13/7/15

Dũng Phi Hổ, chàng trai của thế hệ không cúi đầu...

Tình cờ lượm được trên mạng tấm hình của một thanh niên còn rất trẻ nhưng lại oai phong trong bộ đồ lính chiến, mà nói thật vì công việc của một nhà văn chuyên viết về đề tài chiến tranh như tôi dòm mãi mà cũng không biết là quân phục của nước nào. Bê rê xanh màu nước biển của TQLC VNCH, dải cờ vàng ba sọc đỏ uốn lượn cách điệu đất nước Việt Nam hình chữ S, nhưng với cái cổ áo bẻ lên kiểu quân phục mùa Đông của mấy nước CS thời còn mồ ma của Liên Bang Xô Viết cũ trông chả giống lính của con giáp nào. Lại còn có cả hình con hổ nhẩy ra mới kinh chứ...


Tóm lại cảm nghĩ của tôi về anh chàng lính dởm này là trẻ con vớ vẩn, và trò khỉ này sẽ chấm dứt khi anh chàng có một chị chàng nào đó để yêu đương cho bớt ngố đi.

Nhưng tôi đã lầm. Qua thời gian không dài dần dần tôi biết và hiểu hơn về Nguyễn Viết Dũng, chàng trai Yên Thành, Nghệ An sinh đúng vào ngày Kỷ Niệm Quân Lực VNCH 19/6/1985 có khuôn mặt đầy đặn hơi tròn trĩnh giống khuôn mặt của một  cô gái đẹp khiến cho người mới gặp sẽ cảm tình vì vẻ nhu mỳ ngoan hiền.  Chắc chắn em phải là một đứa con hiếu thảo thương cha kính mẹ, nhưng điều đó cũng không có gì ghê gớm cả. Trên đất nước ta có ai không thương cha kính mẹ, ngoại trừ mấy thằng trời đánh trật búa.

Cũng có ngạc nhiên khi biết em học rất giỏi và thậm chí còn đoạt cả giải Đường Lên Đỉnh Olempya, một giải thưởng mơ ước của các cô cậu họ trò. Nhưng đó cũng không phải cái gì ghê gớm lắm. Cái Giải đó được trao cho những học sinh đặc biệt thông minh chăm chỉ, nhưng đoạt giải rồi thì sao ? Bao nhiêu học sinh đoạt giải đó,  bao nhiêu học sinh đoạt bao nhiêu giải quốc tế kêu vang vang ngày ấy giờ nơi đâu. Có thấy ai đem thân trai và tài học ấy ra phụng sự cho đất nước này một cách đúng nghĩa chưa. Chỉ thấy những kẻ học hành nhiều, bằng cấp nhiều lại được chế độ đãi ngộ và tung hô nhiều nhưng té ra lại rặt là một phường giá áo túi cơm, chỉ biết vun xén cá nhân để được vinh thân phì gia, nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con khôn. Những con người được gọi là tài năng, là nguyên khí của quốc gia ấy được tô vẽ và chất đống lên người  những bổng lộc cùng vô số những danh hiệu cao quí đó thì lại là những kẻ vô cảm nhất với mũ ni che tai trước bất công xã hội, trước nỗi khổ của dân khổ, nỗi oan của dân oan. Trong cái gọi là giới trí thức XHCN ấy, kẻ có tài có tâm thì phải bỏ nước ra đi, kẻ có tài có tâm có dũng thì bị thải loại không dùng.

Nhưng Than ôi, chỉ còn lại những kẻ vừa không có tâm, không có dũng mà tài năng thì đáng ngờ lại đông như quân Nguyên và được hò la xưng tụng. Một số kẻ leo rào vào được bên trong cung điện Ba Đình, số còn lại thì hoan hỉ đứng chầu hầu ở bên ngoài để đợi ơn mưa móc. Có thấy được bao nhiêu người trong cái đám lao xao ấy không sơn dúm người lại trước cường quyền để chẳng còn bao giờ thấy Tổ Quốc, chẳng còn thấy Danh Dự và Trách Nhiệm của một Thất Phu Hữu Trách khi Quốc Gia Hưng Vong. 

Nhưng cái thời mạt của những kẻ sĩ mạt này sẽ chẳng còn kéo dài bao lâu nữa trên cái đất nước mạt vận này. Cùng với những trí thức đã dấn thân chúng tôi thì giờ đây còn có cả một lớp người trí thức trẻ có tài, có tâm và có quá thừa cái dũng khi họ cùng dấn thân vào tất những nơi sóng to gió cả  như Huỳnh Thục Vy, Tuyến Chí Nguyên, nhà báo Đoan Trang, Đắc Kiên, mẹ Nấm, sinh viên Phương Uyên...những con người trẻ mở đầu cho một thế hệ trẻ không chấp nhận cúi đầu. 

Trong đó chậm chân nhất nhưng cũng nổi bật nhất là anh chàng có nét mặt vừa trẻ vừa già, vừa ngây thơ vừa hầm hố. Khuôn mặt không lầm lẫn được với ai đó luôn xuất hiện hiên ngang với lá cờ vàng ba sọc đỏ ngạo nghễ bay. Cả trên mạng và cả ở ngoài đời thì cái chàng thư sinh ấy  của chúng ta cứ lừng lững đi lên bằng hành động chứ không phải chỉ bằng lời nói, và ngày càng lớn mạnh uy nghi như một chàng Gióng thời internet. Cái tên đó cứ tràn ngập trên mạng và đẩy người hùng đấu tranh dân chủ trẻ tuổi Hồng Kong Joshua Wong vào quên lãng để dần dần độc chiếm hình tượng yêu mến của giới trẻ VN . Ngay cả chính tôi cũng bỏ cái hình nền là chàng Joshua Wong đó đi và thay vào đó là cái hình của anh chàng mặc quân phục hổ lốn, mà giờ đây mang một cái tên mà tôi không thể không tự hào khi nói đến tên em : Dũng Phi Hổ, thanh niên thuộc thế hệ trẻ không chấp nhận cúi đầu.

Nhưng không chỉ có một mình em. Với bầu máu nóng tuổi đôi mươi luôn sục sôi trong huyết quản, với trái tim luôn muốn vỡ nhịp đập vì yêu thương, có cả một nhóm tình nguyện các em đi đến bất cứ nơi đâu mà những người dân oan, dân khổ cần để giúp họ, với nguyên tắc của những người đàn ông chân chính là làm nhiều hơn là nói. Cùng với người thủ lĩnh và cũng là người bạn thân thiết nhất, Dũng Phi Hổ là cả đám thanh niên tuổi đôi mươi đã trở thành những chàng trai anh hùng, những chàng trai đầu tiên thuộc thế hệ không chịu cúi đầu. Trí thức, can đảm, nhiệt tình và cả chút dại khờ, đám của Dũng Phi Hổ  này đã vì một lý tưởng là được đóng góp cho đất nước được tốt đẹp hơn. Và vì những điều tốt đẹp đó, họ chấp nhận đối đầu với cả ma quỉ. 

Hà Nội, những ngày chủ nhật sôi sục với những cuộc xuống đường đòi quyền sống cho cây xanh, Dũng và các chàng trai can đảm của mình với những bộ đồ đen, hoặc những bộ quân phục chẳng giống ai đó, nhưng gợi nhớ đến những hình ảnh hào hùng mà họ yêu thích từ khi còn nhỏ. Bộ đồ đen bó sát giống như những anh hùng nhảy toán, Bóng Ma Biên Giới hay Biệt Cách 81 chuyên đi mây về gió. Rồi thì Bê Rê Nâu Biệt Động Quân Sát Cộng, mũ nồi xanh màu sóng biển em yêu, và lính dù mũ đỏ đẹp trai, nhiều cô nhìn đến nổ con ngươi...

Cứ như những chàng lãng tử trong cuộc dong chơi phiêu lãng nơi gầm trời chân mây, họ bước vào chiến của mình. Luôn luôn đi đầu và luôn luôn nổi bật họ đã tham gia phong trào bảo vệ cây xanh Hà Nội như một sự thách thức với nhà cầm quyền Hà Nội. Các chàng trai đó đã chứng tỏ cho những kẻ làm hủ bại đất nước, làm hèn hạ đi một dân tộc cả ngàn đời nay luôn có bao anh hùng lẫm liệt đầu đội trời, chân đạp đất hăng hái lên đường để đáp lời sông núi. 

Rồi những kẻ hèn đã dùng kế hèn để triệt hạ tự do của tất cả bọn. Không có bất cứ lý do nào để bắt bớ cả nên họ đã phải trả tự do cho những chàng trai không biết sợ này. Nhưng rồi cũng không vì lý do gì, họ đã bắt giữ trái phép, bất công và bất nhẫn người thủ lĩnh can trường của họ khiến những người bạn của Dũng cứ phải vất vưởng ở Hà Nội đã 3 tháng rồi, vì họ đã thề không có Dũng không về quê hương. Còn chàng Dũng thì quả là xứng danh Phi Hổ  khi can đảm chấp nhận đương đầu với ngục tù của bạo quyền, chấp nhận những thử thách lớn lao của đời mình như một chàng trai mới lớn nhưng đã có khí phách của một dòng máu anh hùng. 

Tất cả các em và  bạn bè đã tự nguyện sánh bước cùng cha anh trên con đường gian nan diệu vợi lẫn ngục tù đen tối để đem ngọn cờ của tự do về cho xứ sở. Các em đón lấy ngọn cờ của lớp trước chúng tôi, giống như chúng tôi đã đón lấy từ cha anh chúng tôi, để chứng tỏ rằng người nước Nam không bao giờ thiếu kẻ đem thân ra để trả nợ nước non. 

"Không thành công cũng thành Nhân" Anh hùng Nguyễn Trung Trực đã khí phách nói ra những lời trên trước khi ung dung lên đoạn đầu đài. Nối gót tiền nhân, chúng ta có thể thắng, có thể bại, người còn, người mất hay người bị bắt kẻ biệt xứ. Nhưng đó là cái giá đáng phải trả cho những người dấn thân chúng ta, để cuối cùng dân tộc Việt Nam chiến thắng. 

Chúng tôi yêu các em, và luôn tin tưởng các em sẽ thành công. Vì các em tài năng hơn, các em can đảm hơn và xứng đáng thành công hơn. Các em sẽ tiếp lấy và đem đươc lá cở của tự do và tình yêu thương về cho toàn dân tộc Việt Nam trong ngày hội lớn được nhảy múa và cùng ca vang bài ca hạnh phúc đến muôn đời..

Nếu là Người tôi xin chết cho quê hương...

MTA

Không có nhận xét nào: