29/3/17

Chỉ có những kẻ ngu mới chống lại các linh mục...



Chẳng có gì ngạc nhiên khi chỉ có báo địa phương và cái đài THVN, một thứ nô báo là to mồm chống phá các cha xứ đạo miền Trung như linh mục Đặng Hữu Nam (Giáo xứ Phú Yên), linh mục Nguyễn Đình Thục (Giáo xứ Song Ngọc)... và cũng như mọi lần là vu vạ, ăn đứng dựng ngược. Ta không biết ai trong số những nhân vật quyền lực ở đất nước này lại có một chủ trương ngu xuẩn là chống lại các cha, nhưng ta cũng biết rằng trong cái đỉnh cao trí tuệ ấy không phải ai cũng ngu xuẩn muốn chống lại các cha. Trong một xã hội buộc phải cởi mở, hòa nhập của Việt Nam vào thế giới bên ngoài như lúc này thì không còn chỗ cho những kẻ nằm mơ giữa ban ngày, với những giấc mơ đàn áp của một thời u mê. 




Đàn áp tôn giáo đã tuyệt chủng gần như khắp thế giới và rồi sẽ không còn ở Việt Nam. Tôn giáo, bất cứ tôn giáo nào như Thiên Chúa Giáo, Tin Lành, Phật Giáo, Phật Giáo Hoà Hoả, Cao Đài và bất cứ niềm tin tôn giáo nào đều thuộc cộng đồng dân tộc Việt Nam. Tôn Giáo là Dân Tộc, và những âm mưu tách rời điều không thể tách rời đó sẽ thất bại. 

Trở lại tiêu đề bài viết :"Chỉ có những kẻ ngu mới chống lại các linh mục" thì thật đơn giản rằng, tại sao lại chống họ ?

Chúng ta hãy bỏ qua những thế mạnh hiển nhiên và không thể chối cãi của sức mạnh Công Giáo La Mã, với những thế và lực vượt qua mọi biên giới, mọi sự thời gian mà chúng ta chỉ nói đến vấn đề pháp lý, về lẽ phải muôn đời. Các cha Đặng Hữu Nam, JB Nguyễn Đình Thục có làm gì phạm pháp đến luật pháp Việt Nam hiện hành hay không ? Câu trả lời là Không. Các cha đang làm những công việc mà Chúa đã giao phó cho các Ngài, và người giáo dân đã trông cậy ở các Ngài. Vậy các cha nói trên có kích động giáo dân làm bất cứ việc gì vi phạm luật pháp hiện hành của Việt Nam không ? Câu trả lời cũng là Không ! Không và Không! Những đoàn giáo dân hiền lành, lam lũ xếp hàng đi theo lệnh trật tự của người chủ chăn, và khi cường quyền đàn áp thì họ ngồi xuống cầu kinh theo lệnh của người chủ chăn...

Vấn đề bồi thường bất hợp lý, không công bằng và không xét đến những nổi khó khăn khủng khiếp đã giáng xuống đầu những người giáo dân hiền lành mà các cha Nam, cha Thục cai quản. Là những bậc chăn chiên chân chính và đầy trách nhiệm, các cha đã được người dân trong giáo xứ của mình trao cho trọng trách đem các lá đơn kiện, cá nhân và tập thể gửi lên các cơ quan công quyền để đòi lại quyền lợi đã bị Formosa tước đoạt. Ở cùng dân của mình, và đau nỗi đau của những người ngư dân mất biển, cá tôm chết, biển tang tóc thì các cha phải làm gì ? Không lẽ đứng yên nhìn giáo dân thiệt đơn thiệt kép, nhìn những làng mạc như bị cơn cuồng phong Formosa cuốn qua ? Và các cha đã thực hiện cái quyền mà Chúa và giáo dân đã giao cho mình. Đem đơn khởi kiện đi nộp nơi toà án. Chỉ có thế và chỉ có thế mà thôi...

Các cha cùng giáo dân bị đánh đập, bị ngăn chận và gây đủ mọi khó dễ, và giờ đây là những tiếng gào lạc lõng đòi xử lý hình sự các cha ? Đất nước này không hoàn hảo nhưng tôi tin rằng Ban Lãnh Đạo Việt Nam không phải ai cũng ngu xuẩn để chống lại các cha xứ can đảm trên...

Mai Tú Ân

28/3/17

Những người công khai chống lại biểu tình hãy tự hỏi lương tâm mình...

Các cuộc biểu tình chống Formosa, đòi bồi thường, đòi minh bạch theo lời kêu gọi của linh mục Nguyễn Văn Lý vẫn diễn ra khắp nơi, nhỏ bé, lẻ tẻ, phân tán nhưng vẫn là các cuộc biểu tình đúng nghĩa, đúng tính chất và đáng được ngưỡng mộ.

Các :"phân tích, phản biện, ý kiến" của các vị thì CS là kẻ được lợi hơn cả. Và dĩ nhiên là người biểu tình chân chính cùng những giá trị tinh thần đúng đắn của các khẩu hiệu biểu tình là phải chịu thiệt thòi hơn cả. Các bài viết, nói của các nhà dân chủ hàng đầu ấy than ôi, đã lấy đi tinh thần xuống đường và lấy đi cả những con người xuống đường nữa khiến cho cuộc biểu tình cứ teo tóp, tan rã dần.

Ngạn ngữ nước ngoài có câu là :”Nếu muốn thành công thì các cá nhân phải nhìn về một hướng chứ không phải là nhìn nhau”

Các vị đã nhìn nhau, nhìn vào lời kêu gọi của cha Nguyễn Văn Lý, của nhóm Quốc Dân Việt, của nhóm Đào Minh Quân..v..v.. để bới bèo tìm bọ, gán ghép, suy diễn để cuối cùng là kêu gọi nói không với biểu tình. Đây hoàn toàn không phải là sự lên tiếng phản đối cá nhân của một người mà là của cả một nhóm người cụ thể trong một tổ chức cụ thể như nhóm No U. Còn tại sao một nhóm tốt như No U lại bất ngờ trở cờ như thế thì tôi không biết hoặc biết mà không nói. Nếu có lời cá nhân về nhóm này thì tôi chỉ sẽ nói rằng đây là một nhóm tốt và đáng khâm phục. Nhưng vai trò lịch sử của họ đã hết. Cần cải tổ, hoặc thay đổi triệt để, nhất là loại trừ thẳng tay và không thương tiếc những kẻ như Nguyễn Lân Thắng ra khỏi đội ngũ. Và hoàn toàn không cá nhân thì nhận xét của tôi là Nguyễn Lân Thắng sẽ chỉ làm hại thêm mà thôi. Cái mà anh ta đem vào không bằng cái anh ta đã phá hoại tan tành.

Trở lại các cuộc biểu tình thì các bài viết, phân tích, ý kiến cá nhân của các vị về việc kêu gọi không biểu tình thì kẻ có lợi nhất là chính quyền và Formosa, còn người bị thiệt là những người xuống đường và phong trào đấu tranh chung, với một ví dụ thật đơn giản sau :

Có mười người có thể tham gia cuộc chơi nào đó nhưng ví dụ có 2 người không muốn tham gia nên im lặng rút lui. Vậy là chỉ còn lại 8 người tham gia. Nhưng nếu 2 người rút lui kia lại lên tiếng phân tích hoặc nói lấy được về việc không tham gia thì tùy theo lượng fants của họ, sẽ có 4 - 6 người nữa dao động không tham gia. Và cuối cùng chỉ còn 1 -2 người tham gia cuộc chơi.

Tất cả những điều :”Chúng ta là ai, chúng ta đang đứng ở đâu và chúng ta phải nhắm trước mục tiêu thành công hay thất bại” của các vị chỉ là những luận điệu trẻ con nguy hiểm. Chúng ta là ai ư ? Chúng ta là người dân bình thường, chúng ta đang ở trong một môi trường dơ bẩn, trong sự thiếu minh bạch của chính quyền và chúng ta không cần biết thành hay bại bởi chúng ta không phải con buôn để tính toán thiệt hơn cho một cuộc xuống đường. Chúng ta xuống đường cho chúng ta, con cháu và đồng bào chúng ta. Còn thành hay bại của các quí vị thì ở đâu sau bao năm các vị đấu tranh ?

Còn những người ra rả kêu gọi chống lại biểu tình thì giờ đây có hạnh phúc không khi nhìn thấy biểu tình vắng vẻ, có sung sướng không khi thấy người biểu tình đã ít rồi mà vẫn bị đánh, bị bắt. Các vị có thấy đau buồn không khi thấy các em trai gái, các người đứng tuổi tham gia biểu tình phải vội vã lén lút tụ họp giương khẩu hiệu “Formosa cút xéo”, rồi lại vội vã giải tán để tránh bị đàn áp ? Các vị có rưng rưng thương cảm khi nhìn thấy một nhóm người biểu tình nhỏ bé và trơ vơ trước dòng đời qua lại ? Các vị có bất ngờ không kềm nén để rơi một giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi của các vị khi nghe những người ngư dân miền Trung lam lũ hát nghẹn ngào những bài hát “Dậy mà đi”, “ Trả lại cho dân tôi”  giữa sự thờ ơ của dòng người qua lại không ?

Biểu tình không bao giờ chết. Chúng tôi sẽ tiếp tục đi biểu tình, hoặc không. Nhưng còn những ai chống đối biểu tình thì hãy im lặng giây lát và tự vấn lương tâm của mình, nếu các vị còn thấy nó...

Mai Tú Ân

27/3/17

Đồng tiền đâu có thù địch ai...



Báo Nghệ An và Đài THVN đã cùng hoà nhịp để bôi nhọ một cách vô duyên các cha như linh mục Đặng Hữu Nam, Nguyễn Đình Thục và Lê Ngọc Thanh...Các nhà báo lề phải theo lệnh đã đăng nội dung vô cùng vô duyên về chuyện tiền bạc mà bà con trợ giúp nhau lúc khó khăn này.

Linh Mục Lê Ngọc Thanh


Tưởng là đưa đề tài gì mới ai dè đưa ra các con số tiền mà cha Lê Ngọc Thanh đã chuyển công khai cho cha Đặng Hữu Nam của bà con Việt Nam ta ở trong nước và nước ngoài đóng góp đặng giúp đỡ bà con giáo dân đi kiện. Trong cuộc phỏng vấn của Paulus Lê Văn Sơn với linh mục Lê Ngọc Thanh thì linh mục chỉ cười và hỏi còn số tiền 200 tỷ dollars mà chính quyền Việt Nam mượn nước ngoài nay ở mô, và chắc cũng lại để cho con cháu ta trả thôi.

Trở lại số tiền giúp bà con giáo dân thì lời kêu gọi đóng góp của các cha thì công khai, các cha nhận cũng công khai rõ ràng trên mạng, Các chi tiêu sau đó cũng công khai rõ ràng. Nhưng báo Nghệ An và THVN đã "phát hiện" ra số tiền trên và lại tài tình chuyển nó sang là tiền của Việt Tân với lại phản động nước ngoài tuồn về để phá hoại. Tiền trong nước hay ngoài nước thì đều là những đồng tiền mồ hôi xương máu mà những bà con cô bác phải chắt chiu dành dụm để gửi về cho các giáo dân đi kiện có được cái bánh mì hay chai nước dằn bụng trong những ngày đi kiện trần ai cực khổ. Đấy là cái tình của những người xa quê, xa xứ khi nhìn về nỗi khổ của bà con nơi vùng thảm họa Formosa.

Đồng tiền mà báo Nghệ An và THVN nhắc đến là cái tình nghĩa bao la vượt trên cả ý nghĩa đồng tiền mà cả người trao lẫn người nhận đều ngẩng cao đầu tự hào. Sao các nhà báo lề phải lại vô duyên đẩy hết số tiền nặng tình nặng nghĩa của bà con ta đó cho Việt Tân để Việt Tân hứng như hứng hoa vậy ? Đồng tiền vốn tốt chỉ có những kẻ suy diễn xấu mới là xấu mà thôi.

Mai Tú Ân

25/3/17

Thất vọng cho ông Donald Trump...

Tổng thống Mỹ Donald Trump đã ngồi gần 100 ngày trên cương vị của một vị lãnh tụ lớn nhất của thế giới tự do nhưng có vẻ như ông vẫn luẩn quẩn không thoát khỏi cái mớ bòng bong mà chính ông đã tạo ra.

Với gương mặt gườm gườm và đôi môi mỏng dính của một người vốn không bỏ sót chuyện thù hận gì và không tha cho một kẻ thù nào cũng như luôn ngả về phía đấu đá lặt vặt chứ không phải sự cao thượng của một lãnh tụ lớn. Các sắc lệnh của ông, được tuôn ra như nước chỉ để thể hiện cái tôi của riêng ông chứ chưa hẳn là cấp tốc cần triển khai ngay. Các sắc lệnh hành pháp là những hành động vội vã, nhưng không dựa trên quan điểm việc nào cần thì làm trước, không tính tới các yếu tố pháp lý, không thèm dò xét đối thủ nên tuôn ra ào ào nhưng lại là những thất bại hiển nhiên của chính quyền Trump.

Việc ông Trump ký lệnh về xây dựng bức tường với Mexico thì chỉ đưa lại câu hỏi là tiền đâu để xây trong khi Mexico nhất định không chi. Còn chuyện đánh thuế 10% lên các sản phẩm của Mehico để lấy tiền xây bức tường thì chỉ là để nói bởi đó là quan hệ buôn bán quốc tế không thể động chạm vào.

Sắc lệnh cấm tạm thời người của 7 quốc gia nhập cảnh vào Mỹ do ông Trump đưa ra làm náo động cả nước Mỹ lẫn những nước có liên quan rồi thì cũng bị Tư Pháp Mỹ triệt tiêu. Sắc lệnh thứ 2 về vấn đề này cũng chịu chung số phận chết non. Và việc nhập cảnh vào nước Mỹ sau cơn sốc do ông Trump tạo ra thì lại dần trở về với những ngày ông Trump chưa làm tổng thống.

Obamacare là một chương trình bảo hiểm y tế được ông Trump khai tử ngay khi mới lên nhậm chức nhưng chương trình thay thế, Trumpcare thì ngay cả Đảng Cộng Hòa ở Quốc Hội cũng có rất nhiều người chống đối nên cũng phải rút lui.

Quá trình đi lên chức tổng thống thứ 45 của ông Donald Trump có bao nhiêu kẻ thù thì ông rước theo hết, cùng với các kẻ thù mới đã biến ông thành một tổng thống có lắm kẻ thù nhất. Trump thù địch với báo chí và không ngần ngại gọi họ là kẻ thù trong khi ông quên rằng, hệ thống báo chí là một quyền lực không chính thức nhưng vô cùng mạnh mẽ, và là quyền lực thứ tư trong một nền Tam Quyền Phân Lập.

Việc vội vã bỏ TPP cũng chẳng biết có ích lợi gì không và cái gì có thể thay thế thì cũng lơ mơ xa vời. Tốt hay xấu thì nước Mỹ và 11 quốc gia khác cũng đã tốn công tốn sức để tạo nên cái TPP mà ông Trump đã trảm mặc dù nó còn chưa ra đời.

Tóm lại đối nội, ngoại giao hay bất cứ lãnh vực nào mà chính quyền Trump động tới thì đều là những thất bát, không khả thi và bị chống đối. Và tương lai thì thật hoàn hảo cho một chính quyền thất thường, và đi theo một ông chủ quá phức tạp đang đi trên con đường vô định của mình. Và ông tổng thống làm việc không lấy lương giờ đây đang bị soi mói về các chuyến du hí tốn kém hàng triệu dolars của đại gia đình mình, cũng như sự ủng hộ của dân chúng xuống thấp lần đầu tiên.

Có lẽ người Việt Nam chúng ta cũng nên tập làm quen với khả năng xấu rằng, có thể chính quyền của ông Donald Trump sẽ vứt bỏ Việt Nam để chơi với Trung Cộng. Chơi với quốc gia hùng mạnh thứ nhì thế giới thì cũng là :"Làm cho nước Mỹ hùng mạnh trở lại" đúng như câu khẩu hiệu của Donald Trump...

Mai Tú Ân

24/3/17

Tại sao Nguyễn Lân Thắng chửi Vũ Quang Thuận ?

Người ta nói Nguyễn Lân Thắng là nội gián của CS cài cắm vào phong trào đấu tranh dân chủ để phá hoại nhưng tôi không tin điều đó. Nguyễn Lân Thắng có phá hoại phong trào dân chủ như vụ kêu gọi chống lại cuộc biểu tình của cha Lý nhưng có phải do CS cài cắm không thì không chắc. Vì CS họ xài hàng sang hàng hiệu cho công việc cài cắm, chớ đồ bỏ đồ sida như Lân Thắng thì họ không xài.

Nguyễn Lân Thắng, mặt chuột tai dơi, miệng ống thổi lửa khuyết hãm, số khắc cha mẹ, vợ con. Ai dây vào là bỏ mẹ. Đi làm từ thiện thì lem nhem tiền bạc để chúng chửi. Quan hệ với giới dân chủ thì cãi cọ ì xèo. Đến cả đi chơi gái cũng bị chính quyền bắt quả tang vì phạm luât vị thành niên, bị chụp hình phơi ra giống Minh béo, may ở Việt Nam chứ ở Mỹ là ra tòa để tuột quần khám trym giống Minh béo rồi. Nhẩy sang đấu tranh dân chủ chỉ bởi cái danh của dòng họ Nguyễn Lân, và có thể nói anh ta chỉ làm cho thiên hạ ngơ ngẩn :

- Ơ, sao trong dòng họ Nguyễn Lân danh giá lại sanh ra cái thằng cù đinh thiên pháo thế nhỉ ?

Trở lại chuyện tại sao Nguyễn Lân Thắng tại sao lại chửi Vũ Quang Thuận. Vì trong lịch sử "đấu chanh rân trủ" của mình thì Nguyễn Lân Thắng có thành tích vĩ đại mà Thắng cùng những kẻ a dua khoái lắm. Đó là chỉ vào cái đĩa có in hình Chủ tịch Hồ Chí Minh và nói :"Phải chi hồi đó ông rửa bát bẩn". Đây là nói ý nhân sự kiện một em nhỏ bị bắt và bị đánh chết vì tội rửa bát bẩn. Chuyện chỉ có thế nhưng Thắng và đám ăn theo sướng lắm, cứ bốc lên và tưởng sống mãi để swn đủ với chiêu chửi đó.

Nhưng sét nổ giữa trời quang, Vũ Quang Thuận xuất hiện như một làn gió hực nóng bao trùm khiến ai cũng thích. Tất cả đều hơn hẳn Nguyễn Lân Thắng, mà ngay cả việc chửi lãnh tụ mà Thắng tưởng là độc quyền của mình thì giờ cũng teo dế lại để nghe Vũ Quang Thuận chửi. Trước cái tượng đáng kính của Bác Hồ, Thuận ta cứ ra rả :
"Đ. mẹ mày thằng Hồ Chí Minh. Tao chửi mày đấy thằng mất dậy"...

Thuận chửi ngoa ngoắt chanh chua, nhưng chửi thẳng chớ không cần bóng bẩy gì khiến người xem khoái chí nhưng Thắng thì nghẹn vì tức. Thế là không kềm được cái tính đố kỵ, kể cả cái đố kỵ chửi nên Thắng chửi nhau với Thuận. Và Thuận bị bắt thì Thắng ăn mừng bằng cách kêu gọi tẩy chay biểu tình.

Cần phải tẩy chay Nguyễn Lân Thắng khỏi những người đấu tranh dân chủ chớ không sau này nội bộ cãi cọ nhau vì bị cài cắm...

Mai Tú Ân

22/3/17

Tại sao ông "biểu tình" Huỳnh Ngọc Chênh lại chống biểu tình ?

Trong một stt mới nhất ông Hùynh Ngọc Chênh đã kể lể về những lần xuống đường biểu tình của vợ chồng ông. Việc này là có và đã được chụp hình lưu sử Đảng. Nhưng việc chống cuộc biểu tình do linh mục đáng kính, cha Nguyễn Văn Lý thì ông vẫn giải thích lúng túng, càng nói càng sai. Ông kể lể biểu tình khiến cho chúng tôi thấy giống như ông Ju Đa kể lể đã theo Chúa Giê Su, hay cũng giống như anh hùng phi công Nguyễn Thành Trung giờ này kể lể trung thành với VNCH vậy. Bởi có trung thành bao nhiêu nhưng phản chủ một lần là mất hết.

Ông ta viết :"Với tôi, biểu tình phải có nguyên cớ và phải nhắm vào mục tiêu cụ thể.." Vậy cuộc biểu tình toàn quốc theo lời kêu gọi của cha Lý thì không có nguyên cớ và không nhắm vào mục tiêu cụ thể nào hay sao mà ông phản đối. Đuổi cổ Formosa, đền bù cho người dân hay chống Tàu Cộng có phải là không đủ nguyên cớ với ông để ông quay sang chống đối ? Rồi những cuộc biểu tình trước đây của ông thì đã nhắm đạt được mục tiêu cụ thể nào như đòi lại Hoàng Sa, Trường Sa đã đạt được chưa ? Biểu tình là một dạng thức tự nhiên cúa con người mà chính quyền này cấm đoán. Người dân có cái quyền đó, dù là 10 người hay 10 vạn người và không ai có quyền đi ngược lại quyền đó. Người đấu tranh dân chủ như ông lại càng không có quyền đó.

Có thể ai đó còn lạ lẫm về các ông chứ chúng tôi thì không ? Các ông là một dạng thức mà ta có thể gọi nôm na là sự :"Kiêu Binh Bắc Kỳ". Đó là một nhóm nhỏ hung hăng bọ xít, nhóm chiến binh đái sè sè không qua ngọn cỏ đó nhưng không thấy trời cao biển rộng mà còn lấn át cả các bậc tiền bối đáng kính khác. Hoạt động sớm, năng nổ vào một thời điểm còn ít người đấu tranh dân chủ, được các tổ chức, báo đài hải ngoại cũng như người dân ủng hộ, các ông đã được vinh danh, cho dù là quá với thực lực nhưng vẫn xứng đáng được tôn vinh. Nhưng đấu tranh dân chủ không tĩnh tại mà nó luôn biến chuyển theo thời cuộc để đạt được mục tiêu lớn nhất, và dĩ nhiên nó bỏ lại những ai không theo kịp phong trào. Bởi đã qua thời điểm đầu, đấu tranh dân chủ không phải cứ chỉ đợi đến ngày 19/1 Ngày mất Hoàng Sa, ngày 17/2 ngày Chiến Tranh Biên Giới với ngày Tàu Cộng chiếm Gạc Ma để tụ họp đốt nhang khói, bái lạy ở Tượng Vua Lý, Hà Nội rồi về vì xong việc. Và lại đợi sang năm để lên Tượng Vua bái lạy nữa, giống như lên Chùa khấn Phật vậy. Đấu tranh dân chủ bây giờ đa dạng, nhiều cách thức, của nhiều con người. Có thể táo bạo như Vũ Quang Thuận, mạnh mẽ của Huỳnh Quốc Huy, soi mói như Le Dung Vova, và thẳng ruột ngựa như Phạm Thành... Nó không có điểm đầu, cuối cũng không có giới hạn và mục tiêu duy nhất là làm lung lay chế độ này, để người cầm quyền biết lòng dân không đi cùng với họ.

Các ông không làm được những điều trên nên các ông đả phá tất cả những gì không đi cùng các ông. Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Lân Thắng và Huỷnh Ngọc Chênh là hai người đả phá Vũ Quang Thuận nhiều nhất. Và giờ đây khi thấy ở chân trời nổi bật lên một thế lực hùng mạnh có thể lấn át các ông. Đó là các cha xứ can đảm và các giáo dân đoàn kết của họ đang hiện lên vũ đài chính trị với việc đối đầu với chính quyền này vì những vấn đề của toàn dân. Các cha xứ có kiến thức, có kỷ luật và hết lòng với các vấn đề trong cộng đồng giáo dân của họ. Và các ông cũng đui mù khi không nhìn thấy các cha xứ đáng kính đó đứng ra vì thời cuộc và nếu có thành hay bại thì rồi các Ngài cũng lui về áo chùng thâm kính Chúa của mình. Các ông không có được cái Tâm cao cả của những người đấu tranh dân chủ thực sự là chỉ muốn thành công trong đại nghiệp mà không cần phải có tên mình nên các ông đã biến thành những kẻ chống phá cuộc biểu tình của các cha nhiều nhất. Bởi vì cuộc biểu tình này không phải của các ông kêu gọi, cuộc biểu tình lại được dự trù kéo dài cho đến hết năm 2017 thì còn phần nào nữa rơi vào các ông ? Nên phải phá, và phá bằng mọi giá...

Ông Huỳnh Ngojc Chênh nói ông là người biểu tình nhiều nhưng đến cuộc biểu tình lớn nhất, vĩ đại nhất và lâu dài nhất (nếu không bị các ông phá) thì ông lại chống lại thì còn nói gì với trời với đất nữa. Ông nói tất cả những người tấn công ông là dlv, là CS cài cắm đã bôi nhọ ông. Điều đó không biết có đúng không, nhưng chính ông là kẻ đã bôi nhọ lên tất cả những người biểu tình trước ông, cùng ông và sau ông.

Nhưng tôi không nghĩ rằng ông Huỳnh Ngọc Chênh phải làm phản nữa như nhiều người nghĩ. Ông Ju Đa, hay ông Nguyễn Thành Trung nói trên đều chỉ phản chủ có một lần thì thiên hạ đã đào mồ mà chửi rồi, nên ông Huỳnh Ngọc Chênh đã phản hai lần rồi, giờ lại phản lần thứ ba nữa thì tôi không tin. Không dám tin. Ngoài ra thì không thể nói hành động chống biểu tình của Huỳnh Ngọc Chênh và Nguyễn Lân Thắng là hoàn toàn tai hoạ. Bởi qua cái chết lâm sàng của họ ta cũng rút ra được một điều tốt là từ nay phong trào đấu tranh dân chủ sẽ không chết lỳ ở Hà Nội nữa mà lan rộng, lan rộng đến bất cứ nơi nào có người đứng lên.

Thôi. Giờ phút áo thụng chia tay đã điểm. Không biết tại anh, tại ả hay tại ông Trời cao cứ thấy má đào đánh ghen mà đành ngậm ngùi vĩnh biệt các nhà dân chủ nửa mùa đang đi vào bóng tối mà không thể không có tiếng thở dài. Thôi thì vì đại cuộc các ông hãy lùi vào vào quá khứ mà than khóc cho những ngày xanh. Còn cá nhân tôi, thì chỉ biết bùi ngùi cất hình ảnh một thời bóng loáng của Huỳnh Ngọc Chênh vào kho cũ, giống như ta bỏ đôi giày cũ đã bốc mùi vào xó bếp với chút niềm tiếc nuối ngơ ngơ...

Mai Tú Ân

21/3/17

Lại thêm Huỳnh Ngọc Chênh lên tiếng phản đối biểu tình...

Tôi không thể hiểu tại sao một người như Huỳnh Ngọc Chênh lại cũng hòa giọng trước đó của Nguyễn Lân Thắng để phản bác biểu tình của cha Lý, và bằng những luận điệu hết sức khó hiểu và sai lầm. Tôi không kêu gọi biểu tình nhưng tôi phản đối việc anh Chênh lập luận cái kiểu như thế trong bài viết trên. Với sự tôh trọng cá nhân anh, tôi xin nói lý do để bác bỏ hoàn toàn những điều anh đã viết.

Tôi quả là bất ngờ khi anh đưa một ví dụ về năm Mậu Thân 1968 với việc ảo tưởng đã đến thời điểm nên CS tấn công và thất bại. Quân chủ lực bị thất bại và quân địa phương bị lộ mặt bị tiêu diệt hết. Anh đã nói đúng về chiến dịch năm đó, nhưng anh đã lầm lẫn vô cùng tai hại. Đó là một chiến dịch quân sự qui mô lớn nên không bao giờ có thể so sánh, không bao giờ nên so sánh với các cuộc xuống đường ôn hòa, bất bạo động do linh mục Nguyễn Văn Lý đã kêu gọi. Hoàn toàn là một cuộc xuống đường ôn hòa của người dân, của các mẹ, các chị, các em. Chính quyền cũng biết điều đó nên cũng chẳng có súng ống hay xe tăng đại bác đâu. Anh đừng có suy diễn và so sánh kiểu đó, cũng như làm ơn đừng có gắn chữ Tổng vào chữ biểu tình hòng làm cho ai đó liên tưởng cuộc biểu tình này giống với cuộc Tổng tấn công năm 1968.

Anh viết tiếp :”Hiện nay có nhiều lực lượng kêu gọi tổng biểu tình để tiến tới giành chính quyền. Làm cách mạng sao mà dễ thế”.

Thưa anh Chênh. Nếu đã viết thì phải viết cho chính xác, nhất là một người làm báo như anh. Nhiều lực lượng kêu gọi tổng biểu tình để tiến tới giành chính quyền ? Vậy nhiều lực lượng đó là ai ? Ở đâu, ai lãnh đạo, và giành chính quyền nơi nào ? Anh không thể nói khơi khơi, và một cách vô trách nhiệm như thế được. Đấy là lối nói của CS chứ không phải của những những người dân chủ ôn hòa. Và câu kết của anh :”Làm cách mạng sao mà dễ thế”. thì tôi không thể gọi tên nào khác ngoài dùng từ lưu manh. Anh đã dùng từ một cách lưu manh khi nói về những người sẽ xuống đường ngày mai. Bởi vì chỉ có anh và những kẻ theo anh, vì một lý do đen tối nào đó mà gọi những mẹ, những chị, những em ngày mai xuống đường là Làm Cách Mạng, lật đổ chính quyền.... Trong khi lần nào xuống đường họ cũng bị đánh đập tàn nhẫn.

Bằng lối nói vô trách nhiệm của một người có vị trí nhất định trong phong trào, anh đã vô tình hay cố ý đẩy những người biểu tình hiền lành vào chốn nguy hiểm của đàn áp bắt bớ, ở phe này hay phe kia.

Anh đâu phải thuộc ban tổ chức, hay lãnh tụ gì mà yêu cầu người tổ chức xem để ngưng lại, trong khi cha Lý đã kêu gọi lần thứ 3 rồi. Nếu có ý thì anh chỉ có thể gặp riêng cha Lý và vận động cha Lý được hay không được mà thôi. Chớ không ai lại khuyến cáo ngưng công khai như thế. Rồi một mặt anh kêu gọi ngừng biểu tình, một mặt anh lại kêu đồng bào miền Trung cứ đi biểu tình tiếp.  Anh chia rẽ, làm yếu sức đi rồi lại bảo người ta đi biểu tình tiếp là sao ?

Chợt tôi nhận ra những luận điệu của anh rất giống với luận điệu của Nguyễn Lân Thắng khi anh ta cũng cả vú lấp mồm em để phá ngày biểu tình đầu tiên (5/3) rằng, "làm như dễ cướp chính quyền lắm", "rằng đi biểu tình thì mình phải xem mình là ai, mình đang đứng ở đâu, phải xem có cơ hội thành công hay không"...

Chính Nguyễn Lân Thắng với mục đích gì thì cũng đã gây hại tai hại cho phong trào đấu tranh dân chủ, và phản lại bao nhiêu người đã tin tưởng anh ta. Chống lại các lời kêu gọi của cha xứ, và làm tan nát hết cả các dự định xuống đường của người dân. Với chúng tôi thì giờ đây Nguyễn Lân Thắng có phải là CS hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì nữa, vì tên khốn đó đã làm hại chúng tôi còn hơn cả CS rồi...

Rõ ràng là Huỳnh Ngọc Chênh, Nguyễn Lân Thắng và một vài kẻ dân chủ khác, vì một động cơ đen tối nào đó mà phá biểu tình bằng được, phá bằng mọi giá và bằng mọi cách. Kể cả những cách ngây ngô không ngờ như hôm nay. Với chúng tôi thì Nguyễn Lân Thắng đã chết rồi, và hắn nên đi đâu đó để chết bờ chết bụi thêm một lần nữa để đáng với tội hắn đã gây ra. Còn anh Huỳnh Ngọc Chênh thì chúng tôi để cho người dân và ông Trời quyết định...

Bởi chúng tôi chỉ đơn giản rằng, hoặc là biểu tình, hoặc là câm miệng lại. Không có cửa thứ ba, không có cửa chống lại biểu tình của bất cứ ai thực sự đấu tranh dân chủ...

Mai Tú Ân

20/3/17

Người Buôn Gió và Trịnh Xuân Thanh hãy nghe đây....




Trịnh Xuân Thanh hãy dập đầu nhận chỉ. Nước có Thổ Công, sông có Hà Bá. Con vịt có cái lỗ miệng thì cũng phải có cái lỗ đít, có vào ắt phải có ra. Âm Dương điều hòa, Trời Đất giao hợp. Ấy là cái thế vững như bàn thạch của chúng ta.


Làm người thì phải biết cái tình, cái nghĩa rằng sống trên đời là phải có trước có sau. Khi đi xa thì dù thế nào cũng phải giữ cái tình. Vừa rồi Trịnh Xuân Thanh liều mình nhảy số, phạm thượng đến anh Cả Nguyễn Phú Trọng của ta, lại còn đòi tỷ thí tay đôi trước cổng chùa...

Anh Cả Trọng của ta người lành, tướng nho nhã, phong thái nhẹ nhàng đái sè sè không ướt ngọn cỏ buồn lắm. Anh luôn giương cao ngọn cờ :"Không đánh chuột thì không vỡ bình". Giơ cao đánh khẽ chớ có ai làm gì nó đâu mà nó cà cuống, rung cây dọa khỉ...

Ngẫm cũng tức. Một thằng ranh con dám vuốt râu hùm, muốn nhúng dế vào nồi nước sôi, anh Cả tính chơi một phát cho bõ cơn nhỏ mọn. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại rồi anh thôi. Mình là hàng quí hiếm như ngọc trong đá. Phải đập đá mới có đầu. Với lại không hiểu thằng Thanh ni đu mây đu gió với đại ca Người Buôn Gió, rồi cứ buồn buồn dăm bữa nửa tháng tát nước vào giữa mặt anh Cả, hù doạ đủ điều. Anh Cả không có sợ, đừng hòng mà sợ nhé nhưng anh có giật mình mấy phát, mồ hôi chen nhau xuống phố.

Thằng Thanh nó có biết cái câu ông bà mình :"Một cái giá bằng ba cái đá". Tức là nó cứ đứng phơi phơi ra đó rồi trừ hạ bộ, bất cứ lúc nào nó tuỳ hứng giả đò đá cho mình một phát thật lực. Mẹ nó, chả thà nó đá cho mình một phát thì còn sướng, chớ lâu lâu nó đá giả vờ như rứa thì đúng là bằng ba cái đá.

Thế nên sau một thời gian ngâm cứu, anh Cả mình ra kèo, chấp nửa trái tiên. Trịnh Xuân Thanh mừng húm, cứ dạ vâng, dạ vâng qua điện thoại tới tấp. Việc giải quyết đâu ra đó, coi vậy chớ mấy việc này dễ ợt hà. Chỉ cần bên CA VN đưa tội danh của Trịnh Xuân Thanh từ "thất thoát" sang "ăn hối lộ, tham nhũng" là xong. 
Đây là chiêu :"Đút củi vào để lấy sạch củi ra". Chớ hai tội này, từ "thất thoát" 3300 tỷ chuyển sang tội tham nhũng thì đã thấy cả một contenner chở ống chích thuốc độc dành cho tử tù, chênh nhau mấy chục mạng tử thì đâu có đùa. Các nước văn minh Thiên Chúa Giáo, kể cả có ký hiệp định dẫn độ hay không với Việt Nam đều không bao giờ giải giao tội phạm án tử hình cả. Nâng Trịnh Xuân Thanh lên làm hàng ông nội tham nhũng tức là bảo mày biến mất hút con mẹ hàng lươn. Đường ai nấy đi, hồn ai nấy giữ, mọi ân oán giang hồ thôi để kiếp sau giải quyết. Tất nhiên là ai cũng biết, ai cũng vui vẻ cả.

Như thế ta mới thấy sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng ta. Chúng ta đã kiên quyết vào cuộc, truy đuổi tận gốc tội phạm nhưng cũng giương cao ngọn cờ nhân văn không đánh kẻ chạy lại. Hơn nữa chúng ta còn tài tình, mềm dẻo trong việc giải quyết vụ việc. Qua vụ này thì Trịnh Xuân Thanh phải cấm khẩu, đừng léo nhéo làm phiền cán bộ cao nhất nữa. Việc gì không có thì đừng nói, việc gì có thì cũng không có được nói.

Cuối cùng thì anh Cả Trọng kính mến cũng qua MTA gửi nhời hỏi thăm và chúc mừng nhiệt liệt đến anh Người Buôn Gió cùng chị Gió và cháu Gió.

Đồng chí căn dặn phải làm công tác tư tưởng tốt để làm cầu nối giữa đồng bào Việt Kiều và nhân dân cả nước. Nhưng, cái này MTA xin được nhấn mạnh với Người Buôn Gió rằng :

Đồng chí nói thằng Trịnh Xuân Thanh này nó là CS gốc nên không thể tin nó được. Nó lại làm CS to nữa thì lại càng không tin. Đồng chí chỉ có tin Gió thôi, vì trước đây Gió làm giang hồ đâm chém các kiểu nên tin tưởng được. Đồng chí tha thiết nói với Gió, rồi bảo cả anh năn nỉ Gió thêm là đã làm ơn thì làm choi chót, mong Gió hãy để ý đến thằng Thanh này. Đồng chí biết là phải xuống nước trước thằng Thanh nhưng nó đừng đắc ý làm tới. Bảo chuyện gì cũng qua rồi, bảo Trịnh Xuân Thanh đừng có nhắm vào đồng chí để đánh chuột mà bể bình. Phải sống có tình người, có trước có sau.

Nhưng nếu thằng Thanh bướng, không nghe mà lại còn hăm he doạ dẫm thì đồng chí cho phép anh MTA đi qua làm tài lọt cho Gió, rồi hai anh em mình xử giang hồ Cầu Ba Cẳng để cho nó biết đâu là cái đuôi chó, đâu là đầu con chó...

Khâm Thử!

Mai Tú Ân

Viết cho con gái - Cha là một kẻ hèn nhát…



Cha đợi mẹ con vừa xách làn đi chợ là cha liền lẻn vào phòng của con gái vào đúng lúc con gái yêu đang bình yên ngủ khò trong nôi. Cha có điều bí mật muốn được thổ lộ cùng con, bởi cha biết rằng cha có thể gian dối với cả thiên hạ nhưng không thể gian dối với con gái được. Nhưng trước hết cha muốn con gái của cha phải thề cùng cha, lời thề của những người đàn ông chân chính nhất rằng, điều bí mật cha sắp nói ra đây sẽ được vĩnh viễn chôn sâu dưới một nấm mồ câm nín. Cha con ta sẽ long trọng thề trên Cây Thánh Giá Linh Thiêng nhé, chạm tay nào. Yessss….



Con gái có nghe thấy gì bên ngoài vọng vào không ? Đó là tiếng bước chân vội vàng, dồn dập của những người biểu tình ngày chủ nhật hôm nay đấy. Có cả tiếng reo mừng vui không kềm nén, cùng tiếng gào tắc nghẹn bởi sự uất ức mà những con người can đảm xuống đường theo lời kêu gọi của vị linh mục già đáng kính. Rồi ở đâu đó trong các góc phố, tường làng, ngõ quanh bỗng cất lên tiếng hát của những con người vô danh vô tính. Tiếng hát thổn thức, đau đớn và vỡ òa niềm vui của những chị, những mẹ, những anh chị em đang run run, đứt đoạn tiếng khóc than bi tráng “Dậy mà đi” hay “Trả lại đây cho dân tôi”. Ôi, con gái của cha có nhìn thấy gì không ? Máu, máu đổ chan hòa, máu đỏ rực nơi góc phố, đầu làng trên những thân người gầy gò tả tơi bị đàn áp.

Bất chấp sự đàn áp, đánh đập dữ dội của chính quyền thì không khí biểu tình vẫn sôi sùng sục từ Bắc chí Nam, từ làng đến phố, từ nam đến nữ, từ trẻ đến già. Biểu tình kết nối biểu tình, biểu tình hiệp thông với biểu tình, biểu tình nâng niu biểu tình. Sự can đảm đã lên ngôi và như lớp sóng thần trào dâng đến với tất cả mọi người. Tất cả mọi người, chỉ trừ một người. Đó là người cha hèn nhát đang quì trước nôi của con với những giọt nước mắt lã chã rơi.

Cha của con gái ngoài đời vốn đầu đội trời, chân đạp đất (ở giữa có quần tà lỏn che ngang), phanh ngực ra đầy ngổ ngáo với những hình xăm xanh đỏ và sẵn sàng chơi tới bến kẻ nào dám động chạm đến bàn nhậu hay bạn bè của cha trong khi chẳng có ai làm phiền họ cả. Cha ngực để sáu múi dõng dạc tuyên bố sẽ chiến tới cùng để bảo vệ danh dự vợ con trong khi chẳng ai động tới cái lông chân của họ. Cha leo núi, nhảy dù, chơi các trò mạo hiểm để chứng tỏ sự can đảm. Cha chơi cu, đánh cù, thay đổi ngựa xe để chứng tỏ đẳng cấp. Dưới nguyệt uống trà, khệnh khạng thơ văn để đợi nửa đêm xem hoa quỳnh nở. Cha và bạn bè cùng chí hướng vợ đẹp, con khôn, vinh thân phì gia để che lấp đi cái hèn, cái sợ...

Nhưng con gái ơi, làm sao có thể can đảm được khi đứng trước vận mạng của quốc gia lại thờ ơ giả dối. Làm sao có thể chứng tỏ được chút khí phách anh hùng khi tảng lờ đi tiếng gọi thiết tha của dân tộc. Tất những trò mầu mè đó của cha chỉ để che giấu đi chữ Hèn to tướng của mình. Chữ Hèn ấy nó treo lủng lẳng trước trán cha, nó chảy lục cục trong dòng máu để về trái tim cha. Cái hèn ấy nó khiến cho cha tê liệt tâm cang và ngăn cản cha bước xuống đường cùng với bao con người can đảm khác. Cái hèn đã khiến cha giả vờ làm mình làm mẩy, giả vờ làm một trang hảo hán bên ngoài một thân xác tiểu nhân, mèo gồng làm cọp, cóc phình bụng làm bò... để che giấu cái hèn của loài tiểu nhân ích kỷ.

Mỗi chủ nhật trôi qua cha ngồi thu lu trong nhà như một con chó mắc mưa và chưa một lần dám xuống đường hòa nhịp với người dân để đòi một môi trường trong sạch. Cha cũng chưa hề dám một lần lên tiếng hòa vào tiếng gào thét đòi đuổi cổ Formosa, chưa một lần cùng chung tiếng uất nghẹn phản kháng tham vọng của giặc Tàu xâm lấn. Cha cũng mặc kệ biển chết, kệ những con sóng độc hại, vô hồn tung con nước chết lên bờ, nơi có những con thuyền gác mái ngậm ngùi không ra khơi. Tất cả cũng bởi vì chữ hèn.

Cha nấp trong nhà nín thở để theo dõi những con người can đảm đang liều mình xông ra trận. Cha nấp trong cái gia đình nhỏ bé của chúng ta để nhìn ra bao con người khốn khổ đang chen vai nhau trên con đường thiên lý vạn dặm để trả nợ cho quê hương. Bởi sự hèn của cha được kêu tên khác, được ca ngợi, được tặng thưởng và mọi người tranh giành nhau.

Chắc con không để ý đâu là dạo sau này, trong tiếng ru ầu ơ ru con ngủ của cha thì còn đâu những bài học đạo đức nho nhỏ, hay những phẩm chất làm người nữa. Cha cũng không còn ru con gái của mình lời ru máu thịt, trong đó có cái đạo làm người, tình yêu tổ quốc, yêu dân tộc, yêu những điều đẹp đẽ và giản dị nhất. Bởi vì cha đâu còn có những điều cao đẹp đó nữa.

Con gái ơi ? Mặc dù cha yêu quí con gái của cha hơn mọi thứ quí giá nhất ở trên đời, và mặc dù đứa con gái nhỏ xíu nhỏ xiu đang nằm ngủ khì trong nôi kia là một báu vật vô giá mà Thượng Đế đã ban cho, thì cha cũng phải thốt lên trong nghẹn ngào và tủi hổ rằng, cha không xứng đáng làm cha của con gái đâu.

Bởi cha là một kẻ hèn nhát…

Mai Tú Ân

19/3/17

Tọa kháng kiểu Huỳnh Ngọc Chênh hay kiểu Huỳnh Tấn Mẫm ?



Chúng ta vừa chứng kiến một cuộc tọa kháng của một nhóm nhân sĩ trí thức Sài Gòn yêu cầu sự minh bạch của chính quyền. Đúng hơn là chứng kiến một cuộc tọa kháng không có thật, một cuộc tọa kháng chết trước khi ra đời với tất cả hỉ, nộ, ái, ố và diễn...


Tọa kháng là một hình thức đấu tranh bất bạo động khi người dân ngồi xuống trước cơ quan công quyền để đề đạt thỉnh nguyện thư cho chính quyền khi mọi sự hợp pháp đúng luật đã không còn. Tọa kháng là một hình thức bày tỏ quyết tâm bằng được của người dân trong việc đòi hỏi quyền lợi...

Một việc tọa kháng đình đám gần đây nhất là của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh trong vụ Formosa. Nói là làm. Sau khi tuyên bố lạnh lùng rằng anh sẽ một mình ngồi tọa kháng trước UBND thì ngày 16/5/2016 Chênh xuất hiện như ma và ngồi tọa kháng vào đúng vị trí mà anh đã tuyên bố trước đó với lá đơn trên tay. Lá đơn thì dĩ nhiên chính quyền đã nhận rồi chuyển theo hướng ưu tiên để đi ra thùng rác. Còn Chênh ta thì do mặt hàng quá quen rồi nên được lưu lại đến tối rồi thì cũng cho hồi gia. Không biết có xơi vài cây ba trắc không nhưng không thấy khổ chủ lên tiếng nên cho qua.

Ấy thế nhưng với phong trào đấu tranh dân chủ nước nhà thì đây là pha ghi điểm đẹp tuyệt vời mà không chói lóa của Chênh nhà báo. Mặc dù có một số thế lực dân chủ đồng hội muốn phê phán dìm hàng nhưng sự kiện Huỳnh Ngọc Chênh tọa kháng vẫn là một sự kiện không thể nào quên trong những tháng ngày sôi động đó. Và lại đẹp hơn nữa với bức hình Huỳnh Ngọc Chênh tọa kháng không chói lóa nhưng đẹp tuyệt vời. Giờ đây tấm hình Huỳnh Ngọc Chênh ngồi một mình trong cái sân bàn cờ rộng mênh mông, cô đơn lặng lẽ trong một ngày buồn thảm trước cửa UBND TP. HCM thì có lẽ không mấy ai không biết. Vì nó đã trở nên lịch sử rồi...

"Thấy người ta ăn khoai thì cũng vác mai đi đào"

Việc học tập gương tọa kháng trên là điều nên làm bởi tính tích cực cùng sự lan tỏa của nó. Hình ảnh tọa kháng của Huỳnh Ngọc Chênh luôn chói mắt các đồng hữu, và kích thích lành mạnh sự noi theo của các đàn anh trong cùng CLB Lê Hiếu Đằng.
Này nhé, ta đăng đàn hoành tráng với đầy đủ tên tuổi khét lẹt, với các yêu cầu mạnh mẽ, các đòi hỏi minh bạch… gửi tới chính quyền rằng ta sẽ tọa kháng. Tức là biểu tình ngồi trước cửa UBND TP. HCM của những nhân sĩ trí thức một thời đình đám. Báo mạng sẽ đăng inh ỏi, báo quốc tế sẽ rộn ràng khơi sáng lai những cái tên mà thiên hạ ngỡ đã chết từ lâu rồi. 

Tuyệt vời ! Chưa ra trận đã thắng với một điểm rõ ràng cho phe CLB trước phe chính quyền. Nhưng chỉ vài hôm sau, khi chất arelina hay chất rượu bay hơi đâu hết nên các cánh chim đầu đàn bỗng thấy lòng hăng say cùng ý chí vì dân vì nước bốc hơi đi đâu hết. Bỏ mẹ ! Ngộ nhỡ lòng người đổi thay, anh Bộ Trưởng CA Tô Lâm bực mình cho người đón sẵn nhóm Tọa Kháng rồi thò em nào ra thì chộp lấy em đó. Sau vài chầu nhỡ tay cho ăn dùi cui thì các anh cũng được về chữa bệnh thôi. Các anh đều già rồi, gân cốt yếu đuối, trên bảo dưới không nghe.

Tính đi tính lại cũng chỉ thấy thiệt. Ngồi tọa kháng đau đít, dễ có cơ hội ăn đòn mà chả được gì. Chỉ có báo mạng đăng chớ báo lề phải đâu có đăng. Nom rõ là phe CLB thua thiệt. Thấy thằng Chênh nó làm ngon lành tưởng dễ nhảy vô mới vạn lần khó. Chưa kể anh nào cũng có cơ sở hậu phương hùng hậu như phòng mạch, bệnh viện... mà chính quyền lại xét giấy hay kiểm tra gì đó thì bỏ mẹ.

Đến đây mà dừng phim thì cũng là coi được đi, diễn nữa sẽ dở hơi đủ kiểu. Nhất là với một người như anh Huỳnh Tấn Mẫm. Hơn 40 năm nay anh vẫn sống dở như vậy.

"Đầu bằng đít, đít bằng đầu. Abalakhat batbalato alabakhat"

Thế mà Mẫm lại dừng cuộc chơi theo lối của anh, lối không giống ai và không giống con giáp nào. Anh không giấu giếm mà đăng công khai rằng đồng chí Phó bí thư Sài Gòn Tất Thành Cang đã gọi điện so rì với anh như là người bạn thân lắm, là ngày tọa kháng dự trù đó không được, bận lắm. Cứ như anh với tay Tất Thành Cang kia vừa cancal một buổi chơi gol hay buổi nhậu vậy. Vui vẻ ra phết trên tinh thần đôi bên cùng có lợi (win-win)..

Nó làm cho MTA thấy giống lắm nếu như mình có dẫn đầu một đám người dân chuẩn bị đi biểu tình rồi gọi cho đồng chí Bí Thư Sài Gòn Đinh La Thăng để xin phép, thì được Đinh mặt lợn trả lời :

- Bạn hiền Mai Tú Ân ơi. Hôm nay không biểu tình được rồi vì mình chưa chuẩn bị lực lượng để đàn áp. Các đơn vị CSCĐ chuyên đánh người biểu tình như đánh kẻ thù chưa về kịp. Các trại tù không đủ sức chứa. Thôi, để hôm nào chuẩn bị đầy đủ rồi mình sẽ gọi bạn hiền nhé...

Ôi, Trời... Cụ Lê Hiếu Đằng mà sống dậy và nghe thấy chuyện này thì cụ cũng chỉ có nước nói :"Huỳnh Tấn Mẫm ơi, mày đi chỗ khác chơi cho nước nó trong"....

Mai Tú Ân

18/3/17

Chúng ta đã có minh chủ Nguyễn Lân Thắng...



Ông anh nhà thơ đểu ở Hà Nội vào Sài Gòn thăm ông em nhà văn quèn MTA. Hai anh em cũng thuộc hàng đấu tranh dân chủ cuội nổi tiếng, giờ cùng ngồi bên ly rượu và chàng MTA lên tiếng, giọng buồn buồn :



- Bây giờ biết trốn đâu để không phải đi biểu tình anh ơi. Em sợ đi biểu tình lắm. Em sợ mình cứ đi rồi cứ lấy mặt mình đập vào gậy các anh công an hoài, hay lại lấy 2 tay 2 chân mình nắm chặt lấy 4 anh an ninh rồi quăng mình lên xe lắm. Ôi, cha Lý ơi, chơi chi mà chơi lâu như rứa. Chơi tất cả chủ nhật đến hết năm 2017 thì CS mà có chết thì anh em mình cũng băng hà.

Rồi chàng ngửa cổ lên trời mà than rằng :

- Than ôi. Trời đã sinh ra Đảng CS rồi sao còn sinh ra linh mục Nguyễn Văn Lý nữa.

Đàn anh nhà thơ đểu tiếp lời MTA :

- Thế nên các ACE dân chủ cuội bọn anh ở Hà Nội vẫn chơi chiêu cáo bệnh về quê để chuồn chuồn khỏi phải đi biểu tình. Nhưng bây giờ thì chơi chiêu mới nhất, là chiêu :"Gọi bánh canh tới nhà"

- Là gọi đồ ăn sáng lại nhà để ăn hả anh ?

- Không. Bánh canh là lực lượng an ninh cắm chốt ở trước cửa các nhà đấu tranh hàng đầu mỗi khi sắp có sự kiện gì đó. Nhưng tầm dân chủ đểu như bọn anh thì chính quyền nó canh làm đếch gì cho tốn thóc nên phải chơi chiêu. Ta sẽ để cho mẹ đĩ nhà ta lân la qua nhà con mẹ tổ phó an ninh, rồi nước mắt vắn dài nói ngày mai nhà em quyết định xuống đường để trả nợ núi sông, tình nghĩa hai đứa mình sẽ tạnh từ đây :

Chị đóng khăn trầu anh thắt lại,
Mình về nuôi lấy mẹ mình ơi...

Nếu muốn chắc ăn hơn thì ta bày thêm vài câu bạo động cho bà xã tru lên trong thổn thức. Đại loại như :

"Ông ấy đã quyết sống mái với CS rồi, phen này một đi không trở lại"

Ấy thế là có bánh canh ngay. Bánh canh cũng hoành tráng như mọi người. Nhưng tình hình biến chuyển gấp gáp lắm. Đặc biệt là có thằng tên Thắng, con ông Nguyễn Lân không biết vì sợ hay vì không sợ mà nhảy qua xuồng chúng ta và hô hào không xuống đường chống lại lòng dân...

- Nhưng phải coi anh ta tuyên ngôn thế nào về việc chống đối này ?

- Ôi, dào kệ mẹ nó tuyên với ngôn gì. Cái thằng mặt phản chủ ấy không phản mới lạ. Nhưng từ nay hội dân chủ rởm của chúng ta sẽ vinh danh Nguyễn Lân Thắng làm minh chủ. Và phổ biến tài liệu : "Nguyễn Lân Thắng làm phản và cơ hội của chúng ta". Đám dân chủ núp lùm, dân chủ cơ hội của chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này mà éo phải xuống đường biểu tình. Chúng ta cũng không thấy nhục với người dân nữa vì có gì ta sẽ nói :

- Đồng chí Nguyễn Lân Thắng đã chỉ đạo không xuống đường...

Mai Tú Ân

Tẩy chay Đàm Vĩnh Hưng ở Hoa Kỳ...



"Kính thưa quý đồng hương,
Chủ Nhật ngày 19 tháng 3 năm 2017, văn công Việt cộng Đàm Vĩnh Hưng sắp sửa có show ca nhạc với chủ đề "Vì anh là soái ca" tại sòng bạc Morongo ở California và liên tiếp sau đó là "Vshow8 - Live show Đàm Vĩnh Hưng kỷ niệm 20 năm ca hát" vào ngày thứ Bảy ngày 25 tháng 3 năm 2017 tại hí viện Mississauga Palace ở Ontario, Canada.
Chúng tôi kính mong quý đồng hương hãy phụ chuyển thông tin đến các tổ chức, hội đoàn, cơ quan truyền thông và cư dân tại địa phương những nơi này để họ làm việc với ban tổ chức show nhằm loại bỏ kẻ làm tay sai trong công tác văn hóa vận theo nghị quyết 36 của đảng CSVN"
Bao Chau Kelley


Chúng tôi trích đưa lên vài hàng của bạn Bảo Châu Kelly cho biết về xuất diễn của Đàm Vĩnh Hưng ở Mỹ, cũng như lời kêu gọi của cô tẩy chay ca sĩ này.

Chúng tôi thấy hoàn toàn chính đáng cho lời kêu gọi tẩy chay này của Bảo Châu vì những ca sĩ như Đàm Vĩnh Hưng, diễn viên Hoài Linh, ca sĩ Phi Nhung... là những người không nhìn thấy biển rộng sông dài, không thấy lòng dân Việt Nam của chúng ta từ quốc nội cho đến hải ngoại đang sôi sục như thế nào. Chúng ta chỉ chấp nhận cho họ vì cuộc sống mà im lặng làm ăn chứ không chấp nhận có những kẻ bưng bô, tung tăng trên nỗi khổ của người dân để kiếm tiền như những người trên.

Tại sao có những ca sĩ tốt như Thế Sơn, Đan Phạm lại phải chịu nhiều khó khăn để cho những kẻ dửng mỡ như Đàm Vĩnh Hưng tru tréo khoái chí. Chúng ta phải cho thấy sức mạnh đoàn kết của một cộng đồng thống nhất trong vấn đề này. Tẩy chay ở quốc nội, và ở hải ngoại. Không xem, miễn phí cũng không xem và tẩy chay lâu dài bền bỉ cho đến khi những kẻ đó hiểu rằng ai là người trả tiền cho họ và ai làm chủ đất nước này...

Hãy tẩy chay để biết rằng chúng ta thắng hay tên khốn đó thắng.

Mai Tú Ân

16/3/17

Vũ Quang Thuận - Người tranh đấu cô đơn...




Thế là xong. Vũ Quang Thuận và người em thân thiết Nguyễn Văn Điển đã điểm danh để trả nợ đời và bước vào bóng đêm của ngục tối với niềm căm hận câm nín. Chẳng mấy người đấu tranh dân chủ không biết tin này, nhưng cũng chẳng mấy người tỏ vẻ quan tâm tới hai con người cùng chung hàng ngũ đã bị chính quyền bắt giữ. Chẳng có mấy người lên tiếng cho các anh giống như lên tiếng khi có ai đó bị bắt. Yêu nước giờ đã biến dạng và trở thành độc quyền của ai đó, của những người không thích Vũ Quang Thuận.



Tôi không buồn nhắc đến những người khi nghe tin Thuận bị bắt đã tuyên bố xanh rờn là qua ngày 5/3 sẽ được thả. Tôi cũng không buồn nhắc đến những người hàng tháng trời cứ nhắc đi nhắc lại câu hỏi rằng vì sao Thuận không bị bắt ? Và hẳn là không muốn nhắc đến những kẻ luôn sáng suốt bình luận trong bài viết về Thuận của tôi rằng, anh ta là thế phòng bị của CS, anh ta là kinh tài cho CS, anh ta là CS thế hệ sau tung ra để nhận diện và bắt bớ những người yêu nước khác..v..v.. Rồi những luận điệu rằng Vũ Quang Thuận bị điên, thần kinh, hoang tưởng... Kể cả có nhiều người còn thề rằng, tôi sẽ trắng mắt vì vụ cài cắm này của CS, trắng mắt ra vì sự phản bội của Vũ Quang Thuận…

Giờ đây thì những điều đúng sai như thế đâu còn có ý nghĩa gì nữa trong sóng gió cuộc đời. Những hỉ, nộ, ái, ố tầm thường đã song hành cùng những điều thiêng liêng cao quí. Một ai đó trong triệu triệu con người cũng có quyền phê phán, chà đạp, hay làm nhục vô cớ một người tốt. Một bầy sẻ cũng có thể xúm lại rủa xả một con chim đại bàng cô đơn. Âu đó cũng là một điều bình thường trong một xã hội càng lúc càng dân chủ mà chính những người đấu tranh dân chủ hàng đầu phải chấp nhận.

Trong hoạt động của mình, Vũ Quang Thuận luôn có thiếu sót để những người không ưa anh có lý do để chống lại anh. Đó là lý do để cho con người cô đơn ấy cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Anh vốn ít bạn, mà làm sao có bạn trong một thế giới lẫn lộn giữa tiểu nhân đông hơn vạn triệu lần anh hùng này. Ngoài một số không nhiều bạn đồng chí hướng mới kết giao thì anh còn làm sao có bạn bè trong lúc anh đang trở thành một kẻ chỉ muốn được trả nợ núi sông như anh. Những câu chuyện lên gân về hàng sư đoàn cựu quân nhân sẽ nổi dậy nếu anh bị bắt, hay chuyện cục này, bộ nọ sẽ giúp đỡ anh khi khó khăn thì mãi cũng chỉ là câu chuyện để anh nói cho có. Để lòe bịp thiên hạ, để cho mọi người sợ anh hay để anh chống lại nỗi cô đơn của đời mình ? Có thể là tất cả. Trong suốt cuộc đấu tranh bất bình đẳng nhưng hoàn toàn đáng nể của mình với chính quyền CS thì luôn chỉ có một mình, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Chỉ có một mình anh trong công cuộc đấu tranh với chế độ độc tài cùng lúc với cả những người đồng chí cùng một chiến hào

Điên khùng, hoang tưởng, cực đoan… là những điều thiên hạ nói về anh nhưng nếu chúng ta xem hết những gì Vũ Quang Thuận đã làm và trình bầy cho hàng triệu lượt người xem thích thú thì sự điên khùng, cực đoan ấy lại chính là phẩm chất, là sức mạnh tạo nên hiện tượng Vũ Quang Thuận mà chúng ta đều chứng kiến. Có bao kẻ ở trên đời đã biến thành điên khùng hoang tưởng để thành đạt bằng được những ước mơ, những hoài bão của mình là phục vụ cộng đồng hay giải thoát cho người dân khốn khổ của mình. Đó chính là sự tận hiến hết mình cho sự nghiệp chung, và trong nỗi cô đơn vĩnh viễn của cuộc đời mình. Đấy cũng là số phận của những con người can đảm và dấn thân cho một sự nghiệp không phải cho mình.

Vũ Quang Thuận có thể không phải là một con đại bàng nhưng chắc chắn anh sẽ là một con chim báo bão tung mình vào trong sóng to gió lớn của cuộc đấu tranh chính trị này để báo hiệu cơn bão cuối cùng đã đến. Sứ mạng của anh có thể không thành nhưng những đóng góp của anh cho phong trào chung là không thể phủ nhận. Như một tia sét giữa trời quang, hay như một ngôi sao băng cô đơn sáng rực trời đêm, Vũ Quang Thuận đã đến trong chốc lát và khuấy động bầu trời chốc lát và rồi vội vàng rời xa cái nơi như không thuộc về mình, không phải của mình ấy...

Mai Tú Ân


15/3/17

Đỗ Mười, Lê Đức Anh - Cặp đôi không hoàn hảo...

Mỗi một lãnh tụ CS thường để lại một dấu ấn riêng trong thời đại của ông ta như một vết đen không bao giờ xóa nhòa. Như hai vị đã từng lãnh đạo tối cao đất nước và giờ thì làm Thái Thượng Hoàng vẫn còn sống của đất nước chúng ta là Lê Đức Anh và Đỗ Mười thì có sự khác biệt lớn lao với các lãnh tụ còn lại. Bởi cặp đôi không hoàn hảo này, không hiểu sao ĐM lại mất hòn J, còn Lê Đức Anh thì mất một pha. Nên đất nước chúng ta khổ lắm khi cặp Song Kiếm Ngọc Bính khiếm khuyết này lãnh đạo đến tận bây giờ.

Đây không phải là tội ác của bọn Đế Quốc Mỹ mà là tội ác của bọn Thực Dân Pháp xưa kia. Chúng đã độc ác lấy mất một hòn J cao quí trong cặp J của đồng chí Đỗ Mười, chúng lại còn lấy mất một pha trong cặp pha của đồng chí Lê Đức Anh nữa. Vì chả thà lấy luôn nguyên cặp bi bộ dưới của đồng chí Đỗ Mười, hay cả cặp pha bộ trên của đồng chí Lê Đức Anh thì quá dễ, tại sao chúng chỉ lấy một. Chỉ một mà thôi. Vì mất một mới phá hại lâu dài được. Bọn Pháp đã thực hiện âm mưu cài cắm, đưa hàng độc bi và độc nhãn vào làm hại dân ta. 

Nhất mắt, nhì trym...

Các cụ nhà ta đã nói rõ ràng, thà mất một tay, một chân hay một lỗ tai chớ đừng mất một mắt hay một hòn bi. Nguy hại lắm. Nguy hại lắm. Người mất một mắt sẽ nhìn bồ lệch lung tung, ai gặp cũng tưởng đang nhìn mình nhưng té ra chẳng nhìn ai cả. Còn mất một hòn bị hạ bộ thì vào thế ngọc hoành khuyết hãm, ham chơi bời gái gú, đàn bà thích lắm nhưng vô cuộc mới biết chả chơi gì cả, có cũng như không.  

Ấy thế nhưng mất một trong hai này thì phá dữ lắm. Nên đồng chí Độc Nhãn Long Lê Đức Anh của chúng ta năm 1988 quân Trung Cộng tấn công Gạc Ma đồng chí ấy nhìn nhầm nên mới ra lệnh cho quân Trung Cộng tấn công quân ta. Còn đồng chí Nhất Dạ Bi Ve Đỗ Mười tưởng đánh vụ Cải tạo thương nghiệp gây hại đình đám vì chỉ có một trên hai hột hoạt động.

Các lãnh tụ tối cao của chúng ta có một điểm trời hại là phải sống dai, sống lâu để vừa ăn hết lộc con cháu, để nhìn cái thể chế của mình tanh banh ra, như cụ Võ Nguyên Giáp chẳng hạn. Cụ Giáp sống trên 100 tuổi nhưng người quắt lại như con khô mắm, tinh thần thì đờ đẫn như đứa trẻ lên ba. Nhưng cặp đôi không hoàn hảo của chúng ta, Lê Đức Anh và Đỗ Mười vẫn phải sống để trải nghiệm qua tất cả những điều đó nhưng còn nữa những nỗi đau không thành lời.

Nỗi đau ấy là từ giờ tới lúc leo lên bàn thờ ngửi phao câu gà thì hai lãnh tụ già nua muốn lắm được Châu về Hiệp Phố. Cụ thể là đồng chí Đỗ Mười mong tìm được phần ngọc hành, hòn J cao qúi của đồng chí để hợp thành với hòn J già lão còn lại để rồi không biết có còn xài được không. Còn đồng chí Lê Đức Anh tìm được hòn bi mắt của mình để được nhìn trời cao đất rộng như thường. Các đơn vị an ninh, CA đang toả ra bốn phươnng tám hướng để tìm kiếm, các nhà ngoại cảm cũng cắm cúi gọi hồn của báu vật mau về để cùng hai lãnh đạo ngự trên xe có đại bác đi về nơi xa lắm. Giống như những thái giám thời xưa khi chết phải có ngọc hành cùng đi...

Mất hòn J, đau lòng con Cuốc Cuốc
Tắt một pha mỏi miệng cái Ra Ra...

Mai Tú Ân

14/3/17

Sẽ không còn những ngày chủ nhật tươi đẹp nữa....

Nhằm chống lại các cuộc biểu tình theo lời kêu gọi của cha Nguyễn Văn Lý, bắt đầu từ ngày chủ nhật 5/3 vừa rồi cho đến chủ nhật này, rồi chủ nhật tới cho đến hết năm 2017 này thì chính quyền nhà nước CSVN đã hoạch địch một đối sách của công an trị để đối phó với người dân Việt Nam xuống đường.

Đàn áp dữ dội, đàn áp dã man người biểu tình, người xuống đường ôn hòa, bà con giáo dân đi kiện đòi một môi trường trong sạch, đòi tống cổ Formosa, đòi chính quyền minh bạch bằng những biện pháp của loài mật thám công an trị, bằng đánh đập và đánh đập thì chính quyền Việt Nam có ngẩng mặt lên để thấy được sự liêm sỉ cần có ở một chế độ bình thường không ? Việt Nam có thấy xứng đáng ngồi ở Hội Đồng Nhân Quyền LHQ hay ở trong Cộng Đồng CPC Quốc Tế của các quốc gia tôn trọng nhân quyền không ?

Bằng những hạ sách nhất của một chính quyền chuyên dùng những chiêu chác của kẻ tiểu nhân đắc chí, chính quyền đã lần lượt bắt giữ và triệt tiêu bằng nhiều cách những cá nhân đấu tranh nổi bật nhất. Chặn đường phong toả những người đó bằng các thủ đoạn đánh cả vào người đấu tranh lẫn gia đình của họ. Và các cuộc xuống đường đấu tranh ôn hoà ở bất cứ địa phương nào thì đều biến thành các cuộc bạo động thẳng tay của chính quyển bằng việc đánh đập tàn nhẫn, đánh đập không thương tiếc lên những người dân hiền lành vô tội của mình.

Bằng một quyết sách như thế thống nhất từ trên xuống dưới thì chính quyền Việt Nam hẳn đang tưởng nắm được người dân Việt Nam trong cái kẹp bằng thép phủ vải nhung bên ngoài. Họ những tưởng rằng họ đang nắm tất cả như ngày xưa đen tối, khi người dân còn u mê, sợ hãi. Nhưng thời thế đó đã qua rồi, vĩnh viễn qua rồi. Hãy còn bao nhiêu người sợ hãi công an và bộ máy kềm kẹp của chính quyền nữa.

Người dân như một thực thể tạo dựng, và nuôi sống bộ máy chính quyền dần dần đã biết rằng họ có những quyền bất khả phân để thay đổi chính quyền. Họ cần một chính quyền minh bạch, phục vụ cho chính họ chứ không phải là một chính quyền đè nén hay áp bức họ. Họ cần một chính quyền phục vụ họ chứ không phải một chính quyền chỉ bo bo bảo vệ những điều vớ vẩn chẳng liên quan gì đến họ. Và đương nhiên người dân cũng cần một chính quyền phải biết đối thoại với họ, chứ không phải chỉ biết đàn áp, chỉ biết đánh đập người dân mỗi khi người dân xuống đường ôn hoà để đòi quyền lợi của họ.

Không đối thoại, không lắng nghe người dân mà đắc thắng với cung cách đàn áp kiểu mật thám như hiện nay, thì người dân có thể sợ hãi, có thể giảm bước chân xuống đường nhưng không có nghĩa rằng những yêu cầu chính đáng của họ đã không còn. Ngược lại càng đàn áp, càng đánh đập thì căm thù càng dâng cao, tích tụ lại và chờ cơ hội bùng nổ. Đó là một điều tự nhiên, bình thường và luôn luôn đúng trong một xã hội phát triển.

Càng áp bức càng đấu tranh....

Trước mắt thì những ngày chủ nhật đẹp trời sẽ không còn đẹp trời nữa khi những mâu thuẫn của chính quyền và người dân không hề giảm đi mà chỉ có tăng lên, tăng lên mãi. Chính quyền luôn phải căng thẳng để bố trí một lực lượng an ninh và CA để sẵn sàng trấn áp những người dân xuống đường. Người dân khắp nơi trên tất cả đất nước này sẽ tìm cơ hội để bày tỏ quan điểm ôn hoà của mình. Nếu cứ ở mãi trong tình trạng căng thẳng này, thì sẽ đến lúc không phải chỉ quan điểm đòi môi trường trong sạch mà mọi quan điểm sẽ được đưa lên trước biểu tình, kể cả quan điểm lật đổ chính quyền. Chính quyền nếu cũng không khoan nhượng thì sẽ dùng mọi cách để chống lại người dân, kể cả nổ súng vào người dân....

Trong cuộc đối đầu muôn thuở như thế giữa người dân và bạo quyền, thì lúc thăng lúc giáng nhưng bao giờ người dân cũng là người chiến thắng cuối cùng trước bạo quyền. Không bao giờ khác được..

Mai Tú Ân

13/3/17

Việt Nam - Đất nước "loạn" anh hùng




Thế là việc công bố nữ anh hùng Võ Thị Sáu của những người dân Đất Đỏ, quê hương của nàng :”Mùa hoa Lê ki ma nở” đã đưa nàng thành một thứ khùng khùng gánh nước mướn "bị xúi dại ném lựu đạn đại". Và nàng bị chính quyền Pháp xử bắn vì tội ném lựu đạn giữa chợ gây chết và bị thương cho nhiều người dân lành vô tội chứ không phải giết được tên Pháp tây lai nọ năm 1950 như sử ta đã viết. Vì tên Pháp lai nọ sau năm 1975 còn về thăm Việt Nam.



Chả biết chuyện nàng anh hùng Võ Thị Sáu này đúng sai ra sao nhưng chúng ta có rất nhiều tiền lệ về các anh hùng liệt sĩ của Việt Nam ta đã chết rồi thì bỗng nhiên khơi khơi được bốc lên và rồi các nhà tạo tác lịch sử hô biến thành anh hùng, hay nhận vơ thành anh hùng của mình để dân ta rập đầu bái lạy.

Anh hùng "Bó Đuốc Sống" Lê Văn Tám, thiếu niên tẩm xăng vào nguời đốt rồi lao vào kho đạn Pháo nổ tung trời đất. Đây là tác phẩm tưởng tượng của một ông nhà văn, ấy thế rồi qua thời gian thì lộng giả thành chân, Lê Văn Tám hiển hiện lên như một người thật việc thật và được dạy trong trường học cho học sinh như một người anh hùng thật. Đáng lẽ ra chức anh hùng này phải được tặng cho ông nhà văn đã bốc phét sáng tác ra Lê Văn Tám. Ấy thế mà giờ đây mười mươi đã rõ nhưng Lê Văn Tám vưỡn là anh hùng. Kèm theo là có cả một cuộc đời của một con ngừơi được viểt lên như thật để ăn theo anh hùng giả Lê Văn Tám. Đến giờ vẫn còn có các tượng đài, con đường, trường học, công viên mang tên LVT. Cũng may là chưa tìm thấy hài cốt của người thiếu niên anh hùng đó, chứ nếu tìm được thì chắc phải xây lăng mộ có tên Lê Văn Tám...

Anh hùng Nguyễn Thành Trung, cựu phi công VNCH được phong anh hùng vì thành tích phản chủ khi ném bom Dinh Độc Lập rồi mang chiến công đó bay sang phía VC để đầu hàng. Nhưng không lẽ lại phong anh hùng cho một tên cơ hội, trở cờ khi biết mục đích của hắn chỉ là muốn thoát khỏi con tàu VNCH đang đắm mà thôi. Ấy thế là gia phả cả ba họ tên phản chủ này đã được vẽ vời lên thành một gia đình Cách Mạng. Nguyễn Thành Trung thì bỗng được biến thành một thứ “tình báo chiến lược” để chui sâu trèo cao, cài cắm vào Không Quân VNCH, rồi lại cắm phát nữa để được cử sang Mỹ học lái..v..v..Rồi cứ thế được cấp trên ra lệnh cho ném bom Dinh Độc Lập chứ không phải anh ta chơi điếm phản chủ cũ. Chỉ cần biết là anh hùng cài cắm này ngay sau đó được bay dẫn đường cho một tốp A.37 quay lại ném bom sân bay Tân Sơn Nhất thì máy bay của Nguyễn Thành Trung không có bom, không có đạn vì sợ Trung nổi máu phản chủ lại bỏ bom, hay bắn vào quân ta nữa thì lâm nguy. Cũng như máy bay của Trung chỉ được cung cấp một lượng xăng đủ bay đi bay về, chứ sợ nhiều xăng Trung lại phản chủ bay mất.

Chưa hết, đến mấy năm dài sau giải phóng, Nguyễn Thành Trung lê lết tấm thân như một thợ máy dưới mặt đất cho chức vụ của một tên lưu dung quèn chớ có được vinh danh gì đâu. Vì có bên nào mà ưa được cái thứ phản phúc đâu. Nên ta chủ động hoàn toàn không tin cậy để cho Nguyễn Thành Trung được bay, vì sợ được bay thì Trung lại bay lên giời, rồi thì biết có còn hay mất. Chỉ đến khi hồ sơ giả mạo về ba đời nhà chàng phản chủ hoàn thành đâu đó thì NTT mới được phong làm anh hùng để cài cắm, trèo cao chui sâu chờ cơ hội để phản nữa. Đây là sai lầm nghiêm trọng, vì nếu có phong anh hùng thì ta chỉ nên phong cho Nguyễn Thành Trung là anh hùng phản chủ thôi.

Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi là anh hùng quốc gia là rõ ràng rồi. Nhưng không phải là người của CS mà là người của Đảng Đại Việt (chi nhánh Miền Trung). Sau khi ông đền nợ nước ở pháp trường Chí Hoà (15/10/1964) thì lập tức tên tuổi ông cùng gia phả biến đã được các chuyên gia của Đảng CS biến thành một gia đình ba đời theo CS. Các tác phẩm thơ (Tố Hữu), văn (Sống như Anh)...ca ngợi lồng ghép, xào nấu, rồi nhận vơ để cuối cùng biến một chiến sĩ chiến đấu và hy sinh cho các lý tưởng tự do, dân chủ, chống thực dân, đế quốc và chống cả CS lẫn chế độ Sài Gòn lúc đó do Nguyễn Khánh làm quốc trưởng (cương lĩnh của Đại Việt) như Nguyễn Văn Trỗi lại trở thành một chiến sĩ CS nổi tiếng được vinh danh. Giờ này thì có Trời mới biết được điều gì thực, điều gì thêu dệt nên ở trong nhân vật anh hùng này.

Trong bài thơ nổi tiếng Hãy Nhớ Lấy Lời Tôi của Tố Hữu có đoạn viết :

Chúng run lên, xông trói chặt Anh hơn
Đôi mắt Anh đã khô cháy căm hờn
Phải chiến đấu như một người cộng sản
Trái tim lớn không sợ gì súng đạn!
Và tay anh giật phắt dải băng đen
Anh muốn thiêu bằng mắt lũ đê hèn...

Mọi người xem cuốn phim tài liệu về giờ phút xử bắn Nguyễn Văn Trỗi thì thấy dải băng đen bị mắt ông luôn có từ lúc gắn vào cho đến lúc ông gục ngã, hoàn toàn không thấy : "tay anh giật phắt dải băng đen" lúc nào cả. Do vậy chắc chắn ông không thể "thiêu bằng mắt lũ đê hèn", và dĩ nhiên ông không thể "Phải chiến đấu như một người cộng sản" được. Ngay cả việc trên pháp trường ông có : "gọi tên Bác ba lần" hay không thì chỉ có đi tìm hỏi Ổng (tức Nguyễn Văn Trỗi) với lại hỏi ông Trời thì mới biết, chứ nghe lời ông Tố Hữu thì bằng bán thóc giống mà ăn...

Lịch sử phải chính xác trước, rồi đúng sai phán xét sau. Chớ cứ ngồi tìm kiếm cục đất rồi bôi vàng lên, hay thấy cái gì hay hay của thiên hạ thì chọn lựa, xào nấu, chế biến, thêm bớt rồi hô biến thành chính sử của mình thì còn gì là lịch sử nữa. Thế nên mới có thơ rằng :

Sử chi, sử lạ, sử lùng,
Sử vơ bèo gạt tép kiếm anh hùng để “loạn” anh hùng thế ư..

Mai Tú Ân