31/8/15

Cúng Rằm tháng Bảy bốn anh tứ trụ...

MTA đau buồn nói với đại ca, nhà thơ Mãi Không Thành Đạt :

- Thế là có đến bốn người chết trước lễ Vu Lan, Cô Hồn tháng 7 này, đại ca ơi..



Đại ca rống lên để hờ : 

- Ôi, làm răng mà nên rứa. Cả 4 đều lên đường thăm Bác ư. Sao cả bốn đồng chí to đầu nhất của chúng ta lại chon đúng dịp Vu Lan ni để báo hiếu mẹ cha, tổ quốc, dân tộc như rứa. Ô, hô...Tổn thất này thật là lớn lao, đau thương này thật là vô hạn. Bốn anh tứ trụ triều đình bỗng dung ra đi cái rụp như rứa. Anh đầu hói, anh đầu đen, anh đầu trắng rồi lại cả anh trẻ đẹp choai nhất, bỗng dưng ra đi ác nghiệt như rứa...

Có phải hoa thơm đâu mà nỡ đánh cả cụm,
Có phải chị em đâu mà nỡ quất cả cành....

Đau xót lắm, đau xót lắm. Cả bốn không sinh trong một ngày mà lại chọn một giờ để quay đầu về núi. Mới đây, các anh còn uy nghi, hùng dũng chạy trốn giặc Tàu ở biển Đông, mà giờ đã nằm đó đẹp như những Thiên Thần bị trấn nước. Cả bốn anh đều biết tội, lỡ giao Trứng cho Ác, nên giờ rủ nhau cùng đi bụi trần gian, trốn xuống Tuyền Đài, để lại Ác cho Trứng...

Ô hô...Đêm hỡi làm sao tối thế này...(TTKh)

Các anh theo cha, theo anh, theo Tàu, giờ Tàu nó hảy ra, các anh như chuột chạy cùng sào, nhảy ra khỏi con tàu đang đắm để xuống Đài Tuyền vào trước ngày Xá tội vong nhân. "Để đau lòng con Cuốc Cuốc, mỏi miệng cái Ra Ra". Thôi thì...

Tay nắm tay nhau lần cuối,
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau...
(thơ Vũ Hoàng Chương)

Các anh biết tội, các anh tự chĩa súng sáu vào mồm và đòm một phát. Răng các anh bay một nơi, hồn các anh bay về một hướng. Hay các anh úp mặt vào gối, tuẫn tiết để đền nợ nước non. Ôi, uy dũng vô song. Các anh không làm gì trong lúc bọn Tàu cộng đang o ép, mà các anh đợi quân thù đã rút, giặc đã xa để chứng tỏ gương anh hùng.

Thôi thì có bi nhiêu đó cũng được, có còn hơn không. Các anh đi sớm cho nước nó trong, cho vạn thằng ở lại nó học tập theo giương các anh. Các anh chon những gương anh dũng dân tộc để noi theo Chí sĩ Nguyễn Thái Học, "Không thành công thì cũng thành nhân" Còn các anh thì : Không thành Nhân thì cũng thành Ma. 

Ô, hô... Bốn anh nằm đó bốn con ngựa kéo đi, bốn khẩu pháo lẽo đẽo đi theo, giờ thì các anh trở lại, lấp ló trong đám trẻ đợi cướp xôi chè trong lễ cúng cô hồn tháng 7. Thôi thì coi như các anh cũng được xá tội vong nhân. Đã tốn tiền xôi chè, tiền cắc rồi, em xin vãi thêm cả món calathầu cùng kẹo M&M nữa nhé. Để cho cả bốn anh được liêu xiêu trên miền Cụp Lạc, và tặng 4 anh câu thơ :

Kiếp sau xin chớ làm người
Làm 4 cây thông đứng...

- Khoan đã đại ca. MTA cắt ngang. Em đang nói về mấy người dân thường chết trước lễ Cô Hồn này mà. Một anh bị CSGT lỡ tay đập chết, hai anh thì chích xì ke chết, còn anh nữa thì tuẫn tiết vì vợ theo giai.

- À, thế à...Thế thì anh nhầm. Sory nhé. Với lại cúng trước thì khỏi cúng sau.

MTA

30/8/15

MLB hay TCLB...

Ông anh nhà thơ gọi điện cho MTA báo sẽ đi về quê chữa bệnh một thời gian :

- Anh sẽ gửi chú những bài thơ mà anh đã làm trong thời gian qua để chú đăng báo giúp anh. Nhưng anh đã chia thơ của anh ra làm hai phần có ghi chú rõ ràng, phần MLB và phần TCLB...

- Nghĩa là sao. Em không hiểu ? MTA hỏi anh

- Thế này, tức là mỗi bài thơ của anh đều đã chia sẵn ra thành hai bài khác nhau. Cũng là bài thơ ca ngợi tình yêu, ca ngợi đất nước con người, ca ngợi về tình hữu nghị, rồi ơn Đảng, ơn Bác, rồi về mối quan hệ biện chứng của một thế giới đa cực, đa chiều và đa văn hóa..... Là người làm thơ theo thời thì ta phải hiểu được cái bối cảnh, cái không khí chính trị để rồi thả những vần thơ của mình bay lên mà không sợ bị lạc đường. Chú hiểu không ?

- Em chẳng hiểu gì cả...

- Chú dốt quá. Thế này nhé, người làm thơ thời đại thì cũng phải lưu manh, phải học cách đu dây hai hàng giống người làm chính trị xứ ta. Cũng phải biết theo ai, chửi ai chứ. Thơ của anh không hay, dù là thơ con cóc đi nữa thì con cóc ấy cũng phải khác màu nếu ta đội những người khác nhau lên đầu. Nên anh chia thơ của anh ra hai phần. Tiêu đề mỗi phần ghi rõ ràng là TCLB, tức Trung Cộng Là Bố. phần bên kia ghi MLB, tức Mỹ Là Bố. Và thơ của anh trong mỗi phần đó thì dĩ nhiên là ca ngợi bên ông bố mình và chửi cha bên kia. Tình hình lúc này chả biết thế nào, nên chú cứ phải theo chiều gió, xem ta đang là con của thằng nào rồi gửi những bài thơ tương ứng giúp anh. Như thế vừa được đăng báo mà lại không phải đi tù...

MTA

Nhân sự của Đảng trước Đại Hội 12...

Nội bộ lãnh đạo CSVN trước thềm Đại hội Đảng XII

Radio Chân Trời Mới



Radio Chân Trời Mới (Thanh Thảo): Trong những ngày vừa qua, báo chí tại Việt Nam đã loan tải về bản kết luận điều tra của Ban thanh tra chính phủ về việc ông Lê Hoàng Quân, chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Sài gòn đã để thất thoát 3,390 tỷ đồng tương đương với non 200 triệu Mỹ Kim tiền thuê, sử dụng đất của thành phố có nguy cơ không thu được. Đồng thời qua bản kết luận, Ban thanh tra chính phủ còn cho biết là các sở, ngành, huyện dưới quyền chỉ huy của ông Lê Hoàng Quân đã không thực hiện đúng trình tự, thủ tục về kê khai, không kê khai giá trị nhà và đất, tức là không minh bạch về tài sản.
Bản kết luận điều tra của Ban thanh tra chính phủ phổ biến ngay vào lúc đảng CSVN đang cho tổ chức hàng loạt các đại hội cấp cơ sở để bầu lại thành phần lãnh đạo cấp đảng ủy trong 5 năm tới. Đặc biệt là đảng ủy Sài Gòn sẽ bầu lại thành phần lãnh đạo, trong đó ông Lê Hoàng Quân - đang là phó Bí thư - có nhiều triển vọng lên làm Bí thư thành phố thay thế ông Lê Thanh Hải sẽ về hưu. Để tìm hiểu những bí ẩn đàng sau bản kết luận của Ban thanh tra chính phủ và tương lai chính trị của ông Lê Hoàng Quân, xin mời quý vị theo dõi phần nhận định sau đây của ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí Thư Đảng Việt Tân trong chương trình hôm nay.
Thanh Thảo: Trước hết ông có nhận định ra sao về việc Ban thanh tra chính phủ công bố kết luận thanh tra trách nhiệm đối với ông Lê Hoàng Quân, Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Sài Gòn trong lúc đảng CSVN chuẩn bị đợt thay đổi nhân sự cho nhiệm kỳ 5 năm tới.
Lý Thái Hùng: Trong bản kết luận thanh tra trách nhiệm đối với ông Lê Hoàng Quân của Ban thanh tra chính phủ đã nêu lên 3 điểm: 1/ Để thất thoát tài chánh lên khoảng 200 triệu Mỹ Kim; 2/ Thanh tra các sở, ngành, huyện trực thuộc làm việc sơ sài tức làm lấy có; 3/ Ít tiếp dân tức là không gần gũi dân chúng.
Những điểm chỉ trích và quy trách nhiệm cho ông Lê Hoàng Quân nói trên không phải là điều mới lạ trong bộ máy quan liêu của chế độ Hà Nội. Nó bàng bạc ở hầu hết các Tỉnh, Thành cũng như các cơ quan trong bộ máy đảng và nhà nước vì nhu cầu “cộng sinh” giữa các quan chức của chế độ.
Cán bộ không thể sống với đồng lương rẻ mạt nên đã đẻ ra tình trạng “cộng sinh” trong mọi cơ quan để giúp nhau mà sống, nên tạo ra hiện tượng tham ô nhũng lạm càng lúc càng tệ hại do độc tài, bưng bít thông tin, thiếu trong sáng, vô luật lệ và hệ thống cường quyền tạo ra điều mà chính ông Trương Tấn Sang đã mô tả là một bầy sâu.
Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao vào lúc này, Ban thanh tra chính phủ lại đưa ra bản kết luận thanh tra và yêu cầu ông Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo kiểm điểm và làm rõ trách nhiệm của ông Lê Hoàng Quân, nhằm vào mục tiêu gì?
Thứ nhất, ông Lê Hoàng Quân là một ủy viên Trung ương đảng, hiện đang là phó Bí thư Thành ủy Sài Gòn kiêm chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố. Ông Lê Hoàng Quân được mô tả là cánh tay mặt của đương kiêm Bí thư Thành ủy Sài gòn Lê Thanh Hải. Ông Quân sinh năm 1953, còn trong hạn tuổi có thể trở thành Bí thư Thành ủy và bước vào Bộ chính trị trong kỳ đại hội XII diễn ra vào tháng 1/2016.
Thứ hai, nội dung kết luận thanh tra đa số đề cập về sự yếu kém của ông Lê Hoàng Quân trong việc chỉ đạo hành chánh, kiểm tra các sở, huyện về quản lý đất đai, tài chánh hay kê khai tài sản. Nói cách khác là kết luận thanh tra cho thấy ông Lê Hoàng Quân không xứng đáng là một chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố vì không có khả năng chỉ đạo.
Thứ ba, bản kết luận thanh tra được công bố hai tháng trước khi Thành ủy Sài Gòn họp đại hội để bầu lại thành phần nhân sự lãnh đạo cho 5 năm tới (2015 – 2020) chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp chính trị của ông Lê Hoàng Quân. Nói cách khác, bản kết luận thanh tra tung ra vào lúc này là nhằm triệt hạ ông Lê Hoàng Quân và những người liên hệ.
Tóm lại, kết luận thanh tra là một âm mưu của một phe nhóm nào đó tung ra để dọn đường cho người của họ nắm quyền lực Thành ủy Sài Gòn trong 5 năm tới.
Thanh Thảo: Nếu dựa trên những phân tích của ông thì phe nhóm nào đứng đằng sau vụ tấn công nhằm triệt hạ ông Lê Hoàng Quân?
Lý Thái Hùng: Ban thanh tra chính phủ trực thuộc sự chỉ đạo của ông Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng chính phủ. Do đó, ta có thể thấy ngay phe nhóm chủ lực triệt hạ ông Lê Hoàng Quân là ai.
Hơn thế nữa, trong khi bản báo cáo được gửi lên Thủ tướng, thì một vài tờ báo như Một Thế Giới, VnExpress, Thời Báo Kinh Tế Việt Nam đã phổ biến một số nội dung dưới tựa đề mang tính giật gân; thí dụ báo Một Thế Giới: “Những sai phạm khó tin ở TP Sài Gòn dưới quyền Chủ tịch Lê Hoàng Quân”.
Điều này ai cũng thấy rõ là phe Nguyễn Tấn Dũng muốn triệt hạ Lê Hoàng Quân, vây cánh của Lê Thanh Hải, đương kiêm Bí thư Thành ủy Sài Gòn để đưa người của họ vào thay thế. Theo sự phân tích của nhiều nhà bình luận quốc tế thì Lê Thanh Hải, Lê Hoàng Quân thuộc cánh của Nguyễn Phú Trọng.
Nhân vật mà phe ông Nguyễn Tấn Dũng muốn đưa lên thay thế là Võ Văn Thưởng, hiện là phó bí thư thường trực Thành ủy Sài Gòn. Ông Thưởng trước đây là Bí thư Tỉnh Quảng Ngãi, nhưng được hoán chuyển vào làm việc ở Sài Gòn vào tháng 4/2014.
Thanh Thảo: Nếu như đại hội toàn đảng XII dự kiến khai mạc đầu năm 2016, thì ngay thời điểm này, Hội nghị lần thứ 11 của Trung ương đảng đã phải họp vào tháng 7 hay tháng 8, để sắp xếp nhân sự và chung quyết về đường lối, nhưng lý do gì Trung ương đảng chưa nhóm họp thưa ông?
Lý Thái Hùng: Ban chấp hành trung ương đảng gồm 175 ủy viên chính thức và 25 ủy viên dự khuyết họp 6 tháng 1 lần tại Hà Nội và phiên họp thường kéo dài từ 5 đến 7 ngày.
Ban chấp hành trung ương đảng nhiệm kỳ XI (2011-2015) cho đến nay đã họp 10 kỳ hội nghị. Hội nghị 10 đáng lý ra họp vào tháng 10/2014 nhưng đã dời đến tháng 1/2015. Trên nguyên tắc thì Ban chấp hành trung ương XI sẽ còn họp 2 khóa 11 và 12 trong năm nay, nếu Bộ chính trị CSVN vẫn còn giữ ý định tổ chức Đại hội XII vào tháng 1/2016.
Đáng lý ra, Hội nghị 11 của Ban chấp hành Trung ương đã phải nhóm họp. Hội nghị này rất quan trọng vì phải làm hai quyết định tối cần: 1/ Đường lối, chính sách cho 5 năm tới; 2/ Nhân sự lãnh đạo trong Trung ương đảng, Bộ chính trị và nhất là nhân sự trong bộ tứ (tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội) cho 5 năm tới.
Sự kiện Hội nghị 11 chưa có thể nhóm họp, đưa đến hai nghi vấn:
Thứ nhất là chưa đạt được sự thống nhất về đường lối trong Trung ương đảng, đặc biệt là các chính sách về kinh tế, an ninh quốc phòng để đáp ứng tình hình mới.
Thứ hai là có sự đấu đá gay gắt giữa các phe nhóm về vấn đề nhân sự lãnh đạo trong bộ tứ, do bàn tay khuynh loát của Trung Quốc. Chính việc Hà Nội cố tạo hình ảnh “bình thường hóa” sự hiện hữu của Tướng Phùng Quang Thanh sau những thông tin bất thường về tướng Thanh, cho thấy là áp suất của Trung Quốc vẫn còn đè nặng lên vấn đề sắp xếp nhân sự của lãnh đạo CSVN.
Nói tóm lại, Hà Nội chưa có thể triệu tập Hội nghị lần thứ 11 Trung ương đảng là vì sự xung khắc giữa các nhóm quá lớn, do những tiến thoái lưỡng nan trong mối quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc hiện nay.
Thanh Thảo: Nhiều nhà quan sát cho rằng lãnh đạo CSVN đang xoay trục từ Trung Quốc chuyển sang Hoa Kỳ và Nhật Bản để giảm thiếu các ảnh hưởng của Trung Quốc, kể từ khi ông Trọng gặp Tổng thống Obama hồi tháng 7/2015 vừa qua. Ông nghĩ sao về điều này?
Lý Thái Hùng: Nhìn trên mặt hiện tượng thì đúng là Hà Nội đang chuyển từ Trung Quốc sang Hoa Kỳ, qua chuyến viếng thăm Hoa Kỳ từ ngày 6 đến 10 tháng 7 vừa qua của ông Nguyễn Phú Trọng.
Tuy nhiên ở đây chúng ta cần phải hiểu là CSVN đang muốn “chuyển” điều gì từ Trung Quốc sang Hoa Kỳ và tại sao họ phải “chuyển”.
Từ năm 1990 cho đến năm 2014, mối quan hệ giữa CSVN và Trung Quốc bao trùm lên mọi lãnh vực từ đảng, kinh tế, chính trị, xã hội, an ninh, tình báo, văn hóa vân, vân…
Từ khi xảy ra vụ Trung Quốc mang giàn khoan HD 981 vào sâu trong thềm lục địa Việt Nam (tháng 5/2014) và cho bồi đắp 7 đảo nhân tạo và xây căn cứ quân sự (2013-2015) tại Trường Sa, CSVN thấy rằng Trung Quốc không những không còn là chỗ dựa an toàn mà còn đe dọa đến chủ quyền biển đảo của Việt Nam, cụ thể là Bắc Kinh có thể đánh chiếm 21 đảo, bãi đá chìm mà Hà Nội đang kiểm soát trong quần đảo Trường Sa.
CSVN tiếp cận với Hoa Kỳ và Nhật Bản nhắm vào 3 yêu cầu:
Thứ nhất là mua vũ khí sát thương của Hoa Kỳ, nhận viện trợ (hiện nay là tàu bè) từ Nhật Bản để tăng cường khả năng phòng thủ trên biển Đông.
Thứ hai là đàm phán để gia nhập vào TPP. Đây là thị trường rất quan trọng cho CSVN để không chỉ đưa nền kinh tế hòa nhập với các cường quốc mà để giảm bớt sự lệ thuộc vào nền kinh tế Trung Quốc.
Thứ ba là qua sự ủng hộ tích cực của Hoa Kỳ và Nhật Bản, khối ASEAN sẽ gia tăng đoàn kết để áp lực Trung Quốc phải nghiêm chỉnh chấp nhận đàm phán đa phương, nhất là thi hành bộ quy tắc ứng xử trên biển Đông (COC).
Như vậy vấn đề “chuyển trục” của CSVN nói trên chỉ là nhằm giải quyết bài toán biển Đông với hai áp lực có ảnh hưởng trực tiếp lên sự tồn vong của chế độ, đó là: bản chất nham hiểm và bá quyền của Trung Quốc, và sự phân hóa trong thượng tầng lãnh đạo CSVN giữa hai khuynh hướng thoát Trung và bám Trung.
Việc CSVN đi gần hơn với Hoa Kỳ không nhằm đưa đất nước hòa nhập vào thế giới tự do dân chủ và dứt khoát thoát khỏi sự lệ thuộc Trung Quốc, mà chỉ quanh quẩn trong ngõ hẹp của sự bảo vệ quyền lực độc tôn, tư duy nô lệ Bắc Triều, và vấn nạn Hán Hóa quá sâu không còn rút chân ra được nữa.
Điều này đã giải thích lý do vì sao ông Nguyễn Phú Trọng vẫn còn những tuyên bố như: “tiếp tục duy trì mối quan hệ để cùng tồn tại và không làm lớn chuyện các khác biệt, gây đổ vỡ quan hệ láng giềng hữu nghị”, để tránh né không làm Bắc Kinh khó chịu.
Thanh Thảo: Một cách tổng quát, tình hình đảng CSVN hiện nay ra sao và liệu sự chuyển giao quyền lực giữa ông Trọng với một Tổng bí thư mới có suông sẻ hay không?
Lý Thái Hùng: Trong 16 thành viên của Bộ chính trị hiện nay, có 10 thành viên gồm các ông Nguyễn Phú Trọng (1944), Nguyễn Sinh Hùng (1947), Ngô Văn Dụ (1947), Tô Huy Rứa (1947), Lê Hồng Anh (1949), Nguyễn Tấn Dũng (1949), Phạm Quang Nghị (1949), Trương Tấn Sang (1949), Phùng Quang Thanh (1949), Lê Thanh Hải (1950) sẽ phải từ nhiệm vì vượt quá giới hạn tuổi 65.
6 thành viên còn lại Đinh Thế Huynh (1953), Nguyễn Thị Kim Ngân (1954), Tòng Thị Phóng (1954), Nguyễn Xuân Phúc (1954), Trần Đại Quang (1956) – có nhiều xác xuất không là tất cả – được tái nhiệm. Nhưng những nhân vật này không có đủ khả năng để được đưa lên làm Tổng bí thư thay thế ông Nguyễn Phú Trọng.
Vì thế, 2 trong 10 thành viên phải từ nhiệm ở trên có thể được chọn làm Tổng bí thư đảng cho nhiệm kỳ XII (2016-2021). Đó là các ông Nguyễn Phú Trọng (lưu nhiệm) và Nguyễn Tấn Dũng.
Trong thời gian qua, ông Nguyễn Tấn Dũng có rất nhiều ảnh hưởng đối với Trung ương đảng nhờ những ban phát về quyền lợi phe nhóm, và là nhân vật có những phát biểu đi gần với Mỹ và Nhật trong vấn đề biển Đông, nên có nhiều xác suất được bầu vào trách vụ Tổng bí thư.
Tuy nhiên qua chuyến viếng thăm Hoa Kỳ và Nhật Bản gần đây, ông Nguyễn Phú Trọng đã chứng tỏ bản lãnh có thể “nói chuyện” với cả Hoa Kỳ lẫn Trung Quốc để làm an lòng khối đảng viên thân Tàu và muốn thoát Tàu. Do đó có thể ông Trọng lại được lưu nhiệm thêm một nhỉệm kỳ 5 năm.
Do những diễn tiến phức tạp giữa hai phe Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng như vậy nên Hội nghị lần thứ 11 của Ban chấp hành Trung ương đảng chưa triệu tập là vì vậy.

Thanh Thảo: Cảm ơn ông Lý Thái Hùng

So sánh siêu tiêm kích Su-35 của Nga và F-22 Raptor và F-35 Lightning II (Mỹ)

Là MBTK thế hệ 4++ nhưng áp dụng nhiều công nghệ của MBTK thế hệ 5, Su-35BM có tính năng và khả năng chiến đấu gần với máy bay thế hệ 5 

 
Su-35BM Flanker E - đối thủ của máy bay tiêm kích tàng hình thế hệ 5 F-22, F-35.
Ảnh: ausairpower.net
Là MBTK thế hệ 4++ nhưng áp dụng nhiều của MBTK thế hệ 5, Su-35BM có tính năng và khả năng chiến đấu gần với máy bay thế hệ 5, nên ưu việt hơn tất cả các loại MBTK đa năng thế hệ 4+ trên thế giới trong giai đoạn 2009-2015, thậm chí có một số tính năng không thua kém F-22 (ví dụ như khả năng cơ động). Su-35BM được coi là đối thủ nhiều khả năng nhất của các MBTK thế hệ 5 F-22 Raptor và F-35 Lightning II của Mỹ, trong khi chỉ có đơn giá chỉ bằng 1/3 (30-38 triệu USD).

CHUYÊN TÌNH TRONG ĐÊM ĐEN - CHƯƠNG 15

Chương 15

Buổi sáng đi chợ về, Xuân soạn ra một đống tướng đồ ăn các loại nàng vừa mang ở chợ về, vừa láu táu kể chuyện với anh như mọi khi. Trong khi anh vừa giúp nàng chuyển đồ vừa nói, giọng buồn buồn  :
- Anh thấy mình giống như một con chim trống ở nhà chờ chim mái đi tìm mồi về. Thậm chí còn tệ hơn chim trống vì nó còn phải ấp trứng trong khi anh chẳng làm việc gì cả.




Không cho anh nghĩ ngợi gì, nàng ấn cho anh mấy tờ báo mới mua, vừa cố tình nói huyên thuyên đủ chuyện :

- Hôm nay đi chợ em nghĩ mình phải làm một bữa thật ngon để chiêu đãi anh. Cho nên em phải đi chợ xa một chút nên hơi lâu. Vì dân đi tản cư về chưa nhiều nên chợ còn vắng vẻ lắm. Em phải đi đến mấy cái chợ mới mua đủ những thứ mình cần. Thậm chí còn mua nhiều nữa là khác. Em nghĩ hôm nay chúng ta phải làm một bữa tiệc thịnh soạn có đủ thứ đồ ăn. Thức ăn VN, đồ ăn Tàu đồ ăn Tây đủ cả.....Tự nhiên em thèm các món đó và thích được cùng ăn với anh. Với lại mình cũng nên ăn mừng khi thoát khỏi tình thế vừa rồi.  À, em còn mua nguyên một cây thuốc lá cho anh nữa. Loại Mallbro mà anh thích đó. Có cả báo mới nữa. Đăng nhiều tin chiến sự lắm. Chút nữa có gì hay hay anh đọc cho em nghe nhé. Còn bây giờ thì em bày các món ăn ra bàn rồi chúng mình nhập tiệc nhé....Em còn mua một chai rượu vàng đỏ của Pháp nữa. Thứ rượu vang mà trong tủ rượu của em không có......

Anh vẫn đang cắm đầu vào những tờ báo nàng mới đem về trong khi nàng soạn đồ xuống bếp. Vừa làm, nàng vừa phấn chấn hát lên một bản nhạc tiếng Pháp. Một bản tình ca vui tươi.


Nhưng anh vẫn không rời khỏi những tờ báo. Ngay lúc đó, bỗng anh reo lên mừng rỡ :

- A ha ! Cộng sản đã chiếm Đà Lạt rồi em nè. Thế là quân ta đã chiếm được Đà Lạt rồi em ơi.

- Đâu ? Đâu ? Nàng vội vã đến bên anh và hỏi.

- Đây, đây này. Anh cầm tờ báo chỉ cái tít lớn cho nàng và hồ hởi nói_ Chính báo chí bên em đã đưa tin quân Cộng Sản chiếm được thành phố Đà Lạt đấy nhé.

Đà Lạt là quê hương của nàng. Gia đình nàng hiện đang sống ở đó nên tin tức về cái thành phố Đà Lạt khiến nàng luôn phải quan tâm đến. Sáng nay nàng đã đọc báo ở ngoài đường nên biết chuyện đã xảy ra. Nhưng không phải như anh vừa nói. Nàng vội cầm tờ báo trên tay anh và khoái chí nói lớn :

- Không phải thế đâu ông Vixi ơi ? Mừng hụt rồi nhé ?

Rồi nàng đọc to lên. Càng lúc tiếng nàng càng đọc lớn lên : “Cộng sản đã chiếm Đà Lạt, nếu....” Đây anh nghe em đọc thêm một cái tiêu đề lớn tướng nữa nhé : “ Việt cộng tấn công Đà Lạt vào rạng sáng ngày N,. Thành phố Đà Lạt đã thất thủ nếu...” Anh có nhìn thấy cái chữ :”Nếu...” nhỏ xíu ở đây không ? Đấy là cách viết báo câu khách của mấy ông ký giả Sài Gòn đó. Anh nghe em đọc phần “nếu “của bài viết tiếp theo nhé. “....nếu các chiến sĩ thuộc quân lực VNCH không anh dũng chiến đấu đến quên mình. Nếu các đơn vị bảo vệ thành phố, dưới sự chỉ huy của ngài thị trưởng đã không quyết tâm đẩy lui được các đợt tấn công đầu tiên....Đó anh thấy chưa ?

Anh vội vàng cầm những tờ báo khác lên đọc, rồi ngẩn ngơ hỏi :

- Vậy là Việt Cộng chưa chiếm được Đà Lạt ? 

- Còn khuya ông Việt Cộng ơi. Nghe em đọc tiếp nè.  Xuân đắc thắng kêu lên và hồ hởi đọc tiếp :
“Sau đó được sự yểm trợ của không lực đồng minh, quân lực VNCH đã đánh bật được các đơn vị Cộng quân ra khỏi thành phố và hiện đang truy kích chúng ở các vùng phụ cận. Có hàng trăm tên Việt cộng đã bị tiêu diệt tại chỗ. Một số khác bị bắt làm tù binh. Đáng lẽ quân ta còn tiêu diệt nhiều hơn nhưng vì địa hình hiểm trở nên chúng đã mau chóng thoát được vào rừng. Thật đáng tiếc nếu không thì sự thiệt hại của chúng sẽ không dừng ở con số đó. Và cái chính là thành phố thơ mộng trên cao nguyên này vẫn thuộc quyền kiểm soát của chính quyền Quốc gia.

Và những cặp tình nhân vẫn có một thiên đường để mộng mơ. Các cặp vợ chồng mới cưới vẫn còn nới để hưởng những tuần trăng mật theo kiểu Pháp....Vì những ngôi biệt thự xinh đẹp và cổ kính kiểu Pháp vẫn còn đó, mở rộng cửa chào đón các đôi uyên ương....”

Nàng đột nhiên ngưng đọc khi nhìn thấy vẻ mặt anh lúc đó. Khuôn mặt anh u ám với ánh mắt khó hiểu đang nhìn nàng như long lên. Lúng túng nàng nói cho qua chuyện :

- Thôi chúng ta không đọc báo hay nói chuyện chiến sự nữa. Chuyện bây giờ của chúng ta là hãy chuẩn bị để vào bàn tiệc vì hôm nay có rất nhiều món đặc biệt em sẽ làm để chiêu đãi anh.

Nàng vớ luôn đống báo mới mua về và nhét chúng xuống dưới bàn và nhanh nhẹn bày biện đồ ăn lên một cái khay lớn. Rồi mau chóng bày bữa lên bàn.. Món bánh mì tiệm kiểu Pháp nhồi patê và Jăm bông béo ngậy cùng với thịt gà quay và thịt hộp. Chai rượu sâm banh Pháp cũng được nàng mang ra để trịnh trọng trên bàn.

Vỗ hai tay vào nhau một cách kiểu cách, Xuân hồ hởi nói :

- Nào, chúng ta hãy nhập tiệc nào. Hãy ăn mừng nào.

Im lặng quan sát nàng từ nãy giờ, bây giờ anh mới lên tiếng. Đưa những tia mắt đen nhìn nàng khinh khỉnh, anh nhìn những món đồ ăn bày la liệt trên bàn cũng bằng ánh mắt đó, rồi lên tiếng giọng lạnh lùng khinh khỉnh :


- Tuyệt! Một bữa tiệc có rất nhiều món ngon lạ để mừng chiến thắng cho thành phố Đà Lạt. Và cả rượu sâm banh nữa cho thật xứng đáng với chiến thắng của Quân Lực VNCH. Vậy tại sao em không nói toạc ra là để mừng chiến thắng của thành phố Đà Lạt quê hương em đi. Cần gì phải đóng một màn ngây ngô vụng về đó ra nữa, Hừm. :“Tự nhiên em thích ăn các món đó, nào là tự nhiên em thích chiêu đãi anh....” “ Rồi lại còn có tin chiến sự gì mới thì đọc cho em nghe nhé....” Trong khi tôi cam đoan cô đã ngốn cả đống báo mới ngoài chợ rồi. Và còn túm tụm với các bà vợ sĩ quan chỉ để chúc mừng nhau cái thắng lợi đó ? Thế tại sao lại sao phải bày nhiều trò nói dối như vậy ?

Nàng ngồi im thin thít. Như một đứa trẻ bị bắt qủa tang khi leo vào vườn hái trộm qủa. Đúng là sáng nay, nàng đã cắm đầu đọc một mạch cả đống báo mới ở ngoài chợ. Và cùng mấy bà bạn nữa túm lại bên hàng bánh canh sáng để hả hê nói chuyện về thắng lợi của công cuộc phòng thủ ở Đà Lạt. Các bà ấy đã chúc mừng cho nàng, chúc mừng cho cái thành phố quê hương của nàng đã đứng vững trước cuộc tấn công của Cộng Sản.

Anh vẫn không buông tha khi tiếp tục bằng những lời lẽ khinh khỉnh như cũ :

- Hay là cô mua qúa nhiều đồ ăn nên phải diễn tuồng để có thể tiêu thụ hết. Hoăc là chiến thắng của Quân lực VNCH với quá nhiều tên Việt Cộng bị giết nên cô tống thật nhiều thức ăn cho một tên Việt Cộng còn sống là tôi để.

Nàng không thích cái giọng đó của anh. Nàng cố gắng kềm chế cơn giận để nhẹ nhàng nói với anh :

- Thì em cũng có nói dối một chút. Nhưng chẳng có mục đích nào ngoài việc không muốn làm cho anh buồn mà thôi. Dù sao thì đó cũng là chuyện đã xảy ra rồi và nó cũng ở tuốt tận trên Đà Lạt.

Anh đang nhìn nàng bằng đôi mắt đen ánh lên vẻ riễu cợt thường có. Nàng biết là anh đang cay cú và sắp sửa gây gổ với nàng đây. Anh nói giọng tưng tửng :

- Hình như nhà của em ở Đà Lạt mà ? Em nói khiến người ta tưởng đó là một nơi xa lạ nào đó...Và em không mừng khi cái thành phố thân yêu của em không bị thất thủ sao ?

Đúng là anh lại bắt đầu và với vẻ cay cú ăn thua như thế này thì sẽ không biết đi tới đâu đây ? Nàng nghĩ bụng và xuống giọng nói như nan nỉ :

- Thôi mà anh. Chuyện đó đâu có ăn nhập đến chúng mình. Em mua những món này chỉ để cho anh chóng lại sức thôi mà. Em đâu có biết trước chuyện Đà Lạt bị chiếm hay không bị chiếm gì đâu? Cho đến khi em đọc được cái tin đó ở trên báo. Mà em thì đi chợ bao giờ cũng tha về cả lô báo chí. Em có thói quen cũ từ hồi chồng em còn ở nhà.

Nàng đã nói dối. Tin tức về chiến sự ở Đà Lạt loan ầm ở ngoài chợ khiến nàng cũng đã háo hức mua cả một chồng báo. Nàng đã đọc ngấu nghiến rất nhiều bản tin chiến sự liên quan đến cái thành phố quê hương của mình trước khi mua đồ ăn. 

“Tạ ơn Chúa. Thế là thành phố quê hương của mình vẫn được bình yên” Nàng đã thốt lên mừng rỡ như vậy khi đọc đống báo mới ngòai chợ....

Anh giương mắt nhìn nàng hỏi :

- Thật thế ư ? Khi thấy nàng yếu ớt gật đầu thì anh nói tiếp, giọng thong thả : Theo tôi thì đó là thói quen của chồng cô thì đúng hơn. Tôi đã từng ở trong căn nhà vắng chủ này hai hôm và đã lục tung tất cả lên để lục cái ăn. Vậy mà chẳng hề có lấy một tờ báo nào. Chỉ có những số báo cũ cách đây cả nửa năm rồi. Đúng khoảng thời gian đó chồng cô có mặt ở nhà. Còn đến ba tháng nay thì không có một tờ báo nào đâu cô bé nói dối ạ.

- Ừ thì em nói dối đấy. Nàng cáu tiết nói. Thế tại sao em lại phải buồn bã khi thành phố Đà Lạt không bị thất thủ. Vì đó là quê hương của em mà. Nếu Cộng Sản mà vào được thành phố thì cha em sẽ bị bắt vì tội làm việc cho người Mỹ ở đó. Còn hai người anh của em chắc cũng được xơi mỗi ông một viên kẹo đồng vì cả hai đều là sĩ quan Ngụy cả. Đó là lý do em phải vui mừng ngày hôm nay. Với lại có phải em là người đi đánh nhau để giữ thành phố đâu mà anh lại giận em như vậy. Còn nữa bữa tiệc này là để....

- Để ăn mừng chiến thắng chứ gì ? Nhìn vẻ mặt của cô cũng có thể biết là cô thấy sung sướng lắm khi nghe được cái tin thắng trận này của bên cô. Có lẽ cô cũng giống như mấy thằng nhà báo bồi bút kia đều nghĩ giống nhau. Rằng tiếc qúa, đáng lẽ ra phải là hàng ngàn tên Việt Cộng nữa bị giết nếu chúng không nhanh chân chạy vào rừng. Chứ không chỉ có mấy trăm tên Việt Cộng như báo đã đưa tin chớ gì ?

- Ơ, Sao anh có những ý nghĩ như thế về em nhỉ ? Anh biết em không bao giờ muốn có người nào phải chết cả, nhiều hay ít. Ở bên này hay bên kia em đều không muốn. Anh còn bảo em thấy vui mừng lắm khi thành phố quê hương em không bị thất thủ. Thì đúng như vậy đấy. Em rất mừng khi biết được điều đó ? Thế anh bảo em phải tỏ ra như thế nào đây ? Dù sao thì đó cũng là thành phố mà gia đình em đang còn sống ở đó kia mà. Nếu nó bị tan nát vì bom đạn, hay bị thất thủ thì liệu em còn có lòng dạ nào mà ngồi bên bàn tiệc như lúc này không ? Nhưng may mắn là mọi thứ vẫn tốt lành. Và em coi như bình thườnng không có chuyện gì xảy ra cả, vì nếu em vui mừng sẽ khiến cho anh buồn....Như vậy thôi chớ không lẽ anh muốn em lại phải buồn rầu hay giả vờ buồn rầu, khi quân Việt cộng, xin lỗi anh, khi người bên anh không chiếm được thành phố này ? Với lại chuyện đó có ăn nhập gì tới chúng mình đâu. Anh không phải là người tấn công thành phố đó mà em thì cũng chẳng phải là người bảo vệ nó kia mà ? Chuyện đó đâu có liên quan gì tới bữa tiệc hôm nay của chúng ta.

- Những điều cô nói đó đều có lý lắm. Kể cả lý do ăn mừng thắng lợi của cô nữa. Vậy thì cô hãy tự một mình ăn mừng cho cái thành phố thân yêu này của cô đi.

- Anh là một kẻ cố chấp lắm. Tại sao anh không nghĩ rằng ở Đà Lạt, em cũng có một gia đình thân thiết của mình và em cũng phải lo lắng cho cái gia đình đó chứ ? Có cả cha mẹ và anh chị em của em hiện đang sống ở đó. Nếu như Cộng sản chiếm được thành phố đó thì không biết tai hoạ gì sẽ xảy ra với gia đình em. Có thể có người thân quen chết, hay nhà tan cửa nát. Hoặc ai đó trong gia đình em bị chết vì tên bay đạn lạc. Rồi sẽ còn bị bắt bớ nữa. Nếu thành phố bị thất thủ rồi thì giờ này làm sao em có thể ngồi yên ổn ở đây với anh được. Em sẽ lo lắng sợ hãi đủ thứ nếu Đà Lạt thất thủ...

- Rõ ràng là đầu óc của em toàn bị nhồi nhét đủ thứ tuyên truyền của bọn Tâm lý chiến. Đối với em thì những tên Việt cộng chỉ là những kẻ chỉ biết có bắn giết. Hay là mang tai hoạ đến cho dân lành không thôi. Anh đã nói với em bọn anh là những người đi làm cách mạng để giải phóng quê hương xứ sở này chứ không phải đi tàn phá nó. Biết bao lần anh đã nói với em rằng bọn anh cũng là những con người văn minh. Thậm chí văn minh hơn cả đám quân Quốc gia lẫn quân bạn Đồng minh của em nữa kìa. Nếu thành phố có bị thất thủ đi nữa thì gia đình em thì có làm sao đâu mà em phải lo sợ...

- Vâng thưa anh Vici. Nếu là dân lành thì gia đình em không có gì để lo sợ cả. Nhưng khổ nỗi trong nhà em thì có đến hai ông là sĩ quan Ngụy học ở Võ Bị Đà Lạt, bố em làm cho sở Mỹ, và gia đình em là Công Giáo di cư nữa. Liệu họ có bỏ qua một cái ổ toàn là những kẻ phản cách mạng và dính líu chặt chẽ với chế độ này như gia đình em không ? Ở ngoài chợ người ta nói nếu họ chiếm được thành phố thì việc đầu tiên là họ lôi những người như hai người anh của em ra dựa lưng vào một bức tường nào đó và cho mỗi ông xơi một viên kẹo đồng. Còn ông bố già tội nghiệp của em sẽ bị bắt, bị giam rồi cuối cùng thì cũng...

Anh bực tức nói lớn lên :

- Thôi đủ rồi đấy.. Em toàn đem những chuyện tào lao ở ngoài chợ về làm đề tài để chọc tức anh phải không ? Em chỉ tin vào mấy con mẹ hàng tôm hàng cá, hay tin vào những bà vợ các ông sĩ quan cùng một giuộc với em chớ em đâu có tin gì vào anh. Anh nhắc lại với em là bọn anh không phải là một đám thổ phỉ ở trên rừng xuống hay cướp ở dưới biển lên. Lúc này đang là thời chiến thì dĩ nhiên ai có tội thì phải xử người đó theo từng tội trạng của họ. Nếu giải phóng thành phố, chính quyền CM sẽ phải xử tội những kẻ có nhiều nợ máu với nhân dân. Nhưng sẽ chẳng có bắn giết lung tung như em nói đâu. Bọn anh có phải muốn bắn muốn giết ai thì bắn giết đâu. Có cả tòa án để xử án công khai nữa chứ ?

- Cứ cho là có toà án để xử công khai đi thì hai anh của em nếu không bị họ xử bắn thì cũng bị bỏ tù. Và cả ông già của em nữa. Vậy theo anh thì lẽ ra em phải tỏ ra buồn rầu khi Việt Cộng không chiếm được thành phố phải không ? Và ngược lại nếu thành phố bị CM chiếm được thì cũng giống như anh, nghĩa là vui mừng lắm chỉ vì mấy người anh em ruột của mình chỉ đi tù thay vì bị xử bắn phải không ?

Nàng im bặt khi thấy anh đứng phắt lên, chiếu cặp mắt dữ dội vào nàng rồi gầm gừ nói :

- Thế thì đây đúng là một bữa tiệc mừng chiến thắng của quân đội VNCH nhà cô rồi. Do vậy không có lý do gì để tôi, một chiến sĩ CM phải tham gia ăn mừng cả. Xin lỗi, cô hãy ăn mừng một mình đi. Còn tôi thì phải trở về cái ổ cũ để nằm mà suy gẫm thôi. Tôi không thể nào ăn mừng được khi biết các đồng đội của mình đang bị đánh giết như những con vật được.

Anh gầm gừ đi qua đi lại trong phòng. Rồi bất chợt anh đứng trước cánh cửa mở ra khu vườn phía sau nhà. Đây là nơi mà nàng đã nhắc anh cấm kỵ không được bước ra sau vườn. Không thèm liếc nhìn Xuân đang cứng người vì bất ngờ, anh thình lình giật mạnh cáichốt cửa và thẳng tay mở toang cánh cửa ra. Ánh sáng mặt trời bất chợt tràn đầy căn phòng vốn âm u mờ tối.

Đứng sững người giây lát vì chói chang ánh nắng, anh loạng choạng bước thẳng ra vườn, nơi có cái vườn hoa xinh xắn của nàng. Đây là lần đầu tiên anh bước xuống phía vườn sau nhà. 

Biết anh cố tình làm vậy để chọc tức mình, nàng lao theo giữ anh lại nhưng không kịp nữa. Anh đã nghênh ngang bước ra tới giữa vườn rồi. Đây cũng là lần đầu tiên anh đi ra giữa ban ngày một cách liều lĩnh đến thế. Xuân điếng người khi đảo mắt một vòng nơi những nhà gác xung quanh mà ban công hướng xuống nhà nàng.

Có lẽ anh hài lòng lắm khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của nàng, anh thong thả nói, như đang nhấm nháp sự thỏa mãn của mình :

- Ở đây cả tuần lễ bây giờ tôi mới được đứng dưới ánh mặt trời. Quả thật là tôi đã quá ngu xuẩn khi tự mình chui đầu vào trong cái ổ u ám này mà không biết tận hưởng nỗi sung sướng khi được đứng dưới nắng gió lồng lộng này. Có một ông triết gia nào đấy ở phía bên cô đã nói một câu thật bất hủ : “ Thà chết dưới ánh sáng mặt trời còn hơn sống chui rúc trong đêm đen”. Bây giờ tôi mới thấy ông ta có lý…

Xuân cẩn thận đảo mắt một vòng nữa chung quanh. Cánh cửa ngôi nhà nàng vẫn đóng chặt với bên ngoài ồn ào. Bức tường phía nhà bà Béo cao hơn đầu người đã ngăn cản những ánh mắt dòm ngó từ bên đó. Thật may là chồng nàng vốn không thích tính tò mò nhiều chuyện của bà Béo nên đã cho xây bức tường cao đó thay vì để hàng raò sắt như cũ. Mâý mảnh đất trồng hoa của nàng có rất nhiều hoa dại mọc um tùm và tràn lan ra cả lối đi. Những bông hoa dại sặc sỡ vàng đỏ mọc run rẩy trên các bụi hoa dại trông như những con bước sặc sỡ đủ màu sắc đang đậu tràn lan trong vườn nhà.

Bỗng nàng thấy thót tim lại khi nhìn về phía ngôi nhà phía sau. Đó là ngôi nhà lớn của bác sĩ X, với ba tầng lầu vươn lên cao. Nếu có người đứng ở ban công hay của sổ tầng nào nhìn ra thì cũng dễ dàng nhìn thấy anh chàng Việt Cộng của nàng đang ngang nhiên đứng giữa vườn như thách thức thiên hạ. Hồi trước lão bác sĩ này đã nhiều lần đứng trên lan can nhà lão để nhòm trộm xuống vườn nhà nàng. Lão thường thô bỉ huýt sáo khi nhìn thấy nàng chăm sóc mấy khóm hoa trong bộ đồ shot ngắn. Có lần nàng nằm trên ghế xích đu ngoài vườn trong bộ đồ mỏng manh, và trời nóng quá để nàng tiện tay lột cái áo ngoài, để cho ánh nắng ấm áp ve vuốt cơ thể mình thì bị cả mấy cái ban công nhà lão chiếu tướng xuống. Lúc đó nàng đã hết cả hồn khi nhìn lên thấy một lô lốc đàn ông ở trên lan can nhà lão ang khoái chí nhìn cả xuống, và cái lão bác sĩ Trời đánh đó cũng lăn ra cười ha hả....

Nàng đã run lập cập khi từ từ ngước nhìn căn nhà lầu đó. Thật hú vía. Hàng lan can trên tầng gác nhà lão bác sĩ đều không một bóng người. Các cánh cửa sổ đều đóng chặt. Có lẽ cả nhà lão bác sĩ đã đi di tản nên trông căn nhà âm u như một căn nhà hoang. Nàng thở phào nhẹ nhõm...

Xuân nghiến răng bước xuống vườn và tiến lại gần anh. Anh vẫn đứng như thách thức giữa vườn, và còn diễn trò trẻ con khi nâng nâng một bông hoa hay với tay bắt một con bướm tưởng tượng. Ra vẻ tỉnh bơ như không có chuyện gì, anh lên tiếng khen như một quí ông khen nhà nàng có một vườn hoa thật đẹp.

Một vườn hoa rất đẹp. Anh nói và chêm thêm một câu tiếng Pháp và một cái nhún mình thật đúng điệu. 

Xuân đáp lại đúng kiểu và cúi nhẹ đầu đáp lễ, trong khi nàng chỉ muốn gào lên để xông vào anh rồi cào cấu cắn cho thỏa cơn uất ức. Nhưng nàng vẫn phải cười tươi như hoa để đối đáp với anh về vườn hoa…

Khu vườn hoa xinh xắn sau nhà của nàng ngày xưa được chồng nàng chăm sóc kỹ lưỡng mỗi khi anh ấy ở nhà. Đến khi chồng nàng tử trận thì chẳng còn ai ngó ngàng đến nó nữa. Khi tản cư về cũng chẳng mấy khi nàng ra sau vườn. Nhưng những bông hoa vẫn nở giữa mùa xuân. Bóng hồng đỏ chen lẫn màu hoa vàng của thược dược, vạn thọ, cúc vàng...Giàn thiên lý xiêu vẹo đổ những chùm hoa đỏ chói...

Giữa ánh nắng chói chang và giữa muôn hoa đang chen nhau đua sắc, anh đứng đó với vóc dáng gầy gò yếu đuối. Ánh nắng mặt trời như xuyên qua những làn da trắng xanh mét, khiến cho khuôn mặt anh đỏ hồng lên. Tuy trông anh như một đứa trẻ đang trong cơn tự ái trẻ con nhưng nàng bỗng cảm thấy thương anh vô cùng. Anh quá ương bướng, quá cứng đầu nhưng chỉ như là một đứa trẻ hay giận hờn mà thôi. Nhưng trông anh cũng thật đẹp với vẻ nghênh ngang thách thức kia. Nàng mỉm cười nói với anh :

- Trời nắng đẹp qúa anh nhỉ ? 

Có lẽ ngạc nhiên khi thấy nàng không hoảng hốt như đã tưởng, anh đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn chăm chú vào nàng đang ung dung mỉm cười. Dường như con người đa nghi của anh đang trỗi dậy khi anh trả lời bâng quơ :

- Phải trời đẹp thật. Vậy mà bấy lâu nay tôi đã không biết đấy. 

Nàng vẫn giữ nụ cười trên miệng khi thong thả trả lời anh :

- Tại sao anh lại không biết đến điều đó khi chỉ vài bước chân là anh đã đứng ở ngoài vườn giữa một bầu trời trong xanh và nắng đẹp như thế này.

Có lẽ không thấy nàng hoảng sợ như anh đã tưởng, nên anh đâm ra bực bội. Anh cáu tiết nói lớn :

- Hừm. Tại sao à ? Tại vì cô chứ còn tại sao nữa. Tại những điều cấm đoán vô lý của cô nên tôi phải nằm chết dần chết mòn trong cái nhà âm u như nhà mồ này của cô. Những điều cấm chẳng có lý do nào ngoài việc muốn chứng tỏ quyền lực của một người chủ nhà.

Nàng cũng lớn tiếng nói, giọng bực tức :

- Ừ phải đấy. Tôi đã cấm đoán anh vì tôi muốn làm bà chủ nhà. Vậy thì từ giờ trở đi tôi sẽ không làm như vậy nữa. Tôi xin hứa danh dự đấy. Từ nay trở đi, anh cứ việc ra ngoài này mà phơi nắng thoải mái. Cứ việc ra đây mà hưởng không khí trong lành đi ? Hoặc nếu muốn thì anh có thể ra ngoài đường phố ngoài kia để hóng nắng hay để dạo chơi bất cứ lúc nào anh thấy thích thú. Cứ việc mặc bộ đồ quân phục kinh khủng của anh vào rồi từ từ mà thả bộ dọc theo con đường ngoài kia cho đến chỗ ngã tư ấy. Cái ngã tư mà tụi lính hay để xác đồng đội của anh ấy. Con đường đó sẽ dẫn ra phía bờ sông nữa. Cũng nên ra ngoài đó đi cho biết vì ở ngòai ấy không khí trong lành và nắng cũng rất đẹp nữa. Anh nên đi cho biết vì anh muốn đi ra ngòai đó lắm mà. Tôi sẽ không cản anh nữa đâu...

Anh kinh ngạc nghe nàng nói một thôi một hồi. Anh ngạc nhiên và chính nàng cũng còn ngạc nhiên hết mức khi đang ào ào phun ra những lời nói đó. Có lẽ anh đã sững sờ trước thái độ quyết liệt của nàng. Bối rối như một cậu học trò bị cô giáo mắng, anh lúng túng đứng ngẩn người ra. Trong khi nàng vẫn tiếp tục nổ như pháo liên thanh vào anh :

- Anh cứ đứng đây hay đi đến chỗ nào anh muốn cũng được. Có lẽ anh muốn được chết . Anh muốn được nằm ở ngã tư kia với vết đạn lỗ chỗ khắp người cho giống với đồng đội của anh chứ gì ? Tại sao tôi lại không để cho anh đựợc toại nguyện nhỉ ? Tại sao tôi lại phải giữ cho anh được an toàn trong khi chính anh lại không muốn điều đó nhỉ ? Anh đã không giử cho anh mà cũng không giữ an toàn cho cả tôi nữa. Sau khi bọn chúng nó bắn hạ anh thì sẽ đến lượt tôi với tội che dấu anh. Chúng nó bắt tôi, hay làm gì thì có Chúa mới biết...nhưng tôi chẳng cần. Tôi cũng sẽ không cần giữ gìn cho mình nữa...Vì anh.

Anh đứng ngây người ra trong ánh nắng sớm. Khuôn mặt anh đỏ ửng lên vì nắng và đôi mắt đen long lanh nhìn nàng. Đôi mắt đen buồn xót xa như đang ngấn lệ…

Nhìn thấy nỗi đau đớn, nỗi khổ sở qua đôi mắt của anh, nàng dịu ngay xuống. Nàng rất sợ làm cho lòng tự trọng của anh bị tổn thương bởi đó là niềm kiêu hãnh duy nhất còn lại của anh lúc này. Nhưng trong cơn nóng giận nàng đã làm điều đó với anh rồi. 

Xuân bước tới gần anh và đưa tay ôm lấy vai anh. Nàng run rẩy trong lòng vì sợ anh sẽ phũ phàng đẩy cánh tay mình ra. Nhưng anh đã không làm vậy. Anh đứng yên và cúi đầu như một cậu học trò bị lỗi. Ngượng ngập đứng trong vòng tay nàng anh lúng túng nói, đôi mắt cụp xuống với vẻ xấu hổ khi anh nhận lỗi với nàng :

- Anh…anh đã qúa ích kỷ và đã hành động như một thằng ngu. Điều anh làm có thể mang tai họa đến cho em, cho chúng ta. Anh không muốn làm em phải buồn đâu. Đó là vì.... Đó là vì …vì ….

Anh đã không nói được gì nữa khi ôm chặt nàng vào lòng. Không nhìn vào mắt anh, nhưng nàng cũng biết rằng có những giọt nước mắt của anh đã trào ra. Nó giàn giụa trên mặt của nàng. Đây là lần đầu tiên, nàng thấy anh khóc. Và cũng là lần đầu tiên, nàng cảm nhận được vị mặn của những giọt nước mắt hiếm hoi của một người đàn ông. Trong cơn xúc động bất chợt, nàng cũng không nói được gì nữa chỉ biết ghì chặt lấy người anh. 

Họ cứ đứng như thế thật lâu, thật lâu trong khu vườn hoa nhỏ nhà nàng. Và đây cũng là lần đầu tiên, họ đứng như thế bên nhau dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, giữa vườn hoa đủ thứ đang tranh nhau khoe sắc trong vườn..

Trong vòng tay của anh, Xuân như cảm thấy được nỗi khổ tâm của cái người đàn ông mà nàng yêu thương đang cảm thấy. Chỉ một thời gian ở gần và yêu thương con người đó, nàng cảm thấy mình như bị thay đổi, như bị cuốn hút bởi con người đó, cả cái đáng yêu lẫn cái dễ ghét.

Ôi, Có lẽ anh ấy đã luôn phải chịu đựng sự giằn vặt và nỗi đau trong lòng. Phải chôn chân ở đây, trong nhà một người phụ nữ khi ngoài chiến trường kia mới là nơi để anh sống. Ở đó anh mạnh mẽ và oai hùng với những cuộc chơi mạo nguy hiểm nhưng là của anh. Ở đó, anh sẽ cùng với những kẻ như anh tung hoành ngang dọc khắc các chiến trận hay rừng sâu núi thẳm. Mà như anh nói là bầu trời bao la cho những cánh chim đại bàng.  Còn ở đây, trong nhà nàng và an toàn trong vòng tay che chở của nàng thì không phải là cuộc sống của anh, không phải là cuộc sống của một người đàn ông . Ở đây hẳn anh thấy dường như anh không còn là anh nữa khi luôn bị nỗi cô đơn, sự bất lực hành hạ anh như một thứ ma quái ám ảnh. 

Nàng không cần phải tài giỏi gì cũng nhận thấy nơi anh chàng mà nàng yêu đến phát rồ này lại là một con người mong manh dễ. Giấu đằng sau vẻ lên gân của một đứa trẻ là một người đàn ông đa cảm yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Mỗi khi có chuyện không vui, như những tin tức thất trận liên tiếp của phe của anh thì chàng lại sụp xuống tinh thần và khiến cho lòng tự ái của anh dễ bùng nổ hơn bao giờ hết ....

Cuối cùng thì chính anh là người tỉnh ra trước. Anh nhẹ nhàng dìu nàng đang còn trong cơn ngơ ngẩn vào trong nhà. Rồi trong khi nàng còn ngồi đó ngơ ngẩn thì chính anh lại là người mau chóng bày ra bữa tiệc mà nàng đã chuẩn bị khi nãy. Những tảng Jămbôn lớn của Pháp được cắt lát. Một con gà luộc....bánh mì...và một hộp cà ri gà vẫn còn nóng. Và chai rượu sâm banh....Tất cả được bày lên cái bàn ở phòng khách. 

Anh lại ngồi gần bên nàng. Dựa hẳn vào người nàng, anh khẽ nói vào tai nàng :

- Lỗi là của anh tất cả. Hãy tha lỗi cho anh. Đáng lẽ anh không nên giận em vì những chuyện như thế. 

Trong khi nàng ngồi yên lặng thì anh ôm lấy người nàng rồi nói khẽ, giọng buồn bã :

- Anh mới là kẻ có lỗi chứ em không có lỗi gì. Không có ai ở vào hoàn cảnh như em lại có thể mừng rỡ khi nghe tin thành phố thân yêu của mình bị kẻ thù chiếm mất. Gia đình không biết sống chết ra sao ? Anh cũng vậy. Anh làm sao vui được nếu ví dụ như thành phố Hà Nội, quê hươntg của anh bị thất thủ. Chẳng thà em cứ vui mừng như em đã làm sáng nay. Như vậy nó sẽ khiến anh đỡ cảm thấy tủi thân hơn. Còn hơn là em phải làm ngược lại với tính cách của mình, hay phải đóng kịch buồn rầu chỉ để an ủi anh. Anh không còn là một đứa trẻ cần có sự vỗ về của người lớn. Anh là một ngươì lính. Anh cần phải đứng thẳng lên và chấp nhận tất cả. Đôi khi một người chấp nhận sự hi sinh tính mạng của mình nhưng lại không vượt qua được những cái nhỏ nhặt tầm thường hơn. Như tính tự ái, tính sĩ diện.... Giờ đây anh cần phải học cách biết chịu đựng sự thất bại, cũng như trước đây đã biết chịu đựng sự hy sinh mất mát của đồng đội. Nhưng để lúc nào đó, anh sẽ kể cho em nghe về điều này. Nó xảy ra ngay trong đơn vị của anh trong những ngày cuối cùng vừa rồi....Chỉ vì không học được bài học này mà bọn anh đã bị tiêu diệt gần hết . Đó là một qui luật khắc nghiệt của chiến tranh mà bất cứ người lính nào cũng phải chấp nhận.

Anh nghẹn ngào trong giây lát rồi nói tiếp :

- Điều đáng buồn ở câu chuyện thành phố Đà Lạt hôm nay là ở chỗ, hai chúng ta tuy cùng yêu nhau nhưng lại phải vui hay buồn theo hai phía trái ngược nhau. Nghĩa là người này vui mừng thì người kia sẽ phải gặm nhấm nỗi buồn của mình.

Anh ngồi thẳng dậy, cố lấy giọng tươi tỉnh nói :

- Nhưng thôi. Mọi việc đã qua rồi. Bây giờ chúng ta hãy cùng thưởng thức chỗ thức ăn ngon lành kia. Còn hơn là ngồi buồn bã như thế này đúng không em ?

Xuân nhanh nhẹn đứng dậy để giúp anh bầy bàn ăn. Nàng vui vẻ nói : 

- Đúng như vậy, mọi việc đã trôi qua thì cứ để nó trôi qua. Có nghĩ lại cũng chỉ buồn thêm chứ chẳng giải quyết được gì. Nếu bên anh không chiếm được Đà Lạt thì anh hãy chiến đấu để chiếm lấy đống đồ ăn kia đi. Nó có ích hơn là cả một thành phố đấy.

- Phải đấy ! Anh buồn sẽ làm cho em buồn theo và khiến cho cả hai ta không vui. Chi bằng làm như lời em vừa nói. Đó là chiếm lâý số thức ăn ngon lành kia và mau chóng tiêu diệt chúng.

Anh với lấy chai rượu vang. Chính chai rượu sâm banh Pháp mà sáng nay nàng đã mua định để ăn mừng khi hay tin thành phố thân yêu của nàng đã qua được cơn binh đao khói lửa. Anh rót rượu ra hai cái ly, đưa cho nàng một cái. Anh cầm ly rượu của mình để cụng ly với nàng rồi giơ cao lên anh nói lớn :

- Chúc mừng tình yêu của chúng ta. Và chúc mừng thành phố Đà Lạt xinh đẹp của em đã không bị thất thủ !

Để mặc nàng ngơ ngác nhìn anh với nụ cười trên môi, anh uống một hơi cạn ly.

Bữa tiệc diễn ra đúng như một bữa tiệc mừng. Cả nàng và anh đều vui vẻ ăn uống thật nhiều, thật no say. Cuối bữa tiệc thì chẳng còn gì trong số đồ ăn mà buổi sáng nàng đã mua rất nhiều sáng nay.

Và sau khi đã trải qua những lần ân ái nồng nhiệt, khi họ thả mình mệt nhoài nằm yên thì nàng bỗng lên tiếng:

- Anh kể chuyện gì về anh đi, chuyện trước khi anh gặp em, hay chuyện quân ngũ của anh đó.

Anh nhỏm hẳn người dậy nhìn nàng cười hỏi

- Anh có nghe lầm không đấy. Lạ nhỉ. Em không bao giờ thích nghe chuyện chiến tranh kia mà. Em cho rằng đó là những chuyện vớ vẩn...

- Nhưng bây giờ thì thích rồi, chàng VC ơi. Có lẽ em đã lây ở anh cái tính vớ vẩn đó mất rồi. Nào mau kể đi anh lính ...

Kể từ tối hôm đó thì sau khi làm  tình với nhau rồi thì họ bao giờ cũng ở bên nhau để cả hai cùng nghe lời kể chuyện của anh rù rì vang lên khe khẽ trong đêm. Như một con mèo lười nghịch ngợm, nàng xoay sở đủ hướng nằm ngồi trong lòng anh để lắng nghe từng câu từng chữ anh kể. Có khi nàng ngủ khì lúc nào không hay. Còn anh thì như một gã độc thoại đi trong đêm, kể về những câu chuyện mới xảy ra với anh nhưng đã vĩnh viễn qua đi không bao giờ trở lại với anh nữa, giống như một người già đang hoài niệm về môt thời trai trẻ đẹp đẽ  không bao giờ trở lại nữa... 
(Hết Chương 15)

Mai Tú Ân

“Lưu manh hóa" hay "Lưu manh giả danh" - Onggiaolang

onggiaolang.com



Từ điển tiếng Việt giải thích lưu manh là “kẻ lười lao động, chuyên trộm cắp, lừa đảo”.

Còn nhà nhiên cứu văn hóa Vương Trí Nhàn thì hiểu: “để chỉ những quan niệm hành động phi đạo đức, liều lĩnh, bậy bạ, rộng hơn là những triết lý “vô thiên vô pháp”, cho phép người ta dùng mọi thủ đoạn cốt đạt được mục đích.

Còn nhớ trong một truyện ngắn, nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn nói người “tiền hậu bất nhất” chính là có phẩm chất của lưu manh. Mình hiểu lưu manh vì thiếu tự trọng, vì là người không có chính kiến, “gió chiều nào che chiều ấy”, miễn sao có lợi cho mình.

Để có một lý giải đầy đủ và toàn diện đòi hỏi phải có đóng góp của các nhà xã hội học, ngôn ngữ học, … Nhưng có thể hiểu ngắn gọn, lưu manh chính là những kẻ chỉ vì để đạt được mục đích của riêng mình mà bất chấp lẽ phải, đạo lý.

Còn trí thức, theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia là “người có kiến thức sâu xa về một hay nhiều lĩnh vực hơn sự hiểu biết của mặt bằng chung của xã hội vào từng thời kỳ”

Từ điển tiếng Việt định nghĩa trí thức là “Những người chuyên làm việc lao động trí óc và có tri thức chuyên môn cần thiết cho hoạt động nghề nghiệp của mình.”

Đặng Vũ Tuấn Sơn cho rằng “người trí thức không chỉ mang trong mình những tri thức không ngừng được chuyển hóa và hoàn thiện mà còn phải là người có tinh thần đóng góp cho xã hội trước hết là của cải vật chất, cao hơn là tầm tư tưởng”.

Bên cạnh học vấn, tri thức phong phú, theo Nguyễn Minh Thuyết người trí thức còn có một đặc điểm là “thường khảng khái, tự trọng. Người xưa đã khái quát phẩm hạnh này thành nguyên tắc sống: “phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất” (nghĩa là: giàu sang không làm hư hỏng, nghèo khó không khiến đổi lòng, quyền uy không khuất phục nổi). Trong lịch sử đã có biết bao tấm gương liêm khiết, chính trực, khảng khái của người trí thức. Xã hội trọng vọng trí thức không chỉ vì trí tuệ của họ mà còn vì phẩm chất cao quý này.”

Như vậy, một cách đơn giản, có thể hiểu trí thức là những người có hiểu biết về một lĩnh vực nào đấy trên mức bình thường (tài) và trung thực, khảng khái (đức).

Xã hội nhiều lưu manh là một xã hội nhiễu loạn, bất an, cuộc sống của người dân lành không được đảm bảo.

Còn xã hội mà trí thức được tôn trọng (chưa hy vọng nhiều, ra ngõ gặp trí thức) là xã hội văn minh, những giá trị tinh thần, đạo đức được tôn vinh là xã hội lành mạnh, là mơ ước của con người.

Tri thức và lưu manh có một khoảng cách xa như vậy, sao gần đây, có nhiều người nói tới hiện tượng lẫn lộn: trí thức bị lưu manh hóa và một thành ngữ mới “lưu manh giả danh trí thức”?

Từ sau 1945, nhiều trí thức Tây học (do các nhà trường Pháp đào tạo trong và ngoài nước) và các văn nghệ sĩ đã đi theo cách mạng, tham gia kháng chiến. Họ đã mang tài năng và vốn hiểu biết phong phú trong từng lĩnh vực riêng, đóng góp vô cùng to lớn cho cách mạng trong những ngày đầu còn trứng nước. Ban đầu, họ rất được trọng dụng, nắm những cương vị then chốt trong bộ máy. Nhưng không lâu sau đó, những người lãnh đạo đã thấy tư tưởng họ không thuần nhất, có nhiều biểu hiện không có lợi cho sự nghiệp cách mạng, họ không còn được trọng dụng như ban đầu. Cùng với yêu cầu phải “cách mạng hóa tư tưởng, quần chúng hóa sinh hoạt”, từ nay, bên cạnh người làm cấp trưởng là các trí thức cũ, có những người dù chỉ làm cấp phó nhưng được tin cậy hơn, nắm thực quyền lớn hơn mặc dù trình độ rất hạn chế. Có số ít người để giữ cốt cách đã lặng lẽ bỏ cuộc và rơi vào quên lãng. Còn những ai dám “cả gan cầm đuốc đốt trời” thì lập tức bị loại khỏi cuộc sống .

Những trí thức đáng kính trọng dần bị vô hiệu hóa, cái đáng trách ở họ là sự im lặng, im lặng để người ta dùng tên tuổi, dùng uy tín của họ che đậy cho những việc làm không đúng đắn. Chưa dám coi đây là những biểu hiện của đám người bị tha hóa, nhưng rõ ràng họ đã không giữ được phẩm chất của người trí thức. Sự xuống cấp toàn diện đời sống tinh thần ở nước ta hiện nay có một phần trách nhiệm của các vị.

Còn phải kể tới một số người, không rõ vì nguyên nhân gì đã làm những công việc trái hẳn với lương tri của người trí thức. Họ làm sử nhưng bịa đặt ra những chuyện như đốt kho xăng, cắm cờ, …khiến cho bao lớp người ngộ nhận; họ thờ ơ, thậm chí đồng lõa trước những biểu hiện vô tình bất nghĩa, chà đạp lên những người đồng chí đã từng một thời cùng nhau “nếm mật nằm gai” chỉ vì quan điểm trái ngược. Họ sẵn sàng tung hô những giá trị ảo với mục đích làm lợi cho sự nghiệp cách mạng, … mặc dù những việc làm của họ đã khiến biết bao người lầm tưởng, dẫn tới lạc lối. Dù có trân trọng những con người có quá khứ vàng son không thể phủ nhận đây là biểu hiện hạ cấp.

Sau kháng chiến chống Pháp, nhiều trí thức được đào tạo nhờ Liên Xô, Trung Quốc, và các nước xã hội chủ nghĩa khác.… Phần lớn họ xuất thân từ những gia đình có truyền thống, đã từng ngồi trên ghế nhà trường Pháp trước đây, đã được đào tạo trở thành những người có tài năng ở nhiều lĩnh vực. Về phẩm chất, xuất thân từ những gia đình tử tế, họ cũng có những đức tính đáng quý trọng. Nhưng cuộc sống khắc nghiệt đã khiến họ không còn giữ được con người mình. Sự trì trệ của nền kinh tế, khoa học trong nước khiến tài năng bị bào mòn. Để tồn tại, họ không chỉ im lặng mà nhiều khi còn phải đồng lõa. Họ đưa ra những công trình nghiên cứu như: ngô có nhiều chất dinh dưỡng hơn gạo, phân trâu có thể dùng để nuôi lợn, …để phục vụ cho đường lối chính sách. Đổi lại, họ được tem phiếu mua hàng cung cấp ở Nhà Thờ, Tôn Đản. Rồi dần dần, để giữ lấy những vị trí của mình đã có, để tồn tại cao hơn mức đòi nghèo, họ phải tự đánh mất cái tôi như cách nói của nhà văn Nguyễn Khải. Có thể coi thế hệ trí thức này không ít người mang những phẩm chất của lưu manh.

Từ sau cải cách ruộng đất, một lớp “trí thức” mới được hình thành. Phần lớn những người được tin cậy đều xuất thân từ công nông. Chỉ cần hai năm, từ trình độ biết đọc biết viết (chưa dám nói là đọc thông viết thạo), họ học hết chương trình trung học phổ thông trong các trường Bổ túc công nông rồi thẳng tiến vào các trường đại học trong và ngoài nước qua những cuộc thi tuyển hình thức. Rồi chẳng bao lâu, họ trở thành các phó tiến sĩ cũng mang tiếng được đào tạo ở nước ngoài mặc dù với thời gian đó, không biết họ đã thành thạo được ngôn ngữ của nước sở tại? Chỉ sau một đêm, họ trở thành tiến sĩ và đã và đang là những trí thức được trọng dụng, đặc biệt là trong các ngành khoa học xã hội. Những phát ngôn của họ nhiều khi được coi là định hướng nhưng biết được quá trình tích lũy tri thức ấy, chẳng thể ai nói họ có vốn tri thức cần thiết trong lĩnh vực hoạt động của mình. Bằng cấp đối với họ chỉ để thỏa mãn tiêu chuẩn giành một ghế lãnh đạo, chứ hoàn toàn không phải vì lòng ham hiểu biết, nỗi khát khao tiếp thu và đóng góp vào kho tàng tri thức của nhân loại. Rất nhiều cái bằng có được do thuê người viết, nhờ “đạo” từ đủ loại sách vở, hoặc bằng cách kẹp vào luận án do do họ đứng tên nhiều phong bì. Cho nên, đích thực họ là những kẻ giả danh.

Về phẩm chất, những khiếm khuyết do thành phần xuất thân, nỗi sợ hãi luôn ám ảnh, cùng với thói dối trá chi phối toàn bộ cuộc sống đã khiến cho những con người này chẳng bao giờ tiếp cận và nói lên sự thật ngay cả trong những công trình nghiên cứu. Những phát kiến của họ chỉ nhằm chứng minh cho đường lối chính sách là đúng đắn, sự lãnh đạo là tuyệt đối sáng suốt. Họ sẵn sàng chấp hành lệnh của các cơ quan quyền lực trong lĩnh vực hoạt động của mình, bất chấp sai đúng. Vụ Nhã Thuyên mới đây là một biểu hiện. Luận văn thạc sĩ đã được một Hội đồng chấm điểm 10, rồi lại bị một Hội đồng khác, họp kín để phủ nhận chắc chắn là một cách hành xử không đàng hoàng. Rồi tác giả luận văn bị mất việc quả là một đòn đánh dưới thắt lưng. Tất cả đều không xứng đáng là cách hành xử của người tử tế. Rất tiếc trong cái Hội đồng “chuột” này có một người mang học hàm đáng kính có thân phụ vẫn được coi là một trí thức lớn trước đây.

Quả là ở nước ta hiện nay, có cả hai biểu hiện: trí thức bị lưu manh hóa và lưu manh giả danh trí thức.

Hoàn toàn không khó để nhận ra. 


(nguồn : onggiaolang.com)

29/8/15

Khỏa Thân "không" Nghệ Thuật (2)





\
























 '
















Hành động của kẻ tiểu nhân đắc chí...



Vậy là trong 18.000 tù nhân được đặc xá trong dịp 2/9/2015 năm nay không hề có một người tù lương tâm, hay tù chính trị nào. Và chính quyền CS đã thản nhiên vỗ vào mặt người dân của mình bằng một hành động thất nhân tâm, khi  vẫn giam giữ bất công những những công dân của mình như Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Ngọc Già, Nguyễn Viết Dũng (Dũng Phi Hổ) (hinh). Cũng không hề tính đến việc xét đặc xá cho những người đang bị án tù như Tạ Phong Tần, Bùi Hằng ,Trần Huỳnh Duy Thức...những con người chẳng phạm tội nào ngoài tội yêu nước, và đấu tranh chống hiểm họa Trung Cộng cũng như đấu tranh cho công bằng xã hội. Họ đã bị giam giữ rồi bị đưa ra  tòa xét xử để phải nhận những án tù bất công. Và giờ đây thì thật bất nhẫn khi chính quyền tiếp tục giam giữ họ, trông khi thả những người tù hình sự, những người đã từng phạm trọng tội như cướp, giết người hay buôn ma túy...v..v...

Không một người tù lương tâm nào, không một người tù chính trị nào được trở về với vòng tay của những người thân của họ, và mặc dù tôi hoàn toàn không phán xét về gần 20 ngàn con người vừa được đặc xá đó, và mọi sự so sánh đều khập khiễng cả, nhưng tôi  không thể không thấy rằng, đằng sau của cái quyết định bất nhẫn này là một sự trả thù, một sự đối phó nhỏ nhen của những người, mặc dù quyền uy tuyệt đối ở đất nước này, nhưng lại vẫn muốn chứng tỏ cái quyền uy tuyệt đối đó bằng cách muốn bắt ai thì bắt, muốn tha ai thì tha. 

Thậm chí tha đi đâu thì cũng có bàn tay nham nhúa của chính quyền thọc vào. Chính quyền này vẫn hành động theo cái cách mà họ đã xây đất nước này lên bằng sự chia rẽ, bằng sự dọa dẫm hay làm gương, và bằng mọi thủ đoạn cho dù có đi ngược với lòng dân hay ngược với ý của Trời Đất.

Việc vẫn liên tục trấn áp các người đấu tranh dân chủ cả trong lẫn ngoài nhà tù  thì việc tảng lờ đi những quyền lợi của các tù nhân chính trị,l à những hành động mang động cơ trả thù chính trị nhỏ nhen. Vì những người tù chính trị đó cũng vẫn có các quyền được tha hay giảm án như mọi người tù khác. 

Tóm lại là qua các hành động với các tù nhân lương tâm nhân ngày 2/9/2015  này thì chính quyền đã chứng tỏ rằng, họ chỉ là những kẻ đắc chí tiểu nhân qua việc làm tiểu nhân đắc chí đó mà thôi..

MTA