12/5/14

MAI TÚ ÂN VÀ TIẾNG NÓI :"TRÁI CHIỀU" TRONG VỤ KHỦNG HOẢNG BIỂN ĐÔNG...

Tình cờ MTA nhìn thấy một hình ảnh của một chú bé, mà theo người đưa lên, nhà văn Nguyễn Đình Tú thì chỉ 10 tuổi. Chú ta cầm một khẩu hiệu và đi trong cuộc tụp họp phản đối TQ đang diễn ra ở SG cũng như cả nước. Và khẩu hiệu của chú chàng nhỏ tuổi ấy là một câu hỏi khiến tất cả những người lớn và quan tâm tới vận mệnh nước nhà phải suy nghĩ. HÒA hay CHIẾN?



Trong những tiếng thét phẫn nộ của người dân Việt ta phản kháng lại những hành động ngang tàng của TQ thì cũng có những cái đầu nóng, quá nóng đến mức dở hơi. Đó là đòi chiến, đòi nhập ngũ, đòi chính phủ phải đánh cho ông bạn láng giềng to lớn nhưng khó chơi...
Họ đòi : Đánh cho một trận sạch sanh kình ngạc, đánh cho tan tác chim muông…Vì lẽ gì và đánh ai? Vì lẽ gì thì em éo biết nhưng chắc chắn không phải là lý do đáng để xảy ra một cuộc oánh nhau, hay khả năng dẫn tới một cuộc oánh nhau. Oánh ai? Xin thưa. Đó là oánh CHND Trung Hoa...Một cường quốc hạt nhân, mà theo thế giới ghi nhận thì có hai điều 
Một là một quốc gia có vũ khí nguyên tử sẽ là một QG Muôn Đời Không Bao Giờ Bị Đánh Bại.
Và hai là không bao giờ nên đối đầu với một QG có võ khí nguyên tử nếu không muốn thất bại thảm hại.
Và lịch sử của đã chứng minh không không sai một ly về hai điều chân lý trên.
(Bài học mà Ucraina đang cay đắng, đó là nếu họ không tự nguyện giao nộp vũ khí hạt nhân thì ông nội cha ông Putin cũng không dám làm những điều như đã làm) Còn ai thắng ai trong cuộc chiến với TQ thì MTA éo biết, mà biết cũng éo nói. Nói ra lại bị mấy cha Chiến nóng đầu đó gán cho cái mác là người Tàu, hay có pha chút máu Tàu thì bỏ mẹ.
Và mặc dù không bằng lòng về việc xử lý khủng hoảng, cứ im he trong khi cần phải …không im he…thì MTA phải công nhận các đồng chí lãnh tụ to đầu của chúng ta thật khôn ngoan khi không hò hét đòi chiến, không tạo ra một lý do ngu ngốc nào đó, vượt khỏi tầm kiểm soát để khả dĩ có thể đưa chúng ta tới một cuộc chiến một mất một còn với một đối phương, mà theo báo giới nước ngoài là : “chẳng hơn chúng ta về mặt nào ngoài mặt hơn chúng ta về mọi mặt ”. Một cuộc chiến mà dù có “thắng” thì điều chắc chắn nhất là nặng thì cũng đưa tới sự có thể tiêu vong cả một dân tộc anh hùng như dân tộc ta, mà nhẹ thì tiêu vong hết cả những điều tốt đẹp mà đất nước ta mới đạt được…Quan trọng hơn cả là không đưa những người dân lành vô tội của chúng ta tới cảnh điêu linh lầm than như họ đã phải trải qua trong lịch sử gần đây.
Ấy thế mà các bác nóng đầu lại vẫn hung hăng đòi Chiến mới kinh chứ. Chắc các bác ấy có nhiều lý do để đòi Chiến hung hăng như thế. Trong đó có những lý do như : đã chiến bằng mồm, bằng bàn phím thì phải Chiến cho thật…chiến. Phải chiến hăng lên, phải phùng xòe lên, cứ phải hung hăng văng mạng, hò hét văng “mưa”, nổ văng miểng lên…Đã té nước theo mưa thì cứ phải là té tới bến…
Trong khi đó thì người dân Việt, từ các vị nhân sĩ, chức sắc tôn giáo cùng hàng triệu người dân yêu nước khác, những người tâm huyết, các blogger cho đến cả chú bé đẹp trai trong bức hình trên cũng đã thực sự bước vào cuộc chiến rồi. Tất cả đều đã đứng lên phản kháng TQ với những cuộc biểu tình ôn hòa bày tỏ lòng phẫn nộ, các lá cờ đỏ sao vàng tràn ngập các avatar thay hình đại diện, đòi tẩy chay hàng Made in China…Rồi sẽ còn những bước đi tiếp theo nữa tùy theo tình hình diễn biến của vụ việc… của người dân, của chính quyền theo một nguyên tắc : Phải Có Trách Nhiệm. Đó chính là Cuộc Chiến Không Tiếng Súng Của Chúng Ta. Chúng ta có sức mạnh của cả một dân tộc, có Chính Nghĩa và có cả Luật Pháp QT ủng hộ thì việc gì chúng ta phải đi dùng hạ sách là đánh nhau với những kẻ thua chúng ta tất cả những điều kể trên. Đánh nhau với những kẻ đó, chưa nói tới thắng thua thiệt hại, mà chỉ nói tới mặt Chính Đạo thì chúng ta đã làm một việc rất dở là đánh đồng quân ăn cướp với người bị ăn cướp, chính tà trắng đen lẫn lộn rồi. 
Để giữ gìn từng tấc đất, tấc biển của cha ông chúng ta để lại thì chúng ta một lòng không bao giờ nản, quyết chí đòi lại cho đến cùng, cho bằng được, cho tới tận món nợ cuối cùng... Một cuộc đối đầu bằng tất cả sức mạnh, mọi biện pháp…nhưng ngoại trừ một biện pháp mà chúng ta không nên, không thể và không bao giờ nên làm trong những vụ “khủng hoảng biển Đông này”. Đó là Chiến Tranh. Trong một thế giới hội nhập như ngày nay, có nhiều cách, nhiều phương pháp để giành thắng lợi chứ không cần cứ phải đánh giết nhau để rồi đất nước cứ chìm mãi vào cảnh nồi da nấu thịt, tan nát điêu linh mà hơn ai hết, chúng ta kinh sợ lắm rồi...
Ấy vậy mà các bác ấm đầu trên lại đòi Chiến cho tới cùng…”Đánh bỏ mẹ bọn Tàu Khựa, đánh chết cha quân Tàu chó…” lại hăng tiết canh vịt :”Không đánh ở biển mà đánh chúng ở…đất liền, ở biên giới” nơi lê dân bá tánh hai nước đang sống an lành…
Thôi thì ta cứ tôn trọng những bác ấm đầu này đi vì các bác ấy có quyền làm thế trong một xã hội cởi mở như bây giờ, nhưng điều mà MTA ngạc nhiên là có một số nhân vật cũng có một chút uy tín, tên tuổi cũng có một chút, trong làng nhà…này, nhà…nọ, sĩ…kia lại cũng nhảy vào cuộc với sự hung hăng khác thường. Hung hăng theo kiểu mà rân trơi thường hay nói là : “Bảo Hoàng hơn Vua”hay “Bảo vệ vợ (người khác) hơn cả chồng họ…” Là những người viết chuyên nghiệp, họ biết được đâu là giới hạn đỏ trong mọi vấn đề. Và trong vấn đề “khủng hoảng biển Đông” này thì thật đáng buồn đáng chán và đáng sợ khi họ không coi việc kích động lòng hận thù quá đáng như vậy sẽ đi đến đâu khi có một bộ phận người dân nào đó đã tin họ, nghe lời họ… 
Họ làm vậy để làm gì nhỉ, trong khi trách nhiệm của người cầm bút hay gõ phím chuyên nghiệp luôn là giảm bớt chứ không phải là kích động hận thù, luôn mở rộng lòng thương yêu để đón nhận lòng yêu thương của tất cả. Nó giống như người viết chân chính luôn có một phần cái Tâm của các bậc chân tu với lòng Từ Bi, yêu thương người của Phật Pháp làm mục tiêu và cũng là phương pháp vậy…Người viết không nên, không thể và không bao giờ quay trở về cái thời làm một “chiến sĩ xung kích trên mặt trận văn hóa” nữa. 
Trong tất cả mọi việc đang diễn ra đó thì một vài bài viết, một vài người như Đạo Diễn Văn Lượng, của nhà văn Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Đình Tú đã khôn ngoan, có trách nhiệm khi vừa nâng cao tinh thần dân tộc, ủng hộ rõ ràng và mạnh mẽ các vụ xuống đường chống TQ đang diễn ra khắp cả nước, nhưng cũng vừa không cực đoan đẩy vụ việc đi quá giới hạn đỏ… (MTA không đọc nhiều nên chỉ biết nêu ví dụ như rứa, chứ chắc chắn sẽ còn nhiều nhà…khác nữa, cũng lên tiếng tương tự)…Và trên hết là hành động đáng khâm phục của chú bé đẹp trai trong bức hình trên. Chú ta không gào chiến như các nhà…, hay các bác ấm đầu trên mà lại đưa cho tất cả chúng ta một câu hỏi thật đáng để chúng ta suy nghĩ, chúng ta cẩn trọng trước khi xảy ra điều gì đó đáng tiếc, vượt tầm kiểm soát.... HÒA hay CHIẾN? Một câu hỏi chọn lựa dành cho cả dân tộc VN chúng ta, chứ không dành cho bất cứ một kẻ nào khác, dù to mồm đến đâu đi nữa…Mỗi người dân Việt chúng ta từ nay cầm một khẩu hiệu máu lửa nào lên, hay nghe những lời hiệu triệu đầy lý tưởng, đầy hận thù nhưng rỗng tuếc thì hãy nhớ một chút đến chú nhỏ với khẩu hiệu trên, một khẩu hiệu chắc chắn sẽ hợp lòng dân, hợp đạo lý vì cho ta chọn lựa, cho ta đường tiến, đường lui, cho chúng ta bảo vệ danh dự QG nhưng đồng thời cũng bảo vệ gia đình, người thân cùng quê hương xứ sở. Vì không cái nào nặng hơn hay nhẹ hơn, cũng không thể lấy cái này để bỏ cái kia hay ngược lại. Khẩu hiệu đó mà chú nhỏ đã giương lên trong cuộc tuần hành chống TQ hôm này cũng như khẩu hiệu Diên Hồng năm xưa, cho ta quyết tâm sắt đá để tiến lên, nhưng nó cũng cho chúng ta một đường về nhà an toàn trong một bối cảnh không bình yên như hiện nay...Tùy theo lựa chọn của toàn dân, và khi được toàn dân lựa chọn, thì đó sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất...Và khi đã được toàn dân lựa chọn thì MTA tôi tin rằng toàn dân sẽ không chọn con đường tự sát, hay để tan nát xứ sở để lao vào chiến đấu bảo vệ cho "Danh Dự Quốc Gia", cái mà lúc này còn mơ hồ và không rõ ràng hơn bao giờ hết...Những người dân VN chúng ta có lẽ không cần phải khoe khoang sự anh dũng hay sự hy sinh cho đất nước để ai biết cả. Cả thế giới đã khâm phục chúng ta qua lịch sử rồi. Nếu cần, khi sự lâm nguy của Tổ Quốc thực sự đến, chứ không phải là lâm nguy qua những cái loa mù quáng, thì chúng ta biết cách đứng lên chiến đấu như chúng ta, cha ông của chúng ta đã làm, và làm rất tốt. Chuẩn rồi không cần chỉnh. Chúng ta khôgn cần ai dạy cho về lòng yêu nước, cũng không mù quáng về lòng yêu nước giả hiệu nữa. Thế giới này quá biết về chúng ta nên chắc chắn 1000 năm nữa cũng chẳng có ai, có thế lực nào dám động vào biên cương lãnh thổ của chúng ta đâu. Đụng một cách thực sự đến đất trời biển, đến quê hương xứ sở, đến gia đình người thân của chúng ta thì lúc đó, chỉ đến lúc đó chúng ta mới chứng tỏ sức mạnh thực sự của mình, đến lòng yêu nước của dân mình...Còn như hiện nay thì những hành động phản kháng mạnh mẽ của toàn dân đã và đang diến ra là một cảnh báo xứng đáng cho những kẻ có ý định ăn cướp biết rồi. Chưa đến lúc phải hy sinh điều gì, và lại càng chưa đến lúc phải hy sinh bất cứ ai...
Đó là những ý kiến “chái triều “ của Mai Tú Ân, với mục đích làm hạ hỏa bớt những cái đầu nóng, không phải của những người dân thường nóng đầu (vì họ được quyền làm như vậy), mà hạ hỏa bớt những cái đầu nóng của vị...này, vi...kia, nhà…này, nhà…nọ, chỉ bởi vì lý do là họ không được quyền làm như vậy…
11/5/2014
Mai Tú Ân
 với Mai Tú Ân web và 48 người khác.

Không có nhận xét nào: