31/12/17

Nước Nga đã chọn Việt Nam để tham gia kiểm soát bầu cử là đúng rồi...


Chắc chắn tổng thống V.Putin chọn Việt Nam làm người kiểm soát cuộc bầu cử tổng thống là có ý đồ riêng của ông. Ông lại là người trả tiền nên ông có những tiêu chuẩn riêng. Dĩ nhiên tiêu chuẩn đầu tiên là ngu lâu vì ngu lâu dễ bảo. Chả cần phải quảng cáo thì ai cũng biết Việt Nam xuất sắc nhất trong tiêu chuẩn này vì ta có tính tổ chức và lại được di truyền cho thế hệ sau. Người Nga chỉ cần vả vào mặt những cán bộ Việt Nam được đi kiểm tra bầu cử mà thấy họ vẫn hiên ngang là OK rồi. Tiêu chuẩn thứ hai là bảo sao thì làm vậy. Dĩ nhiên bảo sao làm vậy không phải là bảo cởi thì cởi, bảo giạng (háng) là giạng như ở quê nhà, mà bảo số bầu cử nào thì há mồm nói theo số đó.



Ngoài những ưu điểm hiển nhiên như thế nhưng tổng thống Putin vẫn âu lo. Vì đây là lần đầu các đồng chí Việt Nam tham gia kiểm soát bầu cử thì các đồng chí ấy sẽ lúng túng lắm. Vì ở nước Nga thì chỉ có gian lận bầu cử thôi chớ ở Việt Nam thì làm gì có gian lận bầu cử. Ở Việt Nam có bầu cử thực sự đâu mà biết gian lận.

Tổng thống V. Putin vẫn còn một ưu tư suy nghĩ vì nếu xảy ra thì khó đỡ lắm. Đó là khi kiểm tra phiếu (chiếu lệ) thì đoàn Việt Nam theo thói quen lại đồng thanh hô lên trước bao quan khách quốc tế :

- Đồng chí Nguyễn Phú Trọng đắc cử tổng thống Nga với tỷ lệ 99,99% thì bỏ mẹ cả cha lẫn con.

Tổng thống Nga vẫn còn một ưu tư nữa nhưng ưu tư này thì tổng thống Nga đã quen đối phó rồi. Đó là sau bầu cử thì thế nào các đồng chí Việt Nam cũng lân la chúc mừng và đọc các bài diễn văn dài lê thê để ca ngợi công đức lãnh đạo chủ nhà. Nhưng Putin đã biết trị cái bệnh này. Ông sẽ tươi cười nói : Cám ơn các đồng chí Việt Nam đã nâng bi tôi nhiệt tình nhưng tôi phải xin phép các đồng chí để nói rằng, thôi đủ rồi, hai hòn J. của tôi đau lắm rồi...

Mai Tú Ân

30/12/17

Những bản án quá nặng nề...



Trước hết phải ghi nhận sự xui xẻo của các thanh niên vừa bị kết án nặng nề kia khi cuộc chơi của họ lại rơi thẳng vào tử địa của những người CSVN. Đó là nỗi lo sợ cố hữu về sự đấu tranh bạo động. 



Theo tường thuật phiên tòa một cách mờ ảo và không rõ ràng thì việc các thành viên này không hẳn là biết nhau trong một hội kín, việc phải có giữa những người hoạt động bạo lực. Thậm chí chuyện tiến hành đốt phá thì cũng chỉ có một vài người chủ chốt tiến hành còn thì chỉ là đi theo kiểu ham vui của tuổi trẻ. Thậm chí nhiều người không biết gì về âm mưu. Tòa án kết án toàn bộ khi cho tất cả vào trong một chảo nóng như thế là không công bằng.

Chính quyền có thể đề phòng phương pháp đấu tranh bạo động, đấu tranh lật đổ nhưng không được đưa các thanh niên trẻ vô tư vào cái tròng đó để kết án vô tội vạ những con người đó. Luật pháp qui định trước khi qui kết tội cho ai thì tòa án cũng phải tìm ra những điều chứng minh ngược lại. Nhưng qua phiên tòa xử 16 người vừa rồi, chúng tôi chỉ nhìn thấy chính quyền cố tình đưa tất cả mọi điều, cả những điều mơ hồ nhất để làm bằng chứng buộc tội và kết án bằng được. Ngay cả chuyện đưa ra những người như Đào Minh Tâm, Lisa Phạm ở bên Mỹ vào để gắn kết với những người trên cũng rất là hồ đồ, ấu trĩ và chỉ nhằm mục đích gán cho họ là những kẻ hoạt động theo lệnh của nước ngoài. Gắn kết kiểu trẻ con đó thì ta có thể gắn tội cầm đầu phá hoại cho bất cứ ai, như gán tội cho Tổng Thống Donald Trump, Tổng thống Nga V. Putin, hay Giáo Hoàng, hoặc Chúa Jesus...cũng được.

Luật pháp để trị tội chứ không phải để trả thù cũng như không phải để trị tội đón đầu trước...

Mai Tú Ân

28/12/17

Không thể không có lời khen...



Điều rõ ràng là vụ đại án tham nhũng của Đinh La Thăng - Trịnh Xuân Thanh sẽ được chính quyền Việt Nam đem ra xét xử vào đầu năm 2018, trước Tết Âm Lịch và có Trời sập thì phiên tòa đó cũng xảy ra. Qua các kết luận của CQĐT thì không còn ai nghi ngờ nữa khi phiên tòa xử Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và cỡ 2 tá những kẻ tham ô đàn em khác sẽ là chuyện đương nhiên không thể không xảy ra. Dù có đứng ở vị trí nào, hay có tính nghi ngờ đen tối nhất thì chúng ta cũng phải thừa nhận rằng, đây là những cú đòn nặng nề của chính quyền giáng vào những tội ác tham nhũng có thật và ở một qui mô không hề nhỏ.



Là một công dân Việt Nam đứng ở vị trí đối lập với chế độ, tôi cảm thấy thật hài lòng khi thấy chính quyền Việt Nam đã ghi một cú làm bàn tuyệt đẹp, hay đâm một mũi giáo nhọn vào giữa tim của những kẻ đại tham nhũng. Một điều từ lâu không xảy ra, và nay thì nó đã xảy ra. Đây là một việc chưa từng xảy ra với một quan chức to đầu nhất, một UVBCT và bí thư một thành phố lớn đã bị cách tuột hết chức vụ và tống vào nhà giam. Một kẻ nữa thì mặc dù trốn ra nước ngoài, và việc bắt về để trị tội sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối ngoại giao nhưng kẻ đó cũng đã bị gô đầu về chịu án. Tôi đã sống cả một đời dưới chế độ CS rồi, và đây là những điều đầu tiên tôi nhìn thấy.

Đó chính là sự cương quyết, và không gì khác là một sự cương quyết rất cần thiết của Ban Lãnh Đạo Đảng CS VN nhắm vào nạn tham nhũng, một thứ ung nhọt đã trở thành kinh niên trên đất nước chúng ta rồi. Và với sự cương quyết này của những người cầm quyền thì công cuộc phòng chống tham nhũng từ thượng tầng kiến trúc sẽ chắc chắn có hiệu quả. 

Mặc dù còn những mâu thuẫn gần như không thể vượt qua về các bước đi tiếp theo, hay sự đàn áp những người bất đồng chính kiến của Đảng CS thì với tư cách là một người viết phản biện, và đối lập với chính quyền, tôi xin được bày tỏ lòng khâm phục của tôi tới cá nhân ông TBT Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về quyết tâm mạnh mẽ và được lòng dân này...

Mai Tú Ân

26/12/17

Lời cám ơn gửi gió của Trang web Hội NNCBTD



Người đọc chúng ta thường yêu thích những bài viết có đầu, có đuôi, có kết có mở nhiều hay ít cùng những câu văn chương thi phú ngắn hay dài được tác giả đặt vào chỗ đắc địa thì thật tuyệt. Bài viết đó dù viết về đề tài nào thì cũng khiến cho chúng ta dễ đọc và dễ dẫn chúng ta đi bất cứ đâu mà tác giả muốn.



Thật may mắn khi những bài viết chắc, chuẩn viết trên trang web Hội NNCBTD của chúng tôi đã đạt những nhu cầu đó. Một cách tình cờ hay sự éo le của số phận mà có rất nhiều cây bút nổi tiếng của chúng ta khi viết bài, ngoài những vấn đề thời cuộc thì việc đưa các yếu tố văn chương nghệ thuật vào bài viết đã khiến bài viết của họ bay bổng hấp dẫn hẳn lên. Người ít, người nhiều, bài hay, bài không hay nhưng tất cả đều ngùn ngụt cháy lên những áng văn chương thi ca nghệ thuật. Trong cuộc đấu tranh quyết liệt trên mạng xã hội hiện nay thì những người viết phản biện tốt là những chiến sĩ quí giá nhất. Nhưng với cách viết vừa văn chương, vừa báo chí hay lồng văn chương thi phú vào bài viết khiến cho bài viết có sức sống mạnh mẽ, có sức hấp dẫn người đọc và khả năng truyền tải lan xa thì người viết đã nắm trong tay võ khí tuyên truyền hữu hiệu rồi. Các bài viết của họ, dù viết về đề tài nào thì cũng lúc trầm bổng, lúc thanh cao, lúc ầm ầm bão táp... Gọi là trong văn có võ hay trong võ có văn vậy. 

Có thể nhận ra được những ngòi bút khét tiếng viết như thế như gà nhà của chúng tôi là nhà văn Phạm Thành với lối viết đặc trưng đầy xúc cảm. Rồi những cây bút mà tên tuổi đã vang danh lâu lắm rồi cũng viết như thế, mỗi người một vẻ như nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà báo Bùi Tín, nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, Người Buôn Gió, Phạm Đoan Trang, Phạm Chí Dũng, Trần Quang Thành, Lê Diễn Đức, Kasim, Vũ Đông Hà...

Chúng tôi sẽ lần lượt giới thiệu các bài viết ngắn nhưng tiêu biểu về những cây bút đó vì tài năng của họ, nhưng cũng vì cả sự đóng góp bài viết của họ trong trang web Hội NNCBTD này của chúng tôi. Đó là lời cám ơn khiêm nhường và có phần vụng dại của chúng tôi gửi đến họ, nhưng cũng là niềm tự hào to lớn của trang web chúng tôi khi được đồng hành cùng với họ...

Chân thành cám ơn các tác giả theo danh sách ngẫu nhiên :

- Nhà văn Vũ Thư Hiên, Nhà báo Bùi Tín, Nhà báo Phạm Chí Dũng, Người Buôn Gió Bùi Thanh Hiếu, Ls Luân Le, Ls Võ An Đôn, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, GS Nguyễn Đình Cống, GS Nguyễn Khắc Mai, Kính Hòa RFA, Thuymi RFI, nhạc sĩ Tuấn Khanh, nhà báo Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), nhà báo Tạ Phong Tần, nhà văn Nguyễn Đình Bổn, nhà văn Phạm Trọng Cầu, nhà vănTrần Trung Đạo, nhà báo Trương Duy Nhất, Huỳnh Thục Vy, nhà báo Bùi Quang Vơm, nhà báo CafeKubua, nhà thơ Thái Bá Tân, Nguyễn Trọng Dân, nhà báo Phạm Đoan Trang, nhà báo J.B Nguyễn Hữu Vinh, Đỗ Ngà, Doãn Châu, Mai Thanh Thuyết, Ngô Nhân Dụng, Hồi Vi Đức, GS Ngô Bảo Châu, chú Tễu TS Nguyễn Xuân Diện, nhà thơ Bùi Minh Quốc..v..v.. (còn nữa)

Chúng tôi muốn ngọn gió vô tình kia mang lời cảm ơn vụng về của chúng tôi đi xa, đi thật xa...

Mai Tú Ân

22/12/17

Bà cụ giáo dân này là người lật đổ chính quyền ư ?


Chắc chắn là không rồi. Cụ bà hẳn đã lớn tuổi rồi và cũng chỉ còn niềm vui nơi con cháu và hết lòng với nghĩa vụ tâm linh của mình. Thế rồi trong một việc công ích cho nhà thờ, bà cụ đã bị lực lượng công quyền tấn công tàn bạo. Cùng với nhiều cụ bà khác đã bị những người to lớn, khỏe mạnh của chính quyền xông vào tóm lấy từng người và quật họ xuống đám ruộng nước ngập bùn. Riêng bà và mấy cụ bạn, vì kêu thét và giãy giụa quá vì sợ nên đã bị các ông to khỏe, quấn quanh lưng lá cờ đỏ sao vàng, vừa chửi rủa vừa đè mặt các cụ xuống bùn càng sâu càng tốt. 


Ôi, cha mẹ ợi. Có thể đây là giây phút các cụ bà ở giáo phận Kẻ Gai, Nghệ An thấy họ ở gần nước Chúa nhất. Các cụ cũng chẳng giấu diếm gì điều đó khi mỗi cụ cũng nuốt vài ngụm bùn thơm mùi bùn khi cố gắng vẫy vùng để thoát khỏi những bàn tay đang giữ họ trong bùn..

Câu hỏi là tại sao chỉ là một nhóm nhỏ giáo dân với một tranh chấp vụn vặt về kinh tế thì chính quyền tỉnh Nghệ An có cần phải làm như đã làm không ? Có cần phải điều các đơn vị CA, chính quyền và những đoàn lớp lớp Hội Viên cờ đỏ để đối phó với những giáo dân vốn hiền lành như thế không ? Và có cần phải ra tay hung dữ và ác độc như thế với những người dân không một tấc sắt trong tay, và trong đầu họ cũng không có ý định giết ai hay lật đổ chế độ hiện hành. Mà chỉ là giữ lại chút mảnh đất thuộc về họ mà thôi. Vậy mà chính quyền Nghệ An lại phải phái những đạo quân hùng mạnh đi đàn áp họ và trấn bùn cả những giáo dân hiền lành vô tội như tấm hình chụp cụ bà đang đứng đó, với vết thương ở miệng vì bị ăn đòn, trên người đầy bùn từ đầu chí cuối và dường như còn chưa hiểu điều gì đã xảy ra với mình.

Bôi bùn bẩn lên những người dân vô tội của mình thì cũng như chính quyền đang bôi bùn bẩn lên chính mình...

Mai Tú Ân

6/12/17

TUYÊN NGÔN CỦA NHỮNG NGƯỜI CẦM BÚT TỰ DO



Chúng tôi là những người cầm bút, nhà văn, nhà thơ, nhà báo...cũng như mọi người dân Việt Nam bình thường khác. Chúng tôi yêu Tổ Quốc, yêu Dân Tộc, yêu Hòa Bình và ghét Chiến Tranh. Chúng tôi kính trọng Thần Thánh, Tổ Tiên, Ông Bà, Cha Mẹ, tôn Sư trọng Đạo...




Chúng tôi tôn trọng các giá trị đạo đức, luân lý và các giá trị giường cột tạo nên một xã hội nhân bản và đáng kính như xã hội Việt Nam từ ngàn đời.

Chúng tôi không dùng súng để kêu gọi bạo lực mà dùng ngòi bút để chống lại bạo lực, bất công, đem lại công bằng xã hội cho người dân và chống kẻ thù bên trong và bên ngoài...

Vì chúng tôi biết được đôi chữ của tổ tiên, ông bà thì thật có tội nếu không đem chữ ấy phụng sự cho Quốc Gia. Vì chúng tôi có cái Tâm cho Quê Hương, thì thật có tội khi không đem Tâm ấy phụng sự cho Quê Hương...

Chúng tôi tôn trọng pháp luật hiện hành dù không hẳn đồng ý với nhiều điều. Chúng tôi không kêu gọi lật đổ chính quyền hiện tại, dù nó đáng bị như vậy. 

Người cầm bút cũng như mọi công dân khác, họ có quyền yêu ai, ghét ai, có quyền yêu màu Trắng ghét màu Đen, yêu màu Xanh ghét màu Đỏ hay ngược lại...Họ có quyền thích người này ghét người kia, thích nhóm này ghét nhóm kia hay ngược lại và họ có quyền phát lộ chính kiến một cách công khai, hòa bình, bất bạo động. Chúng tôi không có tội gì ngoài tội là người có chữ và dùng chữ ấy để đền đáp cho quê hương...

Người cầm bút chân chính, chỉ mơ ước được vùng vẫy hết mình trong một khoảng trời tư tuỏng bao la của bầu trời Nghệ Thuật Vị Nghệ Thuật, chỉ muốn ngòi bút của mình suốt đời viết những dòng chữ đẹp để vinh danh những cái đẹp. Nhưng trước sự nhiễu nhương và những điều sai trái của chính quyền thì chúng tôi không thể khoanh tay ngồi yên được. 

Chúng tôi sẽ đem yêu thương thấm đẫm vào ngòi bút của mình để ca ngợi những điều tốt đẹp cùng những con người tốt đẹp. Chúng tôi sẽ đem sự mạnh mẽ vào để đấu tranh đòi công bằng xã hội và hạnh phúc của người dân. Chúng tôi sẽ mài sắc ngòi bút của mình để đả kích, để tấn công không ngừng vào những sai trái của chính quyền, nếu chúng tôi còn nhìn thấy nó. 

Ngạn ngữ nước ngoài có câu rằng :"Ngòi bút không giết được ai nhưng có thể lật đổ cả một vương triều". Chính quyền hãy coi mọi người cầm bút, không phân biệt lề trái phải là những người bạn, hoặc là những đối thủ đối thoại văn minh, chứ không phải là kẻ thù hoặc tiềm năng là kẻ thù..

Chính quyền của dân, vì dân và do dân không thể là chính quyền bắt bớ, giam cầm hay đe dọa bắt bớ, giam cầm những con người cầm bút đang dùng ngòi bút chính nghĩa chống lại bất công, bất nghĩa...

Chính quyền đừng đe dọa bạo lực, bạo quyền vì giờ đây ngoài cái Tâm, cái Tài thì những người cầm bút chúng tôi còn có cái Dũng của những con người đã tự nguyện đứng lên để chống lại bạo lực bạo quyền, những người đã dấn thân để đáp lời sông núi. 

Chính quyền đừng làm ngược với lòng dân thêm nữa khi đã bắt giữ vô lý, đang bắt giữ vô lý và còn đe dọa bắt giữ vô lý những người cầm bút, những người trí thức mà giờ đây trước cơ đồ của dân tộc, chúng tôi quyết đứng thẳng người dưới ánh sáng mặt trời, đối diện với bạo quyền để không phải thẹn với tổ tiên, không phải hèn với dân tộc và không phải nhục với quốc gia...

Chính quyền đừng bao giờ đem bạo quyền, ngục tù, chết chóc ra để dọa dẫm những con người cầm bút chúng tôi, vì chúng tôi đã chấp nhận tất cả những điều đó từ trước khi tự nguyện dấn thân rồi...

Vì những lý do thiêng liêng đó, chúng tôi quyết định thành lập Hội Những Người Cầm Bút Tự Do, qui tụ những người cùng chí hướng và sở thích dùng ngòi bút để thay đổi thế giới. Qui tụ những con người yêu đến cháy bỏng con chữ Việt Nam của chúng ta và sự tư tưởng tự do luôn bay bổng trong trái tim yêu thương của mình. 

(Các bạn hãy tham gia với chúng tôi bằng cách liên lạc với trang web Hội Những Người Cầm Bút Tự Do để biết thêm chi tiết)

Sài Gòn, Việt Nam ngày 6/12/2017

Những người sáng lập :

Nhà văn Phạm Thành.

Nhà văn Mai Tú Ân

Nhà báo Hoa Mai Nguyen

28/11/17

Chào mừng luật sư Võ An Đôn đã về với nhân dân...



Thế là qua quyết định của Đoàn Luật Sư tỉnh Phú Yên thì ls Võ An Đôn đã giải thoát được vòng tội nợ khi không còn là luật sư chính thống nữa. Thứ luật sư tồn tại chỉ để cho chính quyền làm màu làm mè rằng Việt Nam có dân chủ lắm, thứ luật sư tồn tại chỉ để kiếm mánh pháp luật như chính ls Võ An Đôn đã nói. 


Về với nhân dân anh sẽ vẫn hết lòng với những công việc của một luật sư cho người nghèo, cho các nạn nhân bị bạo hành trong các đồn công an. Và anh sẽ không đơn độc khi trên đất nước này còn có bao nhiêu người dân oan, dân nghèo và dân bị áp bức, những người không còn tin vào pháp luật hiện hành đang chỉ còn biết trông mong vào sự công chính ở những người như anh...

Thế là trong danh sách các luật sư chân chính, đấu tranh cho công bằng xã hội và cho hạnh phúc của người dân như Lê Thị Công Nhân, Lê Quốc Quân, Lê Công Định... thì nay ta có thêm cái tên Võ An Đôn. Như một ngôi sao điểm tô cho chòm sao sáng chói nhất trên bầu trời dân chủ tự do...

Chúc mừng luật sư Võ An Đôn.

Mai Tú Ân

27/11/17

Nguời Buôn Gió bị mất nhà...



Sự việc trang FB của tay viết cự phách lề trái Bùi Thanh Hiếu (Người Buôn Gió) bị đánh sập đã là điều cần lưu ý cho tất cả những người viết phản biện trên mạng hiện nay. Nhất là những có đông người theo dõi như Người Buôn Gió. Mặc dù anh sống ở nước ngoài (Đức) và đăng ký bằng tên thật rõ ràng nhưng trang fb của anh vẫn bị đánh sập vô lý.


Để hiểu được vụ việc này chúng ta hãy đọc đôi dòng tự sự của anh :
"Có đến 200 thằng mang tên Bùi Thanh Hiếu được CA lấy vào để lập trang giả mang tên anh. CA còn làm giả hộ khẩu, CMND để chứng minh với FB rằng họ là NBG thật...

Thật nhức đầu với lắm chiêu trò mà ngành CA dùng để đánh những người viết trên mạng. Chính khổ chủ MTA cũng bị đánh tơi bời và mất đến 5 cái ních. Nhưng biết làm sao được mà chỉ còn cách cắm đầu làm lại từ đầu. Người Buôn Gió cũng vậy, nhưng tiếc cho anh quá khi trang vừa bị đánh sập vừa rồi có cả triệu người theo dõi. Tiếc cho cả bao bài viết của anh, những bài viết anh liên tục đưa ra cho độc giả vừa nhanh, vừa đều như gà đẻ trứng và lại vừa chuẩn nữa mới kinh chứ.

Nhưng không sao. Dù mất nhà thì chàng Gió cũng không phải đi bụi đời hay giạt vòm vì chàng đã mau chóng cất lên căn nhà mới với sổ đỏ chính chủ mang tên Bùi Thanh Hiếu. Với khả năng thiên bẩm của một người cầm bút thì tôi tin chắc Người Buôn Gió sẽ trở lại là Người Buôn Gió. Một người viết phản biện lề trái vào loại hay nhất hiện nay. Mặc dù còn có vài tranh cãi về vài vấn đề nho nhỏ thì hiện nay Người Buôn Gió vẫn là một cây viết được bạn đọc chờ đợi nhiều nhất...

Mai Tú Ân

24/11/17

Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ...



Chàng MTA đang ngồi gác trong Lăng Bác thì Bác thức dậy hỏi :



- Cái gì ồn ào thế chú MTA ?

- Dạ, kính thưa Bác. Đó là bọn thằng Chung và thằng Hải (Nguyễn Đức Chung chủ tịch và Hoàng Trung Hải bí thư Hà Nội) đang tổ chức chặt cây xanh. Hà Nội thất thủ trước bọn lâm tặc đang kéo lê máy chém, cưa xích...

- Ơ, bác tưởng 2 thằng trước nó về hưu rồi thì thôi chặt cây chứ ?

- Dạ đúng ạ. Hai thằng trước là Nguyễn Thế Thảo và Phạm Quang Nghị về hưu thì hết chặt cây. Nhưng giờ là chặt cây của 2 thằng mới...

- Cái bọn mất dạy. Nhưng chú MTA ơi. Bác đây là người đã chết. Âm dương cách trở, nói có thằng nào nghe đâu. Tứ trụ bây giờ thì ba thằng mất dạy với bác. Chỉ còn con bé Kim Ngân bên Quốc Hội là ngoan thôi. Đêm đêm bác vẫn ghé chơi nhà nó tới sáng mới về. Bác thích cái con bé ấy vừa múa vừa hát :

- Bác mỉm cười bác khen em ngon. Bác mỉm cười bác khen em ngon...

Thôi. Tới giờ linh rồi. Bác thăng về Lăng nghỉ đây. À, thế còn cây vú sữa mà đồng bào miền Nam đã tặng bác thì có bị chặt không ?

- Dạ không ạ.

- Tốt. Bác giao nhiệm vụ cho chú là phải lấy tính mạng ra để đảm bảo an toàn cho cái cây vú sữa mà đồng bào miền Nam đã tặng bác.

Bác uốn éo mấy cái rồi thăng, bỏ lại MTA đứng một mình ngơ ngẩn. 

Bác kính yêu ơi. Bọn thằng Chung với thằng Hải nó có chặt cây thì nó chặt cây lim, cây xà cừ cây khủng thì mới có giá. Chớ cây vú sữa của bác hom hem mọc không nổi thì chúng chặt làm gì. Bác ơi, bọn miền Nam nó đểu lắm. Bọn nó tặng cho Bác cây vú sữa vừa đồng tính lại vừa mắc bệnh giang mai. Chăm sóc bao năm mà nó quặt quẹo lớn không nổi. Tới mùa cho ra quả thì cặp vú sữa trông như cặp chanh héo vậy...

Mai Tú Ân

22/11/17

Tại sao cụ Nguyễn Khắc Thùy đòi đốt thẻ Đảng khi bị xử ấu dâm..



Cụ Nguyễn Khắc Thùy 77 tuổi và 51 năm tuổi Đảng đã chửi liền khi phiên tòa xử cụ tội ấu dâm vừa kết thúc, khi chúng nó kết án cụ 3 năm tù. Cụ tức lắm. Đã không cho cụ ấu dâm rồi lại còn đưa cụ ra tòa thì đừng trách ai đao kiếm vô tình. Cụ đốt luôn cái thẻ Đảng đã bao năm là niềm tin, là sự bảo trợ cho cụ sung sướng...


Ôi, trời cao đất dày ơi. Cụ ấu dâm thì có chết thằng nào con nào không ? Đấy là vùng đất nhà cụ thì cụ ấu cái bọn trẻ ranh thì có đứa nào làm sao đâu mà hoẵng ? Cụ "ấu" chúng nó từ bé, đứa trước tiếp nuối đứa sau. Con mẹ xong thì con con tới và con cháu lên. Nhiều đứa chỉ là con nít danh khi cụ"ấu" thì bây giờ là bà nội bà ngoại rồi, có đứa nào bị sao đâu...

Dứt khoát cụ không chịu đi tù ngồi. Xử án treo cụ thì bao nhiêu năm cũng được, chớ xử tù thì nhất định cụ không chịu. Cụ sợ lắm nếu phải vào tù với tội danh như thế, lại với lứa tuổi già như thế thì bọn tù hình sự nó sẽ làm gỏi cụ để nhậu. Chả cần đánh đập gì mà cứ tối gác hầm bô, sáng cầm can báo cáo thì cụ cũng khó thọ. Hơn nữa Đảng chơi không đẹp. Có kết tù cụ thì kết từ cụ mấy năm trước, khi cụ còn phong độ, còn khuấy động đám trẻ con gái, từ nhi đồng nữ cho đến gái vị thành niên, khi cụ đi đến đâu là ấu dâm đến đấy. Chớ còn bây giờ khi đã ở lứa tuổi mà Bác Hồ kính trọng gọi là :"Người thọ 70, xưa nay hiếm" như cụ, người có nhìn thấy em nhi gái nào thì máu ấu dâm còn nhưng vũ khí để "ấu" dâm đã hết thì lại mang cụ ra thiến thì có hợp lý không. Súng pháo cụ giờ muôn thuở chỉ hướng 6 giờ, có tống cả đống viara vào miệng hay uống bao nhiêu rượu bổ củi đi nữa thì cũng chỉ hướng 6 giờ thôi.

Tiếc lắm chứ, mỡ đến miệng mèo nhưng mèo hết răng chỉ còn nước miếng. Có thấy ấu dâm bây giờ thì cũng như không. Chỉ còn biết nhìn, yêu bằng mắt để nhớ tới thời oanh liệt xưa còn mô...

Nhưng cụ vẫn trách móc ai oán. Cụ trách nhất là Đảng vinh quang của cụ đã chơi không đẹp. Hơn 50 tuổi Đảng chính là hơn 50 năm cụ Thùy tung hoành như một tráng sĩ đang múa quyền trong vườn hoa đào toàn là đào tơ. Như một ông hoàng Hoàng Trung Hoa đang sướng với các em nhí tuổi từ 5 - 14 tuổi ở trong các hậu cung cấm vậy, vì cụ có thẻ Kim Bài. Các tấm thẻ Đảng vốn là Kim Bài Miễn Tử của các đảng viên từ anh to đến anh nhỏ, và có bao người cũng nhờ vào oai danh của nó để làm việc này việc nọ thì cụ Thùy cũng dựa vào nó khi sinh hoạt trong hội :"Bác Thùy với các cháu gái nhi đồng" chớ. Có tấm thẻ đó cụ Thùy như rồng gặp nước, ăn chơi với các em nhí tưng bừng suốt bao năm nay. Ấy vậy mà giờ Đảng mau quên ơn cụ, đưa cụ ra trước móng ngựa thì bằng giết cụ rồi còn gì, sao cụ còn làm ăn nữa..

Nên cụ cay cú, cụ tuyên bố tự thiêu và đốt thẻ Đảng. Tự thiêu thì nóng lắm cụ chả dại gì nhưng để đốt thẻ Đảng thì cụ làm ngay, làm liền...

Thế là Đảng vinh quang đã mất đi một đảng viên khoái đào tơ và vụ việc cũng cho thấy, những người tốt nhất trong Đảng như cụ Thùy đang lần lượt rời khỏi Đảng, như một bày chuột đang rời khỏi con tàu đắm...

Mai Tú Ân

18/11/17

Chúng tôi muốn nhiều thuốc độc hơn nữa cho bọn tham nhũng...


Hôm nay ngày 17/11, tử tù Nguyễn Hải Dương đã nhận những mũi tiêm thuốc độc để đền tội cho việc đã sát hại dã man 6 người trong một gia đình. Đó là cái giá xứng đáng mà anh ta phải trả cho những tội ác không thể tha thứ mà anh ta đã gây ra..


Nhưng qua vụ hành quyết bằng thuốc độc hôm nay chúng tôi mới thấy rằng, đã lâu lắm rồi không hề có thuốc độc dành cho các quan chức đại tham nhũng ở Việt Nam. Mặc dù Việt Nam vẫn là một quốc gia thi hành án tử hình vào loại đứng đầu thế giới nhưng đó là án tử hình sự cho các tội danh như giết người, buôn bán ma túy..v..v..Còn án tử hình các quan chức tham nhũng thì gần như không có, hay ít đến mức chẳng còn mấy ai nhớ đến những vụ hành quyết kẻ tham nhũng gần đây nhất.

Ai cũng biết tham nhũng là một tai họa cho sự phát triển của một quốc gia, và góp phần làm nghèo đi quốc gia và những người dân sống ở đó. Đặc trưng của tham nhũng thì đều là do những quan chức trong bộ máy chính quyền tham gia. Với thể chế chính trị của Việt Nam do một đảng CS lãnh đạo, thì các vụ đại tham nhũng còn liên quan đến các băng nhóm lợi ích khác nhau để tàn phá lũng đoạn đất nước.

Trở lại vụ hành quyết tử tù Nguyễn Hải Dương hôm nay đã chứng tỏ rằng pháp luật không tha thứ cho tội ác của anh ta, thì lại càng không thể tha thứ cho tội ác của những kẻ tham nhũng. Bởi vì nói cho công bằng thì tội tham nhũng còn nặng nề và đáng chết hơn các tội hình sự khác.

Chúng tôi cũng nghe thấy những lời tuyên bố gần đây của ông TBT Nguyễn Phú Trọng về việc quyết tâm chống tham nhũng trong bộ máy Đảng và chính quyền, cũng như đưa 10 vụ đại tham nhũng ra trước vành móng ngựa. Chúng tôi mong rằng đó sẽ là sự thực chứ không phải là những lời nói cho có để xoa dịu người dân. Qua vụ hành quyết hôm nay thì người dân chúng tôi càng muốn rằng chính quyền phải thẳng tay hơn nữa với những kẻ tham nhũng, phải xét xử và tặng cho những kẻ đó thật nhiều thuốc độc mà chúng cần để về với thế giới bên kia. Không có vùng cấm nào hay thế lực nào có thể ngăn cản được sự trừng phạt của Pháp Luật.

Và mặc dù không phải là những người khát máu nhưng người dân chúng tôi cũng sẽ rất hài lòng nếu được nhin thấy càng nhiều càng tốt những kẻ tham nhũng phải nhận những mũi tiêm thuốc độc giống như tử tù Nguyễn Hải Dương đã nhận hôm nay...

Mai Tú Ân

14/11/17

Nhân quyền Việt Nam qua chuyến thăm của TT Mỹ Donald Trump - Chán như con gián...



Thật không biết dùng từ gì hơn để nói về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam qua chuyến thăm của Tổng Thống Mỹ Donald Trump. Trắng phau, trong veo không một chút sủi tăm là những gì người ta có thể nói về chuyến đi đến Việt Nam của tổng thống Mỹ. Ngoài những lời ca ngợi tâng bốc nhau qua lại giữa chủ và khách, như ông Trump sau khi rời Việt Nam để đi Philipin thì còn kịp viết trên Tweeter đến 2 lần lời cảm ơn chủ nhà Việt Nam.



Ông Donald Trump, một nhà kinh doanh thành đạt đã đắc cử Tổng Thống Mỹ một cách bất ngờ đã mang lại nhiều hy vọng cho những người bất đồng chính kiến ở Việt Nam bởi những quyết định mạnh mẽ, cứng rắn. Ông được cho là một tổng thống Cộng Hòa mạnh mẽ, hơn hẳn cựu TT tiền nhiệm Obama, người được cho là TT Dân Chủ yếu đuối. Và những người đấu tranh dân chủ ở Việt Nam, kể cả người viết bài này đều là những fans của ông TT Trump tuốt ở bên Mỹ. Nhất là khi tin tức về việc TT Trump sẽ viếng thăm Việt Nam ngay trong năm đầu tiên của nhiệm kỳ đã khiến cho nhiều người Việt Nam ngầm sung sướng. Về phần các TNLT thì con gái của Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã viết một bức thư cảm động gửi cho Đệ Nhất Phu Nhân Melania Trump để cầu mong bà can thiệp trả tự do cho mẹ của bé. Hội Đồng Liên Tôn gồm các tổ chức tôn giáo do Hòa Thượng Thích Không Tách, đang lang thang bụi đời vì chùa Liên Trì của hòa thượng đã thất thủ trước chính quyền đã đứng đơn gửi cho đích danh TT Mỹ Donald Trump để kêu gọi TT Mỹ nhìn vào tình trạng tự do tôn giáo đang bị bóp nghẹt ở Việt Nam. Ông bà Trump đã nhận được các thư trên, và phu nhân Melania đã mau mắn lên tiếng yêu cầu Việt Nam phóng thích Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh vì cô không có tội. Xin Chúa hãy phù hộ cho Đệ Nhất Phu Nhân Melania của nước Mỹ về hành động cao cả này.

Những hành động của TT Mỹ Donald Trump thì không cần phải ở hết thời gian thăm viếng Việt Nam người ta mới thấy ông tạt cho một thùng nước lạnh. Đầu tiên là sự vắng mặt đầy bất ngờ của phu nhân Melania khi đến Việt Nam. Rồi trong bài diễn văn đọc ở Đà Nẵng thì mặc dù huyên thuyên đủ chuyện, kể cả chuyện biến đổi khí hậu thì TT Mỹ không hề nhắc đến lần nào chữ Nhân Quyền. Không có một lần nào chữ đó được thốt ra từ cái miệng nhỏ bé của ông Trump. Cho đến khi rời khỏi Việt Nam thì dòng chữ Nhân Quyền không hề có trong từ điển của ngài Trump. Khôi hài hơn nữa những anh dân chủ nửa mùa của Việt Nam còn tán hươu tán vượn về việc ông Trump đã nhắc đến Hai Bà Trưng đã kéo cờ khởi nghĩa chống quân xâm lược phương Bắc với thâm ý rằng hãy noi gương Hai Bà Trưng khởi nghĩa đi rồi chúng tôi sẽ giúp. Hoặc nhắc đến Hai Bà Trưng để ám chỉ chống Tàu. Thật khôi hài khi suy luận như vậy, và nếu nhắc đến Hai Bà Trưng thì chỉ 3 năm sau khi khởi nghĩa, Triệu Đà đã cho tất cả quân lính ở truồng tấn công khiến cho Hai Bà Trưng đã nhảy xuống sông Hát anh dũng tự tuẫn, kết thúc một chương dã sử oai hùng.

Chợt nhớ đến cựu TT Obama, một tổng thống dân chủ "yếu kém" trong chuyến thăm Việt Nam năm ngoái. Trước khi đi thì một số nhà đấu tranh dân chủ nước nhà đã được mời vào Nhà Trắng. Và ta thấy trong đó có anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải vào Nhà Trắng để đưa trường hợp của gia đình Thánh Nữ Dân Oan Cấn Thị Thêu. Cũng trước chuyến đi của TT Obama là chuyến đi của Trợ Lý BT NG Mỹ đến Việt Nam với yêu cầu rõ ràng về việp phóng thích anh Ba Sàm Nguyễn Hưũ Vinh và 3 tù nhân lương tâm khác. Và khi đi thăm Việt Nam thì TT Obama đã nhiều lần nói đến chữ nhân quyền. Chưa hết, ông còn có một cuộc gặp gỡ với những đại diện của những người đối lập như TS Nguyễn Quang A, nhà báo Phạm Đoan Trang, ca sĩ Mai Khôi, luật gia Nguyễn Đình Hà..v..v...

Tổng thống Mỹ Donald Trump đã phớt lờ cả yêu cầu của 20 nghị sĩ Mỹ yêu cầu phải đưa những đòi hỏi nhân quyền vào trong chuyến thăm, và như một con rắn trơn trượt, ông ta đã thoát khỏi cái chữ Nhân Quyền một cách khéo léo nhất. Ta cũng hiểu rằng một vài lời nói nhân quyền của TT Mỹ sẽ không giúp gì nhiều cho những người đối lập ở Việt Nam, nhưng nếu TT Mỹ lại từ bỏ trách nhiệm thiêng liêng của một đất nước lãnh đạo dân chủ để không nói lời nào đến nhân quyền thì lại là một tai họa khôn lường. Những người đấu tranh dân chủ Việt Nam hy vọng và chờ đợi một điều gì đó ở nơi TT Donald Trump nhưng rồi tất cả là sự thất vọng, buồn mà không biết tỏ cùng ai. Những anh chị em TNLT chỉ còn biết nuốt nỗi cay đắng ở trong ngục tốii. Bức tranh thảm hại của tình trạng nhân quyền của Việt Nam, đã được sự vô cảm của ông Trump thêm vào với những màu tê tái. Nó cũng báo hiệu rằng, những người đấu tranh bị cầm tù sẽ không có cửa tự do, và sẽ còn những người đấu tranh dân chủ khác mất tự do...

Mai Tú Ân

12/11/17

Ủng hộ ca sĩ Mai Khôi...


Việc ca sĩ Mai Khôi xuất hiện trên phố với tấm băng rôn có dòng chữ "đái lên ông Trum" đã gây ngạc nhiên và phản ứng dữ dội của cư dân mạng. Vậy chúng ta hãy nhìn nhận sự kiện này một cách bình tĩnh và thấu hiểu nhé...



Thứ nhất là cô Mai Khôi có quyền chửi tục như thế với một tổng thống Mỹ và là vị khách của Việt Nam hay không ? Xin thưa rằng cô hoàn toàn có cái quyền đó. Trong một xã hội dân chủ mà chúng ta đang phấn đấu để có được thì không một lãnh tụ nào, dù ghê gớm cỡ nào thì cũng không thoát khỏi búa rìu dư luận. Lời chửi có phần hơi lạ tai của Mai Khôi thì cũng chỉ là một thành ngữ tiếng Anh, biểu lộ cho một cảm giác thất vọng, giận dữ của Mai Khôi, chứ không phải theo một nghĩa đen là cô ấy vạch váy để tè lên mái tóc bạc trứ dạnh của ông tổng thống Trump. Ngoài ra thì việc chửi bới ông Trump diễn ra khắp nơi, trong nước Mỹ cho đến khắp thế giới, song song với lời ca ngợi ông ta...

Vậy chúng ta thử xem xét xem ông Donald Trump có xứng đáng bị chửi không ? Hoàn toàn xứng đáng. Bởi là một tổng thống Mỹ lãnh đạo của thế giới dân chủ thì ông phải luôn nhớ rằng mình phải có trách nhiệm thiêng liêng là bảo vệ mọi cuộc đấu tranh dân chủ hòa bình trên khắp thế giới. Mặc dù là người chủ trương "Nước Mỹ trên hết" thì ông cũng phải thấy rằng, nước Mỹ hùng mạnh và vĩ đại bởi nó luôn dẫn dắt và bao dung với mọi nền dân chủ trên khắp thế giới. Bởi nó luôn là ngọn cờ tự do để thế giới noi theo chứ không phải bởi sự biệt lập, tách riêng một mình. Chuyến đi thăm Việt Nam lần này tổng thống Mỹ là một sự dõi theo, chờ đợi của mọi người yêu dân chủ của Việt Nam trông chờ đến một lãnh đạo của thế giới tự do. Và đáng tiếc là tất cả họ hẳn phải buồn, phải tiếc nuối lắm khi không nghe thấy được một lời nào của tổng thống Mỹ về nhân quyền, hay lời phản đối nào của ông về sự bắt bớ đang diễn ra tràn lan ở Viêt Nam. Ông thậm chí không có cả cuộc gặp gỡ nào với bao đại diện của những người đấu tranh dân chủ Việt Nam đang ao ước được gặp ông...

Không có nhiều người phản đối ông nhưng có một nữ nhi Việt Nam, ca sĩ Nguyễn Đỗ Mai Khôi đã lên tiếng về điều đó. Mặc dù hơi bạo miệng nhưng lời phản đối ông của Mai Khôi cũng là những điều mà đa phần những người đấu tranh dân chủ Việt Nam muốn nói. Không phải để chửi rủa ông mà để nhắc nhở ông và những lãnh tụ khác trên thế giới về hiện tình đất nước chúng tôi... 

Ủng hộ nữ ca si can đảm Nguyễn Đỗ Mai Khôi...

Mai Tú Ân

11/11/17

Câu chuyện về người hiến tặng vàng nhiều nhất...


Bà Hoàng Thị Minh Hồ đã từ giã cõi đời với niềm vui hay nỗi đau câm nín của cuộc đời bà và những người thân. Đó là sự kính nể duy nhất mà chúng tôi trân trọng bà với số tuổi trên một trăm và bà mới qua đời. Nhưng tôi không hiểu vì lý do gì mà có nhiều người than khóc tiếc nuối cho bà, cứ y như bà là một nạn nhân của chế độ CS vậy.


Xin thưa là không phải như vậy. Bà Hoàng Thị Minh Hồ và những người thân của bà là CS chính cống. Trong thời gian hơn 70 năm qua thì ngoài chuyện hiến vàng, hiến nhà thì gia đình bà đã một lòng theo Đảng đến cùng. Trong dòng họ của bà ta thì bao nhiêu người là bấy nhiêu đảng viên cùng vô số các huân huy chương của Đảng trao cho. Tiền của bà cống hiến đã làm chế độ mạnh hơn nhưng cũng đưa bao nhiêu người chống đối đến tai họa. Và việc tên bà đang được xét để đặt tên đường đã chứng tỏ điều đó. 

Còn chuyện những căn nhà khủng của ông bà bị những người chủ mới chiếm giữ thì cũng chỉ là tai nạn của đám cướp núi giành ăn mà thôi. Cũng bởi căn nhà 34 Hoàng Diệu lớn quá, đến 3000 mét vuông thì việc tranh giành phải diễn ra. Và cũng vì căn nhà to quá nên gia đình của 2 ông tướng to là đại tướng Võ Nguyên Giáp và đại tướng Hoàng Văn Thái đã giành mất. Chuyện bình thường của xã hội ngày nay...

Có câu chuyện xưa mà ai cũng có thể ôn cố tri tân. Môt vị thiền sư Ấn Độ cùng học trò qua sông. Ông nhìn thấy một con rắn đang bám vào một cây củi mục, giãy giụp sắp chết. Ông liền vớt con rắn lên, cứu nó khỏi bị chết đuối. Qua đến bờ thoát chết, con rắn liền cắn cho vị thiền sư một phát rồi chạy mất. Vị thiền sư vì cảnh giác nên không trúng độc mà chỉ phải rửa vết thương. Người học trò đi cùng thương thầy nói :

- Thầy cứu làm chi cái con vật phản phúc đó..

Vị thiền sư cả cười nói :

- Con ơi. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta sẽ cứu bất cứ sinh vật nào cần cứu bởi ta sống ở trên đời là để làm việc đó. Kể cả ta găp lại con rắn vừa cắn ta thì ta cũng cứu nó nếu nó cần cứu. Còn chuyện nó cắn ta sau đó thì cũng là chuyện bình thường. Nó là con rắn thì nó phải cắn người dù là người cứu nó đi nữa. Vì nó sinh ra ở đời là phải cắn bất cứ ai. Nó đâu có giấu thân phận của nó mà nó rõ rảng ra mặt là một con vật chuyên lén lút cắn người, dù là ngưởi ơn của nó thì nó cũng cắn không cần suy nghĩ...

Trở lại câu chuyện của bà Minh Hồ thì bà có gì để nói nếu hiểu câu chuyeejun trên. Bà đi với quỉ dữ hơn 70 năm thì bà phải biết thế nào là cú cắn của quỉ dữ chứ. Cũng như con rắn trong câu chuyện của vị thiền sư thì con rắn sẽ cắn bất cứ ai, dù có là ân tình của nó hay không ? Ở dưới suối vàng thì vợ chồng bà nên cám ơn số phận vì cũng đã lấy lại một chút những gì của mình để cho con cháu. Nhưng quan trọng hơn là ông bà nên cám ơn Trời Phật đã không run rủi số phận của mình giống như một người giống mình, bà Cát Hanh Long ?

Mai Tú Ân

6/11/17

Chuyến thăm Việt Nam của vợ chồng TT Trump và 2 nhiệm vụ "mission Impossible"...



Dĩ nhiên đây không phải là nhiệm vụ của vợ chồng tổng thống Mỹ Melani và Donald Trump trong chuyến thăm Việt Nam mà chỉ là 2 "nhiệm vụ" nhân quyền mà những người đấu tranh dân chủ ở Việt Nam đang mong chờ...


Vậy đó là 2 nhiệm vụ gì ? Đó là lá thư của con gái Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh gủi cho phu nhân Melani Trump cầu mong bà Trump can thiệp để mẹ của bé được tự do vì mẹ bé không làm gì sai cả. Việc thứ hai là lá thư của Hội Đồng Liên Tôn do hòa thượng Thích Không Tánh, chủ trì chùa Liên Trì cùng nhiều các chức sắc tôn giáo đứng đơn gửi cho tổng thống Donald Trump để đòi hỏi ông gây áp lực lên nhà cầm quyền Hà Nội đòi tôn trọng các quyền tự do tôn giáo...

Theo tin mới nhận thì ông bà Trump đều đã nhận được các bức thư trên, và bà Melani đã mau mắn yêu cầu chính quyền Hà Nội trả tự do cho Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh trước chuyến thăm Việt Nam của tổng thống Mỹ. Nhưng nói một cách chân tình thì với thực tế bao năm nay, với bản chất lỳ lợm của chính quyền Hà Nội thì việc này, nếu trở thành một nhiệm vụ của vợ chồng tổng thống Mỹ thì sẽ là một nhiệm vụ bất khả thi. Tức là Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh sẽ được tự do, đoàn tụ với con gái. Hay nhà cầm quyền bỗng nhiên tốt với Hội Liển Tôn, hay tự do tôn giáo có ở Việt Nam... 

Và sẽ làm khó vợ chồng tổng thống Mỹ Doald Trump nếu gán cho họ những nhiệm vụ bất khả thi như thế trong một chuyến đi thăm Việt Nam, thế nhưng chúng ta hoàn toàn có thể trông đợi ở vợ chồng tổng thống Mỹ những điều tốt đẹp mà họ phải có khi đến thăm nước này. Mặc dù nhân quyền không phải là điều được đặt ra nhưng với một tư thế đương nhiên của một tổng thống của một quốc gia lãnh đạo của thế giới dân chủ thì tổng thống Mỹ hoàn toàn có thể lên tiếng, hay làm một cái gì dấy cho phong trào nhân quyền đang bị bóp nghẹt ở nước chủ nhà Việt Nam. Có thể không ngay lập tức đưa Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tự do nhưng những lời nói, hay việc làm của bà Melani Trump về người phụ nữ can đảm này, hay gặp gỡ đại diện của cô đều là những việc tích cực với cô và với mọi người đấu tranh dân chủ Việt Nam khác. Chính bà Melani là người đã trao giải nhân quyền cho Mẹ Nấm khi cô chưa bị bắt và một cuộc gặp gỡ nơi trai giam của bà Melani với cô sẽ là một động lực ấm lòng không nhỏ không chỉ riêng cho cô. Cũng như thế là một sự đáp ứng nào đó của tổng thống Mỹ với lá thư của Hội Đồng Liên Tôn như đưa vụ việc này với sự phản đối cho nhà cầm quyền, hay một cuộc gặp gỡ với những đại diện của Hội Đồng Liên Tôn để nghe họ trình bầy thì quả là những khuyến khích đáng nể của ông Trump cho chuyến đi thăm Việt Nam này.

Đió là những nhiệm vụ khả thi của vợ chồng tổng thống Mỹ Donald Trump ở Việt Nam lần này, và đó cũng là những mong đợi thầm kín của tất cả những người đấu tranh dân chủ ở Việt Nam...

Mai Tú Ân

4/11/17

Giới thiệu bài thơ Đây Mùa Thu Tới của Xuân Diệu...



Hơn một loài hoa đã rụng cành 
Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh; 
Những luồng run rẩy rung rinh lá... 
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. 


Trước khi bắt đầu giới thiệu bài thơ nổi tiếng này của tiền bối Xuân Diệu thì cho phép hậu bối MTA có được đôi lời phi lộ về việc giới thiệu các bài thơ đi cùng năm tháng của chúng ta. Để nói thật nhanh thì MTA không chấp nhận việc bình thơ theo lối hàn lâm mà các thầy thợ và sĩ tử nước ta đang dày công viết, học và rồi quên hết, cả những bài thơ hay lẫn những lời bình tuyệt vời khi giã từ mái trường.

Dĩ nhiên là MTA không phê phán những bài bình, gọi là bình luận thơ của các vị áo cao mũ dài với những câu văn bóng bẩy, những câu từ bóng loáng để ca ngợi bài thơ thì ít mà ca ngợi tài văn chương của mình thì nhiều. Âu đó cũng là bệnh sính chữ của các quan văn nhà ta và nên được tận tình thông cảm. Nhưng vấn đề thông cảm cho họ sẽ khiến cho bài thơ họ bình sẽ bị làm hại, bị quấy rối không phải là tình dục mà chỉ đơn giản là dài quá không ai kiên nhẫn đọc cho hết được. Các bạn có thể xem các bài bình thơ chuẩn của họ để thấy các nhà bình thơ ưa sính chữ bao giờ cũng viết dài, viết dai gấp mấy lần đến mấy chục lần bài thơ họ bình. Điều đó dẫn đến việc những bài bình của họ, dù có hay nhưng quá dài và mất đi chỗ đứng trong lòng người yêu thơ, vốn không cao siêuhàn lâm như họ...

Với MTA thì đơn giản hơn. MTA không đi theo bài thơ sát sạt như họ mà chỉ tìm trong bài thơ mình muốn giới thiệu đó những câu thơ, câu chữ hay nhất, tinh túy nhất cho độc giả thưởng lãm. Như một nhà thơ nổi tiếng nước ngoài, MTA quên mất tên rồi đã nói. Bình thơ là một cách ta nói được cái đẹp của bài thơ cho độc giả thấy được cái đẹp của bài thơ đó. Chỉ có vậy thôi, Các bạn có thể xem những hơn 100 bài bình thơ của MTA rải rác trên mạng để nhìn thấy sự khác nhau đó, Còn bây giờ thì chúng ta hãy xem được cái gì trong bài thơ Đây Mùa Thu Tới của Xuân Diệu nhé...

Theo báo chí thời đó, những năm 1930 của thế kỷ trước thì bài thơ này là một bài thơ viết về mùa thu hay nhất, nhưng chân tình thì hậu bối MTA cho rằng đây không phải là một bài thơ hay nhất mà là một khúc luân vũ tuyệt vời nhất trong đại giàn nhạc tứ tấu réo lên trong mùa thu bất hủ nhất. Sẽ không có bài thơ nào trước bài thơ này, hay sau bài thơ này viết về mùa thu có thể sánh với nó. Và thực tế đã chứng mình điều đó. 

Mùa thu, mùa của những chia ly, đổ vỡ, mùa của những khúc cuối của đoạn tình yêu đẹp, mùa của những thi sĩ trầm mặc khóc than cho những cuộc tình vỗ cánh bay đi cùng những vần thơ uất nghẹn sầu chia ly. 

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, 
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; 

Khung cảnh mùa thu thật thảm hại, buồn tê tái với hàng liễu đứng chịu tang của mùa thu với hàng tóc, hàng lệ rơi rơi thay cho lá vàng thu rơi. Xin nói ngay là nhà thơ Xuân Diệu là một nhà thơ mới, và ông viết bài thơ này năm 1938 khi thơ mới đã có chỗ đứng trong lòng độc giả nhưng không thể nói ông không bị dòng thơ Pháp ám ảnh đến sự nghiệp sáng tác. Bài thơ Đây Mùa Thu Tới gồm những câu thơ tuyệt hay nhưng có phần lai căng dòng thơ Pháp hơi nhiều. Thêm nữa là chút ít hình bóng thơ Tàu cũ, tức là loại thơ ông bà chúng ta hay xài, một thứ thơ bài bản cùng các điển tích...v...v...

Đây mùa thu tới - mùa thu tới 
Với áo mơ phai dệt lá vàng...

"Với áo mơ phai dệt lá vàng" là một câu thơ sẽ khiến cho người đọc ngẩn ngơ, thấy hay nhưng chẳng hiểu hay thế nào. Đây là một câu thơ tối nghĩa, hiểu sao cũng được và được do một bậc thầy thơ như tiền bối Xuân Diệu chơi phá cách thì hậu bối MTA chỉ có nước bó tay để công nhận tiền bối hay và giỏi.

Nhưng những câu thơ tiếp theo thì chỉ còn nước bái phục tài danh của thi sĩ Xuân Diệu. Một cái nhìn thoáng đạt với nhũng nét cắt lát thời gian, không gian của bậc cao nhân, các ẩn dụ tinh tế, hình tượng thì phiêu tới bến cho bức tranh phong cảnh đặc trưng nhất, vắt kiệt nhất của mùa thu đã được Xuân Diệu đưa vào bài thơ, khiến cho người đọc như bạn và tôi thấy bó tay nếu như muốn đưa thêm gì của mùa thu vào. 

Hơn một loài hoa đã rụng cành 
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; 
Những luồng run rẩy rung rinh lá... 
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. 

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ... 
Non xa khởi sự nhạt sương mờ... 
Đã nghe rét mướt luồn trong gió... 
Đã vắng người sang những chuyến đò...

Những câu thơ rùng mình đưa những hình ảnh rùng mình đến với người đọc như một cơn gió thu đem cái lạnh đầu mùa luồn vào áo mùa hè của ta khiến ta rùng mình ớn lạnh tâm can. Và hẳn sẽ có người đọc bài thơ này trước chúng ta, vì mùa thu ám ảnh đến tận cùng nên đã lên tiếng nguyền rủa mùa thu bởi cái cảnh nghẹn lời giữa thu.

Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh...

Một bài thơ khi ta tìm kiếm những câu thơ hay nhất, đặc trưng nhất thì trong bài thơ này, đa phần đều là những câu thơ hay, tuyệt mỹ. Nếu phải chọn thì câu thơ hay nhất trong những câu thơ về mùa thu này :

Đã nghe rét mướt luồn trong gió, 
Đã vắng người sang những chuyến đò... 

Một cách chơi chữ sang trọng và dẫn dắt, Xuân Diệu đã khiến cho người đọc kinh hãi bởi sự đưa đẩy lớn lao, nhưng giản dị đời thường. Ông đã đưa hình tượng không thể nào đắt hơn khi chơi một thành ngữ, có thể nói là lần đầu tiên trong thi ca văn học. "Rét mướt luồn trong gió". Cái rét mùa thu đậm đặc, quánh lại trong không khí và luồn vào trong gió lạnh để đến với những người đang tái tê bởi những gió lạnh mùa thu. Mùa thu Việt Nam không có những lá phong vàng rơi, hay một rừng lá úa vàng nhưng mùa thu Việt Nam đi lặng lẽ, luồn lách và đến với những khổ chủ đang yêu của Việt Nam với những tai họa nên thơ nhất...

Như những bài thơ mới, bài thơ Đây Mùa Thu Tới của Xuân Diệu lại là những câu thơ tròn, đầy đặn và hoàn toàn đúng điệu của thể thơ 7 chữ Thất Ngôn Bát Cú hoàn hảo. Có sự phá cách đôi chút nếu ta cố tìm trong đó sự hoàn chỉnh của Niêm, Luật hay Đối của thể thơ 7 chữ cũ. Là một nhà thơ mới, ông hoàng của thơ tình thì thi sĩ Xuân Diệu luôn là người phá cách ít nhất. Ông luôn tuân theo những mạch đập ngầm êm ả của thơ cũ, và gây dựng nên những cơn sóng ngầm dữ dội nhưng thật đẹp của thể thơ mới. Bài thơ Đây Mùa Thu Mới là một bài thơ hay nhất và không thể chối cãi về mùa thu. Điều duy nhất làm cho nó không thể nổi bật lên như một bài thơ hay nhất chính là vì nó đã phải xuất hiện cùng với bao bài thơ hay nhất của một tác giả tài danh như thi sĩ Xuân Diệu của chúng ta...

Cũng xin nói thêm là bài thơ nổi tiếng này, Xuân Diệu đã tặng cho nhà văn Nhất Linh, người anh cả của văn chương và thi ca Việt Nam. Cũng như bài thơ nổi tiếng Nhớ Rừng của Thế Lữ cũng đã dành để vinh tặng cho nhà văn Nhất Linh Nguyễn Tường Tam..

Mai Tú Ân


Đây Mùa Thu Tới

(Tặng Nhất Linh) 

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, 
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; 
Đây mùa thu tới - mùa thu tới 
Với áo mơ phai dệt lá vàng. 

Hơn một loài hoa đã rụng cành 
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; 
Những luồng run rẩy rung rinh lá... 
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. 

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ... 
Non xa khởi sự nhạt sương mờ... 
Đã nghe rét mướt luồn trong gió... 
Đã vắng người sang những chuyến đò... 

Mây vẩn từng không, chim bay đi, 
Khí trời u uất hận chia ly. 
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói 
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

1938

Xuân Diệu

1/11/17

Ngô Đình Diệm - Một người Việt Nam tốt nhất đã trở nên thánh thần…




Ngày 1/11/1963, tổng thống Ngô Đình Diệm, người thiết kế và lãnh đạo nền Cộng Hòa của Đệ Nhất VNCH đã bị lật đổ và bị giết chết một cách bi thảm trong những ngày Cách Mạng này. Ông và người em trai Ngô Đình Nhu đã bị những người thuộc quyền đảo chánh lật đổ và giết chết tàn bạo. Nhưng cái chết của ông, qua thời gian cũng đã đưa ông vào hàng ngũ bất tử của các bậc Thánh Nhân trong lòng người dân Việt Nam. Những vị Thánh chẳng cần ai phong sắc, mà nên Thánh ở lòng dân, do lòng dân ghi tặng.


Ông không phải là một lãnh tụ thành công, khi nghiệp lớn chưa thành, ước mơ còn dở dang. Ông cũng là lãnh tụ lớn duy nhất của mọi chế độ trên đất nước này không phải chết già, chết trên giường ấm nệm êm để cho muôn dân than khóc, mà ông chết ở chiến trường nơi “da ngựa bọc thây”, “áo bào thay chiếu, anh về đất”. Mặc dù không còn trẻ nữa thì ông và người em can trường của ông là ông Ngô Đình Nhu, cả hai đã ngã xuống như những người anh hùng trong trận đánh cuối cùng của cuộc đời họ. Hai ông đã ngã xuống khi những viên đạn thù làm tắc nghẹn tiếng thét xung trận lần cuối cùng...

Nhưng những người đã lật đổ chế độ của ông để xây dựng nên một chế độ mới lại không tốt bằng chế độ của ông, và nó mở đường dẫn dắt cho một chế độ xấu nhất lên ngự trị trên đất nước này.
Ở đất nước Việt Nam mà suốt đời ông đấu tranh vì nó thì tên tuổi, sự nghiệp của ông vẫn chỉ là giặc với cả kẻ thù lẫn đồng chí của ông. Số phận nghiệt ngã đã biến một chiến sĩ đấu tranh suốt đời cho tự do như ông lại trở thành một kẻ độc tài mang tên ông.

Trong một gia đinh Công Giáo toàn tòng, kính Chúa yêu nước nhưng chỉ gặp phải họa tên đạn khiến cho cả một gia đình danh giá như gia đình quan thượng thư triều Nguyễn lại trở thành một gia tộc có số phận bi thương bậc nhất Việt Nam.

Mặc dù có xu hướng thoát tục, và không ai trong gia đình tham gia nghiệp võ nhưng ông và ba người anh em sáng chói của mình, là người anh cả Ngô Đình Khôi, người em Ngô Đình Nhu và người em út Ngô Đình Cẩn đều đã đền nợ nước trước hòn tên mũi đạn như bao trang anh hùng xứ Việt gục ngã nơi trận tiền.

Mặc dù sống thanh bạch, lấy lời Chúa làm danh, lấy giản dị làm gốc nhưng ông cùng dòng họ đáng kính của mình luôn bị những kẻ đắc thế bôi bác, xuyên tạc, vu họa vào những gì tội lỗi nhất.
Mặc dù là người Việt Nam hiếm hoi có thể làm như ông đã làm. Đó là ở cái tuổi 30 còn quá trẻ thì ông đã dám từ quan Thượng Thư đầu triều chỉ vì bất đồng quan điểm. Ông cũng từ chối chức vụ Thủ Tướng đầu tiên trong chính quyền Đế Quốc Việt Nam mà Vua Bảo Đại đã mời ông sau khi được người Nhật trao trả độc lập 11/3/1945. Ông cũng từ chối nhiều lần khi sau này Quốc Trưởng Bảo Đại mời và mãi sau mới đồng ý ra nắm chức vị thủ tướng của Quốc Gia Việt Nam, nhưng thiên hạ vẫ n nói ông là người tham quyền cố vị, độc tài vì thèm khát quyền lực..

Mặc dù sống đạo đức một đời, như tiên ông không nhuốm bụi trần nhưng ông vẫn bị tô vẽ thành một con người xấu xa, tồi tệ nhất không phải vì ông xấu xa mà vì kẻ thù ghen tị trước sự trong sạch của ông. 

Mặc dù bao nhiêu năm qua, ở nơi nước Chúa ông im lặng không thanh minh. Ở nơi cõi trần gian người thanh minh cho ông thì ít, kẻ xúm lại đập bỏ hình tượng của ông thì nhiều. Nhưng cuối cùng thì qua thời gian, qua sự phán xét công bằng của lịch sử thì hình ảnh ông mỗi lúc một hiển hiện hơn, lung linh hơn. Trong khi có những lãnh tụ khác mặc dù quyền bính tội đỉnh, mặc dù Lăng Tẩm Tượng Đài cao sang thì cũng qua thời gian và sự phán xét công bằng của lịch sử, đã dần trở nên tầm thường, không còn lung linh nữa.

Rồi đến lúc tên tuổi ông sẽ được người dân Việt Nam gắn liền tên tuổi của các bậc Thánh Nhân của dân tộc, nơi họ từ người dân bình thường lên ngôi Thánh Thần chỉ bởi sự phụng sự hết lòng cho người dân, nơi mà tình yêu thương nên thánh thần cũng bởi tình yêu thương, nơi bao chiến công uy vũ để trở thành Thánh Thần, như Đức Trần Hưng Đạo, Đức Lê Lợi, Quang Trung…Sẽ đến cái ngày Nên Thánh ấy cho ông, vì ngày 1/11/1963 ông đã Hiển Thánh rồi...

Xin dâng nén tâm nhang của một người lớp hậu thế, để bày tỏ lòng ngưỡng mộ đến một con người đáng ngưỡng mộ như ông.

Xin Chúa luôn mãi ở cùng ông…

Mai Tú Ân

29/10/17

Người đấu tranh dân chủ đừng chờ đợi gì nhiều ở ông Trump...



Sự kiện tổng thống Mỹ Donalp Trump sẽ đến Đà Nẵng để tham dự Hội Nghị APEC và sau đó là cuộc thăm viếng chớp nhoáng các đầu lĩnh CS ở Hà Nội đã gây ra một tâm lý phấn khởi nhất định trong giới đấu tranh nước nhà. Đó là điều dễ hiểu khi chúng ta có được tâm lý ấm lòng khi có một tổng thống của một quốc gia dân chủ bậc nhất thế giới đến thăm một quốc gia đàn áp dân chủ bậc nhất thế giới. 



Nhưng để chờ đợi một sự đột phá về nhân quyền, hay một vài tù nhân lương tâm được phóng thích nhân sự kiện này là điều không tưởng. Chúng ta chỉ mong tổng thống Mỹ Donalp Trump, với vai trò quan trọng của mình có một vài lời nói, vài hành động coi được về vấn đề nhân quyền cũng như về việc bắt người vô tội vạ của nước chủ nhà APEC lần này. Một vấn đề hoàn toàn nằm trong tầm tay của tổng thống Mỹ, nếu ông quyết định ra roi. Nhưng đó cũng là điều không tưởng nốt của những người đấu tranh dân chủ nước nhà.

Mọi người chúng ta đều biết chính phủ Mỹ với truyền thống luôn đưa bàn tay bao dung về dân chủ đến mọi quốc gia độc tài, nhưng khi công nhận quốc gia ấy như một quốc gia có chủ quyền thì họ rụt bàn tay bao dung ấy lại. Không phải họ không muốn giúp đỡ mà vì có những điều kiện ràng buộc khắt khe ở quê nhà ngăn cấm họ làm điều đó. Đó là một thực tế mà chúng ta có thể kiểm nghiệm qua các đời tổng thống Mỹ kể từ khi bãi bỏ cấm vận Việt Nam. Suốt hơn 20 năm qua thì có được bao nhiêu TNLT Việt Nam được phóng thích khỏi các nhà tù Việt Nam. Nỗ lực nhân quyền của chính phủ Mỹ đã khiến cho bao nhiêu người được xuất khỏi nhà giam để đến Mỹ. Chỉ là những con số nhỏ bé đến thảm hại, và không xứng tầm với những nỗ lực của một quốc gia dân chủ hàng đầu như nước Mỹ. 

Nhưng như đã nói thì đó là những khó khăn không thể vượt qua khi nước Mỹ đang làm bạn, làm ăn với chính quyền Hà Nội. Có lẽ những hội đoàn phi chính phủ Mỹ hay các ông nghị ở Quốc Hội Mỹ còn giúp ích cho các hội đoàn, các cá nhân đấu tranh trong nước nhiều hơn là chính quyền hành pháp Mỹ, nếu chúng ta biết vận động (logby). Chưa kể ta có thể nói vui nhưng hoàn toàn thực tế rằng, nước Mỹ là kẻ đầu bảng nuôi sống chế độ CSVN bằng thâm thủng mậu dịch mỗi năm gần 30 tỷ đô la chảy vào guồng máy Nhà Nước Việt Nam.

Trở lại với chuyến thăm Việt Nam để dự APEC của tổng thống Donalp Trump thì hai bên lợi gì, thiệt gì ? Trước hết đây chỉ là hoạt động thường kỳ của khối APEC gồm 21 quốc gia, và Việt Nam đứng ra đăng cai như đã từng đăng cai vào năm 2006. Nước Mỹ là trung tâm nên đương nhiên tổng thống của họ phải tham dự. Bao năm nay lịch trình như vậy và họ thực hiện các chuyến đi như vậy. Tổng thống Mỹ thì cũng chỉ là người Mỹ có 4 năm làm tổng thống rồi cũng về vườn chăn vịt, có ma nào mời tung tăng khắp thế giới đâu nên cứ có cơ hội là phượt liền. Ông Trump thì còn đi mau lẹ đến bất cứ đâu hoành tráng vì ông vốn là một người dẫn dắt truyền hình thực tế, một tay chơi của những ánh đèn xa hoa rực rỡ. 

Sở dĩ MTA phải nói vui như thế bởi chuyến đi này của ông Trump hoàn toàn là một chuyến đi hình thức, chả có lợi ích bao nhiêu cho các bên. Nói như nhà báo Ngô Kỷ trong cuộc hội thảo Phố Bolsai là : "Hoa Lá Cành, trình diễn..." Hoàn toàn đúng. Vì mọi công cuộc làm ăn ký kết hợp đồng thì các công ty đã ký kết rồi. Cần gì phải kéo đoàn kéo lũ đến Việt Nam để làm màu mè gì nữa. Có chăng là chuyến đi này của ông Trump có liên quan đến tình hình căng thẳng ở bán đảo Triều Tiên. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến xứ Giao Chỉ của ta, và chắc chắn cũng chẳng hề có hồ sơ nhân quyền nào của Việt Nam được ông Trump đưa ra cho Hà Nội đâu. Cũng có thể có vài câu cho có về nhân quyền, hay về việc bắt giữ những người đấu tranh dân chủ từ đầu năm đến giờ nhưng cũng chỉ là "trình diễn, hoa lá cành" thôi, theo lời anh Ngô Kỷ...

Ngoài nhân quyền là đề tài không có trong chuyến sang Việt Nam lần này thì chúng ta chờ đón gì nữa ? Chắc chắn chẳng có gì đáng giá so với tầm mức. Bởi lẽ thường tình trong các quan hệ quốc tế thì các cuộc gặp gỡ song phương mới là quan trọng chớ gặp đa phương, mà lại là hội nghị 21 phương APEC này thì chả có gì để nói, để bàn. Điều này cũng giống như có gần 200 các ông tổng thống, thủ tướng hay vua chúa của các nước và lãnh thổ trên khắp thế giới mỗi tháng 9 hàng năm thì tề tựu hoành tráng tại New Work, Mỹ, tòa nhà của LHQ để dự Đại Hội Đồng LHQ. Mấy trăm ông lãnh đạo có bàn bạc gì đâu. Chỉ say "Helo, goodbye" thì cũng hết thời gian rồi. Các vị chỉ ngồi cho có tụ, rồi đeo tai nghe vào và ngủ gật.

Thế còn Việt Nam ta thì có lợi ích gì khi đăng cai một cuộc chơi quá tầm của các ông lớn này. Cần phải nhìn nhận rằng trong xu hướng thế giới như một cái làng này thì chẳng có gì nhiều để làm ăn cả. Chắc chắn Việt Nam sẽ làm đẹp lòng ông Trump bằng cách cố gắng ký kết vài hợp đồng khủng tỷ đô la nào đó với phía Mỹ nhưng đó cũng chỉ là những hợp đồng ghi nhớ chứ không phải hợp đồng kinh doanh. Phía Mỹ có lẽ cũng lại quả cho chú em Việt Nam vài con tàu cũ, hay vài cái máy bay cũ. Việt Nam nên nhớ tổ chức hội nghị này thì cũng như có mở cái quán cóc đầu làng cho các cụ tiên chỉ làng xách đít ra ngồi đấu láo nhau một chốc thôi. Dĩ nhiên cũng là để khẳng định tên tuổi trong chốn võ lâm giang hồ quốc tế, vang danh Cái Bang Việt Nam đã nghèo nhưng chơi sang không thua kém thằng nào hết. Cũng có một cái lợi nữa là Việt Nam ta được đứng dựa hơi gần các ông lớn như kiểu thằng trẻ trâu đứng dựa hơi ông nhà giàu. Tứ trụ nhà ta được đứng cạnh ông Trump cùng các ông lớn khác trên thế giới thì không bổ dọc cũng bổ ngang. Tha hồ mà ngúng nguẩy hoặc đi dây hai hàng...

Hơn nữa các thủ lĩnh CSVN cũng không phải tầm thường đâu. Họ đã biết cách để trị những ông tổng thống Mỹ sang thăm VN rồi. Chúng ta hẳn còn nhớ đến chuyến thăm của tổng thống Obama khi chuyến chuyên cơ của tổng thống, vì sợ hạ cánh vào lúc đông người dân ra đón nên phải lùi thời hạn đến nửa đêm vắng người mới dám hạ cánh cho an toàn theo yêu cầu của phía Việt Nam. Và phái đoàn của ông tổng thống Obama phải ở đâu đó chờ đến đêm mới ra mặt trong cuộc tiếp đón lần thứ hai của chủ nhà. Chưa hết cũng trong chuyến đi ấy thì cuộc gặp gỡ giữa tổng thống Mỹ và một số nhà đấu tranh dân chủ đã không thành bởi khách của tổng thống Mỹ là tiến sĩ Nguyễn Quang A và nhà báo Phạm Đoan Trang đã ngang nhiên bị CA bắt cóc. Hai vị khách quí này của tổng thống Mỹ bị đưa đi cất giấu ở đâu đó trước buổi họp, và chỉ được trả về khi cuộc họp kết thúc. Ta có thể nhìn thấy sự thất vọng, buồn bã của ông tổng Đen trước sự táo tợn ấy của chính quyền chủ nhà Hà Nội...

Người Mỹ có câu :"Không có bữa trưa miễn phí". Và với ông Trùm Sò Donalp Trump của khẩu hiệu "Nước Mỹ trên hết" thì có lẽ chẳng có cả bữa chiều miễn phí nữa. Thôi thì những con người đấu tranh chúng ta hãy cắn răng lại và đón ông ta như đón chào vị tổng thống Mỹ với niềm tin chắc chắn rằng, dù có thế nào đi nữa thì tổng thống Mỹ và những người dân Mỹ yêu tự do luôn là kẻ thù đương nhiên và không thay đổi của mọi chế độ độc tài chuyên chế trên khắp thế giới này...

Mai Tú Ân

28/10/17

Tôi chấp nhận tất cả, kể cả cái chết - Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh



Đã hơn một năm rồi, kể từ ngày tòa án xét xử của chính quyền CSVN, và câu nói dõng dạc của anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã tuyên bố :

" Tôi vô tôi. Tôi tự hào vì những gì mình đã làm từ 9 năm qua- 7 năm làm báo và 2 năm đi tù"



Câu nói của anh giống như câu di ngôn nổi tiếng của nhà văn Nhất Linh Nguyễn Tường Tam khi ông uống thuốc độc tự sát vào năm 1963 : "Đời tôi để lịch sử xử". Có thể có sự khiên cưỡng trong hai lời nói, có sự sống chết giữa hai người nhưng tinh thần thì chỉ có một với sự bất khuất của những con người dám sống chết vì lý tưởng.

Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã ung dung tuyên bố trước tòa án của bạo quyền rằng, anh tự hào về 7 năm làm báo và 2 đi tù. Những năm làm báo lề dân như của anh thì cũng có thể có nhiều người có thể tự hào, nhưng những năm tháng tù đầy gian nan, trong gông xiềng bạo ngược, trong địa ngục trần gian....mà tuyên bố tự hào thì không có mấy ai đã làm được. Anh mạnh mẽ tuyên bố rằng, anh tự hào về 2 năm ở trong tù đó. Và tuyên bố điều tự hào đó trước tòa án, trong khi thân vẫn đang phải trong cảnh tội tù, khi đường về nhà với gia đình, với vợ, con còn xa lắm...

Và cũng trước phiên tòa bất công đó, anh đã dõng dạc tuyên bố, như một kết luận hiển nhiên rằng : "Tất cả những gì đang diễn ra ngày hôm nay trên đất nước chúng ta đã chứng minh rằng, những việc tôi đã làm và những người đi trước đã làm là đúng đắn"

Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã kết luận một điều chắc nịch đó như một điểm tựa cuộc đời không bao giờ sai rằng, con đường anh và những người đi trước đã đi là con đường đúng đắn cho dân tộc. Con đường đó vừa gập ghềnh, diệu vợi vừa gian nan, mịt mù nhưng lại là con đường duy nhất mở ra cho những người dấn thân, người đấu tranh cho dân chủ, tự do, cho công bằng xã hội, cho hạnh phúc của người dân. Đó là con đường mà những kẻ sĩ thế kỷ 21 cũng như các tiền nhân, như anh đã phải mò mẫn đi tiên phong trong đêm tối, lại chính là con đường duy nhất đưa dân tộc ta đến với ánh sáng mặt trời. Đó là điều mà có lẽ anh đã ngộ ra từ lâu, từ cái ngày bất đầu bước vào làng báo lề dân 7 năm về trước đó rồi, và hôm nay trước toà án của lũ đê hèn, anh đã xác quyết lại cho mình con đường đi ấy. Con đường mà dòng máu sôi sục của tổ tiên, của dân tộc và các bậc tiền nhân nước Việt khác đang cuộn chảy trong huyết quản anh và nó réo gọi anh mau dấn thân để đáp lời sông núi....

Và khúc ca bi tráng mang tên Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã tạm đóng lại với tiếng hùng ca dữ dội nhất nhưng cũng chân thành giản dị nhất : "Tôi chấp nhận tất cả, kể cả cái chết cũng không làm tôi phải ân hận"

Một lời tuyên ngôn hùng mạnh, hay một lời giã biệt gửi đến người vợ hiền, đứa con dại, cùng với sự lỳ lợm bản năng của một Kẻ Sĩ Bắc Hà luôn được vùng đất Ngàn Năm Văn Vật hun đúc... Có tất cả trong câu nói đó, câu nói mà tôi tin từ hôm nay sẽ là một câu nói nổi tiếng ghi danh đời đời của một con người ở trên cả sự can trường, mạnh mẽ nhất. Một câu nói không khoa trương hay lên gân nhưng lại là một câu về sự sống chết được nói ra, giản dị nhẹ nhàng như một câu nói nên thơ về những tía nắng sớm đầu đông, hay về những cánh nhạn lạc cuối trời thu. Lời của một người con trai chưa báo hiếu được cho cha mẹ, chưa trả nợ tình nghĩa vợ chồng mà đã vội đem thân trai vào nơi gió bụi. Than ôi ! Anh đã sẵn sàng những điều đang làm đó mà đánh đổi tất cả, kể cả cái chết. Mà cái chết với anh thì nhẹ như lông hồng trước gió đông.

Chỉ có anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh và những con người quả cảm mà giờ đây đã không còn vô cảm trước cơ đồ dân tộc, trước vận hội của quốc gia nữa. Họ đã chấp nhận dấn thân, chấp nhận trả giá tất cả, kể cả phải nằm xuống bình thản như :

Anh nông dân buông cày nằm giữa ruộng,
Rồi thiếp đi trong giấc ngủ trưa hè...

Phải, đó là một tuyên ngôn giản dị, đó là một lẽ sống chân thành của anh. Một người cầm bút chân chính nhưng cũng là một chiến sĩ chấp nhận phơi thây nơi chiến hào, trong tiếng súng thù, tiếng trống rung và giữa tiếng kèn trận réo lên thôi thúc. Anh ngạo nghễ như vậy chỉ để chứng tỏ một điều đơn giản rằng, đời người cũng chỉ có một lần chết. Hãy sống sao cho xứng đáng với tổ tiên, với dân tộc và với bao tiền nhân sáng chói khác. Hãy sống làm sao để cho dân tộc Việt Nam thân yêu của chúng ta thấy rằng, nước Nam không bao giờ thiếu những người Nam sẵn sàng đền nợ cho xứ sở Nam...

Chúng tôi yêu mến anh lắm - Người anh hùng Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh của chúng tôi... 

Mai Tú Ân

27/10/17

Bắt, bắt nữa bàn tay không ngơi nghỉ...



Chưa có bao giờ mà việc bắt bớ những người đấu tranh dân chủ lại kéo dài và liên tục như bây giờ. Từ đầu năm đến giờ, mở màn bằng việc bắt bớ luật sư Nguyễn Văn Đài, rồi sau đó là bắt giữ các thành phần thuộc Hội Anh Em Dân Chủ của ông. Rồi các nhà đấu tranh ở các địa phương, các người trẻ tuổi và sinh viên tranh đấu khác lần lượt bị nhập kho hoặc phải bỏ trốn. Song song đó là các phiên tòa mà người đấu tranh dân chủ phải trả giá vô lý khi bị xét xử, bị đẩy từ điều 258, 79 lên điều 88 BLHS và bị kết án bất công. Như người mẹ của hai con trẻ : Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh với bản án 9 năm tù đầy oan nghịch. Cô Trần Thị Xuân, một giáo dân hiền lành chỉ biết những công việc thiện nguyện ở quê nhà cũng bị bắt với tội danh không thể tưởng tượng là "lật đổ chính quyền". Rồi theo kiểu :"Khuấy động nước để bắt cá lớn" thì sẽ còn có bắt bớ tràn lan mọi thành phần nữa...


Tại sao bắt bớ nhiều như vậy ? Trả lời câu hỏi này không khó. Chúng ta đang sống trong cương tỏa của một chế độ độc tài độc đảng mà việc bắt giữ vô tội vạ những người bất đồng chính kiến là giải pháp giữ chế độ. Bất cứ lúc nào cảm thấy không yên tâm cho chế độ thì chính quyền lại tổ chức bắt người bất đồng chính kiến. Những con người không phạm tội gì ngoài tội đấu tranh phản biện, phê phán những sai trái của chính quyền và nhân viên của chính quyền. Trong hệ thống chính trị được đặt lên đầu người dân Việt Nam thì hoàn toàn không có chỗ cho sự phản biện, không có chỗ cho sự đấu tranh đối lập bình thường trong một quốc gia bình thường. Người CS vẫn như bao năm trước, vẫn như một bọn cướp núi về thành. Họ chiếm được đất nước tội nghiệp này và luôn sử dụng nó như một chiến lợi phẩm mãi mãi. Họ dựng lên một chế độ thực chất là mật thám với bộ máy an ninh trùm khắp để bắt bớ và đe dọa bắt bớ suốt bao năm nay. Họ bày ra các đại hội bầu bán để truyền danh các chức danh lãnh đạo như vua chúa truyền ngai hay các băng đảng truyền vai trò thủ lãnh muôn đời vậy. Kèm theo đó là những điều kiện không bao giờ thay đổi là bắt bớ, bắt bớ và tùy theo thời cuộc, theo tình hình cũng như sự phản đối của thế giới bên ngoài mà họ tăng hay giảm việc truy bắt người yêu nước. Đó là một sự thực đáng buồn của đất nước ta cho mãi tới ngày hôm nay...

“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,

Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong...

Ta chỉ cần đổi đôi chút câu thơ trên của thi sĩ khát máu Tố Hữu để có thể cảm nhận được tính phi nhân, vô đạo của những người CS đối với người bất đồng chính kiến. Sẽ không có đối thoại, không có phản biện hay có một chút nhỏ nhoi đối lập nào với những người CS. Chỉ có bắt, bắt và bắt là những biện pháp khả dĩ duy nhất được những người CS thi hành. Chẳng có chút cởi mở, thông thoáng chính trị nào hết. Và lời nói cuả ông TBT Nguyễn Phú Trọng cách nay 2 năm rằng : "Dân chủ đến thế là cùng" thì cũng chỉ là lời nói khoác đáng xấu hổ.

Chúng ta hãy nhìn những người đã bị bắt bất công. Dù muốn dù không thì họ cũng chứng tỏ một số phận hơn người, một sự hy sinh xứng đáng của những cá nhân quyết hy sinh cho mọi người. Có thể sẽ có tiếng khóc oán hận bất công, hay tiếng hờ nguyền rủa quân lang sói nhưng không vướng chân người ra đi, Với họ thì chẳng có gì phải sợ cả khi ngày mai mặt trời vẫn mọc, nắng vẫn lung linh và những điều họ làm luôn luôn là đúng. Như một qui luật muôn đời là luôn có những con người can đảm đứng lên trả nợ cho quê hương. Nước Nam này không bao giờ hết những con người can trường ấy. Hàng loạt các anh chị em bị bắt hôm nay sẽ xếp hàng tiếp nối với các đàn anh bị bắt trước như Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Trần Huỳnh Duy Thức...Rồi những người bị bắt của ngày mai sẽ tiếp nối chen vai các anh chị bị bắt ngày hôm nay. Tất thảy đều không sợ. Không bao giờ khiếp sợ.

Vì những người yêu nước bị bắt là hào khí mà nước Nam này sinh ra trong thời buổi nhiễu nhương này...

Mai Tú Ân

25/10/17

Tại sao lại chửi bới Bắc Kỳ như vậy



Cafe Kubua thân mến...

Thật khó để nói rằng điều gì đã làm cho một người viết phản biện xã hội tốt như em lại lao vào cơn cuồng loạn chống lại người Bắc, hay Bắc Kỳ đến như thế. Tất cả đều bắt nguồn từ chuyện ca sĩ Thanh Lan nhận xét về các ca sĩ miền Nam và việc phản ứng như em và nhiều người khác với cô ca sĩ này là điều dễ hiểu và nên có. Nhưng từ việc đó mà quay sang chửi bới những người Bắc, hay Bắc Kỳ nói chung như em đã làm thì có phải là điều đúng đắn không ?



Anh MTA có cha mẹ là người Trung, sanh ra ở Hà Nội, Bắc Kỳ và vào miền Nam sinh sống đã hơn 40 năm nay nên anh cũng chẳng biết mình là người miền Bắc, miền Trung hay miền Nam nữa, nhưng anh có thể khẳng định mình là người Việt Nam trăm phần trăm. Và là người Việt Nam như bao người Việt Nam khác, anh không cho phép ai phân biệt vùng miền này để cao giọng chửi bới bất kỳ vùng miền nào khác cả. 

Người Bắc kỳ, Trung kỳ hay Nam kỳ thì cũng đều là người Việt Nam cả. Có người tốt, người xấu nhưng không có nghĩa có người Bắc xấu thì tất cả người Bắc đều xấu. Có người Nam xấu thì tất cả người Nam đều xấu cả để ta có thể thả giàn chửi bới hay nhục mạ. Người Bắc, người Trung, người Nam đều là những vùng đất, những con người được tổ tiên, ông bà Việt Nam răn dạy những điều đúng đắn, hay dạy những lời ru, hay bài ca hò vè để làm người với đạo làm người sáng trưng truyền thống bao đời nay và bất cứ đứa trẻ Bắc, Nam, Trung đều nghe được. Đó là những giường cột muôn đời của dân tộc Việt Nam bao đời nay, chứ không phải chỉ là cho miền nào xứ nào trên mảnh đất hình chữ S này của dân tộc cả. 

Em thật ngây thơ khi cho rằng, ngay cả những người miền Bắc cũng không giận em, và ủng hộ em khi nghe thấy những lời chửi rủa xứ Bắc Kỳ. Làm sao mà người Bắc không giận, không buồn khi em ra rả chửi bới vô tội vạ về xứ Bắc Kỳ, cái nơi mà cha mẹ ông bà của họ đang sống, cái nơi mà gia đình yêu thương của họ đang sống. Nơi mồ mả tổ tiên, nơi những điều yêu thương đang san sẻ yêu thương từ dòng họ, cốt nhục thờ cúng và những điều thiêng liêng nhất đang được chia sẻ bao đời nay. Người Bắc nào lại chấp nhận sự phỉ báng, dù nhân danh gì lại nhắm đến họ, gia đình hay tổ tiên đáng kính của họ như những kẻ tội đồ trong khi họ cũng là nạn nhân và không hề có tội. Người Bắc nào lại đồng thuận với em để đưa ra những điều không có thực để chửi bới và làm ô danh chính họ hay truyền thống tốt đẹp của họ được..

Và còn những tù nhân lương tâm đang ở trong các nhà tù CS thì có đến 90% đều là những người Bắc, người Trung, và những người can đảm đang đấu tranh cho quê hương Việt Nam yêu dấu của chúng ta cũng đều là ở con số ấy. Anh sẽ không tham gia nếu em chỉ chửi CS hoặc các cá nhân có tội nhưng anh không thể ngồi yên nếu em tiếp tục chửi bới xứ Bắc Kỳ, người Bắc Kỳ như em đã chửi. Bởi em không được phép nhục mạ một phần không thể tách rời của dân tộc này. Nếu không có can đảm chửi thẳng vào những kẻ đáng chửi thì hãy câm miệng lại, chứ đừng chửi bới lung tung để thỏa mãn tính tự ti, hèn nhát của mình...

Hãy cư xử cho đúng như một người con dân đất Việt.

Mai Tú Ân

24/10/17

Cuộc gặp gỡ của các nhà văn Việt Nam - Chỉ có các kép nhì...



Cuộc gặp mặt lần thứ nhất “Nhà văn với sứ mệnh đại đoàn kết dân tộc” do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức chính thức khai mạc ngày 20/10, tại Hà Nội. Mặc dù thất bại thảm hại trong việc kêu gọi một hội nghị "hòa hợp, hòa giải" giữa các nhà văn trong nước với các nhà văn hải ngoại của ông chủ tịch Hữu Thỉnh, điển hình là âm mưu lôi kéo nhà văn Phan Nhật Nam về nước đã bị đổ bể bởi chính nhà văn của Mùa Hè Đỏ Lửa đã thẳng thừng bác bỏ, thì phiên bản nhì của cuộc gặp vẫn được các nhà văn hạng nhì đem diễn.



Cho dù mục đích chính của ông Hữu Thỉnh với những ước mơ xa vời về việc long trọng đứng ra tổ chức một hội nghị hoành tráng "Hòa hợp, hòa giải" giữa hai lớp nhà văn trong và ngoài nước đã không còn bởi sự khẳng khái của các nhà văn hải ngoại, nhưng chủ tịch Hữu Thỉnh không chịu thất bại. Tình hình tài chánh của Hội NVVN chưa bao giờ nguy cấp như hiện nay, và khả năng là phải cho thuê trụ sở để lấy tiền làm chi phí cho cái Hội bất tài của ông ta là rất cao. Và quan trọng hơn tất cả là lệnh của Ba Đình chỉ đạo phải thực hiện bằng được cái gọi là :"Hội nghị Đoàn Kết Dân Tộc" của các nhà văn. Dĩ nhiên là đề tài kêu veo véo trước kia của Hữu Thỉnh là :'Hòa Hợp, Hòa Giải" cũng không kèn không trống ra đi, chứng tỏ đề tài Hòa hợp, hòa giải là một miếng bánh quá lớn với Hữu Thỉnh, Hội NVVN và cả các ông chủ của Hữu Thỉnh ở Ba Đình.

Vậy ta thử xem hội nghị giữa các nhà văn trong nước và nước ngoài đang diễn ra ở Hà Nội có gì nhé ? Trước hết theo thông báo thì có 33 nhà văn Việt Nam sống ở 12 nước đã tưng bừng về dự cuộc họp nặng phần trình diễn này. Nhưng 33 nhà văn tên là gì, ở đâu thì chưa thấy nhắc đến tên tuổi, sự nghiệp gì cả. Tôi không có ý định coi thường những nhà văn trong nhóm 33 này nhưng việc giới hạn việc lăng xê tên tuổi họ của Hội NVVN cũng chứng tỏ đây chỉ là những nhà văn hạng nhì. Họ chắc hẳn là chẳng có gì đáng nói, không ai trong nước biết danh mà chính Hội NVVN cũng ngượng không dám đưa tên tuổi như một việc đáng phải làm. 

Chỉ có ba cái tên được đưa ra công khai với giải thưởng gồm có : Như Thuận ở Pháp, Đoàn Minh Phượng và Nguyễn Văn Thọ ở Đức. Nhà văn Như Thuận và Đoàn Minh Phượng thì quả tình tôi không biết tên vì sự không nổi tiếng của họ, nhưng Nguyễn Văn Thọ ở Đức thì lại quá nổi tiếng ở Việt Nam. Nhà văn Nguyễn Văn Thọ với các biệt danh như Thọ Muối, Thọ trọc là một nhà văn bưng bê khét tiếng. Văn chương của nhà văn này thì tầm tầm bậc trung và không mấy ai coi nhưng cái tài hai tay bưng bô cho chính quyền thì ai cũng biết. Nên việc Thọ Muối về dự hội nghị các nhà văn thì không có gì lạ cả...

Còn giờ chúng ta thử nhìn xem những nhà văn trong nước tham gia hội nghị trên là ai nhé. Tất nhiên cũng có các nhà văn tài năng, cống hiến nhiều ở trong Hội nhưng họ không nhiều và thường im lặng trước sự lộng hành của bọn Hữu Thỉnh. Rồi qua cuộc đào thoát khỏi con tàu sắp đắm của 20 hội viên lừng danh năm 2015 thì Hội NVVN còn lại gì. Thời Hữu Thỉnh vì muốn phô trương thanh thế nên đã cho kết nạp vô tội vạ những hội viên là quan chức hồi hưu hay đương nhiệm. Những anh quan chức dốt văn thơ nhưng lại sính là nhà văn thơ. Những cái tên của chính quyền nghe oai danh khét lèn lẹt nhưng văn chương thơ phú thì không có mấy như đám : Trung tướng CA Hữu Ước, đại tá AN Hoàng Thanh Quang,..v..v..Chính đám này quay vòng quanh chủ tịch Hữu Thỉnh, thần đồng thơ Trần Đăng Khoa...và tạo nên cái gọi hoành tráng là gặp mặt "Nhà văn với sứ mệnh đại đoàn kết dân tộc”. 

Tất cả đều là nhà văn, thơ hạng hai trong cuộc gặp gỡ hạng nhì này, và chúng ta hãy đồng cảm và thương hại cho họ. Quanh năm chỉ có cãi nhau và kèn cựa những con cá, củ khoai thì nay có dịp may bất ngờ này, các kép nhì của Hội NVVN đang sung sướng lên ngôi với vài ngày đớp hít trên tinh thần miễn phí của chùa...

Mai Tú Ân