Mỗi một lãnh tụ CS thường để lại một dấu ấn riêng trong thời đại của ông ta như một vết đen không bao giờ xóa nhòa. Như hai vị đã từng lãnh đạo tối cao đất nước và giờ thì làm Thái Thượng Hoàng vẫn còn sống của đất nước chúng ta là Lê Đức Anh và Đỗ Mười thì có sự khác biệt lớn lao với các lãnh tụ còn lại. Bởi cặp đôi không hoàn hảo này, không hiểu sao ĐM lại mất hòn J, còn Lê Đức Anh thì mất một pha. Nên đất nước chúng ta khổ lắm khi cặp Song Kiếm Ngọc Bính khiếm khuyết này lãnh đạo đến tận bây giờ.
Đây không phải là tội ác của bọn Đế Quốc Mỹ mà là tội ác của bọn Thực Dân Pháp xưa kia. Chúng đã độc ác lấy mất một hòn J cao quí trong cặp J của đồng chí Đỗ Mười, chúng lại còn lấy mất một pha trong cặp pha của đồng chí Lê Đức Anh nữa. Vì chả thà lấy luôn nguyên cặp bi bộ dưới của đồng chí Đỗ Mười, hay cả cặp pha bộ trên của đồng chí Lê Đức Anh thì quá dễ, tại sao chúng chỉ lấy một. Chỉ một mà thôi. Vì mất một mới phá hại lâu dài được. Bọn Pháp đã thực hiện âm mưu cài cắm, đưa hàng độc bi và độc nhãn vào làm hại dân ta.
Nhất mắt, nhì trym...
Các cụ nhà ta đã nói rõ ràng, thà mất một tay, một chân hay một lỗ tai chớ đừng mất một mắt hay một hòn bi. Nguy hại lắm. Nguy hại lắm. Người mất một mắt sẽ nhìn bồ lệch lung tung, ai gặp cũng tưởng đang nhìn mình nhưng té ra chẳng nhìn ai cả. Còn mất một hòn bị hạ bộ thì vào thế ngọc hoành khuyết hãm, ham chơi bời gái gú, đàn bà thích lắm nhưng vô cuộc mới biết chả chơi gì cả, có cũng như không.
Ấy thế nhưng mất một trong hai này thì phá dữ lắm. Nên đồng chí Độc Nhãn Long Lê Đức Anh của chúng ta năm 1988 quân Trung Cộng tấn công Gạc Ma đồng chí ấy nhìn nhầm nên mới ra lệnh cho quân Trung Cộng tấn công quân ta. Còn đồng chí Nhất Dạ Bi Ve Đỗ Mười tưởng đánh vụ Cải tạo thương nghiệp gây hại đình đám vì chỉ có một trên hai hột hoạt động.
Các lãnh tụ tối cao của chúng ta có một điểm trời hại là phải sống dai, sống lâu để vừa ăn hết lộc con cháu, để nhìn cái thể chế của mình tanh banh ra, như cụ Võ Nguyên Giáp chẳng hạn. Cụ Giáp sống trên 100 tuổi nhưng người quắt lại như con khô mắm, tinh thần thì đờ đẫn như đứa trẻ lên ba. Nhưng cặp đôi không hoàn hảo của chúng ta, Lê Đức Anh và Đỗ Mười vẫn phải sống để trải nghiệm qua tất cả những điều đó nhưng còn nữa những nỗi đau không thành lời.
Nỗi đau ấy là từ giờ tới lúc leo lên bàn thờ ngửi phao câu gà thì hai lãnh tụ già nua muốn lắm được Châu về Hiệp Phố. Cụ thể là đồng chí Đỗ Mười mong tìm được phần ngọc hành, hòn J cao qúi của đồng chí để hợp thành với hòn J già lão còn lại để rồi không biết có còn xài được không. Còn đồng chí Lê Đức Anh tìm được hòn bi mắt của mình để được nhìn trời cao đất rộng như thường. Các đơn vị an ninh, CA đang toả ra bốn phươnng tám hướng để tìm kiếm, các nhà ngoại cảm cũng cắm cúi gọi hồn của báu vật mau về để cùng hai lãnh đạo ngự trên xe có đại bác đi về nơi xa lắm. Giống như những thái giám thời xưa khi chết phải có ngọc hành cùng đi...
Mất hòn J, đau lòng con Cuốc Cuốc
Tắt một pha mỏi miệng cái Ra Ra...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét