13/8/15

Vợ chồng ông lão đánh cá và ba điều ước của con cá Thần...

BÀI HỌC CỦA CUỘC SỐNG


Có vợ chồng ông lão đánh cá nghèo ở vùng kia một hôm chăng lưới đánh được một con cá thần. Con cá Thần nói nếu ông thả nó ra thì nó sẽ tặng cho vợ chồng ông ba điều ước bất kỳ. Bất kỳ điều gì trong ba điều mà ông bà ước đều sẽ thành sự thật cả.
Ông lão liền thả con cá thần về suối và đem ba điều ước mà con cá đã cho về khoe với vợ. Vợ chồng ông sung sướng quá và bàn luận sôi nổi về những ao ước, những mộng đẹp bao năm nay  giờ sắp thành sự thật. Trong khi bà già đang tính toán những khoản phải chi cho việc thoát nghèo thì ông già lại ước ao là dù thế nào thì cũng phải bỏ đi một điều ước để rước cho bằng được một em chân dài về xử cho thỏa lòng mong ước bao năm nay, Dĩ nhiên là phải kín đáo ngoài vòng phủ sóng của bà vợ già...
Và trong khi ông đang phân vân tính toán chưa biết chọn ai giữa em Tưng Huyền Anh hay em Phương Trinh thì bà vợ cứ mè nheo đòi cho bằng được một ngôi nhà vừa đủ với vườn cây phủ bóng mắt có trồng cả những luống hoa rực rỡ để vợ hai chồng già được hưởng thú điền viên khi già thêm nữa. Ông lại muốn điên lên khi bà vợ già léo nhéo nói rằng giờ thì bà sẽ thỏa mãn ước mơ cả đời mình là có được một sợi dây chuyền bằng vàng lấp lánh để bà đeo trên cổ, Sợi dây chuyền càng to càng tốt để khi đeo nó, bà có thể lắc cổ qua lắc cổ lại  cho sợi dây chuyền to tướng ấy lắc lại lắc qua.
Bực mình khi thấy bà vợ cứ lắc qua lắc lại với sợi dây chuyền khổng lồ  tưởng tượng trên cổ, ông liền quát lớn :
- Bà ước lớn lao không ước lại ước dây chuyền với dây vàng vớ vẩn vậy mà cũng nói. Ước như cái con c. ấy...
Ông vừa nói dứt lời thì bà vợ già hét lên một tiếng khủng khiếp như bị ai bóp cổ. Ngay trên cổ bà hiện lên lên chình ình cái vật mà ông vừa nói, một khẩu súng pháo gãy nòng to vật vã như của thằng Tây đen nào đó đang lắc lư...
- Bà nó ơi. Tôi tức mình nói tục một tiếng thế thôi chứ tôi đâu có ước nó đâu. Ông thanh minh với vợ. Rồi hai vợ chồng vừa nhìn khẩu súng lạ vừa khóc lóc vì đau xót quá. Mất hẳn một điều mong ước thần tiên để chỉ đổi lấy một của nợ như thế lòng thòng trên đầu trên cổ bà...
Ông già khóc tỉ ti, nhận lỗi do mình mà mất của. Ông an ủi vợ rằng thôi thì bây giờ chuyện đã lỡ rồi thì cũng phải hy sinh thêm một điều ước thần tiên nữa để giải quyết cái hậu quả đang lắc lư trên cổ bà vợ chứ. Và ông đã cương quyết nói dõng dạc cái điều ước thần tiên thứ hai. Đó là hô biến cái đồ vô tích sự đang làm ông khó chịu vì cứ lắc lư trên cổ bà vợ. 
- Ôi, giời ơi, nó biến khỏi cổ em rồi Honey ơi. Bà già sung sướng nói với chồng. Gớm, hàng họ ở đâu ra mà khiếp thế, nó khiến em muốn sái cả cổ.Thôi, cũng cám ơn Trời vì vợ chồng mình cũng còn một điều ước cuối cùng. Mình sẽ đánh đổi điều ước ấy lấy một căn nhà nhỏ có vườn hoa với trăm hoa khoe muôn sắc thắm. Vợ chồng mình sau bữa tối sẽ cầm tay nhau dạo gót sen để :"tối ngắm hoa mai để chờ đêm xem hoa quỳnh nở". Rồi chúng mình cùng dìu nhau lên động thiên thai..
Bà bỗng chợt ngưng cảm xúc thi ca đang bay bổng khi nhìn thấy khuôn mặt ông chồng già. Ông già vừa mếu máo, vừa khóc lóc thảm não rồi nói :
- Mình ơi. Lỗi tại tôi nữa rồi. Tối đã cẩn thận lắm rồi khi đọc thần chú điều ước thứ hai. Nhưng khi tôi hô cho cái thằng của nợ trên cổ bà nó biến đi thì không ngờ cái thằng của nợ trong quần tôi nó cũng đi theo nhau luôn rồi. Ông già khóc tỉ ti, khiến bà già phải vỗ về an ủi rằng , không phải vợ chồng mình đã trắng tay mất hết, Vì vẫn còn Điều Ước Thứ Ba, Điều ước cuối cùng vợ chồng mình cùng nhau cầu cho ước mơ bay đi  để mong cho cái của nợ của ông lại về, ttrùng phùng hạnh phúc như Châu về Phố, như Phụng về với Loan, như Cóc chết về với Núi,, thì tuy có mất ba điều ước thần tiên nhưng lại không mất gì cả mà chỉ huề tiền thôi. 
Nhưng ông già đã đứng dậy gạt nước mắt, mà lên tiếng dõng dạc rằng
- Không em yêu ơi. Anh là kẻ gây nên tội thì hãy để anh chịu tội một mình, Anh đáng chết vì mới có tiền thôi thì anh đã chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi phù phiếm. Lại định phản bội người vợ ngoan hiền như em khi muốn kiếm chân dài chơi cho :"Làm Sương Cho Sáo". Anh là kẻ đáng chết. Thuyền trưởng phải chìm cùng tàu đắm, tướng thất trận thì phải chết cùng thành. Hãy để anh bị trừng phạt vì tội ác của mình. Với lại anh đâu có chết, mà là thằng con của anh nó chết, vì nó đáng tội chết. Tội chống đối, trên bảo dưới không nghe thì phải giết không tha. Bao năm qua, từ khi nó đánh đu theo anh về đây sống thì nó cứ xìu xìu, ển ển, không liệt sĩ thì cũng thương binh, đi ra ngoài thì chưa tới chợ đã hết tiền, về nhà thì cứ gặp mẹ lại khóc trước mặt mẹ...Nó không xứng đáng để đổi lấy điều ước thần tiên cuối cùng, và cũng không xứng đáng để đổi lấy ngôi nhà với khu vườn mơ ước của em đâu. Nó đã đi luôn rồi thì đừng mua vé khứ hồi cho nó nữa. 
Nhưng bà vợ đã không cho ông được chứng tỏ khí phách quân tử của mình. Bà nói :
- Mấy chục năm nay thì dù thằng bé đó nó có thế nào đi nữa, dù nó cứ ngày càng quắt queo đi thì cũng là niềm vui, niềm hạnh phúc của cả đời mà căp vợ chồng nghèo như chúng ta có được. Nên dù có chuộc nó về chỉ ngắm thôi thì em cũng chấp nhận đổi nó lấy điều ước cuối cùng. Vì nó là tài sản duy nhất, là vốn tự có quí giá nhất mà vợ chồng chúng ta có được. Mà em cũng phải nhắc anh rằng, nó là của hai vợ chồng chúng ta chứ không còn là của riêng anh nữa. Của chồng nhưng là công vợ. Anh không nghe nữ thi sĩ quá cố Xuân Quỳnh đã phán sao :
"Mẹ sinh ra anh với nó ở trên đời, 
Để anh nuôi nó lớn rồi mang về cho em"... 
Anh chỉ như người lính được giao cho chăm sóc và bảo quản, bảo dưỡng cho nó sạch sẽ và luôn ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu mà thôi, chứ giờ nó là tài sản chung không thể tách rời của hai vợ chồng mình. Nên em quyết định là tống khứ điều ước cuối cùng đi để đem nó về. Bao năm nay vợ chồng mình vẫn sống hạnh phúc mà có cần ba điều ước thần tiên nào đâu, nhưng sẽ không thể hạnh phúc nếu thiếu cái thằng bé ốm tong ốm teo đó. Nên dù thế nào em cũng phải đón nó về, đổi lấy một điều ước chứ 100 điều ước thần tiên em cũng cóc cần.
Kết cục của câu chuyện này thì chắc các bạn cũng đoán ra rồi nên MTA không kể tiếp. Chỉ biết rằng sau khi cầu bằng điều ước thứ ba rồi thì hai vợ chồng ông lão đánh cá  đã tay trong tay, mắt trong mắt đưa nhau vào cái lều rách của họ để làm thơ cả đêm trong đó. Và bài thơ họ cùng làm trong đó là như thế lày :
Vợ chồng mình chỉ vì mộng nhà cao, lẫn chân dài..
Nên suýt nữa là chẳng còn Vợ còn Chồng.
Ô, hô...Đời người có lúc Có, có lúc Không,
Lúc Thừa, lúc Thiếu, lúc có Bà, lại không có Ông.
Lúc có Ông thì lại không có Bà, lúc ăn không hết, lúc lần không ra.
Thế nên Đời vừa có chữ Sắc Sắc, lại vừa có chữ Không Không...
MTA

Không có nhận xét nào: