31/5/14

BÌNH LUẬN VỀ CHIẾN TRANH VN - TQ phần 2


Kịch bản cho một cuộc tấn công (giả tưởng) vào đất nước ta thì cũng chỉ có một. Đó là chia thành hai hoặc hơn các mũi tấn công, đột kích hay gọng kìm để mau chóng vượt qua hàng trăm cây số đồi núi hiểm trở cùng các công sự bố phòng mà chúng ta đã xây dựng lên từ năm 1979 và củng cố thêm vào những năm sau. Đấy là nơi tử địa, nơi chúng bỏ xác nhiều nhất. Và đây cũng là những con đường xâm lược bao năm trước của quân Tàu, cũng là những nơi bao năm trước ông cha ta đã cho chúng phơi thây, như Ải Chi Lăng. Đây sẽ là những trận đánh quyết liệt, nhưng chúng ta không nên tử thủ mù quáng, mà chỉ là làm chậm, và gây thiệt hại cho địch quân nhiều nhất, bào mòn sức chiến đấu của chúng mà thôi. Một kế hoạch giống như :"Tiêu thổ kháng chiển" thời chống Pháp được giăng lên như thiên la địa võng...Mìn bẫy khắp nơi. Các toán biệt kích của ta phục kích khắp nơi. Không có một cây cầu nào, một con đường nào còn để nguyên vẹn cho xe kẻ thù bon bon chạy. Chắc chắn chúng sẽ vượt qua, nhưng phải cho chúng đi bộ...


Kẻ thù cho rằng chúng chỉ cần 15 -20 ngày sau ngày N, chúng sẽ vượt qua tuyến cuối cùng, tiến vào vùng đồng bằng, gần như áp sát Hà Nội. Nhưng với lối đánh du kích, không chính qui, bền bỉ dẻo dai thì ta cầm chân địch khoảng 2 -3 tháng, đẩy chúng vào thế bị mùa mưa đe dọa, cũng như cho quân ta có thời gian chuẩn bị các bước tiếp theo.
Cũng có tài liệu nước ngoài, chắc của kẻ địch tung ra để đe dọa, rằng sẽ có một cuộc đổ bộ hoành tráng của 300 ngàn TQLC cùng với lính dù vào một điểm đâu đó thuộc tỉnh Thanh Hóa để nhằm chia cắt đất nước và chặn đường rút lui của ta vào Nam. Kế này tào lao vì TQ làm quái gì có từng đó quân TQLC, và cũng làm quái gì có phương tiện để chở đám đó thực hiện kế hoạch đó.
Về phần chúng ta thì kế hoạch mà đa phần các chuyên gia quân sự đều khẳng định, và anh MTA thấy hài lòng khi "duyệt". Đó là làm rõ nét một cuộc chiến du kích, toàn dân, lâu dài và không mệt mỏi...tuyệt đối tránh những cuộc đối đầu hoành tráng trực diện....chỉ có những trận chắc thắng mới tung quân chủ lực cùng vũ khí mạnh như xe tăng máy bay. Trong giai đoạn đầu , các thứ đồ chơi độc như tàu ngầm Kilo, máy bay Su 29, 30 cũng nên sơ tán che dấu, đợi thời cơ tung ra những đòn quyết đinh..
Hãy nhớ rằng lúc này chúng ta bị oanh tạc khắp nơi, các sân bay, hải cảng quan trọng, đường xá, cầu cống quan trọng đều đã tiêu tùng rồi nên những khí cụ hiện đại phải chuồn chuồn vào vùng Tây Nguyên để bảo toàn lực lượng trước. Bằng mọi giá phải trấn áp đạo quân thứ Năm, gần 5 triệu Hoa kiều trên khắp đất nước.
Cuối cùng khi kẻ thù xuất hiên ở những vùng đồng bằng Bắc Bộ, trước ngõ Thủ Đô HN, thì điều mà giặc Tàu sợ nhất, cũng như các kẻ thù trước đó của chúng ta sợ nhất. Đó là chúng ta bỏ lại Thủ Đô yêu dấu, và rút lui dần vào vùng rừng núii mênh mông của Tây Nguyên, như chúng ta đã làm tương tự vào những ngày cuối năm lạnh giá 1946 để lên chiến khụ Việt bắc...
Chúng muốn chúng ta giao tranh, muốn chúng ta sống mái lắm nhưng đó hoàn toàn là một kế sách sai lầm. Một cuộc giao chiến hoành tráng với tất cả lực lượng, tất cả sức mạnh chỉ khiến chúng ta đi đến một thất bại cầm chắc. Kẻ thù còn mạnh lắm với tất cả sức mạnh, bất chấp mọi tổn thất sẽ không cho chúng ta cơ hội chiến thắng. Quân chủ lực của ta tan nát, Bộ máy lãnh đạo bị tiêu diệt, và có thể đưa đến đầu hàng. Và nếu vậy thì chẳng thà chúng ta đầu hàng ngay từ đầu đi để đỡ khổ dân chết lính.
Nhưng điều kẻ thù sợ nhất là cảnh vườn không nhà trống...Quân đội và chính phủ đã rút lui...Kẻ thù mong một cuộc chiến tranh nhanh gọn, mau đánh mau thắng giờ đây mới thấm thía những bài học của kẻ thù trước vì một kiểu chiến tranh hoàn toàn đặc trưng VN.
Đất nước chúng ta thất lợi với hình chữ S chạy dài và núi non chiếm đa phần ở bên trong. Nhưng giờ đây thì lai là ích lợi hiển nhiên cho một cuộc kháng chiến trường kỳ mà chúng ta khó có thể thua dù trước bất kỳ kẻ thù nào. Lịch sử của chúng ta đã chứng minh hơn một lần rồi cái chân lý ấy rồi. Kẻ thù lần này cũng lại rơi vào cái thế chỉ chiếm đóng những vùng ven biển nhưng đối diện với một phòng tuyến ảo ảo mờ mờ chập chùng đồi núi, với những chiến binh áo đen của chúng ta như những bóng ma của thần chết. Những cuộc đột kích chớp nhoáng nhưng kinh hồn, những cuộc tấn công vào tiếp vận trải dài mênh mông của quân thù, khiến chúng mới chính là kẻ bị bao vây, bị đe dọa...Và kẻ thù của chúng ta hôm nay, nếu gây chiến và rơi vào thế đó thì chúng còn sợ hãi hơn nhữngkẻ thù trước. Đó là rừng núi mênh mông Trường Sơn đang che chở cho đoàn quân chúng ta lại kéo dài mênh mông qua Lào, Miến Điện, Ấn Độ, Pakittan, Apganistsan, Kiếcgitan, và đến vùng Tân Cương..Dù chúng có đánh mạnh đến đâu thì đoàn quân báo thù sẽ chỉ đến gần chúng hơn, để dễ kết liễu chúng hơn...
Không có một kẻ thù nào, dù có bom nguyên tử, dù giàu mạnh bao nhiêu lại có thể chịu đựng được một cuộc chiến cứ kéo dài mãi như thế, bao nhiêu năm đối với chúng ta cũng được. Nhưng kẻ thù của chúng ta thì không...Gánh nặng chiến tránh vô lý, mạng sống của bao nhiêu Nam tử Hán đại trượng phu bị giết như những tên xâm lược, bị QT cô lập, kinh tế điêu tàn, bạo loan ly khai tùm lum ở Tân Cương, Tây Tạng, Vân Nam...Rồi kẻ thù thực sự của chúng là anh nhà giàu hùng mạnh Đài Loan, bao năm mài dao mai phục giờ mới vào cuộc. Và người dân, đa phần đều căm ghét ĐCS sẽ vùng lên cho cái đám Mao ít lên đĩa...
Ôi, thôi...sợ quá. Chưa chiến, chưa bán phát súng nào mà nghe tả thế thì bố thằng Tàu cũng rét rồi chứ đừng nói thằng Tàu. Không chỉ lạnh dế, mà teo cha nó rồi còn chiến cái gì nữa. Thôi, đừng dại chiến với thằng Việt Nam. Dính vào thằngnào chứ thằng đó xúi quẩy lắm. Hỏi anh Pháp, anh Mẽo thì bít liền. Thôi, khôn ngoan nhất là rút giàn khoan 981 về và kêu cái thằng em mất dạy VN ấy đến, rồi hai tay dâng đưa trả nó cái đảo Hoàng Sa và bảo :"Con lạy bố, bố lấy cái Hoàng Sa về đi. Từ nay không có anh em đồng chí chữ vàng chữ đỏ gì hết. Từ nay mày là bố tao"
31/5/2014
Mai Tú Ân
ma-tu-an.blogspot

Không có nhận xét nào: