Anh không phê phán các cô gái, chỉ bằng tuổi con cái của anh thôi, và có thể họ cần phải làm những điều ko muốn làm để sống, nhưng anh thấy khinh bỉ những kẻ tổ chức ra trò này, và thật đáng khinh bỉ với những vị khán giả ăn bận lịch sự, ngồi rất nghiêm túc để thưởng thức trò thô bỉ này. Thậm chí có cả những vị dẫn vợ theo thì phải, vì thú thực anh không coi nổi hết bộ phim chỉ mấy phút này vì xấu hổ quá, không phải xấu hổ vì các cô gái, mà vì xấu hổ cho những kẻ gọi là khán giả đó. Những trò chiêu này khiến anh thấy bớt kính trọng và tăng sự khinh thường đối với cả nước Nhật, và nền văn hóa của họ. Anh chắc rằng anh không thể nào ngồi coi như mấy người Nhật đó, và cũng khó kiếm được người VN tự trọng nào đi coi kiểu như rứa...Điều này cùng khẳng cho một điều mà anh đã theo đuổi từ hồi còn trẻ....
Đó là luôn tự hào là một người Việt Nam.
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét