Cái tên Phan Cẩm Hường thì chẳng mấy người bình thường như chúng ta biết đến, nhưng trong giới oan ức, oan nghiệt, oan gia thì chẳng mấy người không biết đến tên em.
Nhìn những hình ảnh của em, một cô gái Hà Nội xinh đẹp với nụ cười luôn tỏa sáng trên môi nhưng nước mắt lại luôn chực chờ rơi xuống. Em khóc. Em khóc chỉ vì giận mình không có nhiều tiền hơn, rồi giận những người thương yêu của mình đã không móc bóp ra cho em tiền đi "công chuyện". Đó là đi giúp cho dân oan ba miền...
Dân oan! Cái danh từ nghe chán nản và tai họa đó đã đổ xuống đầu xuống cổ những người dân thấp cổ bé họng từ khắp Ba Miền của đất nước chúng ta. Những số phận đen thui như đêm 30, những số phận cùng cực đến mức không còn gì để nói bỗng dưng thui thủi gặp nhau nơi chốn cơ quan công quyền ở Thủ Đô. Những khuôn mặt hốc hác vì phải ngủ chui bờ bụi hay phải rửa bát làm đêm của các mẹ, các chị, các em nhìn nhau. Những bộ đồ bộ bèo nhèo lưu giữ những tờ đơn kêu oan các loại. Đã nhiều năm rồi, những con người thôn quê lơ ngơ chẳng biết làm gì giữa phố xá đô thị, cũng như chẳng biết làm gì giữa hai lần hẹn của cơ quan công quyền Hà Nội…
Cũng may người Hà Nội vốn nhân hậu và thương thảo. Đã có nhiều tổ chức và cá nhân tự nguyện giúp đỡ dân oan, dân khổ ba Miền tụ về. Chả cứ phải ở HN thì mới biết nói đến dân oan thì có các hiệp sĩ ngu như Dũng Dân Oan, nhà văn Phạm Thành, ns Trịnh Kim Chi, Giang Nguyen Đuc, Thảo Terexa..v..v.. Và giờ đây có thêm một em ngu dân oan nữa mang tên Phan Cẩm Hường. Em này có tài đỏ đen lắm, cứ mỗi lần hành quân đến với dân oan là trở về sạch sẽ. Và sự tích “thoát y”, cởi áo bông hàng hiệu của em để cho luôn một người dân oan trong cơn rét đầu mùa vừa rồi cũng là một thành tích đáng nể của con bạc “tiên nữ dân oan” Phan Cẩm Hường.
“Em nghiện dân oan rồi anh à. Chẳng thà không biết thì thôi, chứ biết rồi thì chỉ nghĩ đến dân oan, buồn vui với họ. Và nghĩ xem có cái gì có thể giúp…”
“Từ khi đi giúp dân oan, tự nhiên em thấy con người em khác lạ lắm. Trong sáng, vui vẻ và luôn yêu đời, yêu người. Mà này không phải ai muốn giúp dân oan cũng được đâu nhé. Em còn nhớ lần đầu tiên em mang 5 tạ gạo và 3tr đồng cho Dân Oan Dương Nội. Họ còn e ngại và hỏi em là: "gạo tiền này là của thế lục nào? Đi như thế này em biết ơn nhất là cu Tý nhà em. Bạn ấy là người rất thông cảm, rất ga lăng điệu đàng với mẹ nhé ”
Ôi, có ai mà không yêu em, không điệu đàng với em không hả Phan Cẩm Hường ?
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét