Ô, hô, hô... Yên Bái chiều thu. Tiếng súng vang lên, lạnh lẽo trong sáng mùa thu ấy. Hai quan đầu tỉnh gục ngã nơi không có trận tiền, không có kẻ thù mà chỉ có đồng chí kiểm lâm cầm súng lên cơn buồn buồn.
Trời cao mặt dày ơi. Súng cúa ta, người của ta, đất của ta mà hai ta lại lăn ra chểt tốt bởi hai phát đạn cũng của ta.
Đất dày nham hiểm hỡi. Hai ta có tội tình chi đâu mà ngỡ chơi nhau tận gốc, để nhà ta ai ở, vợ ta ai cưu mang, nhân tình ta ai cưỡi...
Đau lòng lắm. Sao lại đoạt mạng hai ta khi đường tới Đỉnh Cao Chí Tuệ đang thênh thang. Oan khốc lắm khi kéo hai ta về thế giới bên kia, trong khi thế giới bên này vẫn còn đang ngập tràn danh lợi.
Hai ta không sinh ra cùng một ngày, không cùng hẹn ước về bên kia thế giới, ấy thế mà cùng ngã gục trong một ngày, một giờ bởi một thằng lâm tặc có một khẩu súng. Nó đòm hai phát, hai ta chia tay trần gian rũ áo vợ ra đi về bên kia thế giới. Không trả nợ nước mà cũng éo trả thù nhà chỉ bởi đồng chí kiểm lâm có súng. Khiến cả cặp chủ tịch, bí thư ta chết lãng nhách như hai con bò bị trúng đạn của người thợ săn.
Than ôi. Thằng kiểm lâm nó đòm hai ta mà không nói trước, nó đã xơi đồng chí bên tả rồi lại còn tham, xực thêm cả đồng chí bên hữu nữa cho đủ bộ tam phong cùng về núi. Nó đòm ngay chớ không để cho hai cấp trên đàn anh của nó có cơ hội quì xuống lạy nó xin tha mạng. Ác chi mà ác rứa, kiểm lâm ơi.
Sao mi không biết Thế Thiên Hành Đạo, giết bọn ta xong mi chỉ bỏ vài chục ngàn mua vé xe đò về Kinh, đến Ba Đình thì ở đó có trăm thằng mi thả sức mà đòm, mà diệt. Thì giờ ni đám tang chung với ba ta sẽ đông vui lắm, chức danh khét lèn lẹt, quan tài chen nhau xuống phố, người người rủ nhau đi coi cười khơ khớ...
Đưa lãnh đạo về núi xa càng nhiều càng ít, càng to càng tốt để báo công với liệt tổ liệt tông nhà mi, khiến các cụ hả dạ cười ha hả...
Thôi, giờ đây chỉ còn ta với ta, bí thư với chủ tịch, cặp bài trùng sống có nhau thì nay chết cũng cả cặp cùng dắt nhau đi không còn kèn cựa ghét nhau như chó nữa. Mồ ai nấy ở, hồn ai nấy giữ chứ không còn đố kỵ hơn thua như lúc ở trên đời
Giờ lâm ly đã điểm, hai ta áo thụng vái nhau mà chẳng có gì để nói. Có gì để nói thì cũng chẳng biết nói gì, chỉ có niềm tiếc nuối khôn nguôi, thay cho hồn lìa khỏi xác. Những tưởng leo lên càng cao, chui càng sâu thì ăn càng dày, ăn ngập mặt ba đời còn dư. Ai dè nửa đường gãy gánh, quan lộ đi đứt, hai thân xác nằm đó như hai con bò trên thớt thịt, lấy ai trả nghĩa cho vợ cả, trả tình cho vợ hai, trả hiếu cho vợ 3, vợ 4...
Hai ta nghẹn ngào lúc phân ly, cùng có lời cuối cho người tình, như con chim hót lúc ra đi. Thôi rồi, từ nay chẳng Đảng, chẳng Nhà hay Nước éo gì nữa, mà chỉ là :"Coi chừng thằng đàn em có súng"...
Ô, hô, hô...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét