15/7/14

Phương Xa - Thơ Vũ Hoàng Chương

GIỚI THIỆU NHỮNG BÀI THƠ VIỆT NAM HAY NHẤT

"Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ" 
Câu thơ nổi tiếng trên nằm trong bài thơ Phương Xa, mà có lẽ còn có ít người biết đến của thi sĩ Vũ Hoàng Chương...Bài thơ được viết theo thể thơ 8 chữ. Và cũnglại là một bài thơ kinh điển cuả thể thơ này với những câu thơ dung dị, đậm đà thống thiết làm sao với vần điệu cứ đưa cao cao (TRẮC TRẮC) lên mãi...Một bài thơ tuyệt hay với những câu thơ lúc mạnh mẽ lúc khoan thai, lúc đau đớn lúc ngạo nghễ....cứ chơi vơi ngân nga giữa một biển rộng trời cao mênh mông...tiếng than oán đắng cay tủi nhục bỗng trở thành sức mạnh vô hình khiến tất cả cùng bay lên trong một vũ điệu điển hình của sức mạnh Con Người và Thiên Nhiên...
Bài thơ không có những câu thơ trau truốt hay mỹ từ rắc rối mà giản dị, giản dị đến vô cùng mà xoáy động đến tận cùng tâm can của người đọc, với hình ảnh ngập tràn và cảm xúc thăng hoa thanh thoát...Đặc biệt là những câu kết của ba khổ thơ cuối với những câu thơ cảm thán kết lại cho một lối về bình yên của những câu thơ đấy khổ đau sóng gió trước đó :
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh - Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ và cuối cùng thì thật đẹp, thật bình an...Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.....
Có một điều lạ lùng là thi sĩ lắm tài lắm tật của chúng ta, Vũ Hoàng Chương đã viết ra bài thơ này từ rất lâu trước khi có phong trào vượt biển (oversea) ra nước ngoài của những thập niên 70 - 80 của thế kỷ trước, nhưng lại có những điều linh ứng đúng lạ lùng với tâm trạng và hướng đi vô định của những con người liều mạng sống của mình để đi tìm một chân trời mới, những phận người nhỏ bé mong manh phó thác mạng sống của mình giữa biển trời mênh mông không phương hướng...Và bài thơ này cũng là bài thơ "Tổ" được đọc nhiều nhất, được thuộc nhiều nhất trong cộng đồng oversea hải ngoại...
Các bạn hãy đọc bài thơ này mỗi khi có thể, và chỉ sau vài lần đọc các bạn sẽ thấy yêu thích bài thơ này như hàng triệu người Việt Nam chúng ta đã yêu thích nó....
Mai Tú Ân



PHƯƠNG XA

Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng, 
Xuôi về đông hay giạt tới phương đoài,
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi.

Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bẩy đứa,
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh.

Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỷ, 
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.

Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao cùng cao tiếng hò khoan.
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.

VŨ HOÀNG CHƯƠNG

Không có nhận xét nào: