12/10/15

Sống để đời nói mình đáng Sống...

GIỚI THIỆU BÀI THƠ SỐNG
Đây là phần đầu của một bài thơ Phật Pháp có từ lâu đời, bài thơ dài theo thuyết Từ Bi Hỉ Xả đầy lòng nhân ái của nhà Phật. Nhưng ai đó đời xưa đã cắt ra 8 câu thơ đầu tiên, sửa chữa đôi chút để biến thành một bài thơ khác hẳn với chỉ có 8 câu thơ mạnh mẽ, giản dị nhưng bao gồm gần trọn hết mọi lẽ sống trên đời.


Bài thơ Sống này, với toàn những câu thơ mở đầu bằng chữ Sống và kết cũng là chữ Sống viết hoa. Đây là một trong hai bài thơ “Tổ” của giới giang hồ tù đầy, những kẻ đi làm Cách Mạng thường xăm lên người để khắc cốt ghi tâm cho ý chí đấu tranh (bài thơ kia là bài Nhớ Rừng của Thế Lữ). Tám câu thơ của bài thơ này từ lâu đã là một khẩu hiệu máu cho những kẻ hảo hán, những trang anh hùng, và giờ đây thì cho đến cả những con người bình thường muốn mạnh mẽ muốn vươn làm Người, với chữ Người viết hoa.

Tám câu thơ như những lời thề, những khẩu hiệu quyết tâm của những con người luôn muốn hoàn thiện mình, muốn đầu đội Trời, chân đạp Đất “Vươn lên cho kịp ánh nắng mai”, nhưng lại vẫn là một con người bình thường, kiêm nhường – khiêm tốn – khiêm tâm. Rèn trí, luyện tâm để phấn đấu vươn lên, để quyết tâm chiến thắng cho bằng được cái kẻ thù khó thắng nhất. Đó là chính bản thân mình...

Bài thơ lúc mạnh mẽ, lúc uyển chuyển, lúc nóng máu, lúc lạnh lùng…cho dù theo Phật pháp hay đời thường thì cũng răn dạy cái Đạo Làm Người cho bất cứ ai muốn học. Nó vừa là mục tiêu, vừa là phương tiện cho những con người có chí khí. Những câu thơ mạnh mẽ như đá tảng với khẩu khí ngang tàng, nhưng không ngang ngược, như 8 viên ngọc trong tảng đá dành cho những con người luôn muốn hoàn thiện mình.

Các bạn hãy đọc bài thơ, hãy thuộc bài thơ, hãy xăm lên da, hãy ghi lên óc, hãy khắc trong tâm những câu thơ giản dị nhưng tinh tế, quyết liệt nhưng cũng đầy tình yêu thương của Đạo, của Đời, như những dòng máu nóng luôn mãi tuôn chảy trong huyết quản của mỗi chúng ta...
MTA


BÀI THƠ SỐNG

Sống không giận không hờn không oán trách

Sống mỉm cười để thử thách với chông gai 

Sống vươn lên cho kịp ánh nắng mai

Sống giữa muôn người không biết sống...


Sống là động nhưng không giao động

Sống là thương nhưng chẳng vấn vương

Sống hiên ngang nhưng chẳng khác thường

Sống để đời nói mình đáng Sống...


VÔ DANH

Không có nhận xét nào: