5/7/17

Đại gia Cao Toàn Mỹ - Mấy người chơi ngang được như chàng…

Qua vụ án đang um sùm trên mạng thì quả thật ta nhìn thấy cái chơi hay, chơi ngông của đại gia Cao Hoàn Mỹ với em hoa hậu Phương Nga đã chẳng tốn kém bao nhiêu mà lại còn được mang oai danh khét lèn lẹt của một tay chơi cao thủ thượng thừa cả xứ Việt ta cho đến xứ Nga La Tư xa xôi.

Cụ thể là theo đơn thưa của Cao đại ca tại tòa, thì trong 4 năm chuồn chuồn gặp bướm như rứa thì đại gia đã chi 16 tỷ cho hoa hậu mua nhà trên cơ sở tình thương mến thương chớ không phải trên cơ sở  anh trên em dưới. Kể cả 17 lần chàng đã theo nàng xuất ngoại để tòng chinh báo quốc. Chàng đã khẳng khái tuyên bố như rứa trước tòa để chứng tỏ lòng trung trinh của bậc đại trượng phu vì nhà, vì vợ, vì mình chớ không phải vì dân, vì nước như bao doanh nhân, trí thức khác..

Cao Toàn Mỹ mặt gian bốn mùa, loại người chỉ biết mình không biết người chỉ biết nhận không biết cho. Em Phương Nga thật là xui xẻo khi bị ông Tơ bà Nguyệt làm mai cho một quả bom thối hoắc. Một anh người tình cỡ một nửa đại gia nhưng vẫn bon chen vào hàng đại gia. Sau mấy năm khai thác bản hợp đồng về tình - tiền thì giờ thấy không kham nổi, với lại chơi mấy năm kiểu khai thác hợp đồng như rứa, thêm nữa cái máu kẹt kiết đặc trưng nổi lên, chàng bèn vác chiếu ra tòa. Chàng quyền biến cửa công để biến vụ án một thằng có tý của bị hoa hậu chơi bứt gốc. Hiển hiện mình là kẻ chơi chạc, vừa tầm thì chơi, quá tầm thì xách quần về méc mẹ. Khiến cho hoa hậu nhà ta giờ chết đứng vì thằng Hút Hầm Cầu (là một trong các nghề của chàng Cao mà cô vợ chính thức xác nhận) nó be vào. Nên mặc dù xấu hổ đến hết tầm, mắc cỡ đến hết cỡ và ngượng ngùng đến đỉnh thì nàng hoa hậu cũng phải nhận là hai người là tình cảm yêu đương, tuy yêu đương nhầm phải tướng cướp.

Chuyện như thế thì tạm cũng coi được đi vì bây giờ đó cũng là chuyện thường bình thường đi trong một xã hội mờ mờ ớ ớ như xã hội chúng ta hiện nay. Có bao nhiêu cuộc tình hoa hậu - đại gia đều kết thúc trong cảnh chàng mất tiền, nàng mất tiếng. Cũng có thể chàng đại gia nào đấy uất ức đe dọa kiện thưa nhưng rồi cũng im re, tắc tịt. Dù gì thì cũng đầu gối tay ấp một thời gian. Dù gì thì cũng có một thời tự sướng khi đi đến đâu cũng có chút oai danh của kẻ đang cặp kè với hoa hậu. Cho dù là hoa hậu Nga thì cũng sướng lắm rồi. Chớ không ai lại cư xử trẻ con, đặc quyền sở hữu thân xác người phụ nữ của mình đến như vậy. Anh chàng đại gia Cao Toàn Mỹ có thể chỉ là hàng đại gia giả danh, hạng tiền ít mà đòi hít của thơm, yếu mà cứ đòi ra gió… cho nên giờ này ngó bộ ngắm kham không nổi nên quăng bỏ. Vừa trả thù được người tình khi cho nàng ăn cơm tù đến 2 năm rồi mà nhìn khuôn mặt tiểu nhân đắc thắng của anh ta thì cơn hờn ghen chưa dứt…

Chuyện chỉ có thế nhưng đại gia Cao Toàn Mỹ đánh bùn sang ao đóng vai người lành gặp nạn, ỷ ê khóc lóc vì bị lừa bởi một em...hoa hậu. Chuyện chẳng thể tin được nên mỗi lần nhắc đến câu chuyện tình này thì cũng có nhiều người cười ruồi. Người đại gia thật là người đâu có dán chữ Đại Gia trên trán đâu. Chỉ có bọn đu mây đu gió mới làm chuyện nớ…

Mai Tú  Ân

2/7/17

Cuộc cờ Đồng Tâm, Hà Nội đã bày ra, và ai sẽ thắng ai ?



Chúng ta thử té nước theo mưa mà đoán xem diễn tiến sắp tới của cái gọi là sự kiện khởi tố người dân Đồng Tâm trong vụ việc bắt giữ người trái phép trước đây hơn tháng nhé.



Trong mỗi bối cảnh của một vụ việc pháp luật rắc rối nào đấy, trong một thế mờ mờ ảo ảo của nền pháp luật chưa định hình chuẩn mực trong các mối quan hệ giữa chính quyền và người dân thì cư xử chung vẫn là một sự thoả hiệp nhỏ nào đấy, khi việc vi phạm pháp luật chưa bị đẩy lên đến mức không thể cứu vãn. Đó là một thực tế mà chúng ta phải xét đến khi nhìn nhận vấn đề, khi chính vấn đề mới chỉ là sự cân bằng giữa hai phía chứ chưa vượt qua lằn ranh của pháp luật thông thường hay đạo lý làm người. Để tránh những hậu quả tiêu cực hơn thì người cầm quyền nên lựa chọn cho mình một sự không đối kháng cho một lối về bình yên. Để người trong cuôc tâm phục khẩu phục thấy được sự khoan dung của pháp luật chứ không phải là sự trả thù hay sự truy cùng đuổi tận. Cũng như cho những người trong bộ máy chính quyền thấy rằng, tình hình này đã không còn như trước nữa, Người dân không còn là những chú cừu ngoan ngoãn nữa...

Đây cũng là một bước đi đầu tiên đầy vẻ bỡ ngỡ, bất ngờ cho không chỉ người dân mà còn còn cho cả một chính quyền dường như đang phải học đi học lại bài học đầu tiên của mình. Đó là ngồi lắng nghe tiếng nói của người dân chứ không cố bới tung vấn đề lên để rồi mất kiểm soát. Giống như mở lại một hũ mắm vậy…

Vụ việc của Đồng Tâm cũng vậy. Sẽ có người nói rằng vụ việc này muốn lớn thì lớn muốn nhỏ thì nhỏ, nhưng cũng có người nói rằng chính quyền sẽ làm mất tính chính danh, mất sức mạnh vốn có vì sự nhượng bộ. Và họ cũng nói không sai. Thế nhưng để lấy lại tính chính danh đó thì chẳng ai biết được có biết bao nhiêu nước đã qua cầu, bao khiếu nại rắc rối, bao cuộc lên đường của bao anh hùng ra sa trường. Rồi suốt hai năm trời sau đó, tính ít đi cho hai cuộc đại xét xử một số lượng người bị đơn đông đảo là các cuộc biểu tình xuống đường phản đối, đòi trả tự do cho số người bị bắt, và của cả trong lẫn ngoài nước, của các tổ chức nhân quyền quốc tế..v..v…

Từ tính chất của vụ việc dẫn dắt thì chắc chắn chính quyền sẽ phải tổ chức một hay nhiều đạo quân lên đường vào Đồng Tâm để mời, gọi hay bắt người với những cảnh tượng ghê gớm như Ngày Tận Thế đến với các cuộc chống đối đa dạng và quyết liệt của người dân Đồng Tâm trong công cuộc bảo vệ gia đình và người thân của họ. Cho dù cuối cùng thì chiến dịch khởi tố bắt người này thành công đến mức nào đi nữa thì vẫn căn bản là một cuộc đàn áp của sức mạnh với người dân. Và nếu chính quyền không nhượng bộ thì họ đã có thể quyết liệt đàn áp ngay khi những CSCĐ của họ còn ở trong tay người dân Đồng Tâm. Khi ấy tính chính danh còn, khi mọi quyết định tấn công còn khả dĩ chấp nhận được hơn bây giờ. Khi mọi hành xử của họ đều phải nhìn không chỉ riêng về mặt pháp luật mà còn liên quan đến vận mệnh chính trị của ông chủ tịch thành phố Nguyễn Đức Chung, cũng như uy tín của một chính quyền thủ đô sẽ bị thiệt hại lớn nhất và khó phục hồi nhất khi phát lệnh tấn công vào thời điểm hậu vụ việc này. Và tôi cố tìm kiếm câu trả lời cho những người muốn đi tìm lại sức mạnh vốn có của chính quyền thì tôi cũng chẳng thể tìm đâu nổi trong bối cảnh của một thành phố đã thất thủ. Thất thủ trước người dân của nó và niềm tin qua lại giữa người dân và chính quyền. Những niềm tin mà trong tình hình nhậy cảm này, người ta mới chăm chút giữ gìn chứ không phung phí vứt bỏ vào thùng rác như trước nữa.

Với một bối cảnh phức tạp sinh ra phức tạp, với phần thua nhiều hơn thắng cho cái gọi là làm rõ sức mạnh của pháp luật thì hẳn chính quyền, người quyết định mở ra hay khép vào vụ án này sẽ phải cân nhắc kỹ càng. Bởi ở trên đời không phải cái gì thắng cũng là thắng, cái gì thua cũng là thua. Vì đôi khi chân lý, điều hay lẽ phải lại nằm ở đâu đó giữa thắng thua, giữa tình và lý, giữa được và mất. Đó là cái đạo dụng người mà chính quyền Hà Nội cần phải nhìn thấy. 

Bởi nó đã là những niềm tin quý giá cuối cùng mà họ đã để dành cho nhau. Ngày mai có thể nó sẽ không còn nữa. Chính quyền dùng đạo an dân cho những vụ việc chưa vượt tầm kiểm soát thì còn tốt hơn nhiều những vụ việc mà chuyệt vượt tầm kiểm soát là điều không thể tránh khỏi như vụ Đồng Tâm Hà Nội này. Chắc chắn sẽ có những biện pháp chế tài, các cuộc điều tra hình sự nhưng chỉ ở thế giơ cao đánh khẽ, cảnh cáo....rồi thôi. Thế nên cuộc cờ Đồng Tâm ngày mai sẽ là một cuộc cờ hoà, không ai thắng ai trong niềm vui chung của tất cả mọi người.

Mai Tú Ân