27/2/17

Cuộc bãi tọa của những con người đã xưa cũ...

Cuộc tọa kháng dự trù vào ngày 27/2/2017 trước UBND TP. HCM của một số người trong CLB Lê Hiếu Đằng là một hành động rất đáng tôn trọng, khi mạnh mẽ hơn trong các việc đòi hỏi minh bạch nơi chính quyền. Ấy thế nhưng việc tốt ấy chưa diễn ra thì chính các anh lại dẹp bỏ việc tốt ấy bằng một việc không tốt chút nào. Đó là hoãn việc ngồi tọa kháng đó với một lý do thật khôi hài là chính quyền bận ngày hôm đó

Buổi tọa kháng dự trù hôm 27/2 như dự kiến đó của các anh, những người mà chúng tôi luôn trân trọng về phẩm chất đấu tranh như GS Tương Lai, Huỳnh Ngọc Chênh, Hạ Đình Nguyên... có thể diễn ra, có thể không với bất cứ lý do nào. Có thể vì bị cản trở, phá đám của chính quyền nhằm không cho các anh đến điểm hẹn. Thế nào cũng được bởi nếu bị phá hôm nay thì ngày mai các anh lại sẽ lại có mặt trên tuyến đầu nào đó trước sự ngưỡng mộ của chúng tôi.

Nhưng thông báo về việc hoãn buổi tọa kháng đó lại của anh Huỳnh Tấn Mẫm thì lại khiến cho chúng tôi ngạc nhiên vô cùng khi đưa ra lý do để hoãn. Đó là vì chính quyền bận. Ông Phó bí thư thành ủy Tất Thành Cang không thể tiếp các anh được. Ô, hô... việc tọa kháng đâu phải là đi dự tiệc, và người tham gia có thể bị ăn ba trắc, bị còng tay, bị khiêng vứt lên xe như những con heo chớ đâu có vụ tay bắt mặt mừng. Muốn hiểu thế nào thì hiểu nhưng người tọa kháng đưa yêu cầu thì cũng chỉ là kẻ gây rối, phản động, bất tuân dân sự mà chính quyền chỉ muốn tống vào ngục. Còn người tọa kháng thì cũng chỉ muốn nhổ vào mặt chính quyền càng nhiều càng tốt. Nên chúng tôi ngạc nhiên lắm trước lý do của anh Huỳnh Tấn Mẫm đưa ra.

Có lẽ các anh đã nhầm lẫn chăng, giữa một phái đoàn nhân sĩ đi đưa đơn thư khiếu nại cho chính quyền CS, để họ cũng vứt đơn thư ấy vào thùng rác với lại hành động quyết liệt hơn khi các nhân sĩ ấy đồng lòng ngồi tọa kháng trước cơ quan công quyền với chấp nhận tất cả mọi sự hung ác của chính quyền. Ranh giới mong manh giữa hai hành động trên cũng là ranh giới phân chia quyết liệt của những nhân sĩ cười tươi, nói khẽ và không làm phiền nhiều đến chính quyền khác với những nhân sĩ dám đạp bỏ lợi danh hiên ngang đối đầu với chính quyền với lòng hy sinh thanh thản nhất. Bởi cuộc đấu tranh với những kẻ thù ở Ba Đình Hà Nội không còn là cuộc chơi có lợi hay không nữa mà đã đến hồi cuộc đấu tranh quyết liệt của hy sinh mất mát.

Các cuộc đấu tranh biểu tình chống Tàu Cộng xâm lấn cho đến chống Formosa, đòi chính quyền minh bạch của mọi người dân Việt Nam chúng ta, của đồng bào miền Trung và đồng bào giáo dân đi kiện đều là ôn hòa, bất bạo động nhưng đều bị đàn áp tàn bạo, máu nhuộm đỏ khắp thành thị, nông thôn.... Qua đó mới biết rằng, không có cuộc biểu tình nào, không có người biểu tình nào xin phép hay thỏa thuận nào với chính quyền hết. Chúng tôi không thỏa hiệp với những kẻ đã tấn công tàn bạo vào người dân tay không tấc sắt của chúng tôi. Không bao giờ.

Còn các anh đã đồng ý thỏa hiệp với chính quyền là quyền của các anh. Các anh hoãn cuộc tọa kháng lại và đợi dịp các ông quan chính quyền rảnh rỗi tiếp đón thì mới tọa kháng chăng ? Các anh đã chọn lựa một thế đu dây an toàn để không thiệt thòi nếu gió đổi chiều nào cũng không thiệt hại phải không ? Nếu như thế thì các anh lẫn cái CLB danh tiếng của các anh hãy tạm đứng sang một bên để nhường chỗ cho những người quyết tử hơn, chấp nhận hy sinh hơn của chúng tôi tiến lên.

Mai Tú Ân

26/2/17

Vụ giết hại Kim Jong Nam - Sự tàn bạo của hệ thống...

Xin nói ngay là sở dĩ Bắc Triều Tiên bị cho là kẻ duy nhất đứng đằng sau vụ ám sát ông anh cùng cha khác mẹ với lãnh tụ Kim Jong Un này không phải do cảnh sát Malaysia tài năng gì, mà do chính tình báo Bắc Triều Tiên cố tình dàn cảnh cho bị lộ mà thôi.

Từ trước đến nay thì Bắc Triều Tiên luôn hành động theo một con đường là khủng bố quốc tế giấu mặt nhưng không giấu hẳn. Ta có thể xem lại :

- Ngày 21/1/1968. Có 31 cảm tử Bắc Triều Tiên đóng giả lính Hàn Quốc tấn công Phủ Tổng Thống Hàn Quốc để ám sát tổng thống Par Chung He nhưng bất thành. Chỉ có 1 người bị bắt còn thì 30 người đã bị giết hoặc tự sát hết.

- Ngày 9/10/1983. Họ đặt bom tấn công phái đoàn chính phủ Nam Hàn do tổng thống Chun Do hawn dẫn đầu thăm Myamar, giết hại 21 quan chức. Các điệp vụ đều tự sát hoặc tự sát không thành.

- Ngày 9/11/1987 vụ phá hoại chiếc máy bay của Hãng KoreaAline 858 giết 115 người ở Thái Lan. Hai điệp viên Bắc Hàn tham gia bị bắt đã tự sát. Một điệp viên nam chết nhưng một người khác là một cô gái xinh đẹp, tên Kim Hyon-Hui tự sát không thành. (Hình - Kim Hyon-Hui bị bắt và bị đưa về Hàn Quốc mà vẫn bị bịt mồm để ngăn cản cô tự sát)

Rồi vụ "hư hỏng máy" của một tàu ngầm Bắc Hàn trên đất Nam Hàn cũng đưa đến tất cả thủy thủ đều tự sát..v..v... đều khiến thế giới kinh hãi về mức độ tàn bạo vô luân của chế độ CS Bắc Hàn.

Chính Bắc Hàn muốn những vụ như thế sẽ gây kinh động đến thế giới bên ngoài. Với một kiểu ám sát tàn bạo không có giới hạn với địch thủ nhưng cũng không hề giới hạn tàn bạo về phần mình, bao giờ các cuộc ám sát đó cũng có phần chứng tỏ mình một cách anh hùng nhất, hay cực đoan nhất của những con chốt thí đã được chọn lựa. Các diễn tiến vụ việc đã cho thấy điệp viên Bắc Hàn đã tự sát hết để bảo toàn hệ thống, dương cao ngọn cờ anh hùng vì Đảng, vì lãnh tụ.

Nó cho thấy các đặc vụ của họ sẵn sàng chết nếu lọt vào tay đối phương. Có những vụ việc chẳng quan trọng lắm nhưng vẫn được thực hiện bởi tính cách hy sinh tàn bạo người thực thi nhiệm vụ đó. Như vụ ám sát ông Kim Jong Nam vừa rồi thì họ sẽ không khó để giết êm thắm một người không còn được bảo vệ như ông ta nhưng Bắc Hàn không chỉ nhắm tới mục đích răn đe bên ngoài qua các vụ ám sát mà còn muốn cho thấy họ có được những con người sẵn sàng chết cho lý tưởng một cách quyết tâm nhất. Và cũng là những tấm "gương sáng" cho thế hệ sau noi theo. Đấy là điều mà chế độ CS, gia đình trị Bắc Hàn muốn cho thế giới văn minh thấy.

Họ cũng chẳng sợ ai bôi nhọ cái đít nồi đã đen thui của họ nữa...

Mai Tú Ân

22/2/17

Điểm mặt những tên "Cộng Sản cài cắm"...



Đó là những tên CS cài cắm, nằm vùng hoặc được cài vào để phá hoại phong trào đấu tranh. Tất cả bọn chúng đều bị các nhà dân chủ rảnh rỗi, đầy máu gato của chúng ta phát hiện và tri hô lên. Ta thử xem nhé...

Tên nổi bật nhất thời gian hiện nay là Le Dung Vova. Đây là một học giả uyên thâm, đề tài gì cũng biết và truyền đạt lại cho mọi người bằng các lai trym. Chắc CS phải tốn tiền bộn lắm mới đào tạo nên một Dung Vova vì các kiến thức đủ mọi ngành nghề mà tên này có được và thao thao bất tuyệt hàng giờ liền về những đề tài mà mọi người quan tâm, nhất là đề tài phản biện đối nghịch với chính quyền. Số lượng người theo dõi các bài thuyết của tên CS cài cắm này thì đông hơn quân Nguyên chứng tỏ sự thành công của CS trong việc đào tạo ra các nhân tài để chống lại..CS.

Ở một mức độ khác là em gái Hồng Thái Hoàng, mà các nhà rân trủ của chúng ta gọi nôm na là Vẹm Cái. Có lẽ Vẹm cái này được CS đào tạo chính quy nên em hay đi vào đề mục chửi CS như hát hay. Em cũng hoạt động từ thiện, giúp các cựu quân nhân VNCH. Nhưng Vẹm cái này đã bị các nhà đấu tranh rân trủ của chúng ta phát hiện ra là CS khi em nớ hiên ngang phất cờ vàng ba sọc đỏ ngay ở trong nước. Lý do là tại sao lại can đảm làm một việc mà không có thằng mô nào dám làm.

Cuối cùng là tên CS cài cắm to đầu nhất Vũ Quang Thuận tức Võ Phù Đổng của phong trào Chấn Hưng Nước Việt. Tên này được CS cài cắm vào để phá hoại phong trào đấu tranh dân chủ với ý định làm việc lớn, nên thấy hắn chửi CS từ Đảng CS cho tới lãnh tụ vĩ đại Hồ Chí Minh thì cứ gọi là vuốt nhục không kịp. Ông Hồ Chí Minh chết lâu rồi vậy mà tên CS cộm cán Vũ Quang Thuận này lôi ra khỏi lăng, đặt bức tượng trước mặt rồi thì cứ :"Thằng lưu manh Hồ Chí Minh"... Rồi thằng Trọng lú, tham nhũng. Hắn còn được CS chỉ đạo lập ra phiên toà xét xử ông Hồ, rồi kêu gọi tổng biểu tình đòi dân chủ, rồi công khai kêu gọi liên lạc với các tổ chức chống cộng hải ngoại...

Còn nhiều nữa nhưng chỉ điểm qua ba tên CS cài cắm này thì mới thấy CS thâm độc thật. Toàn sử dụng mấy cái búa tạ để phang vào đầu mình. Từ lúc bị phát hiện, thì các tên CS này nổi như cồn, dân chúng ùn ùn nghe theo như đi lễ hội.

CS cài cắm ba tên này để chúng chửi cho thì CS cũng ù hết hai tai. Cài thêm vài tên như rứa thì Tổ Quốc lâm nguy. Thêm vài tên nữa thì Ba Đình thất thủ, lãnh đạo CS đu càng máy bay trực thăng để bay sang Thành Đô, Trung Cộng mất rồi...

Sao chờ mãi mà không thấy ai nói mình là CS cài cắm nhỉ. Gato với mấy người trên quá trời luôn...

Mai Tú Ân

18/2/17

Tại sao Vũ Quang Thuận không bị bắt ?

Trên mạng có nhiều người cứ hỏi rất ngây ngô rằng tại sao có những người chơi bạo, đả phá chính quyền và các nhân vật lịch sử của chính quyền rất nặng như Vũ Quang Thuận, rồi những người lập đảng hay cầm cờ vàng ba sọc đỏ... không bị bắt. Rồi cũng có nhiều người suy luận từ đó ra có thể họ là CS, hay được CS cài cắm..v..v...

Đây không phải là một vấn đề khó trả lời và bởi vì liên quan đến sự an toàn của nhiều người nhưng vấn đề đã quá ồn ào thì tôi xin trả lời câu hỏi này với sự tận tâm nhất.

Thứ nhất là vấn đề mà có thể nhiều người  không nhận thấy rằng, phong trào đấu tranh dân chủ, đòi công bằng xã hội đang dâng lên cao, năm sau mạnh hơn năm trước. Người dân giờ đây đã hiểu được các quyền của mình và không còn sợ hãi chính quyền nữa. Họ mạnh dạn hơn hay can đảm hơn trong việc thể hiện bản thân mình. Và những hành động mạnh mẽ, thẳng thắn, không kiêng dè ngày càng xuất hiện nhiều và không thể ngăn cản được. Chúng ta có một ví dụ nhỏ là năm kia 2015 trên mạng đã ồn ào về vụ việc có một cô giáo để hình bìa là lá cờ vàng ba sọc đỏ. Đó gần như là hiện tượng nổi bật đầu tiên của những người ở trong nước. Nhưng đến bây giờ thì trên mạng đã tràn ngập hình ảnh lá cờ vàng rồi.

Những người đấu tranh dân chủ hàng đầu hiện nay càng lúc càng không cô độc nữa trong cuộc tranh đấu. Mỗi hành động nổi bật của họ được cộng đồng trong và ngoài nước chú ý. Việc bắt bớ ai đó luôn kéo theo một phong trào phản đối rộng khắp, mạnh mẽ của tất cả các tổ chức nhân quyền Việt Nam và quốc tế. Thậm chí cả các chính phủ như Mỹ, Pháp... cũng lên tiếng. Nói một cách văn vẻ thì chính quyền bắt người nào thì cũng như một sự phong Thánh cho người đó. Chúng ta hãy nhớ lại vụ việc gần nhất của chị Thúy Nga thì sẽ thấy.

Chính quyền Việt Nam giờ đây không còn nghiêng về hướng thô bạo, bắt bớ tràn lan hay bắt giữ bất cứ ai nổi bật được nữa nếu không tính đến phản ứng dữ dội của thế giới bên ngoài. Họ sẽ phải tính toán đến việc đàn áp những người đấu tranh dân chủ và việc phải trả giá ít hay nhiều về chính trị, uy tín của họ trên trường quốc tế. Việc bắt giữ những người đấu tranh trong nước sẽ vẫn tiếp tục nhưng họ sẽ phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều khi phải đối diện với cộng đồng quốc tế...

Trên những nền tảng kể trên thì những người đấu tranh trong nước sẽ gia tăng áp lực của họ cũng như cất bỏ đi nỗi sợ hãi. Và chúng ta thấy sẽ có những con người can đảm, mạnh mẽ hơn như Vũ Quang Thuận và nhiều người khác. Đó là những người mà ta chỉ có thể nói rằng họ là những người yêu nước chân chính mà thôi. Họ đều là những người có những đóng góp cho phong trào, họ can đảm và sẵn sàng hy sinh bản thân mình cho sự nghiệp chung qua những hành động hào hùng đi trước thời cuộc đó.

Cũng chẳng có ông CS nào, hay thế lực CS nào dám đứng sau những con người đó, bởi hành động của họ thì chẳng có giá nào mà bù đắp nổi...

Nên những người như chúng ta hãy thôi đặt ra những câu hỏi ngớ ngẩn và đa phần có sự ganh tỵ rằng tại sao họ không bị bắt. Bởi lẽ đơn giản rằng, với chính quyền này thì tất cả đã ở trong rọ rồi và những con người can đảm như Vũ Quang Thuận thì chưa bị bắt chứ không phải là không bị bắt...

Họ xứng đáng được chúng ta tôn trọng và bảo vệ vì họ chính là vốn quí của phong trào đấu tranh dân chủ nước nhà.

Mai Tú Ân

17/2/17

Chiến tranh Biên Giới phía Bắc 1979 - Bài học mà những người CS dạy bảo nhau...

Sáng sớm ngày 17/2/1979, đất nước Việt Nam của chúng ta đã chìm vào cơn thảng thốt, sững sờ bởi các đòn tấn công độc địa của Trung Cộng vào toàn tuyến biên giới vốn thanh bình phía Bắc. Ba mũi tiến quân của Trung Quốc đã đánh phủ đầu vào các địa điểm quan trọng và mở đầu cho một cuộc chiến tranh khốc liệt kéo dài đến 10 năm giữa hai nước. Với những thông tin bị bịt kín mà nhiều năm sau này chúng ta mới biết thì ra đó chỉ là một cuộc chiến nhân danh bài học dạy dỗ nhau giữa các đồng chí, anh em. Hàng chục ngàn chiến sĩ Việt Nam đã hy sinh trong tháng ấy cũng chỉ để giải quyết chuyện nội bộ, chuyện anh em thương nhau cho roi cho vọt...

Chúng ta hãy trở về cái thời gian đau buồn ấy để tưởng nhớ, để suy gẫm và để câu hỏi đau đáu với mình : Tại sao lại xảy ra điều đó ?

Sau khi thống nhất đất nước 1975 thì Ban Lãnh Đạo của Việt Nam đã như đi trên mây trên gió, và những tưởng tượng rằng nếu có sự giúp đỡ của ông anh Liên Xô thì Việt Nam sẽ là một quốc gia đầu bảng Đông Nam Á, sẵn sàng xung phong làm một tên xung kích khu vực cho các tham vọng của Liên Xộ. Được sự khuyến khích hào phóng của các đàn anh thì mặc dù quốc gia đang đói ăn từng bữa nhưng các thứ vũ khí trang thiết bị chiến tranh thì lại thừa thãi vô cùng. Và Cămphuchia dân chủ là kẻ nộp mạng cho người anh em CS Việt Nam. Thời của nước Camphuchia dân chủ cộng sản đã kết thúc, dù có là CS đi nữa thì cũng kết thúc. Thậm chí chính vì là các quốc gia CS mà họ mới đánh nhau và triệt hạ nhau như những phường thảo khấu lục lâm.

Dĩ nhiên Trung Quốc không chịu việc Việt Nam lật đổ chế độ Polpot, họ lại càng không chịu hơn khi Việt Nam ký Hiệp Định Tương trợ lẫn nhau với Liên Xô vào tháng 7/1978. Trong điều khoản Hiệp Định có các điểm như :"Liên Xô và Việt Nam sẽ tương trợ mọi mặt cho nhau. Nếu một nước nào bị tấn công thì nước kia sẽ trợ giúp tuỳ khả năng có thể". Có lẽ Việt Nam cần lấy điểm với người anh lớn Liên Xô bằng việc trở mặt với đàn anh Trung Cộng, kẻ thù của Liên Xô. Điều khội hài là Liên Xô và Việt Nam không hề bị nước nào tấn công cả, và nếu có nước nào đe doạ thì đó chỉ là Trung Quốc mà thôi.

Trong chuyến đi thăm Mỹ cuối năm 1978, Đặng Tiểu Bình đã công khai rằng, cần phải dạy cho Việt Nam một bài học. "Với thời gian hành binh sẽ không vượt qua thời gian chiến tranh với Ấn Độ 1963 (33 ngày), chiến trường là biên giới phía Bắc, không ném bom hay tấn công Hà Nội". Đó không phải là lời hăm doạ mà là một tối hậu thư đòi Việt Nam triệt thoái khỏi Cămpuchia. Lãnh tụ VN Lê Duẩn, vì những hiềm khích từ lâu với Trung Quốc nên sau khi hoàn thành việc thống nhất đất nước đã mau chóng lọt vào vòng tay che chở của Liên Xô. Và chính Lê Duẩn là kiến trúc sư, cũng như là nhà xây dựng của cú Xoay Mặt Bàn Thờ này, để quay mặt lại với ông anh đã trợ giúp cho mình rất nhiều. Tính từ những năm chống Pháp cho đến chống Mỹ thì tổng cộng Trung Quốc đã giúp cho Việt Nam 20 tỷ đô la thời đó. Các khoản nợ này được Trung Quốc xóa bỏ một nửa sau ngày thống nhất VN, và xóa bỏ hết vào các năm 1976, 1977 (không có số liệu). Và cũng từ khi xóa hết nợ thì mầm mống mưu phản của VN cũng bộc lộ...

Với sự cảnh cáo rõ ràng như thế của Đặng Tiểu Bình thì Ban Lãnh Đạo Việt Nam lại suy đoán rằng Trung Quốc không dám tấn công vì họ còn sợ Liên Xô. Và công cuộc phòng thủ bảo vệ đã không được quan tâm đúng mức. Nên chiến trường phía Bắc đó diễn ra trong sự bối rối, lúng túng của các thủ lĩnh to đầu nhất. Cuộc chiến của hai đồng đội anh em cũ tẻ nhạt nhưng tàn bạo và đầy thú tính. Trên chiến trường ác nghiệt thì mọi biện pháp giết người khủng khiếp nhất đều được tung ra với những người vốn là đồng chí, là anh em trên tinh thần cánh mạng vô sản nhất. Giết chóc, hãm hiếp, chôn sống, dùng mìn giật sập giết cả dân thường. Và thật khủng khiếp khi đó mới chỉ là sự dạy và học giữa các quốc gia Cộng Sản với nhau. Chỉ có điều kẻ đáng được dạy học lại không học, mà người lãnh đủ những bài học của sự tàn bạo đó lại là những lương dân khốn khổ nơi biên giới, những chàng trai cô gái dân quân đã can đảm ngã xuống trên quê hương với niềm tin rằng, họ đã hy sinh vì sự nghiệp chống xâm lăng, bảo vệ tổ quốc. Những mỹ từ tốt đẹp không có trong danh sách của những kẻ đồng chí dạy bảo nhau này.

Nhìn qua bản đồ diễn tiến trận đánh tròn một tháng 2/1979 ta thấy rõ ràng đây không phải là một cuộc chiến tranh qui ước với các mục đích là xâm chiếm đất đai. Bởi lẽ phần hậu phương với phần tiền tuyến của kẻ thù chỉ vỏn vẹn vài chục km theo đường chim bay từ chiến trường phía Bắc về tới thủ đô Hà Nội. Mặc dù gặp phải sự chống trả quyết liệt của lực lượng dân quân du kích Việt Nam với tinh thần quyết tử thì lực lượng quân sự Trung Cộng hoàn toàn có thể tiến chiếm tới tận Hà Nội nếu họ muốn ra thêm đề bài cho Việt Nam.

Các lực lượng khác của Trung Cộng như Hải Quân, Không Quân đã không tham gia để chứng tỏ vai trò đàn anh của mình, cũng như cho Hà Nội thấy đây chỉ là đòn trừng phạt không hơn không kém. Nó cũng cho thấy, đàn anh Trung Cộng trừng phạt thằng em mất dạy Việt Nam là có kiểm soát, tăng giảm hay lên xuống tùy theo mức độ biết điều, tức là sự chống trả của đối tượng tại thực địa. Nhẹ nhàng thì chỉ là những đòn tấn công dọc biên giới, ăn sâu vào vài cây số. Còn ương bướng nặng nề thì là những cuộc tấn công vào sâu hơn trong lãnh thổ, nơi có các thị xã quan trọng của Việt Nam. Tóm lại thì Trung Cộng đã rất rõ ràng khi ra roi, và cái bàn tọa của thằng em Việt Nam sẽ lãnh nhiều hay ít roi tùy theo thái độ biết điều hay không.

Cuộc chiến giằng có suốt gần 3 tuần lễ, và Trung Cộng bất ngờ tăng tốc và một loạt các thị xã lớn ở sâu vào nội địa của Việt Nam bị thất thủ. Quân Trung Quốc đã tràn vào sâu lãnh thổ, lăm le vượt qua nốt hơn 100 cây số nữa để tới thẳng Hà Nội, thì lúc này lãnh đạo Việt Nam mới giật mình thảng thốt. Nhìn về xa xa thì Liên Xô chỉ tổ chức một vài cuộc tập trận lớn để thị uy, còn việc tham chiến với Trung Cộng để chia lửa với Việt Nam là việc họ không điên rồ mà tham chiến. Lãnh tụ TQ Đặng Tiểu Bình đã tuyên bố công khai rằng Liên Xô không đủ khả năng để chịu đựng một cuộc chiến tranh toàn diện với Trung Quốc, và Liên Xô đã kín đáo nghe theo.

Trong khi đó quân đội Trung Cộng đã dần chiếm nhiều thị xã lớn như Lào Cai, Cao Bằng, Lạng Sơn khiến lãnh đạo Việt Nam thời đó mới thấy hoảng hồn. Đa phần lãnh đạo của ta đã quên hết cả tiếng súng và chỉ nhìn thấy mặt trận qua phim ảnh nên công cuộc thiên di như bày ong vỡ tổ. Hà Nội rúng động và sẵn sàng thất thủ. Ba Đình cuống cuồng chuẩn bị rời Kinh. Thi hài lãnh tụ Hồ Chí Minh cũng đã được bí mật rời khỏi thủ đô Hà Nội để "Hành Phương Nam" với các cơ quan công quyền ùn ùn chạy trốn. Các đơn vị thiện chiến được liên tục hành quân từ miền Nam và Camphuchia về thì lại không tham chiến trợ giúp lực lượng dịa phương và các mặt trân khác mà chỉ lo lập phòng tuyến cố thủ quanh Hà Nội, Nhiều chiến sĩ của các đơn vị quân chủ lực đã không hề bắn được một phát súng nào về phía kẻ thù bởi không nhìn thấy kẻ thù. Trong khi quân chính qui phòng thủ chặt trước cửa ngõ Hà Nội thì lại đẩy các lực lượng dân quân và các đơn vị quân sự tại chỗ ra đối đầu với Trung Quốc, khiến cho họ tử trận gần như không còn gì hết. Các trận đánh với quân số của cấp sư đoàn không có, dù vẫn liên tục đổ ra từ miền Nam và Cămphuchia. Lực lượng Không Quân hùng mạnh nhất bởi được tiếp nhận cả máy bay của VNCH thì đã không tham chiến, mặc dù vẫn bay đi để bỏ bom ở Camphuchia nhưng lại không hề bỏ một quả bom nào xuống đầu quân Trung Quốc. Và không chỉ trong một tháng không quên 2/1979 đó mà là cả một thập niên 1979 - 1988 không thể nào quên đó.

Trò chơi nào cũng kết thúc, và bài học dạy cho Việt Nam đã đủ. Cũng trong ngày ông Tổng Bí Thư Đảng Lê Duẩn đọc lời hiệu triệu toàn dân về việc Tổ Quốc Lâm Nguy, rồi ông đại tướng Võ Nguyên Giáp đọc lời Tổng Động Viên Toàn Quốc thì cùng ngày ông Đặng Tiểu Bình tuyên bố là đã dạy xong bài học cho Việt Nam và ra lệnh rút quân. Khôi hài hơn khi sau đó Việt Nam lại to mồm tuyên bố cho phép quân đội Trung Quốc rút lui.

Vậy Việt Nam ta đã làm gì cho cái tình huống chiến tranh không giống ai đó. Chúng ta chấp nhận một cuộc chiến với kẻ thù hơn hẳn, chỉ bởi những kẻ cầm đầu chúng ta muốn thế. Chúng ta chấp nhận mọi sự khổ đau của chiến tranh  bởi vì người gây nên chiến tranh không bao giờ ra trận. Họ chỉ gây ra thảm cảnh, chứ họ không bị giết, bị thương, bị xa gia đình và thui thủi trong cô đơn nơi chiến trường, nơi cái lưỡi hái của tử thần treo trên đầu. Phải. Cuộc chiến ấy hoàn toàn có thể được ngăn cản, đừng để nó xảy ra và sẽ giết nhiều người hơn. Chỉ cần biết thuật ngoại giao, biết bán anh em xa mua láng giềng gần. Chỉ cần tình yêu thương, lấy cái khốn khổ của chúng sanh để răn dạy, hướng dẫn con đường đi của mình. Chỉ cần có thế thôi thì hàng ngàn, hàng chục ngàn chàng trai cô gái thanh xuân đang nằm yên lặng dưới mồ sâu lạnh lẽo kia đã được rộn ràng nhảy múa hát ca trong nắng sớm, để xây nên những cái tổ uyên ương lộng lẫy chứ không phải ở trong cái  Nghĩa Trang Liệt Sĩ lạnh lùng kia nữa. Nhưng đất nước khốn khổ của chúng ta không có những con người có trái tim biết yêu thương và một cái đầu biết suy nghĩ.

Rõ ràng cuộc chiến năm 1979 và kéo dài 10 năm sau đó của Việt Nam với Trung Cộng chẳng có lợi ích gì. Nó chẳng chứng tỏ cái gì, chẳng cho ai cái gì mà cũng không vinh danh cái gì. Điều nó đem lại chỉ là sự thiệt hại khốn cùng, sự tang tóc điêu linh và không gì có thể bù đắp nổi cho dân tộc này. Dù đã bao năm trôi qua thì những thiệt hại nhìn thấy được lẫn không nhìn thấy được, vẫn là nỗi ám ảnh của lòng căm hận, sự nuối tiếc với đất nước chúng ta như một con đỉa bám vào hút máu người. Chỉ vì một vài người cầm trịch thôi thì cũng đủ để đưa đất nước chúng ta vào một cuộc chiến mới, “Lưỡng Đầu Thọ Địch” khiến cho người dân Việt Nam, vốn đã đau khổ vì 20 năm chiến tranh rồi, nay lại đau khổ tiếp vì 10 năm chiến tranh nữa. Biên giới phía Bắc vốn yên bình hàng trăm năm nay thì giờ đây lại bom rơi đạn nổ, nhà cháy người chết và hàng vạn con người khốn khổ sống ở đó lại phải gồng gánh của nả, bồng bế con thơ nheo nhóc trên con đường chạy nạn dài thăm thẳm, lớp người này nối tiếp lớp người kia, và tất cả như tiếp bước theo các cuộc chạy nạn trần ai của cả dân tộc này. Tiếng súng ngày 17/2/1979 đã mở ra một cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc như để đồng hành đau khổ với cuộc chiến biên giới phía Tây Nam khổ đau khiến cho đất nước khốn khổ của chúng ta như muốn gục ngã trên con đường chạy nạn vạn dặm không bao giờ ngơi nghỉ. Một cuộc chiến đẫm máu kéo dài cả một thập niên khói lửa mịt mù và cũng ngần ấy năm hạnh phúc của đời người. Một cuộc chiến tàn bạo đã đi trọn một thập niên dài lê thê để rồi lại trở về vị trí cũ, không hề thay đổi gì...

Giờ đây thì còn ai nữa ngoài những hàng bia mộ không cảm xúc, chứa thân xác hàng vạn con người ưu tú như những tội đồ không siêu thoát. Họ đã chết. Chết vì tổ quốc, hay vì sự ngông cuồng của những kẻ cầm đầu hung ác.

Câu chuyện tang thương trên của lịch sử như mới xảy ra gần đây. Kẻ thù ngày ấy cũng vẫn là kẻ thù hôm nay. Và nguy hiểm hơn khi giờ đây lãnh đạo của đất nước Việt Nam chúng ta cũng vẫn là những con người thoái thai từ những kẻ ngu xuẩn ngày xưa.

Than ôi ! Hàng vạn chiến binh của nước Việt đã chết trong quên lãng nhưng những kẻ gây nên những cái chết đó thì vẫn sống, và chỉ ra đi khi đã trăm tuổi trên giường êm nệm ấm với vợ con và để muôn dân than khóc. Giờ đây khi cái ngày đáng nguyền rủa 17/2 lại đến thì những người nặng tình yêu quê hương Việt Nam như chúng ta lại chỉ còn biết nghẹn ngào tưởng nhớ bao chiến sĩ đã ra đi không về trong mùa Xuân tang thương ấy...

Trong đêm khuya ai gào trong gió,
Tiếng ai hờ nấc nghẹn cả dòng sông
Ai đi về trong đêm đông buốt giá
Để ai buồn với nỗi nhớ mênh mông...

Mai Tú Ân

16/2/17

Tâm tốt nhưng miệng lại không tốt, vinh hoa phú quý rồi cũng sẽ mất



Duong Tang

Từ cái miệng mà ta có thể biết tâm ý và đánh giá được người khác, để có cách ứng xử thích nghi.


Chắc đã không ít lần, các bạn được nghe những lời trong đời:

Người khôn nói ít, nghe nhiều,

Lựa lời đối đáp, lựa điều hỏi han.

Trước người hiền ngõ khôn ngoan,

Nhường trên một bước, rộng đường dễ đi

Chuyện người, chớ nói làm chi,

Chuyện mình, mình biết vậy thì mới khôn.

Của cải dù to lớn như núi, nhưng cái miệng ăn lâu ngày cũng hết. Phước đức dù cực khổ gieo tạo nhiều đời, nhưng do cái miệng tạo nghiệp, phê bình, chỉ trích, nói lời ác… thì trong giây phút cũng có thể tiêu tan. Làm ơn hay bị mắc oán, cũng do cái miệng nầy hay kể công, mắng nhiếc, nói sỉ nhục người. “Thần khẩu nó hại xác phàm, Người nào nói quá họa làm khổ thân. Lỡ chân gượng được đỡ lên. Lỡ miệng gây họa phải đền trả thôi”.

1. Nếu bạn nhẫn chịu oan khuất thì bạn là người được phúc báo

Người khác nhục mạ bạn, bạn nên coi như được bội phục, người khác làm tổn thương bạn, bạn nên coi như họ đến để thành tựu bạn.

Làm tổn thương người khác chính là tiêu xài công đức phát tài của mình, một người tâm địa xấu xa thường làm hại, làm tổn thương người khác, thì chính là mang tiền đến đưa cho người khác.

Ngược lại, một người có thể nhẫn nhục, chính là liên tục thu tiền. Người đại nhẫn giống như mở ngân hàng, có thể thu nạp từ trăm sông.

Trong mấy chục năm của cuộc đời, có rất nhiều chuyện và lời lẽ khiến chúng ta cảm động. Vì thế, chúng ta cũng nên nỗ lực tìm cách khiến người khác cảm động.

2. Trên thế giời này có một loại kinh doanh luôn lỗ vốn, chính là tức giận
Mọi người thường không chịu nhận sai, mọi thứ đều nói là lỗi của người khác, cho rằng mình mới là đúng. Kỳ thực không chịu nhận sai chính là một sai lầm.

Người mình nhận lỗi có thể là bố mẹ, bạn bè, người ngoài xã hội, thậm chí nhận lỗi với con cái và với cả người đối xử không tốt với mình. Bạn sẽ thấy rằng mình sẽ chẳng mất đi cái gì, mà ngược lại sẽ thấy được sự độ lượng của mình.

Nhẫn lỗi là một phẩm chất tốt, cũng là một loại tu hành.

3. Cái gì cũng không thể nhẫn nại, thành tựu của bạn sẽ bị giới hạn

Nhẫn nhịn cũng chính là điều mà con người gọi là bền chí, nghị lực. Cần phải nhẫn để được vừa lòng đẹp ý, tại sao vậy?

Người xưa dạy “một điều nhịn, chín điều lành”, cũng lại nói: “Lùi một bước biển rộng trời cao”. Quả thực, nhẫn nhịn có thể khiến tâm chúng ta trở nên thanh tịnh, khoảng trời trước mặt cũng sẽ trở nên rộng mở bao la.

4. Niệm giận vừa khởi lên, triệu cửa nghiệp chướng liền khai mở

Một khi tâm oán giận vừa khởi lên thì trí tuệ sẽ không còn, lý tính bị che mất. Do đó sẽ xử trí theo cảm tính, không chỉ làm tổn thương mình, mà còn hữu ý hoặc vô ý gây thù kết oán với người khác.

Nếu không thể hóa giải thù oán, khi nhân duyên chín muồi, báo ứng sẽ hiện ngay trước mắt, oan oan tương báo, quả báo sẽ ngày càng tàn khốc hơn.  Đừng nói những điều làm tổn thương nhau

5. Thân thể, tâm trạng của con người cùng với tự nhiên dung thành một bức họa

Thất tình lục dục làm nhiễu loạn tự nhiên, nhiễu loạn thân thể người. Thất tình là “Thích, phẫn nộ, buồn, vui, yêu, ác, dục”. Trong đó tức giận, nổi cáu là gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Có người nói, tuổi thọ trung bình của con người lẽ ra phải là 200 tuổi, chính là do những phiền não của bản thân đã làm cho thân thể bị hư hại; người luôn sống trong cảnh giới đại từ bi thì không già, không yếu, không mê, không tà, khộng tiêm nhiễm – đây mới là niềm vui thật sự.

6. Thường cảm ơn trong lòng

Mặc dù người khác nhục mạ, phỉ báng, hãm hại bạn, cũng vẫn nên dùng thiện tâm để đối đãi, và tự đáy lòng mình cảm ơn họ.

Thực sự thì sự sỉ nhục, phỉ báng, và hãm hại của người khác, chính là để tiêu trừ nghiệp lực mà mình đã tạo ra trong đời này. Vậy nên quyết không thể để tâm oán hận nổi lên. Nếu vẫn còn tâm oán hận, thì không những không thể tiêu nghiệp, mà ngược lại còn làm cho nghiệp tăng lên.

7. 

7. Bạn hỏi Phật ngày nào tốt; Phật hỏi xem bạn có ngày nào bình yên?

Cuộc đời giống như một cái cặp da, khi cần dùng thì mới lấy, khi không dùng thì bỏ nó ra; lúc cần bỏ xuồng thì lại không bỏ, giống như mang theo hành lý nặng trĩu, không thể tự tại.

Những năm tháng của cuộc đời có hạn, vậy nên nhận sai, tôn trọng, bao dung thì mới có thể bình thản, buông bỏ mới có thể tự tại!

8. Nổi cáu là tối kỵ của tu hành, là đốt cháy rừng công đức của mình

Nếu không sửa đổi tính xấu này, thì vô luận là một ngày có niệm bao nhiêu bộ kinh, có thuyết bao nhiêu lần Pháp, thì bạn cũng không thể ra khỏi tam giới. Phát cáu là biểu hiện của vô minh, chính là không minh bạch.

9. Bất thiện, ác ý với người khác chính là chà đạp chính mình

Nếu ác ý với người người khác, thì người bị hại chỉ chịu 3/10, mà chính chúng ta mới phải gánh chịu phần nhiều 7/10, đó chính là chà đạp chính mình mà không tự biết.

Miệng để nói lời hay ý đẹp

Một câu nói ra khỏi miệng, gây sự tổn thương, thì chính mình là người gánh chịu phần lớn sự tổn thương đó. Bạn muốn mình khỏe mạnh, trường thọ và tràn đầy trí huệ, thì bạn phải dùng tấm lòng yêu mến để đối đãi với tất cả mọi người. Biết cho đi, bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn thế.

10. Lời nói làm tổn thương người khác, còn nghiêm trọng hơn cả giết người

Đây là sự thật mà rất ít người biết! Khẩu tạo nghiệp là dễ xảy ra nhất, mà cũng là tạo thành nhiều nhất, quả báo kiếp sau sẽ vô cùng thảm thiết.

Nhẫn thì sẽ có thể xử lý và hóa giải, có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có chuyện gì.
Có thể nhẫn, thì có thể phân biệt được tốt xấu, thiện ác, thị phi của thế gian. Vào buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ, hãy tự hỏi chính mình: “Hôm nay mình có tức giận không?”.

(sưu tầm)

Cổ nhân dạy: 9 loại ‘tiểu nhân’ thủ đoạn đặc biệt phải tránh xa.






Dưới đây là những kiểu ngươi mưu mô, thâm hiểm, sống chỉ biết bản thân mình, cổ nhân dạy nên tránh xa.

Kẻ gây chuyện thị phi

Dựa vào gây chuyện thị phi, xúi dục, khiêu khích, ly gián mọi người là phương pháp đơn giản nhất, thuận tiện nhất để thực hiện mục đích cá nhân. Trong cuộc sống rất nhiều kẻ tiểu nhân, chỉ vì một chút lợi riêng, một chút ham muốn không đạt được, là ăn không nói có, từ bé xé ra to, biến trắng thành đen, biến tốt thành xấu, khiến những người thân cận phải xa lánh.

Kẻ tham phú phụ bần

Kiểu người phụ bần tham phú, với người giàu thì xum xoe, đỗi đãi tử tế, yêu thương hết mình. Nhưng với người nghèo thì không thật lòng, bạc bẽo.

Gió chiều nào che chiều ấy

Đây là kiểu người không có lập trường sống, ai nói gì cùng ba phải a dua. Bọn họ giỏi quan sát và nắm bắt tâm tư của người khác, luôn luôn để ý đến xu thế phát triển của sự việc, luôn luôn sẵn sàng gió chiều nào che chiều ấy. “Tuyệt chiêu” của họ là mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Vì lợi ích cá nhân luôn ngả theo cái có lợi.

Đặt vật chất lên trên hết

Quan hệ vì vật chất, chỉ quen nếu đối phương giàu có. Kiểu người hám lợi, muốn thu lợi về mình. Đây cũng là mẫu người cần dè chừng. Ví như mấy em chân dài, thấy mấy anh thông cống nghẹt, nạo vét hố ga thì bịt mũi tránh xa. Còn người có tiền, xe hơi, thì bâu vào như ruồi cần mật.

Kẻ qua cầu rút ván

Kẻ tiểu nhân không bao giờ có bạn bè chân chính. Họ kết bạn chỉ là tạm thời, là giả tạo. Đối với họ, lợi ích bản thân cao hơn tất cả. Chỉ cần nhu cầu, lợi ích bị đụng chạm, họ coi bạn là thù ngay lập tức. Thậm chí họ dám hy sinh cả ân nhân và người thân của mình, lấy đó để đổi lấy cái gọi là “hạnh phúc” cho mình. Trong đầu họ, chỉ có người nào có lợi cho mình, người đó mới được coi là bạn.

Kẻ bất hiếu

Một kẻ mà đến cha mẹ mình cũng không thương xót thì sẽ không thể yêu thương hay tốt với ai được. Bất hiếu là tội đứng đầu trong trăm nghìn tội. Những kẻ như thế này tốt nhất chẳng nên gần gũi.

Kiểu người nham hiểm

Kiểu người nham hiểm, lòng dạ khó lường. Đây cũng là loại người cổ nhân dạy nên tránh. Bởi quan hệ luôn khó đoán, luôn tính mưu tìm kế. Chắc chắn một lúc nào đó, người bị hãm hại chính là mình.

Người tự phụ, kiêu căng quá đáng

Những người tự phụ thường tỏ ra kiêu căng và tin rằng mình hoàn toàn kiểm soát được mọi thứ. Họ tự tin thái quá về bản thân mình và ít khi coi trọng ý kiến của người khác.

Phật dạy, làm người phải tự chủ và có bản ngã, điều đó là tốt. Nhưng, biến mình trở thành trung tâm của vũ trụ, lúc nào cũng tự phụ và đề cao bản thân, coi thường những người xung quanh thì không ổn chút nào. Bất luận đề cập đến vấn đề gì họ cũng thao thao bất tuyệt phô diễn năng lực bản thân, áp đảo người khác, chen lấn với người khác để nói.

Người hay chỉ trích, hay oán giận, phẫn nộ

Gần người hay oán giận, phẫn nộ lâu, bạn sẽ bị nhiễm năng lượng xấu, thói xấu và cách nhìn đời u ám của họ. Từ cái nhìn tiêu cực dẫn tới suy nghĩ tiêu cực, rồi hành động tiêu cực, lộ trình này không quá xa đâu.

Người lúc nào cũng than thở và oán trách số phận, oán trách người khác, nhìn gì cũng không thuận mắt, làm gì cũng không vừa ý nên luôn luôn gặp phải khủng hoảng, dễ dàng phản đối mọi việc. Người này không nhìn thấy mặt tích cực và lạc quan của vấn đề, chỉ chăm chăm soi xét tới cái tiêu cực, cái xấu xa và những khổ đau, xui rủi.

Theo SKCD

15/2/17

Khủng bố giáo dân, máu đã đổ ở Nghệ An...




Không còn nghi ngờ gì nữa, đối sách khủng bố đàn áp những người giáo dân đi kiện đã được chính quyền Việt Nam chọn lựa hòng làm tiêu tan ý chí của người dân trong việc bắt kẻ thủ ác Formosa phải trả giá. Đây là lần đầu tiên kể từ thảm họa Formosa, chính quyền đã thẳng tay tấn công vào đoàn giáo dân hiền lành, trật tự trong một cuộc khiếu kiện bình thường và ôn hòa. Máu của những người giáo dân đã đổ. Chúng ta nhìn dần các sự kiện để thấy được sự leo thang khủng bố ngày một tàn ác hơn...

Lực lượng an ninh dàn chào chờ đón giáo dân đi kiện


Từ khi xảy ra thảm họa Formosa thì giáo dân Việt Nam mà đa phần đều ở trong vùng thảm họa miền Trung đã đồng hành cùng toàn dân Việt Nam trong các cuộc xuống đường, khiếu kiện hay biểu dương lực lượng, như các giáo xứ Phú Yên dưới sự dẫn dắt của cha Đặng Hữu Nam đã tuần hành đến Hà Tĩnh gửi đơn kiện. Rồi cuộc xuống đường khổng lồ có gần 20 ngàn người kéo đến tận Formosa của nhiều giáo khu miền Trung. Điều đó cho thấy bức xúc của giáo dân về môi trường sống bị hủy hoại đã dâng cao, cùng các bất mãn về điều kiện đền bù vô lý cùng điều kiện sống của họ đã khốn khổ lắm rồi. Và họ tự đứng lên để đòi các quyền lợi chính đáng của họ một cách ôn hòa, trong khuôn khổ pháp luật. Các cha xứ dẫn dắt họ chỉ để cho các cuộc tuần hành đi kiện được trật tự và trong tầm kiểm soát mà thôi. Hãy nhớ đến cuộc xuống đường của giáo dân trước cửa Formosa. Khi lực lượng an ninh rút lui chỉ còn một bức tường ngăn cách giữa người biểu tình và Formosa thì cha xứ dẫn dắt đã ra lệnh rút quân. Và giáo dân đã tuyệt đối nghe theo lời vị chủ chăn của mình...

Tôn giáo, đặc biệt là Công Giáo La Mã không bao giờ đối nghịch với bất cứ chính quyền nào, nếu chính quyền ấy coi trọng người dân, coi trọng tài sản vật chất và tinh thần của người dân. Người Công Giáo vốn hiền hòa sống yên bình với mọi người dân khác trong cộng đồng dân tộc bởi lẽ họ cũng chính là dân tộc Việt Nam. Chỉ có chế độ Cộng Sản phi nhân, với lý thuyết không tưởng ngoại lai mới gây thù oán và kích động thù oán với cộng đồng Công Giáo nói riêng và cộng đồng các Tôn Giáo bất phục nói chung. Và mối thù của chính quyền với người Công Giáo càng tăng khi cộng đồng Công Giáo đã mạnh lên, giúp đỡ cho nhiều người cũng như là một cộng đồng thống nhất và không chịu khuất phục. 

Mặc dù thảm họa môi trường do Formosa gây nên đã ảnh hưởng trực tiếp đến các giáo dân miền Trung, mặc dù giáo dân chỉ kéo nhau đi kiện, kéo nhau trật tự lên thị xã Hà Tĩnh để nộp đơn khiếu kiện theo lệ bình thường, đi nộp đơn kiện rồi trở về, mặc dù bà con xếp hàng trật tự theo sự hướng dẫn của các cha xứ thì cuộc tấn công đê hèn và đầy bạo lực của chính quyền vào đoàn giáo dân ôn hòa vẫn xảy ra. Máu đã đổ và tiếng gào thét của những người giáo dân vẫn vang lên thảng thốt. Những người giáo dân nhỏ bé, hiền lành những tưởng đem lá đơn kiện nộp cho tòa án để cho biết những khốn khổ, khốn cùng của họ khi biển chết, cá tôm chết. Họ chỉ muốn Formosa phải trả giá. 

Nhưng chính họ phải trả giá trong buổi đi khiếu kiện bình thường đòi công lý ấy. Súng nổ, lựu đạn khói mờ mịt, những bọn công an, côn đồ lao vào đánh đập không thương tiếc lên những người dân nhỏ bé, yếu ớt và đầy vẻ lam lũ ấy. Máu đổ, người kêu khóc vang lên trong một buổi chiều thê lương của lễ Valentine 2017. Giống như với những người biểu tình ở Sài Gòn vào đầu tháng 5/2016 thì hôm nay giáo dân cũng nhìn thấy được sự khủng bố ở cấp độ chính quyền đã ra tay với các người dân của mình trong các cuộc xuống đường ôn hòa, bất bạo động. Đánh, đánh và đánh. Khủng bố, khủng bố và khủng bố, chính quyền muốn người dân Việt Nam, cả giáo dân lẫn lương dân sợ hãi và hèn nhát đi. Để trở thành những con cừu tội nghiệp giữa bầy sói hung hãn nhất.

Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ thủ cựu và ngu ngốc của những kẻ nằm mơ giữa ban ngày. Người dân cả lương, cả giáo chúng tôi không còn sợ hãi nữa. Dù chính quyền có đàn áp bao nhiêu thì những ngày tháng đen tối xa xưa sẽ không bao giờ trở lại. Không bao giờ trở lại trên mảnh đất này....

Chúa luôn đồng hành cùng các chiên của Ngài...

Mai Tú Ân

Vũ Quang Thuận - Có phải là Donald Trump của Việt Nam ?




So sánh giữa ông tổng thống Mỹ Trump với cái người đang làm dậy sóng mạng Việt Nam là Vũ Quang Thuận e rằng khiên cưỡng và quá vội vàng bởi sự khác biệt về thể chế, sự đối đầu giữa hai thế lực. Và quan trọng hơn là ông Trump đang thượng ở Nhà Trắng, Mỹ trong khi Vũ Quang Thuận đang ở nhà chờ không biết bị bắt lúc nào.


Ấy thế nhưng vẫn có cái để so sánh giữa hai con người này. Thứ nhất họ đều có chút đồng bóng, dở dở, ương ương cùng những phát ngôn giật mình và gây sốc thiên hạ. Tiếp nữa họ đều là những con người thông minh, với trí óc hơn người cùng tài lãnh đạo thiên hạ. Họ đều tay trắng làm nên nghiệp. Ông Trump thì làm nên tổng thống Mỹ, còn ông Thuận thì làm nên nợ nần chứ chưa thành cơm cháo gì, ngoài việc sản xuất cho bạn đọc hàng trăm video clip để coi chùa.

Nhưng cả hai người đều sử dụng mạng internet để đưa đẩy các ý định của mình, và đều thành công. Vũ Quang Thuận hoạt động khá lâu trong giới dân chủ, nhưng từ khi chuyển qua live trym thì anh mới nổi bật lên hẳn cùng với việc hình thức này đang lên ngôi.

Và khi bạn đã sản xuất hàng trăm clip với vài cuốn một ngày thì không có gì lạ khi ta thấy những hạt sạn từ nhỏ bé đến to tướng như đá tảng. Ông Trump cũng gặp phải những vấn đề tương tự khi làm truyền hình thực tế. Nhưng đó quả là những chuyện bé tí so với thành quả lớn lao mà họ đã đưa ra cho người xem. Người dân sẽ hiểu hơn về cái nơi họ đang sống, về những kẻ đang đè đầu cưỡi cổ họ. Họ đã không còn sợ hãi, và đang dần lấy lại quyền của mình...v..v... qua những chương trình clip của Vũ Quang Thuận. Tất nhiên còn có nhiều người khác cũng làm công việc giống như Thuận, ví dụ như Tam Cô Nương Hải Ngoại là Trang Lê, Mã Tiểu Linh và Lisa Phạm. Đó là ba thánh chửi nổi tiếng cũng góp phần quan trọng vào việc "Khai dân trí" ở Việt Nam, nhưng đều đặn và bài bản hơn thì không ai qua được Thánh Phù Đổng Vũ Quang Thuận. Kể ra mấy tay này mà kết hợp lại tấn công chính quyền thì đảm bảo Ba Đình không thất thủ thì cũng rung rinh.

Lâu lắm rồi nước Mỹ mới có một vị tổng thống dân túy khiến người Mỹ sướng tê với khẩu hiệu :"Làm cho nước Mỹ hùng mạnh trở lại" thì cũng lâu lắm rồi nước Việt mới xuất hiện một Thánh chửi làm bà con sướng tê vì cứ nhè đầu các anh đầu sỏ CS to đầu nhất mà vừa kèm tài liệu chính xác, vừa chửi văng miểng để "Chấn Hưng Nước Việt".

Nhưng Vũ Quang Thuận là Vũ Quang Thuận. Donatd Trump là Donald Trump. Không thể có hai người giống họ được và họ cũng chẳng giống nhau. Sự khác nhau còn ở chỗ khả năng kết hợp của Vũ Quang Thuận với thế giới còn lại của giới đấu tranh dân chủ hàng đầu thì thật khó khăn. Đa phần đã lên tiếng chửi bới hoặc chê trách anh rồi, giờ khó quay mặt lại như những người đàn ông trưởng thành như Thuận mong muốn. Không có gì lạ khi các chương trình của Vũ Quang Thuận không có khách là giới đấu tranh dân chủ. Phải nói là gần như tuyệt đại đa số những anh to đầu của phong trào không hề thấy xuất hiện ở chỗ Vũ Quang Thuận để ủng hộ chiến hữu. Các anh ấy cứ lờ tịt đi, và có lẽ thầm hy vọng CA tóm cổ sớm tên ba toác này cho nhẹ nợ. Nhưng Trời chẳng chiều lòng người, Vũ Quang Thuận ngày một nổi bật hơn, và đến hôm nay thì hắn ta đã chễm chệ ngồi trên ngôi cao ngất, không thua thằng nào cả.

Không phải bằng ăn may, không phải nhờ nâng đỡ, cũng lại chẳng phải là người của Cục, của Bộ nào cả, anh ta đi lên từ chính tài năng của mình. Tấn công thẳng thừng, tấn công phủ đầu chính quyền bằng lập luận, lý lẽ xác đáng. Hàng trăm video clip, với cơ man đề tài đã được Vũ Quang Thuận sản xuất với tốc độ ngày vài cuốn. Đề tài hấp dẫn, không lập lại và không kiêng dè cái gì, không kiêng dè ai. Tất cả đều được đặt trước đầu ruôi của VQT và anh nổ súng không hề có điểm dừng. Hay né tránh. Nhưng anh em dân chủ tấn công Thuận cũng bị đưa lên đĩa với mức trả đũa không hề nhỏ. Điển hình là Nguyễn Lân Thắng. Không hiểu vì chuyện gì mà Thắng nói xấu Thuận và lãnh đủ cơn chì chiết của bà Tám Thuận lúc lên cơn. Rồi anh còn phê phán một vài người nữa nhưng đả kích cá nhân không phải là điều quan trọng của Thuận. Và có những điểm anh ta rất tôn trọng. Đó là nói về VNCH, bà con hải ngoại và sĩ quan binh lính cả hai phía chiến trường xưa.

Nhưng không phải tất cả của Thuận đều là của quí. Việc anh ăn mặc như một tên dở người với quân phục sĩ quan lại choàng quanh cổ một chuỗi tràng hạt to tổ bố giống các đạo sĩ phái Mật Tông Tây Tạng rồi giơ tay chào thì quả là không giống ai. Các lời nói đôi khi bốc lên, bay cao, bay xa khỏi anh như hồn lìa khỏi xác, khiến Thuận lạc đề nói nhảm.

Tôi rất không đồng ý với Vũ Quang Thuận khi trong một cuốn băng anh công kích một vị linh mục. Và có câu nói dại khờ : "Tôi không bôi bác đạo Thiên Chúa vì đạo đã có quá nhiều…." Rồi tuyên bố sẽ tấn công các cha ở Việt Nam và thế giới. Nhưng tôi không tin anh sẽ làm điều đó. Như anh nói anh đã là một tín đồ Thiên Chúa rồi và chắc hẳn anh sẽ không làm ô danh mình khi nhằm vào đạo. Mỗi việc đều có những giới hạn của nó. Và là người của công chúng thì giờ đây anh biết điều gì cần nói, điều gì không.

Nhưng những điều trên và với một con người đa mưu như Thuận thì có thể đó là những giây phút ngắn ngủi bốc đồng, mà cũng có thể là một chiêu "giả chết bắt quạ giả" thì không ai có thể biết được trừ anh ta.

Bỏ qua đi tất cả những cái tiểu tiết linh tinh đó, ta còn thấy gì. Một người yêu nước, yêu dân tộc đến cháy bỏng con tim khối óc. Anh không nói về cá nhân nhiều, nếu không bị bắt buộc còn thì tẩt cả clip anh làm đều nói về hiện trạng đất nước, lịch sử chính xác các sự kiện và tương lai nào cho đất nước Việt Nam. 99% những nỗ lực kinh hồn của Vũ Quang Thuận là dành cho công cuộc Chấn Hưng Đất Việt. Và nó đã lấy của anh và người em Nguyễn Văn Điển hết cả thời gian công sức rồi.

Nhưng đấy là công việc cần của đất nước khi bước vào những trang sử mới. Cần có những con người mới, phương pháp mới cho bài toán cũ, là đưa đất nước tiến lên trên con đường dân chủ tự do. Chúng ta không thể cứ áp dụng mãi một phương pháp nào nếu nó chỉ thất bại.

Ví dụ như mỗi khi có một các cá nhân dân chủ nào đó bị bắt thì bao giờ chúng ta cũng có những thư thỉnh nguyện, yêu cầu trả tự do cho người đó. Bao nhiêu người tên tuổi, bao nhiêu tấm lòng ở trong và ngoài nước đã ký tên cho bao nhiêu người bị bắt trong suốt bao nhiêu năm nay. Nhưng rốt cuộc thì chẳng có ai may mắn từ những lá đơn bao người ký này. Nhưng chúng ta cũng vẫn theo lệ mà ký, mà gửi khi có người bị bắt. Và tất cả đều biết chẳng có ích gì vì những lá đơn ấy chính quyền sẽ cho vào sọt rác. Nhưng chúng ta sẽ vẫn làm như vậy, dù biết chẳng ích gì. Tôi hoàn toàn không có ý chê bai những lá đơn thỉnh nguyện cùng những tấm lòng mà chỉ đưa ra ví dụ rằng, những phương pháp lỗi thời ấy còn triệt tiêu các khả năng tốt hơn để đòi tự do cho ai đó. Như biểu tình ngồi, nằm, thậm chí sexy chẳng hạn để đòi người.

Mỗi thời đại có một kẻ thù khác nhau, câu loại cá nào có phương pháp và mồi câu riêng để bắt loài cá đó. Và khi phương pháp cũ mãi không thành công thì người ta cần phải thay đổi, hoặc phải bị thay thế cho lớp người mới, phương pháp mới của những con người đấu tranh thế hệ mới. Có thể chúng ta làm không tốt thì hãy để cho lớp người sau đứng lên tiếp lấy ngọn cờ, làm tốt hơn.

Còn với Vũ Quang Thuận thì nếu chúng ta không tìm thấy ở anh ta là một nguời minh chủ, thì cũng tìm ở anh ta là một người đồng chí hướng, nếu không thì cũng là một người bạn chân tình chứ không thể nào coi anh ta là kẻ thù cả. Không bao giờ...

Mai Tú Ân

7/2/17

Vũ Quang Thuận - Anh là ai ?




Như một ngôi sao băng, hiện tượng Vũ Quang Thuận sáng lòe bầu trời đêm của giới đấu tranh dân chủ đang trong thời điểm thoái trào với vô số các cuộc cãi vã, chỉ trích lẫn nhau. Với những buổi phát hình hấp dẫn, với đề tài chính trị nhưng được trình bày mới khiến người xem đua nhau coi. Kiểu phát ngôn trơn tru không thua gì phát ngôn của MC chuyên nghiệp nhưng lại nhấn nhá kiểu lãnh tụ khiến các clip mới mẻ và không lập lại của Vũ Quang Thuận khiến khán giả háo hức. Như để thêm phần hấp dẫn kiểu xinema là các hành động lạ đời, những tuyên bố ngông cuồng, gây sốc về mọi vấn đề và cuối cùng là vác Thánh Giá xuống đường đã khiến thiên hạ ngơ ngẩn. Cùng với người em thân thiết Nguyễn Văn Điển thì Vũ Quang Thuận đang làm sôi động không khí buồn tẻ của phong trào bởi cách đi mới của những người đấu tranh thế hệ mới...



Sắc sảo, thông minh và biến hóa khôn lường, Vũ Quang Thuận đã làm những người trung dung nghiêng ngả khi xem anh trình bày. Tài liệu chứng cớ đưa ra không hẳn là mới nhưng được trình bày khéo léo, hài hước đôi khi có vẻ ngây ngô, khật khùng đều chứng tỏ sự uyên thâm cùng sự khôn khéo của một cao nhân. Hãy nhớ rằng nếu có ai đó bị thần kinh thì không làm được những điều mà Vũ Quang Thuận đã làm. Và có nhiều điều chỉ có Vũ Quang Thuận mới dám làm và thành công bước đầu. Có điều Vũ Quang Thuận không phải là thánh thần nên vẫn có những khoảng sáng tối mâu thuẫn nhau nhưng đó là một cung bậc bình thường trong bản hòa ca dân chủ đang đua nhau ngân vang trên khắp đất nước của chúng ta. Nhưng tựu trung lại thì có lẽ anh chàng này không phải chỉ muốn cống hiến cho sự nghiệp chung mà anh ta muốn hy sinh vì nó...

Vậy trong mớ ồn ào mà Vũ Quang Thuận đã tạo ra quanh mình thì điều gì còn đọng lại nhất. Đó là anh là một người yêu nước trăm phần trăm mà không có gì phải bàn cãi. Những clip mà Vũ Quang Thuận tung ra trên mạng đã nói lên tất cả. Cũng như những chuyện tào lao về anh như là một tay CS, dlv hay là người của Cục 2 rơi rụng dần. Dĩ nhiên là với cung cách thẳng thắn, nhắm trúng đích lớn mà phang của anh sẽ gây mất lòng, gây sự nghi kỵ cùng với vô số sự gato, đố kỵ nữa...

Cùng với việc vác Thánh Giá đi biểu tình, và đến ngày hôm nay, 6/2/2017 thì clip : "Phiên tòa xét xử Hồ Chí Minh" mà anh tung công khai lên mạng đã khiến mọi người ngẩn ngơ về cách trình bày, có phải là hai sự kiện chưa từng có xảy ra ở Việt Nam không, và đều do một người tên Vũ Quang Thuận làm nên. Và dù còn có chút bất đồng với anh thì tôi cũng chỉ còn biết ngả mũ bái phục anh mà thôi. 

Và nếu có gì tôi phải góp ý với Vũ Quang Thuận thì mong anh đừng phát biểu gì về đạo Thiên Chúa, về các cha cả. Đạo Thiên Chúa có thể có những sai sót nào đó nhưmg nó là thế, muôn đời không đổi và luôn mạnh mẽ. Phê bình các cha là đụng đến cả cộng đồng Thiên Chúa Giáo.

Ngoài ra thì điều mà tôi mong ước là hiện tượng Vũ Quang Thuận mãi còn tồn tại lâu dài với chúng ta như môt kênh thông tin quan trọng, cũng như là một người bạn hàng đầu trong giới đấu tranh dân chủ nước nhà...

Mai Tú Ân

6/2/17

Tổng thống Mỹ Donald Trump hãy giúp chúng tôi...

Tổng thống Mỹ Donald Trump mới chỉ ở trong tháng cầm quyền đầu tiên của mình, và ông sẽ còn nhiều thời gian để chứng tỏ có giúp ích gì hay không giúp ích gì cho phong trào đấu tranh dân chủ ở Việt Nam, nhưng chúng tôi cũng yêu cầu ông giúp cho một việc. Đó là ông hãy tuyên bố cấm mọi sự bảo lãnh hay xuất cảnh sang Mỹ của các tù nhân lương tâm ở Việt Nam. Hoặc ông làm việc đó với sự công khai nhất.

Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần... những cái tên mà tôi nhắc trên không để ca ngợi hay bôi bác mà chỉ đơn giản là để nhắc lại chặng đường mà chính phủ Mỹ của tổng thống B. Obama đã làm mà thôi. Vẫn biết rằng chính phủ Mỹ lúc trước đã dựa trên nguyên tắc hỗ trợ nhân đạo, che chở hào hiệp cho các tù nhân lương tâm mà bảo lãnh cho các tù nhân nổi bật nhất đó xuất cảnh sang Mỹ từ các nhà tù ở Việt Nam. Và việc làm này của họ đã đem lại sự tự do xứng đáng cho các tù nhân, cũng như sự ấm lòng phần nào cho phong trào chung.

Nhưng than ôi. Việc bảo lãnh này mang lại niềm vui cho một vài người nhưng cũng mang đến nỗi buồn cho nhiều người khác cùng chung trận tuyến. Bởi vì những con người đang ngày đêm đối nghịch với chính quyền, đang xuống đường hay viết lách với một tay đã ở sẵn trong cùm số 8 thì việc được bảo lãnh đi Mỹ sau một thời gian cầm tù sẽ rất khôi hài, đầy chất may rủi và không công bằng. Quan trọng hơn nữa là người đấu tranh dấn thân chấp nhận mọi xiềng xích tù đầy sẽ bị triệt tiêu hay giảm sút lòng quyết tâm hy sinh cho sự nghiệp khi đằng sau song sắt là le lói bóng dáng của Thiên Đường. Họ sẽ bị phân tâm khi bước vào mảnh đất của ma quỉ lại có thánh thần mời gọi. Còn những người tù dự bị đông đảo bên ngoài cũng ngập ngừng với suy nghĩ rằng sự dấn thân không hẳn là đen tối và sẽ có nhiều kẻ dấn thân với những toan tính vụn vặt, tầm thường...

Người đấu tranh dân chủ ở trong chế độ độc tài giống như người làm cách mạng thời trước vậy. Nếu chẳng may lọt vào tay kẻ thù thì chỉ có gông xiềng khốn khổ, lao tù đen tối cùng nỗi tuyệt vọng khiến họ chỉ còn biết cắn răng lại chấp nhận tất cả. Nhưng việc có nước Mỹ với lời mời gọi hấp dẫn, dù chỉ là nghe nói thôi thì lòng trung cũng đã tổn thương rồi. Người bị bắt sẽ tâm tư, trằn trọc ngày đêm với suy nghĩ cháy bỏng rằng : "Tiếp tục cuộc chiến đấu của đời mình ngay trong ngục tù này hay rời bỏ nó để sang Mỹ với chỉ còn một nửa vũ khí". Sang tị nạn ở một nước Mỹ tuyệt vời của nền dân chủ nhưng vô hình chung sẽ biến người ra đi thành trở thành bản sao mờ nhạt của chính họ vì đã ở xa tuyến đầu.

Chúng tôi chỉ muốn những điều tốt đẹp bình thường trên quê hương và khi phải trả giá thì cũng chỉ muốn được đồng cam cộng khổ, muốn được trả giá bình thường như bao người đồng chí hướng khác đang trả giá trên quê hương này.

Mai Tú Ân

3/2/17

Dân oan lớn nhất Việt Nam Trịnh Vĩnh Bình...



Giới thiệu đến cho bà con dân oan một tấm gương dân oan sáng ngời, đứng đầu bảng "Oan Ưc Việt Nam", ông Trịnh Vĩnh Bình sinh năm 1947, là một người Hà Lan gốc Việt, có biệt danh "Vua Giò Chả". Vào năm 1987, không hiểu ma đưa lối hay qủi dẫn đường mà ông đem hết tiền về Việt Nam đầu tư. Từ năm 1987 đến 1996, ông Bình đã rất thành công, mua hơn 284 ha đất, 2 cơ sở sản xuất và 11 căn nhà ở Bà Rịa-Vũng Tàu, Đồng Nai và TP.HCM, nâng số tài sản đầu tư lên gấp gần 8 lần số vốn, tới khoảng 30 triệu đô la Mỹ. 



"Mày giàu hả Bưởi" Ở Việt Nam có câu trên nói về những thằng nhà giàu nổi lên giữa cái đám nghèo mạt rệp. Tội này lớn lắm nên sau đó công an Bà Rịa-Vũng Tàu đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bắt tạm giam ông Bình về tội "vi phạm các quy định về quản lý và bảo vệ đất đai" và tội "đưa hối lộ".

Năm 1998, TAND tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu xét xử sơ thẩm và tuyên phạt ông Bình 13 năm tù. tịch thu tài sản gồm 9 căn nhà và 2 cơ sở 40.000 m2.

Sau 18 tháng ở tù, ông Trinh Vĩnh Bình đã được tại ngoại và trở thành dân oan thứ thiệt một trăm phần trăm. Trần như nhộng, ông trốn thoát, và về Hà Lan nộp đơn kiện phía Việt Nam ra một Trung tâm Trọng tài quốc tế về giải quyết các tranh chấp trong lĩnh vực đầu tư, đặt tại Stockholm (Thụy Điển). Theo đơn kiện, ông Bình yêu cầu phía Việt Nam phải bồi thường số tiền khoảng 100 triệu USD. Theo ông Bình, bản án hình sự chống lại ông ta tại Việt Nam trước đây chỉ là cái cớ để Chính phủ Việt Nam tiến hành tước đoạt quyền sở hữu đối với tài sản của ông ta. Vụ xét xử này, dự kiến sẽ kéo dài cả năm và số tiền tốn kém về án phí có thể lên tới hàng trăm triệu đô la. Chính phủ Việt Nam thấy lạnh cẳng với Toà Án Quốc Tế vì thua chắc nên đồng ý thương thảo với “Dân oan” Trịnh Vĩnh Bình và thoả thuận : Đền 15 triệu dolars. Trả lại hết tài sản...

Nhưng xui cho ông Trịnh Vĩnh Bình khi gặp phải trùm lừa đảo. trước sau chính phủ chỉ đền cho ông có 3 triệu đô. Tài sản của ông thì không trả lại chút nào. Oan chồng lên oan, ức chồng lên ức. Thế là năm 2015, Dân oan Trịnh Vĩnh Bình lại vác đơn ra Tào để đòi công lý. Kẻ bị khởi kiện lại vẫn là Trùm lừa đảo, trùm xù nợ tức là chính phủ Việt Nam ra Toà Án Quốc Tế ở La Hay (Hà Lan). Đây chính là Toà Án đã xử vụ Philipin kiện Trung Cộng về Đường Lưỡi Bò. 

Lần này dân oan lớn nhất Việt Nam Trịnh Vĩnh Bình thề sẽ bảo vệ công lý, đưa những kẻ thủ ác với ông ra trước vàng móng ngựa để cho chúng nó rách ví, toi tiền. Ông đòi phải bồi thường cho ông 1 tỷ đô la vì sự vi phạm trắng trợn các thảo thuận giữa hai bên. Toà Án đã mở hồ sơ và ngày 30/4/2015 đã chính thức gửi thông báo đến Trùm Lừa Việt Nam. Theo các luật sư thì với hồ sơ cùng các án lệ có sẵn thì chính phủ Việt Nam thua kiện là rất cao.

Dân oan Trịnh Vĩnh Bình hứa sẽ dùng 90% số tiền 1 tỷ đô là thắng được để dùng làm từ thiện, các hoạt động nhân đạo hay giúp các nạn nhân của chế độ cộng sản đi kiện ra các tòa án quốc tế đòi bồi thường, việc hỗ trợ bao gồm tư vấn cả tiền bạc nhằm giúp cá nạn nhân lấy lại công lý cho mình. Cũng như giúp đỡ các tổ chức xã hội dân sự ở Việt Nam.

Chúng ta hãy chờ xem phen này dân oan thắng hay trùm lừa thắng...

Mai Tú Ân

2/2/17

Tổng thống của nước Mỹ luôn là người chúng ta tin tưởng...




Hiện ở Việt Nam chúng ta đang có hai phe. Một phe ủng hộ và một phe chống ông Donalp Trump. Nếu chỉ có vậy thì chẳng có gì đáng nói bởi ủng hộ hay không ủng hộ một nhân vật nào đấy là một chuyện bình thường. Thế nhưng điều không bình thường ở đây là có nhiều người lại đi quá xa trong sự việc này. Người ủng hộ thì đòi ai cũng phải ủng hộ tuyệt đối, còn người phản đối thì cũng tương tự, muốn ai phản đối thì cũng phải phản đối tới cùng. 



Buồn cười hơn nữa là nếu có người bạn không cufng tới với họ thì sẽ bị chửi, bị unfri và gọi là DLV một cách vô lý. Với những người ủng hộ ông Trump thì họ cứ phóng ông lên trời như một Đấng Toàn Năng. Còn phe phản đối thì dìm hàng, mạt sát rằng ông Trump bị thần kinh. Chẳng bên nào chịu bên nào, và câu chuyện tranh luận này nếu kéo dài thì chắc chắn sẽ trở thành một cuộc chiến. Cuộc chiến của những người cực đoan ủng hộ hay chống ông Donald Trump. Thật chẳng ra làm sao cả. 

Chúng ta hãy nhìn lại một chút quá trình tranh cử của Donald Trump từ một nhà kinh doanh sang một nhà chính trị. Ông có những quan điểm mới, đi theo đường hướng mới mà những nhà chính trị trước đó không làm. Ông đã vượt qua một cuộc bỏ phiếu dầy đặc và gian khổ và cuối cùng thắng cử một cách thuyết phục là lên làm tổng thống Hoa Kỳ. Điều này chứng tỏ ông là một con người tài năng, và hãy để ông chứng tỏ tài năng của mình. 

Nhưng ông Trump không phải thánh thần mà cũng chỉ là một con người như mọi con người khác. Ông cũng có những câu nói hớ hênh, những hành động không đẹp nhưng đó là chuyện đã qua, từ lúc ông chưa làm tổng thống. Hãy nhớ rằng, ông Trump đã được người dân Mỹ chọn lựa một cách sòng phẳng trong một cuộc bầu cử công khai, đáng tín nhiệm. Giờ đây người dân Mỹ đã chấp nhận ông ta rồi thì sao chúng ta lại không ? Và tại sao chúng ta không chờ thêm một thời gian rồi hãng nhận xét cho chính xác. Chớ còn đến bây giờ mà cứ ca ngợi ông lên như thế thì quá đáng quá, mà chê bai ông ấy thì lại càng quá đáng hơn nữa.

Tổng thống Mỹ, hay nước Mỹ và người dân Mỹ luôn là người bạn chân thành. không thay đổi với chúng ta. Với một truyền thống dân chủ lâu đời và vai trò dẫn dắt thế giới tự do thì một cách tự nhiên, người lãnh đạo của họ phải là, và luôn là bạn tốt của chúng ta, nhẩt là với những người đang đấu tranh dân chủ trong nước. Đó là điều chúng ta hoàn toàn tin tưởng dù ai làm tổng thống nước Mỹ đi nữa.

Nhưng mọi việc đều có giới hạn và ta không mong nước Mỹ, mà có mong cũng không được, là đi đánh chiếm biển Đông, đánh nhau với Tàu Cộng để lấy Hoàng Sa cho chúng ta. Đó là những việc không bao giờ có, và nếu có thì cũng hoàn toàn là vì quyền lợi của nước Mỹ chứ không phải vì Việt Nam.

Một điều chót nữa là khi chúng ta đứng vào hàng ngũ đấu tranh dân chủ thì chúng ta phải là những con người dân chủ. Đó là chúng ta chỉ cùng chung nhau những giá trị dân chủ nổi bật nhất, còn ngoài ra thì mỗi người trong chúng ta đều có quyền tự do yêu hay ghét ai, khâm phục hay không khâm phục ai mà không ai có quyền cấm đoán...

Mai Tú Ân