Bỏ xừ rồi con gái ơi, hôm nay là 20/11 Ngày của các Thầy Cô
giáo...Cha giật mình khi nhớ đến ngày tri ân các thầy cô giáo của cha, của cha
mẹ của cha, của ông bà của cha ...Nhưng nói cho con gái biết không phải để
khoe đâu, là tuy cha vô tâm trong ngày đáng nhớ này nhưng cha không lấy đó làm
buồn đâu. Vì cha luôn luôn nhớ ơn và trân trọng các thầy cô giáo của mình, kể
cả các thầy cô giáo không dạy mình trong suốt 365 ngày kìa....
Biết nói gì với con gái trong ngày đáng nhớ này nhỉ, con còn nằm trong nôi thì
làm sao con biết được rằng trên đường đời từ nay cho đến khi con lớn lên thành
người, đến khi con biết hẹn hò với thằng con giai nào đó thì con sẽ có những
người xa lạ, mặt khó đăm đăm sẽ là người tiếp tay cho cha mẹ để dìu dắt dậy dỗ
con...Dạy cho con những điều đáng quí mà cha mẹ không thể nào dạy được. Cha thì
nhớ không quên những giây phút đầu tiên khi bà nội của con, tức là mẹ của cha
đã giao cha cho một cô mẫu giáo rồi bỏ về. Bỏ cha lại cho cái mụ phù thủy ấy và
một đám lít nhít quấn bím. Chúng nó đái ị đầy lên người cha và cái bà cô hắc ám
ấy đã lôi cha vào nhà tắm xối nước và dùng chân để rửa đít cho cha khỏi các sản
phẩm của cha thải ra....
Cha cũng chẳng giấu gì con khi phải nói là mấy tháng ở đó cha cũng bị cô giáo
đó cấu véo cho vài lần, cũng như được cô khuyến mãi cho dăm bảy roi quắn cả
đít...Nhưng sau này mỗi khi bà của con đến đón cha về thì cha lại sống chết bám
chặt lấy cái bà giáo hắc ám ấy, nhất định không chịu về. Cha không biết vì sao
nữa, nhưng cha nhớ cô giáo đầu tiên ấy của cha lắm, con gái ơi...
Rồi như một cái cây được chăm bón, cha cứ lớn lên trong vòng tay thân thương
của cô giáo lớp nhỏ, thầy cô giáo lớp lớn, người trước trao cha cùng yêu thương
đến người sau, người sau tiếp tay người trước dạy cha bao điều phải trái, bao
chữ Thánh Hiền. Cha đã học những môn học khác nhau, với các thầy cô tên khác
nhau, mặt mũi khác nhau nhưng đều giống nhau ở sự thương yêu cha, với dòng máu
nhiệt huyết như nhau muốn dạy những điều tốt đẹp giống nhau cho cha của con...
Cha không còn nhớ mặt, nhớ tên những người thầy ấy nhưng những điều các thầy cô
ấy dạy dỗ là thì cha không thể quên. Đó là sống thì phải làm người, phải yêu
cha mẹ, ông bà tổ tiên, yêu quê hương đất nước...Những điều tưởng nhỏ nhưng
không nhỏ, những điều tưởng lớn nhưng không lớn qua những lời dạy bảo giản dị
của thầy cô..
Thôi, nói nhiều con cũng không hiểu đâu, vì con cũng sẽ giống như cha thôi,
những lời dạy của thầy cô giáo mình như những điều thiêng liêng lắm, mà càng
lâu thì ta mới càng thấm thía, mới hiểu ra và trân trọng những con người có
danh hay vô danh đó. Và cha con mình sẽ ghi nhớ mãi những con người đó vì một
tấm lòng và một cái tên. Đó là các thầy cô giáo của chúng ta. Xã hội chúng ta
có người theo đạo, có người không. Có người tôn thờ thần thánh, có người không,
nhưng không ai là không tôn thờ, không biết ơn những người thầy của mình. Chỉ
có những kẻ đáng chết mới không biết điều đó.
Con gái ơi, trong xã hội ta ngày nay thì những người thầy cô ấy là những con
người đáng kính trọng đấy con ạ. Họ không phải là thần thánh nhưng cha muốn sau
này con hãy kính trọng họ như thần thánh. Không, không phải như thần thánh, mà
dưới thần thánh một chút, là những người thầy đáng kính của cả cha và con mình
đấy con gái nhé...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét