27/10/15

Ngày mai người đàn bà và đứa trẻ con này sẽ không cần đến công lý nữa...

Vì ngày mai 26/10/2015, tử tù Lê Văn Mạnh là con trai của bà,và là cha của đứa bé kia sẽ bị tiêm thuốc độc sau 10 năm kêu oan của bà mẹ lẫn đứa con dại. Đó là hai bà cháu (hình) dáng quê mùa lam lũ  của một vùng quê nghèo đa phải lang thang trên đất thủ đô Hà Nội chỉ để kêu nài, van xin có được một vụ án xử án công bằng cho con trai của bà và cũng là bố của thằng bé ngơ ngác kia kia của mà đã mấy năm nay. Đã 11 năm trời đẳng đẳng theo đuổi cái việc đòi lại công bằng và danh dự của con trai, thì cũng  từng ấy họ sống vật vờ như những bóm ma vật vờ nơi thủ đô rực sáng ánh đèn. áng, làm thuê làm mướn để chỉ đủ hai bà cháu đắp đổi sống qua ngày và dành dụm những những đồng tiền còm cõi tích cóp để thỉnh thoảng lúc củ khoai,  gửi vào cho thằng bé đang nằm chờ chết một mình trong 4 vách của xà lim tử tù được ấm lòng, không phải vì được ăn mà ấm lòng, mà  vì được người mẹ mình cùng đứa  con nhỏ của nó vẫn ở bên nó.,


Nó mừng vì ngoài tình thương bao la của người mẹ, nó còn được tin tưởng của cái người bà đã sinh thành ra nó, nuôi bao công khó nhọc và giờ đây thì bà tin tưởng nó không không phạm cái tội tày trời ấy. Bà cũng tin vào những người đã bắt nó, tra tấn và bức cung nó để giờ đây cả nhà phải chịu cảnh này. Bao năm rồi, bà sống trong cảnh khổ thân và khổ tâm nữa khi cái oan tày trời cứ đeo đẳng bà như một bóng ma, với những lời dị nghị chẳng cần giấu diếm, rằng bà là mẹ của một kẻ giết người, hiếp dâm, cháu bà là con của một kẻ hiếp dâm giết người. Bà thì già rồi, có nhục thì cũng chỉ vài năm nữa, nhanh như chiếu qua thềm. Bà cũng sẽ trả xong nợ đời thanh thản về với đất, Nhưng rồi bà nghĩ mình có chết đi thì nợ đời cũng đâu đã hết khi thằng cháu ngây thơ còn không biết bố nó phạm tội gì, pan ức râ sao và người ta sẽ bắt tội bố nó như thế nào. 

Nhưng bà thì biết hết, Bà biết rằng cuộc đời của đứa cháu ngây thơ này lớn lên nó sẽ bị cái lý lich khinh hoàng rằng bố nó phạm trọng tội hiếp dâm và bị đưa ra pháp trường. Và nó chính là con của cái  kẻ kinh khủng ấy. Bà đã bỏ nốt cuộc đời chỉ để kêu trời hay mong có ông Bao Công ra tay giúp bà. Nhưng ở đất nước này thì làm gì có Bao Công hả bà.

Oan hay không thì cũng bị điệu ra pháp trường súng nổ,
Oan hay không thì chôn nấm mồ mang tên mồ tử tội...

24 giờ cuối cùng của một đời người, tử tù Lê Văn Mạch như trôi qua vùn vụt, rồi 16 tiếng và lại mau chóng lai rút xuống còn 12 tiếng. Những giờ khắc tayco rút lại thảm hại như "Miếng da lừa" (O.Banzac) của cuộc đời một con người sẽ rút xuống còn bằng không,  khi chỉ 12 tiếng đồng hồ nữa thôi thì những mũi tiêm thuốc độc do những bàn tay lạnh lùng làm theo những bộ óc vô cảm sẽ được tiêm vào người anh, tử tù Lê Văn Mạch và Nhân Danh Công Lý và Pháp Luật.

Nhưng than ôi! Công Lý hay Pháp Luật thì cũng chỉ là tên gọi cho những việc làm của người bình thường mà thôi. Mà người bình thường thì việc có lỗi lầm là không thể tránh khỏi.

Các luật sư cho em đã tìm thấy nhiều lỗ hổng đã rất nhiều các lỗi nghiệp vụ tư pháp,t điều tra, kết án. Có đến 7 phiên tòa  và cũng bằng ấy lần trả lại hồ sơ, đình tòa vì chưa đủ chứng cứ thì có nghĩa rằng phiên tòa này trục trặc,M sự kết oán không rõ ràng, yếu hay thiếu chứng cứ cho một án tử. Một việc rõ ràng là so lệch hồ sơ, không đủ yếu tố buộc tội mooijt con người phải chết. 

Nhưng tại sao lủng củ ng cho đến 7 lần tòa như thế mà Lê Văn Mạch, người con trai của một bà mẹ, và cha của một đứa con thơ dại (trong hình) sáng mai vẫn phải trả giá cho một tội lỗi mà có thể anh không phạm, hay không đủ yếu tố buộc tội anh, qua việc có quá nhiều phiên tòa đã chỉ ra rõ ràng ràng là không đủ yếu tố kết tội chết. Nhưng bỏ qua tất cả, ngày mai Lê Văn Mạch vẫn phải chết...
Ngày mai anh vẫn phải chết và đem cả nỗi oan khiên thảm khốc của cuộc đời mình xuống Tuyền Đài, nhưng ác nghiệt thay lại để nỗi đau oan ức vì mất con cho mẹ của mình và nỗi  đau mất cha oan ức cho đứa con còn thơ dại của mình.

Một mạng người nhưng cả hai người nữa đều phải trả giá cho mạng người ấy. Và những người thực thi pháp luật cương quyết bắt Mạch phải chết có hiểu rằng, nếu ngày mai khi bắt được hung thủ thực sự của vụ án rồi, hay chỉ cần phúc tra hồ sơ và phát hiện ra dấu hiệu rằng, chưa đủ yếu tố buộc tội thì Lê Văn Mạch không có cơ hội nào nữa để chứng minh bản thân khi anh đã im lặng cùng nỗi oan nghiệt của mình mồ yên mả đẹp rồi. Và anh lại để thêm oan nghiệt hơn nữa cho mẹ, cho con ở lại trên đời, với nỗi đau cả đời họ rằng, nếu như ngày ấy tức là những giờ phút cuối cùng của anh, mà có được một ông Tiên phúc hậu hiện ra , không phải để cứu anh, mà chỉ để cho anh chút thời gian nữa thôi thì anh sẽ giải được nỗi oan khốc của anh, cũng như giải được nỗi đau của cả nhà anh rồi.

Nếu có được một ông Tiên phúc hậu và công bằng thì sáng ngày mai, khi chúng ta thức dậy thì một người tử tù cùng nỗi oan của anh đã không còn trên đời nữa. Chỉ  còn người mẹ già và đứa con thơ của anh ở lại trên đời. Và cho dù sau đó bao năm, có tìm ra được sự giải oan, tìm lại công lý cho anh thì họ cũng không cần đến nữa, vì cái chính cái nên Công Lý ấy đã giết chết người con, người cha của họ rồi..
.MTA

Không có nhận xét nào: