Thế là xong. Vũ Quang Thuận và người em thân thiết Nguyễn Văn Điển đã điểm danh để trả nợ đời và bước vào bóng đêm của ngục tối với niềm căm hận câm nín. Chẳng mấy người đấu tranh dân chủ không biết tin này, nhưng cũng chẳng mấy người tỏ vẻ quan tâm tới hai con người cùng chung hàng ngũ đã bị chính quyền bắt giữ. Chẳng có mấy người lên tiếng cho các anh giống như lên tiếng khi có ai đó bị bắt. Yêu nước giờ đã biến dạng và trở thành độc quyền của ai đó, của những người không thích Vũ Quang Thuận.
Tôi không buồn nhắc đến những người khi nghe tin Thuận bị bắt đã tuyên bố xanh rờn là qua ngày 5/3 sẽ được thả. Tôi cũng không buồn nhắc đến những người hàng tháng trời cứ nhắc đi nhắc lại câu hỏi rằng vì sao Thuận không bị bắt ? Và hẳn là không muốn nhắc đến những kẻ luôn sáng suốt bình luận trong bài viết về Thuận của tôi rằng, anh ta là thế phòng bị của CS, anh ta là kinh tài cho CS, anh ta là CS thế hệ sau tung ra để nhận diện và bắt bớ những người yêu nước khác..v..v.. Rồi những luận điệu rằng Vũ Quang Thuận bị điên, thần kinh, hoang tưởng... Kể cả có nhiều người còn thề rằng, tôi sẽ trắng mắt vì vụ cài cắm này của CS, trắng mắt ra vì sự phản bội của Vũ Quang Thuận…
Giờ đây thì những điều đúng sai như thế đâu còn có ý nghĩa gì nữa trong sóng gió cuộc đời. Những hỉ, nộ, ái, ố tầm thường đã song hành cùng những điều thiêng liêng cao quí. Một ai đó trong triệu triệu con người cũng có quyền phê phán, chà đạp, hay làm nhục vô cớ một người tốt. Một bầy sẻ cũng có thể xúm lại rủa xả một con chim đại bàng cô đơn. Âu đó cũng là một điều bình thường trong một xã hội càng lúc càng dân chủ mà chính những người đấu tranh dân chủ hàng đầu phải chấp nhận.
Trong hoạt động của mình, Vũ Quang Thuận luôn có thiếu sót để những người không ưa anh có lý do để chống lại anh. Đó là lý do để cho con người cô đơn ấy cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Anh vốn ít bạn, mà làm sao có bạn trong một thế giới lẫn lộn giữa tiểu nhân đông hơn vạn triệu lần anh hùng này. Ngoài một số không nhiều bạn đồng chí hướng mới kết giao thì anh còn làm sao có bạn bè trong lúc anh đang trở thành một kẻ chỉ muốn được trả nợ núi sông như anh. Những câu chuyện lên gân về hàng sư đoàn cựu quân nhân sẽ nổi dậy nếu anh bị bắt, hay chuyện cục này, bộ nọ sẽ giúp đỡ anh khi khó khăn thì mãi cũng chỉ là câu chuyện để anh nói cho có. Để lòe bịp thiên hạ, để cho mọi người sợ anh hay để anh chống lại nỗi cô đơn của đời mình ? Có thể là tất cả. Trong suốt cuộc đấu tranh bất bình đẳng nhưng hoàn toàn đáng nể của mình với chính quyền CS thì luôn chỉ có một mình, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Chỉ có một mình anh trong công cuộc đấu tranh với chế độ độc tài cùng lúc với cả những người đồng chí cùng một chiến hào
Điên khùng, hoang tưởng, cực đoan… là những điều thiên hạ nói về anh nhưng nếu chúng ta xem hết những gì Vũ Quang Thuận đã làm và trình bầy cho hàng triệu lượt người xem thích thú thì sự điên khùng, cực đoan ấy lại chính là phẩm chất, là sức mạnh tạo nên hiện tượng Vũ Quang Thuận mà chúng ta đều chứng kiến. Có bao kẻ ở trên đời đã biến thành điên khùng hoang tưởng để thành đạt bằng được những ước mơ, những hoài bão của mình là phục vụ cộng đồng hay giải thoát cho người dân khốn khổ của mình. Đó chính là sự tận hiến hết mình cho sự nghiệp chung, và trong nỗi cô đơn vĩnh viễn của cuộc đời mình. Đấy cũng là số phận của những con người can đảm và dấn thân cho một sự nghiệp không phải cho mình.
Vũ Quang Thuận có thể không phải là một con đại bàng nhưng chắc chắn anh sẽ là một con chim báo bão tung mình vào trong sóng to gió lớn của cuộc đấu tranh chính trị này để báo hiệu cơn bão cuối cùng đã đến. Sứ mạng của anh có thể không thành nhưng những đóng góp của anh cho phong trào chung là không thể phủ nhận. Như một tia sét giữa trời quang, hay như một ngôi sao băng cô đơn sáng rực trời đêm, Vũ Quang Thuận đã đến trong chốc lát và khuấy động bầu trời chốc lát và rồi vội vàng rời xa cái nơi như không thuộc về mình, không phải của mình ấy...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét