30/9/14

Chúng ta chỉ là công dân hạng hai trên thế giới này...

Chúng ta đừng mơ đến có một nền kinh tế ngang tầm với chính chúng ta, đến một cuộc sống ngang tầm, gần ngang tầm với với các nước chung quanh, đến một nền hạnh phúc thịnh trị như người dân các nước đó..



Vì trong cuộc đua đến hạnh phúc của người dân, đến sự thịnh vượng của Quốc Gia thì chúng ta đã tự trói tay chân của mình, tự hại mình...nên không bao giờ bắt kịp, kể cả các quốc gia đứng sau chúng ta, không bao giờ người dân no ấm hạnh phúc bằng những quốc gia chung quanh...Không bao giờ!

Vì chúng ta không có những quyền căn bản của con người như họ để tự do phát triển xây dựng cuộc sống, xây dựng đất nước....Chúng ta đã mất đi cái quyền Tự Do khiến cho chúng ta không thể thực hiện trọn vẹn quyền Sống và quyền Mưu Cầu Hạnh Phúc, ba quyền cơ bản của con người mà Hiến Pháp Hoa Kỳ 1776 đã minh định để thế giới ngày nay noi theo. Và thật đau lòng khi đó cũng là ba quyền con người mà Tuyên Ngôn Độc Lập của chúng ta đã long trọng ghi rõ nhưng không bao giờ thực hành...

Chúng ta không được giải thoát khỏi những giáo điều lỗi thời, những áp đặt vô lý để toàn tâm toàn trí xây dựng hạnh phúc trên chính quê hương mình...như những người dân các nước tiên tiến...

Chúng ta không có sự đối lập, phản biện như các QG dân chủ đó mặc dù chúng ta biết sự phản biện, đối lập là cơ sở cho sự thăng tiến xã hội...Thậm chí những quyền xuống đường ôn hòa của người dân cũng không có...

Người dân không được bầu những người họ thích vào vị trí có ích cho họ, mà phải chấp nhận những người họ không biết, thậm chí căm ghét vào những vị trí sinh sát đến tất cả quyền của họ. Những người sẽ dẫn dắt họ không phải bằng tài năng, đức độ mà bằng bạo lực, bạo quyền hoặc đe doạ bạo lực, bạo quyền...

Thậm chí người lính quân đội, công an cũng không thể tự hào khi đc đem ra để chống lại, hay đe doạ chống lại người dân thay vì phụng sự người dân như ở các nước đó như quân đội chỉ để bảo vệ tổ quốc, công an chỉ để giữ trật tự xã hội...

Khi tiếng nói người dân không phải là tiếng nói của người dân, khi ý nguyện người dân không phải là ý nguyện người dân. Và thậm chí các cơ quan dân cử không phải do dân cử, chính quyền không phải do dân bầu nên không thể là chính quyền do dân, vì dân và của dân...

Người dân chúng ta không có được quyền dựng xây một đất nước thịnh trị, ngẩng cao đầu như lòng dân mong muốn...Người dân chúng ta không được toàn tâm toàn ý cống hiến tinh hoa sức lực của mình cho đất nước như người dân các nước văn minh trên thế giới...

Những người muốn phụng sự cho quốc gia không được phụng sự cho QG khi các cơ quan công quyền, cơ quan dân cử đã ngồi chật những người không phải do dân cử và cũng không phải ở đó để phụng sự QG...như ở các QG khác...

Chúng ta không học hỏi gì ở quá khứ đau thương của chính chúng ta. Chúng ta không thừa nhận chúng ta đã sai lầm khi đi trên con đường sai lầm. Nên chúng ta đã trở thành một kẻ ngu ngốc đi trên con đường ngu ngốc...

Và cuối cùng sự khác biệt là trong khi chúng ta chỉ nói những lời tốt đẹp, thì ở các quốc gia tiên tiến ấy chỉ làm những điều tốt đẹp ...

Nên muôn đời chúng ta không thể đuổi kịp các nước xung quanh...Muôn đời không thể!

Và nếu không chịu thay đổi thì trên thế giới tươi đẹp này, chúng ta sẽ chỉ mãi mãi là công dân hạng hai để xây dựng một quốc gia hạng hai mãi mãi...

Mai Tú Ân

29/9/14

Tại sao Hong Kong ?

Xứ HK cũng như những xứ thịnh trị thuộc khối Liên Hiệp Anh, trước đây vốn thanh bình. Những cuộc xuống đường biểu tình vốn hiếm hoi, và nếu có thì thường thiên về đình công của các hội đoàn, đòi các quyền lợi kinh tế...Chứ về chính trị thì hiếm hoi vô cùng. Vì các quyền con người, quyền tự do chính trị...thì có đầy đủ rồi, thậm chí dư nữa thì còn gì nữa đâu mà đòi hỏi...Muốn gì thì cứ tổ chức bầu cử, thắng cử... 


Thậm chí ngay cả một việc vốn kinh hoàng, khó hiểu đối với người dân VN chúng ta, như việc muốn chia cắt nước Anh bằng việc độc lập của Xcotlen thì nền pháp luật nhân bản của nước Anh cũng đồng ý cho phéo đưa ra trưng cầu dân ý. Nếu đạt đa số 50% cộng 1 phiếu thì cho phép độc lập. Và mặc dù như vậy là chia cắt nước Anh, mặc dù thiệt hại rất lớn về kinh tế nhưng vì những quyền hiến định thiêng liêng của công dân mà chính phủ Anh vẫn chấp thuận, và tổ chức tốn kém cho việc trưng cầu đó. Và kết quả là không độc lập. Nước Anh vẫn toàn vẹn, mà lại vui vẻ cả làng...
Cũng như ta có thể ví dụ vui như miền Nam hay miền Bắc, miền Trung Việt Nam của ta, nếu ở trong một nền chính trị như nước Anh, nếu muốn thì có quyền tổ chức độc lập,tách ra khỏi Việt Nam, chán rồi lại tái hợp thống nhất với VN. Chẳng phải chiến tranh chết chóc, chẳng phải "đốt cháy dãy Trường Sơn" làm gì...Đó là một nền chính trị, luật pháp nhân bản mà hầu như trên khắp thế giới đang thực hiện....và để đối lại sự độc tài, toàn trị của những nhà nước phi dân chủ hiện nay...

Và người dân HK đã không ngồi yên khi chính quyền CS Bắc Kinh đã lộ cái vòi bạch tuộc muốn kiểm soát các quyền tự do hiển nhiên của họ, qua việc muốn kiểm soát các cuộc bầu cử, các đại diện ứng cử làm Đặc Khu Trưởng HK. Cụ thể giống như ở xứ VN ta muốn các ứng cử phải được Mặt Trận Tổ Quốc giới thiệu. Tức là chọn gà nhà tranh cử với...gà nhà vậy. Và dĩ nhiên người dân HK không chấp nhận sự bịm bợm như thế và...xuống đường. Nhưng lý do sâu xa hơn là mặc dù cùng chủng tộc nhưng họ muốn thoát khỏi Tàu Cộng...
Những hồi kèn tiếp nối những hồi kèn,
Những ngọn lửa tiếp nối những ngọn lửa...
Chẳng sớm thì muộn, người dân VN cũng xuống đường để đòi hỏi dân sinh, dân quyền, dân oan....
Mai Tú Ân

28/9/14

Lãnh tụ CS không bao giờ trở thành Thần Thánh...



Chỉ ít ngày sau khi Triển lãm ảnh Cải Cách Ruộng Đất khiến dư luận rúng động vì ghê sợ khi vết thương lòng lại bị xới lên, thì cuốn Đèn Cù của Trần Đĩnh lại đưa người đọc trở về những ngày kinh khiếp đó, và Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã hiện ra trần trụi đến đau lòng...Để rồi trong dịp lễ giỗ đầu cúa Đại Tướng Võ Nguyên Giáp thì chúng ta lại ngơ ngẩn trước bức thư kiến nghị của bà vợ cố TBT Lê Duẩn...đòi lột hết chức tước, dẹp hết các danh hiệu...vì hèn nhát, vì bất tài, cướp công và thậm chí làm gián điệp cho nước ngoài...Bức thư kiến nghị đã đưa người anh hùng dân tộc của chúng ta xuống tận bùn đen...với những sự thật không thể không tin được..



Từ một nhà văn viết tiểu sử cho các lãnh tụ CS, cho đến vị phu nhân của vị TBT quyền lực một thời Lê Duẩn, những người ở trong cuộc, gần với giới Cửu Trùng, thậm chí ở ngay trong Cửu Trùng mới có được những thông tin như thế...Và khiến cho người đọc không thể không tin khi nhận được những thông tin như thế...

Nhưng tại sao vậy, tại sao liên tiếp và liên tiếp...cú sau mạnh và hiểm hơn cú trước, độc địa hơn và lột trần hơn cứ tiếp nối giáng vào hình tượng lãnh tụ, hình tượng anh hùng mà một thời chúng ta tin và yêu như thần thánh.

Đây không phải là thế lực phá hoại nào từ bên ngoài, không phải kẻ thù nào "chuyển lửa về quê hương" cả...Mà chỉ là ở trong phá ra, lửa ở trong bùng phát...Như một ung nhọt đã đến ngày bục vỡ, tràn máu mủ.

Hoặc như một củ hành tự bóc vỏ, mỗi ngày một lớp cứ rơi rụng, rơi rụng cho đến lớp cuối cùng...hoặc như lớp sơn son thếp vàng rẻ tiền sơn phết lên bức tượng cứ tự bong tróc, bong tróc cho tới lớp cuối cùng...Để rồi đến lúc này thì chúng ta mới giật mình khi nhìn thấy tất cả trần trụi, trần trụi vừa đau lòng, vừa bi hài.

Nhìn ra bên ngoài thì các tượng đài lãnh tụ CS TG cứ lần lượt biến mất, các thành phố, trường học, địa danh cũng không kèn không trống dẹp dần tên lãnh tụ CS...Các học thuyết CS lừng lẫy một thời cùng với các lãnh tụ CS khét tiếng đang dần dần đi vào cái đích cuối cùng : Cõi Hư Không...

Cát bụi lại trở về với cát bụi

Hư không lại trở về với Hư Không...

Chắc hẳn những người nào còn cố tin vào chủ thuyết một thời đáng tin thì giờ đây hoang mang, không hiểu, không biết tin vào ai, tin vào điều gì lúc này ? Chỉ biết chắc rằng mặc dù những người CS dự đoán rằng chủ thuyết CS của họ sẽ kéo dài ngàn đời thì giờ đây sẽ không kéo dài quá một đời người. Cũng như những lãnh tụ CS mà họ cố phong lên bậc thần thánh sẽ không bao giờ trở thành Thần Thánh...

Mai Tú Ân

22/9/14

Bài Học của Cuộc Sống - Hãy học ở con chó...


"Lấy được lòng của Thiên Hạ là được Thiên Hạ"



Nghệ thuật giao tiếp đã, đang và sẽ mãi là một khả năng gây thiện cảm cực kỳ quan trọng, một kỹ thuật lấy lòng người không thể thiếu cho bất cứ một nhà kinh doanh, chính trị, xã hội, nghệ sĩ...và bất cứ người bình thường nào khác... Tóm lại là bất cứ ai có mối quan hệ cộng đồng, có giao tiếp với người chung quanh...

Nhưng thật buồn là có được bao nhiêu người trong chúng ta nắm được cái nghệ thuật Vàng ấy để vận dụng thành công trong sự nghiệp và cuộc sống...và trở thành một con người thành công được mọi người yêu mến. 

Cái khả năng tưởng như đơn giản, tưởng như là con người ai cũng có ấy lại là một nghệ thuật tổng hợp của nhiều nghệ thuật tinh tế, sâu sắc và cũng phổ cập nhất.

Chúng ta ai cũng biết hai câu nói Cám Ơn và Xin Lỗi trong mỗi con người có rất nhiều, có đến vô tận để ban tặng (giống như like nhỏ trong FB). Vậy mà chúng ta đã tiết kiệm đến mức kẹt xỉn hai câu nói đó với bao trường hợp cần nói, cần đưa ra lời Cám Ơn hay câu Xin Lỗi. Để rồi bao điều đáng buồn, đáng tiếc, đáng trách...đã xẩy ra chỉ vì vài câu nói chẳng đáng gì mà chúng ta đã không nói ra.

Ai cũng biết lấy thiện cảm của mọi người khó lắm, nên quí giá lắm, nhưng ta lại ít cố gắng làm việc đó nhất, và lại phá hỏng điều đó một cách dễ dàng nhất.

Ai cũng biết nụ cười bao giờ cũng ấm áp, thân thiện, tin cậy...khi ta được ai đó dành cho, nhưng ta lại ít khi dành tặng nụ cười lại cho ai đó...

Ai cũng biết thái độ vui mừng, vồn vã, chào hỏi....của ai đó khiến ta vui, hạnh phúc...nhưng ta lại ít dành niềm vui, hạnh phúc ấy cho ai đó...

Từ cổ chí kim đã có những sách dạy những điều đáng dạy và đáng học như thế, nhưng sách thì ít, người học còn ít hơn...cho cái bộ môn tưởng đơn giản mà lại rất phức tạp, khó học, khó thuộc và khó áp dụng trong cuộc sống...

Nhưng may thay, Thượng Đế Toàn Năng không bỏ sót điều gì. Có một ông "thày" ngay ở cạnh ta, quanh quẩn dưới chân ta hàng ngày...Đó là con chó. Và ta sẽ có được những bài học vô giá về cách gây thiện cảm bằng cách chỉ cần nhìn và học ở chú cún nhà ta mà thôi.
Con cún nhà bạn có ngày nào mà nó không trân trọng cảm ơn bạn vì những thức ăn, mà phần lớn là đồ thừa mà bạn vứt ra cho nó, khi nó cứ gặp ta là lại vẫy đuôi mừng rỡ, hay nhảy vào lòng ta...Nó cám ơn bạn như vậy hàng ngày, hàng tháng, hàng năm...và suốt cuộc đời nó đối với ta. Nó cũng mừng rỡ cảm ơn như vậy không chỉ đối với bạn mà với tất cả mọi người trong gia đình bạn, cả những người không hề cho nó một miếng ăn, và cả những người thỉnh thoảng cho nó một cái đá vô cớ...

Nếu bạn không tin thì có thể thử...Tặng cho con chó của bạn một cú đá thẳng chân. Sạu một tiếng "ẳng" đau đớn, con chó của bạn cung cúc chạy trốn với tiếng rên nghẹn ngào ri rỉ.. Nhưng chỉ ngày một ngày hai, bạn sẽ thấy chú cún của bạn, len lén đến gần bạn, với cái đuôi ve vẩy nhẹ thăm dò, và ngước nhìn bạn bằng đôi mắt ướt long lanh như vẫn còn những giọt nước mắt đau đớn của cái đá hôm qua. Và bạn chỉ cần chìa tay ra, hay một cái vuốt ve... là tất cả như bùng nổ...Chú cún sẽ lại lăn, lại chồm lên, lại nép sát vào bạn đầy tin cậy với cái đuôi vẫy điên cuồng vì mừng rỡ...Nó chẳng bao giờ để bụng, nhất là với những ân nhân của nó...

Ô, ai chẳng thấy có niềm vui khi trở về tổ ấm của ta sau mỗi ngày mệt nhọc, vợ hay chồng ta gật đầu chào thản nhiên, những đứa con ta thì thậm chí chỉ gật chào lấy lệ khi đăng cắm đầu vào game tivi, thì có một cái kẻ nhỏ bé lao đến đến bạn như một chú...cún để chào đón bạn. Chú ta lăn lộn, rên ư ử và làm đủ trò chỉ để ta cuối cùng không thể không cúi xuống vuốt ve cho chú và tự nhiên cảm thấy ấm tình người với một chú chó.

Tha thứ, thân thiện...với bất cứ ai, chân thành và yêu thương...với bất cứ ai, trân trọng và biết ơn...với bất cứ ai, và cuối cùng là sự trung thành vô bờ bến, sự biết ơn vô bờ bến với người chủ, cùng những trò khỉ mừng vui như chưa từng mừng vui của chú cún nhà bạn, sẽ biến thù thành bạn, biến yêu thương trở về với yêu thương và biến hàng triệu triệu những việc phiền toái ở trên đời này thành con số 0. Con chó với những bảh năng tốt đẹp đó đã biến cuộc sống này thành cuộc sống của niềm vui, không hận thù đố kỵ, không giả dối, cùng sự chân thành vượt đỉnh và sự biết ơn ngây thơ trong sáng...

Và chúng ta không thể không học những bài học nhân bản cao quí nhất từ những chú chó đáng yêu của chúng ta...Học chúng thì bao nhiêu đứa con đã không mắc tội Đại bất hiếu với cha mẹ, bao nhiêu cặp vợ chồng đã không phải chia lìa đau đớn, bao nhiêu người đã không phải chết oan nghiệt vì không còn những kẻ sát nhân vô tình...

Loài người đã thuần hóa và nuôi các loài để hoặc lấy sữa, thịt...hoặc lấy sức kéo như trâu bò, thậm chí nuôi con mèo cũng chỉ để bắt chuột, nhưng nuôi con chó quả thực là vô ích nhất...Chẳng để làm gì cả nhưng dường như chỉ để có một điều, đó là tìm thấy lại ở người bạn trung thành bốn chân này những tình cảm đã vơi đi ít nhiều trong cuộc sống...

Đó là tình yêu thương của con người với con người...

Mai Tú Ân

21/9/14

172 lời khuyên dạy của Khổng Tử...


Có chí thì .. ham học
Bất chí thì ..ham chơi
Trí khôn tạo...nên người
Đức nhân tìm ...ra bạn


Thành đạt nhờ ...đức dày
Làm nên nhờ ...có thầy

Đủ đầy nhờ ...có bạn
Gái ngoan nhờ ....đức hạnh
Trai mạnh nhờ.... lực cường...


Tươi đẹp lắm ....người thương
Lực cường nhiều... kẻ mạnh
Dễ thích nghi thì ...sống
Biết năng động thì ...nên
Đủ tài trí ...làm nên
Đủ sức bền thì ...thắng


Biết mình khi ...hoạn nan
Hiểu bạn lúc ...gian nguy
Nghèo hèn bởi ...tự ti
Ngu si vì ...tự phụ


Tài đức cao hơn... phú
Hạnh phúc đủ hơn... giàu
Sống trung tín ....bền lâu
Tình nghĩa sâu... hạnh phúc


Đủ tài thì ...đỡ cực
Đủ sức thì ...đỡ nghèo
Dốt nát... hay làm theo
Hiểu biết nhiều thì ...lợi
Hỏng việc vì ...hấp tấp
Va vấp bởi ...vội vàng



Cảnh giác với... lời khen
Bình tâm nghe ...lời trách
Quá nghiêm thì... ít bạn
Dễ dãi ...bạn khinh nhờn
Không hứa hão là ...khôn
Không tin xằng.... ít vạ


Làm ơn.... đừng mong trả
Được ơn... nhớ đừng quên
Nhu nhược bị... ép trèn
Quá cương thì bị ...gãy



Cái quý thì ....khó thấy
Dễ thấy ....thường của tồi
Của rẻ ...là của ôi
Dùng người tội ....sinh vạ
Đẹp lòng hơn ...tốt mã
Nền nã hơn ...kiêu kì


Thận trọng ....từng bước đi
Xét suy.... khi hành động
Hiểu biết nhiều ...dễ sống
Luôn chủ động ...dễ thành
Thận trọng... trước lợi danh

Giữ mình đừng.... buông thả

Tránh xa ....phường trí trá
Tai vạ bởi ...nể nang
Tài giỏi ....chớ khoe khoang
Giàu sang.... đừng kênh kiệu


Học bao nhiêu ....vẫn thiếu
Học bao nhiêu ...chẳng thừa
Nhân đức.... chớ bán mua
Được thua không ...nản chí
Đủ đức tài.... bớt lụy
Đủ dũng khí ....chẳng hàng


Có vợ đảm thì ...sang
Có bạn vàng thì ...quý
Đói nghèo vì ....bệnh sĩ
Quẫn trí dễ... làm liều
Tỉnh táo với.... tình yêu
Biết điều khi.... yếu thế
Lo việc nhà ...chớ kể
Ân nghĩa chớ ...đếm đong

Người phúc lộc... nhờ nguồn
Sống bất nghĩa ...tai ương
Sống bất lương... tù ngục
Phải cầu xin là ...nhục
Phải khuất phục là ....hèn


Hay đố kị ...nhỏ nhen
Hay ép trèn... độc ác
Lắm gian truân ...càng sáng
Nhiều hoạn nạn... càng tinh


Với mình phải ...nghiêm minh
Với chúng sinh ....thân ái
Đang thắng.... phòng khi bại
Gặt hái.... phòng mất mùa


Thói quen thường... khó chừa
Say sưa thường ....khó tỉnh
Sống ỉ lại.... ăn sẵn
Dễ bạc.... phân tán mình
Sống dựa dẫm ....ngu đần
Sống bất cần ....phá sản


Hay đua đòi.... hoạn nạn
Quá nể bạn... tai ương
Gia đình trọng.... yêu thương
Sống nhịn nhường.... hỉ hả
Thiếu tình thương ....man trá


Gắn vàng đá ....cũng tan
Biết dạy dỗ ....con ngoan
Chịu bảo ban ....con giỏi
Tinh khôn nhờ ....học hỏi
Cứng cỏi nhờ.....luyện rèn
Sống vì nhau ....dễ bền
Sống vì tiền..... đổ vỡ

Rèn con .....từ mới nở
Khuyên vợ.... lúc mới về
Muốn hiểu cần..... lắng nghe
Thích khoe thì ....trí cạn


Khốn nạn.... quên mẹ cha
Tốt đẹp ....hãy bày ra
Xấu xa .....nên đậy lại
Có ích thì ....tồn tại
Có hại sớm .....diệt vong


Nhiều tham vọng..... long đong
Lắm ước mong..... lận đận
Hay vội vàng.... hối hận
Quá cẩn thận... lỗi thời


Biết được người là.... sáng
Hiểu được bạn là ....khôn
Khiêm tốn là.... tự tôn
Kiêu căng là....tự sát


Hứa trước thì ....khó đạt
Hèn nhát thì.... khó thành
Thù hận bởi..... lợi danh
Tranh giành vì ....chức vị

Giàu sang hay.... đố kị
Tài trí sinh.... ghét ghen
Tham giàu thì .....cuồng điên
Tham quyền thì ....độc ác


Vì tiền thì ....dễ bạc
Vì tình nghĩa ....bền lâu
Người hiểu nói..... trọn câu
Người dốt..... tâu phách lối


Có quyền thì..... hám lợi
Có tội thường..... xum xoe
Khờ dại hay..... bị lừa
Nó bừa hay.... vạ miệng

Đa ngôn thì .....tai tiếng
Ngậm miệng..... dễ được tin
Hám lợi hay ....cầu xin
Hám quyền hay.... xu nịnh


Thật thà hay ....oan trái
Thẳng thắn hay.... bị hại
Thông thái hay.... bị ngờ
Chiều con quá ....con hư
Tiền của dư ...con hỏng


Giàu mạnh..... thường thao túng
Nghèo vụng..... dễ theo đuôi
Người tài giỏi ....khó chơi
Kẻ trây lười..... khó bảo


Thành tâm thì ....đắc đạo
Mạnh bạo.... việc dễ thành
Quân tử thì ....trọng danh
Tiểu nhân thì..... trọng lợi
Bất tài hay..... đòi hỏi


Lộc lõi..... khó khiêm nhường
Tình nghĩa ....thường khó quên
Nợ nhân duyên.... khó trả

Khó thuần phục ....kẻ sĩ
Khó phòng bị ....tướng tài


Biết chấp nhận .....thảnh thơi
Hay hận đời.... đau khổ

Của quý thì ....khó giữ
Con cầu tự.... khó nuôi
Nhà dư của.... hiếm hoi
Nhà lắm người ....bạc cạn


Khó gần người ....quá sạch
Vắng khách tại ....quá nghèo
Dễ nổi danh.... kị hiền
Dễ kiếm tiền..... khó giữ


Kiếp người là.... duyên nợ
Lành vỡ.... lẽ thường tình
Bại thành từ.... lực trí
Thời gian đừng ....uổng phí
Biết suy nghĩ ....sâu xa.


Khổng Tử.

Xin thầy hãy dạy cho con tôi...

Thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học...
 

Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật.
Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm.
Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố...
Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ.
Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất...
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt. 
Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...
Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông đang gào thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...
Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn.
Abraham Lincoln

18/9/14

Tại sao bầu cử thống nhất đất nước năm 1956 không thành...

TRẢ LẠI LỊCH SỬ NHỮNG GÌ CỦA LỊCH SỬ

Trước giờ chúng ta thường được thông tin của lề phải nói rằng, tại vì chính quyền VNCH của Tổng thống Ngô Đình Diệm không chấp nhận bầu cử để thống nhất vì sợ sẽ thất cử trước chính quyền VNDCCH của Chủ Tịch Hồ Chí Minh...


Qua nhiều sự nghiên cứu trung thực của nhiều người thì kết luận lại là những người CS đã nói đúng trong trường hợp bầu cử thống nhất đất nước năm 1956 này. Và là một điều hiếm hoi mà họ đã nói thật, nhưng cũng chỉ nói thật được một nửa...

Như mọi người đều biết, sau chiến thắng vang dội của những người Việt Minh CS ở Điện Biên Phủ thì thế trận đã hình thành như sau. Toàn bộ vùng núi phía Bắc giáp biên giới Trung Quốc đã lọt vào tay Việt Minh, và những người CS Trung Quốc, đã giành được toàn bộ  Trung Hoa Đại Lục, đuổi quân Tưởng ra Đài Loan trước đó vào năm 1949. Biên giới hai nước CS đã mở toang cửa cho từng đoàn xe tải Trung Cộng chở hàng, vũ khí từ Liên Xô ùn ùn sang tiếp viện cho đồng mình mới là CS VN. Ngay trong chiến dịch Điện Biên Phủ thì cùng có trên 3000 cố vấn Trung Cộng tham chiến.

Hết hy vọng thành công trong quân sự, người Pháp không chịu nổi gánh nặng chiến tranh 9 năm trời nên đã muốn buông bỏ nhưng quân đội Quốc Gia Việt Nam của Quốc Trưởng Bảo Đại thì chưa đủ mạnh để có thề  thay thế quân Pháp làm chủ lực chống lại Việt Minh đang được sự trợ giúp vô cùng mạnh mẽ của khối Cộng Sản, qua ngả Trung Quốc

Cũng xin nói thêm về sự giúp đỡ của khối CS này cho Việt Minh. Thời điểm trước năm 1953- 54 khi đại nguyên soái Staline còn sống, thì mối quan hệ đặc biệt thân thiết giữa Stalin  và Mao Trạch Đông cũng như hai nhà nước CS này là vô cùng thân thiết. Chính vì sự giúp đỡ vật chất, khí tài, chuyên gia của Liên Xô đã giúp cho CS Trung Quốc của Mao thắng quân  QDĐ của Tưởng Giới Thạch và chiếm toàn bộ đại lục. Nhưng kể từ khi Stalin chết năm 1953, những người kế thừa như Khorussop đã bất đồng quan điểm nghiêm trọng với Mao Trạch Đông, và dần dần hai nước từ bạn biến thành thù. Thậm chí 2 nước còn xảy ra xung đột biên giới năm 1967. Và CS Bắc Việt cũng chịu sự thất thường của mối quan hệ này cũng như sự viện trợ lên xuống tùy theo sự đóng băng của tình đồng chí giữa hai ông lớn CS. Nên có những sự kiện chính của đất nước Việt Nam trong thời gian này cũng chịu ảnh hưởng  của mối quan hệ giữa hai ông lớn này. Đó là sự kiện Cải Cách Ruộng Đất và ký Hiệp Định Giơnevo  1954, chia đôi đất nước. Xin hẹn dịp khác sẽ trở lại vấn đề này.

Khi Hiệp Định Giơnevơ được ký kết thì phía của Quốc Gia Việt Nam do Bảo Đại làm Quốc Trưởng và Ngô Đình Diệm làm thủ tướng đã ngần ngại không tham gia. Sau cùng thì cử ông Ngoại Trưởng Trần Văn Đỗ dẫn phái đoàn qua Giơnever.

Khi Pháp phải chấp nhận ký hiệp định Genever 1954, thì chỉ có 7/9 nước tham gia ký Hiệp Định này. Và hai nước không ký chính là Hoa Kỳ và Quốc Gia Việt Nam. Mặc cho Pháp thúc ép, và ngay cả QT Bảo Đại cũng thúc giục nhưng TTg Diệm vẫn cương quyết không chấp nhận ký hiệp định này, vì lý do như vậy sẽ chia cắt lâu dài đất nước. Ông đã chỉ đạo cho ngoại trưởng Trần Văn Đỗ, trưởng đoàn Quốc Gia Việt Nam dứt khoát không ký với một tuyên bố long trọng trước tất cả các đoàn để bảo lưu ý kiến rằng : 

"Việc ký hiệp định giữa Pháp và Việt Minh có những điều khoản gây nguy hại nặng nề cho tương lai chính trị của Quốc gia Việt Nam. Hiệp định đã nhường cho Việt Minh những vùng mà quân đội quốc gia còn đóng quân và tước mất của Việt Nam quyền tổ chức phòng thủ quốc gia. Bộ Tư lệnh Pháp đã tự ấn định ngày tổ chức tuyển cử mà không có sự thỏa thuận với phái đoàn Quốc Gia Việt Nam. Chính phủ Quốc gia Việt Nam yêu cầu Hội nghị Gienever ghi nhận một cách chính thức rằng, Việt Nam đãz long trọng phản đối cách ký kết Hiệp định cùng những điều khoản không tôn trọng nguyện vọng sâu xa của người dân Việt. Chính phủ Quốc gia Việt Nam yêu cầu Hội nghị ghi nhận rằng Chính phủ Việt Nam tự dành cho mình quyền hoàn toàn tự do hành động để bảo vệ quyền thiêng liêng của dân tộc Việt Nam trong công cuộc thực hiện Thống nhất, Độc lập, và Tự do cho toàn xứ sở."

Và khi cái Hiệp Định Giơnever 1954 tai họa đó đã ký thì Quốc Gia Việt Nam và Hoa Kỳ đã không ký. Ông ngoại trưởng Trần Văn Đỗ đã bật khóc. TTg Ngô Đình Diệm thì tuyên bố treo cờ rủ vào ngày ký kết hiệp định vì biết trước sự chia cắt lâu dài đất nước. Và ông đã có một câu nói nổi tiếng :

"Phải thống nhất đất nước trong tự do chứ không phải trong nô lệ"

Thủ Tướng Ngô Đình Diệm biết chắc rằng, CS sẽ tráo trở chứ không bao giờ nghiêm chỉnh thực thi hiệp định cả. Ông nói rằng chẳng bao giờ có chuyện những người CS lại phải ký những hiệp định hòa bình với người phía thế giới dân chủ cả, nếu họ không bị dồn vào chân tường. Và họ cũng chỉ ký vi tình thế nào đó bức bách thôi. Ngay khi chưa ráo mực thì họ sẵn sàng xé tan hết cho dù mấy cái Hiệp Định như HD Giơ ne vơ. Được sự ủng hộ về mọi mặt của Hoa Kỳ, ông cùng chính phủ  Quốc Gia Việt Nam đã lao vào làm một khối lượng công việc khổng lồ như di dân vào Nam và ổn định nền kinh tế đã tan nát thời hậu chiến. Đây là thời điểm mà ông Diệm và bào đệ là ông Nhu làm việc đến 18 - 20 giờ mỗi ngày. Ông nói  phát triển kinh tế, ổn định cuộc sống người dân khấm khá lên là những lá phiếu xứng đáng để hai miền thống nhất. 

Ta sẽ sơ lược để tìm hiểu nhé. Thời điểm từ năm 1954, là năm ký Hiệp Định Giơnevơ cho đến năm 1956 là năm sẽ phải Tổng tuyển cử thống nhất hai miền, thì như các bạn đã biết là công cuộc Cải Cách Ruộng Đất đang "Long Trời Lở Đất" trên khắp lãnh thổ miền Bắc của VNDCCH. Rồi những cuộc di cư của hàng trăm ngàn đồng bào Công Giáo vào Nam vẫn tiếp diễn ,khiến cho các vùng Công Giáo truyền thống như Bùi Chu, Phát Diệm...vắng tanh, chỉ còn các cha ở lại để giữ tài sản Nhà Thờ. Vùng tập kết tự do cho dân di cư ở vùng Hải Phòng vẫn hoạt động trong thời hạn 300 ngày. Ước tính có khoảng 900.000 ngàn đồng bào miền Bắc đã rời bỏ quê hương, mồ mả ông bà tổ tiên cùng nhà cửa ruộng vườn, gạt nước mắt bồng bế nhau đến khu vực tập kết tự do chờ tàu há mồm để di cư vào Nam.  Số người di cư này, vốn có sự căm thù hiển nhiên với CS, cộng với các Giáo Phái Cao Đài, Hòa Hảo đều có mối căm thù không khoan nhượng với CS. Và hơn tất cả là tuyệt đại đa số người Miền Nam, miền Trung đều không ủng hộ CS. Và thực tế trong cuộc kháng chiến 9 năm thì Việt Minh không thành công ở các lãnh thổ miền Nam và miền Trung như ở Miền Bắc được. Các khối dân trên là một lực lượng gần như tất cả của Đệ Nhất VNCH đều ủng hộ tuyệt đối Chính phủ của ông Ngô Đình Diệm và hoàn toàn có thể giúp chính phủ thắng cử, nếu có một cuộc bầu củ công bằng.

Ngược lại chỉ có khoảng 160.000 ngàn người vừa dân vừa quân đội của Việt Minh đã rời bỏ quê hương để tập kết ra Bắc. Bối cảnh thì như vậy, với sự tan hoang của cả nông thôn miền Bắc lẫn lòng dân sau 2 năm CCRĐ, cộng với truyền thống thắng cử của nền dân chủ trước nền độc đảng thì hẳn là ngược đời nếu cho rằng chính quyền Ngô Đình Diệm không dám Tổng tuyển cử vì sợ thất cử.

Theo các quan chức ngoại giao nước ngoài thì về cá nhân con người thì ông Ngô Đình Diệm là một con người nhỏ bé, và đã bắt đầu hơi đẫy ra với tướng đi vội vàng của một người đã tới tuổi già, dễ gây cảm giác cho người tiếp xúc thấy ông là người đa cảm, yếu đuối. Ông không thích chốn đông người mà ưa trầm tư suy ngẫm. Ông thường đến sớm hơn các em trước bàn thờ Chúa trong các lễ, và ở lại lâu hơn tất cả. Và người ta nghĩ rằng, nếu không có ông em Ngô Đình Như thông làu kinh sử, thông tuệ hơn người thì Tổng Thống sẽ lúng túng lắm trong các buổi giao tế tiệc tùng. Thế nhưng ông Diệm lại thường là người cương quyết và quyết định dứt khoát cùng ý trí thể hiện đến cùng mọi quyết sách hơn là ông em. Việc cương quyết từ chối ký Hiệp Định chính thức ở Gioneve sẽ cho chính phủ của ông, như đã nói trong phần bảo lưu hội nghị , có "toàn quyền hoàn toàn tự do hành động để bảo vệ quyền thiêng liêng của dân tộc Việt Nam trong công cuộc thực hiện Thống nhất, Độc lập, và Tự do cho toàn xứ sở." Nói thẳng ra là ông dành quyền đáp trả xứng đáng với miền Bắc bất cứ lúc nào, và bất cứ giá nào.
Quân đội quốc gia được tổ chức cơ động, có sức tấn công chứ không phòng thủ xé lẻ ra như 4 quân đoàn ở 4 quân khu. Các đơn vị biệt kích gốc Bắc, Nùng Thái...được huấn luyện để nhảy ra Bắc hoạt động du kích. như những chuyến nhảy toán liên tục cho tới khi nền đệ 1 CH sụp đổ năm 1963. Đệ nhị CH đã bị người Mỹ buộc đóng cửa các trại huấn luyện ở Lào. Các chương trình biệt kích cũ, "Bóng Ma Biên Giói" giải thể và trở về với hoạt động nội địa với các tên như Biệt Cách 81. Với sự cương quyết, không bao giờ khoan nhượng với CS, ông đã làm tất cả để mơ một ngày Lấp Sông Bến Hải, thống nhất đất nước trong tự do chứ không phải trong nô lệ. 


Lịch sử ngắn ngủi sau đó đã chỉ ra rằng ông đã đúng, bởi khoan nhượng, hay hòa hoãn với CS là tự sát. Như Winton Shusin đã nói, một quốc gia hèn nhát, không dám đối đầu sanh tử với kẻ thù thì trước sau gì cũng bị kẻ thù đánh gục trong một cuộc chiến tranh.
  

Việc từ chối Tổng tuyển cử thống nhất đất nước vào năm 1956 của chính quyền miền Nam là có thật chứ không phải là bịa đặt của chính quyền Hà Nội. Và chúng ta hiểu vì sao một con người Kính Chúa yêu nước, nhưng năm đó luôn đáu đáu trong lòng việc lớn nhất đời ông, đó là thống nhất đất nước, thu giang san về một mối rồi rũ áo từ quan để trở về dòng tu cũ để đọc kinh dâng lễ, lại từ chối việc bầu cử để thống nhất đất nước vào năm 1956 ấy. Bởi vì ông biết là cuộc bầu cử ấy sẽ không bao giờ có.
Và khi năm bầu cử 1956 đến, khi đó ông đã là Tổng Thống của nền Đệ Nhất Cộng Hòa, ông đã cương quyết bác bỏ mọi khả năng bầu cử để thống nhất hai miền. Vì ông luôn mạnh mẽ tin rằng, chính quyền CS của ông Hồ Chí Minh sẽ không nghiêm chỉnh thực hiện đầy đủ trách nhiệm để có một cuộc bầu cử hợp lệ, tự do và công bằng.

Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa sau đó cũng đã liên tiếp đưa ra các đề nghị bầu cử để thống nhất đất nước theo Hiệp Định 1954, và thậm chí đưa ra Ủy Hội Giám Sát QT. Nhưng chính quyền Đệ Nhất Cộng Hòa của Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã không trả lời. Rồi chiến tranh giữa hai miền nổ ra sau đó đưa đến bao cảnh tan nát điêu linh và kéo dài. Và bao giờ chính quyền VNDCCH cũng lên tiếng tố cáo chính quyền VNCH của TT Diệm là kẻ chịu hoàn toàn trách nhiệm vì không chịu tham gia bầu cử để thống nhất hai miền. Điều đó cũng không sai... 

Nhưng trong vòng thân tình với báo giới quốc tế thì ông cố vấn Ngô Đình Nhu bao giờ cũng cười ruồi mà rằng : "Các bạn có  thể tiếc nuối bất cứ cái gì, nhưng đừng tiếc nuối câu chuyện bầu cử đó. Vì nó sẽ không bao giờ có cả. Chứ nếu có bầu cử thì cho dù chúng tôi có nhắm một mắt lại để cho họ (CS) gian lận bầu cử thì chúng tôi vẫn thắng tuyệt đối. Vì biết chắc rằng họ cũng phá đám nếu thấy rằng họ không thể thắng. Họ không bao giờ có thể thắng, nên không bao giờ có cuộc bầu cử đó "
MTA

17/9/14

Trăm điều Đảng dạy phải nghe, chỉ có 2 điều không nghe...

Nhân sinh nhật con gái, bố chúc mừng mừng sinh nhật con gái. 
Nhưng bố cũng nói thẳng là bố chẳng quan trọng gì những ngày sinh nhật vợ con hay ngày giỗ ông bà đâu, mà chỉ quan trọng ngày sinh nhật lãnh tụ Đảng, ngày giỗ lãnh tụ, ngày sinh nhật Đảng, ngày Đảng ra đời, ngày thành lập Đảng, ngày chào đời của Đảng, ngày khai sinh ra Đảng, ngày Mặt Chời mọc, Ánh Dương chói lóa, Bóng Đêm chạy mất dép..v..v...


Bố cũng chẳng cần khiêm tốn mà khoe với con gái rằng, bố ở dưới quê đã được Đảng vinh quang của chúng ta chính thức đề đạt vào thành phần tiền bần cố nông. Tức là bố đã được đứng gần với thành phần ưu tú nhất, thành phần bần cố nông vinh quang...Cũng có tiếc nuối lắm chứ, vì bố bỏ cả cuộc đời làm thân trâu ngựa cho ngựa trâu, không nề hà nhiệm vụ nào mà Đảng giao cho, dù nhiệm vụ ấy có bẩn thỉu thế nào đi nữa. Bố cũng không từ mọi công việc mà Đảng giao cho, dù công việc ấy có thất nhân tâm đến đâu đi nữa... 

Vậy mà cũng chưa vào được thành phần ấy. Bố buồn lắm, nhưng rồi Đảng đã phân tích vì sao bố chưa đủ tiêu chuẩn "bần cố nông" thì bố mới sáng mắt ra, và hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Vì hai lý do. 
Lỗi thứ nhất là vì bố mẹ còn có môt cái lều rách cấp 7 ở dưới quê, là cái nơi để bố mẹ chui ra chui vào, lục cục leng keng làm gì trong đó để rồi các con lần lượt chui ra, lớn lên thành người....Và như thế thì chưa thể được gọi là thành phần bần cố nông được. Vì cái lều rách đó vẫn là cái lều, vẫn là một thứ tài sản của bọn tư bản, cho dù đó là một thứ tài sản Sây cần hen mà ba đời nhà ta làm mãi mới có được. Lý do thứ 2 thì đúng là cái lỗi lớn nhất của bố đối với Đảng. Đó là bố mẹ đã sanh được 7 đứa con thì cả 7 đều là 7 cái thị mẹt tròn xoe. Trong khi Đảng chỉ cần súng pháo thì bố lại chỉ có toàn hĩm để hiến dâng...Thất vọng quá đi mất..Nói các con đừng giận nhé, chứ đối với Đảng thì chúng mày chỉ là cái ngữ vịt giời. Đợi lớn đủ lông đủ cánh là bay đi theo giai cái một, chẳng ích nước lợi nhà gì...Chính vì vậy mà tao chỉ được là thành phần dự bị cho đội ngũ mơ ước của bố, đó là đội ngũ vô sản vinh quang, sạch sẽ từ trên xuống dưới...Ôi, thế là giấc mơ vô sản đã chưa đến được với người cha vô sản tuyệt đối của các con mất rồi. 
Nhưng cũng có cái may là ông nội chỉ có cái lều như rứa để thừa kế, chứ có nhiều hơn ông lại làm hại bố mất. Bị xét là dân "có của", ví như ông để cho bố thêm 1 con trâu, hay 1 cái sập gụ, hoặc là 1 cái xế điếc là bỏ mẹ bố rồi. Thế là bị xếp ngang vào thành phần bóc lột, phản động...thành phần mà chỉ cần đòm một phát như mấy anh tiểu nông chân còn dính phèn ngoài Bắc trong vụ Cải Cách Ruộng Đẩt đó thôi... Nghe thế bố muốn về đốt cái lều ấy cho xong...Thà là cả gia đình kéo cả nhà ra chuồng heo để ở còn hơn là không phấn đấu, không hy sinh cho sự nghiệp vô sản mà Đảng đang phấn đấu gây dựng cho dân ta, nước ta...
Nhưng thôi, vì bố đang có một niềm vui, một niềm hạnh phúc nhất đời bố và hôm nay bố khoe cho con gái đây. Bố đã được thưởng một trong những huân chương cao quí nhất của Đảng và Nhà Nước Ta, huân chương Cày Sâu Cuốc Bẫm do chính tay ông tổ phó an ninh xóm long trọng trao tặng cho bố. Con ơi, lúc đó bố suýt ngất vì niềm vinh dự quá lớn lao mà Đảng đã trao cho cá nhân bố, vì những thành tích bội thu lúa, bội thu phân bắc để trồng lúa bội thu...Vinh dự lớn lắm cho dòng họ vẻ vang như gia đình ta đấy. 
Nhân dịp sinh nhật con gái, bố muốn nhắc lại vài dòng về truyền thống vẻ vang mà dòng họ ba đời làm Cách Mạng như gia đình ta luôn thấy tự hào. Và đó cũng là tài sản có giá trị duy nhất mà một người dấn thân đi làm CM như bố (ăn theo thôi) có thể để lại cho các con gái của mình như một thứ thừa kế vô giá. Đó là tinh thần của giai cấp vô sản, sự vinh quan và cả tài sản vô sản nữa.... 
Bố được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống vẻ vang, ba đời làm ruộng. Ông nội là nông dân làm thuê, cha là nông dân làm mướn...Thừa hưởng những phẩm chất tốt đẹp đó của cha ông, lại nhờ công ơn trời biển của Đảng, của Bác nên đến đời bố đã được đổi đời lên thành nông dân chuyên làm...thuê mướn. 
Vinh dự thật lớn lao, tự hào thật là vô hạn khi bố được đứng trong đội ngũ quân tiên phong với thế mạnh hiển nhiên của giai cấp, đó vừa là người vô sản, lại vừa được là người bần cố nông. Có nghĩa là bố vừa được là người tay trắng lại được là người trắng tay...Chưa kể nhà ta lại còn hơn thiên hạ khi có được cái nghèo truyền thống mà thế hệ trước để lại cho thế hệ sau như một sự kế thừa giai cấp. Từ nghèo của đời ông nội cho tới nghèo mạt đời bố, và khi đến đời các con thì là Nghèo mạt rệp. (nghèo đến mức con rệp của ta nó ở trong thân ta nó còn đói, còn nghèo...). Và thế là cả ba thế hệ đều dắt nhau theo Đảng, kiểu như ăn mày nhất dẫn dắt ăn mày nhì ấy mà...
Và thế là Đảng đã có sẵn những con người trung kiên, sống chết với Đảng với một thứ vũ khí gia truyền, một thứ tài sản thừa kế vô giá. Đó là cái nghèo đầy tự hào, cái đói khổ hoành tráng và số kiếp ăn mày luôn ngẩng cao đầu...
Những phẩm chất quí giá đó lại được Đảng hun đúc, bồi dưỡng và nâng tầm lên đỉnh cao chói lọi, mang tầm thời đại, bạn bè quốc tế kính phục. Thật ấm lòng khi đọc những thông tin cho biết người dân Việt chúng ta luôn giữ vững tinh thần thời đại dù ở đâu thì cũng cố gắng chứng tỏ mình là những anh hùng của một thời đại anh hùng. Dù có đói khổ thì cũng vẫn là anh hùng. Anh hùng đói khổ. 
Đảng của chúng ta dứt khoát không chịu làm người bóc lột, thà là người bị bóc lột còn hơn là đi bóc lột. Nếu không có người chịu làm bóc lột thì kêu nước ngoài vào làm. Đó, con thấy không...Cả nước ta đều đi làm công cho nước ngoài, chứ có mấy người chịu làm chủ để bóc lột đâu. Vì thế dân ta đi đâu cũng giương cao ngọn cờ chống bóc lột và cũng chỉ làm một trong ba công việc như : đi làm công, đi làmthuê,mướn hoặc đi làm cả hai việc trên. Chứ không chịu, không thèm làm những công việc xấu xa của bọn tư bản hấp hối như bác học, chủ cả, ngân hàng..
Con ơi, ông bà mình luôn coi trọng đạo nghĩa : "Uống nước nhớ vòi nước, ăn quả nhớ kẻ trèo hái quả...".Nên các con phải nhớ đến công ơn Trời biển của Đảng quang vinh, cố gắng sống chết để tận trung báo đáp với Đảng. Chỉ làm những việc của Đảng, do Đảng và vì Đảng...
Lại có câu :"Kim châm đau nhớ lâu", vậy thì phải luôn ghi nhớ công ơn Đảng... Luôn ghi nhớ truyền thống vinh quang của mình, luôn giương cao ngọn cờ tự hào của giai cấp vô sản, thì cũng đừng vì vậy mà sinh ra kiêu ngạo, hống hách, đừng ỷ nghèo ăn hiếp giàu, ỷ hèn ăn hiếp sang, con nhé...
Trăm điều Đảng dạy phải nghe. Đảng bảo làm gì thì làm nấy, bảo giết ai thì cứ giết, đừng suy nghĩ nhiều hại não. Nhưng đừng giết cha giết mẹ nhé vì đó là tội Đại Bất Hiếu đấy. Nhưng nếu Đảng bảo phản cha phản mẹ thì cũng cứ OK được. 
Và cuối cùng là 2 điều không nghe theo Đảng. Và cũng là những lời nói nhỏ, nói thật lòng mà một người cha yêu thương con cái mình sẽ phải nói. Việc gì Đảng bảo làm thì cũng làm, kể cả bán cha mẹ mình. Nhưng có hai việc này thì không nên làm dù Đảng có ra lệnh. Đó là khi Đảng hỏi mượn tiền thì đừng cho mượn con nhé. Chuyên chính vô sản thì chỉ có hai cửa là cửa Đi và cửa Đi Luôn chứ không có cửa Về, không chơi mua vé khứ hồi đâu. Và việc không làm nữa là khi Đảng bảo vào khách sạn cùng với Đảng thì đừng vào con gái nhé....
Cha thương con vô cùng...
15/9/2014
Mai Tú Ân

16/9/14

Đọc "Đèn Cù"...Hay! Hay đến thế là cùng...tiên sư anh Trần Đĩnh.

Trung Thu 2014, không chơi đèn cù, mà đọc Đèn Cù của bác Trần Đĩnh. Một tác phẩm không phải là một tác phẩm văn chương, không phải là hồi ký của một người trong bọn, cũng không phải của ma xó để soi mói...Ấy vậy mà có tất cả những cái đó trong một tập sách đang gây sóng gió cho mọi người Việt Nam muốn tìm hiểu về cái bể dâu mà chúng ta đã và đang quay cuồng ở trong đó...
.
Qua gần 600 trang sách ta thấy được chân thật qua ...những trang viết. Sự chân thật được minh chứng qua việc tác giả đã là một người ở một vị trí mà lời nói ra chỉ là sự thật, hoặc gần tuyệt đối là sự thật...Và giờ đây ông hiến dâng những sự thật ấy cho những ai có lòng với dân tộc, với đất nước này, như các tác giả trước đây như Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, Huy Đức...Tác giả Trần Đĩnh như một người đã từng "đắp chăn chung" với những người mà ông đã viết, với chế độ mà ông đã miêu tả...và cho chúng ta thấy những "con rận" trong cái chăn chung ấy, qua Cải Cách Ruộng Đất chẳng hạn.
Bút pháp giản dị, dễ đọc, dễ thuộc...khiến cho người đọc không thể nào quên được đến từng chi tiết nhỏ của sự kiện, đến từng cái rùng mình ghê sợ khi sự thật được phơi bày như nó vốn có...
Và tiếp sau những tác phẩm tạm gọi là "Hiện Thực Phê Phán Cách Mạng" của các tác giả đã nêu ở trên, khi họ đã dần dần lột bỏ những bộ quần áo màu mè, giả dối của những kẻ giả dối, màu mè...thì đến tác phẩm Đèn Cù này thì như lột truồng, lột sạch tất cả, gần tới mức không còn gì để lột thêm nữa...Và những kẻ đó đã hiện hình ra như chính những gì họ đã có, họ đã làm...trong một thời đại mà ta có thể gọi là thời đại "Đèn Cù"...
Đây là một tác phẩm hay cho mọi người đọc, và rất hay cho mọi người đọc của thời cuộc hôm nay...Hay như thế nào thì phải đọc Đèn Cù thì mới thấy hay.
Hay! Hay tuyệt...Hoan hô bác Trần Đĩnh...
12/9/2014
Mai Tú Ân

15/9/14

Yêu cầu trả tự do ngay cho anh Nguyễn Hữu Vinh (anh Ba Sàm)...

 

 
Kính gửi: Đại tướng Trần Đại Quang, Bộ trưởng Bộ Công An
 
Anh Nguyễn Hữu Vinh (blogger Anh Ba Sàm), sinh ngày 15-9-1956, đã bị Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công An bắt khẩn cấp (cùng với Nguyễn Thị Minh Thúy) ngày 5-5-2014 (3 ngày sau khi Trung Quốc đặt giàn khoan HD-981 trên vùng biển Việt Nam) vì bị cho là đã vi phạm điều 258 của Bộ Luật Hình sự (tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”). 
 
Gia đình anh Vinh đã hai lần khiếu nại, ngày 5-6-2014 và 21-8-2014, về việc chính Cơ quan điều tra đã vi phạm trắng trợn: 1) Điều 81 của Bộ luật tố tụng hình sự (BLTTHS) về bắt người trong trường hợp khẩn cấp và 2) các quy định về khám xét, thu giữ, tạm giữ, kê biên tài sản nêu tại Chương XII của BLTTHS. Tuy vậy cho đến nay gia đình cho biết vẫn chưa hề có sự hồi âm nào. 

Anh Nguyễn Hữu Vinh là người nhiệt thành yêu nước, kiên quyết chống nhà cầm quyền Trung Quốc hung hăng xâm chiếm biển đảo, tin tưởng ở xu thế dân chủ hóa không thể đảo ngược đem lại lợi ích cho toàn thể dân tộc, anh Vinh chỉ thực hiện quyền tự do ngôn luận của mình trên hai phương diện ấy, nhưng đã bị gán ghép cho tội rất mơ hồ theo Điều 258 của Bộ luật Hình sự. Việc làm của Cơ quan điều tra với anh Vinh đã vi phạm nghiêm trọng các quyền con người được ghi trong Hiến pháp Việt Nam và Tuyên ngôn nhân quyền cũng như Công ước Quốc tế về quyền dân sự và chính trị mà nhà nước Việt Nam cam kết tôn trọng. 

Chúng tôi, những người ký tên dưới đây, yêu cầu ông Bộ trưởng đình chỉ việc điều tra và trả tự do ngay cho anh Nguyễn Hữu Vinh và chị Nguyễn Thị Minh Thúy. 

Ngày 14-9-2014

Các quý vị có thể ký tên vào văn bản này bằng cách ghi rõ họ, tên, (chức danh nếu có và) nghề nghiệp, nơi cư trú (tỉnh, thành phố) và gửi vào tratudochoanhbasam@gmail.com. Chúng tôi tiếp tục nhận chữ ký từ chiều 14-9-2014 đến 20 giờ ngày 04-10-2014.
 
Danh sách những người ký tên ban đầu: 

1. Nguyễn Quang A, kỹ sư, Hà Nội
2. Nguyễn Thị Hoàng Bắc, nhà văn, Hoa Kỳ
3. Nguyễn Nguyên Bình, nhà văn, Hà Nội
4. Nguyễn Thị Thanh Bình, nhà văn, Hoa Kỳ
5. Bùi Chát, nhà văn, Sài Gòn
6. Huỳnh Ngọc Chênh, nhà báo, Sài Gòn
7. Nguyễn Huệ Chi, GS, nguyên Chủ tịch Hội đồng khoa học Viện Văn học Việt Nam, Hà Nội
8. Tiêu Dao Bảo Cự, nhà văn, Đà Lạt
9. Ngô Thị Kim Cúc, nhà văn, nhà báo, Sài Gòn
10. Nguyễn Xuân Diện, TS, nhà nghiên cứu Hán Nôm, Hà Nội
11. Lê Đăng Doanh, TS, kinh tế gia, nguyên Viện trưởng Viện Kinh tế Trung ương, Hà Nội
12. Trần Tiến Đức, nhà báo, Hà Nội
13. Phạm Chí Dũng, nhà báo, Sài Gòn
14. Hoàng Dũng, PGS TS Ngôn ngữ học, Sài Gòn
15. Lê Minh Hà, nhà văn, nguyên giáo viên trường Hà Nội Amsterdam, Đức
16. Phan Tấn Hải, nhà văn, Hoa Kỳ
17. Nguyễn Thanh Hằng, dược sĩ, Pháp
18. Chu Hảo, PGS TS, Giám đốc NXB Tri Thức, Hà Nội
19. Nguyễn Gia Hảo, nguyên thành viên Tổ Tư vấn của Thủ tướng Chính phủ Võ Văn Kiệt, Hà Nội
20. Võ Thị Hảo, nhà văn, Hà Nội
21. Vũ Thư Hiên, nhà văn, Pháp
22. Phạm Duy Hiển, kỹ sư, dịch giả, Vũng Tàu
23. Nguyễn Thế Hùng, GS TS, Đà Nẵng
24. Hoàng Hưng, nhà thơ, Sài Gòn
25. Lê Xuân Khoa, sử gia, Hoa Kỳ
26. Hồ Uy Liêm, nguyên Phó Chủ tịch Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam, Hà Nội
27. Mai Thái Lĩnh, nhà nghiên cứu độc lập, Đà Lạt
28. Phan Đắc Lữ, nhà thơ, Sài Gòn
29. Nguyễn Khắc Mai, nhà nghiên cứu, Hà Nội
30. GB Huỳnh Công Minh, Linh mục Chánh sở nhà thờ Chính toà Đức Bà Sài Gòn, Sài Gòn
31. Kha Lương Ngãi, nguyên Phó Tổng Biên tập báo Sài Gòn Giải phóng, Sài Gòn
32. Nguyên Ngọc, nhà văn, Hội An
33. Trần Đức Nguyên, nguyên trưởng ban nghiên cứu của Thủ tướng Chính phủ, Hà Nội
34. Hà Sĩ Phu, TS, nhà nghiên cứu độc lập, Đà Lạt
35. Huỳnh Sơn Phước, nhà báo, nguyên Phó Tổng biên tập báo Tuổi trẻ, Sài Gòn
36. Đặng Bích Phượng, blogger, Hà Nội
37. Nguyễn Đăng Quang, Đại tá công an (hưu), Hà Nội
38. Bùi Minh Quốc, nhà thơ, Đà Lạt
39. Trần Ngọc Sơn, kỹ sư, Pháp
40. Tô Lê Sơn, kỹ sư, Sài Gòn
41. Võ Văn Tạo, nhà báo, Nha Trang
42. Trần Công Thạch, nhà giáo về hưu, Sài Gòn
43. Nguyễn Lân Thắng, blogger, Hà Nội
44. Trần Quang Thành, nhà báo, Slovakia
45. Trần Minh Thảo, viết văn, Bảo Lộc, Lâm Đồng
46. Đào Tiến Thi, Thạc sĩ ngữ văn, Ủy viên Ban Chấp hành Hội Ngôn ngữ học Việt Nam, Hà Nội,
47. Nguyễn Tường Thụy, nhà thơ, nhà báo, Hà Nội
48. Phạm Toàn, nhà giáo, nhóm Cánh Buồm, Hà Nội
49. Phạm Đình Trọng, nhà văn, Sài Gòn
50. Dương Tườngnhà thơ, dịch giả, Hà Nội
51. J. B. Nguyễn Hữu Vinh, blogger, Hà Nội

Ai không học được gì ở lịch sử, sẽ lặp lại ngay sai lầm của lịch sử...

Những người CS liệu có rút ra bài học lịch sử từ Cải Cách Ruộng Đất không, khi chẳng bao lâu sau khi thống nhất đất nước,1975 họ lại tiếp tục tiến hành cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh.nhằm xoá bỏ giai cấp tư sản mại bản, giai cấp công thương...Miền Bắc đã lãnh quả chí mạng CCRĐ rồi, giờ thì miền Nam lãnh đòn chí tử...
Đỗ Mười
Tháng 12 năm 1976, chính quyền bắt đầu tiến hành Chiến dịch cải tạo tư sản lần II. Hội nghị BCT của Đảng CS Việt Nam tháng 3 năm 1977, đứng đầu là Lê Duẩn đã quyết định hoàn thành về cơ bản nhiệm vụ cải tạo xã hội chủ nghĩa đối với công thương nghiệp tư bản tư doanh miền Nam trong 2 năm 1977-1978. Và khuôn mặt sắt máu Đỗ Mười đã vào Sài Gòn để trực tiếp chỉ đạo công cuộc cải tạo này.
Để thực thi, những tổ công tác mật được gấp rút thành lập, bắt đầu rà soát, lên danh sách những hộ gia đình kinh doanh, những gia đình giàu có phải vào diện "cải tạo tư sản". Nguyên tắc hàng đầu của các chiến dịch này là bí mật, bất ngờ. Những ông chủ, bà chủ chỉ bàng hoàng nhận biết những gì xảy ra khi cửa mở và tổ công tác đặc biệt bất ngờ có mặt, đọc quyết định "kê biên tài sản" của họ. Những cửa hàng, nhà cửa bị tịch thu trở thành tài sản công và trở thành cửa hàng quốc doanh hoặc nhà ở cho cán bộ. Tịch thu tài sản, còn mọi người trong gia đình đó phải chuẩn bị nhận quyết định đi "xây dựng vùng kinh tế mới"
Những nhà tư sản lớn của Sài Gòn - TP HCM thời đó phần lớn đã di tản ra nước ngoài, thành phố chỉ còn các doanh nghiệp loại vừa như các chủ nhà in, chủ xưởng thủ công, chủ cửa hàng, cửa hiệu... Các ông chủ này; kể cả những người làm nghề chuyên môn và chỉ là tiểu chủ như chủ hiệu thuốc tây bị buộc phải kê khai tài sản, vốn liếng rồi trưng thu, tịch thu, trưng mua và buộc họ không được làm kinh doanh, phải chuyển qua sản xuất nông nghiệp, nhiều người phải rời khỏi thành phố. Nhiều cửa hàng nhỏ, vốn liếng chẳng có bao nhiêu, một số tiệm ăn, tiệm cà phê... cũng bị niêm phong, định giá và chuyển qua sản xuất quốc doanh, hợp tác xã....
Tiếp theo là Cải tạo thương nghiệp cũng theo một kịch bản tương tự, tịch thu của giới buôn bán, những người cũng chẳng khấm khá gì sau khi Giải Phóng đã mấy năm. Đến đầu năm 1979, Nhà nước đã buộc 100.000 hộ kinh doanh chấm dứt hoạt động (trưng mua hàng hóa của 30.000 hộ). Nhà nước cũng chuyển 40.000 người buôn bán sang sản xuất, số khác đi kinh tế mới...(theo wikiperdia)
Và ta cũng lại thấy những màn na ná như CCRĐ khi những đứa con cùng các tổ công tác đeo băng đổ kiểm soát canh giữ tài sản của cha mẹ, gia đình mình không cho tẩu tán. Có cả những tấm gương đại bất hiếu khi con cái chỉ chỗ cất giấu vàng của cha mẹ cho các tổ kiểm soát của NN tịch thu (các bạn có thể đọc trong Bên Thắng Cuộc của Huy Đức). Cũng có những tấm gương tày liếp phản trắc như con tố cha mẹ, rồi những người dân oan tự đốt nhà, đốt tài sản để khỏi bị tịch thu, rồi tự sát, bị tù tội, hay bỏ xứ liều mình ra đi vào chốn bể Đông mịt mù để tìm sự sống...Nỗi đau thấu Trời xanh, mà Trời xanh đâu lên tiếng. 
Hỡi ôi, Chỉ là những người sản xuất nhỏ, buôn bán nhỏ mà oan nghiệt bỗng dưng đổ lên đầu họ khi tài sản, nhà cửa mất trắng còn bản thân và gia đình thì bị cưỡng bức đi làm "kinh tế mới", bơ vơ nơi vùng khỉ ho cò gáy mà nông dân thực sự cũng còn né tránh...Để rồi cuối cùng đa số họ phải lén lút trở về thành phố, sống vất vưởng ngoài đường, không giấy tờ, không hộ khẩu và cũng không nhà cửa.....
Tiếp theo giới kinh doanh Hoa Kiều cũng lãnh đủ, gián tiếp gây ra vụ Nạn Kiều và chiến tranh Biên Giới phía Bắc 1979. Ngoài việc tịch thu vàng bạc, tài sản của giới công thương, chính quyền còn công khai lấy tiền bạc của người dân khi "đổi tiền" bất công, bằng cách cưỡng ép qui định số tiền được đổi. Và rồi thu vàng, lấy nhà cửa...qua vụ đẩy người đi vượt biên "bán chính thức" một cách tàn nhẫn...
Không thể kể xiết nỗi thống khổ của người dân miền Nam khi đó. Một thời kỳ kinh khủng có lẽ chỉ thua thời kỳ Cải Cách Ruộng Đất trước đó ở miền Bắc mà thôi...Và cũng giống như CCRĐ thì những người "làm sai" vẫn giữ chức vụ quan trọng nhất, thì ông Đỗ Mười này cũng vẫn giữ những chức vụ quan trọng nhất, như một sự thưởng công lao cho những thành tích "Long Trời Lở Đất" nói trên.
Ôi, Trời ơi...chỉ vẻn vẹn mấy chục năm ngắn ngủi trong lịch sử, đất nước ta đã trải qua bao biến thiên kinh hoàng của chia cắt, tàn sát chém giết...chưa đủ sao mà ông Trời còn táng cho hai cú Trời ơi đất hỡi kinh khủng như thế...
Mai Tú Ân
 
 

12/9/14

Nâng bi thơ lãnh tụ...

"Tiến lên chiến sĩ đồng bào..."
Nghe thơ thì biết thằng nào làm thơ...



Đó là câu thơ lan truyền trong giới văn nghệ bao năm nay, một câu thơ chế riễu vì sư nâng bi quá đáng của các thợ nâng bi nước ta. Chủ Tịch Hồ Chí Minh có thể là một nhà CM, Lãnh tụ lập quốc, hay cũng có thể là DNVH TG trong nhiều lãnh vực, nhưng không nhất thiết phải là một nhà thơ, và lại càng không phải là nhà thơ số 1 của Việt Nam. Vậy mà các thợ nâng bi đã nâng thơ Bác lên hàng TOP số 1 qua việc xếp những bài thơ của Bác, lại được viết bằng chữ Tàu lên hàng số 1 trong số 100 bài thơ Việt Nam hay nhất thế kỷ 20, trên cả những bậc thơ tiền bối như Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính...
Những câu thơ của Bác chỉ là những câu thơ cổ vũ phong trào, động viên chiến đấu...trong từng thời kỳ khác nhau của lịch sử, những câu thơ, vè chứ không phải là những áng thơ tuyệt hay, tuyệt kỹ để các chuyên gia nâng của chúng ta nâng lên hàng siêu đẳng như rứa. Nâng bi lên cao như thế thì có thơ rằng :
Nâng bi chi mà nâng tới cổ, 
Nâng bi kiểu đó bằng mười hại nhau....
Và nói chung thì đã là lãnh tụ, nhất là lãnh tụ CM thì không nên là một nhà thơ. Chúng ta đã có thời kỳ có các nhà thơ làm lãnh tụ chính trị CM như thời gian đó với các nhà thơ như Sóng Hồng (Trường Chinh), Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi...Và đó là thời gian có nhiều sai lầm như thế nào, các vụ Nhân Văn Giai Phẩm và trấn áp các nhà văn thơ tàn baọ ra sao. Tốt nhất đã làm văn chương thơ ca thì thôi, miễn cho trách nhiệm làm chính trị đi. Còn đã làm chính trị thì thôi, đừng thơ thẩn nữa. Như vậy đỡ khổ cho dân cho nước, mà nhà thơ cũng như thơ ca nói chung cũng không bị mang tiếng oan...
MTA