"Ngày Gia Đình Việt Nam" thoạt nghĩ đến cũng thấy chẳng quan trọng chi lắm trong đời sống bộn bề này, hay ít nhất ngày đó không làm ta chộn rộn vui mừng như ngày Tết Ta, ngày Quốc Khánh chẳng hạn. Nhưng khi con người đã sống, đã trải nghiệm trong cuộc đời dài lâu, buồn vui sướng khổ của một kiếp nhân gian, bất ngờ có giây phút nào đó ta như Ngộ ra được những điều, những chân lý hiển nhiên như đã có mà ta không nhìn thấy...
Và cái mà ta thường để cho hoài niệm trở về nhiều nhất, đau đáu trong lòng nhiều nhất không phải là ta làm vương làm tướng gì, cũng không phải là Quê Hương Tổ Quốc cao siêu gì, mà thật lạ là ta nhớ về gia đình của ta...Gia đình ấy có thể còn, hay không còn nữa nhưng nỗi nhớ không vì thế mà bớt quặn đau trong lòng ta, cũng như niềm vui không vì thế mà khiến cho trái tim ta không chơi vơi vì hạnh phúc...
Và cũng thật lạ lắm khi ta trở về với những ngày xưa đẹp tuyệt vời mà không chói lói đó thì những gì cao sang, oanh liệt như biến đi đâu hết. Những trang anh hùng, gái thuyền quyên đi chỗ khác chơi như những kẻ trốn nợ, chỉ còn lại hai nhân vật chính, chẳng cần đẹp xấu, sang hèn, chẳng cần khách sáo, thậm chí, xin lỗi, chẳng cần y phục che đậy gì, hai người chúng ta đến với nhau như nắng với gió, như cách chim với bầu trời, như ong bướm say sưa với hoa thơm mật ngọt. Và xin lỗi một lần nữa là chẳng nhớ về nơi cao sang, lộng lẫy mà chỉ nhớ nhiều về cái giường cũ kỹ thuở đói ăn, cái giường nát với bốn cái chân luôn run rẩy khi chất chứa trên đó là cặp vợ chồng tuy thiếu bữa nhưng lại thừa năng lượng cho nhau. Cặp vợ chồng trẻ, chưa có con cái đã như một cặp mèo hoang khát tình dày vò nhau trên ổ rơm với tiếng gào sông, thét núi mà giờ đây mấy mươi năm đã trôi qua mà cả anh cả ả đều tủm tỉm nhớ lại, với cặp má chỉ ửng hồng.
Từ cái giường long sòng sọc đó, hai nhân vật của chúng ta, Anh và Ả đã mở đầu cho một thiên tình ca đẹp nhất thế giới, Độc Nhất Vô Nhị, từ thuở Hồng Hoang cho đến ngày Tận Thế cũng không bao giờ có một cặp Hoàn Hảo đến như thế...
Chưa hết, cái cặp Độc Nhất ấy lại có thêm những kẻ nhí, được ông Trời khuyến mãi vì thấy họ hạnh phúc quá, nên cứ được sanh ra là chui vào nằm cản địa giữa anh và ả, đêm hôm lại còn khóc ré lên và đái khai inh cả người bố mẹ. Nhưng lại làm cho anh chị hạnh phúc hơn, mắt nhìn nhau long lanh hơn và nụ cười cũng đểu đểu hơn. Tiếng ru ầu ơ cũng gấp gáp hơn để cho đám nhí mau thăng hơn...
Nhắc lại những chuyện cũ đó ngắn thôi vì bài viết có hạn, MTA mong lắm ai cũng có những thời tươi đẹp đó, những giây phút mà hồn xuất khỏi xác đó để được trở về, được chìm sâu vào những ký ức đẹp đẽ đó và để hiểu rằng những ngày đẹp đẽ đó sẽ không trở lại, hoặc trở lại với hình thức khác. Cái Anh hay Ả tồ tồ ngộc nghệch ngày xưa cứ thấy nhau là vật nhau ngã ngửa ra giường, giờ không còn như xưa mà đã đầm đầm cái chất của thời gian lắng đọng. Họ nghiêm trang hơn, chậm chạp hơn nhưng vẫn là anh ả xưa đấy, vẫn cái tình yêu xưa ấy, giờ vẫn còn và đậm đà hơn. Nhưng thân hình nàng không gọn như xưa là nàng đã hy sinh cho anh, cho con và cho cả tình yêu của anh lấp đầy. Những nếp nhăn trên mặt anh là do những cái hôn yêu thương của nàng cày xới. Và thật ngớ ngẩn khi đem những cái đáng để tự hào đó ra làm vật cản vô lý cho tình yêu của họ. Dáng vẻ chị không thanh mảnh mà xồ xề đi, cùng khuôn mặt chất chứa hào ngang dọc của anh chính là chiến công bất hủ mà anh chị đã có được sau ngần ấy năm chính chiến. Nó như những ngôi sao tưởng thưởng được Thượng Đế gắn lên hai con người xứng đáng.
Và thật là hạnh phúc cho những ai biết đem ra chiến công cũ ra để khoe cho thiên hạ thấy, để những dấu ấn hạnh phúc không thể xóa mờ của thời gian, cũng như là để kỷ niệm sống dậy những năm tháng hạnh phúc. Thật là Đẹp, là Tình, và nháy, nháy khi trong những ngày vui này, các cặp yêu nhau dù bao nhiêu năm cũng chẳng có xi nhê gì khi cùng dìu nhau vào mộng đẹp. kỷ niệm thời say đắm xưa và hưởng trọn cái tình yêu đậm ngọt, tình yêu đã được thử thách bằng nhiều năm tháng bên nhau trong tiếng nhạc tình ca êm ả như đưa cả hai về lại ngày xưa yêu dấu...
Anh đưa tay bật máy và bản nhạc "Hãy yêu nhau như chưa yêu lần nào" của Lê Hựu Hà vang lên gọi mời. Chị không đợi người đàn ông của đời mình cúi mời mà nhảy ngay vào lòng chàng khi tiết tấu cao vút đầu tiên của bản nhạc vang lên. Lúc này các em nhí của anh chị, rồi em nhí của em nhí nữa đã đến để cùng cha mẹ ông bà đi chơi đã kéo đến. Nhưng chúng không dám bước vào Ngôi Đền Thờ của Tình Yêu Vĩnh Cửu mà đứng xa xa bên ngoài để chiêm ngưỡng cha mẹ, ông bà đang lả lướt về quá khứ. Bọn con cháu biết lúc này mà bước vào, làm chia uyên rẽ thuý cha mẹ chúng thì quả là tới số.
Mấy năm trước, chúng cũng ùa vào chúc tết ộng bà một cách lãng nhách khi cơn mơ về ngày xưa đang phấp phới bay. Lúc đó, trong điệu nhảy tình tứ anh đã gằn giọng nói với đám con phá đám mà không muốn chị nghe thấy : "Các con mà phá đám giây phút này của ba mẹ thì ba sẽ đập cho một trận mà má con cũng không nhận ra". Chị nghe thấy câu nói đó của anh, và chị dừng bước lả lướt, chạy vào nhà lấy hai chai la de rồi vửa xông ra vừa hò hét :"Không đánh chúng mà giết chết chúng, giết chết cả bọn phá đám đê...."
Rồi hai anh chị như hai kẻ điên xổng chuồng, tay cầm chai bia và miệng hô giết, giết rồi đuổi đám con cũng vừa chạy vòng vòng trong nhà vừa hô giết giết. Rồi tất cả mệt quá ngã lăn ra, chị đè lên anh mắt họ đỏ bừng bừng nhìn mãi vào nhau khiến đám con cháu len lén ra hiệu cho nhau rút lui thật lẹ. Đó là những giây phút mà bọn nhí lớn và nhí bé đều nói là họ thấy ông bà hạnh phúc nhất trong đời. Và họ quyết biến những ngày Lễ Gia Đình Việt Nam này thành một ngày Lễ chung tôn vinh tình yêu, lòng thủy chung, tình cha mẹ con cái ông bà chan hòa trong một bầu trời tình thương bao la....
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét