30/12/14

Nhà văn Nguyễn Quang Lập, một Con Người Chân Chính của năm 2014...



Các bạn thân mến, năm 2014 sắp kết thúc và nếu chúng ta chọn ra một con người xứng đáng nhất cho lương tâm, cho lương tri và cho những phẩm giá xứng đáng nhất mà mỗi chúng ta đòi hỏi, mỗi người chúng ta mong muốn thì có còn ai xứng đáng hơn con người đang phải chịu đoạ đày bất công trong ngục tối, nhà văn Nguyễn Quang Lập...
Ông là một nhà văn nổi tiếng với những tác phẩm văn chương thấm đẫm tình yêu quê hương xứ sở, chất chứa bao nỗi nhân văn của con người. Trước vận mệnh của dân tộc, ông đã tự nguyện của rời bỏ những lợi danh, rời bỏ những an nhàn để tiếp bước tiền nhân làm một kẻ rước lấy nợ núi sông, một kẻ mang gông cho đất nước Việt Nam yêu dấu của tất cả chúng ta. 
Là một kẻ sĩ dấn thân, một văn nhân mềm dẻo với phương pháp đấu tranh ôn hoà bất bạo động nhưng cũng là một chiến sĩ kiên cường đấu tranh cho dân chủ, công bằng xã hội, cho sự thật...như một người lái đò tận tuỵ hết lòng chuyên chở sự thật đến với tất cả chúng ta...
Trang BoLap QuêChoa của ông có hơn 100 triệu lượt truy cập và là một trang mạng đáng xem bởi ở đó là sự thật, cũng như có nhiều tiếng nói của bao nhiêu trí thức, bao con người, bao tấm lòng nặng nợ với quê hương. Nó còn đáng xem bởi ở đó không có những tiếng chửi bới thô bỉ, không có những sự hằn học, kích động bạo lực chống lại pháp luật hiện hành...
Nguyễn Quang Lập chỉ có một cây bút và một tấm lòng trung trinh với quê hương xứ sở. Ông là một nhà văn không ôm mộng làm chính trị, và như mọi văn nhân dấn thân khác, chỉ mong khi đất nước thanh bình trong tiếng hát của muôn dân hạnh phúc, thì ông sẽ trở về để lại bán chữ để mưu sinh, để dạy học trò kiếm sống...
Tất cả con người Nguyễn Quang Lập chỉ giản dị như thế, và chính vì sự giản dị đến vô cùng như thế của ông mà chúng ta hãy nghĩ đến ông như một con người chân chính, nổi bật nhất, sáng chói nhất của năm 2014 này. Và cũng chẳng cần bầu bán danh hiệu làm gì mà hãy để cho mỗi chúng ta tự cảm nhận, âm thầm vinh danh ông trong trái tim mình. Đó mới chính là điều làm ấm lòng người văn nhân tài hoa đang kiên cường trong ngục tối bất công...
Ông là Một Con Người Chân Chính của tất cả chúng ta !


Mai Tú Ân

25/12/14

Hãy cứu lấy một tử tù có thể bị chết oan...

Thay cho lời chúc cuối năm gửi tới bạn bè người quen, tôi lại muốn gửi đến tất cả các bạn một tiếng khóc nấc nghẹn ngào, một lời kêu cứu khẩn thiết của cha mẹ tử tù Nguyễn Văn Chưởng,  xin hãy cứu người con trai của họ khỏi cái chết chắc chắn của những mũi tiêm thuốc độc sẽ diễn ra vào những ngày cuối năm 2014 này...


Đã 8 năm qua, cha mẹ già (hình) của người tử tù trên đã không một ngày ngừng nghỉ, không một phút ngừng kêu oa , liên tục không mệt mỏi những nỗ lực đánh động công lý, kêu gào thét gọi giải oan cho người con trai của họ bị kết án tử. Và trong những ngày cuối năm tưng bừng của nhà nhà, người người này thì mọi nỗ lực của người cha mẹ già của tử tội có thể sẽ chấm dứt, khi cái bánh xe lạnh lùng của công lý cắt phăng mạng sống của người con trai mà họ đã kêu oan bao năm nay. Chỉ vài ngày ngắn ngủi còn lại của năm sẽ chấm dứt mạng sống của người tử tù oan nghiệt, và sẽ mang xuống tuyền đài tất cả mọi yêu thương, tiếng khóc than cùng nỗi kêu oan ức mà không còn sửa chữa được nữa. Không bao giờ còn sửa chữa được nữa khi mạng người đã bị đoạt, bị giết.
Một mạng người mất đi, nỗi đau cào xé ruột người thân. Nhưng nếu mai này trên Trời cao xanh kia phán quyết rằng vụ án Nguyễn Văn Chưởng có nhầm lẫn oan sai thì hỡi ơi, bao nhiêu người trong chúng ta thấy nhói lòng, thấy đau lòng vì nỗi đau đã không cản được một tội ác.
Lúc đó sẽ không còn một cơ hội nào cho tử tù đã bị thi hành án có tên Nguyễn Văn Chưởng nữa. Cũng như sẽ không có cơ hội nào cho cha mẹ già của tử tội này lấy lại những giọt nước mắt nhỏ xuống khóc cho người con trai đã chết mà không thể nhắm mắt...
Xin hãy cho công dân Nguyễn Văn Chưởng một cơ hội đứng trước công lý. Xin hãy cho cha mẹ già của tử tội một cơ hội để được hy vọng vào công lý. Và xin hãy cho tất cả chúng ta những ngày cuối năm này được hạnh phúc, thanh bình và không chết chóc...

Mai Tú Ân

22/12/14

Viết cho con gái - Hãy nhớ ơn những người lính...

Như mọi khi, khi nào con gái nhỏ của cha ngủ ngon thật ngon, gương mặt đẹp như thiên thần tỏa sáng trong nôi thì cha mới nói những điều hóc búa nhất, khó giải thích nhất hay giải thích lung tung để hiểu thế nào cũng được nhất. Vì sắp đến ngày 27/7, ngày vinh danh những người thương binh liệt sĩ, ngày 22/12 là ngày lễ của QĐND Việt Nam, và cả ngày 19/6 ngày Quân Lực VNCH nữa, những ngày lễ hào hùng và tôn vinh những người mặc quân phục của chúng ta bên này hay bên kia trận tuyến đấy con gái ạ.


Lịch sử gần đây của đất nước chúng ta, oan nghiệt thay lại không phải là lịch sử của xây dựng kiến thiết đất nước mà là lịch sử của chiến tranh, nội chiến, chống ngoại xâm... Các cuộc chiến tranh lớn nhỏ cứ nối tiếp nhau, chen lấn nhau, đua tranh nhau đem đau khổ chết chóc vào đất nước tội nghiệp của chúng ta. Hàng triệu thanh niên trai tráng của quốc gia này, tổ quốc kia, chế độ nọ... phơi phới lên đường để rồi ngã xuống giữa chiến trường ầm vang tiếng đạn réo đòi máu, súng thét đòi mạng... Họ đều là người Việt Nam máu đỏ da vàng và đều sống trên mảnh đất hình chữ S này và đổ xương máu để bảo vệ nó. Chỉ điều đó thôi cũng khiến cho cha cảm phục lắm rồi. Nên mặc dù không bao giờ mong có chiến tranh, nhưng cha con ta luôn phải biết trân trọng những người lính của chúng ta. Và cha không ép buộc con gái nhỏ xíu nhỏ xiu của cha phải theo ý này của cha. Đó là trân trọng người lính của chúng ta và trân trọng cả những người lính đối phương của chúng ta nữa....
Là hậu thế của những chiến binh can trường đó và cha tự hào lắm khi có được dòng máu hào hùng đó cuồn cuộn chảy trong huyết quản của mình. Những hun đúc và kết tinh từ ngàn đời đó khiến dân tộc Việt ta có những phẩm chất đáng tự hào về độc lập và chống ngoại xâm lắm nên cha không bao giờ phê phán bất cứ người lính nào của bất cứ bên nào, bất cứ quốc gia nào trên thế giới này. Xí, cho cha nói thêm là, trừ lính Tàu Cộng ra thì cha kính nể, tôn thờ tất cả, nhất là những người lính nói tiếng Việt Nam. Bất kể họ chiến đấu vì màu cờ nào, cờ đỏ sao vàng hay cờ vàng ba sọc đỏ, ngày kỷ niệm là ngày 22/12 hay ngày 19/6 thì cha con mình đều phải trân trọng họ con ạ.
Chúng ta không bao giờ được phép xúc phạm đến những con người đã đổ giọt máu đào cho dân tộc, chúng ta không thay đổi được lịch sử vì lịch sử là những điều không thể thay đổi. Vậy thì chúng ta hãy để nguyên vẹn tất cả như vậy mà để tỏ lòng kính trọng một điều thôi. Đó là những người lính là những người tốt nhất đấy con gái ạ. 
Những người lính, phe này hay phe kia đều là những con người mà chúng ta phải trân trọng. Đó là những con người bước vào nghề  này khác hẳn với mọi  nghề khác ở trên đời. Mọi người đi làm để sống, còn họ đi làm để chết. Mọi người đi làm vì gia đình mình thì họ đi làm vì mọi gia đình khác. Mọi người đi làm để lĩnn lương thì người lính đi làm để không có lương. Mọi người đi làm để tối trở về với gia đình thân yêu của mình thì người lính ra đi để có khi không về. Như lời bài hát này, cha hát cho con nghe nhé
"Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ... Các anh không về..."
Ôi, cha muốn khóc quá...Vì cha hát dở lắm nên sau này mà nói chuyện với con gái thì cha sẽ không hát đâu đấy. Thỏa thuận thế nhé và ta tiếp tục nào...
Tất cả những người lính, trừ những ông tướng ông quan đầu to bụng bự chuyên trốn ở trong hầm hay nấp ở hậu phương thì không nói, còn thì tất cả họ đều là những thanh niên trẻ trung khỏe mạnh đẹp như những thiên thần con ạ. Họ cầm những cây súng, tức là cái cây mà khi ta bắn nổ cái Đùng thì kẻ bị  bắn lăn đùng ra chết tốt. Hihi...Cha chưa đi lính ngày nào, chưa cầm cái cây của nợ đó bắn lần nào nhưng thú thực là cho dù con gái có phản lại cha mà kể lại cho mẹ nghe thì cha cũng phải nói là cha sợ súng nổ lắm. Cha sẽ sợ đến điếng hồn, sợ đến không thở được, sợ đến.... tè ra quần giống  như con gái cha vẫn tè ra bím ấy. Hè hè, cái sợ chót này thì yêu cầu con gái cha có phản lại cha thì cũng chừa đừng phản vụ cha tè cho mẹ nghe nhé. Ngượng bỏ xừ đi....
Ấy thế mà những người lính của chúng ta vẫn phải xông vào những nơi súng nổ ầm ầm đó để bắn giết lẫn nhau. Chỉ nơi nào có những người mặc quân phục như họ, cầm súng như họ thì họ mới bắn giết lẫn nhau thôi. Còn nơi nào chỉ có đàn bà trẻ con, hay nơi nào có người không cầm súng thì họ cúi đầu lịch sự nói, xin lỗi madam và baby, tôi nhầm chỗ, rồi họ tránh ra, đi tìm kẻ thù ở nơi khác. Thật là những người đàn ông chân chính...
Phải nhớ ơn những người lính vì họ là những người hy sinh không phải vì mình. Họ ngã xuống chết cho đất nước, cho dân tộc mình. Dù đúng, dù sai, dù hậu thế có đánh giá như thế nào đi nữa thì những con người trai trẻ can trường đó đã lên đường tòng chinh, đã hiên ngang xông pha trận tiền và đã hy sinh với niềm tin vào chân lý của mình thì cũng đáng nể lắm rồi. Đó là những con người dám hy sinh vì nghĩa lớn, vì đất nước của mình, họ dám rời bỏ gia đình, quê hương và cả cuộc đời trai trẻ của mình để đến với trận tiền mờ mịt khói súng, hay chốn mịt mùng của thế giới bên kia. 
Phải nhớ ơn họ nhiều hơn nữa là khi một ai trong số họ ngã gục ở đâu đó ngoài chiến trường thì bắt đầu của những nỗi đau khổ hơn bắt đầu đến với những người thân yêu nhất của họ ở quê nhà. Tiếng kêu thét thảng thốt của người mẹ, tiếng nguyền rủa trời đất của người cha khi mảnh giấy báo tử nhỏ bé đem tin dữ của người con về. Tiếng cha mẹ già khóc người con trẻ chết trận, như lá vàng khóc hận lá xanh rời cành. Rồi sẽ có một người thiếu phụ vợ lính, hay một người con gái đang dệt mộng yêu đương với người tình mặc quân phục sẽ khóc òa, khóc ngất khi gặp tin trời sập xuống đầu... Người thì khóc thảm thiết cho nghiã phu thê nửa đường gãy gánh, kẻ thì khóc ai oán cho tình duyên không trọn vẹn được với nhau. Rồi cũng có thể có một hai đứa bé, con của người trai vừa đền nợ nước, chạy lũn cũn vừa nhìn ảnh cha nó lần đầu tiên được đưa lên bàn thờ , vừa nhìn ông bà mẹ, cô gì chú bác nội ngoại đông như quân Nguyên của nó vừa tự hỏi :"sao hôm nay nhà mình ai cũng khóc, còn ai không khóc thì mắt sưng húp lên vậy nhỉ"...
Những người lính là những con người mà cha con ta phải trân trọng, phải biết ơn. Họ là biểu tượng bất diệt của tinh thần độc lập, chống ngoại xâm, là những Nam tử Việt đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, luôn xông pha nơi hiểm nguy và coi cái chết nhẹ như lông hồng để  bảo vệ quê hương xứ sở. Họ là những người con anh hùng của toàn dân tộc Việt Nam chúng ta, và là biểu tượng oai hùng của thời đại của họ. Thời đại thì có thể còn, mất hay lãng quên, nhưng họ thì không bao giờ, không bao giờ quên con gái nhé...

Mai Tú Ân

19/12/14

40 bài học nhỏ cho một cuộc sống mạnh mẽ và thành công...

1. Cuộc sống không hề công bằng, bạn luôn phải chấp nhận điều đó.

2. Khi mà bạn vẫn còn nghi ngờ, hãy luôn đặt ra câu hỏi nhưng hãy nhớ rằng cuộc sống không có câu trả lời hoàn hảo.

3. Cuộc sống rất ngắn, chính vì thế bạn đừng phí thời gian để ghét một ai đó.

4. Đừng bao giờ khiến bản thân bạn trở nên quá đa nghi, và nếu có thì hãy chữa bằng tính cách lạc quan, cởi mở.

5. Hãy biết tiết kiệm tiền hàng tháng, nhưng đừng tiết kiệm cả đời.

6. Bọn không phải là người chiến thắng trong mọi cuộc cãi vã, chỉ là việc đồng ý hay không đồng ý mà thôi.

7. Hãy khóc trước mặt một người mà bạn thực sự tin tưởng, điều này giúp bạn hàn gắn vết thương nhanh hơn là việc khóc một mình.

8. Bạn sai lầm khi tức giận và đổ tội cho cuộc sống, cho Tạo Hóa. Hãy tự suy ngẫm ngược lại và sẽ thấy nó mang đến cho bạn rất nhiều điều.

9. Hãy tiêu dùng một cách hợp lý không phải để khi về hưu bạn sẽ có một khoản dưỡng già, mà để ngay từ trẻ bạn có thể thực hiện mơ ước của mình.

10. Hãy để quá khứ ngủ trong yên bình bởi nếu bạn có nhắc lại thì nó cũng không thay đổi được gì, đồng thời cũng không giúp ích mấy cho hiện tại.

11. Khóc trước mặt những người thân thương của bạn, điều này hết sức bình thường.

12. Đừng so sánh cuộc sống của mình với người khác. Bởi bạn không thể biết được cuộc hành trình tương lai của họ sẽ ra sao?

13. Nếu bạn có một mối quan hệ luôn phải giữ bí mật, tốt hơn hết bạn không nên duy trì nó.

14. Mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ sau một cái chớp mắt, hoặc triệu năm sau cái chớp mắt. Chẳng có gì là vĩnh cửu nên đừng đặt kế hoạch dài lâu quá.

15. Cuộc sống không chỉ có những bữa tiệc. Hãy cho mình sống bận rộn với công việc hoặc một niềm đam mê, sở thích nào đó.

16. Cuộc sống không chia thành những học kỳ và bạn không có kỳ nghỉ hè.

17. Nếu bạn muốn thành một nhà văn, hãy luôn học cách viết trước. Nếu bạn muốn thành bất kỳ người nào thì bạn phải là chính bạn trước.

18. Khi một điều gì đó tốt đẹp tới với bạn, đừng hỏi tại sao mà hãy tận hưởng nó. Và cũng đừng hỏi và rán mà chịu khi một điều không tốt đẹp tới với bạn. Cuộc sống là một đồng xu quay cả mặt tốt lẫn xấu..

19. Không bao giờ là quá muộn để có một tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng để có được điều đó lần nữa, tất cả đều phụ thuộc vào bạn.

20. Hãy đốt cháy những ngọn nến, mặc những bộ quần áo bạn thích. Đừng để dành nó cho một dịp đặc biệt nào cả bởi hôm nay đã là một ngày đặc biệt rồi.

21. Bạn không hoàn hảo và cũng không cần phải tỏ ra bạn là người hoàn hảo. Vì thứ người đó không có trên đời này.

22. Hãy mạnh dạn khẳng định cái “tôi” của mình một cách thẳng thắn và lành mạnh.

23. Không ai có thể khiến bạn hạnh phúc, ngoại trừ chính bạn.

24. Bất cứ điều gì mọi người nghĩ về bạn, tất cả đều không có trong từ điển sống của bạn.

25. Dù hiện tại của bạn có tốt hay là xấu, điều đó sẽ thay đổi. Cả thiên hạ cũng vây.

26. Công việc sẽ không giúp đỡ khi bạn bị ốm, chỉ có gia đình và bạn bè mới quan tâm tới bạn. Hãy luôn để ý tới họ.

27. Bạn nghĩ thế nào không quan trọng , chỉ có những điều bạn đang làm sẽ cho bạn biết mình là ai.

28. Bạn có thể chơi thể thao giỏi môn nào đó nhưng chưa chắc đã trở thành tuyển thủ quốc gia. Nên chả cần phải cố gắng học những môn thể thao hoặc bài thơ hay nào mà hãy cố gắng học môn được lòng người thân đến sơ...

29. Không có công việc hợp pháp nào là hèn kém. Chỉ có người ngồi không rồi mới đáng xấu hổ.

30. Hãy có tham vọng nhưng đừng phi thực tế. Hãy lên mặt Trăng nhưng đừng hái quả ở trên đó về.

31. Những gì chiếu trong tivi, trong sách vở, trong mạng sẽ không giống ngoài đời. Nhất là khi cái đó chói chang, bóng bẩy quá.

32. Hãy quan tâm đến người thân mình chứ không phải Sếp của mình.

33. Đừng đổ lỗi cho người khác vì những quyết định của bạn.

34. Bạn không bất tử. Và chẳng có cái gì bạn dựng lên mà không tiêu vong. Kể cả một gia đình.

35. Lòng bao dung, sự tha thứ luôn là yếu tố cần thiết trong cuộc sống phức tạp này. Nếu không có nó, bạn không nên làm bất cứ một công việc gì liên quan đến con  người.

36. Nếu bạn có khả năng gì thì hãy để cho mọi người tự thấy điều đó chứ không phải do bạn nói ra.

37. Hãy biết cách từ bỏ những thứ không có lợi ích trong cuộc sống của bạn và nghiêm khắc hơn với bản thân. Cuộc đấu tranh với chính mình luôn gian nan nhất..

38. Không có thứ gì có thể " Giết Chết " được bạn, mỗi lần vấp ngã sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn.

39. Hãy tin vào những điều kỳ diệu. Luôn tin rằng có một ông Bụt khi chẳng còn gì để tin.

40. Hãy tin một điều rằng, khi ta có cơ hội học được những điều hay lẽ phải mà ta không học thì chắc chắn đời ta sẽ thất bại. Vì vàng bạc châu báu thì có thể bỏ qua chứ cơ hội học hỏi thì không bao giờ được bỏ qua.

Và nếu bạn học hỏi thì với 40 điều này bạn sẽ đủ đồ chơi để bước vào đời rồi đó.


MTA (sưu tầm)



10 điều mà con người hay lãng phí...

10 điều hay lãng phí của con người...




1. Sức khoẻ
Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ…. Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khỏe thì đã muộn.

2. Thời gian
Mỗi thời khắc “vàng ngọc” qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà không hiếm kẻ ném 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là “không”, hãy xem lại quỹ thời gian của bạn nhé!

3. Tiền bạc.
Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai không biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớ

4. Tuổi trẻ.
Là quãng thời gian mà con người có nhiều sức khỏe và trí tuệ để làm những điều lớn lao. Vậy mà có người đã quên mất điều này. “Trẻ ăn chơi, già hối hận” là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân cho những trò vô bổ.

5. Không đọc sách.
Sách truyền bá văn minh. Không có sách, lịch sử im lặng, văn chương câm điếc, khoa học tê liệt, tư tưởng và suy xét ứ đọng. Từ sách, bạn có thể khám phá biết bao điều kỳ thú trên khắp thế giới. Thật phí “nửa cuộc đời” cho nhưng ai chưa bao giờ biết đọc sách là gì!

6. Cơ hội
Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ may có thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu thờ ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.

7. Nhan sắc.
Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và chiếm được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, “tuổi thọ” của nhan sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hãy chăm sóc mình ngay từ bây giờ.

8. Sống độc thân
Phụ nữ ngày nay theo trào lưu “chủ nghĩa độc thân”. Thực tế là khi sống một mình, bạn rất cô đơn và dễ cảm thấy thiếu vắng vòng tay yêu thương của chồng con. Bận bịu gia đình chính là một niềm vui. Sống độc thân, bạn đã lãng phí tình cảm đẹp đẽ ấy.

9. Không đi du lịch
Một vĩ nhân đã từng nói: “Khi đi du lịch về, con người ta lớn thêm và chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại”. Vì thế, nếu cho rằng đi du lịch chỉ làm hoang phí thời gian và tiền bạc, bạn hãy nghĩ lại nhé!

10. Không học tập
Một người luôn biết trau dồi kiến thức sẽ dễ thành công hơn người chỉ biết tự mãn với những gì mình biết. Nếu không học hành, bạn đang lãng phí bộ óc đấy!

(Sưu tầm)

18/12/14

Putin sẽ phải quì gối...

Thật buồn cười cho mấy ông thiếu tướng, đại tá, chuyên gia này nọ thượng lên tivi nói chuyện tào lao về Putin và nước Nga để cho con nít nghe. Giờ này mà còn TTg Putin được 85 % người dân Nga ủng hộ, giá dầu và Rúp không thể xuống nữa, rồi tình hình khó khăn nhưng Putin và nhân dân Nga sẽ vượt qua...


Ta hãy nhìn sơ qua tình hình nhé. Chưa bao giờ nước Nga lại có một sự giảm giá tiền nội tệ so sánh với đồng ngoại tệ lại nhanh như thế kể từ khủng hoảng 1998. Mức độ sụt giảm của đồng rup cùng với thời điểm nhạy cảm sụt giảm, khi nước Nga đang bị tứ bề thọ nạn, khi các biện pháp cấm vận của Mỹ và phương Tây áp dụng từ sau vụ sát nhập bất hợp pháp xứ Crimea, đang đem lại hậu quả vô cùng tai hại cho nền kinh tế nước Nga cả ngắn hạn lẫn lâu dài. Và mặc dù Putin đã tung các khoản tiền trữ đôla khổng lồ ra để mua đồng rúp, cũng như tăng lãi suất cho vay 1 lần đến mức không tưởng là 6,5%, và đồng rup có phục hồi chậm chạp, nhưng cái mất đi của giới đầu tư và của người dân Nga là niềm tin thì không thể phục hồi được nữa. Niềm tin vào sự tài giỏi khôn khéo của V.Putin đã không còn nữa, niềm tin vào nước Nga hùng mạnh trước đó cũng không còn nốt...
Và khi cái gốc của vấn đề Crime, Đông Ucraina chưa được giải quyết, cũng như cái kẻ gây ra mọi chuyện chưa được xử lý thì chẳng có lý nào Phương Tây lại dừng áp lực đang đè xuống đầu nước Nga. Tất cả sức mạnh, tất cả biện pháp trừng phạt, tất cả các vũ khí khả dĩ của Mỹ và phương Tây đều được đem ra xung trận và chiến cho tới chiến thắng cuối cùng. Các biện pháp phối hợp nhịp nhàng tấn công giữa các cầu thủ quốc tế thượng thặng như Mỹ đội trưởng kiêm tiền đạo sát thủ, EU tiền vệ hộ công cứ tà tà đưa banh vào vòng cấm địa và thay nhau nhắm vào cái đầu hói của Putin mà nã đạn. Còn em Arap Xe út thì làm thủ thành nhưng không chụp banh mà cứ mặc sức sản xuất vượt mức khối OPEC, và đã được bật đèn xanh để vượt đến vô tận (hiện giờ là vượt 1 triệu thùng/ngày và có thể lên gấp đôi trong những ngày đầu năm mới. Dầu mỏ đi xuống sẽ không còn nhanh mạnh nữa nhưng sẽ đứng ở mức cực thấp rất lâu. 
Trở lại chiến trận đồng rúp thì đòn đánh là thẳng vào ngành tiền tệ ngân hàng của Nga, và các chuyên gia đầu tư tiền bạc khét tiếng như Giooc S. Wiliam K.... đều đã ém quân vào ngành tiền tệ Nga và với khả năng tài chính vô hạn, đội quân tài ba này đã phát tác tai họa thêm cho đồng rup Nga.  TTg Nga Putin cũng đã phải thề sẽ trừng trị các nhà đầu tư đang đầu cơ tiền. Nga đang đổ tiền ngoại tệ ra để cứu đồng nội tệ, một biện pháp chính trị lấy lòng dân hơn là một biện pháp hữu hiệu thuần tài chính và là một biện pháp chống lạm phát luôn không hay, nhất là trong những trường hợp lao dốc không phanh như đồng rúp Nga lúc này. Bài học nhãn tiền gần đây nhất là Thái Lan trong khủng hoảng kinh tế năm 1998. Chính phủ TL khi đó đã dùng ngoại tệ để mua và cứu đồng bat Thái bằng mọi giá. Chỉ trong một thời gian ngắn đồng bạt vẫn lao xuống có chậm hơn nhưng rồi cũng xuống đáy. Chính phủ Thái mất đứt con mẹ hàng lươn hơn 20 tỉ đô la dự  trữ và phải từ chức toàn thể để cầu gói viện trợ kinh tế của thế giới.
Nước Nga muốn cứu kiểu đó thì phải lớn hơn nhiều và chắc chắn như đinh đóng cột rằng hàng trăm tỷ đô sẽ bốc hơi nếu cứ tung ra để cứu đồng rúp. Mà cuối cùng cũng chẳng cứu được đồng tiền, ngoài việc làm chậm lại đà xuống dốc của nó. Và con đường biểu đồ thị của đồng rúp nước Nga cho những ngày đông giá sắp tới là một đường zic zac đi xuống, với chỉ 1nấc lên thì liền kèm 2,3,4,5 nấc xuống... Các giải pháp còn lại như tăng lãi xuất cho vay, in thêm tiền, phát hành trái phiếu... chắc chắn sẽ được chính quyền Putin sử dụng nhưng cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu cho một đồng tiền tơi tả và một nền kinh tế què quặt trong quí 1 năm 2015. Ngay cả khi nước Nga hạ mình cầu cứu bên ngoài bằng những gói cứu trợ quốc tế thì cũng không cứu được sớm vì những bàn tay giúp đỡ lại chính là ông Mỹ, EU, Nhật to vật vã...
Còn tệ hơn nữa là nếu chính phủ Nga ném khăn trắng xin thua ở Đông Ucraina thì gần như tất cả cấm vận lẫn áp lực đều chấm dứt, nhưng để được QT chấm dứt cấm vận thì cũng lâu dài và nhiêu khê lắm. Vì QT không tin khi Putin vẫn còn ngự trên ngai, và thế là sẽ rất mất nhiều tháng hay cả năm cho việc  đưa các quan sát quốc tế vào để kiểm tra lính Nga và thiết bị quân sự, rồi kiểm tra giải thể lực lượng ly khai..v..v.. Rồi còn Crime nữa...Đến lúc đó thì đồng rúp ốm và nước Nga yếu đã đi về nơi xa lắm nào rồi.
Chỉ có một giải tức thời cứu nước Nga khỏi thảm họa kinh tế đang sờ sờ ra trước mắt. Putin phải lên đường. Kẻ gây ra mọi sự phải ra đi, đi đâu không cần biết, mà có đi sang thế giới bên kia càng tốt...
Vì thế giới tự do đứng đầu là Mỹ không muốn nhìn thấy cái tên đầu hói tâm tính bất định ấy ngự trên đầu một quốc gia có nhiều sức mạnh, nhiều vũ khí và nhiều cả bom nguyên tử nữa.Không bao giờ họ muốn nhìn thấy cái kẻ tham quyền cố vị ấy, cái kẻ người bé loắt choắt nhưng lại tham khủng khiếp, và tự cao tự đại khủng khiếp ấy cầm quyền lực nữa. Hắn ở đâu là có tai họa ở đó. Và thế giới đã quyết định cấm vận không khoan nhượng với V.Putin, chứ không phải với nước Nga cho đến khi Putin phải quì gối, chứ không phải nước Nga quì gối. Nước Nga nếu có phải chịu thảm cảnh này thì cũng bởi vì họ đã chọn lựa sai lầm khi trao duyên cho tên tướng cướp...
Còn quyết tâm của Mỹ và thế giới tự do thì sẽ không bao giờ ngừng khi chưa đạt được mục tiêu đề ra. Đó là  điều chắc chắn, tuyệt đối và không thể nghi ngờ. Và ta có ngay hai ví dụ sáng chói để thấy được quyết tâm của họ. Đó là ở nước Việt Nam ra ngõ gặp anh hùng của ta, những năm 1980 thì Mỹ chỉ chấp nhận bình thường hóa, bỏ cấm vận VN khi giải quyết 3 vấn đề tiên quyết. Đó là rút quân ra khỏi Căm pu Chia, giải quyết POP/MIA (người Mỹ mất tích) và rút bỏ yêu cầu Mỹ phải bồi thường chiến tranh 3 tỷ đô la. Nhưng VN anh dũng của ta cũng bày đặt cương không chịu, cương được hơn 20 năm đói khổ vàng hết cả mắt rồi tự động hết cương, xuống xề :"em xin chịu 3 điều trên, mong anh nới tay", Mỹ mới bỏ cấm vận. Nghe nói sau đó cha con Đỉnh Cao Trí Tuệ thở ra sung sướng, cúng heo vì thoát hiểm trong gang tấc. Ví dụ thứ 2 thì mới ngày hôm qua, sau hơn nửa thế kỷ cương chịu cấm vận nghẹt thở thì " tiền đồn XHCN ở châu Mỹ" là em Cu Ba đã phải khoanh tay xin chấp nhận đề bù cho các doanh nghiệp Mỹ bị CuBa quốc hữu hóa tài sản hơn 50 năm trước. Và khi Cu Ba phải kêu lên :"em xin hàng, em chừa rồi, em không dám nữa"... thì Mỹ mới thong giong cởi trói. Và vụ nước Nga của Putin này thì Mỹ và phương Tây cũng sẽ làm như thế 50 năm hoặc lâu hơn nữa, cho tới khi tên hói Putin quì gối trước cổng chùa... Và chỉ có thế mà thôi.

Mai Tú Ân

16/12/14

Giá dầu rơi thê thảm và đồng hồ đếm ngược cho chế độ Putin đã điểm...

Giá dầu đã rơi xuống dưới 60 đô la/thùng và khả năng rơi xuống đáy 40 đô/thùng như các chuyên gia dự đoán là hoàn toàn có khả năng. Và hậu quả sẽ như thế nào với các quốc gia chỉ có mỗi thứ tài nguyên này để sống, để phùng xòe như Arap Xeut (OPEC), Nga, và mức độ nhỏ xíu hơn nhiều là Việt Nam ta...


Với giá dầu mỏ sụt giá hơn một nửa thì dĩ nhiên là các em ni mất cha nó hơn một nửa tiền trong băng, cái bóp tiền vốn dày cộp tự dưng nhẹ đi hơn một nửa rồi. Nhưng sự mất đi hơn một của mỗi nước lại có sự khác nhau. Với Arap Xeut thì họ mất đi hàng chục tỷ đô la, nhưng đó là mất đi số tiền dự kiến kiếm được nếu dầu mỏ không mất giá, tức là mất đi tiền trên giấy... Và họ có khả năng tăng xuất khẩu dầu vượt mức để bù tiền lại...
Nhưng nước Nga thì khác. Họ không ở trong khối OPEC, không bị ràng buộc một hạn định nào cả nên từ nhiều năm nay họ xuất khẩu vô tội vạ. Cứ việc hút dầu lên khỏi đất, như hút máu ra khỏi cơ thể và bán cho bất cứ ai mua. Thời vận đến khi chỉ có họ là nắm được phần lớn nguồn nguyên liệu vàng này và tiền bạc chảy vào nước  Nga như nước. Thời Putin thì giá dầu tăng liên tục, tiền đổ vào nước Nga như thác. Kinh tế dưới thời Putin hầu như phất lên chính từ yếu tố này...
Nhưng ở đời luôn có sự việc Tái ông mất Ngựa, hay Ngựa mất Tái Ông... Có nhiều tiền nhưng không lo phát triển kinh tế lâu dài,chăm lo một quốc kế dân sinh mà chỉ lo củng cố  bè đảng, để nạn tham nhũng tràn lan, bóp nghẹt đối lập, giữ quyền sinh sát tất cả, rồi xây dựng cái gì cũng to lớn để phùng xòe... Như vừa rồi nước Nga của Putin chi cho TVH Mùa Đông ở Xochi đến 50 tỉ đô la. Và hứa hẹn sẽ chi cho Cúp BĐ TG 2018 còn hoành tráng hơn nữa.
Và tai hại hơn là tiền nhiều sẽ làm con người ta mắc bệnh hoang tưởng. Cứ tưởng mình là cha thiên hạ, bắt đầu đi bắt nạt lân bang. Được vụ Gruzia rồi thừa thắng làm tiếp vụ Crimea, rồi lại đang làm tiếp vụ Đông Ucraina... Với một bộ óc hoang tưởng tự đại trong cái đầu hói của Putin, thì thế giới không hiểu bao giờ lão ta dừng lại. Vì Bilorusia, Mondova... rồi ba nước vùng Ban tích, vùng Kazaskstan, vùng núi Kapác... đều có những vấn đề lịch sử để lại, thuộc Liên bang Xô Viết cũ và đều có cộng đồng nói tiếng Nga rất đông đảo do dưới thời Stalin đưa dân Nga sang, và nếu muốn thì vẫn kiếm chuyện như Putin đã là với Ucraina. Thế giới dân chủ hiểu rằng, nếu nhượng bộ Putin về vấn đề Ucraina thì không biết giờ nào các vấn đề có tên các quốc gia trên lại bùng phát, làm cả hành tinh lại phải xám mặt với một anh khùng có vũ khí khủng (nguyên tử)...
Phải chặn bàn tay Putin cùng những tham vọng ngông cuồng của hắn lại. Không phải bằng chiến trang nóng hay lạnh, vì thời đại của đối đầu bằng chiến tranh, nóng hay lạnh đã qua rồi... Thế giới dân chủ thừa biết cách thắng vì sự thắng thế hiển nhiên của nền dân chủ trước nền độc tài mới kiểu Putin. Và quan trọng hơn là thế mạnh chắc chắn tiền bạc của nền dân chủ ấy trước tiền bạc giàu xổi của nước Nga mới phất.
Có nhiều biện pháp nhưng giờ này ta thấy dầu mỏ đang đóng vai xung kích. Các cuộc cấm vận cứ từ từ xiết chặt vào cổ nước Nga, vào cổ Putin và bè lũ... Nhưng giá dầu là nổi bật hơn cả. Và từ đầu năm tới giờ nước Nga đã mất đứt 500 tỷ đô la và chủ yếu là do giá dầu rớt liên tục. Đồng rúp mất giá, tiền bạc chạy ra nước ngoài như tháo cống. Nước Nga thời Putin chủ yếu là trông cậy vào dầu mỏ, giá tăng liên tục nên đã sống trong tiền bạc và ảo tưởng quá lâu. Đa phần tiền bạc thế giới đổ như núi vào nước Nga thì đều chuyển thành những công trình vĩ đại, thành phố chọc trời, xa lộ thênh thang hay các công trình kiểu như TVH Mùa Đông Xotri, chuyển thành máy bay riêng, du thuyền, hay xe limo, forst, mẹc....cho những hội hè kiểu như Ba ngày tiểu yến, bốn ngày đại yến với các ngôi sao, các chân dài của khắp thế giới đổ xô tới tham gia, với rượu sâm panh và trứng cá cavia chất cao như núi của giới cầm quyền và bọn đu mây đu gió ăn theo theo ở Hai Thủ đô cũ mới. Và thật khôi hài là những khoản chi vô tội vạ đó lại là tiền bán lúa non, tức là tiền mượn của ngân hàng xài trước để xuất khẩu dầu mỏ trả sau. Vì có dầu mỏ thì ngân hàng hay xã hội đen sẵn sàng móc bóp cho vay cực kỳ thoải mái.
Giống như Việt Nam ta cũng có dầu xuất khẩu, tuy chỉ là bèo bọt  với ông anh cũ, nhưng cũng lại học hỏi cái bệnh xài sang. Toàn xài tiền vay trước rồi sau đó xuất khẩu dầu trả nợ. Cứ xài theo kiểu đếm cua trong lỗ, ngân sách cứ vung thẳng tay cho hết dự án hòa tráng này đến dự án khủng khác. Bên ngoài nhìn vào bảo em VN ta giàu dữ á. Nhưng đâu có biết là đã xài trước vào khoản tiền bán dầu của nhiều năm, năm sau nữa. Và giá dầu rơi tự do như hiện nay thì cả anh Nga lẫn em VN đều ngoắc ngoải dở sống dở chết. Giờ ni cha con đang nín thở nhìn biểu đồ giá dầu đang cắm đầu đi xuống mà toát hết cả mồ hôi hột, và khi nó xuống dưới 40 đô/thùng và dừng ở đó một thời gian lâu lâu thì ở Mát cơ va trước, ở Hà Nội sau sẽ có lắm kẻ chuẩn bị vác va ly và khăn khói quả mướp để chuồn chuồn. Dân đen hai xứ vừa được xài dầu xăng rẻ, vừa được ngắm chùa có bọn mới ra quét lá đa...
Và luôn luôn nhớ rằng Thế Giới có thể không có nước Nga, chứ nước Nga không thể không có thế giới còn lại. Và dĩ nhiên em VN càng thuộc câu đó hơn hết khi đem mình so sánh vào. Giá dầu rơi thê thảm hiện nay cũng là một bài học cảnh tỉnh VN, vì cũng như anh Nga ngố, VN cũng lại chỉ dựa vào ít ỏi dầu xuất khẩu để sống, và từ lúc dầu rót giá đến giờ VN đã mất 30% thu ngân sách, (trong khi nước Nga mất 70% thu) Và Việt Nam ta thì không đến nỗi bị như anh Nga ngố nhưng giờ cũng lâm vào cảnh giáp hạt với mong ước qua được tuần trăng này để sống tới mùa gặt sang  năm...
Tất cả các động thái xung quanh giá dầu rớt không phanh như lúc này đều không phải là ngẫu nhiên. Đó là cả thế giới văn minh đã đoàn kết với Mỹ và châu Âu để cho Putin thấy rằng thời ỷ mạnh ăn hiếp yếu đã qua rồi, vĩnh viễn qua rồi. Cả thế giới văn minh đều ra mặt hay không ra mặt trong cuộc bao vây,cấm vận, rút máu... nước Nga. Và tuy họ cũng có thiệt hại nhưng để vinh danh công bằng, vinh danh chính nghĩa thì họ cũng nhiệt tình tham gia. Ngay cả khối xuất khẩu OPEC, tuy không tuyên bố gì chống nước Nga nhưng việc không cắt giảm định mức, mà thậm chí còn bí mật tăng xuất khẩu dầu thì cũng như đưa tay vào yết hầu chú gấu Nga rồi. Và trong cuộc chiến giá hạ dầu này, nước Mỹ còn có một thứ vũ khí khủng khiếp hơn để kết thúc cuộc chơi với thắng lợi hoàn toàn. Đó là nếu cần thì người Mỹ sẵn sàng mở kho dầu lửa dự trữ chiến lược 500 triệu thùng, tái mở cửa khai thác những mỏ dầu khổng lồ mà họ đã tự đóng cửa để dành cho thế hệ sau, và tăng hết mức sản xuất dầu đá phiến. Nếu họ phải làm như thế thì em gấu Nga chết thẳng cẳng, chết đứ đừ, chết không kịp ngáp... Nhưng chắc chắn người Mỹ không dùng các phương pháp trên ngoài việc cứ kệ cho các em OPEC sản xuất vượt định mức, hiện giờ mỗi ngày khối này sản xuất "vỡ kế hoạch" 1 triệu thùng dầu/ngày, sắp tới còn cao hơn nữa. Ngoài ra Mỹ đang cố giảm giá thành của dầu sản xuất từ đá phiến trong nước từ 40 đôla giờ xuống còn 20 đô la vào một hai năm tới....
Nhưng chắc chắn chưa tới thời đó thì người dân Nga đứng lên lật đổ tên độc tài Putin cùng bè lũ. Người dân Nga vốn là những con người  hào sảng, hồn nhiên và tốt bụng không thể chịu đựng mãi một tên độc tài mới nữa đè đầu cưỡi cổ sau khi họ đã cho những tên độc tài cũ vào quá khứ. Hãy nhớ rằng nước Nga không có Putin thì nó vẫn phát triển như bây giờ, nhưng vì có Putin thì nó mới gặp thảm họa như bây giờ...
Tiếng tích tắc của đồng hồ đếm ngược cho chế độ Putin đã vang lên, và nghe nó mới vui tai làm sao...
Mai Tú Ân

10/12/14

Im lặng trước tội ác là tội ác...

Nhà văn nổi tiếng Nguyễn Quang Lập bị bắt giữ, bắt quả tang, bắt bất ngờ và cũng như không có dấu hiệu rằng ông sẽ được tại ngoại hầu tra, một việc đáng ra phải như thế nếu xét đến việc bắt giữ một văn nhân đấu tranh ôn hòa, và chắc chắn ông sẽ phải đối diện với một phiên tòa bất công và những án tù bất công hơn nữa...



Nhưng điều đại bất công hơn cả là với những gì ông đã dấn thân cống hiến, với những hy sinh nhìn thấy hay không nhìn thấy cho xứ sở này thì vụ việc bị bắt của ông, mặc dù rúng động dư luận nhưng lại chẳng gợn chút gì đến những người có danh, có phận sống trên cùng đất nước Việt Nam này với ông...
Than ôi! Những nhà văn, nhà thơ....tên tuổi lẫy lừng bao năm nay tung hoành trên văn đàn, trong nhà trường hay đầu óc trẻ thơ với những áng văn chương lai láng cùng những vần thơ đẹp tuyệt vời về lòng yêu thương người với người, yêu nhân dân, đứng về phía những người bị áp bức bất công...thì giờ đây sao chưa thấy lên tiếng...
Bao nhiêu những nhà báo, nhà nghiên cứu văn học, xã hội học...mà những luận thuyết nghe kêu như pháo, ra rả bao năm nay thì giờ sao tịt ngòi chưa lên tiếng...
Bao nhiêu nhà này nhà nọ, ở Quốc Hội, các diễn đàn thì nói như tép nhảy, trên sách, báo trên truyền hình thì nói như khuớu như vẹt về Đạo làm Người, về tính nhân bản, lòng nhân văn, lẽ yêu thương, người thương người sống để thương nhau...thì giờ đây sao chưa lên tiếng...
Các tiếng nói của các trí thức trí ngủ luôn lớn tiếng kêu gọi chống lại bất công, chống nạn bạo hành...thì giờ đây sao không thấy lên tiếng khi một vụ việc rõ ràng là một vụ đại bất công khi chính quyền bắt giữ một nhà phản biện ôn hòa, sao không thấy lên tiếng khi đây là một vụ đại bạo hành khi chính quyền tống vào ngục tối một kẻ sĩ bị liệt nửa người, mà không có tại ngoại hầu tra. Những người kêu gọi công bằng xã hội, nhân quyền, nhân bản, nhân văn... giờ sao không lên tiếng đòi hỏi công bằng cho một con người, một nhà văn sắp bị đưa ra một tòa án không công bằng để rồi chắc chắn phải nhận những năm tháng tù đày bất công, bất nhẫn...
Im lặng trước tội ác là tội ác, và những người biết mình lên tiếng thì có thể ngăn cản được cái ác mà không lên tiếng tố cáo cái ác thì là kẻ đại ác...
Hãy tự vấn lương tâm mình, nếu còn thấy có nó...
Mai Tú Ân

9/12/14

Lại bổn cũ soạn lại - Dùng võ để đối với văn...

Nhà văn Nguyễn Quang Lập đã nhập kho. Thế là chính quyền lại bổn cũ soạn lại, lại bắt bớ trấn áp những người đấu tranh dân chủ trên khắp đất nước VN, một việc làm mà thế giới văn minh bên ngoài coi như một điển hình của việc bóp nghẹt tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do bày tỏ chính kiến...ở cái đất nước mà những quyền căn bản của con người luôn bị bóp nghẹt, bị xuyên tạc, cắt xén hoặc đơn giản là không có...



Và trong những quyền tự do hiển nhiên mà tạo hoá đã ban cho loài người thì cái quyền "tự do ngôn luận" là cái thứ hàng mã tốt nhất mà chính quyền VN đã đem ra trưng toàn dân Việt Nam cũng rơi rớt một cách thảm hại nhất khi chỉ có một phương cách duy nhất, một bài bản duy nhất để chống lại những tiếng nói của lương tâm thời đại. Nhốt họ vào tù để bịt miệng họ...
Báo chí đối lập thì tuyệt đối không xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời trên đất nước chúng ta. Chỉ còn các Bloger, web...do các cá nhân mắc nợ với quê hương mà lên tiếng như Ba Sàm, Bolap QueChoa, Huỳnh Ngọc Chênh...thì cứ đều đặn mỗi năm lại có một vài người đình đám nhất bị chính quyền cho nhập kho. Basam, Người Lót Gach, Bolap QueChoa rồi. Tiếp đến sẽ là ai...Huỳnh Ngọc Chênh, Osin, Đỗ Trung Quân hay...Mai Tú Ân? Tên tuổi, địa chỉ...của những tên họ Văn trên đã sẵn, chính quyền chỉ việc điểm tên rồi cho đám sai nha AN đem lượm về kho là xong...Mấy thằng văn ấy có gì đâu mà chống, cứ điều 258 úp vào đầu chúng như úp sọt. Thế là xong!
Không biết ai có phước tiếp theo nhưng chẳng ai thấy run sợ hết. Tuyệt đối không ! Không bao giờ! Never! Người trước ngã, người sau tiếp bước, tất cả sẽ vẫn tiếp tục viết những điều đã viết, và thanh thản sắp hàng chờ lên đường nhập kho. Chẳng ai sợ cả vì sợ thì không viết, viết thì không sợ. Những kẻ mắc nợ quê hương thì phải trả nợ cho quê hương là lẽ thường tình, đời nào cũng có, thời nào cũng có. Chuyện nhỏ như con thỏ ăn cỏ...
Những nho văn trói gà không chặt chỉ có ngòi bút chưa nhuốm bụi trần thì có xá chi khi phải chấp nhận đưa thân vào chốn dặm trường gió bụi để biết gió bụi thế nào chứ...
Những kẻ thơ văn chưa bao giờ biết đến tù tội thì cũng chẳng hề chi khi phải dấn thân để biết tù tội, chưa thấy cái chết thì phải biết chết để thấy cái chết nó như thế nào chứ...
Và cuối cùng thì chính quyền cũng làm rơi rớt cái bộ mặt của một kẻ giả nhân giả nghĩa, "tự do ngôn luận", "tự do bày tỏ chính kiến", "phản biện"... khi trấn áp bắt bớ liên tục những người đấu tranh dân chủ ôn hòa trên đất nước Việt Nam.

Mai Tú Ân

26/11/14

Các quan chức VN giàu khủng, còn quan chức nước ngoài thì sao...

Lại nhìn ra bên ngoài một chút để thấy lại ta. Các Tổng thống Mỹ gần đây thôi như Tổng thống B.Clinton, G. Bush hay tổng thống Obama hiện nay đều là quyền hành tuyệt đỉnh, Tổng thống kiêm Tổng tư lệnh quân đội... nhưng thực sự đều là những người nghèo so với chính người dân Mỹ, hay các doanh nghiệp Mỹ...

Trừ ông Bush thì gia đình có kinh doanh dầu lửa mấy đời nên có dư dả một chút, chứ ông Clinton và ông Obama đều không phải là người giàu có gì. Các ông không phải xuất thân từ những gia đình giàu có, lại là những nhà chính trị chuyên nghiệp nên không thể làm giàu. Ông Clinton làm thống đốc bang, ông Obama là nghị sĩ trước khi vào Nhà Trắng. Làm TTg các ông và gia đình chỉ được bao ăn ở, bảo vệ và lương 400.000 đôla một năm là hết. Không có một khoản thêm nào khác. Cũng không có bất cứ thu nhập nào. Vợ các ông đều là những người tài giỏi, luật sư như bà Clinton được mệnh danh là 1 trong 100 luật sư quyền lực nhất gì gì đó, nhưng khi chồng lên làm TT thì các bà đều phải nghỉ việc hết. Tuyệt đối chấm dứt mọi công việc kiếm tiền để chuyển qua làm những việc từ thiện không công, không lương.
Thời kỳ ông Clinton làm TT, ông còn đổ nợ vì vụ kiện tình ái, phải trả tiền luật sư nên mắc nợ. Sau này khi ông không còn làm TT nữa thì ông mới kiếm được tiền bằng cách đi nói chuyện. Hồi ông mới làm TT, vì chuyển lên Thủ Đô mà ông cho cô con gái duy nhất Chen si đi học trường tư (phải trả tiền), và bị báo chí chửi tơi bời. Họ nói trước khi lên làm TT thì con ông học trường công, sao bây giờ lại học trường tư. Còn con gái Chensi của ông bà sau này phải thú nhận là có nhiều lần phải đi nghỉ hè với bạn học để ké đò. 
Còn bà Obama hiện giờ bị báo chí Mỹ chiếu tướng vì ăn diện hơn hồi ông Obama này chưa làm TTg. Họ nói tiền đâu, khiến bà Obama phải thanh nga rằng toàn đồ cũ, đồ thường sửa lại cho có vẻ giống đồ hiệu...
TT Clinton có lần cao hứng vào một tiệm hớt tóc sang trọng để tỉa tót cái đầu, chắc cả gội đầu lấy ráy tai mất hết đúng 100 đô. Báo chí Mỹ cũng lại làm loạn lên, nói ông xài sang. Và đưa ra so sánh rằng các TT tiền nhiệm là R. Regan và Bush cha hớt tóc "gốc cây" chỉ tốn có 15 đồng.
Có hai ông nghị Mỹ có liên qua đến VN, là ông J.Kery, ngoại trưởng hiện nay làm TNS mấy chục năm, UCV TT nhưng cũng nghèo. May mấy năm trước ông lấy được bà vợ giàu (bà sau) nên cũng có chút đỉnh. Còn ông TNS Mác Kên, từng là tù binh ở VN và cũng là UCV TT, nhưng vì không làm "phi công trẻ" được như ông Kery nên giờ vẫn nghèo, vẫn hàng ngày lái cái xe hơi cùi bắp đi làm ở QH. Trong khi chung quanh nhà QH Mỹ, hay ở Thủ đô thì những kẻ Lốc bi, tức là những người "vận động hành lang" của nước Mỹ, của TG cho các tập đoàn vũ khí, dầu hoả, các đại gia doanh nghiệp TG bám theo các ông thì đông như quân Nguyên...
Ở toà nhà QH quyền lực nhất thế giới này lạ lắm. Cứ đến giờ ăn trưa là thế nào cũng thấy có các ông Nghị Mỹ khét tiếng thế giới lủi lủi, chen nhau với nhân viên đi ra mấy quán bên ngoài để xơi Ham tay cầm, lý do vì mấy nhà hàng trong Capiton tụi nó chém lắm...
Tất cả các quan chức Mỹ đều không được nhận bất cứ món quà nào có giá trị trên 1000 đôla. Nếu có thì phải nộp vào của công. Cách đây vài nhiệm kỳ, có một vị cố vấn an ninh QG của TTg, một vị trí cực kỳ quyền lực đã trả lời phỏng vấn của báo chí, và tờ báo đó đã trao cho ông một món quà trị giá hơn 1000 đô. Ông bỏ vào ngăn kéo và quyên bẵng mất. Và sau đó thì bị phát giác và phải từ chức một cách nhục nhã. Có thể nói, ở nước Mỹ hay ở bất cứ một quốc gia dân chủ nào, làm chính trị hay làm quan chức là những công việc không thể làm giàu. Và những người ra làm chính trị hay quan chức cũng không phải để làm giàu...
MTA

23/11/14

Tại sao không nên để Trung Cộng trấn đèo Hải Vân...


Về những lý do quân sự, chiến tranh thì đã có nhiều ý kiến của các chuyên gia rồi, MTA không tham gia. Nhưng có những lý do lịch sử nên không thể cho phép Trung Cộng trấn giữ đèo Hải Vân cũng như bất cứ mảnh đất nào trên đất Việt mến yêu của chúng ta..


Với 200 ha làm khu nghỉ dưỡng thì TC có thể xây dựng cỡ một thành phố nhỏ, một trung tâm toàn người TQ, với các ngành nghề gì thì có Trời biết ở ngay một chốt địa hiểm yếu nhất chia đôi đất nước. Có thể họ sẽ đưa người già sang, người di dân sang và biến nơi đây thành một Chợ Lớn mới. Với một ông bạn bất định, không lường trước được như ông bạn 4 tốt, 16 vàng này thì điều gì cũng có thể xảy ra từ cái nơi hiểm yếu đó. Sự đụng chạm kinh tế, không hài hòa giữa người TC ở đó với dân VN chung quanh...rồi có chuyện gì xảy ra hay không thì tùy ý họ. Muốn lớn thì lớn...
Rồi lại ầm ĩ vụ "nạn kiều" mới, đem tàu qua đón dân Tàu như những năm 1979, 2014, rồi lại vì cớ đó mà tấn công vô lý và tàn bạo vào chúng ta năm 1979...Chúng ta đã có một bài học quá đắt đó rồi, không nên để hậu họa tái diễn. Không nên để nguy cơ có một nước Tàu trong lòng nước Việt.
Và ta nên nhìn ra bên ngoài một chút để thấy cái tai họa như thế nào khi có một nước ở trong lòng một nước. Năm 1939, nước Đức Quốc Xã có một vùng đất gọi là Đông Phổ có toàn người Đức nằm lọt trong lòng đất nước Ba Lan, chỉ thông với đất Đức bằng đường biển Ban Tích. Nước Đức của Hítler đòi Ba Lan phải mở cho họ một con đường bộ và vùng đất hai bên con đường đó, gọi là Hành lang Đan zích để nối liền trực tiếp giữa nước Đức và vùng đất Đông Phổ này.. Dĩ nhiên Ba Lan từ chối và nước Đức QX đã tàn bạo tấn công Ba Lan (9/1939) vì cái cớ đó. Anh, Pháp bênh Ba Lan tuyên chiến với Đức. Và thế là chiến tranh thế giới lần thứ 2 bùng nổ, gây tan nát châu Âu, với hơn 50 triệu người bỏ mạng với một cái cớ tào lao như thế.
Còn ngay lúc này thì người Nga đã gây thống khổ cho ngừoi Ucraina và thế giới chỉ vì vùng Crimea. Vùng này vốn thuộc người Tarta, con cháu của Vua Mông Cổ Atilar từ xa xưa khi quân Hung nô chiếm Trung Âu. Nhưng sau đó người Nga dưới thời Stalin đã đưa phần lớn dân tộc này đi đầy Xibia, và người Nga thế chỗ...Và vùng này cũng nằm lọt trong nước Ucraina, chỉ nối với nước Nga bằng đường biển và cũng toàn người Nga. đây cũng là nguyên nhân để Putin đưa quân vào và làm rối loạn vùng Đông Ucraina như hiện nay.
Như thế để cho ta thấy không nên để cho những nước láng giềng lớn, mạnh cài cắm bất cứ cái gì vào thân thể chúng ta, để rồi gây hậu họa cho chúng ta hoặc con cháu chúng ta. Vì con giòi thì sẽ nở ra con giòi, kẻ xấu thì chỉ có thêm những điều xấu chứ không thể có điều gì tốt đẹp được...

Mai Tú Ân

22/11/14

Những cái Nhất khủng khiếp nhất...



Qua những lần được gặp gỡ trò chuyện với Má Bùi Thị Mè, để sau này viết nên truyện ngắn Có Một Thời Như Thế, MTA nhận thấy cuộc đời đầy đau buồn của Bà Mẹ VNAH này có những cái "Nhất" có một không hai, không chỉ ở Việt Nam, mà ngay cả trên thế giới cũng không ai sánh được. Những cái "Nhất" đau buồn và khủng khiếp nhất :
Má Bùi Thị Mè là một trong những người phụ nữ bị mất nhiều người thân yêu nhất trong chiến tranh. Gồm có người chồng và bốn người con trai. Má đã mất hết cả gia đình 5 người thân yêu duy nhất của mình.
 Và việc hy sinh của các người con Má cũng là một nỗi đau "vô tiền khoáng hậu" đối với một người Mẹ. Chỉ trong vòng một tuần lễ của năm Mậu Thân 1968, cái năm điêu linh chết chóc nhất của dân tộc chúng ta, thì Má cũng nhận được liên tiếp 4 giấy báo tử, cách nhau hai ngày một thông báo về sự ra đi của 4 người con trai.... 
"Lúc đó má chỉ muốn chết". Má Mè khóc khi nói về nỗi đau của tận cùng nỗi đau đó. Má nghĩ chỉ có cái chết của chính mình mới khiến cho má không đau đớn hơn khi nhận được liên tiếp tin về những cái chết của các con. Không phải vì cái chết của má nhẹ lòng hơn những cái chết của các con, mà chỉ vì khi chết đi, má sẽ không còn phải đau lòng để khóc những cái chết của các người con chết trẻ. Vậy mà má không chết được, mà vẫn phải sống để đón nhận tất cả...
Nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang thổn thức khóc cho những nỗi đau của 40 năm trước, như đang khóc cho nỗi đau của ngày hôm nay, MTA đã không kìm được những giọt nước mắt...Rồi cả đội ngũ đạo diễn, biên tập, quay phim của HTV7, XP NĐC, TFS...đang làm chương trình về Má hôm đó cũng không kìm được nước mắt. Và thế là trong căn nhà của Má Bùi Thị Mè hôm đó có một đám người xúm quanh một bà lão tóc bạc trắng để sụt sùi khóc. Những giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi giờ tuôn trào, như để sẻ chia phần nào nỗi đau của mọi nỗi đau cùng Má...

Mai Tú Ân

21/11/14

Chúng tôi không cần sáu chữ của Thủ Tướng...

Thưa TTg, người dân chúng tôi không cần những câu chữ ngắn gọn :"Vừa hợp tác, vừa đấu tranh", cụm từ 6 chữ mà TTg vừa tung ra ở QH như một màn diễn... 
Trước hết, đây rõ ràng là những câu chữ "hàng gài", vờ vịt mượn một "câu chất vấn" của đại biểu Sư Quyết, rằng cần trả lời ngắn, gọn, dễ nhớ...về đối sách với Trung Cộng, để Thủ Tướng diễn, xuất chiêu ra sáu chữ này. Đây không phải là sáu chữ chỉ có khi ông ĐBQH kia hỏi mới có, mà là chủ trương của cấp cao nhất từ trước rồi...


Chúng tôi không cần TTg nói ngắn gọn, không cần dễ nhớ mà chúng tôi muốn TTg giải thích không phải 6 chữ, mà là 6 ngàn chữ hay 6 vạn chữ, muốn TTg nói thật nhiều, thật rõ ràng...cho ngừời dân chúng tôi hiểu. Không thể tiết kiệm lời nói, tiết kiệm lời giải thích cho người dân khi trình bày một đối sách quan trọng với một kẻ thù như Trung Cộng. Và 6 câu chữ trên không có ý nghĩa gì ngoài việc là những câu chữ vô nghĩa, vô duyên và vô trách nhiệm với người dân chúng tôi. 

Nếu không thì với tính chất mập mờ, tối nghĩa, hiểu sao cũng được của cụm từ trên, thì người dân chúng tôi có thể hiểu rằng chính phủ đã có đối sách đầu hàng với TC như thế nào rồi qua 6 câu chữ hèn nhát này...

MTA

Thư ngỏ gửi “người khuất mặt khuất mày” - Ls Lê Công Định

Hôm nay một vài bạn hữu gửi đến tôi đường dẫn bài viết công kích cá nhân tôi trên báo Nhân Dân. Tác giả tên Vũ Hợp Lân, có lẽ là bút danh của một người không dám lộ diện công khai. Vậy tôi xin mạn phép trò chuyện với “người khuất mặt khuất mày” ở đây.
Nội dung chính của bài viết nhằm chỉ trích việc tôi bày tỏ lòng kính trọng đối với các chính khách và quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, cụ thể là cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Quả thật, tôi vô cùng kính trọng hai nhân vật lịch sử anh hùng đã ngã xuống vì quốc gia ấy. Nếu so sánh họ với các nguyên thủ và tướng lĩnh ngày nay trước mối đe dọa và hành vi xâm lấn của ngoại bang đối với lãnh thổ mà tổ tiên chúng ta để lại, thì lời ca ngợi của tôi dành cho hai vị e rằng chưa diễn đạt hết niềm cảm phục pha lẫn tiếc thương của tôi. Sự đời vẫn vậy, những người đáng sống thì lại chẳng may qua đời quá sớm!
Tướng Nguyễn Khoa Nam lúc quyết định tuẫn tiết, do không làm tròn bổn phận của một quân nhân, ắt hẳn đã không đến nỗi quá “tâm tư” vì không được thăng cấp bậc Trung Tướng trước khi xả thân bảo vệ lãnh thổ mà mình mang trọng trách. Một vị danh tướng không màng đến địa vị và bổng lộc, đã chọn cái chết oai hùng, không đáng để nhiều người trong đó có tôi kính trọng sao? Việc tôi “đứng về phía nào” chẳng lẽ cũng phải xin phép ai? Yêu ghét một con người, một nhân vật lịch sử, lẽ nào cũng phải theo “định hướng”? Luật pháp nào quy định thế? Thưa ông Vũ Hợp Lân, xã hội này có thể còn thiếu tự do, nhưng tôi không cho phép mình mất tự do trong tư tưởng của chính mình, vì tôi là Con Người! Ông có quyền trung thành với ai đó, nên dù vẫn tôn trọng ông, tôi không nhất thiết phải giống ông. Tôi khác.
Bày tỏ lòng kính trọng đối với cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, không có nghĩa là muốn tái lập trong tương lai một thể chế của quá khứ. Cũng tương tự, ngưỡng mộ Đức Thánh Trần Hưng Đạo và chiến công vĩ đại của ngài, không đồng nghĩa với ý định thiết lập một vương triều quân chủ đời nhà Trần vào Việt Nam ở thế kỷ 21 này. Và nếu tôi tôn trọng cụ Hồ trong tư cách một nhân vật lịch sử, như tôi vẫn luôn bày tỏ bất kể ai phiền muộn, thì trừ phi tôi bị tâm thần mới có ý mong muốn chế độ mà cụ Hồ thiết lập từ năm 1945 mãi trường tồn cùng với bao vấn nạn tham nhũng và vi phạm nhân quyền thế này! Viết như vậy đã dễ hiểu chưa ông Vũ Hợp Lân? Suy nghĩ theo cách ấy liệu sẽ bị suy diễn là có ý đồ chống và lật đổ chế độ chăng? Thú thật, nếu ông cố tình suy diễn theo hướng đó, thì không việc gì tôi phải e ngại hay sợ ông cả.
Dù sao cũng phải cám ơn ông Vũ Hợp Lân đã trích đăng công khai những câu chính trong các bài viết của tôi, vì điều đó vô hình chung quảng bá suy nghĩ của tôi đến một số độc giả mà tôi không có dịp tiếp cận. Chỉ tiếc là tờ báo ông dùng để đăng ít người đọc quá! Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hồi ở tù tôi rất thường đọc báo Nhân Dân, vì không một tờ báo nào khác được phép phổ biến trong khuôn khổ các trại giam ở Việt Nam dù là Thanh Niên hay Tuổi Trẻ của chính nhà nước này. Đọc để mỉm cười vui vẻ, thay vì xem hài kịch vốn không thể có trong tù.
Tôi chưa bao giờ tự xưng am tường sử học, vì đó là một lĩnh vực sâu rộng đòi hỏi nhiều năng lực và thời gian nghiên cứu, mà tôi thì chỉ dừng lại ở sự say mê học hỏi từ lịch sử cho riêng mình thôi. Tuy nhiên, có hồ đồ lắm không khi một “người khuất mặt khuất mày” viết vài ba dòng “vỗ mông ngựa” (mượn chữ của tác giả Kim Dung trong tác phẩm “Lộc Đỉnh Ký”) trên một tờ báo chuyên về tuyên truyền, chứ không chuyên ngành sử học, lại nhận định tôi “kém hiểu biết lịch sử” hoặc “xuyên tạc lịch sử”?
Để tránh tình trạng chụp mũ bừa bãi vô ích, tôi đề nghị ông Vũ Hợp Lân sớm tổ chức một mục đàm luận công khai và dân chủ với tôi về các vấn đề lịch sử Việt Nam hiện đại trên chính tờ báo Nhân Dân để độc giả rộng đường nhận định. Đây không phải là lời thách thức, mà là việc làm cần thiết để tránh tiếng “cả vú lấp miệng em” vốn thường dành cho những tay bồi bút, và cũng giúp tờ báo của ông nâng lên một tầm cao mới, thu hút thêm nhiều độc giả có đầu óc hơn. Ông đồng ý nhé?
Trân trọng, 
Lê Công Định

20/11/14

Thư viết cho con gái - Đừng quên ơn thầy cô...

Bỏ xừ rồi con gái ơi, hôm nay là 20/11 Ngày của các Thầy Cô giáo...Cha giật mình khi nhớ đến ngày tri ân các thầy cô giáo của cha, của cha mẹ của cha, của ông bà của cha ...Nhưng nói cho con gái biết không phải để khoe đâu, là tuy cha vô tâm trong ngày đáng nhớ này nhưng cha không lấy đó làm buồn đâu. Vì cha luôn luôn nhớ ơn và trân trọng các thầy cô giáo của mình, kể cả các thầy cô giáo không dạy mình trong suốt 365 ngày kìa....

Biết nói gì với con gái trong ngày đáng nhớ này nhỉ, con còn nằm trong nôi thì làm sao con biết được rằng trên đường đời từ nay cho đến khi con lớn lên thành người, đến khi con biết hẹn hò với thằng con giai nào đó thì con sẽ có những người xa lạ, mặt khó đăm đăm sẽ là người tiếp tay cho cha mẹ để dìu dắt dậy dỗ con...Dạy cho con những điều đáng quí mà cha mẹ không thể nào dạy được. Cha thì nhớ không quên những giây phút đầu tiên khi bà nội của con, tức là mẹ của cha đã giao cha cho một cô mẫu giáo rồi bỏ về. Bỏ cha lại cho cái mụ phù thủy ấy và một đám lít nhít quấn bím. Chúng nó đái ị đầy lên người cha và cái bà cô hắc ám ấy đã lôi cha vào nhà tắm xối nước và dùng chân để rửa đít cho cha khỏi các sản phẩm của cha thải ra....
Cha cũng chẳng giấu gì con khi phải nói là mấy tháng ở đó cha cũng bị cô giáo đó cấu véo cho vài lần, cũng như được cô khuyến mãi cho dăm bảy roi quắn cả đít...Nhưng sau này mỗi khi bà của con đến đón cha về thì cha lại sống chết bám chặt lấy cái bà giáo hắc ám ấy, nhất định không chịu về. Cha không biết vì sao nữa, nhưng cha nhớ cô giáo đầu tiên ấy của cha lắm, con gái ơi...
Rồi như một cái cây được chăm bón, cha cứ lớn lên trong vòng tay thân thương của cô giáo lớp nhỏ, thầy cô giáo lớp lớn, người trước trao cha cùng yêu thương đến người sau, người sau tiếp tay người trước dạy cha bao điều phải trái, bao chữ Thánh Hiền. Cha đã học những môn học khác nhau, với các thầy cô tên khác nhau, mặt mũi khác nhau nhưng đều giống nhau ở sự thương yêu cha, với dòng máu nhiệt huyết như nhau muốn dạy những điều tốt đẹp giống nhau cho cha của con...
Cha không còn nhớ mặt, nhớ tên những người thầy ấy nhưng những điều các thầy cô ấy dạy dỗ là thì cha không thể quên. Đó là sống thì phải làm người, phải yêu cha mẹ, ông bà tổ tiên, yêu quê hương đất nước...Những điều tưởng nhỏ nhưng không nhỏ, những điều tưởng lớn nhưng không lớn qua những lời dạy bảo giản dị của thầy cô..
Thôi, nói nhiều con cũng không hiểu đâu, vì con cũng sẽ giống như cha thôi, những lời dạy của thầy cô giáo mình như những điều thiêng liêng lắm, mà càng lâu thì ta mới càng thấm thía, mới hiểu ra và trân trọng những con người có danh hay vô danh đó. Và cha con mình sẽ ghi nhớ mãi những con người đó vì một tấm lòng và một cái tên. Đó là các thầy cô giáo của chúng ta. Xã hội chúng ta có người theo đạo, có người không. Có người tôn thờ thần thánh, có người không, nhưng không ai là không tôn thờ, không biết ơn những người thầy của mình. Chỉ có những kẻ đáng chết mới không biết điều đó.
Con gái ơi, trong xã hội ta ngày nay thì những người thầy cô ấy là những con người đáng kính trọng đấy con ạ. Họ không phải là thần thánh nhưng cha muốn sau này con hãy kính trọng họ như thần thánh. Không, không phải như thần thánh, mà dưới thần thánh một chút, là những người thầy đáng kính của cả cha và con mình đấy con gái nhé...
Mai Tú Ân

18/11/14

Tại sao không chất vấn Quốc Hội...

Tại sao không có ĐBQH nào chất vấn Bộ Trưởng CA rằng, nạn lạm dụng vũ lực trong ngành CA, AN gia tăng, tại sao có nhiều người dân chết bí ẩn ở đồn CA, nơi lẽ ra phải là nơi an toàn cho tính mạng của người dân chứ. 



Tại sao xử những CA viên có tội làm chết người nhẹ như thế, cho dù là vô ý chết người. Tội vô ý làm chết người của người trong ngành CA thì phải xử nặng hơn người dân thường cùng tội, vì CA được trang bị quyền hành, trang bị vũ khí thì không thể xử như người dân thường được...Và xử như vậy kẻ có tội còn không chấp nhận, hung hăng đá đổ ghế ngay tại phiên tòa, gây một hình ảnh vô cùng xấu xa đối với người có trách nhiệm bảo vệ pháp luật...
Tại sao không ai lên tiếng chất vấn về tiếng kêu phản đối của Ls Lê Thị Công Nhân (hình) khi bà cùng gia đình và một số thành viên đi dự một đám ma bình thường của một thành viên Xã Hội Dân Sự ở Hải Phòng thì bị CA kiêm giang hồ o ép, đe dọa gây nguy hại đến bản thân cùng gia đình, phụ nữ trẻ con đi cùng...Tại sao không ai chất vấn về tiếng kêu cứu của một phụ nữ tên Lụa bị CA hành hung đến mức phải nhập viện khi đi dự phiên tòa xử Bùi Hằng, một phiên tòa công khai không cấm ai cả...
Tại sao không ai lên tiếng về sự lộng hành của đám Giang hồ quốc doanh này mỗi khi chúng xuất hiện đầy quyền lực, bên cạnh quyền lực để đối phó với những người đấu tranh dân chủ hòa bình và bất bạo động ngay cả khi họ chẳng làm gì cả...
Tại sao phải canh chừng nhà của họ, theo dõi họ, cấm cản họ trong những công việc bình thường hàng ngày trong lúc họ không làm gì sai pháp luật...
Phải chăng chế độ mật thám, công an trị đang thắng thế trên đất nước này...
MTA

Ông bộ trưởng "nếm phân"...

Dĩ nhiên đây là nếm phân hóa học, và ý của bộ trưởng bộ Công thương Vũ Huy Hoàng muốn có một ví dụ chính xác về việc các nhân viên của bộ ông vì thiếu phương tiện nên là đã phải dùng miệng để nếm phân bón xem chất lượng. Chính xác là như vậy. Nhưng mọi người cũng có thể hiểu, qua câu nói trời ơi của ông trên diễn đàn Quốc Hội rằng, nhân viên của ông đã nếm phân. NẾM PHÂN ! cũng hoàn toàn chính xác, không bắt bẻ đi đâu được, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Và đưa bản thân ông bộ trưởng biến thành một kẻ ngô nghê nhất cũng như cả bộ máy chính phủ rơi vào một cái thế vô duyên chẳng giống ai...


Và cái thế bi hài này lại do ông, hoàn toàn vì ông gây ra chứ chẳng vì ai cả. Một vị Bộ trưởng, ở một vị trí quan trọng như thế, với cương vị lãnh đạo một bộ như thế mà phát ngôn sai sót như thế, ngớ ngẩn như thế thì chỉ có thể tự trách mình. Chắc chắn trình độ của ông là phải rất cao rồi, Đông Tây Kim Cổ đã thông, trên Trời dưới Đất cũng tường, thì hẳn ông phải hiểu chữ nghĩa, ngôn từ Việt Nam chứ...Và lúc nào dùng chữ nào, lúc nào không dùng chữ nào thì hẳn ông phải biết chứ...Là một lãnh đạo, một bộ mặt của chính phủ thì ông không thể dùng những câu chữ tối nghĩa, ẩn ý hay câu chữ hiểu sao cũng được mà phải dùng đúng ngôn từ tiếng Việt. Ấy là chuyện bình thường của người có chữ, có văn hóa...
Ví dụ như thành ngữ Trên bảo dưới không nghe thì vừa có nghĩa là cấp trên bảo, cấp dưới không nghe nhưng cũng còn nghĩa dung tục khác nữa.
Rồi chữ vùng miền như ra ngoài Hà Nội, bạn bè có thể alô rủ nhau đi chơi bời, vì chữ chơi bời này có nhiều hàm ý rất rộng. Đám thanh niên có thể lê la rượu chè, bù khú với nhau rồi thôi cũng gọi là đi chơi bời. Nhưng ở miền Nam thì chơi bời còn có nghĩa là chơi bời trai gái hoa tình..
Trong một tiệc nhà hàng, người Bắc có thể nói là đi vệ sinh, nhưng người miền Nam phải nói là đi toa lét...
Ở miền Nam, cái máy cát sét, máy vi tính người ta gọi là máy và vô tư nói như thay cái máy mới, đổi cái máy cũ lấy máy mới, rửa máy (ăn mừng khao máy mới), nhưng ở miền Bắc thì không thể nói như vậy được...
Có hàng trăm ví dụ như vậy để biết rằng từ ngữ có thể dùng ở nơi này nhưng không thể ở nơi khác, với giới này những không thể với giới khác cũng như lúc này gọi nhưng lúc khác không thể gọi, tuy cùng một chữ những có thể có nhiều nghĩa....Và người ta chỉ có thể biết cách dùng chữ, biết cách xử lý câu chữ khi người ta có một quá trình học, hành, thẩm thấu...
Và một người như ông Bộ Trưởng thì phải biết, phải hiểu tất tần tật những qui tắc của phép ăn, phép nói lịch sự thành văn hoặc bất thành văn đó...Vì sao ? Vì ông là Bộ Trưởng, ông phải biết...
Người dân có thể nhầm lẫn, có thể không biết nhưng là bộ trưởng thì ông phải biết. Nếu không biết thì có lẽ nên học theo cách mà bà BT Y Tế Nguyễn Thị Kịm Tiến khuyên các bác sĩ là nên đi học văn đi. Nếu không thì ông đừng làm bộ trưởng nữa.
Và với tất cả sự kính trọng, không thể không phong tặng câu nói trên của ông là câu nói "hay" nhất trong năm, cũng như không thể không gọi ông bằng một cái tên mới, cái nick name là : "Bộ trưởng nếm phân"...
Mai Tú Ân