2/1/16

TÌNH YÊU TRONG ĐÊM - CHƯƠNG 17

CHUONG 17

Anh thức giấc khi nàng đã đi chợ bình thường như mọi buổi chợ mỗi ngày. Đường xá yên tịnh không tiếng người hay xe cộ chạy qua. Nhưng anh biết không dễ thế đâu khi cứ giờ đó thế nào cũng có chàng chính chòe uyển chuyển đẹp má bay đến cây vú xửa này để diện mới chết anh chứ. Cứ mỗi buổi sáng là nàng lại xách giỏ ra khỏi nhà độ chừng một giờ đồng hồ để đi mua thức ăn cho cả ngày. Chỉ khoảng ấy hoặc nhanh hơn là anh nghe thấy tiếng nàng mở cửa với tiếng chìa khóa kêu lẻng xẻng rất lớn một cách cố ý... Rồi anh thấy nàng xuất hiện khệ nệ với đủ những túi, gói to tướng. Rồi vẻ mặt rạng rỡ của nàng khi nhìn thấy anh. Nàng luôn vui mừng như vậy mỗi khi trở về và nhìn thấy anh bình yên. Quăng đống đồ vừa mua về xuống đất, nàng đóng cửa lại và lao vào vòng tay của anh. Anh thường âu yếm hôn lên khuôn mặt đỏ ửng vì sung sướng của nàng, cũng như hôn lên những hạt mồ hôi long lanh trên khuôn mặt như ngời lên hạnh phúc đó. 


Nhưng ngay sau đó anh thường chụp lấy đống báo mà nàng mang mới đem về và cắm đầu vào các tin tức chiến sự mới nhất. Trong khi đó nàng vừa soạn những thứ mua về ra vừa liến láu kể cho anh nghe những câu chuyện nàng nghe được ở ngoài chợ. 

Anh chỉ ư hừ với những món đồ mà nàng khoe đamua cho anh. Đó là các băng nhạc catset, thuốc lá và những cuốn sách đủ loại. Anh cũng hờ hững như vậy với những câu chuyện mà nàng luôn miệng kể ra. Những chuyện đồn đãi đủ thứ về chiến tranh đang diễn ra đó thường được anh nghe với nụ cười nửa miệng. Nghe xong những chuyện đó anh thường làm nàng cụt hứng bằng cái giọng chế riễu vốn có của mình, rằng lúc này mặt hàng buôn bát phát đạt nhất ở ngoài chợ là những con vịt. Những con vịt trời đó là những tin tức trời ơi đất hỡi về tình hình chiến sự được các con mẹ hàng tôm cá, rau dưa ngoài chợ tặng khuyến mãi rất nhiệt tình và hào phóng cho khách hàng của họ. Cứ nghe theo lời họ thì mỗi khi có một thắng lợi của phe Quốc Gia, dù chỉ là một trận đánh chặn đứng một mũi tấn công nhỏ của Cộng Sản thì chẳng mấy chốc nữa, quân Quốc Gia sẽ đánh đến tận Hà Nội. Hoặc ngược lại khi nghe được các tin tức về những vụ phản chiến đang diễn ra ở bên Mỹ cũng được các loa phóng thanh đường chợ đó tung ra thì dường như quân Cộng Sản cũng sang đến tận bên đấy rồi. Mặc dù nhận xét rằng nàng là một trong những khách hàng nhiệt tình nhất của các ổ bán vịt trời đó, anh vẫn lắng nghe các câu chuyện nàng kể. Phần nàng mỗi khi đi chợ về, nàng vẫn thích luyên thuyên kể cho anh những điều nàng vừa nghe được, dù anh cắm đầu vào tờ báo nhiều hơn. 

Tin chiến sự trên báo chí ngày một nhiều và rõ ràng hơn chứ không còn lù mù khi nó mới xảy ra hồi Tết nữa. Dù anh chẳng tin được những tin tức trên báo, cùng những thằng bồi bút viết thuê cho những tờ báo lá cải đó thì anh cũng phải thừa nhận với nàng rằng, cuộc tấn công vào Sài Gòn đang yếu dần đi. Nó không còn mạnh mẽ như khi nó bắt đầu nữa. Đã không còn các hướng tấn công rõ nét, cùng các mũi thọc sâu vào lòng thành phố như khi anh và đơn vị "Gấu" của mình còn tham chiến nữa.

“Nhưng chỉ tạm thời thôi. Hãy tin anh đi. Chẳng bao lâu nữa sẽ là đợt Tổng tấn công thứ Hai. Khi đó thì quân giải phóng bên anh sẽ đồng loạt tấn công vào Sài Gòn từ tất cả mọi hướng. Với sức mạnh sẽ lớn hơn nhiều so với đợt đầu tiên. Lúc đó thì tụi Mỹ có đưa hết lực lượng và vũ khí tối tân ra cũng không cứu được thành phố này đâu. Không lâu nữa đâu. Em hãy chờ đó mà xem ?” Anh bao giờ cũng nhấn mạnh điều đó với nàng, khi câu chuyện kết thúc. 

Nhưng nàng không thể chờ đến đợt tấn công thứ Hai được. Nàng phải vào bếp để nấu các món ăn mà nàng đã mua. Hầu như mỗi ngày nàng đều dự định nấu một món ăn mới thật ngon và lạ miệng cho anh . Chính vì vậy mà nàng phải đi chợ hàng ngày. Ngoài ra cũng vì cái tủ lạnh to tướng nằm lù lù trong bếp đã tỏ ra vô dụng khi điện bị cúp thường xuyên và có khi kéo dài cả ngày. Thịt cá và rau dưa nàng mua về sẽ bị hỏng nhanh ở bên ngoài nếu để vào trong cái tủ lạnh tối tân của Hoa Kỳ đó. Với lại dạo này nàng lại tỏ ra hăng hái xách giỏ ra chợ, khác hẳn với trước kia. Ngay cả công việc nấu nướng cũng khiến nàng thích thú hơn rất nhiều kể từ khi có anh. 

Có lúc nàng đi chợ thì anh vẫn còn ngủ, cũng có lúc anh đã thức giấc và nằm ườn trên giường. Dạo này vì không có khách đến buổi sáng sớm nên anh ít khi chịu chui lên trần nhà khi mặt trời bắt đầu mọc. Hôm nay cũng vậy, khi tiếng khóa cửa của nàng vừa xong là anh quay với cái gối ôm để ngủ tiếp. Ở trong cái nhà lúc này, khi nàng đã khóa cửa lại để đi chợ thì anh chỉ có làm một việt tốt nhất là lăn ra làm một giấc ngủ dài hay ngắn phụ thuộc vào việc nàng đi chợ về sớm hay muộn mà thôi. Và thường thì nàng trở về rất nhanh, theo cái cách anh hiểu về những qúi bà lắm tiền đi chợ. Hoặc là dậy để tắm táp và tự tay pha hai ly cà phê. Một cho anh và một cho nàng khi nàng trở về. Anh ngồi nhấm nháp ly cà phê và đọc một tờ báo cũ. Nhưng thường thì anh ngồi yên lặng chờ đợi nàng về.

Nếu anh không lăn ra ngủ thì anh sẽ phát cuồng lên vì sự tù tú chật hẹp, cũng như sự sốt ruột khi phải chờ đợi. Nỗi chán nản vì sự gò bó cũng như sự suy nghĩ làm cho đầu óc anh luôn luôn phải hoạt động. May mà nàng cũng đã để cho anh hàng đống sách báo và mở cửa sổ cho ánh nắng chiếu vào vừa đủ cho anh có thể nằm thoải mái trong cái gọi là Lô – cốt – trái – tim. Những tạp chí Paris Mach, Tin tức Hàng ngày. Cuộc sống Sài Gòn..v..v...cùng hàng đống báo đủ loại mà nàng tha ở ngoài chợ về làm anh không thấy thời gian kéo dài khi ở trong đó. Và nhất là có nàng, với thái độ chiều chuộng và tình yêu lớn lao mà nàng đã dành cho anh thì chắc anh không chịu nổi cái cảnh ăn không ngồi rồi như thế này. Cảnh phải chui lên chui xuống và sống dưới bóng của một người đàn bà như anh hiện giờ. Nàng không bao giờ phải để anh suy nghĩ về vấn đề tế nhị đó, và nếu anh chỉ định thoáng nói qua về nó là nàng sẽ bịt miệng anh bằng những cái hôn. Hiện thời thì anh tạm chấp nhận việc ở lại đây, trong vòng tay của người đàn bà mà anh đã yêu hơn bất cứ cái gì trên đời. Nhưng cũng sẽ đến lúc anh phải ra đi, nhưng chưa phải ngay bây giờ. 

Điều duy nhất khiến anh buồn bã mà nàng cũng không thể giúp cho anh được chính là nỗi buồn trước tình hình chiến sự. Nhưng dạo sau này, khi tin tức trên các báo đài không còn làm cho anh phải reo mừng mỗi khi có một tin tốt đẹp, thì anh thường không còn hứng thú để đọc chúng nữa. Kể cả báo nước ngoài. Buồn chán, sốt ruột nên anh chỉ lăn ra ngủ ở đó mỗi khi cánh cửa nàng vừa khóa lại khi ra ngoài đi chợ. Dường như anh cũng đang muốn ngủ bù cho những đêm trước đã thức trắng với nàng. Anh chỉ tỉnh giấc khi nghe tiếng khua của chùm chìa khóa và khuôn mặt tươi roi rói của nàng hiện ra trên khung cửa…. 

Nhưng đột nhiên có tiếng đập cửa rất mạnh, trong khi anh bắt đầu thiu thiu ngủ. Tiếng đập cửa rầm rầm cùng với tiếng người lên tiếng gọi ý ới bên ngoài làm anh bật dậy. Tiếng của gã Năm Khương vang lên bên ngoài và hắn đang gọi lớn tên của nàng. Anh không thể lầm được. Đúng là tiếng của hắn, và không hiểu tại sao hắn lại đến tìm nàng vào giờ này. Đây là thời gian duy nhất trong ngày nàng đi ra khỏi nhà?

Đợi một chút không có ngươì bên trong trả lời, Năm Khương vòng qua nhà bà Béo. Anh nghe thấy tiếng bà Béo léo nhéo :

- Cô ấy mới đi chợ đó chú Khương ? Độ chừng một giờ nữa chú quay lại là cổ về nhà rồi đó. Cô ấy đi chợ nhanh lắm.

Anh thở phào quay đầu vào trong định ngủ tiếp nhưng anh lập tức giật bắn mình dậy. Năm Khương đã không về như anh đã tưởng. Hắn đang đứng trước cửa và có những tiếng động khe khẽ. Tiếng động bên ngoài cửa ra vào nhỏ đến mức dường như không muốn ai nghe thấy . Tiếng động giống như tiếng chân chó cào vào cửa của hắn làm anh bất giác giật mình. Chắc chắn hắn có ý định gì đây. 

Anh đã không phải đợi lâu để biết được điều đó ? Tiếng mở khóa cửa của một cái chìa khóa rõ ràng là không phải của ổ khóa nhà này. Kẻ đứng ngoài hẳn đang có cả một chùm chìa khóa và hắn đang loay hoay thử từng cái một với mục đích cố gắng mở bằng được. Tiếng kèn kẹt của sự cố sức cùng với khả năng khéo léo của kẻ đột nhập vang lên trong không gian im ắng xung quanh. Anh nín thở , tim đập thình thịch trong lồng ngực. Có thể hắn sẽ vào được trong này. Trong đầu anh mọi thứ diễn nhanh như điện. Làm sao tên chó săn này lại có thể vào căn nhà này được khi nó đã được khóa lại. Bao giờ trước khi đi nàng cũng khóa cửa và kiểm tra lại tất cả mọi thứ.

Ngay lập tức anh đã lao ra nấp ở bên bàn thờ phòng khách với cây súng ngắn lăm lăm trên tay. Mọi thứ bên ngoài cửa sổ nhìn vào đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng lại tối mờ mờ và anh có thể yên tâm khi không còn nghe thấy tiếng động của kẻ đột nhập nữa....

Nhưng đột nhiên anh sững người lại khi một tiếng động quen thuộc vang lên rất nhỏ. Tiếng của chốt khóa cửa đã bật mở. Có lẽ Năm Khương cũng ngỡ ngàng khi tiếng chốt cửa bật mở vang lên nhẹ đến mức không ngờ. Một giây lát trôi qua im lặng đến rợn người. Anh nhẹ nhàng chuồi người vào phòng ngủ, và vẫn để cửa mở anh nhìn ra phòng khách. Cuối cùng cánh cửa rít lên khe khẽ khi mở ra và ngay lập tức anh nhìn thấy bóng người của Năm Khương qua bóng nắng rọi vào tới tận chỗ anh đang nằm. 

Không kịp leo lên trần nhà nữa rồi nên ngay lập tức, anh chui tọt xuống dưới gầm của cái gường ngủ to lớn và lộng lẫy của nàng. Đây là nơi để ẩn nấp nhanh hơn là trèo lên laphông nhà. Nằm dước gầm cái giường với nòng súng áp chặt lên má, anh chăm chú theo dõi đôi chân đi giầy đinh đang đứng sững trong phòng khách. Đúng là Năm Khương bởi đôi giày của hắn thì anh không thể nào lầm được, vì anh đã nhiều lần nhìn thấy đôi giày này của hắn khi ở trên laphông trần nhà nhìn xuống vào những ngày hắn đến dự tiệc trà. 

Tim đập nhè nhẹ, anh quan sát Năm Khương qua đôi chân của hắn. Tay anh siết chặt khẩu súng ngắn, nòng súng hướng vào kẻ đột nhập. Hắn có vẻ ung dung khi bước vào phòng và cánh cửa lập tức đóng ngay lại. Căn phòng lại trở về bóng tối lù mù như trước, nhưng anh vẫn cảm nhận được đôi chân của kẻ đột nhập đang đi qua phòng khách. Tiếng giày đinh nghiến khẽ khi kẻ đó vào bếp rồi đi xuống nhà sau. Có cả tiếng mở cửa cánh phòng tắm nữa. Rồi ngay sau đó, thì tiếng chân của Năm Khương bước vào phòng ngủ và dừng lại đối diện trước mũi súng của anh một vài mét. Hắn đứng yên lặng , cứ như thể hắn đã nhìn thấy anh và đang tự hỏi anh là ai và đến đây làm gì vậy ? Anh nhếch mép cười khinh bỉ. Nếu qủa là cái thứ cặn bã này đã phát hiện ra anh thì đời hắn cũng sẽ chấm dứt. Dĩ nhiên là đời anh cũng vậy...Nhưng anh sẽ là người khiến hắn phải qùi xuống, phải hèn hạ van xin anh một điều mà anh không bao giờ chấp nhận. Đó là cái mạng sống của một kẻ hèn nhát. Anh sẽ cho hắn một viên đạn vào cái đầu của tên đểu cáng này....Rồi anh sẽ lao ra ngoài đường, với khẩu súng trên tay để đương đầu với cả một đạo quân ngoài kia...Hoặc là anh sẽ tự cho mình viên đạn còn lại, chẳng cần chờ đợi những tên lính ngoài kia lao vào đây nữa khi nghe tiếng súng nữa.

Nhưng hắn vẫn đứng yên với đôi chân ngọ ngoạy. Dùng nòng súng nâng khẽ tấm dra giường lên, anh hiểu ngay được lý do hắn cứ đứng trước gậm giường nơi anh đang ẩn nấp. Hắn đang khoác chiếc áo ngủ của nàng vào người và ưỡn ẹo đứng soi gương trước cái tủ gương quần áo. Anh kinh ngạc khi nhận thấy điều đó, trong đó khi Năm Khương cứ lượn qua lượn lại để ngắm nghía mình trong gương với chiếc áo ngủ mong tanh màu mỡ gà của Xuân trên người. Rồi rất thong thả, Năm Khương rời khỏi cái gương và mở cánh cửa tủ quần áo.

Năm Khương sục sạo các ngăn tủ, rồi cả kệ sách trên tường. Hắn không có cái vẻ sợ sệt của một kẻ đột nhập khi thong thả đi khắp trong nhà. Hắn vào trong nhà bếp và mở cửa bước trở vào phòng ngủ của nàng. Hắn mở các cánh cửa tủ và lục soát bất cứ thứ gì trong tầm tay của hắn. Kẻ xâm nhập táo tợn này đã mở cả tủ buýp phê để lấy một chai rượu nàng trưng trong đó. Anh nín thở nhìn theo và kinh ngạc khi nhìn thấy hắn thoải mái ngồi gác chân trên ghế xa lông ở phòng khách để nốc chai rượu vang một cách khoan khoái. Và có một điều mà anh không thể tin vào mắt mình nữa khi thấy hắn vừa uống rượu, tay kia hắn cầm lấy mớ quần lót mỏng mang của nàng và hít hà như thể hắn đang nhắm rượu với thứ đồ nhắm đó vậy. Anh nắm chặt lấy khẩu súng trong tay, không để cho cơn giận đang bừng bừng trong lòng bùng nổ. Anh biết nếu mình không tự chủ được, anh sẽ xông ra nghiền nát tên trưởng ban An ninh táo tợn kia. Anh nghiến răng lại, và cố gắng một cách tuyệt vọng để không siết cò cây súng đang chĩa thẳng vào bộ mặt đang cực kỳ thoả mãn của Năm Khương...

Có lẽ anh đã không kìm được mình thêm giây phút nào nữa, nếu ngay lúc đó Năm Khương đột nhiên đứng bật dậy. Hắn chấm dứt bữa nhậu quái đản của hắn lại một cách bất ngờ. Hình như hắn đã nhìn thấy điều gì đó lạ lùng. Một điều khả nghi nào đó đã đập vào mắt hắn......Chắc chắn hắn không phát hiện ra anh rồi khi anh nghe thấy tiếng chân của hắn bước vào phòng ngủ của nàng, ngang qua mặt anh...

Nhìn kẻ đột nhập đang ngồi nốc rượu, anh không khỏi có điều gì đó nghi hoặc ở trong lòng. Tại sao hắn ta lạicó cái vẻ ung dung và quen thuộc đến thế khi đột nhập vào nhà này ? Hay là hắn đã làm như vậy nhiều lần trước đây rồi ? Hay là hắn đã từng quen với X....Anh lắc đầu xua đuổi ý nghĩ đó trong đầu. Việc bây giờ là hãy xem tên trưởng ban bảo vệ Ấp này đang làm cái việc kỳ lạ này bằng cái cách quái chiêu nhất ấy. Việc bây giờ là hãy quan sát hắn và cầu mong cho hắn biến đi sớm trước khi anh nổi điên xông ra để đập nát khuôn mặt sần sùi của hắn....Và anh không khỏi vừa gằn mình xuống nền đá hoa mát lạnh dưới gầm giường của X. vừa cố kềm mình để khỏi gây ra một tiếng động rõ lớn đủ để cho tên ngốc này lãnh đủ. Nhưng không phải là đủ với hắn. "Cút đi, mau cút đi cho nhanh trước khi tao giết oan mày đấy" 

Như đọc được ý nghĩ của anh, Năm Khương đứng dậy và cất chai rượu uống dở vào trong tủ buýp phê. Hắn ung dung bước ra cửa. Cánh cửa khép lại và tiếng động của khóa cửa vang lên khiến anh thở ra nhẹ nhàng.... Nhưng anh vẫn không cảm thấy vui hơn vì thoát nạn. Có một cái gì như bóng đen che mờ lên trong đầu óc anh. Và anh mong muốn nàng trở về ngay....

Và nàng đã trở về ngay. Anh nhìn qua cửa sổ để thấy nàng đi qua mảnh vườn nhỏ với cái túi đi chợ nặng trĩu bên người. Anh đến ghế xa lông và ngồi xuống ngay cái chỗ ban nãy gã Năm Khương đã ngồi với bữa uống rượu kỳ quái của hắn. Sau khi đóng cửa và quan sát cẩn thận chung quanh, nàng xuất hiện trước anh với khuôn mặt tươi roi rói. Nhưng nụ cười của nàng đã ngưng lại trên môi khi nhìn thấy khuôn mặt đang sa sầm xuống của anh. Mọi khi anh đón nàng đi chợ về với nét mặt hồ hởi vì nàng hay mua những thứ lặt vặt anh thích. Và nhất là báo, những tờ báo mới nhất đăng tin về chiến sự...

Ngạc nhiên trước thái độ của anh, nàng lên tiếng hỏi 

- Ở nhà có chuyện gì xảy ra chăng ?

Anh thậm chí không nhìn nàng nữa khi ậm ừ trả lời :

- Không có chuyện gì xảy ra cả.

Nàng nhẹ cả người khi thở phào nói :

- Vậy mà em đã sợ có chuyện gì ghê gớm xảy ra khi em đi chợ vậy. Nhìn vẻ mặt của anh kìa ? Cứ như là anh mới gặp kẻ thù của nào đó không bằng ?

Anh nói giọng tưng tửng :

- À, kẻ thù thì không gặp nhưng bạn thì có đấy. Chính tôi mới gặp gã Năm Khương, bạn cô khi gã mới tới đây để tìm kiếm cô...

Nàng giật bắn mình. Nàng lắp bắp nói khi nhìn thấy anh đang đứng trước mặt nàng thản nhiên như không :

- Anh nói...nói cái gì ? Gã Năm Khương là bạn em, lại vừa đến ...đến đây hả 

- Đúng vậy. Hắn đã vào tận đây và còn đi lục lạo khắp các phòng một cách thoải mái nữa kìa. Thậm chí hắn còn ngồi uống rượu một cách ung dung như đây là nhà của hắn...

- Lạy Chúa. Thế hắn có gặp anh không ?

Anh nhìn nàng bằng một cái nhìn khinh khỉnh và hỏi lại :

- Thế cô nghĩ rằng ở địa vị của tôi hiện giờ có thể ra để tiếp đón hắn như một người khách ư ? Cô không nghĩ là tôi đã ra cụng ly uống rượu với ông khách đó đấy chứ...

- Em...em không nghĩ như thế nhưng...anh không ở trên trần nhà thì anh đã ở đâu khi gã ta vào tận đây ? Anh có để....để hắn phát hiện ra không ?

- Thưa bà thiếu tá phu nhân, tôi đã phải nấp dưới gầm giường của bà như một tên tình nhân yếu thế khi một kẻ tình địch nữa đến đây vậy. Dĩ nhiên là hắn không phát hiện ra tôi. Nếu điều đó xảy ra thì làm sao tôi còn đứng đây để nói chuyện với bà một cách bực bội như thế này được. Nếu hắn phát hiện ra tôi thì đời hắn cũng chấm dứt như đời tôi thôi. Chắc chắn là tôi sẽ mời hắn xơi một viên kẹo đồng trước khi cả đám lính ngoài kia tràn ngập nơi đây.

Nàng thở ra ra hú vía. Cám ơn Chúa. Thật là may mắn làm sao khi điều khủng khiếp anh vừa nói đã không xảy ra. Nhưng nàng thấy thái độ của anh như đang khó chịu lắm. Nàng hỏi :

- Anh biết là em đã lo sợ đến như thế nào khi anh nói đến việc Năm Khương đã tự tiện mò vào đây. Đến giờ mà tim em còn muốn rớt ra ngoài khi nghe anh nói chuyện vừa xảy ra. Đáng lẽ ra anh phải làm cho em bớt sợ đi chứ không phải làm cho em khó hiểu thêm về thái độ của anh lúc này. Anh làm như em mời cái tên đê tiện đó lại nhà không bằn

Đột nhiên nàng nhìn chung quanh căn phòng. Nàng chạy lại cả chỗ cửa sổ để kiểm tra. Thấy mọi thứ đều vẫn như cũ, nàng vội vàng hỏi anh :

- Anh nói Năm Khương vào đây một cách bình thường vậy thì hắn vào bằng cách nào đây ? Trước khi đi em đã đóng cửa và kiểm tra tất cả rồi mà. Đâu có chỗ nào để hắn có thể trèo vào nhà đâu ? 

- Hắn chẳng cần phải trèo vào nhà làm gì cho mất công vì hắn có chìa khóa nhà này rồi. Hắn đã ung dung mở cái cửa chính kia để đi vào uống rượu rồi lại đi ra bằng cửa đó. Hắn còn khóa cửa cẩn thận lại trước khi ra về nữa kìa.

Nàng kinh ngạc nói :

- Làm sao hắn có chìa khóa nhà này được ? Anh không lầm đấy chứ.

Anh nhìn nàng nói :

- Làm sao mà tôi lầm được khi tôi đứng ngay cửa, gần đến mức tôi còn nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Còn vì sao mà hắn có chìa khóa thì chính tôi cũng đang muốn hỏi cô điều đó ? Nếu cô không đưa cho hắn làm sao hắn có được và hắn có vẻ như quen thuộc cái căn nhà này lắm ?

Nàng bỗng kêu lên một tiếng thảng thốt : 

- Ôi Lạy Chúa. Em đã quên mất rằng chính mình đã đưa chìa khóa của căn nhà này cho hắn. Chẳng là trước khi đi di tản, tất cả mọi người ở đây đều phải đưa chìa khoá cho người đại diện an ninh ở đây giữ. Để họ đề phòng cho những trường hợp cấp bách nào đó như chữa cháy chẳng hạn. Đó là qui định chung mà ai cũng phải thực hiện. Chỉ có điều là cái tên khốn nạn đó đã không trả lại cho em khi em trở về. Mà em thì lại quên bẵng đi mất. Vậy chắc chắn là hắn đã sử dụng cái chìa khóa đó để vào nhà sáng nay. Ơn Chúa là đã không có chuyện gì xảy ra cả. Và em sẽ tìm tên khốn khiếp đó để đòi lại chìa khóa và cho hắn một bài học đích đáng. Có lẽ hắn đã vào đây nhiều lần rồi. Thật may mắn khi hắn đã không phát hiện ra anh..

Anh lên tiếng, giọng nhấm nhẳn khó chịu

- Vì hắn không tìm ở đúng chỗ đó thôi. Nếu muốn tìm một anh chàng tình địch thì người ta phải tìm kiếm ở gầm giường vì đó là nơi thuận tiện nhất để cho anh chàng tình nhân chui vào nếu như người chồng bất ngờ trở về.

Nàng cắt ngang lời anh :

- Hắn không phải là chồng em và đây không phải là nhà của hắn. Còn anh thì xin đừng hạ mình xuống để so sánh như thế. Anh cũng biết được em kinh tởm cái tên đó như thế nào mà.

- Biết vậy. Nhưng giá mà em được nhìn thấy những thái độ kỳ quái của hắn ta.

- Hắn làm gì vậy ?

Anh lúng túng im bặt. Bây giờ thì anh hiểu tại sao thằng vô lại đó đã có những hành động như vậy rồi. Nhưng nàng hỏi thì anh không thể nào trả lời được. Anh lúng túng tảng lờ đi. Nàng đứng hẳn dậy và tiến tới chỗ anh. Giữ không cho anh quay đi nơi khác, nàng hỏi giọng dài ra :

- Nào, nào. Bây giờ thì đến lượt anh rồi đấy. Anh phải kể lại tất cả những gì anh thấy khi cái tên Năm Khương đó vào trong nhà đi. Ít ra thì người khách cũng phải cho chủ nhà biết về chuyện có người lạ đột nhập vào nhà chứ ? Và cũng phải như thế thì em mới cho qua vụ cái mặt hầm hầm của anh vừa rồi chứ ?

Thế là anh đành phải kể lại cho nàng nghe về tất cả những gì anh thấy. Từ lúc gã Năm Khương vào nhà, lúc gã ướm thử đồ ngủ của nàng. Và cả bữa nhậu kỳ quái của gã. Uống rượu với đồ lót của nàng...Anh có vẻ khổ sở lắm khi phải kể lại câu chuyện đó cho nàng. Từng chi tiết một....

Nhìn vẻ mặt như ngượng ngùng của anh khi phải kể ra cho nàng nghe những điều đó, nàng muốn bật cười. Khi anh thở phào vì đã kể xong câu chuyện kỳ cục vừa rồi thì nàng không thể nhịn cười được nữa. Nàng bật cười thành tiếng. Cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt. Nhìn vẻ mặt của anh nhìn nàng như vừa ngượng ngùng xấu hổ, vừa như khó hiểu trước thái độ vui vẻ của mình, nàng lại muốn cười hơn nữa. Nàng vừa cười vừa hỏi anh :

- Thế anh đã biết tại sao anh chẳng vui mừng gì khi thoát được cái thằng đê tiện đó mà ngược lại lại thấy khó chịu không ?

- Có thể là tôi ngạc nhiên vì hành động lạ thường đó, mà cũng có thể vì tôi không đập được cho hắn mấy báng súng vào đầu. Mà cũng có thể vì tôi đang phải ẩn trốn ở trong một vị trí không được đẹp mắt chút nào. Đó là trong gầm giường của cô...

- Không phải đâu, dù những điều anh nói ra cũng có thể khiến anh bực mình một chút. Nhưng em thì em biết vì sao anh lại đưa cái bộ mặt hầm hầm khác hẳn mọi ngày ra rồi. Đó là anh ghen đó anh chàng Othenlo của em ơi ?

- Tôi không ghen. Tôi mà thèm ghen với một kẻ như thế à ?

Nàng vẫn cười và tiếp tục nói như để trêu chọc anh :

- Rõ ràng là anh ghen rồi và chính anh cũng biết điều đó. Chỉ có điều anh không thừa nhận thôi. 

Anh nhìn nàng rồi nói lớn tiếng lên :

- Ừ thì tôi ghen đấy. Hay vì tôi đang ở trong hoàn cảnh hiện tại nên không thể ghen được phải không ? Hay em nghĩ một tên Việt Cộng thì không biết ghen ? Hết gã sĩ quan thì bây giờ lại đến tên trưởng ban an ninh, chúng làm tôi thấy bực mình khó chịu qúa. Thú thực là ghen tuông với những kẻ như vậy là vô lý. Nhưng lúc này trông tôi có đến mức đần độn ngớ ngẩn qúa không mà cô cười ghê vậy ? 

Nàng vẫn cười ngặt nghẽo khi nói với anh

- Em cười chỉ bởi vì lúc này em vui qúa và trong lòng cảm thấy quá đỗi hạnh phúc. Anh có ghen tức là có yêu. Ghen nhiều thì yêu nhiều. Ghen với cả những kẻ không đáng ghen thì chứng tỏ càng yêu nhiều hơn nữa. Đó là một chân lý của tình yêu đấy anh chàng Việt Cộng ạ. Một chân lý đơn giản nhưng lại đúng vô cùng.

Bây giờ nàng mới thấy nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng đỏ lên của anh. Và lúc này thì khuôn mặt trắng xanh của anh đang đỏ bừng lên khi anh ngượng nghịu nói với nàng :

- Qủa thật là sáng nay đáng lẽ anh phải ở trên trần nhà chứ không phải xuống dưới nhà. Nhưng khi em đi chợ rồi thì anh thức giấc và không ngủ được. Anh đã xuống dưới nhà để pha càphê và đợi em về. Lần đầu tiên anh thấy vắng em trong căn nhà này bởi vì anh đã quen với việc có em ở trong nhà. Mỗi buổi sáng thức dậy đã thấy nét mặt vui tươi của em, rồi được nghe giọng nói vui vẻ của em đã khiến cho anh cảm thấy thân quen. Sáng nay ngồi một mình anh đã bứt dứt không yên . Anh thấy trong lòng mình trống vắng qúa khi chỉ xa em có một lúc ngắn ngủi như thế. 

- Và anh thấy nhớ em có phải không ? Nàng hỏi mà sung sướng ở trong lòng. Cố gắng giữ anh lại trong vòng tay để nhìn nét mặt đang sượng sùng của anh lúc đó, khi anh gật đầu. Khuôn mặt anh đỏ ửng và cả đôi tai tròn trịa, trắng trẻo của anh cũng đỏ lừ lên .

Nàng thích nhìn anh trong những lúc anh đang xúc động. Nàng cũng thích nghe anh nói những tình cảm trong lòng trong những lúc như thế. Lúc đó ở anh là một con người chân thật, đa cảm và có chút gì đó yếu đuối, khác hẳn với cái vẻ luôn cố tỏ ra cứng rắn của anh. Những lời nói thốt ra của anh khiến cho nàng thấy rộn rã trong lòng nỗi sung sướng hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng chỉ hãn hữu lắm anh mới nói ra những lời lẽ như thế. Dường như chỉ trong những lúc xúc động không kìm được, anh mới thốt chúng ra thành lời.

Đột nhiên nàng bỗng ngẩn người ra vì một ý nghĩ mới hiện ra trong đầu. Nó khiến nàng thấy lành lạnh cả lưng khi thốt lên :

- Mà lão Năm Khương chui vào...vào đây để làm gì nhỉ ? Chắc chắn không phải chỉ để uống rượu....

Anh gật đầu tán thành :

- Đúng đấy. Đúng là tên đó không phải nhọc công đột nhập vào đây để uống rượu. Anh thấy hắn đã đi lục soát kỹ càng từ nhà trên xuống đến nhà dưới. Rồi cả trong bếp và nhà tắm nữa...Có thể hắn đã nghi ngờ gì đó qua bữa cùng với viên sĩ quan đòi kiểm tra nhà này. Vì hắn bị buộc phải làm giấy chứng nhận đã kiểm tra nhà xong, tuy hắn chưa hề kiểm tra. Có lẽ vì vậy mà hắn cay cú và muốn đi kiểm tra lại chăng ?

- Cũng có thể như vậy. Nhưng hắn đã chẳng tìm thấy cái gì qua lần đột nhập này rồi. Em sẽ đi lấy chìa khóa lại và sẽ cho hắn một trận ra trò về vụ đột nhập này để hắn không bao giờ bước chân được vào đây nữa. 

Lúc này anh đã lấy lại sự bình tĩnh tự tin vốn có của mình. Anh từ tốn nói với nàng :

- Hãy bỏ qua vụ này đi em ạ. Với những kẻ như NK thì chỉ có dùng súng thôi chớ chẳng thể nói phải trái với hắn được đâu. Hơn nữa với tư cách Trưởng ban AN, hắn có chìa khóa và có quyền vào bất cứ nhà nào thuộc khu vực có chiến sự này chứ ?

Nàng nhìn anh giây lát rồi gật đầu đồng ý :

- Thôi được em tạm thời tha thứ cho hắn vụ này. Nhưng không phải vì hắn có quyền ra vào nhà người ta tuỳ tiện, mà do hắn đột nhập vào đây đã để em biết rằng anh đã yêu em và nhớ em như thế nào khi em đi vắng.

Khuôn mặt anh lại đỏ rực lên và nàng thấy thích thú khi được lại gần anh để hôn mãi vào đôi tai trắng hồng của anh.

MTA


Không có nhận xét nào: