22/4/18

Cần trân trọng lắm những con người đấu tranh không phải cho riêng mình...



Đã từ lâu tôi để ý nhìn, đã từ lâu tôi để ý tìm và đã từ lâu tôi nhận thấy một điều vô cùng đơn giản nhưng vô cùng chính xác rằng, những kẻ lao vào cuộc chiến không cân sức, bất bình đẳng với cả một hệ thống chính trị, xã hội hùng hậu của chính quyền để không phải cho mình mà cho dân tộc của mình. Qua đó ta cũng biết thêm được ai là đấu tranh hết mình, ai thì không...


Trước hết tôi xin nói là tôi không rảnh rỗi để làm cái việc trời ơi đất hỡi là phân chia "đẳng cấp", thứ hạng hay đánh giá thấp cao, đóng góp nhiều ít của những người đấu tranh dân chủ. Đấy là một công việc vô ích, vô duyên và không ai khiến. Đi sâu vào vấn đề này giống như ta đi sâu vào ngõ cụt tối đen mà trong đó là âm hưởng léo nhéo của một cuộc chiến theo kiểu "Âm thịnh, Dương suy". Thế nhưng ta không có quyền tảng lờ đi như không nhìn thấy những đóng góp vô cùng hữu ích của biết bao con người đã âm thầm lao vào cuộc chiến không cân sức như con bò húc đầu vào đá. Không phải đào bới tìm hiểu gì mà nó ngồn ngộn, nó dày đặc trong từng bài viết của những con người mà đa phần chúng ta đều biết. Đó là nhưng con người khác nhau, có tên tuổi hay không tên tuổi, đấu tranh lâu hay mau nhưng đều có một điểm chung duy nhất. Ấy là họ chỉ nói, chỉ viết về những vấn đề chung của xã hội. Họ viết, họ điều tra hay theo đuổi, họ truyền đạt và đưa tất cả thông tin lan xa. Tất cả mọi đề tài, chỉ trừ một đề tài duy nhất mà họ không viết, hoặc viết rất ít. Đó là đề tài về chính bản thân họ. 

Vu xét xử bất công 06 người đấu tranh dân chủ ngày 5/4/2018 vừa rồi đã là một ví dụ đáng trân trọng về những con người can đảm trên của Hội AEDC. Nhưng câu trả lời thẩm vấn trước tòa, cùng những lời nói sau cùng đã khiến cho họ trở thành những người vô trách nhiệm trước gia đình vợ con với tư cách thiêng liêng của một người con trai, người chồng, người cha. Họ đã dứt áo ra đi để lao vào đêm đen diệu vợi của cuộc đấu tranh bất bạo động nhưng hoàn toàn thua thiệt. Và hôm nay một lần nữa trước tòa, những con người trên lại buông rơi các trách nhiệm cao quí trên một cách bất khả kháng, lặng lẽ quay đi để giấu một giọt nước mắt vào bóng đêm mịt mù của những bản án dài thăm thẳm của những chàng Hiệp Sĩ Don Quichot khờ khạo của thế kỷ 21 với mục tiêu không thay đổi là đòi lại những quyền mà người dân Việt Nam bị tước đoạt đã lâu rồi. 

Năm 2018 đánh dấu những vụ bắt bớ tràn lan và vô tội vạ những người đấu tranh dân chủ trên khắp đất nước Việt Nam nhưng cũng ghi tội danh bao kẻ gàn phải đi tù bởi vì cuộc đấu tranh cho người khác. Bs Hồ Hải, Vũ Quang Thuận, Nguyễn Văn Điển, Trần Hoàng Phúc.. Những hoạt động của họ, những lời tuyên bố đanh thép trước tòa thì mục tiêu vẫn không đổi, đó là đấu tranh đòi hỏi các quyền tự do dân chủ, đấu tranh vì những tù nhân lương tâm, chống Formosa...

Và đâu phải chỉ có những người nhập kho rồi mà vẫn có rất nhiều, rất nhiều những người đang đấu tranh ở bên ngoài, một tay viết bài một tay để sẵn chờ cái còng số 8 của hàng loạt điều luật đầy đe dọa cũng như sự biến tấu ycủa chính quyền trên những điều luật ấy. Có những vị trí thức mũ cao áo dài như Quang A, Tương Lai, Thái Bá Tân cho đến Phạm Thành, Phạm Chí Dũng cho đến cả những em tuổi trẻ như Đoan Trang, Nguyễn Đỗ Mai Khôi, Lê Thị Công Nhân, Hồng Thái Hoàng, Huỳnh Thục Vy... vẫn xuất hiện đều đều trên mạng, và viết đủ mọi thứ trừ viết về mình. 

Lại có chuyện hy hữu mà chỉ ở Việt Nam mới có, là cả một cặp vợ chồng đấu tranh có tên tuổi đã cùng nhau viết, cùng nhau xuống đường. Đó là Nguyễn Thúy Hạnh và phu quân Huỳnh Ngọc Chênh. Cặp trai tài gái sắc này tham gia mọi cuộc biểu tình, mọi phiên tòa cũng như mọi lễ kỷ niệm, đến mọi tuần chay nào cũng có nước mắt, trên từng cây số và chỉ không tham gia kỷ niệm nào có tên mình. Vừa rồi vì vụ kêu gọi 50 ngàn cho TNLT, và vụ nhận sách Chính Trị Bình Dân cho Đoan Trang thì ả Nguyễn Thúy Hạnh bị Công An mời lên. Lập tức anh Huỳnh Ngọc Chênh có mặt từ sáng tới tối trên công an để đòi người, để tiếp tế khiến cho công an phải trả tự do cho nàng gấp. Thế là anh ả tay trong tay, tà tà dắt nhau đi ăn phở để mừng cho chiến thắng không phải cho riêng mình.

Nhưng có một kẻ đã chỉ nói về mình trước tòa. Anh cũng chỉ nói một câu về bản thân mình.:"Tôi chấp nhận cuộc chơi này, và không có gì khiến tôi phải rời bỏ nó. Cho dù có phải chết" Đó là câu nói nổi tiếng mà Basam Nguyễn Hữu Vinh đã nói dõng dạc trước tòa án của bạo quyền trong vụ xét xử anh. Một câu nói chỉ có thể có ở những con người mà sự tận hiến cho dân tộc là điều vinh quang nhất.

Còn nhiều, còn nhiều lắm những kẻ gàn dở, điên khùng đã và đang thanh thản bước vào cuộc đấu tranh với mục đích rõ ràng nhất. Đó là những mục tiêu, những thắng lợi và những cây ngon quả ngọt mà người dân Việt đáng được hưởng, nhưng chưa phải là của họ trong ngày hoan ca đó. Với nụ cười thanh thản, với bước chân cô đơn khi nhẹ nhàng dấn thân, họ đã biến mình thành những giọt nước tưới cho cây đời thêm xanh tươi mãi mãi..


Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: