14/8/16

Thư gửi vợ hiền Kim Ngân

Em Kim Ngân bèo giạt mây trôi thương nhớ.

Đầu thư cho anh gửi nhời hỏi thăm đến tất cả các anh đỉnh cao trí tuệ, đồng nghiệp của em lời chào đoàn kết. Quê ta thì vẫn thắng lợi như ngày nào, phân nhiều lúa tốt, cầu tõm vẫn rộn ràng, cá tra đớp mồi tung tăng...


Chỉ thương nhớ em ra đi từ ngày ấy không về. Tưởng em đi tạm ít ngày chống đói, lên thủ đô làm người ở hay chạy bàn, ai dè mấy mươi năm sau lên làm chủ tịch quốc hội khiến quê ta cả kinh thảng thốt.

Ai cũng nói không hiểu quốc hội là cái gì mà con Tư Ghẻ (tên thời con gái của em) làng mình lên làm chủ tịch. Cái con Tư Ghẻ ấy thời dưới quê, mặt rỗ tướng đàn ông nhưng khỏe lắm, gánh nước mướn chạy phom phom, ai cũng yêu quí.

Tư Ghẻ của anh ăn như rồng ăn, đái sè sè như rồng đái, vai u thịt bắp, tiếng rổn rảng như loa phường mà làng trên xóm dưới đều khen.

Ôi, còn chuyện tình chúng mình thì đẹp như chuyện Lục Vân Tiên với nàng Nguyệt Nga, Võ Đông Sơ với Bạch Thu Hà.

Vào một ngày không trăng, không sao anh khoác ba lô lên đường trộm chó mèo. Gặp vận rủi, bị cả làng nước bao vây, gậy gộc sáng lòa, ầm ầm tiếng quân reo.

Thôi rồi, còn chi đâu em ơi
Chỉ còn lại dư âm thôi...

Hết đường chuồn, anh ngồi khóc ti tỉ chờ chết. Nhưng không. Sét nổ váng trời. Một nữ thiên thần xanh xanh đỏ đỏ xuất hiện, như một tráng sĩ với tiếng thét kinh hồn như Trương Phi hét ở cầu Trường Bản, tay múa thanh long đao của Tôn Hành Giả (sau mới biết đó là cây đòn gánh, vì nhà nàng vốn nghề gánh nước mướn). Dân làng chạy hết rồi, tráng sĩ đến bên anh, lúc ấy đang té đái vì sợ, rồi tráng sĩ nói :

Hết giặc rồi, giờ ta đưa chàng sang sông.

Cảm nghĩa anh hùng cứu mỹ nhân nên anh cùng nàng kết nghĩa phu thê. Nàng bỏ chồng, anh bỏ vợ, mèo mả gà đồng đến với nhau mà không cần đám cưới trước cổng chùa. Ơn cứu mạng rành rành nên anh theo nàng về dinh làm phi công trẻ.

Nhưng than ôi. Hanh phúc chẳng tày gang bởi Trời cao cứ thấy má hồng đánh ghen. Một đêm kia không ánh sáng mặt trời, Kim Ngân đã theo giai mất hút, bỏ lại người chồng dại, con thơ...

Em đi bỏ lại dòng sông,
Bỏ con đò, bến nước với người chồng trộm cho (trộm chó)...

Ô, hô, hô... những tưởng thoát ly để giả thù nhà ai dè lại đền nợ nước. Từ một em chân chất thôn quê, nách sặc mùi phèn bỗng biến thành ả nạ dòng, rồi thăng cấp thành Tú Bà phố chợ, oai danh khét lèn lẹt. Tướng đi uyển chuyển như rắn, nói như ri. Mặt dao kéo trông dở dại dở khôn, tuổi hậu mãn kinh chẳng giống bà mà cũng chẳng giống ông. Không có lông mà cũng chẳng có cánh.

Than ôi. Cha mẹ hiền lành đạo nghĩa đâu mắc tội chi mà con gái họ phải chịu tội Trời đầy như rứa.
Quốc hội toàn bọn thủ du thủ thực, hiếp xong dong, Kim Ngân hiền lành vô đó, thân gái đoạn trường sao sống nổi.

Ấy nhưng em vưỡn sống được mới bỏ mẹ chứ, mà lại sống tốt mới kinh. Lên làm chủ tịch một đám 500 ông tai to mặt lớn, hàng năm tụ về chỉ để ăn tục nói phét và ngủ gật.

Nhưng thương vợ hiền phải xông pha giữa trận tiền, mình em chơi hội đồng với cả ba anh tứ trụ thì được, chứ với cả mấy trăm anh quốc hội thì làm răng mà thắng, thân không bèo nhèo tả tơi.

Nghe lời anh đi vợ hiền ơi. Số tử vi của em là thành đạt khi tuổi xuân hết, cận cửu trùng để hầu hạ cửu trùng thì sung sướng gì. Nghe anh, cần éo gì cái chức quốc hội giả danh đó, em cứ cởi tuột áo yếm ra cho bọn chúng thấy dừa Bến Tre quê ta khủng cỡ nào cho chúng hãi. Rồi cho chúng biết cặp giò gánh nước của em to cỡ nào, cứ phang thẳng vào mặt mỗi thằng một đá. Cứ xắn váy lên cao nhưng đừng cao quá lộ hàng, rồi giạng háng ra mà tung cước vào giế cái bọn mất dạy ấy. Rồi cáo lão từ quan, về với anh em nhé.

Nên nhớ lúc nào anh cũng ở sau lưng em, ở dưới cánh gà sặc mùi nước mắm của em để bảo vệ em chống lại cả thế giới..

MTA
 

Không có nhận xét nào: