Hôm nay một vài bạn hữu gửi đến tôi
đường dẫn bài viết công kích cá nhân tôi trên báo Nhân Dân. Tác giả tên Vũ Hợp
Lân, có
lẽ là bút danh của một người không dám lộ diện công khai. Vậy tôi xin mạn phép
trò chuyện với “người khuất mặt khuất mày” ở đây.
Nội dung chính
của bài viết nhằm chỉ trích việc tôi bày tỏ lòng kính trọng đối với các chính
khách và quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, cụ thể là cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và
Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Quả thật, tôi vô cùng kính trọng hai nhân vật lịch
sử anh hùng đã ngã xuống vì quốc gia ấy. Nếu so sánh họ với các nguyên thủ và
tướng lĩnh ngày nay trước mối đe dọa và hành vi xâm lấn của ngoại bang đối với
lãnh thổ mà tổ tiên chúng ta để lại, thì lời ca ngợi của tôi dành cho hai vị e
rằng chưa diễn đạt hết niềm cảm phục pha lẫn tiếc thương của tôi. Sự đời vẫn
vậy, những người đáng sống thì lại chẳng may qua đời quá sớm!
Tướng
Nguyễn Khoa Nam lúc quyết định tuẫn tiết, do không làm tròn bổn phận của một
quân nhân, ắt hẳn đã không đến nỗi quá “tâm tư” vì không được thăng cấp bậc
Trung Tướng trước khi xả thân bảo vệ lãnh thổ mà mình mang trọng trách. Một vị
danh tướng không màng đến địa vị và bổng lộc, đã chọn cái chết oai hùng, không
đáng để nhiều người trong đó có tôi kính trọng sao? Việc tôi “đứng về phía nào”
chẳng lẽ cũng phải xin phép ai? Yêu ghét một con người, một nhân vật lịch sử,
lẽ nào cũng phải theo “định hướng”? Luật pháp nào quy định thế? Thưa ông Vũ Hợp
Lân, xã hội này có thể còn thiếu tự do, nhưng tôi không cho phép mình mất tự do
trong tư tưởng của chính mình, vì tôi là Con Người! Ông có quyền trung thành
với ai đó, nên dù vẫn tôn trọng ông, tôi không nhất thiết phải giống ông. Tôi
khác.
Bày tỏ
lòng kính trọng đối với cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, không có nghĩa là muốn tái
lập trong tương lai một thể chế của quá khứ. Cũng tương tự, ngưỡng mộ Đức Thánh
Trần Hưng Đạo và chiến công vĩ đại của ngài, không đồng nghĩa với ý định thiết
lập một vương triều quân chủ đời nhà Trần vào Việt Nam ở thế kỷ 21 này. Và nếu
tôi tôn trọng cụ Hồ trong tư cách một nhân vật lịch sử, như tôi vẫn luôn bày tỏ
bất kể ai phiền muộn, thì trừ phi tôi bị tâm thần mới có ý mong muốn chế độ mà
cụ Hồ thiết lập từ năm 1945 mãi trường tồn cùng với bao vấn nạn tham nhũng và
vi phạm nhân quyền thế này! Viết như vậy đã dễ hiểu chưa ông Vũ Hợp Lân? Suy
nghĩ theo cách ấy liệu sẽ bị suy diễn là có ý đồ chống và lật đổ chế độ chăng?
Thú thật, nếu ông cố tình suy diễn theo hướng đó, thì không việc gì tôi phải e
ngại hay sợ ông cả.
Dù sao
cũng phải cám ơn ông Vũ Hợp Lân đã trích đăng công khai những câu chính trong
các bài viết của tôi, vì điều đó vô hình chung quảng bá suy nghĩ của tôi đến
một số độc giả mà tôi không có dịp tiếp cận. Chỉ tiếc là tờ báo ông dùng để
đăng ít người đọc quá! Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hồi ở tù tôi rất
thường đọc báo Nhân Dân, vì không một tờ báo nào khác được phép phổ biến trong
khuôn khổ các trại giam ở Việt Nam dù là Thanh Niên hay Tuổi Trẻ của chính nhà
nước này. Đọc để mỉm cười vui vẻ, thay vì xem hài kịch vốn không thể có trong
tù.
Tôi chưa
bao giờ tự xưng am tường sử học, vì đó là một lĩnh vực sâu rộng đòi hỏi nhiều
năng lực và thời gian nghiên cứu, mà tôi thì chỉ dừng lại ở sự say mê học hỏi
từ lịch sử cho riêng mình thôi. Tuy nhiên, có hồ đồ lắm không khi một “người
khuất mặt khuất mày” viết vài ba dòng “vỗ mông ngựa” (mượn chữ của tác giả Kim
Dung trong tác phẩm “Lộc Đỉnh Ký”) trên một tờ báo chuyên về tuyên truyền, chứ
không chuyên ngành sử học, lại nhận định tôi “kém hiểu biết lịch sử” hoặc
“xuyên tạc lịch sử”?
Để tránh
tình trạng chụp mũ bừa bãi vô ích, tôi đề nghị ông Vũ Hợp Lân sớm tổ chức một
mục đàm luận công khai và dân chủ với tôi về các vấn đề lịch sử Việt Nam hiện
đại trên chính tờ báo Nhân Dân để độc giả rộng đường nhận định. Đây không phải
là lời thách thức, mà là việc làm cần thiết để tránh tiếng “cả vú lấp miệng em”
vốn thường dành cho những tay bồi bút, và cũng giúp tờ báo của ông nâng lên một
tầm cao mới, thu hút thêm nhiều độc giả có đầu óc hơn. Ông đồng ý nhé?
Trân
trọng,
Lê Công Định
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét