27/4/17

Trời đã sanh ra ĐCS rồi sao còn sanh ra và Phạm Thành và Mai Tú Ân nữa ?


Nhà văn Phạm Thành.

Lực lượng đấu tranh giải thể cộng sản cầm quyền ở Việt Nam để Việt Nam tiến tới một xã hội có dân chủ hiện vẫn như “trứng để đầu gậy”. Bởi lực lượng của cộng sản cầm quyền thì hùng mạnh, còn lực lượng dân chủ thì quá nhỏ, quá yếu, lại phân tán thành các nhóm nhỏ, hoạt động theo quy tắc nhóm nào biết nhóm đó. Lực lượng đã mỏng lại phân tán thiếu cố kết lại với nhau như vậy, nên đã mỏng, đã yếu lại càng thêm mỏng thêm yếu. Nhiều người nhận định rằng, cộng sản thực sự không mạnh, nhưng ta chẳng làm được gì họ bởi ta quá yếu. Tôi thấy nhận định này rất đúng.

Nhà văn Mai Tú Ân

Không những không cố kết lại với nhau được, từ gần một năm nay trên không gian mạng truyền thông xã hội lại dấy lên “phong trào” chia rẽ vùng miền: Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam kỳ; phân biệt cờ đỏ, cờ vàng; phân biệt quốc nội, hải ngoại. Cho rằng chỉ cờ vàng mới là cờ dân tộc, chỉ Nam Kỳ mới chịu nỗi đau ghê gớm của cộng sản, chỉ Nam Kỳ mới chống cộng triệt để; chỉ Nam kỳ mới xứng đáng nhận tiền hỗ trợ đấu tranh của Việt Kiều, vân vân. Từ đó dẫn đến “cuộc chiến” giữa hội này với nhóm kia, người này với người kia, làm cho phong trào đấu tranh đã yếu lại rơi xuống tình trang lê lết. Có thể dẫn chứng vô khối những chuyện này vừa mới xảy ra ngày hôm qua và nay vẫn đang tiếp tục diễn ra. Và hiện nay tôi còn có cảm nhận rằng, kể từ khi Donad Trump làm tổng thống nước Mỹ, với những tuyên bố xóa sổ thể chế độc tài, thể chế cộng sản, đặc biệt nả 59 quả tên lửa vào Syria, một nhóm người Việt ở trong nước và nước ngoài dấy lên “phong trào” đòi cứu xét lại Hiệp định Giơ-ne-vơ (Genève) năm 1954, Hiệp định Pari năm 1973, nhằm tiếp tục chia cắt đất nước, rằng miền Bắc thì thuộc Tàu, miền Nam thì Mỹ quay trở lại.

Thật là những ý nghĩ điên rồ, lẩn thẩn và thiểu năng trí tuệ. Cộng sản Bắc Việt vi phạm Hiệp định Pari đưa quân cưỡng chiếm miền Nam, nhưng cái được là thống nhất đất nước. Người lính Việt Nam Cộng hòa với vũ khí còn cả đống nhưng họ buông súng là vì họ là ngươi Việt Nam, trong tim óc họ có tình yêu đất nước, có nguyện vọng thống nhất đất nước. Họ chỉ chưa biết rằng, đất nước, dân tộc rơi vào tay cộng sản chỉ còn có một đường tiến, đó là tiến xuống Âm Phủ. 5 năm sau, 10 năm sau, họ mới biết điều đó thì đã muộn. Đất nước Việt Nam liền một dải như hiện nay đã có máu xương của biết bao người Việt Nam đã ngã xuống ở cả hai bên. Đó là lịch sử. Và trang lịch sử đó, giờ đây đã sang một trang mới khác. Đó là trang cộng sản cầm quyền thống trị, cai trị, đàn áp, tiêu diệt quyền sống, quyền làm người trên toàn cõi Việt Nam. Nỗi đau cộng sản của người Nam Kỳ, một phần người Trung Kỳ mới được nếm từ năm 1975, còn người Bắc Kỳ, một phần người Trung Kỳ thì đã được nếm từ những năm 1945. Vậy thì, ai đau nỗi đau cộng sản hơn ai? Ai biết cộng sản tàn ác hơn ai?

Đừng coi mình là người Nam Kỳ, một phần người Trung Kỳ mới là người chống cộng sản cầm quyền kiên quyết và triệt để, còn người miền khác, đặc biệt là người Bắc Kỳ thì không.

Tôi chỉ đưa một dẫn chứng khá đặc biệt. 

Tôi biết nhà văn Mai Tú Ân cũng khá lâu. Cha mẹ Mai Tú Ân là cán bộ người miền Nam, tập kết  ra Bắc năm 1954 và sanh ra ông ở đó. lại sinh ra Nhưng chưa đến tuổi trưởng thành thì gia đình ông lại trở về làm việc và sinh sống ở Sài Gòn. Thân phụ của nhà văn Mai Tú Ân là Nguyễn Xuân Như, một vị tướng Cộng Sản, và là Đại Biểu Quốc Hội Việt Nam ba khoá liền, khoá 1, khoá 2 và khoá 3. Thân  mẫu của ông là một đảng viên CS cao cấp tên Lê Thị Ngọc Dung, Phó giám đốc bệnh viện Từ Dũ.   Ngoài ra thì có rất đông họ hàng, cô dì chú bác, anh em của Mai Tú Ân làm trong các ngành như CA, AN, Quân Đội...Và hiện thì ông cũng khác hẳn với đa phần anh em đấu tranh dân chủ là ông vẫn có một cuộc sống ung dung no đủ với gia đình của mình. Với chính quyền CS VN thì nhà văn Mai Tú Ân cũng không không hề có bất kỳ mâu thuẫn đối nghịch nào cả, và ông cũng không ở trong nhóm   lợi ích, hay tư bản Đỏ nào để mà phải đả phá vì lợi ích băng nhóm. Thế nhưng tất cả những điều trên không ngăn cản ông trở thành một trong số các chiến sĩ đấu tranh dân chủ hàng đầu và không khoan nhượng với chế độ CS...

"Nếu chúng ta cứ phải có lý do chính đáng, những mối thù thâm căn cố đế với CS hay những bất đồng không thể hoà giải với CS thì chúng ta mới dấn thân vào công cuộc đấu tranh với CS thì chúng ta cũng chỉ là những người đi trả thù riêng tư, hay là những người bị đè nén quá nên phải vùng lên. Còn tôi thì đơn giản hơn khi tôi chấp nhận hy sinh vì lý tưởng ,vì những ước vọng tốt đẹp của người dân chứ không phải vì báo thù."

Đúng là một gia đình đỏ rực màu cộng sản. Với một lý lịch như thế thì Mai Tú Ân đích thực không chỉ là một “Hạt giống đỏ” mà là “Hạt giống đỏ rực” của chế độ cộng sản cũng như phải là một tay CS cuồng tín bảo vệ chế độ ấy. Nhưng chúng ta không thấy điều đó ở nhà văn mà chỉ thấy hiện nay, nhà văn Mai Tú Ân nổi lên như một chiến binh dũng cảm, chống cộng sản cầm quyền quyết liệt nhất. Nhà văn đi biểu tình, bị công an bắt, quẳng lên xe như quẳng một con lợn, nhà văn cũng không ngán. Lần sau, lại thấy nhà văn có mặt trong đoàn biểu tình. 

Còn về viết lách, “Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ” của nhà văn thì thôi rồi. Mai Tú Ân viết như người bổ củi với bút lực kinh khủng khi mấy năm nay vừa rồi với ngày nào cũng một vài bài văn rực lửa hay thống thiết, vừa mạnh mẽ, sắc bén nhưng lại rất tình người.

"Có nhiều bài viết tôi đã vừa khóc vừa viết anh ạ" Mai Tú Ân đã một lần nói với tôi như thế, và tôi hoàn toàn tin, bởi chính tôi cũng vậy khi đẩy cảm xúc đến tận cùng khi viết. Không có tuần nào nhà văn này không khai vài ba “đao” với cộng sản. Và hơn hết, Mai Tú Ân còn luôn như một bà đỡ, hễ nơi nào có “biến lọan” chống cộng sản là nhà văn có bài cổ vũ khích lệ bà con và lên án nhà cầm quyền. Người trong phong trào đấu tranh, bất kể là ai, hễ bị “đánh” là nhà văn lên tiếng bênh vực. Nhà văn nói, tôi luôn trân trọng từng ánh mắt, từng giọt mồ hôi của những người đấu tranh khi hướng về phía tà quyền cộng sản. Cá tính, lối sống là việc riêng của họ. Họ có đấu tranh, dù ít dù nhiều, đều phải trân trọng, đều phải đưa bàn tay ra đón họ, biểu dương khích lệ họ. Và nhà văn đã vào cuộc bênh vực cho lẽ phải, cho các đàn em bị bức bối một cách hết lòng mà chẳng hề để ý đến chính nhà văn luôn bị những kẻ xấu của phong trào ngầm tẩy chay hay nói xấu từ khi ông xuất hiện.

Nhưng, nhà văn Mai Tú Ân cũng rất kiên quyết, và có thể trở thành cực đoan khi có kẻ phá thối, quấy nhiễu, cản trở phong trào chung. Trong nhiều tác phẩm văn chương, bài viết nhà văn đã thể hiện, nhà văn ghét nhất những kẻ phản bội. “Tính tôi ghét nhất là sự phản bội”. Nhà văn lạnh lùng nói vậy. Chắc nhiều người cũng còn nhớ vừa mới đây, nhà văn Mai Tú Ân như bắn cả loạt trung liên vào những người không ủng hộ “Lời kêu gọi toàn quốc xuống đường biểu tình” của linh mục Nguyễn Văn Lý, những kẻ chê bai, nghi ngờ Vũ Quang Thuận ( Võ Phù Đổng), những kẻ ném đá vào Le Dung Vova..v..v..

Một con nhà nòi cộng sản, lại là một nhà văn mà dấn thân hết mình cho công cuộc đấu tranh dân chủ như Mai Tú Ân thì thật là một hiện tượng hiếm hoi.

Sống dưới chế độ cộng sản, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Vấn đề là ở tâm, trí, dũng của mỗi người, chứ nào phải là vùng miền hay cờ quạt nọ kia mới có tinh thần triệt để chống cộng sản cầm quyền.

Nhà văn Mai Tú Ân, sản phẩm hội tụ của hết thảy mảng màu sáng tối của đất nước nhưng nhờ có tâm, trí, dũng mà ông đã chọn và quyết liệt dấn thân trên con đường ông đã chọn, không lăn tăn, vùng miền, đỏ hay vàng...

Tôi trân trọng ông !

Nhà văn Phạm Thành

25/4/17

Đồng Tâm - Hãy thả nốt người của chính quyền và kết thúc vụ việc trong thắng lợi...




Đói là lời khuyên chân tình của tôi đối với bà con Đồng Tâm, Mỹ Đức Hà Nội. Tôi đứng ở đâu, vị trí nào thì hẳn là rõ ràng và bà con không thể nhầm lẫn về tôi hay quan điểm của tôi. Và cho dù có nhiều người không đồng ý, hay phản đối tôi thì tôi vẫn cho rằng, hãy thả nốt những người còn lại và kết thúc vụ việc trong thắng lợi.



Đồng bào đã thả ông Đặng Văn Cảnh, trưởng ban tuyên giáo huyện Mỹ Đức, tức là người có chức vụ cao nhất đã được thả vậy thì những người sau cũng chắc chắn được thả mà thôi. Hãy gạt bỏ những thủ tục, hay đòi hỏi nhiêu khê nào đó mà mau chóng thả nốt những người còn lại chỉ với những điều kiện mà chắc chắn bà con đã đạt được với bên chính quyền. Cũng đừng câu nệ quá chuyện cam kết, hay giấy tờ này nọ, vì nói thật lòng những lời cam kết đó là không đáng tin. Chỉ cần có lời đảm bảo không truy tố bất cứ ai, cũng như thảo luận lại về đất đại. Việc gặp lãnh đạo như ông Nguyễn Đức Chung không thành thì cũng chẳng quan trọng gì cho lắm. 

Chắc chắn có nhiều quan điểm khác, nhưng nếu đặt trên quan điểm của người dân Đồng Tâm thì đây chính là lúc kết thúc cuộc chơi khi đang thắng lợi. Tất nhiên quyền quyết định là của bà con Đồng Tâm, và ý kiến của tôi chỉ là của một người bên ngoài thôi. Và cho dù bà con quyết định như thế nào đi nữa thì tôi vẫn ủng hộ bà con hoàn toàn tuyệt đối. 

Nhưng trong tim ngập tràn yêu thương với những người đồng bào can đảm của mình, tôi vẫn chỉ muốn nói với đồng bào rằng, hãy trả tự do cho họ và cho cả chính mình nữa. Các bạn đã thắng lợi, người dân Đồng Tâm, Mỹ Đức đã thành công.

Mai Tú Ân


Mai Tú Ân

22/4/17

Cuộc "Cách Mạng Bé" của người dân Đồng Tâm, Hà Nội...



Mặc dù cái kết của cuộc nổi dậy ngày 15/4 vừa rồi của người dân Đồng Tâm, Mỹ Đức Hà Nội không được ưng ý lắm cho những người ưa chuyện lớn, với các cuộc Cách Mạng long trời, lở đất hay thiêu cháy dãy Trường Sơn với cảnh đầu rơi máu chảy giữa tiếng quân reo...



Chả có gì cả với cảnh đầu voi đuôi chuột, một cuộc cách mạng ầm ĩ lúc phất cờ và tịt ngòi khi đã thành công. Giống như anh tắt điện hết pin khi vừa đi tới đích vậy. 

Nhưng, ở trên đời luôn có chữ nhưng cho mọi sự kiện, nhưng không phải như vậy lả như vậy đâu. Chúng ta hãy nhìn lại về cuộc "Cách Mạng Bé" ngày 15/4/2017 này khi âm vang của nó còn chưa dứt trong huyết quản. Khi người dân còn hò reo mừng chiến thắng, khi các tiệc rượu mừng nơi các chiến binh cách mạng cùng điệu nhảy sale- sale còn đang dập dìu nơi góc phố thì chúng ta sẽ lần giở lại mục "Cảo Thơm" về sự kiện này như nó vốn có nhé. 

Tại sao lại gọi đây là một cuộc "Cách Mạng Bé" ? Thì bởi vì nó không lớn nên gọi nó là bé, nhưng nó là một cuộc Cách Mạng thì không thể bài bác được. Lần đầu tiên người dân Việt Nam phẫn uất, phẫn uất về chuyện đất đai, chuyện dồn điền đổi thửa đâm ra thiệt thòi, lại phẫn uất khi chính quyền chơi trò bạo lực, hèn hạ bắt cóc người của mình nên họ đã phản ứng tương xứng với hành động của chính quyền. Họ đã bắt cán bộ và các lính CSCD được đưa về để đàn áp họ. Chắc trong cơn phẫn uất, họ tiện tay tóm lấy vài anh với mục đích trả đũa. Nhưng hôm đó có lẽ là ngày tốt cho người thợ săn nên có cả một xe chở đầy CSCĐ chạy vào nộp mạng và bà con cứ hứng như hứng hoa. Cuối cùng kiểm ra thì thấy vớ được đến gần 40 em với đủ khiên, gây, giáp, bình xịt cay, roi điện...Bà con kiểm tra tiếp thì thấy toàn chuyện động trời với xe chứa biển số giả. Các anh CSCĐ này cũng chả có giấy tờ gì chứng minh tư cách quân nhân cả, cứ y như là một bọn không cha không mẹ vậy. 


Nhưng thôi. Chuyện mấy ông CA, AN mà gian dối lừa đảo thì có gì lạ nên bà con cho nhập kho hết. Các biện pháp an ninh của những ông, những bà, những em chưa bao giờ làm an ninh được tung ra, trong đó có cả chiêu giật mình. Tẩm xăng vào tù binh và sẵn sàng cho phóng hoả để biến họ thành 40 Lê Văn Tám thế kỷ 21. Chiêu này đã gây khủng hoảng bên ngoài nhưng lại chẳng thể thực hiện được ở tại chiến trường. Đổ xăng vô người thì một chút lại khô, không lẽ đổ cả ngày cả đêm. Cứ khô xăng ta lại châm xăng mới ? Rồi mấy anh lính không biết cởi quần áo có xăng ra...

Thế là khủng hoảng, thế là cách mạng bé đã nổ ra vào đúng vào ngày 15/4/2017. Có nhiều sự kiện lớn bé nhưng chúng ta hãy để cho các sử gia làm việc về việc này. Còn chúng ta chỉ phân tích về việc gì đến được tai mà thôi. Anh chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung được lãnh ấn tiên phong đi điều đình với người nông dân nổi dậy. Anh Chung trước đây là giám đốc CA và từng thương lượng thành công nhiều vụ với bọn xấu. Nhưng rõ ràng sự việc kéo dài như thế thì chứng tỏ anh Chung không có toàn quyền trong việc thương lượng. Vụ việc dây dưa như thế thì anh Chung chắc sẽ liên tục bị các đỉnh cao trí tuệ ở Ba Đình ra xăm soi. Và cuối cùng thì đạt được thoả thuận với những người dân Đồng Tâm nhưng trong một tư thế yếu kém hoàn toàn. Anh đến gặp họ nhưng không vào xã mà mời họ lên huyện. Căng thẳng dâng cao khi ông chủ tịch thành phố chờ đón ở huyện mà chẳng có ai đến. Vậy thì ai thắng ai là ở chỗ họp ở huyện hay xã ? Cuối cùng thì họp ở...xã Đồng Tâm. Hẳn là chính quyền của ông Chung đã chi ra nhiều và hứa hẹn nhiều cho người dân Đồng Tâm mà chỉ biết đầu tiên là chính quyền lót tay 1 tỷ đồng để gọi là sửa chữa đường xá. Nhưng sự kiên nghị của anh chủ tịch cũng đáng được lưu ý.

Nhưng khi anh chủ tịch yêu cầu thả người tối hôm trước vì sáng mai họp rồi nhưng yêu cầu của anh bất thành. Có thể người dân Đồng Tâm thấy nghi ngờ chi đó nên chỉ có anh trưởng ban tuyên giáo huyện được thả thôi. Tất cả mọi thoả thuận hay hứa hẹn đã được giàn xếp trướ rồi nên cuộc gặp mặt giữa ông chủ tịch Hà Nội với người dân chỉ là thủ tục mà thôi. Anh Chung chủ tịch xuất hiện sáng chói như một ngôi sao điện ảnh trong tiếng vỗ tay rầm rầm chào đón của bà con xã Đồng Tâm nhưng 20 các anh lính CSCĐ còn lại thì cũng phải đợi cho đến khi kết thúc đối thoại, khi mọi giấy tờ đã được Chung chủ tịch bút sa gà chết thì mới được hớn hở ra về.

Những người lính CSCĐ và CA đã được trả tự do đều biết rằng, mặc dù đang bách bối, giận dữ vì người thân của họ cũng đang bị chính quyền bắt giữ nhưng những người dân Đồng Tâm vẫn kiềm chế và cư xử tốt với "tù binh" của mình. Những ngày bị giữ thực sự là những ngày tình quân dân như cá với nước. Các anh hãy lấy đó làm bài học đầu tiên khi trở về với những bộ giáp sắt rằng, phải biết yêu thương giữa đồng bào của mình. Rồi các anh CSCD sẽ bị điều đi đâu đó để đàn áp người dân của mình theo lệnh cấp trên thì hãy nhớ đến những ngày này, khi các anh ở trong tay của người dân Đồng Tâm...

Có những người đáng được khen ngợi như chủ tịch Nguyễn Đức Chung khi thu xếp an toàn cho mọi người. Còn trong lãnh vực thông tin thì trong khi chẳng có ai lên tiếng thì có TTX Vỉa Hè của Le Dung Vova lên tiếng. Rồi còn có những Phạm Thành, Huỳnh Quốc Huy, Phan Vân Bách... và có cả chút Mai Tú Ân nữa đã lên tiếng...

Còn có nhiều việc nữa nhưng có thể coi như cuộc Cách Mạng Bé 15/4 đã thành công rực rỡ. Bà con nhân dân xã Đồng Tâm sụt sịt khóc lóc, cười cười, xin lỗi hay cảm ơn Đảng nhưng cứ là phải xong ký kết giấy tờ thì mới phóng thích tù binh. Cuộc Cách Mạng Bé cũng chết luôn khi chướng ngại vật, chiến luỹ được tháo bỏ và ai về nhà đó. Nhưng tinh thần của cuộc Cách Mạng Bé là bất diệt. Nó sẽ sống mãi với Thủ Đô, sống mãi với Việt Nam và là nguồn cảm hứng bất tận cho phong trào đấu tranh dân chủ, cho việc đấu tranh đòi quyền lợi mà những người dân không tên tuổi ở một cái làng nhỏ bé gần như vô danh ở Hà Nội khởi xướng. Những cụ, những ông, những bà, những em ở cái làng ấy đã bất ngờ đứng lên đấu tranh thành công với chính quyền và làm cho quê hương của họ được ghi danh sử sách với cái tên thật tuyệt đẹp Đồng Tâm... 

Mai Tú Ân

Vụ Đồng Tâm - Kẻ đểu cáng Nguyễn Lân Thắng lại cho ra thông tin đểu cáng...



Giật mình khi đọc những hàng chữ sau đây của Nguyễn Lân Thắng viết về vụ Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội :

"Thanh niên, trẻ con đã đeo bom mìn vào người và sẵn sàng cảm tử" 



Dĩ nhiên chúng ta không thể chờ đợi những điều tốt đẹp từ những kẻ như Nguyễn Lân Thắng nhưng chúng ta cũng không ngờ được sự đểu giả lưu manh của một tên cơ hội như anh ta, chỉ trong một stt ngắn ngủi. Người dân Đồng Tâm đã mệt mỏi lắm rồi trong cuộc đấu tranh đòi quyền lợi của mình, và họ không đáng phải chịu một trò đùa ác ý và khả ố như Nguyễn Lân Thắng đã gán ghép trong khi họ đang ở giữa vòng vây của cả công an lẫn côn đồ.

Người dân Đồng Tâm chỉ vì quá bức bách, quá bị dồn nén, quá bị giày xéo nên họ đã vùng lên để lên tiếng, để đánh động cho mọi người biết về câu chuyện đáng buồn của họ. Là những người nông dân chân chất, hiền lành thấp cổ bé họng và đã bị chà đạp nhiều năm nên sự phản kháng của họ, tuy không đúng hẳn với luật pháp nhưng hoàn toàn có thể hiểu được. Chúng ta cảm thông và đứng về phía họ với sự cầu mong cho họ thắng lợi và bình yên. Những câu chuyện phản kháng về bắt nhốt người, đổ xăng... cũng chỉ là những điều chúng ta nghe được, mức độ chính xác chưa hẳn là đáng tin, nhưng việc người dân Đồng Tâm đã đối xử tốt với những người của chính quyền bị bắt giữ là chuyện có thật. Người dân Đồng Tâm không phải là những người hiếu chiến, và cuộc đấu tranh của họ vẫn căn bản là một cuộc đối đầu phi bạo lực. Và nếu có chuyện bạo lực xảy ra thì người dân Đồng Tâm cũng chỉ là nạn nhân đau khổ mà thôi.

Là những người làm thông tin thì luôn cần đưa tin sự thật và với tấm lòng mong mỏi không có chuyện tai hoạ, chuyện dữ xảy ra với cả hai phía. Nhất là với những người dân Đồng Tâm đang ở trong vòng xoáy của sự kiện mà chỉ một vài tia lửa không đúng chỗ thì sẽ biến thành sự kiện tai bay vạ gió ngoài sự mong muốn của mọi người dân. Truyền thông lề phải đã bóng gió nói đến sự chuẩn bị chiến đấu của người dân Đồng Tâm với bom xăng, ụ chiến đấu, dao, gậy....hòng làm cho cả nước tin rằng Đồng Tâm đang là một làng chiến đấu, hay một dạng kiểu như :"Công Xã Đồng Tâm" vậy. Toàn là những vũ khí giết người, của một cuộc chiến...

Có lẽ không thoả mãn với sự "yên bình" của sự kiện mà gã phóng viên đểu Nguyễn Lân Thắng đã thông tin còn đểu hơn nữa với chuyện tào lao là thanh niên Đồng Tâm với bom mìn quấn vào người như bọn khủng bố máu lạnh IS để sẵn sàng sống mái với chính quyền. Sự khích bác rẻ tiền, sự xui nguyên giục bị, đổ thêm dầu vào lửa và vô trách nhiệm khi đưa thông tin về vụ việc của NLT khiến người ta không cần phải tìm hiểu về những ẩn ý xấu xa trong đó. Đó chỉ là một điều ác mà Nguyễn Lân Thắng đã cột vào câu chuyện với một vẻ ác độc không giấu diếm, hoặc một vẻ cười cợt chế riễu không thể chấp nhận được trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng này. Thật đáng phẫn nộ khi chỉ bằng vài chữ ngắn ngủi trong stt trên thì Nguyễn Lân Thắng đã đưa người dân Đồng Tâm lên thành một thế lực hung dữ đối đầu sống mái với chính quyền, trong khi thực tế họ lại là những nạn nhân bị áp bức của chính quyền. Và luận điệu khét lửa này của Nguyễn Lân Thắng thì chỉ có chính quyền là đồng điệu với anh ta nếu họ quyết định dùng bạo lực với người dân Đồng Tâm. Với một thành tích kêu gọi chống lại biểu tình ngày 5/3 của linh mục Nguyễn Văn Lý, thì thành tích phản dân chủ này của Nguyễn Lân Thắng đã không còn gì phải bào chữa nữa.

Nguyễn Lân Thắng cứ nên đi làm từ thiện, và lấy tiền của những người nào ngu nghe theo anh ta, hoặc anh ta cứ đi chơi gái vị thành niên đi và coi chừng bị bắt, anh ta cứ tự sướng với bất cứ cái gì của anh ta nhưng anh ta không được phép nói đến đấu tranh dân chủ, công bằng xã hội, binh vực người dân nghèo, dân oan nữa. 

Bởi anh ta không xứng đáng làm một người như thế khi tuyên bố vô trách nhiệm, đểu cáng và không thể chấp nhận được khi đang đứng ở đâu đó chứ không phải đang ở phía người dân của mình...

Mai Tú Ân

21/4/17

Đồng Tâm - Đừng nhúng tay vào tội ác nếu không muốn chết vì tội ác..




Sự kiện những người dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội bất mãn vì chuyện đất đai bao năm khiếu kiện chính quyền không giải quyết, nay lại bùng phát cơn uất ức khi chính quyền tổ chức bắt người một cách không trong sáng nên người dân đã nổi giận vùng lên. Họ bắt lại người của chính quyền nhốt lại và rào làng phong tỏa vào ra và sẵn sàng sống mái với chính quyền. 



Việc người dân Đồng Tâm bắt giữ tới 38 cán bộ chính quyền cùng CSCD được điều đến để đàn áp họ đã chứng tỏ điều gì ? Đã chứng tỏ đây là lần đầu tiên có một sự kiện chống đối công khai với chính quyền với việc bắt giữ người của chính quyền. Điều này cho thấy rằng nỗi uất ức căm hận của người dân đã tới đỉnh điểm không thể chịu đựng được nữa. Không có những kênh nào để họ biểu thị thái độ nên họ đã chấp nhận mọi sự đàn áp bắt bớ của chính quyền với họ và gia đình để vùng lên phản kháng, để đánh lên một tiếng chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người biết về tệ nạn ăn cướp, ăn chặn, ăn gian đất đai của họ mà những kẻ đại diện cho chính quyền và những kẻ lợi ích nhóm đã đè nén lên họ. Như một sự tất yếu đang diễn ra thì những người dân nghèo, thấp cổ bé họng ở xã Đồng Tâm, Hà Nội sẽ như một con giun xéo lắm phải quằn đã vùng đứng dậy chứng tỏ sức mạnh của mình. 

Chính quyền Hà Nội đã có những phản ứng đầu tiên và tạm thời làm hài lòng tất cả những người yêu công bằng xã hội và yêu cả sự bình yên, an lành cho tất cả. Họ đã phóng thích những người bị bắt giữ bất công cũng như bước đầu kết tội và bắt giữ những quan tham trong vụ việc đất đại này. Người dân Đồng Tâm cũng đã phóng thích phân nửa trong số người bị bắt giữ, và phần lưu giữ còn lại cũng chỉ là thủ tục để đảm bảo cho những cam kết của chính quyền mà thôi. Người dân Đồng Tâm không có lợi gì khi cầm giữ lâu thêm nữa những người đại diện của chính quyền mà họ chỉ muốn có được những sự gặp mặt với những người lãnh đạo cao nhất của Hà Nội như ông chủ tịch Nguyễn Đức Chung hay ông bí thư Hoàng Trung Hải để nhận được lời đảm bảo chắc chắn nhất cho những gì đã được nêu ra. Và chúng tôi tin với sự tin tưởng vào người dân Đồng Tâm vốn là những nông dân chất phát, hiền hoà thì việc các ông đến gặp người dân với sự cam kết rõ ràng thì vấn đề sẽ được giải quyết. Người dân Đồng Tâm khi đã an tâm về cách xử lý đầy đủ về tình, về lý thì họ sẽ phóng thích nốt số cán bộ còn lại và ai về nhà nấy mà không tổn thất gì nhiều.Vụ việc Đồng Tâm sẽ chỉ là tiếp nối cũng như mở ra như một sự đấu tranh cần phải có cho một xã hội dân sự tiến bộ bình thường mà thôi.

Hoà bình đã trong tầm tay. Nhưng...

Nhưng đáng tiếc là các ông lãnh đạo Hà Nội vì nhiều lý do nào đó đã không đến hay chưa đến gặp người dân Đồng Tâm, gây nên một tâm lý bất an, không tin tưởng nơi người dân dẫn đến cuộc khủng hoảng kéo dài một cách không đáng có. Phải chăng lãnh đạo đến gặp người dân của mình là điều gì nguy hiểm hay không đáng khi xảy ra khủng hoảng ? Phải chăng khi có sự khủng hoảng thì lãnh đạo lại từ chối cơ hội gặp người dân để giải quyết khủng hoảng trên tinh thân tôn trọng những người dân của mình ? Rất khó hiểu về các động thái mâu thuẫn của lãnh đạo Hà Nội lúc này. Và với những sự không nhất quán của chính quyền lúc này thì rất có thể vụ việc Đồng Tâm sẽ dẫn đến những hệ quả đau lòng mà chính quyền luôn là kẻ có lỗi. Hãy nhớ rằng thời cuộc đã đổi thay và người dân không còn là những con cừu u mê của một ngày xưa tăm tối nữa.

Tôi xin đưa những câu hỏi bức bối mà nhà văn Phạm Thành đã viết trong một stt ngập tràn cảm xúc của ông tới những kẻ muốn làm khác về sự việc này :

"Ngày 18/4/2017, thiếu tướng công an Tp Hà Nội Bạch Thành Định đã chính thức tuyên chiến sặc mùi chết chóc với dân Đồng Tâm: 
"Chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc theo pháp luật, trên tinh thần XỬ LÝ NGHIÊM những người cố tình kích động, có hành vi giam giữ, bắt người trái pháp luật", và ông ta không quên dụ dỗ: "sẽ khoan hồng với những người nhận thức được hành vi, có ý thức khắc phục hậu quả", và ông ta còn để thòng sợị xích xiết vào cổ dân " đây chỉ là tạm tha". Không thể nghĩ khác, đây là một thông báo của thói “ kiêu căng và khát máu của cộng sản” mở đường cho đàn áp đẫm máu sẽ xảy ra trên địa bàn xã Đồng Tâm, Hà Nội.
Thưa thằng muốn giết người Bạch Thành Định: Kẻ cướp đến cướp nồi cơm của nhà mày, vàng bạc châu báu của nhà mày, mày sẽ xử lý thế nào? Kẻ bắt vợ con mày, ông bà bố mẹ mày phải sống kiếp nô lệ, bưng bô cho kẻ khác, mày định xử lý thế nào? Kẻ lừa gạt bố mẹ mày cả đời, hứa hẹn cho ăn cơm, ăn thịt, nhưng kẻ đó lại chỉ cho ăn rau ăn cháo, bữa có bữa không, mày định xử lý như thế nào? Chắc chắn mày sẽ phản kháng lại, mày phải đòi lại những gì là của mày; trước là đàm phán, sau là mày phải thề chết để giành lại cái gì là của mày, dù của cải của mày chỉ là của cải ăn cướp được. Nếu mày không làm thế, mày không còn là con người.
Dân đéo còn gì để mất nữa, đành phải cố kết lại với nhau phản kháng chống lại chúng mày, bằng cách bắt nhốt người của chúng mày lại, (tổng cộng 38 người) và kiên quyết chống lại CSCĐ của chúng mày đến đàn áp. Sàu ngàn người dân Đồng Tâm, họ không có vũ khí trong tay. Họ chỉ có thể sử dụng gạch đá, gậy gộc, xăng lửa để chống lại. Họ thừa biết rằng, phản kháng lại chúng mày như vậy là họ đã cầm chắc: một phần sống mười phần chết. Nhưng không còn có cách nào khác. Họ phải liều mạng chống lại nhằm vớt vát lại ít nhiều tài sản của cải bị của họ đã bị đảng của mày cướp gần hết. Họ là con người, họ có quyền và được quyền hành xử như vậy. Nếu họ không hành xử như vậy, ai sẽ là người đưa đến sự công bằng cho họ. Không có ai hết.
Thực tế đã rõ ràng như vậy. Vậy kẻ kích động, bắt ngươi, giam giữ trái pháp là ai? Kẻ “cố tình kích động, có hành vi giam giữ, bắt người trái pháp luật", chính là mày, là chúng mày, là đảng của chúng mày.
Dù vậy, họ vẫn còn hy vọng tin vào sự giải quyết có tình có lý của đảng chúng mày. Bởi vậy mà họ đã đồng ý thả 18 con tin, giữ lại 20 con tin.
Trong khi cả xã hội lo lắng cho dân, tự nguyện xung phong làm trung gian hòa giải giữa chính quyền và dân thì mày lại như kẻ đổ dầu vào lửa, như chó săn điên tru lên nhưng tiếng nói sục mùi máu chết chóc cho lương dân như vậy? Mày có còn là con người nữa không? Hiện tại 20 cán bộ, an ninh còn đang bị dân giam giữ, chỉ cần một kích động nhỏ chọc tức dân, khả năng cao dân sẽ lập tức đem 20 cán bộ này làm mồi cho ngọn lửa"
Nhà văn Phạm Thành

Không thể để những kẻ chỉ muốn bạo lực nhúng tay vào những vụ việc cần có tình đồng bào, nghĩa dân tộc. Không thể để cho những bàn tay lông lá của những kẻ thủ ác sẵn sàng làm ác với những người dân Đồng Tâm không muốn gì hơn là sự công bằng xã hội cho họ và con cháu họ. Vụ việc Đồng Tâm chỉ là một sự việc bình thường trong một xã hội cởi mở phát triển. Ở đó có sự tuân thủ pháp luật, có sự bứt néo vượt pháp luật ở mức độ vừa phải xứng tầm với mức chà đạp pháp luật nhưng không ai bị hại cả, chứ nhất định không có sự đàn áp thô bạo của pháp luật đối với những người dân của mình. Đối thoại chứ không phải và không bao giờ nên là đối đầu với người dân của mình luôn là lời giải đáp đúng đắn nhất.

Đừng nhúng tay vào tội ác, nếu không muốn chết vì tội ác...

Mai Tú Ân

Phương thức quản lý đất nước tốt nhất là gì - Nguyễn Trung Lĩnh



Xin kính tặng những người: nông dân, công nhân, thanh niên, sinh viên trên cả nước và bạn đọc khắp nơi !

Nguyễn Trung Lĩnh, Hà Nội, tháng 04.2017.

Tác giả Nguyễn Trung Lĩnh

Sau khi có hướng đi đúng đắn nhất mà tôi đã trình bày là chúng ta phải thừa nhận các nước Phương Tây phát triển cao như: Mỹ, Nhật, Đức, Anh, Pháp, Úc, Canada, các nước Tây Âu, Bắc Âu rất đúng đắn và tương đối chuẩn mực trên mọi khía cạnh. Việt Nam ta cần thân thiện, học hỏi họ và làm đồng minh thân cận với họ, đồng thời sáng tạo thêm nhiều vấn đề mới. Đó là con đường đúng nhất để dân tộc ta nhanh chóng phát triển về mọi mặt. Sở dĩ tôi phải nhắc lại vấn đề quan trọng bậc nhất này vì trong nước ĐCSVN không làm như vậy, mà trong hơn 70 năm qua họ theo các nước cộng sản cũ là Liên Xô, Đông Âu và Trung Quốc nên dân tộc ta thấp kém mọi mặt như bây giờ. Nay tôi xin được trình bày vấn đề quan trọng thứ hai đối với đất nước ta đó là Phương Thức Quản Lý Đất Nước tốt nhất chúng ta cần, tức là cách thức quản trị quốc gia, hệ thống quản lý đất nước hay hệ thống chính trị của nước ta tốt nhất là gì, hay Hiến pháp chuẩn nhất của nước ta phải như thế nào? Vấn đề này đa số các nước phát triển cao trên thế giới như: Mỹ, Nhật, Đức, Anh, Pháp, Úc, Canada, các nước Tây Âu, Bắc Âu họ đã làm từ 100-200 năm nay. Ấy thế mà ở nước ta hầu như cấm đoán người dân suy nghĩ, để ý tới vấn đề này. Đa số các đảng viên ĐCSVN, kể cả các đảng viên cao cấp của ĐCSVN cũng ít nghĩ tới hay không dám nghĩ tới, không thèm nghĩ tới, kể cả giới trí thức và người giàu có cũng ít suy nghĩ về vấn đề này, mà chủ yếu tung hô ĐCSVN, cái gọi là tung hô “chế độ” do ĐCSVN độc tài cai trị đất nước và dân tộc ta. Đây là một thảm họa và thiếu sót lớn của đất nước chúng ta. Không có một Phương Thức Quản Lý Đất Nước đúng nhất thì làm sao đất nước ta phát triển mạnh mẽ về kinh tế và nâng cao dân trí toàn dân, đuổi kịp các nước phát triển cao trong tương lai gần và nước ta trở thành cường quốc thế giới được? Thiết nghĩ rằng đề tài quan trọng bậc nhất này phải được toàn dân ta bàn luận công khai trên các phương tiện truyền thông mới đúng.

Lâu nay ĐCSVN quản lý và lãnh đạo đất nước ta bằng phương thức toàn trị, áp đặt, áp bức toàn dân, một mình duy nhất không cho người dân, báo chí, TV hay bất cứ một tổ chức chính trị hay đảng phái nào phê phán chỉ trích và cạnh tranh với mình. Đây là một thiếu sót, sai lầm rất nguy hiểm và tai hại cần loại bỏ ngay. Do chỉ có một mình độc quyền nên ĐCSVN thích có Hiến pháp và pháp luật thế nào là tùy ý. Thực chất ĐCSVN hay Ban chấp hành trung ương ĐCSVN có gần 200 vị đứng trên Hiến pháp, đứng trên pháp luật, đứng trên nhà nước và chính phủ, thành lập các đảng bộ và chi bộ ở khắp mọi nơi để khống chế toàn bộ bộ máy nhà nước từ trung ương đến địa phương, khống chế quân đội và công an, khống chế tất cả các trường học và khống chế tất cả các doanh nghiệp lớn nhỏ, thông qua đó khống chế toàn dân Việt Nam. ĐCSVN bắt toàn dân ta phải cuối đầu tuân phục mình, dùng lực lượng an ninh để dọa nạt và khống chế tất cả các tổ chức trên cả nước. Thực chất họ bắt toàn dân ta làm nô lệ, họ tham nhũng, nâng giá gấp nhiều lần tất cả các dự án để rút tiền chia nhau, tuyển mộ viên chức nhà nước vào bộ máy thừa thãi rất nhiều không cần thiết để các cán bộ cao cấp của ĐCSVN thu tiền. Hiện nay một người trẻ tuổi muốn được vào làm việc trong bộ máy nhà nước phải mất từ 500 triệu đến 1 tỷ đồng. Một đảng viên cao cấp của ĐCSVN từ chủ tịch huyện, giám đốc sở hay vụ trưởng, cục trưởng trở lên sau 1-2 khóa làm việc họ thu được số tiền ít nhất là 30 tỷ đồng. Theo tính toán của rất nhiều đảng viên cao cấp của ĐCSVN thì một vị ủy viên trung ương ĐCSVN mỗi năm thu nhập khoảng 500 tỷ đồng. Sau 5 năm hay 10 năm làm ủy viên trung ương ĐCSVN họ có số tiền khoảng từ 2500 tỷ đến 5000 tỷ đồng. Còn các ông Ủy viên Bộ chính trị chỉ cần làm một khóa cũng có số tiền gấp vài chục lần như trên. Thực chất họ đã và đang áp bức, bóc lột dân Việt Nam chúng ta, bán hết tài nguyên, khoáng sản của đất nước và dân tộc để thu tiền vào túi họ.

Với hình thức quản lý đất nước sai trái của ĐCSVN hơn 70 năm ở miền Bắc, 42 năm trên cả nước và hiện giờ cán bộ lãnh đạo cấp cao của nhà nước đa số là con cháu các ông đảng viên lớn của ĐCSVN không có tài và thiếu đạo đức, không có năng khiếu bẩm sinh về chính trị nên đất nước ta không được tổ chức và lãnh đạo đúng, không ban hành được những chính sách tốt để khắc phục những yếu kém trên cả nước, nên nước ta vẫn là một trong 40 nước nghèo khổ nhất thế giới, tụt hậu toàn diện so với các nước trong khu vực và trên thế giới.

Từ những năm 1989-1991 các nước có ĐCS độc quyền toàn trị ở Liên Xô cũ và Đông Âu sụp đổ, lãnh đạo ĐCSVN tìm chỗ bám víu khác đó là ĐCS Trung Quốc. Lãnh đạo ĐCS Trung Quốc hiểu vấn đề và bắt ép lãnh đạo ĐCSVN cuối đầu quy hàng thuần phục, chịu sự điều khiển, sai bảo của phía Trung Quốc. Từng bước sau gần 30 năm Trung Quốc đã khống chế được lãnh đạo ĐCSVN từ cấp cao nhất đến cấp tỉnh, khống chế được hầu như toàn bộ nền kinh tế nước ta, người Trung Quốc đã tràn sang nước ta làm ăn, lập các làng riêng của người Trung Quốc ở khắp mọi nơi. Nhiều dự án như Boxite Tây Nguyên, nhiều nhà máy điện, nhiều khu đất trên cả nước (300 ngàn ha), FORMOSA Hà Tĩnh, đường sắt trên cao Hà Đông-Cát Linh,,v,,v, do phía Trung Quốc làm chủ, làm ăn chỉ có lợi cho phía Trung Quốc, ngược lại rất có hại cho nước ta. Nguy cơ lớn nhất của dân tộc ta lúc này là lãnh đạo ĐCSVN ý thức được sự yếu kém của mình trong vấn đề lãnh đạo đất nước, nhân cách đạo đức tồi, sợ nhân dân nổi lên lật đổ nên cố bám víu bằng mọi giá, bằng cách dựa vào ĐCS Trung Quốc để độc quyền cai trị dân tộc ta nên phải nhượng bộ và ưu đãi tất cả mọi thứ có lợi cho Trung Quốc nhưng lại có hại cho dân tộc ta, làm theo yêu sách của phía Trung Quốc, kể cả việc họ chấp nhận nước ta làm một tỉnh của Trung Quốc. Bằng cách đó Trung Quốc thâm nhập dần, lấn chiếm dần, khống chế dần dân tộc ta toàn diện trên cả nước, tiến tới đồng hóa và thôn tính dân tộc ta. Nước ta sẽ trở thành một tỉnh của Trung Quốc, lãnh đạo ĐCSVN trở thành quan thái thú của Trung Quốc, dân tộc ta sẽ bị thôn tính và đồng hóa dần từng bước như Tây Tạng, Tân Cương và Nội Mông của Trung Quốc hiện nay. Dân tộc Việt Nam ta sẽ mất tên trên bản đồ thế giới.

Chúng ta muốn có đất nước độc lập tự chủ, luôn phát triển, người dân Việt Nam ngày càng giàu có và văn minh thì vấn đề phê phán chỉ trích bất cứ ai, bất cứ tổ chức, bất cứ đảng phái nào, đặc biệt là Đảng Cộng sản Việt Nam là cần thiết và bình thường. Nhờ phê phán, chỉ trích mà tất cả mọi người, mọi tổ chức, mọi đảng phái biết mình yếu kém, sai sót, chưa hoàn thiện chỗ nào để nỗ lực sửa chữa, khắc phục những điều sai trái, yếu kém để từng bước hoàn thiện. Một đất nước thực chất như là một đại công ty cổ phần, mà trong đó mọi công dân đều là những cổ đông như nhau, vì vậy người dân hay các cổ đông có quyền tham gia và quyết định bất cứ vấn đề gì dù to lớn hay bé nhỏ. Các công dân hay các “cổ đông” phải có quyền bình đẳng làm nên Hiến pháp và pháp luật minh bạch bảo đảm quyền tự do, quyền của mọi công dân, quyền làm người, bảo vệ tất cả các tổ chức, tất cả các công ty kinh tế, bảo vệ công ăn việc làm và sự hạnh phúc của mọi người dân trên đất nước đó, quyền được bầu lên các ê kíp lãnh đạo đất nước và lãnh đạo các cấp chính quyền một cách thật sự tự do, dân chủ. Người dân, nhóm người dân, các tổ chức, các đảng phái chính trị có quyền tổ chức đấu tranh bằng nhiều hình thức để tẩy rửa những yếu kém, những sai sót, những điều xấu và tạo dựng những điều đúng đắn, những điều hoàn thiện phục vụ sự phát triển của đất nước và hạnh phúc của người dân. Một hình thức đấu tranh thiết thực và hiệu quả nhất đó là tổ chức biểu tình ôn hòa, lịch sự có văn hóa để tẩy rửa những điều xấu và bất công trên cả nước mà không ai có quyền cấm đoán.

Các cá nhân, các nhóm hay các đảng phái chính trị trước mùa bầu cử được quyền thể hiện bản thân và giới thiệu đường hướng làm việc, những việc sẽ làm nếu như mình được đa số cử tri hay “các cổ đông” bỏ phiếu ủng hộ. Họ phải có đủ thời gian và được hỗ trợ cần thiết để đi khắp nước hay khắp một vùng nào đó giới thiệu chương trình hành động, trả lời những chất vấn của người dân và các tổ chức về những gì còn chưa sáng tỏ. Bằng sự cạnh tranh lành mạnh của nhiều cá nhân, nhiều tổ chức, nhiều đảng phái trước dư luận và nhân dân cả nước, người dân hay các cử tri có điều kiện suy nghĩ và lựa chọn ai hay đảng phái nào là tốt nhất đối với mình, đối với một khu vực, đối với đất nước? Một ê kíp nào đó khi thắng cử sẽ triển khai chương trình hành động của mình và chịu sự dám sát chặt chẽ của người dân, của báo chí, truyền hình, của các đảng phái đối lập. Nếu họ không làm được việc cho nhân dân hay mắc phải những sai lầm này nọ sẽ buộc phải từ chức hay kết thúc nhiệm kỳ sớm, hoặc các cử tri trong lần bầu cử tới sẽ bầu ê kíp khác lên thay thế. Bằng cách cạnh tranh lành mạnh, tự do và cởi mở đối với nhân dân cả nước, thay đổi theo nhiệm kỳ thì những vấn nạn của đất nước và người dân sẽ được giải quyết. Xã hội ta sẽ tiến bộ vượt bậc, kinh tế sẽ phát triển nhanh, đời sống của người dân được nâng lên không ngừng.

Các nước dầu có và văn minh nhất thế giới như Mỹ, Nhật, Đức, Anh, Pháp, Úc, Canada, các nước Tây Âu, Bắc Âu họ quản lý đất nước bằng phương thức trao quyền tự do, quyền làm người đầy đủ, quyền công dân đầy đủ cho toàn dân nước họ, kết hợp với việc ban hành một Hiến pháp và pháp luật minh bạch. Họ dùng pháp luật chân chính, chặt chẽ và rõ ràng để khống chế các hành động của người dân để ngày càng đảm bảo quyền lợi chính đáng của mọi công dân và mọi tổ chức trên đất nước họ. Chính quyền nhà nước chịu trách nhiệm điều phối, điều hòa, trợ giúp người dân, trợ giúp các tổ chức kinh tế và làm những gì mà các cá nhân và tổ chức tư nhân không làm nổi. Việc phát triển kinh tế, tạo công ăn việc làm trên cả nước do các cá nhân và tổ chức tư nhân đảm trách là chủ yếu. Tất cả những gì mà tư nhân làm được thì chính quyền nhà nước từng bước trao cho tư nhân làm. Việc tham gia quản lý, lãnh đạo đất nước và các cấp chính quyền đều được cạnh tranh lành mạnh, công bằng do nhiều cá nhân và nhiều đảng phái chính trị tham gia. Người dân, các cử tri trên cả nước là những người làm chủ bản thân, làm chủ đất nước thật sự và quyết định lớn nhất. Lãnh đạo đất nước hay lãnh đạo các cấp chính quyền chỉ là những người lãnh đạo thuê cho cử tri cả nước hay cử tri trong một vùng nào đó mà thôi. Ở các nước nêu trên những người tham gia vào công tác lãnh đạo đất nước thường phải có tố chất bẩm sinh quan tâm đến xã hội, quan tâm đến đất nước, quan tâm đến vận mệnh và quyền lợi của toàn dân từ lúc rất trẻ. 

Từ lúc trẻ tuổi vốn có tố chất bẩm sinh, đang rất trong sạch, được định hướng học hành huấn luyện chuyên môn phù hợp nhất, sẽ rất thuận tiện cho việc ra tranh cử, tham gia vào công tác quản lý và lãnh đạo đất nước. Do số lượng người tham gia quản lý và lãnh đạo đất nước rất ít, rất có giới hạn so với dân số, xác suất thành công rất thấp, thu nhập sẽ chỉ đủ để phục vụ công việc nên đòi hỏi những người này phải rất có năng khiếu bẩm sinh, tài giỏi, có thiên bẩm, rất ham thích, đủ kiến thức và năng lực, rất trong sạch, rất cao thượng, đoàng hoàng và minh bạch. Ở các nước văn minh, dàu có và dân chủ, số lượng người tham gia công tác quản lý và lãnh đạo đất nước rất ít. Đại đa số người dân họ lo làm dàu, làm những công việc mà họ ham thích khác để tạo ra sản phẩm mà toàn xã hội cần.

Để có một mô hình, một Phương Thức Quản Lý Đất Nước tốt nhất thì việc xây dựng một Bản Hiến Pháp chuẩn mực là quan trọng số một. Mọi vấn đề quan trọng nhất của đất nước và dân tộc phải thể hiện trong đó. Việc xây dựng một Bản Hiến Pháp chuẩn mực không khó lắm, vì các nước văn minh và dàu có nhất đã làm từ lâu, mà cái khó nhất là những người quyết định làm nên nó phải là những người tài giỏi nhất về chính trị, những người có tấm lòng thật sự đối với người dân và các thế hệ mai sau, những người minh bạch, khách quan nhất quyết định làm nên nó. Người tài giỏi về chính trị chúng ta không thiếu, cái thiếu là biết ai là tài giỏi chính trị, có năng lực thật sự, có đạo đức trong sáng và thật sự yêu nước, thương dân để rồi đào tạo bồi dưỡng, giúp đỡ mặt này mặt nọ, rồi tiến cử và bầu họ lên để họ chịu trách nhiệm trước quốc dân đồng bào? Một Bản Hiến Pháp chuẩn mực phải chứa đựng những nội dung cơ bản như sau:

- Đảm bảo quyền làm người căn bản cho mọi người dân, quyền làm công dân của một nước tự do, dân chủ và nhân bản;
- Đất nước Việt Nam phải được hiểu như là một Đại Tập Đoàn Kinh Tế Cổ Phần của mọi người Việt Nam, vì vậy lãnh đạo đất nước và các cấp chính quyền nhà nước phải được các cử tri bầu lên bằng hình thức dân chủ tự do thật sự, cạnh tranh lành mạnh đa đảng phái chính trị;
- Mọi người dân Việt Nam phải được đảm bảo sự tự do về tư tưởng, tự do tiếp thu thông tin trên toàn thế giới, tự do trao đổi thông tin, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do lập đảng. Không được phép dựng chuyện sai trái, vu khống không có căn cứ, cài bẫy bẩn thiểu để hại nhau;
- Mọi người dân Việt Nam phải được đảm bảo quyền tư hữu về tài sản, đất đai;
- Nước Việt Nam và xã hội Việt Nam phải đảm bảo cơ chế quản lý đất nước bằng một Chính quyền nhà nước với đa đảng phái, hai đảng chính trị lớn nhất làm đối trọng và đối lập nhau, cạnh tranh lành mạnh với nhau trước toàn dân Việt Nam. Mọi người dân, dù thuộc đảng cầm quyền hay các đảng đối lập đều được tôn trọng đối xử và được trợ giúp bình đẳng như nhau;
- Đảm bảo cơ chế tam lập phân quyền;
- Mọi quyền lợi chính đáng của người dân và của các doanh nghiệp kinh tế Việt Nam phải được đảm bảo;
- Giáo dục ở Việt Nam phải đảm bảo quyền lợi chính đáng của mọi người dân và các tổ chức, tính đúng đắn và trung thực, không vì quyền lợi của bất cứ đảng cầm quyền nào hay tổ chức, nhóm người nào;
- Các cấp chính quyền như xã, huyện, tỉnh, thành phố và quốc gia phải được kiện toàn chuẩn mực nhất;
- Quyền phê phán, chỉ trích và quyền được tổ chức đấu tranh với bất cứ cá nhân nào, bất cứ tổ chức nào, bất cứ đảng chính trị nào của mọi công dân và mọi tổ chức trên nước Việt Nam phải được đảm bảo. Quyền được tổ chức biểu tình ôn hòa, văn minh lịch sự của mọi công dân, mọi nhóm công dân và mọi tổ chức, đảng phái chính trị phải được đảm bảo;
- Mọi người Việt Nam và các tổ chức trên đất nước ta chỉ bị khống chế bởi những bộ luật đúng đắn, minh bạch và chặt chẽ do các nhà lãnh đạo được nhân dân bầu lên một cách tự do, đa đảng phái và minh bạch nhất ban hành.
Nếu đất nước ta được quản trị bằng những điều căn bản nêu trên thì đời sống toàn diện của người dân nước ta sẽ được nâng cao nhanh nhất, đất nước sẽ phát triển nhanh và trở thành cường quốc thế giới trong tương lai là điều chắc chắn. Trong tương lai chúng ta sẽ chẳng kém gì người Do Thái, người Đức, người Nhật và sẽ hơn người Trung Quốc. Ý kiến của cá nhân tôi còn thiếu sót, mong rằng sẽ được bạn đọc bổ sung để hoàn thiện hơn. Xin trân trọng cảm ơn bạn đọc!

Nguyễn Trung Lĩnh.

TB: Tóm Tắt Tiểu Sử , Tiểu Sử Toàn Phần, Tập hợp các bài viết hiện có của tác giả Nguyễn Trung Lĩnh :
- Trang Facebook cá nhân:

14/4/17

Liệu có chiến tranh giữa Mỹ và Triều Tiên không ?



Vào lúc này thì 2 tàu sân bay hạt nhân rất hiện đại cùng nhiều tàu chiến lớn nhỏ khác của Mỹ đã "áp sát" Triều Tiên rồi. Đất nước cô độc Triều Tiên thì cũng giống như bao lần khác cũng hung hăng đáp trả bằng những lời thề quyết tử. Chiến tranh giữa một quốc gia hùng mạnh nhất với một quốc gia to mồm đe dọa Mỹ nhiều nhất đang từng giờ, từng giờ đến với nhau với sự không gì cản nổi. 


Và nếu có ai đó còn nghi ngờ không tin sẽ có chiến tranh giữa hai nước này thì tôi xin đưa ra một dẫn chứng rằng, té ra là hai nước Mỹ và Triều Tiên này vẫn đang có một cuộc chiến còn chưa chấm dứt. Khi cuộc chiến Triều Tiên 1950 - 1953 kết thúc thì vì sự cương quyết sắt đá của Triều Tiên mà Mỹ và Triều Tiên đã không có được một hiệp định hòa bình để kết thúc chiến tranh như mọi cuộc chiến tranh bình thường khác. Và đó là tình trạng không giống ai với cả hai nước khi bóng ma chiến tranh cứ lơ lủng mãi ở trên đầu đã hơn 50 năm nay. Vậy thì câu hỏi là hai kẻ thù cũ này có lao vào một trận sống mái với nhau hay không ?

Câu trả lời của tôi là không. Tuyệt đối không. Vì sao ? Chúng ta sẽ cùng xem xét nhé. 

Trước hết cái mà cản địa nhất để cho liên quân Mỹ và Hàn ngần ngại không muốn tấn công Triều Tiên lại không phải là Mỹ, mà cũng chẳng phải là Hàn Quốc mà là một địa danh tên tuổi. Đó là thủ đô Seul của Hàn Quốc. Một thành phố hiện đại và tuyệt đẹp với gần 20 triệu dân, nhưng đáng buồn là nó lại ở cách biên giới kinh độ 38 chia hai Nam, Bắc Hàn có 40 km. Đã từ lâu, Triều Tiên đã xây dựng một hệ thống nổi, hệ thống ngầm chứa pháo, tên lửa lên đến 21.000 đơn vị chĩa thẳng vào thủ đô Seul và nếu có xung đột lớn xảy ra thì số lượng pháo này sẽ thổi bay thủ đô của Hàn Quốc trong vài ngày khởi chiến. Nếu thủ đô Seul của Hàn Quốc không nằm quá vô duyên ngay biên giới như thế thì có lẽ giờ này chẳng còn nước Triều Tiên nữa. Liên quân Mỹ Hàn sẽ tràn ngập mảnh đất bé tí tẹo đó ngay sau khi cắt được cái đuôi Trung Quốc. Tiêu diệt Triều Tiên không phải quá khó, nhưng phải vượt qua cái khó là Trung Quốc.

Đây là một thất lợi hiển nhiên mà Hàn Quốc phải chấp nhận nhịn nhục nhiều năm nay để giữ gìn thủ đô. Dĩ nhiên là nếu Triều Tiên tấn công Hàn Quốc thì họ sẽ chấp nhận tan nát thủ đô để đánh chiếm lại Miền Bắc, nhưng chỉ vì Triều Tiên thử vài quả tên lửa mà tan nát thủ đô tuyệt đẹp của mình thì hẳn họ cũng đau lòng lắm. Nên đây chính là lỗi lầm của quá khứ hay sự bướng bỉnh lần lượt của 2 vị TT tốt nhất là TT Lý Thừa Vãn và TT Pac chung Hy khi 2 ông cương quyết không chịu rời đô về phía Nam của Pusan.

Còn tương quan lực lượng quân đội hai bên thì khả năng thắng lợi hoàn toàn của liên quân Mỹ & Hàn là 100%. Kể cả Triều Tiên có được vài quả bom nguyên tử. Còn nói so sánh về bất kỳ sản phẩm nào giữa hai miền thì bao giờ Hàn Quốc cũng áp đảo Triều Tiên gấp hàng chục, hàng trăm lần. Chỉ có cái nghèo, cái ngu thì Triều Tiên áp đảo lại Hàn Quốc...

Có một vấn đề nữa là Triều Tiên đã có được vũ khí hạt nhân chưa ? Triều Tiên nói họ có rồi nhưng đã làm cho nhẹ, tức là giảm chất phóng xạ Uranium 356 đi. Nhưng đa phần thế giới thì chưa tin, và họ phát hiện ra năm ngoài Triều Tiên đã nhét mấy chục tấn thuốc nổ TNT vào hang và cho phát nổ. Bay cả mấy quả núi và làm rung chuyển như một trận động đất. Nhưng thế giới phát hiện ra đấy không phải là nguyên tử. Nói tóm lại thì anh CS Triều Tiên này to mồm phát khiếp, lúc nào cũng hô hào đốt cháy kẻ thù. Không phải chỉ có em Hàn Quốc là khổ đâu, có cả em Nhật và cả em Mỹ nữa cứ bị Triều Tiên buồn buồn lên thì vạch mặt chửi rủa và thề sẽ phóng tên lửa hạt nhân để xoá sổ tất cả. 

Nhưng chính vì mập mờ không nắm rõ khả năng sản xuất bom nguyên tử của Triều Tiên mà Mỹ thật sự không muốn có chiến tranh với Triều Tiên. Vũ khí nguyên tử là một thứ vũ khí răn đe rất có hữu hiệu, nhất là khi nó cứ thực thực, hư hư như chế độ Bình Nhưỡng đưa ra cho thế giới. Nếu buộc phải chiến tranh thì Triều Tiên thua chắc nhưng cũng phải kéo dài hàng năm trời hoặc hơn với khoảng 1,5 triệu những tên binh sĩ ngu trung Bắc Triều Tiên được huấn luyện tốt nhất thế giới. Và người Mỹ đã ước tính công cuộc giải phóng Triều Tiên này sẽ tốn kém gấp 5 - 10 công cuộc giải phóng Iraq (trận chiến Iraq lần 2 kéo dài từ năm 2003 đến 2011 tốn của nước Mỹ 10.000 tỷ đô và 5000 ngàn binh sĩ tử trận, và nước Mỹ không được lợi một xu nào và cho đến bây giờ, khi tổng thống B. Obama rút được quân Mỹ về thì nước Mỹ vẫn phải è cổ nuôi Iraq để chống IS). Nên khó có khả năng người dân Mỹ và Quốc Hội Mỹ lại chấp nhận một cuộc chiến mới với một đối thủ kinh khủng hơn như Triều Tiên. Và với ông Donald Trump và đa số người dân Mỹ thì chẳng ngu dại gì mà đi giải phóng và thống nhất đất nước cho Hàn Quốc. 

Nước Mỹ hùng mạnh chưa bao giờ đánh bại được nước CS nào cả, nhưng giờ đây thì họ không cần phải đánh bại nước CS nào. Vì họ biết cách đánh bại CS mà không cần phải chiến tranh. Sắp tới đây ta sẽ được xem hai tay cờ bạc chơi đủ trò chiêu chác nhưng chỉ để tháu cáy nhau chớ không ai quăng tiền xuống bàn. Nhưng không sao, như mọi sự ở trên đời này thì bao giờ thằng có nhiều tiền hơn luôn là kẻ thắng...

Mai Tú Ân

11/4/17

Đề nghị công an Hà Nội bắt ngay tên Nguyễn Chí Đức...




Tôi đề nghị công an thủ đô cần nhanh chóng nhập cuộc, điều tra và bắt giữ để ngăn chặn hành vi tội ác của tên sát thủ võ mồm Nguyễn Chí Đức vì những tội ác mà hắn sắp gây ra ở đất Ngàn Năm Văn Vật.

Lệnh truy nã - Nguyễn Chí Đức


Cụ thể trong một cuốn băng mới nhất của Việt gì đó thì hắn đã nhiều lần nhắc đến việc sẽ đi tìm những người đấu tranh dân chủ để "Đòm" cho họ mỗi người một phát đạn. Rồi cuốn băng trước họp báo với Trần Nhật Quang, hắn cũng lên tiếng đe doạ sẽ :"Đòm", "Đòm" tung toé những người dân chủ đấu tranh. Kinh quá, hắn giết người hàng loạt bằng mồm như thế thì còn gì là vệ sinh nữa khi nước miếng bay như mưa khắp phố phường. Hắn còn tiếc rẻ rằng nếu mà hắn gặp "Thằng Quang A" thì hắn sẽ lấy gạch đập vào đầu thằng Quang A.

Ôi, giời ơi. Anh Quang A là bậc cha chú nó thì nó cứ việc lấy gạch đập vào đầu anh, chớ sao lại gọi anh là "thằng". Tội gọi anh Quang A như thế là tội phạm thượng lắm, đáng tru di tam tộc. Trong khi anh Quang A lại là bố của nó mà nó lại mất dạy như thế thì còn gì là trời đất, là hệ thống chính trị nữa.

Vẫn biết rằng chó sủa chó không cắn, người hay to mồm doạ dẫm như thằng Đức ấy thì cu dế lại nhỏ và cong queo nên luôn thấy có chữ Dát ở trên mặt. Người nó mang thân trâu, mặt lai lợn thì gan thỏ và chỉ biết chạy là giỏi. Nó chỉ đi hù thiên hạ để tối về nhà thì được vợ bỏ cấm vận vả cho lên giường thôi chớ chả dám làm ra cái nước non gì.

Nhưng khổ một cái là những người dân chủ khác không biết nó là dạng mèo giả hổ, tưởng nó làm thật nên người ta sẽ xử lý nó thì khổ cho nó. Các liền anh Hà Nội là những người chỉ làm thôi chớ không nói nên tôi lo lắng cho số mạng của tên Đức này lắm, đêm đêm không ngủ được. Nên tôi đề nghị công an Hà Nội bắt gấp nó nhốt lại cho chắc ăn, không thằng nào động đến nó được. Các đồng chí phải nhốt lâu, nhốt kỹ chớ không được thả nó ra sớm. Thả nó ra sớm, nó lại buồn buồn nổi máu phản, nó lại phản các đồng chí để trở về với chúng tôi nữa thì bỏ mẹ chúng tôi.

Các đồng chí công an cũng không chấp nhận cho nó trở lại đội ngũ vì nó đã phản các đồng chí ra đi rồi, bây giờ nó lại phản dân chủ thêm một lần nữa để quay về thì ai mà chứa cái thằng phản như đi chợ vậy. Các đồng chí cũng biết rồi, phản chính quyền để đến với dân chủ thì được. Chớ còn phản lại dân chủ để quay lại chính quyền thì nó chỉ là một cục cứt...

Nhưng xin các đồng chí thương xót cứu lấy nó. Ấy cũng là làm phuớc cho nó vậy.

Mai Tú Ân

10/4/17

Bắn tên lửa vào Syria liệu có khôn ngoan không ?


Cuộc tấn công tên lửa của Mỹ vào Syria đã được cả thế giới phương Tây vui mừng và ca ngợi. Bởi giờ đây thì chính quyền của Mỹ dưới sự lãnh đạo của Tổng Thống Donald Trump đã chính thức đứng về các lực lượng Syrria Dân Chủ và coi chế độ độc tài B. Assad là kẻ thù phải bị tiêu diệt vì những tội ác khi sử dụng vũ khí hoá học với người dân của mình. 

Nhưng, luôn có chữ nhưng trong mọi vấn đề. Việc tấn công bất ngờ này có vẻ dựa vào cảm xúc, vào trái tim nhiều hơn là vào một cái đầu lạnh của một tổng thống nước Mỹ. Và nó nhắm vào giải quyết việc nhỏ mà không giải quyết được việc lớn. Mà việc Syria là một công việc lớn, toàn diện và với nhiều đối tác chứ không thể là một mình nước Mỹ.

Việc bắn tên lửa này dựa trên một căn bản là nếu chính quyền Syria vượt qua "lằn ranh Đỏ" của việc sử dụng vũ khí hoá học mà cựu tổng thống Barak Obama đã đề ra từ năm 2013 nhưng chưa thực hiện. Vậy đợt bắn hoả tiễn này, dù có nói gì nữa thì cũng là đặt trên nền "lằn ranh Đỏ" và đi theo nguyên tắc này. Tức là dựa vào sự vi phạm của Syria mà có các đối sách tương ứng.

Ta có thể đặt ra ba tình huống cho các diễn tiến tiếp theo :

- Thứ nhất là Syria không sử dụng vũ khí hoá học nữa. Vậy thì Mỹ cũng sẽ không có thêm biện pháp phóng hoả tiễn nào nữa vào chính quyền Syria B. Assad. Nếu vậy thì quả là điều tiếc nuối cho tất cả mọi người hiện đang hả hê vì vụ bắn thứ nhất, vì đơn giản ai cũng muốn rằng đó sẽ là đợt đầu tiên cho một loạt đòn trừng phạt quân sự mà Mỹ sẽ nhắm vào Syria. Chớ còn bắn hàng loạt tên lửa vào một cái sân bay quân sự thì không thể nào kết thúc được cuộc chiến đã diễn ra 6 năm vói hàng trăm ngàn người chết.

- Khả năng thứ hai là Syria với sự ủng hộ của Nga và Iran sẽ làm càn, tiếp tục sử dụng vũ khí hoá học thì sao ? Vì đã sử dụng lần đầu  rồi thì Mỹ buộc phải tiếp tục các đòn quân sự tiếp theo để trừng phạt. Rồi chính quyền Syria, vì muốn Mỹ và Nga đụng độ nhau sẽ tiếp tục sử dụng vũ khí hoá học một cách trắng trợn nữa. Lúc đó thì nước Mỹ buộc phải trừng phạt Syria tiếp, nhưng giờ đây không còn dễ dàng và quan trọng nhất là sẽ không thể né tránh, không đụng chạm quân sự đến hai kẻ thù tiềm năng nhất của Hoa Kỳ. Đó là Nga và Iran. Nếu điều này xảy ra thì chắc chắn không có Thế Chiến 3 nhưng nước Mỹ sẽ lại mệt mỏi vì hai kẻ thù khủng khiếp này. Các hiệp định giảm nguyên tử với Nga đổ vỡ. Hiệp định nguyên tử P5 + 1 với Iran cũng đi tong. Và tất cả chỉ vì cảm xúc của một cuộc tấn công vũ khí hoá học  của Syria vào dân thường của họ và một lệnh bắn tên lửa hơi vội vàng của tổng thống Mỹ Donald Trump.

- Chưa kể còn một khả năng nữa là nếu có vũ khí hoá học nhưng người sử dụng không phải là chính quyền Syria, mà lại do các lực lượng chống chính phủ Syria sử dụng để tạo mâu thuẫn giữa Mỹ và Syria thì sao ? Với lịch sử giao tranh vùng Trung Đông nhiều năm nay thì việc các phe chốnfg đối dùng mọi phương cách, mọi thủ đoạn để chơi nhau, khủng bố nhau và khiêu khích nhau là chuyện không có gì lạ. Đất của ta, người của ta nên khi có máy bay của chính phủ oanh kích thì ta khui hàng một vài hộp vũ khí hoá học để giết dân ta thì có ma nào biết ? Tất cả đều chỉ về phía chính phủ ném bom...

Tóm lại thì những khả năng trên đều không đem lại lợi ích gì cho nước Mỹ thời Trump cả. Tiếng hò reo ca ngợi đợt bắn tên lửa ngày hôm nay sẽ nhạt dần nếu không còn bắn nữa. Mà tiếp tục bắn thì sẽ không giống như lần đầu nữa. Sẽ có nước Nga với vũ khí hùng hậu tăng cường ở Syria, cùng nỗi ấm ức của nước Nga thì quả là Mỹ có muốn cũng khó.

Một cuộc chiến lâu dài và khốc liệt như ở Syria, với các cường quốc lớn và không thần phục nước Mỹ thì việc bắn tên lửa chưa hẳn đã đạt mục đích mà còn phản tác dụng. Tại sao không điều tra một cách rõ ràng, khi chắc chắn  rằng chính quyền B. Assad đã sử dụng vũ khí hoá học, thì sau đó chỉ cần báo LHQ, Quốc Hội Hoa Kỳ, cũng như thương lượng để nước Nga không thể bênh vực Syria. Rồi sau đó thì bắn, bắn liên tục, bắn thẳng vào chế độ Syria của B. Assad bằng tên lửa, ném bom, hỗ trợ quân sự thậm chí cả quân đặc nhiệm, và vào bất cứ lãnh thổ nào của chế độ ấy để cho nó sụp đổ.  Đó là điều đáng mừng cho toàn thế giới văn minh trước cái chết chắc chắn được báo trước của nhà độc tài Syria B. Assad.

Mai Tú Ân

6/4/17

Chúc mừng luật sư Nguyễn Văn Đài và Hội Anh Em Dân Chủ



Một tổ chức nhân quyền của Đức đã trao tặng cho tù nhân lương tâm, luật sư Nguyễn Văn Đài giải thưởng nhân quyền 2017. Luật sư Nguyễn Văn Đài hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng này bởi cuộc đời ông là một cuộc dấn thân không ngưng nghỉ cho sự nghiệp dân quyền của mọi người dân Việt Nam chúng ta. Ông đã từng bị bắt bị kết án 4 năm tù từ năm 2007, và không từ bỏ con đường đấu tranh cũng như những ước vọng cao đẹp của một người đấu tranh dân chủ son sắt, ông lại đang phải trải qua ngục tù của bạo quyền đã 14 tháng nay rồi. 




Dù muốn, dù không thì giờ đây tất cả những luật sư dấn thân đều đã trở thành những chiến binh oai dũng trong công cuộc bảo vệ nhân quyền cho người dân Việt Nam. Cùng với hàng loạt các luật sư dấn thân tên tuổi khác như luật sư Lê Thị Công Nhân, Lê Công Định, Lê Quốc Quân.... thì tên tuổi của luật sư Nguyễn Văn Đài sẽ mãi là tấm gương sáng của giới trí thức dấn thân, là ngọn cờ dẫn dắt bay phất phới cho tất cả chúng ta cùng đi tới nơi có ánh mặt trời chiếu sáng trong tiếng hoan ca của toàn dân tộc. 

Chúc mừng luật sư Nguyễn Văn Đài cùng Hội Anh Em Dân Chủ, và chúng ta chỉ có thể ngả mũ kính phục tất cả các bạn...

Mai Tú Ân

4/4/17

Nếu phải lấy vợ thì chỉ muốn lấy 4 em này thôi

Tự nhiên thấy yêu 4 em gái hải ngoại ghê. Các em Hương Na Uy, Trang Lê, Mã Tiểu Linh và Lisa Phạm. Các em này vừa đẹp lại vừa nói hay, chửi giỏi, mỗi em một vẻ, mười phân vẹn mười.

Nếu ta có 1 cô vợ như thế, hoặc có cả 4 cô vợ như thế thì chẳng còn sợ ai ở trên đời này nữa. Đến cả đỉnh cao trí tuệ ở Ba Đình còn sợ các em thì thật phước cho ai được làm chồng của các em

Chắc chắn các em nớ đều đã có gia đình rồi nên MTA chỉ là tình đơn phương mỗi em một chút thôi. Nhưng quả là bái phục các em lắm...

Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng chờ làm chồng 4 em...

Mai Tú Ân