22/1/17

Phù Đổng Thiên Vương đã về nhưng gặp phải bọn gato...



Lâu rồi mới thấy có một sự kiện coi được trong phong trào đấu tranh dân chủ trong nước qua sự độc diễn của của Vũ Quang Thuận. Như các bạn đều biết là phong trào "đấu chanh rân trủ" hiện đang chìm lặng, chỉ còn những le lói những màn chửi bới nhăng cuội của những anh ả đang tưởng mình là vĩ đại, dẫn dắt giống nòi...


Nhưng Phù Đổng đã về qua hình hài của Vũ Quang Thuận như ngôi sao sáng giữa trời đêm. Những clip chính trị của anh còn hot hơn cả clip sex trong mắt những dân đen. Và sự sung mãn của anh trong buổi tưởng niệm Hoàng Sa khiến dân đen khoái chí. Hình ảnh Vũ Quang Thuận vác Thánh Giá đi diễu hành khiến cả bọn Đen lẫn Đỏ nhảy dựng lên. 

Nhưng bọn đầu sỏ "Đấu chanh rân trủ" lại giật mình tức tối. Các căn bệnh kinh niên như Đố Kỵ, Ghen Ghét... với bất cứ ai hơn mình lại bùng phát và cả bọn xúm lại bề hội đồng Thánh. Nào là Thánh hoang tưởng, Thánh tự sướng, Thánh cướp diễn đàn, Thánh kích động biểu tình... Không cướp diễn đàn, khônc kích động thì buổi tưởng niệm Hoàng Sa đó cũng chán bỏ mẹ đi giống những năm trước đó. Các ông bà kéo nhau đến tượng Đức Lê. Đầu chít khăn xanh, cổ quàng khăn đỏ, đốt vài nén nhang nói dăm câu rồi vào mục chính. Đó là quay phim chụp hình tự sướng và báo cho biết cua ở trong lỗ để đưa ngay lên mạng cho thiên hạ.

Lễ nào cũng như rứa, và cũng chỉ có như rứa. Nhàm đến mức mấy năm trước CS còn cho bọn trẻ trâu cờ đỏ sao vàng hay công nhân vệ sinh ra phá nhưng giờ thì cũng chẳng cần nữa. Mấy ông già hay giả vờ già trật tự ra dâng hương rồi trật tự ra về, ngoan ngoãn như bọn quan viên đi hội thì có gì mà hoắng...

Nhưng Phù Đổng đã về và mới kịp làm nổi sóng trong cốc nước thì bọn rân trủ trùm chăn đã lồng lộn lên như đĩ mất váy. Đem cả chuyện vác Thánh Giá ra để chỉ trích. Mẹ Kiếp ! Dân đen, dân oan bị bắt bị đánh, cờ vàng ba sọc đỏ bị con ranh Mai Khôi làm nhục thì im he, còn Thánh Giá mà Ngài mang với sự kính trọng thì bọn trùm chăn đồng loạt nổi dậy, phê phán tơi bời. Vũ Quang Thuận có hoang tưởng thì mới có những màn không giống ai nhưng lại rất cần thiết như thế chứ. Mọi lễ tưởng niệm nhạt như nước ốc thì các nhà đấu tranh như những ông từ ở đền khoác áo dài vào để ca tụng nhau. Còn năm nay Ngài về sôi động một chút thì các ông nhảy cả lên để phỉ báng Ngài, mặc dù Ngài còn đang bị nhập kho chưa về.

Mọi biểu tượng của tôn giáo mà người dân mang theo với lòng tôn kính thì nó không chỉ là biểu tượng của tôn giáo mà còn cho sự hy sinh, sự đấu tranh. Không dám có sự so sánh nhưng người dấn thân có thể vác bất kỳ cái gì mà người đó muốn, kể cả vác cái linga. Đấu tranh dân chủ đâu có phải là dự dạ tiệc hay tham dự cho có số, và cũng đâu cho riêng mình quyền đồng ý hay không đồng ý cho ai được yêu nước. 

Ai cũng biết đoàn kết là cốt tử của thành công, nhưng vì căn bệnh gato ở xứ Bắc Kỳ này đã phá tan nát nội bộ giới đấu tranh. Sự mất đoàn kết là trở thành đồng hành và biến những trang anh hùng ngày xưa thành những liền chị hồi xuân, đái sè sè không qua ngọn cỏ. "Đấu chanh rân trủ" hàng đầu ở đây đa phần giống như một cuộc đấu tranh của các bà vợ trong cung cấm ngày xưa. Phe nhóm, quen thân chơi nhau qua lại chớ có chơi lại chính quyền được đâu, chủ yếu là cấu véo nhau dưới gầm giường, nói xấu nhau trong góc bếp với chỉ một mục đích duy nhất là được lên giường với ông chồng chung đêm đó. Buồn thật đấy nhưng biết bao giờ mới khá được đây.

Mất đoàn kết không thể thay đổi được mà chỉ có thể thay thế !

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: