29/2/16

So sánh Viện trợ của Liên Xô,Trung Quốc cho Việt Nam DCCH, và của Mỹ cho VNCH trong chiến tranh

VIỆN TRỢ QUÂN SỰ CỦA TRUNG QUỐC VÀ LIÊN XÔ CHO VIỆT NAM

Viện trợ quân sự của Trung Quốc cho Việt Nam.
- Giai đoạn 1955-1960: 19.589 tấn
- Giai đoạn 1960-1964: 22.982 tấn
- Giai đoạn 1965-1968: 170.798 tấn
- Giai đoạn 1969-1972: 761.001 tấn
- Giai đoạn 1973-1975: 620.354 tấn


Trong đó, chỉ tính viện trợ quân sự :

Súng bộ binh: 2.227.677 khẩu
Súng cối các loại: 24.134 khẩu
Pháo hỏa tiễn: 290 khẩu
Pháo mặt đất: 1.376 khẩu
Pháo cao xạ: 3.229 khẩu
Tên lửa Hồng Kỳ: 1 trung đoàn
Tên lửa S125: 2 trung đoàn 

Đạn tên lửa K681: 480 quả
Máy bay chiến đấu: 142 chiếc
Tàu chiến hải quân: 30 chiếc
Tàu vận tải hải quân: 127 chiếc
Xe tăng các loại: 552 chiếc
Xe vỏ thép: 360 chiếc
Xe xích kéo pháo: 322 chiếc
Xe chuyên dùng: 6.524 chiếc
Phao cầu: 15 bộ
Xe máy công trình: 3.430 chiếc
Ống dẫn dầu: 11 bộ
Thiết bị toàn bộ: 36 bộ.
Số lượng quân nhân Trung Quốc tham chiến là 320.000 người, trong đó có 4.000 người thiệt mạng.
Tính tất cả chi phí vào khoảng 20 tỉ đô la
(Nguồn: Những nguồn chi viện lớn cho cách mạng Việt Nam - Báo Quân đội Nhân dân, 3/5/2008)

VIỆN TRỢ QUÂN SỰ CỦA LIÊN XÔ CHO VIỆT NAM

Phân loại Đơn vị tính
Súng bộ binh khẩu 439.198 khẩu
Súng chống tăng khẩu 5.630 khẩu
Súng cối các loại khẩu 1.076 khẩu
Pháo hỏa tiễn khẩu 1.877 khẩu
Pháo mặt đất khẩu 789 khẩu
Pháo cao xạ khẩu 3.229 khẩu
Bộ điều khiển bộ 647 khẩu
Bệ phóng rốc két chiếc 1.357 khẩu
Đạn rốc két quả 10.169
Tên lửa SA-2 hệ thống 23
Đạn tên lửa VT 50v quả 8.686
Tên lửa Hồng Kỳ e 1 trung đoàn
Tên lửa S125 e 2 trung đoàn
Đạn tên lửa K681 quả 480
Máy bay chiến đấu chiếc 316
Tàu chiến hải quân chiếc 52
Tàu vận tải hải quân chiếc 21
Xe tăng các loại chiếc 687 chiếc
Xe vỏ thép chiếc 601 chiếc
Xe xích kéo pháo chiếc 1.332
Xe chuyên dùng chiếc 498
Phao cầu bộ 12
Xe máy công trình chiếc 100
Ống dẫn dầu bộ 56
Thiết bị toàn bộ bộ 37
Số lượng quân nhân tham chiến khoảng 5.000 người. Tổng chi phí ước tính vào khoảng 19,5 tỉ đô la.

VIỆN TRỢ QUÂN SỰ CỦA MỸ CHO VNCH

Súng bộ binh 1.900.000 khẩu
Phi cơ 1.200
Trực thăng 600
Xe tăng-Thiết giáp 2.074 (gồm 1.249 xe tăng và 961 xe thiết giáp)
Súng cối 14.900
Súng phóng lựu chống bộ binh 47.000
Pháo các loại 1.532 (chỉ tính đại bác cỡ 105mm trở lên) 6.271 (2.428 pháo mặt đất và 3.843 pháo cao xạ)
Xe cơ giới các loại 56.000
Máy thông tin 50.000 (vô tuyến)
70.000 (hữu tuyến)
Bệ phóng rốc két Không có trang bị 1.357
Tàu chiến Khoảng 700
Tổng giá trị viện trợ (1955-1975) ~16,76 tỷ USD. Nước Mỹ có 500.000 người tham chiến và 58.000 người thiệt mạng.
MTA (tổng hợp)

DANH SÁCH ỨNG CỬ VIÊN ĐỘC LẬP VÀO QUỐC HỘI KHÓA 14


Tổng hợp danh sách những người tự ứng cử ĐBQH Việt Nam khóa 14 (đang cập nhật). Đây là danh sách tạm thời, ghi tên ngẫu nhiên. Rất mong mọi người bổ sung thêm các chi tiết về các ứng viên...gửi vào hộp thư hoặc vào phần comments của MTA. Mong mọi người share, copy rộng rãi...



1 - TIẾN SĨ NGUYỄN QUANG A
Hà Nội "Ra ứng cử thì chúng ta chỉ có chiến thắng"
FB : https://www.facebook.com/a.nguyenquang.16?fref=ts

2 - NHÀ VĂN, NHÀ BÁO PHẠM THÀNH.
Hà Nội. Chủ bút Blog Bà Đầm Xòe.
FB Phạm Thành : https://www.facebook.com/profile.php?id=100005584186799&fref=ts

3 - NHÀ BÁO NGUYỄN TƯỜNG THỤY.
Hà Nội. Phó chủ tịch Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam.
FB Nguyễn Tường Thụy : https://www.facebook.com/tuongthuy.nguyen?fref=ts

4 - NHÀ THƠ BÙI MINH QUỐC.
Đà Lạt. Phó chủ tịch Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam.

5 - LUẬT SƯ VÕ AN ĐÔN
Phú Yên. "Tự ra ứng cử - Sân chơi không dành cho những người nhát gan"
FB An Đôn Võ : https://www.facebook.com/profile.php?id=100008231020747&fref=ts

6 - LUẬT GIA NGUYỄN ĐÌNH HÀ
FB Nguyễn Đình Hà (Hà Hào Hiệp) : https://www.facebook.com/loveland090

7 - NGUYỄN THÚY HẠNH

8 - ĐẶNG BÍCH PHƯỢNG

9 - LUẬT GIA, DOANH NHÂN NGUYỄN KIM
Hà Nội. "Quan điểm chúng tôi là thức tỉnh người dân tham gia thực hiện quyền của mình tạo sức ép lên đcs chứ kg thể để họ tự chọn người ra ứng cử. Còn nếu họ gạt chúng tôi ra thì chúng tôi sẽ tẩy chay"
FB Nguyễn Kim : https://www.facebook.com/nguyen.kim.56?fref=ts

10 - LUẬT SƯ LÊ ĐÌNH TRIỂN

11 - NGHỆ SĨ NGUYỄN CÔNG VƯỢNG

12 - LUẬT SƯ LÊ VĂN LUÂN

13 - LUẬT SƯ LÊ CÔNG ĐỊNH

14 - ANH KIM NGUYEN
Đồng Nai. FB : https://www.facebook.com/TeresaKimAnh?fref=ts

15 - ĐINH QUANG TUYẾN

16 - LÂM NGÂN MAI
FB Lâm Ngân Mai (Sống Cho Nhau) : https://www.facebook.com/lamnganmai?fref=ts

17 - LÊ DŨNG

18 - CƯƠNG HOÀNG CÔNG

19 - NGUYÊN TRUNG LĨNH

20....

"RA ỨNG CỬ THÌ CHÚNG TA CHỈ CÓ CHIẾN THẮNG" - Tiến sĩ Nguyễn Quang A

27/2/16

Câu chuyện ổ khóa và bài học về thói đố kỵ

Tâm Nhu Lê
Một đêm nọ, ổ khóa đánh thức chìa khóa dậy rồi trách móc: “Ngày nào tôi cũng vất vả giữ nhà cho chủ nhân, thế mà chủ nhân lại thích anh, lúc nào cũng mang theo anh bên mình, thật ghen tỵ với anh quá!” Còn chìa khóa cũng không phục: “Ngày nào anh cũng ở nhà, chơi bời thoải mái, thật là nhàn hạ chứ không như tôi cứ lặn lội gió mưa vô cùng cực khổ, tôi càng ghen tỵ với anh hơn đấy!”


Có một lần, chìa khóa cũng muốn được hưởng thụ cảm giác nhàn hạ của ổ khóa nên tự mình giấu mình đi. Sau khi chủ nhân về không tìm thấy chìa khóa nên tức giận đập ổ khóa rồi vứt nó vào thùng rác. Sau khi vào phòng, chủ nhân lại tìm thấy chìa, ông ta lại tức giận nói rằng: “Ổ khóa vứt rồi giờ giữ lại nhà ngươi còn có ích gì nữa”. Nói xong, chủ nhân liền vứt chìa vào thùng rác.
Trong thùng rác, ổ khóa và chìa khóa gặp lại nhau, cả hai cùng than thở: “Hôm nay cả hai chúng ta đều rơi vào hoàn cảnh như thế này là vì chúng ta đều không nhận ra giá trị cũng như công sức của đối phương mà lại đứng núi này trông núi nọ, lúc nào cũng tính toán chi li, đố kỵ lẫn nhau, nghi ngờ lẫn nhau”.
Quan hệ giữa con người với nhau là mối quan hệ tương tác, chỉ có hòa hợp vào nhau, tin tưởng lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau thì cuộc sống của chúng ta mới tươi đẹp.
Tâm Nhu Lê

CHUYỆN TÌNH TRONG ĐÊM - CHƯƠNG 20


CHƯƠNG 20
Những tiếng hô rào rào đồng thanh với với lão T vang lên. Ngay cả tay Thổ Công im lặng chẳng nói câu nào từ đầu đến giờ cũng nhiệt liệt tán thành. Dĩ nhiên có cả chàng chuẩn úy tưởng thực thà, và lại là tác giả của cái trò láu cá này. Lão T, đợi cho tiếng ồn giảm bớt rồi bất ngờ quay sang hỏi anh :


- Còn ý kiến của cậu thì sao ? Vì dù sao cậu cũng là chỉ huy đơn vị...

Anh giật mình lúng túng. Nhìn lướt qua từng đôi mắt đồng đội, anh hiểu được cảm xúc của từng người lúc này. Thằng Bình và Thổ Công thì thản nhiên hút thuốc vì đối với chúng thì sao cũng được. Anh chàng chuẩn úy Z nhìn anh với đôi mắt như cầu xin Còn lão T, thì luôn đứng ngồi nhấp nhổm. Thậm chí lão còn lảng tránh ánh mắt của anh. Chỉ có ba thằng còn lại, thằng X1, X2, X3 thì gườm gườm nhìn anh với những đôi mắt dữ dội như tóe lửa. Nhưng khuôn mặt căng thẳng, với đôi mắt vằn vện tia máu nhìn chòng chọc vào anh như muốn nói :”Nếu anh không đồng ý, chúng tôi sẽ giết phăng anh luôn”

- Tôi không đồng ý. Anh lạnh lùng lên tiếng và thản nhiên chấp nhận bất cứ sự bùng nổ, kể cả những phát đạn của những người lính đang say máu đó. Một khoảng im lặng căng thẳng kéo dài như vô tận nhưng cuối cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Mọi người im lặng nghe anh nói tiếp tục bằng cái giọng lạnh lùng đó:

- Là một sĩ quan, tôi phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Dù chính tôi cũng rất muốn tấn công cái mục tiêu đó.

Anh giơ tay ra hiệu chấm dứt những tiếng ồn ào phản đối của đồng đội và nói tiếp :

- Tôi đã nhìn thấy và đã đọc bản chỉ lệnh rút quân đó. Nếu muốn tôi không thấy bản chỉ lệnh đó thì hãy mổ đầu tôi và lấy nó ra.

Anh nghiến răng nói nốt những lời cuối cùng. Những giọt mồ hôi nặng nề lăn rơi xuống tấm bản đồ trên bàn. Anh chờ đợi giây lát  như ngạt thở rồi gằn giọng nói tiếp : 

- Bây giờ nếu không có ai ý kiến gì thì chúng ta sẽ bàn tiếp kế hoạch rút lui đêm nay theo mệnh lệnh.

Im lặng thật lâu dài, và lần đầu tiên anh có cảm giác bất an giữa các chiến sĩ của mình. Cả một khối người quân phục vũ khí đầy mình đang lầm lì chứng tỏ cho anh thấy họ không còn coi trọng anh nữa.  Có cái gì đó mong manh lắm đã đổ vỡ chăng ? Cái khách sạn cần phải chiếm lấy hay không phải chiếm lấy đối với anh chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng anh cũng không muốn và không thể mất đi cái vị thế của một sĩ quan, cái vị thế mà anh muốn những người lính kia phải tôn trọng. Như họ đã từng tôn trọng anh. Ôi, phải chi anh Tư Khanh đừng hy sinh...

Cái anh chàng Z, người sĩ quan có khuôn mặt non choẹt luôn tái mét khi bị đám lính ba gai thuộc quyền nổi giận bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí đông đặc  khi dõng dạc lên tiếng nói với anh :

- Thế theo anh thì sao trên lại rút đơn vị chúng ta về tuyến sau, trong khi chúng ta là đơn vị xung kích thọc sâu nhất ?

Anh qủa là chưa nghĩ đến vấn đề này. Dừng lại giây phút nhìn chàng chuẩn úy dò hỏi rồi anh ậm ờ trả lời cho xong :

- Ừ thì cứ cho là trên đã có những thay đổi trong kế hoạch tấn công. Cũng có thể có sự thay đổi chiến thuật hay mục tiêu gì đó. Cũng có thể tiểu đoàn quyết định rút chúng ta để tấn công mục tiêu khác, quan trọng hơn.

Mủm mỉm cười, anh chàng chuẩn úy nói :

- Xin lỗi thủ trưởng nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi cho rằng cấp trên đã không tin tưởng chúng ta có thể thành công trong việc đánh chiếm cái cao ốc khách sạn kia.

Thằng X1 văng tục, còn lão T, thì gầm lên. Cả đám nhao nhao ào lên bất mãn. Ngay chính cả anh cũng cảmthấy khó chịu. Đơn vị G trăm trận trăm thắng và nổi tiếng khắp cả sư 320 về điều này. Và cái mục tiêu thì bọn anh đã có kế hoạch chiếm nó dễ dàng như lấy đồ ở trong túi ra. Vậy mà một thành viên của đơn vị lại nói như vậy? Nhưng anh chàng chuẩn uý này không hề lúng túng như mọi khi. Anh ta đợi cho những tiếng ồn ào phản đối của mọi người giảm bớt rồi mới thong thả nói :

- Tôi có thể giải thích ngay sự không tin tưởng này. Đó là việc đơn vị ta đã bị tổn thất một phần ba quân số trong những đợt tấn công trước. Thêm vào đó là còn có quá nhiều thương binh. Mà việc bổ sung quân số sẽ rất khó khăn nếu không nói là không thể trong hoàn cảnh đơn vị của ta đã tiến qúa xa vào vùng địch. Tôi xin lỗi thủ trưởng nhưng một điều không kém phần quan trọng nữa là đơn vị đã không còn những người chỉ huy gan dạ nổi nữa. Chính trị viên L, đại đội trưởng K. cùng với hai trong ba đại phó đã hy sinh. Chỉ còn một mình anh, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì đơn vị sẽ không còn sĩ quan chỉ huy nữa. Lúc đó nó sẽnhư rắn không đầu. Trong tình trạng như vậy thì cấp trên không tin tưởng chúng ta có thể tiến chiếm thành công cái cao ốc kia cũng là một điều dễ hiểu. Hết.

Một sự im lặng bao trùm lên lên những khuôn mặt xám ngoét đang đứng xung quanh bàn. Sự tức giận, lòng tự hào của tất cả đã bị tổn thương qua sự phân tích đơn giản và hợp lý của anh chàng Z. Ngay cả chính anh cũng thấy đau nhói trong ngực. Thì ra cái đơn vị G được nổi tiếng khắp chiến trường miền Nam này phần nhiều do chỉ huy của họ thôi ư ? Chính trị viên L và đại đội trưởng K. Đó là những cấp trên của anh, những người anh luôn khâm phục vì sự khôn ngoan và lòng gan dạ sắt đá. Riêng với cương vị đại đội phó, anh còn là người bạn tri kỷ với đại đội trưởng K nữa.

Thế nhưng giờ đây người bạn và cấp trên ấy đã hy sinh và cái xác của anh đang nằm cứng lạnh ở phòng bên cạnh. Giờ đây anh mới chính là người chỉ huy cao cấp nhất của cái đơn vị Gấu huyền thoại này, mặc dù nó chỉ còn hơn phân nửa tay súng. Và nhiệm vụ đầu tiên của anh trong tư cách chỉ huy đơn vị, nhục nhã thay là đưa đơn vị rút lui, điều mà trước đây chưa hề có. Kể cả những trận đụng độ với tụi Mẽo. Chỉ vì cấp trên không tin tưởng ở người chỉ huy mới như anh ư ?

Bây giờ thì nỗi bực bội của các đồng đội mới bùng ra. Lão T nói oang oang bằng giọng tức giận :

- Tổn thất một phần ba thì ăn thua gì ? Chỉ cần một nửa đơn vị G của chúng ta cũng xơi tái được cái KS đó.

Như mọi khi, thằng X1 gằn giọng chửi thề :

- Mẹ kiếp. Họ coi thường những thằng còn sống như chúng mình qúa.

Anh im lặng nghe đồng đội phẫn nộ lên tiếng. Chính anh cũng cảm thấy điều đó với tư cách chỉ huy đơn vị. Anh đã cùng đại đội G tham gia bao nhiêu trận đánh lẫy lừng nhưng giờ đây anh không còn thấy tự hào nữa. Trận nào anh cũng tham gia với tư cách là phó cho Tư Khanh.

Thằng Bình đế thêm :

- Dĩ nhiên là những đồng chí đã hy sinh là những chiến binh oai hùng của đơn vị. Nhưng những người còn lại như chúng ta đâu phải đồ bỏ…có phải cấp trên đã nghĩ như vậy khi rút chúng ta ra không cho tấn công nữa hay không ?

Thằng Thổ Công từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên lặng, bỗng lên tiếng bằng cái giọng Sài Gòn đặc trưng :

- Cũng có thể còn một lý do nữa mà cậu Z đã nói. Đó là chỉ huy của đơn vị chúng ta đã hy sinh gần hết. Nhất là đại đội trưởng K. Anh ấy được đánh giá là một chỉ huy gan dạ, khôn ngoan nhất của tiểu đoàn. Giờ đây anh ấy không còn nữa. Đơn vị G của chúng ta đã như rắn mất đầu rồi. Xin lỗi thủ trưởng nhé, chúng tôi tin anh đủ sức thay anh K nắm đơn vị, nhưng liệu cấp trên có tin tưởng không ? Nếu họ tin anh như chúng tôi tin thì chắc chắn sẽ không có cái lệnh rút quân kia.

Lời của thằng TC như một cái tát vào mặt anh. Mọi người bỗng nhiên bất ngờ đổ dồn mọi ánh mắt sang nhìn anh khiến anh lặng người đi. Không cần lời nói nào của họ, anh cũng hiểu được ý nghĩa của những ánh mắt ấy. Họ nghĩ rằng nếu anh nằm trong phòng kia thay cho anh K, thì không bao giờ có lệnh lui binh. Chỉ vì Tư Khanh đã chết và một sĩ quan, tuy đã tham gia bao trận đánh với họ lên nắm đơn vị thì mới có cái lệnh chết tiệt đó. Giờ đây anh cảm thấy chính mình là kẻ duy nhất mang lại nỗi nhục cho đơn vị mà anh đang chỉ huy. Cơn giận ngấm ngầm trong anh bỗng bùng lên dữ dội. Anh không thể để các đồng đội coi thường được. Anh phải chứng tỏ cho họ thấy anh xứng đáng chỉ huy đơn vị G lẫy lừng này. Anh phải chứng tỏ cho đồng đội thấy anh có thể bằng anh K, thậm chí còn hơn nữa. Và anh sẽ chứng tỏ bằng cách chiếm lấy cái khách sạn khốn khiếp kia, dù có chết.

Anh không nhìn ai và lên tiếng cương quyết :

- Thôi. Không bàn tán lôi thôi nữa. Chuẩn bị tập hợp anh em cùng vũ khí đạn dược.

- Nghĩa là sao hả thủ trưởng. Thằng Bình thắc mắc hỏi. Chúng ta chuẩn bị để rút lui hay để tấn…công

Nhiều tiếng lao xao thắc mắc của nhiều người khác cùng lên tiếng hỏi theo. Anh cúi mặt xuống tấm bản đồ và nhỏ nhẹ lên tiếng :

- Chính tôi cũng không thấy tờ chỉ lệnh nào cả.

Không gian chợt vỡ ùa. Mọi người hỷ hả bu lại chung quanh anh và vỗ vai anh đồm độp. Lão T. oang oang nói :

- Thế mới đúng là người của đơn vị G chứ. Tớ cam đoan cậu sẽ là một chỉ huy xứng đáng của đơn vi này, như đại đội trưởng K. Nào mọi người lại đây.

Lão ta hả hê đập bàn tay to tướng của lão xuống bàn tay anh đang để trên bàn bản đồ và trịnh trọng nói :

- Tôi chưa bao giờ trông thấy tờ chỉ lệnh nào từ hôm qua đến giờ.

- Tôi cũng chưa thấy. Một bàn tay của ai đó đập xuống tay lão T. đang đè chặt lấy tay anh.

- Tôi cũng chưa từng thấy. Một cú đập của bàn tay tiếp theo.

Anh chờ đợi cho cú đập tay của người cuối cùng. Rồi anh hất tất cả ra và đứng dậy dõng dạc nói :

- Cậu Bình làm chỉ huy phó cho tôi và sẽ lên chỉ huy đơn vị nếu tôi hy sinh. Lần lượt tiếp theo là Lão Vượng, cậu X1. Các cậu mau chóng phổ kế hoạch tấn công cho các anh em khác theo phương án đã định. Cuộc họp kết thúc.

Anh ngồi im lặng trong khi các đồng đội hổ hởi mau chóng biến dần khỏi căn phòng. Khi không còn ai trong phòng nữa thì đầu óc anh lại phân vân. Một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu :”Mình có hành động đúng hay không ?”

Nhưng đúng hay sai thì cũng đã trễ rồi, không còn có thể thay đổi gì được nữa. Các đồng đội của anh đang chuẩn bị cho cuộc tiến công đi ngược với lệnh cấp trên do chính anh ra lệnh. Anh cũng không còn thời gian để trả lời câu hỏi không thể trả lời được ấy nữa. Mấy tay súng thuộc quyền kia đã mau chóng trở lại với lểnh khểnh vũ khí và hài lòng cho anh biết rằng tất cả đã được chuẩn bị theo đúng như kế hoạch tấn công trước đây.

Anh rút cây súng ngắn ra kiểm tra và lên đạn. Chính khẩu súng ngắn đen sì mà anh đem tới nhà nàng từ những giây phút đầu tiên đó. Rồi hít một hơi dài, anh cầm lấy khẩu súng AK và nói ngắn gọn : Đi thôi….

Kế hoạch tấn công thật đơn giản và liều lĩnh do chính anh đặt ra. Từ đây đến cái khách sạn có khoảng bốn ngã tư đường. Ở hai bên đường, trong những căn nhà cao tầng bọn chúng bố trí các ổ đại liên. Rất dễ phát hiện vì chúng chất đầy bao cát ở những vị trí đó. Có khoảng trên chục vị trí như vậy. Ngoài ra có thể còn có các tay súng ở rải rác trong các căn nhà dọc theo con phố. Nếu muốn đánh chiếm khách sạn thì phải lần lượt tiêu diệt từng ổ đề kháng, từng tay súng ở suốt trong dãy phố dài vài trăm mét đó. Nếu vậy thì phải cần đến nhiều hơn là đại đội G và phải mất rất nhiều thời gian và thương vong. Trong hoàn cảnh hiện tại thì đó là một điều không thể thực hiện được nếu muốn chiếm cái mục tiêu đã định là cái khách sạn. Đó là nhiệm vụ của đơn vị anh, dĩ nhiên là trước khi có cái lệnh rút lui chết tiệt kia. Việc loại trừ các ổ đề kháng sẽ do đại quân của ta giải quyết.

Nhưng qua sự quan sát bằng ống nhòm cùng việc cử các tay trinh sát kỳ cựu mò mẫm vào tìm hiểu trước đó, anh quyết định sẽ tấn công ngay chính con đường thẳng tắp chăng đầy chướng ngại vật đó. Sẽ dùng một lực lượng đánh nhanh, và bỏ qua các vị trí cố thủ hai bên đường mà đánh thẳng qua con đường chính. Một mạch cho tới cái đích là cái khách sạn. Anh trình bày kế hoạch đây sẽ là mũi tiến công chính và được các đồng đội hưởng ứng nhiệt liệt.

Sở dĩ anh muốn tấn công chính diện theo con đường này vì phát hiện ra rằng, con đường chạy thẳng rồi quẹo vào khách sạn hầu như không có các chướng ngại vật kiên cố. Chỉ có dăm bảy cái hàng rào kẽm gai được dăng ngang đường. Dường như bọn Ngụy dựng các hàng rào kẽ gai mỏng manh đó chỉ để kiểm soát người dân qua lại mà thôi. Chỉ duy nhất ở ngã tư đầu tiên là có một hàng thùng phi đầy cát được xếp dăng ngang con phố.

Anh đã ra lệnh tìm vài cái xe tải lớn. Kết qủa là một tổ do Thổ công dẫn đầu đi tìm kiếm và đã mau chóng đem về đến ba chiếc xe tải GMC. Những chiếc xe tải khổng lồ đó có thể chở hàng chục người. Anh ra lệnh dùng sắt thép, gỡ ở bất cứ đâu trong những ngôi nhà đang đóng quân để gắn ở hai bên. Để che chắn những họng súng của bọn Ngụy ở các ổ phục kích trên các tầng lầu hai bên đường thì càng gắn nhiều sắt thép càng tốt. Cả đơn vị thay nhau làm thợ gò hàn tiện, những vật dụng để làm việc này có qúa nhiều ở các cửa tiệm mà bọn anh đang đóng chốt. Cuối cùng thì đã có hai cái xe được che chắn như những chiếc xe bọc thép. Không còn vật liệu để làm chiếc thứ ba. Chính anh và cả đơn vị cũng phải trầm trồ khen ngợi những chiếc xe chắc chắn và ngon lành đến thế. Thật may mà cái lệnh rút lui đã được hủy bỏ và chính tay anh đốt đi. Có được nhiều chiếc xe như thế này thì có lẽ bọn anh sẽ kéo đến tận dinh Độc Lập lắm.

Anh quyết định đánh đòn bất ngờ thứ hai, ngoài việc thẳng tiến bằng con đường chính diện. Bọn anh sẽ tấn công khi trời vừa hửng sáng, khi bọn Ngụy còn mệt mỏi vì phải căng thẳng thức suốt cả đêm.

Ở trên xe đầu tiên bên cạnh người lái là một khẩu trung liên chọc vỡ kính ra ngoài. Trên thùng xe được che chắn đầy sắt thép là những nòng súng AK.47 tua tủa chĩa ra hai bên. Ở bốn góc là những tay súng B.40, mỗi tay có đến hai ba khẩu và hàng chục viên đạn. Hai tay ngồi trước sẽ dùng súng phóng lửa B.40 đó để huỷ diệt mọi chướng ngại vật để lấy đường cho xe đi. Còn hai tay sau thì trong lúc xe chạy cứ nhè các ổ đại liên chất đầy bao cát mà phang thoải mái. Còn các chiến sĩ thì nép sau những tấm lá chắn, nếu không kê súng lên thành xe thì cứ việc thọc súng qua các cái lỗ đục sẵn mà siết cò vào bất cứ cái gì đụng đậy ở hai bên đường.

Ngoài ra chiếc xe thứ ba, không được che chắn sẽ chở theo hết cả các tử sĩ. Đó là kế hoạch tấn công của bọn anh. Giờ đây trong lúc chờ trời hửng sáng, đồng đội của anh đang ẩn mình trong thùng những chiếc xe và được giấu trong một gian nhà kho ven đường. Bức tường thông ra ngoài đường đã được đục sát và chỉ một cái đẩy nhẹ là nó đổ sập xuống cho ba con quái vật bất ngờ lao ra.

Ở một vị trí thuận tiện nhìn ngay ra chính con đường, anh và cái ban chỉ huy được thành lập vội vã đó đang im lặng dùng ống nhòm quan sát. Phía bên kia lính tráng không nhiều và cũng chẳng tham gia gì công việc bố phòng cả. Có rất nhiều cảnh sát và bọn chúng cứ đi qua lại, xét hỏi từng người dân qua đường. Thỉnh thoảng ở đâu đó hai bên đường, bọn chúng vãi ra từng tràng đạn vô ích về phía bọn anh. Có vẻ như chúng làm thế cho đỡ buồn chán. Ở các mặt trận khác thì tiếng súng, tiếng đạn pháo nổ suốt đêm. Còn khu vực này cả ngày hôm nay chẳng có đánh đấm gì. “Được. Chúng mày chờ đấy. Chẳng còn lâu nữa đâu” Anh nghĩ bụng và luôn giơ tay để xem chiếc đồng hồ dạ quang.

Khi hừng đông bắt đầu và tia nắng đầu tiên soi rõ cái khách sạn nổi lên cao giữa bầu trời mờ mờ sáng thì anh phát lệnh xuất phát. Bọn anh quay vào trong kho, nơi có ba con quái vật sắp sửa gầm thét. Trong cái kho còn tối đen, anh kiểm tra lần cuối đội hình bằng đèn pin. Anh dặn dò kỹ đồng đội :

- Phải tiết kiệm đạn dược nhé các cậu. Chúng ta không những chiếm mà còn phải chốt lại một hai ngày cho đến khi đại quân ta tiến vào sau. “Nào, bây giờ thì ngựa đã sẵn sàng, mời các chàng Gấu hãy ra roi”.

Cả đám trên hai xe cười thoải mái. Đây là câu nói nổi tiếng của đại đội trưởng K, mỗi khi bắt đầu một trận tấn công. Anh cố tình nhắc đến nó để các đồng đội không quên người chỉ huy đã hy sinh của họ. Và giờ đây anh ấy vẫn như còn sống qua câu phát lệnh tấn công đầy vẻ chuyện chưởng Tàu, một đề tài ưa thích của K.

Anh leo lên chiếc xe thứ nhất và nắm lấy tay cầm của khẩu trung liên. Bên cạnh là anh chàng Thổ Công mặt lạnh như tiền. Anh đã phân công cụ thể cho từng người. Chuẩn uý Z đi xe sau vì nếu xe đầu của anh bị diệt thì cậu ấy sẽ thay mặt anh chỉ huy đơn vị. Cũng giống như anh đã thay anh K. khi anh ấy hy sinh. Còn nếu cậu ấy cũng nằm xuống thì lão T, với cấp bực thượng sĩ sẽ lên thay thế. Tuy không phải sĩ quan nhưng anh tin tưởng cái lão già đầu bếp này sẽ dẫn dắt đơn vị G của anh thoát khỏi mọi hoàn cảnh khó khăn nhất. “Đó là một anh già láu cá” Anh nghĩ bụng và thử quay tới quay lui khẩu súng máy.

Anh nhìn đồng hồ, nhìn ánh sáng bên ngoài qua khung cửa sổ. Còn hơi sớm. Anh đốt một điếu đưa cho TC, và đốt cho mình một điếu. Thả một hơi khói đặc quánh ra khỏi miệng, anh hỏi anh ta :

- Nhà cậu có xa khu vực này không ?

- Không gần mà cũng không xa. Anh chàng gốc gác thành phố này trả lời.

Anh ngần ngừ giây lát rồi nói :

- Chuyến này khi đại quân ta tiến tới KS, thì tôi sẽ cho cậu về phép thăm gia đình hẳn một tuần cho sướng nhé.

Anh ta không trả lời mà thở dài ra một luồng khói thuốc như vẻ chán chường. Nhưng anh ta vẫn im lặng không nói gì, mắt nhìn vào bức tường trước mặt.

Anh cau mày hỏi :

- Cậu không tin tôi sao ?

- Tin chứ. Nhưng để được cậu cho về phép thì ít nhất quân ta cũng phải chiếm được trung tâm thành phố này. Nhà tôi ở ngay gần dinh TT Ngụy ấy.

Anh cười vỗ vai anh ta và cười nói : Tưởng chuyện gì chớ chuyện đó thì chắc như bắp. Chẳng phải chúng ta đang ở gần trung tâm thành phố rồi sao ? Còn đằng sau chúng ta là cả một đội quân hùng sẵn sàng tấn công thẳng vào tận đó. Cậu cứ yên tâm chuẩn bị về thăm gia đình đi….

Anh giơ đồng hồ lên xem một lần nữa rồi vỗ vai Thổ Công nói nhỏ:”Mở máy đi” Tiếng xe tải gầm lên khiến chiếc xe rung bần. Anh quan sát qua chiếc gương chiếu hậu để biết chiếc xe thứ hai, thứ ba cũng đã nổ máy bằng cách chớp chớp đèn. Ném điếu thuốc hút dở qua khung cửa, anh nắm chặt lấy báng khẩu trung liên và gằn giọng nói :

- Xuất phát !

Chiếc xe tông đổ bức tường đã đục sẵn và lao ra đường với tốc độ ghê hồn. Nó lao mạnh đến mức anh tưởng nó sẽ đâm sang dãy nhà đối diện. Nhưng TC đã đánh tay lái một vòng rất điệu khiến chiếc xe lắc lư nhảy chồm qua cả vỉa hè bên kia trước khi đâm thẳng vào chính diện con đường. Kẻ thù còn xa nên anh phải thò đầu ngoái lại để xem chiếc xe thằng X1 lái. Nó vòng cua một cú cũng tuyệt như của TC vậy. Chỉ có chiếc xe thứ ba phải ôm cua sát đến mức cạ mình vào dãy nhà đối diện rồi mới băng xuống đường. Anh nhìn đầu vào nhìn kiếng chiếu hậu và yên tâm khi tất cả ba chiếc xe đang nối đuôi nhau lao tới. Đã tới gần ngã tư thứ nhất, nơi có dãy thùng phì đằng sau rào kẽm gai. Anh nhìn thấy bọn lính hốt hoảng chạy qua chạy lại. Thậm chí chúng còn đứng ngây ở giữa đường  ngạc nhiên. Chắc chúng tưởng xe chở Mẽo….

Một ý nghĩ loé lên trong đầu anh. Anh bảo TC giảm tốc độ lại và cố kìm không xiết cò cây súng đang nhảy bần bật trên tay. Lệnh là đồng đội chỉ được nổ súng khi anh khai hoả đầu tiên. Bọn anh tiến lại gần với bức tường chướng ngại vật bằng thùng phi. Nhưng vẫn chưa đến mức để hai cậu thủ B.40 ở hai góc trước thùng xe khai hoả chính xác được. Phải gần thêm nữa…. thêm một chút nữa……

Khi anh thấy mấy tên cảnh binh vẫn còn đứng chính giữa con đường và đưa tay ra hiệu dừng lại anh hét lớn với TC tăng ga. Đồng thời anh siết cò khẩu súng. Những bóng người ngã gục, những bóng khác cuống cuồng bỏ chạy vào nhà dân hai bên đường. Một cách ung dung anh quét từng tràng đạn từ bên này sang bên kia. Anh còn kịp nhìn thấy những vệt đạn làm tung vôi trắng hai dãy nhà bên đường trước khi hai vệt lửa B.40 phụt xuống dãy thùng phi chính giữa đường. Lối đi đã mở toang hoác và xe của anh lao qua cái màn khói lửa mù mịt ấy êm hơn anh tưởng nhiều. Tiếp tục quét đạn đều đặn vào hai bên đường, anh vừa nhìn vào kiếng chiếu để kiểm tra những chiếc xe sau. Anh thấy an tâm khi họ vẫn nối đuôi nhau theo xe của anh.

Lúc này bọn Ngụy dường như đã sực tỉnh. Tiếng súng bắn trả vang lên dữ dội. Có tiếng đạn chan chát trên thùng xe của anh. Nhưng các đồng đội ở thùng xe đã đứng cả dậy và nã đạn liên hồi kỳ trận vào các ổ súng của địch. Đến ngã tư thứ hai thì những ở súng máy có bao cát đã bị các tay thiện xạ B.40 nhà nghề xóa sổ. Chỉ có các tay súng bắn lẻ tẻ và rời rạc. Nhưng bọn chúng cũng bị tiêu diệt mau chóng.

Chỉ có một điều duy nhất mà anh và các đồng đội không ngờ tới là khi húc đổ những hàng dây kẽm gai giăng ngang đường thì chúng cứ lẵng nhẵng kéo theo. Qua thêm vài chặng kẽm gai nữa thì trước xe là cả một nùi bùng nhùng tòan những cái của nợ đó. Xe dẫn đầu của anh chạy chậm hẳn lại khiến chiếc xe đi sau húc cả vào đuôi. Trong lúc Thổ Công loay hoay đánh vật với cần số và vô lăng để chiếc xe tiến chậm rì rì thì anh la lên cho các tay súng đang đứng trên thùng xe :

- Cho mỗi hàng kẽm gai một phát B.40.

Viên đạn cắm ngay cái đuôi lửa vào và hàng kẽ gai biến mất như nó chưa xuất hiện ở đó bao giờ. Con đường trở rộng thênh thang. Sức chống cự của bọn Ngụy ở đây cũng chẳng còn bao nhiêu ngoài những tay súng lẻ tẻ và bị diệt gọn nhanh chóng. Đã gần đến ngã tư cuối cùng. Hàng rào kẽm gai cũng bị bắn tung lên mở toang con đường đưa vào ngã tư, nơi có cái khách sạn mơ ước của bọn anh. Có lẽ bọn chúng phòng thủ rất mạnh ở phía vòng ngoài, nơi ngã tư đầu tiên có giăng ngang dãy thùng phi. Còn ở trong này thì yếu xìu. Ngay ngã tư này, bọn anh đã diệt một lô cốt bao cát và vài tay súng lẻ một cách dễ dàng. Hầu như chẳng còn tiếng súng chống cự của bọn chúng nữa. Thậm chí khi xe của anh vừa bị bắn nổ lốp vừa bị cả đống kẽm gai đùn trước mắt nên nó tiến tới một cách khó nhọc, anh liền nhảy ra ngoài khoát tay cho xe của cậu Z dẫn đầu trước. Quẹo vài thước là cái khách sạn mà bọn anh mơ ước đã ở trước mặt. Cả đoàn xe băng lên cái vỉa hè rộng rãi của nó và cùng ập vào cái cửa quay ra vào.

Anh là người nhảy xuống đầu tiên và dẫn đồng đội tông cái cửa xoay xông vào. Một anh chàng đồng đội ngớ ngẩn nào đó đã cùng lúc hăng hái xông vào khung cửa xoay bên trái khiến anh ta ngã bật ra. Không để ý đến điều đó, anh xông vào căn phòng khách rộng rãi và cực kỳ sang trọng. Cùng với các đồng đội, anh lao lên các từng lầu và ra lệnh toả ra để lùng sục tất cả mọi căn phòng. Cái khách sạn lộng lẫy giờ đây không có một tay súng nào, thậm chí không có một bóng người.

Mọi người nhanh chóng chuyển vũ khí đạn dược và thương binh vào trong khách sạn. Cả các tử sĩ, trong đó có cả anh K. cũng được đưa vào trong khách sạn. Anh ra lệnh đậu dăng hàng ba chiếc xe tải trước cửa khách sạn.

Rất nhanh chóng, bọn anh hồ hởi bắt tay vào công việc phòng thủ ở cái khách sạn có tên Pháp là Dòng sông Xanh. Một khách sạn sang trong với 5 cái tầng lầu. Trông nó to thù lù và thật đẹp, thật sang trọng từ trong ra ngoài. Nhiều tay lính nhà quê chưa bao giờ biết được lại có một cái khách sạn đẹp như thế ở trên đời này và dùng nó để làm gì nên cứ ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn ngó ? Thế là sau khi làm xong nhanh chóng công cuộc phòng thủ, cả bọn kéo nhau đi tìm hiểu cái khách sạn sang trọng này. Kết qủa là đổ vỡ và đồ đạc bị vất lung tung khắp nơi. Có mấy thằng trong toán của anh bị lạc đường trong cái khách sạn đẹp đẽ và to lớn này.


- Tớ đã ao ước sắm một bộ tràng kỷ như bộ này nhưng cả đời mình cũng không thể sắm nổi. Vậy mà giờ đây đem nó ra để che chắn đạn thì hoài của qúa.- Còn tớ thì phải nhảy lên nhảy xuống đã đời rồi phải ngủ một đêm trên tấm nệm dày cộp và êm ái này. Sau đó mới đem lên che ở cửa sổ. Anh chàng X3 lên tiếng.

- Còn khối tấm nệm để cậu nhảy nhót và nằm ngủ. Anh chàng Bình lên tiếng riễu cợt : Ngoài tấm nệm này cậu cần có thêm một cô nàng nữa mới đủ bộ.

Anh mỉm cười khi nghe các đồng đội nói vậy. Giờ đây anh thấy hài lòng vì đã quyết định chiếm cái khách sạn này. Có lẽ cấp trên giờ này cũng không tin được điều đó cho đến khi có liên lạc được hoặc khi đại quân ta kéo tới. Cuộc tấn công thành công ngoài sức tưởng tượng khi chiếm được mục tiêu hấp dẫn này mà không thương vong lấy một người. Có lẽ đại đội trưởng K. cũng chưa chắc làm được như anh. Trong lòng tràn ngập tự hào, anh nghe các đồng đội ca ngợi chiến thuật tấn công bất ngờ và liều lĩnh của người chỉ huy mới của họ là anh. Anh vội vàng nói để cắt ngang cơn hứng khởi củađồng đội :

- Thôi nào các cậu. Sở chỉ huy sẽ đóng ở tầng hai, trong một phòng khách nhỏ và cũng sang trọng không kém phòng khách ở tầng cuối. Cậu Z. phân công cảnh giới ở cả bốn phía, nhưng tập trung ra hướng ngã tư nhiều hơn. Nhưng để tránh tình trạng thương vong vì chúng bị bắn đạn pháo, chúng ta làm các lỗ châu mai ở tất cả các cửa sổ nhìn xuống đường. Nhưng chỉ để một hai người cảnh giới thôi. Tuyệt đối không được tập trung đông người ở các lỗ châu mai bên cửa sổ. Còn tất cả tập trung ở phòng chỉ huy hoặc tản đi đâu đấy. Hoặc nếu bọn chúng chưa tấn công thì các cậu cứ thoải mái đi thăm thú cho biết cái khách sạn này cho biết.

- Chúng tôi lên sân thượng chơi được không ? Thằng X1 lên tiếng hỏi. Giờ này bọn chúng chưa tấn công đâu ?

- Nhưng các cậu lên đó làm gì ? Anh ngạc nhiên hỏi.

- Thì để ngắm nghía cái thành phố này ấy mà. Lão T. trả lời : Bọn ta chẳng từng ao ước được ngắm nhìn xem cái thành phố này nó như thế nào sao ? Chưa chiếm được nó thì cũng phải ngắm cho khoái con mắt chứ ? Nếu thủ trưởng cho mượn cái ống nhòm thì bọn ta có thể nhìn đến tận trung tâm thành phố đấy.

Anh mỉm cười gật đầu. Chính anh cũng ao ước cái điều tương tự như các đồng đội của mình. Được ngắm nhìn cái thành phố này là điều mà ở trong rừng bọn anh đã mong muốn. Trong đơn vị anh cũng có nhiều tay gốc gác nông thôn, chưa nhìn thấy một cái thành phố nó như thế nào. Mà cái thành phố xa lạ và khổng lồ này, nếu chưa chiếm được thì cũng đáng để ngắm nhìn lắm. Anh vui vẻ gật đầu nói với các đồng đội đang chờ đợi anh :

- Đồng ý. Và cả tớ cũng cùng lên nữa.

Cả bọn ào lên sung sướng. Rồi không chậm một giây, cả đám ùa lên cái cầu thang dẫn lên sân thượng. Phần anh thì cũng vội vàng đi lấy cái ống nhòm và theo chân họ ngay.

Sân thượng là một khoảng trống rộng thênh thanh tới mức có thể đá bóng ở trên đó. Một số có khung trần và trồng rất nhiều dây leo lạ và đẹp mắt. Có vô số chậu cảnh trồng đủ thứ kỳ hoa dị thảo mà lần đầu tiên bọn anh trông thấy. Nhưng điều khiến bọn anh ngạc nhiên nhất là nhìn xuống thành phố từ trên cao. Những ngôi nhà lô nhô vây quanh những cái cao ốc cao vọt hẳn lên trên bầu trời trong xanh đầy nắng. Những ngôi nhà màu trắng với mái đỏ khác lạ với bọn anh trải ra tít tắp tận chân trời. Các ngã tư giăng như mạng nhện biến thành phố giống như một bàn cờ lộn xộn không đều đặn.

Cả đám há hốc miệng nhìn khung cảnh khác lạ chung quanh. Có lẽ cả đời họ cũng chưa hình dung ra một cái thành phố khổng lồ và lạ lẫm đến dường ấy. Tất cả đều say sưa ngắm cảnh chung quanh. Thỉnh thoảng những tiếng kêu thảng thốt vang lên, những tiếng cười khoái chí cùng những câu chửi thề khi thắc mắc những gì nhìn thấy được qua ống nhòm.

Lão T, ồm ồm lên tiếng :

- Dân chúng ở thành phố này sống sung sướng thật. Toàn những ngôi nhà gạch hoặc nhà lầu cao hai ba tầng.

- Đó chỉ là một tầng lớp giàu có thôi ông bạn ơi ? Chuẩn úy Z nói lớn trong tiếng gió thổi ào ào. Nhưng chẳng bao lâu nữa thì chúng ta sẽ được ở trong những ngôi nhà sang trọng đó khi đại quân ta kéo tới đây.

Cả đám ngay lập tức tụ tập ở trên sân thượng. Ở đây có thể phóng tầm mắt đến tận những chiến tuyến của quân ta qua những vệt bom pháo và lửa cháy. Đây cũng là vị trí quan sát từ trên cao xuống hướng đường lớn rất tốt. Nhưng lý do chính là để bọn anh có thể ngắm nghía thành phố mới lạ này một cách thoải mái. Bọn anh nằm trên một khoảng sân nhỏ có rất nhiều chậu cảnh xinh xắn và các giàn dây leo lạ mắt. Thành phố hiện lên bên dưới thấy rõ mồn đến mức bọn anh cỏ thể nhìn thấy cả những đoàn người đang đi tới đi lui như những đàn kiến vỡ tổ. Những chiếc xe chạy qua lại. Nhiều người dân dừng lại ngước nhìn về phía bọn anh...

Nhưng chẳng mấy chốc thì các barie được dựng lên. Quân cảnh, CSDC...đã mau chóng lập một vòng vây xung quanh nơi bọn anh đang đóng quân. Gần nhất là đám lính dù, với những cái mũ đỏ đang ẩn mình trong các vị trí kín đáo. Xa xa nữa là đám cảnh sát dã chiến cũng đang vội vã lập những hàng rào kẽm gai.

Thằng X, quan sát tất cả sự bố phòng đó một cách thản nhiên bằng cái ống nhòm của Mỹ to tướng mà anh giao cho. Cả bọn tranh nhau dán mắt vào đó để ngắm nhìn quanh cảnh đó với vẻ háo hức say mê. ….

Thằng X1 hả hê lên tiếng :

- Thế là đơn vị chúng ta đã được đụng với đủ thứ quân chủng chiến nhất của bọn Ngụy rồi. Nào là dù, TQLC, Cảnh sát giã chiến….Chỉ còn thiếu có bọn Mẽo nữa thôi.

- Tiếc….tiếc thật nếu có cả bọn Mẽo…mẽo nữa cho đủ bộ. Thằng X4 nói. Nó là một anh chàng nông thôn hơi ngây ngô và có giọng nói ngọng nghịu.

- Cậu cứ yên tâm. Sẽ có cả bọn Mẽo đến tiếp sức nếu cái bọn Ngụy kia không hạ được bọn ta.
Anh quan sát chung quanh một cách cẩn thận. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy phòng tuyến của quân ta đã ở xa hơn anh tưởng rất nhiều. Trước khi leo lên sân thượng này, anh đã tưởng rằng đại quân ta như ở ngay sau lưng bọn anh. Nhưng giờ đây, qua màn khói lửa của những cuộc đụng độ, anh thấy rõ ràng rằng các phòng tuyến của quân ta còn lui lại sâu hơn so với trước lúc bọn anh đánh chiếm khách sạn này. Và các hướng tấn công không còn nhiều như trước nữa. Chỉ cần nhìn các dấu hiệu của các trận đánh giữa ban ngày như thế này thì đủ hiểu tại sao cấp trên đã ra lệnh rút quân khỏi chỗ trú đóng chứ không phải là lệnh tấn công chiếm khách sạn như cũ. Đơn vị Gấu đã ở trong thế gần bị bao vây dù không tấn công nữa rồi. Và việc tấn công cái khách sạn khốn khiếp này chỉ khiến cho việc đơn vị anh bị bao vây thêm hoàn hảo mà thôi.

Một cơn đau thắt ngực bỗng nỗi lên. Anh không dám nghĩ đến điều khủng khiếp là đại quân ta đang bị đánh lui khiến cho đơn vị anh gần như lọt vào vòng vây của kẻ thù. Có thể đó là một chiến thuật khôn khéo nào đó mà cấp trên đã áp dụng, để nghi binh và tập trung lực lượng rồi bất ngờ tung ra cuộc tấn công cuối cùng chăng ? Như trong trận đánh lịch sử Điện Biên Phủ, quân ta đã chẳng kéo vào rồi lại kéo ra một cách đầy khó khăn và bí hiểm đó sao ? Nhưng cuối cùng vẫn là một chiến thắng lừng lẫy trong lịch sử thế giới.

Nhưng cơn đau thắt trong ngực anh vẫn không giảm bớt. Nếu đúng như vậy thì đơn vị anh cũng phải rút trụ quân nơi vị trí cũ, trước khi anh ra cái lệnh ngốc nghếc là tự động tấn công một cách đơn độc vào sâu hơn nữa như bây giờ. Giờ đây thì bọn anh đã ở qúa xa đại quân. Giờ đây thì cái đơn vị Gấu lừng danh đã bị bao vây với bốn bề dày đặc quân thù. Nếu không có sự tiếp ứng của đại quân, điều mà anh cảm nhận sẽ không có thể được trong vài ngày tới, thì bọn anh khó có thể trụ lại đây được. So sánh số quân ít ỏi mà đơn vị đang có, phải đối đầu với đủ thứ lính tráng và nhiều vô kể sẽ đưa ra một kết luận thật đơn giản. Không có sự tiếp ứng của quân ta, không còn đạn dược và lương thực thì bọn anh sẽ bị diệt gọn ở trong cái khách sạn sang trọng này. Cho dù bọn anh là đơn vị Gấu nổi tiếng lẫy lừng. Và người chịu trách nhiệm chính của sai lầm này chính là anh. Người chỉ huy vừa lên nắm đơn vị được đúng một ngày.

“Tại sao lại đâm đầu tấn công một cách đơn độc như thế, khi quân ta còn ở qúa xa. Đó chẳng phải là một bài học đơn giản mà anh đã học sao. Lòng hăng hái của các chiến sĩ thuộc quyền và nhất là tự ái ngu xuẩn của anh đã đưa đơn vị lọt vào một vòng vây qúa sâu rồi. Có thể bọn Ngụy đã cố tình gài bẫy để cho bọn anh dễ dàng tấn công cái khách sạn này và chính anh là người có lỗi khi quyết định tấn công chứ không chấp nhận lệnh rút lui rõ ràng của cấp trên. ” Anh nghĩ thầm và thấy ruột lại đau thắt lại : Chính anh, phải, chính anh là kẻ có lỗi duy nhất trong sai lầm khủng khiếp này. Ôi, Trời Đất ơi. Chính anh đã phạm sai lầm chết người này khi đưa đơn vị Gấu oai hùng của mình chui sâu vào cái bẫy này với tư cách của một người chỉ huy tạm thời được đúng một ngày.

Anh liec nhìn bóng tối nơi nàng nằm. Không cần nhìn lâu anh cũng biết nàng vẫn còn thức khi anh kể lại những đoạn kỷ niệm đầy buồn bã này.  Anh biết nàng sẽ nhỏm dậy để an ủi anh. Nhưng Xuân vẫn nằm nguyên chỗ cũ và khẽ nói :

-     Đấy là kỷ niệm buồn bã nhất của anh phải không ?


-    Phải, một quãng đời mà ta muốn quên nhất. Em không thể tưởng tượng trước đó anh đã nghĩ thế nào trước khi quyết định tấn công đâu. Anh đã ra lệnh tấn công với ý nghĩ thế này.  Đại đội G chỉ có một chỉ huy là Tư Khanh ư ? Anh sẽ chứng minh cho tất cả các chiến sĩ của đại đội G, cho tiểu đoàn và cho toàn mặt trận rằng điều đó là sai. Đại đội vẫn còn có anh. Có anh. Tân chỉ huy đại đội…Ôi, anh đã nghĩ như vậy đấy, và lại với người đại đội trưởng Tư Khanh mà anh vốn rất kính phục.

      Mai Tú Ân 

26/2/16

CHỮ NHẪN

Chữ Nhẫn, đó không chỉ là chữ nghĩa mà còn là một đạo để con người học hỏi. Có người bỏ ra cả một đời để học chữ Nhẫn đó. Nếu bạn học chữ Nhẫn đó với cái Tâm trong sáng của mình thì bạn đã có được một đức tính đáng quí nhất của cả một đời người. Đó là tính Nhẫn Tâm...
MTA


25/2/16

Muốn nên người hãy học 15 điều của cổ nhân...

Người xưa đã đúc kết, truyền lại nhiều kinh nghiệm tu thân, đối nhân xử thế quý báu



1 – Cần kiệm không lo nghèo túng, chăm chỉ không lo năng lực kém.

 2 – Trung có giả trung, Hiếu có giả hiếu, nhưng nhìn “trung hiếu” hai chữ này không phải ở bề mặt thể hiện ra. Giả nhân, giả nghĩa cùng tập trung trong một người thì hẳn người đó là người vô cùng gian ác.

3 – Giáo dục con nhỏ nên nghiêm khắc đối đãi, thái độ nghiêm khắc có thể dạy bảo đứa trẻ thành những đứa con ngoan. Đối đãi với người xấu cần dùng thái độ khoan dung, thái độ khoan dung có thể cảm hóa nhân tâm của người xấu, cũng có thể giúp bản thân không bị kẻ xấu làm hại. 
4 – Mỗi ngày đều hành thiện giúp người, không cần phải có gia đình giàu sang, xử lý các việc một cách thấu tình đạt lý, phân biệt rõ tốt xấu mà không cầu lợi cho mình.
5 – Người hiền đức mà nhiều tài thì hay vì người mà suy nghĩ, người giả nhân mà nhiều tài thì chỉ tìm lợi cho bản thân.
6 – Người mà nhân phẩm kém cỏi chỉ vì nhìn không thấu được chữ “lợi”, Người mà học hành không tiến bộ chỉ vì không thoát ra khỏi chữ “lười”.
7- Tâm nhận biết được đúng sai thì có thể xử sự được quyết đoán, người không quên liêm sỉ có thể ngẩng cao đầu.
8 – Người xưa viết văn rất giỏi trích dẫn danh ngôn, tuy chỉ có mấy lời, nhưng lại khiến tác phẩm trở nên hoàn mỹ, khiến người càng đọc càng thấy hay, lại càng thêm động lòng người.
9 – Tính tình khác thường, không phải biểu hiện của người tốt, cũng bởi từ lòng dạ hẹp hòi, suốt ngày thấy bất an, suy nhược tinh thần mà chết sớm. Người mà ngôn ngữ chanh chua, bởi vì thiếu tu khẩu nên khiến mọi người xa lánh mà trở nên cô độc, người khác không muốn giúp đỡ khiến cho bản thân phúc phận ngày càng kém.
10 – Người không nhìn xa trông rộng, trong cuộc sống rất dễ bị ảnh hưởng và nghe lời của người nhỏ mọn mà thông đồng làm việc xấu, rồi dần dần mất đi tư cách con người. Tư tưởng mà quá cao, dễ sinh ra nói như rồng leo mà làm thì như mèo mửa, không muốn làm việc nhỏ nên khó thành nghiệp lớn.
11 – Những sai lầm lớn đều do ngẫu hứng nhất thời tạo thành vì vậy cần phải học tính cẩn thận. 
12 – Khi xuất hiện vấn đề, cần tìm nguyên nhân ở bản thân, không được oán trách người khác. Đây là đạo lý tự xét mình. 
13 – Giao lưu bạn bè một cách tùy tiện không bằng đóng cửa lại và đọc sách. Đọc một cuốn sách hay giống như đối thoại với người cùng tư tưởng, hơn nữa sách chính là người bạn tốt và rất giỏi.
14 – Gặp nhiều khó khăn càng giúp rèn luyện tính chịu khổ, làm được những việc mà người bình thường không thể làm, tiếng thơm để lại muôn đời, là chỗ mà mọi người có thể trông cậy. Đối với những sự việc phát sinh sai lầm, không đi trách móc, uốn nắn, thì sẽ không vì lời nói mà rước họa vào thân. 
15 – Khi giao lưu cùng bạn bè, nên học hỏi điều tốt của họ, mới có thể được lợi ích. Đối với lời dạy của bậc Thánh hiền, cần nên chuyên tâm làm theo từng chút một, như thế mới có thể hiểu được mức thâm sâu của những lời dạy ấy.
Việt Anh
(nguồn : thanhnientudo.com)