27/8/15

Vòng Kim Cô vẫn ở trên đầu người cầm bút ...

Đại Hội Hội Nhà Văn đã khai mở rồi kết thúc, các hội viên gặp nhau tay bắt mặt mừng, rồi ai về nhà nấy, chẳng vui mà cũng chẳng buồn. Vì tất cả đều thấy trước là sẽ chẳng có sự thay đổi nào. Mọi thứ vẫn y sì như cũ, và câu hỏi cũ vẫn đau đáu trong lòng những người cầm bút chân chính rằng :

Bao giờ thì họ không còn có những vòng Kim Cô ở trên đầu..


Ai cũng biết điều kiện Cần cho một người cầm bút là tài năng, và điều kiện Đủ cho người cầm bút đó trở thành một nhà văn, nhà thơ tài năng là một một bầu trời tự do tư tưởng bao la rộng lớn để họ có thể để cho tư tưởng cùng những vần thơ thăng hoa. 

Nhưng một điều đơn giản đó lại không hề giản đơn ở đất nước này. Lich sử văn học văn nghệ nước nhà trong mấy chục năm phát triển gần đây, thì đau thương thay, lại được viết ra bằng máu, nước mắt, bất công và nỗi đau thương của những người cầm bút chân chính. 

Như vụ án thất nhân tâm Nhân Văn Giai Phẩm, cùng nhiều trò triệt hạ đã làm khốn khổ biết bao nhiêu văn nhân tài năng như Văn Cao, Quang Dũng, Hữu Loan, Trần Dần, Phùng Quán...không phải giết chết con người họ, mà giết chết tài năng của họ. Bởi vì sau các vụ đó thì những con người tài năng đó không còn gì để cống hiến nữa. Từ đó trên đầu những người cầm bút luôn có một cái vòng Kịm Cô trên đầu. 

Và cũng từ đó đất nước ta như hết cả tài năng. Lịch sử của văn học nghệ thuật thời gian qua cũng chứng minh một chân lý rằng, khi không có điều kiện thứ hai, thì dù là có tài năng, thì những người cầm bút đó cũng sẽ không thể nào vươn lên tầm cao mà họ xứng đáng được hưởng. Cũng như nền văn học nghệ thuật, thơ văn nước nhà cũng không thể vươn lên. 

Không bao giờ. Vì sẽ như con chim bị nhốt trong chuồng, hay con chim chỉ bay bằng một cánh. Không có điều kiện thứ hai này, sẽ làm tàn lụi đi điều kiện thứ nhất, và sẽ chẳng còn gì ngoài những thợ viết theo chỉ đạo, và một nền văn học nghệ thuật khô khăn, cứng ngắc và phi nghệ thuật. Những con người tài năng của đất nước sẽ mãi chỉ là những bông hoa đẹp, nhưng là những bông hoa đẹp trong hang tối, chỉ biết khoe sắc với nhau trong lúc đang héo hon tàn lụi dần vì không có bầu trời đầy nắng, gió, ong, bướm tự do bên ngoài.

Vì cái vòng Kim Cô đó kềm hãm, và nó kềm hãm tất cả những người cầm bút sáng tác. Có những vòng Kim Cô, hữu hình và vô hình, vòng nọ xen lẫn, chồng chất, kết nối chặt chẽ với nhau như những sợi xích, hay những chùm chìa khóa luôn kêu loảng xoảng trong tay của những tên chúa ngục, những kẻ chủ chăn khôn ngoan và thâm hiểm luôn muốn soi vào sát đến cả suy nghĩ của họ. Và không chỉ với các nhà văn có vấn đề. Đã 40 năm sau ngày thống nhất thì sự phân biệt tác giả  và tác phẩm vẫn còn nguyên. 

Bao năm nay, cái vòng Kim Cô này như những bóng ma, hầu như không ai thấy, nhưng luôn lơ lửng trên đầu tất cả những người cầm bút như những thanh gương Dmocralet, sẵn sàng cắm xuống đầu những kẻ dám mở rộng, hay định mở rộng cái bầu trời sáng tạo bao la không bao giờ có giới hạn của một nền Nghệ Thuật Vị Nghệ Thuật đó.

Đã có nhiều sự thay đổi, nhưng với người cầm bút sáng tác chân chính thì vẫn có những cái vòng Kinh Cô ở trên đầu họ như cũ.

MTA

Không có nhận xét nào: