29/10/17

Người đấu tranh dân chủ đừng chờ đợi gì nhiều ở ông Trump...



Sự kiện tổng thống Mỹ Donalp Trump sẽ đến Đà Nẵng để tham dự Hội Nghị APEC và sau đó là cuộc thăm viếng chớp nhoáng các đầu lĩnh CS ở Hà Nội đã gây ra một tâm lý phấn khởi nhất định trong giới đấu tranh nước nhà. Đó là điều dễ hiểu khi chúng ta có được tâm lý ấm lòng khi có một tổng thống của một quốc gia dân chủ bậc nhất thế giới đến thăm một quốc gia đàn áp dân chủ bậc nhất thế giới. 



Nhưng để chờ đợi một sự đột phá về nhân quyền, hay một vài tù nhân lương tâm được phóng thích nhân sự kiện này là điều không tưởng. Chúng ta chỉ mong tổng thống Mỹ Donalp Trump, với vai trò quan trọng của mình có một vài lời nói, vài hành động coi được về vấn đề nhân quyền cũng như về việc bắt người vô tội vạ của nước chủ nhà APEC lần này. Một vấn đề hoàn toàn nằm trong tầm tay của tổng thống Mỹ, nếu ông quyết định ra roi. Nhưng đó cũng là điều không tưởng nốt của những người đấu tranh dân chủ nước nhà.

Mọi người chúng ta đều biết chính phủ Mỹ với truyền thống luôn đưa bàn tay bao dung về dân chủ đến mọi quốc gia độc tài, nhưng khi công nhận quốc gia ấy như một quốc gia có chủ quyền thì họ rụt bàn tay bao dung ấy lại. Không phải họ không muốn giúp đỡ mà vì có những điều kiện ràng buộc khắt khe ở quê nhà ngăn cấm họ làm điều đó. Đó là một thực tế mà chúng ta có thể kiểm nghiệm qua các đời tổng thống Mỹ kể từ khi bãi bỏ cấm vận Việt Nam. Suốt hơn 20 năm qua thì có được bao nhiêu TNLT Việt Nam được phóng thích khỏi các nhà tù Việt Nam. Nỗ lực nhân quyền của chính phủ Mỹ đã khiến cho bao nhiêu người được xuất khỏi nhà giam để đến Mỹ. Chỉ là những con số nhỏ bé đến thảm hại, và không xứng tầm với những nỗ lực của một quốc gia dân chủ hàng đầu như nước Mỹ. 

Nhưng như đã nói thì đó là những khó khăn không thể vượt qua khi nước Mỹ đang làm bạn, làm ăn với chính quyền Hà Nội. Có lẽ những hội đoàn phi chính phủ Mỹ hay các ông nghị ở Quốc Hội Mỹ còn giúp ích cho các hội đoàn, các cá nhân đấu tranh trong nước nhiều hơn là chính quyền hành pháp Mỹ, nếu chúng ta biết vận động (logby). Chưa kể ta có thể nói vui nhưng hoàn toàn thực tế rằng, nước Mỹ là kẻ đầu bảng nuôi sống chế độ CSVN bằng thâm thủng mậu dịch mỗi năm gần 30 tỷ đô la chảy vào guồng máy Nhà Nước Việt Nam.

Trở lại với chuyến thăm Việt Nam để dự APEC của tổng thống Donalp Trump thì hai bên lợi gì, thiệt gì ? Trước hết đây chỉ là hoạt động thường kỳ của khối APEC gồm 21 quốc gia, và Việt Nam đứng ra đăng cai như đã từng đăng cai vào năm 2006. Nước Mỹ là trung tâm nên đương nhiên tổng thống của họ phải tham dự. Bao năm nay lịch trình như vậy và họ thực hiện các chuyến đi như vậy. Tổng thống Mỹ thì cũng chỉ là người Mỹ có 4 năm làm tổng thống rồi cũng về vườn chăn vịt, có ma nào mời tung tăng khắp thế giới đâu nên cứ có cơ hội là phượt liền. Ông Trump thì còn đi mau lẹ đến bất cứ đâu hoành tráng vì ông vốn là một người dẫn dắt truyền hình thực tế, một tay chơi của những ánh đèn xa hoa rực rỡ. 

Sở dĩ MTA phải nói vui như thế bởi chuyến đi này của ông Trump hoàn toàn là một chuyến đi hình thức, chả có lợi ích bao nhiêu cho các bên. Nói như nhà báo Ngô Kỷ trong cuộc hội thảo Phố Bolsai là : "Hoa Lá Cành, trình diễn..." Hoàn toàn đúng. Vì mọi công cuộc làm ăn ký kết hợp đồng thì các công ty đã ký kết rồi. Cần gì phải kéo đoàn kéo lũ đến Việt Nam để làm màu mè gì nữa. Có chăng là chuyến đi này của ông Trump có liên quan đến tình hình căng thẳng ở bán đảo Triều Tiên. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến xứ Giao Chỉ của ta, và chắc chắn cũng chẳng hề có hồ sơ nhân quyền nào của Việt Nam được ông Trump đưa ra cho Hà Nội đâu. Cũng có thể có vài câu cho có về nhân quyền, hay về việc bắt giữ những người đấu tranh dân chủ từ đầu năm đến giờ nhưng cũng chỉ là "trình diễn, hoa lá cành" thôi, theo lời anh Ngô Kỷ...

Ngoài nhân quyền là đề tài không có trong chuyến sang Việt Nam lần này thì chúng ta chờ đón gì nữa ? Chắc chắn chẳng có gì đáng giá so với tầm mức. Bởi lẽ thường tình trong các quan hệ quốc tế thì các cuộc gặp gỡ song phương mới là quan trọng chớ gặp đa phương, mà lại là hội nghị 21 phương APEC này thì chả có gì để nói, để bàn. Điều này cũng giống như có gần 200 các ông tổng thống, thủ tướng hay vua chúa của các nước và lãnh thổ trên khắp thế giới mỗi tháng 9 hàng năm thì tề tựu hoành tráng tại New Work, Mỹ, tòa nhà của LHQ để dự Đại Hội Đồng LHQ. Mấy trăm ông lãnh đạo có bàn bạc gì đâu. Chỉ say "Helo, goodbye" thì cũng hết thời gian rồi. Các vị chỉ ngồi cho có tụ, rồi đeo tai nghe vào và ngủ gật.

Thế còn Việt Nam ta thì có lợi ích gì khi đăng cai một cuộc chơi quá tầm của các ông lớn này. Cần phải nhìn nhận rằng trong xu hướng thế giới như một cái làng này thì chẳng có gì nhiều để làm ăn cả. Chắc chắn Việt Nam sẽ làm đẹp lòng ông Trump bằng cách cố gắng ký kết vài hợp đồng khủng tỷ đô la nào đó với phía Mỹ nhưng đó cũng chỉ là những hợp đồng ghi nhớ chứ không phải hợp đồng kinh doanh. Phía Mỹ có lẽ cũng lại quả cho chú em Việt Nam vài con tàu cũ, hay vài cái máy bay cũ. Việt Nam nên nhớ tổ chức hội nghị này thì cũng như có mở cái quán cóc đầu làng cho các cụ tiên chỉ làng xách đít ra ngồi đấu láo nhau một chốc thôi. Dĩ nhiên cũng là để khẳng định tên tuổi trong chốn võ lâm giang hồ quốc tế, vang danh Cái Bang Việt Nam đã nghèo nhưng chơi sang không thua kém thằng nào hết. Cũng có một cái lợi nữa là Việt Nam ta được đứng dựa hơi gần các ông lớn như kiểu thằng trẻ trâu đứng dựa hơi ông nhà giàu. Tứ trụ nhà ta được đứng cạnh ông Trump cùng các ông lớn khác trên thế giới thì không bổ dọc cũng bổ ngang. Tha hồ mà ngúng nguẩy hoặc đi dây hai hàng...

Hơn nữa các thủ lĩnh CSVN cũng không phải tầm thường đâu. Họ đã biết cách để trị những ông tổng thống Mỹ sang thăm VN rồi. Chúng ta hẳn còn nhớ đến chuyến thăm của tổng thống Obama khi chuyến chuyên cơ của tổng thống, vì sợ hạ cánh vào lúc đông người dân ra đón nên phải lùi thời hạn đến nửa đêm vắng người mới dám hạ cánh cho an toàn theo yêu cầu của phía Việt Nam. Và phái đoàn của ông tổng thống Obama phải ở đâu đó chờ đến đêm mới ra mặt trong cuộc tiếp đón lần thứ hai của chủ nhà. Chưa hết cũng trong chuyến đi ấy thì cuộc gặp gỡ giữa tổng thống Mỹ và một số nhà đấu tranh dân chủ đã không thành bởi khách của tổng thống Mỹ là tiến sĩ Nguyễn Quang A và nhà báo Phạm Đoan Trang đã ngang nhiên bị CA bắt cóc. Hai vị khách quí này của tổng thống Mỹ bị đưa đi cất giấu ở đâu đó trước buổi họp, và chỉ được trả về khi cuộc họp kết thúc. Ta có thể nhìn thấy sự thất vọng, buồn bã của ông tổng Đen trước sự táo tợn ấy của chính quyền chủ nhà Hà Nội...

Người Mỹ có câu :"Không có bữa trưa miễn phí". Và với ông Trùm Sò Donalp Trump của khẩu hiệu "Nước Mỹ trên hết" thì có lẽ chẳng có cả bữa chiều miễn phí nữa. Thôi thì những con người đấu tranh chúng ta hãy cắn răng lại và đón ông ta như đón chào vị tổng thống Mỹ với niềm tin chắc chắn rằng, dù có thế nào đi nữa thì tổng thống Mỹ và những người dân Mỹ yêu tự do luôn là kẻ thù đương nhiên và không thay đổi của mọi chế độ độc tài chuyên chế trên khắp thế giới này...

Mai Tú Ân

28/10/17

Tôi chấp nhận tất cả, kể cả cái chết - Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh



Đã hơn một năm rồi, kể từ ngày tòa án xét xử của chính quyền CSVN, và câu nói dõng dạc của anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã tuyên bố :

" Tôi vô tôi. Tôi tự hào vì những gì mình đã làm từ 9 năm qua- 7 năm làm báo và 2 năm đi tù"



Câu nói của anh giống như câu di ngôn nổi tiếng của nhà văn Nhất Linh Nguyễn Tường Tam khi ông uống thuốc độc tự sát vào năm 1963 : "Đời tôi để lịch sử xử". Có thể có sự khiên cưỡng trong hai lời nói, có sự sống chết giữa hai người nhưng tinh thần thì chỉ có một với sự bất khuất của những con người dám sống chết vì lý tưởng.

Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã ung dung tuyên bố trước tòa án của bạo quyền rằng, anh tự hào về 7 năm làm báo và 2 đi tù. Những năm làm báo lề dân như của anh thì cũng có thể có nhiều người có thể tự hào, nhưng những năm tháng tù đầy gian nan, trong gông xiềng bạo ngược, trong địa ngục trần gian....mà tuyên bố tự hào thì không có mấy ai đã làm được. Anh mạnh mẽ tuyên bố rằng, anh tự hào về 2 năm ở trong tù đó. Và tuyên bố điều tự hào đó trước tòa án, trong khi thân vẫn đang phải trong cảnh tội tù, khi đường về nhà với gia đình, với vợ, con còn xa lắm...

Và cũng trước phiên tòa bất công đó, anh đã dõng dạc tuyên bố, như một kết luận hiển nhiên rằng : "Tất cả những gì đang diễn ra ngày hôm nay trên đất nước chúng ta đã chứng minh rằng, những việc tôi đã làm và những người đi trước đã làm là đúng đắn"

Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã kết luận một điều chắc nịch đó như một điểm tựa cuộc đời không bao giờ sai rằng, con đường anh và những người đi trước đã đi là con đường đúng đắn cho dân tộc. Con đường đó vừa gập ghềnh, diệu vợi vừa gian nan, mịt mù nhưng lại là con đường duy nhất mở ra cho những người dấn thân, người đấu tranh cho dân chủ, tự do, cho công bằng xã hội, cho hạnh phúc của người dân. Đó là con đường mà những kẻ sĩ thế kỷ 21 cũng như các tiền nhân, như anh đã phải mò mẫn đi tiên phong trong đêm tối, lại chính là con đường duy nhất đưa dân tộc ta đến với ánh sáng mặt trời. Đó là điều mà có lẽ anh đã ngộ ra từ lâu, từ cái ngày bất đầu bước vào làng báo lề dân 7 năm về trước đó rồi, và hôm nay trước toà án của lũ đê hèn, anh đã xác quyết lại cho mình con đường đi ấy. Con đường mà dòng máu sôi sục của tổ tiên, của dân tộc và các bậc tiền nhân nước Việt khác đang cuộn chảy trong huyết quản anh và nó réo gọi anh mau dấn thân để đáp lời sông núi....

Và khúc ca bi tráng mang tên Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh đã tạm đóng lại với tiếng hùng ca dữ dội nhất nhưng cũng chân thành giản dị nhất : "Tôi chấp nhận tất cả, kể cả cái chết cũng không làm tôi phải ân hận"

Một lời tuyên ngôn hùng mạnh, hay một lời giã biệt gửi đến người vợ hiền, đứa con dại, cùng với sự lỳ lợm bản năng của một Kẻ Sĩ Bắc Hà luôn được vùng đất Ngàn Năm Văn Vật hun đúc... Có tất cả trong câu nói đó, câu nói mà tôi tin từ hôm nay sẽ là một câu nói nổi tiếng ghi danh đời đời của một con người ở trên cả sự can trường, mạnh mẽ nhất. Một câu nói không khoa trương hay lên gân nhưng lại là một câu về sự sống chết được nói ra, giản dị nhẹ nhàng như một câu nói nên thơ về những tía nắng sớm đầu đông, hay về những cánh nhạn lạc cuối trời thu. Lời của một người con trai chưa báo hiếu được cho cha mẹ, chưa trả nợ tình nghĩa vợ chồng mà đã vội đem thân trai vào nơi gió bụi. Than ôi ! Anh đã sẵn sàng những điều đang làm đó mà đánh đổi tất cả, kể cả cái chết. Mà cái chết với anh thì nhẹ như lông hồng trước gió đông.

Chỉ có anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh và những con người quả cảm mà giờ đây đã không còn vô cảm trước cơ đồ dân tộc, trước vận hội của quốc gia nữa. Họ đã chấp nhận dấn thân, chấp nhận trả giá tất cả, kể cả phải nằm xuống bình thản như :

Anh nông dân buông cày nằm giữa ruộng,
Rồi thiếp đi trong giấc ngủ trưa hè...

Phải, đó là một tuyên ngôn giản dị, đó là một lẽ sống chân thành của anh. Một người cầm bút chân chính nhưng cũng là một chiến sĩ chấp nhận phơi thây nơi chiến hào, trong tiếng súng thù, tiếng trống rung và giữa tiếng kèn trận réo lên thôi thúc. Anh ngạo nghễ như vậy chỉ để chứng tỏ một điều đơn giản rằng, đời người cũng chỉ có một lần chết. Hãy sống sao cho xứng đáng với tổ tiên, với dân tộc và với bao tiền nhân sáng chói khác. Hãy sống làm sao để cho dân tộc Việt Nam thân yêu của chúng ta thấy rằng, nước Nam không bao giờ thiếu những người Nam sẵn sàng đền nợ cho xứ sở Nam...

Chúng tôi yêu mến anh lắm - Người anh hùng Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh của chúng tôi... 

Mai Tú Ân

27/10/17

Bắt, bắt nữa bàn tay không ngơi nghỉ...



Chưa có bao giờ mà việc bắt bớ những người đấu tranh dân chủ lại kéo dài và liên tục như bây giờ. Từ đầu năm đến giờ, mở màn bằng việc bắt bớ luật sư Nguyễn Văn Đài, rồi sau đó là bắt giữ các thành phần thuộc Hội Anh Em Dân Chủ của ông. Rồi các nhà đấu tranh ở các địa phương, các người trẻ tuổi và sinh viên tranh đấu khác lần lượt bị nhập kho hoặc phải bỏ trốn. Song song đó là các phiên tòa mà người đấu tranh dân chủ phải trả giá vô lý khi bị xét xử, bị đẩy từ điều 258, 79 lên điều 88 BLHS và bị kết án bất công. Như người mẹ của hai con trẻ : Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh với bản án 9 năm tù đầy oan nghịch. Cô Trần Thị Xuân, một giáo dân hiền lành chỉ biết những công việc thiện nguyện ở quê nhà cũng bị bắt với tội danh không thể tưởng tượng là "lật đổ chính quyền". Rồi theo kiểu :"Khuấy động nước để bắt cá lớn" thì sẽ còn có bắt bớ tràn lan mọi thành phần nữa...


Tại sao bắt bớ nhiều như vậy ? Trả lời câu hỏi này không khó. Chúng ta đang sống trong cương tỏa của một chế độ độc tài độc đảng mà việc bắt giữ vô tội vạ những người bất đồng chính kiến là giải pháp giữ chế độ. Bất cứ lúc nào cảm thấy không yên tâm cho chế độ thì chính quyền lại tổ chức bắt người bất đồng chính kiến. Những con người không phạm tội gì ngoài tội đấu tranh phản biện, phê phán những sai trái của chính quyền và nhân viên của chính quyền. Trong hệ thống chính trị được đặt lên đầu người dân Việt Nam thì hoàn toàn không có chỗ cho sự phản biện, không có chỗ cho sự đấu tranh đối lập bình thường trong một quốc gia bình thường. Người CS vẫn như bao năm trước, vẫn như một bọn cướp núi về thành. Họ chiếm được đất nước tội nghiệp này và luôn sử dụng nó như một chiến lợi phẩm mãi mãi. Họ dựng lên một chế độ thực chất là mật thám với bộ máy an ninh trùm khắp để bắt bớ và đe dọa bắt bớ suốt bao năm nay. Họ bày ra các đại hội bầu bán để truyền danh các chức danh lãnh đạo như vua chúa truyền ngai hay các băng đảng truyền vai trò thủ lãnh muôn đời vậy. Kèm theo đó là những điều kiện không bao giờ thay đổi là bắt bớ, bắt bớ và tùy theo thời cuộc, theo tình hình cũng như sự phản đối của thế giới bên ngoài mà họ tăng hay giảm việc truy bắt người yêu nước. Đó là một sự thực đáng buồn của đất nước ta cho mãi tới ngày hôm nay...

“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,

Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong...

Ta chỉ cần đổi đôi chút câu thơ trên của thi sĩ khát máu Tố Hữu để có thể cảm nhận được tính phi nhân, vô đạo của những người CS đối với người bất đồng chính kiến. Sẽ không có đối thoại, không có phản biện hay có một chút nhỏ nhoi đối lập nào với những người CS. Chỉ có bắt, bắt và bắt là những biện pháp khả dĩ duy nhất được những người CS thi hành. Chẳng có chút cởi mở, thông thoáng chính trị nào hết. Và lời nói cuả ông TBT Nguyễn Phú Trọng cách nay 2 năm rằng : "Dân chủ đến thế là cùng" thì cũng chỉ là lời nói khoác đáng xấu hổ.

Chúng ta hãy nhìn những người đã bị bắt bất công. Dù muốn dù không thì họ cũng chứng tỏ một số phận hơn người, một sự hy sinh xứng đáng của những cá nhân quyết hy sinh cho mọi người. Có thể sẽ có tiếng khóc oán hận bất công, hay tiếng hờ nguyền rủa quân lang sói nhưng không vướng chân người ra đi, Với họ thì chẳng có gì phải sợ cả khi ngày mai mặt trời vẫn mọc, nắng vẫn lung linh và những điều họ làm luôn luôn là đúng. Như một qui luật muôn đời là luôn có những con người can đảm đứng lên trả nợ cho quê hương. Nước Nam này không bao giờ hết những con người can trường ấy. Hàng loạt các anh chị em bị bắt hôm nay sẽ xếp hàng tiếp nối với các đàn anh bị bắt trước như Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Trần Huỳnh Duy Thức...Rồi những người bị bắt của ngày mai sẽ tiếp nối chen vai các anh chị bị bắt ngày hôm nay. Tất thảy đều không sợ. Không bao giờ khiếp sợ.

Vì những người yêu nước bị bắt là hào khí mà nước Nam này sinh ra trong thời buổi nhiễu nhương này...

Mai Tú Ân

25/10/17

Tại sao lại chửi bới Bắc Kỳ như vậy



Cafe Kubua thân mến...

Thật khó để nói rằng điều gì đã làm cho một người viết phản biện xã hội tốt như em lại lao vào cơn cuồng loạn chống lại người Bắc, hay Bắc Kỳ đến như thế. Tất cả đều bắt nguồn từ chuyện ca sĩ Thanh Lan nhận xét về các ca sĩ miền Nam và việc phản ứng như em và nhiều người khác với cô ca sĩ này là điều dễ hiểu và nên có. Nhưng từ việc đó mà quay sang chửi bới những người Bắc, hay Bắc Kỳ nói chung như em đã làm thì có phải là điều đúng đắn không ?



Anh MTA có cha mẹ là người Trung, sanh ra ở Hà Nội, Bắc Kỳ và vào miền Nam sinh sống đã hơn 40 năm nay nên anh cũng chẳng biết mình là người miền Bắc, miền Trung hay miền Nam nữa, nhưng anh có thể khẳng định mình là người Việt Nam trăm phần trăm. Và là người Việt Nam như bao người Việt Nam khác, anh không cho phép ai phân biệt vùng miền này để cao giọng chửi bới bất kỳ vùng miền nào khác cả. 

Người Bắc kỳ, Trung kỳ hay Nam kỳ thì cũng đều là người Việt Nam cả. Có người tốt, người xấu nhưng không có nghĩa có người Bắc xấu thì tất cả người Bắc đều xấu. Có người Nam xấu thì tất cả người Nam đều xấu cả để ta có thể thả giàn chửi bới hay nhục mạ. Người Bắc, người Trung, người Nam đều là những vùng đất, những con người được tổ tiên, ông bà Việt Nam răn dạy những điều đúng đắn, hay dạy những lời ru, hay bài ca hò vè để làm người với đạo làm người sáng trưng truyền thống bao đời nay và bất cứ đứa trẻ Bắc, Nam, Trung đều nghe được. Đó là những giường cột muôn đời của dân tộc Việt Nam bao đời nay, chứ không phải chỉ là cho miền nào xứ nào trên mảnh đất hình chữ S này của dân tộc cả. 

Em thật ngây thơ khi cho rằng, ngay cả những người miền Bắc cũng không giận em, và ủng hộ em khi nghe thấy những lời chửi rủa xứ Bắc Kỳ. Làm sao mà người Bắc không giận, không buồn khi em ra rả chửi bới vô tội vạ về xứ Bắc Kỳ, cái nơi mà cha mẹ ông bà của họ đang sống, cái nơi mà gia đình yêu thương của họ đang sống. Nơi mồ mả tổ tiên, nơi những điều yêu thương đang san sẻ yêu thương từ dòng họ, cốt nhục thờ cúng và những điều thiêng liêng nhất đang được chia sẻ bao đời nay. Người Bắc nào lại chấp nhận sự phỉ báng, dù nhân danh gì lại nhắm đến họ, gia đình hay tổ tiên đáng kính của họ như những kẻ tội đồ trong khi họ cũng là nạn nhân và không hề có tội. Người Bắc nào lại đồng thuận với em để đưa ra những điều không có thực để chửi bới và làm ô danh chính họ hay truyền thống tốt đẹp của họ được..

Và còn những tù nhân lương tâm đang ở trong các nhà tù CS thì có đến 90% đều là những người Bắc, người Trung, và những người can đảm đang đấu tranh cho quê hương Việt Nam yêu dấu của chúng ta cũng đều là ở con số ấy. Anh sẽ không tham gia nếu em chỉ chửi CS hoặc các cá nhân có tội nhưng anh không thể ngồi yên nếu em tiếp tục chửi bới xứ Bắc Kỳ, người Bắc Kỳ như em đã chửi. Bởi em không được phép nhục mạ một phần không thể tách rời của dân tộc này. Nếu không có can đảm chửi thẳng vào những kẻ đáng chửi thì hãy câm miệng lại, chứ đừng chửi bới lung tung để thỏa mãn tính tự ti, hèn nhát của mình...

Hãy cư xử cho đúng như một người con dân đất Việt.

Mai Tú Ân

24/10/17

Cuộc gặp gỡ của các nhà văn Việt Nam - Chỉ có các kép nhì...



Cuộc gặp mặt lần thứ nhất “Nhà văn với sứ mệnh đại đoàn kết dân tộc” do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức chính thức khai mạc ngày 20/10, tại Hà Nội. Mặc dù thất bại thảm hại trong việc kêu gọi một hội nghị "hòa hợp, hòa giải" giữa các nhà văn trong nước với các nhà văn hải ngoại của ông chủ tịch Hữu Thỉnh, điển hình là âm mưu lôi kéo nhà văn Phan Nhật Nam về nước đã bị đổ bể bởi chính nhà văn của Mùa Hè Đỏ Lửa đã thẳng thừng bác bỏ, thì phiên bản nhì của cuộc gặp vẫn được các nhà văn hạng nhì đem diễn.



Cho dù mục đích chính của ông Hữu Thỉnh với những ước mơ xa vời về việc long trọng đứng ra tổ chức một hội nghị hoành tráng "Hòa hợp, hòa giải" giữa hai lớp nhà văn trong và ngoài nước đã không còn bởi sự khẳng khái của các nhà văn hải ngoại, nhưng chủ tịch Hữu Thỉnh không chịu thất bại. Tình hình tài chánh của Hội NVVN chưa bao giờ nguy cấp như hiện nay, và khả năng là phải cho thuê trụ sở để lấy tiền làm chi phí cho cái Hội bất tài của ông ta là rất cao. Và quan trọng hơn tất cả là lệnh của Ba Đình chỉ đạo phải thực hiện bằng được cái gọi là :"Hội nghị Đoàn Kết Dân Tộc" của các nhà văn. Dĩ nhiên là đề tài kêu veo véo trước kia của Hữu Thỉnh là :'Hòa Hợp, Hòa Giải" cũng không kèn không trống ra đi, chứng tỏ đề tài Hòa hợp, hòa giải là một miếng bánh quá lớn với Hữu Thỉnh, Hội NVVN và cả các ông chủ của Hữu Thỉnh ở Ba Đình.

Vậy ta thử xem hội nghị giữa các nhà văn trong nước và nước ngoài đang diễn ra ở Hà Nội có gì nhé ? Trước hết theo thông báo thì có 33 nhà văn Việt Nam sống ở 12 nước đã tưng bừng về dự cuộc họp nặng phần trình diễn này. Nhưng 33 nhà văn tên là gì, ở đâu thì chưa thấy nhắc đến tên tuổi, sự nghiệp gì cả. Tôi không có ý định coi thường những nhà văn trong nhóm 33 này nhưng việc giới hạn việc lăng xê tên tuổi họ của Hội NVVN cũng chứng tỏ đây chỉ là những nhà văn hạng nhì. Họ chắc hẳn là chẳng có gì đáng nói, không ai trong nước biết danh mà chính Hội NVVN cũng ngượng không dám đưa tên tuổi như một việc đáng phải làm. 

Chỉ có ba cái tên được đưa ra công khai với giải thưởng gồm có : Như Thuận ở Pháp, Đoàn Minh Phượng và Nguyễn Văn Thọ ở Đức. Nhà văn Như Thuận và Đoàn Minh Phượng thì quả tình tôi không biết tên vì sự không nổi tiếng của họ, nhưng Nguyễn Văn Thọ ở Đức thì lại quá nổi tiếng ở Việt Nam. Nhà văn Nguyễn Văn Thọ với các biệt danh như Thọ Muối, Thọ trọc là một nhà văn bưng bê khét tiếng. Văn chương của nhà văn này thì tầm tầm bậc trung và không mấy ai coi nhưng cái tài hai tay bưng bô cho chính quyền thì ai cũng biết. Nên việc Thọ Muối về dự hội nghị các nhà văn thì không có gì lạ cả...

Còn giờ chúng ta thử nhìn xem những nhà văn trong nước tham gia hội nghị trên là ai nhé. Tất nhiên cũng có các nhà văn tài năng, cống hiến nhiều ở trong Hội nhưng họ không nhiều và thường im lặng trước sự lộng hành của bọn Hữu Thỉnh. Rồi qua cuộc đào thoát khỏi con tàu sắp đắm của 20 hội viên lừng danh năm 2015 thì Hội NVVN còn lại gì. Thời Hữu Thỉnh vì muốn phô trương thanh thế nên đã cho kết nạp vô tội vạ những hội viên là quan chức hồi hưu hay đương nhiệm. Những anh quan chức dốt văn thơ nhưng lại sính là nhà văn thơ. Những cái tên của chính quyền nghe oai danh khét lèn lẹt nhưng văn chương thơ phú thì không có mấy như đám : Trung tướng CA Hữu Ước, đại tá AN Hoàng Thanh Quang,..v..v..Chính đám này quay vòng quanh chủ tịch Hữu Thỉnh, thần đồng thơ Trần Đăng Khoa...và tạo nên cái gọi hoành tráng là gặp mặt "Nhà văn với sứ mệnh đại đoàn kết dân tộc”. 

Tất cả đều là nhà văn, thơ hạng hai trong cuộc gặp gỡ hạng nhì này, và chúng ta hãy đồng cảm và thương hại cho họ. Quanh năm chỉ có cãi nhau và kèn cựa những con cá, củ khoai thì nay có dịp may bất ngờ này, các kép nhì của Hội NVVN đang sung sướng lên ngôi với vài ngày đớp hít trên tinh thần miễn phí của chùa...

Mai Tú Ân

19/10/17

Ủng hộ Tạ Phong Tần và các nữ nhi đấu tranh khác



Dạo này đọc trên mạng thấy thiên hạ xúm vào tấn công những người yêu nước có tên, có tuổi dữ quá. Mà không phải tấn công họ vì họ buông rơi ngọn cờ dân chủ mà đa phần chỉ tấn công vào những lý do cá nhân rất tào lao. MTA không biết những người bị tấn công đó có phạm sai sót như bị tố cáo không, nhưng nếu có thì cũng chỉ là những lý do cá nhân, riêng tư mà ai trong chúng ta cũng có nhiều hay ít. 



Tất cả chúng ta sinh ra và sống ở trên cuộc đời này đều có những sai lầm, sự vấp ngã hay phải nhận những bài học nào đó. Không ai hoàn hảo cả, và không ai là một vị Thánh cả. Với những người đấu tranh dân chủ cũng vậy thôi. Có thể họ có sai lầm cá nhân, hay một vài lỗi nhỏ nhặt nào đấy nhưng họ vẫn là những con người đấu tranh. Có người phải trả giá bằng những năm tháng tù đầy. Vậy thì chúng ta đánh giá đằng nào là lớn, là quan trọng khi đánh giá một trong những con người họ . Và nếu cứ tấn công vô tội vạ vào những con người can đảm như thế thì còn được bao nhiêu người ở lại đương đầu với sóng dữ. Trong lúc khủng bố trắng như hiện nay, những người yêu nước bị bắt hàng ngày thì đáng tiếc lại có những người, vì nhiều động cơ lại vùi dập thêm những người đấu tranh nổi bật nhất bằng những chuyện tào lao, mía lao, ho lao...Thật chẳng ra làm sao cả khi những con người can đảm đó đang đứng ở trận tiền thì lại bị những kẻ khác cấu véo sau lưng...

Riêng MTA thì luôn theo một nguyên tắc là không đánh giá cá nhân bất cứ ai mà hãy nhìn vào sự phấn đấu can trường của họ, nhìn vào tấm gương mà họ đã giương cao. Để trân trọng và khâm phục họ mà thôi. Điển hình là em gái kiên cường Tạ Phong Tần. Nói thật lòng thì cô nàng này là một của hiếm hoi, đáng quý và không có nhiều ở trong phong trào, xét trên tất cả mọi mặt.

Chính vì thế nên MTA ủng hộ tuyệt đối Tạ Phong Tần, dù có bất cứ điều gì xảy ra. Ngoài ra nhân ngày Phụ Nữ Việt Nam, MTA cũng tuyên bố ủng hộ Bùi Thị Minh Hằng, Lâm Ngân Mai, Hồng Thái Hoàng, Nam Phương (MC của Chấn Hưng Nước Việt)....cùng một số phụ nữ khác. Tin tôi đi, dù có đôi chút lỗi lầm vớ vẩn nào đấy thì đây chính là những người phụ nữ tốt nhất của chúng ta, và thay vì đả kích thì chúng ta nên cúi đầu khâm phục...

Mai Tú Ân

18/10/17

Văn tế hai quan đầu tỉnh Yên Bái...



Ô, hô, hô... Yên Bái chiều thu. Tiếng súng vang lên, lạnh lẽo trong sáng mùa thu ấy. Hai quan đầu tỉnh gục ngã nơi không có trận tiền, không có kẻ thù mà chỉ có đồng chí kiểm lâm cầm súng lên cơn buồn buồn.


Trời cao mặt dày ơi. Súng cúa ta, người của ta, đất của ta mà hai ta lại lăn ra chểt tốt bởi hai phát đạn cũng của ta.

Đất dày nham hiểm hỡi. Hai ta có tội tình chi đâu mà ngỡ chơi nhau tận gốc, để nhà ta ai ở, vợ ta ai cưu mang, nhân tình ta ai cưỡi...

Đau lòng lắm. Sao lại đoạt mạng hai ta khi đường tới Đỉnh Cao Chí Tuệ đang thênh thang. Oan khốc lắm khi kéo hai ta về thế giới bên kia, trong khi thế giới bên này vẫn còn đang ngập tràn danh lợi.

Hai ta không sinh ra cùng một ngày, không cùng hẹn ước về bên kia thế giới, ấy thế mà cùng ngã gục trong một ngày, một giờ bởi một thằng lâm tặc có một khẩu súng. Nó đòm hai phát, hai ta chia tay trần gian rũ áo vợ ra đi về bên kia thế giới. Không trả nợ nước mà cũng éo trả thù nhà chỉ bởi đồng chí kiểm lâm có súng. Khiến cả cặp chủ tịch, bí thư ta chết lãng nhách như hai con bò bị trúng đạn của người thợ săn.

Than ôi. Thằng kiểm lâm nó đòm hai ta mà không nói trước, nó đã xơi đồng chí bên tả rồi lại còn tham, xực thêm cả đồng chí bên hữu nữa cho đủ bộ tam phong cùng về núi. Nó đòm ngay chớ không để cho hai cấp trên đàn anh của nó có cơ hội quì xuống lạy nó xin tha mạng. Ác chi mà ác rứa, kiểm lâm ơi.

Sao mi không biết Thế Thiên Hành Đạo, giết bọn ta xong mi chỉ bỏ vài chục ngàn mua vé xe đò về Kinh, đến Ba Đình thì ở đó có trăm thằng mi thả sức mà đòm, mà diệt. Thì giờ ni đám tang chung với ba ta sẽ đông vui lắm, chức danh khét lèn lẹt, quan tài chen nhau xuống phố, người người rủ nhau đi coi cười khơ khớ...

Đưa lãnh đạo về núi xa càng nhiều càng ít, càng to càng tốt để báo công với liệt tổ liệt tông nhà mi, khiến các cụ hả dạ cười ha hả...

Thôi, giờ đây chỉ còn ta với ta, bí thư với chủ tịch, cặp bài trùng sống có nhau thì nay chết cũng cả cặp cùng dắt nhau đi không còn kèn cựa ghét nhau như chó nữa. Mồ ai nấy ở, hồn ai nấy giữ chứ không còn đố kỵ hơn thua như lúc ở trên đời

Giờ lâm ly đã điểm, hai ta áo thụng vái nhau mà chẳng có gì để nói. Có gì để nói thì cũng chẳng biết nói gì, chỉ có niềm tiếc nuối khôn nguôi, thay cho hồn lìa khỏi xác. Những tưởng leo lên càng cao, chui càng sâu thì ăn càng dày, ăn ngập mặt ba đời còn dư. Ai dè nửa đường gãy gánh, quan lộ đi đứt, hai thân xác nằm đó như hai con bò trên thớt thịt, lấy ai trả nghĩa cho vợ cả, trả tình cho vợ hai, trả hiếu cho vợ 3, vợ 4...

Hai ta nghẹn ngào lúc phân ly, cùng có lời cuối cho người tình, như con chim hót lúc ra đi. Thôi rồi, từ nay chẳng Đảng, chẳng Nhà hay Nước éo gì nữa, mà chỉ là :"Coi chừng thằng đàn em có súng"...

Ô, hô, hô...

Mai Tú Ân

17/10/17

Gửi ông TBT Nguyễn Phú Trọng - Phải chăng là những lời lẽ vô trách nhiệm ?



Hội nghị TƯ 6 vừa kết thúc, Đảng Cộng Sản xác định vai trò lãnh đạo và ông TBT cũng xác định vai trò lãnh đạo tuyệt đối đất nước này. Nhưng qua đó, theo báo chí lề phải đã đưa tin thì ông TBT Đảng đã đưa ra nhiều nhận định mà tôi không hiểu nổi.


Trong một lần nói chuyện thì ông TBT Nguyễn Phú Trọng đã nói :"Từ trước đến giờ chỉ là đánh từ vai trở xuống, nhưng bây giờ thì sẽ đánh từ trên đầu" hoặc :"Tất cả sẽ xí xóa nhưng từ đây thì sẽ đánh thẳng tay", rồi thì những kẻ "tay nhúng chàm hãy tự rửa đi..." Và đó là những lời ông nói với các đảng viên mắc sai phạm, những kẻ tham nhũng ở trong Đảng CS của ông. Thật không thể tưởng tượng được một lãnh đạo tối cao của một chính đảng độc nhất lãnh đạo quốc gia lại có thể thốt ra thành lời những điều như thế.

Là TBT của một Đảng lãnh đạo, ông Nguyễn Phú Trọng không được cho phép mình bay bổng với những phát ngôn không đúng, hay phát ngôn có thể đưa đến sự diễn giải không đúng về pháp luật hiện hành. Có thể là trong một băng đảng giang hồ hay một chính đảng đối lập thì những lời trên của thủ lĩnh là những lời răn dạy bình thường, nhưng khi đã là một Đảng lãnh đạo duy nhất, khi đã là một Đảng lãnh đạo bao trùm lên mọi lãnh vực như Đảng CSVN hiện nay thì những lời của ông TBT Nguyễn Phú Trọng là không thể chấp nhận được. Bởi lẽ những người phạm tội, dù đang là đảng viên CS thì họ còn là công dân của nước Việt Nam và họ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật của nước Việt Nam. Đảng CS dù có lãnh đạo quốc gia thì cũng phải đứng dưới pháp luật. Chuyện tha cho ai, tha vào thời điểm nào, hay đánh ai vào vai hay vào đầu hoàn toàn không thuộc phạm vi của Đảng mà thuộc sự phán xét của pháp luật.

Không có không gian, thời gian hay vùng cấm nào bao che cho những kẻ tham nhũng. Không có thế lực nào hay con người nào, kể cả TBT Đảng CSVN có thể bao che cho những kẻ tham nhũng. Đó là một nguyên tắc duy trì pháp luật, cũng như sự bao trùm của pháp luật lên mọi đời sống của công dân, để mọi người đều phải chịu sự trừng phạt giống nhau nếu phạm tội. Đó cũng là sự công bằng dành cho tất cả...

Những lời của ông TBT Nguyễn Phú Trọng phải chăng là những lời lẽ ngây ngô và vô trách nhiệm.

Mai Tú Ân

16/10/17

Ai sẽ thắng trong cuộc đấu với người Đức ?


Thật chẳng giống ai khi hiện nay đất nước chúng ta đang ở trong tình trạng "chiến tranh" với nước Đức. Tất nhiên là cuộc chiến này không phải đánh nhau, không có người chết nhưng vẫn có thể gây nên thảm họa kinh tế nếu không biết hành xử khéo.



Tất cả bắt đầu từ vụ đào thoát của ông Trịnh Xuân Thanh, cựu phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang sang bên Đức. Rồi không hiểu ma đưa lối hay quỉ dẫn đường mà Trịnh Xuân Thanh đã gặp được Người Buôn Gió, một người viết blog tài hoa và cũng là một chiến sĩ đấu tranh dân chủ có tiếng. Người Buôn Gió vẫn viết chống chế độ và đề tài ưa thích của anh là đả kích các lãnh tụ ở Hà Nội. Nhưng ở góc độ của Gió thì những bài viết của anh không đáng tin, nhất là những bài viết nặng thuyết âm mưu về ban lãnh đạo CSVN. Về các cuộc đảo chính cung đình đầy chất phiêu lưu hay các cuộc thanh trừng không có thật. Nhưng khi kết hợp với Trịnh Xuân Thanh thì như một quả bom hạt nhân nổ tung vậy. Thôi thì vô số những chuyện trên trời dưới đất, chuyện thực hư về chế độ Hà Nội được tung ra với tiêu đề :"Trịnh Xuân Thanh - Con dê tế thần" nhưng đều trên tường nhà Gió và do Gió viết. Chả biết Thanh xui Gió hay Gió xúi Thanh chửi bậy mà giờ thì Thanh lãnh đủ, và sẽ phải trải qua phần còn lại trong tù, trong khi Gió nhà ta cười như Nghé....

Ta sẽ bỏ qua chuyện kết hợp của kẻ cắp bà già này với nhau đi vì đến bây giờ thì đã rõ ràng là hai kẻ lợi dụng nhau mà thôi nhưng Gió và phong trào dân chủ lợi nhiều hơn. Còn Trinh Xuân Thanh đúng là một con dê tế thần lãnh đủ cơn thịnh nộ của những người vốn là cấp trên của ông ta và bị ông ta chửi bới suốt nhiều tháng liền. Việc lãnh đạo cho bắt cóc Trịnh Xuân Thanh quả là quá dở nhưng chúng ta cũng phải xét đến tâm lý lãnh đạo luôn bị ám ảnh bởi hai thằng dở người nó chửi. Việc TXT bị bắt cóc về nước cũng chỉ bởi vì sự chửi bới vu khống lãnh đạo cùng Người Buôn Gió chứ không phải chỉ vì cần ông ta cho phiên tòa thất thoát tiền của cơ quan ông ta. Âu cũng là một cái giá phải trả cho những kẻ phản bội, dù phản bội ai...

Trở lại chuyện bắt cóc Trịnh Xuân Thanh thì quả thực lúc đầu người Đức cũng không có ý định làm căng vấn đề. Trịnh Xuân Thanh đến đất nước họ một cách bí mật, và khi anh ta xin tỵ nạn chính trị thì đã bị từ chối. Trừ vợ con anh ta được chấp nhận thì cá nhân của Trịnh Xuân Thanh bị hẹn lại, bước đầu của quá trình xét không công nhận qui chế tỵ nạn. Nhưng đáng tiếc là qua việc xin tỵ nạn này, Trịnh Xuân Thanh đã bị lộ hàng cùng với địa chỉ đầy đủ ở Berlin, và mật vụ Việt Nam đã nhanh chóng nhập cuộc để bắt cóc anh ta. Có một lý do nhỏ nhoi để bênh vực cho Việt Nam là Trịnh Xuân Thanh chưa hề có qui chế tỵ nạn ở Đức và đương nhiên vẫn là công dân Việt Nam, nên Việt Nam có quyền xử lý. Nhưng người Đức không chấp nhận với lý do là Việt Nam đã hành xử việc bắt cóc này trên đất của họ. Vi phạm nghiêm trọng đến luật lệ quốc tế...

Ở đây sự tranh cãi không còn là tỵ nạn hay không nữa mà là Việt Nam có bắt cóc Trịnh Xuân Thanh như người Đức tố cáo hay không ? Có 3 cách để biết được điều đó. Thứ nhất do chính Trịnh Xuân Thanh trả lời có bị bắt cóc hay không nếu anh ta được tự do trở về Đức. Thứ hai chính phủ Việt Nam thừa nhận đã bắt cóc, và thứ ba là nước Đức phải điều tra ra vụ việc bắt cóc đó. Có lẽ nước Đức đã nhìn thấy khó khăn thế nào khi đòi hỏi điều thứ nhất là để Trịnh Xuân Thanh tự do trở về Đức, nên họ đã tự bỏ đi điều này. Nhưng qua thời gian, người Đức cũng thấy được sự quyết tâm, hay sự lỳ lợm của chính phủ Việt Nam trong việc không thừa nhận chuyện bắt cóc. Nên người Đức chỉ còn dồn sức vào hướng điều tra của riêng mình. Nhưng đây cũng là việc không dễ vì nắm được bằng cớ rõ ràng của vụ việc bắt cóc là chuyện khó khăn vô cùng. Nên tóm lại thì việc này sẽ nhùng nhằng kéo dài không biết đến bao giờ. Nước Đức dĩ nhiên sẽ không từ bỏ quyết tâm làm ra chuyện, còn Việt Nam thì vừa lỳ lợm như một con bò húc đầu vào đá, vừa cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi, Còn dân đen chúng ta sẽ còn có nhiều phim hay để coi chùa, nhất là khi vụ án Trịnh Xuân Thanh được khai mở...

Hoan hô anh Trịnh Xuân Thanh,
Anh về phân bắc, phân xanh lại về...

Mai Tú Ân

14/10/17

Viết cho con gái - Cha là một kẻ đáng khinh...



Giờ này cha đang ngắm con gái nhỏ xíu nhỏ xiu của cha đang yên bình nằm trong nôi, ngủ như một thiên thần đang ngủ. Lúc này nụ cười của con gái đáng yêu quá, khiến cho cha như muốn được cởi mở tấm lòng nặng trĩu, muốn thố lộ đôi điều với con. Nhất là khi con không còn mở đôi mắt đen lay láy, đôi mắt luôn tươi cười nghịch ngợm như luôn nhìn thấu đến tận ruột gan cha, thì cha mới có can đảm thú thực nỗi lòng cùng con.



Nhưng trước hết cha con mình phải thề với nhau rằng sẽ không bao giờ cho mẹ biết những điều cha sắp nói ra đây, sống để dạ, chết mang theo. Lời thề danh dự giữa hai người đàn ông con gái nhé. Đập tay nào ? Yess...

Con gái yêu ơi, từ khi quen biết mẹ con cha mới biết thế nào là hạnh phúc lứa đôi. Từ khi có con gái yêu ra đời, cha mới biết thế nào là tình cha con tuyệt diệu. Nhưng than ôi, cha cũng đã biết đến tình yêu Tổ Quốc, tình yêu Dân Tộc từ khi biết làm người.

Cha biết những tình cảm đó không rõ ràng như tình yêu hay tình phụ tử, nhưng đó lại là một thứ tình cảm thiêng liêng cao cả hơn tất cả. Và cha cũng biết được rằng, kẻ nào không biết dâng tặng tình yêu đó cho quê hương xứ sở thì kẻ đó thật tầm thường, đáng khinh.

Cha của con đã tính toán với một tình yêu không thể tính toán là tình yêu tổ quốc, tình yêu dân tộc. Cha của con đã so đo với một tình yêu không thể so đo là tình yêu tự do, dân chủ...

Than ôi! Cha là một kẻ đáng khinh đó đây, con gái ơi. Cha không dám cất tiếng để hòa theo dàn đồng ca đòi dân chủ đang ngân vang trên khắp đất nước chúng ta. Cha không dám dấn thân cùng bao con người dũng cảm đang mò mẫm trên con đường gian nan, diệu vợi để đem tự do về với xứ sở.

Cha có chút chữ nghĩa Thánh Hiền nhưng không dám đem con chữ ấy để đấu tranh cho sự thật, cho công bằng xã hội và hạnh phúc của người dân. Cha không dám đem con chữ ấy đấu tranh giống như người dân oan, đem cái oan ấy để đấu tranh, không dám như người dân nghèo đem cái nghèo, người dân bị áp bức đem cái áp bức ấy để đấu tranh. Thậm chí cha còn tệ hơn cả một kẻ vô học tầm thường, khi là một kẻ bất tri, bất nghĩa, bất nhân vì đã không đem cái chữ ấy để đền đáp cho đất nước, cho dân tộc đã cho cha cái con chữ ấy...

Cha đã hèn nhát núp trong tháp ngà của gia đình nhỏ, tự bịt mắt, bịt tai để không nhìn thấy, không nghe thấy bao bất công, bao tiếng oán thán vang thấu Trời xanh của bao lương dân đau khổ trong một gia đình lớn khổ đau là đất nước Việt Nam của chúng ta.

Con gái nhỏ xíu nhỏ xiu ơi. Chẳng thà không biết chữ, chứ biết rồi mà chẳng giúp gì cho dân, cho nước mà lại chỉ để văn chương thi phú, tiêu khiển ngựa xe, nay thả thơ, mốt ngắm trăng, hay sáng ngắm mai, tối đợi hoa quỳnh nở thì đáng khinh lắm. Chẳng thà không biết chữ, chứ biết rồi mà mũ ni che tai, không thấy được oan khốc, oan nghiệt, oan gia đang than khóc trên khắp đất nước nhiễu nhương này của chúng ta để lên tiếng thì đáng khinh lắm. Chẳng thà không biết chữ, chứ biết rồi mà chỉ để uốn cong ngòi bút, làm nô bút cho cường quyền để vinh thân phì gia thì đáng khinh lắm, con gái ơi.

Cha có thể ngụy biện, thanh minh để lừa dối mọi người, lừa dối cả dân tộc nhưng không thể lừa dối được con gái nhỏ của mình. Cha có thể giả vờ không thấy thẹn với tổ tiên, không thấy hèn với dân tộc, không thấy nhục với quốc gia nhưng không thể che giấu được đứa con gái nhỏ xíu của cha đang nằm trong nôi với nụ cười ấm áp rằng, cha là một kẻ đáng khinh...

Mai Tú Ân

13/10/17

Nhà thờ Tổ 100 tỷ - Lăng mộ của NSUT Hoài Linh đã mở cửa...



Ngôi nhà thờ Tổ sân khấu trị giá 100 tỷ của nghệ sĩ Hoài Linh đã được xây dựng xong ở quận 9, Sài Gòn. Trông giống như Khiêm Lăng của vua Tự Đức ở Huế, nhà thờ Tổ gặp nhiều vận rủi của HL cũng đã khánh thành và mở cửa. Ngày đó các nghệ sĩ, ca sĩ cùng các lâu la, bưng bô ăn mặc áo dài kiểu Tàu phù rực rỡ màu xanh xanh, đỏ đỏ, vàng vàng đã sì sụp khấn vái cùng khổ chủ cái nhà thờ Tổ trên. NSUT Hoài Linh, trông đỏ chót và bóng lưỡng đã đứng làm chủ lễ và thu vật phẩm do đám nghệ sĩ ăn theo cống nạp.



Nhưng có đến quá nửa lời mời Hoài Linh gửi đi đã không được hồi đáp. Nhất là với những nghệ sĩ tài danh đất Bắc. Lý do là Hoài Linh không đủ Tâm, không đủ Tầm và không đủ tư cách để khơi khơi mở một nhà thờ Tổ chung để qui tụ các nghệ sĩ cả nước đến để thờ cúng Tổ nghề.

Trước thất bại quá rõ ràng của phi vụ Nhà Thờ Tổ 100 tỷ trên, danh hài đã hết thời Hoài Linh đã quyết định sáng suốt chuyển đổi công năng sử dụng. Từ một ngôi nhà thờ Tổ khập khiễng và đầy ma ám biến chuyển thành một lăng mộ lừng lững dành cho chính mình. Nghệ sĩ Hoài Linh kiêm Thái Giám Đỏ của giới sân khấu cũng đã lâm trọng bệnh khi ăn phải bả độc có tên là NSUT và đang mòn mỏi chờ ngày về núi.

Qủa là hoàn hảo khi công trình xây lăng mộ cho NSUT Hoài Linh đã xong và rất hợp duyên với người nghệ sĩ. Từ nay anh đã có thể nhắm mắt bình an trong lăng mộ do chính mình xây dựng. Thế là anh sẽ trút bỏ hết nợ trần và trần truồng nằm thẳng cẳng ở trong lăng. Và những người còn yêu mến anh sẽ nhìn thấy được cái điều mà khi còn sống, Hoài Linh không bao giờ để ai thấy. Đó là trên người anh thì vị trí đặt súng pháo lại không có súng pháo. Không bao giờ có súng pháo.

Nhưng có hay không thì từ nay Hoài Linh sẽ không phải đi diễn hài rẻ tiền, không phải đi cò mồi câu khách Việt Kiều Đỏ và cũng không còn phải đi bưng bô nữa.

Thôi rồi tay nắm tay lần cuối,
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau..

R.I.P NSUT Hoài Linh

Mai Tú Ân

7/10/17

Trời đất sẽ không dung tha cho những kẻ phá chùa Liên Trì, giẫm đạp lên Phật Pháp...



Chùa Liên Trì, thuộc GHPGTN một ngôi chùa có tuổi đời đã 70 năm, hiền hòa nằm nép mình dưới tán cây bên bờ sông Sài Gòn quận 2, TP. HCM. Ngôi chùa như một u linh nhỏ bé bao năm nay hòa nhịp sống tâm linh của người dân thành phố đã không thể biết được số phận tàn nhẫn sắp giáng xuống đầu. Hòa thượng trụ trì, các Đại đức và phật tử đang ngụ trong chùa cũng không biết được điều đó. Hơn 500 bộ di cốt của Phật tử đã vãng sanh đang gửi trong Chùa cũng không biêt được điều đó.



Buổi sáng sớm ngày 8/9/2016, mặt trời đã lên cao. Gió nhẹ từ bờ sông thổi vào, mang đến cái tiết cuối thu hơi lành lạnh. Hòa Thượng trụ trì Thích Không Tánh, người đã sống ở ngôi chùa Liên Trì này 50 năm có lẻ, cùng với vài các đạo đức khác đang buổi hành lễ sáng. Có vài phật tử, dân oan ngụ trong chùa đang dọn dẹp quét tước trước sân. Tiếng gõ mõ cóc cóc quen thuộc vang lên, điểm thêm một tiếng chuông ngân bay xa xa...

Đột nhiên con đường trước cổng chùa Liên Trì bỗng tối sầm lại, Tiếng còi hụ, tiếng động cơ xe ô tô rền vang, và những bóng người xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện đầy trước cổng chùa. Các lực lượng CA, CA chìm mặc sơ vin, bảo vệ, dân phòng...với hàng trăm người cùng với dùi cui, roi điện và cả súng nữa xuất hiện bao vây kín mít cả ngôi chùa. Một hàng rào Cảnh sát mặc sắc phục đứng lập vòng rào phía bên ngoài để ngăn cản những Phật tử và người dân nào muốn vào chùa để chia sẻ nỗi khủng khiếp cùng với các nhà sư.

Hòa thượng trụ trì cùng các đại đức ngôi nơi gian chính trong thế Khiết Già của tinh thần bất bạo động. Bên ngoài là tiếng còi hụ, tiếng loa đọc lệnh cưỡng chế vang lên cùng tiếng khóc nức nở của một vài Phật tử bị ngăn không cho vào chùa.

Rồi đúng 7,30 CA cắt cổng khóa chính và ùa vào chùa như một cơn sóng dữ. Những thân hình to lớn, những tiếng la hét, tiếng chửi thề của lực lượng cưỡng chiếm chùa vang lên ầm ĩ trong những tiếng cầu kinh vội vàng, hối hả, tắc nghẹn cúa các nhà sư, giống như tiếng khóc của bầy chim sẻ nhỏ đang than khóc cho cái tổ giờ đây đang tan tác tơi bời bởi trận cuồng phong..

Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật...
Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật...

Những kẻ cướp chùa to lớn không hề nương tay khi chúng nắm lấy từng vị sư đang ngồi gõ mõ tụng kinh, và rồi cứ 5 nhân viên nắm quặt tay vị sư ra sau lưng rồi sỗ sàng đẩy họ đi. Những nhân viên công an mặc thường phục lực lưỡng mở cửa từng phòng để kiểm tra rồi cưỡng chế các tu sĩ đưa ra ngoài phòng khách làm việc. Hòa thượng Thích Không Tánh đứng chết lặng khi nhìn những vị đại đức đáng kính cùng vài Phật tử bị đối xử như những kẻ tội phạm, nhìn ngôi chùa thân thương bao nhiêu năm qua giờ như một cái trại tập trung nhỏ với từng đoàn Công An chìm nổi hằm hằm đứng canh chật hết cả chùa. Chưa bao giờ hòa thượng trụ trì lại thấy cảnh hung hăng, bao ngược của hàng trăm công an chỉ để trấn áp vài vị sư già cùng ngôi chùa nhỏ bé của mình. Ông ngã xuống gần nơi thờ tự, chỗ chính điện đặt tượng Phật, tượng các vị Bồ Tát..và ngất đi...

Khi hòa thượng trụ trì tỉnh dậy, ông buộc phải nằm nghe các lực lượng thay mặt cho chính quyền đọc lệnh cưỡng chế. Rồi cùng vơí đại đức Thích Đồng Minh, ông bị đưa ra xe và trong vòng vây của hàng chục công an viên. Điện thoại bị phá sóng, và trong mấy ngày sau đó các Phật tử phải chia nhau đi tìm thì mới biết được ông nằm ở bệnh viện quận 2. Các tu sĩ và Phật tử còn lại của chùa bị cưỡng ép để đưa đến nhà tạm ở mãi tận Cát Lái. Toàn bộ đồ đạc trong chùa như tượng Phật, pháp khí, di ảnh và mọi vật dụng của chùa đều bị cưỡng chế di dời. Hơn 500 bộ di cốt ở chùa cũng bị đưa về nhà tạm. Chùa Liên Trì đã chính thức bị thất thủ.

Những ngày này ai nặng lòng muốn được nhẹ bước chân thăm ngôi chùa một thời nổi tiếng đó thì đều bất thành. Như một tiền đồn bị thất thủ, chùa Liên Trì bị những lưỡi thép, cùng các đơn vị công an bao vây và cấm ngặt mọi sự nhập chùa. Những tấm ni lôn lớn quây chặt và che kín tất cả mọi con mắt nhìn vào. Ở đằng sau những tấm vải nilon che giấu là một cuộc phá chùa vĩ đại mà chính quyền quận 2 đang tiến hành. Tội ác không hề có được bóng tối nào che bớt đi những tội ác, khi bọn bá Đạo phá chùa đang gào lên đắc thắng khi chùa Liên Trì sụp đổ với nước mắt. Chỉ có những Phật tử và người dân gần chùa đang ngẩn ngơ đứng nhìn ngôi chùa thân quen đang bị công nhân và máy móc đập phá dần, đập phá dần... Những mảng di vật thiêng liêng, nơi vài năm trước đã từng là tram xá dành cho các thương phế binh VNCH chen chúc đến khám bệnh. Nơi mà bao dân oan, dân đen gặp hạn đã từng lăn ra ngủ cũng đang biến dần, biến dần...

Chùa Liên Trì không còn nữa. Nó không còn bởi vì 70 năm trước các tu sĩ tiền nhiệm của sư Thích Không Tánh đã chọn lựa một nơi mà 70 năm sau có bầy ma quỷ đang nhảy múa vì đã triệt hạ được một ngôi chùa có tên Liên Trì. Ngôi chùa không còn nữa bởi những kẻ vô Đạo, buôn thần bán thánh đã chà đạp lên Phật Pháp, đập tan ngôi chùa Liên Trì và giờ đây chúng đang hò reo ăn mừng cái chiến công ấy. 

Rồi một ngày kia hòa thượng Thích Không Tánh được thả về. Nhà sư đã bàng hoàng thảng thốt khi bước vội vào cái nơi mà giờ đây ngổn ngang sắt thép và không còn tìm đâu thấy bóng dáng mái tam bản hiền hòa cùng những pho tượng uy nghi của chùa xưa nữa. Bất ngờ vị sư già ngồi sụp xuống nơi đám gạch vụn tan hoang đó và ông bật khóc. Những giọt nước mắt chưa bao giờ rơi của vị sư trụ trì tuổi 80 bỗng lã chã nhỏ xuống cái nền đất gạch ngổn ngang, mà mới đó đã từng có một ngôi chùa nhỏ nép mình dưới tán cây xanh mang tên Chùa Liên Trì...

Khóc đi Thầy ơi, Thầy cứ khóc,
Khóc để mai sông cạn khóc đá mòn...

Mai Tú Ân

6/10/17

Vụ Trịnh Xuân Thanh - Nước Đức ngây thơ quá...



Nhìn vào cuộc đối đầu không giống ai đang diễn ra giữa nước Đức hùng mạnh và nước Việt Nam hiện nay ta không thể không nín cười với cách thức mà người Đức đang thi hành với Việt Nam. Với một chủ trương sai lầm ngay từ đầu, Đức chỉ muốn chỉ dạy cho Việt Nam một bài học nhỏ về mối quan hệ quốc tế. Đó là phải biết tôn trọng các nguyên tắc văn minh khi hội nhập quốc tế, có sai thì phải nhận và sửa sai, rồi mọi việc sẽ trở lại như trước. Chỉ cần có thế thôi.


Đó là điều quá rõ ràng và không có gì phải bàn cãi. Cũng như việc Việt Nam làm sai trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là quá rõ ràng và không có gì phải bàn cãi. Ấy thế nhưng tại sao một việc trái lè rõ ràng như thế lại không được Việt Nam thừa nhận như một quốc gia đã hoà nhập quốc tế, hay như một người đàn ông có lòng tự trọng ? 

Trước hết chúng ta phải xét đến tiêu chuẩn hòa nhập quốc tế của Việt Nam, một quốc gia CS trung kiên nhất. Để có lợi hay để xin xỏ thì Việt Nam chứng tỏ là một kẻ ngoan ngoãn vô cùng. Nhưng khi không có lợi, hay tính toán hơn thua thì Việt Nam chứng tỏ là một tay không vừa. Khôn ngoan, tráo trở và lỳ lợm, Việt Nam tỏ ra là một tay chơi hơn người. Cả về sức chịu đựng lẫn tính cách bất định của một nhà nước CS chuyên chế. Họ dễ dàng chuyển vai qua lại giữa con chim bồ câu vô hại với con rắn hổ mang phun nọc độc,tùy theo mục đích và đối thủ là ai. Những khái niệmnhư biết ơn, hay vô ơn đều không có lằn ranh rõ ràng. Chỉ mục tiêu có lợi hay không mới là đáng kể.

Trở lại vụ đối đầu với nước Đức qua vụ Trịnh Xuân Thanh thì thật ngây thơ khi cho rằng đây là lỗi của Việt Nam. Không thể nào có chuyện Việt Nam tổ chức bắt người bên xứ Đức một cách nửa kín nửa hở như thế lại là một sai lầm, và người Đức cho rằng chỉ cần xin lỗi là đủ. Chỉ cần nhìn vào hành động không giấu diếm của những kẻ bắt cóc khi đem cả Đại Sứ Quán VN ở Đức ra làm hang ổ để chứa Trịnh Xuân Thanh cũng chứng tỏ sự táo tợn của họ. Và thái độ thản nhiên của Việt Nam khi lạnh lùng không thừa nhận vụ việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh cũng chứng tỏ bản lãnh lỳ lợm hơn người, cùng với sự chấp nhận cuộc chơi tới cùng. Với những biện pháp trừng phạt nửa vời và các biện pháp đưa ra không phải để trừng trị mà chỉ để mong cho đối phương xuống nước thì nước Đức đã tự làm mình xuống nước trước. Họ đã phải từ bỏ mục tiêu yêu cầu Trịnh Xuân Thanh tự do trở lại Đức trong khi phía Việt Nam chẳng hề có một nhượng bộ nhỏ nhoi nào. Việc trục xuất 2 nhân viên ngoại giao, hay đình chỉ Hiệp ước Đối Tác Chiếm Lược, một thứ Hiệp Ước vẽ ra để tặng cho nhau làm vui chớ không có mấy sức nặng kinh tế thì chỉ chứng tỏ rằng, người Đức với sự ngây thơ của một anh nhà giầu tốt bụng mới tin tưởng rằng, cuối cùng thì Việt Nam sẽ đầu hàng. Đó là điều không thể có và không bao giờ có. Và với trò cù cưa của cuộc đấu thì lâu lâu nước Đức tung ra một đòn như gãi ngứa Việt Nam, với hy vọng khuất phục đối thủ thì nước Đức sẽ chỉ gặp đối thủ ngày thêm lỳ lợm, ngày thêm quyết tâm hơn mà thôi.

Nước Việt Nam trên trường quốc tế không phải là một anh giamg hồ nhưng qua vụ Trịnh Xuân Thanh này lại chứng tỏ tài năng của một anh xã hội đen tay dao tay búa. Trong khi nước Đức vốn là một tay chuyên nghiệp nhưng lại hành xử yếu ớt và ngây thơ quá...


Mai Tú Ân

5/10/17

Làm gì trước nạn Khủng bố trắng hiện nay ở Việt Nam...



Không còn nghi ngờ gì nữa tình trạng bắt giữ vô tội vạ những người đấu tranh dân chủ đang diễn ra tràn lan trên khắp đất nước Việt Nam này đã chứng minh rằng, một chút ít hơi thở dân chủ mà người dân có được thì hiện đang bị tấn công tàn bạo, bị vùi dập thê thảm. Với con số hơn 30 người đấu tranh của đủ mọi tổ chức XHDS đã bị bắt giữ từ đầu năm đến giờ, và từ giờ đến cuối năm sẽ có bao nhiêu người nữa thêm vào danh sách của cuộc khủng bố trắng này. Từ Nguyễn Văn Đài cho đến Nguyễn Viết Dũng thì tội lỗi của những con người đang bị trấn áp cho những tội danh phi lý để bắt giữ và kết án theo những điều 79, 88...


Với lối bắt người chọn lọc, bắt những người nào không gây tiếng vang lớn cũng như thời điểm bắt không dồn lại khiến cho dư luận chung không chú ý nếu không theo dõi kỹ càng. Đó là những điểm căn bản trong cuộc khủng bố trắng mới và chưa từng có từ xưa đến giờ. Mặt trời vẫn mọc mỗi sớm mai nhưng bóng đêm mờ tối đã ghi nhận cuộc khủng bố trắng của chính quyền Việt Nam đối với những người đấu tranh dân chủ. Các lãnh tụ CS vẫn thơn thớt nụ cười với những lời đạo đức có cánh nhưng luôn chỉ đạo cho AN, CA sẵn sàng bắt giữ những người yêu nước.Trong bóng tối thì những kẻ sai nha luôn rình mò và sẵn sàng bắt giữ tiếp những người đấu tranh hay bất đồng chính kiến. Những người phụ nữ can trường phải rời xa con nhỏ. Những thanh niên dũng cảm phải rời bỏ cuộc sống tự do và tất cả đều phải đối diện với những bản án tù đầy khắc nghiệt nhất. Tiếng khóc hờ nghẹn ngào vang lên trong đêm nơi những làng quê thanh bình đang tan tác bởi cơn cuồng phong của khủng bố trắng tràn qua...

Vậy những người đã dấn thân vào phía đối lập với chính quyền sẽ làm gì trước sự truy bức vô tội vạ này ? Sự khủng bố trắng có thể làm cho những kẻ hèn thêm hèn, nhưng những con người can đảm sẽ can đảm thêm. Họ sẽ vẫn làm những công việc mà họ đã làm. Họ sẽ siết chặt hàng ngũ, đoàn kết hơn và mạnh mẽ hơn trước. Hãy nhớ rằng tù đầy và đe dọa tù đầy luôn là người bạn song hành với tất cả những người đấu tranh. Chính quyền có tất cả sức mạnh để đè bẹp chúng ta, nhưng chúng ta cũng có vũ khí duy nhất đem lại sức mạnh cho mình. Đó là sự hy sinh. Sự hy sinh vô bờ bến của mỗi cá nhân can đảm sẽ là sức mạnh và là nguồn cảm hứng cho tất cả những người tiến sau.

Tất cả những phong trào đấu tranh bất bạo động thành công trên thế giới đều có một nguyên tắc chung. Đó là những lãnh tụ sáng chói như Mahatma Gandly, Nelson Mandela, Lech Walesa và cả Aung San Su ky đều trả giá cho thành công của họ bằng những năm tháng tù đầy kéo dài lê thê suốt một đời người. Nhưng chính sự trả giá đó đã mang lại thành công cho phong trào đấu tranh của họ. So sánh những người bắt của Việt Nam chúng ta với những vĩ nhân trên là sự khiên cưỡng nhưng hoàn toàn hợp lý. Sự hy sịnh của những con người đó sẽ không bị lãng quên và sẽ như một khúc ca bi tráng cất lên, hay chỉ là một lời thề đơn giản xin được trả nợ cho quê hương. Hơn bất cứ lúc nào thì sự hy sinh của những con người can đảm đó cũng luôn là những tấm gương sáng chói cho tất cả mọi người chúng ta. Sự hy sinh của họ không vô ích. Không bao giờ vô ích...

Mai Tú Ân