Hồi đó ông khoảng 13-14 tuổi và là một thằng nhóc tì phục vụ trong quán rượu của cha ông làm chủ, ở vùng quê nhà Westmoreland, Virginia, Hoa Kỳ. Công việc chỉ là bưng bê rượu cho đám khách đủ thành phần như địa chủ trong vùng, thợ săn, thợ đốn gỗ ....Hồi nhỏ ông trông không được nhanh nhẹn với chiều cao gần 1.9m và khuôn mặt trông hơi đần độn, nói năng lắp bắp...Và thế là từ lúc nào không biết, đám khách ngà ngà say thường réo tên ông mỗi khi họ muốn giải trí :
- Này, George...Trong tay phải tao là một đồng dolar, bên tay trái là một đồng 20 xu. Mày chọn bên nào, bên tay cầm đồng 1 đô la hay tay có đồng 20xu thì tao cho mày đồng đó luôn.
Đám khách bu lại nhìn, trong khi chàng Goerge ngơ ngơ không biết chọn bên nào. Cuối cùng thì chú quyết định : "Tôi lấy đồng 20 xe". Cả đám khách nổ ra cười vang chế riễu khi thấy chú nhận đồng 20xu. "Đúng là một thằng ngu"... "Làm gì có ai mà ngu đến mức lại chọn đồng tiền nhỏ, và bỏ đi đồng lớn hơn 5 lần. Để tôi thử xem..."
- Này nhóc. Tao sẽ cho mày một đồng 50 xu hoặc một đồng 20 xu. Mày chọn bất cứ đồng tiền nào thì nó sẽ là của mày...
Tiếng cười của đám say rượu lại nổ bùng ra khi thấy thằng đần to xác kia lại chọn đồng nhỏ hơn...
- Này, George...lại đây. Tao có đồng 1 đô và đồng 50 cent đây..
Cứ thể những tràng cười cứ rộ lên cùng những lời chế riễu của đám khách nhắm vào thằng con khờ của chủ quán. Ông bố George rất tức và buồn khi nhìn thấy thằng con trai đang ngớ ngớ ngẩn ngẩn làm trò cho đám khách say rượu khả ố..
"Không biết lớn lên thằng con của mình có làm được gì để nuôi chính bản thân không" Ông buồn rầu nghĩ bụng. Nhưng buổi tối thì ông không còn buồn nữa khi George đưa cho ông cả một nắm tiền. Có đến hàng chục dolar...
- Chà, ông đột nhiên ngưng đếm tiền để lên tiếng, giọng tiếc rẻ : Nếu mày chọn lựa khôn ngoan hơn thì giờ này đã có một số tiền lớn hơn nhiều. Sao mày lại ngu tới mức chỉ chọn đồng tiền có giá tri nhỏ hơn vậy.
Thằng ngu Goerge ung dung nói :
- Nếu con chọn đồng tiền có giá trị lớn, điều mà ai có đầu óc khôn ngoan cũng đều làm thì liệu sau vài lần thử, có ai còn tiếp tục cuộc chơi như thế với con không ? Cái mà những người đó muốn thấy để giải trí là một kẻ ngu ngốc, ngu đến mức chỉ biết lấy đồng tiền giá trị thấp chứ nhất định không chịiu lấy thứ có giá trị cao hơn...OK. Nếu họ muốn có một kẻ ngu đó thì con sẵn sàng làm kẻ đó, làm đến muôn đời, hay đến lúc những kẻ khôn ngoan đó sạch hết tiền...
Câu chuyện về ông G.Washington đó là một bài học giản đơn nhưng không phải ai cũng học được. Biết bao người xung quanh chúng ta, và ngay cả trong mỗi chúng ta nữa, đang mờ mắt để lao vào kiếm chác những cái nhỏ bé, những điều tầm thường, tham bát bỏ mâm...giống như đám khách say rượu kia mà bỏ lỡ đi mất những thứ giá trị lớn hơn, những điều cao quí hơn...Nhưng rồi cũng có những người mang tiếng ngu, làm điều ngược lại. Và trong câu chuyện trên thì người ngu đó về sau này đã lãnh đạo đội quân dân binh non trẻ của 13 bang thuộc đia chiến đấu chống lại người Anh để giành độc lập, lập nên nước Mỹ mà ta thấy ngày nay. Cũng chính người ngu đó có công đầu trong việc khai quốc ra nước Mỹ và là Tổng Thống đầu tiên của xứ Cờ Hoa đó...Và bài học Khôn - Ngu này, dưới nhiều hình thức thì vẫn còn có giá trị đến muôn đời, và có giá trị đến tất cả chứ không chừa một ai...
- Này, George...Trong tay phải tao là một đồng dolar, bên tay trái là một đồng 20 xu. Mày chọn bên nào, bên tay cầm đồng 1 đô la hay tay có đồng 20xu thì tao cho mày đồng đó luôn.
Đám khách bu lại nhìn, trong khi chàng Goerge ngơ ngơ không biết chọn bên nào. Cuối cùng thì chú quyết định : "Tôi lấy đồng 20 xe". Cả đám khách nổ ra cười vang chế riễu khi thấy chú nhận đồng 20xu. "Đúng là một thằng ngu"... "Làm gì có ai mà ngu đến mức lại chọn đồng tiền nhỏ, và bỏ đi đồng lớn hơn 5 lần. Để tôi thử xem..."
- Này nhóc. Tao sẽ cho mày một đồng 50 xu hoặc một đồng 20 xu. Mày chọn bất cứ đồng tiền nào thì nó sẽ là của mày...
Tiếng cười của đám say rượu lại nổ bùng ra khi thấy thằng đần to xác kia lại chọn đồng nhỏ hơn...
- Này, George...lại đây. Tao có đồng 1 đô và đồng 50 cent đây..
Cứ thể những tràng cười cứ rộ lên cùng những lời chế riễu của đám khách nhắm vào thằng con khờ của chủ quán. Ông bố George rất tức và buồn khi nhìn thấy thằng con trai đang ngớ ngớ ngẩn ngẩn làm trò cho đám khách say rượu khả ố..
"Không biết lớn lên thằng con của mình có làm được gì để nuôi chính bản thân không" Ông buồn rầu nghĩ bụng. Nhưng buổi tối thì ông không còn buồn nữa khi George đưa cho ông cả một nắm tiền. Có đến hàng chục dolar...
- Chà, ông đột nhiên ngưng đếm tiền để lên tiếng, giọng tiếc rẻ : Nếu mày chọn lựa khôn ngoan hơn thì giờ này đã có một số tiền lớn hơn nhiều. Sao mày lại ngu tới mức chỉ chọn đồng tiền có giá tri nhỏ hơn vậy.
Thằng ngu Goerge ung dung nói :
- Nếu con chọn đồng tiền có giá trị lớn, điều mà ai có đầu óc khôn ngoan cũng đều làm thì liệu sau vài lần thử, có ai còn tiếp tục cuộc chơi như thế với con không ? Cái mà những người đó muốn thấy để giải trí là một kẻ ngu ngốc, ngu đến mức chỉ biết lấy đồng tiền giá trị thấp chứ nhất định không chịiu lấy thứ có giá trị cao hơn...OK. Nếu họ muốn có một kẻ ngu đó thì con sẵn sàng làm kẻ đó, làm đến muôn đời, hay đến lúc những kẻ khôn ngoan đó sạch hết tiền...
Câu chuyện về ông G.Washington đó là một bài học giản đơn nhưng không phải ai cũng học được. Biết bao người xung quanh chúng ta, và ngay cả trong mỗi chúng ta nữa, đang mờ mắt để lao vào kiếm chác những cái nhỏ bé, những điều tầm thường, tham bát bỏ mâm...giống như đám khách say rượu kia mà bỏ lỡ đi mất những thứ giá trị lớn hơn, những điều cao quí hơn...Nhưng rồi cũng có những người mang tiếng ngu, làm điều ngược lại. Và trong câu chuyện trên thì người ngu đó về sau này đã lãnh đạo đội quân dân binh non trẻ của 13 bang thuộc đia chiến đấu chống lại người Anh để giành độc lập, lập nên nước Mỹ mà ta thấy ngày nay. Cũng chính người ngu đó có công đầu trong việc khai quốc ra nước Mỹ và là Tổng Thống đầu tiên của xứ Cờ Hoa đó...Và bài học Khôn - Ngu này, dưới nhiều hình thức thì vẫn còn có giá trị đến muôn đời, và có giá trị đến tất cả chứ không chừa một ai...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét