnh hay của Hội Nhà Văn VN mà chính xác là của nhà nước CS VN mời nhà văn Phan Nhật Nam về nước.  Một việc dễ hiểu cho công cuộc thực thi nghị quyết 36 của BCT về cái gọi là "Hòa Hợp Hòa Giải" giữa  những người Quốc Gia và Cộng Sản, sự thống nhất dân tộc đã được đưa ra từ lâu nhưng bất thành bởi sự gian manh trí trá của nó.


Lá thư của Hữu Thỉnh mời Phan Nhật Nam thì nặng tình dân tộc, nghĩa đồng bào gợi nhớ lòng hướng về cố quốc của những người con xa xứ. Không quên trong đó là những bao lo chi phí cùng những hứa hẹn cái bả vinh hoa phú quí nếu nhà văn Phan Nhật Nam chịu về nước. Và nói thật nếu ông Phan Nhật Nam có về nước thì cũng không ai trách được ông. Bởi ông cũng là một người Việt Nam với nỗi lòng canh cánh luôn hướng về quê cha đất tổ. Ông cũng là một nhà văn tên tuổi luôn muốn tác phẩm của mình được xuất bản công khai ở Việt Nam và đến với những bạn đọc ở quê nhà yêu mến ông.

Nhưng nhà văn Phan Nhật Nam đã khảng khái từ chối lời mời về nước của Hữu Thỉnh, qua đó tuyên bố dứt khoát về sự phân chia không hòa hợp giữa Quốc Cộng trên cương vị người lính VNCH. Với tấm lòng của một nhà văn đầy tình yêu thương ông đã viết cho Hữu Thỉnh và những người cầm quyền Hà Nội rằng, hãy tôn trọng những người đồng đội của ông. Đó là những thương phế binh VNCH đang bị đày ải ở quê nhà hay các tử sĩ của VNCH đang nghiến răng căm hận ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa đang bị tàn phá. Chiến tranh đã chấm dứt trên 40 năm rồi thì hãy tôn trọng những giá trị cũ, tôn trọng lá cờ vàng và những người trân trọng lá cờ ấy. Khi đó không cần mời thì ông và nhiều người khác sẽ về...

Chúng tôi thật ấm lòng trước sự khẳng khái cự tuyệt lời mời của nhà văn Phan Nhật Nam, và càng ấm lòng hơn nữa trước khí phách chân chính của một đồng nghiệp, một nhà văn đàn anh như ông. Riêng với một người viết văn đàn em ở trong nước như tôi thì phẩm chất của một người cầm bút như Phan Nhật Nam đã cổ võ rất nhiều và làm sáng chói tinh thần bất khuất không chịu luồn cúi trước cường quyền.

Khí phách can trường dành cho nhà văn Phan Nhật Nam và sự bẽ bàng thì không chỉ dành cho Hữu Thỉnh...

Mai Tú Ân

17/9/17

Sự ngu xuẩn của Hữu Thỉnh...


Không hiểu uống thuốc liều gì mà ông chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam Hữu Thỉnh đã viết thư riêng mời nhà văn Phan Nhật Nam, tác giả của Mùa Hè Đỏ Lửa và là cựu sĩ quan quân đội VNCH đang sống ở Mỹ về nước để thực hiện cái gọi là Hòa Hợp Hòa Giải theo nghị quyết 36 BCT. Trong vai trò của một kẻ sắp thất cơ lỡ vận khi đã mẩt ghế vào Quốc Hội khóa 13 vừa rồi và lại sắp bị "thần đồng thơ" Trần Đăng Khoa cạnh tranh lấy nổt chức chủ tịch HNV VN, nên Hữu Thỉnh cuống cuồng tìm cách xoay sở...


Chẳng cần biết mình đang đứng ở đâu hay trời cao đất dày ra sao, và vẫn cái giọng mẹ mìn dụ khị, Hữu Thỉnh ta mơn trớn vỗ về và nhắc đến tình yêu tổ quốc Việt Nam, tình hữu hảo đến các nhà văn nhà thơ với nhau. Rồi hứa cả bao chi phí đi về nhưng nhà văn Phan Nhật Nam đã thẳng thắn từ chối.
Thật không hiểu ông chủ tịch HNV VN và là trùm bưng bô Hữu Thỉnh là kẻ ngu hay ông chủ nào ở Ba Đình ra lệnh cho HT làm việc này là kẻ ngu nhưng rõ ràng tất cả đều như bị nhà văn Phan Nhật Nam cho một cái tát vào bộ mặt dày của tay chủ tịch điếm đàng nhưng ngu xuẩn của Hữu Thỉnh.
Mai Tú Ân

14/9/17

Thấy gì qua vụ Trịnh Xuân Thanh "đầu thú" ?


Vắng bóng giang hồ trên mạng một thời gian, nay MTA trở lại nên cũng không rõ lắm về vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt hay là đầu thú. Nhưng chuyện anh Trịnh Xuân Thanh mà Việt Nam tuyên bố là đầu thú thì trẻ con nghe cũng không lọt. Anh Thanh là người khôn ngoan chứ có ngu đâu mà tự nguyện chui đầu vào rọ. Hơn nữa không thể có chuyện anh ta đã vừa xin tỵ nạn chính trị ở Đức mấy ngày trước, mấy ngày sau thì lại xin về đầu thú để được ăn cơm tù ở Việt Nam ?


Nhưng qua sự lặng như tờ của sự vụ của chính phủ 2 nước thì ta có thể dự đoán một cách chắc chắn rằng, vụ án này sẽ chìm xuồng theo đúng mô típ của những người CS vẫn dùng từ xưa đến giờ và từ giờ cho mãi tới mai sau, khi họ vẫn còn ngồi đó trên đầu dân tộc Việt. Đó là cái gì ? Rất đơn giản. Chắc chắn đã có những sự liên hệ qua lại liên tục giữa hai bên. Rất đáng tiếc là ông TBT Nguyễn Phú Trọng không báo cáo tình hình vụ việc cho MTA nên chúng ta đành phải dự đoán qua các dữ liệu mà MTA đã thu nạp nhé.
Lãnh đạo CS Việt Nam luôn có hai xu hướng đối nghịch nhau trong đa phần vấn đề quốc tế. Có người bảo thủ, cuồng tín và giáo điều. Có người "tiến bộ" hơn đám bảo thủ. Vụ Trịnh Xuân Thanh này có những ông lãnh đạo ngu lâu nên ra lệnh bắt TXT một cách khờ khạo trong mối quan hệ quốc tế là phải thượng tôn pháp luật của thế giới văn minh. Công việc này thì hẳn hai ông Phạm Bình Minh (Bộ Ngoại Giao) và ông Tô Lâm (Bộ CA) chịu trách nhiệm thi hành. Nhưng có điều bố bảo thì 2 ông Bộ Trưởng và là UVBCT này lại dám thực hiện phi vụ táo tợn trên nếu không có sự đồng ý của BCT, và ông TBT Nguyễn Phú Trọng. Điều đó chứng tỏ các lãnh đạo tối cao của chùng ta qúa tay mơ trong các mối quan hệ quốc tế vì đã liều mạng đánh một canh bạc mạo hiểm khi đem đánh đổi tình hữu nghị bao năm nay với CHLB Đức lấy một kẻ như Trịnh Xuân Thanh.
Nhưng nếu chúng ta là những kẻ ù lỳ và bảo thủ như họ thì chúng ta vẫn có cơ hội để chấp nhận canh bạc này. Vì nếu chuyện có vỡ lở ra thì ta đã có một bộ phận lo dọn dẹp rác rưởi bằng mọi cách. Không thể có chuyện lục đục ngoại giao với ông bạn lâu năm là nước Đức được. Đó là một quốc gia hùng mạnh với biết bao dự án tốt đẹp đã, đang và sẽ còn cho Việt Nam. Nước Đức còn là một quốc gia lãnh đạo trên thực tế của 27 nước châu Âu khác trong EU. Nên thời gian qua hẳn lãnh đạo Việt Nam chúng ta đã phải qua lại bằng mọi cách có thể để xin ông bạn hùng mạnh Đức tha mạng cho vụ việc bắt người dở hơi này, một điều mà tất cả chúng ta đều bất ngờ không thể tưởng tượng nổi. Hắn là giờ đây đã có các lãnh đạo cao cấp của chúng ta đi đêm sang Đức với tư thế của động vật không có xương sống. Nếu chính phủ Đức làm căng không chịu thì chắc hẳn lãnh đạo của chúng ta sẽ lại sang Đức, nhưng sẽ thêm vào bộ đầu gối để bò sang năn nỉ tiếp. Bài ca quen thuộc "Con Cá Sống Vì Nước" lại vang lên veo véo.Nào là vì thằng Trịnh Xuân Thanh này bố láo quá, nếu không bắt nó nhốt vào trong rọ thì có thể nguy hiểm cho chế độ. Nào là chúng em trót dại lần này và sẽ không có lần sau..v..v...
Bài ca này thì các liền anh CS ca hay lắm và trong quá khứ cũng đã xài. Chúng ta hẳn còn nhớ đến chiến dịch chấp nhận đàm phán với Mỹ trong thế thua suốt từ 1969 cho đến năm 1973 của các tiền bối CS., Anh nào đánh cứ đánh, anh nào đàm cứ đàm. Tùy thuộc vào thực tế chiến sựi để lúc thì đưa anh Đánh lên để đánh thật lực, rồi lúc yếu thì đưa anh Đàm lên để hót véo von toàn những điều hay để qua chuông bĩ cực. Chiêu này không mới nhưng đem xài thì vẫn bắt được những con nhạn là đà. Chúng ta hẳn nhớ đến những con nhạn ấy trong cái gọi là thành phần thứ ba của chế độ Sài Gòn đã sập bẫy ngây thơ như thế nào.
Có thể người Đức cũng không nỡ ra tay khi thấy chú em Việt Nam năn nỉ lạy lục quá. Thôi thì đánh người chạy đi chứ không đánh người chạy lại. Nên có thể trả lời cho sự yên ắng vừa qua của chính phủ Đức. Hơn nữa không phải là cú đá hậu này của Việt Nam không có lý. Nước Đức cũng đang ở một thế nhạy cảm vào lúc này. Nước Đức đã bắt đầu bước vào cuộc vận động bầu cử quốc hội quan trọng và chính quyền của bà A. Macken đang bị mất điểm vì vấn đề đã tiếp nhận quá nhiều người tỵ nạn Trung Đông (năm qua nước Đức đã tiếp nhận đến hơn 800 ngàn nguoi). Nên vấn đề thêm một người tỵ nạn là TXT nữa thì cũng chẳng thành vấn đề cho người Đức lúc nhạy cảm này. Làm quá đi lỡ bứt dây động rừng thì bỏ mẹ. Lượng người Việt quốc tịch Đức rất đông đảo mà chính quyền Đức không thể không tính đến trong cuộc bầu cử quan trọng năm 2018 này. Thêm một lý do nữa là ông Trịnh Xuân Thanh chưa chính danh là người xin tỵ nạn chính trị mà vẫn là công dân Việt Nam.
Nhưng Việt Nam chớ vội mừng. Sau cuộc bầu cử 2018 chính phủ Đức của bà A. Macken hay một chính phủ khác thắng cử thì chắc chắn họ sẽ đem vụ việc trời đánh này ra để hành tội Việt Nam. Chúng ta đã ghi được một điểm rất xấu trong quan hệ quốc tế vào thời điểm này.
Nhưng thôi đó là chuyện của các lãnh đạo. Dân đen của chúng ta thì chỉ rung đùi chờ coi phim hay nhiều tập. Nếu có chút tình với Trịnh Xuân Thanh thì ta cũng nên nhân đạo để dặn dò TXT rằng. Đã vào đồn CA rồi thì phải rán giữ mình. Vì nếu anh bất ngờ qua đời vì tự sát chẳng hạn (là CA nói thế) thì vụ án của anh sẽ đi vào ngõ cụt chắc chắn. Riêng MTA thì chân thành khuyên anh thêm là phải dè chừng mấy vụ dao dọc giấy, mấy sợi dây thun và nhất là nhớ đừng rửa bát bẩn nhé.
Khâm Thử
Mai Tú Ân