23/12/18

Lời đại tướng Võ Nguyên Giáp từ ngàn xưa vọng về với con cháu...



Thằng cháu nội Võ Trung cùng bạn bè của nó đứng yên tại chỗ để cho tao chửi. Cả cái đám chuyên nâng bi ăn theo tướng Giáp bằng hai tay cũng đứng yên không nhúc nhích để Võ Nguyên Giáp tao, không chửi mà quì lạy chúng mày mỗi đứa một cái. 



Tiên sư chúng mày. Cho thằng Võ Trung đi ăn học nước ngoài làu thông kinh sử, kiếm tiền tài giỏi như vậy mà về nước lại ngu tới mức lấy hết cái ngu của thiên hạ đem về cất giấu trong dòng họ Võ Nguyên để làm cái ngu cho riêng mình.Thời này là thời nào mà mày đem cái vụ thằng thầy giáo người Mỹ tên là Dan đó ra đấu tố nó cái lỗi lãng xẹt của nó, để rồi bọn dân Việt Nam xúm lại, đem tao ra đấu tố những tội tày trời hơn nhiều. Nó nó tao làm đại tướng mà không tham gia trận đánh nào là nó nói đúng rồi. Mày hay cả nước có bao giờ thấy tao ra trận đánh trận nào không ? Oánh trận như thế thì mới oánh trăm trận....

Đã vậy mày còn kết hợp với cái con người mẫu dở hơi, con mẫu hậu Hà Anh mặt ngựa nhưng không phải ngựa thông thường mà chỉ là thứ ngựa cỏ, ngựa phạch ở miền núi nước ta. Tao ở trên miền đó nên cưỡi cái giống ngựa lùn, ngựa phạch đó nhiều nên biết. Giống ngựa này phạch rất khỏe, oánh từ sáng đến tối với cả chục con ngựa đực mà vẫn hý tung tăng, mông hảy lên trời tìm giai. Thứ ngựa phạch này ăn lắm mà lại lười, bụng ỏng, chả được việc gì mà chỉ để cưỡi và phạch. Rừng núi Tây Bắc nước ta âm u, tiếng thú rừng tru lên truy hoan cùng tiếng phạch, tiếng xoạc...thình thịch hay chành chạch vang lên sôi động cả núi rừng mỗi khi chiều tắt nắng, bóng tối lững lờ thả màn đêm, khi đàn ngựa dựa vào nhau...

Bớ thằng Võ Trung. Ngay khi ta thấy cái con mẫu hậu ngựa Hà Anh ấy vô nhóm bênh vực tao thì ta biết ngay con này đích thị là tình báo Hoa Nam, gián điệp của bọn Tàu Cộng vào phá hoại tình đoàn kết quân dân ta. Bằng cách nào ? Bằng cách nằm ngửa ra...

Cái chuyện thằng Tây ấy nó nói đùa là xăm hình tao lên cu nó thì kệ nó. Mà nó có nói thật thì nó đau cu nó chớ tao có chi mô. 

Chúng mày có biết là cả cuộc đời dài lâu trăm năm có lẻ và chạy suốt chiều dài lịch sử đầy máu lửa của đất nước có hàng triệu chiến sĩ bên này hay bên kia trận tuyến ngã xuống khi đầu còn xanh, mà tao lại sống được bình yên trăm năm có lẻ và ra đi trong nệm ấm chăn êm khi vợ con và muôn dân than khóc là vì sao không ? Là vì tao núp lùm, tao hèn nhát, tao có cái vai yếu đuối và chịu nhục ấy. Tao hợp vai đó lắm vì ta vốn sinh ra ở trên đời tuổi Âm Nam, Âm thịnh hơn Dương, đái sè sè không qua ngọn cỏ...

Phúc phần dòng họ là khi mới nứt mắt tao may mắn được gặp Bác Hồ, bác nhìn thấy tao có cái tư chất "Kép Nhì" không thay đổi là: "Kép nhất không xong, kép nhì chẳng tới" nên được Bác cho đi theo điếu đóm hầu hạ. Rồi từ đó ta mới hiểu rằng, số phận của một con người hoặc lão tỷ phúc dày đặc phúc phần thì không phải do sanh ở cái lỗ nào mà là đi chết ở cái lỗ nào. Và Bác Hồ đã dạy cho ta một điều mà chỉ có những người vĩ đại như Người mới dậy. Đó là đừng có họ hàng hang hốc gì hết. Có thì vờ đi như chẳng có.

Than ôi, đến bây giờ ta mới biết Bác Hồ là người hạnh phúc nhất vì khi Người ra đi theo Ông Mác, ông Lê nin thì chẳng thấy thằng mô nào là họ hàng đưa tiễn.

Triệu người quen có mấy người thân,
Khi lìa trần có mấy người đưa...


Năm xưa Người nói với ta về nguyên tắc sống của những người Cách Mạng rằng :


"Chú Giáp nè. Những người ra giang hồ kiếm cơm như tôi với chú thì không cần nói thì ai cũng biết rằng, cướp của gia đình, vợ con tôi hay dân tộc tôi thì được chớ cướp của cá nhân tôi thì đừng hòng. Mất một miếng cũng đổi mạng".


Đi theo Bác và đã được Bác đã dạy cho ta những bài học cách mạng thật sâu sắc. Đó là nếu không có mống nào nối dõi nên thiên hạ có nói xấu Bác thì có con cháu nào của Bác nghe và lên tiếng đâu.Thế là chúng nói chán thì chúng mỏi miệng rồi thì chúng thôi. Chỉ vì tao có đông con nhiều cháu quá nên giờ chúng bay báo hiếu tao bằng cách dẫn đường cho thiên hạ chửi tao hả ?


Nói chung thì thiên hạ người ta chửi Võ Nguyên Giáp tao mọi điều đều đúng, chỉ duy nhất có một điều sai. Đó là cái vụ ta đi làm trưởng ban Sinh Đẻ Phụ Nữ thì đừng có nói xấu các đồng chí lãnh đạo Đảng hồi đó đày ải ta. Chính ta đã xin vào nhiệm vụ cao cả đó vì làm trưởng ban đó có tiêu chuẩn mua một cái chăn bông Tàu. Hơn nữa chân mạng tử vi của ta thì vào chốn nữ nhi là tung hoành như "Hoa lạc giữa rừng gươm"


Năn nỉ mãi ta mới được đồng chí Lê Duẩn cho giữ chức quản lý Chị Em Sinh Đẻ Có Kế Hoạch. Có thể nói đây là một sự nể nang ta hết sức vì công việc với các CESĐCKH này là một Job Thơm để dành riêng cho đồng chí Lê Đức Thọ, một cán bộ đã học lớp kế thừa. Trong cuộc đời chinh chiến dài lâu của ta thì đây là một thời hoạt động và cống hiến cho tổ quốc và nhân dân nhiều nhất. Ta nhớ lại thời hăng say đó trên con đường Cách Mạng ung dung và thư thái lắm. Ta có làm đôi câu thơ để nhớ về một thời máu lửa và tự hào đó :


Ngày xưa đại tướng cầm quân,
Ngày nay đại tướng cầm quần chị em...


Mày biết ta là người dút dát sợ làm tướng lắm. Cả đời ta chỉ ao ước làm một nhà thơ thôi. Trong thơ ta mới chứng tỏ tài năng của mình, những bài thơ bất hủ của ta để cho hồn thơ của ta bay cao bay xa. Như hai câu thơ tuyệt cú mèo trong bài thơ truyền dịch nổi tiếng của ta có tên là Củ Chuối, bài thơ mà Bác đọc thì Bác khen tấm tắc mà rằng, :"Truyền dịch, tức là truyền tinh trùng từ người đàn ông sang người đàn bà để xào xáo, pha trộn hay đì giai thêm một thằng Đực hay một con Cái để duy trì nòi giống".


Mày hãy nghe hai câu thơ của ông mày đây để thấy rằng, ông mày đã chọn sai nghề, chọn Võ thay vì Văn : 


Củ chuối là giống anh hùng, 
Đã sanh ra củ chuối rồi lại sanh ra cu chuồi (củ chuối)...


Ở đời "phi tiểu nhân bất thành quân tử", "trâu chậm uống nước đục"...Ôi, giời con trâu nó uống nước đục nước trong thì có khác chi đâu. Ngày ông mày đi Tây Phương Cực Lạc là ông mày đã nhắm tới Vũng Chuồn làm chỗ đóng đô mới rồi. Ông mày cũng về Quảng Bình quê hương nhưng né bọn cùng quê đói khổ nó ám.

Thằng cháu Võ Trung nhớ từ nay mày mà cứ muốn đưa tao lên làm thánh thần cho thiên hạ chửi là mày giết tao thêm một lần nữa đấy. Còn bây giờ mày nói với cái đám nâng bi tao rằng, ông Võ Nguyên Giáp của tôi nói cám ơn các bạn rất nhiều, nhưng xin đủ rồi. Vì hai hòn giái của ông tôi đau lắm rồi...


Mai Tú Ân

Những kẻ phá Chùa Liên Trì cứ khóc...



Ông Nguyễn Hoài Nam, bí thư quận 2, kẻ cương quyết triệt phá Chùa Liên Trì đã bị truy tố và cuộc đời ông coi như xong hẳn với những án tù do những người đồng chí của ông trao tặng. Nhưng là kẻ cùng băng đảng phá Chùa Liên Trì với ông Đinh La Thăng, nay số phận lại gọi tên ông Nguyễn Hoài Nam đứng vào vành móng ngựa của luật nhân quả để trả nợ trần gian cho cái tội muôn đời dành cho những kẻ phá Chùa, giẫm lên Phật Pháp...



Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí. Tai họa dồn đến tai họa, nỗi đau chen lẫn nỗi đau...

Chợt tôi nhớ đến ngôi chùa Liên Trì nhỏ bé ngày xưa giờ đã không còn nữa với vị sư trụ trì Thích Không Tánh đang ngồi khóc trên đám gạch vụn của chùa xưa. Chùa Liên Trì đã khóc. Nhà thờ Thủ Thiêm và Dòng Nữ Tu Mến Thánh Giá đang than khóc, người dân oan Thủ Thiêm cũng đang than khóc...

Không phải ai tụng kinh niệm Phật cũng được lên Niết Bàn nhưng những kẻ phá Chùa dẫm lên Phật pháp thì chắc chắn sẽ gặp nghiệp chướng tai ương. Chùa Liên Trì không còn nữa nhưng những linh ứng cùng quả báo nhãn tiền thì càng lúc càng nghiêm minh sáng tỏ. Ông Đinh La Thăng giờ đây trong ngục tối chỉ còn biết khóc than vì lỗi lầm với ngôi chùa Liên Trì nhỏ bé đã không còn nữa, thì nay kẻ đồng thủ ác Nguyễn Hoài Nam cũng được gọi về để khóc cùng. Chỉ còn biết khóc chứ còn biết làm gì nữa. Phật Pháp Vô Biên, luật Nhân Quả không nhìn, không nghe, không tiếng nhưng không bao giờ bỏ lọt tội, không bao giờ gia giảm tội...

Cuộc đời vô thường, sắc sắc không không, ân ai nấy hưởng, họa ai nấy chia, xin đừng mang nghiệp chướng vào thân khi báng bổ Thánh Thần, hay không Tôn Sư trọng Đạo...

Khóc đi những kẻ phá Chùa cứ khóc,
Khóc để mai sông cạn khóc đá mòn...

Mai Tú Ân