26/11/14

Các quan chức VN giàu khủng, còn quan chức nước ngoài thì sao...

Lại nhìn ra bên ngoài một chút để thấy lại ta. Các Tổng thống Mỹ gần đây thôi như Tổng thống B.Clinton, G. Bush hay tổng thống Obama hiện nay đều là quyền hành tuyệt đỉnh, Tổng thống kiêm Tổng tư lệnh quân đội... nhưng thực sự đều là những người nghèo so với chính người dân Mỹ, hay các doanh nghiệp Mỹ...

Trừ ông Bush thì gia đình có kinh doanh dầu lửa mấy đời nên có dư dả một chút, chứ ông Clinton và ông Obama đều không phải là người giàu có gì. Các ông không phải xuất thân từ những gia đình giàu có, lại là những nhà chính trị chuyên nghiệp nên không thể làm giàu. Ông Clinton làm thống đốc bang, ông Obama là nghị sĩ trước khi vào Nhà Trắng. Làm TTg các ông và gia đình chỉ được bao ăn ở, bảo vệ và lương 400.000 đôla một năm là hết. Không có một khoản thêm nào khác. Cũng không có bất cứ thu nhập nào. Vợ các ông đều là những người tài giỏi, luật sư như bà Clinton được mệnh danh là 1 trong 100 luật sư quyền lực nhất gì gì đó, nhưng khi chồng lên làm TT thì các bà đều phải nghỉ việc hết. Tuyệt đối chấm dứt mọi công việc kiếm tiền để chuyển qua làm những việc từ thiện không công, không lương.
Thời kỳ ông Clinton làm TT, ông còn đổ nợ vì vụ kiện tình ái, phải trả tiền luật sư nên mắc nợ. Sau này khi ông không còn làm TT nữa thì ông mới kiếm được tiền bằng cách đi nói chuyện. Hồi ông mới làm TT, vì chuyển lên Thủ Đô mà ông cho cô con gái duy nhất Chen si đi học trường tư (phải trả tiền), và bị báo chí chửi tơi bời. Họ nói trước khi lên làm TT thì con ông học trường công, sao bây giờ lại học trường tư. Còn con gái Chensi của ông bà sau này phải thú nhận là có nhiều lần phải đi nghỉ hè với bạn học để ké đò. 
Còn bà Obama hiện giờ bị báo chí Mỹ chiếu tướng vì ăn diện hơn hồi ông Obama này chưa làm TTg. Họ nói tiền đâu, khiến bà Obama phải thanh nga rằng toàn đồ cũ, đồ thường sửa lại cho có vẻ giống đồ hiệu...
TT Clinton có lần cao hứng vào một tiệm hớt tóc sang trọng để tỉa tót cái đầu, chắc cả gội đầu lấy ráy tai mất hết đúng 100 đô. Báo chí Mỹ cũng lại làm loạn lên, nói ông xài sang. Và đưa ra so sánh rằng các TT tiền nhiệm là R. Regan và Bush cha hớt tóc "gốc cây" chỉ tốn có 15 đồng.
Có hai ông nghị Mỹ có liên qua đến VN, là ông J.Kery, ngoại trưởng hiện nay làm TNS mấy chục năm, UCV TT nhưng cũng nghèo. May mấy năm trước ông lấy được bà vợ giàu (bà sau) nên cũng có chút đỉnh. Còn ông TNS Mác Kên, từng là tù binh ở VN và cũng là UCV TT, nhưng vì không làm "phi công trẻ" được như ông Kery nên giờ vẫn nghèo, vẫn hàng ngày lái cái xe hơi cùi bắp đi làm ở QH. Trong khi chung quanh nhà QH Mỹ, hay ở Thủ đô thì những kẻ Lốc bi, tức là những người "vận động hành lang" của nước Mỹ, của TG cho các tập đoàn vũ khí, dầu hoả, các đại gia doanh nghiệp TG bám theo các ông thì đông như quân Nguyên...
Ở toà nhà QH quyền lực nhất thế giới này lạ lắm. Cứ đến giờ ăn trưa là thế nào cũng thấy có các ông Nghị Mỹ khét tiếng thế giới lủi lủi, chen nhau với nhân viên đi ra mấy quán bên ngoài để xơi Ham tay cầm, lý do vì mấy nhà hàng trong Capiton tụi nó chém lắm...
Tất cả các quan chức Mỹ đều không được nhận bất cứ món quà nào có giá trị trên 1000 đôla. Nếu có thì phải nộp vào của công. Cách đây vài nhiệm kỳ, có một vị cố vấn an ninh QG của TTg, một vị trí cực kỳ quyền lực đã trả lời phỏng vấn của báo chí, và tờ báo đó đã trao cho ông một món quà trị giá hơn 1000 đô. Ông bỏ vào ngăn kéo và quyên bẵng mất. Và sau đó thì bị phát giác và phải từ chức một cách nhục nhã. Có thể nói, ở nước Mỹ hay ở bất cứ một quốc gia dân chủ nào, làm chính trị hay làm quan chức là những công việc không thể làm giàu. Và những người ra làm chính trị hay quan chức cũng không phải để làm giàu...
MTA

23/11/14

Tại sao không nên để Trung Cộng trấn đèo Hải Vân...


Về những lý do quân sự, chiến tranh thì đã có nhiều ý kiến của các chuyên gia rồi, MTA không tham gia. Nhưng có những lý do lịch sử nên không thể cho phép Trung Cộng trấn giữ đèo Hải Vân cũng như bất cứ mảnh đất nào trên đất Việt mến yêu của chúng ta..


Với 200 ha làm khu nghỉ dưỡng thì TC có thể xây dựng cỡ một thành phố nhỏ, một trung tâm toàn người TQ, với các ngành nghề gì thì có Trời biết ở ngay một chốt địa hiểm yếu nhất chia đôi đất nước. Có thể họ sẽ đưa người già sang, người di dân sang và biến nơi đây thành một Chợ Lớn mới. Với một ông bạn bất định, không lường trước được như ông bạn 4 tốt, 16 vàng này thì điều gì cũng có thể xảy ra từ cái nơi hiểm yếu đó. Sự đụng chạm kinh tế, không hài hòa giữa người TC ở đó với dân VN chung quanh...rồi có chuyện gì xảy ra hay không thì tùy ý họ. Muốn lớn thì lớn...
Rồi lại ầm ĩ vụ "nạn kiều" mới, đem tàu qua đón dân Tàu như những năm 1979, 2014, rồi lại vì cớ đó mà tấn công vô lý và tàn bạo vào chúng ta năm 1979...Chúng ta đã có một bài học quá đắt đó rồi, không nên để hậu họa tái diễn. Không nên để nguy cơ có một nước Tàu trong lòng nước Việt.
Và ta nên nhìn ra bên ngoài một chút để thấy cái tai họa như thế nào khi có một nước ở trong lòng một nước. Năm 1939, nước Đức Quốc Xã có một vùng đất gọi là Đông Phổ có toàn người Đức nằm lọt trong lòng đất nước Ba Lan, chỉ thông với đất Đức bằng đường biển Ban Tích. Nước Đức của Hítler đòi Ba Lan phải mở cho họ một con đường bộ và vùng đất hai bên con đường đó, gọi là Hành lang Đan zích để nối liền trực tiếp giữa nước Đức và vùng đất Đông Phổ này.. Dĩ nhiên Ba Lan từ chối và nước Đức QX đã tàn bạo tấn công Ba Lan (9/1939) vì cái cớ đó. Anh, Pháp bênh Ba Lan tuyên chiến với Đức. Và thế là chiến tranh thế giới lần thứ 2 bùng nổ, gây tan nát châu Âu, với hơn 50 triệu người bỏ mạng với một cái cớ tào lao như thế.
Còn ngay lúc này thì người Nga đã gây thống khổ cho ngừoi Ucraina và thế giới chỉ vì vùng Crimea. Vùng này vốn thuộc người Tarta, con cháu của Vua Mông Cổ Atilar từ xa xưa khi quân Hung nô chiếm Trung Âu. Nhưng sau đó người Nga dưới thời Stalin đã đưa phần lớn dân tộc này đi đầy Xibia, và người Nga thế chỗ...Và vùng này cũng nằm lọt trong nước Ucraina, chỉ nối với nước Nga bằng đường biển và cũng toàn người Nga. đây cũng là nguyên nhân để Putin đưa quân vào và làm rối loạn vùng Đông Ucraina như hiện nay.
Như thế để cho ta thấy không nên để cho những nước láng giềng lớn, mạnh cài cắm bất cứ cái gì vào thân thể chúng ta, để rồi gây hậu họa cho chúng ta hoặc con cháu chúng ta. Vì con giòi thì sẽ nở ra con giòi, kẻ xấu thì chỉ có thêm những điều xấu chứ không thể có điều gì tốt đẹp được...

Mai Tú Ân

22/11/14

Những cái Nhất khủng khiếp nhất...



Qua những lần được gặp gỡ trò chuyện với Má Bùi Thị Mè, để sau này viết nên truyện ngắn Có Một Thời Như Thế, MTA nhận thấy cuộc đời đầy đau buồn của Bà Mẹ VNAH này có những cái "Nhất" có một không hai, không chỉ ở Việt Nam, mà ngay cả trên thế giới cũng không ai sánh được. Những cái "Nhất" đau buồn và khủng khiếp nhất :
Má Bùi Thị Mè là một trong những người phụ nữ bị mất nhiều người thân yêu nhất trong chiến tranh. Gồm có người chồng và bốn người con trai. Má đã mất hết cả gia đình 5 người thân yêu duy nhất của mình.
 Và việc hy sinh của các người con Má cũng là một nỗi đau "vô tiền khoáng hậu" đối với một người Mẹ. Chỉ trong vòng một tuần lễ của năm Mậu Thân 1968, cái năm điêu linh chết chóc nhất của dân tộc chúng ta, thì Má cũng nhận được liên tiếp 4 giấy báo tử, cách nhau hai ngày một thông báo về sự ra đi của 4 người con trai.... 
"Lúc đó má chỉ muốn chết". Má Mè khóc khi nói về nỗi đau của tận cùng nỗi đau đó. Má nghĩ chỉ có cái chết của chính mình mới khiến cho má không đau đớn hơn khi nhận được liên tiếp tin về những cái chết của các con. Không phải vì cái chết của má nhẹ lòng hơn những cái chết của các con, mà chỉ vì khi chết đi, má sẽ không còn phải đau lòng để khóc những cái chết của các người con chết trẻ. Vậy mà má không chết được, mà vẫn phải sống để đón nhận tất cả...
Nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang thổn thức khóc cho những nỗi đau của 40 năm trước, như đang khóc cho nỗi đau của ngày hôm nay, MTA đã không kìm được những giọt nước mắt...Rồi cả đội ngũ đạo diễn, biên tập, quay phim của HTV7, XP NĐC, TFS...đang làm chương trình về Má hôm đó cũng không kìm được nước mắt. Và thế là trong căn nhà của Má Bùi Thị Mè hôm đó có một đám người xúm quanh một bà lão tóc bạc trắng để sụt sùi khóc. Những giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi giờ tuôn trào, như để sẻ chia phần nào nỗi đau của mọi nỗi đau cùng Má...

Mai Tú Ân

21/11/14

Chúng tôi không cần sáu chữ của Thủ Tướng...

Thưa TTg, người dân chúng tôi không cần những câu chữ ngắn gọn :"Vừa hợp tác, vừa đấu tranh", cụm từ 6 chữ mà TTg vừa tung ra ở QH như một màn diễn... 
Trước hết, đây rõ ràng là những câu chữ "hàng gài", vờ vịt mượn một "câu chất vấn" của đại biểu Sư Quyết, rằng cần trả lời ngắn, gọn, dễ nhớ...về đối sách với Trung Cộng, để Thủ Tướng diễn, xuất chiêu ra sáu chữ này. Đây không phải là sáu chữ chỉ có khi ông ĐBQH kia hỏi mới có, mà là chủ trương của cấp cao nhất từ trước rồi...


Chúng tôi không cần TTg nói ngắn gọn, không cần dễ nhớ mà chúng tôi muốn TTg giải thích không phải 6 chữ, mà là 6 ngàn chữ hay 6 vạn chữ, muốn TTg nói thật nhiều, thật rõ ràng...cho ngừời dân chúng tôi hiểu. Không thể tiết kiệm lời nói, tiết kiệm lời giải thích cho người dân khi trình bày một đối sách quan trọng với một kẻ thù như Trung Cộng. Và 6 câu chữ trên không có ý nghĩa gì ngoài việc là những câu chữ vô nghĩa, vô duyên và vô trách nhiệm với người dân chúng tôi. 

Nếu không thì với tính chất mập mờ, tối nghĩa, hiểu sao cũng được của cụm từ trên, thì người dân chúng tôi có thể hiểu rằng chính phủ đã có đối sách đầu hàng với TC như thế nào rồi qua 6 câu chữ hèn nhát này...

MTA

Thư ngỏ gửi “người khuất mặt khuất mày” - Ls Lê Công Định

Hôm nay một vài bạn hữu gửi đến tôi đường dẫn bài viết công kích cá nhân tôi trên báo Nhân Dân. Tác giả tên Vũ Hợp Lân, có lẽ là bút danh của một người không dám lộ diện công khai. Vậy tôi xin mạn phép trò chuyện với “người khuất mặt khuất mày” ở đây.
Nội dung chính của bài viết nhằm chỉ trích việc tôi bày tỏ lòng kính trọng đối với các chính khách và quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, cụ thể là cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Quả thật, tôi vô cùng kính trọng hai nhân vật lịch sử anh hùng đã ngã xuống vì quốc gia ấy. Nếu so sánh họ với các nguyên thủ và tướng lĩnh ngày nay trước mối đe dọa và hành vi xâm lấn của ngoại bang đối với lãnh thổ mà tổ tiên chúng ta để lại, thì lời ca ngợi của tôi dành cho hai vị e rằng chưa diễn đạt hết niềm cảm phục pha lẫn tiếc thương của tôi. Sự đời vẫn vậy, những người đáng sống thì lại chẳng may qua đời quá sớm!
Tướng Nguyễn Khoa Nam lúc quyết định tuẫn tiết, do không làm tròn bổn phận của một quân nhân, ắt hẳn đã không đến nỗi quá “tâm tư” vì không được thăng cấp bậc Trung Tướng trước khi xả thân bảo vệ lãnh thổ mà mình mang trọng trách. Một vị danh tướng không màng đến địa vị và bổng lộc, đã chọn cái chết oai hùng, không đáng để nhiều người trong đó có tôi kính trọng sao? Việc tôi “đứng về phía nào” chẳng lẽ cũng phải xin phép ai? Yêu ghét một con người, một nhân vật lịch sử, lẽ nào cũng phải theo “định hướng”? Luật pháp nào quy định thế? Thưa ông Vũ Hợp Lân, xã hội này có thể còn thiếu tự do, nhưng tôi không cho phép mình mất tự do trong tư tưởng của chính mình, vì tôi là Con Người! Ông có quyền trung thành với ai đó, nên dù vẫn tôn trọng ông, tôi không nhất thiết phải giống ông. Tôi khác.
Bày tỏ lòng kính trọng đối với cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, không có nghĩa là muốn tái lập trong tương lai một thể chế của quá khứ. Cũng tương tự, ngưỡng mộ Đức Thánh Trần Hưng Đạo và chiến công vĩ đại của ngài, không đồng nghĩa với ý định thiết lập một vương triều quân chủ đời nhà Trần vào Việt Nam ở thế kỷ 21 này. Và nếu tôi tôn trọng cụ Hồ trong tư cách một nhân vật lịch sử, như tôi vẫn luôn bày tỏ bất kể ai phiền muộn, thì trừ phi tôi bị tâm thần mới có ý mong muốn chế độ mà cụ Hồ thiết lập từ năm 1945 mãi trường tồn cùng với bao vấn nạn tham nhũng và vi phạm nhân quyền thế này! Viết như vậy đã dễ hiểu chưa ông Vũ Hợp Lân? Suy nghĩ theo cách ấy liệu sẽ bị suy diễn là có ý đồ chống và lật đổ chế độ chăng? Thú thật, nếu ông cố tình suy diễn theo hướng đó, thì không việc gì tôi phải e ngại hay sợ ông cả.
Dù sao cũng phải cám ơn ông Vũ Hợp Lân đã trích đăng công khai những câu chính trong các bài viết của tôi, vì điều đó vô hình chung quảng bá suy nghĩ của tôi đến một số độc giả mà tôi không có dịp tiếp cận. Chỉ tiếc là tờ báo ông dùng để đăng ít người đọc quá! Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hồi ở tù tôi rất thường đọc báo Nhân Dân, vì không một tờ báo nào khác được phép phổ biến trong khuôn khổ các trại giam ở Việt Nam dù là Thanh Niên hay Tuổi Trẻ của chính nhà nước này. Đọc để mỉm cười vui vẻ, thay vì xem hài kịch vốn không thể có trong tù.
Tôi chưa bao giờ tự xưng am tường sử học, vì đó là một lĩnh vực sâu rộng đòi hỏi nhiều năng lực và thời gian nghiên cứu, mà tôi thì chỉ dừng lại ở sự say mê học hỏi từ lịch sử cho riêng mình thôi. Tuy nhiên, có hồ đồ lắm không khi một “người khuất mặt khuất mày” viết vài ba dòng “vỗ mông ngựa” (mượn chữ của tác giả Kim Dung trong tác phẩm “Lộc Đỉnh Ký”) trên một tờ báo chuyên về tuyên truyền, chứ không chuyên ngành sử học, lại nhận định tôi “kém hiểu biết lịch sử” hoặc “xuyên tạc lịch sử”?
Để tránh tình trạng chụp mũ bừa bãi vô ích, tôi đề nghị ông Vũ Hợp Lân sớm tổ chức một mục đàm luận công khai và dân chủ với tôi về các vấn đề lịch sử Việt Nam hiện đại trên chính tờ báo Nhân Dân để độc giả rộng đường nhận định. Đây không phải là lời thách thức, mà là việc làm cần thiết để tránh tiếng “cả vú lấp miệng em” vốn thường dành cho những tay bồi bút, và cũng giúp tờ báo của ông nâng lên một tầm cao mới, thu hút thêm nhiều độc giả có đầu óc hơn. Ông đồng ý nhé?
Trân trọng, 
Lê Công Định

20/11/14

Thư viết cho con gái - Đừng quên ơn thầy cô...

Bỏ xừ rồi con gái ơi, hôm nay là 20/11 Ngày của các Thầy Cô giáo...Cha giật mình khi nhớ đến ngày tri ân các thầy cô giáo của cha, của cha mẹ của cha, của ông bà của cha ...Nhưng nói cho con gái biết không phải để khoe đâu, là tuy cha vô tâm trong ngày đáng nhớ này nhưng cha không lấy đó làm buồn đâu. Vì cha luôn luôn nhớ ơn và trân trọng các thầy cô giáo của mình, kể cả các thầy cô giáo không dạy mình trong suốt 365 ngày kìa....

Biết nói gì với con gái trong ngày đáng nhớ này nhỉ, con còn nằm trong nôi thì làm sao con biết được rằng trên đường đời từ nay cho đến khi con lớn lên thành người, đến khi con biết hẹn hò với thằng con giai nào đó thì con sẽ có những người xa lạ, mặt khó đăm đăm sẽ là người tiếp tay cho cha mẹ để dìu dắt dậy dỗ con...Dạy cho con những điều đáng quí mà cha mẹ không thể nào dạy được. Cha thì nhớ không quên những giây phút đầu tiên khi bà nội của con, tức là mẹ của cha đã giao cha cho một cô mẫu giáo rồi bỏ về. Bỏ cha lại cho cái mụ phù thủy ấy và một đám lít nhít quấn bím. Chúng nó đái ị đầy lên người cha và cái bà cô hắc ám ấy đã lôi cha vào nhà tắm xối nước và dùng chân để rửa đít cho cha khỏi các sản phẩm của cha thải ra....
Cha cũng chẳng giấu gì con khi phải nói là mấy tháng ở đó cha cũng bị cô giáo đó cấu véo cho vài lần, cũng như được cô khuyến mãi cho dăm bảy roi quắn cả đít...Nhưng sau này mỗi khi bà của con đến đón cha về thì cha lại sống chết bám chặt lấy cái bà giáo hắc ám ấy, nhất định không chịu về. Cha không biết vì sao nữa, nhưng cha nhớ cô giáo đầu tiên ấy của cha lắm, con gái ơi...
Rồi như một cái cây được chăm bón, cha cứ lớn lên trong vòng tay thân thương của cô giáo lớp nhỏ, thầy cô giáo lớp lớn, người trước trao cha cùng yêu thương đến người sau, người sau tiếp tay người trước dạy cha bao điều phải trái, bao chữ Thánh Hiền. Cha đã học những môn học khác nhau, với các thầy cô tên khác nhau, mặt mũi khác nhau nhưng đều giống nhau ở sự thương yêu cha, với dòng máu nhiệt huyết như nhau muốn dạy những điều tốt đẹp giống nhau cho cha của con...
Cha không còn nhớ mặt, nhớ tên những người thầy ấy nhưng những điều các thầy cô ấy dạy dỗ là thì cha không thể quên. Đó là sống thì phải làm người, phải yêu cha mẹ, ông bà tổ tiên, yêu quê hương đất nước...Những điều tưởng nhỏ nhưng không nhỏ, những điều tưởng lớn nhưng không lớn qua những lời dạy bảo giản dị của thầy cô..
Thôi, nói nhiều con cũng không hiểu đâu, vì con cũng sẽ giống như cha thôi, những lời dạy của thầy cô giáo mình như những điều thiêng liêng lắm, mà càng lâu thì ta mới càng thấm thía, mới hiểu ra và trân trọng những con người có danh hay vô danh đó. Và cha con mình sẽ ghi nhớ mãi những con người đó vì một tấm lòng và một cái tên. Đó là các thầy cô giáo của chúng ta. Xã hội chúng ta có người theo đạo, có người không. Có người tôn thờ thần thánh, có người không, nhưng không ai là không tôn thờ, không biết ơn những người thầy của mình. Chỉ có những kẻ đáng chết mới không biết điều đó.
Con gái ơi, trong xã hội ta ngày nay thì những người thầy cô ấy là những con người đáng kính trọng đấy con ạ. Họ không phải là thần thánh nhưng cha muốn sau này con hãy kính trọng họ như thần thánh. Không, không phải như thần thánh, mà dưới thần thánh một chút, là những người thầy đáng kính của cả cha và con mình đấy con gái nhé...
Mai Tú Ân

18/11/14

Tại sao không chất vấn Quốc Hội...

Tại sao không có ĐBQH nào chất vấn Bộ Trưởng CA rằng, nạn lạm dụng vũ lực trong ngành CA, AN gia tăng, tại sao có nhiều người dân chết bí ẩn ở đồn CA, nơi lẽ ra phải là nơi an toàn cho tính mạng của người dân chứ. 



Tại sao xử những CA viên có tội làm chết người nhẹ như thế, cho dù là vô ý chết người. Tội vô ý làm chết người của người trong ngành CA thì phải xử nặng hơn người dân thường cùng tội, vì CA được trang bị quyền hành, trang bị vũ khí thì không thể xử như người dân thường được...Và xử như vậy kẻ có tội còn không chấp nhận, hung hăng đá đổ ghế ngay tại phiên tòa, gây một hình ảnh vô cùng xấu xa đối với người có trách nhiệm bảo vệ pháp luật...
Tại sao không ai lên tiếng chất vấn về tiếng kêu phản đối của Ls Lê Thị Công Nhân (hình) khi bà cùng gia đình và một số thành viên đi dự một đám ma bình thường của một thành viên Xã Hội Dân Sự ở Hải Phòng thì bị CA kiêm giang hồ o ép, đe dọa gây nguy hại đến bản thân cùng gia đình, phụ nữ trẻ con đi cùng...Tại sao không ai chất vấn về tiếng kêu cứu của một phụ nữ tên Lụa bị CA hành hung đến mức phải nhập viện khi đi dự phiên tòa xử Bùi Hằng, một phiên tòa công khai không cấm ai cả...
Tại sao không ai lên tiếng về sự lộng hành của đám Giang hồ quốc doanh này mỗi khi chúng xuất hiện đầy quyền lực, bên cạnh quyền lực để đối phó với những người đấu tranh dân chủ hòa bình và bất bạo động ngay cả khi họ chẳng làm gì cả...
Tại sao phải canh chừng nhà của họ, theo dõi họ, cấm cản họ trong những công việc bình thường hàng ngày trong lúc họ không làm gì sai pháp luật...
Phải chăng chế độ mật thám, công an trị đang thắng thế trên đất nước này...
MTA

Ông bộ trưởng "nếm phân"...

Dĩ nhiên đây là nếm phân hóa học, và ý của bộ trưởng bộ Công thương Vũ Huy Hoàng muốn có một ví dụ chính xác về việc các nhân viên của bộ ông vì thiếu phương tiện nên là đã phải dùng miệng để nếm phân bón xem chất lượng. Chính xác là như vậy. Nhưng mọi người cũng có thể hiểu, qua câu nói trời ơi của ông trên diễn đàn Quốc Hội rằng, nhân viên của ông đã nếm phân. NẾM PHÂN ! cũng hoàn toàn chính xác, không bắt bẻ đi đâu được, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Và đưa bản thân ông bộ trưởng biến thành một kẻ ngô nghê nhất cũng như cả bộ máy chính phủ rơi vào một cái thế vô duyên chẳng giống ai...


Và cái thế bi hài này lại do ông, hoàn toàn vì ông gây ra chứ chẳng vì ai cả. Một vị Bộ trưởng, ở một vị trí quan trọng như thế, với cương vị lãnh đạo một bộ như thế mà phát ngôn sai sót như thế, ngớ ngẩn như thế thì chỉ có thể tự trách mình. Chắc chắn trình độ của ông là phải rất cao rồi, Đông Tây Kim Cổ đã thông, trên Trời dưới Đất cũng tường, thì hẳn ông phải hiểu chữ nghĩa, ngôn từ Việt Nam chứ...Và lúc nào dùng chữ nào, lúc nào không dùng chữ nào thì hẳn ông phải biết chứ...Là một lãnh đạo, một bộ mặt của chính phủ thì ông không thể dùng những câu chữ tối nghĩa, ẩn ý hay câu chữ hiểu sao cũng được mà phải dùng đúng ngôn từ tiếng Việt. Ấy là chuyện bình thường của người có chữ, có văn hóa...
Ví dụ như thành ngữ Trên bảo dưới không nghe thì vừa có nghĩa là cấp trên bảo, cấp dưới không nghe nhưng cũng còn nghĩa dung tục khác nữa.
Rồi chữ vùng miền như ra ngoài Hà Nội, bạn bè có thể alô rủ nhau đi chơi bời, vì chữ chơi bời này có nhiều hàm ý rất rộng. Đám thanh niên có thể lê la rượu chè, bù khú với nhau rồi thôi cũng gọi là đi chơi bời. Nhưng ở miền Nam thì chơi bời còn có nghĩa là chơi bời trai gái hoa tình..
Trong một tiệc nhà hàng, người Bắc có thể nói là đi vệ sinh, nhưng người miền Nam phải nói là đi toa lét...
Ở miền Nam, cái máy cát sét, máy vi tính người ta gọi là máy và vô tư nói như thay cái máy mới, đổi cái máy cũ lấy máy mới, rửa máy (ăn mừng khao máy mới), nhưng ở miền Bắc thì không thể nói như vậy được...
Có hàng trăm ví dụ như vậy để biết rằng từ ngữ có thể dùng ở nơi này nhưng không thể ở nơi khác, với giới này những không thể với giới khác cũng như lúc này gọi nhưng lúc khác không thể gọi, tuy cùng một chữ những có thể có nhiều nghĩa....Và người ta chỉ có thể biết cách dùng chữ, biết cách xử lý câu chữ khi người ta có một quá trình học, hành, thẩm thấu...
Và một người như ông Bộ Trưởng thì phải biết, phải hiểu tất tần tật những qui tắc của phép ăn, phép nói lịch sự thành văn hoặc bất thành văn đó...Vì sao ? Vì ông là Bộ Trưởng, ông phải biết...
Người dân có thể nhầm lẫn, có thể không biết nhưng là bộ trưởng thì ông phải biết. Nếu không biết thì có lẽ nên học theo cách mà bà BT Y Tế Nguyễn Thị Kịm Tiến khuyên các bác sĩ là nên đi học văn đi. Nếu không thì ông đừng làm bộ trưởng nữa.
Và với tất cả sự kính trọng, không thể không phong tặng câu nói trên của ông là câu nói "hay" nhất trong năm, cũng như không thể không gọi ông bằng một cái tên mới, cái nick name là : "Bộ trưởng nếm phân"...
Mai Tú Ân

16/11/14

Đúng là hết khôn dồn đến dại...

Những rối ren, những xu hướng, những bè cánh, những nỗi lo sợ hiển nhiên của người xấu..v..v..nên rất dễ hiểu khi Văn phòng QH lúng ta lúng túng, lúc thì thông báo "không cho" báo chí đưa tin, rồi sau đó lại "cho" báo chí đưa tin về việc bỏ phiếu tín nhiệm. Nhưng lại cũng rất khó hiểu khi ông chủ nhiệm văn phòng QH Nguyễn Hạnh Phúc nói lý do một cách rất trẻ con :"Nhầm lẫn".


Ô, hô...là người dân bình thường thì ai cũng biết làm gì có chuyện nhầm lẫn giữa "Mời khách" với lại "Đuổi khách", làm gì có chuyện nhầm lẫn giữa "Tự do" báo chí với lại "Không tự do" báo chí...Thế mà vẫn nói được mà lại là ở cơ quan quyền lực cao nhất.
Nhưng rồi lại khó hiểu khi ông Chủ Nhiệm VP QH tiếp tục nói về việc tự do thoải mái cho các ĐBQH ta :
“Bây giờ thì hội trường của ta cũng rộng rãi rồi, đại biểu ngồi đâu cũng được, ngồi trong hội trường cũng được, về các đoàn của mình ghi phiếu cũng được, sau đó hẹn nhau 30 phút quay lại. Như vậy thì các đại biểu không phải chịu áp lực gì, thoải mái thời gian suy nghĩ, cân nhắc trước khi ghi vào lá phiếu”, ông Phúc lý giải.
Ô, hô....thưa ông Hạnh Phúc, đại biểu có bị áp lực hay không thì làm sao biết được nhưng cần "thoải mái để suy nghĩ, cân nhắc..." thì không có đâu. Vì quyết định ghi gì, bầu gì thì ĐBQH đã có sẵn trong đầu rồi. Cũng như mọi việc bầu cử hợp pháp, ví dụ như bầu HĐQT trong công ty chẳng hạn thì chẳng có ai phải suy nghĩ, cân nhắc lâu đâu vì họ đã quyết điều đó từ trước rồi, qua một quá trình đánh giá lâu dài rồi.
Và lại thêm một điều khó hiểu nữa khi để cho ĐB ngồi đâu cũng được, ngồi hội trường cũng được, về các đoàn ghi phiếu rồi 30 phút sau quay lại cũng được. Vậy thử hỏi trong các cuộc bầu cử, người dân có được cầm phiếu về nhà rồi sau đó quay lại không ? Chắc chắn là không được rồi, vì đó là nguyên tắc bầu cử mà. Vậy tại sao ở QH ta lại cho phép. Có phải là một chiêu trò, đem phiếu về đoàn để thảo luận, để rồi nhận sự chỉ đạo của các anh nhớn trong đoàn không ? Thậm chí "bầu" trước luôn ở đoàn không ?

MTA

Ngồi nhầm chỗ...

Trong toà nhà Quốc Hội mới của ta, một ông nghị này nói với ông nghị kia :
- Ông là quan chức Đảng, quan chức chính phủ sao ông lại ngồi trong toà nhà chỉ dành cho những người được dân bầu này. Có phải ông ngồi nhầm chỗ của tôi không ?
- Không. Không phải tôi ngồi nhầm chỗ của ông mà là cả tôi với ông đều ngồi nhầm chỗ. Vì có thằng nào được dân bầu đâu...
MTA

14/11/14

Thảo nào ông Dũng "lò vôi" phải đóng cửa Đại Nam...

Tình cờ đọc được một bài trên M.Trandaiquang.net, thấy có bài trả lời của ông TS Nguyễn Đức Kiên, Phó chủ nhiệm ủy ban kinh tế của Quốc Hội về vụ việc ông Huỳnh Uy Dũng và Đại Nam đóng cửa, ta thấy ngay tại sao ông Dũng lò vôi phải đóng cửa ĐN rồi...


Rất đơn giản, là vì đường đường là một vị ĐBQH, Phó chủ nhiệm UBKT của QH nhưng qua bài trả lời phỏng vấn ở dưới thì ta thấy ngay ông Nghị này đã trả lời như một quan chức chính quyền chứ không phải là một vị đại biểu dân cử. Không hề mảy may quan tâm đến một vụ việc có thể nói là đang dậy sóng dư luận, ông phán ngay như một ông chủ tịch BD thứ 2 vậy. Từ cách trả lời, cách đặt vấn đề, cách nhìn nhận vấn đề thì hoàn toàn là một ông quan cách, đứng một chiều, nói một chiều và bênh vực một chiều...
Và những câu trích của ông Kiên :
"Ở đây, ta phải nói rằng Nhà nước không đi tranh chấp với doanh nghiệp, chính quyền nhân dân không đi tranh chấp với doanh nghiệp, mà việc đóng cửa doanh nghiệp là quyền của họ, mình phải tôn trọng quyền chủ sở hữu này của doanh nghiệp. Họ đóng cửa là quyền của họ. Vợ chồng lấy nhau còn ly hôn được nữa là, doanh nghiệp đóng cửa lại đổ cho do tranh chấp là không phải".
MTA không hiểu ông Nghị quan chức này làm sao mà có thể phát ngôn như thế được. Nhà nước không đi tranh chấp với doanh nghiệp, chính quyền nhân dân không đi tranh chấp với doanh nghiệp là sao ? Nhà nước thì cũng như một định chế, nói rộng ra thì cũng là một doanh nghiệp, một doanh nghiệp quản lý và thừa hành pháp luật tại sao lại không có tranh chấp với doanh nghiệp khác. Trách nhiệm của họ (NN) là phải đảm bảo doanh nghiệp khác hoạt động đúng pháp luật và phải ra tay can thiệp nếu doanh nghiệp khác có dấu hiệu vi phạm pháp luật chứ. 
Và đó chính là sự tranh chấp đương nhiên và bình thường trong một nền kinh tế thị trường. Như ta thường nghe thấy ở nước Mỹ, trong các phiên toàn rằng, Chính phủ Mỹ kiện công dân X, Y...về tội này tội kia. Hoặc như gần đây chính phủ Mỹ đã kiện công ty Microsop của Bill Gates về tội độc quyền, và ngược lại công dân Mỹ, cty Mỹ cũng kiện ngược lại. Và chuyện NN có tranh chấp với doanh nghiệp, với tổ chức, với công dân hoặc ngược lại là chuyện bình thường như đã diễn ra, đang diễn ra và sẽ còn diễn ra...
Vậy mà ông Kiên đã phủ toẹt những việc tranh chấp qua lại đó nghĩa là sao ? Và ông lại nâng cao quan điểm là "chính quyền nhân dân" không tranh chấp để nhằm nhấn mạnh điều gì ? Không tranh chấp vì đơn giản là chính quyền chỉ dùng sức mạnh, dùng uy quyền đề bóp mồm bóp miệng doanh nghiệp phải không thưa ông Nghị Kiên ? 
Tiếp tục nhé...Những lời nói tiếp theo của ông Kiên này thì quả thực là những lời nói vô trách nhiệm, hằn học nếu không nói là đểu giả của một vị ĐBQH khi nói về một con người, một doanh nghiệp đang bức xúc, đang kiện cáo chính quyền địa phương, và cái doanh nghiệp ấy đang chết :
"Việc đóng cửa doanh nghiệp là quyền của họ, mình phải tôn trọng quyền chủ sở hữu này của doanh nghiệp. Họ đóng cửa là quyền của họ. Vợ chồng lấy nhau còn ly hôn được nữa là, doanh nghiệp đóng cửa lại đổ cho do tranh chấp là không phải".
Thưa ông ĐBQH Nguyễn Đức Kiên, không phải họ đóng cửa chơi vài ngày, mà là đóng luôn, tức là cơ nghiệp cả đời của họ đã hết, đã chết...Chủ chết, người làm công chết, thuế má thất thu...chứ không phải như vợ chồng ly hôn. Vì ly hôn thì cả hai vẫn sống, còn đây là chết một bên doanh nghiệp, còn bên kia là chính quyền không chết...Vậy mà ông lại nói một cách đểu giả là "tôn trọng quyền của họ"...Nghe hoàn toàn giống với kiểu nói là nó muốn tự tử chết thì chết, mình phải tôn trọng ý nó vậy.
Rồi ông phán là phải nghe hai chiều, tin tức trên báo chí đều là do ông Dũng lò vôi tung ra. Làm như ông Dũng là người nắm báo chí vậy. Chưa kể câu này thấy quen quen, giống câu thời trước hay nói là : đồng bào đừng nghe đài địch...
Còn nhiều những câu rất không vô tư của ông Nghị này khi nói về vụ việc, mà vì giới hạn của bài viết nên không đưa ra.
Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng thấy là ông Dũng lò vôi đã đứng ở đâu, và đối đầu với ai rồi. Nên ông ta phải đau khổ đóng cửa khu du lịch Đại Nam khi biết "kẻ địch" của ông đâu phải chỉ mỗi anh chủ tịch tỉnh BD đâu.
Một vị ĐBQH mà không hề có một chút quan tâm đến nơi mà ông phải có trách nhiệm tìm hiểu, bảo vệ...Đó là dân. Có thể dân sai, hay đúng nhưng ông không phải là người đứng về phía ngược lại với người dân như thế để phán như là một ông quan chức nhà nước, và phán cái giọng như thế, lời lẽ như thế thì thật xúi quẩy cho doanh nghiệp nào ở trong cái vòng cương tỏa của một ĐBQH, Phó chủ tịch UBKT QH như của ông nghị Nguyễn Đức Kiên...

Mai Tú Ân


Trung Cộng không phải là bạn...

Với những gì đã trải qua trong lịch sử hiện đại của chúng ta thì Việt Nam nên xác định CHNDTH là một nhà nước không thể làm bạn được. Đất nước và dân tộc ta không làm bạn với Trung Cộng được. Muôn đời không thể, cho đến khi cái nhà nước đáng nguyền rủa đó trả lại cho chúng ta tất cả đất đai, biển đảo của tổ tiên chúng ta ...hoặc cho đến khi chúng tự diệt vong đi.


Dân VN căm ghét TC như dịch hạch và đó là một thực tế hiển nhiên, và lãnh đạo đất nước cần phải tôn trọng thực tế hiển nhiên đó bằng cách thể hiện thực tế đó. 
Lãnh đạo VN không nên tham dự những hôị họp tào lao trên đất TC, và nếu phải đi những hội nghị quan trọng trên đất TC thì không cần mặc áo Tàu Cộng, không cần phải bắt tay với TC...Không nên chứng minh cho thế giới thấy ta với TC đang thân thiện, cũng không cần phải lịch sự, ngoại giao với TC vì chúng ta không được làm thế, vì như thế là trái với lòng dân Việt Nam.
Chúng ta không cần phải ca ngợi Trung Cộng, dù nó có đáng ca ngợi. Chúng ta không cần sự giúp đỡ của TC, dù nó có đưa tay ra giúp. Chúng ta không cần thân thiện với TC dù nó có tỏ ra thân thiện. 
Chúng ta chẳng phải ngại ngần gì mà không phân biệt đối xử với doanh nghiệp của TC như trong vụ Bauxit trước đây, hay vụ giao đất cho doanh nghiệp của TC ở vùng đèo Hải Vân như hiện nay, hay giới hạn vụ lao động của TC ở Vũng Áng...
Mặc dù làm những điều trên thì không được ngoại giao, không được thân thiện, không được đúng với luật ĐTNN...nhưng chúng ta không hề phải xấu hổ mà ngược lại, còn ngẩng cao đầu khi làm những việc đó một cách mạnh mẽ, bền bỉ, không khoan nhượng...vì chúng ta không cần thân thiện, không cần hữu nghị với kẻ ăn cướp luôn o ép, đè nén chúng ta là CHND Trung Hoa.
Và toàn dân Việt Nam sẽ hạnh phúc lắm nếu một ngày nào đó thức dậy, thấy cái thể chế bị căm ghét nhất trên thế giới ấy đã không còn tồn tại dưới ánh sáng mặt trời...
MTA

12/11/14

Đạo làm quan...

Làm quan, quan nhỏ hay quan lớn thì đều phải có cái đạo đức, cái lương tâm, cái liêm sỉ...nói chung là có nhiều cái mà đều là do cái đạo, cái tâm, cái liêm sỉ....của đạo làm người mà ra, mà nâng tầm lên theo với chức quan. Làm người thì phải giữ đạo làm người. Làm quan thì ngoài giữ đạo làm người thì còn có những trách nhiệm mà tự người làm quan phải thấy, phải học, phải làm để giữ gìn đạo ấy thì mới xứng là người dẫn dắt người dân, xứng đáng với đạo làm Người, với chữ Người viết hoa.


Ví dụ như một anh quan phường văn hóa thì anh ấy không thể để con cái dính dáng đến nghiện ngập, vợ không làm nhà chứa...Và nếu có dính đến, thì tuy chưa bị pháp luật động đến, anh ấy cũng bỏ không làm quan nữa. Ấy là đạo làm quan nhỏ.

Một ông quan to thì không để gia đình giàu có đến nứt đổ đống vách, ruộng vườn bát ngát, ba ngày tiểu yến, bảy ngày đại yến...trong khi dân tình của mình còn bữa đói bữa no, trường học tàn tạ, học sinh nhếch nhác...thì dù không bị pháp luật động đến, ông cũng không làm quan nữa. Ấy là cái đạo làm quan to.

Ấy vậy mà trong khi nước Việt Nam ta đang khó khăn, người nghèo vẫn nghèo, người kinh doanh thì khó khăn, vậy mà liên tiếp các vụ công khai tài chính lòi ra những điều mà những người làm quan còn biết nói chi đây với những người dân. Và người dân nhìn vào biết cười hay khóc...Thử hỏi có Trời Đất nào chứng giám cho việc quan chức giàu có gấp muôn triệu lần người dân hay không ? Thử hỏi có Thánh Thần nào bênh vực cho việc quan chức ăn trên ngồi trốc lại giàu có tuyệt đỉnh trong lúc tuyệt đại đa số người dân còn lầm than đói khổ hay không.
.
Ông Chủ tịch quốc hội sao không nói với cô em gái rằng :"Em ơi, đừng làm giàu có quá trong khi dân ta, đất nước ta còn nghèo lắm. Người dân thì làm giàu thế nào cũng được nhưng em thì không được vì em là người nhà của anh.

Ông Thủ tướng không nói với con gái và con rể rằng :"Các con ơi, các con đừng làm giàu quá, đừng phô phang như thế khi cha đang làm quan. Con đừng mua đội bóng ở bên Mỹ như thế dù có lợi bao nhiêu đi nữa. Đất nước ta còn nghèo lắm, còn kêu gọi nước ngoài đầu tư tiền vào thì sao lại mang tiền đi. Người dân làm được nhưng các con không làm được vì các con là người nhà của cha.

Ông chủ tịch tỉnh Bình Dương sao không nói với gia đình :"Người dân có thể có hàng ngàn vạn héc ta cao su nhưng nhà ta không thể có được.

Nhưng cả ba ông trên không ông nào nói những điều cần phải nói trên, và việc đó đã diễn ra như nó đã diễn ra. Và cũng không biết có ông quan nào nói những điều cần nói, làm những điều cần làm để chứng tỏ cái đạo làm quan của các ông hay không ? Các ông có còn cái đạo làm quan, thậm chí có còn cái đạo làm Người nữa hay không...

Mai Tú Ân

11/11/14

Chữa bệnh cho ông nghị Phước...

Ông Nghị Hoàng Hữu Phước bị kết luận là tâm thần nhẹ khi ông viết Blog chửi bới các đại biểu như Dương Trung Quốc, Trương Trọng Nghĩa, cũng như đã từng viết thư cho Sadam Hútxen bàn về liên kết với Bắc Triều Tiên chống Mỹ...

Tâm thần nhẹ tức là bị man man, mây mây, tưng tưng, tửng tửng, chập chập cheng cheng, chập cheng, ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, ngớ ngẩn, man mát, chạm điện, mát dây, ấm đầu, sập hầm, té giếng, đu cột điện, mát, tửng, điếc não, thần kinh tọa...v..v...(Gớm, ngôn ngữ VN ta phong phú quá). Tóm lại là bị dở hơi. Nhưng tại sao bác í lại bị như rứa trong khi bác í vưỡn là ĐBQH xứ ta, vưỡn ở cơ quan quyền lực cao nhất, bác í vưỡn ăn cơm chứ đâu có...
Nhưng theo Đông y sĩ tài danh MTA bắt mạnh chẩn đoán từ xa (đoán gần sợ bị lây) thì em ĐBQH ni có những triệu chứng đáng lo ngại về sinh lý, rồi tâm lý rồi trở thành tâm trạng...Nhìn mặt bác hãm cực là biết rồi. Trong âm dương ngũ hành, sợ nhất là Âm Dương không hòa hợp. Bác Nghị Phước này của chúng ta đang có những biểu hiện lâm sàng về thời kỳ Tiền mãn kinh, hoặc đang bị bốc hỏa vì thiếu âm, cần âm và mong âm như con mong ti mẹ, như ruộng hạn mong mưa rào. Bệnh ni dễ gặp nơi các anh mắc tội đại bất hiếu với vợ, bị vợ phạt vạ, hoặc các anh sống ở hoang đảo hay sống lâu ở trong tù. Bệnh ni nếu không trị gấp sẽ chuyển qua đồng tính, chuyên lắp ghép...
Đông y ta gọi đó là giai đoạn bị ám khí, chướng khí vì bị Bí hạ, phá Thượng. Tức là kho chỉ nhập mà không xuất, chỉ vào mà không ra sẽ khiến cho đầu não bị tức nước vỡ bờ vì dương khí bốc lên ngùn ngụt khiến trung ương bị mất kiểm soát vì hạ không có đường ra, ngõ ra và nơi ra (cũng như nhau). Chứng bịnh ni khó nói nên ta nói văn chương là bịnh :
Ngày chỉ nghĩ đến mẹ, đêm mơ thấy mẹ để khóc trước mặt mẹ...
Chắc có lẽ bác bị vợ cấm vận vũ khí sát thương lâu dài nên sinh ra chứng Tích khí, tồn tinh, tẩu hoả nhập ma...dễ sinh ra tâm tư...Sinh ra Cùng Tất Biến, không nói nhảm thì lại xé quần xé áo, hoặc tệ hơn là tự huỷ hoại tài sản XHCN (QH) khi nhúng dế vào nồi nước sôi để hạ hoả...
Cần phải nhanh chóng khơi dòng, phải làm sao cho hạ thoáng thì thượng mới thông, âm dương giao hợp thì bệnh mới không phát nặng thêm nữa...
Chỉ có một cách duy nhất để chữa bệnh ni cho bác, và cần phải chữa ngay, nhanh, nhiều, liên tục và không mệt mỏi...Còn đối tượng thì dễ ợt vì dạo ni có vụ hối lộ tình dục rồi. Chúc bác nghị Phước mau khỏi bệnh để tiếp tục phục vụ nhân rân...
MTA

7/11/14

Tâm tư - Ông BTQP Phùng Quang Thanh "tâm tư"...

"Không được phong tướng, anh em...tâm tư" BTQP Phùng Quang Thanh đã tâm tư tại quốc hội như rứa khi đòi phong thêm tướng tá lả nữa. Dĩ nhiên là phong tướng cho người của ông, của băng nhóm ông trong Bộ QP. 

Oh, hô...Có ông tướng nào không muốn thêm một, hai sao vào lon của mình không, bao nhiêu quyền lợi, bao nhiều bổng lổng, bao nhiều quyền lực cũng từ ngôi sao gắn thêm đó. Nên các ông tướng của ta, ông nào chả tâm tư. Có điều chiều các ông, chiều theo ông BT họ Phùng (xòe) này thì mỗi năm nhà nước quân đội lại tốn thêm biết bao nhiêu tiền đóng thuế để trả tiền lương, tiền nhà cửa tiêu chuẩn, tiền xe pháo, tiền lính gác, bảo vệ..v..v.. Để phong chức tướng cho các ông chỉ đeo lon tướng mà không có gì để làm, không có lính để chỉ huy, không có giặc để đánh...
Sao cái hồi Tàu Cộng đem giàn khoan sang cắm thì các ông tướng nhà ta lặn không sủi tăm nơi mô, hơn 400 ông tướng, từ đại tướng đến thiếu tướng mất hút con mẹ hàng lươn, đẩy các chiến sĩ CS biển với ngư dân ra đối đầu với giặc. Còn ông BTQP Thanh béo thì tươi cười ăn nói trớt quớt với giặc, nhận giặc là anh em trong nhà. Tưởng ông đã thấy nhục, tự bắn vào đầu vì tủi hổ khi đường đường là vị tướng cầm quân biết nhục, biết hổ vì chức danh tướng chứ. Hoặc cũng biết xấu hổ với các chiến sĩ thuộc quyền mà hành xử như một vị tướng không hoàn thành nhiệm vụ, từ chức để khỏi tủi hổ cho quân đội, khỏi tủi hổ cho những người lính của ông chứ... 

Ai dè giờ thiên hạ thái bình, giặc đã xa rồi thì ông vẫn còn sống, vẫn trâng tráo xuất hiện để đòi quyền lợi cho các đàn em của ông, đòi hỏi phong vương phong tướng cho những kẻ không xứng đáng, những kẻ mà ông nói rằng "anh em tâm tư". Nếu có tâm tư thì cả nước VN này tâm tư, cũng như cả vạn những người lính quèn, các thương binh, gia đình liệt sĩ tâm tư lắm vì cuộc sống của họ còn lắm tâm tư lắm lắm. Và trong lúc đất nước đang nợ ngập đầu thì ông cùng những đàn em phè phỡn của ông lại đòi tâm tư để phè phỡn trên đầu đầu dân đen, lính quèn...

Tâm tư kiểu ông đại tướng Phùng Quang Thanh và các đàn em tướng tá tâm tư của ông giống như tâm tư của thằng lừa đảo muốn lừa thêm tiền của nạn nhân, của gái đĩ muốn vòi thêm tiền của khách làng chơi, và của kẻ trâng tráo vô liêm sỉ muốn được trâng tráo vô liêm sỉ thêm nữa...
MTA

4/11/14

Anh giữ ngựa (phò mã) của thủ tướng ta chơi ngông...

BBC đưa tin Nguyễn Bảo Hoàng, chàng rể của đương kim thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng đã cùng cổ đông mua thành công một CLB Bóng Đá Nhà Nghề Mỹ (MLS) với số tiền 100 triệu đôla. 

Đất nước Việt Nam ta ngày càng giàu có, tiền nhiều quá, không biết làm gì cho hết. Cho trẻ em đói, trường nghèo, bệnh viện cùi bắp, vùng sâu vùng xa...thì không ai nhận cả. Làm từ thiện thì biết ai khổ, ai nghèo trên đất nước tiền rừng bạc bể này mà cho. Cho không khéo để người ta còn chửi cho. Nên đem ra nước ngoài cũng phải thôi. Ta cho bọn tư bản Mỹ biết thế nào là tiền nhé, tiền đô la hẳn hoi. Giờ đã đến lúc vùng lên cho chúng biết tay. Ta sẽ dùng hàng triệu triệu, tỉ tỷ đô la đầu tư ngược lại chúng, ta sẽ oanh tạc chúng bằng đô la để giả thù cho ngày xưa...
Công nhận phò mã ta tài kinh bang tế thế thật. Ít năm trước có ai biết chàng chăn ngựa ở mô, mà ngay cả ông bố vợ phải đấm của chàng cũng không biết đang khăn rằn quần đùi trốn ở rừng nao. Thế rồi như ăn mày nhứt dắt theo ăn mày nhì, chớp mắt một cái giờ đã thành đại gia nhất nước dắt đại gia nhì nước cùng nhau đi lên...

Cũng dắt tay nhau như rứa là đương kim QH chủ tịch với em gái Nguyễn Hồng Phượng. Cũng ít năm trước hai anh em chân còn dính phèn cắm đầu nhổ cỏ trên cách đồng chiêm trũng nào đó thì giờ cũng lên hàng đại gia với cô em gái,(mà cũng ít năm trước là chủ cửa hàng in sang lậu băng) thì giờ tài sản chỉ tính một phần cổ đông thôi cũng có đến 3.400 tỷ đồng (chóng mặt quá không tính được ra đôla)
Dân đen VN ta sướng quá chời, tự hào ngùn ngụt vì thấy người Việt tài giỏi, làm ăn phất lên như chuột sa chĩnh gạo. Ôi, phải chi ngày xưa cha mẹ Chủ Tịch QH đẻ ra trăm đứa con gái nhỉ...Ôi, phải chi vợ chồng TTg có ngàn cô con gái nhỉ...
Thì đã xóa nghèo cho bao anh nghèo mạt xứ Việt sẵn sàng làm phò mã, rể, tình nhân, đĩ đực, phi công trẻ...để là giàu cho đất nước.
Cười mà muốn khóc...
MTA

2/11/14

Cách mạng 1/11/1963, một chế độ tốt đã lật đổ một chế độ tốt hơn.

Ngày đó, một nhóm quân nhân do tướng Dương Văn Minh cầm đầu đã làm một cuộc Cách Mạng lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm, lật nhào luôn nền Đệ Nhất VNCH. Ông Diệm và người bào đệ thân thiết, ông Ngô Đình Nhu đã bị giết một cách bí ẩn và tàn bạo sau đó một ngày (2/11/1963). Mấy tháng sau thì người em nữa của ông Diệm là ông Ngô Đình Cẩn cũng bị đưa ra Tòa Án Quân Sự của HĐQN CM, bị kết án tử hình và bị xử bắn ở pháp trường Chí Hòa ngày 9/45/1964. Vậy là cùng với người anh cả là Tổng đốc Thanh Hóa  . Người ta nói Mỹ là nhân tố chính nhưng thật ra không hoàn toàn là vậy. Sẽ không thể lật đổ được chế độ NĐD nếu không có những yếu tố như Phật Giáo, các tướng lãnh quân đội, cả người quyết chí làm CM, lẫn những người bất mãn, cơ hội...cũng như những sai lầm của chính chế độ đó. Sẽ không công bằng nếu không nói đó là những ngày vui mừng rất lớn của dân chúng miền Nam khi lật đổ ông Diệm. Điều bình thường sau một cuộc CM thành công. 


Và ngày lật đổ nền Đệ Nhất Cộng Hòa được lấy làm ngày Quốc Khánh khai sinh ra nền Đệ Nhị VNCH. Và như một lẽ tự nhiên được làm vua thua làm giặc. Nền Đệ Nhất CH vừa bị khai tử, mà ông Diệm, gia đình ông, chính quyền của ông, đảng Cần Lao Nhân Vị và bất cứ cái gì liên quan đến đều bị chà đạp, bị phỉ nhổ, và bị xuyên tạc...của chính những người vừa khai tử nó. 
Và ngư ông hưởng lợi, chế độ CS miền Bắc đã không bỏ lỡ cơ hội trời cho này, khi ông Trời qua những ông tướng trong HĐCM đã tiêu diệt được một đối thủ xứng đáng nhất, dẻo dai và kiên cường nhất của họ.  để mạt sát tất cả. Dĩ nhiên cái gì đã chết thì không thể cãi, hay biện mình được, kể cả chế độ lẫn người của chế độ ấy. Đó là nguyên tắc Người Thắng Bao Giờ Cũng Đúng...
Nhưng qua thời gian, khi tiếng hò reo mừng rỡ của ngày Cách Mạng 1/11 nhạt nhòa dần, khi những người anh hùng của cuộc CM ấy đã không còn là anh hùng nữa trong mắt người dân thì mọi sự lại được trở về với sự thật, cái gì của Xeda phải trả lại cho Xeda, của lịch sử trả lại cho lịch sử...Và phải trả lại cái gì của ngày 1/11/1963.
Chính phủ ông Ngô Đình Diệm từ thờ ông còn làm Thủ Tướng của Quốc Gia Việt Nam của Quốc Trưởng Bảo Đại đã làm những việc đáng ca ngợi như từ chối ký Hiệp Định Giơnevơ chia đôi đất nước, lo ổn định cuộc sống cho gần 1 triệu đồng bào di cư cùng chính sách Người cày có ruộng. Xây dựng nền tảng chính trị, quân sự, văn hóa, pháp luật..v..v..cho các Đệ 1, 2 CH.
Chế độ Ngô Đình Diệm không phải là một chế độ độc tài, gia đình trị...Chế độ ấy được bầu cử dân chủ tự do mà nên, và dựa trên những nguyên tắc mà thế giới dân chủ tự do vẫn dựa vào. Và trên cơ sở đó thì đó vẫn là một chính quyền của dân, phục vụ dân...Do những yếu tố khách quan như đang đối diện với một cuộc đối đầu một mất một còn với chế độ CS ở miền Bắc, cũng như trình độ dân trí hồi đó nên dễ bị cho là độc tài, gia đình trị...
Ông Ngô Đình Nhu là em ruột nhưng không giữ bất cứ một chức vụ nào trong chính quyền. Ông là một cố vấn không ăn lương cho người anh TT...nhưng với một con người thâm sâu, sắc bén, ông dễ khiến cho người dân có cảm tưỏng ông là ông thần quyền lực. Ông em nữa là Ngô Đình Luyện làm đại sứ lưu động ở Châu Âu, một chức vụ tào lao hữu danh vô thực. Ông em út Ngô Đình Cẩn, "Hung Thần Miền Trung" té ra lại chỉ là một tiểu địa chủ ít học, ăn trầu bỏm bẻm và hút thuốc rê phì phèo. Ông cũng không có vợ con giống như ông anh TT, hết lòng phụng dưỡng mẹ già và cũng giống như toàn thể dòng họ Ngô Đình, anh em họ đều hết lòng kính Chúa...Ông NĐC không phải là một người làm chính trịc tài năng như những người anh danh tiếng của ông, nhưng ông vẫn có những phẩm chất của dòng họ ấy khi ông ung dung ra pháp trường Chí Hòa với câu nói đại loại "Đây là điều mà người làm chính trị phải chấp nhận"
Những câu chuyện sau này đồn thổi quá đáng, thậm chí có những bồi bút viết cả những thiên truyện bịa đặt về việc ông Diệm , gia đình ông...Như ông với bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Ngô Đình Như có tình ý..bà Xuân lăng loàn, ông Ngô Đình Nhu để vợ đi quan hệ với cố vấn Mỹ để nhờ vả và chỉ ở nhà hút thuốc phiện...Toàn những chuyện tào lao vớ vẩn mà cũng lắm kẻ tin. Hãy nhớ rằng một dòng họ danh giá, kính Chúa yêu nước, cuộc sống đạo đức từ đời ông bố Ngô Đình Khả cho nên các các anh em ông đều là những người đạo đức, khả kính thì những điều bịa đặt thuộc loại vô đạo như trên mà gắn vào họ thì có tin được không. 
Rồi có ông tướng viết hồi ký kể chuyện ngày đảo chính, ông Ngô Đình Cẩn có gửi cho ông tướng Đỗ Cao Trí một va li kim cương. Thế rồi va li kim cương ấy đâu, ông tướng Trí thì chết mất xác rồi biết hỏi ai. Rồi chuyện triển lãm trong dinh Gia Long, nơi gia đình ông Diệm sống và làm việc, để cho xem cái gọi là những hàng trăm bộ váy, giầy của bà TLX thì cũng không thấy. 
Một chuyện vui. Chỉ có một điều đồn đoán vớ vẩn này mà cũng sống mãi với thời gian. Đó là hôm 1/11/63 quân đảo chính bao vây để oánh nhau với quân Liên Binh phòng vệ Phủ TT dữ dội lắm, rồi khi yếu thế ông Diệm Nhu đã theo đường ngầm mà các ông đã cho xây trước đó để thoát khỏi dinh Gia Long. Thực ra thì oánh nhau cũng không dữ lắm đâu vì các sĩ quan đơn vi này cũng biết nhau cac sĩ quan đơn vị đối phương, không cùng võ bị Đà Lạt thì cũng hạ sĩ quan Thủ Đức, không thì cũng chung chiến trường không nhiều thì ít. Và cũng chẳng có đường hầm nào mà đơn giản là anh em ông Diệm đã cùng vài cận vệ lên hai xe hơi để ung dụng đi cửa sau ra đường Lê Thánh Tôn bây giờ để vào Chợ Lớn, đến nhà Mã Tuyên. Hai ông cũng không còn biết đi đâu nữa, vì bao năm làm TT, tuyệt đỉnh quyền lực nhưng các ông không có nổi cái nhà riêng nào ở SG để làm chốn đi về...
Một chuyện vui nữa về sự "giàu có" của anh em ông Diệm. Theo hồi ký Đỗ Thọ thì có lần về Huế làm giỗ bố, ông Cẩn có cự nự với ông Diệm về việc gia đình ông Nhu kéo cả đại quân gồm hai vợ chồng ông và một đám bốn đứa con về ăn giỗ như vậy mà không chịu dưa góp thêm vào làm giỗ khiến ông cứ phải è cổ ra gánh, trong khi ông có đâu, và chỉ có mỗi ông Diệm gửi tiền về làm giỗ không đủ. Đã vậy mệ Nhu (bà TLX) cứ đòi phải có món này món kia để làm giỗ theo kiểu miền Bắc thì kiếm đâu ra. TT Diệm phải nói giàn hòa, là chú Nhu đi làm nhà nước to thế nhưng không có lương, thôi thì anh trích thêm lương của anh để dưa góp thêm. Ông Cẩn còn làu bàu. Nhưng mà đám con anh Nhu ăn phá hao lắm...
Chính quyền CS cũng không bỏ lỡ dịp. Và những chuyện tuyên truyền tào lao vớ vẩn giờ vẫn còn như : Luật 10/59 Chế độ NĐD lê máy chém đi khắp miền Nam để chặt đầu những người yêu nước...Có thấy chém ai đâu ngoài một hai người như ông Ba Cụt (Lê Quang Vinh) thì phải...Rồi NĐD nói :"Biên giới Hoa Kỳ kéo đến tận vĩ tuyến 17..." Mà thực ra câu nói nguyên văn của ông là :"Biên giới tự do kéo đến vĩ tuyến 17..."
Các bạn thân mến. Người viết bài này không có ý định đứng ở đâu, bênh vực bên nào hay chê bai bên nào...mà chỉ như một người hậu thế nhìn lại những sự kiện lịch sử, cố gắng tìm hiểu đúng lịch sử và nếu có thể thì đưa những điều ấy cho bạn bè, cho người người nào muốn tìm hiểu và cũng chẳng mong họ nghe theo những điều ấy hay không. Tóm lại là bài viết chỉ là những cảm nhận chân thành của một người lớp sau, của một nhà văn chứ không phải là một nhà sử học. Mặc dù những điều đã viết trong bài này, hay bất cứ bài nào MTA viết đều tuyệt đối chính xác theo lịch sử, bởi đơn giản MTA cũng là một "nhà" sử học.
Kính viếng hương hồn ông Ngô Đình Diệm và ông Ngô Đình Nhu nhân ngày giỗ hai ông. Và xin đốt một nén tâm nhang để tỏ lòng kính phục các Ông. 
2/11/2014
Mai Tú Ân

1/11/14

Điếu Cày Nguyễn Văn Hải...


Thủ Tướng ta cười...

Tấm hình chụp đồng chí TTg của ta cười miệng không mở, miệng khép mà lại ngoác đến tận mang tai. Tài thật..nụ cười này ta có thể sánh với nụ cười không làm nổi kiểu nghệ sĩ Phùng Há (vừa phùng miệng lại vừa...há miệng ra) hay giống như nhà độc tài Đức Hít Le (Vừa hít vào lại vừa...le ra) Nụ cười lịch sử của TTg Dũng gọi là vừa khép lại vừa ngoác ra....Chưa kể nụ cười này lại giống như nụ cười mỉm chi của nàng Mona Lida pha với nụ cười banh hết ga của Ông Địa...TTg cười hết ga mà không thấy răng lợi đâu. Tài thật, tài đến thế là cùng. Tiên sư anh Nguyễn Tấn Dũng.


Nhưng nụ cười của Sếp khiến đám đệ tử mặc vét cự cãi nhau inh ỏi.: Sao Thủ Trưởng lại cười banh háng ra khi vào chốn cửa Phật nhỉ...
Còn các sư mặc áo vàng thì ngạc nhiên, nhớn nhác : Vào chùa mà trẻ con nghịch giỡn cười đùa còn bị sư đuổi ra, sao thằng nớ nó lại hỉ khẩu như rứa"
Chỉ có Dũng đại ca thì vưỡn cười điệu cũ mà phán thầm. "Anh mày đây vào chùa nhưng có theo Phật đâu. Cũng như anh mày vào nhóm (chính quyền) nhưng có phải theo Đảng đâu. Anh mày đâu có căn tu theo Phật hay căn cốt theo Đảng đâu, mà đâu có ngu để có làm chi. Nếu có thì anh mày có nghiệp tổ làm diễn viên, vai nào diễn cũng được, nhất là diễn kịch nói. Anh giờ thì cứ lững lơ trên mây trên gió, mà nếu có chuyện dân nổi can qua, nếu có phải hạ thổ thì anh hạ cánh ở...Mỹ, ở USA cơ. Chớ đâu có ngu hạ ở VN để ra chùa quét lá đa...
Hơ hơ....Chỉ có Dũng phu nhân ngồi bên là không xớn xác, cũng không cười kiểu gì vì biết tỏng điều đó rồi. 
Thảo nào đại ca có nụ cười đặc trưng của tiểu nhân đắc chí, nụ cười đểu đểu khiến đại ca lúc nào trông cũng đẹp giai, vừa giống tay quất ngựa truy phong lại vừa giống anh hàng phở mới phất...
Thủ tướng ta diễn như thần. Bái phục đại ca lắm!

Mai Tú Ân