31/1/17

Bức hình cơn giận dữ bùng nổ...




Nếu được chọn lựa một tấm hình biểu tượng nhất cho các cuộc đấu tranh dân chủ trong nước năm 2016 thì tôi chọn tấm hình dưới đây như là một bức hình của sự giận dữ mà người dân Việt Nam đã cho cả thế giới biết. Tấm hình mà sự giận dữ của người phụ nữ như bùng nổ và ngùn ngụt trào dâng ra cả bên ngoài bức hình.



Một người phụ nữ Việt Nam với dáng vẻ bên ngoài giống như bao phụ nữ mà ta gặp đâu đó khắp nơi trên ba miền. Với cách phục sức đơn giản, thuận tiện cho một cuộc xuống đường nên người phụ nữ ấy giống như bao người phụ nữ khác. Có thể là một người chủ gia đình nhỏ đi mua đồ ăn sáng, mà cũng có thể lại chính là người đàn bà bán cơm sườn, hủ tiếu ăn sáng ấy. Người phụ nữ thị dân ấy có thể vừa rời công viên sau buổi tập dưỡng sinh, mà cũng có thể là một con bạc tướng ông tướng bà vừa cháy túi. Tóm lại người phụ nữ trong hình có thể là bất cứ ai trong số những người trên, có thể là mẹ, là chị của ta và rồi một ngày nào đó của năm 2016 sôi động xuống đường này, giữa cơn gào thét uất nghẹn của bao người dân vì thảm họa môi trường có tên Formosa thì chị xuất hiện trong dòng người sôi sục ấy. 

Và giây phút lịch sử của tấm hình đã được tạo nên bởi tất cả, kể cả Thánh Thần. Khuôn mặt lúc này là biểu cảm của một cơn giận dữ đã được đẩy lên đến hết tầm. Những người ở xung quanh làm nền tuyệt đẹp cho hình tượng theo thế ỷ dốc nghiêng về phía trước. Họ đều tình cờ nhìn về phia người phụ nữ của chúng ta. Và rồi một trong những cao trào của bức hình đã hiện lên một cách xuất thần. 

Như xé toạc không gian, người phụ nữ biểu tượng đã xuất hiện ở một vị trí không thể đắc địa hơn. Chính giữa thế dốc, và lệch về bên phải như từ sức mạnh của quần chúng tiến hết sức mạnh về phía trống vắng trước mặt. Với thế nghiêng chuẩn của thân người vươn lên đồng hành với cánh tay đưa lên song song. Đó là những hình tượng quen thuộc của những người lính với vũ khí xung trận chĩa lên bầu trời. Môt sự thể hiện chiến tranh trong một cuộc tuần hành bất bạo động. Với tư thế của người lính như thế, hẳn là tác giả của bức hình này đã quá may mắn khi nắm bắt trọn vẹn sự biểu cảm của cơn giận dữ để đưa vào khung hình. Một cơn giận không bẳt đầu, không kết thúc mà đứng hình ở điểm cao trào nhất.

Các bạn hãy phóng to khuôn mặt của chị phụ nữ để thấy nhưng chi tiết trên khuôn mặt như đang cháy lên khi tất cả sắp bùng nổ. Một khuôn mặt giận dữ mà tiền nhân bao đời đã hun đúc nên, hay của ngàn ngàn người giận dữ bỗng bất ngờ thể hiện với quân giặc Tàu, với các lãnh đạo Việt Nam đang càng lúc càng đưa đất nước này xuống tầm với sự xấu hổ và nỗi nhục nhã khôn nguôi…

Mai Tú Ân

Bọn nâng bi Bác Hồ với bài thơ hay nhất...


Tiến lên chiến sĩ đồng bào..."
Nghe thơ thì biết thằng nào làm thơ...
Đó là câu thơ lan truyền trong giới văn nghệ bao năm nay, một câu thơ chế riễu vì sự nâng bi quá đáng của các thợ nâng bi nước ta khi nâng bi Bác Hồ. Chủ Tịch Hồ Chí Minh có thể là một nhà CM, Lãnh tụ lập quốc, nhưng không nhất thiết phải là một nhà thơ, và lại càng không phải là nhà thơ số 1 của Việt Nam. Nhưng sau khi ông chết lâu rồi mà bọn nâng bi cũng không quên nghiệp cũ và phóng ông lên là số 1 với bài thơ số 1. Đó là bài thơ tiếng Hán, bài Nguyên Tiêu của Hồ Chí Minh :
Nguyên Tiêu 
Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên,
Xuân giang, xuân thuỷ tiếp xuân thiên.
Yên ba thâm xứ đàm quân sự,
Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền.
Dịch nghĩa 
Đêm nay, rằm tháng giêng, trăng vừa tròn,
Nước sông xuân tiếp liền với màu trời xuân.
Giữa nơi khói sóng thăm thẳm, bàn bạc việc quân,
Nửa đêm trở về, thuyền chở đầy ánh trăng.
Bản dịch của Xuân Thuỷ 
Rằm xuân lồng lộng trăng soi,
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân.
Giữa dòng bàn bạc việc quân,
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền.
Hồ Chí Minh
Thật khôi hài khi đây lại được các thợ nâng đó đưa lên làm Bài Thơ Hay Nhất trong 100 bài thơ Việt Nam thế kỷ 20. Quả là Hội Nhà Văn VN toàn những hội viên uống thuốc liều hoặc thuốc mất liêm sỉ. Người ta nói thơ này là Bác chôm của ai đó về làm của mình nhưng tôi thì tôi không tin. Vì thơ chôm thường thường là thơ hay, thơ độc thì người ta mới chôm chứ. Thơ bèo nhèo như bài Nguyên Tiêu này thì chắc là thơ của Bác rồi. Đã vậy ông cán bộ cao cấp Xuân Thuỷ dịch nữa khiến cho bài thơ này của Bác đã dở rồi lại còn dở hơn. Ấy vậy mà bài thơ này đã leo lên đứng đầu tất cả các bài thơ khác trong lịch sử thì quả là bọn thợ nâng bị ở Hội Nhà Văn đã phạm thượng, lôi cả Bác Hồ đang ở trong Lăng dậy để nâng bi. 
Nâng bi chi mà nâng tới tận cổ,
Nâng bi kiểu đó bằng mười bóp bi nhau...
Nói cho công bằng thì thơ của Bác Hồ không hay, nếu không muốn nói là dở. Những câu thơ hò, vè của Bác chỉ là những câu thơ cổ vũ phong trào, động viên chiến đấu...trong từng thời kỳ khác nhau của lịch sử, những câu thơ, ca dao bình dân dễ viết, dễ đọc và dễ nhớ chứ không phải là những áng thơ tuyệt hay, tuyệt kỹ trong nền thi ca hùng hậu của chúng ta để rồi các chuyên gia nâng của chúng ta nâng lên hàng siêu đẳng như rứa. 
Và tốt nhất là khi đã làm lãnh tụ thì không nên là một nhà thơ. Chúng ta đã có thời kỳ có các nhà thơ làm lãnh tụ chính trị CM như Sóng Hồng (Trường Chinh), Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi...Và đó là thời gian có nhiều sai lầm như thế nào, các vụ Nhân Văn Giai Phẩm và trấn áp các nhà văn thơ tàn baọ ra sao. Tốt nhất đã làm văn chương thơ ca thì thôi đừng leo vào làm chính trị thì thôi, đừng thơ thẩn nữa. Như vậy đỡ khổ cho dân cho nước, mà nhà thơ cũng như thơ ca nói chung không bị mang tiếng oan bởi những ông thơ văn dở dở ương ương...
Mai Tú Ân


30/1/17

Tổng thống Donald Trump đã ra tay quá đà...


Ông Trump đã từng tuyên bố sau khi thắng cử rằng, ông sẽ tổng thống của tất cả người dân Mỹ, ông sẽ đoàn kết quốc gia. Nhưng bằng một loạt các điều luật, sắc lệnh đã ký khi chính thức ngồi vào Nhà Trắng, ông đã gây ra bất hòa một cách không cần thiết với cộng đồng Hồi Giáo. Không chỉ với người Hồi Giáo ở Mỹ mà còn là ở khắp thế giới có cộng đồng này, khi ông ký sắc lệnh hạn chế nhập cảnh đối với những người của 7 quốc gia chỉ sau mấy ngày ngồi vào ghế ở Nhà Trắng.

Đây có thể sẽ là sai lầm đầu tiên của ông trên cương vị tổng thống Hoa Kỳ. Vì nước Mỹ là một quốc gia mà sự nhập cư của cả thế giới vào đã chỉ khiến cho nước Mỹ trẻ trung và hùng mạnh hơn. Tuyệt đại đa số người dân Mỹ hiện nay là đều có liên quan đến vấn đề nhập cư, của nước này hay nước khác, thời điểm này hay thời điểm khác mà thôi. Nên vấn đề nhập cư luôn là một vấn đề nhạy cảm và không thể giải quyết  bằng thuần túy sắc lệnh hành chính hay xây dựng bức tường là xong. Hơn nữa vụ nhắm vào cả cộng đồng nhằm chỉ để sàng lọc một số kẻ cực đoan luôn là những giải pháp không khôn ngoan của môt tổng thống tốt.

Trong lịch sử của mình, nước Mỹ cũng đã có những sai lầm mà nó cần học hỏi khi đối xử với các sắc dân thiểu số của mình.

Đó là những ngày cả nước Mỹ sôi sục lên sau khi người Nhất bất ngờ tấn công Trân Châu Cảng năm 1941. Người Mỹ đã mau chóng hành động nhưng lại trên cơ sở báo thù nhiều hơn. Có hàng trăm ngàn công dân Mỹ gốc Nhật, kiều dân Nhật đã bị tống đến các trại giam giữ và họ phải tập trung ở đó cho đến khi chiến tranh kết thúc năm 1945. Sau đó chính phủ Mỹ đã nhận ra sai lầm và phải xin lỗi cũng như bồi thường cho họ.

Hoàn toàn không ở trong tình trạng chiến tranh với nước nào, cũng không có mối đe dọa khủng bố nào vào nước Mỹ nhưng ông Trump đã tự đứng về phía chống Hồi Giáo kiểu bằng sắc luật này, không qua Quốc Hội nên chỉ có tính tạm thời (4 tháng với trường hợp ngăn cản người Hồi Giáo ở 7 nước) mà thôi. Thời gian đó không đủ để giải quyết bất cứ vấn đề gì mà nước Mỹ đang gặp phải. Các vấn đề mà ông Trump vừa quyết định lại là những vấn đề cần có những giải pháp đồng bộ, lâu dài với lộ trình rõ ràng và không thể hiểu sai.

Cùng với việc quyết tâm xây dựng Bức tường Mehico, thì việc hạn chế nhập cảnh đối với những người gốc gác Ả Rập của ông Trump mang nặng tư tưởng thù ghét các cộng đồng này, và không công bằng với họ. Tuyệt đại đa số người Hồi Giáo là các công dân Mỹ tốt và căm ghét Hồi Giáo cực đoan. Người Hồi Giáo, hay người tỵ nạn ở khắp nơi trên thế giới đổ về nước Mỹ chỉ vì sự không phân biệt đối xử. Nước Mỹ luôn rộng mở và chở che cho mọi con người đến với nó. Ở đó không có bức tường nào, không có sự ngăn cấm nào ngoài lòng rộng mở của giấc mơ Mỹ cho tất cả...

Tôi vẫn là người ủng hộ Trump nhưng tôi cũng bắt đầu thất vọng về ông tổng thống Mỹ này rồi. Ngoài cộng đồng Hồi Giáo thì tổng thống cũng đã có sự rạn nứt với Cộng Đồng Tình Báo, và mối thù khó có thể giảng hòa với Truyền Thông của nước Mỹ. Ông ta đã gây bão, xôn xao dư luận một cách không cần thiết vào đúng lúc cần phải "an dân" khi chuyển giao quyền lực lúc này.

Và chắc chắn ông Donald Trump sẽ không thể xây dựng cho nước Mỹ vĩ đại hơn nếu ở trong đó có những bức tường ngăn cách, những sắc luật chia rẽ cùng những con người nghi kỵ nhau...

Mai Tú Ân

29/1/17

Xuân này Bác có về chơi Xuân không ?



Xuân đến, Xuân cười lung linh quá,
Xuân chờ, Xuân đợi bóng người xưa...

Tết về tung tăng, Xuân bay khắp chốn kinh kỳ, và người ta hỏi nhau không biết năm nay Bác Hồ có về Thủ Đô chơi xuân nữa hay không. Người thì bảo, Bác Hồ vẫn về với họ như mọi năm, thậm chí năm nay Bác còn ăn sạch cả những đồ cúng bái mà họ đã dâng cúng lên. Người khác thì nói ngược lại, bảo rằng sắp đến hồi thoái trào, cái Lăng ở Ba Đình rồi thì cũng không còn thì Bác dựa vào đâu để mà đi đi về về hưởng lộc của bá tánh nữa...


Riêng chàng MTA thì chỉ mỉm cười chi chi để nghe thiên hạ cãi nhau xem Bác có về, Bác còn hay mất. Bởi chàng chắc chắc điều đó hơn ai hết, vì Xuân này Bác có về, và Bác về với MTA. Không nói ra thì bảo rằng không bịa chuyện, nói ra thì bảo là bịa chuyện, vậy thì ta phải nói ra cho thiên hạ biết ta bịa hay không ?

Bác đã về, đã ăn hết xuất cơm cúng mà MTA đã cúng (thực lòng thì chén cơm và quả trứng đó cũng là bữa cơm chính của chàng MTA, trong những ngày rộn ràng sắc xuân này) và rồi Bác nói, tăm vẫn ở trên miệng :

- Cơm nhà chú MTA khổ bỏ mẹ nên Bác phải tranh thủ đi nhà khác kiếm tăng 2. Không có nhiều thời gian nên Bác phải vắn tắt trao nhiệm vụ cho chú đây. Sau Tết này chú phải đến Ba Đình gặp ngay 3 đồng chí là Trọng, Quang và Phúc để truyền đạt ý của Bác là tại sao các chú ấy lại cấm cửa, không cúng cơm mời Bác về như trước. Có phải đu dây quá sang bên Tàu nên sợ dính Bác vào xấu hổ, kiểu như con cái giàu có thì ngượng khi thấy cha mẹ nghèo. Bảo chúng nó là nếu có gì thì cứ nói thẳng ra chứ đừng chơi thất đức như rứa. 
"Trời đánh cũng tránh bữa cơm cúng", bộ mấy thằng này lại học cái đám bất hiếu Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng... ngày xưa, tiếc cả bữa cơm cúng cho tiền nhân ư ? Chú MTA phải thay mặt Bác phê bình cả bọn chúng...

- Dạ, Chỉ phê bình 3 đồng chí ấy thôi ạ. Còn chị Kim Ngân bên Quốc Hội thì sao ?

- Không. Con Ngân ấy nó tốt với Bác lắm. Chú MTA không nghe thấy Kim Ngân hát ư ? Nó hát bài :"Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ" hay lắm'. "Bác mỉm cưởi Bác khen em ngon, Bác mỉm cười Bác khen em ngon"...

Chợt Bác nghiêm mặt hỏi : 

- Chú MTA. Dạo mấy tháng trước, Bác nằm trong Lăng nghe thấy tiếng ồn ào, khó ngủ quá...

- Dạ, thưa Bác. MTA cung kính trả lời. Đó là do bọn thằng Nghị, thằng Thảo nó chặt cây đấy. Bây giờ hai thằng đó đi rồi, hai thằng mới là thằng Hải, với thằng Chung lên thay nên cũng đỡ. Chứ trước kia thì ồn ào lắm. Bọn lâm tặc công khai tấn công thủ đô và Hà Nội đã thất thủ. Thế là chúng công khai kéo lê máy chém, tức là máy chặt cây..

- Chẳng thằng nào tốt cả. Bác nói. Chú phải bảo bọn Ba Đình cảnh giác. À, thế chúng nó có chặt cái cây vú sữa của Bác không ? Cái cây vú sữa mà đồng bào miền Nam đã tặng cho Bác ấy ?

- Dạ, không ạ. Cái cây đó vẫn còn, dù Bác không còn...

- Chú phải lấy danh dự ra bảo vệ cái cây ấy cho Bác đấy. Thôi, đến giờ linh để thăng về tổ rồi. Bác đi nhé chú MTA. Nhớ nhiệm vụ thiêng liêng mà Bác và Đảng đã trao cho chú đấy...

Rồi Bác thăng. Còn MTA thì ngồi khóc ti tỉ. Bác Hồ ơi, Bác giết MTA rồi. Ai đời Bác đã không dám về Ba Đình, Bác lại còn bảo thằng MTA tốt đen này trực tiếp vào phê bình mấy ông lớn ở trong ấy nữa. Con chưa đi đến cửa, chưa kịp thấy mặt mấy thằng lính mặt sắt đen sì gác cửa thì con đã hồn siêu, phách tán mất rồi, lấy chi mà truyền với đạt nữa hả Bác. Còn chuyện bảo vệ cây vú sữa miền Nam tặng cho Bác ấy thì cũng như rứa. Bọn Ba Đình nó muốn chặt, muốn chém ai thì có đến Bác Hồ ở đó nó cũng chặt chém chứ xá gì cái thằng tốt đen MTA hả Bác Hồ ơi...

Mai Tú Ân

Ông Hữu Thỉnh và Hội Nhà Văn Việt Nam ngông cuồng quá...



Trong những vấn đề hiện nay thì việc Hoà Hợp - Hoà Giải là có lẽ là việc khó khăn nhất, nhức nhối nhất. Và cũng chẳng mấy thành công, cho dù là nhỏ nhất.



Ấy vậy mà Chủ tich Hữu Thỉnh cùng những lãnh đạo đầu sỏ trong Hội NVVN lại nghĩ ra một việc không thể tưởng tượng được, khi đề nghị Nhà Nước VN để cho Hội của ông ta làm cái việc động trời là Hoà Hợp - Hoà Giải Dân Tộc. Bắt đầu bằng việc sẽ mời tất cả các nhà văn hải ngoại về nước dự hội thảo. 

Chúng ta đều biết Hữu Thỉnh là một nhà thơ chuyên môn bưng bô ở Ba Đình, và vì thế giữ được cái ghế Chủ Tịch Hội Nhà Văn hơn 20 năm rồi , cũng như đã làm ám khói khét lẹt nhiều thế hệ nhà văn, cũng như nghiệp vụ của Hữu Thỉnh quanh năm chỉ đi ăn tiệc cưới hỏi, ma chay nơi các hội viên. Thôi thế cũng được đi bởi khả năng chỉ có thế. 

Nhưng như anh điếc nghe súng, Hữu Thỉnh lại đòi xông vảo một chiến tuyến mà đa số đối thủ coi ông như một thằng điếm đàng không đáng tin, cũng như coi Hội NV VN giống như vậy, thì liệu tư cách gì Hữu Thỉnh mà lại đòi làm trung gian hoà giải cho một công việc khó khăn như việc Hoà hợp, hoà giải...

Ai cũng biết chính quyềh lại là kẻ duy nhất không muốn điều đó, và mặc dù luôn miêng kêu hoà giải nhưng thực chất thì họ chỉ muốn bóp nghẹt điều thiêng liêng này. Bao nhiêu năm rồi thì HH, HG mãi chỉ là một giâc mơ càng lúc càng xa vời. Vậy thì Hưũ Thỉnh cũng biết rõ là quan thầy của ông ta muốn cái gì chứ.

Ông ta cũng phải biết cái Hội Nhà Văn của ông ta được thế giới bên ngoài biết thì giống như một môjt cái chợ hàng xáo với các màn tranh ăn, hay các pha cấu véo nhau dưới gầm bàn giữa các hội viện. Hội NVVN như một cánh tay nối dài của Đảng CS, hay nói cho đúng thực chất thì Hội cũng chỉ giống như là một túm lông ở cái đuôi của một con chó. Thế thì ông lấy tư cách nào để đứng ra nói chuyện HHHG ở cái nơi mà bao nhiêu người và tâm huyết đã không thành. Hội Nhà văn Việt Nam từ xưa đến nay luôn ịm lặng là vàng, luôn lờ đi mọi cơ hội để cho các nhà văn tâm huyết với dân tộc có thể đứng lên phản biện với chính quyền. Vậy tại sao giờ này không tiếp tục mũ ni che tai đi mà lại đòi nhảy ra để đi bình thế giới. 

Việc Hữu Thỉnh nhảy ra đòi hoà giải khiến cho thiên hạ phì cười và liên tưởng đến hình ảnh con chó, cái đuôi chó và một túm lông ở đuôi con chó. Vậy thì Hữu Thỉnh là gì trong đấy. Xin thưa Hữu Thỉnh là mọt con bọ chó bám vào để hút máu chó.

Xin tặng hình ảnh đó cho Chủ tịch Hữu Thỉnh nhân mùa Xuân về...

Mai Tú Ân

27/1/17

Trời đất sẽ không dung tha cho những kẻ phá chùa Liên Trì, giẫm đạp lên Phật Pháp...



Chùa Liên Trì, thuộc GHPGTN một ngôi chùa có tuổi đời đã 70 năm, hiền hòa nằm nép mình dưới tán cây bên bờ sông Sài Gòn quân 2, TP. HCM. Ngôi chùa như một ư linh nhỏ bé bao năm nay hòa nhịp tâm linh của người dân thành phố đã không thể biết được số phận tàn nhẫn sắp giáng xuống đầu. Hòa thượng trụ trì, các Đại đức và phật tử đang ngụ trong chùa cũng không biết được điều đó. Hơn 500 bộ di cốt của Phật tử đã vãng sanh đang gửi trong Chùa cũng không biêt được điều đó.



Buổi sáng sớm ngày 8/9/2016, mặt trời đã lên cao. Gió nhẹ từ bờ sông thổi vào, mang đến cái tiết cuối thu hơi lành lạnh. Hòa Thượng trụ trì Thích Không Tánh, người đã sống ở ngôi chùa Liên Trì này 50 năm có lẻ, cùng với vài các đạo đức khác đang buổi hành lễ sáng. Có vài phật tử, dân oan ngụ trong chùa đang dọn dẹp quét tước trước sân. Tiếng gõ mõ cóc cóc quen thuộc vang lên, điểm thêm một tiếng chuông ngân bay xa xa...

Đột nhiên con đường trước cổng chùa Liên Trì bỗng tối sầm lại, Tiếng còi hụ, tiếng động cơ xe ô tô rền vang, và những bóng người xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện đầy trước cổng chùa. Các lực lượng CA, CA chìm mặc sơ vin, bảo vệ, dân phòng...với hàng trăm người cùng với dùi cui, roi điện và cả súng nữa xuất hiện bao vây kín mít cả ngôi chùa. Một hàng rào Cảnh sát mặc sắc phục đứng lập vòng rào phía bên ngoài để ngăn cản những Phật tử và người dân nào muốn vào chùa để chia sẻ nỗi khủng khiếp cùng với các nhà sư.

Hòa thượng trụ trì cùng các đại đức ngôi nơi gian chính trong thế Khiết Già của tinh thần bất bạo động. Bên ngoài là tiếng còi hụ, tiếng loa đọc lệnh cưỡng chế vang lên cùng tiếng khóc nức nở của một vài Phật tử bị ngăn không cho vào chùa.

Rồi đúng 7,30 CA cắt cổng khóa chính và ùa vào chùa như một cơn sóng dữ. Những thân hình to lớn, những tiếng la hét, tiếng chửi thề của lực lượng cưỡng chiếm chùa vang lên ầm ĩ trong những tiếng cầu kinh hối hả, tắc nghẹn cúa các nhà sư, giống như tiếng khóc của bầy chim sẻ nhỏ đang than khóc cho cái tổ giờ đây đang tan tác tơi bời...

Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật...

Những kẻ cướp chùa to lớn không hề nương tay khi nắm lấy từng vị sư đang ngồi gõ mõ tụng kinh, và rồi cứ 5 nhân viên nắm quặt tay vị sư ra sau lưng rồi sỗ sàng đẩy họ đi. Những nhân viên công an mặc thường phục lực lưỡng mở cửa từng phòng để kiểm tra rồi cưỡng chế các tu sĩ đưa ra ngoài phòng khách làm việc. Hòa thượng Thích Không Tánh đứng chết lặng khi nhìn những vị đại đức đáng kính cùng vài Phật tử bị đối xử như những kẻ tội phạm, nhìn ngôi chùa thân thương bao nhiêu năm qua giờ như một cái trại tập trung nhỏ với từng đoàn Công An chìm nổi hằm hằm đứng canh chật hết cả chùa. Chưa bao giờ hòa thượng trụ trì lại thấy cảnh hung hăng, bao ngược của hàng trăm công an chỉ để trấn áp vài vị sư già cùng ngôi chùa nhỏ bé của mình. Ông ngã xuống gần nơi thờ tự, chỗ chính điện đặt tượng Phật, tượng các vị Bồ Tát..và ngất đi...

Khi hòa thượng trụ trì tỉnh dậy, ông buộc phải nằm nghe các lực lượng thay mặt cho chính quyền đọc lệnh cưỡng chế. Rồi cùng vơí đại đức Thích Đồng Minh, ông bị đưa ra xe và trong vòng vây của hàng chục công an viên. Điện thoại bị phá sóng, và trong mấy ngày sau đó các Phật tử phải chia nhau đi tìm thì mới biết được ông nằm ở bệnh viện quận 2. Các tu sĩ và Phật tử còn lại của chùa bị cưỡng ép để đưa đến nhà tạm ở mãi tận Cát Lái. Toàn bộ đồ đạc trong chùa như tượng Phật, pháp khí, di ảnh và mọi vật dụng của chùa đều bị cưỡng chế di dời. Hơn 500 bộ di cốt ở chùa cũng bị đưa về nhà tạm. Chùa Liên Trì đã chính thức bị thất thủ.

Những ngày này ai nặng lòng muốn được nhẹ bước chân thăm ngôi chùa một thời nổi tiếng đó thì đều bất thành. Như một tiền đồn bị thất thủ, chùa Liên Trì bị những lưỡi thép, cùng các đơn vị công an bao vây và cấm ngặt mọi sự nhập chùa. Những tấm ni lôn lớn quây chặt và che kín tất cả mọi con mắt nhìn vào. Ở đằng sau những tấm vải nilon che giấu là một cuộc phá chùa vĩ đại mà chính quyền quận 2 đang tiến hành. Tội ác không hề có được bóng tối nào che bớt đi những tội ác, khi bọn bá Đạo phá chùa. Chỉ có những Phật tử và người dân gần chùa đang ngẩn ngơ đứng nhìn ngôi chùa thân quen đang bị công nhân và máy móc đập phá dần, đập phá dần... Những mảng di vật thiêng liêng, nơi vài năm trước đã từng là tram xá dành cho các thương phế binh VNCH chen chúc đến khám bệnh. Nơi mà bao dân oan, dân đen gặp hạn đã từng lăn ra ngủ cũng đang biến dần, biến dần...

Chùa Liên Trì không còn nữa. Nó không còn bởi vì 70 năm trước các tu sĩ tiền nhiệm của sư Thích Không Tánh đã chọn lựa một nơi mà 70 năm sau có bầy ma quỷ đang nhảy múa vì đã triệt hạ được một ngôi chùa có tên Liên Trì. Ngôi chùa không còn nữa bởi những kẻ vô Đạo, buôn thần bán thánh đã chà đạp lên Phật Pháp, đập tan ngôi chùa Liên Trì và giờ đây chúng đang hò reo ăn mừng cái chiến công ấy.

Rồi một ngày kia hòa thượng Thích Không Tánh được thả về. Nhà sư đã bàng hoàng thảng thốt khi bước vội vào cái nơi ngổn ngang sắt thép mà không còn tìm đâu thấy bóng dáng của chùa xưa nữa. Bất ngờ vị sư già ngồi sụp xuống nơi đám gạch vụn tan hoang đó và ông bật khóc. Những giọt nước mắt chưa bao giờ rơi của vị sư trụ trì tuổi 80 bỗng lã chã nhỏ xuống cái nền đất gạch ngổn ngang, mà mới đó đã từng có một ngôi chùa nhỏ nép mình dưới tán cây xanh mang tên Chùa Liên Trì...

Khóc đi Thầy ơi, Thầy cứ khóc,
Khóc để mai sông cạn khóc đá mòn...

Mai Tú Ân

26/1/17

Chào mừng hai cha con Dr. Ruồi đã trở thành dân oan...




Đất nước Việt Nam anh hùng của chúng ta quả thật là anh hùng khi ngày 13/1/2017 đã lưu danh cha con ông Dr Thanh, gồm có ông Trần Quí Thanh và con gái là bà Trần Ngọc Bích thành những người dân oan nổi tiếng nhất. Hai cha con nhà này cũng giành luôn giải : Bị cường quyền xơi tái nhiều tiền nhất, lên đến hơn 5.190 tỷ đồng. 



Trong phiên toà đại án Phạm Công Danh, VKS cấp cao đã nêu "Ông Trần Qúi Thanh đã gíup sức cho Phạm Công Danh và có quan hệ vay tiền, mối quan hệ này có trong thời gian dài. Danh chỉ đạo các bị cáo khác thực hiện hồ sơ vay giả tạo để lấy tiền chi trả cho cá nhân. Do vậy, nhận định giúp sức là có căn cứ". Số tiền 5.190 tỉ đồng trong vụ án, việc chuyển tiền từ bà Trần Ngọc Bích sang Danh là có sự đồng ý của chủ tài khoản. Giao dịch vay tiền là giả tạo để giúp sức cho ông Danh. Ngoài ra còn bị điều tra thêm các tội trốn thuế. 

Vụ án Đại án Phạm Công Danh đã đưa ông chủ Dr Thanh và con gái Trần Ngọc Bích mất trắng số tiền trên với lời tuyên bố rằng, số tiền 5000 tỷ mà Dr Ruồi và con gái gửi ở ngân hàng Phạm Công Danh thì cứ Phạm Công Danh mà đòi, còn Nhà Nước thì éo biết gì hết. Ngoài ra đề nghị của VKS là : Đang đề nghị Toà Án xét thêm tội, xét thêm việc lấy thêm tiền và cuối cùng là Cấm 2 cha con đối tượng này rời khỏi nơi ở. Việc Cấm cha con Nguyễn Quí Thanh đi nước ngoài là một việc đúng, vì lỡ Trần Quí Thanh theo gương Phạm Xuâ Thanh thì bỏ mẹ. 

Hơn 5000 tỷ đồng của Dr Thanh đã tung cánh bay vào bầu trời, và bà con gái Trần Ngọc Bích đã khóc lóc đọc một bài diễn văn trước toà như một diễn văn nhập hội dân oan hay nhất :

"Không có ai mất tiền.Tất cả những người có lỗi đều không mất tiền, không phải bồi thường. Hơn 5.600 tỷ đồng thuộc quyền sở hữu hợp pháp của chúng tôi đã bị thu hồi không căn cứ, đã bị mất theo bản án sơ thẩm, khi chúng tôi không có lỗi. Nếu vụ án không dừng lại, thì chúng tôi sẽ còn bị mất nhiều tiền hơn nữa với những lập luận của VKS. Không có ai thương xót đến số tiền của chúng tôi. Chúng tôi là nạn nhân trong bóng tối của vụ án này".

Ô, hô...Tiền của Dr Thanh đã bị mất đi là tiền thật, và 5190 tỷ là tiền thật chớ có ai bảo là tiền giả đâu. Vì là tiền thật nên phải mất cũng như bản án tù giam của anh Võ Văn Minh là tù thật chớ không phải tù giả. Những đau khổ tan nát đến với gia đình anh Minh cũng là những đau khổ thật và sẽ kêu gào đến gia đình Dr Thanh bước tiếp...

Cha con De Ruồi đã được nhập Hội Dân Oan Ba Miền, và sẽ tham gia đầy đủ mọi nghĩa vụ mà người dân oan chia sẻ. Tôi đề nghị anh Dũng Dân Oan, MAI INFO cùng các tổ chức dân oan khác mau thu xếp hai chỗ ăn ở cho hai cha con Dr Ruồi là Trần Quí Thanh và Trần Bích Ngọc, để hai dân oan nổi tiếng nhiều tiền này có chỗ để nghiền ngẫm về bên ngoài, về luật nhân quả...Và cha con nhà Dr Ruồi này đã trở về đúng nơi quê cha đất tổ của mình, và cả hai cùng cất tiếng ca :

Ta về ta tắm ao ta,
Dù trong dù đục thì ta cũng ở truồng tắm ao...

Mai Tú Ân

22/1/17

Phù Đổng Thiên Vương đã về nhưng gặp phải bọn gato...



Lâu rồi mới thấy có một sự kiện coi được trong phong trào đấu tranh dân chủ trong nước qua sự độc diễn của của Vũ Quang Thuận. Như các bạn đều biết là phong trào "đấu chanh rân trủ" hiện đang chìm lặng, chỉ còn những le lói những màn chửi bới nhăng cuội của những anh ả đang tưởng mình là vĩ đại, dẫn dắt giống nòi...


Nhưng Phù Đổng đã về qua hình hài của Vũ Quang Thuận như ngôi sao sáng giữa trời đêm. Những clip chính trị của anh còn hot hơn cả clip sex trong mắt những dân đen. Và sự sung mãn của anh trong buổi tưởng niệm Hoàng Sa khiến dân đen khoái chí. Hình ảnh Vũ Quang Thuận vác Thánh Giá đi diễu hành khiến cả bọn Đen lẫn Đỏ nhảy dựng lên. 

Nhưng bọn đầu sỏ "Đấu chanh rân trủ" lại giật mình tức tối. Các căn bệnh kinh niên như Đố Kỵ, Ghen Ghét... với bất cứ ai hơn mình lại bùng phát và cả bọn xúm lại bề hội đồng Thánh. Nào là Thánh hoang tưởng, Thánh tự sướng, Thánh cướp diễn đàn, Thánh kích động biểu tình... Không cướp diễn đàn, khônc kích động thì buổi tưởng niệm Hoàng Sa đó cũng chán bỏ mẹ đi giống những năm trước đó. Các ông bà kéo nhau đến tượng Đức Lê. Đầu chít khăn xanh, cổ quàng khăn đỏ, đốt vài nén nhang nói dăm câu rồi vào mục chính. Đó là quay phim chụp hình tự sướng và báo cho biết cua ở trong lỗ để đưa ngay lên mạng cho thiên hạ.

Lễ nào cũng như rứa, và cũng chỉ có như rứa. Nhàm đến mức mấy năm trước CS còn cho bọn trẻ trâu cờ đỏ sao vàng hay công nhân vệ sinh ra phá nhưng giờ thì cũng chẳng cần nữa. Mấy ông già hay giả vờ già trật tự ra dâng hương rồi trật tự ra về, ngoan ngoãn như bọn quan viên đi hội thì có gì mà hoắng...

Nhưng Phù Đổng đã về và mới kịp làm nổi sóng trong cốc nước thì bọn rân trủ trùm chăn đã lồng lộn lên như đĩ mất váy. Đem cả chuyện vác Thánh Giá ra để chỉ trích. Mẹ Kiếp ! Dân đen, dân oan bị bắt bị đánh, cờ vàng ba sọc đỏ bị con ranh Mai Khôi làm nhục thì im he, còn Thánh Giá mà Ngài mang với sự kính trọng thì bọn trùm chăn đồng loạt nổi dậy, phê phán tơi bời. Vũ Quang Thuận có hoang tưởng thì mới có những màn không giống ai nhưng lại rất cần thiết như thế chứ. Mọi lễ tưởng niệm nhạt như nước ốc thì các nhà đấu tranh như những ông từ ở đền khoác áo dài vào để ca tụng nhau. Còn năm nay Ngài về sôi động một chút thì các ông nhảy cả lên để phỉ báng Ngài, mặc dù Ngài còn đang bị nhập kho chưa về.

Mọi biểu tượng của tôn giáo mà người dân mang theo với lòng tôn kính thì nó không chỉ là biểu tượng của tôn giáo mà còn cho sự hy sinh, sự đấu tranh. Không dám có sự so sánh nhưng người dấn thân có thể vác bất kỳ cái gì mà người đó muốn, kể cả vác cái linga. Đấu tranh dân chủ đâu có phải là dự dạ tiệc hay tham dự cho có số, và cũng đâu cho riêng mình quyền đồng ý hay không đồng ý cho ai được yêu nước. 

Ai cũng biết đoàn kết là cốt tử của thành công, nhưng vì căn bệnh gato ở xứ Bắc Kỳ này đã phá tan nát nội bộ giới đấu tranh. Sự mất đoàn kết là trở thành đồng hành và biến những trang anh hùng ngày xưa thành những liền chị hồi xuân, đái sè sè không qua ngọn cỏ. "Đấu chanh rân trủ" hàng đầu ở đây đa phần giống như một cuộc đấu tranh của các bà vợ trong cung cấm ngày xưa. Phe nhóm, quen thân chơi nhau qua lại chớ có chơi lại chính quyền được đâu, chủ yếu là cấu véo nhau dưới gầm giường, nói xấu nhau trong góc bếp với chỉ một mục đích duy nhất là được lên giường với ông chồng chung đêm đó. Buồn thật đấy nhưng biết bao giờ mới khá được đây.

Mất đoàn kết không thể thay đổi được mà chỉ có thể thay thế !

Mai Tú Ân

18/1/17

Lỡ dịp chúc mừng bạn Donald Trump...



Cái ngõ nhà MTA nhỏ xíu mà mấy anh AN to vật ngồi chật cha nó cả đường ra vào. Đã thế các anh còn vui ghê khi oang oang nói với hàng xóm :

- Chúng tôi là bạn với anh MTA. Đang đợi ảnh đi đâu thì chở đi...

 Trump huynh ơi, đừng giận đệ MTA nhen)


Rồi từng nấy khuôn mặt rạng rỡ lên khi họ đứng dậy lúc nhìn thấy khổ chủ :

- A, anh MTA. Khỏe chưa đấy. Bọn tôi lo sức khỏe cho anh lắm đấy.

Thắc mắc, MTA hỏi : " Hôm nay không có biểu tình, không có TNLT nào được thả, còn Bộ Trưởng NG Mỹ thì đã về nước rồi. Các anh chặn tôi vô ích rồi"

- Biết đâu đấy. Tay sếp của đám đó vừa cười khả ố vừa nói. Để anh đi biết đâu anh lại sang Mỹ để dự lễ nhậm chức của lão Đônna Trăm thì chết tụi tôi.

- Tiên sư mấy thằng con lợn. MTA nghĩ trong bụng. Đến các đỉnh cao chí tuệ ở Ba Đình kia ngồi phơi háng mà ngóng từ năm ngoái đến giờ mà lão Trump còn không thèm vất cho cái giấy mời đi kèm thì nhà văn quèn như ta đây liệu có được mời không ?

Chàng MTA lấy hơi đan điền, thở nhẹ ra rồi thong thả nói với các chiến sĩ AN đứng quanh :

- Mệnh Giời không cưỡng được số Giời. Thôi, đành chịu để bạn hiền Donald Trump buồn mình vậy...


Mai Tú Ân

Nhà văn Phạm Thành - Con khủng long của đất kinh kỳ...



Trong vô vàn những cái tên tuổi sáng giá lẫn mờ tối của giới đấu tranh dân chủ hiện nay thì cái tên Phạm Thành không xa lạ gì. Ông tham gia đủ mọi hình thức đấu tranh, biểu tình, viết phản biện và cả ứng cử vào QHVN nữa mới kinh chứ. Thật đúng như một giang hồ nhập trăm trận đánh...

Nhà văn Phạm Thành. Ảnh cắt trên clip của RFA ngày 16/1/2017


Nhưng con người thật cuả nhà văn Phạm Thành là gì, và ông muốn gì ở trên cõi đời này ? Cõi Niết Bàn, hay được vinh thân phì gia khi đổi màu cờ ? Thật ngớ ngẩn. Chẳng có một chiến sĩ đấu tranh dân chủ thực sự nào ở trong nước lại có những ý nghĩ ngu ngốc như vậy. Chỉ có tù tội, tù tội trước hay sau mà thôi. Đơn giản như thế và chỉ như thế. Phạm Thành rõ hơn ai cả chuyện đó. Vậy ông chấp nhận hy sinh để làm gì ? 

Rất rõ ràng. Ông muốn những điều mà tất cả những người đấu tranh dân chủ chúng ta muốn. Đó là đất nước phải được dân chủ, người dân phải được reo vui dưới ngọn cờ tự do phấp phới. Nhưng đằng sau nụ cười hiền hậu và vẻ quắc thước bình thản của nhà văn là một trái tim ngập tràn bầu máu nóng. Bầu máu sôi sục nhiệt huyết của một chiến binh, bầu máu nóng của một người trẻ tuổi muốn được hy sinh cho xứ sở, bầu máu căm giận của một người già đang nhỏ giọt vì bất lực trước thời cuộc đảo điên, khi tấm thân không được đền đáp cho xứ sở. Một chiến binh đang giày vò chật chội trong cái vỏ nhà văn, ở trong thời cuộc không thể cầm súng. Tất nhiên hăng máu như ông thì không phải là của hiếm, nhất là ở xứ Bắc Kỳ, nơi bọn phản động liều chết thì đông hơn quân Nguyên. Nhưng Phạm Thành thì lại cười ngạo theo kiểu nhà văn chứ không kêu gào như kẻ khác.

Nhà anh thường xuyên bị công an gác cửa. Anh đi đâu, làm gì cũng có an ninh bám theo. Có lần anh đến nhà nhạc sĩ Ngọc Đại trên Hồ Tây chơi có tới bẩy, tám chục an ninh bao vây và bắt anh. Đám mạng DLV cũng bám bu anh như ruồi. Đã có tới ba, bốn chuc bài tấn công anh với đủ những lời hăm doa: “ Đã đến lúc bắt chủ thớt Bà Đầm Xòe”, “ Không bắt ông Phạm Thành mới là chuyện lạ”, thậm chí Hội Nhà Văn Việt Nam của chủ tịch Hữu Thỉnh cũng mau mắn gửi hồ sơ của anh sang CA để tóm anh. Mà không ngờ hồ sơ bắt anh, an ninh đã hoàn thiện. Chỉ cần trên cấp trên có lệnh là cửa nhà tù lập tức đón anh. Nhưng anh vẫn cười ngạo như một kẻ sĩ Bắc Hà. Thán phục nhà văn Phạm Thành, MTA xin tặng anh vài câu thơ cảm thán cùng anh : 

Than Ôi...
Người chiến binh mau bước về sông Dịch,
Mà đầu chưa một lần ngoái cố hương...
Gươm đàn qua sông bao lần gãy gánh,
Mà lòng trung vẫn dành trọn cho quê hương..

Phạm Thành viết thẳng, nói thẳng bất cứ cái gì ông thấy. Có người thích nghe, có người không thích nghe nhưng đấy mới chính là ông. Ông không nề hà ai, nghe giọng văn ông viết hay đả phá cái chế độ này, nhiều người tưởng ông ở nước ngoài. Không, ông ở Hà Nội. Việt Nam. Và mọi người có thể liên lạc bình thường với ông, đọc trang fb của ông, hay trang Bà Đầm Xoè của ông. Hoặc tác phẩm :"Giáp Chiến Với Cộng Sản" của ông. Nhà văn Phạm Thành đã và đang sống giản dị như thế, với bao nhiêu khó khăn bao trùm như thế. Ông vẫn cười, dù rằng một tay ông, hay nửa thân xác của ông đã ở trong cái còng số 8 của ngục tối.

Người viết bài này may mắn được làm bạn, làm em của nhà văn Phạm Thành. Cũng có những cãi cọ nhau vì bất đồng quan điểm. Với một kiến thức tả phí lù như thế của cả hai người thì không có bất đồng mới lạ. Với lối hành văn mà đã nhiều lần MTA đã phê phán thẳng thừng đàn anh viết văn như bổ củi, chứ không mượt mà óng ả văn chương. Thậm chí lỗi chính tả đầy cả trong bài viết vội. Nhưng anh chỉ cười, mà cũng chẳng buồn sửa. Thế nhưng qua thời gian, với lối viết sắc bén, hài hước và thẳng như ruột ngựa thì ta mới nhìn thấy bút lực đến kinh hồn của anh. Và MTA rất phục lối viết hài hước, châm biếm chính trị của anh. Nghe như chơi, như giỡn nhưng sâu cay, đắng ngắt với cách chơi chữ kỳ lạ, không giống ai của anh. 

Nhưng điều mà Mai Tú Ân học hỏi được nhiều ở anh là sự cương quyết, dứt khoát và có thể nói là một sự cực đoan của một người chiến binh hàng đầu. Anh dứt khoát, rạch ròi và không khoan nhượng. Anh chân thành, thật thà và không hề lên gân làm màu mè gì. 

Dạo naỳ do tuổi tác, do mệt mỏi mà anh có ý định rút lui để tiếp tục viết sách. Anh Phạm Thành có nhã ý mời Mai Tú Ân, mà anh khen là viết được, cũng dạng bổ củi giống anh, và Phạm Thanh Sơn, một người em chuyên viết về đề tài kinh tế rất có hạng, để hai anh em về cộng tác quản lý trang Bà Đầm Xoè giúp cho anh. Biết rằng được anh Phạm Thành tín nhiệm mời cộng tác, và Trang Bà Đầm Xòe là một trang web uy tín là một vinh dự nhưng cả Mai Tú Ân và Phạm Thanh Sơn đều chối đây đẩy vì đều rất mong anh tiếp tục quản lý trang Bà Đầm Xoè củả anh và tiếp tục cộng tác như những người em. Trang BĐX là trang web phản biện tuyệt vời của nhà văn Phạm Thành. Và thật may mắn là anh lại tiếp tục quản lý nó.

Chợt tôi đọc được đôi dòng viết về nhà văn Phạm Thành của Paul Nguyễn Hoàng Đức : 
"Để công bằng, tôi xin bình luận thế này, nhà báo Phạm Thành được đào tạo mấy khóa đầu tiên chuyên nghiệp trong làng báo Việt Nam, về chuyên môn, ý chí và sự dấn thân anh luôn đứng hàng đầu trong làng báo cả lề phải lẫn trái Việt Nam. Hơn thế anh còn là một nhà văn viết những tác phẩm khủng như "Hậu Chí Phèo""Giáp Chiến Cộng Sản". 
Đọc thêm thì thấy nhiều người ca ngợi anh. Rồi các hàng truỳen thông nước ngoài (RFA, BBC, Radio Chân trời mới, thâm chí cả Radio Saigon Dallas ở Mỹ...) không có mấy tuần là không hỏi chuyện, trao đổi hay phỏng vấn anh.

Đó là những lời nhận xét chí lý, của những địa chỉ chí lý, nhưng với Mai Tú Ân thì những điều trên chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ là vớ vẩn so với nỗi đau không nói được thành lời của Phạm Thành khi những tác phẩm mình đã dày công viết ra đã không được sống ngẩng cao đầu dưới ánh mặt trời trên quê hương mình. Nhà văn phản biện thời nay phải chịu đủ mọi thứ như mọi người khác, nhưng họ còn phải chịu sự trả thù hèn hạ của chính quyền khi cấm xuất bản những tác phẩm của họ. Những Nguyễn Viện, Phạm Viết Đào, Phạm Khải Thanh Thủy, Lê Phú Khải... và bao nhiêu nhà văn khác cùng Phạm Thành, Mai Tú Ân nữa cũng đang phải chấp nhận rằng văn chương đang rời bỏ họ ở kiếp này, và nếu họ còn mộng văn chương thì xin hẹn kiếp sau chăng ? Chẳng biết nữa nhưng những nhà văn chống đối đều chấp nhận sự việc đó với vẻ thản nhiên, hài hước ở bên ngoài và bên trong giấu kín là nỗi đau như âm thầm xé nát con tim của họ. Họ cũng không thể chứng minh rằng họ không thua nếu như không nói họ tài năng hơn các nhà văn quốc doanh chuyên viết giấy dán tường, bởi họ không được in tác phẩm cho công luận phán xét.

Trở lại câu chuyện nhà văn Phạm Thành thì hãy yêu anh hơn một chút vì ngày mai có thể không còn thấy anh được tự do nữa. Trông anh xù xì, mộc mạc nhưng chân thành, bao dung. Riêng MTA thấy anh giống như một con khủng long phẫn nộ của Kỷ Phấn Trắng còn sống sót lại một cách buồn bã giữa chốn kinh kỳ thế kỷ 21 này, một con khủng long chỉ ước muốn được hy sinh ở nơi đa phần chỉ dành cho những con tắc kè đổi màu chiếm hữu...

Mai Tú Ân

17/1/17

Trang Trần - Phiên tòa có nhiều người chửi công an nhất...



Vụ án xét xử người mẫu Trang Trần đã qua nhưng theo thống kê trên mạng Google thì đây là vụ án mà có nhiều người đồng loạt chửi bới các lực lượng thực thi pháp luật Việt Nam nhiều nhất, với điệp khúc :" Đ. mẹ bọn công an", được cho là do người mẫu Trang Trần thốt ra ở CA Phường Hàng Buồm, Hà Nội khi bị bắt mấy tháng trước.



Theo các biên bản của Tòa ghi lại thì từ ông chánh án, hội thẩm nhân dân, rồi các cáo trạng của VKS đều nhiều lần thể hiện trên lời nói, cả trên văn bản cái câu mà trong bài viết này cũng không dám thể hiện đầy đủ vì quá tục tĩu, quá khó để thể hiện. "Đ. mẹ bọn công an". Quả là quá khó để thốt thành lời hay viết ra văn bản.

Không hiểu sao các vị Tòa, VKS, CA điều tra lại cứ cái danh từ ấy thốt đi thốt lại, ghi tới ghi lui cái câu chửi cha CA như vậy. Thậm chí các vị luật sư đáng kính, rồi người ghi biên bản cũng thao thao chửi câu đó suốt phiên toàn. Rồi các nhà báo, các báo chí, tờ nhiều tờ ít cũng ào ào lên câu :"Đ. mẹ bọn công an". Ngay cả các đồng chí CA phường Hàng Buồm có mặt với tư cách nhân chứng cũng lại :"Đ. mẹ bọn công an"...Thật không thể hiểu nổi các đồng chí CA của ta làm răng mà thiên hạ ghét đến thế. Cả bọn cứ xúm lại để :"Đ. mẹ..."

Ấy thế nhưng có một người lại không hề chửi bậy câu đó trong phiên tòa. Đó là em người mẫu Trang Trần của chúng ta. Mặc dù là bị cáo đang bị xét xử vì tội chửi bậy, mặc cho tiếng chửi CA vang lên suốt buổi xử án, thì em chỉ ngồi cười mỉm chi, mà không hề theo bầy đàn để chửi bậy câu đó. Em đúng là người đẹp Hà Nội, vừa hiền lại vừa ngoan...

Mai Tú Ân

16/1/17

Nước Mỹ biết ơn Hội Nhà Văn Việt Nam...



Tổng kết các thành tựu ngoại giao trong hai nhiệm kỳ của Tổng Thống B.Obama thì có một thành tựu lớn nhất mà tổng thống sắp mãn nhiệm có thể tự hào là đã bình thường hóa với Cu Ba.



Việc bình thường hóa với Cu Ba là một thành tích vĩ đại và không thể không nhắc tới công lao vô bờ bến mà Hội Nhà Văn Việt Nam đã đóng góp cho sự kiện này. Cụ thể là các thủ lĩnh Hội như chủ tịch Hữu Thỉnh, Phó chủ tịch Nguyễn Quang Thiều, Khuất Quang Thuỵ... khi thấy Mỹ và Cu Ba đã bình thường hóa quan hệ thì lập tức viết một lá thư ngỏ gửi cho tổng thống Obama mạnh mẽ yêu cầu Mỹ... bình thường hóa quan hệ giữa Cu Ba. Lý do cấm vận hơn 50 năm rồi chỉ thiệt hại cho nước Mỹ và cho người dân Mỹ.

Lá thư làm cả nước Mỹ giật mình. Sao ở Việt Nam có lắm bọn dở hơi thế khi viết thư ngỏ đòi nước Mỹ làm một việc mà họ đã làm. Hữu Thỉnh và Hội NVVN quá giỏi, ngồi ở Hà Nội, Việt Nam mà ném bom thối Xuyên Thái Bình Dường (TPP) đến tận Wasinhton D.C, Mỹ. Nhưng tổng thống Mỹ không coi thường mà yêu cầu CIA kiểm tra lại. Bọn nhà văn Việt Nam này không dở hơi đâu, chỉ vì chúng nó rảnh quá nên mới ném bom thối vào ngành đối ngoại của chúng ta. Tuy không làm ai trong chúng ta bị ám khói nhưng không thể không nói rằng chúng ta không bị ám mùi thúi hoắc.

Nên để tránh tình trạng bị bọn nhà văn Việt Nam tấn công nữa thì chúng ta phải vinh danh những người lãnh đạo của Hội Nhà Văn Việt Nam hiện nay. Như chủ tịch muôn đời Hữu Thỉnh, Nguyễn Quang Thiều được ghi danh muôn thuở. Riêng thần đồng thơ, chàng lùn Trần Đăng Khoa thì không được vinh danh vì lúc đó chưa nhập bọn...

Mai Tú Ân

15/1/17

Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, một con điếm của thời cuộc..



Mặc dù Đàm Vĩnh Hưng là một ca sĩ hàng đầu, có số lượng fans lớn nhất, mặc dù anh ta gần như một tượng đài thành đạt của nghề nghiệp ca sĩ, mặc dù anh ta cũng có đóng góp nhất định cho các phong trào từ thiện... Nhưng anh ta vẫn là một ca sĩ có nhiều người căm ghét nhất, cả ở trong nước lẫn ở ngoài nước vì những hành động lố lăng, phản cảm, đồng bóng và coi thường khán giả Việt Nam, những người đã âm thầm ủng hộ anh ta bằng những đồng tiền khó nhọc kiếm được để mua vé xem ca nhạc, xem các show hát của anh ta. 



Những trò kinh tởm như hôn vị sư (hình), rồi những hình ảnh khoe biệt thự triệu đô, kho giày hàng ngàn đôi hàng hiệu, hàng ngàn áo quần hàng hiệu, xe hơi giát vàng 40 tỷ... và mới nhất là trò đem cả mẹ ruột của mình ra đấu tố trên mạng thì anh ta quả là một nhân vật không thể chấp nhận được cho lớp trẻ. Một ca sĩ luôn có cả giọng ca lẫn hàng trăm trò hề khả ố trơ trẽn nổi bật lên giữa một đất nước khó khăn và người dân còn nhiều muôn vàn khó khăn khốn khổ đã khiến cho những người dân Việt Nam bình thường hết kiên nhẫn, hết chịu nổi những hành vi bệnh hoạn, ngạo mạn của một kẻ tiểu nhân đắc chí như anh ta rồi.

Trong khi diễn vô số trò khỉ như thế nhưng chưa bao giờ Đàm Vĩnh Hưng có một hành động, một lời nói coi được cho những sự kiện bất công xã hội, bênh vực dân khổ, dân oan chứ đừng nói chi tới ủng hộ phong trào đấu tranh dân chủ đang trào dâng trên toàn cõi Việt Nam. Có lẽ anh ta cho rằng, cứ việc làm mọi trò khỉ, nhố nhăng và phản cảm miễn là bưng bô thật chắc, nâng bi thật vững cho chế độ là an toàn. Càng tẩy chay anh ta thì anh ta lại càng được truyền hình, chương trình ca nhạc mời mọc nhiều hơn.

Một ca sĩ thành đạt nhưng là một kẻ vô tâm, vô cảm và bệnh hoạn. Và là một con điếm khôn ngoan biết chọn đường có cường quyền để làm chỗ đứng kiếm tiền bán thân.

Cần tẩy chay cái con người bệnh hoạn, mang danh xấu cho ca sĩ và tiếng xấu cho những người tự trọng bình thường khác. Giống như một con bọ bẩn thỉu, Đàm Vĩnh Hưng phải bị tẩy chay ở hải ngoại, ở trong nước rồi sự tấy chay của mỗi người trong chúng ta. Anh ta không thể vừa kiếm tiền của chúng ta lại vừa đạp lên các giá trị đạo đức ngàn đời của ông bà tổ tiên của chúng ta. Đã đến lúc chúng ta phải cho Đàm Vĩnh Hưng và những kẻ như anh ta biết rằng, đồng tiền họ kiếm được là từ người dân bình thường chứ không phải từ ai khác và người dân Việt Nam chứ không phải họ mới là người cầm cương ở xứ này...

Mai Tú Ân

14/1/17

Đã lại xuất khẩu thành công tù nhân Đặng Xuân Diệu...



Thế là chúng ta đã chuyển trục sang châu Âu, tức là chuyển hướng xuất khẩu các tù nhân chính trị từ châu Mỹ sang các nước châu Âu để lấy ngoại tệ về xây dựng đất nước. Tình hình là nước ta đang lâm nguy, kinh tế bèo nhèo, ăn nhiều hơn làm. Việc xuất khẩu tù nhân sang Mỹ sau các thắng lợi như xuất bọn Cù, Điếu và Tạ thì thị trường đứng lại không ăn mặt hàng này nữa. Nguồn dollars cạn kiệt...



Không thể thấy chết mà không cứu, các bộ phận đối ngoại chào hàng của chúng ta đã liên tục vào cuộc. Chào mời, quảng cáo, tờ rơi, bươm bướm... đã được tung ra. Và giờ đây châu Âu giàu có đã chịu hàng tù nhân chính trị Việt Nam, và Đặng Xuân Diệu là mớ hàng tiên phong khai phá thị trường tiềm năng châu Âu, đem đồng EURO về cho tổ quốc.

Đặng Xuân Diệu chỉ là một bước đi đầu tiên nhưng sẽ mở ra bước đi vĩ đại cho việc xuất khẩu tù nhân của Đảng ta. Một bước đi đúng đắn tuyệt vời cho chủ trương xuất bọn tù ăn hại này đi để lấy ngoại tệ về để dựng xây đất nước mà Đảng ta đang tiến hành. Bọn tù chính trị ta không phải nuôi, không phải dưỡng chúng tự sinh ra, tự lớn lên như loài cỏ dại dưới bầu trời. Ta chỉ phải gặt cỏ, tức là cho nhập kho rồi xuất. Hết rồi ta lại lượm đầu bọn đấu tranh dân chủ đông như quân Nguyên rồi lại xuất thì tiền xài sao hết. Châu Mỹ, châu Âu hay địa ngục mà ăn mặt hàng này thì ta cũng xuất khẩu vô tư, xuất khẩu mãi mãi...

Thế mới biết Đảng ta tính toán như thần, biết nuôi con gì, biết xuất khẩu con gì có lợi nhất. Đảng ta hay quá. Đảng ta giỏi quá. Tiên sư Đảng ta !

MTA

13/1/17

Ca sĩ Mai Khôi, kẻ mất dạy trước ngọn cờ...



Thật không hiểu được ca sĩ Mai Khôi với màn đánh bóng tên tuổi một cách ngu xuẩn khi đem hai lá cờ, đặc biệt là lá cờ vàng ba sọc đỏ ra để coi thường, đánh đố một cách vô lối nhất. Với những điều kiện cô ta kể lể ra thì tôi cũng không tin có ai ngu xuẩn để chấp nhận những điều kiện mà cô ta, một ca sĩ hạng 2 đặt ra để đến hát ở bên Mỹ. Với lá cờ vàng như một kẻ lậu vé ngay trên đất Mỹ, nơi nó phải được vinh danh nhất thì phải đi chỗ khác chơi nếu cô ta xuất hiện. Một màn đánh bóng tên tuổi không hơn không kém trong đầu óc của một kẻ mất dạy muốn nổi tiếng bằng mọi giá.


Một lá cờ biểu trưng cho lý tưởng, sức sống của hàng triệu con người, cả những con người không còn nữa. Nó cũng biểu tượng của sự đoàn kết với những mục đích rõ ràng và không thể hiểu sai mà ngọn cờ cùng những người giương cao phấn đấu tới. Những điều mà cô ca sĩ này phấn đấu, nếu ta tin là cô phấn đấu trong đó có quyền được tự do nghệ thuật, quyền được hát... thì hẳn nó cũng có ở trong những lý tưởng mà lá cờ vàng đã vinh danh. Thật khôi hài khi có kẻ nào đó có thể nói tôi không thích những điều mà chính họ cũng chung đường với niềm tin vào lá cờ. Mọi người có quyền yêu ghét một lá cờ nhưng dè bỉu coi thường lá cờ,  thì chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới làm.

Lá cờ không có lỗi mà chỉ vào thời này hay khác có người cầm cờ đúng hay sai. Lá cờ luôn luôn và mãi mãi là một biểu trưng của mọi ước mơ cao đẹp mà mọi người chúng ta hướng tới. Và lá cờ vàng ba sọc đỏ, dù đang bị vùi dập, bị đặt ngoài vòng pháp luật nhưng vẫn là ngọn cờ chói lọi vẫy gọi những con người yêu tự do dân chủ chúng ta. Có thể nó không hoàn hảo nhưng nó là tốt nhất và là xứng đáng nhất để cho chúng ta ngưỡng mộ và noi theo. Bởi niềm tin vào lá cờ là một niềm tin tuyệt đối, không tàn phai và vĩnh viễn với thời gian...

Ca sĩ Mai Khôi đã ngu xuẩn khi đem lá cờ vàng ba sọc đỏ ra làm đề tài đàm tiếu, và đã chứng tỏ rằng cô là kẻ mất dạy trước lá cờ của bao người Việt Nam chúng ta yêu lá cờ ấy..

Mai Tú Ân

11/1/17

Đại tá nâng bi Lê Thế Mẫu



Chẳng hiểu VTV mắc chứng gì mà cứ cái tên đại tá Lê Thế Mẫu mà mời lên để hắn nhảm nhí không chịu được. Mỗi lần lên tivi là ông đại tá, chuyên viên phân tích tình hình thế giới lại nhảm nhí vung tí mẹt, phán vô tội vạ về tình hình thế giới.



Cụ thể là buổi phát hình hôm nay 10/1/2017 thì đại tá Lê Thế Mẫu phán rằng, ông Donald Trump thắng cử là giúp cho thế giới thoát khỏi Chiến Tranh Thế Giới lần thứ 3 !? Kinh quá, đại tá còn nói rằng nước Mỹ đang chia rẽ trầm trọng bởi Đảng Dân Chủ không chấp nhận kết quả bầu cử năm 2016. Họ đang kích động người dân biểu tình không công nhận kết quả bầu cử với thắng lợi nghiêng về ông Trump. Họ đòi kiểm phiếu lại. Họ xúi giục các đại cử tri không bỏ phiếu cho ông Trump. Và bây giờ thì ông Obama đổ thừa cho người Nga can thiệp vào bầu cử ở Mỹ là nhằm vào ông Trump...v..v... Đúng là tay đại tá Lê Thế Mẫu này đang ngáo đá quá trời. Việc người dân họ muốn làm gì thì làm, chớ liên quan éo gì tới Đảng Dân Chủ mà ông hóng hớt thế hả ? Thế thì lời công nhận ông Trungp thắng cử vào ngày 8/11/2016 của bà H. Clinton thì ông có nhớ không ?

Tay đại tá Lê Thế Mẫu này là một tay cuồng Nga và cuồng Putin lắm đây. Chả thế mà Tổng Thống Nga V. Putin đã gửi một bức thư cho ông ta, MTA xin phép dịch :

"Cám ơn đồng chí đại tá Lê Thế Mẫu đã nâng bi cho tôi hết mình. Nhưng xin đủ rồi, vì đồng chí đã làm cho tôi đau hết cả hai hòn Z..."

MTA

9/1/17

Hoài Linh, anh không phải là một người nghệ sĩ...



Chúng tôi vốn thích và yêu quí anh. Những vai diễn của anh khiến chúng tôi cười thoải mái. Cuộc sống của anh giản dị, chân thành, bạn bè anh khắp ba miền ai anh cũng chơi được hết. 

Thật sự chúng tôi yêu anh lắm và vui mừng với những thành công của anh. Anh hầu như thành đạt mọi thứ ở trên đời trong vai trò của một người nghệ sĩ chân chính.



Chỉ còn một bước nữa lên Phật...

Than ôi. Vậy mà anh lại điên cuồng lao vào kiếm cái danh hão. NSUT, NSND. Năm ngoái anh thất vọng vì không được, năm nay anh hả hê lắm khi đạt được cái danh hiệu NSUT do chính phó thủ tướng Vũ Đức Đam trao tặng. Anh đã thành công khi đâm đầu vào cái nơi chúng tôi đã thoát ra.

NSUT Hoài Linh. Anh đã bước qua lằn ranh đỏ của sự thách thức khiến cho chúng tôi phải nhìn lại con người thật của anh. Té ra anh không tài giỏi như chúng tôi tưởng, anh không chân thành và anh cũng đang diễn vai của một thằng hề để cố đánh cắp những đồng tiền nhỏ bé của người dân chúng tôi.

Anh cũng chỉ là một thằng đồng cô bóng cậu, biến thái dạng hai thì bệnh hoạn giống với kiểu bịnh hoạn như Đàm Vĩnh Hưng, Minh Béo... mà xã hội này đã sản sinh ra và tung hô vang trời mà thôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ đi xem anh diễn nữa, bởi xem anh diễn tức là chúng tôi đã làm nhục con mắt của mình.

Tóm lại thì NSUT Hoài Linh, giờ đây với chúng tôi anh không phải là một nghệ sĩ tài năng, không phải là một con người để chúng tôi yêu mến, mà anh chỉ là một thằng hề rẻ tiền, một con người bệnh hoạn, một thằng ngu bẩm sinh và là một cục cứt...

Mai Tú Ân

8/1/17

NHỮNG KỶ NIỆM TÌNH YÊU CỦA HAI VỢ CHỒNG GIÀ.




"Ngày Gia Đình Việt Nam" thoạt nghĩ đến cũng thấy chẳng quan trọng chi lắm trong đời sống bộn bề này, hay ít nhất ngày đó không làm ta chộn rộn vui mừng như ngày Tết Ta, ngày Quốc Khánh chẳng hạn. Nhưng khi con người đã sống, đã trải nghiệm trong cuộc đời dài lâu, buồn vui sướng khổ của một kiếp nhân gian, bất ngờ có giây phút nào đó ta như Ngộ ra được những điều, những chân lý hiển nhiên như đã có mà ta không nhìn thấy...


Và cái mà ta thường để cho hoài niệm trở về nhiều nhất, đau đáu trong lòng nhiều nhất không phải là ta làm vương làm tướng gì, cũng không phải là Quê Hương Tổ Quốc cao siêu gì, mà thật lạ là ta nhớ về gia đình của ta...Gia đình ấy có thể còn, hay không còn nữa nhưng nỗi nhớ không vì thế mà bớt quặn đau trong lòng ta, cũng như niềm vui không vì thế mà khiến cho trái tim ta không chơi vơi vì hạnh phúc...

Và cũng thật lạ lắm khi ta trở về với những ngày xưa đẹp tuyệt vời mà không chói lói đó thì những gì cao sang, oanh liệt như biến đi đâu hết. Những trang anh hùng, gái thuyền quyên đi chỗ khác chơi như những kẻ trốn nợ, chỉ còn lại hai nhân vật chính, chẳng cần đẹp xấu, sang hèn, chẳng cần khách sáo, thậm chí, xin lỗi, chẳng cần y phục che đậy gì, hai người chúng ta đến với nhau như nắng với gió, như cách chim với bầu trời, như ong bướm say sưa với hoa thơm mật ngọt. Và xin lỗi một lần nữa là chẳng nhớ về nơi cao sang, lộng lẫy mà chỉ nhớ nhiều về cái giường cũ kỹ thuở đói ăn, cái giường nát với bốn cái chân luôn run rẩy khi chất chứa trên đó là cặp vợ chồng tuy thiếu bữa nhưng lại thừa năng lượng cho nhau. Cặp vợ chồng trẻ, chưa có con cái đã như một cặp mèo hoang khát tình dày vò nhau trên ổ rơm với tiếng gào sông, thét núi mà giờ đây mấy mươi năm đã trôi qua mà cả anh cả ả đều tủm tỉm nhớ lại, với cặp má chỉ ửng hồng.

Từ cái giường long sòng sọc đó, hai nhân vật của chúng ta, Anh và Ả đã mở đầu cho một thiên tình ca đẹp nhất thế giới, Độc Nhất Vô Nhị, từ thuở Hồng Hoang cho đến ngày Tận Thế cũng không bao giờ có một cặp Hoàn Hảo đến như thế...

Chưa hết, cái cặp Độc Nhất ấy lại có thêm những kẻ nhí, được ông Trời khuyến mãi vì thấy họ hạnh phúc quá, nên cứ được sanh ra là chui vào nằm cản địa giữa anh và ả, đêm hôm lại còn khóc ré lên và đái khai inh cả người bố mẹ. Nhưng lại làm cho anh chị hạnh phúc hơn, mắt nhìn nhau long lanh hơn và nụ cười cũng đểu đểu hơn. Tiếng ru ầu ơ cũng gấp gáp hơn để cho đám nhí mau thăng hơn...

Nhắc lại những chuyện cũ đó ngắn thôi vì bài viết có hạn, MTA mong lắm ai cũng có những thời tươi đẹp đó, những giây phút mà hồn xuất khỏi xác đó để được trở về, được chìm sâu vào những ký ức đẹp đẽ đó và để hiểu rằng những ngày đẹp đẽ đó sẽ không trở lại, hoặc trở lại với hình thức khác. Cái Anh hay Ả tồ tồ ngộc nghệch ngày xưa cứ thấy nhau là vật nhau ngã ngửa ra giường, giờ không còn như xưa mà đã đầm đầm cái chất của thời gian lắng đọng. Họ nghiêm trang hơn, chậm chạp hơn nhưng vẫn là anh ả xưa đấy, vẫn cái tình yêu xưa ấy, giờ vẫn còn và đậm đà hơn. Nhưng thân hình nàng không gọn như xưa là nàng đã hy sinh cho anh, cho con và cho cả tình yêu của anh lấp đầy. Những nếp nhăn trên mặt anh là do những cái hôn yêu thương của nàng cày xới. Và thật ngớ ngẩn khi đem những cái đáng để tự hào đó ra làm vật cản vô lý cho tình yêu của họ. Dáng vẻ chị không thanh mảnh mà xồ xề đi, cùng khuôn mặt chất chứa hào ngang dọc của anh chính là chiến công bất hủ mà anh chị đã có được sau ngần ấy năm chính chiến. Nó như những ngôi sao tưởng thưởng được Thượng Đế gắn lên hai con người xứng đáng. 

Và thật là hạnh phúc cho những ai biết đem ra chiến công cũ ra để khoe cho thiên hạ thấy, để những dấu ấn hạnh phúc không thể xóa mờ của thời gian, cũng như là để kỷ niệm sống dậy những năm tháng hạnh phúc. Thật là Đẹp, là Tình, và nháy, nháy khi trong những ngày vui này, các cặp yêu nhau dù bao nhiêu năm cũng chẳng có xi nhê gì khi cùng dìu nhau vào mộng đẹp. kỷ niệm thời say đắm xưa và hưởng trọn cái tình yêu đậm ngọt, tình yêu đã được thử thách bằng nhiều năm tháng bên nhau trong tiếng nhạc tình ca êm ả như đưa cả hai về lại ngày xưa yêu dấu...

Anh đưa tay bật máy và bản nhạc "Hãy yêu nhau như chưa yêu lần nào" của Lê Hựu Hà vang lên gọi mời. Chị không đợi người đàn ông của đời mình cúi mời mà nhảy ngay vào lòng chàng khi tiết tấu cao vút đầu tiên của bản nhạc vang lên. Lúc này các em nhí của anh chị, rồi em nhí của em nhí nữa đã đến để cùng cha mẹ ông bà đi chơi đã kéo đến. Nhưng chúng không dám bước vào Ngôi Đền Thờ của Tình Yêu Vĩnh Cửu mà đứng xa xa bên ngoài để chiêm ngưỡng cha mẹ, ông bà đang lả lướt về quá khứ. Bọn con cháu biết lúc này mà bước vào, làm chia uyên rẽ thuý cha mẹ chúng thì quả là tới số. 

Mấy năm trước, chúng cũng ùa vào chúc tết ộng bà một cách lãng nhách khi cơn mơ về ngày xưa đang phấp phới bay. Lúc đó, trong điệu nhảy tình tứ anh đã gằn giọng nói với đám con phá đám mà không muốn chị nghe thấy : "Các con mà phá đám giây phút này của ba mẹ thì ba sẽ đập cho một trận mà má con cũng không nhận ra". Chị nghe thấy câu nói đó của anh, và chị dừng bước lả lướt, chạy vào nhà lấy hai chai la de rồi vửa xông ra vừa hò hét :"Không đánh chúng mà giết chết chúng, giết chết cả bọn phá đám đê...."

Rồi hai anh chị như hai kẻ điên xổng chuồng, tay cầm chai bia và miệng hô giết, giết rồi đuổi đám con cũng vừa chạy vòng vòng trong nhà vừa hô giết giết. Rồi tất cả mệt quá ngã lăn ra, chị đè lên anh mắt họ đỏ bừng bừng nhìn mãi vào nhau khiến đám con cháu len lén ra hiệu cho nhau rút lui thật lẹ. Đó là những giây phút mà bọn nhí lớn và nhí bé đều nói là họ thấy ông bà hạnh phúc nhất trong đời. Và họ quyết biến những ngày Lễ Gia Đình Việt Nam này thành một ngày Lễ chung tôn vinh tình yêu, lòng thủy chung, tình cha mẹ con cái ông bà chan hòa trong một bầu trời tình thương bao la....

Mai Tú Ân

7/1/17

Anh Đinh La Thăng chơi kỳ quá...


Đọc báo thấy đương kim bí thư thành uỷ Sài Gòn Đinh La Thăng để công khai số cục gạch của anh ấy cho ai rảnh muốn gọi thì gọi. Lại miễn phí nữa...



Vì đang có kế hoạch "Đả Hổ, Diệt Ruồi, truy sát Cung Quăng" nên chàng MTA hồ hởi bốc máy liền để gọi cho Thăng bí thư, theo đúng số anh đã cho bá tánh. Bên kia có tiếng khọt khẹt một lúc rồi vang lên giọng nói nữ dễ thương mà MTA không thể lẫn vào đâu được. Giọng nói ngọt ngào này đã đi theo MTA trên từng cây số, trên suốt con đường đời dài mưa sinh, và đi cả vào trong những giấc mơ êm đềm và dữ dội nhất của MTA nữa :
  
"Số máy này đã bị tạm ngưng phục vụ vì không thanh toán cước.

Giật mình vì tưởng máy của mình nên MTA phải coi số và hỏi lại, chớ làm sao mà tin được. Nhưng rồi lần nào cũng vang lên tiếng oanh vàng thỏ thẻ. "yêu cầu nạp cước". 

Ô, hô... Không lẽ Thăng bí thư cũng bị bịnh viêm màng túi cấp như MTA chăng ? Gì chứ cái giọng của con mẹ này cũng đã ám ảnh MTA mấy năm nay rồi. Không được, phải bảo vệ cán bộ cấp cao. Phải hỏi cho ra lẽ. MTA bốc máy và bấm em Mobilphone, hỏi về số máy này. Giọng chua lè của em bưu điện vang lên : "Không biết.

MTA cố gắng :"Mong chị hiểu cho. Đây là số điện thoại quan trọng của đồng chí bí thư Đinh La Thăng, mở ra cho người dân gọi đến. Đồng chí Thăng đã nói...."

Giọng nói bên kia ngắt lời : Này, Đây éo biết thằng Thăng là thằng nào nhé. Biến đi...

Ngẩn người một lúc. Thôi rồi. Thấy số máy là nghi hàng khuyến mãi rồi. Quăng lên cho thằng nào muốn ngu thì gọi.

Mai Tú Ân

6/1/17

Đinh La Thăng - Người làm vườn vĩ đại nhất...



Chiến tướng nhất của Đảng, và là Bí thư Sài Gòn Đinh La Thăng đã mỉm cười chào đón những người hâm mộ đang tung hô ông khi kết thúc năm đầu tiên 2016 trong cương vị là ông chủ của Hòn Ngọc Viễn Đông...

Phóng viên đang ghi hình Tư lệnh Đinh La Thăng đang tự tay cắt cổ bọn cỏ dại

Mặc dù làm thất vọng những kẻ đang mong chờ có sự đổi mới ở thành phố này, mặc dù cũng giống như thời làm Bộ Trưởng ở Bộ GTVT thì ở đâu anh La Thăng họ Đinh cũng chọc một tý, ngoáy một tý, trây trớt ra tùm lum một tý rồi bỏ đó mà thăng mất. Mặc dù những công việc liên quan đến đời sống người dân thành phố đang chờ giải quyết nhưng chúng ta đã nhìn thâý sự sáng suốt của Đảng khi cử một con người tốt nhất về thành phố Sài Gòn cho một chiến dịch vĩ đại còn vang dội hơn cả chiến dịch giải phóng Sài Gòn 4/75. Đó là chiến dịch Giải Phóng thành phố khỏi cỏ dại.

Cỏ dại, đó là kẻ thù nguy hại muôn đời của chế độ chúng ta. Cỏ dại là do bọn Đế Quốc Mỹ, bọn Việt Tân và bọn phản động trong nước đào tạo và tổ chức phát triển để đánh phá cuộc sống yên bình của nhân dân ta. Bọn Cỏ Dại này đã ngu rồi mà còn khó đào tạo, lại không chịu theo Đảng cũng như không chịu vác cờ máu đi cổ vũ đá banh cho đội tuyển, nên cần phải bị tận diệt. Trung ương cử tướng soái Đinh La Thăng vào vai trò người làm vườn để tiêu diệt cỏ dại là sáng suốt, duy chí trên quan điểm nâng cao tầm của chủ nghĩa Mac Lenin. Lại vận dụng đường lối linh hoạt khéo léo giữa nhổ cỏ như máy gặt với lại trường phái nhổ cỏ như nhổ lông nách, hay nhổ tận gốc cỏ dại, ngăn trở chúng ra sân.

Vâng. Cho dù có đói khổ vật vờ, kinh tế đi xuống, tham nhũng đi lên nhưng người dân vẫn hân hoan chào đón người anh hùng "Sát Cỏ" chiến thắng trở về. Rồi năm 2017 đến anh sẽ lại tiếp tục lãnh đạo Đảng bộ và nhân dân thành phố tiếp tục công việc tiêu diệt cỏ dại này.

Trong chiến thắng vĩ đại này ta thấy hiện ra bóng dáng của người anh hùng diệt cỏ đang đứng hiên ngang. Không làm được việc gì thì ít ra anh cũng trút giận lên đám cỏ dại và bắt chúng trả giá, khiến chúng vừa từ giã cuộc đời vừa ngửa cổ lên trời mà kêu than:

- Trời đã sinh ra loài cỏ dại rồi sao còn sinh ra thằng làm vườn Đinh La Thăng ?

Nên mới có thơ rằng : 

Hoan hô anh Đinh La Thăng,
Anh về phân Bắc, phân xanh lại về... 

Mai Tú Ân

GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT : "KHÚC CA BI TRÁNG CUỐI CÙNG" - MAI TÚ ÂN


Các bạn thân mến..

Tiểu thuyết Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng (tên cũ là Chuyện Tình Trong Đêm Đen) là cuốn sách mà MTA đã viết từ lâu, nhưng vì những lý do mà ai cũng biết, nên nó đã không được xuất bản ở Việt Nam. Cùng với vài cuốn tiểu thuyết khác và hàng chục truyện ngắn nữa của MTA cũng đều phải chịu chung số phận hẩm hiu như cuốn Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng này. Mặc dù tiểu thuyết này có nội dung tốt, và được MTA viết ra với tất cả sự chân thành, lòng yêu thương quê hương đất nước, yêu thương những người lính của chúng ta, và yêu thương cả những người lính VNCH đối phương nữa, nhưng vẫn bị Ban Tuyên Giáo ra lệnh không cho in và xuất bản. Đã bao lần MTA mang bản thảo cuốn tiểu thuyết này đến bao nhiêu nhà in, nhưng đều bị từ chối. Mặc dù ở những nơi ấy, các nhà văn đồng nghiệp đáng kính của MTA đều đánh giá cao cuốn tiểu thuyết này, cùng 2 cuốn truyện dài nữa của MTA. 



Chỉ có điều những cuốn tiểu thuyết mà MTA mất bao tâm huyết và thời gian viết ra thì cuối cùng lại chỉ nằm trong bóng tối của những cái ngăn kéo. Mặc dù chúng không có vân đề gì về đao đức hay chính trị, nhưng vẫn bị cấm triệt để , cấm toàn diện không để cho những đứa con tinh thần của MTA được ra mắt bạn đọc, như những tác phẩm văn chương khác được ra ngoài với ánh sáng mặt trời. Đó là sự trả thù nhỏ nhen và hèn hạ mà các chủ nhân ông đất nước này đã nhằm vào cá nhân MTA. Môt đòn đánh tiểu nhân đánh vào dưới lưng quần , khi cấm in những cuốn sách đó, mặc dù chúng chẳng có lỗi gì, mà chỉ cấm chúng để trừng trị tác giả. người đã viết ra nó. Một sự trả thù nhỏ nhặt đặc trưng và truyền thống .. 

Việc im lìm cấm đoán này đã làm MTA rất thiệt thòi khi những đứa con tinh thần của mình cứ mãi ở trong bóng tối kể từ khi chúng ra đời. Sự chán nản, thất vọng đã khiến cho MTA bỏ mặc các bản thảo của mình . Để rồi cuối cùng mới thấy tác phẩm của mình đã bị mất mát, thất lạc rất nhiều. Có lẽ những đứa con tinh thần của mình cùng chán cái bóng đêm mà chúng ở trong đó từ khi ra đời , không được xuất hiện đàng hoàng dưới ánh sáng mặt trời ,không được in ra nên cả đám bọn bản thảo ấy chúng chán đời bỏ đi hoang, hay đi tuẫn tiết để trả nợ núi sống chăng ? 

Không thể biết được điều đó, mà chỉ có thể biết rằng, cho dù mất hết sạch không còn chút bản thảo nào nữa thì MTA cũng vẫn luôn ngẩng cao đầu đi dưới ánh sáng mặt trời. Tiếc đứt ruột, tiếc đau lòng và tiếc muốn khóc khi mất đi những bản thảo mà mình đã bỏ cả đời ra để viết, nhưng MTA sẽ không hối tiếc, không mảy may hối tiếc khi đã chọn được cho mình con đường mà mình đã và đang đi, và dù có mất hết sạch bản thảo, mất tự do thậm chí mất cả tính mạng đi nữa thì MTA cùng không hề hối tiếc. Không hề! 

Nhớ Tiền Nhân xưa quăng bút nghiên ra trận thì nay há chi phải tiếc chút sự nghiệp bọt bèo, vài cuốn sách leo teo mà không dám đưa thân vào nơi hoang dã bụi trần. Vẫn xin một vai để cùng gánh vác Cây Thánh Giá Linh Thiêng, cùng ngọn cờ phấp phới của Tự Do, để rồi mò mẫm đi trên con đường tối đen, con đường gian nan mà không phải ai cũng đến được bờ bến cuối cùng nhưng lại là con đường duy nhất đưa dân tộc ta đến được với ánh sáng mặt trời. Và cho dù gập ghềnh trắc trở thì MTA vẫn đi con đường ấy, vì trên con đường gian nan diệu vợi ấy như có cả dân tộc Việt Nam đồng hành. 

Trở lại với cuốn tiểu thuyết này là một câu chuyện tình say đắm nhưng cũng đầy nghiệt ngã giữa một sĩ quan Việt Cộng, một chàng sĩ quan QLVNCH với một lady Sài Gòn trong những ngày khói lửa điêu linh của Mùa Xuân Mậu Thân 1968. Ở cái thành phố Thủ Đô đang là tâm điểm chém giết của cuộc chiến tranh giữa hai phe Quốc Cộng khi ấy đã nảy nở một câu chuyện tay ba kỳ lạ giữa những con người vốn coi nhau là tử thù, để rồi từ kẻ tử thù, họ đã yêu nhau còn hơh tất cả. Câu chuyệh đã khiến cho hai con người như ở hai thế giới đối nghịch với nhau ấy đến được với nhau bằng một tình yêu đẹp nhất, vô tư nhất, nồng cháy nhất và cũng bi thương nhất...

Đọc cuốn tiểu thuyết Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng (Chuyện Tình Trong Đêm Đen) này, MTA rất mong các bạn hãy đọc con mắt bình thường, yêu văn chương, thanh thản, chậm rãi rồi thì các bạn sẽ có thể thấy cái gì trong đó, vui và hạnh phúc hơn. Mặc dù là một tác phẩm bi kịch nhưng cuối cùng thì với câu chuyện diễn ra thì nó sẽ khiến cho các nhân vật trong truyện, cho người đọc chúng ta trở nên nhân văn hơn, yêu thương nhau hơn. 

Một bi kịch của tình yêu đôi lứa trong cái thời loạn lạc chiến tranh điêu linh của dân tộc ta. Nhưng tình yêu có tiếng nói riêng nên nó đã vượt qua được chiến tranh, vượt qua hận thù và qua cả những định kiến hẹp hòi để họ đến được với nhau. Và họ đã đến được với nhau trong câu chuyện tình bi thảm nhưng nồng cháy này..

"Họ đến được với nhau bằng một tình yêu tuyệt vời, nhưng nó kéo đến bao giờ. Đến bao giờ thì cái tình yêu tuyệt đẹp như một giấc mơ của họ sẽ chấm dứt, y như một giấc mơ ? Vì anh vẫn là một tên tàn quân Việt Cộng đang bị cả thế giới bên ngoài đang săn đuổi và có thể bị giết bất cứ lúc nào. Càng yêu anh thì Xuân luôn thấy nỗi sợ hãi khủng khiếp đó ám ảnh nàng nhiều hơn. Nhất là khi họ bình yên ở bên nhau, khi họ trò truyện, ân ái với nhau, thậm chí cả khi cãi cọ nhau như hai đứa trẻ, thì nỗi ám ảnh khủng khiếp đó cũng ngừng bám vào đầu óc nàng như một con đỉa tham lam đang hút máu nàng. Rồi cứ mỗi khi chợp mắt dù không lâu thì nàng luôn thấy anh bị giết. Nàng luôn mơ thấy cái hình ảnh ghê rợn đầy máu me của anh bị bắn hạ và nằm chết còng queo ngay ngã tư đường... "
(Hết trích)

Đây là tiểu thuyết nên các bạn nào rảnh thì hãy đọc. Hãy tin lời của MTA đi, đây là một tác phẩm tốt, đáng xem trong bối cảnh không có nhiều tác phẩm văn chương hay để đọc. Hãy đọc và lan truyền khắp nơi để câu chuyện tình yêu ngọt ngào và cay đắng này mãi bay xa, bay đến với những người đã và đang yêu nhau và đến cả với những người sẽ yêu nhau. 

Chân thành giới thiệu cuốn tiểu thuyết Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng và chúc tất cả các bạn hanh phúc...

Mai Tú Ân

5/1/17

Nhận diện người dân oan...



Có lẽ không có nhiều người trong chúng ta hiểu được khái niệm thế nào là một dân oan. Rồi một bộ phận khổng lồ những người làm trong bộ máy công quyền và thân nhân họ thường có cái nhìn chủ quan, phiến diện và không đồng cảm với những con người khốn khổ đến tận cùng đang tràn ngập các thành phố lớn, biểu tình trước các trụ sở công quyền ở Hà Nội và TP. HCM. Và cả một số lượng không nhỏ những người theo đuôi chính quyền đã tỏ ra căm ghét người dân oan khiến cho những người dân oan lại như chồng thêm oan, đã khổ lại như càng thêm khổ.




Vậy chúng ta, bằng sự công minh, bằng tình thương và sự rộng lượng hãy thử nhận diện những người được gọi là dân oan đó nhé ?

Điều đầu tiên cần phải khẳng định rằng những người dân oan đang sống vật vờ ở các công viên hay cơ quan công quyền ở các thành phố như Hà Nội, TP. HCM không phải là những con người hay tổ chức phản động nào đang âm mưu lật đổ chính quyền cả. Họ đa số ở các vùng xa, nghèo nàn và cũng là những địa phương mà nạn hà hiếp, cướp bóc đất đai trầm trọng nhất ra Hà Nội là để đấu tranh, kiện cáo đòi công bằng, đòi tài sản. Nếu được gỉải quyết ổn thoả họ sẽ trở về quê quán. Dĩ nhiên có người này người kia nhưng đa phần dân oan là vậy. Còn trong khi ở Hà Nội thì vì cùng chung cảnh ngộ, vì phẫn uất và cả vì những tình cảm mà họ tham gia biểu tình một cách ôn hoà về một việc khác thì cũng là bình thường trong một cộng đồng bị chà đạp khốn khổ rồi. 

Các địa phương có nhiều người dân oan nhất lại cũng là những nơi mà cái gọi là nạn bọn cường hào mới dựa vào thế lực của chính quyền để thủ lợi trên đất đai của người dân oan nhiều nhất. Các cuộc khiếu kiện của người dân oan bao giờ cũng bắt đầu một cách vô ích nhất tại địa phương, nơi chính các thế lực có tranh chấp với người dân đang lũng đoạn chính quyền. Rồi tất cả đều đổ về các thành phố trung ương, gây nên một làn sóng không dứt về khiếu khiện, tố cáo. Để hiểu được chút nào đó nỗi khổ nhất trên đời của người dân oan thì chúng ta chỉ cần đặt mình vào vị trí cúa họ, mất hết tất cả nhà cửa ruộng vườn, tài sản và mất luôn cả công lý lẫn hy vọng...

Các cơ quan liên quan đến việc tiếp nhận giải quyết hồ sơ một cách cứng ngắc, quan liêu và không thể không nói đến sự bao che cho đám lợi ích địa phương. Tỷ lệ giải toả hồ sơ thấp, hồ sơ kéo dài, hồ sơ chết lẫn hồ sơ chờ đợi cứ chồng chất lên, trong khi các hồ sơ mới lại tiếp tục đến cùng với những người dân oan cũ mới. Có thể nói rằng với cung cách giải quyết kiện cáo của các cơ quan công lực, nếu không đổi mới triệt để cả về phương pháp lẫn con người thì vấn đề sẽ vẫn như cũ. Hiện tượng dân oan sẽ tồn tại mãi cùng với việc người dân oan vẫn tràn ngập Thủ Đô. 

Việc giải quyết dứt điểm hồ sơ của người dân oan, để tiến tới làm giảm đi những oan sai, đền bù xứng đáng sẽ khiến cho tình trạng dân oan có cơ may giảm đi cùng với người dân oan ngày càng ít dần. Đây là một công việc không đơn giản, không dễ dàng cho chính quyền nhưng không phải là một công việc không thể làm được. Và với một hệ quả kéo dài không dứt hơn 20 năm nay, thì việc chính quyền trung ương phải xuống nước để thoả mãn những đòi hỏi chính đáng của những người dân oan khốn khổ đó là việc nên làm và đáng làm. Chúng tôi không nói rằng tất cả những người dân oan đều đúng, nhưng cũng không ai dám bảo rằng tất cả họ đều sai. 

Chính quyền cần phải coi người dân oan đi khiếu kiện là một việc làm có ích cho một xã hội công bằng, dân chủ, chứ không phải là những người phá hoại chế độ. Chính quyền phải đứng về phía người dân oan chứ không phải đứng về phía đối nghịch của dân oan. Chính quyền cần phải cởi mở, bãi bỏ những điều luật bất hợp lý, và mạnh tay với các vụ ăn cướp đất ở các địa phương của các quan chức. Tổng số tiền, nếu phải chi cho người dân oan không phải là lớn so với những hệ luỵ tai hại kéo theo của vụ việc dân oan khiếu kiện này.

Không làm những điều đáng làm đầy tính nhân văn trên thì không bao giờ hết được nạn dân oan... 

Mai Tú Ân