CHƯƠNG 9
Xuân chết lặng khi nghe anh ta nói. Vẫn cái giọng cố làm ra vẻ hài hước khinh đời nhưng nàng thấy trong đó như có nghẹn nấc nghẹn, thậm chí có lúc anh lặng yên không thốt nổi thành lời. Nhìn nàng bằng đôi mắt đen buồn bã, anh tiểp tục :
Xuân chết lặng khi nghe anh ta nói. Vẫn cái giọng cố làm ra vẻ hài hước khinh đời nhưng nàng thấy trong đó như có nghẹn nấc nghẹn, thậm chí có lúc anh lặng yên không thốt nổi thành lời. Nhìn nàng bằng đôi mắt đen buồn bã, anh tiểp tục :
- Tôi không nhìn thấy gì nhưng nghe giọng của cô và tên sĩ quan vọng vào phòng, tôi biết là cô đang cố diễn một màn kịch liếc mắt đưa tình với tên sĩ quan nọ chỉ để cứu cái mạng cho cái tên Việt Cộng đang lẩn trốn trong nhà là tôi. Và sau khi cứu hắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mà cũng không thấy hắn có được một cử chỉ mừng rỡ, hay một lời cám ơn phải không ? Có phải hắn là một kẻ vô tình, một kẻ có trái tim bằng đá không ?
Nhìn những tia nắng nhạt chiếu qua ô cửa tò vò thành những vệt sáng mờ đục của làn khói thuốc lá uốn lượn bốc lên, anh đốt một điếu thuốc nữa và khiến cho nó cháy đỏ trong đêm và nói tiếp bằng cái giọng buồn buồn càng lúc càng u ám hơn :
- Tôi biết là cô nghĩ tôi như vậy nhưng tôi không phải là một kẻ như vậy. Có điều sự suy nghĩ về vấn đề này của cô và tôi khác nhau. Chắc chắn rằng tôi cũng như cô đều lo lắng cầu mong cho những kẻ đó đừng lục soát ngôi nhà này. Và chúng ta đều vui mừng khi điều xấu nhất đó đã không xảy ra. Nhưng tôi cầu mong như vậy không phải vì sự an toàn cho tính mạng của mình. Lúc đó tôi ngồi yên lặng, trong lòng rối bời với những ý nghĩ mâu thuẫn nhau. Tôi không mong thoát thân, mà ngược lại tôi còn mong chúng đẩy cánh cửa kia, mong chúng phát hiện ra tôi. Khi đó thì mọi nỗi khổ sở của tôi sẽ chấm dứt. Nhưng vì sợ liên luỵ đến cô nên tôi vẫn phải ngồi yên ở trong này để chịu trận. Tâm trạng của tôi lúc đó cũng không dễ chịu gì hơn cô lúc phải đối phó với hai kẻ đó đâu. Nếu không phải vì cô thì chắc chắn tôi sẽ bước ra ngoài đó. Cái ý muốn được bước ra ngoài đó để đối đầu với những kẻ kia đã có lúc thôi thúc tôi mãnh liệt lắm. Tôi sẽ ung dung mở cánh cửa kia để đến trước mặt hai tên đó cùng với người bạn thân nhất của tôi là cây súng này đây.
Anh thẫn thờ lấy cây súng trong người ra. Bằng một cử chỉ như vô thức, anh tháo băng đạn, lẩy ra hai viên đạn. Trìu mến lăn lăn hai viên đạn sáng lóng lánh trong lòng bàn tay như hai thỏi vàng qúi giá, anh miên man nói như tự nói với chính mình :
- Tôi chỉ còn hai viên đạn. Tôi đã dự định từ lâu rằng một viên sẽ là của mình, còn viên kia không biết sẽ tặng cho ai. Có lẽ là cho tên lính nào đó phát hiện ra tôi đầu tiên chăng ? Nhưng bây giờ thì tôi đã biết chắc kẻ sẽ hưởng một trong hai viên đạn này rồi. Đó chính là tên sĩ quan chỉ huy đám lính ngòai kia. Tôi đã nghe tất cả những điều hắn đã nói về chúng tôi, tuy hắn có vẻ vô tội nhưng hắn vẫn phải là kẻ chịu trách nhiệm về những cái chết của đồng đội tôi. Hắn xứng đáng nhận viên đạn đầu tiên của tôi vì những tội ác hắn đã gây ra cho chúng tôi. Viên còn lại sẽ là của tôi và tôi thấy mình cũng xứng đáng để nhận nó. Nếu hôm nay bọn chúng khám xét ngôi nhà này thì đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Thậm chí lúc đó tôi còn đang phân vân xem có nên tặng cho cái gã Năm Khương bẩn thỉu kia viên đạn qúi giá cuối cùng của tôi không ? Để sau này gã đó không còn lẵng nhẵng bám theo quấy rầy cô nữa. Vì phần của tôi thì sẽ được bọn lính ngoài kia giải quyết một cách gọn gàng bằng cả một lọat đạn tiểu liên. Chúng sẽ làm đúng như tên sĩ quan đã nói là chúng không bắt các đồng chí của tôi làm tù binh đâu mà sẽ giết họ ngay tức khắc. Đó chính là đơn vị TQLC đã đụng độ với bọn tôi suốt từ khách sạn DSX cho đến bờ sông này. Bọn chúng đánh tan nát đơn vị của chúng tôi nhưng cũng bị bọn tôi chơi cho đích đáng với nhiều tên bị diệt. Nên chúng cũng điên lắm và không cần lịch sự để bắt chúng tôi đâu. Nếu chúng phát hiện ra tôi thì chúng cũng chẳng mất thì giờ bắt sống tôi đâu, nhưng đó lại là điều may mắn cho tôi...
Lạnh lùng nhét những viên đạn vào băng và đóng khẩu súng lại, anh ta thở dài nói :
- Nhưng thật tiếc là tôi không thể thực hiện được mong muốn của mình trong ngôi nhà này. Điều đó đã không xảy ra chỉ vì cô xuất sắc đóng vai một kẻ tống tình hoặc do tên sĩ quan đã quá ngu ngốc. Hơn nữa nếu xảy ra chắc chắn sẽ gây rắc rối phiền hà cho cô. Mà tôi thì không muốn điều gì xảy ra cho cô sau khi tôi đã rời khỏi ngôi nhà này hay rời bỏ thế giới này. Chính vì vậy mà trong đầu tôi lúc đó chỉ có một kế họach, hay có thể gọi là một kịch bản mà tôi sẽ là tác giả kiêm diễn viên chính. Tôi có kể cho cô nghe tôi vốn có mộng làm nhà văn. Và tôi vốn cũng là một tác giả kịch bản nghiệp dư khi còn ngồi ghế nhà trường nên có thể tạo nên những kịch bản ngay tức thì được. Đây là một kịch bản hay và nếu nó được công diễn vào lúc chiều nay, khi ông NK và ông bạn sĩ quan của cô còn ở phòng khách thì sẽ có lợi cho cả cô và cả tôi nữa. Cô có muốn biết không ?
Nàng ngơ ngẩn ngồi nghe những lời lẽ khó hiểu của anh ta. Nàng chẳng hiểu những lời lẽ cao xa, những ý nghĩa đen tối được nói ra bằng cái giọng mỉa mai riễu cợt vốn có của anh ta. Nó khiến cho đầu óc nàng u u mê mê lúc hiểu lúc không những suy nghĩ rời rạc của anh ta. Nhưng nàng đã qúa mệt mỏi sau khi trải qua những giây phút căng thẳng vừa rồi nên nàng để mặc cho anh ta nói. Nàng gật đầu ngồi im lặng để nghe anh ta tiếp tục bài thuyết tràng giang đại hải và cũng đầy rắc rối khó hiểu của anh ta :
- Khi đó tôi đang cắn răng để chịu trận cái cảnh cô diễn ra cái màn õng ẹo với tên sĩ quan thì tôi cầu mong chúng nó phát hiện ra tôi. Lúc đó sẽ diễn ra một hành động giống như một vụ bắt cóc mà trong các cuốn chuyện Mỹ mà tôi đã nhồi nhét vào đầu từ hôm đến ở đây. Tôi sẽ đóng vai chính và vai này sẽ có một hành động gì đó như thể bắt cóc cô. Sự thực thì việc đó đã xảy ra giống như hôm đầu tiên cô trở về nhà, nên cô có thể dễ dàng vào vai con tin của tôi lắm. Tuy lần này chỉ là đóng kịch thôi. Đại khái của vở kịch là tôi đã dùng súng khống chế cô và buộc cô phải để cho tôi ẩn nấp trong nhà. Tên Việt Cộng đó đã dùng vũ lực để bắt bà thiếu tá phải cho hắn ẩn nấp trong nhà. Hắn còn bắt bà thiết tá phải phải giặt giũ và khâu vá quần áo cho hắn. Đó là chuyện có thật mà. Và lại còn phải nấu nướng cho hắn ăn uống nữa. Thậm chí hắn còn ăn sạch tất cả thức ăn của bà. Đây cũng là chuyện có thật nữa. Khi viên sĩ quan chỉ huy và ông trưởng ban an ninh đi kiểm tra căn nhà này đã phát hiện ra tên tàn quân Việt Cộng. Hắn đã bắn chết hai vị chỉ huy rồi tiếp tục dùng súng uy hiếp bà thiếu tá phu nhân. Quân lính đã bao vây tên bắt cóc lại nhưng ngần ngại chưa dám ra tay vì lo sợ gây nguy hiểm đến tính mạng của bà thiếu tá phu nhân. Nhưng rồi họ nhận ra tên bắt cóc này quá sơ hở. Hắn ta khống chế bà thiếu tá phu nhân nhưng đứng ngời ngời ra đó, cách xa hẳn con tin để các tay súng bắn tỉa có thể bắn nát người hắn mà không hề suy suyển đến sợi tóc của con tin. Nếu lúc đó mà những kẻ ngu ngốc đó vẫn ngần ngại vì không nhận ra các dấu hiệu quá dễ dàng đó, thì tên bắt cóc là tôi đó sẽ làm như cây súng bị kẹt đạn, hắn thì cứ loay hoay với khẩu súng với nòng súng chúi mũi xuống đất. Tôi tin là mình sẽ đóng vai này rất đạt để cho những tay súng bắn tỉa có nhiều cơ hội tốt nhất để khai hoả vào người cái tên bắt cóc là tôi....
- Anh có thể đóng vai gì chớ còn đóng vai kẻ bắt cóc thì không hợp đâu. Nàng lên tiếng mỉa mai và thầm cám ơn Chúa vì cái anh chàng dở người này không làm theo cái cách anh ta nói.
Anh ta nhìn nàng gầm gừ nói :
- Tôi sẽ đóng vai này nếu chuyện hôm nay lại xảy ra. Tôi sẽ làm rất tốt nữa kìa.
Nàng muốn phì cười vì cái vở kịch dở hơi cùng những ý nghĩ điên khùng của anh chàng Vici này. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta trình bầy ý định vừa ngu ngốc vừa đầy vẻ anh hùng rơm của anh ta. Xuân cố tình ngáp dài và sốt ruột mong muốn anh ta kết thúc cái trò kịch cọt ngớ ngẩn của anh ta sớm đi cho. Nàng đã qúa mệt mỏi trong buổi chiều nay rồi và nhớ đến nồi miến gà nấu dở dang dưới bếp. Nàng thờ ơ nhìn vị khách của nàng vẫn đang say sưa trình bầy vở kịch của anh ta. Trông anh ta chẳng giống một kịch sĩ chút nào với bộ đồ dân sự ngắn cũn trông giống như một anh chàng khùng đang cơn lên đồng. Vung vẩy cánh tay khẳng khiu và lom khom thân hình gầy cao lêu đêu, anh ta cứ đi tới đi lui trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp với vẻ phấn khích lạ thường. Khuôn mặt thanh tú của anh ta lúc thì rạng rỡ, lúc thì u ám theo diễn tiến của vở kịch mà anh ta đang lảm nhảm thuyết trình cho nàng nghe :
- Ta tiếp tục nhé. Bà thiếu tá phu nhân chẳng có gì phải run sợ cả khi biết chắc rằng tên bắt cóc sẽ không bắn mình đâu. Nếu hắn bắn thì cái đầu của hắn là mục tiêu chứ không phải cái đầu xinh xắn của bà ta. Với lại bà ta cũng biết súng hắn chỉ có hai viên đạn và trước đó hắn đã dành hai viên đạn đó cho hai vị chỉ huy anh dũng là viên sĩ quan và gã Năm Khương rồi. Ngay chính bản thân hắn còn không có thì làm gì tới lượt bà thiếu tá phu nhân được. Tôi tin chắc rằng đám lính sẽ không bỏ lỡ cơ hội khi tên bắt cóc bị kẹt đạn đâu. Ngay lập tức đám lính dữ dằn ngòai kia sẽ ra tay để kết thúc vở kịch bằng những phát đạn vào đầu của tên bắt cóc là tôi đây. Ngay ngày mai hình ảnh của bà cùng hành động dũng cảm củabà sẽ được rất nhiều báo chí đưa tin. Bà sẽ không bị liên luỵ, mà ngược lại sẽ được nổi tiếng. Người ta sẽ trân trọng bà ở bất cứ phòng khách nào, bất cứ buổi tiệc nào.
Anh ta ngừng lại nhìn nàng giây lát rồi lên tiếng tiếp, giọng thở dài với vẻ tiếc nuối về vở kịch tưởng tượng của mình :
- Một vở kịch hay nếu nó được diễn ra suông sẻ sẽ là điều tốt đẹp hơn cả cho tôi và cô. Nhưng điều mấu chốt lại ở chỗ các ông bạn của bà ở ngoài kia đã không đi kiểm tra căn nhà theo đúng nhiệm vụ của các ông ấy. Chỉ vì ông sĩ quan đó đã tỏ ra lịch sự qúa hoặc ngu ngốc quá nên vở kịch đã không diễn ra như tôi đã chờ đợi... Ôi Tiếc thay. Mọi việc lại trở lại nguyên vẹn với một sự thực trớ trêu là không có gì thay đổi cả. Cả hai chúng ta đều thiệt thòi vì vở kịch hay như thế lại không đuợc công diễn.
Nàng cười mũi khi lên tiếng :
- Thật may là cái vở kịch của anh đã không được công diễn. Nó giống với những vở tuồng Tàu hay cải lương mà trong đó các anh kép chỉ mong có mỗi một việc là được lăn ra chết trước mặt người đẹp. Vở kịch qúa dở và chẳng khiến tôi quan tâm.
- Nhưng tôi thì tôi quan tâm lắm. Anh ta lên tiếng, giọng cay cú.
Nàng dài giọng ra nói :
- Hừm, anh mà quan tâm gì. Cả cái việc khám nhà chiều nay khiến ba hồn bảy vía của tôi bay mất cũng chẳng làm cho anh để ý tới...À mà có đấy. Việc đó khiến cho anh sáng tác ra một vở kịch nhạt hơn cả nước ốc như vở kịch vừa rồi....
- Cô muốn nói gì thì tùy cô nhưng sự kiện vừa qua đã nhắc nhở tôi một điều. Rằng tôi đang là một mối nguy hiểm lớn lao cho cô. Rằng tôi đang đem tai họa đến cho ngôi nhà này nếu tôi còn tiếp tục ở đây.
Anh mạnh mẽ khóat tay ngăn cản những lời phản đối của nàng và tiếp tục nói :
- Tôi tôi đã quyết định sẽ không bao giờ để cho những điều tương tự xảy ra nữa.
- Nhưng anh định làm gì ? Nàng hỏi và phân vân không hiểu ý định của anh chàng Vici tính khí khó lường này.
Nhìn nàng với nụ cười nửa miệng, anh ta lại bắt đầu cái giọng riễu cợt vốn có của mình :
- Thì tôi lại sáng tác ra một kịch bản mới. Tôi sẽ sửa chữa đôi chút về nhân vật chính là tên Việt Cộng. Như thế lần sau vở kịch sẽ thành công hơn....
Nàng thấy buồn cười cho cái anh chàng nhân vật chính lẫn cái tài đạo diễn của anh chàng Việt Cộng dở hơi này. Nàng hỏi giọng khiêu khích :
- Thế vở kịch ấy thành công thì anh đựơc gì hả ông tác giả kịch bản ?
Anh ta im lặng. Rõ ràng là trong lúc nghiền ngẫm cái vở bi hài kịch của mình, anh ta cũng nghĩ đến cái kết cuộc cuối cùng của vở kịch. Anh ta bình thản nói mà không nhìn nàng, như thể anh ta vừa trút hơi thở cuối cùng trước khi lìa đời :
- Vở kịch ấy sẽ giúp tôi thoát khỏi cảnh trốn chui trốn nhủi, thoát khỏi cuộc sống như một con chuột chũi không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nàng đã nghe anh ta nói nhiều lần về việc này. Nó luôn gây cho nàng một cảm giác khó chịu. Nàng ngắt lời anh bằng giọng nói bực bội :
- Anh nói xong chưa ? Tôi không thấy có gì hay ho để đùa cợt trong việc diễn tuồng này mà anh có vẻ thích thú thế ?
Anh không để ý đến lời nói của nàng mà vẫn nói bằng một giọng hài hước :
- Vở kịch có thể không hay nhưng nó đạt được mục đích của người viết. Tôi sẽ sửa chữa kịch bản mới cho hợp với các vai kịch nhé ? Để xem nào ? Để tránh những rắc rối lôi thôi đến bà chủ nhà tốt bụng nên cô sẽ không vào vai của một con tin nữa. Cô sẽ không vào bất kỳ vai nào trong vở kịch mới nữa.
Như một kịch sĩ, anh đi qua đi lại trước mặt nàng. Bỗng anh ngừng lại trước mặt nàng rồi hăm hở hơn trước :
- Vở kịch này sẽ không có diễn viên chính là cô. Nó cũng chẳng có ông Năm Khương lẫn ông sĩ quan tốt bụng của cô nữa. Chỉ có độc một nhân vật duy nhất là tên tàn quân Việt Cộng. Chỉ có một nhân vật nên vở kịch sẽ không hấp dẫn lắm nhưng chắc chắn sẽ thành công vì chính những điều đó. Tôi đảm bảo với cô là vở kịch sẽ thành công.
Nàng chẳng còn lòng dạ đâu để nghe anh chàng Vici dở hơi này nói bằng cái giọng cũng dở hơi không kém đó nữa. Nàng đã qúa mệt mỏi rồi nên chẳng còn hơi sức để phản đối hay tán thành cái kẻ gàn dở này. Bây giờ thì anh ta muốn nói đến kịch cọt gì cũng được vì mọi nguy hiểm đã tạm thời qua đi. Anh ta và nàng vẫn bình an trong ngôi nhà này và lúc này nàng mới nhớ đến món miến gà. Có lẽ cái món mà nàng định trổ tài nấu nướng đó đã lạnh tanh ở dưới bếp rồi ..... Nàng sốt ruột muốn anh ta trình diễn cho xong cái vở kịch không vai diễn, không người xem của anh ta đi để còn xuống bếp tiếp tục cái món ăn còn đang dở dang của mình....
Anh ta vẫn đang phấn khích để tiếp tục lải nhải trình bày vở kịch mà anh ta làm là tác giả. Có lẽ vẫn lại là một màn kịch dấm dớ như vở trước.
- Vở kịch sẽ rất đơn giản. Chính tên Việt Cộng vì sợ hãi đã lặng lẽ chuồn ra bên ngoài. Có thể hắn thoát, có thể không. Bà thiếu tá phu nhân sẽ không hề bị ám ảnh của lương tâm bởi bà ta đã không đẩy kẻ đó vào đường cùng.. Lòng thương người của bà ta cũng không bị sứt mẻ vì bà ta đã hết lòng giúp kẻ kia nhưng vì số phận của hắn ta chỉ đến đó. Như vậy vở kịch sẽ có một kết thúc thành công và có hậu cho tất cả mọi người. Nó thành công vì chính tên Vici sẽ đóng vai của hắn. Hắn đã trở về với bóng đêm mà từ đó hắn ra đi. Hắn biết mất cũng bất ngờ như khi hắn xuất hiện. Có lẽ hắn sẽ phải đóng một vai phụ nho nhỏ nếu hắn không đi được xa. Lúc đó hắn cũng không phải diễn gì cả mà chỉ đơn giản là ra ngã tư ngoài kia và nằm ở đó như các đồng chí của hắn. Có thể thêm một chi tiết là tên Vici này chỉ biết viết kịch bản chớ còn làm diễn viên thì hắn diễn dở tệ. Nên có lẽ chỉ cái vai phụ nhỏ đó hắn sẽ diễn thành công nhất mà thôi. Còn về phần bà thiếu tá phu nhân thì như đã nói, bà ta chẳng đóng một vai nào dù nhỏ nhất. Hoặc chỉ trong một vai của một người xem bàng quan mà thôi. Bà ta chỉ cần đóng cửa ngủ một giấc. Sáng hôm sau, bà ta thức dậy và sẽ chẳng còn thấy vị khách nguy hiểm đó trong nhà nữa. Bà thiếu tá phu nhân không biết và sẽ chẳng có ai biết được có một tên Việt Cộng nào đã xuất hiện trên đời. Đó là một vở kịnh không hay nhưng chắc chắn sẽ thành công.
Anh ta mỉm cười nhăn nhúm và nói khẽ những lời chắc nịch :
- Và tôi đã quyết định tối nay sẽ bắt tay ngay vào diễn vở kịch này....
Anh ta mỉm cười nhăn nhúm và nói khẽ những lời chắc nịch :
- Và tôi đã quyết định tối nay sẽ bắt tay ngay vào diễn vở kịch này....
Nàng ngờ ngợ thấy có điều gì đó bất ổn qua dáng vẻ cùng giọng nói của anh ta. Nàng lắp bắp hỏi lại, hy vọng là mình đã nghe lầm diễn tiến của cái vở kịch điên khùng đó :
- Anh nói thế nghĩa là sao. Anh nói trục trặc nhỏ...đóng một vai phụ để nằm ở ngoài ngã tư... nghĩa là sao ? Rồi lại chẳng ai biết có một tên Việt Cộng xuất hiện trên đời ...nghĩa là sao ?
Im lặng đứng tại chỗ, anh ta lầm lỳ cúi đầu né khỏi những ánh sáng lờ mờ từ khuôn cửa hắt vào cũng như né tránh khỏi ánh mắt của nàng. Anh ta như cố tình không trả lời những câu hỏi của nàng. Nhưng điều đó chỉ khiến càng sốt ruột hơn. Có một cơn lạnh như chạy dọc xương sống của nàng khi nàng cao giọng hỏi, càng luống cuống hơn :
- Anh lại còn nói đã quyết định tối nay bắt tay ngay vào vở kịch..nghĩa là sao ?
Cuối cùng thì anh ta lên tiếng. Cố lấy giọng thản nhiên nhất anh ta nói một hơi :
- Để không tái diễn những gì đã diễn ra chiều nay, tôi đã quyết định sẽ rời khỏi đây ngay đêm nay. Tôi sẽ ra đi sau phiên đổi gác đầu tiên của bọn lính trong lô cốt trước nhà đêm hôm nay. Và tôi cũng quyết định là có Trời sập cũng không cản nổi quyết định này của tôi..
Xuân bật lên như một sợi dây cung đã căng cứng. Nàng kêu lên thảng thốt :
- Không được. Anh không được phép làm như vậy.
- Tại sao tôi lại không được phép ? Đó là vở kịch của tôi, là vai diễn của tôi.
- Anh sẽ bị giết. Anh sẽ bị bắn chết ngay ngã tư đầu tiên...
Anh ta cười khẩy. Nhìn nàng với vẻ thương hại, anh ta nói :
- Thì chính tôi đang muốn đi đến chỗ đó đây. Nhất là khi tôi có được người bạn thân thiết nhất là cây súng này.
Anh ta giơ cây súng đen sì của anh ta ra với vẻ đắc ý lắm. Đó chính là món qùa mà nàng đã vui sướng trao cho anh sáng nay cùng với bộ quân phục đã được khâu vá cẩn thận. Nhìn thấy khẩu súng, nàng lao vào chụp lấy nó trên tay anh. Nhưng anh đã kịp giật tay lại và nhanh chóng cho khẩu súng biến mất. Chụp hụt cây súng làm nàng mất đà ngã nhào xuống đất. Ngồi bật dậy, nàng tức giận thét lên, lạc cả giọng :
- Anh trả ngay khẩu súng đó cho tôi.
- Ơ hay, cô này lạ nhỉ. Đây là cây súng của tôi. Cô có nhầm không khi đòi trả lại một đồ vật không phải của mình. Và cũng xin nói thêm là cô đừng ngăn cản. Tôi đã quyết định ra đi vào tối hôm nay, dẫu có chết. Cô đừng ngăn cản vô ích. Hơn nữa tôi muốn làm gì thì làm và đi đâu thì đi. Cô không có quyền ngăn cản tôi...
Anh ta nói đúng. Nàng không có quyền gì để ngăn cản anh ra đi cả. Anh sẽ trở về cái nơi chốn của anh ấy. Nàng cũng không thể ngăn cản cho dù anh ra đi để đến một cái chết chắc chắn. Cái chết đang chờ đợi anh ngoài kia. Nó chỉ tạm ngưng lại từ ngày anh ta là khách của nàng. Nó cũng chỉ chưa chụp lấy anh ta khi anh ta còn ở trong nhà của nàng mà thôi. Nhưng sẽ chấm dứt tất cả khi anh không còn là khách, không còn ở trong ngôi nhà này nữa. Đó là điều mà nàng đã thấy rõ hơn lúc nào hết.....
Vẫn ngồi dưới đất sau khi chụp hụt khẩu súng, lưng dựa vào thành giường nàng thở hổn hển. Toàn thân rã rời với một cơn đau nhói như đang bóp chặt lấy tim mình. Nó giống như chiều nay, khi gã NK khăng khăng đòi kiểm tra nhà nàng vậy. Cảm giác tuyệt vọng, nàng thốt lên :
- Nhưng tại sao anh phải làm như vậy ? Tại sao anh lại muốn ra đi chỉ để tìm lấy cái chết như thế ?
- Thì tôi đã nói rồi. Tôi ra đi để trở về với đội ngũ, để chiến đấu cho sự nghiệp của mình chứ không phải để chết. Và nếu có chết thì đó là vì cái chết tìm đến tôi chứ không phải là tôi đi tìm đến nó. Và có chết như thế thì cũng xứng đáng hơn là chui mãi trong cái bóng tối này để cuối cùng thì cái chết cũng tìm đến với tôi. Lúc đó thì tôi còn mang nỗi nhục nhã của một kẻ trốn chui trốn nhủi bị bắn hạ. Chưa kể điều đó còn khiến cho một người tốt sẽ phải liên lụy với tôi chỉ vì lòng tốt của người đó.
Nàng lắc đầu và nói cương quyết :
- Không. Tôi không tin anh nghĩ vậy. Không phải chỉ hôm nay đâu mà dường như ngay từ ngày đầu tiên đến đây, anh chỉ muốn đi đến chỗ chết. Ngay từ đầu anh đã không muốn được tôi cứu giúp…
Anh ta im lặng không trả lời. Thật lâu sau đó, không nhìn nàng anh trả lời giọng thật nhỏ nhưng cương quyết : Đúng là như vậy.
- Lạy Chúa. Nàng kêu lên thảng thốt. Vậy tại sao anh không nói ngay từ đầu là anh không muốn ai cứu giúp cái mạng của anh. Để tôi không phải mất công nguy hiểm...
Anh phũ phàng cắt ngang lời nàng :
- Tôi đã nói điều đó rồi nhưng cô không nghe.
Nàng sửng sốt nhìn thẳng vào khuôn mặt tối sầm của anh. Anh mắt u ám của anh nhìn nàng như thách thức. “Đúng rồi anh ta có nói. Anh ta có nói khi nhiều lần từ chối sự cứu giúp của nàng. Và anh ta chưa bao giờ cảm ơn nàng thực lòng về việc nàng đã cứu giúp anh ta.”
Nàng thẫn thờ người ra trước sự thực phũ phàng đó. Nàng lắp bắp :
- Nhưng tại sao ? Tại sao anh lại phải làm như thế ?
Khuôn mặt anh méo xệch đi với nụ cười khinh bỉ :
- Tại vì tôi đang bị thế giới bên ngoài kia săn đuổi như một con chuột cống ghẻ lở. Tại vì tôi đã bị lạc hết đồng đội, bị lạc ngũ và tệ hơn nữa giờ đây tôi đang phải trốn chui trốn nhủi và sống được nhờ vào lòng hảo tâm của một người đàn bà, vợ của kẻ thù. Đó là những lý do để tôi phải ra đi thưa bà thiếu tá phu nhân. Bà đã hài lòng chưa ?
- Không. Nhất định anh còn giấu tôi điều gì đó. Anh phải trung thực trả lời cho tôi biết lý do thật đi. Rồi tôi sẽ để anh đi....Nếu không thì tôi sẽ...sẽ không để yên cho anh ra đi đâu.
Anh nhìn nàng thật lâu. Có lẽ anh đang suy nghĩ đắn đo lắm trước khi quyết định có nói chuyện với nàng không. Cuối cùng anh thốt lên : “Được. Tôi sẽ nói....”
Anh đến gần nàng và ngồi xuống đất sát bên cạnh, như chạm cả vào người nàng. Nhìn ra ánh sáng vàng vọt bên ngoài cửa sổ, anh chậm rãi nói như những lời thú tội :
- Sự thực thì tôi đang muốn buông xuôi tất cả. Không phải chỉ lúc này mà đã từ khi đơn vị của tôi bị bao vây, bị tiêu diệt, khi tôi phải trốn chui trốn nhủi trong nỗi cô đơn này. Từ lúc đó tôi luôn bị nỗi khổ tâm, nỗi đau đớn cứ dày vò tôi mãi. Trừ những lúc trò chuyện với cô thôi, còn bất cứ lúc nào tôi ở một mình trong bóng đêm thì đều là sự hành hạ của tinh thần tôi. Mà ở đây thì tôi luôn luôn ở trong bóng đêm. Lúc nào cũng là sự hối hận khổ tâm. Những khuôn mặt của đồng đội luôn hiện trong bóng đêm. Họ cứ im lặng nhìn tôi...... Tôi chỉ muốn thoát ra. Mà có lẽ chỉ có cái chết mới giúp cho tôi được giải thóat...Cái chết sẽ giúp cho tôi được thanh thản...
Nàng thấy đau nhói ở trong ngực khi nghẹn ngào hỏi anh :
- Nhưng tại sao anh làm như vậy, tại sao anh lại tự hành hạ bản thân mình....
Anh cũng nghẹn lại và im lặng. Khác với mọi lần trước, lần này thì nàng hiểu được hết những gì anh đã nói. Nàng còn cảm nhận được chúng một cách rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong bóng đêm, nàng lần mò để nắm lấy bàn tay anh. Một cử chỉ tự phát mà nàng đã học được ở anh. Nó như một lời an ủi vậy. Dường như không chú ý đến cử chỉ của nàng, anh lại tiếp tục những lời nói đó. Có lẽ là những lời nói chân thật nhất của anh :
- Tôi...tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng với tư cách một sĩ quan chỉ huy đơn vị của mình. Tôi đã đưa tất cả các chiến sĩ của đơn vị C “Gấu” của tôi đến chỗ chết bởi sự ngạo mạn ngu ngốc của mình. Để bây giờ tất cả họ đã ra đi. Chỉ còn một vài người còn ẩn trốn đâu đó trong cô đơn và đói khát. Họ phải chiến đấu trong tuyệt vọng và chờ đợi cái chết chắc chắn sẽ đến . Trong khi kẻ gây ra tất cả tai họa cho họ là tôi đây thì trớ trêu thay, vẫn sống và lại được sống đầy đủ và an toàn trong tấm lòng hào hiệp của một người chủ nhà tốt bụng là cô đó. Dường như càng được sự giúp đỡ nhiệt tình của cô, tôi càng cảm thấy có tội với các đồng chí đã hy sinh của mình. Tôi luôn cảm nhận được điều đó và các vong hồn của đồng đội tôi cũng thấy được điều đó khi họ nhìn thấy tôi đang sống an toàn ở đây. Tôi chỉ có thể chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách đi gặp lại họ ở cái nơi tôi đã đưa họ đến. Ở nơi đó tôi sẽ tìm lại sự thanh thản của mình. Tôi không phải là một con người bi quan nhưng đó là phương thuốc duy nhất để chấm dứt nỗi khổ tâm đang đè nặng lên tôi.
Anh nghẹn lời ngưng lại. Rồi bỗng anh siết chặt bàn tay nàng đang ở trong tay anh như để lấy thêm can đảm khi nói tiếp :
- Có rất nhiều lý do để tôi hành động như vậy. Ngay cả một lý do mà có thể cô không tin đâu. Đó là vì tôi sợ. Tôi sợ sự cô đơn. Nỗi sợ của những người lính chúng tôi khi bỗng nhiên không còn đồng đội bên cạnh. Phải. Đó là nỗi sợ hãi thực sự mà mỗi người lính chúng tôi cầu mong không bao giờ gặp phải. Chúng tôi rất sợ sự cô độc trong vùng đất xa lạ này. Chỉ còn lại một mình khi các đồng chí thân thiết nhất đã không còn ở bên cạnh. Phải chiến đấu đơn độc một mình giữa vòng vây dày đặc của quân thù khi các đồng đội đã lần lượt ngã xuống hết. Đó là điều mà chúng tôi chưa bao giờ trải qua suốt những năm chiến chinh dài đằng đẵng và giờ đây tôi đang phải đối mặt hàng ngày với nó. Tuy chúng tôi không dám nói ra nhưng đấy là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với những người chiến binh trong đơn vị Gấu của tôi và nó đáng sợ đến mức tất cả chúng tôi đều mong muốn được chết trước khi điều đó xảy ra. Có một bài hát vui trong đơn vị Gấu có câu :
“Xung phong lên các cậu Gấu. Tiến lên để giết kẻ thù. Tiến lên để giết lão Thần Chết. Xung phong lên các chú Gấu. Nếu để lão Thần Chết tóm được. Thì xung phong, xung phong...để xin được chết trước người cuối cùng.”
Vậy mà giờ đây tôi lại là người cuối cùng. Tôi không còn đồng đội, không còn ai thân thuộc ở bên cạnh mình nữa trong khi con đường trở về thì xa xôi diệu vợi quá. Tôi thấy mình cô độc qúa, tôi thấy mình không thể vượt qua được bao nhiêu khó khăn để trở về. Ngay cả con đường để đến theo địa chỉ trong thành phố này mà người bạn đã hướng dẫn tôi cũng không biết nữa thì nói gì tới việc trở về với đơn vị ở vùng chiến khu xa xôi....
Anh ngừng lại giây lát như để suy nghĩ, rồi nói tiếp :
- Còn có một chuyện riêng tư nữa khiến tôi muốn buông xuôi. Một lý do mà tôi muốn giữ kín cho đến khi xuống mồ. Đó là tôi đã mất đi cái tình yêu và người con gái mà tôi yêu qúi nhất trên đời này. Chẳng còn gì để lưu luyến ngòai nỗi đau khổ mà cái tình yêu đó đem lại. Tôi đã mất đi tình yêu mà tôi tôn thờ, tôi yêu quí suốt bao năm trước khi bước vào trận Tổng tấn công vào thành phố này. Chính vì tình cảm ấy đã thôi thúc tôi lao vào chiến trận và đã nhiều lần mong một viên đạn của quân thù chấm dứt được nỗi đau đó trong lòng. Tóm lại những ngày sống sót này luôn giày vò tôi. Nó khiến tôi khổ sở vì nhiều nỗi đau cứ chồng chất lên tôi mãi. Và chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi nỗi khổ sở của tôi. Đó là cái chết. Được nằm ngả mình ở đâu đó với cái đầu trống rỗng không phải suy nghĩ gì. Không còn phải thức dậy để đối diện với nỗi cô độc hay nỗi sợ, không để cho những nỗi đau khổ tiếp tục dày vò. Cách đó cũng khiến cho tôi có thể trở về quê hương mà không phải đối diện với cái tình yêu duy nhất của mình. Tôi đã muốn buông xuôi và bỏ mặc tất cả từ lâu rồi. Tôi đã nhiều lần làm điều đó rồi, nhưng giây phút cuối cùng thì lại như không có...can...can..đảm vậy. Tôi đã có nhiều cơ hội để tự giải thóat, nhưng rồi đều đã bỏ qua....
Anh im lặng giây lát như nuối tiếc những điều đó, rồi tiếp tục :
- Tôi không sợ chết trên trận tiền. Nhưng tôi sợ hãi lắm khi bị cô độc không còn có đồng đội ở bên cạnh. Tôi sợ sống trong cảnh tối tăm nhục nhã. Tôi sợ sống trong cảnh thương hại. Tôi cũng không có can đảm để nhảy xuống dòng sông chảy xiết, nếu không có ai đẩy vào lưng tôi. Tôi không thể bóp cò khẩu súng khi tôi đã đưa nòng súng vào sâu trong miệng mình. Cũng như sẽ không thể đạp được cái ghế, khi mà dây thòng lọng chính mình đã vòng quanh cổ ....Tôi muốn buông xuôi lắm nhưng tôi không có đủ dũng khí cuối cùng cho sự buông xuôi đó. Tôi muốn có người siết cò giùm cho tôi, đẩy vào lưng tôi hoặc là đá cái ghế....
Anh lại ngừng lại như nghẹn không nói thành lời. Nàng im lặng và xiết chặt tay anh hơn nữa. Nàng ngẩn người khi nghe những lời lẽ của anh tuôn ra ào ạt đó, nhưng nàng hiểu rằng lúc này nên im lặng. Hãy để cho con người này bộc bạch nỗi lòng anh ta ra. Từ lúc biết anh ta, lúc nào anh ta cũng thu mình lại trong cái vỏ ốc kín đáo của anh ta. Nếu không thì cũng luôn cố tình tỏ ra cứng rắn, ương bướng với cái giọng nói đầy vẻ riễu cợt mỉa mai. Linh tính của một người phụ nữ đã mách bảo cho nàng biết anh ta lại là một kẻ yếu đuối, đa cảm và dễ xúc động. Anh chàng Việt Cộng đầy kiêu hãnh giờ đây chỉ là một cậu trai nhỏ đang thố lộ nỗi đau đớn của lòng mình một cách thật thà nhất. Nàng sẽ không ngạc nhiên nếu lúc này anh ta bật khóc nức nở trước mặt nàng....
Nhưng anh không khóc mà tiếp tục nói, mắt không nhìn nàng :
- Nhưng có lẽ tôi đã làm được điều tôi muốn đó nếu như không có sự xuất hiện của cô. Như một vị thần hộ mệnh không mong muốn, cô đã cứu sống tôi rất nhiều lần. Dù là ngược lại với ý muốn của tôi, thì sự thực cô cũng đã cứu tôi. Nhưng nó có kéo dài mãi được không ? Khi một kẻ tuyệt vọng như tôi chỉ muốn có được chết một cách ngẩng cao đầu ở ngoài kia, thì còn ích gì nữa khi cô cứ cố gắng cứu sống kẻ đó. Để kéo dài cuộc sống vô nghĩa của anh ta thêm một vài ngày, vài giờ nữa, cũng như kéo dài nỗi nhục nhã khi phải lẩn trốn trong bóng đêm thêm một vài ngày nữa thì có ích gì. Cô đã không đẩy vào lưng tôi. Cô cũng không bóp cò cây súng và đá cái ghế đi như tôi mong muốn. Thay vì để tôi đi theo số phận của tôi, thì cô lại kéo tôi lại. Với tính cách qúa nhân từ, cô không thể làm những việc đó được nên tôi phải đi tìm cơ hội của mình. Do vậy bây giờ cô hãy để cho tôi ra đi khi trong tôi còn có một chút niềm kiêu hãnh cuối cùng...
Nàng im lặng ngồi nghe mà thấy xót xa cho cái anh chàng này. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng ngủ, tiếng nói của anh như được cất lên từ một cõi xa xăm. Nàng thấy giọng nói của anh nó lạ lùng lắm. Vừa nghẹn ngào, vừa thản nhiên như đang kể một câu chuyện buồn trong một cảnh buồn. Anh ta muốn buông xuôi tất cả. Từ lúc anh ta đến đây cho đến lúc này, anh ta chỉ muốn được bỏ mặc tất cả. Chấm dứt cuộc sống, tuổi trẻ. Chấm dứt nỗi đau khổ, tuyệt vọng và cả nỗi cô đơn ở một nơi chốn xa lạ này.
Đột nhiên anh chấm dứt câu chuyện. Anh chấm dứt cái giây phút cởi mở cõi lòng của anh, cũng bất ngờ như khi anh bắt đầu giãi bày nó ra cho nàng. Gạt bàn tay nàng ra như cho nàng biết rằng giây phút yếu lòng của anh đã qua, anh đứng dậy rời khỏi nàng. Giờ đây anh đã trở lại với bản chất cố hữu của mình. Mạnh mẽ, cương quyết và cũng ương bướng ngang ngạnh nữa. Như một kẻ lên đồng vừa thoát xác, hay như một kẻ đang chìm trong cơn ảo mộng xa vời nào đó bỗng sực tỉnh để trở về với thực tại. Anh nhìn nàng và nói với cái giọng đã bình thường trở lại :
- Nhưng tôi sẽ không để cảnh đó diễn ra nữa đâu. Tôi không muốn vì tôi mà cô gặp hết nỗi sợ hãi này đến nỗi sợ hãi khác. Đêm nay tôi sẽ đi khi phiên đổi gác đầu tiên lúc bắt đầu giới nghiêm...Tôi sẽ tự sửa soạn đồ đạc lên đường cho mình....
Nàng không muốn và cũng không đủ sức để giúp cho anh sửa soạn túi đồ nhỏ để lên đường. Nàng có cảm giác tuyệt vọng khi nhìn thấy anh ta đang loay hoay nhét đồ vào cái túi dết nhỏ bé đó. Chỉ một loáng là anh ta đã siết chặt dây của cái túi xong. Nhìn vẻ cương quyết của anh ta, nàng hiểu rằng lần này anh sẽ đi. Chỉ chốc lát nữa thôi, khi cái xe tải chở lính đổi ca gác đậu ngay trước ụ cát đối diện nhà nàng thì anh ta sẽ biến vào bóng đêm mãi mãi. Nàng không thể cấm cản anh ta rời khỏi nhà nàng và cũng chẳng có lý do gì để ngăn không cho anh ta khơi khơi bước ra với bóng đêm ngoài kia được. Đầu óc nàng trở nên hỗn độn, cuống cuồng. Nhưng luôn có một ý nghĩ rõ ràng nhất hiện lên trong đầu nàng. Đó là nàng không thể để anh rời khỏi căn nhà này trong đêm nay. Nàng không biết cách nào nhưng nàng phải giữ anh ta lại bằng được. Nàng còn có nhiều điều muốn nói cho anh biết và đây là cơ hội duy nhất còn lại của nàng. Nếu không anh sẽ đi vào chỗ chết. Nàng sẽ mất anh và hơn thế nữa, nàng sẽ mất đi một tình yêu mới chớm nở với con người này.
Nàng nghẹn ngào nói :
- Vậy là anh cương quyết ra đi, dù anh biết tôi đã phải lo lắng đến tính mạng của anh đến thế nào đi nữa ? Việc anh quyết tâm ra đi khiến cho tôi nghĩ rằng ở trong ngôi nhà toàn là bóng đêm này thì thà chết còn hơn phải không ?
Nàng nấc lên một tiếng rồi nói : Và tôi là một góa phụ áo đen gớm ghiếc đến mức mà người ta phải rời bỏ thật xa cho dù phải đi đến cái chết ?
Anh nhìn nàng ngơ ngác. Những lời nói của nàng thốt lên trong cơn xúc động đã làm anh ngạc nhiên. Đôi mắt đen của anh long lanh khi nhìn xoáy vào nàng. Dường như anh còn chưa hiểu nàng nói gì hay những giọt nước mắt như muốn trào ra khỏi mắt nàng có thật là nước mắt không ? Anh cúi đầu nhìn xuống đất để tránh ánh mắt nàng khi nói khẽ :
- Tôi không hề có ý đó ? Chỉ vì thanh danh của cô....
Nàng cắt ngang lời anh khi vẫn tiếp tục giọng nói nghẹn ngào đó :
- Tôi không lo về thanh danh của tôi. Chỉ nội ý nghĩ rằng, dù có phải chết thì anh vẫn muốn mau chóng rời khỏi ngôi nhà này cũng đã làm cho tôi cảm thấy đau khổ hơn nhiều lần nỗi đau mất mát thanh danh của mình
Anh cứ ngồi cúi đầu yên lặng như vậy thật lâu. Bóng anh lờ mờ hiện lên rất gần với nàng. Trong căn phòng ngủ tối đen này, nàng chỉ có một ước muốn mãnh liệt là được ngả đầu vào lòng anh và nói ra những lời lẽ yêu thương nhất như trong lòng nàng muốn nói. Đó là cách giữ anh ở lại và cũng là cách để cho anh không phải nằm phơi xác trên một góc phố nào đó quanh đây. Nhưng nàng sợ vì cái dáng ngồi lầm lỳ kia. Nàng sợ mình làm một cử chỉ hay lời nói yêu thương đó sẽ khiến cho anh bật dậy khinh bỉ. Anh sẽ lập tức đi ngay ra khỏi nhà nàng dù chưa tới phiên đổi gác. Hoặc anh sẽ nói bằng cái giọng chế riễu cay độc của anh, những lời nói làm tan nát trái tim nàng. Rồi anh sẽ đi thẳng ra ngoài đêm đen kia. Nàng chỉ còn biết ngồi im lặng với giọt nước mắt muốn trào ra.....
Thật lâu rồi anh mới lên tiếng giọng nói nhẹ nhàng :
- Tôi biết cô luôn lo lắng cho tôi. Tôi biết cô lo lắng cho sự sống chết của tôi còn nhiều hơn chính bản thân tôi. Và tôi rất biết ơn cô về điều đó.. Nhưng đây chính là lúc tôi phải ra đi.
Nàng cay đắng nói :
- Nếu anh không nghĩ đến bản thân mình thì anh cũng nghĩ đến tôi một chút chứ ?
- Chính vì nghĩ đến cô mà tôi phải ra đi. Vì tôi không thể chấp nhận được để một người như cô phải chịu nhiều nỗi nguy hiểm chỉ vì tấm lòng bao dung nhân hậu của mình.
Nàng định lên tiếng nhưng anh đưa tay ra cản lại. Anh nói tiếp :
- Tôi hiểu được tấm lòng ấy của cô nó cao đẹp như thế nào. Nhưng tôi sẽ không thể ở lại đây để sống mãi trong lòng bao dung đó được. Điều đó nó sẽ làm thương tổn đến lòng tự hào của tôi. Lòng tự hào của một con người đang muốn hy sinh cho lý tưởng cao cả của mình. Có lẽ đây là điều duy nhất mà cho đến giờ phút này, một người lính CM như tôi còn có thể tự hào được.....
Đột nhiên nàng bật khóc. Nàng khóc bất ngờ và ngon lành khiến anh ngỡ ngàng ngây người ra. Tiếng khóc bất ngờ của nàng oà ra như một sự đổ vỡ, của sự kìm nén đã đến mức không thể kìm nén được nữa. Khi tình cảm của nàng đã dồn nén lại qúa lâu thì nay tự nhiên nó phải tuôn trào ra. Những giọt nước mắt của nàng chảy dài trên mặt vì tủi hổ, vì ấm ức mà cũng vì...chẳng vì cái gì cả. Cũng chẳng cần lý do nào hết. Nhưng đó là thực là những giọt nước mắt của nàng, nó rỉ ra từ trong máu thịt của nàng. Nàng không cần che giấu khi những giọt nước mắt của mình tuôn ra tức tưởi....
Anh luống cuống ngẩn người ra thật lâu khi nhìn thấy giọt nước mắt đang chảy tràn trề trên mặt nàng. Dường như anh ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy một người đàn bà đẹp như nàng, lại là vợ của một ông sĩ quan Ngụy lại có thể khóc ngon lành như một đứa trẻ như vậy.
Anh cứ đứng ngây người ra nhìn nàng khóc mà chẳng hiểu lý do gì. Ánh đèn đường rọi vào làm cho anh thấy rõ khuôn mặt nàng nhoè nhoẹt nước mắt. Trong khi anh ngồi ngẩn ngơ ra đó thì nàng tiếp tục khóc. Nàng khóc vì nỗi tuyệt vọng, vì sự bất lực khi không giữ được người đàn ông kia ở lại. Nàng khóc vì nỗi cay đắng mà chính nàng cũng biết chẳng hề biết lý do vì sao phải cay đắng. Nàng khóc vì cảm thấy căm ghét cái người đàn ông mà nàng thương yêu, mà cũng chẳng biết căm ghét kẻ đó vì lẽ gì nữa.
Khi tiếng khóc của nàng đã nhỏ dần, anh tiến gần lại phía nàng. Nhìn ánh mắt đen của anh đang xoáy vào tận mặt mình, và chăm chú nhìn những giọt nước mắt đang trào ra khỏi mắt nàng. Có lẽ anh đang tự hỏi không biết những giọt nước mắt kia có phải là thật không ? Và trong ánh kia của anh ánh lên những ý nghĩ nghi ngờ gì đó chăng ?
Anh cũng không nói một lời khi đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Nàng nấc lên một tiếng và ngả đầu vào lòng bàn tay của anh. Nàng đã làm ướt hết những ngón tay dài mảnh của anh đang run rẩy khi nàng áp nó vào mặt mình. Đôi bàn tay của anh lạnh ngắt và run rẩy khi nàng tuôn những dòng nước mắt nóng hổi lên đó. Nhưng anh vẫn để yên đôi bàn tay lạnh cứng đó và chỉ xiết thật chặt lấy bàn tay của nàng. Anh không ôm lấy thân hình nàng đang chỉ muốn lả vào lòng anh. Anh cũng không vuốt nhẹ bờ vai nàng đang rung lên trong cơn thổn thức. Không có một cử chỉ âu yếm nào, ngay cả những cái vuốt tóc nhẹ nhàng cũng không có nốt.
Buổi tối thật yên tĩnh. Bên ngoài trời đêm là ánh đèn vàng vọt nhưng ở trong căn phòng ngủ vẫn tối lờ mờ khi ánh sáng ngoài đường chiếu vào yếu ớt. Anh cứ ngồi như một bức tượng đá, tay vẫn nắm lấy tay nàng.
- Xin cô hãy hiểu cho tôi. Chỉ vì không thể ở lại được nên tôi mới phải ra đi như thế này. Cô cũng đừng nên đa cảm quá .
Anh nói xong rồi mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay nàng. Bật ngay dậy, anh đi về hướng cửa sổ và đứng ở đó. Dường như anh đang vái trời cho bọn lính đổi gác sớm hơn thường lệ.
Nàng chưng hửng. Thế là những giọt nước mắt nàng đã uổng phí vô ích. Những giọt nước mắt thực sự của nàng, được tuôn ra từ một cơn xúc động mãnh liệt đã không giữ chân được cái kẻ ương bướng kia. Có lẽ anh ta nghĩ rằng đó là những dòng nước mắt trắc ẩn của một bà góa nhân hậu nhỏ ra để tống tiễn một kẻ như anh ta sang thế giới bên kia chăng ?
Qủa nhiên anh ta nghĩ thế thật khi anh cố lấy giọng vui vẻ quay lại nói với nàng :
- Lát nữa đây tôi hy vọng không phải là nước mắt mà là những nụ cười để tiễn chân tôi chứ ? Chúng ta nên vui vẻ với nhau cùng lời chúc may mắn của cô cho tôi được “thượng lộ bình an” nhé. Cô hãy yên tâm đi. Mạng tôi cao số lắm. Bằng chứng là tôi đã trải qua bao nhiêu trận đánh mà vẫn chẳng hề hấn gì. Ngay cả đơn vị của tôi đã không còn nữa mà tôi vẫn sống phây phây đây. Cô sẽ bất ngờ lắm khi chẳng bao lâu nữa, cô sẽ thấy tôi lù lù trở về đây trong đoàn quân chiến thắng...
Nàng không còn lòng dạ đâu để cười trước câu nói giỡn đó nữa. Cái cảm giác được gục đầu vào tay anh để khóc đã khiến cho nàng ngất ngây. Đã có lúc đó nàng nghĩ rằng anh đã thay đổi ý định ra đi. Nhưng giờ đây thì nàng thấy mình đã lầm. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh ta thì nàng biết anh ta đã chẳng hề có chút cảm xúc gì. Và thế là chẳng còn cách nào có thể khiến cho anh ta ở lại được nữa rồi.
Ôi lạy Chúa ? Nàng ôm mặt như không muốn nhìn thấy điều đó, cũng như không muốn nhìn thấy cái cảnh anh ta sắp sửa biến ra ngoài đêm tối ngoài kia. Trong khi anh vẫn đang đứng trơ trơ ra đó ở bên khung cửa sổ. Ánh sáng ngoài cửa sổ soi vào phòng khiến cho anh giống như một bức tượng tạc đen cứng ngắc bên khung cửa. Dường như anh ta đã vừa làm xong cái công việc an ủi giữa một người đồng chí với một đồng chí mà thôi. Anh ta đã làm xong cả cái việc chào từ biệt ân nhân của mình . Giờ đây anh ta đang bình thản để chờ đến phiên đổi gác của đám lính ngoài đường...
Chỉ với cái ý nghĩ chút nữa thôi, khi trời tối hẳn thì anh ta sẽ biến ra bóng tối ngoài kia đã làm cho nàng thấy đau nhói trong tim. Chỉ một chút nữa thôi thì cái khoảng trống vắng của con người kia để lại sẽ hiện lên lớn dần lên cho đến khi nó bóp chặt lấy trái tim nàng. Nó sẽ là một khoảng tối đen mênh mông ở trong tâm hồn nàng. Cái khoảng trống của cô đơn đó sẽ hiện lên rõ ràng và đậm nét trong trái tim vốn bình yên của nàng. Nó sẽ mãi hiện lên trong trái tim yếu đuối của nàng, giống như một vết mực đen hiện lên trên một tờ giấy trắng tinh vậy.
Nàng liếc nhìn đồng hồ treo trên tường và giật thon thót trong người. Chỉ còn vài phút nữa tiếng còi hụ giới nghiêm sẽ vang lên báo hiệu 9 giờ đêm. Khi đó chiếc xe tải GMC kềnh càng chở toán lính đến từng chốt để thay ca. Chính anh nói đó là lúc thuận tiện nhất để băng qua con đường khi bọn lính ở các ổ phục kích bí mật sẽ lục tục đến bốt gác để đổi ca. Vậy là chỉ ít phút nữa thôi thì chẳng ai cho thể cứu được anh nữa. Anh sẽ ra đi vào trong đêm tối mịt mùng kia, mang theo cái tình yêu đơn phương của nàng. Rồi anh sẽ bị giết và cái tình yêu nửa mùa của nàng cũng chết yểu theo luôn .
Trong cơn cuống cuồng, nàng cố tìm mọi hy vọng nhỏ nhất để bám víu lấy. Nàng đã dùng hết cách nhưng cái kẻ gàn dở kia vẫn cương quyết ra đi. Thậm chí cả những giọt nước mắt, như những giọt máu chảy ra từ tim nàng cũng không khiến cho kẻ đầu bò kia thay đổi ý định. Nàng chỉ còn biết cầu nguyện để mong Chúa ban cho mình một phép lạ. Nàng vốn không phải là một con chiên ngoan đạo cho lắm. Vì hay ngủ dậy trễ nên nàng thường hay bỏ sót những buổi lễ sớm ngày Chúa Nhật và đôi khi cũng quên luôn cả việc cầu kinh hàng ngày. Nhưng mỗi khi có gì đó khó khăn, hay mong ước một điều gì đó mà không được thì nàng lại cầu xin ở Chúa. Và quả thật Chúa đã ban cho nàng nhiều món qùa bất ngờ khi nàng cầu xin Người. Giờ đây nàng cũng chỉ còn biết cầu xin ở Chúa một phép lạ. Nàng cũng chỉ còn biết trông chờ vào Người và đó cũng là cách duy nhất mà nàng làm được vào lúc đầu óc đang bấn lọan này.
Nàng chạy bay ra phòng khách, nơi có bàn thờ Chúa và Đức Mẹ Đồng Trinh Trong bóng tối mờ mờ đang bao trùm lên căn phòng khách, nàng vội vàng qùi xuống đất để thầm cầu nguyện. Nàng liếc mắt để biết anh không thể nhìn hay nghe thấy tiếng nàng được, vì nàng có thói quen cầu kinh thành tiếng. Cố gắng để cho tiếng mình nhỏ nhất, nàng bắt đầu đọc một bài kinh quen thuộc : “ Lạy Đức Chúa Cha linh Thiêng, lạy Đức Mẹ Đồng trinh Marria. Lạy thánh tông đồ Fransoa, thánh Pedro, thánnh Frangxisco....” Luống cuống vội vã, nàng quên luôn tên của mấy vị thánh tông đồ khác “ Lạy tất cả các thánh tông đồ trên thế gian này hãy cứu giúp con. Hãy khiến cho người đàn ông mà con yêu thương kia ở lại với con. Đừng để anh ta bước qua cái bậc cửa khốn khiếp kia. Nếu được như vậy thì con sẽ đi lễ nhà Thờ thật đều vào mỗi sáng chủ nhật chứ không lười biếng như trước nữa. Con sẽ xin nguyện được ăn chay một tuần, một tháng hay bao lâu cũng được. Con sẽ ăn chay suốt đời này để cảm tạ Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và các Đức Thánh thần khác nữa. Miễn là các Người hãy giữ cái kể gàn dở kia ở lại đây . Con sẽ buồn lắm nếu kẻ ấy ra đi tối nay và bỏ lại con một mình giữa một khoảng trống lớn lao đen tối mù mịt chung quanh con. Các Đức Thánh Cha, Con và Thánh Thần hãy cứu giúp con bằng cách dùng phép lạ nào đấy, như khiến cho anh chàng Việt Cộng đó ngã lăn ra bất tỉnh như hôm đầu tiên anh ta đến đây. Hoặc làm cho hắn ta bị...què giò để hắn không bước chân ra khỏi cánh cửa kia trong đêm nay. Con cũng cầu xin cả Đức Mẹ Maria cứu giúp cho con nữa. Nếu Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và các Đức Thánh thần khác cùng Đức Mẹ Maria không giúp con thì con sẽ giận đấy. Nếu các Người để hắn rời khỏi con trong đêm nay thì con xin thề trước Chúa là con không thèm cầu nguyện với Người nữa. Con sẽ không bao giờ đi lễ sáng Chúa Nhật nữa. Con sẽ vi phạm 10 điều răn của Người. Con sẽ làm tất cả những việc phạm giới như là...... À đúng rồi. Con sẽ tự tử nữa đấy....”
Nàng len lén nhìn vào phòng ngủ và vẫn thấy anh ngồi trong tư thế cũ. Ngước nhìn đồng hồ lần nữa, nàng vội vàng quay lại bàn thờ Chúa để cầu nguyện tiếp. Bên ngoài bóng đêm đã đông đặc lại dần. Đường phố càng lúc càng vắng lặng. Trong khi lâm râm cầu nguyện, nàng luôn liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã sắp tới giờ đổi gác đầu tiên rồi.
Đã có lúc nàng định bỏ mặc tất cả. Mặc xác cả cái kẻ điên khùng kia muốn đi chết đâu thì chết. Nàng sẽ ra tới trước mặt anh ta, tươi cười chào tiễn anh ta ra khỏi cửa với lời chúc tốt lành nhất. Sau đó nàng quay vào phòng trùm chăn ngủ một giấc cho đến sáng. Rồi sau một giấc ngủ mê mệt đó thì khi thức dậy sẽ chẳng còn một chút gì hình bóng của cái kẻ ngang ngạnh kia nưã....
Nhưng nàng đã mau chóng bỏ ý định ấy đi. Nàng thấy thảng thốt sợ hãi khi chỉ còn một mình ở lại trong căn nhà này cùng với khỏang trống cô đơn bao trùm khi cái kẻ gàn dở kia ra đi.
Thế là nàng lại tiếp tục bài kinh với những câu cầu nguyện càng lúc càng vội vã và lộn xộn của mình. Quay sang cả bàn thờ chồng nàng, nàng cầu xin trước tấm di ảnh chồng. Nếu linh hồn anh ấy có linh thiêng thì hãy giúp đỡ nàng để giữ chân gã Vici đang lăm lăm ra đi kia. Nàng định cầu nguyện cả cho viên đại úy nữa. Mong sao đêm nay ông ấy sẽ dẫn cả sư đoàn TQLC của ông ấy đi kiểm tra suốt các con đường chỉ để ngăn cản không cho tên Việt Cộng của nàng đi thoát được. Nếu ông sĩ quan làm được cái việc ngăn cản ấy thì nàng sẽ coi ông ấy như một người ân nhân suốt đời. Nhưng nàng đã kịp dừng những lời cầu nguyện đó lại khi nhớ đến câu chuyện viên sĩ quan đã kể sáng nay. Nàng sợ những tên lính của anh ta với cái trò không bắt tù binh tàn bạo có thể sẽ làm hại đến người khách yêu qúi của mình.
Tiếng chuông đồng hồ bất ngờ vang lên khiến nàng giật bắn mình. Như từng viên đạn bắn đau nhói vào ngực nàng, nó thong thả điểm 9 tiếng liền. Đó là 9 giờ tối, giờ giới nghiêm.
Nàng vội vã đứng dậy bỏ dở luôn bài cầu nguyện của mình. Chẳng còn thời gian nữa rồi....Vả lại trong lúc nàng đang ngắc ngứ với những bài cầu kinh mà nàng không thuộc lắm thì dường như Chúa đã mách bảo cho nàng một điều gì đó. Trong cái đầu lộn xộn của nàng lúc đó bỗng hiện lên một ý nghĩ rất rõ ràng và đơn giản. Đây là cơ hội cuối cùng nàng còn gặp anh. Vậy thì nàng sẽ chẳng cần giữ gìn gì nữa. Bây giờ thì nàng biết mình sẽ phải nói gì rồi. Nàng sẽ thẳng thắn nói tất cả những điều có ở trong lòng của mình, những điều mà nàng muốn nói với anh. Cứ nói ra những điều mà trái tim nàng muốn nói, những gì mà chất chứa trong lòng ra để nó không dồn nén trong trái tim nàng nữa. Nàng quyết định như vậy và đây là lúc để nàng nói ra tất cả. Và mặc kệ chuyện gì xảy ra sau đó. Cho dù sau đó anh ta có bỏ đi cũng mặc. Nếu anh không đồng ý thì nàng cũng sẽ chấp nhận và sẽ thu xếp để anh ra đi chứ không còn ngăn cản anh nữa. Tuy sự từ chối của anh sẽ như một cái tát vào mặt nàng. Nàng sẽ đau đớn và buồn khổ lắm nhưng nàng sẽ chấp nhận tất cả.
Đây là cơ hội cuối cùng để nàng nói với anh tất cả nỗi lòng của mình, cũng là cơ hội cuối cùng để nàng tỏ tình với người đàn ông này. Một việc mà chưa bao giờ phải hạ mình xuống như thế. Ngày xưa đã bao nhiêu gã đàn ông đã qùi xuống để cầu xin tình yêu của nàng. Nhưng nàng yêu người đàn ông này và nàng sẵn sàng hạ mình như vậy.Thì đằng nào anh ta cũng biến đi ra ngoài bóng tối kia mà. Thà là nói ra để cho nàng cảm thấy nhẹ đi nỗi lòng và hy vọng anh ấy không khinh nàng. Nàng sẽ nói với anh ta rằng : Nàng yêu anh ta. Nàng yêu cái anh chàng Việt Cộng đó. Thế là đủ. Rồi sau đó xảy ra chuyện gì nàng cũng bất cần. Thôi thì nàng cứ phải làm cho xong cái điều cần làm.
Và nếu như anh ta cũng yêu nàng như anh ta đã thổ lộ một cách kỳ cục trưa này thì đây là cơ hội cuối cùng để anh ta nói ra điều đó. Mà nàng cũng sốt ruột không thể chờ đợi để anh ta nói được câu nói yêu đương với nàng giống như các qúi ông Sài Gòn khác. Bởi vì anh ta là một tên Vici. Và đối với anh chàng này thì có lẽ bước ra ngoài bóng đêm chết chóc ngoài kia còn dễ dàng hơn là thốt ra được câu nói đó với nàng. Nếu nàng không nói ra điều đó bây giờ thì nàng sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa. “Cám ơn Chúa đã giúp con “ Nàng đã quyết định như vậy và mạnh mẽ đứng lên.
Tiếng xe tải đổi ca đã chạy ì ì ở góc đường khi nàng bước vội ra phòng khách. Vị khách của nàng cũng đã nhìn thấy chiếc xe khi anh ta vội tắt điếu thuốc lá và chăm chú quan sát qua cửa kính hé mở. Anh quay lại nhìn nàng bước vào phòng và cố làm cho nàng vui bằng cách nhe răng hàm răng trắng bóng trong đêm ra để cười với nàng. Nụ cười khiến nàng thấy đau nhói trong tim khi chỉ ít phút giây nữa, nàng sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười đó nữa.
Tiến lại gần anh, nàng cố nói với giọng bình thản hơn bao giờ hết :
- Tôi vừa cầu nguyện với Chúa của tôi và Người đã khuyên tôi một điều....
Anh quay lại mỉm cười nhìn nàng. Ánh mắt chiếu vào nàng và nụ cười giễu cợt thường trực trên môi khi anh thong thả nói :
- Thế Chúa của cô nói gì ? Hy vọng ông ta không nói nhiều lắm vì chiếc xe tải chở lính kia sẽ đậu lại đó chỉ vài phút rồi đi ngay...
Nàng không nghe Đức Chúa nói gì nhưng nàng hiểu được tất cả. Nàng nói với anh như một bà maxơ nói với một con chiên mộ đạo :
- Người nói con đã làm một việc đúng khi đã cứu giúp người đàn ông đang bị hoạn nạn kia. Và bây giờ đã đến lúc con hãy để cho người đó ra đi, sau khi con đã làm tròn bổn phận của một con chiên ngoan đạo.
- Chúa của cô thật đúng là một vị Chúa vĩ đại. Rồi cô sẽ thấy là ông ấy đã nói đúng đấy. Chỉ một chút xíu nữa thôi khi tôi biến vào bóng đêm ngoài kia rồi thì cô sẽ thấy nhẹ người. Lúc đó cô sẽ nói đáng lẽ nên để tên Việt Cộng này biến đi từ lâu rồi mới phải. Chứa chấp hắn ta chẳng ích lợi gì mà chỉ gây những cú “rớt tim ra ngoài “
Anh cười khi nhại lại câu nói của nàng mỗi khi gặp chuyện gì sợ hãi. Nàng có thể thấy muốn “rớt tim ra ngoài” khi chiều nay gã NK cứ đòi xét nhà nàng. Nàng cũng nói như vậy nếu bất ngờ xuất hiện chú chuột cống đen xì bỗng phóng qua mặt nàng. Và cả giờ đây, tim nàng cũng đã muốn rớt ra ngoài khi anh sắp sửa vĩnh viễn biến vào bóng đêm chết chóc ngoài kia....
Nàng cố gắng lấy lại vẻ linh hoạt thường ngày khi lên tiếng hỏi anh :
- Anh có biết khi cứu giúp anh ngày đầu tiên, Chúa đã nói với tôi điều gì không ?
- Ờ thì chắc là ông ấy bảo cô hãy cứu vớt những kẻ đang sa cơ lỡ bước như tôi, cho dù tôi có là kẻ ngoại đạo đi nữa chứ gì.
- Không. Anh lầm rồi. Người bảo đây là một con người nguy hiểm. Nếu con giúp hắn thì điều đó sẽ làm hại đến chính con. Con quyết định thế nào là tùy con nhưng tốt nhất là con hãy để mặc cho anh ta với số phận của anh ta.
Anh nhìn nàng chăm chú. Có vẻ anh đang nghi ngờ xem đây có phải là một trò đùa của nàng không khi anh lên tiếng :
- Nếu cô đùa giỡn thì lúc này không phải là lúc. Chiếc xe chở bọn lính kia chỉ đậu vài phút và tôi cũng chỉ có từng đó thời gian để băng qua đường trước khi...
Nàng không để ý đến lời của anh khi nói tiếp :
- Nhưng tôi đã không nghe lời Ngài mà vẫn chấp nhận cứu anh...Anh có hiểu vì sao không ?
Anh nhìn nàng thật lâu trong bóng tối. Rồi anh nói, giọng anh thật nhẹ nhàng :
- Lúc này thì cô muốn nói thế nào cũng được thôi vì tôi đã hiểu được tấm lòng của cô. Tôi hiểu rằng cô chấp nhận nguy hiểm để cứu sống tôi, ngoài lời Chúa, còn có sự bao dung, lòng thương người thánh thiện trong con người cô... Cũng chính vì thế nên tôi không thể ở lại đây để sống mãi trong lòng bao dung đó được.
Trong bóng đêm, nàng lấy hết can đảm để ngắt lời anh. Nàng cố đừng để giọng mình run run khi lên tiếng :
- Tất cả những điều anh vừa nói nghe thì hay thật đấy nhưng đều sai lầm hết. Chẳng có ý Chúa mà cũng chẳng có cái gọi là lòng bao dung nào của tôi khi cứu giúp anh cả. Không phải con chiên ngoan nào của Chúa cũng dám đưa một anh Vici về nhà cả. Lại còn cái lương tâm của tôi nữa. Nó không thánh thiện được như anh nói đâu. Nếu anh bị chúng phát hiện trong nhà của tôi, hay tôi bị đi tù vì cái tội chứa chấp Cộng Sản thì cái lương tâm đó mới cắn rứt tôi suốt đời đấy anh bạn Vici ạ. Ngay cả việc tôi hỏi ý kiến Chúa thì Người cũng khuyên tôi thật bình thường chứ chẳng có gì thánh thiện đâu...
Anh nhìn nàng rồi quay lại nhìn ra con đường, nơi chiếc xe chở bọn lính đổi gác đang đậu. Anh như phân vân giữa việc chờ đợi nàng kết thúc câu chuyện vô duyên này với việc mau chóng rời khỏi căn nhà để biến vào bóng đêm bên ngòai. Anh lên tiếng, giọng gấp gáp :
- Vậy tóm lại thì Chúa của cô đã khuyên cô điều gì ?
- Người khuyên tôi hãy nói hết sự thật với anh. Dù sự thật như thế nào thì hãy nói hết với anh rồi sau đó hãy mặc cho số phận đưa đẩy. Và giờ đây tôi sẽ làm theo lời khuyên của Người. Tôi sẽ nói hết sự thực rồi sau đó thì mặc kệ anh. Anh có thể nghe hay không cũng được, hoặc anh có thể nghe xong thì đi chết ở đâu thì chết cũng được.
Nàng muốn nói thật nhanh cho xong. Nàng muốn mọi sự kết thúc nhanh chóng đi vì nàng thấy mình không còn đủ sức để kéo dài lâu hơn nữa. Nàng đứng thở hổn hển với đầu óc hoang mang. Chính nàng cũng không hiểu việc này sẽ đi tới đâu nữa. Và những điều mà nàng sẽ nói ra có làm cho anh chàng đầu bò này hiểu đúng nghĩa không, trong khi anh ta luôn hiểu lời nàng theo một ý nghĩ khác. Nàng chẳng cần anh hiểu những lời nói hay hành động của nàng như một bậc thánh nhân. Nàng chỉ cần anh hiểu đó chỉ là những cử chỉ, lời nói của một người đàn bà bình thường. Và những tín hiệu của nàng, mà một gã trai mới lớn, dù khờ khạo bao nhiêu cũng dễ dàng nắm bắt được. Vậy mà anh chàng Vici này, mà lại là sĩ quan Vici nữa thì lại ngu ngốc quá chừng. Không lẽ anh ta chỉ biết điều đó khi nàng phải nhào vào ôm lấy anh ta nữa sao ?
Bọn lính phiên gác trước đã lục tục kéo nhau ra khỏi lô cốt để đứng sắp hàng. Những tóan lính lẻ tẻ ở trong các bụi cây dọc con đường trước nhà nàng cũng đã lục tục kéo tới bốt gác. Chúng đùa giỡn ầm ĩ cả một khu phố đêm. Tên hạ sĩ quan đang điểm danh. Tiếng hắn vang lên rõ mồn một trên con đường khuya thanh vắng.
Anh quay đầu lại nhìn nàng chờ đợi, ánh mắt đen của anh đầy vẻ ngờ vực khi cứ nhìn xóay vào nàng. Nhưng mặc, nàng cố lấy giọng thản nhiên nhất để nói với anh, từng lời một :
- Tôi cứu giúp anh chỉ vì tôi yêu anh.
Anh quay phắt lại để nhìn nàng bằng ánh mắt long lanh. Rõ ràng anh đã không tin nàng khi ánh mắt đó đã dịu ngay giọng xuống. Tiếng anh như một tiếng thở dài pha chút chế riễu vốn có của anh :
- Tình yêu của một qúi bà trẻ đẹp với một tên tàn quân Việt Cộng ư ? Một kẻ đang bị săn đuổi và có thể sắp bị giết chết ? Tôi không tin. Và tôi không hiểu cô phí công vô ích làm gì khi giữ chân một kẻ đã bỏ đi như tôi. Hơn nữa tôi cũng đâu có chắc chắn phải chết để cô cứ phải dùng mọi cách để cứu tôi vậy. Ban nãy thì những giọt nước mắt, bây giờ thì nói đến tình yêu. Và nếu tôi vẫn cứ cứng đầu thì không chừng sẽ có một đám cưới nữa dành cho tôi lắm.
- Anh không tin thì tùy anh nhưng đó đều là sự thật cả. Kể cả những giọt nước mắt lẫn cái tình yêu mà tôi đã dành cho anh.
Lúc đó anh ở gần nàng đến mức nàng như cảm thấy anh nghe được tiếng trái tim nàng đang đập lồng lộn trong lồng ngực. Anh đứng nghe với vẻ sững sờ kinh ngạc.
Nàng cũng đã gần như kiệt sức khi phải cố nói bằng cái giọng bình thản nhất đó. Giọng khản đặc và người nàng run rẩy khi cố gắng một cách tuyệt vọng để đừng rời khỏi ánh mắt anh đang long lanh nhìn nàng trong bóng tối. Nàng chỉ muốn nói cho xong đi, rồi ra sao thì ra. Nàng cũng chẳng còn điều khiển được giọng nói của mình sao cho nhẹ nhàng, sao cho dịu dàng như những lời tỏ tình nữa. Nàng cứ nói cho xong, dù nghe như nàng đang chửi bới vào mặt anh cũng mặc. Vì nàng không còn hơi sức nữa rồi :
- Phải. Cái mà tôi dành cho anh đó chính là tình yêu của tôi. Ngay từ ngày đầu tiên. Chẳng có gì ngoài duy nhất là cái tình yêu của tôi đã dành cho anh...Và anh cũng đừng hỏi tại sao tôi yêu anh nữa. Vì tôi cũng không biết tại sao đâu. Chỉ biết là tôi yêu anh thôi. Thế là đủ. Chúa đã khuyên tôi rằng con hãy nói thẳng lòng mình cho cái người đàn ông mà con yêu thương. Và bây giờ tôi đã làm xong tất cả những gì Người đã bảo tôi rồi. Đấy là tất cả những điều mà tôi phải nói cho anh biết trước khi anh ra đi. Và bây giờ thì anh có thể ra đi được rồi. Tôi sẽ không cản anh và cũng không nói một lời nào nữa. Vĩnh biệt anh.
Nàng nói xong như trút được một gánh nặng trong lòng. Bỏ mặc anh ta đứng ngẩn ngơ ở cửa sổ, nàng quay lại giường ngồi lên đó với cái đầu trống rỗng. Nàng định sẽ lên giường nằm với cái chăn trùm kín đầu lại để rồi khi anh ra đi, nàng sẽ khóc một trận như mưa. Khóc thật to và khóc cho cạn hết nước mắt đi. Khóc cho đến khi thiếp vào giấc ngủ....Nàng chẳng cần anh ta chào nàng và cũng chẳng cần biết anh ta ra khỏi nhà lúc nào nữa. Chỉ cần biết sau một giấc ngủ mê mệt đó thì khi thức dậy, sẽ chẳng còn một chút gì hình bóng của cái kẻ ngang ngạnh kia nưã. Nàng đã nói hết những điều cần nói rồi và lúc này thì anh ta có bỏ đi hay ở lại thì cũng vậy cả thôi.
Bên kia đường bọn lính gác đã điểm danh xong. Tiếng giày lính nhảy lên xe cùng tiếng gọi nhau í ới. Đây là cơ hội tốt nhất để cho anh băng qua con đường mà không bị bọn lính phát hiện. Anh nhìn ra ngoài đường rồi quay lại nhìn nàng lúng túng. Nhưng anh vẫn đứng lặng yên bên cửa sổ. Anh đứng sững như chỉ có một mình anh. Không có nàng, cũng không có bọn lính đang lục tục leo lên xe. Con đường tối đen trước mắt đang mời gọi anh băng qua....
Nhưng dường như anh không còn để ý đến chuyện đó nữa. Anh cũng không còn để ý đến tiếng máy xe tải gầm lên, ánh đèn pha chiếu sáng chói khi nó quay ngang để vòng lại. Ánh đèn xe tải chói chang chiếu vào phòng nơi anh đứng chết lặng, chiếu vào tận khuôn mặt như hóa đá của anh. Khuôn mặt như nhợt nhạt trong quầng sáng trắng. Cái dáng cao gầy của anh đứng sừng sững bên khung cửa sổ.
Vẫn còn cơ hội để anh vượt qua con đường. Nằm trên giường, nàng vội trùm chăn kín đầu để không nhìn thấy cảnh anh ra đi. Đã có lúc nàng tưởng anh đã biến ra ngòai bóng đen đang từ từ trở lại với con đường bên ngòai.
Anh đèn pha và tiếng động của xe tải chìm dần vào bóng đêm. Bầu không khí đêm đen chậm chạp trở lại vẻ tĩnh mịch như cũ. Không một tiếng động nào chứng tỏ anh còn đứng đó như một bức tượng bên cạnh cửa sổ. Không khí yên lặng trong căn phòng khiến nàng như đông cứng người lại. Thế là anh đã ra đi khỏi nhà nàng, anh đã ra đi khỏi cuộc đời nàng mãi mãi. Đúng vào lúc nàng chuẩn bị bật khóc thì một cánh tay đã chạm nhẹ vào tay nàng. Nàng tung chăn bật dậy để nhìn thấy anh đang qùi bên nàng.
- Ôi tuyệt vời làm sao ? Anh nói vội vàng lắp bắp như một cái máy : Những lời cô nói tôi chỉ có thể mơ ước được nghe trong giấc mơ của mình mà thôi...Cô không nói sai...ồ không. Cô nói đúng như vậy chứ ? Cô nói là cô yêu tôi phải không ?
Nàng thở dồn dập. Cơn đau thắt trong tim đã làm cho nàng nghẹn thở. Máu chạy bừng bừng trên mặt, tay chân run lẩy bẩy. Đây là lần đầu tiên nàng có cái cảm giác này. Không thể lên tiếng được , nàng chỉ còn có thể gật đầu.
Trong chớp mắt, anh đã đến bên nàng. Nàng như mụ người hẳn đi khi trong bóng tối tay anh đã lần nắm lấy tay nàng. Rồi đôi cánh tay dài và rắn chắc của anh đã nhanh chóng ôm chặt lấy vai nàng.
Nàng gục đầu vào vai anh rồi vào lòng anh. Anh ôm ghì nàng vào lòng. Nàng cũng làm như vậy khi ôm anh thật chặt. Dường như nàng sợ nới lỏng tay ra thì anh sẽ lại biến mất ra bóng đêm ngoài kia. Khi nàng ngửa cổ lên nhìn anh thì anh đã cúi xuống gắn chặt môi anh vào môi nàng. Nàng như ngạt thở vì niềm hạnh phúc. Mắt nhắm lại để tận hưởng cái hôn dài, nàng còn nhớ đôi mắt đen của anh long lanh khi anh cúi xuống nàng . Dù trong phòng tối om nhưng nàng vẫn nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của anh trước cái hôn thật cuồng nhiệt của anh.
Và họ cứ ngồi như thế rất lâu.. Lâu đến mức nàng không biết thời gian trôi qua bao lâu nữa. Cho đến lần đổi ca tiếp theo của toán lính trước cửa nhà nàng. Rồi lại lần đổi ca nữa.... Không ai nói một lời. Chỉ có bóng tối bao trùm cả hai khi họ cứ ngồi ôm nhau mãi như thế thành một khối không thể gỡ ra được..
(Hết Chương 9)
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét