11/6/15

CHUYỆN TÌNH TRONG ĐÊM ĐEN - CHƯƠNG 7

CHUONG 7

Buổi sáng hôm đó nàng dậy rất sớm. Tuy không ngủ nhiều nhưng nàng lại thấy rất phấn khích để rời khỏi cái giường êm ấm của mình. Nàng quyết định sáng nay sẽ vào trung tâm thành phố, đến tận chợ Bến Thành để mua một số thứ đồ dùng cần thiết. Rất nhiều thứ cần thiết cho nàng và nhất là cho cả vị khách kỳ lạ của nàng nữa. Chưa bao giờ nàng thấy hào hứng khi xách làn đi chợ như buổi sáng hôm nay.



Trước khi đi, nàng ngó nhìn lên cái lỗ vuông đóng ăn thông lên la phông trần nhà. Khi trời đã sáng bạch thì ông khách của nàng mới leo lên trên đó và giờ thì cánh cửa gỗ vuông đang đóng im ỉm. Có lẽ vị khách của nàng đang ngủ say vì đêm qua anh ta đã cùng nàng thức suốt đêm. Qủa thực đêm qua anh ta đã khiến cho nàng thấy bất ngờ đến thú vị. Dường như nàng đã thấy rõ được con người thật của anh ta, cái con người luôn ẩn sâu ở trong một lớp vỏ lạnh lùng khó chịu. Cái vẻ bất cần đời và giọng nói lúc nào cũng như mỉa mai riễu cợt đó như chỉ để che đậy con người thật của anh ta mà thôi. Đêm qua nàng thấy ở cái anh chàng Việt Cộng đang lẩn trốn kia không còn là một kẻ lạnh lùng sắt đá như cái vẻ anh ta cố tạo ra. Trong khoảng khắc xúc động vì nỗi nhớ nhung quê nhà, hoặc vì nhớ tới mối tình nào đó đã không còn nữa, hoặc cả hai thì bỗng anh ta đã hiện lên như một chàng trai yếu đuối. Tuy là một tên Vici đã bao năm chinh chiến trận mạc thì suy cho cùng anh ta cũng chỉ là anh chàng đa cảm với trái tim không phải bằng đá. Nó cũng biết đau đớn và đã bị tổn thương vì một mối tình không thành. Như bao chàng trai khác ở trong miền Nam này thôi. Và giọng hát của anh ta thật hay, cả ngón đàn nữa....
Nàng mỉm cười khi nhớ đến giây phút xúc động đêm qua cả anh ta và nàng. Lúc đó nàng đã suýt bật khóc khi cả hai cùng hát về cái thành phố quê hương. Có lẽ đó là lúc mà cả anh ta và nàng đều đã thả hồn bay bổng về cái nơi thân thuộc nhưng giờ đã qúa xa xôi đó.... 
Trước khi rời khỏi phòng, nàng viết vào một tờ giấy vài hàng dặn dò vị khách còn đang ngủ trên trần nhà. Để báo cho anh ta biết, vì cần mua vài món hàng đặc biệt nên nàng sẽ đi chợ lâu hơn bình thường. Cà phê nàng đã pha sẵn để trong bếp và anh cứ việc uống một mình khi thức dậy. Đặt tờ giấy ấy ở ngay trên bàn trang điểm của nàng. Đó là một vị trí của cái “ cầu thang “, nơi anh ta phải leo qua để đi xuống nhà. 
Món hàng đặc biệt mà nàng định sẽ mua khi đi đến tận chợ Bến Thành là một chiếc máy radiocatset. Đó chắc chắn là một món qùa mà ông khách Vici của nàng sẽ rất thích. Vì có nó anh ta sẽ tha hồ mà nghe đủ mọi tin tức chiến sự, cả tiếng Việt lẫn tiếng nước ngòai. Và nàng cũng sẽ mua cả băng nhạc, những bản nhạc tiền chiến mà nàng ưa thích. Chắc chắn anh ta cũng vậy...
Ngồi trên chiếc xích lô hướng thẳng vào trung tâm thành phố, nàng lấy làm ngạc nhiên khi nhìn ngắm phố phường. Đường phố thuộc khu vực quận Nhất sáng sủa với rất nhiều người tấp nập qua lại, khác hẳn với không khí vắng vẻ ảm đạm nơi nàng đang ở. Các con phố trung tâm vẫn mang dáng dấp của một cái thành phố ồn ào và náo nhiệt mà nàng quen thấy từ những ngày trước khi có chiến sự. Chiến tranh chưa lan rộng tới nơi này nên khung cảnh chẳng có vẻ gì u ám của chiến tranh. Ngoại trừ có nhiều lính tráng, cùng với những ụ cát nằm mỗi ngã tư đường thì mọi thứ vẫn diễn ra như trước. Các cửa hàng vẫn mở cửa và người mua kẻ bán ra vào tấp nập. Trên các con đường sang trọng xung quanh chợ Bến Thành, có rất nhiều người ung dung đi dạo hay ngắm nhìn vào các cửa hiệu sáng rực ánh đèn. Dường như đám người đang hớn hở cười nói đi dạo phố với những bộ đồ đẹp đẽ của ngày Tết không dính gì đến đám lính dữ dằn đang đứng ở mỗi chốt kiểm sóat, cũng như không liên quan đến chiến sự đang diễn ra đâu đó quanh thành phố này. Có những cặp vợ chồng cùng vài đứa nhỏ chất trên một cái xe máy, hay những cặp tình nhân âu yếm ôm nhau trên chiếc xe Velo Xolex chạy vùn vụt trên đường. Trên các vỉa hè chật hẹp là đám người chen vai thích cách đi qua lại hay dừng chân ngắm nhìn hàng hóa trong các quầy kính sáng trưng. Một cái bảng quảng cáo khổng lồ vẫn treo trước cửa rạp chiếu bóng Rex để giới thiệu một bộ phim Mỹ. Trên tấm bảng to tướng lòe loẹt sắc màu đó, vẽ một tay cao bồi đang ôm một cô gái phi ngựa qua xác một người da đỏ nằm chết gục. Rồi tấm bảng khác quảng cáo cho một bộ phim tình cảm của Pháp, vẽ một cặp tình nhân tóc vàng đang ngồi kề đầu nhau, giữa khung cảnh là một khu vườn xanh ngát và một toà lâu đài lộng lẫy. Người ta tụ tập rất đông trước cửa rạp và chen nhau mua vé vào xem mặc dù đang là giữa. 
Mặc dù có nhiều sạp đóng cửa nhưng chợ Bến Thành vẫn tấp nập người mua kẻ bán. Đông người nhất là ở những nơi có bán lương thực và thực phẩm. Họ chen lấn xô đẩy để mua hàng rồi vội vàng mang đi những bao gạo, thùng mì....Ai nấy đều mang vác rất nhiều bao, nhiều bị và các thùng to tướng. 
- Họ đang lo tích trữ lương thực vì sợ Việt Cộng tấn công lần nữa đấy. Người đạp xích lô đang chở nàng nói. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ lam lũ. Ông ta mau mắn đỡ nàng xuống xe rồi nói tiếp : Chiến tranh bây giờ nhà giàu sướng qúa rồi. Có rất nhiều đồ hộp và các loại thực phẩm đóng hộp của nước ngoài được bày bán. Vừa ngon vừa lạ miệng lại để dành được lâu. Chỉ có những dân nghèo như chúng tôi thì vẫn vậy. Cũng như những lần chạy loạn vì chiến tranh với Pháp, với Việt Minh trước kia, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mấy thứ như gạo, mắm, muối....Nghe nói các loại đồ hộp kia là của Đồng minh cứu trợ cho không ngừơi dân nhưng mấy cha nội quan chức tham nhũng nên đem bán.....
Nàng ừ hữ cho qua chuyện khi bước vào cửa chợ. Dưới vòm trần cao ngất là khu chợ rộng mênh mông. Các dãy hàng quán xếp hàng ô vuông dài tít tắp từ đầu đến cuối chợ. Khách hàng chen chúc nhau đi qua lại, hay dừng chân ở các sạp đầy ắp hàng hóa đủ lọai. Tiếng chào mời khách, tiếng trả giá vang lên rì rào...Chiến tranh cũng chẳng khiến cho cái chợ lớn nhất thủ đô này bớt tấp nập hơn. Thậm chí còn có nhiều hàng hóa hơn chiến sự chưa lan đến, nhất là mặt hàng cứu trợ chiến tranh của nước ngòai. Nàng nghĩ bụng khi bắt đầu đi qua sạp hàng đầu tiên.
Vì không có điều kiện đi chợ này nhiều nên cần phải mua thật nhiều thứ. Thực phẩm thì cần phải mua những thức ăn để được lâu và đồ hộp. Và một vài thứ khác nữa nhưng hãy để sau. Bây giờ phải tìm mua một thứ gì tươi tươi để nấu lấy một món ăn. Một món ăn đặc trưng của miền Bắc, và dĩ nhiên là để đãi vị khách của nàng. Nhưng biết mua gì bây giờ nhỉ ? Các thứ tươi sống như gà vịt, cá, cua...thì có nhiều, và các món miền Bắc mà chắc vị khách của nàng muốn ăn cũng có nhiều. Chỉ có điều nàng không biết...nấu. Nhưng cũng may là nàng còn biết có một món duy nhất, đó là món miến gà mà nàng học lóm được của bà mẹ chồng trong những ngày tản cư ở bên đó. Nàng quyết định sẽ làm món đó hôm nay và sẽ làm thật ngon, đậm đà hương vị xứ Bắc để chiêu đãi cho vị khách người Bắc của mình. 
Nhưng trước tiên là món qùa mà nàng đã chủ ý nhắm trước cho anh ta. Đó là một chiếc radio catset. Đây chắc chắn là món qùa hợp với vị khách của nàng vì anh ta sẽ biết được mọi tin tức trên thế giới trong những ngày bó chân bó cẳng trong bốn bức tường ở trong nhà của nàng, nhất là tin tức chiến sự.
Khu hàng bán đồ điện máy vắng ngắt khi nàng bước vào. Ông chủ mừng rỡ ra mặt khi biết nàng muốn mua một cái máy cassét. Ông ta mau mắn giới thiệu các catalo về những kiểu máy nghe băng mới nhất. Nhưng nàng đã mau mắn chỉ tay vào một cái máy của Nhật trên quầy, trông nó thật xinh xắn với màu sáng bạc lấp lánh.
Trong khi gói cái máy lại cho nàng và cả một đống băng catset mà nàng đã chọn hú họa, ông chủ tiệm liến láu nói : Lâu lắm rồi mới có người mua máy nghe nhạc như cô. Lúc này ai còn đầu óc đâu nữa mà nhạc với hát. Chúng tôi chỉ bán được mỗi một mặt hàng là radio. Người ta mua radio để nghe tin chiến sự của đài nước ngoài. Dân chúng bây giờ như không tin vào đài Sài Gòn hay sao đó, mà để kiểm tra người ta phải nghe cả đài nước ngoài. Tôi cũng vậy. Tối nào tôi cũng nghe BBC hay VOA. Ông ta hạ giọng xuống nói với nàng sau khi lén lút nhìn quanh :Thỉnh thoảng tôi còn nghe cả đài Hà Nội nữa kìa.
- Thế chú có nghe tin gì mới không ? Nàng hỏi người bán hàng. Nàng thấy mình dạo này cũng quan tâm đến tình hình chiến sự từ khi thình lình xuất hiện vị khách nguy hiểm nọ. Trước kia thì chẳng bao giờ...
Người bán hàng hào hứng hẳn lên :
- Dạo này tin tức không nhiều và cũng không hay như những ngày đầu Tết, khi VC bắt đầu tấn công. Bây giờ chiến sự không còn diễn ra lung tung khắp nơi ở Sài Gòn nữa. Bây giờ thì chỉ còn đánh nhau to ở mấy nơi như quận Tám, bên cầu chữ Y.... Có lẽ VC đã đuối hơi rồi, không đủ sức đánh mạnh như trước nữa. Ngay cả trên tòan lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa thì chúng cũng bị suy yếu rồi, chẳng còn bao lăm sức lực nữa. Chúng bị quân ta và đồng minh quất cho tơi bời, thiệt hại rất nhiều mà chẳng chiếm được vùng đất nào của Quốc Gia cả. 
- Thế còn Huế thì sao ? Họ vẫn còn ở đó kia mà ? Và còn...
- Ờ phải rồi. Giờ chỉ còn Huế và vài nơi nữa còn nằm trong tay VC nhưng chỉ ít lâu nữa quân ta sẽ lấy lại thôi. Ta và đồng minh đang phản công. Sớm muộn gì cũng đuổi hết bọn chúng nó trở vào rừng như trước. Lần này thì thậm chí ta sẽ không để cho chúng yên thân ở trong rừng, để lâu lâu chúng lại tung ra cho chúng ta một vố như Tết vừa rồi nữa đâu. Sau khi đánh tan cuộc tấn công này, thì ta sẽ truy quét bọn chúng đến tận nơi ẩn nấp của chúng ở trong rừng. Lần này thì ta sẽ dứt điểm luôn bọn chúng. Đấy là chưa kể ta có thể tấn công đến tận hang ổ cuối cùng của chúng nữa kia. Ra tận đất Bắc đấy ? Đấy là kế hoạch Bắc tiến mà ngày trước ông Ngô Đình Diệm đã định thực hiện...
Nàng vội vã trả tiền rồi cầm món hàng rời khỏi tiệm. Nàng nghe thấy muốn nhức hết cả đầu. Nào là rút lui rồi phòng thủ, nào là tiến công rồi lại phản công cứ xoay mòng mòng như thế. Toàn là những chuyện của chiến tranh và cũng sặc mùi chiến tranh. Trong khi nàng lại không ưa thích những chuyện giết chóc như thế. Dù nàng là bà thiếu tá phu nhân, vợ của một sĩ quan thì nàng cũng không biết và cũng không thích nghe những chuyện đại loại như thế. Nếu chiến sự không tràn đến thành phố, không lan đến tận cửa nhà của nàng thì nàng chẳng biết chiến tranh thực sự nghĩa là thế nào....
Xuân trở về nhà với một xe xích lô chở đầy nhóc đồ mới mua. Chiếc xe đậu trước cửa và nàng phải tất bật chuyển đống đồ mới mua vào trong sân nhà khi người xích lô đã đi. Đang lúi húi với đống đồ bên đường nàng bỗng giật thót mình. Một toán lính trong trang phục rằn ri sóng biển, bê rê màu nâu và súng đeo lủng lẳng trên người đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng. Xuân thót cả tim lại khi thấy họ băng qua đường để tiến đến sát bên nàng......
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười và thái độ vồn vã của họ, nàng mới thở ra nhẹ nhõm. Thì ra đó là những người lính đang đóng ở trong lô cốt bằng cát đối diện nhà nàng và là lính dưới quyền của viên đại úy. Có lẽ thấy nàng một mình với đống đồ lỉnh kỉnh mới đem về, nên họ mới vội vã qua đường để đỡ nàng một tay khiêng đồ vô nhà. Có thể họ biết mối quan hệ của nàng với chỉ huy của họ, đại úy X nên những anh lính này mới mau mắn và lịch sự đến như vậy. Có điều họ suýt làm cho nàng rớt tim ra ngoài bởi sự nhiệt tình đó của họ. Một người lính mặt còn trẻ măng liến thoắng nói :
- Bà thiếu tá cứ để chúng tôi giúp. Chỉ một loáng là xong ngay thôi. 
Mặc cho nàng cản lại, cả bọn đặt súng xuống đường rồi ào vào khiêng giúp cho nàng. Họ còn định đem cả đống đồ vào tận trong nhà, nếu nàng không khôn khéo vờ lục tìm chùm chìa khóa trong cái mớ hỗn độn bao túi đó. Đứng trước cánh cửa nhà còn tòn teng cái ổ khóa cửa, nàng làm bộ thất vọng trong khi mở hết cái túi này đến cái giỏ kia ra để tìm chìa khóa. Nàng luôn miệng cám ơn, nhưng thực ra để đuổi khéo mấy chú lính về chỗ của họ :
- Cám ơn các cậu rất nhiều. Các cậu rất ga lăng nhưng bây giờ tôi đang nghĩ cái chùm chìa khóa nhà ở đâu trong đống này đồ này ? Mà cũng có thể nó nằm ở chợ Bến Thành khi tôi làm rơi nó ở đó. Cám ơn các chú nhiều nhé...
Nàng cám ơn họ và tiện tay dúi cho mỗi cậu chàng một gói thuốc lá. Họ tần ngần giây lát rồi xin phép nàng trở về chỗ gác. Anh chàng lính trẻ đứng lại chờ khi đồng đội của mình đã đi qua đường, anh ta mới nói khẽ với nàng :
- Thưa bà. Đại úy của tôi nói chiều nay, lúc 2 giờ sẽ cùng với ông NK đến kiểm tra nhà. Vậy mong bà đừng đi vắng để các ông ấy đến làm nhiệm vụ. Ông ấy bảo không có gì quan trọng đâu. Chỉ là thủ tục ấy mà.
Anh ta dừng lại một chút rồi nói thêm với nụ cười nửa miệng : Có thể ông ấy sẽ đến nhà bà sớm hơn để thăm xã giao..... 


Anh lính trẻ chào nàng rồi vội theo nhập với đám lính kia. Còn nàng thì thở phào hú vía khi nhìn họ kéo nhau băng qua đường trở về bốt gác.


Xuân mở cửa rồi mau chóng chuyển hết đống đồ vào nhà. Nàng đóng cửa, cài chốt chặt lại và thở ra nhẹ nhõm. Ngay lúc đó nàng nhìn thấy anh chàng Vici của mình đang đứng ở cửa sổ phòng khách. Trông anh ta thật lạ với bộ đồ dân sự gọn gàng thay cho bộ pijamart rộng thùng thình vẫn mặc mấy hôm trước. Đó chính là một trong những bộ đồ dân sự mà ngày hôm qua nàng đã mua cho anh ta để lên đường. Với chiếc áo sơ mi trắng cộc tay bỏ ngòai quần tây sậm màu nên trông anh rất thanh lịch và khỏe khoắn. 
Anh ta im lặng không đáp trả thái độ mừng rỡ của nàng khi gặp anh mà vẫn đứng bên cửa sổ hé mở để nhìn ra phía bên ngòai. Vừa rồi có lẽ anh ta đã nhìn thấy mấy người lính đã giúp nàng khiêng đồ vào đến trước cửa nhà. Ngồi xuống bên cạnh đống đồ mới mua về, nàng vừa soạn những túi, những gói lỉnh kỉnh vừa vui vẻ nói :
- Chà. Tôi tưởng mình không thể tha được ngần này đồ về nhà được chứ. Cũng may mà có mấy cậu lính ở lô cốt bên kia đường đã sang giúp tôi một tay. Các cậu ấy rất nhiệt tình mặc dù tôi không nhờ họ giúp. Có lẽ họ thấy tôi loay hoay một mình với đống đồ mới mua này nên kéo ào sang khiêng giúp. Bọn họ còn định vác cả mấy giỏ đồ vào nhà nhưng tôi đã cản được....À, họ còn nhắn lời của chỉ huy họ là chiều nay, ông ta sẽ cùng với ông Năm Khương đến kiểm tra gì đó ở nhà tôi. Có lẽ kiểm tra giấy tờ tạm vắng thì phải. Cũng chẳng có gì quan trọng lắm vì đây chỉ là một thủ tục bình thường đối với những gia đình mới tản cư về. Họ chỉ làm cho có lệ thôi nên chẳng có gì phải lo lắng cả. Nào, anh lại đây giúp tôi chuyển đống đồ này xuống bếp đi chứ ?
Ong khách của nàng không lên tiếng. Anh ta vẫn im lặng đứng bên cửa sổ như trước và không hề nhúch nhích người. Thậm chí anh cũng không quay lại để nhìn nàng. Đến giờ này nàng mới nhận ra vẻ lầm lì im lặng nơi người khách của nàng. Anh ta chưa hề lên tiếng kể từ lúc nàng đi chợ về. Ngạc nhiên, nàng ngừng tay ngước nhìn anh ta hỏi : 
- Uở, có chuyện gì vậy ?
Anh ta quay người lại nhìn nàng bằng đôi mắt lạ lùng rồi lại im lặng nhìn qua khe cửa sổ còn mở hé. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào khuôn mặt lầm lì của người khách khiến nàng thấy băn khoăn khó hiểu qúa. Nàng vội vàng bước ra đứng sát bên anh ta nơi cửa sô để nhìn ra ngoài đường. Chẳng có gì cả. Vẫn mấy người lính vừa rồi đang nằm ngồi ngả ngớn trong cái lô cốt đối diện để phì phèo hút thuốc. Con đường trước cửa nhà nàng vẫn vắng lặng như thường.
Nhìn anh ta một lần nữa nàng lên tiếng :
- Anh làm sao vậy ? Những người lính đó đã giúp tôi khiêng đồ thôi mà. Chính tôi lúc đầu còn giật mình vì tưởng có chuyện gì cơ đấy. Có lẽ họ biết là viên đại uý quen với tôi nên họ mới sang giúp tôi. Nếu anh đứng ở đây nhìn ra thì anh cũng phải thấy là tôi đã trở về một mình và những người lính kia băng sang đường chỉ để khiêng đồ giúp tôi mà thôi ? 
Anh ta nhìn nàng và nói một cách khó hiểu :
- Không, tôi không thấy. Tôi đang ở dưới bếp và nghe ồn ào ngoài đường. Tôi bước ra thì nhìn thấy cô và đám lính đó đứng ngay trước cửa.
- Lạy Chúa ! Vậy là anh nghĩ tôi dẫn đám lính đó về đây ?
Anh ta im lặng và điều đó khiến nàng thấy bực mình. Nàng nói, giọng khó chịu:
- Anh đúng là một kẻ đa nghi . Chỉ vì việc mấy người lính đó muốn giúp đỡ tôi đã khiến cho anh cư xử với tôi thật lạ lùng. Nếu tôi có ý định xấu như anh nghĩ thì làm sao mà anh vẫn an tòan đứng đây để làm bộ mặt lạnh lùng với tôi như lúc này. Tôi thật không hiểu tại sao anh cứ im lặng mãi như thế ? Hay trong việc này tôi đã làm gì sai ?
Anh ta đi ra ghế ngồi rồi thong thả nói với nàng :
- Trong chuyện này cô không làm gì sai trái cả. Mà chính tôi mới là người sai...
Càng lúc nàng càng thấy khó hiểu những lời nói của anh ta :
- Anh nói cái gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. ?
Vị khách của nàng giơ tay mời nàng ngồi xuống ghế đối diện rồi nói, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi :
- Cô ngồi xuống và nghe tôi nói đây. Trong việc này, tôi mới là người sai. Khi tôi từ nhà tắm bước ra và hé cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi bất ngờ thấy cô đứng trước cửa cùng với một đám lính. Cảm nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó là: “Thôi thế là xong đời mày H. nhé ? Mày đã đoán trước và đoán đúng sự việc và bây giờ thì nó xảy ra đúng như vậy. Mày đã tự chọn một cái chết lãng xẹt, chẳng hào hùng như mày đã tưởng. Chết vì đã tin vào một người đàn bà...” Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi lúc nhìn thấy cô và đám lính đó trước cửa. Cô có biết tại sao không ?
Nàng chẳng biết tại sao mà cũng chẳng hiểu anh chàng Vici này đang muốn nói gì. Nhưng qua giọng nói đầy vẻ ưu tư của anh ta, nàng cảm nhận được đây là lúc anh đang nói thật những suy nghĩ của mình giống như đêm hôm qua vậy. Vẫn cái giọng đều đều như tự nói cho chính mình, anh ta nói tiếp :
- Trước đây tôi luôn nghĩ rằng trước sau gì thì cô cũng phải làm cái việc cần phải làm. Đó là báo cho chính quyền về việc có mặt tôi ở đây. Một tên Việt Cộng đang ở trong nhà của cô. Cô có thể nói là cô không biết sự có mặt của tôi, cũng có thể nói là tôi đã đe dọa cưỡng ép cô để ẩn trốn ở đây. Thế nào cũng được. Chỉ biết cuối cùng thì cô sẽ phải làm cái bổn phận mà những người như cô thường phải làm. Tôi không ngạc nhiên chút nào nếu cô làm như thế đối với tôi. Tôi vẫn chờ đợi đến lúc cô phải làm một trong hai việc. Hoặc là xua đuổi tôi ra đi sớm khỏi ngôi nhà này hoặc là kêu tụi lính ở ngoài kia vào đưa tôi đi. Cô đã không đuổi tôi đi thì chỉ còn cách giao nộp tôi mà thôi. Không thể có giải pháp thứ ba nào khác tốt đẹp hơn được. 
Anh ngừng lại nhìn nàng bằng đôi mắt đen long lanh rồi tiếp tục :
- Cô biết không ? Tôi luôn thiếp đi trong giấc ngủ với ý nghĩ ngày mai, những họng súng hung tợn của đám lính TQLC ngòai kia sẽ thúc tôi tỉnh dậy. Chúng nó sẽ trói tôi lại, và quăng tôi lên xe jeep như quăng một con thú săn được. Những hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhìn thấy được trước khi bị bọn lính bịt mắt đưa đi là cảnh cô đứng run rẩy ở trong góc nhà kia, dưới cây Thánh Giá để cầu Chúa tha tội cho tôi. Viên đại ưy sẽ đến bắt tay cảm ơn cô đã giúp đỡ Quân đội của Việt Nam Cộng Hòa, chỉ báo bắt được một tên sĩ quan VC. Những ngày qua tôi có ý nghĩ chấp nhận cuộc chơi này, bởi vì không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi chấp nhận sẽ bị chỉ điểm hoặc bị bắn hạ. Nhưng tôi không chấp nhận bị bắt. Và từ đó tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất. Đó là phải tìm cách tự sát trước khi chúng xông vào đây. Lúc đó tôi chỉ tiếc là không có cây súng của mình. Sáng nay, thấy cô trở về với một đám lính thì ý nghĩ của tôi chỉ là được chết trước khi nhìn thấy lại khuôn mặt của vị chủ nhà dễ mến mấy ngày qua. Tôi tự nhủ :“Thế là xong. Mày đã tin tưởng vào một người đàn bà có một bộ mặt của Thiên Thần. Và đến bây giờ thì mày phải trả giá cho sự tin tưởng đó”.
- Nhưng tại sao anh lại nghĩ....Nàng lên tiếng phản đối.
Anh đưa tay lên ngăn cản không để nàng lên tiếng rồi tiếp tục nói, giọng càng lúc càng sôi nổi hơn :
- Nói tóm lại là tôi không tin ở cô cho mãi đến khi nãy. Khi biết những tên lính đó chỉ tình cờ giúp đỡ cô. Lúc đó thì tôi mới ngạc nhiên. Tôi ngạc nhiên tới mức ngẩn người ra vì bất ngờ. Ôi, tôi thấy mình thật đa nghi qúa, mình thật là tồi tệ qúa. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng với lòng tốt của cô. Chính vì thế mà tôi đã không nói được lời nào....
Nàng nhẹ nhõm cả người khi nghe được nghe anh nói ra những lời chân thật như vậy. Nàng cười thật tươi và vui vẻ nói với anh :
- Gớm anh vừa mới làm cho tôi không hiểu mình đã làm gì sai trái thì ngay lập tức lại làm cho tôi phổng mũi ra rồi. Nhưng lạ nhỉ ? Nếu anh đã nghi ngờ tôi như thế thì tại sao anh không rời khỏi đây, anh có thể làm như thế mà ? 
- Tôi còn ở đây bởi vì tôi còn có một chút hy vọng nơi cô. Tôi hy vọng rằng trong con người có khuôn mặt thánh thiện kia của cô là một trái tim nhân hậu. Có thể cô sẽ thấy ngạc nhiên và buồn cười lắm nhưng tôi vẫn nói cho cô biết. Tôi là một kẻ luôn mơ mộng cái đẹp và sự hoàn hảo. Tôi thích sự rạch ròi trắng đen ở trong một con người, từ hình dáng bên ngoài cho đến tấm lòng đều tương xứng nhau cho dù xấu hoặc tốt. Tôi mong muốn cô có một tấm lòng giống như khuôn mặt của cô vậy. Đẹp đẽ và phúc hậu. Và cách duy nhất để tôi có thể biết được điều đó là hãy ở lại và chờ xem. Tôi ở lại không phải để được lẩn trốn hay được sống sót mà còn ở lại để chờ đợi điều tốt đẹp nhất hay xấu nhất sẽ xảy ra. Tôi lấy mạng sống của mình ra đặt cược vào sự tốt đẹp của cô và giờ đây thì tôi đã biết được điều đó.
Nàng đỏ mặt khi nghe anh nói. Những lời nói đó của anh khiến nàng thấy vui thích và lâng lâng niềm kiêu hãnh. Cái cảm giác tin tưởng vào cái người đàn ông kia và được anh ta tin tưởng lại. Nhưng đúng như anh ta nói, nàng ngạc nhiên lắm với cách mà anh ta đã làm. Nàng lên tiếng hỏi :
- Nhưng tại sao anh lại phải đặt cược cuộc sống của mình một cách vô lý như vậy. Bộ anh coi mạng sống của mình rẻ rúng lắm sao ?
Anh nhìn nàng thật lâu rồi nói khẽ :
- Cô đã đọc cuốn sách Miếng da lừa của nhà văn Pháp De BanTânac chưa ? Thấy nàng gật đầu anh ta tiếp tục : Cứ cho rằng cuộc đời tôi là một vận may giống như một miếng da lừa trong cuốn tiểu thuyết nọ. Nó cứ teo tóp dần đi theo năm tháng. Và mọi vận may của mình dường như tôi đã tiêu sạch vào trong những trận đánh, trên các chiến trường suốt hai năm qua rồi. Chính tôi cũng không hiểu tại sao đến giờ này mình vẫn còn sống, trong khi đáng lẽ mình đã phải chết đến ba lần rồi. Thế nhưng giờ đây cuộc sống của tôi đã co rút thảm hại xuống chỉ còn lại là một miếng da lừa nhỏ xíu. Nó chẳng đáng gì hơn một đồng xu nhỏ. Mà một đồng xu cuối cùng của một con bạc đã cháy túi như tôi thì tiếc gì mà không đem ra để đặt cược để biết được vận may của mình thêm một lần nữa. 
Nàng chỉ hiểu lơ mơ một phần những điều anh nói, nên nàng thắc mắc hỏi lại :
- Thật sự thì tôi không hiểu hết những điều anh nói. Nhưng tại sao anh nghĩ tôi lại có thể giao nộp anh cho bọn lính, sau khi đã cứu anh ? Rồi anh lại ngơ ngẩn người ra khi thấy tôi xuất hiện cùng đám lính nhưng không phải để bắt anh... 
Cũng bằng giọng nói đầy triết lý, anh ta trả lời : 
- Chính tôi cũng không hiểu. Có thể là vì tôi và cô, chúng ta sống trong hai xã hội khác nhau và và hai xã hội thù nghịch với nhau, nên không thể có điều gì tốt đẹp của bên này đối với bên kia, hay ngược lại. Chúng tôi đã được giáo dục để coi tất cả những gì của đối phương đều là xấu xa, tồi tệ. Cũng như cô được nhồi nhét những điều ngược lại vào đầu. Tôi là một tên sĩ quan Việt Cộng. Cô là vợ một sĩ quan Quốc Gia và hai người chỉ có thể là kẻ thù của nhau. Nhưng bây giờ thì tôi thấy mình đã lầm...
- Vậy khi không còn là kẻ thù của nhau nữa thì chúng ta có thể là...là...bạn của nhau được chứ ? 
Nàng hỏi và tươi cười đưa bàn tay ra. Anh nắm lấy và xiết chặt trong bàn tay của mình. 
Lòng rộn ràng trong niềm vui, nàng đứng lên vừa cười vừa nói với anh :
- Là bạn hay là thù thì chúng ta cũng phải ăn chứ. Nhất là giờ đây không còn là thù thì lại càng cần phải ăn hơn. Bây giờ tôi sẽ nấu một món đặc biệt cho anh. Một món ăn đặc chất Bắc....tôi sẽ nấu miến gà. Tôi biết anh sẽ thích món này vì...vì...
Nhưng nàng đã im bặt, ngay cả nụ cười trên môi của nàng cũng ngưng bặt khi thấy anh vẫn giữ lấy bàn tay mình. Lúng túng, nàng khẽ rụt cánh tay lại nhưng anh vẫn nắm lấy nó bằng cánh tay rắn chắc của anh. Đôi mắt đen của anh cứ nhìn xóay mãi vào nàng. Nó long lanh khiến nàng nhột nhạt hết cả người. Dường như có một luồng điện chạy qua người khiến nàng lặng đi. Tim đập thình thịch. Miệng khô khốc đến mức không thốt được một lời. Nàng cứ để tay trong tay anh và nàng ngồi xuống bên cạnh anh. 
Buổi trưa thật yên tĩnh. Bên ngoài trời nắng gắt nhưng ở trong căn phòng khách vẫn là ánh sáng mờ mờ với chỉ là một vệt nắng duy nhất chiếu vào nơi cửa sổ hé mở. Anh cứ ngồi như thế mắt nhìn vào vệt sáng chiếu xuống nền nhà. Thật lâu sau đó anh mới quay đầu lại phía nàng. Giữ bàn tay nàng trong đôi tay gầy guộc của mình, anh nhìn thẳng vào mắt nàng, anh nói giọng run rẩy :
- Tôi muốn hỏi cô một điều. Nếu cô không thích câu hỏi thì cô không cần phải trả lời và cũng đừng giận tôi. Nhưng nếu cô trả lời thì xin cô hãy thành thực. Vì điều đó rất quan trọng với tôi.
Anh mắt nồng nàn cùng thái độ của anh ta đã khiến nàng đóan được câu hỏi là gì rồi. Trái tim nàng đập lọan xạ, cổ nàng khô khốc đi nên nàng chỉ còn biết gật đầu : 
- Cô đã cứu giúp và chứa chấp một kẻ nguy hiểm như tôi thì chắc chắn rằng cô phải có một lý do thật quan trọng nào đó thì mới có thể liều lĩnh đến như vậy chứ ? Có thể không đúng phép lịch sự lắm nhưng cô hãy vì ý nguyện của một kẻ chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa là tôi đây hoặc hãy vì Chúa của cô, mà nói thật lòng cho tôi biết. Tôi rất muốn được biết lý do thực sự của nó. Cô làm điều đó có phải vì cô cũng có chút cảm tình với tôi không ? Ý tôi nói đến tình cảm của một người đàn bà với một người đàn ông. 
Tuy đóan trước nhưng câu hỏi qúa đột ngột của anh ta khiến nàng ngẩn ngơ chẳng thể trả lời được. Cách hỏi của anh càng khiến nàng càng lúng túng hơn. Dĩ nhiên là nàng đã có cảm tình với anh ta như của một người đàn bà với một người đàn ông nói rồi. Nhưng để trả lời câu hỏi thẳng thừng của anh chàng Vici này thì quả thật là khó khăn. Không lẽ tất cả những gì mà nàng đã làm với anh ta từ khi anh ta xuất hiện ở trong nhà nàng chưa chứng tỏ được gì sao ?
Ánh mắt của anh vẫn nhìn nàng chăm chú khiến nàng nhột nhạt cả người. Đầu óc nàng đờ đẫn với một cảm giác lâng lâng sung sướng. Những hành động của nàng mấy ngày qua đã chứng tỏ cho anh chàng Vici đẹp trai nhưng cư xử kỳ cục này biết qúa rõ là nàng có cảm tình rất nhiều với anh ta. Nàng luôn cảm thấy trống vắng trong lòng khi không được nhìn thấy anh ta. Thậm chí chỉ đi chợ lâu một chút cũng khiến cho nàng thấy thời gian trôi qua chậm chạp qúa. Nàng chỉ muốn được bay ngay trở về để rồi thấy ấm lòng khi được nhìn thấy nụ cười tươi roi rói của anh ra khi ra đón chào nàng. Nàng thấy lòng mình luôn xao xuyến khi nghĩ đến vị khách của mình. Nàng muốn nói cho anh ta tất cả những điều đó trong lòng. Nói ra một cách thành thật và tha thiết nhất. 
Anh đã ở gần nàng đến mức nàng thấy như ngạt thở và không thể thốt nên lời được. Rồi đôi tay anh cứ siết chặt lấy bàn tay run rẩy của nàng cùng ánh mắt đen của anh cứ nhìn chăm chăm vào mắt nàng khiến nàng không thể trả lời câu hỏi của anh được, dù nàng rất muốn. Càng lúc nàng càng thấy trong đầu óc mình lùng bùng với những suy nghĩ lộn xộn rối tung cả lên. “Ôi Lạy Chúa ! Tại sao con câm như hến thế này. Tại sao con không thể mở miệng để nói với người đàn ông đang chờ đợi những câu trả lời mà cả con và anh ta đều muốn nghe. Với lại câu hỏi kỳ cục của anh ta trong một tư thế kỳ cục như thế này thì người con gái dù có muốn cũng không thể trả lời được. Sự im lặng là câu trả lời tốt nhất trong mọi trường hợp tương tự.” 
Nàng nghĩ bụng và chọn cách làm mặt thẹn thùng im lặng. Cả thế giới này từ những nơi văn minh cho đến các bộ lạc thổ dân đều giống nhau ở cách trả lời tình yêu như thế này. Im lặng có nghĩa là đồng ý. Chắc chắn rằng anh ta sẽ hiểu, cho dù anh ta là một tên Vici hay anh ta ở trên rừng xuống.
Anh ta là một tên Vici và anh ta đúng ở trên rừng xuống, nhưng sự im lặng của nàng khiến cho anh không cảm thấy điều gì ngoài việc không thấy nàng trả lời câu hỏi của anh ta. Đôi mắt đen long lanh như thất thần mờ đi và bàn tay anh ta không còn siết cứng lấy tay nàng như trước nữa. Anh ta kìm một tiếng thở dài khi lên tiếng, giọng nói cố lấy lại vẻ bình thường như trước : 
- Cám ơn cô vì sự thành thật. Và đừng giận những câu hỏi ngu ngốc đó của tôi ?
Ôi ! Không. Nàng muốn kêu thét lên và giữ chặt lấy bàn tay của anh lại. Nhưng anh đã rời tay khỏi tay nàng và quay đi một cách mạnh mẽ. Anh vẫn ngồi chỗ cũ và im lặng. Đầu cúi thấp xuống đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của anh. Nàng nín thở chờ đợi một cái hôn mà nàng mong đợi anh sẽ tặng cho nàng. Nàng sẽ đáp lại cái hôn đó nồng nhiệt đến mức anh sẽ không còn có thể nghi ngờ gì được nữa....
Phút giây đó kéo dài lê thê. Cuối cùng thì chẳng có cái hôn nào của anh cả, kể cả một cái hôn tay. Anh quay lại ngồi thẳng người lên. Mắt anh lảng tránh ánh mắt của nàng khi anh cứ nhìn mãi vào vệt nắng dưới đất.
Trống ngực nàng vẫn còn đánh thùm thụp khi nghĩ đến giây phút anh nắm lấy tay nàng. Mặt nàng nóng bừng lên và bóng tối lờ mờ của căn phòng đã che dấu bột mặt đỏ bừng vì xấu hổ của nàng…. Cảm giác gần gũi vừa rồi đã khiến cho nàng bối rối đến nghẹn thở. Nàng lên tiếng thật khẽ: “Tôi không giận đâu….” Nàng muốn nói thêm nhưng tiếng nàng nhỏ như không ra hơi nữa nên nàng im bặt. Nàng thấy giọng nói của mình run rẩy và sợ anh sẽ phát hiện được điều gì đó qua giọng nói run run củamình.
Nàng chờ đợi anh sẽ nói những lời êm dịu đó cũng như nàng muốn anh cầm lấy tay nàng như trong con xúc động vừa rồi của anh. Cái cảm giác đó khiến nàng chơi vơi ngây ngất. Nhưng anh vẫn ngồi yên lặng mãi. Anh sáng của tia nắng yếu ớt dần và mặt khuôn mặt anh cứ lạnh lùng khiến nàng không còn biết phải làm như thế nào nữa ngòai việc cũng ngồi yên lặng như vậy. 
Khi cơn bão đã qua đi, nàng lấy bình tĩnh trở lại. “Oi Lạy Chúa. Tại sao mình lại có một ý nghĩ điên rồ đến như vậy. Có lẽ trong một giây phút yếu lòng thì anh chàng Vici này đã tỏ tình bằng một câu hỏi như của một ông quan tòa khiến cho nàng lầm tưởng. Còn phần nàng thì cũng chỉ vì lòng thương người bộc phát đã khiến nàng suýt nữa lao vào vòng tay lạnh lẽo của anh ta…. Ý nghĩ về cái con người đang ngồi cạnh nàng đây luôn khiến nàng mâu thuẫn. Lúc thì anh ta tỏ ra dịu dàng và đáng yêu. Nhưng phần nhiều thì anh ta chỉ là một con người lạnh lùng khô khan. Và hành động thì chỉ giống như của một người khách lỡ độ đường xin nghỉ ở nhà nàng một hai ngày rồi sẽ ra đi. Còn anh ta thì tệ hơn cả người khách lỡ đường, anh ta là một tên Việt Cộng bị truy đuổi nên phải ẩn náu ở nơi đây. Rồi cũng chỉ ngày một ngày hai, anh ta sẽ rời khỏi đây và đi chết ở một nơi nào đó. Nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại con người khốn khổ nọ. Vậy mà trong một phút xao xuyến lòng, nàng đã mơ đến điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra...Có lẽ những cuốn tiểu thuyết mà nàng đọc đã ảnh hưởng tới nàng chăng ? 
Còn về phần anh ta nữa ? Thái độ tỏ tình như kiểu hỏi cung của anh ta khiến nàng lo lắng nhiều hơn. Làm sao một thanh niên trẻ đẹp như anh ta, mà là lại một sĩ quan nữa, cho dù là sĩ quan VC lại thèm để ý đến nàng. Người anh ta mong muốn phải là một cô gái trong trắng ngây thơ, học thức và có cùng chí hướng với anh ta kia. Giống như cô sinh viên Hà Nội mà anh ta đã yêu. Trong khi nàng lại là vợ góa của một sĩ quan Ngụy. Trong mắt anh ta thì nàng chỉ là một bà góa đồng bóng và có lẽ hơi ngu ngơ nữa. Nếu có cái gì đó xảy ra giữa anh ta và nàng thì chỉ là một sự gượng ép hay là một sự trả ơn cứu giúp. Có khi còn tệ hơn nữa, chỉ là một sự lợi dụng, theo kiểu :”Lụy đò khi phải qua sông ” 
Ôi, lạy Chúa ? Nàng ôm mặt như không muốn nhìn thấy điều đó, cũng như không muốn nhìn thấy con người anh ta đang ngồi trơ trơ ra đó. Nàng ngẩn ngơ với những ý nghĩ đáng sợ đó đang hiện ra lộn xộn đó trong đầu. “Mình đã tưởng tượng ra cái điều qúa đẹp và lại qúa xa xôi nữa. Trong khi sự thật thì lại qúa gần, qúa trần trụi. Giống như hình ảnh cái kẻ đang lạnh lùng ngồi trước mặt nàng đây”
Trong khi nàng ngồi đó và thấy ghét cái kẻ kia thì anh bỗng nhiên quay lại phía nàng. Nhìn ánh mắt đen của anh nhìn xoáy vào nàng khiến nàng cảm thấy anh lại trở về với cái thói đa nghi của anh với những câu hỏi tại sao lại làm như thế này, mà không làm như thế kia ? Tại sao cô lại chứa chấp tôi ? Tại sao cô lại đối với tôi tốt như thế ? Có lẽ lần này anh hỏi tại sao lại cô lại nấu món ăn kiểu Bắc cho tôi nữa lắm....
Nhưng anh đã không hỏi nàng những điều đó. Anh khẽ nắm lấy tay nàng bằng cả đôi tay dài gầy guộc mảnh dẻ của anh. Nàng cảm thấy rung động tất cả từng phần của cơ thể của mình khi anh cứ xiết chặt mãi lấy đôi tay nàng. Anh đã làm một lần như thế này rồi và nàng thấy thật thích thú khi được anh cầm mãi lấy đôi bàn tay của nàng. Nó khiến cho nàng như cảm thấy có một chỗ để chở che, một chỗ để nương tựa....
Nhưng anh đã còn làm hơn thế nữa khi anh áp cả khuôn mặt gầy vào bàn tay nàng. Trong bóng tối, anh xúc động nói giọng run rẩy :
- Xin cô hãy hiểu cho tôi khi tôi tự tìm cho tôi câu trả lời. Đã nhiều lần tôi tự hỏi câu hỏi vừa rồi và cũng tự tìm lời giải đáp. Để tôi cho cô biết nhé ? Vì tôi đã có những giấc mơ điên cuồng, hoặc những suy nghĩ ngu dại. Một cảm giác mâu thuẫn cứ chen lẫn đấu chọi nhau trong đầu tôi khiến tôi không biết phải làm sao để nó đừng nổ tung ra hoặc là để nó mau chóng nổ tung ra. Có lúc thì tôi có ý nghĩ tự hào là mình đã có được một người đàn bà để ý tới. Một người đàn bà sang trọng và đẹp đến nỗi trong những giấc mơ ngông cuồng nhất của một thằng lính cũng không tưởng tượng ra được. Một ý nghĩ khác thì ngược lại hoàn toàn. Cô ấy trẻ đẹp, giàu có, sang trọng, có học thức ...nghĩa là có tất cả. Trong khi tôi chỉ là một người lính mà nghề nghiệp là chỉ biết cầm súng rong ruổi từ trận đánh này đến trận chiến khác cho đến khi gục ngã ở trận đánh cuối cùng. Còn gia tài của tôi thì chỉ là một cuộc sống ngắn ngủi chẳng biết còn mất lúc nào. Một kẻ hiện đang trốn chui trốn nhủi như tôi thì liệu có xứng đáng với cô ấy không. Tự tôi đã tìm ra câu trả lời cho chính mình. Đó là không ! Không ! Và Không bao giờ ! Người đàn bà trẻ đẹp mà tôi đã mơ thấy chỉ có một lý do duy nhất để cứu giúp tôi thôi. Đó là bản tính nhân hậu, cùng với lòng thương người mà Chúa của cô ta đã dạy dỗ. Lòng thương người của cô đã khiến tôi lầm tưởng....
Nàng muốn nói lớn lên rằng anh đã nghĩ sai rồi. Nàng cũng như anh thôi....Nàng cũng có tình cảm với anh. Và còn có nhiều hơn anh tưởng.....Nhưng anh cứ giữ chặt đôi bàn tay của nàng lại trong khi nói giọng gấp gáp : 
- Cô đừng nói gì cả. Tôi đã hiểu cả rồi. Tôi hiểu rằng sự cứu giúp vì sự thương hại và cứu giúp vì tình yêu khác xa nhau đến mức nào. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn ghi nhớ mãi tấm lòng của cô tận trong trái tim mình.
- Nhưng....Nàng lên tiếng phản đối và bực mình khi thấy sao giọng mình yếu ớt qúa. Nàng muốn nói nhiều hơn, rõ ràng hơn cho cái anh chàng ngu ngốc này hiểu cái điều mà đến một đứa trẻ mới lớn cũng còn hiểu được. Nhưng cái lưỡi nàng như cứng lại, không thốt nổi thành lời. 
Nàng cố gắng bình tĩnh lại. “Lạy Chúa ! Xin Người hãy cho con xin lại cái lưỡi vốn dẻo quẹo những câu văn chương tình ái của con. Lúc đó thì con sẽ khiến cho anh chàng khờ khạo này khôn ngoan hẳn lên trong vấn đề tình yêu. Một vấn đề mà rõ ràng anh ta chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi”.
Nhưng bất ngờ chuông đồng hồ vang lên ngân nga khiến nàng giật mình. Tiếng chuông đổ thong thả khiến cả anh và nàng rời khỏi tay nhau. Anh ngồi cách xa nàng ra và nghiêm túc trở lại. Nàng lúng túng ngượng ngùng ngồi im lặng....
Chuông đổ 12 tiếng. Đã 12 giờ trưa rồi và nàng còn chưa bắt tay vào nấu món miến gà đặc biệt của ngày hôm nay. Và 2 giờ chiều nay viên sĩ quan và gã NK sẽ đến kiểm tra.... Hãy để câu chuyện tình ái với anh chàng Vici trẻ con này tới tối, khi đó với khả năng của mình, nàng tin sẽ làm cho anh ta khôn ngoan hơn lúc này. Nàng nghĩ bụng và tiếc rẻ đứng dậy. Vội vàng sửa lại những sợi tóc vương vãi trên mặt, nàng nói với anh ta :
- Bây giờ tôi phải chuẩn bị nấu ăn vì 2 giờ chiều nay ông sĩ quan sẽ đến kiểm tra. Chúng ta sẽ nói chuyện vào tối nay nhé ? Còn bây giờ thì tôi có một món qùa cho anh đây.
Trong khi anh nhìn nàng ngạc nhiên thì nàng đi nhanh vào phòng ngủ của mình. Nàng lấy ra bộ quân phục màu xanh của anh. Nàng đã giặt giũ và khâu vá lại thật cẩn thận. Cũng may ngày trước, nàng học ở trường masour nên biết đôi chút công việc may vá này. Chỉ có điều nàng đã không làm việc này lâu lắm rồi. Và nàng đã bí mật bỏ ra cả một buổi tối chỉ để khâu bộ đồ rách rưới này lại. Trông nó cũng không đến nỗi nào. Cả đường may của nàng lẫn bộ quân phục. Nó không rách nát như nàng tưởng và giờ đây thì nàng đã có thể hãnh diễn đôi chút khi đưa trả nó cho anh như một món qùa nho nhỏ. Còn một món qùa nữa mà nàng chưa chủ định đưa cho anh. Nhưng trong lúc lục đáy tủ, nàng thấy nó và lấy luôn ra. Đó là khẩu súng lục của anh. 
Nàng đem tất cả ra và đưa cho anh mà không nói năng gì. Nàng cảm thấy vui thích khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ hiện lên trên nét mặt của anh. Anh cầm lấy những món đồ mà nàng đưa cho như nhận một món qùa qúi giá. Anh thốt lên :
- Đây đúng là một món qùa rất quan trọng đối với tôi. Tôi như gặp lại được những người bạn cũ vậy. Cám ơn cô rất nhiều về việc cô đã may vá cho tôi bộ đồ này. Qủa thực là nếu cô không khâu nó lại thì tôi cũng chẳng bao giờ dám mặc nó vì nó bị cắt...bị rách tả tơi như thế này. Vì tôi cũng không biết khâu vá. Còn cây súng này thì cảm ơn cô vì cô đã... tin tin tưởng ở tôi. Nhưng tôi sẽ cất nó đi ở chỗ nào mà cô chỉ cho tôi cất. Tôi sẽ không đụng đến nó cho đến khi nào tôi rời khỏi ngôi nhà mến khách này. 
Ngưng lại một chút anh nói tiếp, trong khi đôi mắt đen của anh cứ nhìn mãi vào nàng khiến nàng thấy rạo rực hết cả người. Nàng thấy mặt mình nóng bừng lên và chắc là mặt nàng đang đỏ lên lắm khi anh cứ nhìn nàng chăm chú thế kia khi anh nói với nàng :
- Giờ đây có một cảm giác tin tưởng và được tin tưởng tràn ngập trong lòng tôi. Nó khiến cho tôi nhìn thấy cô đẹp và thánh thiện hơn bao giờ hết...Tôi thật là may mắn khi đi lạc vào căn nhà này vào đúng thời điểm này. Đôi khi tôi nghĩ có một đấng Tối Cao quyền năng nào đó run rủi chỉ đường dẫn lối cho tôi đến đây để nhận lấy sự cứu giúp của một tấm lòng nhân hậu như cô.
Nàng xịu mặt xuống khi nghe câu cuối. Rõ ràng nó khiến cho nàng thấy thất vọng nhiều hơn là vui mừng. Không lẽ những hành động của nàng kể từ lúc anh ta tới đây chỉ đơn giản là lòng thương người. 
Nhưng bây giờ nàng không còn nhiều thời gian để nói chuyện với anh nữa. Có lẽ vào chiều tối nay thì nàng sẽ giải quyết tất cả mọi hiểu lầm của anh chàng Vici khờ khạo này. Nàng vội vàng đứng lên và nói :
- Tôi phải lo đi nấu ăn đã. Tôi đã mua một con gà và định sẽ nấu một món Miến gà kiểu Bắc cho anh và tôi nữa. Tôi có mua một cái máy cát sét cùng với rất nhiều băng nhạc Tiền chiến mà chắc chắn anh sẽ rất thích. Bây giờ tôi sẽ phải vào bếp ngày vì đến 2 giờ mấy ông ấy sẽ đến kiểm..kiểm tra giấy tờ. Có thể ông sĩ quan sẽ đến sớm hơn, để gọi là thăm xã giao thôi chứ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Anh cứ ngồi đó đi tôi sẽ đem báo mới lại cho anh...
Có lẽ nàng vừa nói vừa đỏ ửng má lên hay sao mà anh ta cứ chăm chú nhìn vào mặt nàng với ánh mắt đen long lanh và nụ cười trên môi.
- Hãy để cho tôi gíúp cho....Anh cười nói.
Nàng xua tay lia lịa, để nàng làm một mình trong bếp sẽ khiến nàng đỡ phải lúng túng. Đúng như vậy thật khi vào đến trong bếp rất lâu rồi mà cái cảm giác hồi hộp lâng lâng cứ bám theo nàng mãi. Cuộc nói chuyện với anh chàng Vici đã khiến nàng như chơi vơi bay bổng. Nó chưa thành công như nàng mong muốn nhưng ít nhất thì nàng cũng đã hiểu được tình cảm của vị khách bí ẩn của mình rồi. Điều đó khiến cho nàng thấy vui thích và giờ thì nó vẫn khiến cho mặt nàng cứ đỏ lên mãi....Nàng như không còn nhận ra mình ở trong gương nữa. Một cô gái mặt đỏ phừng phừng, tóc tai rối bời và đôi mắt long lanh....
Nàng len lén nhìn ra ngoài phòng khách. Anh đang ngồi cúi đầu vào tờ báo. Nàng khẽ khép cửa bếp, khua vài cái xoong nồi cho nó kêu lanh canh rồi lật đật mở tủ thuốc ra. Ở đó có sẵn một bộ đồ trang điểm và nàng đã nhanh chóng làm lại mặt của mình. 
Mãi cả nửa giờ sau, nàng mớt tay vào công việc bếp núc được. Nhưng có lẽ nàng quá hồi hộp bối rối, hay là nàng quên mất cách làm bếp rồi. Mặc dù rất hăng hái, nhưng nàng cũng phải loay hoay thật lâu cái công việc này. Cái món ăn Bắc Kỳ này nàng đã ăn nhiều lần, mà bà già chồng cũng đã chỉ bảo tận tình thế mà bây giờ nó lạc ở đâu đó trong cái đầu óc đang tràn ngập một cảm giác lâng lâng khó tả. Nó làm cho nàng nóng mặt lên không phải chỉ từ trong cái bếp lò...
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Anh đã xuất hiện bên cửa bếp với nụ cười thật tươi. Nhìn thấy vẻ lúng túng của nàng, anh nói giọng thật dịu dàng dễ nghe :
- Nếu cô không ngại thì tôi có thể vào giúp cho cô một tay. Chắc chắn tôi không phải là một người đầu bếp giỏi nhưng tôi nghĩ là có thể một chân phụ bếp với những công việc sai vặt ấy mà. Tôi có thể làm việc đó ngang với việc nấu ăn chính của cô.
Nàng cười, mặt càng đỏ nhiều hơn. Nàng làm bộ nghiêm giọng nói với anh :
- Nếu anh muốn thưởng thức một món ăn ngon thì anh hãy ra ngoài kia đọc báo đi. Còn nếu anh muốn những món ăn hôm nay hoặc sống hoặc cháy hoặc hỏng bét cả thì hãy vào đây giúp tôi. Tùy anh lựa chọn đi ? Hoặc là một món miến gà không được ngon lắm với tự tay tôi nấu, hoặc là một món thập cẩm không biết gọi là gì và không biết có ăn được không khi có cả hai chúng ta cùng nấu....
Anh cúi chào hài hước rồi nói trước khi rút ra ngoài. 
- Dĩ nhiên là tôi muốn cái gì không phải là tệ nhất, cái mà cả hai chúng ta đều ăn được.. Chính vì thế nên tôi sẽ phải rút ra ngoài kia. Nhưng nếu gặp phải trường hợp khẩn cấp hay cần sự cấp cứu thì cô đừng ngại. Hãy gọi tôi ngay khi còn có thể cứu chữa. Một điều cuối cùng là dù món ăn có tệ đến thế nào đi nữa thì tôi cũng sẵn lòng ăn sạch sẽ những gì cô nấu ra hôm nay. Tôi còn nhớ đây là thiện chí của bà chủ nhà tốt bụng và tôi sẽ chứng tỏ điều đó bằng cách ăn ngon lành bất cứ thứ gì cô đã phải nhọc công nấu chúng ra.
Anh cúi đầu chào lịch sự và khép cửa lại. Nàng đỏ bừng mặt với ý nghĩ chút nữa đây mình sẽ dọn món gì ra bàn tiệc đây ? Một món cháo thập cẩm hay món tả pí lù ? Ô, phải chi giờ này có bà mẹ chồng của nàng ở đây chỉ bảo cho nàng biết cách nấu cái món miến gà này. Lần đầu tiên nàng cảm thấy muốn có cái bà già cau có ấy ở bên cạnh để giúp đỡ cho nàng. Dĩ nhiên sau khi chỉ bảo, thậm chí nấu luôn cho nàng món này rồi thì bà ấy sẽ phải biến đi ngay.....và để lại một mình nàng với anh trong bữa tiệc hôm nay...
Trong bữa tiệc hôm nay, nàng quyết định sẽ nói ra tất cả tấm lòng của mình. Nàng phải nói cho anh hiểu mà không thể nhầm lẫn được.. Mình yêu anh ấy dù cái cách tỏ tình kỳ cục của anh ta. Cho dù có phải nói dối thêm chút đỉnh cũng được, miễn là cho anh ấy hiểu là mình cảm tình với anh ấy. Nếu anh ta cứ khư khư cái ý nghĩ mình chỉ giúp anh vì lòng thương hại thì cái anh chàng ngu ngốc này sẽ rời khỏi nhà nàng và đâm đầu vào chỗ chết một cách ngu ngốc điển hình của những kẻ như anh ta. Nàng không muốn anh ta phải chết, cho dù nàng cũng chưa biết chắc là nàng thương yêu anh ta hay thương hại anh ta nữa.
“Ôi thôi nào, đừng nghĩ đến anh ta nữa mà hãy nghĩ đến món miến gà đi. Nếu không thì mình sẽ không thể nấu nổi món ăn này nữa mất. Hãy để đến tối, mình lúc đó sẽ có nhiều thời gian hơn để mà tơ tưởng” Nàng nghĩ bụng và vội vàng bắt tay vào bếp.

(Hết Chương 7)

Mai Tú Ân 

Không có nhận xét nào: