20/6/15

CHUYỆN TÌNH TRONG ĐÊM ĐEN - CHƯƠNG 8

CHUONG 8

Xuân quấn cái tạp dề làm bếp quanh bụng. Nàng đang phải vất vả đánh vật với món miến gà mà càng lúc nàng càng thấy nó khó khăn hơn. Khuôn mặt nàng đang đỏ hồng lên với những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Lâu lắm rồi nàng mới trở lại với vai trò hăng hái của một bà nội trợ. Vì nàng vốn vẫn không phải là người giỏi giang những chuyện bếp núc cho lắm. Công việc nấu nướng trong nhà từ trước đến giờ đều do một tay của chị giúp việc, và hôm Tết đến giờ cô ta về quê vẫn chưa lên.




Hồi chồng nàng còn sống và những lúc ở nhà thì anh ấy chính là người làm những công việc bếp núc này. Thậm chí còn làm rất khéo nữa. Chồng nàng luôn nấu những ăn mới lạ, ngon miệng và lại được trình bày đẹp mắt nữa. Mặc dù thấy khó chịu, nàng cũng đã phải thốt lên lời khen tặng khi được anh mời nếm thử những tác phẩm nấu nướng đẹp đẽ đó. 
Nàng nghĩ mình là một bà vợ qúa tệ khi thua kém chồng mình cả những chuyện bếp núc như vậy. Nhưng khi nàng nói điều đó ra với chồng nàng thì anh ấy mau chóng gạt đi. Anh ấy cười và nói thêm một câu ngạn ngữ bằng tiếng Pháp. Đó là thói quen thông thường của chồng nàng, một thói quen mà trong thâm tâm nàng thấy rất ghét. Anh ấy nói và dịch lại câu ngạn ngữ tiếng Pháp đó cho nàng nghe, đại ý là : “ Chỉ có những người đàn bà không đẹp mới nấu được những bữa ăn ngon cho chồng của mình...Còn những người đàn bà đẹp thì ngược lại ” Chồng nàng còn hài hước nói thêm rằng, trong trường hợp như thế thì đa số đàn ông lại thích được vợ của mình dọn ra bàn những món ăn dở nhất. Nàng thấy ghét cái vẻ dương dương tự đắc của chồng nàng khi dọn ra bàn ăn các món ăn đẹp mắt của anh ấy với vẻ khiêm tốn đầy giả tạo...
Nàng không biết tiếng Pháp nhiều nên không biết cái câu ngạn ngữ tiếng Pháp của chồng nàng nói ra có thật hay không nữa. Nhưng nếu có thì nàng thấy nó vừa vô duyên vừa ngu xuẩn... Vì chính mẹ nàng là người đã từng nấu những bữa ăn rất ngon cho bố con nàng trong bao nhiêu năm qua. Những món ăn Bắc Kỳ mà đến bây giờ mấy bố con nàng vẫn tấm tắc khen ngon. Và mẹ nàng lại là một người phụ nữ rất đẹp...
Ngay cả cái thói quen của chồng nàng khi cứ phải chêm tiếng Pháp vào trong câu chuyện cũng khiến nàng thấy khó chịu. Đó là một mốt thời thượng trong các câu lạc bộ các sĩ quan cũ. Đó là loại câu lạc bộ của những ông tướng tá mà đa phần đang ngồi chơi xơi nước trong lúc chiến sự dầu sôi lửa bỏng này. Họ thường học ở các trường võ bị của Pháp, nhiều tay tốt nghiệp Xanh Xia hẳn hoi. Họ có cấp bậc cao trong quân đội và nói tiếng Pháp làu làu như tiếng mẹ đẻ. Nhưng những năm gần đây, đám sĩ quan này bắt đầu cảm thấy lạc hậu khi người Mỹ xuất hiện. Quân đội thay đổi rập khuôn theo kiểu Mỹ. Các loại vũ khí từ nặng đến nhẹ, trang phục từ trên xuống dưới của Quân Lực VNCH đều trông giống hệt như các chú G.I cao kều đang cùng nhau kề vai tham chiến ngoài chiến trường. Tiếng Anh trở nên thông dụng và các tay sĩ quan trẻ, được đào tạo ở Mỹ hoặc do người Mỹ huấn luyện như đang được thời. Họ nắm hầu hết các chức vụ quan trọng. Họ còn tụ họp thành các nhóm sĩ quan trẻ, nói chuyện bằng tiếng Anh. Thế là ngay lập tức có các câu lạc bộ sĩ quan cũ mọc lên ở nhà một ông tướng tá hết thời nào đó để làm đối trọng với “Bọn Mẽo”. Ở đó họ bàn luận chiến thuật, chiến lược cho chuyện chiến sự đang diễn ra, mà đáng buồn là họ chỉ thu thập qua báo chí. Bằng một giọng hằn học của những kẻ bất đắc chí, họ xúm lại chê bai tất cả những gì liên quan đến người Mỹ. Và thói quen nói tiếng Pháp đã trở thành một thứ giống như mốt thời thượng của các ông sĩ quan bất phùng thời đó. 
Nhưng nàng không quan tâm đến những chuyện đó. Nàng chỉ ngạc nhiên khi thấy anh chồng của mình cũng tham gia theo những kẻ “Vọng Tây”. Anh ta không phải dân Tây, mà cũng chưa già để bị quân đội thải hồi như những ông Tướng hết thời khác. Anh ta cũng đang đứng chung hàng ngũ với những người Mỹ...Thậm chí có rất nhiều người Mỹ là bạn thân của hai vợ chồng nàng và họ tỏ ra lịch sự với nàng không thua kém gì các ông sĩ quan Tây An Nam kia. Vậy không hiểu tại sao anh chồng của nàng lại phải đâm đầu vào cái hội dở dở ương ương, nửa Tây nửa Ta đó. Có lẽ chỉ là để cho anh ta có được dịp xổ ra một thứ tiếng Tây đúng hiệu Paris, giống như các thành viên ở đó. Nàng cũng đã vài lần tham dự các dạ tiệc sang trọng tại nhà mấy ông tướng hết thời đó. Có cả mấy ông tướng uy danh lừng lẫy đã từng cầm đầu đảo chính lật đổ chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa của ông Ngô Đình Diệm mấy năm trước. Người các ông ấy bị che kín bởi những Huân chương, những đai, dây tua sặc sỡ đeo lủng lẳng....Toàn những món đồ cổ đẹp đẽ của nước Pháp trao tặng. Có ông trưng ra cả Bắc Đẩu Bội Tinh....và cả bà vợ đầm tóc vàng mắt xanh. Các buổi tiệc làm cho nàng phát ngấy vì mấy ông ấy thay nhau nói, dĩ nhiên bằng tiếng Pháp. Quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ là ca ngợi nước Pháp, người Pháp cùng nền văn hoá Pháp... và ngược lại thì chê bai hết lời cái nước Mỹ tội nghiệp kia. Đề tài nữa để mấy ông to đầu nói nhiều nhất là chính người Mỹ, chứ không phải ai khác, đã làm hỏng đi cơ hội chiến thắng CS của họ. Người Mỹ đã cố tình cản trở các ông làm công việc đó khi các ông đang là một nhóm người của Hội Đồng CMQG. Mấy năm trước, nếu người Mỹ không ngáng chân các ông thì....
Nàng nhức đầu khi cứ phải căng tai ra nghe cái tiếng Tây trong những buổi dạ tiệc đó. Không phải nàng dở tiếng Pháp bởi dù gì thì nàng cũng đã được đi học trường dòng nhiều năm. Nhưng do nàng vốn lười nên từ khi rời khỏi trường dòng thì phần lớn tiếng Pháp của nàng cũng gửi lại cho trường. Nàng để mặc cho cái anh chồng dở hơi, sính ngoại ấy tham gia một mình trong cái hội Tây đó, còn nàng thì lẳng lặng rút êm. Giống như những buổi tiệc ở trong cư xá sĩ quan nhà nàng vậy.
Từ khi chồng nàng tử trận, nàng cũng chẳng khá lên được bao nhiêu cái công việc làm bếp này. Trước đây nàng vốn lười, thì lúc đó lại càng lười hơn. Vì chỉ có một mình nên nàng càng ít để tâm đến chuyện nấu nướng hay ăn uống. Cũng vẫn giống như khi chồng nàng còn sống và luôn vắng nhà vì các cuộc hành quân, thì bữa cơm trưa của nàng bắt đầu khi trời đã về chiều. Khi đó hoặc là thằng nhỏ của tiệm cơm Tàu gần đó xách gà mên lại, hoặc chú nhóc của tiệm mì bấm chuông cửa nhà nàng. Nàng ra nhận lấy những món ăn đã điện thoại dặn từ hôm trước. Công việc ở nhà của nàng chỉ là việc nấu một nồi cơm nhỏ trước đó và thế là xong công việc bếp núc của cả ngày hôm ấy. Lúc đó thì nàng chỉ việc mở cửa đón lấy gàmên thức ăn, rồi rút vào nhà và xơi lai rai những món ăn đó cho đến tận đêm khuya. Ở trong căn nhà của mình, nàng có thể ăn ở bất cứ nơi nào nàng thích. Có khi ở trên giường trong phòng ngủ, có khi ở ngoài vườn trên cái ghế dựa đặt nơi vườn hoa. Có khi đói qúa thì nàng bốc ăn ở ngay phòng khách khi thức ăn vừa được đem tới. Thậm chí nàng còn ăn cả khi đang nằm trong bồn tắm nữa. Nàng có thể ngâm mình trong nước ấm cả ngày và ăn hai bữa liền mà không hề bước chân ra khỏi bồn tắm...
Nhưng hôm nay thì nàng không thể lười như thế được nữa. Ngược lại nàng còn cảm thấy hăng hái muốn chứng tỏ cho vị khách lạ của mình biết vai trò của một quí bà nội trợ. Hôm nay nàng sẽ lần đầu tiên tự tay nấu món miến gà thật ngon và đúng khẩu vị Bắc cho anh ta. Con gà đã được người bán làm sạch sẽ. Các loại gia vị nêm nếm cùng với rau dưa đi kèm cũng đã sẵn sàng. Nàng đưa nồi lên bếp và chờ đợi. Nhìn ra ngoài phòng khách, nàng thấy anh đang cắm đầu vào đống báo nàng mới mua về sáng nay. Chắc chắn anh đang đọc những tin tức chiến sự mới nhất. Phòng khách đóng kín cửa nên ánh sáng chỉ lờ mờ, nhưng nàng vẫn có thể vẻ chăm chú của anh khi đang dán mắt vào tờ báo....
Vừa loay hoay với cái món gà này, mắt nàng vừa dò theo cuốn “Nữ Công Gia Chánh. Mục nấu miến gà”. Khi ôm đống đồ mua về xuống bếp, nàng đã kín đáo lấy cuốn sách này từ trên kệ sách trong pnòng khách xuống. Dù sao thì cũng đã lâu lắm rồi, nàng mới bắt tay thực sự vào công việc này. Nhưng thỉnh thoảng nàng cũng phải trổ tài chút ít, như khi thằng em trai của nàng đến chơi. Hay như hôm nay khi có vị khách bất ngờ đang ngồi ngoài kia thì nàng cũng phải làm một cái gì đó đặc biết chứ. Nàng mỉm cười và vừa tiếp tục công việc của mình vừa khe khẽ hát một bản nhạc Pháp quen thuộc. 
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Nàng khựng lại và nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Làm gì có ai biết nàng mới về đây hôm qua. Nếu là viên sĩ quan và Năm Khương cùng người của họ đi kiểm tra thì còn qúa sớm...
Nhưng nàng lại giật thót mình khi tiếng gõ cửa lại vang lên. Vội vàng tháo bỏ tạp dề xuống, nàng đi nhanh ra phòng khách. Anh chàng Vici không còn ngồi nơi ghế xa lông nữa. Anh ta đang đứng nép mình bên cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài với khẩu súng ngắn lăm lăm trên tay. Anh ta ra hiệu cho nàng lại gần và nói nhỏ vào tai nàng : “Tên sĩ quan đã đưa cô về nhà hôm qua. Hắn đi một mình.”
Tim nàng đập thình thịch khi nàng nói nhanh với anh ta :
- Anh cứ vào tạm phòng ngủ của tôi rồi chốt cửa lại và ở yên trong đó. Không sao đâu. Đây có lẽ chỉ là một cuộc kiểm tra bình thường thôi. Nhưng có điều là ông ta đã đến sớm quá...”.
Anh ngại ngùng không bước vào căn phòng ngủ xinh xắn và thơm dìu dịu mùi nước hoa của nàng. Nhưng nàng đã nhẹ nhàng đẩy lưng anh vào trong và nói vội vã : “Anh ở trong đó và nhớ chốt chặt cửa bên trong lại nhé. Tôi sẽ tiếp viên sĩ quan và cố gắng để cho ông ta phải đi về sớm.” Nàng nói và đóng cánh cửa phòng lại.
Cửa mở, viên sĩ quan hiện ra tươi cười. Anh ta chạm ngón tay lên vành mũ và nói :
- Chào bà thiếu tá phu nhân. Xin lỗi là tôi đã đến đây sớm như thế này. Nhưng là người chịu trách nhiệm an ninh khu vực này đã khiến cho tôi phải ghé nhà bà hôm nay. Với lại hình như bà có lời mời.
Nàng sực nhớ ra là mình đã có mời anh ta ghé chơi...Biết là không thể từ chối đuợc nữa, nàng miễn cưỡng nói :
- À vâng. Mời ông vào nhà. 
Viên sĩ quan bước vào nhà và bỏ mũ xuống bàn. Nàng vẫn đứng yên trong khi theo phép lịch sự thì phải làm gì đấy như mời khách ngồi hay đi lấy nước chẳng hạn. Trong khi viên sĩ quan lúng túng nhìn nàng rồi nhìn quanh. Anh ta nói ấp úng :
- Có lẽ tôi đã đến không đúng lúc lắm, nhưng vì đây là một công việc bắt buộc. Và tôi có nhắn với người lính của tôi...
- Có, tôi có nghe lính ông nói ông sẽ đến lúc hai giờ chiều nay....
Viên sĩ quan nhìn nàng nói :
- Vâng đó là nhiệm vụ của tôi là phải đến kiểm tra từng nhà của những người mới tản cư về. Một công việc hình thức nếu như tôi đến sớm hơn bình thường. Còn nếu đến đúng lúc hẹn đó thì nó sẽ là một cuộc kiểm tra mà chắc chắn bà sẽ khó chịu hơn bây giờ nhiều... 
Nàng giọng cố tình tỏ ra khó chịu nhưng trong lại thót cả tim khi nói :
- Thì ông cứ làm cái việc như cần làm.
Viên sĩ quan không giận mà ngược lại, anh ta mỉm cười khi giải thích cho nàng. Giọng nói của anh ta nghe thật nhẹ nhàng êm tai :
- Thì tôi đã nói đây chỉ là một công việc kiểm tra cho có lệ mà. Tôi không đi với lính, và nhất là không đi cùng với ông NK trưởng ban an ninh khu vực này. Tôi đến đây như một người bạn. Tất nhiên là nếu bà vui lòng ? 
Nàng suy nghĩ rất nhanh. Đúng là anh ta đến đây không phải với mục đích kiểm tra nhà của nàng. Không có gã NK, không có lính tráng đi theo. Hơn nữa chính nàng cũng đã mời anh ta lại nhà khi anh đã nhiệt tình giúp đỡ nàng trở về đây. Với lại tốt nhất là không nên làm buồn lòng những người đang chịu trách nhiệm về an ninh ở đây, trong khi nàng đang chứa chấp một vị khách nguy hiểm. Vậy mà suýt nữa nàng đã làm căng thẳng một chuyện không đâu. Và việc gây căng thẳng đó biết đâu lại đưa đến một hậu qủa khó lường. Nàng đã bực mình một chuyện không đâu cả. Có lẽ vì viên sĩ quan này không phải là người khách nàng cần, mà cũng có lẽ vì nàng đã bị phá ngang trong khi sắp hoàn thành tác phẩm hiếm có của nàng là nồi miến gà đãi khách trong bếp kia chăng ? Nàng thở ra nhẹ nhõm. Rất mau chóng, nàng lấy lại bình tĩnh và sự khôn khéo vốn có trong việc giao tế của mình. Nàng làm một khuôn mặt thật tươi tỉnh để trả lời anh ta.
- Tất nhiên là tôi vui lòng rồi ? Nhưng tôi sẽ vui hơn nếu như ông đến đây không phải vì nhiệm vụ….
Viên sĩ quan tươi tỉnh hẳn. Anh ta vừa cười vừa nói :
- Vậy thì sẽ không có nhiệm vụ nào lúc này cả ? Đây chỉ là một cuộc viếng thăm xã giao như tôi đã nói lúc đầu thôi....
Anh ta nhìn quanh căn phòng :
- Căn nhà thật xinh xắn và cách bài trí thật đẹp, chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà này có khiếu thẩm mỹ rất cao. Có thể nói là.....
- À, ông đã bắt đầu giống như những tay sĩ quan bảnh bao trong các phòng khách sang trọng của các ông tướng tá hàng xóm của tôi rồi đấy. Nàng cười rất tươi khi khẽ ngắt lời viên sĩ quan. Nàng biết là không thể để anh ta ngồi lâu với những câu chuyện xa lông phòng khách như thế mãi được. Như vậy rất nguy hiểm khi cũng có một ông khách đang ẩn nấp ở trong buồng ngủ của nàng với khẩu súng trên tay. Về những chuyện luyên thuyên trong các phòng khách thì nàng rất khéo, tuy nàng không thích tham dự, nhưng chính chồng nàng cùng bạn bè của anh ấy cũng phải thừa nhận nàng rất có tài trong những lần tiệc tùng hiếm hoi mà nàng đã tham dự. Vẫn nụ cười tươi như hoa đó, nàng tiếp tục với viên sĩ quan lúc này đã đỏ mặt lên :
- Những lời khen tặng của các sĩ quan trẻ hào hoa như ông bao giờ cũng làm tôi thích và nó cũng khiến tôi rất lúng túng. Thú thực với ông là tôi rất ghét những buổi tiệc ở trong cư xá này....
- Tôi cũng vậy. Tôi cũng không ưa gì các buổi tiệc tương tự. Viên sĩ quan chụp ngay lấy cơ hội và có lẽ anh ta cũng lấy lại vẻ tự tin vốn có của mình khi thấy cách nói chuyện của nàng rất thoải mái. Anh ta vui vẻ nói tiếp :
- Bà nhắc tôi mới nhớ tôi đã có đến dự tiệc ở cư xá sĩ quan này rồi. Trong một dịp rửa lon cho một vị trung tá nào đó mà tôi quên mất tên rồi. Và tôi có nhớ là đã nhận ra bà, lúc đó đang bay bổng trong một điệu tăng gô với một ông đại tá. Lúc đó trông bà thật đẹp và là tâm điểm của buổi tiệc đó. Sau lần đó tôi rất tiếc là đã không có dịp được mời dự tiệc ở cư xá này nữa...
- À, ông lại cho tôi đi tàu bay giấy rồi. Nàng giả bộ thẹn thùng đáp, hy vọng là cái anh chàng Vici ngu ngốc ở trong phòng nghe thấy được câu khen tặng này. Thế sao ông lại không thích những buổi tiệc đó.
- Vì ở những buổi tiệc đó, người ta chỉ quanh đi quẩn lại với những câu chuyện lên lon, được cử về nắm những vùng đất béo bở sinh lợi nhiều nhất. Và bà chắc cũng biết có một đề tài rất ít khi được nhắc đến. Đó là về tình hình chiến sự...Về công việc chính của mấy ông tướng tá đó. Vì tình hình chiến sự ảm đạm trong thời gian qua... 
- Và đó cũng là lý do mà tôi thích cùng với các anh em lính tráng của mình có mặt ngày đêm ở quanh đây chứ không thích ở trong các bữa tiệc như vậy, dù bây giờ nó có diễn ra ở chung cư này. 
Cả hai người cùng cười vui vẻ. Nàng nhớ lại những ngày vui vẻ khi nàng liên tục xuất hiện trong các buổi tiệc đủ lọai ở cái cư xá sĩ quan nhỏ bé này. Lúc đó nàng như một ngôi sao sáng trong một cái làng quê buồn tẻ này. Một qúi bà trẻ trung và xinh đẹp nhất.
Bất chợt nàng giật mình khi nghĩ tới vị khách đang ẩn trốn trong phòng ngủ của mình, nàng mới sực nhớ tới việc của mình mà nãy giờ vui chuyện nàng quên khuấy đi mất. Lấy cái giọng nghiêm nghị ra, nàng nói với viên sĩ quan :
- Ôi, ông còn có nhiệm vụ kiểm tra của ông nữa. Ông không quên đấy chứ ? Bây giờ thì ông cần kiểm tra giấy tờ gì nào ?
Viên sĩ quan chưng hửng. Anh ta vội vàng trả lời :
- Dĩ nhiên là tôi không quên công việc của tôi rồi. Nhưng tôi có thể trả lời bà ngay giờ được rồi. Công việc kiểm tra của tôi đã xong. 
Thấy nàng ngơ ngác không hiểu, viên sĩ quan giải thích cho nàng nghe :
- Chắc chắn là đám Việt Cộng đã không đột nhập vào trong nhà của bà. Tôi có thể giải thích vắn tắt cho bà nghe nhé. Nhìn qua đồ đạc trong phòng khách này có thể cho ta biết điều đó. Những tấm bằng khen “Tổng Thống Tri Ân “, Vị Quốc Vong Thân” của chồng bà, cố thiếu tá N.V.X được truy tặng vẫn được treo trang trọng như trước. Nghĩa là nó vẫn ở đó từ khi được treo lên. Chứng tỏ rằng Việt Cộng đã chưa bước chân vào phòng khách này. Nếu chúng đã vào rồi thì những bằng khen tặng đó sẽ không được nằm yên như vậy đâu ? Họ sẽ giẫm nát chúng và quăng xuống dướt đất rồi kia. Xin lỗi ngay cả những bức hình rất đẹp này của bà sẽ chịu chung số phận như vậy...
Anh ta ngắm nhìn thật lâu những bức hình treo trên tường. Nhất là những tấm hình phóng lớn chụp nàng đang ở trong các tư thế khác nhau. Lúc thì trong bộ đồ võ Judo, lúc thì trong bộ đồ may ô quyền anh và cả trong bộ đồ rằn ri của biệt kích dù nữa. Nàng thấy lúng túng khó chịu khi anh ta cứ chăm chú nhìn mãi vào những tấm hình đó. Nàng nói :
- Ông đang làm tôi thấy xấu hổ qúa vì đấy chỉ là những tấm hình mà ông anh trai tôi đã chụp. Cũng chính ông ấy đã đạo diễn những màn dữ dằn đó cho tôi chứ thực ra tôi chẳng biết chút gì về võ thuật hay bắn súng cả. Tôi đang tính vứt hết chúng đi. À mà ông đang nói đến những cái bằng khen của chồng tôi. Và cả những bức hình...hình của tôi nữa...Chúng vẫn nguyên vẹn trên tường nghĩa là sao ? Tôi không hiểu cho lắm...
Anh chàng sĩ quan im lặng nhìn những bằng khen của chồng nàng treo la liệt khắp nhà. Rồi anh ta quay lại nói với nàng :
- Xin lỗi là tôi nhìn những tấm hình hay những bằng khen cao qúi mà Quân Đội đã trao chồng bà với mục đích khác. Những thứ đó đã không suy chuyển trong thời gian qua, khi Việt Cộng đánh chiếm khu vực này. Điều đó chứng tỏ là ngôi nhà này đã không bị Việt Cộng lọt vào....
Xuân kịp nén lại nếu không nàng đã phì cười rồi. Nàng làm bộ không hiểu, lớn tiếng hỏi lại viên sĩ quan và mong viên sĩ quan cũng trả lời như vậy để cho ông khách nguy hiểm đang ngồi lù lù trong phòng ngủ của nàng cũng nghe thấy :
- Nghĩa là ngôi nhà này đã không bị Việt Cộng xâm nhập vào phải không ?
Viên sĩ quan đã không phụ lòng nàng. Anh ta trả lời chắc chắn :
- Đúng như vậy. Việt Cộng đã không xâm nhập vào đây. Ít nhất các tấm huân chương treo trên tường kia cũng là bằng chứng cho điều đó. Nhìn căn phòng này tôi có cảm giác như nó chưa từng lọt vào vùng có giao tranh vậy. Ngôi nhà của bà vẫn còn nguyên vẹn như không một vết trầy sước. Dường như chiến tranh lẫn cả Việt Cộng cũng đều không dám đụng vào trong căn nhà của bà? Tôi thấy những ngôi nhà chung quanh đây, cùng dãy phố với nhà bà đều có ít nhiều dấu vết bị VC đột nhập vào lục lọi phá phách..
Nàng lại làm bộ ngạc nhiên hỏi :
- Việt Cộng cũng thâm nhập vào những ngôi nhà cùng cư xá với tôi ư ? 
- Có đấy thưa bà. Theo sự điều tra của chúng tôi thì đã có một số ngôi nhà quanh đây đã bị Việt Cộng xâm nhập vào lục tung lên trong thời gian chúng tấn công qua đây. 
- Làm sao các ông biết được họ đã vào nhà những ngồi nhà đó ? 
- Rất dễ dàng. Những dãy nhà lụp xụp nằm ở phía bờ sông có lẽ hướng tấn công của họ. Bị chặn lại nên chúng đã dùng các căn nhà như những vị trí phòng thủ. Họ đục thủng tường nhà này thông vào nhà khi để làm chỗ di chuyển. Rồi đem những vật dụng gia đình như tủ giừơng bàn ghế ra che chắn để làm công sự. Còn một số căn nhà ở khu vực cư xá này có lẽ họ chỉ tình cờ đi qua trên đường tấn công hay rút lui mà thôi. Tất cả chủ nhân của những căn nhà mà họ đột nhập đều đã đi tản cư hết. 
- Họ làm gì trong đó hả ông đại úy ? 
- Họ cạy tung các cửa ra vào, viết các khẩu hiệu tuyên truyền, vẽ hình lá cờ xanh đỏ với ngôi sao vàng. Có lẽ họ biết chủ nhân của những căn nhà đó toàn là sĩ quan cấp tá trở lên cả. Tức là những người, mà theo họ là những “kẻ có nhiều nợ máu với nhân dân”. May mà họ đã không tóm được một vị gia chủ nào. Có lẽ vì ngứa mắt khi nhìn thấy những huân, huy chương, bằng khen hay hình ảnh của những quân nhân VNCH đó nên họ giật xuống và đập vỡ tất cả. Tương tự như những bằng khen hay hình ảnh của bà trong nhà này.
Viên sĩ quan vừa cười vừa nói tiếp :
- Và còn một điều nữa nói ra bà không tin đâu. Đó là họ đột nhập vào để tìm kiếm thức ăn… 
- Để kiếm ăn ư ? Nhớ lại cảnh vị khách bất đắc dĩ của nàng đã ăn như một con hổ đói, nàng làm bộ ngạc nhiên tròn mắt hỏi lại. _ Ông nói đùa hay sao chứ tôi không tin VC lại không có lương thực để lính của họ phải đi tìm thức ăn trong những ngôi nhà quanh đây.
Viên sĩ quan phấn khởi khi thấy nàng quan tâm đến câu chuyện. Anh ta nhiệt tình giảng giải cho nàng :
- Chúng tôi đã kiểm tra những căn hộ đã bị đột nhập đó. Tất cả đều nguyên vẹn, ngoại trừ những thứ gì ăn được. Họ lục tung các tủ lạnh, các lu gạo, thậm chí cả những hũ tương cà rau dưa đều bị vét sạch nhẵn. Chắc chắn đây là hoạt động của một đám tàn quân VC. Chính xác hơn là của cái bọn đã chạy thoát khỏi khách sạn Dòng sông Xanh khi chúng tôi triệt hạ được vị trí tử thủ đó. Chúng nó bị đánh tan tác khi rút khỏi khách sạn đó và kẹt lại giữa vòng vây. Giờ này chúng vẫn còn sót lại một số tên và vẫn còn lẩn quất đâu đó phía bờ sông. Nên chúng tôi không ngạc nhiên khi phát hiện ra chúng đang đói khát và lần mò tìm kiếm thức ăn trong những ngôi nhà quanh đây. Nhưng bà yên tâm là chúng sẽ không thể mò đến được nhà của bà hay của bất cứ người dân nào trong khu vực này để kiếm ăn nữa đâu. Chúng tôi đã có một kế hoạch rất chi tiết để tiêu diệt những tên này. Đã có những cái bẫy, giống như mạng nhện đựơc chăng ra khắp mọi xó xỉnh của khu vực này rồi. Chúng tôi đã thành công khi tiêu diệt được ba tên từ khi đặt bẫy và sắp tới là những tên cuối cùng.
Nàng thấy mình đã quan tâm đến câu chuyện của viên sĩ quan. Câu chuyện có liên quan đến vị khách nguy hiểm mà nàng đang chứa chấp trong nhà. Có lẽ anh chàng VC đó đang nép mình vào cửa phòng ngủ để lắng nghe câu chuyện….
- Vậy theo như ông nói thì cái đám VC lẩn trốn ở khu vực này đang bị đói ?
- Đúng vậy. Và không chỉ thiếu lương thực, chúng còn thiếu cả vũ khí đạn dược và không còn liên lạc được với nhau nữa. Mỗi khi chúng lọt vào các ổ phục kích mà bọn tôi đã bố trí sẵn suốt từ đây cho đến bờ sông, thì chúng đã bị bao vây chặt bằng nhiều vòng để đảm bảo không để xổng bất cứ tên nào. Rồi chúng tôi mới dùng loa gọi chúng buông súng. Bọn chúng nổ súng chống trả quyết liệt buộc chúng tôi phải tấn công tiêu diệt. Nhưng bao giờ cũng chỉ có một tên. Ba cuộc đụng độ dữ dộ chỉ để giết ba tên Việt Cộng đói khát.
- Vậy thì những người đó, những tên VC đó còn chiến đấu làm gì nữa ?
- À về điều này thì tôi không thể trả lời bà được. Đây có lẽ là những tên VC thuộc loại chính qui của CS. Chúng là những tên người miền Bắc và rất cuồng tín. Chúng rất thiện chiến và cũng rất lì lợm. Mặc dù cấp trên của tôi đã nhận định thì ngoài việc thiếu thốn đủ thứ, chúng đã mất liên lạc với đơn vị, mất liên lạc với nhau và chỉ ngày một ngày hai thì chúng cũng ra đầu hàng hoặc bị tiêu diệt. Nhưng như bà nghe thấy đêm qua đấy, chúng vẫn còn hoạt động dù chỉ còn một vài tên còn sót lại. Cho đến đêm hôm qua chính những tên đó vẫn gây thương vong cho đơn vị tôi. Do vậy chúng tôi vẫn phải vất vả ở khu vực này cho đến khi tiêu diệt được tên cuối cùng. Chỉ đến khi đó thì đơn vị tôi mới được điều động ra mặt trận khác chứ không ở đây để ngày đêm phải đi lùng sục, tiêu diệt những tên tàn quân Việt Cộng đó. Công việc đó nói thì dễ nhưng thực hiện thì không đơn giản và nhanh chóng chút nào. Nhưng chắc chắn sẽ không còn lâu đâu khi tên cuối cùng trong bọn đó bị tiêu diệt...
Bây giờ thì nàng biết được lý do vì sao anh chàng VC kia lại trở thành vị khách không mời của nàng. Hoàn cảnh hiện tại của anh ta thật đáng thương cũng như mạng sống của anh ta thật mong mang. Và nàng thấy mừng khi đã tạm thời giữ được chân anh ta lại.
Viên đại úy vẫn đang thao thao : 
- Chúng tôi cũng bị thiệt hại khi đối đầu với những tên liều mạng đó. Chúng nó không bao giờ đầu hàng…. Ý tôi đang nói đến những tên tàn quân VC đang bị chúng tôi săn lùng đó. Chúng thà chết chứ không chịu bắt làm tù binh. Thiếu thốn đủ mọi thứ và chẳng còn đường để rút nữa nhưng chúng vẫn không buông súng. Chúng trở nên liều lĩnh và nguy hiểm hơn khi chúng đã cùng đường. Dường như bọn chúng chiến đấu chỉ để gây tổn thất cho quân của tôi chứ không phải để thoát thân nữa. Chúng tôi chẳng bắt được một tên tù binh nào. Và bà có biết không ? Dường như đám lính TQLC thuộc quyền tôi khi đụng trận với bọn tàn quân này đã thỏa thuận ngầm với nhau là không bắt tù binh. Họ sẽ bắn hạ những tên đó, dù chúng có buông vũ khí hay không ? Mặc dù điều đó trái với quân lệnh và trái với cả lệnh của tôi. Với lại cũng thông cảm vì anh em trong đơn vị của tôi đã bị tổn thất nhiều vì bọn này rồi….
Nghe thấy vậy, nàng bỗng kêu lên, giọng thảng thốt : - Oi. Lạy Chúa !. Thật kinh khủng ! Tại sao họ lại có thể hành động như vậy được ? Dù sao thì chúng ta cũng là một quân đội văn minh kia mà ?
- Tôi biết, và tôi cũng phản đối những việc làm thấp kém của đám lính đó. Nhưng tôi không biết phải giải quyết như thế nào vì khi họ mang xác một tên VC về thì họ báo cáo là đã giết được hắn trong một cuộc đấu súng ác liệt. Làm sao mà phân biệt xác một tên VC bị bắn hạ khi đã đầu hàng với xác một tên VC bị giết vì chống cự. Hơn nữa như tôi đã nói với bà thì bọn tàn quân này chỉ muốn chiến đấu cho tới chết và chỉ muốn được chết mà thôi. 
Nàng bắt đầu thấy hãi hùng với những điều viên sĩ quan đã kể. Nàng vốn không ưa thích những chuyện giết chóc tàn bạo như thế. Những câu chuyện tương tự mà trước đây chồng nàng đã kể cũng khiến nàng kinh sợ. Và giờ đây chuyện bắn giết kinh khủng đó lại liên quan đến người khách nàng đang che dấu ở trong nhà.
Nghĩ đến anh chàng VC đang ẩn trốn trong nhà, nàng thấy thật may mắn cho anh ta và cho cả nàng nữa khi nàng đã không hành động ngược lại với những điều nàng đã làm. Nếu không giờ đây anh ta đã phải phơi xác ra ngoài đường kia rồi. Và nàng sẽ phải ăn năn hối hận cho tới chết mất.
- Tôi đã thấy chóng mặt vì những câu chuyện giết chóc của ông rồi đấy ông đại úy ạ. Và tôi sẽ xỉu nếu như ông cứ tiếp tục đấy.
- Ồ, không, không. Tôi sẽ không làm bà sợ với những câu chuyện tương tự như thế nữa. Qủa tình là tôi đã thật thất lễ và tôi xin lỗi bà. Viên sĩ quan lật đật nói. Anh ta tỏ ý ân hận thật sự.
- Ong tử tế qúa và cũng đáng mến nữa. Nàng cười thật tươi khi nói với anh chàng sĩ quan đang đỏ mặt lúng túng…..Thôi bây giờ ta nói chuyện khác đi. Chuyện về ông ấy ?
Anh ta lén nhìn nàng rồi vội ngó ra chỗ khác. Vẻ ngượng ngùng anh ta nói khẽ :
- Chuyện về tôi thì đâu có gì để nói ? Chỉ là một người lính bình thường….
- Thì ông thử tự giới thiệu về mình như một người lính cho tôi nghe. Thử coi tôi như là một người....thượng cấp của ông vậy ?
Viên sĩ quan làm bộ ngồi thẳng người lên rồi nói, giọng dõng dạc :
- Oi, nếu vậy thì tôi rất sẵn lòng. Tôi, đại úy Trần T. K. tốt nghiệp sĩ quan khoá X, trường sĩ quan TQLC Nha Trang. Hiện là tiểu đoàn phó tiểu đoàn TQLC . 28 tuổi và còn …độc thân.
Nàng tròn mắt nhìn anh ta :
- Độc thân ? Một con người thanh lịch và một sĩ quan bảnh bao như ông mà lại độc thân ? À, có lẽ ông là một người qúa kén chọn đây ?
- Không dám. Có lẽ không một qúi cô nào chấp nhận một người lính nay đây mai đó như tôi hoặc vì số phận bắt buộc tôi tình duyên lận đận chăng ? Hoặc đơn giản là tôi vẫn chưa gặp được người ấy . 
Nàng tinh nghịch hỏi khi thấy anh ta bắt đầu đỏ mặt lên :
- Thế “người ấy” của ông phải là người như thế nào đây ? Nói cho tôi biết sơ qua để tôi có thể làm một bà mai mối cho ? 
Viên sĩ quan ngượng ngùng ra mặt. Anh ta cố lảng tránh ánh mắt của nàng rồi nói giọng thật nhỏ : 
- Tôi không mong chờ một nàng công chúa. Tôi chỉ ao ước một ngưòi đàn bà thông minh, có chút học thức và tâm đầu ý hợp với tôi….
- Thế còn nhan sắc, tuổi trẻ, con nhà giàu có... và còn cả đức hạnh của người đó nữa thì sao ? 
- Tôi không đòi hỏi những điều đó, vì tôi biết có muốn cũng không được. Một cô gái trẻ, đẹp, giàu có...lại ngoan hiền đức hạnh như bà nói thì qủa là một của qúi giá. Một của quí giá hiếm hoi trong xã hội này. Nếu có thì cũng đã có những công tử nhà giàu, con ông cháu cha hay những vị đại phú, những ông tướng ông tá rước mất rồi….
- Thế tóm lại là ông mong muốn có một người như thế nào để “nâng khăn sửa túi” cho ông ?
- Bà phải hỏi tôi là tôi mong muốn được “ nâng khăn sửa túi” cho một người như thế nào thì đúng hơn. Mà những gì đã mong ước thì khó bao giờ trở thành hiện thực lắm. Nó rất đẹp nhưng nó sẽ mãi chỉ là ước mong mà thôi. Thật ra mong ước của tôi về “người ấy” cũng đơn giản lắm. Nhưng tôi sẽ không nói cho bà biết ước mong đó của tôi như thế nào đâu, trừ phi....
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên dồn dập khiến viên sĩ quan ngừng bặt. Tiếng đập cửa rất mạnh và liên tục khiến cho nàng cũng thấy giật mình. Nàng vội vàng ra mở cửa. Năm Khương bước ào vào như một cơn lốc. Người gã bơ phờ với cái áo đẫm mồ hôi. Gã ta không chào hỏi nàng mà bước lại thẳng chỗ viên sĩ quan nói bô bô :
- Ong đây rồi, vậy mà tôi đã lên tìm ông ở ban chỉ huy, rồi đạp xe đến mấy cái chốt gác để tìm mà cũng không thấy. May qúa thấy xe của ông đậu bên ngoài. Như vậy cũng tiện vì đỡ mất công. Tôi và ông, chúng ta bắt đầu công việc đi kiểm tra an ninh như đã hẹn chớ ?
Viên sĩ quan cau mày, khó chịu. Có thể anh ta bực mình gã NK vô duyên này đã làm đứt đoạn câu chuyện đang vui vẻ giữa anh ta và bà thiếu tá phu nhân xinh đẹp này. Anh ta nói giọng lạnh lùng :
- Ong đã xông vào nhà của bà đây mà không chào hỏi ai cả ?
Năm Khương nghệt mặt ra nhìn nàng và viên sĩ quan. Chợt như hiểu ra gã lùng bùng xin lỗi nàng với giọng nói gượng gạo.
- Và ông cũng đập cửa như kiểu những tay cảnh sát đi khám nhà , hay là một kẻ đi đòi nợ...
Năm Khương im lặng. Có lẽ gã đang nghiến răng lại chịu trận. Quai hàm gã bạnh ra và những mụn cá trên mặt gã nổi đỏ lên. Gã lại lên tiếng xin lỗi nàng một lần nữa, gượng gạo như trước.
Viên sĩ quan hỏi, vẫn cái giọng lạnh lùng như trước :
- Còn bây giờ thì ông có thể nói được rồi đấy ? Ong muốn kiếm tôi làm gì ? 
Năm Khương không còn hăng hái như lúc ban đầu nữa. . Gã lầm bầm nói:
- Thì cũng là chuyện kiểm tra an ninh mà tôi vừa nói. Tôi và ông sẽ đi kiểm tra một số gia đình vừa đi tản cư về. Vẫn như thường lệ, ông là đại diện cho quân sự, còn tôi đại diện cho dân sự khu vực này. Tôi đã có danh sách đây. Và tiện thể thì ta bắt đầu từ nhà bà thiếu tá phu nhân đây. Trước hết chúng ta sẽ kiểm tra các giấy tờ rồi sau đó thì kiểm tra căn nhà cho đúng các thủ tục an ninh thời chiến.
Nàng giật mình khi nghe gã Năm Khương nói như vậy. Té ra đây là một cuộc khám nhà. Vậy mà nàng lại tưởng chỉ là một cuộc kiểm tra giấy tờ bình thường thôi. Và viên sĩ quan đã không muốn việc khám nhà này khi anh ta đến đây sớm hơn chỉ với một mình. Vậy mà nàng đã không nghĩ ra. Đúng là chuyện kiểm tra an ninh sẽ phải khám xét nhà vì đang thời buổi chiến tranh. Nếu như trước đây, nhà nàng không có người khách lạ thì nàng đã không quan trọng cái việc khám nhà này. Khi đó nàng có thể cằn nhằn vị bị quấy rầy, rồi cũng cho bên An Ninh khám xét thoải mái. Chỉ có điều là bây giờ thì không thể được. Nếu vị khách nguy hiểm của nàng đang ở trên trần nhà thì nàng không lo, nhưng giờ thì anh ta lại đang ở ngay trong phòng ngủ của nàng. Nàng không thể để họ kiểm tra nhà của nàng lúc này được. Lạy Chúa. Không thể được vì vị khách của nàng đang ở trong phòng ngủ kia, chỉ cách phòng khách này một cánh cửa mỏng manh....Không cần kiểm tra khắp nơi trong nhà mà chỉ cần mở cái cánh cửa ngăn sang phòng ngủ kia của nàng là thấy ngay người khách của nàng. Một tên tàn quân Việt Cộng. 
Viên sĩ quan nhìn NK chòng chọc. Anh ta không giấu vẻ khinh bỉ đối với nhân vật này. Có lẽ anh ta đang tìm một cái cớ hợp lý nào đó để nắm lấy cổ gã trưởng ban an ninh này....Cũng có thể anh ta sẽ thuận theo lời của NK để đi kiểm tra căn nhà của nàng....
Nàng biết rõ NK với cái trò luôn lấy cớ kiểm tra của hắn. Những lúc chồng nàng đi hành quân vắng nhà, thậm chí lúc chiến sự ở đâu đó xa lắc xa lơ mà thỉnh thoảng hắn đang đêm còn đập cửa nhà nàng. Để mấy chú dân vệ đứng bên ngoài, còn hắn xăng xái bước vào phòng ngủ của nàng chỉ để ngửi ngửi hít hít như một con chó đực tìm chó cái... Hoặc giả bộ như tình cờ, hắn sẽ cầm lấy những đồ lót phụ nữ của nàng. Hoặc khi nàng nổi cáu lên thì hắn cũng nói được vài câu tống tình rẻ tiền. Nhưng lúc đó nàng không chấp nhất gì một kẻ như NK. Với lại lúc đó nàng đâu có gì phải che dấu đâu ? 
Nhưng dù bây giờ Trời có sập xuống thì nàng cũng dứt khoát không cho họ khám nhà. Đầu óc quay cuồng nhưng nàng đã quyết định không thể để cho điều đó xảy ra. Một ý nghĩ lóe lên đầu của nàng khi nàng lên tiếng nói với NK :
- Nhưng ông NK ơi, ông không phải mất công nữa đâu vì chính ông sĩ quan này đã kiểm tra căn nhà của tôi rồi.
Viên sĩ quan đưa mắt nhìn nàng ngạc nhiên, còn gã NK thì nhìn nàng chòng chọc. Im lặng chịu đựng những cái nhìn của bọn họ, nàng tiến lại gần với viên sĩ quan hơn, và bằng giọng nói dễ thương nhất nàng nói với anh ta :
- Có phải ông đã kiểm tra nhà của tôi trước đây ít phút không ? Và chính ông cũng đã xác nhận rằng Việt Cộng đã không hề đặt chân vào ngôi nhà này phải không ?
Sau giây lát ngỡ ngàng, viên sĩ quan tỉnh hẳn người vì thái độ thân mật bất ngờ của nàng. Anh ta mỉm cười quay sang nhìn nàng, khi đó đang đứng gần đến mức chạm cả vào người anh ta rồi ung dung lên tiếng :
- Đúng vậy. Chính tôi đã kiểm tra ngôi nhà này một cách cẩn thận rồi và tôi đảm bảo với ông rằng nó rất an tòan.
- Nhưng không...không có mặt của tôi, người đại diện an ninh dân sự của khu vực này. Năm Khương tức tối lên tiếng. Có lẽ hắn đã cố kềm chế từ lúc đầu đến giờ và lúc này hắn có vẻ như hết chịu đựng nổi viên sĩ quan. Dù sao hắn cũng không muốn bị bẽ mặt trứơc mặt một người như bà thiếu tá phu nhân đây. 
Gã gập mạnh cuốn sổ rồi tiếp, giọng lớn hẳn lên : 
- Như vậy là không được vì không đúng với nguyên tắc của ủy ban liên kiểm an ninh khu vực này mà chính ông là người đứng đầu... Theo đúng thủ tục thì phải có cả người của Quân Đội là ông và người của An Ninh Dân Sự là tôi cùng đi và cùng đồng ký giấy xác nhận thì mới đúng thủ tục. Do vậy tôi và ông phải đi kiểm tra lại nhà trên, nhà dưới, gara để xe, các phòng các kho hay chỗ để đồ cũ....cho đúng thủ tục chớ. Phiền ông một chút....
- Tôi nói là khỏi cần vì tôi đã kiểm tra nhà này rồi ? Viên sĩ quan lạnh lùng nói.
- Nhưng không đúng thủ...thủ tục. Và tôi sẽ không ký tên vào biên bản. NK gầm gừ lên tiếng.
Nàng thấy đã đến lúc không thể kéo dài hơn nữa tình trạng này. Có thể viên sĩ quan sẽ thuận theo cái gã trưởng ban an ninh này. Đã đến nước không thể lùi được nữa rồi. Nàng thân mật nắm lấy cánh tay viên sĩ quan và bằng nụ cười tươi như hoa, nàng nói với anh ta bằng giọng nũng nịu nhất :
- Ông NK đây không tin là ông đã kiểm tra kỹ càng nhà tôi tới mức nào rồi đâu. Chắc ông ta nghi ngờ ông và tôi đang giấu diếm cái gì đó. Có lẽ ông ta nghĩ chúng ta giấu một tên Việt Cộng chăng ?
Viên sĩ quan nhún vai một cách điệu đàng rồi mỉm cười với nàng. Lúc này nàng đã ở sát bên anh ta với vòng tay khóac hờ hững qua vai của viên sĩ quan. Làm như vô tình, nàng âu yếm phủi phủi chút bụi tưởng tượng trên bộ đồ trận rằn ri hình sóng biển của anh ta. 
NK gườm gườm đứng nhìn cả nàng và viên sĩ quan đang đứng bên nhau trong cơn tức giận. Hắn ta run run mở cuốn sổ ra và lên tiếng :
- Cứ cho là ông đã kiểm tra rồi đi nhưng theo đúng thủ tục thì chúng ta vẫn cứ phải kiểm tra lại ngôi nhà này lần nữa. Vậy xin phiền ông và bà....
Viên sĩ quan lên tiếng ngắt lời NK, giọng nói lạnh lùng :
- Tôi đã nói là tôi đã kiểm tra căn nhà này một cách cẩn thận theo đúng nhiệm vụ của mình và bà thiếu tá đây cũng đã xác nhận điều đó phải không ?
Anh ta nhìn nàng như dò hỏi và nàng đã gật đầu một cách không ngượng ngùng. Anh ta tiếp tục hỏi bằng cái giọng như cũ :
- Vậy mà ông NK đây vẫn không tin và đòi kiểm tra lại nhà này, dù điều đó khiến cho cả tôi và bà đây đều cảm thấy khó chịu....
Anh ta không hỏi nàng nhưng nàng cũng tỏ thái độ đồng ý bằng một cái gật đầu vênh váo.
NK ngờ ngợ nhìn cả viên sĩ quan và nàng khi hắn trả lời :
- Không phải tôi không tin nhưng việc kiểm tra thì vẫn phải làm cho đúng thủ...thủ tục mà chính ông là người phải làm gương. Thôi. Bây giờ thì ta bắt đầu công việc kiểm tra chứ ? Còn đến hai nhà phải kiểm tra chiều nay nữa...
Viên sĩ quan gật đầu ra vẻ hài lòng lắm khiến nàng cũng thấy chột dạ. Nàng không hiểu anh ta định làm gì tiếp đây ? Không lẽ anh ta sẽ đồng ý cùng NK kiểm tra nhà nàng. Viên sĩ quan bỗng bất ngờ lên tiếng hỏi NK :
- Bao giờ thì vợ và các con ông đi tản cư về ?
NK sững lại trước câu hỏi như lạc đề đó. Đôi mắt láo liên nhìn viên sĩ quan dò xét rồi hắn trả lời, giọng lấp lửng :
- Cũng sắp sửa thôi nhưng cũng chưa biết chắc...tình hình lúc này thì cũng chưa biết thế nào...Nhưng ông hỏi việc ấy để làm gì ?
Viên sĩ quan trả lời ngay :
- À, thì tôi hỏi cho biết để kiểm tra ấy mà. Cũng để cho đúng thủ tục thôi.
NK cười lạt. Gã tưởng cái gì ghê gớm hơn thế kia. Có lẽ gã đã thở phào ra khi nói giọng vui vẻ :
- Tưởng chuyện gì chớ chuyện đó thì mời ông đại úy cứ lại kiểm tra thoải mái. Tôi đâu có làm gì sai trái để lo sợ. Khi bà xã tôi đi tản cư về, mời ông cứ đến. Và tiện thì mời ông cùng mấy ông sĩ quan nhậu với tôi một bữa cho thật say...
Viên sĩ quan vẫn ngồi ở ghế khi anh ta nói, giọng đủnh đỉnh :
- Cám ơn ông trước vì đã có lời mời. Nhưng chúng tôi không uống rượu với ông được vì chúng tôi đang làm nhiệm vụ. Khi kiểm tra nhà ông chúng tôi sẽ kiểm tra thật kỹ lưỡng...
- Ôi dào, Nhà tôi bé tẹo, lại bị Việt Cộng đốt cháy mất cái cửa hiệu mặt tiền rồi. NK xua tay nói. Lúc đó thì mời các ông cứ thoải mái kiểm tra...
Viên sĩ quan ung dung nói :
- Chính vì Việt Cộng đã ở trong nhà của ông rồi nên chúng tôi sẽ phải kiểm tra từng mét vuông đất một. Phải đục nhiều cái lỗ ở trên tường cũng như phải cạy từng viên gạch lát nền nhà ông lên để xem chúng có dấu tài liệu hay súng đạn gì không ? 
Lúc này NK mới như chợt hiểu ra. Gã lên tiếng tức tối :
- Ông không có quyền. Việt Cộng đã phá nhà tôi chưa đủ hay sao mà các ông lại còn muốn làm như thế nữa.
Viên sĩ quan nói, vẫn cái giọng đủng đỉnh như giỡn chơi đó :
- Tôi có quyền đó chứ. Tôi có thể sẽ cho gọi đội rà phá bom mìn đến để kiểm tra xem còn có trái đạn nào chưa nổ không ? Xem Việt Cộng có gài bom mìn trong nhà của ông không ? Như vậy để đảm bảo cho gia đình ông được an toàn, tôi sẽ yêu cầu gia đình ông rời khỏi nhà trong một thời gian. Lâu mau thì chưa thể biết được vì phải đợi đến khi anh em có tìm ra trái bom mìn gì đó hay không chứ. Để cho đúng thủ tục ấy mà.
Nàng muốn bật cười trước vẻ mặt của NK lúc đó, nhưng nàng cố nén được. Nàng có thể đoán viên sĩ quan cũng muốn bật cười như nàng, tuy mặt anh ta vẫn tỉnh như không. Còn NK thì mặt lúc đỏ gay, lúc tái nhợt. Những cái mụn trên mặt hắn cũng lần lượt đỏ tái liên tục. Mồ hôi của hắn vã nhễ nhại trên mặt. Có thể hắn uất ức đến mức mồ hôi hắn tuôn chảy dòng dòng trên mặt. Có thể hắn sợ nên toát mồ hôi. Cũng có thể là cả hai khiến mồ hôi hắn chảy như tắm xuống mặt, xuống áo...Hắn liên tục ngọ ngoạy không đứng yên một chỗ được....
Viên sĩ quan đứng lên với một cử chỉ dứt khoát. Anh ta nói :
- Nói tóm lại là có thể tôi sẽ không ký giấy cho gia đình ông hồi cư về trong tình trạng an ninh chưa được đảm bảo như thế vậy. Ong hãy tin chắc là tôi sẽ làm như thế. Để đảm bảo an ninh cho gia đình ông và cũng để cho đúng thủ tục thôi. Còn bây giờ thì ta sẽ bắt đầu cùng đi kiểm tra nhà bà thiếu tá phu nhân ?
NK vội vàng xua tay rồi lắc đầu quầy quậy :
- Thôi khỏi, khỏi. Ông đã kiểm tra rồi thì thôi. Bây giờ ông xác nhận vài câu hỏi trong này và ký tên là được rồi. Cho đúng...đúng thủ...tục....
NK lập cập mở cuốn sổ và lấy cây viết ban nãy ra. Hắn ta đã không còn cái vẻ đắc ý như trước nữa. Hắn hỏi viên sĩ quan, giọng run run :
- Thế ông đã kiểm tra người trong nhà này chưa. Có ai lạ ngoài bà đây không ?
- Không. Viên sĩ quan trả lời chắc nịch.
Năm Khương đánh dấu vào cuốn sổ rồi đọc tiếp :
- Thế ông đã kiểm tra toàn bộ khu vực nhà bà đây gồm các phòng trên dưới, ga ra xe, các phòng để đồ đạc và các nơi phụ cận chưa? 
- Rồi. 
- Thế đã kiểm tra các giấy tờ theo qui định như thẻ kiểm tra, giấy vắng mặt..v..v..chưa ?
- Rồi. 
- Thế là xong ? 
NK nói và hắn có vẻ mừng rỡ khi mọi việc đã chấm dứt. Hắn đưa cuốn sổ cho viên sĩ quan và nói : 
- Bây giờ ông ký vào đây. Bà thiếu tá ký vào đây, còn tôi ký vào đây là xong Công việc ở đây đã xong xuôi rồi tôi và ông sĩ quan còn phải đi các nhà tiếp theo nữa.
Viên sĩ quan nháy mắt với nàng trước khi cúi xuống ký vào sổ. Nàng cũng tiến tới ký như một cái máy. Bây giờ khi mọi việc đã trôi qua tốt đẹp thì nàng mới thấy sợ. Nàng đứng ngơ ngác nhìn sự việc diễn ra mà không nói một lời nào. Dường như chuyện kiểm tra vừa rồi hồn vía nàng đã bay lên mây gió. Nàng chưa hề nghĩ sẽ bị kiểm tra như thế này bao giờ. Và nàng cũng chẳng hề chuẩn bị để đối phó với điều bất ngờ chết người này. Trong khi vị khách của nàng ở ngay trong phòng kia, chỉ sau một cánh cửa mỏng manh. Chẳng cần phải kiểm tra khắp nơi trong nhà nàng như Nk yêu cầu lúc ban đầu, mà chỉ cần đẩy cái cửa phòng ngủ của nàng ra là mọi sự sẽ đổ bể hết. Họ sẽ phát hiện ra anh ta và....Ôi nàng không dám nghĩ đến cái điều khủng khiếp ấy, mặc dù nó luôn lởn vởn trong đầu nàng kể từ khi trong nhà nàng có vị khách bí mật nọ. May mà viên sĩ quan đã đã tình cờ giúp nàng. May mà nàng đã quyết định chơi trò ỡm ờ khi ngả hẳn về viên sĩ quan, cho dù điều này khiến nàng thấy còn xấu hổ khi nghĩ lại. Nhưng những điều may mắn vô tình đó cứu được nàng và Cám ơn Chúa, cứu được vị khách của nàng nữa. 
Chỉ đến khi viên sĩ quan kia lên tiếng chào nàng để ra về cùng với NK, nàng mới như sực tỉnh. Nàng chỉ thốt được câu nói cám ơn với viên sĩ quan kia. Anh ta không trả lời, chạm tay lên nón kêpi trước khi bước ra khỏi cửa.
Chờ một vài giây sau khi đưa viên sĩ quan và NK ra về, nàng đóng chặt cửa và thở hắt ra hú vía. Nàng khụy chân xuống như kiệt tất cả sức lực. Cố gắng đứng dậy để lê bước về phía phòng ngủ, nàng đưa tay gõ cửa để báo hiệu cho vị khách ở trong biết mọi việc đã an toàn. Nhưng cánh cửa đã khẽ mở ra ngay khi nàng đụng tay vào. 
“Lạy Chúa ! Anh ta đã không chốt chặt cánh cửa phòng ngủ như mình đã dặn”. Nàng điếng người khi nghĩ đến cái cánh cửa đã chẳng cài then bên trong suốt thời gian viên sĩ quan và gã NK đã ở đây. Chỉ một cái đẩy tay thì bọn họ sẽ phát hiện ra vị khách nguy hiểm của nàng ngay.
Nàng mở cửa và sựng người lại khi nhìn thấy vị khách của mình. Không phải anh ta đã ẩn nấp ở đâu đó trong phòng mà vẫn còn ở nguyên vị trí cũ, nơi nàng đã vội vàng đẩy anh ta vào khi viên đại úy gõ cửa. Điều nàng ngạc nhiên đến sững sờ là vẻ mặt thản nhiên cùng với thái độ ung dung của anh ta. Trái ngược với sự tưởng tượng của nàng, anh chàng VC kia không có vẻ mặt sợ hãi hay vui mừng khi cơn nguy hiểm đã qua đi. Dường như anh ta vẫn ngồi ở đó, không rời khỏi cái ghế tròn nhỏ của bàn trang điểm vậy từ khi có cuộc kiểm tra đáng sợ đó xảy ra. Dường như anh không quan tâm đến điều khủng khiếp mà nàng vừa thoát được ở phòng khách với những người khách đáng sợ của nàng. Anh ta chẳng quan tâm đến chuyện suýt nữa thì ngôi nhà này đã bị khám xét lung tung. Trông anh ta thản nhiên như chẳng có liên quan gì đến câu chuyện vừa xảy ra vậy. Bằng chứng là anh ta đang ngồi đó với dáng vẻ thong dong, trên tay vẫn là tờ báo đang đọc dở dang. Như thể suốt từ lúc nãy đến giờ anh ta vẫn đang mải mê đọc nó vậy. 
Thái độ thản nhiên của anh ta đã khiến cho nàng thấy bực bội. Một thoáng thất vọng hiện lên trong đầu nàng khi nàng to tiếng hỏi :
- Anh có nghe chuyện viên đại úy và gã NK vừa rồi không ?
- Tôi có nghe. Anh ta điềm nhiên trả lời. 
- Thế anh có biết là suýt nữa những ngườiđó kiểm tra căn nhà này không ?
- Tôi có biết ? 
Nàng thấy càng tức tối trước cái vẻ thản nhiên như không của anh ta, nàng lớn tiếng hỏi, giọng run lên vì phẫn nộ :
- Thế anh có biết tôi suýt nữa rớt tim ra ngoài khi họ nói sẽ kiểm tra nhà này không ? Trong khi anh thản nhiên ngồi đọc báo ở đây thì chỉ một chút xíu nữa thôi là họ đã kiểm tra cả căn nhà, và cả căn phòng ngủ này nữa. Lúc đó thì họ sẽ phát hiện ra anh ngay khi họ mở cánh cửa phòng này. Bọn lính sẽ bu nghẹt đây ngay và anh sẽ bị chúng bắn chết. Chúng nó giết những người như anh chứ không bắt làm tù binh đâu ? Anh có nghe viên sĩ quan nói như vậy không ? Và chỉ vì một sự may mắn ngẫu nhiên thôi mà anh đã thoát khỏi cái chết chắc. Oi Lạy Chúa tôi. Trong khi đó thì anh ngồi đây để ung dung đọc báo, và đến tận lúc này anh vẫn làm cái bộ mặt dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, thì ba hồn bảy vía của tôi bay đi đâu mất vì lo sợ... 
Càng lúc nàng càng nói lớn tiếng lên. Còn anh ta thì điềm nhiên ngồi nghe với thái độ chẳng thay đổi. Đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn nàng. 
Anh chờ nàng nói cho hết rồi mới từ tốn lên tiếng rồi lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi nàng :
- Tôi hiểu hết nỗi lo sợ của cô trong khi những tên kia muốn khám xét nhà. Và tôi cũng cầu Trời để cho điều đó đừng xảy ra. Nhưng không phải tôi lo sợ cho tôi như cô nghĩ đâu, mà tôi lo sợ cho cô kia. Nếu việc này không ảnh hưởng đến cô thì tôi còn mong muốn chúng nó cứ việc khám xét căn nhà. Nếu việc khám nhà này chẳng ảnh hưởng tới cô, hoặc cô không liên can gì đến việc này thì chẳng cần chúng mở cửa vào đây mà chính tôi sẽ bước ra ngòai đó. Tôi sẽ bước ra ngoài đó với khẩu súng trong tay để tiếp đón hai vị khách của cô. Nhưng tiếc rằng đó chỉ là mong ước hão huyền của tôi mà thôi. Tôi biết là không nhiều thì ít tôi đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô rồi. Và sẽ là tai hoạ cho cô nếu chúng phát hiện ra tôi....
Mắt vẫn không rời khỏi nàng, anh kéo ghế lại gần giường nơi nàng đang ngồi nghẹn ngào trong cơn tức giận. Anh mỉm cười, nụ cười thật lạ lùng rồi nói với nàng cũng bằng giọng nói lạ lùng như vậy :
- Tôi có nghe thấy tất cả và biết hết tất cả. Vì từ phòng này đến phòng đó gần sát bên thì điều gì diễn ra ngoài phòng khách, ở trong này tôi đều nghe và đều cảm nhận được hết. Nhưng cô bảo tôi phải làm gì bây giờ đây ? Cám ơn tên sĩ quan ngu ngốc kia chăng ? Không bao giờ. Cho dù hắn có cứu đến mười cái mạng tôi thì hắn vẫn là kẻ thù không đợt trời chung của tôi. Hắn đã mang nợ rất nhiều máu của đồng đội tôi rồi, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn cả. Tôi đã thề là phải giết chết hắn để báo thù cho các đồng đội. Sớm muộn gì tôi cũng làm điều đó, dù tôi có chết thì tôi cũng phải mang hắn theo. 
Anh ngưng lại nhìn nàng rồi tiếp tục, giọng u ám :
- Còn phần cô thì tôi phải làm gì đây ? Tôi phải cám ơn cô vì cái màn kịch õng ẹo mà cô đã đóng kịch với tên sĩ quan bảnh bao kia ư ? Không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm thấy được cô hẳn phải nhẩy cả vào lòng hắn để có được sự giúp đỡ vô tình của cái thằng ngốc đó. Lúc đó tôi đã phải cắn răng lại để chịu đựng cảnh một người như cô, vì muốn cứu tôi mà sẵn sàng làm tất cả. Nếu tên sĩ quan đó mà muốn gì đó hơn ở nơi cô, có lẽ hắn sẽ dễ dàng đạt được mục đích. Và nguyên nhân của sự hy sinh đó của cô chính là tôi đây. Chỉ vì cô muốn cứu tôi. Hừm, nếu cô nghĩ là tôi cần có lời cám ơn vì việc đó thì cô đã lầm. Những trò đóng kịch đó đã vô ích. Lúc đó tôi ngồi đây và chỉ muốn kết liễu đời mình ngay tức khắc. Để không phải chịu đựng cái cảm giác nhục nhã xấu hổ đó. Cho cả tôi và cô. Nên tôi không thể cảm ơn cô về việc đó đâu. Vậy cô muốn tôi làm gì ? Đóng chặt cửa lại như cô dặn dò hay chui xuống dưới gậm giường trốn những kẻ đó như một tên tình nhân trốn ông chồng ? Thưa cô. Không bao giờ. Không bao giờ tôi làm chuyện đó, dẫu có chết.  
(Hết Chương 8)

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: