9/8/14

Viết cho con gái - Hãy tha lỗi cho cha ...


Ruột gan cha như thắt lại khi giây phút chia ly mà cha sợ hãi nhất đã đến. Cha bước vào phòng ngủ của các con...Trong ánh sáng đèn ngủ ấm cúng, các con nằm như những thiên thần đang ngủ say. Bình an, vô tư và đáng yêu quá. Cha đã cố ghi nhận thật nhiều, ghi nhận thật hết những gì có thể về những hình ảnh không gì có thể đẹp hơn, bình an hơn của các con trong giấc ngủ. Vì đây có thể là lần cuối cùng cha được hạnh phúc bởi một niềm vui giản dị như thế của một người cha. Bởi đêm nay có thể là đêm cuối cùng, giây phút này có thể là giây phút cuối cùng cha được nhìn thấy các con với tấm lòng thanh thản nhất.

Vì ngày mai cha sẽ không còn được ở nhà để yêu thương các con và được các con yêu thương nữa...





Ôi, Trời cao xanh ơi.
Ôi, đất dày thẳm hỡi...

Ngày mai cha của các con sẽ dấn thân vào dòng thác đòi dân chủ đang cuồn cuộn trào dâng trên quê hương Việt Nam chúng ta trong những ngày biển Đông dậy sóng bởi những kẻ thù phương Bắc. Ngày mai cha sẽ bước vào đội ngũ của những con người tự nguyện hiến dâng cuộc đời cho tự do xứ sở, và chống ngoại xâm. Cha sẽ đứng vào đội ngũ của những con người giờ đây không chấp nhận ở trong vòng bạo quyền, nô dịch, và toàn trị với niềm tin mạnh mẽ rằng vận mệnh đất nước từ nay sẽ thay đổi mãi mãi...

Giờ đã điểm, kèn hiệu vang lên
Hãy tiến lên, trong tiếng hò reo
Tiếng trống rung thúc giục ta tiến...
Về phía Tự Do đang vẫy gọi...

Cha của các con sẽ cùng những người bạn đồng chí hướng, những con người quả cảm dám bỏ lại gia đình thân thương của mình như cha, để bắt đầu cùng nhau mò mẫm đi trên con đường diệu vợi đầy chông gai trắc trở, con đường gian nan mà không phải ai cũng tới được cái đích cuối cùng. Con đường mịt mờ đen tối đó, than ôi, lại là con đường tươi sáng duy nhất đưa dân tộc chúng ta đến được với ánh sáng mặt trời.

Các con muôn ngàn yêu quí của cha ơi...Số phận đã đặt người cha thân yêu của các con vào số phận của đất nước điêu linh và kiêu hãnh của chúng ta cùng với số phận của hàng triệu người Việt Nam thề phá tan gông xiềng để dân tộc ta được ngẩng cao đầu...và trên con đường đấu tranh đó, nếu số mệnh bắt cha phải ngục tù thì cha sẽ thanh thản đón nhận ngục tù. Số mệnh bắt cha phải chết thì cha sẽ chết như một chiến sĩ nơi trận tiền trước bầy lang sói.

Nhưng cha luôn thấy mình có lỗi với các con bé bỏng của mình, vì cha đã.không ở nhà để yêu thương các con và được các con yêu thương...

Rồi một ngày kia, khi ánh bình minh chói lọi trên khắp xứ sở trong tiếng hò reo của toàn dân tộc, thì đừng buồn khi các con có thể không thấy cha trong đoàn quân chiến thắng. Lúc đó cha của các con đã ngã xuống ở đâu đó trên con đường vinh quang đưa Tự Do về với xứ sở, nhưng chắc rằng trên môi cha vẫn nở nụ cười thanh thản nhất khi được vinh dự đền nợ cho nước non.

Lúc đó các con hãy tin rằng cha của các con đã bước sang thế giới bên kia với cái đầu ngẩng cao đầy tự hào vì những điều đã làm được ở thế giới bên này...

Nhưng dù có thế nào thi cha luôn thấy có lỗi với các con bé bỏng của mình. Vì cha đã không còn ở trên đời để yêu thương các con và được các con yêu thương nữa...

Hãy tha lỗi cho cha các con nhé.

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: