29/4/14

Ngày 30/4 đến và xin một phút cho những người đã nằm xuống...


Thế là cái ngày 30/4 lại đến với mọi người dân Việt Nam chúng ta như một ngày duy nhất sẽ không bao giờ đạt được sự đồng thuận của cả một dân tộc nếu chúng ta vẫn giữ cách nghĩ cũ, cách tiến hành ăn mừng như cũ. Nó sẽ vẫn mãi là một ngày đánh dấu sự chia cắt dân tộc này, mặc dù sự chia cắt không còn nữa, nhưng nó vẫn còn là dấu ấn chia cắt bởi chính cái ngày ta hành lễ kỷ niệm sự chia cắt này.
Không ai buộc được chúng ta phải quên đi những ngày đáng nhớ đó, nhưng cũng chẳng ai bắt chúng ta cứ mãi ăn mừng, cứ mãi hồ reo trên sự đau khổ, bất hạnh của một nửa đất nước, một nửa dân tộc này. 
Chúng ta đã ăn mừng gần 40 năm rồi, và tiếng hò reo chiến thắng ngày càng nhạt dần đi khi sự xích lại gần nhau ngày lại càng gần nhau hơn nữa. Chúng ta là người duy nhất lên tiếng muốn xích lại gần nhau, nhưng chúng ta lại là người vẫn để những tảng đá ngăn đường giữa hai phía, những tảng đá mà chỉ có chúng ta mới dẹp bỏ bằng việc đưa ngày Lễ 30/4 thành ngày Lễ Xóa Bỏ Hận
Thù, Hòa Hợp Dân Tộc...Chúng ta công khai kêu gọi những điều đẹp đẽ trên, nhưng chúng ta vẫn để lại những tảng đá ngăn đường, cản trở những điều đẹp đẽ đó...
Có nhiều điều để bắt đầu, nhưng việc cần làm đầu tiên là một việc thuộc Tâm Linh khi chúng ta không để cho những vong hồn, những chiến binh phía bên kia đã ngã xuống trong cuộc chiến phải bơ vơ trên chính mảnh đất mà họ đã chết vì nó. Họ phải được tôn trọng xứng đáng bởi họ đã ngã xuống vinh quang như chúng ta và cũng bởi một niềm tin y hệt như chúng ta...Chúng ta không thể không công nhận những người đã khuất đó khi chúng ta đã công nhận những người còn sống giờ đây không còn là kẻ thù nữa mà đã trở thành một phần của dân tộc này...Điều đó vô lý, tàn nhẫn và làm đau lòng cho cả những người sống lẫn những vong hồn của một nửa từng là phía bên kia đó.
Cũng như chúng ta phải công nhận những người từng ở phía bên kia cũng có quyền kỷ niệm những gì họ cho là thiêng liêng một cách công khai, thờ cúng theo cách của họ. Dù mất tất cả, dù khố khổ khốn cùng sau cái ngày 30/4 đầy tức tưởi đó, thì họ cũng có những điều đáng để tự hào, đáng để tưởng nhớ trong những ngày này lắm chứ. Họ cũng có quyền ngẩng mặt lên tự hào khi được tổ chức lễ tưởng niệm những ngừoi của họ đã ngã xuống cuộc biến thiên lớn nhất của lịch sử dân tộc. Dù thất trận, nhưng họ cũng có những điều để tự hào như chính những người thắng trận chúng ta, vì họ cũng có những con người có những phẩm chất để làm nên chiến thắng như chính chúng ta vậy. Họ cũng có ngàn tấm gương xứng hy sinh lẫm liệt đáng để họ tưởng nhớ giống như chúng ta, họ có cả những tướng lãnh Vị Quốc Vong Thân, đã bắn vào đầu chính họ chứ không bắn vào chúng ta để đền nợ cho nước non và xứng đáng được không chỉ một phía kính phục,  và cũng xứng đáng trở thành anh hùng không phải chi của một phía...
Vẫn biết rằng con đường để đi đến gần nhau vẫn còn dài, còn lắm trắc trở chông gai, nhưng với tình thương yêu giữa người cùng một nước thì chỉ cần ta dẹp đi những tảng đá cản đường vô lý, mở lòng ra , để tình đồng bào nghĩa dân tộc tự kết nối như nó vốn có hàng ngàn năm qua thì biết bao nhiều những điều nặng nề, những hận uất sẽ được nguôi ngoai phần nào, những niềm vui sẽ đến và cho cả những vong hồn sẽ được được siêu thoát bình yên hơn, và cũng không chỉ vong hồn của một phía...   
Chúng ta cần phải biết mở lòng ra để đón nhận nỗi đau của cả những người không chung đường chung lối chỉ vì một lý do vô cùng đơn giản. Đó là nỗi đau nào cũng giống nỗi đau nào. Những người ở phía bên kia cũng vậy, không hơn và cũng không kém gì chúng ta trong nỗi đau tận cùng này. Và những vong hồn cho dù ngã xuống vì màu cờ nào thì giờ đây cũng cần được tưởng nhớ xứng đáng,chỉ bởi vì họ cùng ngã xuống cho mảnh đất này, cho dân tộc này...
Những nỗi đau như vậy sẽ không bao giờ mất đi....Chỉ có sự cảm thông, sự chia sẻ tình người với tình người, của những người đã từng là kẻ thù không đội trời chung thì nỗi đau đó mới có thể nguôi ngoai phần nào. Cho cả người được cảm thông, chia sẻ lẫn người chia sẻ cảm thông... 
Trong những ngày Lễ này chúng ta thắp những nén nhang tưởng nhớ đến những người lính của chúng ta đã ngã xuống trong vinh quang, trong những chiến công chói lòa, thì cũng nên có những nén nhang tưởng nhớ đến những người lính âm thầm ngã xuống ở phía bên kia, dù họ không có được vinh quang thắng trận như chúng ta, Và những nén nhang đó của tất cả những người Việt Nam hôm nay không nên chỉ dành cho những người lính của chúng ta, mà nên dành và phải dành cho cả những người lính ở phía bên kia trận tuyến nữa. Và khi ta tỏ lòng tri ân với các anh hùng liệt sĩ của chúng ta, thì thật cao thượng, thật tình người và cũng đầy tính nhân văn cao cả khi ta cũng nên chia sẽ, phải chia sẻ lòng tri ân ấy cho những người ở phía bên kia, những con người mà xét trên mọi phương diện, mọi lý trí, mọi tình cảm, thì họ hoàn toàn xứng đáng nhận được đối xử trân trọng của chúng ta với những tấm lòng hòa giải bao dung và đầy ắp tình người. Vì suy cho cùng thì khi chiến tranh đã không còn nữa, sự Thắng Thua đang nhạt nhòa dần thì nỗi đau không gì bù đắp được mà nó để lại trên mảnh đất VN tang thương này cũng sẽ là nỗi đau chung của cả dân tộc Việt Nam chúng ta...Và ta chỉ có thể làm cho nó nguôi ngoai đi khi đóng chặt lòng với những định kiến hẹp hòi, cùng lòng hận thù mù quáng, và mở lòng yêu thương ra để san sẻ và đón nhận tình yêu thương giữa những người anh em chung một nguồn cội Việt Nam.
Xin kính dâng một nén Tâm nhang tưởng nhớ chung cho những chiến binh can đảm, không phân biệt màu cờ đã ngã xuống trong những tháng ngày bi tráng đó... 
29/4/2014
Mai Tú Ân
ma-tu-an.blospot.com

Không có nhận xét nào: