Xuân đến, Xuân cười lung linh quá,
Xuân chờ, Xuân đợi bóng người xưa...
Tết về tung tăng, Xuân bay khắp chốn kinh kỳ, và người ta hỏi nhau không biết năm nay Bác Hồ có về Thủ Đô chơi xuân nữa hay không. Người thì bảo, Bác Hồ vẫn về với họ như mọi năm, thậm chí năm nay Bác còn ăn sạch cả những đồ cúng bái mà họ đã dâng cúng lên. Người khác thì nói ngược lại, bảo rằng sắp đến hồi thoái trào, cái Lăng ở Ba Đình rồi thì cũng không còn thì Bác dựa vào đâu để mà đi đi về về hưởng lộc của bá tánh nữa...
Riêng chàng MTA thì chỉ mỉm cười chi chi để nghe thiên hạ cãi nhau xem Bác có về, Bác còn hay mất. Bởi chàng chắc chắc điều đó hơn ai hết, vì Xuân này Bác có về, và Bác về với MTA. Không nói ra thì bảo rằng không bịa chuyện, nói ra thì bảo là bịa chuyện, vậy thì ta phải nói ra cho thiên hạ biết ta bịa hay không ?
Bác đã về, đã ăn hết xuất cơm cúng mà MTA đã cúng (thực lòng thì chén cơm và quả trứng đó cũng là bữa cơm chính của chàng MTA, trong những ngày rộn ràng sắc xuân này) và rồi Bác nói, tăm vẫn ở trên miệng :
- Cơm nhà chú MTA khổ bỏ mẹ nên Bác phải tranh thủ đi nhà khác kiếm tăng 2. Không có nhiều thời gian nên Bác phải vắn tắt trao nhiệm vụ cho chú đây. Sau Tết này chú phải đến Ba Đình gặp ngay 3 đồng chí là Trọng, Quang và Phúc để truyền đạt ý của Bác là tại sao các chú ấy lại cấm cửa, không cúng cơm mời Bác về như trước. Có phải đu dây quá sang bên Tàu nên sợ dính Bác vào xấu hổ, kiểu như con cái giàu có thì ngượng khi thấy cha mẹ nghèo. Bảo chúng nó là nếu có gì thì cứ nói thẳng ra chứ đừng chơi thất đức như rứa.
"Trời đánh cũng tránh bữa cơm cúng", bộ mấy thằng này lại học cái đám bất hiếu Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng... ngày xưa, tiếc cả bữa cơm cúng cho tiền nhân ư ? Chú MTA phải thay mặt Bác phê bình cả bọn chúng...
- Dạ, Chỉ phê bình 3 đồng chí ấy thôi ạ. Còn chị Kim Ngân bên Quốc Hội thì sao ?
- Không. Con Ngân ấy nó tốt với Bác lắm. Chú MTA không nghe thấy Kim Ngân hát ư ? Nó hát bài :"Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ" hay lắm'. "Bác mỉm cưởi Bác khen em ngon, Bác mỉm cười Bác khen em ngon"...
Chợt Bác nghiêm mặt hỏi :
- Chú MTA. Dạo mấy tháng trước, Bác nằm trong Lăng nghe thấy tiếng ồn ào, khó ngủ quá...
- Dạ, thưa Bác. MTA cung kính trả lời. Đó là do bọn thằng Nghị, thằng Thảo nó chặt cây đấy. Bây giờ hai thằng đó đi rồi, hai thằng mới là thằng Hải, với thằng Chung lên thay nên cũng đỡ. Chứ trước kia thì ồn ào lắm. Bọn lâm tặc công khai tấn công thủ đô và Hà Nội đã thất thủ. Thế là chúng công khai kéo lê máy chém, tức là máy chặt cây..
- Chẳng thằng nào tốt cả. Bác nói. Chú phải bảo bọn Ba Đình cảnh giác. À, thế chúng nó có chặt cái cây vú sữa của Bác không ? Cái cây vú sữa mà đồng bào miền Nam đã tặng cho Bác ấy ?
- Dạ, không ạ. Cái cây đó vẫn còn, dù Bác không còn...
- Chú phải lấy danh dự ra bảo vệ cái cây ấy cho Bác đấy. Thôi, đến giờ linh để thăng về tổ rồi. Bác đi nhé chú MTA. Nhớ nhiệm vụ thiêng liêng mà Bác và Đảng đã trao cho chú đấy...
Rồi Bác thăng. Còn MTA thì ngồi khóc ti tỉ. Bác Hồ ơi, Bác giết MTA rồi. Ai đời Bác đã không dám về Ba Đình, Bác lại còn bảo thằng MTA tốt đen này trực tiếp vào phê bình mấy ông lớn ở trong ấy nữa. Con chưa đi đến cửa, chưa kịp thấy mặt mấy thằng lính mặt sắt đen sì gác cửa thì con đã hồn siêu, phách tán mất rồi, lấy chi mà truyền với đạt nữa hả Bác. Còn chuyện bảo vệ cây vú sữa miền Nam tặng cho Bác ấy thì cũng như rứa. Bọn Ba Đình nó muốn chặt, muốn chém ai thì có đến Bác Hồ ở đó nó cũng chặt chém chứ xá gì cái thằng tốt đen MTA hả Bác Hồ ơi...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét