Lại đến ngày 27/7, khi chúng tôi sửa soạn bàn thờ và những giọt nước mắt để tưởng nhớ đến cha anh, chồng con của chúng tôi, những người lính chết trận không về, dù không muốn thì vẫn có một cái tên đã hiện về như một bóng ma đen tối phủ trùm nỗi đắc thắng lên nỗi đau khổ của chúng tôi. Đó chính là ông, đại tướng Võ Nguyên Giáp. Cái tên của vị đại tướng này xuất hiện như muốn giết con em đã hy sinh của chúng tôi một lần nữa và góp phần biến ngày 27/7 hàng năm này thành ngày tang tóc cho cả dân tộc Việt Nam.
Đại Tướng Võ Nguyên Giáp. Hẳn là giờ này ở một cõi cao siêu nào đó, ông đang hài lòng lắm khi đã ung dung rời bỏ cõi tạm, để bước vào cõi phúc vĩnh hằng như một vị thần linh sáng chói. Bởi cuộc đời ông như được trải vàng son rực rỡ. Ông đã sống ở cõi trần tục mà ông vừa rời bỏ như một ông Tiên hạnh phúc, giữa một đám dân đen chúng tôi chỉ biết mơ có cái gì bỏ bụng, mơ buổi sáng thức giấc nhìn thấy mặt trời mà không bị giết hồi đêm.
Than ôi ! Cõi tạm mà người dân chúng tôi phải sống thì chỉ là một cõi tạm tận cùng của khổ đau, với cả một thế hệ chém giết và bị chém giết, khác hẳn với ông. Thời ông và chúng tôi cùng nhìn thấy một mặt trời buổi sáng, một mặt trăng buổi tối thì đất nước này như một địa ngục trần gian với chiến tranh, chết chóc, loạn lạc, điêu linh với chúng tôi, nhưng với ông thì lại như một cõi tiên của một vị trí thần tiên như ý, viên mãn hoàn toàn, quyền hô vạn ứng, tuyệt đối ngôi cao, danh hiệu lẫy lừng...và tận hưởng tất cả những cái đó trong một cuộc đời dài lâu trăm năm có lẻ...
Ông đã sống vào một thời binh đao khói lửa nhất, một thời tàn sát vô luân nhất của đất nước chúng ta với hàng triệu người chết, ở cả bên này hay bên kia trận tuyến nhưng ông không phải trải qua những cảnh bom rơi, đạn nổ, lửa cháy, nhà tan, người chết, kẻ bỏ xứ bồng mẹ, địu con, gồng gánh của nả, lẫn mọi nỗi khổ đau chất chứa để chen vai nhau trên con đường chạy nạn dài thăm thẳm hết cả một đời người.
Ông là một vị tướng lừng danh đi qua suốt bao cuộc chiến với bao kẻ thù, nhưng ông chỉ huy ở ngôi cao cả, sau lưng con em chúng tôi để ung dung toan tính cho các trận đánh nối tiếp các trận đánh, các chiến dịch đua nhau các chiến dịch mà chẳng hề nhìn thấy cha anh, chồng con chúng tôi ngã xuống, thây đè lên thây, xác chồng lên xác để đem vinh quang về cho ông.
Ở ngôi cao cả đại tướng từ ngày bước vào quân đội cho đến ngày rời khỏi cuộc đời, hẳn ông không nhìn thấy quân thù trước mặt, không thấy đạn nổ bên tai như người thân của chúng tôi. Ông cũng không phải giáp mặt quân thù nơi trận tiền vì ông không bao giờ ra trận tiền, ông không để chúng giết như những người lính can trường của ông, và cũng là những người con em vô cùng yêu quí của chúng tôi. Những người lính đó tất thảy đều ngã xuống khi đầu vẫn còn xanh, để cho ông đầu bạc sống mãi trong vinh quang...
Ông là một vị Đại Tướng cầm bao vạn quân binh đánh thắng những trận đánh lịch sử, nhưng ông chỉ ở hậu phương an toàn chứ không phải chịu cảnh bom rơi đạn nổ, thân người gục ngã, thịt xương tan nát như những bao vạn người lính vô danh của ông phải chịu. Để ông được vinh quang tên tuổi, được viên mãn tuổi già Đại Thọ và ra đi trong giường êm nệm ấm, vợ con cùng muôn dân than khóc...
Ông cũng là một người lính và có một gia đình như bao gia đình Việt Nam khác, nhưng gia đình ông không bao giờ phải chịu nỗi đau tận cùng của nỗi đau khi nhận mảnh giấy báo tử cho biết rằng, người thân yêu nhất của họ đã không thể trở về được nữa. Dù để tôn vinh cho điều cao đẹp nào đi nữa, thì cái mảnh giấy nhỏ bé đó cũng đã đem tang tóc đến cho vô vàn gia đình Việt Nam chúng tôi, ở cả bên này hay bên kia trận tuyến. Nỗi đau không gì bù đắp nổi đó là nỗi đau tận cùng của nỗi đau, là nỗi đau chen lấn nỗi đau để mang tang tóc vào từng nhà người dân chúng tôi suốt mấy chục năm. Nhưng mảnh giấy nhỏ bé đầy oan nghiệt đó không bao giờ đến với gia đình ông, vị tướng :"Nhất tướng công thành vạn cốt khô" như ông, mà chỉ đến với "vạn cốt khô" là con em chúng tôi.
Và giờ đây khi ông đã mồ yên mả đẹp trong vinh quang chói lọi, xuôi tay thanh thản với mọi sự thì mảnh giấy tang tóc kia vẫn làm bao nhiêu phụ nữ, những người mẹ, người vợ chúng tôi phải đau đớn khóc không thành tiếng khi ngày nắng chan hòa, và đổ vỡ tức tưởi khi đêm đen phủ bóng. Vì cái mảnh giấy nhỏ bé ấy đã tàn nhẫn lấy đi một phần cuộc đời, một người đàn ông và là tất cả yêu thương của chúng tôi.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Giờ đây khi hào quang chiến thắng đang nhạt nhòa, tiếng reo hò của đoàn quân chiến thắng đã lụi tàn dần mà chỉ còn nỗi khổ đau của một thời đau khổ đó là vẫn nguyên vẹn, như một vết thương không bao giờ lành trong mỗi gia đình người dân Việt Nam chúng tôi thì chúng tôi phải tính sổ tất cả một lần cho xong để cho những linh hồn các chiến sĩ trận vong của chúng tôi được ung dung siêu thoát, trở về với ông bà tổ tiên.
Nên chúng tôi, với cây nhang cuối cùng cho ông trong tay, chúng tôi nói với ông rằng, mặc dù có nhiều người dân kính trọng ông, coi ông như thần thánh, coi ông như một con người Việt Nam tên tuổi, một vị Tướng lãnh tài năng..v..v...nhưng chúng tôi không coi ông như vậy. Không bao giờ coi ông như vậy. Bởi vì đó là những điều mà những tình yêu đẹp nhất, những người đàn ông tuyệt vời nhất nhưng cũng ngu ngốc nhất của chúng tôi đã nói như vậy trong những đêm tức tưởi nhớ nhung, những chiều thu đau lòng nhìn nỗi nhớ bay đi..
Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Chúng tôi trân trọng gọi ông là đại tướng nhưng chỉ khi những cây nhang tháp cho ông lần cuối vẫn còn cháy đỏ. Nhưng khi nó cháy tàn và tắt ngấm thì cũng như sự tôn trọng cuối cùng của chúng tôi với ông cũng chấm hết.
Đại tướng kính mến. Điều đầu tiên mà chúng tôi muốn nói là, đất nước này không bao giờ muốn có những người xuất chúng như ông, những người giống ông, và làm những việc như ông đã làm. Ông và những người như ông đã đột nhập và cưỡng bức người dân chúng tôi bằng bạo lực và dối trá, bằng dối trá và bạo lực. Để đưa đất nước hiền hòa và chan chứa tình người này thành một nơi của hận thù, độc ác, của sự chém giết vô nghĩa...
Chúng tôi không muốn bất cứ con người tài năng, lỗi lạc nào dù nhân danh bất cứ điều gì lại xuất hiện và làm khuynh đảo đất nước, lầm than dân tộc này nữa. Đất nước chúng ta đã khốn khổ điêu linh nhiều thời của ông rồi, hãy để cho nó được sống bình an giống như các nước chung quanh. Người dân của đất nước chúng ta cũng điêu linh khốn khổ lắm rồi, hãy để họ sống qua bình yên trong trong kiếp nạn khổ ải này. Chúng tôi có thể cảm phục, yêu mến hay căm ghét ông, tuỳ người. Nhưng để coi trọng ông, tôn sùng ông như Thần Thánh thì không, không bao giờ. Vì ông không phải là thần thánh. Và cũng vì hàng triệu chiến binh, của bên này hay bên kia đã ngã xuống không cho phép chúng tôi làm điều đó, với một con người mà dù có yêu mến bao nhiêu đi nữa, dù có vinh danh bao nhiêu điều tốt đẹp đi nữa, thì cũng không thể gột bỏ đi được trách nhiệm của mình trước sự hy sinh anh dũng nhưng cũng đầy oan nghiệt của biết bao mái đầu còn xanh đó.
Ôi, phải chi ông không phải là một ông Tướng, mà là một nhà văn nhà thơ, thậm chí có là một vị Tướng đi nữa nhưng không phải là tướng Giáp huyền thoại, với các chiến công lừng lẫy được lập nên bởi vô số xương máu của con dân Việt. Phải chi cả ngay sau này, ông có một hành động nào đấy, bằng cái Dũng của Thánh Nhân lên tiếng một điều gì đó tích cực cho cơ đồ dân tộc thì hẳn chúng tôi sẽ bớt ghét ông nhiều hơn. Nhưng ông đã không lên tiếng suốt cả thời gian bằng hai cuộc đời, và rồi ông đã đem tất cả, sự tiếng tăm của một vị tướng danh tiếng, lẫn cái hèn của một kẻ tầm thường về thế giới bên kia.
Giờ đây thì những ngày xưa cũ đã quá cũ xưa. Những điều thiêng liêng cũ ngày trước đã trở thành đồ xưa cũ. Giờ đây chúng tôi chỉ muốn được sống bình an, và điều thiêng liêng nhất của chúng tôi lúc này, không phải Vinh Quang, là Tổ Quốc hay gì gì hết mà chỉ là hai chữ Bình An để sống. Chúng tôi không cần ai nhân danh điều gì để đánh nhau với ai. Chúng tôi cũng không cần những vị anh hùng xông pha trận mạc lừng lẫy chiến công. Chúng tôi không cần những vị Tướng cầm quân lỗi lạc, thắng trận như chẻ che. Chúng tôi cũng không cần những người lính dũng cảm vô song nơi trận tiền. Đơn giản là vì chúng tôi sợ những điều đó lắm rồi.
Chúng tôi sợ đến mức thậm chí chúng tôi không còn muốn chiến thắng ai hết. Vì có thắng thì có chiến tranh có chết chóc khổ đau. Thắng càng lớn càng khổ đau chết chóc càng nhiều. Và nếu chúng tôi tôn sùng ai thì người đó phải là người hiền đức, yêu trọng những sanh lanh nhỏ bé của con người như Chúa Giê Xu, Đức Phật, hoặc những người cùng thời với ông như M.Gandhi, Mẹ Terexa chứ không phải là Võ Nguyên Giáp. Ngàn lần không phải...
Chúng tôi muốn từ nay trở đi người dân chúng tôi sẽ không phải nghe đến chiến tranh, không muốn bị ám ảnh bởi chiến tranh, không nằm mơ thấy chiến tranh nữa. Chúng tôi muốn từ nay chúng tôi sẽ được sống trong an lành hạnh phúc trong cảnh thanh bình vĩnh cửu, con cháu chúng tôi không phải cầm súng để giết ai hoặc để bị ai giết. Và con cháu của con cháu chúng tôi sẽ chỉ biết ca hát những bài ca hòa bình hạnh phúc...
Nên mặc dù biết ông không phải là người gây chiến, nhưng người dân chúng tôi vẫn coi ông là hiện thân của chiến tranh. Dù biết ông không phải là người ác độc nhưng ông vẫn là hiện thân cho cái Ác của chiến tranh. Và giờ đây biết ông ở trên trời cao chứ không phải là ma quỉ, nhưng ông vẫn hiện thân cho bóng quỉ hình ma của chiến tranh tàn bạo rồi.
Chúng tôi biết là có thể không công bằng cho ông, một người có công lớn phút chốc bỗng biến thành tội đồ dân tộc, nhưng cũng như những người thân yêu của chúng tôi hy sinh vì những điều giả dối thì vì những ước vọng hòa bình vĩnh cửu cho xứ sở mong ông đừng giận chúng tôi. Và không chỉ mình ông, mà cả Lãnh Tụ Hồ Chí Minh của ông, người mà có rất nhiều người dân coi như một lãnh tụ Cách Mạng kiệt xuất, và là Cha Già Dân Tộc, nhưng lại vẫn là hiện thân cho một thời kỳ điêu linh, chia cắt, máu chảy đầu rơi, tiếng khóc than của muôn dân thấu tận Trời xanh...
Nên giờ đây trước cây nhang cháy gần cạn đốt cho hương hồn ông thì chúng tôi còn biết làm gì để nguyền rủa ông và những người như ông. Nếu có thể được, thì chúng tôi muốn băm vằm ông ra trăm ngàn mảnh để làm lễ tế cho những chiến sĩ trận vong của mình. Nhưng than ôi...Có còn ích chi nữa khi ông đã thanh thản nơi suối vàng, còn con em chết trận của chúng tôi thì khóc hận nơi chín suối.
Thôi vì những mong ước cháy bỏng cho một nước Việt Nam hòa bình thịnh trị muôn đời cho con cháu mai sau, người dân Việt Nam chúng tôi trước khi tưởng nhớ cho những người thân yêu chết trận không về của mình, cũng thắp những nén nhang cuối cùng cho đại tướng Võ Nguyên Giáp với sự trân trọng cuối cùng chỉ để xin ông một điều rằng :
Nếu có kiếp sau thì xin ông và những người như ông đừng đầu thai trở lại đất nước Việt Nam này, đừng quay lại để làm lại những điều như ông và những người đó đã làm. Đừng bao giờ trở lại nhé, đại tướng Võ Nguyên Giáp...
Trong đêm khuya ai gào trong gió
Tiếng ai hờ nấc nghẹn cả dòng sông.
Ai đi về trong đêm khuya thanh vắng,
Để ai buồn với nỗi nhớ mênh mông...
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét