20/10/15

Nhà văn Nhật Tuấn – Nỗi niềm tiếc nuối mãi không nguôi khi đã trả xong nợ trần gian...

Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm, 
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà...


Thế là "Tuấn, chàng trai đất Việt" đã ung dung tự tại để trở về với đất Mẹ Việt Nam thân yêu. Như một cánh nhạn lẻ cuối trời thu đã kịp về với tổ ấm, hay như  một ngôi sao băng lạc lối đã trở về với vòng quay của vũ trụ mênh mông, thì Nhật Tuấn giờ cũng đã thoát khỏi cõi tạm khổ đau để đến được với cõi Phúc Vĩnh Hằng. Hẳn là nhà văn trẻ mãi không già của chúng ta đã mỉm cười khi bước về bên kia thế giới với cái đầu ngẩng cao , tự hào về những gì đã làm được ở thế giới bên này. 

Nhà văn Nhật Tuấn đã rời bỏ chúng  ta, những người yêu mến ông để thoát khỏi sự ồn ào trần tục của những kẻ phàm phu hay bọn cơ hội mà ông đã phải gồng mình sống  chung  cùng một đất nước, cùng chung một bầu trời.  

Trong bùn sen vẫn nở hoa sen trắng.
Vẫn ngạt ngào hương sen không chút mùi bùn...

Trở về với cát bụi hư không như một con người được yêu mến trân trọng, nhưng còn hơn thế nữa ông đã để lại cho người  yêu văn chương một gia tài gồm nhiều tác phẩm văn chương có giá trị mà cả đời cầm bút ông rứt ruột viết ra. Nhưng  quan trọng hơn là ông đã để lại cho tất cả chúng ta tấm gương của một nhân cách lớn, nhân cách của một người cầm bút chân chính.

Phải sinh ra và lớn lên trong lòng một xã hội đảo điên, trong một thời buổi nhiễu nhương với các giá trị bất định , các thước đo nghiêng ngả cùng các giường cột lung lay tận gốc nhưng Nhật Tuấn đã chứng tỏ cho đến khi nhắm mắt xuôi tay rằng,  ông vẫn giữ vững được phẩm giá của một người cầm bút chân chính, phẩm giá của một nhà văn luôn hăng hái trong cuộc đấu tranh cho công bằng xã hội, cho hạnh phúc của người dân với cái đầu ngẩng cao đầu, không khuất phục và không khoan nhượng với cường quyền.

Trong khi những đồng đạo văn chương của ông, có cả những cây đa cây đề thì tung hô, hay luồn cúi cường quyền để được vinh thân phì gia thì Nhật Tuấn đã sớm chọn cho mình một con đường đi riêng để dấn thân. Con đường  mà một người cầm bút có lương tâm và đạo lý nào cũng chọn lựa. Đó là con đường tranh đấu cho tự do dân chủ, cho công bằng xã hội. Lựa chọn con đường đứng hẳn về phía dân tộc, ông đã cho cái chính quyền hiện nay thấy rằng, ông đang ở phía đối lập với họ. Là một nhà văn có tên tuổi, có nhiều tác phẩm và có nhiều độc giả yêu mến, Nhật Tuấn đã khí khái đứng về phía người dân, về phía người bị áp bức chứ không phải về phía cường quyền hùng mạnh trong cuộc đấu tranh không mệt mỏi cho một ngày mai tươi sáng cho tiền đồ của dân tộc Việt Nam. 

Và cũng như nhiều nhà văn đấu tranh khác, ông cũng đã bị mất mát rất nhiều, cả những điều nhìn thấy được lẫn những điều không nhìn thấy được. Ông bị truy bức, bị gây khó dễ, sách của ông không được in, các tác phẩm của ông không được xuất bản trong nước. Thật khó có thể kể hết những oan nghiệp mà một văn nhân dấn thân như ông đã phải gánh chịu. Trong đó có cả chuyện đổ vỡ riêng tư của ông với Blogger Beo Hồng. Nhưng như một kẻ sĩ Bắc Hà, thà chịu đói, khổ hay chết chứ nhất định không chịu hèn. Và ông nghiến răng lại để tiếp tục đi trên con đường vô định của mình. Con đường gian nan mà một trí thức như ông đã “xông pha lên đàng” từ rất sớm 

Con đường không chỉ đấu tranh đòi tự do sáng tạo cho tất cả những người cầm bút, mà còn đấu tranh vì những quyền tự do bất khả phân ly của toàn thể người dân Việt Nam.

MTA nhớ đến trong một lần trao đổi thư từ, anh Nhật Tuấn đã góp ý bài viết về nhà văn Nguyễn Quang Lập của MTA  : “Anh (Mặc dù MTA nhỏ hơn anh nhiều cả về tuổi đời lẫn nghề nghiệp nhưng NT luôn xưng hô như thế) không nên nói rằng :

”Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ” (VHC). (Lũ chúng ta đây là các nhà văn dấn thân) 

Anh nói :" Hãy nhớ rằng, mọi cuộc CM, hay biến thiên của lịch sử bao giờ cũng có sự góp mặt của những người cầm bút, những nhà văn. Bởi ngòi bút của họ đôi khi còn mạnh hơn súng đạn. Chỉ trừ những kẻ bồi bút, những nhà văn hèn hay bưng bô thì đây chính là lúc các nhà văn chân chính phải dấn thân vào, họ phải vui mừng là được sinh ra đúng thời điểm. Để được dùng ngòi bút của mình đấu tranh, thậm chí để hy sinh thì cũng là để có ích với đời”
“Một nhà văn khí phách thì khí phách hơn người, nhưng là một nhà văn hèn thì cũng hèn hơn người” 
”Thời đại mạng internet, Blog, FB này là đất để cho các nhà văn, và sau nữa là nhà báo thi thố ngòi bút bởi lợi thế hiển nhiên của nghề nghiệp. Nhất là khi họ dấn thân. Chính vì thế tôi mong anh (MTA) hãy cố viết nhiều hơn nữa”.

Là một nhà văn thuộc loại đàn em, MTA rất biết ơn về những lời chỉ bảo thân tình của nhà văn đàn anh Nhật Tuấn. Và còn học được ở anh lòng nhiệt huyết của dòng máu luôn trẻ trung, luôn sôi sục trước bất công, bất bình đẳng. Và còn học ở anh những dòng văn hiện thực phê phán xã hội mà anh viết đều và viết khỏe. 

Ngòi bút Nhật Tuấn sắc bén, đả kích mạnh mẽ, đi cùng với văn phong hài hước chua cay và đi sâu vào các tầng lớp nghèo khổ thị thành, Nhật Tuấn luôn đưa người đọc chúng ta chạm đáy nỗi khốn khổ của họ cùng sự hài hước đến cay nghiệt, hoặc sự cay nghiệt đến hài hước. Khiến cho người đọc chúng ta luôn bật cười với một giọt nước mắt chực chờ rơi…

Thật may mắn khi hơn một năm nay, MTA gần gũi với anh Nhật Tuấn, và đã có được sự chỉ bảo quí giá về nghề nghiệp của một đàn anh văn chương, một người anh ngoài đời.

Biết MTA cũng có một vài tập bản thảo tiểu thuyết không được phép xuất bản giống như đa phần các cuốn sách của anh cũng chịu chung số phận thì đã nhiều lần anh Nhật Tuấn gợi ý sẽ giúp MTA nếu muốn in ở nước ngoài...” Nhưng MTA vì chưa có ý định đó nên chưa trả lời anh. 

Chuyện cuối cùng mà MTA muốn kể để tưởng nhớ về người anh, nhà văn Nhật Tuấn vừa đi xa chính là chuyện tường FB nhà anh luôn bị MTA bỏ bom bằng các bài viết của mình. Ngày ít thì 1,2 bài ngày nhiều thì 5, 7 bài. Cứ vào nhà FB của anh thì chỉ thấy toàn bài viết của MTA mà chính anh NT yêu cầu tag vào. Nhiều lúc MTA cũng ngượng nên đề nghị thôi để em stop lại nhé. Nhưng cũng lại chính anh Nhật Tuấn yêu cầu cứ tag vào nhà anh như thường. Vì anh nói anh thích cái  lối viết của MTA…

Than ôi! Giờ đây nhà văn Nhật Tuấn đã bỏ lại tất cả nơi trần thế ô trọc này để :”Đi về nơi hoang dã”. Ông bỏ văn chương, bỏ bút nghiên, bỏ ân, oán, tham, sân, si, và bỏ cả Sắc Sắc lẫn Không Không lại để trả nợ trần gian, rồi ung dung cưỡi hạc về Trời. 

Nhưng chắc hẳn ở nơi Miền Thanh Cao ấy, nhà văn với bầu máu nóng như của tuổi thanh niên vẫn luôn sôi sục không bình yên, và đau đáu trong trái tim của người văn nhân yêu nước ấy lại vẫn là nỗi đau đời thường,đó là nỗi niềm tiếc nuối mãi không nguôi của một giấc mơ không thành. Với nhà văn Nhật Tuấn thì dường như ông chỉ có hai giấc mơ của cả một đời phấn đấu, một đời chăm chỉ cống hiến. Đó là giấc mơ văn chương của riêng ông, và giấc mơ chung với giấc mơ của triệu triệu người Việt Nam. Rằng đến một ngày kia bình minh sẽ bừng sáng lên và chiếu rọi chói chang trên khắp xứ sở trong tiếng hò reo đắc thắng của toàn dân tộc Việt Nam chúng ta…

Chúng tôi đến để kính viếng hương hồn Anh, để bày tỏ lòng ngưỡng mộ Anh, và cũng để nói lên được lời chia tay xúc động với anh, trước khi nước mắt khiến chúng tôi nghẹn ngào  :

 Chúng tôi nhớ anh lắm -  Nhật Tuấn ơi...

MTA

Không có nhận xét nào: