30/8/16

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc bay bổng không đúng lúc

Thủ tướng Việt Nam có lẽ đang hào hứng lắm với những công việc của chính phủ nên ông đã liên tiếp phát ngôn những mỹ từ khoa trương, tối nghĩa và bay bổng hoàn toàn không đúng lúc.

Dĩ nhiên thủ tướng có quyền bay bổng và nên bay bổng nhưng đó là trong trường hợp thành công, thắng lợi của chính phủ và người dân thì hạnh phúc no đầy kia. Chứ trong khi môi trường đang xuống cấp thảm hại và chính phủ làm việc không được lòng dân, cũng như chưa có biện pháp khả dĩ nào có thể loại trừ được thảm họa Formosa gây ra cho người dân miền Trung thì ông phát pháo những câu nói thật khó hiểu, mà không phải người dân nào cũng hiểu :

"Phải làm sao cho cá sống được trong nước thải"

Với vai trò của người đứng đầu chính phủ và trong tình hình môi trường hiện nay thì ông hãy làm cho mọi người dân sống được trong môi trường nước sạch trước đã. Cũng như làm sao để con cá nó sống được trong môi trường mà nó vẫn sống đã, trước khi bay bổng vào cái việc ngây ngô là thí nghiệm cho con cá sống được ở trong nước thải.

Rồi làm việc với tỉnh Phú Yên, thủ tướng tiếp tục bay bổng khi ví von Phú Yên :"Như cô gái đẹp đang ngủ" nên cần đánh thức nó dậy. Và thật khôi hài khi thủ tướng tự sướng quá đà :

"Phải làm cho nhiều những con đại bàng bay về tổ"

Ý của thủ tướng muốn nói về việc xây dựng đất nước tốt đẹp hơn để những người Việt tài năng trở về. Đó hoàn toàn là điều tốt đẹp cho tất cả mọi người Việt Nam nhưng trước hết phải ngăn đừng để đại bàng bay khỏi tổ trước đã. Theo thông báo thì có dăm con đại bàng trở về nước nhưng có tới gần 5000 con mang theo tiền rời khỏi Việt Nam mỗi năm. Và vừa rồi thì một trong những con đại bàng béo nhất, cựu CEO của FPT, và cũng là người hy vọng sẽ làm thủ tướng Việt Nam trước tuổi 40 Trương Đình Anh đã dẫn cả đại bàng cái và 4 đại bàng con rời khỏi cái tổ VN để bay sang tổ Mỹ, dĩ nhiên là cùng với tiền và chất xám Việt Nam. Có thể kể thêm đại gia và là ĐBQH VN, bà Nguyễn Thị Nguyệt Hường cùng với gia đình đã âm thầm chia đôi cái tổ Việt Nam với với cái tổ ở tận xứ Malta.

Người dân không cần lối nói khoa trương, nặng chất văn chương của người đứng đầu chính phủ vì những lời ấy không giúp ích gì cho họ được. Người dân không cần lời nói rỗng tuyếch gió bay mà cần những việc làm thiết thực, có ích của chính phủ trong việc thoát khỏi thảm họa cá chết miền Trung. Người dân cần chính quyền làm nhiều chứ không cần nói nhiều. Và nếu có nói thì là những lời nói rõ ràng, chân thật về thảm họa cá chết, về lỗi của chính quyền và cấp dưới, và về tính minh bạch của chính quyền chứ không phải là những lời có cánh nhưng chẳng đâu vào đâu cả của ông thủ tướng.

Bởi nếu cứ bay bổng vô tư và không đúng lúc như thế thì sẽ giống như Thủ tướng đang bay bổng trên nỗi đau của người dân vậy...

MTA

29/8/16

Phúc cho những ai bị bức hại

Không nghi nghờ gì nữa, các cha xứ can đảm và những giáo xứ oai dũng của họ đang dần trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý và dần trở thành sự đối trọng đáng nể với chính quyền trong công cuộc đấu tranh đòi hỏi những quyền thiết thực của người dân, quyền có một môi trường sạch, một chính quyền minh bạch...

Đó là những quyền đương nhiên và giản dị nhất của người dân, được pháp luật bảo vệ nhưng Than Ôi ! Ở một đất nước rối tinh rối mù với vô số điều luật bị chà đạp, vô số điều của luật rừng được áp dụng này thì chẳng còn gì để nói, hay để than khóc nữa. Nước mắt đã cạn, người dân chỉ còn xuống đường để thể hiện sự bức xúc một cách hòa bình, để gửi những thông điệp hòa bình cho những người lãnh đạo u mê, trước khi cơn bão cuối cùng nổ ra cuốn phăng đi tất cả.

Đàn áp ở nơi này thì nơi khác sẽ bùng cháy. Giờ đây các giáo xứ miền Trung, nơi khốn khổ bởi thảm họa Formosa đã đứng dậy. Với các cha xứ can đảm, họ đang thay mặt người dân cả nước đòi hỏi những điều cần đòi hỏi. Với truyền thống đấu tranh bất bạo động với cường quyền, với tính chất không khoan nhượng giữa Tôn Giáo và CS, cũng như số tài sản của Giáo Hội đang nằm trong tay CS thì cuộc đấu tranh giữa hai thế lực là căn bản không thể dung hòa.

Cuộc đấu tranh dân chủ tự do, đòi hỏi các quyền cơ bản của con người không phân biệt lương hay giáo,  Thiên Chúa hay Tin Lành, Cao Đài hay Hòa Hảo, mọi tôn giáo phi quốc doanh nào thì cũng đều đòi hỏi những quyền dân sinh, dân chủ, dân quyền giống nhau. Bởi đó đều là những quyền công dân bị đánh cắp của người dân xứ sở này, những con người đang khát khao tự do, dân chủ hơn bao giờ hết.

Những cuộc đấu tranh âm thầm và gian nan bao năm nay của Giáo Hội Thiên Chúa chưa bao giờ ngơi nghỉ, sự hy sinh của các đức cha và giáo dân chưa bao giờ ngừng lại. Và nay những con người của một lịch sử đấu tranh bền bỉ, không khoan nhượng đã xuất hiện trở lại, sáng chói và trở thành ngọn cờ phấp phới vẫy gọi chúng ta.

Chúng ta, bất kể lương hay giáo hãy tập hợp xung quanh các nhà thờ, đức cha và các giáo phận can đảm để bảo vệ đức tin. Hãy ủng hộ tinh thần và vật chất, nếu có thể hãy đóng góp nhiều hơn nữa cho các nhà thờ, giáo phận phản kháng, cho các cha xứ can đảm của chúng ta. Tất cả những công sức đóng góp tinh thần và vật chất của chúng ta không bao giờ uổng phí. Cũng như sự hy sinh đấu tranh của các cha xứ và giáo dân sẽ không bao giờ uổng phí..

"Phúc cho những ai bị bức hại, bởi họ sẽ được gần Ta hơn"
Lời Thánh

MTA

Hội NVVN đang bước vào thời kỳ hậu Hữu Thỉnh...


Hữu Thỉnh đã ngự trên đầu Hội NVVN như một ông vua không ngai quá lâu và quá sâu rồi nhưng mộng làm chủ tịch của ông nhà thơ này thì luôn cháy bỏng và không bao giờ tắt. Đã hơn 20 năm ngồi trên ghế Chủ Tịch Hội thì thành tựu của Soái Ca Hữu Thỉnh (tên gọi Hữu Thỉnh của nhà phê bình Lê Thiếu Nhơn) đối với Hội NV thì chỉ toàn tai tiếng.

Các vụ cãi vã ỏm tỏi của các con gà hơn thua nhau tiếng gáy, từ các vụ tranh cãi, giành nhau các xuất đi nước ngoài, đi dự "trại sáng tác", các khoản tiền bổng lộc, các chức vụ lãnh đạo Hội ở các địa phương cho đến những chuyện con cá lá rau như ông hội viên này tố giác ông hội viên kia đạo văn, đạo thơ của mình ra trước Hội. Mà toàn là những áng văn và vần thơ dở ẹt mà mục đích tố cáo nhau cũng chỉ là để đánh bóng thơ văn chợ chiều của mình. Hội Nhà Văn Việt Nam thời Hữu Thỉnh đã biến thành Hội Nhà Thơ khi có quá nhiều anh thơ thẩn ngồi ngự, đặc biệt là các nhà thơ quan chức khét lèn lẹt kiểu như : nhà thơ văn kiêm trung tướng CA Hữu Ước, đại gia Đỏ kiêm nhà thơ Phật Giáo dự giải Nobel Hoàng Quang Thuận, Đại tá AN, TBT kiêm nhà thơ gà mái Hồng Thanh Quang..v..v.. Các nhà thơ đông như quân Nguyên này cùng với Ban Chấp Hành Hội toàn là cựu quân đội, công an khiến cho Hội NV hiện giờ dở dở ương ương giống như Hội văn nghệ cựu chiến binh nửa mùa khiến cho các nhà văn thơ chân chính khác phải thu mình lại, im hơi lặng tiếng trước sự lộng hành của bọn kiêu binh to mồm mới. Đặc biệt là cuộc đào thoát lịch sử khỏi con tàu đang đắm của 20 hội viên tên tuổi như nhà thơ Nguyễn Duy, nhà thơ Đỗ Trung Quân...

Ngoài các khuyết điểm trên thì thành tựu vĩ đại của chủ tịch Hội Hữu Thỉnh được ghi nhận là việc Hội NVVN đã khuyên nước Mỹ bình thường hóa quan hệ với Cu Ba sau khi họ đã bình thường. Ngoài ra chủ tịch Hữu Thỉnh còn quan hệ tốt với các hội viên qua việc nhiệt tình tham gia ăn cỗ lẫn ăn giỗ tại bất cứ nơi nào có dao thớt. Như một cụ tiên chỉ khả kính trong việc làng, Hữu Thỉnh có mặt trên tinh thần tuần chay nào cũng có nước mắt trong các tiệc cưới, đầy tháng lẫn tang gia của hội viên, ăn xoay vòng quanh năm cũng đủ béo...

Ai cũng biết những chuyện lùm xùm và cấu véo nhau diễn ra như cơm bữa trong Hội NV VN thì đương nhiên các Đỉnh Cao Trí Tuệ của ta cũng biết điều đó. Mặc dù Hữu Thỉnh cơ bản là cung cúc trung thành tuyệt đối vì là gà nhà cài cắm nhưng nay xét thấy hắn đã già, 75 tuổi thuộc lứa tuổi xưa nay hiếm nên các lãnh đạo ở Ba Đình thấy để tên này lãnh đạo Hội giờ chỉ có hại. Dân đen người ta đang chửi lãnh đạo Đảng và chính quyền là tham quyền cố vị, ngồi mọc rễ ở ghế, hết nhiệm kỳ rồi còn cố thêm nửa nhiệm kỳ nữa hoặc đã tới tuổi về hưu rồi lại còn cố vớt thêm một hai năm nữa kiểu như 65 + 2, hoặc 65 + 3... Thế thì làm sao lại để cho một thằng cha căng chú kiết chủ tịch ở một cái hội vớ vẩn như Hội nhà văn múa gậy vườn hoang được. Lãnh đạo Đảng ta có ai kéo đến 20 năm đâu mà lại để có thằng vượt mặt, lãnh đạo hơn hai mươi năm rồi mà chưa chán.

Thế là phải thay thế lại để chống độc tài. Thần đồng Trần Đăng Khoa được cơ cấu vào Ban Chấp Hành để từ từ leo vào ghế lãnh đạo, nhưng lúc này thần đồng có nhiệm vụ rình xem Hữu Thỉnh có phạm lỗi chi không thì bẩm báo. Còn các anh chị ở Ba Đình thì hỗ trợ phần quyết định nhất. Đó là mặc dù được Hội nhà văn phò tá hết mình thì đương kim chủ tịch Hội Hữu Thỉnh vẫn bị loại trừ thẳng tay không được ứng cử vào Quốc Hội Việt Nam khóa 14 này. Dấu hiệu thất sủng quen thuộc của các lãnh đạo hội đoàn quốc doanh. Ngoài ra tất cả các cửa ở Ba Đình đều đóng lại không tiếp Thỉnh nếu hắn khóc lóc chạy vào xin xỏ...

Tiếng kèn gọi hồn về vườn, rồi về núi mang tên Hữu Thỉnh đã kêu réo inh ỏi. Còn vỏ quả chanh khô quắt mang tên Hữu Thỉnh thì còn biết làm gì ngoài việc nghiến răng chửi đổng :"Tiên sư bọn Ba Đình"...

MTA
(Hình - Thôi rồi còn chi đâu em ơi)

28/8/16

Viết cho con gái - Cha là một kẻ đáng khinh



Giờ này cha đang ngắm con gái nhỏ xíu nhỏ xiu của cha đang yên bình nằm trong nôi, ngủ như một thiên thần đang ngủ. Lúc này nụ cười của con gái đáng yêu quá, khiến cho cha như muốn được cởi mở tấm lòng nặng trĩu, muốn thố lộ đôi điều với con. Nhất là khi con không còn mở đôi mắt đen lay láy, đôi mắt luôn tươi cười nghịch ngợm như luôn nhìn thấu đến tận ruột gan cha, thì cha mới có can đảm thú thực nỗi lòng cùng con.



Nhưng trước hết cha con mình phải thề với nhau rằng sẽ không bao giờ cho mẹ biết những điều cha sắp nói ra đây, sống để dạ, chết mang theo. Lời thề danh dự giữa hai người đàn ông con gái nhé. Đập tay nào ? Yess...

Con gái yêu ơi, từ khi quen biết mẹ con cha mới biết thế nào là hạnh phúc lứa đôi. Từ khi có con gái yêu ra đời, cha mới biết thế nào là tình cha con tuyệt diệu. Nhưng than ôi, cha cũng đã biết đến tình yêu Tổ Quốc, tình yêu Dân Tộc từ khi biết làm người.

Cha biết những tình cảm đó không rõ ràng như tình yêu hay tình phụ tử, nhưng đó lại là một thứ tình cảm thiêng liêng cao cả hơn tất cả. Và cha cũng biết được rằng, kẻ nào không biết dâng tặng tình yêu đó cho quê hương xứ sở thì kẻ đó thật tầm thường, đáng khinh.

Cha của con đã tính toán với một tình yêu không thể tính toán là tình yêu tổ quốc, tình yêu dân tộc. Cha của con đã so đo với một tình yêu không thể so đó là tình yêu tự do, dân chủ...

Than ôi! Cha là một kẻ đáng khinh đó đây, con gái ơi. Cha không dám cất tiếng để hòa theo dàn đồng ca đòi dân chủ đang ngân vang trên khắp đất nước chúng ta. Cha không dám dấn thân cùng bao con người dũng cảm đang mò mẫm trên con đường gian nan, diệu vợi để đem tự do về với xứ sở. 

Cha có chút chữ nghĩa Thánh Hiền nhưng không dám đem con chữ ấy để đấu tranh cho sự thật, công bằng xã hội và hạnh phúc của người dân. Cha không dám đem con chữ ấy đấu tranh giống như người dân oan, đem cái oan ấy để đấu tranh, không dám như người dân nghèo đem cái nghèo, người dân bị áp bức đem cái áp bức ấy để đấu tranh. Thậm chí cha còn tệ hơn cả một kẻ vô học tầm thường, khi là một kẻ bất tri, bất nghĩa, bất nhân vì đã không đem cái chữ ấy để đền đáp cho đất nước, cho dân tộc đã cho cha cái con chữ ấy...

Cha đã hèn nhát núp trong tháp ngà của gia đình nhỏ, tự bịt mắt, bịt tai để không nhìn thấy, không nghe thấy bao bất công, bao tiếng oán thán vang thấu Trời xanh của bao lương dân đau khổ trong một gia đình lớn khổ đau là đất nước Việt Nam của chúng ta.

Con gái nhỏ xíu nhỏ xiu ơi. Chẳng thà không biết chữ, chứ biết rồi mà chẳng giúp gì cho dân, cho nước mà lại chỉ để văn chương thi phú, tiêu khiển ngựa xe, nay thả thơ, mốt ngắm trăng, hay sáng ngắm mai, tối đợi hoa quỳnh nở thì đáng khinh lắm. Chẳng thà không biết chữ, chứ biết rồi mà mũ ni che tai, không thấy được oan khốc, oan nghiệt, oan gia đang than khóc trên khắp đất nước nhiễu nhương này của chúng ta để lên tiếng thì đáng khinh lắm. Chẳng thà không biết chữ, chứ biết rồi mà chỉ để uốn cong ngòi bút, làm nô bút cho cường quyền để vinh thân phì gia thì đáng khinh lắm, con gái ơi.

Cha có thể ngụy biện, thanh minh để lừa dối mọi người, lừa dối cả dân tộc nhưng không thể lừa dối được con gái nhỏ của mình. Cha có thể giả vờ không thấy thẹn với tổ tiên, không thấy hèn với dân tộc, không thấy nhục với quốc gia nhưng không thể che giấu được đứa con gái nhỏ xíu của cha đang nằm trong nôi với nụ cười ấm áp rằng, cha là một kẻ đáng khinh...

Mai Tú Ân

Cuộc tập hợp của giáo dân thật là vĩ đại...

Giáo dân các tỉnh miền Trung đã tập hợp về giáo phận Vinh để thực hiện buổi Thánh Lễ Đức Mẹ lên trời vào ngày 15/8/2016. Có từ 30.000 đến 50.000 giáo dân đã tập hợp trong ngày lễ trọng đại này. Biến quang cảnh lúc giáo dân đổ về trông thật hoành tráng và đôi chủt gì đó siêu thực. Quả là hiếm hoi khi được chứng kiến một Thánh Lễ đông đảo đến nhường ấy.

Cũng có những giáo đoàn khác nhau kèm thêm những khẩu hiệu phản đối Formosa, Yêu cầu một môi trường sống trong sạch. Như giáo phận của cha Đặng Hữu Nam... Nhưng rồi tất cả cùng đều hòa vào niềm vui  chung của Thánh Lễ. Và chúng ta có thể nhìn thấy một Thánh Lễ của các giáo dân diễn ra thật lớn lao xét đến người tham gia.

Có nhiều sự tiếc nuối khi một tập hợp khổng lồ các giáo dân đó không biến thành một cuộc tuần hành vĩ đại vì môi trường sống trong sạch. Đuổi cổ Formosa ..v..v.. Cũng có cả sự tưởng tượng thái quá của những người đấu tranh rằng đoàn người khổng lồ trên mà ở Hà Nội, Sài Gòn thì hẳn là Ba Đình phải rung rinh đến tận nóc...

Đó là những điều bình thường, giản dị mà ước mong của những người đang phải vật lộn với những khó khăn để tổ chức những cuộc biểu tình mini hay vài người để tiếp nối truyền thống xuống đường. Với những cái chép miệng tiếc rẻ...

Nhưng cái nào ra cái nấy, việc nào theo việc nấy. Các cha xứ chủ quản giáo phận Vinh đã hoàn toàn đúng khi tổ chức thành công buổi lễ Đức Mẹ Lên Trời trong khuôn khổ giáo phận. Các cha đã tổ chức cho bà con giáo dân của mình một buổi lễ thật tuyệt vời, an toàn và không hy sinh đi ngày Lễ trọng đại này của Nhà Thờ Thiên Chúa được. Đó là điều quan trọng.

Chúng ta nên đánh giá vấn đề theo đúng thực chất của nó và thông cảm cho mọi điều, mọi người... Buổi lễ Đức Mẹ lên trời cả phần hồn lẫn phần xác là buổi lễ quan trọng của người Công Giáo và được xếp lịch đã từ lâu. Các cha xứ và giáo dân đã muốn có buổi Thánh Lễ toàn tâm toàn ý cho việc Đạo, và chúng ta nên tôn trọng hoàn toàn ý nguyện đó với sự trân trọng hoàn toàn.

Chúng ta vinh danh các đức cha và giáo dân can đảm đứng dậy phản kháng nhưng chúng ta vẫn tôn trọng kính nể các cha xứ và giáo dân khác. Họ không tham gia xuống đường không có nghĩa là họ không tham gia trước đây hay sau này cùng cái công việc ấy. Và cho dù họ không tham gia đi nữa thì họ vẫn được chúng ta kính nể trân trọng vì những đóng góp vô giá của họ cho người dân, như dạy học, làm từ thiện và những việc tốt Đạo đẹp đời khác...

Cũng như chúng ta vinh danh Thiên Chúa, các cha xứ và giáo dân thì không có nghĩa chúng ta được phép quên đi các tôn giáo phi quốc doanh khác đang chịu cảnh đè nén như Cao Đài, Hòa Hảo, Tin Lành, Phật Giáo Đại, Tiểu Thừa phi Quốc Doanh khác. Những tôn giáo lúc thăng lúc giáng trong sự phản kháng của mình nhưng luôn sáng ngời ý chí đấu tranh suốt bao năm qua.

Không nghi ngờ gì nữa khi giờ đây sức mạnh của Nhà Thờ Thiên Chúa đã chứng tỏ uy lực vô song của mình qua buổi Thánh Lễ trên. Sự tụ họp đông đảo đến mức khó tin của các giáo dân như trên lại diễn ra rất trật tự, bài bản dưới sự sắp xếp khéo léo của các cha chủ quản đã biến ngày Lễ này thành công rực rỡ. Không hề có một sự cố đáng tiếc nào, và lực lượng CA, AN hùng hậu mà chính quyền huy động từ khắp nơi đến đã tỏ ra thừa thãi, vô ích...

Chúng ta hãy nghe trích đoạn lời giảng của Đức cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp tại buổi lễ :
“Hơn bao giờ hết, chúng ta phải tha thiết xin Đức Maria giúp chúng ta giữ vững căn tính Kitô hữu của mình, có trách nhiệm với quê hương đất nước và với các thế hệ tương lai nhất quyết bảo vệ môi trường, đồng thời hiệp thông với những người đang là nạn nhân của thảm họa môi trường biển, cũng như nạn nhân của rất nhiều thảm họa khác. Xin Đức Maria cho chúng ta can đảm thực hiện quyền công dân được Hiếp pháp VN và các Công ước Quốc tế quy định, thể hiện một cách ôn hòa quyền đòi sự minh bạch trong việc điều khiển đất nước, cũng như xử lý các thảm họa môi trường và buộc những người gây ra thảm họa phải bị xét xử một cách công minh và các nạn nhân được đền bù xứng đáng.”

Cộng đồng Thiên Chúa Giáo đông đảo và đoàn kết xung quanh các cha xứ chính trực luôn là một cộng đồng chặt chẽ và được điều hành tốt nhất, qua buổi Thánh Lễ ngày 15/8/2016. Đó cũng là dấu hiệu cảnh báo rõ ràng nhất cho chính quyền và các lực lượng CA thấy rằng, đừng bao giờ chọc giận khối Công Giáo. Đừng bao giờ...

"Nâng thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân"

MTA

27/8/16

10 hành vi của những người chân thật

1- Họ không tìm kiếm sự chú ý. Họ không cần củng cố cái tôi của chính họ. Những người tìm kiếm sự chú ý luôn thấy có những lỗ hổng cần lấp đầy, còn những người chân thật đã lấp đầy chúng bằng sự tự tin và tự ý thức.

2- Họ không quan tâm tới việc được người khác ưa thích. Nhu cầu được yêu thích nảy sinh từ sự bất an và tự yêu bản thân. Nó tạo ra nhu cầu lôi kéo các cảm xúc của chính bạn và những người khác. Những người tự tin và thành thật chỉ đơn giản là chính họ. Nếu bạn thích họ, tốt thôi. Nếu bạn không thích thì cũng chẳng sao cả.

3- Họ có thể biết khi nào ý kiến của mọi người là đủ. Có lẽ những người ngây thơ rất dễ bị lừa phỉnh, nhưng những người thành thật thì không ngây thơ. Họ thực tế và điều đó cho họ cơ sở có thể nói khi nào mọi thứ là đủ. Đó là một sự khác biệt lớn.

4- Họ thoải mái trong vỏ bọc của chính họ. Khi ở độ tuổi 70, diễn viên Leonard Nimoy (biểu tượng của điện ảnh thế giới qua vai diễn Spock trong bộ phim Star Trek) đã nói rằng ông đã trở nên thoải mái với chính bản thân mình hơn, gần như nhân vật Spock thể hiện. Hầu hết chúng ta đều gặp khó khăn với điều này. Henry David Thoreau từng quan sát thấy rằng: “Số đông mọi người sống một cuộc sống tuyệt vọng âm thầm”.

5- Họ làm những điều họ nói và nói những điều họ nghĩ. Họ không đánh lừa hoặc phóng đại. Họ thực hiện các cam kết của họ. Và họ không phân tích từng lời nói của mình hoặc bọc đường sự thật. Nếu bạn cần nghe sự thật, họ sẽ nói với bạn… ngay cả khi nó khó nói với họ và khó nghe với bạn.

6- Họ không cần quá nhiều thứ. Khi bạn thoải mái với chính mình, bạn không cần quá nhiều những thứ bên ngoài để cảm thấy hạnh phúc. Bạn biết phải tìm hạnh phúc ở đâu, chính là bên trong bản thân bạn, những người thân yêu và công việc của bạn. Bạn tìm thấy hạnh phúc trong những thứ đơn giản.

7- Họ không phải là những người dễ bị tổn thương. Họ không quan trọng hóa bản thân quá đáng nên không cảm thấy bị xúc phạm với những hành vi không cố ý.

8- Họ không quá khiêm tốn hoặc khoe khoang. Vì họ tự tin vào những điểm mạnh của họ nên họ không cần khoe khoang khoác lác về bản thân. Tương tự như vậy, họ không thể hiện sự khiêm tốn sai lầm. Khiêm tốn là một phẩm chất tích cực nhưng sự thẳng thắn còn tốt hơn.

9- Họ kiên định. Bạn có thể miêu tả những người chân thật là có uy thế lớn, vững vàng hoặc thực tế. Vì họ biết rõ bản thân mình và có sự gắn kết với những cảm xúc chân thật của họ nên ít nhiều dễ đoán…theo cách tích cực.

10- Họ thực hành những gì họ rao giảng. Họ không khuyên mọi người làm những việc bản thân họ sẽ không làm. Sau cùng thì những người chân thật họ không giỏi hơn bất cứ ai nên việc tự cho là mình đúng không phải bản chất của họ.

(st)

Bọn nhà thơ nâng bi Bác Hồ...

Tiến lên chiến sĩ đồng bào.
Nghe thơ thì biết thằng nào làm thơ...

Đó là câu thơ truyền tụng bao đời nay để tỏ lời chê bai thơ của Chủ tịch Hồ Chí Minh.. Nói một cách công bằng thì thơ văn của Bác Hồ tuyệt đại đa số là các bài hò vè, ca dao pha tục ngữ chủ yếu để động viên chiến đấu, gia tăng sản xuất hay bảo các cháu giữ vệ sinh thật tốt... Chớ thơ văn của Bác thì chẳng có gì nếu không nói là dở ẹt.

Thôi thì Bác của chúng ta giỏi làm CM, giỏi lập quốc, cướp chính quyền, tiêu diệt đối lập để tạo nên quốc gia như bây giờ cũng là thánh rồi, gán chi cho Bác cái danh hão như nhà thơ, danh nhân văn hóa làm chi nữa.
Ấy thế mà bọn nâng bi thời nay còn không để Bác yên nữa. Bác mất đã mấy chục năm rồi chúng nó còn dựng đầu Bác dậy để gán cho Bác cái danh hiệu : Nhà Thơ Số 1 Thế Kỷ 20 thì có phải là chúng nó giết Bác thêm một lần nữa không.

Nguyên do Bác có vài bài thơ vặt, xuất ra lúc trà dư tửu hậu thế mà bọn nâng bi nó phóng lên hàng đầu bảng. Đó là bài thơ Nguyên Tiêu. Và sắp xếp đây là bài thơ đứng đầu bảng sắp hạng 100 bài thơ Việt Nam hay nhất thế kỷ 20 :

Thơ chữ
元宵

今夜元宵月正圓,
春江春水接春天。
煙波深處談軍事,
夜半歸來月滿船。

Nguyên tiêu
Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên,
Xuân giang, xuân thuỷ tiếp xuân thiên.
Yên ba thâm xứ đàm quân sự,
Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền.

Dịch của Xuân Thủy

Rằm xuân lồng lộng trăng soi,
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân.
Giữa dòng bàn bạc việc quân,
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền.

Một bài thơ tiếng Tàu, một bài thơ cảm tác xuất ra khi hồn lìa khỏi xác, bay bổng nhưng không thăng hoa được vì hồn thơ chưa đủ làm bệ phóng. Bài thơ chỉ vẻn vẹn có 4 câu thơ Đường Luật sạch nước cản, có lấy ý thơ trong bài Cưỡi Thuyền Ngắm Trăng của Lý Bạch, và chôm cả trong bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu nữa nhưng không tới bến, tới tầm được.

Cũng có ý kiến cho rằng bài thơ này là chôm của thơ Tàu nhưng MTA phản đối kịch liệt. Vì không lẽ Bác mà lại phải đi chôm một bài thơ dở đến như vậy.. Không thể nào. Đây có lẽ là một bài thơ cảm tác, hứng lên thì ngân vài câu tiếng Tàu cho thiên hạ hãi thôi.
Vậy mà ông Xuân Thủy lại dịch tầm bậy. Thơ Đường 7 chữ lão lại dịch thành thơ lục bát mới bỏ mẹ chứ. Khiến bài thơ đã dở lại càng dở hơn.

Cuối cùng thì bọn nâng bi đưa bài thơ Tàu này thành bài thơ Việt Nam hay nhất, trên cơ cả Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Quang Dũng mới chết chứ. May mà Bác mất rồi chứ nếu còn sống thì bác bắt cái bọn Hữu Thỉnh Hội NVVN ngâm bài thơ tiếng Tàu này cho đến khi đi gặp Bác và các vị CM đàn anh khác.

Vậy mới có thơ rằng :

Tiên sư cái bọn nâng bi
Nâng cao quá cổ thì còn gì hòn bi...

MTA

Cuộc "đảo chánh" của các kép nhì Hội NV VN

Cuộc lật đổ nhau giành chức nhưng chỉ tranh nhau chức nhì, chức ba giữa các nhà thơ thì diễn biến cũng giống như cuộc cãi vã giữa các chị hàng xén tranh chỗ lúc chợ chiều. Nó eo éo toàn giọng mái và đa phần chơi nhau bằng cấu véo dưới gầm bàn. Đại loại thì diễn biến mới nhất là nhà thơ Trung Trung Đỉnh đã được cấp trên, ông vua không ngai của Hội NVVN, soái ca Hữu Thỉnh cơ cấu cho hẳn một vé về quê phụ vợ chăn vịt. Sau mười mấy năm trời phục dịch hết lòng cho Soái ca Hữu Thỉnh, trải qua bao lời hứa hẹn nhăng cuội của Soái ca thì giờ đây, nhà thơ thất sủng Trung Trung Đỉnh đang sửa soạn va ly ôm cầm rời bến...

Và kẻ lật đổ nhà thơ TTĐ lại cũng là một nhà thơ, một thần đồng thơ thuở nào Trần Đăng Khoa. Chàng nhà thơ này nổi tiếng về tính giảo hoạt, về khoa ăn nói nước chảy cầu trôi chứ chả có bài thơ nào để gọi là thần đồng thơ cả.

Nhưng chàng lùn Trần Đăng Khoa còn trẻ, khả năng uốn éo cao siêu nên tin tưởng rằng sau khi cho Trung Trung Đỉnh về câu cá thì kẻ mà chàng nhắm tới sẽ là phó chủ tịch Nguyễn Quang Thiều. Sau đó chàng nhà thơ thần đồng sẽ vừa ngồi ghế phó chủ tịch, vừa ngó sang bên ghế chủ tịch của Hữu Thỉnh mà mong thời gian qua mau.

Nhưng chủ tịch Hữu Thỉnh vẫn bình chân như vại. Dù Chủ tịch cũng biết thơ văn gì cao siêu đâu, cũng có dăm ba bài thơ không dở trong mấy trăm bài thơ dở với dở ẹt. Thế mà soái ca cũng làm chủ tịch Hội 20 năm có lẻ rồi. Mặc dù Hội nhà văn dưới triều đại Hữu Thỉnh bốc mùi chua chua cay cay và đứng đầu về chuyện giành ăn nhưng Thỉnh vẫn ung dung tại vị. Vì suy cho cùng thì bọn nó có đảo chánh, có lật đổ nhau thì cũng tranh chức nhì, chức ba thôi, chớ chức nhất thì được quyết ở nơi khác chớ có quyết ở Hội NV đâu. Bởi khi nguy biến thì Hữu Thỉnh lại chạy vào khu Ba Đình kêu cứu các Đỉnh Cao Chí Tuệ và lại được các anh chị trong ấy xoa xoa cái đầu hói của Thỉnh, kèm theo thẻ :"Kim Bài Miễn Tử" để ngự trên đầu Hội Nhà Văn.

Hữu Thỉnh chỉ cười ruồi. Muốn lật đổ được kép nhất Hữu Thỉnh hả ? Còn khuya. Trừ phi Hội nhà văn cũng xuất hiện một người "Thế Thiên Hành Đạo" kiểu như chàng kiểm lâm Dương Cường Minh...

MTA

26/8/16

Anh Đinh La Thăng kêu gọi "đình công"...

Trong dịp đi thăm khu chế xuất Tân Thuận, khi ông Bí thư TP. HCM Đinh La Thăng gặp chị chủ tịch công đoàn quốc doanh nơi này thì được chị chàng cho hay là tổ chức công đoàn quốc doanh này chưa bao giờ tổ chức đình công cả. Mặc dù quyền đình công là quyền đương nhiên của công nhân, dù có công đoàn hay không.

Nhưng cũng như bao điều tốt đẹp khác được vẽ vời từ thời ông Hồ Chí Minh đọc Tuyên Ngôn Độc Lập ngày Quốc Khánh 2/9/1945 cho đến giờ, 70 năm có lẻ rồi thì đều là chỉ là lời nói thôi chớ có phải làm đâu. Nhà Nước viết hẳn mọi điều tốt đẹp nhất, kêu vang to nhất vào trong Hiến Pháp, trong các bộ luật nhưng có thấy thi hành gì đâu. Thậm chí người dân còn đi tù nếu đòi thực thi các quyền trong Luật đó. Người dân ăn bánh vẽ quá nhiều rồi và thấy những điều viết ra, nói ra của chính quyền chả đáng tin chút nào.

Nay bất ngờ ta lại thấy anh Đinh La Thăng lên tiếng kêu gọi đình công. Một vị quan chức được cho là "cấp tiến" nhất trong số quan chức"bảo thủ" nhất phát pháo như vậy khiến dân đen ta giật mình.

Ta thử xem nhé. Anh Đinh La Thăng kêu gọi quyền đình công nhưng té ra là đình công trong khuôn khổ công đoàn quốc doanh. Nghĩa là chịu sự chỉ đạo của cái công đoàn mà chính quyền trả lương và bổ nhiệm trá hình người của nhà nước vào lãnh đạo. Đình công kiểu gì mà công nhân mặc đồng phục, tay cầm cờ đỏ sao vàng đứng lên ngồi xuống theo hiệu lệnh và ngưng làm việc vào giờ nghỉ trưa hay trước hoặc sau giờ làm việc để hoan hô chính quyền. Đình công kiểu đó thì coi như không có, hoặc có cũng như không. Anh Thăng quả là tinh đời, khôn ngoan biết chọn chỗ mô nói cho nổ văng miểng ra, mị dân nhưng rồi vẫn Vũ Như Cẩn mới tài.

Đình công là quyền của công nhân lao động tự ngưng làm việc để gây thiệt hại hoặc đe dọa gây thiệt hại cho giới chủ để đòi quyền lợi nào đó cho mình. Và cũng theo thống kê thì tất cả các cuộc đình công tự phát của công nhân trong thời gian qua đều thành công. Giới chủ đều nhượng bộ tất cả hoặc một phần yêu cầu của công nhân để họ trở lại làm việc.

Việt Nam sắp vào TPP với yêu cầu bắt buộc là phải có các công đoàn độc lập với các thủ lĩnh không ăn lương, không biên chế và không ở trong bộ máy chính quyền như các lãnh đạo công đoàn quốc doanh. Ông Đinh La Thăng nên té nước theo mưa, tuyên bố ủng hộ các công đoàn độc lập đó thì hơn. Còn khi công nhân đã có công đoàn độc lập rồi thì có đình công hay không thì tự họ quyết định, không cần ông phải kêu gọi...

MTA
(Hình - Số đt của anh Thăng nhưng anh không đóng tiền cước nên gọi thì toàn là ngoài vùng phủ sóng)

25/8/16

Việt Nam có phải là một công dân tốt không khi đem tên lửa ra biển Đông...

Trong một cộng đồng chặt chẽ và liền lạc như cộng đồng quốc tế bây giờ thì dù muốn, dù không chúng ta vẫn phải tuân theo những thể lệ chung của cuộc chơi. Nếu chúng ta muốn được thế giới bênh vực thì không được phạm những lỗi lầm mà quốc tế đang lên án.

Thế giới đang lên án Trung Cộng vì những hành động bồi đắp các đảo đang tranh chấp, và quân sự hóa chúng bằng việc mở sân bay có thể dùng cho quân sự và đưa các cơ cấu vũ khí tên lửa ra các đảo tranh chấp.  Một hành động hung hăng của kẻ bá quyền nước lớn, đi ngược lại với xu thế hòa bình chung của các quốc gia có biển đảo tranh chấp. Và đấy là điều mà thế giới lên án Trung Cộng nhiều nhất. Các quốc gia như Mỹ, Nhật, Australia... đang có những biện pháp mạnh hơn như tuần tra biển Đông, đưa các khí cụ quân sự tiên tiến tới để bảo vệ tự do hàng hải. Tất cả đều nhắm vào Trung Cộng, và chỉ Trung Cộng mà thôi.

Ấy vậy mà giờ đây Việt Nam lại chia sẻ với Trung Cộng sự lên án của thế giới khi bất ngờ đưa tên lửa ra biển Đông, và tự nguyện đứng vào phiá của những kẻ hiếu chiến ở biển Đông cùng với Trung Cộng... Và nếu không rút ngay các tên lửa được đưa ra biển Đông một cách ngu ngốc kia về thì sắp tới các cuộc tuần tra của Mỹ và đồng minh sẽ áp sát các biển đảo, vùng trời của cả Việt Nam chứ không chỉ của Trung Cộng. Và còn tệ hơn nữa, nếu quốc tế chán nản mà bỏ mặc cho hai anh em CS giết nhau vì chúng đều hung hăng con bọ xít giống nhau.

Nếu bảo vệ chủ quyền thì trước hết phải tố cáo kẻ đã ăn cướp biển Đảo ra trước trường quốc tế, phải kiện kẻ đó ra trước tòa cũng như phải hợp tác với các quốc gia khác có chung hoàn cảnh để đấu tranh dân sự với kẻ đó. Vậy mà Việt Nam đã không làm gì trong những bước tối cần thiết đó để bảo vệ chủ quyền, mà bỗng dưng nổi hứng anh hùng khi đem tên lửa ra biển Đông, và lại đem một cách lén lút không giống ai.

Rõ ràng đây không phải là một hành động quang minh chính đại của những người yêu nước muốn giữ biển đảo, mà chỉ là hành động có tính toán đen tối, bất chấp lợi ích quốc gia của những người lãnh đạo CSVN. Chắc chắn những quả tên lửa nhập của Israen kia đã được đưa ra đảo không phải vì mục đích giữ biển đảo, thậm chí các tên lửa ấy không thể vận hành, hoặc không có cả ngòi nổ. Bởi vì chúng được đưa ra để chia sẻ sự căm ghét tệ bá quyền của thế giới văn minh.

Đưa tên lửa ra biển Đông, những người CSVN đã hợp tác hoàn hảo với người anh em CS Trung Cộng trong việc cùng chung nhau là kẻ bị căm ghét của thế giới còn lại.

Hãy rút tên lửa lại trước khi quá muộn...

MTA

24/8/16

Mai Tú Ân trả lời bài viết của giáo sư Nguyễn Đình Cống...

Kính gửi giáo sư Nguyễn Đình Cống.

(Trả lời bài viết của giáo sư nhen đề :"Đôi lời với Mai Tú Ân : việc gì phải sợ hãi" đăng trên trang Bauxit)

Trước tiên cho phép tôi bày tỏ lòng ngưỡng mộ của tôi với ông, một vị trí thức tuy cao tuổi nhưng con tim luôn cháy bỏng nỗi niềm trước cơ đồ dân tộc.  Những bài viết của giáo sư không nhiều nhưng chất chứa suy tư, nghiền ngẫm và rút ra được những điều cần thiết cho con đường đi của ông và không chỉ cho ông. Tôi thường đọc bài của giáo sư và có thể nói rằng tôi hãnh diện khi lưu những bài viết đó trong blog của mình.

Và xin giáo sư cho phép tôi trình bày về nỗi sợ trong bài viết của tôi :"Viết cho con gái - Cha sợ hãi lắm" có đăng trong trang Bauxit này. Một cách hiểu đơn giản thì cũng biết rằng bài viết của giáo sư Nguyễn Đình Cống không nhắm vào MTA hay nỗi sợ của MTA mà ông nhắm vào những khoảng không rộng lớn hơn, vào tầng lớp người đông đảo hơn với một ý thức trách nhiệm cao cả hơn. Qua đó giáo sư cũng cho mọi người, cho cháu của ông biết rằng, ông không còn sợ hãi nữa. Đó là điều chúng ta hãy khâm phục ông.

Còn mọi người chúng ta thì cũng có những điều để sợ hay không sợ khi bước vào cuộc đấu tranh phản biện với chính quyền, với cuộc đấu tranh đòi công bằng xã hội, dân chủ, dân sinh này. Trong cuộc đấu tranh can trường và không hề riêng tư này, chúng ta có quyền sợ hãi.  Vì nỗi sợ hãi luôn song hành với con người từ thuở hồng hoang và sẽ ở với con người chúng ta cho đến khi tận thế. Những người đấu tranh dân chủ cũng có nỗi sợ với kẻ thù mà họ đang đấu tranh. Chính quyền này đã gieo rắc nỗi sợ như một thứ dịch bệnh, và chăm chỉ nuôi nấng thứ vi rút ấy càng lớn, càng nhiều càng tốt trong lòng những công dân hiền lành và lương thiện của chúng ta. Nên nỗi sợ là điều không thể tránh và cũng không cần tránh.

Cho dù trong chúng ta có người chấp nhận sự hy sinh, sự thiệt thòi vô cùng lớn có thể nhìn thấy hoặc không nhìn thấy khi bước vào thế phản biện với chính quyền. Chúng ta chấp nhận rằng, rồi chúng ta sẽ bị bắt, bị những phiên tòa bất công xét xử, và những năm tháng tù đầy bất nhẫn đè nặng lên cuộc đời. Chúng ta chấp nhận sự khinh rẻ của một xã hội chưa hiểu chúng ta, chấp nhận những điều phi lý mà chính quyền này vu vạ chúng ta với nụ cười thanh thản nhất. Bởi chúng ta đang hành xử chính nghĩa, quang minh và cho dân cho nước chứ không hề cho riêng tư, cá nhân...

Nhưng vẫn còn những nỗi sợ đeo bám chúng ta không rời. Người trí thức thì sợ những công trình khoa học của họ không được in ra. Các nhà văn, nhà thơ cũng sợ những tác phẩm của họ sẽ không được xuất bản bởi sự trả thù hèn hạ của chính quyền. Ngay như một nhà văn quèn như MTA thì đó không còn là nỗi sợ nữa mà đã là một thực tế hiển nhiên khi các tác phẩm của MTA (3 tập tiểu thuyết và hàng chục truyện ngắn khác) đã không được in ra... Rồi có những con người quả cảm trong đấu tranh đã bị nỗi lo cơm áo hay người thân bị hăm dọa đủ điều.

Giáo sư Nguyễn Đình Cống kính. Tất cả những con người vô danh hay có danh đó, cùng với nỗi sợ của họ đều có mặt hàng đầu trong cuộc đấu tranh phản biện đòi dân chủ, giống như giáo sư và cũng trên con đường mà giáo sư đã đi. Nỗi sợ hãi là có thật nhưng có mấy ai vì nỗi sợ ấy mà hèn nhát hay từ bỏ lá cờ chưa. Nỗi sợ hãi luôn song hành với cả lòng dũng cảm.

Có câu ngạn ngữ nước ngoài rằng :
"Người can đảm nhất là người giấu đi nỗi sợ hãi tốt nhất".

Vâng. Tất cả chúng ta đều cất đi nỗi sợ hãi của mình để hòa nhập với tiếng kèn của tư do ngân vang, hay cùng song hành với những con người quả cảm đang xuống đường. Có cả nỗi sợ hãi, cũng như niềm vui hạnh phúc khi được xả thân đền nợ cho đất nước và dân tộc này.

Riêng cá nhân của MTA thì biết nói gì nhỉ ? Trong các bài viết của mình, MTA vào đủ các vai trò, các nhân vật khác nhau để viết với mong muốn nhỏ bé là làm được điều gì đó cho sự nghiệp chung. Nên tâm lý nhân vật không hẳn phải là tâm lý của tác giả.

Còn với MTA thì thật đơn giản :"Sợ thì không viết, viết thì không sợ". Con người rồi ai cũng phải đứng trước Chúa của mình để trả lời cho những gì làm được hay không làm được...

Người tráng sĩ mau bước về sông Dịch,
Mà không một lần quay đầu ngó cố hương...

Kính chúc giáo sư mạnh khỏe và trân trọng.

MTA

Hãy đoàn kết xung quanh các cha xứ can đảm

Ơn Chúa là các cuộc xuống đường biểu của giáo dân địa phận Vinh, Nghi Lộc, Song Ngọc...ủng hộ lời kêu gọi của Đức Cha Nguyễn Thái Hợp về Ngày Môi Trường ngày chủ nhật 7/8/2016 đã diễn ra an bình, trật tự. Với các khẩu hiệu thời sự như :"Cá cần nước sạch, chính quyền cần minh bạch", "Formosa cút xéo". Bà con giáo dân đã diễu hành rất qui củ, đội ngũ chỉnh tề dưới sự lãnh đạo của các cha xứ chủ quản. Thông điệp mà cha Nguyễn Thái Hợp, và các cha khác cùng của bà con giáo dân các địa phận nói trên đã được gửi đi. Rõ ràng và mạnh mẽ nhất.

Chính quyền, qua các lực lượng AN, CA.. đông đảo, rầm rộ nhưng đã kiềm chế, không ngu xuẩn tham gia vào việc ngăn chặn hay bắt bớ đoàn người biểu tình đông đến hàng vạn người ở các giáo xứ kể trên. Cuộc xuống đường biểu tình của bà con giáo dân đã thành công về mọi mặt.

Và tất thảy chúng ta, người dân Việt Nam đều vui mừng khi nhìn thấy các cha xứ cùng bà con xóm Đạo đã thay mặt cho tất cả người dân Việt Nam chúng ta, bất kể Lương hay Giáo xuống đường để gửi tới chính quyền những thông điệp mạnh mẽ nhất, rằng người dân cần sống trong một môi trường trong sạch, chính quyền cần minh bạch, Formosa phải cút đi. Cũng như không thể không thấy người dân các xóm Đạo được tổ chức tốt thế nào, từ trong nhà cho tới các cuộc biểu tình ngoài đường phố. Và các cha xứ chủ chăn là những người lãnh đạo tài giỏi, đầy uy tín đối với cộng đồng giáo dân như thế nào.

Thật trùng khớp khi Quốc Hội Việt Nam vừa họp để lùi ngày trình và thông qua dự luật biểu tình thêm 2 năm nữa thì cuộc xuống đường biểu tình này của bà con giáo dân cho thấy một chân lý giản đơn rằng, những gì liên quan đến cuộc sống của người dân thì hãy để người dân tự quyết định. Bằng hành động xuống đường biểu tình vì ngày Môi Trường 7/8/2016, đồng bào đã nhổ toẹt vào việc thông qua hay không thông qua dự luật biểu tình của Quốc Hội Việt Nam. Quyền biểu tình đã là quyền căn bản của người dân, cũng như quyền phản kháng là quyền không thể chia cắt của người dân trước bất công, bất bình xã hội.

Mặc dù bị chia rẽ, bị vu vạ đủ thứ nhưng chưa bao giờ người Công Giáo và người Lương hay người của mọi tôn giáo khác trên đất nước chúng ta lại chia rẽ, phân biệt cả. Ai cũng là người con dân đất Việt, máu chảy ruột mềm và cũng đều đau lòng trước thảm họa cá chết miền Trung, môi trường sống bị hủy hoại nặng nề, và cuộc sống của đồng bào miền Trung sẽ đi về đâu. Cuộc xuống đường hôm nay của đồng bào Công Giáo là sự tiếp nối, chia sẻ các cuộc xuống đường của đồng bào cả nước bắt đầu từ tháng 5 vừa qua. Không thể không có lời cảm phục đối với các cha xứ, những con người mạnh mẽ, can đảm và đầy năng lực khi dẫn dắt các cuộc tuần hành của bà con giáo dân một cách hoàn toàn trật tự, qui củ và luôn ở trong tầm kiểm soát. Nhìn bà con xếp hàng trật tự, đi theo lớp lang và có cả các khối phụ nữ áo dài đỏ diễu hành như trong buổi Thánh Lễ, thật kính nể bà con, kính nể các cha xứ chủ quản vô cùng.

Điều đó cho ta thấy, một cuộc xuống đường biểu tình cần lắm những người điều hành có tổ chức lãnh đạo. Cuộc đấu tranh đòi các quyền dân sinh, dân chủ, dân quyền còn dài lâu, gian khổ nhưng giờ ta có thể biết được nơi có ngọn cờ bay phất phới vẫy gọi. Và Giáo Hội Thiên Chúa, qua các cha xứ phản kháng là những nơi xứng đáng để học hỏi, để nương tựa tinh thần và cũng là nơi xứng đáng để lãnh đạo chúng ta trong cuộc đấu tranh cho công bằng và liêm chính.

Hãy đoàn kết xung quanh các hội đoàn tôn giáo phi quốc doanh, cũng như hãy đoàn kết xung quanh các đức cha can đảm..

MTA

Tại sao người dân vui mừng vì vụ án ở Yên Bái...

Việc người dân vui mừng, đôi khi thái quá trước những cái chết bất đắc kỳ tử của hai quan chức đầu tỉnh Yên Bái đã chứng tỏ một điều thật đơn giản và không có gì phải bàn cãi. Đó là đa số người dân càng lúc càng xa rời chính quyền hơn. Cuộc song hành của người dân với chính quyền, như Cá với Nước nếu có từ thời xa xưa, nay đang dần đi vào thế đứt đoạn, chấm hết.

Chẳng có gì lạ cả là trong khi chính quyền cởi mở hóa một số vấn đề thì lại vẫn giữ nguyên một số điều lỗi thời, gây chia rẽ hoặc không công bằng.

Chiến tranh kết thúc đã hơn 40 năm rồi mà đất nước vẫn chia hai thành phần dân chúng khác nhau. Một số ít thì là người "Có công với Cách Mạng", được hưởng các đặc quyền về tiền bạc, giáo dục, xã hội. Còn tuyệt đại đa số người dân còn lại thì không. Các trường Đại Học thuộc ngành CA hoặc một số ngành khác thì chỉ tuyển con cái cán bộ, CA. Các trường này không thu học phí, thậm chí là còn được hưởng lương khi theo học. Vô lý hơn nữa là các nhân viên, quan chức khi phạm lỗi đi tù thì Tòa Án cũng vì là người có công nên có thể giảm án vô tội vạ. Các CA phạm tội, đáng lẽ ra phải bị trừng trị nặng hơn vì phạm tội trong khi có chức quyền, thì cũng được giảm án theo kiểu như vậy. Khiến cho lực lượng CA, AN, Đảng viên cấp cao luôn là một thứ kiêu binh, lờn mặt với cả người dân lẫn Pháp Luật.

Còn quá nhiều lý do để người dân không đồng tình với chính quyền, có quá nhiều sự kiện để lòng căm ghét ấy dâng lên và thành chuyện căm phẫn. Và các viên chức chính quyền đã trở thành một thứ giỏ rác lãnh đủ các tội nợ của chính quyền, nhất là khi những người đó gặp chuyện không may. Người dân đã tổng hợp hóa các bất mãn của mình với chính quyền bằng lòng căm ghét các viên chức chính quyền bất kể đúng sai. Và câu nói cửa miệng của họ khi nhìn nhận một quan chức chính quyền là :

"Ông ấy không thể là người tốt. Vì người tốt thì không thể leo cao như thế trong bộ máy chính quyền".

Đó là một điều bình thường và không có gì ngạc nhiên trong một xã hội mà người dân và chính quyền càng lúc càng xa rời nhau.

MTA

22/8/16

Than ôi ! Thời oanh liệt nay ở mô

MTA bước xuống đường thì một bầy con gái đông như quân Nguyên, thấy chàng như thể thấy cả Brad Pitt lẫn Tom Cruise cộng lại. Các em xông lại tỏ tình như điên. Cô thì nắm tay, cô thì kéo áo bằng được về phía mình. Làm cho chàng MTA sướng tê, cười cười mỉm chi. Nhưng có một cô đẹp hơn hẳn với đôi trái đào tiên rung rinh trước ngực đã bảo các em kia đi ra để cho nàng. Rồi nàng thẹn thùng đưa tay ra đón lấy tay chàng MTA và nhẹ nhàng dìu chàng đi...
Thật tuyệt vời khi được tựa vào nàng tiên của mình trên quãng đường như đi lên thiên đường vậy, và vừa nhìn trộm cặp đào tiên cứ e ấp gọi mời, trong đầu MTA ý nghĩ nhảy như máy :"Đến khách sạn nào bây giờ để xử món quà Trời ban này"
Nhưng nàng tiên của MTA bỗng cúi đầu chào trước sự ngạc nhiên tột độ của MTA :
- Kính thưa cụ. Vì các em nó cứ tranh nhau dẫn cụ sang đường, con sợ tai nạn cho cụ nên không cho các em làm mà phải tự đưa cụ đi. Ai lại để một cụ già gần đất xa trời như cụ đi qua đường một mình...
Ôi, Giời. Con ranh con có hai quả bưởi kia. Ông mới có 99 tuổi mà phong ông lên làm cụ thì bằng giết ông rồi.
Than ôi. Thời oanh liệt nay ở mô...

MTA

Những kẻ hèn lại dùng mưu kế bẩn..

Việc nhà văn, nhà báo Nguyễn Tường Thụy, phó chủ tịch Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam bị chính quyền và CAHN dùng hết mưu hèn kế bẩn này đến cho đến kế hèn mưu bẩn khác nhằm ngăn chặn, phá rối và đầu độc cuộc sống của gia đình ông là một sự thực đang diễn ra. Nó diễn ra một cách rõ ràng, thô bỉ và không thể chấp nhận được, nhưng nó vẫn diễn ra. Nó vô văn hóa, đểu cáng và đạp lên luật pháp nhưng nó vẫn diễn ra.  Hàng ngày, hàng giờ và giữa lòng Thủ Đô Hà Nội và không xa lắm các biệt thự sang trọng kiểu Pháp của các Đỉnh Cao Chí Tuệ Việt Nam.
Chúng ta hãy lắng nghe những lời bộc bạch của nhà văn, nhà báo Nguyễn Tường Thụy về những điều mà  bọn CA địa phương, bọn sai nha khốn khiếp đã hành xử với anh và gia đình, bạn bè :

"Đây không phải lần đầu, ngay từ tháng 3/2016, sau khi loại ông khỏi danh sách ứng cử viên độc lập vào QH bằng một cuộc đấu tố không hơn không kém thì những kẻ thế lực ở trong bóng tối đã đưa ông rơi vào hoàn cảnh như giam lỏng. Các ngày thứ 7, CN là có CA công khai đóng đô trước cửa nhà ông như một bọn bắt nợ vậy. Rồi liên tục là những lệnh triệu tập ông, lần 1,2, 3 bay như bươm bướm. Xen kẽ vào đó là sự hăm dọa ông và người nhà, và họ cũng chẳng buồn giấu việc họ là người của CA, chính quyền. Có lần nó triệu tập đến lần thứ 4, có khi 2 giấy 1 ngày, tôi vẫn cương  quyết không đi, nhưng sau đó không thấy cưỡng chế.
Cũng đã mười mấy lần chúng nó bắt tôi về đồn công an mà không có lý do, hai lần đột nhập trái phép bắt tôi, có lần phá cửa bắt cả nhà tôi và anh em dân chủ đang ở đấy trong đó có mẹ con cháu Phương Uyên và các bạn khác, 9 người tất cả bị đánh đập dã man"

Thật phẫn nộ khi được biết các hành động vô sỉ của cường quyền đối với nhà văn, nhà báo đáng kính Nguyễn Tường Thụy. Những hành động mà chúng ta chỉ thấy trong chế độ mật thám, công an trị mà thôi. Một chế độ mà công khai đe dọa những người dân lành vô tội của mình, công khai bao che cho những công  chức chính quyền thuộc các ngành CA, AN đóng vai côn đồ lưu manh để dọa dẫm hành hung người dân của mình thì là chính quyền gì.

Nhưng những người như nhà báo Nguyễn Tường Thụy không phải là người dễ bị bắt nạt. Anh đã sống chung với những kẻ đang đàn áp anh quá lâu để có thể sợ chúng. Với bản chất kiên cường của một Kẻ Sĩ Bắc Hà anh đã phản kháng lại đúng như con người của anh. Mỉm cười trước mọi nghịch cảnh, mọi sóng gió và kiên cường trên con đường đi của mình. Dù bị ngăn cấm nhưng anh vẫn cùng đồng hành với Hội NB ĐL VN. Và cùng với chúng tôi, những người bạn đồng nghiệp và những người em chân thành của anh.

Chúng tôi không chấp nhận những việc tương tự vì chúng tôi không phải là vật thế chấp để cơ quan công quyền muốn làm gì thì làm, muốn hành hạ, đánh đập ai thì thẳng tay làm dưới sự che chở khuyến khích của bộ máy công quyền.

Nhưng những việc làm đen tối, hèn hạ đó không làm cho nhà văn của chúng ta sợ hãi. Và chúng tôi cũng vậy. Không bao giờ khiếp nhược. Giờ đây chúng tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định không lên CA theo giấy triệu tập của nhà văn Nguyễn Tường Thụy, và đoàn kết xung quanh anh trong vụ việc này.

"Dù ai cầm dao dọa giết, cũng không nói ghét thành yêu"

MTA