CHUONG 4
Nửa đêm một tiếng nổ lớn khiến Xuân giật mình tỉnh giấc. Tiếp theo là tiếng súng lớn nhỏ đủ loại vang lên ở khắp nơi. Trong bóng đêm tối đen nàng nghe thấy tiếng súng nổ dữ dội vang vọng lại đâu đó từ phía bờ sông. Còi báo động hú lên, tiếng máy xe gào rú, tiếng la hét dữ tợn của đám lính cùng tiếng giày đinh nện rầm rầm ngoài đường.
“Chắc lại đụng độ ở đâu đó ở phía dưới bờ sông....” Xuân ậm ờ nghĩ bụng. Mắt nhắm nghiền, nàng lười biếng cố rúc đầu sâu vào trong chăn định ngủ tiếp. Nhưng bất chợt nàng giật mình thảng thốt. Nàng nhớ tới người khách lạ bí hiểm đêm qua cùng với câu chuyện kỳ lạ như của một giấc mơ đã khiến nàng bật ngay dậy.
“Lạy Chúa! Đó là một tên VC và hắn đang nằm ở trong phòng khách nhà mình.” Xuân tung chăn vội vã chạy ra phòng ngoài.
Căn phòng tối đen và có cảm giác hồi hộp lạ thường khi nàng mò mẫm bật công tắc đèn. Ngọn đèn vàng ở phòng khách bật sáng và nàng thở phào khi thấy người khách lạ vẫn nằm nơi cũ, trên cái ghế xô pha mà anh ta đã nằm từ hôm qua. Thân hình dài ngoẵng của anh ta trên chiếc xô pha ngắn khiến đôi chân trần của anh ta thò cả ra ngoài. Trong tấm vải dra giường quấn quanh người, trông anh ta như một cái xác chết đang quàn ở trong nhà xác bệnh viện. Dưới ánh đèn điện là một thân người gầy guộc nằm bất động như một xác chết. Râu mọc đen xì quanh khuôn mặt hốc hác với nước da tái nhợt. Mặt anh ta nhợt nhạt như sáp với đôi mắt nhắm nghiền. Bộ piramar vẫn còn để nguyên ở bên cạnh người anh ta.
“Lạy Chúa ! Hay là hắn ta chết rồi “ Nỗi sợ hãi bỗng thắt lại như xâm chiếm toàn bộ cơ thể của nàng, khi nàng rón rén bước đến gần cái kẻ đang nằm như chết đó. Cảm giác như chạm vào một cái xác chết khi nàng khẽ lay người anh ta, nàng run run lên tiếng. “Anh gì ơi ?”
Cái xác chết đó bất ngờ động đậy khi anh ta mở mắt ra nhìn nàng. Đôi mắt tỉnh queo chứng tỏ là anh ta đã thức giấc trước đó rồi. “Lạy Chúa ! Anh ta vẫn còn sống”. Nàng cảm thấy mừng khi cái kẻ đó vẫn còn sống. Dù sao thì cũng hơn là anh ta lăn quay ra chết trong nhà của mình.
Không chú ý đến thái độ của mừng rỡ nàng, anh ta vừa chậm chạp ngồi dậy vừa quấn chặt tấm chăn quanh người. Anh ta cũng chẳng buồn lên tiếng trả lời nàng mà chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh lùng khó hiểu. Không để ý đến thái độ khó chịu của ông khách, nàng vội vàng lên tiếng hỏi :
- Sao anh không mặc bộ đồ ngủ này. Tôi đã để sẵn cho anh từ đêm hôm qua...
- Tôi không mặc quần áo của đàn bà. Siết chặt tấm dra giường vào người anh ta sẵng giọng trả lời nàng.
- Ôi, ông Vici ơi, đây là quần áo mặc ở nhà của đàn ông, của chồng tôi đấy. Chồng tôi có cả chục bộ.....
- Tôi đã nói là tôi không mặc. Anh ta gắt gỏng nói. Vì đó lại là quần áo của kẻ thù...
Ngay lúc đó tiếng súng bỗng lại nổ vang, dữ dội hơn cả lần trước khiến nàng lặng thinh. Còn kẻ kia thì im lặng như nghe ngóng những tiếng nổ gần như đồng loạt vang lên khắp nơi. Tiếng súng nổ gần ngay khu vực nhà của nàng, phía bờ sông. Tiếng súng nổ từng loạt dài hay từng tiếng một, điểm thêm tiếng nổ trầm đục của lựu đạn...
Khi tiếng súng giảm dần nàng hỏi anh ta cho có chuyện :
- Anh có nghe tiếng súng không ? Ở đâu đó rất gần đây.
Anh ta trả lời nhát gừng :
- Tiếng súng nổ ở phía bờ sông.
- Chắc ở đó đang đánh nhau dữ lắm...
Người khách của nàng chậm chạp xoay người ra hướng cửa, nơi tiếng súng đủ lọai đang đua nhau nổ lọan xạ. Anh ta vươn người lên như để nghe ngóng rồi lên tiếng mà không nhìn nàng :
- Phải. Đó là tiếng súng của đồng đội của tôi đang chiến đấu ở ngoài bờ sông kia. Có vài người còn sống sót và họ đang chiến đấu trong vòng vây của kẻ thù.
- Nhưng làm thế nào mà anh biết vậy ? Xuân không hiểu gì ngơ ngác hỏi anh.
Không nhìn nàng, anh ta lên tiếng giọng sôi nổi hẳn lên :
- Tôi đã thức giấc từ khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên. Chỉ qua tiếng súng nổ tôi cũng biết là lại có thêm một cuộc chiến đấu không cân sức nữa của đồng đội tôi với bọn lính ngòai bờ sông. Những lọat tiếng nổ ngắn là tiếng súng AK của họ. Còn những loạt đạn bắn liên tiếp là tiếng súng AR.15 của tụi lính. Không còn nhiều đạn nên các đồng chí của tôi đã phải bắn cầm chừng từng viên một. Lúc này tôi chỉ nghe thấy tiếng súng của một khẩu AK duy nhất. Như vậy là chỉ có một đồng chí nào đó của tôi đang phải chiến đấu một mình. Anh ấy đang phải đơn độc giữa vòng vây của kẻ thù. Anh ấy không thể nào thoát được.
Tiếng súng đột nhiên im bặt. Trận đánh kết thúc, nhanh và bất ngờ như khi nó bắt đầu. Không gian chợt trở lại yên tĩnh như chẳng có gì xảy ra.
Người khách lạ lùng của nàng cố vươn cái thân hình gầy gò của anh ta lên như để nghe ngóng động tĩnh bên ngòai. Nhưng chẳng còn tiếng súng nào vọng lại nữa. Im lặng kéo dài cho tới lúc có tiếng động cơ ô tô ầm ì chở đám lính trở về cùng những tiếng trò chuyện huyên thuyên của họ. Không gian lại trở về yên tĩnh với vẻ bình yên vốn có của đêm khuya thanh vắng.
Vị khách bí ẩn của nàng thở dài sườn sượt. Rồi tiếng nói nghẹn ngào của anh ta cất lên trong bóng tối :
- Thế là người đồng đội của tôi đã hy sinh rồi. Những tiếng nổ cuối cùng là tiếng súng của bọn lính. Cô có nghe thấy không ? Trong loạt đạn nổ cuối cùng đó có một viên đạn đã giết chết người đồng chí của tôi. Vậy mà tôi nằm đây và không giúp gì cho anh ấy được...
Anh ta rên lên một tiếng lớn và đưa hai tay ôm lấy đầu. Anh ta gục đầu vào đôi tay và cứ im lặng ngồi như thế mà chẳng thèm để ý đến sự có mặt của nàng. Không chịu được cảnh im lìm, nàng lên tiếng như để an ủi ông khách đang ngồi ủ rũ kia :
- Những tiếng súng vừa rồi đã khiến cho tôi giật mình tỉnh dậy. Lúc đó tôi sợ qúa vì cứ tưởng như tiếng nổ ngay trong nhà mình vậy. May mắn là nó ở hướng bờ sông, nơi mà...
Kẻ kia ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng ánh mắt gườm gườm khiến nàng câm bặt. Anh ta ngắt ngang lời nàng bằng giọng nói đầy phẫn uất :
- May mắn cái gì thưa cô. Những tiếng súng đó đã giết chết thêm một người đồng đội của tôi nữa đấy. Cứ mỗi đêm có tiếng súng từ phía bờ sông vọng lại là tôi biết có một trận đánh không cân sức của đồng đội tôi. Một đồng chí của tôi đã lọt vào ổ phục kích và anh ấy phải chiến đấu một mình giữa vòng vây của kẻ thù. Giống như những đêm trước, chỉ có tiếng súng AK đơn độc vang lên giữa tiếng súng AR.15 bắn liên hồi của bọn lính. Và rồi cũng giống như những lần trước vẫn là những phát đạn cuối cùng của bọn lính đã kết liễu cuộc đời anh ấy...
Anh ta nghẹn lời lại và ôm đầu với vẻ bứt dứt không yên. Bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng ánh mắt dữ dội rồi lớn tiếng nói với nàng :
- Chắc cô ngạc nhiên lắm khi thấy tôi vẫn còn ở đây phải không ? Chắc cô tưởng tôi đã đi rồi, và những loạt súng vừa rồi đã kết liễu tôi phải không ? Đúng rồi mà. Cô mong cái tên VC mà cô cứu đã tự mò ra với các đồng đội của hắn. Hắn bị bọn lính phát hiện. Và những tiếng nổ vừa rồi, chính những loạt súng đã giết chết đồng đội tôi đã kết thúc đời hắn. Kết thúc luôn mối lo lắng mà cô đã tự rước vào. Cô mong muốn điều đó cũng phải thôi. Chính tôi cũng muốn như vậy. Đó là một điều tốt đẹp cho cô. Và cho cả tôi nữa....Chỉ tiếc là tôi chưa đủ sức....
Nàng thấy ngạc nhiên vì sự cáu giận vô lý của tên Vici tính khí thất thường này. Mới đêm qua hắn ta còn tỏ ra dễ thương khiến cho nàng thấy cảm động. Vậy mà bây giờ chỉ vài loạt súng nổ vu vơ ở ngòai bờ sống đã khiến cho hắn thay đổi hẳn. Có vẻ như hắn đang nhắm vào nàng với giọng nói đầy vẻ cay nghiệt. Nàng vội vàng lên tiếng cắt ngang :
- Không, tôi không mong anh chết. Thậm chí tôi còn mừng khi nhìn thấy anh vẫn an toàn ở đây nữa kia. Nhưng...nhưng tại sao anh cứ nghĩ rằng anh chết đi thì tốt cho tôi ?
Khuôn mặt u ám của vị khách xuất hiện một nụ cười khó hiểu. Anh ta lên tiếng, giọng nói kéo dài ra :
- Chứa chấp một tên Việt Cộng chạy trốn như tôi thì chắc chắn khiến cho cô khó xử lắm đây. Đuổi hắn đi thì có lẽ cô sẽ thấy có tội với lương tâm của cô. Thậm chí có tội với Chúa của cô nếu như hắn bị bắn chết ngay cửa nhà của mình. Nhưng để hắn ở lại thì chỉ rước thêm vào mình nỗi lo sợ. Bởi không biết lúc nào thì ông khách đó sẽ bị phát hiện. Lúc đó cô sẽ bị mất hết thanh danh, bị liên lụy vì tội chứa chấp CS trong nhà. Tôi chắc rằng lúc này tụi lính ngoài kia mà xông vào đây thì cô sẽ còn sợ hơn cả tôi nữa kìa.
Quả thực từ hôm qua đến giờ thì những điều đó cứ ám ảnh mãi trong đầu nàng. Nàng định lên tiếng phản đối thì anh ta giơ tay ngăn nàng lại. Nhìn vẻ mặt đang ngẩn ra của nàng, anh ta hài lòng nói tiếp :
- Chỉ có một cách duy nhất khiến cho cô không còn bị nỗi lo sợ ám ảnh nữa. Đó là tên Việt Cộng mà cô đã cứu giúp hãy tự biến ra khỏi đây và đi chết đâu thì chết. Lúc đó cô sẽ thở phào nhẹ nhõm.... Thế là không phải vướng bận gì với hắn nữa. Mà cũng chẳng có gì phải áy náy vì chính cái kẻ đó đã tự mình đi vào chỗ chết....
- Có thể anh nói đúng về nỗi lo sợ trong tôi, nhưng thực sự thì tôi không muốn anh bị giết đâu ? Nàng yếu ớt lên tiếng nhưng trong bụng phải thừa nhận là cái anh chàng Việt Cộng có cái miệng sắc lẻm kia đã nói đúng về nỗi lo lắng của nàng.
Anh ta cười khẩy nói :
- Chắc chắn là cô không mong cho tôi chết rồi. Nhưng nếu điều đó xảy ra thì cô sẽ tặc lưỡi tự nhủ rằng thôi thế cũng là điều hay, đúng theo ý Chúa ?
Bực mình vì cái giọng mỉa mai đó, nàng lớn tiếng nói :
- Anh đừng nói đến Chúa với cái giọng báng bổ đó. Anh nên nhớ là mình đang làm khách ở trong một ngôi nhà kính Chúa...
Anh ta quay phắt lại phía nàng, xiết chặt tấm dra giường vào người hơn nữa rồi nói lớn tiếng :
- Tôi không báng bổ Chúa của cô, nhưng tôi cũng không phải là khách trong ngôi nhà này. Tôi bị cô bắt giữ ở đây trong tình trạng bị lột...lột....sạch cả vũ khí lẫn quân phục....
Nhìn đôi mắt đen đang nhìn nàng như muốn tóe lửa, nàng vội vàng xua tay làm hòa :
- Thôi, thôi được rồi. Tôi hứa sẽ trả lại cho anh tất cả những gì của anh trước khi anh rời khỏi đây. Nhưng anh không được tự ý ra đi mà phải báo cho tôi biết trước đấy. Vì anh đã là khách ở đây thì cũng phải ra đi đường hòang như một người khách. Hơn nữa còn để tôi còn biết mà trả lại đồ đạc cho anh nữa chứ.
Anh chàng Vici dịu ngay lại. Anh ta im lặng ngồi bó gối, mắt không nhìn nàng. Phần nàng thì thở phào nhẹ nhõm vì biết được anh ta sẽ không nổi máu anh hùng rơm để tự ý biến ra khỏi đây mà không cho nàng biết. Ít nhất thì cũng trong lúc nàng còn giữ khẩu súng và bộ quần áo rách rưới của anh ta.
Tiếng súng đã im từ lâu.. Con phố về đêm lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Không gian bên ngoài yên tĩnh lạ thường. Nàng chưa muốn trở về phòng mình mà muốn ngồi nói chuyện một chút với ông khách kỳ lạ này. Nhưng nói chuyện với anh chàng VC này mệt quá. Dường như anh ta chẳng quan tâm đến chuyện nào khác ngoài nỗi khổ sở khi các đồng chí nào đó của anh ta đang đánh nhau ở bờ sông, hoặc là ở trong tình trạng không còn mặc gì trên người. Bất cứ lúc nào động đến chuyện này cũng khiến cho anh ta lồng lên như một đứa trẻ bị giật mất đồ chơi. Nhưng nếu nàng nói chuyện một cách nhẹ nhàng, nhất là đừng chọc giận cái anh chàng đầu bò này thì chắc chắn anh ta cũng đáp lại đúng y như vậy. Anh ta sẽ kể chuyện của anh ta, mà nàng thì cũng muốn biết nhiều về vị khách này lắm chứ ?
Với tay tắt ngọn đèn điện, nàng lên tiếng hỏi :
- Ban nãy anh nói chuyện tôi thấy khó hiểu qúa. Anh nói rằng nếu anh xông ra ngòai đó thì sẽ tốt đẹp cho cả anh nữa là sao ? Nếu anh bị giết thì tốt đẹp cái nỗi gì ?
Căn phòng đã tràn ngập bóng tối nên vị khách của nàng có vẻ thoải mái hơn. Anh ta ngả người xuống ghế, đốt một điếu thuốc lá rồi chậm rãi lên tiếng, giọng không còn cái vẻ chế riễu như trước nữa :
- Tôi đã thức rất lâu trước khi tiếng súng nổ. Trong bóng đêm tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ có nên lợi dụng lúc cô còn đang ngủ để ra đi không ? Đi ngay bây giờ hay ra đi trong ngày mai thì có gì khác biệt đâu, nếu cùng đi đến chỗ chết . Thậm chí nếu được đi sớm hơn thì lại càng tốt. Đối với một kẻ như tôi thì đó cũng là cách để sớm tự giải thoát mình khỏi nỗi tuyệt vọng của một kẻ cùng đường. Lúc đó tôi mong muốn rằng những tiếng súng đơn độc đó của chính tôi. Như vậy tôi sẽ được nằm ngoài kia thanh thản như những người đồng đội của mình. Tôi sẽ chẳng còn cái cảm giác của một kẻ mang ơn cứu mạng của ai cả. Nhưng tôi đã không làm được gì ngoại trừ việc nằm ở đây để nghe tiếng súng nổ . Chỉ vì tôi không có võ khí. Và cũng chẳng còn quần áo.....
- Thật may là tôi đã không đưa những thứ đó cho anh. Nếu không...
Kẻ kia bật dậy và trong bóng tối, nàng như thấy đôi mắt của anh ta như muốn tóe lửa khi nhìn nàng. Anh ta bất ngờ nói lớn tiếng , giọng như lạc đi vì cơn giận dữ :
- Tôi không hề biết ơn cô về điều đó. Ngược lại là đằng khác. Cô tưởng những người như chúng tôi sẽ vui mừng khi thoát được cái chết trong khi trốn chui trốn nhủi như những con chuột trong cống sao ? Cô tưởng tôi sung sướng lắm khi được cô cứu sống và cho ẩn trốn ở đây ư ? Không đâu. Không bao giờ một chiến sĩ Cách Mạng như tôi lại chấp nhận lòng thương hại của một người đàn bà, vợ của một tên sĩ quan Ngụy. Không bao giờ ! Ngay cả những người đồng đội tôi đang nằm ở ngã tư đường kia, cô cũng đừng thương xót họ. Có khi chính họ lại muốn được như vậy nữa kia. Ở đó, họ sẽ không còn phải đơn độc. Không phải trốn tránh mãi trong bóng đêm nhục nhã nữa. Đôi khi cái chết lại là một giải pháp tốt đẹp cho những kẻ tuyệt vọng như tôi lúc này. Tôi cũng muốn được như thế vì tôi không muốn cầu xin lòng thương hại của ai cả. Nếu có đầy đủ vũ khí và quân phục thì tôi sẽ rời khỏi đây ngay, dù có chết.....
Nàng phải ngắt lời anh ta. Anh chàng gàn dở này lúc thì hiền lành như một con mèo, lúc thì gầm vang như một con sư tử. Khi đó anh ta có những lời lẽ thật khó nghe và nếu tranh luận với anh ta thì đến sáng mất. Nàng nói thật cương quyết :
- Thôi được rồi. Anh có muốn chết thì ngày mai cũng chưa muộn kia mà. Ngày mai tôi sẽ đưa những thứ của nợ đó cho anh trước khi anh lên đường. Còn đêm nay thì không đâu.
Anh ta nói như thét lên :
- Tại sao cô không trả chúng cho tôi. Tại sao cô không mặc kệ tôi , để tôi muốn đi đâu, muốn làm gì thì làm ? Chuyện tôi muốn sống muốn chết thế nào thì đâu có liên quan gì tới cô ?
Bực mình, nàng cũng không vừa, hét tướng lên :
- Tại sao à ? Tại vì tôi cũng phải biết lo sợ cho bản thân tôi nữa chứ. Anh đã nói đúng về nỗi lo sợ của tôi. Tôi sẽ bị liên luỵ khi chứa chấp một kẻ như anh. Tôi đã cứu chữa cho anh trong khi đáng lẽ tôi phải mặc xác anh. Tôi đã che dấu anh trong khi đáng phải gọi đám lính ngoài kia đưa anh đi. Giờ thì tôi đã rước họa vào thân khi cứu giúp anh rồi đấy. Có lẽ rồi tôi sẽ phải vào tù hay bỏ mạng vì đã dính dáng đến những chuyện Quốc sự và dính đến những kẻ nguy hiểm như anh. Anh sống chết thế nào mặc xác anh, nhưng giờ thì chuyện anh xông ra ngoài đó thì có can hệ tới tôi chứ. Tự dưng có một tên VC nổi điên chạy ra từ khu cư xá này để đám lính bắn hạ. Và trông hắn lại không có vẻ rừng rú lắm thì rõ ràng là hắn ẩn nấp trong khu cư xá này rồi, và tôi lại là người duy nhất tản cư về. Tôi có thể bị liên lụy, bị điều tra vì những hành động ngu xuẩn của mình lắm. Tôi đang lo lắng vì hậu qủa của việc đó thì giờ đây lại có thêm mối lo lắng nữa. Không biết lúc nào thì cái kẻ mình đã cứu giúp đó lại gây ra tai họa bằng những hành động anh hùng rơm của hắn đây. Không biết lúc nào thì hắn xông ra ngoài kia để bị giết và tôi thì vào nhà đá đây. Nói tóm lại thì tôi quả là ngu ngốc khi cứu giúp một kẻ điên khùng như anh.
Những lời nàng tuôn ra ào ạt trong cơn giận dữ đã khiến cho anh ta im bặt. Nét mặt anh ta ngác khi nhìn thấy nàng đang phát cáu. Có lẽ đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy một qúi bà Sài Gòn đang trong cơn tức giận.
Trong bóng tối lờ mờ của ngọn đèn đường soi cái dáng ngồi thờ thẫn của anh ta với khuôn mặt cúi gằm xuống, lâu lâu lại lấm lét nhìn trộm này y hệt như một kẻ có lỗi. Cái vẻ sượng sùng ngơ ngẩn của anh ta khiến Xuân cũng nguôi bớt đi cơn giận dữ trong lòng. Nàng ngồi thở hổn hển. Còn kẻ kia ngồi thu mình vào trong tấm vải trải giường. Anh sáng chập chờn của một trái hỏa châu bên ngoài soi rõ vẻ mặt căng thẳng, ngượng ngập và dáng người dài ngoãng của anh ta như muốn chui sâu vào trong tấm vải giường. Anh ta ngọ ngoạy liên tục....Thái độ lúng túng của anh ta khiến nàng cảm thấy cơn giận của mình qua rất nhanh.
Ngồi im lặng một lát, nàng hạ giọng xuống nói với anh ta :
- Khi nãy tôi ra xem anh như thế nào. Thấy anh nằm im tôi tưởng anh bị làm sao rồi chứ ?
Anh ta nói bằng cái giọng khó chịu :
- Chắc lúc đó cô tưởng tôi đã chết rồi chứ gì ?
Nàng lúng túng khi nghe anh nói đúng như nàng nghĩ lúc đó. Xuân bực mình nói :
- Đúng là tôi đã tưởng vậy ? Nhưng tôi tưởng vậy thì sao ? Anh còn yếu thì tôi cũng phải dòm chừng anh chứ ? Tôi còn là chủ nhà ....
Anh ta cố ngồi dậy một cách khó nhọc. Ánh sáng của những trái hỏa châu ngoài trời soi vào phòng khiến nàng nhìn thấy đôi mắt của anh ta đang nhìn nàng. Anh ta lạnh lùng nói :
- Tôi biết cô dòm chừng tôi là như thế nào rồi ? Cô đề phòng tôi xem tôi có hành động bậy bạ gì không ? Tôi chắc cô đã phải chốt đến mấy lớp cửa phòng của mình để đề phòng vị khách nguy hiểm là tôi. Có thể bên trong cô đã thủ sẵn cây súng ngắn của tôi để nếu tôi có ý định làm bậy, tôi xông vào phòng cô thì cô sẽ nã đạn....Và cô coi chừng xem tên Vici chạy lạc đó đã biến mất hay đã chết chưa ? Nếu chưa biến mất mà cũng chưa chết thì tại sao chỉ có một phụ nữ ở có một mình mà sao hắn lại không xông vào phòng để cướp....và.... Xin lỗi cô, hay để hãm hiếp chứ gì ? Và rồi bây giờ thì cô ngạc nhiên là chẳng có chuyện gì xảy ra dù có một tên tàn quân Việt Cộng đang ở trong nhà với một người phụ nữ như cô ? Có lẽ nếu là một tên lính Quốc gia thì trong hoàn cảnh tương tự như thế này thì hắn có nằm yên như tên Việt Cộng không, hay hắn sẽ mò vào phòng của cô ? Một tên lính trong đám TQLC ngoài kia chẳng hạn....
Mặc dù những lời của anh ta nghe thật chướng tai, nhưng trong bụng nàng cứ giật mình thon thót. "Gớm, cái tên VC này cứ như một con ma xó vậy. Hắn nói trúng phong phóc những ý nghĩ của mình" . Qủa là cũng có những lúc ý nghĩ đó thoáng qua đầu của nàng. Nhưng cái bản chất ngang ngạnh trong con người nàng không chấp nhận điều đó. Hơn nữa cái giọng nói mỉa mai của anh ta khiến nàng thấy khó chịu. Nàng lên tiếng, giọng khiêu khích :
- Anh nói nghe ghê tởm qúa. Những lời nói đó đối với tôi nó còn tệ hơn cả những tên lính, cho dù chúng có xông vào phòng ngủ của tôi đi nữa. Trông anh không đến nỗi hung dữ nhưng cái miệng lưỡi của anh thì có vẻ cay nghiệt với tôi quá vậy. Anh có còn nhớ tôi đang là ân nhân của anh không ?
Anh ta nhìn xuống tấm dra đang quấn quanh người rồi nhìn thẳng vào nàng bằng đôi mắt đen long lanh. Vừa ngượng ngùng vừa tức giận, anh nói lạc cả giọng :
- Cô có giúp tôi nhưng để gọi là ân nhân thì chưa đâu. Vì tôi có định nhờ cô giúp đâu ? Tự cô làm đấy chứ ? Cô không nghĩ là mình cứu giúp cái tên Việt Cộng này ngoài ý muốn của hắn sao ? Tại sao cô không nghĩ là hắn ta đang muốn chết chứ không phải ẩn trốn thì sao ? Hắn ta muốn đi ra ngòai bờ sông với đồng đội chứ không phải nằm ở đây trong tình trạng như thế này ...
Nàng lớn tiếng :
- Nhưng tôi đâu có quyền gì mà giữ anh lại.
- Cô đã giữ tôi ở đây và không có một mảnh vải che thân ? Nếu trả lại tôi những đồ đạc thuộc về tôi thì tôi đã ra đi khi cô còn đang ẩn nấp ở trong cái phòng ngủ của cô để lo ngay ngáy rồi kìa ? Thế vũ khí của tôi đâu, rồi còn bộ quân phục của tôi nữa.
- Hừm. Súng thì không dại gì tôi đưa cho anh lúc này, khi nào anh đi tôi sẽ đưa. Còn cái mà anh gọi là bộ quân phục thì chỉ là một đống giẻ rách dích đầy máu mà tôi đang để dưới bếp. Thà anh đừng mặc gì còn hơn là mặc bộ đồ nát bét đó ra ngoài kia. Lính của ông đại úy đang rình rậpgoài kia chỉ để săn lùng những kẻ mặc những bộ đồ tương tự. Đã có mấy kẻ mặc đồ như anh đang nằm phơi mình ở ngãt tư với đạn găm đầy mình....
Vị khách của nàng như bị quất roi vào người khi anh ta lồng lộn trong tấm vải trải giường. Anh ta như vươn người bật dậy rồi lại co rúm người trong tấm vải quanh người. Tấm vải đó như một sợi dây vô hình đã trói chặt lại khiến cho anh ta xoay trở liên tục trong đó. Lúc thì anh ta bứt dứt thu mình lại, lúc thì lồng lộn như muốn vùng dậy để tung hê tất cả...Anh ta như đang muốn bùng nổ trong một cơn giận dữ điên cuồng. Có lúc nàng tưởng như anh đã bật dậy để lao thẳng vào người nàng….. Chột dạ, nàng vội vàng dịu giọng xuống nói :
- Thật ra tôi chỉ muốn giúp anh không phải rơi vào tay của bọn lính ngoài kia, không để anh phải chịu chung số phận với những người bạn xấu số của anh mà thôi. Đó cũng là một việc mà những người dân thường có cảm tình với CM thường làm phải không ? Tôi chỉ muốn anh ở đây đến đêm mai vì trời cũng sắp sáng rồi...
Anh ta rít lên :
- Tôi sẽ ở đây đến đêm mai, nếu cô bỏ ngay cái giọng đó ngay đi.. Còn nếu cô tiếp tục cái kiểu mỉa mai châm chọc đó thì tôi sẽ....
Không nên khiến cái anh chàng đầu bò này nổi sùng lên. Có thể anh ta sẽ tung cái dra giường kia vào mặt nàng và trần truồng ngạo nghễ bước ra ngoài cửa kia lắm. Nàng vội vàng nói để hòa giải :
- Tôi sẽ không nói như vậy nữa. Tôi xin lỗi anh và hứa là không nói như vậy nữa.
Anh chàng ngồi yên lại ngay. Chốc chốc anh ta lại ngọ ngoạy trong tấm dra giường với điếu thuốc lá luôn rít cháy đỏ rực trong bóng đêm. Thỉnh thoảng nàng nhìn lén cái anh chàng đang ngồi thu lu mình trên đi văng. Anh chàng này như một đứa trẻ lớn xác vậy. Chỉ một vài câu nói vuốt ve nhẹ nhàng của nàng đã khiến cho anh ta dịu đi ngay. Và cũng chỉ vài câu nói xóc óc của nàng cũng có thể khiến cho anh ta nổi khùng lên....
Trong căn phòng tối mò mò nàng nhìn anh đang ngồi. Bóng anh quấn mình trong tấm vải hiện lên như một bức tượng mờ mờ trong khung cảnh nhập nhòa ánh sáng của pháo sáng từ bên ngoài cửa sổ đưa vào. Dường như anh ta đang để hồn đi đâu xa và không biết đến sự có mặt của nàng.
Nàng không cưỡng được ý muốn biết xem kẻ đó đang suy nghĩ điều gì. Trong cái vóc dáng gầy gò và gương mặt hiền lành kia dường như chất chứa một ngọn lửa sôi sục. Luôn sẵn sàng bùng lên dữ dội.....
Trong lòng có chút hồi hộp, nàng khẽ hỏi anh :
- Này, nhiều lúc tôi nghĩ không biết anh có phải là Việt cộng không ? Trông anh không giống Việt Cộng lắm.
Anh ta lớn tiếng cắt ngang lời nàng :
- Cô trông tôi không có vẻ giống một tên Việt cộng bởi vì cô chỉ nghĩ VC là những hình hài ốm đói mà đến ba tên cũng không làm gãy ngọn đu đủ. Cô luôn nghĩ đến những khuôn mặt ma qủi mà chế độ này đã tuyên truyền. Và bây giờ thì cô lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy một tên Việt cộng như tôi, dù đang chạy trốn nhưng cũng không đến nỗi gớm ghiếc đến như vậy. Chắc cô còn ngạc nhiên hơn vì thấy một tên Việt cộng không đốt nhà, không bắn giết và xin lỗi...không hãm hiếp chứ gì ?
Nàng ngẩn người kinh ngạc khi thấy những điều tên VC đang trút ra trong cơn giận dữ đều đúng cả. Nàng rất khó khăn để nghĩ rằng anh là một tên Vici, hoặc một tên Vici khó có thể ẩn trốn trong một bộ mặt như trẻ thơ kia của anh.
Anh ngừng một chút rồi hạ giọng nói với nàng :
- Như vậy chứng tỏ cô chẳng biết gì về chúng tôi. Hoặc có biết thì cũng theo cái cách mà cô nghe được ở ngoài chợ thôi. Và có lẽ vợ một ông sĩ quan Ngụy như cô thì cũng chỉ ở mức đó. Để tôi trả lời cho cô chắc chắn một lần nữa? Thưa bà Thiếu tá phu nhân. Tôi là một sĩ quan Việt Cộng. Một tên VC chính cống với đầy đủ mọi cái xấu xa mà chế độ này đã bôi vẽ. Cô còn muốn biết gì nữa không ?
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Thế thì chắc anh cũng là một tên Cộng Sản rồi vì là sĩ quan cơ mà. Xuân kéo dài những câu cuối rồi nàng hỏi tiếp, giọng khiêu khích : Vậy một tên sĩ quan CS như anh có định thuyết giáo tôi một mớ lý thuyết Cộng Sản nào không đây ?
- Thì một tên VC như tôi cũng là một người Cộng Sản mà. Đương nhiên tôi phải có được cái mà cô gọi là mớ lý thuyết Cộng Sản đó rồi, nhưng tôi nghĩ không phải để dành cho những người như cô đâu. Có vẻ đó là một sự phí phạm khi đem ra giảng giải cho cô vì nó vô ích ...
- Tôi không định nghe anh giảng giải điều đó. Ý tôi muốn hỏi là ngoài những điều anh luôn nói về cái lý tưởng cao siêu ấy ra anh còn có gì khác không ? Vì trông anh cũng không đến nỗi giống một tên Việt Cộng cuồng tín và giáo điều như anh vẫn tự nhận lắm ?
- À há, thế theo cô thì một tên Việt Cộng cuồng tín thì giống cái gì ? Cô đã từng trông thấy một tên Việt Cộng bao giờ chưa ? Tôi cam đoan là trước tôi cô chưa từng gặp bất cứ một tên Việt Cộng nào ?
- Ơn Chúa là qủa đúng là như vậy. Nhưng tôi có thể hình dung ra ....
Anh ta khinh khỉnh nhìn nàng. Đôi mắt đen lạnh lẽo của anh như đang lóng lánh một cái nhìn như có lửa khiến nàng ngưng bặt. Chậm rãi anh lên tiếng, gằn từng tiếng một :
- Vậy thì cô hình dung ra cái gì đây khi cô chưa từng thấy cái đó bao giờ. Giống như người ta ai cũng biết là ma qủi ghê sợ như thế nào nhưng có lẽ chưa ai trên đời nhìn thấy ma qủi bao giờ. Cô chưa biết Việt Cộng thì chắc chắn cô sẽ tưởng tượng Việt Cộng giống như một thứ ma qủy chứ gì, một sản phẩm của Tâm Lý Chiến của chế độ này tung ra về chúng tôi mà thôi. Hay là chuyện của loại người chuyên ngồi lê ngoài chợ của mấy bà hàng thịt, hay tệ hơn nữa, là của mấy bà vợ sĩ quan thường hay rêu rao khi gặp nhau. Tất cả những điều nhảm nhí láo khoét đó về chúng tôi đều do những kẻ thuộc phía bên chồng cô tung ra bằng đủ mọi cách. Để rồi cuối cùng thì có những kẻ ngu ngơ, chẳng hiểu biết gì, xin lỗi, như cô chẳng hạn, tin theo một cách mù quáng. Thưa bà thiếu tá phu nhân. Nếu những điều bà nghe được là đúng thì tại sao tôi lại phải nằm yên ở đây, trong khi bà đang ở trong phòng kia có một mình ? Cô tưởng cánh cửa kia sẽ bảo vệ được cho cô, nếu tôi có ý định xấu đó. Kể cả cây súng của tôi mà cô đã thủ sẵn cũng vậy thôi . Mà tôi chắc là cô cũng chẳng biết cách sử dụng nó nữa, vì đây là loại súng của chúng tôi mà cô chưa thấy bao giờ.
Anh ta ngừng lại giây lát như để cho cơn giận dữ giảm bớt rồi lại tiếp tục nói :
- Chế độ này luôn rêu rao rằng, chúng tôi chỉ là một lũ người rừng hung dữ, chỉ quen bắn giết hiếp đáp dân lành. Nhưng sự thực thì chúng tôi không làm như thế vì chúng tôi là một đội quân nhân dân. Chúng tôi cầm súng vì một lý tưởng cao đẹp mà, xin lỗi, những người như cô khó có thể hiểu nổi. Nên thật khó cho tôi để giải thích.
Anh ta dừng lại, bật quẹt đốt điều thuốc lá. Bất giác nàng mong ánh lửa cây diêm soi rõ khuôn mặt của anh trong đêm lâu lâu thêm một chút. Nàng thích nhìn khuôn mặt góc cạnh đầy đặn của anh ta. Kẻ kia thong thả rít hơi thuốc, nhìn nàng rồi mỉm cười nói tiếp, giọng riễu cợt :
- Tôi biết những người như cô không ưa gì chúng tôi, nhưng cô phải công nhận là tôi không phải thứ người hung dữ quen ức hiếp đó. Mà ngược lại ở đây chính tôi đã bị cô ức hiếp....
Nàng bật cười trước ý nghĩ mà anh ta ám chỉ.
- Đúng vậy. Trừ lúc anh nổi cáu lên còn thì anh không phải là người hung dữ, ức hiếp dân lành.
Anh ta cười nói :
- Mà cô cũng không phải là dân lành mà ngược lại là khác. Bằng chứng là lúc đầu định bắt cô nhưng cuối cùng thì tôi đã trở thành tù binh của cô.
Nàng mỉm cười vui vẻ :
- Thật ra thì tôi chẳng muốn bắt ai hay trở thành tù nhân của ai. Tôi vốn là người không quan tâm đến chuyện chính trị. Tôi không theo không ghét phe nào cả. Tôi giống như một người...đứng giữa. Chẳng hạn như tôi tuy là vợ sĩ quan VNCH, nhưng tôi lại giúp anh là một sĩ quan Việt Cộng đó thôi.
Câu nói của nàng khiến cho anh ta dịu hẳn. Anh ta cố nhìn nàng trong đêm tối. Một lúc sau anh ta lúng túng lên tiếng :
- Cô nói đúng. Vừa rồi tôi đã nổi nóng vô lý ...
Anh ta ấp úng rồi im bặt. Họ lại ngồi yên lặng. Mỗi người như đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Thỉnh thoảng ánh mắt họ lại nhìn nhau dò xét rồi lại vội vã nhìn đi nơi khác. Không chịu được sự im lặng kéo dài, nàng cất tiếng hỏi :
- Tôi cũng chưa muốn đi ngủ ngay mà muốn nói chuyện với anh một lát nữa. Nếu anh cũng vậy thì chúng ta có thể nói chuyện như hai người bạn.
- Rất sẵn lòng. Nhưng câu chuyện giữa hai người bạn thì thật là khó vì tôi với cô …xin lỗi, không phải là bạn. Nếu cô muốn hỏi gì ông khách nguy hiểm như tôi thì cứ hỏi.
- À, thì chỉ là những câu chuyện bình thường thôi vì tôi vốn không thích những chuyện chính trị quốc gia đại sự. Chẳng hạn như anh có thể kể cho tôi vì sao anh lại... lạc đến đây, đến nhà của tôi đưọc không ? Tất nhiên là nếu anh không ngại vì bí mật quân sự….
- Tôi đã trả lời câu hỏi này của cô một lần rồi và chẳng có gì bí mật cả. Đơn vị của chúng tôi bị bao vây và phải rời khỏi khách sạn “Dòng Sông Xanh”. Rồi chúng tôi bị phục kích ở phía bờ sông. Phần lớn bị thương vong. Lương thực và đạn dược đều hết cả và cuối cùng thì đơn vị của tôi đã tan tác mỗi người một ngả. Tôi và một người đồng đội nữa lại chạy lạc về hướng của khu nhà này. Chúng tôi chờ đợi thời cơ để thoát khỏi vòng vây. Nhưng chờ mãi mà vẫn nhan nhản lính tráng ở phía đó. Cuối cùng vì.....vì đói qúa nên tôi đã tình cờ chui vào căn nhà này để kiếm gì ăn đỡ. Không ngờ gặp cô trở về. Và đã được sự giúp đỡ rất bất ngờ của bà chủ nhà nữa. Nếu tôi ở phía bờ sông thì chắc chắn tôi không có được cái may mắn này đâu.
Anh mỉm cười. Anh sáng bên ngoài soi rõ nụ cười đã khiến cho khuôn mặt của anh rạng rỡ hẳn lên. Khuôn mặt vừa có một vẻ trẻ thơ vừa có vẻ của một cô gái khiến cho nàng thấy xúc động. Nhìn anh cười, tim nàng bỗng đau nhói lên khi nghĩ đến những cái xác của Việt cộng bị bắn hạ nằm lăn lóc ở ngã tư ngoài kia.
- Tôi đã được cô cứu chữa, được cho ăn uống và đã lại sức rồi. Rất cám ơn sự giúp đỡ của cô và ngày mai khi trời tối tôi sẽ ra đi...Anh nói tiếp
Nàng vội kêu lên :
- Nhưng với những vết thương ở người kia thì anh chưa thể đi đâu được chứ đừng nói trở lại rừng. Anh sẽ gục giữa đường mất. Anh cần phải nghỉ ngơi....
- Tôi không thể nghỉ ngơi lúc này được. Tôi phải ra đi vì đồng đội của tôi đang chờ tôi. Còn nhiệm vụ của tôi nữa. Tôi rất biết ơn thiện chí của cô nhưng tôi không thể nấn ná ở đây lâu được. Hơn nữa như tôi đã nói, vết thương của tôi cũng rất nhẹ, chỉ cần quấn băng chặt là xong...
- Nhưng...Nếu anh không cần chăm sóc vết thương của mình thì cũng nên đợi cho tình hình bớt nguy hiểm đi đã. Tại sao anh không ở đây một ngày thôi, rồi ngày mai sẽ tính sau ?
Anh nhìn nàng đăm đăm. Dường như anh đang tìm kiếm trên vẻ mặt nàng một sự giả dối khi nói những lời nói đó.
Nàng cố gắng nhắc lại một lần nữa :
- Nếu anh không ngại thì anh có thể ở đây đến đêm nay. Vì lúc này trời cũng sắp sáng rồi.
- Nhưng tôi là một tên Việt cộng và nếu tụi lính phát hiện được cô chứachấp tôi thì…..
Nàng ngạc nhiên về sự trùng lặp về câu hỏi của anh. Nàng cũng đang không thể trả lời điều này cho chính bản thân nàng. Nàng bực bội gạt ngang đi :
- Tôi biết tất cả những điều đó.
Im lặng một lúc thật lâu giữa hai người. Thỉnh thoảng anh nhìn nàng trong lúc nàng nhìn ra bên ngoài của sổ. Trong đầu nàng là một câu hỏi cứ lởn vởn mãi : “ Tại sao mình lại làm điều này “
Anh ta cứ ngọ ngoạy người trên chiếc đi văng. Rồi rụt rè lên tiếng , và vẫn kiên nhẫn nhắc lại những điều trước đó :
- Cô có hiểu điều mình đang làm không ? Tức là chứa chấp tôi đến ngày mai. Trong khi cô có thể để tôi bước ra ngoài kia. Cô chỉ việc đóng cửa lại và yên tâm ngủ một giấc ngon lành. Đến ngày mai khi thức dậy thì cô sẽ chẳng còn nhớ đến một tên tàn quân Việt Cộng chạy trốn như tôi nữa.
Nàng không thể trả lời cái câu hỏi không có câu trả lời này được. Bực bội trong người nàng đâm ra cáu bẳn.
- À có phải là ở nơi anh sống, người ta cứ phải hỏi lý do cho bằng được mỗi khi có người giúp cho một việc gì đó phải không ? Có phải VC các anh còn có căn bệnh đa nghi nữa không ?
Anh ta lúng túng đáp :
- Không, nhưng vì tôi không muốn mắc nợ ai cả, tôi chỉ muốn được sòng phẳng...
- Phải. Nếu anh không muốn mắc nợ hay muốn sòng phẳng như anh nói thì anh đừng có chui tọt vào nhà tôi. Anh đừng có chĩa súng vào đầu tôi và đừng có lăn đùng ra bất tỉnh trong nhà tôi như anh đã làm. Sau khi anh đã làm tất cả những điều đó khiến cho cuộc sống của tôi bị đảo lộn lung tung cả lên thì anh lại giở cái giọng kiểu cách rởm đời của một qúi ông : “tôi không muốn làm phiền ai, không muốn mang nợ ai...”
- Nhưng tôi....Anh ta lên tiếng phản đối yếu ớt.
Nàng sỗ sàng ngắt ngang lời anh nói. Giọng nàng càng lúc càng gay gắt :
- Anh còn đang rất yếu sức và chắc chắn anh sẽ không đi được xa, nhất là trong thời điểm giới nghiêm này. Họ sẽ bắn hạ anh ở gần đâu đây và biết chắc rằng tên VC này đã ẩn náu ở trong khu cư xá này. Có người đã giúp đỡ hắn cho nên trông hắn không dơ bẩn như các tên đồng đội của hắn. Còn ai ở trong khu vực này nữa ngoài tôi ra. Vì tôi là người duy nhất đã tản cư về đây. Thế là lúc còn sống, anh đã gây rắc rối cho tôi rồi cho đến khi anh đã bị giết rồi mà vẫn gây ra những mối lo lắng khác cho tôi nữa. Đấy là chưa kể anh có thể bị bắt. Đó anh thấy không ? Anh toàn gây ra cho tôi những phiền toái không đáng có bởi cái tính cách anh hùng rơm của anh. Trong khi đơn giản và an toàn hơn hết cho cả anh và tôi là anh hãy nghỉ lại ngôi nhà này một hai hôm. Chỉ chờ đến khi thuận lợi thì anh có thể an toàn lên đường mà tôi cũng không phải mang trong người thêm mối lo nữa. Nhưng anh lại đòi khăng khăng xông ra từ đây để mang họac chính ngôi nhà đã cứu giúp anh. Đó có phải là tính cách điên khùng của những người ở phía bên anh không ?
Anh ta nghệt mặt ra khi nghe những lời lẽ của nàng tuôn ra như thác.
- Tôi tưởng anh cũng là người thông minh lắm chứ ? Vậy mà anh cứ hỏi đi hỏi lại những câu hỏi ngu ngốc ? Vậy anh tưởng anh là gì ? Một người hùng giải phóng đến đây cứu giúp cho những người dân khốn khổ vì bị kềm kẹp chăng ? Anh nói rằng, các anh đến đây để giải phóng cho người dân chúng tôi khỏi...khỏi...cái gì nhỉ ? À phải rồi. Khỏi sự kìm kẹp của bọn đế quốc Mỹ. Nhưng tôi cũng là một người dân đó, tôi đâu có thấy mình bị “kìm kẹp “ gì đâu ? Thậm chí tôi còn thấy mình còn được sống một cách thoải mái theo ý của mình nữa. Tôi không cần các người như anh, xin lỗi tôi không nói đến anh, đến đây để giải phóng chúng tôi. Vậy anh muốn tôi trả lời như thế nào đây khi giúp đỡ cho anh ? Lạy Chúa. Anh không nghĩ tôi là người có cảm tình với Cách Mạng đấy chứ ?
- Tuyệt đối không ? Thưa bà thiếu tá phu nhân quân lực VNCH. Chỉ riêng cái danh phận đó của bà thôi đã chứng tỏ bà không phải là người của đa số người dân Miền Nam này. Ở vào vị trí của bà thì đương nhiên bà không cần gì đến sự giải phóng dân tộc, đâu cần thoát khỏi sự kèm cặp của bọn đế quốc và bọn tay sai. Vì chính bà, vợ của một kẻ thuộc trong hàng ngũ đó. Giống như thời Pháp thuộc, cũng có một số kẻ ủng hộ nước Mẹ Đại Pháp để chống lại sự nổi dậy của chúng tôi. Họ đâu cần giành độc lập tự do đâu cần phải thoát khỏi chế độ thực dân cũ. Họ cũng có những suy nghĩ giống như bà bây giờ. Và họ cũng giống như bà, đều được hưởng sự ưu ái của nước Pháp vì đã có công lao trong việc bắt bớ, bắn giết những người như chúng tôi. Tóm lại những người CM như chúng tôi đến để giải phóng không phải những người như bà. Cũng xin nhắc cho bà nhớ rằng bà không thể loại trừ tôi ra được khi nhắc đến những người như chúng tôi. Vì tôi cũng là một trong những cái kẻ đó.
- Vậy thì chắc anh nghĩ rằng sau khi được các cô gái tung hoa chào đón thì bây giờ đến lượt các bà vợ sĩ quan Ngụy nài nỉ về nhà ở chăng ? Chắc anh sẽ còn nghĩ rằng rồi các bà ấy sẽ còn .....
- Cô đừng nói như vậy. Anh đưa tay ra ngắt ngang lời nàng. Bàn tay anh như đang rung lên vì phẫn nộ. Mắt anh ta lấp lánh như có ánh lửa. Cố kìm nén cơn giận, anh nói giọng gằn từng tiếng :
- Chúng tôi chẳng hề ảo tưởng gì ở cái thành phố này cũng như những người dân như cô. Mặc dù được tuyên truyền ngược lại nhưng chúng tôi đều biết sẽ không có sự chào đón nào. Sẽ chẳng có cờ hay các cô gái tung hoa chào đón chúng tôi. Chỉ có sự thù nghịch của kẻ thù, sự tàn sát của súng đạn. Chúng tôi chờ đón sự căm thù của những người như cô, thuộc tầng lớp của cô. Nhưng rồi cô đã làm cho tôi bất ngờ bởi sự bao dung, lòng nhân ái của một người chủ nhà tốt bụng. Thay vì tố giác tôi cô đã che dấu tôi. Thay vì bỏ mặc tôi thì cô lại cứu giúp cho tôi...
- Vậy thì anh phải lấy làm mừng về điều đó chứ không phải nhai đi nhai lại những câu hỏi ngu ngốc . Và anh cần cảm ơn chứ không phải tra hỏi người chủ nhà tốt bụng đó.
Anh không để ý đến kiểu nói xỏ xiên của nàng, mà vẫn nói tiếp, giọng như nghẹn đi vì xúc động :
- Chính sự đối xử đầy tình người của cô đã khiến tôi không tin đó là sự thật. Nhất là trong một hoàn cảnh tuyệt vọng của tôi lúc này thì sự cứu giúp đó dường như là một giấc mơ không có thực. Việc làm của cô đối với tôi từ hôm qua đến giờ giống như một bông hoa mọc lên giữa cái bãi tha ma khổng lồ này. Nó bất ngờ và ngoài sức tưởng tượng của tôi khiến tôi hoang mang không biết đâu là thực đâu là mơ. . Sẽ không có lời nói cám ơn nào đủ cho lòng biết ơn của tôi đối với lòng tốt của người chủ ngôi nhà này. Cho đến khi tôi rời khỏi ngôi nhà này thì sẽ còn giữ mãi sự cảm động đó.
Nàng lúng túng đỏ mặt quay sang chỗ khác. Ra là anh chàng Vici bị săn đuổi không tin ở cái thành phố xa lạ này lại có người giúp đỡ. Nhất lại là từ một người đàn bà cao sang như nàng. Và lại còn trẻ đẹp nữa. Nàng mỉm cười hài lòng. Cảm thấy mặt nóng lên, nàng vội vàng quay đi giấu mặt khỏi ánh mắt nhìn đăm đăm của anh ta. Dù trong đêm tối nàng vẫn sợ bị anh ta nhìn thấy nét mặt nàng đỏ lên lúc đó.
Ngồi ngơ ngẩn một lúc rồi nàng cầm và đưa cho anh bộ đồ pijamar của chồng nàng. Bộ quần áo ngủ mới tinh còn thơm mùi băng phiến. Nàng nói khẽ với anh :
- Anh hãy mặc tạm bộ đồ ngủ này nhé. Ngày mai tôi sẽ đưa bộ quân phục bị rách cho anh.
Thật ra nàng đã nói dối khi bảo rằng đã vứt bộ quân phục rách nát của anh. Nàng đã cất nó đi định để giặt giũ cẩn thận và khâu vá lại cho lành lặn. Ngày mai nàng sẽ đưa cho anh ta bộ quân phục màu xanh đó khi anh lên đường. Còn giờ đây thì qủa là một đống giẻ rách trộn lẫn bùn đất và máu, nên không thể đưa cho anh ta được. Cái kẻ gàn dở này sẽ mặc lấy bộ đồ hãi hùng đó và biến vào bóng đêm chết chóc ngòai kia ngay. Hơn nữa có một cái gì giống như nỗi sợ hãi dị đoan cứ ám ảnh nàng. Dường như nàng sợ đưa nó ra cho anh thì anh sẽ bỏ đi và phơi xác ở ngoài ngã tư kia, hoặc đám lính hung tợn ngoài kia sẽ xông vào đưa anh ra ngoài đó. Và anh sẽ nằm đó còng queo trong bộ đồ xanh đẫm máu, giống với cái xác mà hôm qua nàng đã thấy.
Đưa cho anh bộ Pijamar. Nàng nhẹ nhàng nói với anh, giọng nàng dịu đi :
- Thôi nhé. Với lại anh đã hứa với tôi là sẽ ở lại đây trong đêm nay kia mà ? Anh đừng làm buồn lòng người chủ nhà hiếu khách chứ ?Anh cứ ở đây đêm mai đi rồi sẽ tính.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói, giọng đã trở lại bình thường :
- Thôi được rồi. Tôi sẽ ở đây đến ngày mai. Nhưng ngày mai cô sẽ phải trả lại đồ đạc cho tôi đấy.
- Đồng ý. Còn bây giờ đã gần sáng rồi nên tôi phải đi nằm đây. Anh cũng cần nghỉ ngơi đi rồi sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện lên đường của anh. Còn đây là bộ đồ ngủ cho anh mặc tạm đêm nay. Đấy là một bộ đồ ngủ của chồng tôi. Nó không được đẹp lắm và chồng tôi chưa mặc nó bao giờ. Vì ngoài những bộ đồ ngủ của chồng tôi thì chỉ còn mấy bộ lễ phục TQLC của chồng tôi mà thôi. Những bộ đồ dân sự của anh ấy tôi đã đốt hết tất cả sau đám tang rồi.
Nhìn bộ đồ sạch sẽ trắng phau để trước mặt, anh ta nói giọng khinh khỉnh :
- Làm sao tôi có thể ra đi với bộ đồ màu mè thế này.
Nàng nói, trong bụng mừng thầm là anh đã chê nó :
- Đây chỉ là bộ đồ mặc trong nhà của đàn ông. Với lại anh chỉ mặc nó trong đêm nay hoặc ngày mai thôi. Ngày mai tôi sẽ giặt và khâu vá lại bộ quân phục rách của anh. Anh hãy chịu khó mặc bộ đồ ngủ này tạm đi. Chồng tôi mặc nó khi ở nhà.
Anh ta nhìn nó và nói, giọng như riễu cợt :
- Nếu phải mặc những bộ đồ như thế này thì trông ông ta buồn cười lắm nhỉ ? Trông sẽ giống như một con công với bộ lông sặc sỡ....
Tuy tức giận vì cái vẻ khinh khỉnh của anh ta, nhưng nhắc đến chồng nàng với bộ Pijamar này suýt nữa nàng bật cười. Quả là đúng như vậy. Lúc đó chồng nàng giống một con công già đang múa để xòe ra bộ lông xác xơ.
Nàng cười nói với anh ta :
- Thôi được rồi. Bây giờ thì anh nghỉ đi. Chắc chắn là anh đã mệt lắm rồi. Và tôi cũng vậy. Tôi cũng cần phải nghỉ ngơi vì từ sáng đến giờ tôi cũng mệt lả….
- Đúng vậy. Anh nói. Tôi đã làm khiến cho cô qúa mệt mỏi rồi…..
- Anh cứ nằm ở đó. Phần tôi sẽ vào trong phòng của tôi. Nhưng tôi sẽ để sẵn một bao thuốc lá nữa cho anh đây.
Nàng đặt bao thuốc lá gần nơi anh nằm, rồi im lặng rút về phòng của mình. và lần này thì nàng không khóa cửa phòng lại nữa.
(Hết Chương 4)
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét