27/7/15

CHUYỆN TÌNH TRONG ĐÊM - CHƯƠNG 12

CHUONG 12 

“Thành công”, theo cách gọi của anh vì bữa tiệc đầu tiên nên cứ cách nhật mỗi ngày Xuân thường phải bận rộn với việc chuẩn bị cho bữa tiệc trà để mời khách theo ý của anh. Đến hôm đó thì nàng phải sửa sọan đầy đủ lệ bộ cho một tiệc trà, giống như đã từng diễn ra trong cư xá sĩ quan này nhưng nhỏ gọn và ấm cúng hơn. Tuy không được sang trọng như những ngày an bình trước kia nhưng cũng phải có đầy đủ rượu, bánh kẹo và trái cây các lọai...


Ở cái cư xá vắng lặng lúc này chỉ có bốn người khách là thường xuyên có mặt trong các buổi tiệc ngọt vào mỗi buổi chiều tối hôm đó. Đó là viên sĩ quan, gã Năm Khương cùng với hai bà bạn góa chồng. Đó cũng là những người duy nhất tản cư trở về cư xá cho đến lúc này.
Nhưng đối với nàng thế là qúa nhiều. Kể từ lúc theo chồng đến đây hầu như nàng chẳng làm quen với ai trong cái cư xá sĩ quan này. Nàng vốn không phải là một người thân thiện lắm với láng giềng chung quanh cũng như không phải là người ưa thích việc tụ họp với những câu chuyện vô bổ như thế này Các bà vợ sĩ quan thì đều là những bà sồn sồn, trong khi nàng thì lại qúa trẻ. Họ thích tụ tập nay nhà này mai chuyển sang nhà khác để đánh bài, tán dóc trong khi nàng lại không ưa những thứ đó. Trong khi họ mặc những bộ đồ sang trọng kín đáo thì nàng lại phơi phới quần Jeen áo thun mát mẻ và các sĩ quan trẻ cứ bu lại nàng mỗi khi trong cư xá có một dịp lễ lạt nào đó. Mà những ngày lễ thì luôn nối tiếp nhau diễn ra ở cái cư xá sĩ quan nhỏ bé này. Nào là lễ Quốc Khánh, lễ Quân Đội....Rồi lễ lên lon, rửa lon hay được đề bạt vào một vị trí béo bở nào đó.
Hồi chồng nàng còn sống, nàng buộc phải theo chồng đến tham dự những buổi tiệc như vậy với tư cách vợ của sĩ quan. Chức vụ của chồng nàng chỉ là một vị trí vào hạng xoàng xoàng trong cái cư xá có ba ông tướng, gần chục ông đại tá như trong cư xá này. Tất cả đều có chức vụ cao hơn chồng nàng. Nhưng rất mau chóng, nàng trở thành tâm điểm của các sĩ quan từ thấp đến cao. Trong các buổi tiệc mang tính gia đình một cách giả tạo như vậy, nàng đã dễ dàng thu hút một nhóm các sĩ quan lại xung quanh mình. Sự trẻ trung, vẻ sang trọng đài các và nhất là cách nói chuyện duyên dáng của nàng đã làm cho các qúi ông mon men lại làm quen ngày một nhiều. Nàng thông minh, duyên dáng, biết tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, lại rất tế nhị và ngây thơ nữa. Nhưng chủ yếu là do nàng đóng rất đạt cái vai trò của một cô nương nhà lành lấy chồng và theo chồng đến đây chỉ vì ngưỡng mộ những người mặc quân phục đã từng vào sanh ra tử, xông pha chốn trận tiền. Những người mà theo lời nàng nói ra với họ thì dù có lớn tuổi, nàng nói câu này cho những ông tướng tá cỡ tuổi bố nàng, hay dù họ có là lính trơn hay mang quân hàm gì đi nữa, câu này nàng dành cho những anh chàng sĩ quan cỡ chồng nàng trở xuống, đều đẹp đẽ và oai phong phong cả. Bởi vì họ đang là những người cầm súng đánh giặc bảo vệ quốc gia.
Thế là mau chóng nàng thu hút một nhóm sĩ quan đủ loại. Từ những ông tướng ông tá cho đến những anh chàng trung úy đại úy. Từ những kẻ còn độc thân đến những ông đùm đề cả vợ lớn vợ nhỏ. Cả già lẫn trẻ....tất cả cứ xúm quanh bà đại úy phu nhân. Họ thích nói chuyện với nàng và hãnh diện cho những kẻ khác thấy họ đang được đứng gần gũi, thân mật bên cạnh nàng. Họ thi nhau khua những chiếc huân chường lấp lánh đủ màu sắc sặc sỡ trước mặt nàng. Họ tranh nhau kể những chiến công mà họ đã đạt được nới trận tiền. Các qúi ông ấy còn tranh cãi nhau trước mặt nàng. Ông thì đỏ lựng lên, ông thì tái xanh đi. Chưa kể họ còn hơn thua nhau từng cái huân chương hoặc gầm ghè nhau từng câu nói một. Có hôm hăng lên, vì rượu hay vì sĩ diện trước mặt bà đại úy phu nhân trẻ trung xinh đẹp, mà ông thiếu tướng là ông có chức vụ lớn nhất khu cư xá này cùng với ông đại tá chủ nhà của bữa tiệc hôm ấy còn cởi phăng áo lễ phục cùng huân chương lẻng xẻng ra quăng xuống đất rồi tuột cả áo sơ mi lụa ra để vạch ra cho nàng xem vết sẹo do đạn của địch quân bắn. Có lẽ những vết thương đó có từ lúc nàng còn ở truồng tắm mưa trên đất Đà Lạt nữa kìa.
Cuối cùng thì chính nàng đâm hoảng trước những rắc rối lộn xộn do chính nàng tạo ra. Lúc đầu thì chỉ vì mới lạ nước lạ cái khi mới đến đây nên nàng không muốn lủi thủi theo chồng. Tính nàng lại ưa ở đâu mình cũng phải nổi bật, phải hơn người. Rồi sau nữa thì nàng muốn đưa đẩy chỉ để đỡ phải nói. Để cho các quí ông ấy tha hồ mà nói, còn nàng thì chỉ cười mỉm chi để nghe, vào tai này rồi lại ra tai kia. Chồng nàng lúc đầu cũng ngạc nhiên khi thấy nàng tự nhiên yêu thích những người mặc quân phục cùng những chiến công chiến trận của họ, hoàn toàn trái ngược với tính cách ở nhà, khi nàng luôn miệng riễu cợt những anh ngốc mặc đồng phục xông ra trận để làm bia cho địch quân bắn. Nhưng chồng nàng chỉ im lặng rút lui ra chỗ khác.
Còn một lý do để nàng đâm ra chán các buổi tiệc như vậy là vì khi trở thành tâm điểm của các ông sĩ quan thì nàng cũng trở thành tâm điểm chú ý của các bà các cô, là vợ hay tình nhân của các ông sĩ quan đó, nhưng lại ở trong tư thế ngược lại với các ông chồng của họ. Từ các cô trẻ tuổi cho đến các bà sồn sồn đều lườm nguýt mỗi khi nàng đi qua. Rất mau chóng theo đó là những chuyện ngồi lê đôi mách không thể tin nổi cùng những chuyện thêu dệt hay bịa đặt quá đáng nhắm vào nàng. Xuân đâm chán và từ từ vắng mặt khỏi những buổi tiệc như vậy. Nàng thấy mừng khi được ở nhà đọc sách hay chẳng làm gì cả thay vì phải đến những bữa tiệc giống nhau cứ liên tục lặp đi lặp lại đó, gặp những khuôn mặt giống nhau và những câu chuyện cũng giống nhau nốt. Chỉ khi nào bắt buộc lắm thì nàng mới phải miễn cưỡng tham dự. Rồi khi chồng nàng tử trận thì nàng cũng chấm dứt hẳn. Giống như chồng của mình, Xuân cũng biến mất không bao giờ xuất hiện lại trong những bữa tiệc như thế.
Thế mà giờ đây chỉ vì anh chàng Vici của nàng mà nàng phải bấm bụng đứng ra để tổ chức tiếp những bữa tiệc vô bổ và tẻ ngắt như thế và thật chán khi chỉ quanh đi quẩn lại có mấy vị khách. Cũng may là anh chàng đại úy TQLC lại là một anh chàng duyên dáng, lịch thiệp và rất có duyên với những câu chuyện nhẹ nhàng ý nhị về thời cuộc. Nhưng rõ ràng là qua lần thứ nhất thì nàng không hứng thú cái vụ tiệc tùng này nhưng nhìn vẻ mặt phấn khởi của anh khi nghe được tin về các đồng đội của mình ở bữa tiệc trước nên nàng đành phải chiều theo ý anh. Nhưng cũng may mắn là mọi gia đình ở cư xá sĩ quan khu nhà nàng đã tản cư cả nên quanh đi quẩn lại chỉ còn có bà trung tá và bà béo là hai người bạn cũ. Phía đàn ông thì chỉ có NK, gã trưởng ban an ninh và viên đại úy chỉ huy đơn vị TQLC đóng ở đây....Thỉnh thoảng vào mỗi buổi chiều và chỉ có bốn người khách. Thêm vào đó còn có anh, chàng Vici đang ẩn mình trên laphong để lắng nghe câu chuyện dưới phòng khách.
Anh đã nài nỉ nàng nhiều lần. Kể từ lần đầu vô tình nghe được câu chuyện của mấy người khách trên, anh háo hức rất muốn nghe những câu chuyện của mấy người khách nọ nhiều lần nữa. Nhất là chuyện của viên đại úy.... Anh nói với nàng, giọng rất quan trong.
“Anh muốn tìm hiểu tình hình chiến sự qua lời kể của tên sĩ quan đó. Ít nhất để anh biết rằng tình hình chiến sự chung quanh hiện ra sao ? Rồi tin tức về những người đồng đội còn sống sót đang ẩn trốn đâu đó dưới bờ sông nữa. Em hãy giúp anh, bằng cách mời họ lại chơi mỗi buổi chiều. Anh sẽ nấp ở trên laphong trần nhà để lắng nghe những điều họ nói. Và anh sẽ biết được tất cả”
Chẳng biết có giúp gì được anh không nhưng nàng cũng gật đầu, tuy miễn cưỡng. Nàng thấy thích thú khi được làm bất cứ điều gì đó để giúp anh nhưng cái chuyện tiếp khách này thì qủa là nàng không được hăng hái lắm. Nàng chỉ hăng hái được đúng ngày đầu tiên, hôm tiếp khách viên sĩ quan vì đã đuổi được đám nhà báo. Còn những lần tiếp theo thì nàng làm theo lời anh một cách miễn cưỡng. Cứ nghĩ đến mỗi buổi chiều phải sửa soạn tươm tất nhà cửa. Rồi phải lo mua bánh trái, rượu trà các loại....là nàng thấy phát ớn rồi. Nhất là lại phải đóng bộ đàng hoàng để tiếp những vị khách như NK, bà Béo và bà Trung Tá....Ngoại trừ viên sĩ quan nàng còn có hứng thú nói chuyện, và cũng là nhân vật quan trọng nhất mà anh cần, còn thì những người còn lại đã làm nàng thấy tẻ nhạt và chán chường. Nhất là bà trung tá. Con người lúc nào cũng xuất hiện trong bộ đồ đen hắc ám, bộ mặt cũng hắc ám như vậy và những bài thuyết giáo của bà ta thì cũng hắc ám không kém...
Thế là mỗi buổi chiều, dù không có được thói quen chăm chỉ nhưng nàng vẫn phải trần thân ra để dọn dẹp nhà cửa cho nó được tinh tươm một chút. Rồi lại phải đi chợ mua và bày ra bàn vài thứ bánh kẹo hoa qủa để khách dùng trà. Nàng còn phải mất thời gian để trang điểm và đóng khung trong những bộ đồ trang trọng để tiếp khách. Mệt nhất trong những buổi tiệc trà thân mật đó là phải căng thẳng đầu óc để lắng nghe những tin tức chiến trận do viên đại úy và gã NK kể lại một cách hăng say. Và phải gợi ý, phải hỏi chuyện, đôi khi nàng còn làm bộ tròn xoe mắt kinh ngạc hay sợ hãi để cho hai người khác đàn ông đó tuôn ra hết sạch những gì mà họ có trong ruột. Vì đó là điều mà anh chàng Vici của nàng đang nằm trên trần nhà muốn biết. Ngoài ra còn phải nghe những câu chuyện trẻ con, những lời lẽ ngây ngô của bà Béo, những bài thuyết giảng nghe muốn phát ốm của bà trung tá phu nhân…
Còn có một điều khổ sở nữa mà nàng phải chịu đựng mà không thể nói ra cho ai biết. Đó là trong những câu chuyện về đề tài cuộc chiến đang diễn ra, mà đây là đề tài chính được nói nhiều nhất, nàng đã phải cố tỏ ra thích thú và thỉnh thoảng hùa theo những người khách khi họ ra sức bôi nhọ, mạt sát đến những người VC như anh. Nàng biết ở trên trần nhà kia, anh cũng đau lòng hay tức giận lắm khi nghe thấy những điều tương tự.
Nhưng cũng may là những buổi tiệc như thế không diễn ra thường xuyên lắm. Tuy đã được qui định hai ngày một lần nhưng vì những lý do khác nhau nên cũng có khi cả ba bốn ngày, đám khách của nàng mới tụ họp lại. Cũng có khi liên tiếp vào mỗi buổi chiều khi có một sự kiện quan trọng nào đó diễn ra. Thường thường thì đó là sau những cuộc đụng độ của lính viên sĩ quan với đám VC còn lẩn trốn ở khu vực bờ sông. Đã thành lệ là mỗi khi từng loạt súng bất ngờ nổ ra trong đêm nơi phía bờ sông thì ngay chiều hôm sau, thì các bà đã sốt ruột ngồi ở nhà nàng bên ly cà phê để chờ đợi rồi.
Thường thì NK đến trước với những tin sốt dẻo về trận đánh đêm qua. Hắn luôn đắc ý nói ra những chiến công đó như của chính hắn và cũng luôn phóng đại nó lên ít nhiều. Viên sĩ quan thì đến muộn hơn, và bằng cái giọng nhẹ nhàng vốn có của mình, anh ta kể cho các bà đang háo hức lắng nghe về diễn tiến của trận đánh đêm trước. Bằng vẻ khiêm tốn và hài hước, anh ta kể chuyện đó một cách thật nhẹ nhàng, vô tư cứ như nó không liên quan gì đến anh ta vậy. Có lẽ kẻ hồi hộp chờ đợi những câu chuyện đó lại là anh chàng Vixi, người không có mặt ở trong buổi tiệc đó. Phần nàng thì sau khi đóng rất đạt vai trò của một bà chủ nhà hiếu khách thì luôn cảm thấy chán ngán khi nghe những câu chuyện chết chóc đó mãi.
Nhiều hôm nàng thấy mừng ra mặt khi không thấy viên đại úy trên xe Jeep của anh ta khi nó dừng trước cửa nhà. Anh ta bận chuyện quân sự ở đâu đó và cho chú lính tài xế đến báo vắng mặt. Những hôm đó nàng thường làm mặt lạnh hoặc nói chuyện thật mỉa mai đáo để với gã NK khiến hắn phải nhanh chóng rút lui. Nàng rất khoái và cũng rất giỏi cái công việc này. Còn với bà Béo thì nàng chẳng cần làm gì cả. Không có viên sĩ quan, cục nam châm thu hút cái tấm thân phì nộn của bà sang nhà nàng, bà ta cũng buông vài câu nói ngô nghê rồi che miệng ngáp một hai cái rồi cũng mau chóng rút. Còn bà trung tá sau khi cố dùng thêm mấy miếng bánh qui nữa cũng đứng dậy từ biệt nàng.
Thế là nàng có thêm được cả một buổi chiều với anh, chứ không phải mất toi một một cách vô bổ như thế. Nàng mau chóng thu dọn những món đồ đãi khách còn nguyên để mang vào phòng ngủ, nơi anh cũng vừa trèo xuống từ trần nhà và đang đợi nàng ở đó. Thế là họ có quấn với nhau cả một buổi chiều, ngoài buổi đêm đã dành hết cho nhau.
Xuân liếc nhìn đồng hồ. Phải đi chợ nhanh lên nếu không buổi chiều nay sẽ không kịp giờ để đón khách. Cần thêm một vài thứ hoa quả nữa, nhưng nàng còn muốn làm một việc nữa trước khi đi chợ. Nàng vào trong phòng ngủ, leo lên cái bàn trang điểm và gõ gõ vào tấm ván vuông trên trần nhà. Nàng nói vọng lên :
- Anh ở nhà nhé. Em đi chợ đây.
Có lẽ anh đang đọc sách khi nàng nghe tiếng ậm ừ của anh.
- Nhưng anh mở cửa để em bảo cái này. Tiếng nàng vọng lên gấp gáp.
Tấm ván la phông nâng lên để cho nàng thấy được trong bóng tối mờ mờ khuôn mặt đều đặn của anh. Anh ngạc nhiên nhìn nàng lên tiếng :” Em bảo cái gì”.
Anh chưa nói hết câu thì nàng đã ôm lấy khuôn mặt anh và hôn tới tấp. Nàng hôn lên má, lên môi, lên trán anh vừa nói gấp gáp :”Em bảo cái này này. Em bảo cái này này”...
Rồi nàng buông anh ra và nhảy xuống bàn trang điểm và biến mất khỏi căn phòng ngủ.....
Khi vẫn còn vị ngọt ướt át của nụ hôn trên môi, anh nghe tiếng mở cửa phòng khách. Tiếng khóa lách cách vang lên. Xuân đã đi chợ....
H. quay lại cái ổ của mình. Nhưng anh không thể đọc tiếp cuốn sách đang đọc dở dang nữa. Anh nằm ngửa, hai tay dang rộng, mắt nhìn trân trân lên mái tôn trên trần. Một cảm giác lâng lâng hạnh phúc khiến anh cứ nằm im như thế mãi như để tận hưởng cảm giác đó.
“Mày đang mơ hay đang tỉnh đây ? Mày đã quá may mắn khi bất ngờ rơi vào một hòan cảnh giống như một giấc mơ” Anh tự hỏi và lim dim mắt khi nhớ tới hình bóng người đàn bà mà anh không lúc nào không nghĩ đến.
Anh nhớ lại những cảm xúc tuyệt vời của sự ân ái mà nàng đã trao cho anh. Những cảm giác mà lần đầu tiên anh mới có được. Chóang ngợp, nghẹt thở và rung động đến từng chân tơ kẽ tóc....
Ôi, đáng lẽ ta không đáng được hưởng một phần trăm những gì ta đang được hưởng. Đáng lẽ ta đã bị bắn bị giết đến ba lần rồi. Đáng lẽ ta đã bị chúng phát hiện và cho ra ngòai ngã tư nằm chớ không phải ở đây, trong vòng tay êm dịu của một người đàn bà đẹp như tiên giáng trần.
H. nhắm nghiền mắt lại để thấy được trọn vẹn khuôn mặt nàng. Anh không muốn có bất cứ ánh sáng hay bất cứ hình ảnh, màu sắc nào hiện lên khi anh chiêm ngưỡng khuôn mặt nàng trong đầu. Nàng có đôi môi nhỏ xinh, mọng đỏ luôn tươi cười như một nụ hoa luôn hé mở để lộ ra hàm răng đều và trắng lấp lánh. Cặp môi nũng nịu với cái môi dưới cong lên như mời gọi. Mỗi lần nàng cười thì hàm răng trắng nhỏ của nàng lấp lánh dưới đôi môi đỏ mọng. Anh thích hôn vào đôi môi mọng đỏ của nàng, đôi môi ươn ướt đó như luôn hé mở chờ đợi những cái hôn của anh. Có một cái răng khểnh lấp ló ra mỗi khi nàng cười. Mỗi khi hôn nàng anh luôn thích thú được hôn thật lâu vào cái răng khểnh dễ thương đó. Anh thích ngắm nhìn khuôn mặt nàng, một khuôn mặt trái xoan với cái mũi nhỏ hơi hỉnh lên.
Đôi mắt của nàng khiến anh ngẩn ngơ mãi. Một đôi mắt đẹp và long lanh khi nhìn anh. Đôi mắt lúc thì long lanh dữ dội, lúc thì mơ màng xa xôi. Hoặc đờ đẫn trong cơn say tình ái...
Anh nhắm mắt lại là bóng dáng nàng lại hiện lên rõ mồn một. Vì mỗi khi gặp nàng anh thường nhìn nàng say sưa như muốn ghi nhận vào tâm trí mình hình bóng của người đàn bà đó. Để rồi những lúc không có nàng như lúc này thì anh lại thấy nàng hiện lên đẹp tuyệt vời đến từng chi tiết nhỏ nhất. Nàng là một bà góa phụ cao sang, nhưng đối với anh thì nàng vẫn là một cô gái trẻ. Một cô gái trẻ với sự pha trộn lẫn lộn sự chững chạc lẫn nét ngây thơ, sự hồn nhiên và nghịch ngợm.
Nàng luôn khiến anh bất ngờ khi liên tục biến đổi từ thái cực này sang thái cực khác. Lúc thì là một bà mệnh phụ kiêu kỳ, thoắt bỗng trở thành một cô nàng liều lĩnh với những ý nghĩ ngông cuồng nhất. Một thiếu phụ góa chồng từng trải bỗng trở thành một cô dâu ngây thơ đêm động phòng. Một bà chủ nhà chu đáo và một người tình cuồng nhiệt.
Anh rất thích ngắm nàng trong những bộ đồ bộ màu mỡ gà hay màu hồng nhạt mỏng tang. Những bộ đồ có điểm nhẹ những bông hoa nhạt trông như điểm lên da thịt nàng vậy.
Anh thích được nàng ngắm nhìn mình, thích được sự cuồng nhiệt của nàng khi nhảy vào lòng anh để hôn anh. Anh thích được hôn vào đôi môi mọng mềm của nàng và được đụng vào cái răng khểnh của nàng. Anh thích cái tai dày và phơn phớt hồng của nàng cũng như cái cổ trắng nõn của nàng. Anh thích cả bầu vú cứng căng tròn của nàng lẫn thân hình nhỏ nhắn mềm mại của nàng khi ngả vào lòng anh nữa...
Nhưng điều khiến cho anh nhớ nhất lúc nàng đi chợ lúc này là sự vắng bóng của nàng. Anh đã quen với ý nghĩ những nụ hôn của nàng đánh thức anh dậy và cũng như nụ hôn cuồng nhiệt không dứt ra được của nàng tiễn anh vào giấc ngủ. Lúc nào nàng cũng lăng xăng quanh quẩn ở quanh anh. Lúc nào anh cũng nghe tiếng nàng nói. Cái giọng nói lúc thì năn nỉ dịu dàng, lúc thì láu táu kể chuyện. Anh thích cách nàng cười, tiếng cười thật tự nhiên, giòn tan...Nhưng anh thích nhất được nàng ngồi nghe anh kể những câu chuyện chinh chiến của mình. Nàng thường ngồi lọt thỏm trong lòng anh, hay nằm dài ra gối đầu lên bất cứ chỗ nào trên thân thể anh để nghe. Nàng thường mở tròn xoe đôi mắt với đầy vẻ ngạc nhiên, và tiếng kêu lên thán phục khi nghe câu chuyện của anh. Nàng luôn tỏ ra chăm chú nghe bất cứ câu chuyện nào của anh. Nhưng nàng cũng luôn mau chóng díu mắt lại hoặc lăn ra ngủ mất trong khi câu chuyện anh đang đến hồi hấp dẫn nhất.
Những lúc đó anh thường tiếp tục độc thọai câu chuyện của mình trong tiếng thở nhẹ đều đều của nàng.
Càng gần gũi với nàng anh càng thấy nàng cuốn hút anh nhiều hơn. Sức hút của nàng luôn khiến anh ngơ ngẩn và lôi cuốn đến mức chính anh cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Nàng vừa như lạ, vừa như quen thuộc lắm. Trong con người của nàng dường như là hiện thân của sự mâu thuẫn, đối lập nhau. Tính cách nàng vừa cứng rắn đến mức cực đoan lại vừa mong manh dễ vỡ. Trong con người nàng là sự pha trộn bừa bãi giữa tính thực dụng khôn ngoan lẫn với tính mơ mộng điên rồ phá phách nhất.
Nàng xuất hiện trước mắt anh như một người đàn bà cao sang, một điển hình cho một qúi bà phu nhân sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Thế nhưng trong vòng tay anh, nàng lại nhanh chóng biến thành một phụ nữ cuồng nhiệt pha chút ngây thơ của một cô gái thị thành. Trong cơn mưa ân ái giữa hai người, nàng càng khiến cho anh ngẩn ngơ khi thì tỏ ra lão luyện từng trải, lúc thì bẽn lẽn ngượng ngùng....
Anh châm một điếu thuốc và thả khói lên trần la phông. Mỉm cười như vẫn chưa hết cảm giác ngạc nhiên đến mức ngỡ ngàng khi đột nhiên rơi vào một hòan cảnh mà anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Và nó đến vào lúc anh đang ở trong một tình thế tuyệt vọng nhất mà chỉ có cái chết mới là giải pháp tốt đẹp nhất. Số mệnh anh đã chơi trác anh bằng cách chà đi đạp lại anh trong vũng bùn nhục nhã của sự thất trận, sự chạy trốn khốn cùng và giờ thì nó lại quẳng anh vào ngay chính giữa Thiên Đường, vào giữa vòng tay của một nàng tiên nữ....
“Ôi, nếu không có nàng tiên xinh đẹp đó thì giờ đây ta đã là một cái thây ma không người thừa nhận nằm đâu đó ngòai đường kia rồi. Lúc đó ta đã trở thành một con ma chay tịnh mất rồi.” Anh thốt lên và không khỏi cảm thấy mặt mình nóng lên khi nghĩ đến những lúc ái ân giữa anh và nàng.
Sau vụ đến thăm bất ngờ của viên sĩ quan, ban ngày anh đều phải chui lên cái laphông trần nhà và ở ẩn trên đó cho đến chiều tối. Lúc đầu thì anh không thích lắm khi phải chui lên xuống cái sàn bằng gỗ ép thấp lè tè đó. Nhưng rồi anh cũng phải công nhận rằng không có chỗ nào ẩn nấp lý tưởng hơn nữa. Và sau vụ tiếp khách bất đắc dĩ của bà chủ nhà mà qua đó anh đã biết nhiều tin tức của đồng đội hơn, thì anh lại thích được ở trên này hơn. Dĩ nhiên là sau cái giường êm ái của bà chủ nhà ở dưới phòng ngủ kia.
Ở trên trần nhà này thì phía giữa của nó rộng thênh thang nên anh có thể nằm ngồi thoải mái. Ở trên đó, phía trong một góc rộng rãi và mát mẻ dưới tán cây vú sữa phủ che phía bên ngoài mái nhà, anh đã xây dựng một cái tổ nho nhỏ cho mình. Anh nhớ nàng đã phải đi xuống cái nhà kho sau vườn để đem cho anh hàng đống thùng các tông để xây dựng cái tổ này. Anh chất các loại thùng carton, mút xốp đủ thứ để che chắn chung quanh. Còn ở chính giữa là một tấm nệm nhỏ mà nàng đã đưa lên cho anh nằm. Một cái radio nhỏ có tai nghe và rất nhiều sách báo đủ loại. Ngoài ra còn có thuốc lá, bánh kẹo, nước uống...v..v...Thật là tuyệt khi anh được nằm an toàn trên đó. Mọi thứ xung quanh chỉ với tay là có. Suốt ngày anh chỉ ngủ, đọc sách báo và nghe đài. Nhất là các đài nước ngoài để theo dõi tin tức chiến sự....
Còn phần giữa, nơi nóc nhà cao nhất thì anh có thể đứng thẳng cái dáng người cao lêu khêu của anh để đi qua đi lại cho đỡ chồn cẳng. Cũng ở phần giữa đó, là chỗ có thể nhìn thẳng xuống phòng khách để nhìn và nghe tất cả mọi câu chuyện của các vị khách.
Nhưng để làm một cái tổ cố định thì anh lại chọn một góc hẹp của trần nhà, ngay trên phòng ngủ của nàng. Ở đó, trong cái “hang” của mình, anh dán những hình ảnh tạp chí các loại đầy mầu sắc để che đi màu các thùng cạc tông. Chỗ đó hẹp và mỗi khi vào đó, anh phải bò để chui vào. Nó nằm gần như ngay trên đầu phòng khách của nàng. Cách cái lỗ vuông có một sải tay. Khi anh hỏi ý kiến nàng về dự định làm tổ ngay trên phòng nàng, anh hơi đỏ mặt lúng túng khi nói : “Tại vì nơi đó có thể quan sát ra phía đường cái, nhất là cái bốt gác khi chỉ cần khẽ nâng một miếng ngói đã được nới lỏng sẵn. Ở đó rất vì nó nằm dưới tán của đám lá cây vú sữa xòe xuống che rất kín đáo. Nhưng nó lại nằm ngay trên phòng ngủ của em, nên anh…anh không định làm....”
Nàng hiểu ý của anh nhưng làm bộ như không biết. Nàng vui vẻ nói :
- Một cái tổ ấm đẹp như vậy thì tốt qúa rồi. Anh còn chần chừ gì nữa mà không xây dựng ngay đi ?
Anh vẫn lúng túng sượng sùng khi nói :
- Ý của anh vẫn là phải tôn trọng em. Em có thể không được tự nhiên lắm khi biết có Ông-Khách-Lạ ở trên đó. Có thể anh ta cố tình ở đó để kiểm soát căn phòng ngủ xinh xắn lẫn cô chủ xinh đẹp ở phía dưới với một lỗ soi nhỏ. Một lỗ soi khéo léo mà ở phía dưới không thể nào phát hiện được.
Nàng tươi cười hỏi :
- Bộ anh đã có một cái lỗ soi khéo léo đó rồi chăng ?
- Ồ. Không, không, không bao giờ. Anh vẫn nhớ mình đã long trọng thề với danh dự một sĩ quan quân đội NDVN rằng...
- Ôi ông sĩ quan ơi. Nếu chưa làm thì phải làm gấp đi. Em rất thích có được một anh chàng đẹp trai như anh nhìn trộm đấy. Ít ra đến lúc đó em sẽ không còn bừa bộ như trước nữa. Em sẽ không còn nằm ngồi ngả ngớn nữa. Và nhất là những lúc thay đồ em sẽ có những màn trình diễn sexy nho nhỏ theo cái lỗ đó y như nó là một cái camera vậy. Tất nhiên chỉ để dành độc quyền cho nhà quay phim là anh thôi. Hãy đục cái lỗ đó và cho em biết hướng của nó nhé ?
Anh nghiêm túc nói :
- Cám ơn em nhưng không phải vì những màn trình diễn độc quyền của em đâu, mà vì em đã tin tưởng anh. Nhưng anh sẽ không đục cái lỗ chết tiệt đó đâu ? Còn về chỗ ở thì cũng rất tuyệt. Ở xung quanh tấm nệm, anh đặt những thùng xốp, và thùng carton thành một vòng chung quanh. Chỉ hở một hướng ra vào. Phía trong anh chế ra một kệ sách báo, chỗ để nước uống, radio... Bây giờ thì trông nó như một cái lều da đỏ vậy. Còn bên trong thì rất đẹp tuy có hơi sặc sỡ một chút. Nó gốm đủ các thứ quảng cáo như xe hơi, đồng hồ rồi cả đồ trang sức như vàng bạc kim cương.... Vì để che những chỗ xếp thùng, anh đã dán hình cắt ra từ tạp chí ảnh nước ngoài mà ở trong phòng khách có rất nhiều. Bây giờ thì nó giống như cái hang động đầy châu báu của Ali Baba và 40 tên cướp vậy.
Nàng lườm anh một cái rồi hỏi :
- Thế anh có dán hình các cô ca sĩ hay minh tinh màn bạc nước ngoài không đấy ? Em biết những cuốn tạp chí ấy quá mà. Các người đẹp tóc vàng ăn mặc thiếu vải đó. Nếu anh mà có dán thì liệu hồn với em đấy ? Em sẽ cho một mồi lửa và thế là cái lều da đỏ của anh, cũng như các cô gái Playboy của anh ra tro...
- Tất nhiên là không dán những bức hình đó rồi. Anh biết tính của em rồi. Hơn nữa anh cũng không phải là người thích ngắm nhìn người đẹp trong hình. Đó chỉ là những tờ giấy ảnh không hơn không kém. Anh cần gì phải ngắm mớ giấy đó, trong khi anh đã có một người bằng xương bằng thịt bên cạnh và lại đẹp hơn nhiều....
Nàng đỏ mặt sung sướng và tặng cho anh một cái cắn vào lỗ tai. Nàng thường nằm nghiêng sang phía anh để ngắm anh trong lúc anh đang kể một câu chuyện gì đó. Anh nằm ngửa và ánh sáng lờ mờ soi khuôn mặt anh lúc ẩn lúc mờ. Trông như một pho tượng Hy lạp với những đường nét thanh tú hơn nhiều. Thỉnh thoảng khi phấn khích lên với những câu chuyện anh kể, không cưỡng lại được sự thích thú, nàng làm bộ thì thào điều gì đó rồi bất ngờ cắn vào cái tai trắng hồng của anh một cái... Nàng cũng rất thích thú khi được thu nhỏ người lại để chui vào cuộn tròn trong lòng anh khi anh đang kể chuyện.
Bỗng anh vỗ trán như sực nhớ ra điều gì. Anh làm như sợ sệt nói :
- Ồ quên. Anh có treo duy nhất một tấm hình người đẹp. Nhưng chỉ một tấm duy nhất thôi được treo trang trọng giữa lều.
- Thế thì anh biết điều đó. Và cũng khôn ngoan đó vì thế nào cũng có hôm em lên thăm cái hang tội lỗi của anh. Bây giờ thì mau khai ra. Cô nương tóc vàng đó tên là gì và cô ta mặc bộ váy áo thiếu vả phải không ? Áo thì thiếu vải ở trên còn váy thì thiếu vải ở dưới phải không ?
Anh cười rồi nói :
- Không. Đây là một cô gái rất đẹp. Anh đã ngắm hình cô gái đó rất nhiều và rất lâu. Một khuôn mặt hiền dịu và rất Á Đông….
- Em không cần biết mặt mũi mà em chỉ muốn biết cô ta ăn bận hở hang đến mức thế nào mà anh phải treo nó lên để ngắm nghía suốt ngày.
Anh gãi đầu cười nói : Anh đã nói là anh chỉ ngắm nhìn khuôn mặt thôi. Một khuôn mặt thánh thiện...
- Anh phải khai ra mau chứ đừng có ỡm ờ mãi như thế. Nếu không em sẽ lên cái laphong đó ngay bây giờ và nếu có gì bậy bạ trên đó thì như em đã nói rồi đấy. Em sẽ đốt phăng cái ổ tội lỗi của nh đấy. Nào bộ đồ hở hang của cô ta khiến cho anh thích ngắm cái gì nhất? Bộ ngực hay cặp giò....
Anh gãi đầu cười nói : Anh đã nói là anh chỉ ngắm nhìn khuôn mặt thôi. Một khuôn mặt thánh thiện. Hơn nữa nếu anh muốn ngắm ngực hay ngắm giò cô gái đó thì anh ngắm thực ngoài đời chớ cần gì phải ngắm trong ảnh làm gì.
-Nghĩa là sao ? Nàng thắc mắc không hiểu : hay anh định nhìn…..
“Cô gái ấy đây này”Anh nói rồi bất ngờ hất tung tấm chăn đắp chung của hai người. Nàng kêu thét lên và co dúm lại. Trên người nàng chẳng còn chút đồ đạc nào cả. Ngẩn người ra một chút rồi như chợt hiểu, nàng lao vào anh. Vật anh xuống giường, nàng cưỡi cả người lên cả anh. Mặt đỏ bừng bừng vì sung sướng , nàng thở hổn hển khi khẽ nói vào tai anh :
- Bữa nào em phải lên trên cái lều Ali baba của anh nhé ? Em sẽ gọi lên với anh rằng “ Vừng ơi hãy mở ra”.Anh sẽ mở cái lỗ vuông kia ra cho em và kéo em lên cái lều đó . Và ở trong cái lều đó, chúng mình sẽ sống và làm tình như một cặp tình nhân da đỏ thực sự nhé ? Rồi sau đó thì tự em sẽ đục một cái lỗ để nhìn xuống phòng của em. Làm sao cho nó chiếu ngay vào giường ngủ của em ấy để bất cứ lúc nào anh cũng nhìn thấy em. Mỗi khi anh muốn nhìn em, thì anh chỉ việc gọi em. Chẳng hạn anh có thể gọi là : “ Vừng ơi hãy mở ra” Thế là anh sẽ được độc quyền ngắm nhìn ngực này, đùi này và tất cả cũng được. Chịu không ?
- Chịu quá đi chứ ? Thế là sau khi anh đọc thần chú “Vừng ơi...” thì thay vì một hang động châu báu lại là một toà thiên nhiên hiện ra chứ gì. Nhưng trong khi ông khán giả độc quyền cố để nhìn qua cái lỗ nhỏ xíu nào đó thì lại chẳng thấy gì trong căn phòng tối mờ mờ đó. Tại sao lại bắt vị khách duy nhất của mình phải chổng mông bò trên trần nhà để rồi chẳng nhìn thấy gì cả. Trong khi anh ta có thể đi xuống phòng ngủ và có tất cả ở đó.....
Lần này thì nàng không cưỡng được nữa. Nàng đè anh xuống thật chặt và cắn một cái thật mạnh vào cái tai phơn phớt hồng của anh. Họ lại lao vào một cuộc ân ái thật nồng cháy....
Thỉnh thoảng anh bò trên những xà gỗ đỡ trần từ chỗ của mình đi khắp nơi ra tận phía ngoài phòng khách.. Nằm đây, anh có thể nhìn xuống phòng khách qua cái lỗ nhỏ mà anh đã hí hoáy chọc qua trần nhà. Qua cái lỗ đó, anh có thể nghe rõ từng tiếng nói chuyện trong phòng khách. Nhìn thấy cả những người khách thường xuyên đến nhà nàng, cũng như nghe được rất nhiều câu chuyện của họ diễn ra dưới phòng khách.
Vị khách thường xuyên nhất là Năm Khương, gã trưởng ban An ninh khu vực. Bất cứ lúc nào, anh cũng nghe thấy cái giọng eo éo của gã vang lên trong phòng khách. Có lẽ chiến sự lan đến khu vực này là một dịp may mà hắn nghĩ đã dành cho hắn để chinh phục được người đàn bà xinh đẹp và qúi phái, vợ của viên sixquan vừa tử trận. Lợi dụng chức vụ đi kiểm tra an ninh, hắn luôn qúa hăng hái trong việc đến nhà nàng với những câu chuyện tầm phào nhặt được ở đâu đó ngoài đường phố. Nhiều khi chỉ có vài tiếng súng nổ vang lên xa lắc tận đâu đâu, cũng thấy hắn ta xuất hiện mau chóng ở nhà nàng với vũ khí trang bị đến tận răng. Có vẻ như hắn đang được đóng vai một người hùng ra tay nghĩa hiệp cứu nguy người đẹp trong cơn binh đao khói lửa. Qua giọng nói của gã này, anh cảm thấy hắn ta khoái chí trong cái vai trò đó.
Người thứ hai là bà Béo, bạn của nàng. Một người đàn bà béo phệ làm nghề buôn bán với cái hàng tạp hóa nhỏ, nhưng đã đóng cửa. Trước đây bà ta là vợ một tay trung sĩ, nhưng anh ta đã đi theo một người đàn bà khác, trước khi bỏ mạng trong một cuộc hành quân nào đó nên bà ta hiện ở một mình ngay sát vườn nhà nàng. Từ ngôi nhà nhỏ của bà, bà Béo đã dễ dàng biết được có mặt người đàn ông nào đến chơi. Không bao giờ bà ta vắng mặt ở nhà nàng khi ở đó có viên đại úy đến chơi.
Người thứ ba là bà trung tá phu nhân. Chồng bà ta cũng đã tử trận, nên bà ta thích được mọi người gọi là bà Cố đại tá. Nhà bà ta ở đối diện với nhà của nàng và cũng thuộc diện khu nhà do Quân đội cấp cho các gia đình quân nhân sĩ quan. Đây là một con mẹ hắc ám khó chịu, giống như những bộ đồ đen mà bà ta luôn mặc để chứng tỏ mình là một góa phụ tòng đức. Một mụ già cau có khó chịu và căm ghét CS. Đề tài ưa thích của mụ ta là nói về những người sĩ quan anh dũng của VNCH, như chồng bà ta vậy. Nhưng nghe nàng nói thì khi còn sống, chồng bà ta cũng chẳng ở chung với bà ta mà ở với một cô vợ bé trẻ tuổi nào đó trên Sài Gòn. Một cô nàng chỉ bằng tuổi con của mụ góa đen hắc ám.
Anh có vẻ khoái chí khi nghe nàng kể chuyện gia đình bà cố đại tá đó, và anh lần đầu tiên anh có lời khen ngợi đối với một tay sĩ quan đối phương. “Quả là chồng mụ ta cũng khôn ngoan lắm khi né tránh một con mụ luôn nhăn nhó như một con khỉ già đó, dù hắn ta là một tên sĩ quan Ngụy”.
Người khách thứ tư và là người cuối cùng chính là viên sĩ quan mà anh đã biết mặt. Đó chính là viên đại úy chỉ huy đơn vị lính TQLC đóng ở khu vực này. Anh ta thường đến vào những dịp rảnh rỗi vào ban ngày. Không bao giờ xuất hiện vào ban đêm, anh ta đến với những câu chuyện dễ chịu, được anh ta kể lại một cách hóm hỉnh. Chính anh cũng ngạc nhiên khi thấy cái tên chỉ huy của đám lính dữ dằn ngoài kia, cái kẻ mà anh căm thù muốn giết chết để trả thù cho đồng đội của mình đó lại là một thanh niên lịch sự và có giọng nói thật dễ nghe. Anh không biết từ lúc nào anh lại coi hắn là người khách được chờ đợi nhiều nhất trong các buổi tiệc trà. Có lẽ là hắn hay kể cho nàng nghe về những tình tiết quan trọng trong việc của các trận phục kích, những đợt truy quét các đồng đội của anh. Mặc dù anh căm ghét tên đó nhất trong số khách của nàng, nhưng anh cũng phải thừa nhận hắn là một con người phong nhã, lịch thiệp và nói chuyện rất có duyên. Hắn ta có một phong độ của một sĩ quan, có văn hoá và biết chừng mực. Ngay cả cách hắn ta nói về kẻ thù của hắn ta, về những tên VC như anh, thì hắn ta cũng có một thái độ biết điều. Điều đó khiến cho anh cảm thấy đỡ căm ghét hắn ta hơn.
Nhưng có một điều mà anh cảm nhận, tên sĩ quan này cũng như gã NK thô lậu kia, đều như có tình ý với nàng. Mặc dù tên này kín đáo hơn, ý nhị hơn. Là một sĩ quan còn độc thân, hắn lại phong độ và trẻ trung và luôn tỏ ra quan tâm đến nàng bằng thái độ lịch sự, nhã nhặn nhưng anh biết tỏng cái ý nghĩ trong đầu của hắn. Đó là hắn muốn có nàng. Và trong lòng anh có một cái gì đó khó chịu khi nghe được những lời nói nhẹ nhàng, những lời nói chuyện lúc nào cũng như thủ thỉ bên tai nàng. Cũng như hắn luôn vô tình ở cạnh bên nàng trong buổi tiệc. Mặc dù chính vì muốn có hắn đến cùng với những tin tức mà anh muốn biết về tình hình về các đồng đội của mình, mặc dù chính anh năn nỉ nàng tổ chức những buổi gặp gỡ này để moi được thông tin chiến sự từ tên sĩ quan này nhưng anh vẫn có một cảm giác thấp thỏm bất an khi hắn bước vào nhà và bắt đầu nói chuyện bằng một cái giọng thân mật và dịu dàng với nàng. Đã nhiều lần anh cảm giác tức điên lên, khi nhìn thấy hắn quấn quýt bên nàng. Lúc đó anh chỉ muốn nhảy từ laphong xuống để cho hắn một viên đạn vào đầu. Cũng có lần anh làm mặt giận, không nói chuyện với nàng suốt một ngày liền vì hôm đó nàng đã ngồi gần hắn. Gần tới mức cái quần lính trận của hắn như chạm cả vào lớp váy mỏng màu mỡ gà mà nàng đang mặc. Anh cũng cảm thấy khó chịu khi nàng tỏ vẻ thân mật với hắn. Nàng cười nói, làm duyên với hắn. Anh cũng có cảm giác khó chịu như vậy khi nàng xuất hiện với những bộ đồ rất đẹp trong bữa tiệc có mặt hắn, mặc dù chính anh muốn vậy.
Tóm lại trừ những khi mặt trời lặn xuống sau hàng cây bên đường, khi tiếng còi hụ giới nghiêm bắt đầu, anh mới được xuống phòng ngủ và ở đó cả đêm với nàng thì anh thường phải ở trên trần nhà suốt ngày. Ở giữa cái “hang” được xếp thùng xốp, thùng carton rỗng anh ngủ cả ngày. Cũng đôi khi có tiệc anh cũng không buồn rời khỏi cái hang của mình để bò ra phía phòng khách, nơi anh đã dùi sẵn một cái lỗ nhỏ để quan sát. Đó là những ngày viên sĩ quan bận không đến được. Nằm trong cái lều của mình, anh bực bội nghe những chuyện tào lao chịu không nổi của đám khách đàn bà vọng đến tận chỗ anh nằm.
Đó là những lúc có các vị khách như bà trung tá với kiểu ăn nói rởm đời, cũng như bà Béo với câu chuyện ngô không đầu không đuôi khiến anh phát chán. Nhiều lúc anh đâm cáu vì nghe những câu chuyện của họ, khi họ nói về chiến tranh, hay về những người như anh. Theo lời bà trung tá thì Việt Cộng không chiếm được thành phố chỉ vì có những người phụ nữ đức hạnh và tuyệt đối trung thành với chính nghĩa QG như bà ta. Còn theo bà Béo thì dường như Việt cộng tấn công vào thành phố chỉ để bắt cóc và hãm hiếp những bà nạ dòng sồn sồn như bà ta mà thôi. Còn chuyện của gã NK càng khiến anh bực tức hơn. Toàn những chuyện vơ vẩn cóp nhặt được ở đâu đó ngoài chợ, rồi được chế biến, được phóng đại lên qúa cỡ và bày lên cho mấy bà rỗi hơi nghe. Anh đã được nàng kể cho nghe của gã NK này nên biết được gã rất khoái khi được tham dự vào các buổi tiệc trà như thế này lắm. Tuy hắn ở trong khu cư xá sĩ quan, nhưng hắn lại không phải là sĩ quan, thậm chí cũng chẳng đi lính ngày nào. Có lẽ hắn đã sang nhượng được căn nhà của một sĩ quan nào đó đã tử trận hoặc được điều đi nơi khác nên trở thành dân của cái cư xá toàn sĩ quan này. Hắn chỉ là một gã thợ may và nếu không chiến tranh thì chẳng bao giờ hắn mơ được tham dự những buổi tiệc trà như thế này. Tên này cũng làm anh tức tối hơn khi cứ quanh quẩn bên nàng để buông ra những lời chọc ghẹo sàm sỡ sặc mùi cải lương rẻ tìên....
Dạo này anh không còn hăng hái nghe đài như trước nữa. Tin thắng trận của bên ta đến thưa dần cùng lúc là tin thắng trận của đối phương tăng lên khiến anh không còn cái hứng thú nghe đài nữa. Nếu không gắn cái tai nghe radio vào tai thì anh cũng cắm đầu vào một cuốn sách nào đó. Nếu khôngnghe gì nữa thì anh chỉ ngủ, ngủ suốt ngày cho tới khi nàng gõ vào tấm gỗ che laphong ra hiệu cho anh xuống để tắm rửa và ăn cơm. Anh sẽ ở bên nàng cho đến gần sáng. Khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu le lói ở đường chân trời thì cũng là lúc anh trở dậy và trở lên cái hang của mình. Ở đó, anh lại ngủ...
Không có vị khách đặc biệt như viên đại úy, có lẽ đã không có những bữa tiệc như thế này, hoặc nếu có thì nó cũng đã chết yểu sau lần đầu tiên rồi. Khi nghe thấy cái giọng nhỏ nhẹ và ấm đó của viên sĩ quan đó vọng lên thì anh mới nhỏm dậy bò ra khỏi “hang” để lắng nghe câu chuyện bên dưới. Phần lớn câu chuyện đều có liên quan đến chiến tranh, tức là liên quan đến các đồng đội của anh. Nhất là các câu chuyện của viên đại úy, mà anh để ý nghe tất cả những gì mà hắn ta đã kể ra cho các bà khách.
Nhưng hôm nay thì câu chuyện của tên sĩ quan bẻm mép này rất quan trọng với anh. Có thể nói là cả ngày hôm nay anh chỉ chờ đợi hắn. Kể từ lúc trận đấu súng đêm qua ở ngòai bờ sông bắt đầu thì anh không còn bình tĩnh được nữa. Khi đó anh đang nằm trên cái giường êm ái và trong vòng tay của nàng thì tiếng súng bắt đầu rộ lên từ phía bờ sông. Trận chiến đấu hôm qua dữ dội hơn và kéo dài hơn hẳn những trận đụng độ lẻ tẻ trước đó. Anh lắng nghe để biết có từ 3 đến 4 khẩu súng AK.47 nổ từng lọat đanh gọn và hợp đồng chặt chẽ với nhau. Đúng theo kiểu chiến đấu của các chiến sĩ đơn vị Gấu của anh. Nếu vậy thì chắc chắn họ vẫn còn vài người, và vẫn còn chiến đấu. Anh muốn khóc khi biết tin này. Khi đó nàng đang ở bên cạnh anh, nhưng anh dường như không còn biết có nàng nữa. Anh đứng bên cửa sổ, giương mắt nhìn ra màn đêm bên ngòai. Tiếng súng khiến ngòai bờ sông dội vào khiến anh nhấp nhổm không yên. Có lẽ cuộc đấu súng kéo dài thêm ít giây phút nữa thì anh đã lao ra ngòai chỗ đồng đội của anh đang chiến đấu, bất chấp lời van xin của nàng. Thế là vẫn còn người của đơn vị G, và họ tiếp tục cầm súng chiến đấu. Tuy thấy day dứt trong lòng, nhưng anh cũng hài lòng tự nói với mình như vậy khi tiếng súng đêm qua chấm dứt. Và từ lúc đó anh luôn sốt ruột chờ đợi đến buổi tiệc trà chiều hôm nay.
Anh đang nằm lơ mơ trong cái “hang” của mình thì đột nhiên có động. Chắc chắn là có khách đến sớm vì trận đấu súng ở bờ sông đêm qua đây. Anh vội vàng bò ra cái lỗ nhìn xuống phòng khách và nằm áp tai xuống đó.....
Ngược lại với mọi hôm, viên sĩ quan là người đến sớm nhất. Dĩ nhiên là ngay sau đó có mặt bà B. Nàng đang bận rộn dọn ra bàn những thức uống thì ngay sau đó có tiếng gõ cửa. Anh chàng Năm Khương xuất hiện với khuôn mặt tươi như hoa. Nhưng khi nhìn thấy có khách là viên sĩ quan thì vẻ mừng rỡ của anh ta biến mất. Gã ta lúng túng chào mọi người.
- Hôm nay trông ông có vẻ rất tươi tỉnh đâý ông Khương ạ. Viên đại úy vẫn nói bằng cái giọng mũi không thay đổi khi nói với NK. Hình như ông có đem tin tức mới mẻ đến cho bà thiếu tá đây phải không ?
- À, vâng. Thì cũng là chuyện đụng độ hồi đêm qua với Việt cộng đó mà. NK lúng túng nói. Là một tin với ông thì chẳng mới mẻ gì nhưng lại mới đối với bà thiếu tá. Nhưng ông đã ngồi đây thì chắc chắn tin đó cũng đã hết còn mới rồi.
- Hoàn toàn sai đấy ông bạn ạ. Viên đại uý lạnh lùng nói. Tôi vừa mới tới đây được một phút. Hơn nữa tôi không có ý định đến đây để đưa tin như ông vì trong cương vị của mình tôi không được phép để làm chuyện ấy. Ông có thể kể lại cái tin sốt dẻo đêm qua của ông cho các bà đây nghe. Chẳng phải ông đến đây để kể chuyện đó sao ?
Viên sĩ quan cười khẩy, còn anh chàng kia ngượng nghịu không biết nói gì. Nhưng tất cả không ai biết trái tim nàng đang nhảy lên trong lồng ngực khi nghe thấy những tin tức về những tiếng súng đêm qua đó. Nàng biết ở trên laphong, anh cũng đang nín thở để muốn nghe cho được điều đó....
- Chuyện gì vậy ? Nàng vờ ngạc nhiên hỏi. Các ông cứ úp mở chuyện gì đó làm cho chị em chúng tôi sốt ruột muốn chết đây.
- Chuyện về trận phục kích đêm qua. Gã Năm Khương hể hả báo tin.
- Trận phục kích nào ? Phục kích ai ? Bà Béo ngô nghê hỏi.
- Thì trận phục kích đêm qua ở phía bờ sông chỗ dưới nhà máy xay đó chớ còn trận nào nữa. Các bà không nghe thấy tiếng súng nổ dữ dội hồi đêm qua à ?
- Trời ơi ! Chuyện đụng độ với Việt cộng ngay cạnh nhà tôi mà chẳng ai cho tôi biết cả ? Nàng làm bộ tức giận la lên. Chắc các ông đợi cho Việt cộng chiếm luôn khu vực này rồi thì mới cho chúng tôi biết tin phải không ?
Giọng viên đại úy vang lên một cách ung dung :
- Việt cộng không chiếm được khu vực này đâu, thưa bà. Vì chỉ có vài ba tên chạy lạc lọt vào ổ phục kích của chúng tôi thôi. Ông NK không nên làm cho các bà đây lo sợ vì tưởng có cả tiểu đoàn Việt cộng đã tấn công. Vì nếu có đến cả một tiểu đoàn Việt cộng thì chắc các bà cũng không thể ngủ yên đêm qua rồi. Còn câu chuyện đụng độ như thế nào thì để cho ông Năm Khương đây kể ra thì hay hơn. Ong ta đã đến đây chỉ để làm chuyện này mà.
- Ờ, phải đó. Chú Năm Khương kể chuyện đó cho chị em tôi nghe đi. Bà Béo láu táu nói, không để ý đến thái độ ngượng nghịu của anh chàng.
- Thật ra thì đụng độ cũng nhỏ thôi chớ không có gì là lớn lắm. NK bắt đầu gượng gạo kể lại câu chuyện trước mặt viên sĩ quan chỉ huy trận đánh đêm qua. Có khoảng dăm tên Việt cộng đã lọt vào ổ phục kích của ngài đại úy đây ở ngã ba bờ sông. Lúc đó tôi cũng có mặt. Đánh nhau một hồi thì chúng tôi hạ được gần hết. Có thể nói đây là một mẻ lớn nhất từ trước tới giờ khi chúng ta cho phơi ba cái xác một lúc. Bên ta thương vong nhẹ. Có một người lính chết và ba người khác bị thương. Bọn chúng còn khoảng một vài tên gì đó chạy ra hướng nhà máy xay.
Nàng nhớ đến lời dặn của anh nên lên tiếng hỏi :
- Vậy là đêm qua có nhiều tên tàn quân Việt Cộng chứ không phải chỉ có một tên như mọi lần khác phải không ông đại úy.
- Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cả một tóan Việt Cộng ở bờ sông. Có lẽ chúng đã tập hợp lại lực lượng và tổ chức tấn công chúng tôi. Chắc chắn mấy ngày tới chúng tôi sẽ vất vả trong việc tảo thanh đám tàn quân này. Nhưng nói để các bà đừng lo, chúng tôi đã có kế hoặc giăng bẫy nốt những tên đã chạy thóat đêm qua. Không lâu nữa đâu.
- Đúng vậy đấy. Gã NK chen vào. Chắc chắn chúng sẽ không thoát được vì hướng đó quân ta cũng đã giăng sẵn nhiều cái bẫy rồi. Nội trong ngày nay ngày mai là bọn chúng cũng lọt vô rọ nốt cả thôi.
- Thế những người không chạy thoát thì bị....bị bắn chết hết cả sao ? Nàng ngơ ngẩn hỏi, giọng lạc cả đi và khuôn mặt tái nhợt.
- Vâng dĩ nhiên rồi thưa bà. Anh chàng trưởng ban an ninh hồ hởi đáp. Bọn chúng bị lọt vào giữa ổ phục kích và quân ta cứ thế mà tha hồ nã đạn vào chúng. Chẳng còn sót lấy một mống ngoại trừ mấy thằng trốn được. Thật là đã đời khi được chứng kiến cảnh đó....Nhưng... ơ kìa. Làm sao mà mặt bà tái nhợt đi thế kia ? Bà bị bệnh rồi hả ?
- Tôi đã nói anh đừng làm cho các bà đây sợ hãi vì những câu chuyện chết chóc của anh. Viên đại úy vội vàng đỡ lấy người nàng. Anh ta nói lớn : Hãy đỡ bà ấy vào trong phòng nghỉ. Bà ấy không quen nghe những cảnh giết chóc....
Lập tức mọi người xúm lại dìu nàng vào trong phòng, mặc dù nàng vùng vẫy không chịu.
- Để cho tôi ở lại phòng khách này. Nàng thều thào nói. Cho tôi nằm đỡ ở ghế xalon này là được rồi. Và tôi muốn nằm yên một mình. Cảm ơn các bạn.
Viên đại úy bàng hoàng rút lui. Anh ta giơ ngón tay lên chạm vành mũ khi chào từ biệt nàng :
- Thật là sai lầm kinh khủng khi tôi đã đem những câu chuyện chết chóc đến đây cho bà. Rất mong bà mau bình phục để cho tôi không phải áy náy trong lòng. Tạm biệt bà và chút nữa tôi sẽ cho người lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.
Năm Khương thì rất muốn ở lại. Gã ta tưởng đây là một dịp may để có thể ở lại chăm sóc cho người đẹp. Nhưng nàng đã nhắc lại thêm một lần nữa yêu cầu được ở lại một mình nên hắn phải rút lui.
- Cả các chị nữa chị B,. Khi hai người khách đàn ông đã ra về thì nàng cũng phải nhắc lại thêm một lần nữa thì bà bạn mới chịu ngỡ ngàng đứng dậy. Bà Béo cố nói thêm :
- Nhưng em phải để chị ở lại để chăm sóc em chớ. Chị cũng....
- Không. Cám ơn. Em không làm sao cả đâu. Chỉ cần nằm yên một lát là em sẽ khỏe ngay mà. Chị đóng dùm em cái cửa.
Nàng cương quyết trả lời và phũ phàng quay mặt vào trong xa lon. Bà Béo líu díu bước ra cửa. Bữa tiệc trà bị bỏ dở bất ngờ. Tất cả đồ ăn thức uống còn nguyên vẹn trên bàn.
Nàng nằm im chờ đợi thêm một chút nữa rồi đứng dậy bước ra cài then cửa lại và chạy bay vào phòng. Anh đã ra khỏi chỗ nấp trên trần nhà từ lúc nào và đang ngồi trên giường. Khuôn mặt anh đăm chiêu, u ám. Anh nói giọng ray rứt :
- Như vậy là đêm hôm qua anh đã đoán đúng rồi. Nghĩa là các đồng chí của anh đã tập hợp lại được thành một nhóm nhỏ và tổ chức tấn công. Và cho đến trước đêm qua họ còn sống cùng một nhóm với nhau ở phía bờ sông. Vậy mà anh đã không có mặt cùng họ….
Anh đưa tay ngăn không cho nàng lên tiếng, rồi anh nói tiếp, giọng như nghẹn đi :
- Anh không có mặt cùng họ vào lúc họ cần anh nhất. Vì anh vẫn là chỉ huy của họ. Vậy mà anh ở đây, an tòan và bình yên....
Một tiếng nấc nghẹn khiến anh không thể nói được nữa. Nàng đến cầm tay anh lạnh ngắt của anh để nắm chặt lại. Nàng cố nói :
- Nhưng vẫn còn vài ba người thoát được kia mà ?
Anh nhìn nàng đăm đăm, rồi nói bằng giọng mệt mỏi :
- Em nói như thế nghĩa là sao ? Hoặc em chia buồn vì đa số người đã chết. Hoặc em mừng vui cho số ít hơn thoát chết. Có lẽ là cả hai vì chính anh cũng không biết nên vui hay buồn trong việc này.
Anh nhìn nàng bằng ánh mắt lạ kỳ, như không biết nàng có hiểu những điều anh đang nghĩ không. Chậm chạp quay đi anh nói, giọng đau đớn :
- Dù chỉ có một người đồng đội của anh ngã xuống là anh đã đau lòng lắm rồi. Nhưng có đến ba người thì nó như xé nát lòng anh ra. Oi chưa kể đến việc các đồng chí còn sống sót đó đã tổ chức được lại đội ngũ và tấn công kẻ thù mà không có anh. Chắc họ nghĩ anh đã chết. Họ đã chiến đấu đúng theo truyền thống của những tay lính cựu đơn vị G của anh. Đó là còn một người cũng đánh. Nếu biết trước được điều này thì hẳn anh sẽ sung sướng lắm. Anh sẽ hăng hái tham gia vào đội ngũ nhỏ bé đó chứ không phải để rồi phải ngồi đây đau buồn như lúc này.
Anh nghẹn lời ngừng lại giây lát. Trong bóng tối, nàng cầm lấy tay anh và thầm cảm ơn Chúa vì anh đã không biết được điều đó.
- Trời ơi. Anh kêu lên thảng thốt : Đã bao nhiêu lần anh vạch tính kế họach bí mật ban đêm bò ra phía bờ sông để tìm kiếm đồng đội. Anh biết mình có thể tìm được họ bởi bọn anh có những dấu hiệu bí mật để nhận biết nhau. Dù trong bất cứ hòan cảnh nào thì cũng có cách để liên lạc được với nhau…. Ôi vậy mà anh đã không làm điều gì cả, ngọai trừ ngồi đây để than khóc cho những cái chết của họ. Có lẽ anh không ngờ họ còn nhiều người đến thế chăng ? Không ! Dù chỉ còn vài ba người thì cũng đáng để ra cùng họ chiến đấu lắm. Dù chỉ còn một người, anh cũng sẵn sàng đến với đồng chí ấy. Anh là chỉ huy mà. Anh cũng chính là kẻ đã đưa họ đến hòan cảnh tồi tệ như bây giờ. Vậy mà tại sao anh lại ngồi đây ? Tại sao anh không tìm đến họ sớm hơn ?
Đột nhiên anh quay phắt lại nhìn nàng bằng đôi mắt tóe lửa :
- Cũng có phần của em nữa khi chính em đã cản anh. Phải, chính em đã cản anh ra đi từ ngày đầu tiên cho đến nhiều lần sau đó. Chính em cũng đã có lỗi trong việc này….
Xuân cúi đầu lặng thinh. Nàng biết trước sau gì thì anh cũng quay sang tấn công nàng. Đâu có ai ngòai nàng ở trong ngôi nhà này nữa và anh chàng Vici gàn dở này sẽ chĩa mũi dùi vào kẻ duy nhất còn lại là nàng mà thôi. Và giờ đây anh ta sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để trút mọi sự điên cuồng của anh ta ra.
Nhưng khi nàng bắt đầu gồng mình chịu trận thì bất ngờ anh ta dịu giọng lại. Anh nói với vẻ chán chường :
- Nhưng bây giờ thì đâu còn ý nghĩa gì nữa khi họ đã lại bị đánh tan tác, bị giết gần hết cái đội hình đó. Ai có lỗi thì ba người đồng đội của anh đã được phơi xác ở ngã tư đường khốn khiếp ngòai kia rồi. Anh….....anh không biết mình phải làm gì đây ? Có lẽ anh sẽ phải đi tìm lại vài người chạy thóat. Anh sẽ tổ chức lại đội ngũ. Anh sẽ tiếp tục tấn công bọn lính ở bờ sông cho đến người cuối cùng. Em đừng ngăn cản anh vô ích.
Nàng thấy đau nhói trong tim. Thế là cái điều mà nàng luôn phập phồng lo sợ đã xảy đến rồi. Anh sẽ mò ra bờ sông mỗi tối và không gì có thể cản anh được nữa. Nàng nói vớt vát :
- Anh ra ngòai bờ sông thì anh cũng sẽ giống như họ mà thôi. Anh sẽ bị giết như những người đồng đội đêm qua…....
- Không. Anh vội vàng cắt ngang lời nàng. Anh nói giọng sôi nổi : Anh biết được sự bố phòng của bọn chúng, cũng như những cái bẫy đã được giăng ra qua lời tên sĩ quan. Hơn nữa anh có lợi thế chiến đấu hơn các đồng chí của anh vì anh ở bên ngòai vòng vây, đằng sau lưng bọn chúng.
Nàng cảm thấy cơn đau thắt lấy ngực. Tuyệt vọng thảng thốt, nàng không biết nói gì được nữa. Khi nàng tưởng anh sẽ lồng lộn lên để trách móc nàng thì anh lại nhẹ nhàng thuyết phục nàng để anh làm cái điều nàng sợ nhất. Đó là bí mật ra phía bờ sông để tìm đồng đội. Chẳng thà anh chĩa mùi dùi vào nàng, trách móc nàng hay gào lên giận dữ....để rồi sau đó thì lại câm lặng cả ngày. Còn bây giờ thì anh nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng phân tích cho nàng thấy là anh cần đi ra phía bờ sông với các đồng đội ở ngoài ấy.
“Ôi Lạy Chúa ! Tại sao mấy tay Vici đó không chết hết cả đi ? Tại sao đêm qua đám lính của viên đại úy lại để sổng một hai tên gì đó ? Và cả cái gã khốn nạn NK nữa khi bô bô nói ra rằng có vài tên chạy thóat…..Để cho bây giờ anh chàng này cứ lồng lộn đòi ra đi để tìm kiếm những tên đó. Để tìm kiếm một cái chết chắc chắn”
Nàng than thầm, nhưng nàng hiểu rằng, giờ đây thì nàng không thể ngăn cản được anh nữa rồi. Ở gần anh mấy ngày nàng hiểu được nỗi đau của anh khi cứ phải lần lượt nghe tin đồng đội lần lượt bị bắn hạ từng người như những con thú ở bờ sông. Chính gã NK đã đắc chí nói ra những điều đó và cả viên sĩ quan nữa. Nàng bỗng nhiên thấy căm ghét cả hai nhân vật đó. Nàng thấy căm ghét cả những bữa tiệc mà anh yêu cầu nàng bày ra để lấy tin tức. Cuối cùng thì những tin tức đó, qua giọng điệu láo xược của các vị khách đã làm cho anh không thể chịu nổi nữa. Nỗi đau mất mát kèm thêm nỗi đau bị xỉ nhục, dù không có mặt nhưng cũng phải bị nghe đủ mỗi ngày. Có lẽ đây là thời điểm bùng nổ của cái anh chàng lúc nào cũng sẵn sàng bùng nổ này rồi. Nếu nàng không đồng ý cho anh đi thì anh cũng sẽ đi thôi. Lúc đó thì có thể nàng vừa mất cả anh lại mất cả tình yêu anh đã dành cho nàng nữa.
Nhìn khuôn mặt căng thẳng chờ đợi của anh, nàng sẽ sàng gật đầu. Nàng nói như muốn khóc :
- Em sẽ không ngăn cản anh ra phía bờ sông nữa. Nhưng anh phải hứa với em rằng, anh chỉ bí mật ra đó tìm đồng đội thôi. Tìm được hay không thì anh cũng phải trở về với em trước khi làm bất cứ điều nguy hiểm nào.
Nét mặt anh tươi tỉnh hẳn ra khi anh ôm chòang lấy nàng. Giọng anh tha thiết bên tai nàng :
- Chắc chắn rồi. Cám ơn em nhiều lắm.
- Nhưng anh đi bằng cách nào đây khi chung quanh đầy lính ?
- Ừ thì cứ cho là bí mật quân sự đi. Nhưng em nên tin tưởng vào khả năng tìm đường hướng trong đêm tối của anh.
- Không. Nàng lắc đầu cương quyết. Nếu anh không nói cho em biết cách thức lần mò ra bờ sông thì em sẽ không cho anh đi đâu ?
Anh mỉm cười nhìn nàng giây lát rồi sôi nổi trình bày kế họach của anh cho nàng nghe :
- Anh đã dỡ mái ngói sẵn rồi, ngay dưới tán cây vú sữa đó. Chỉ đợi đến đêm, khi bọn lính bên lô cốt kia đổi ca gác là anh sẽ nhanh chóng băng qua con đường. Còn tiếp theo thì anh sẽ tùy cơ ứng biến. Nhưng em cứ tin tưởng vào khả năng của anh vì anh là một chiến binh kỳ cựu kia mà. Hơn nữa cái mạng của anh còn cao số lắm. Chính em cũng biết rõ điều đó kia mà. Phải không nào thiên thần hộ mệnh của anh ?
Nàng gật đầu mà muốn khóc hay muốn la thét lên. Nhưng nàng chỉ còn biết im lặng nhìn anh chạy như bay đến cái tủ để lấy khẩu súng trong đó ra. Cái anh chàng mảnh mai này bỗng như biến thành một kẻ khác khi anh ta bắt tay vào công việc chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu ngu xuẩn của của anh ta. Khuôn mặt anh trông hớn hở khi anh ta lau lau chùi chùi khẩu súng. Mặc dù ngày nào anh ta cũng làm cái công việc đó hàng bao nhiêu lần nhưng mỗi khi cầm đến nó anh cũng lau hay thổi đi một hột bụi tưởng tượng trên khẩu súng đó. Trong khi hăng say với cái việc lau súng vô bổ đó, anh vẫn nói về chuyến ra đi chết người với nàng bằng giọng nói cố làm vui vẻ. Nhưng nàng cảm giác rõ ràng đó là một giọng nói lạnh lùng vô cảm của một kẻ sát nhân. Và cái vui vẻ mà anh ta cố tỏ ra cho nàng chỉ là niềm vui được thỏa sức để bắn giết, để báo thù cho đồng đội mà thôi.
Nàng không thích chuyện giết chóc. Nàng vốn ghê sợ những điều như vậy nhưng giờ đây khi nhìn thấy người đàn ông mà nàng thương yêu đang chuẩn bị làm cái công việc ghê tởm đó thì nàng lại thấy điều khác lạ ở trong con người của mình. Chính nàng cũng không thể hiểu nổi tại sao nữa. “Lạy Chúa ! Xin Người để cho cái kẻ điên khùng này giết chết bất cứ ai mà hắn muốn. Thậm chí giết cả đám lính lẫn viên sĩ quan TQLC ngòai kia cũng được. Nhưng xin Người đừng làm hại gì đến cái kẻ sát nhân đó. Lạy Chúa ! Xin Người tha tội cho con nhưng Người cứ phải làm theo lời cầu xin của con đấy”
Anh vẫn luôn tay với công việc lau chùi cây súng và vẫn huyên thuyên với nàng về cái kế họach điên khùng của anh ta. Họ ngồi gần sát nhau trên giường nhưng lần đầu tiên họ không còn muốn ngả vào lòng nhau nữa, ít nhất là về phía nàng. Cơn đau thắt ngực, cùng giấc mơ hãi hùng đêm nọ cứ hiện ra chập chờn lơ lửng trong cái đầu đang hoang mang của nàng.
- Đêm nay anh sẽ bắt đầu tiến hành công việc này. Tiếng của anh nói vang lên khiến nàng giật bắn mình. Nàng thảng thốt kêu lên :
- Không được. Nếu anh mò ra đêm nay thì anh sẽ vào bẫy của họ mất. Họ đang săn lùng những kẻ mới thóat được kia mà.
Anh cười vuốt tóc nàng rồi thong thả nói :
- Đó mới chính là cơ hội cho anh. Anh đã nghe gã sĩ quan nói rồi. Bọn họ sẽ nhắm hướng nhà máy xay ở bờ sông để săn đuổi các đồng đội của anh. Trong khi đó thì anh lại luồn ra từ đằng sau lưng của bọn phục kích. Coi như anh bỏ túi mấy cái ổ phục kích trẻ con đó khi anh luôn ở sau lưng chúng.
- Nhưng…..Nàng cố lên tiếng để tìm một lý do nào khác nhưng anh đã mau chóng gạt đi. Anh nghiêm nghị nói với nàng bằng giọng nói thật cương quyết :
- Anh đã cương quyết rồi và em cũng đã đồng ý rồi. Chúng ta không nên bàn gì đến vấn đề này nữa vì vấn đề đã được quyết định. Hơn nữa bây giờ cho đến lúc anh ra đi, khi bọn lính đổi ca tối đầu tiên còn lâu lắm…. Tốt nhất là chúng ta hãy kiếm cái gì để nhét vào bụng vì từ trưa đến giờ chưa ăn gì.
Bây giờ nàng mới nhận ra là họ chưa chuẩn bị cho bữa ăn tối thường lệ. Nàng cũng nhận thấy đây là lần đầu tiên, anh phải nhắc nàng về bữa tối. Những bữa tối thú vị mà những ngày trước hầu như đã được nàng háo hức chuẩn bị giờ đã khiến cho nàng không thấy còn hăng hái nữa.
Anh cố gắng ăn những món ăn nàng dọn ra. Còn nàng thì không đụng tới một miếng nào, chỉ ngồi thở dài thườn thượt nhìn anh. Nàng luôn ngó qua cửa sổ, nơi ánh nắng tắt dần và ráng chiều đỏ ối đã chuyển sang màu tối dần.
Anh chăm chú nhìn nàng nhưng không lên tiếng. Chỉ đến hai người đã ngồi trên giường trong căn phòng tối không bật đèn, anh mới khẽ khàng nói :
- Anh rất hiểu suy nghĩ của em lúc này và chia sẽ nỗi lo sợ của em. Nhưng như anh đã nói nhiều lần. Đây chỉ là một trong rất nhiều nhiệm vụ, nhiều bổn phận mà một con người như anh phải làm. Anh không thể ngồi không mà chờ cho đến khi người đồng đội cuối cùng của anh bị bắn gục đâu đó ngoài bờ sông được. Anh sẽ là một kẻ hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm của mình nếu không làm một cái gì đó cho các đồng đội đang bị săn đuổi ngoài kia. Trái tim người lính của anh không cho anh làm điều đó cũng như lương tâm của một người chỉ huy đơn vị không cho phép anh cứ ở mãi ngoài cuộc. Điều này giống như một sự đào ngũ, một sự hèn nhát. Mà với anh thì đào ngũ và hèn nhát thì còn tệ hơn cả cái chết.
Om chặt lấy anh như thể là lần cuối cùng, nàng hôn anh thật mạnh và nói giọng tha thiết :
- Nhưng anh phải thề với em rằng anh sẽ trở về ngôi nhà này, trở về đây với em dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh nhé ? Anh phải thề với danh dự sĩ quan của anh đấy.
- Anh xin thề điều đó với danh dự của một sĩ quan QĐNDVN. Anh long trọng thề như mọi khi nhưng đột nhiên anh lúng túng nhìn nàng nói : Nhưng nếu như, anh nói nếu như anh bị bắn hạ thì làm sao mà thực hiện được lời thề như vậy ?
- Em không cần biết. Nàng ôm siết lấy anh và rít lên điên cuồng : Anh phải trở về với em dù sống hay là chết.
Anh cố gỡ vòng tay nàng ra tươi cười nói :
- Nhưng thưa cô nương. Nếu bị một phát đạn vào đầu hay vào tim thì làm sao có thể mò về đến đây được. Đâý là chưa kể bị cả một tràng tiểu liên nát bấy người ra nữa kia. Lúc đó thì anh chỉ hứa là sẽ ra ngoài ngã tư ngoài kia nằm để cho em thấy là anh gìn giữ lời thề thiêng liêng của mình.
- Thế cũng được. Nàng lạnh lùng nói : như thế em cũng ra nằm ngoài đó cùng với anh luôn vì em cũng đã có một lời thề thiêng liêng tương tự.
Như cố kềm cơn bực dọc, anh nói với nàng :
- Thôi nào em. Chúng ta đã nói nhiều đến đề tài này nhiều lần rồi và chính em cũng đồng ý rằng sẽ không nói đến những điều điên rồ như vậy rồi mà. Đừng tự biến mình thành một Juilyet ngu ngốc vì anh không phải là một chàng Romeo đâu. Hơn nữa chính em cũng biết rằng anh cao số lắm kia mà ?
- Em không cần biết anh cao số hay không ? Em cũng chẳng cần làm một Juilyet nào cả. Nhưng em phải nói trước cho anh điều đó một cách chắc chắn nhất để anh liệu mà hành động. Hãy ghi nhớ trong cái đầu hung hăng của anh rằng, cái chết của anh sẽ kéo theo cái chết của một người nữa đấy. Một người phụ nữ yêu anh hơn cả tính mạng của mình.
Đây là điều họ đã tranh cãi nhau bao nhiêu lần rồi. Cứ đến đề tài này thì hoặc là anh phát khùng lên để nói tràng giang đại hải về tính bốc đồng ngu ngốc của nàng. Hoặc là anh dùng những lời lẽ mỉa mai để riễu cợt tính cách điên điên khùng khùng của nàng. Nhưng mặc kệ. Nàng chấp nhận tất cả và cắn răng chờ đợi bất cứ cái gì phun ra từ cái lưỡi cay nghiệt của anh.
Nhưng anh đã im lặng. Không một biểu hiện quen thuộc nào xuất hiện trên khuôn mặt anh. Chỉ có ánh đèn vàng vọt ngoài đường rọi vào khiến nàng thấy nó u ám nặng nề hơn bao giờ hết. Nàng còn bất ngờ hơn khi anh nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Hờ hững ôm nàng trong vòng tay của mình, anh thốt lên từng tiếng như tự nói cho chính mình nghe :
- Bây giờ anh mới càng hiểu rằng, những người lính ra trận thì không nên vướng bận tình cảm gia đình. Trước đó anh nghĩ rằng, một người lính sẽ chiến đấu dũng cảm hơn khi họ có người yêu hay người vợ ở nhà trông ngóng tin chiến thắng. Nhưng bây giờ anh hiểu rằng mình đã lầm. Ngay chính đơn vị G của anh, một đơn vị xung kích thiện chiến và coi thường cái chết nhất, lại là một đơn vị toàn những chàng trai tơ. Chẳng ai có vợ con ngoài lão T, đầu bếp. Cũng chẳng mấy cậu có người yêu trước đó ngoài anh và cậu Bình ra. Có lẽ chính vì vậy mà đơn vị anh thuộc vào loại đơn vị quyết tử nhất trong tiểu đoàn. Bây giờ thì chính anh mới thấm thía điều đó. Anh không biết mình còn có can đảm để mò ra bờ sông nữa hay không đây ? Sau khi đã nghe những lời của em nói. Anh thật bối rối quá…..
Nàng thấy khoan khoái trong lòng khi nhìn thấy sự hăng hái của anh đã không còn như trước nữa. Nếu nàng khéo ra một chút có thể khiến anh chàng này bỏ ý định ngu xuẩn là mò ra bờ sông để đi tìm đồng đội được đấy. Nàng nép sát vào anh hơn, cố luồn sâu vào trong lòng của anh hơn nữa để tiếp tục lắng nghe lời anh, vẫn đều đều tuôn ra như những lời độc thoại của chính anh :
- Có một câu chuyện Tàu nổi tiếng mà chắc em cũng biết. Đó là chuyện Tráng sĩ Kinh Kha quyết chí đi diệt Bạo Tần Thủy Hoàng. Chàng quyết chí một đi không trở lại để hoàn thành sứ mạng. Nhưng rồi cuộc chia tay bịn rịn giữa mẹ và chàng đã khiến dũng sĩ dùng dằng phân vân giữa nhiệm vụ và chữ hiếu. Người mẹ biết được lòng con mình nên bà đã tự sát để chàng Kinh Kha quyết chí ra đi. Đó là một câu chuyện hay trong lịch sử và nó khiến cho anh cảm thấy rằng…..
Nàng bật dậy ngay khỏi người anh và thốt lên kinh ngạc :
- Có phải ý nghĩa của câu chuyện anh kể là muốn em phải tự chết đi trước rồi anh mới đi làm giống như cái ông Kinh Kha bên Tàu đó phải không ?
- Ồ Không. Không phải đâu cô nương ơi. Vì người làm anh chàng Tráng sĩ đó phân tâm là mẹ chớ đâu phải là vợ hay người yêu của anh ta. Em chẳng biết chút gì về sử Tàu mà chỉ suy diễn lung tung….
Nàng cương quyết lắc đầu nói :
- Câu chuyện Tráng sĩ Kinh Kha đi diệt Tần thì đến con nít cũng biết. Và người tự sát để cho cái ông Tráng sĩ dở hơi đó ra đi là vợ của ông ta.
- Tầm bậy nào. Đó là mẹ đẻ của anh ta. Anh gắt lên.
- Là vợ. Nàng khăng khăng nói. Và có phải anh muốn một cô người yêu tự chết đi để mình trở thành một Tráng sĩ Kinh Kha Việt Nam phải không ?
Anh vội vàng ôm chặt nàng vào người rồi nói, giọng dàn hòa :
- Thôi, thôi anh thua em rồi. Thì cứ cho là vợ của ông ấy đi. Nhưng chuyện đó đâu có ăn nhập gì vào chuyện của chúng ta đâu.
Nàng gân cổ lên nói :
- Thì chính anh khơi câu chuyện đó lên kia mà. Bộ anh tưởng em không dám làm…
Anh vừa phải ôm chặt lấy nàng vừa phải lấy tay bịt chặt miệng nàng lại, mặc cho nàng vùng vẫy. Cho đến khi nàng thở hổn hển nằm im rồi, anh mới từ tốn nói :
- Đúng là nói một đường em hiểu một nẻo. Ý của anh nói rằng, một chiến sĩ dù cương quyết với lý tưởng có cao bao nhiêu đi nữa thì cũng phải chùn gan lại khi có một người yêu thương ở nhà. Kẻ ra đi đó sẽ thấy khó khăn để hy sinh cho lý tưởng của mình khi biết được người thương của mình sẽ đau khổ lắm. Chỉ nội nỗi đau mất mát của người thương đó cũng khiến cho anh chàng nào muốn làm Kinh Kha cũng phải rụt vòi lại. Trở lại chuyện của chúng mình, thì cái tình yêu tuyệt vời mà em dành cho anh đã khiến anh không còn dám liều mình như trước nữa. Anh không nói tới chuyện phải chết chóc theo một cách ngớ ngẩn vừa rồi đâu nhé ? Chỉ nội nỗi lo sợ anh không trở về của em đã khiến cho anh nhụt chí hẳn đi. Giờ đây thì anh phải biết giữ gìn bản thân mình nhiều hơn. Vì mạng sống của anh giờ đây có cả tình yêu sâu đậm của em trong đó. Đấy là ý nghĩa câu chuyện Tàu mà anh đã nói với em. Vậy mà em lại hiểu theo một hướng sai trái và ngớ ngẩn thật đấy.
Nàng thấy mát lòng ra trước những lời nói của anh. Niềm hân hoan khiến nàng nũng nịu nép sát hơn vào người anh :
- Ừ thì đúng là em sai trái và ngớ ngẩn thật. Với lại anh đã chẳng từng nói chúng ta ở hai thế giới khác nhau thì đôi khi người này nói người kia không hiểu hoặc hoặc hiểu ngược lại là gì ? Vậy thì đêm nay anh thôi mò ra ngoài bờ sông mà ở nhà làm Tráng sĩ của em đi nhé ?
Nàng trườn người lên để hôn vào môi anh, cố làm cho anh không có câu trả lời nào hết. Anh lúng túng lúc đầu rồi cuối cùng cũng bị cái hôn thật chặt của nàng cuốn hút. Họ cuốn chặt lấy nhau và nàng mạnh mẽ kéo anh ngã xuống giường. Đúng vào giây phút nàng tưởng đã đưa được anh vào cõi tình để bỏ ý định làm tráng sĩ nưã thì đột nhiên một loạt súng vang lên. Nó khiến anh bật lên như một cái lò xo để nghe ngóng. Rõ ràng tiếng súng từ phía bờ sông. Tiếng súng AK.47 với tiếng nổ cắc bùm mà nàng đã bắt đầu quen thuộc. Tiếp đến là từng loạt tiếng súng khác, tiếng súng của lính TQLC. Anh thốt lên ngơ ngẩn :
- Lại một đồng đội của anh bị lọt vào ổ phục kích rồi.
Nàng lồm cồm bò dậy theo, trong bụng thầm nguyền rủa tên tàn quân Vici nào đó đã lọt vào ổ phục kích không đúng lúc chút nào cả. Tại sao hắn không chết luôn từ ngày hôm qua cùng đồng bọn đi mà lại chạy thoát để rồi lại đi chết đúng vào hôm nay, và vào lúc này ? Lạy Chúa ! Cầu mong cho đám lính của viên sĩ quan hạ sớm tên này đi, chớ đừng kéo dài như ngày hôm qua.
Tiếng súng lúc này đang nổ dữ dội hơn bao giờ hết. Anh không nói với nàng câu gì mà vội vàng quay đi để trèo lên trần nhà và biến mất vào bóng tối nơi có cái lỗ vuông. Thậm chí anh còn không ôm lấy nàng với cái hôn từ biệt nữa. Dường như anh vội vã như thể chậm hơn sẽ không thể thực hiện được quyết tâm ra đi của mình.
Khi nàng đã tưởng anh biến mất theo đường mái nhà thì anh đã mau chóng trèo xuống từ trên trần nhà. Anh đã mặc trên người bộ quân phục giải phóng mà chính tay nàng đã may lại từ một đống rách nát đầy máu và bụi. Trông anh khác lạ hẳn đi với bộ đồ đó cùng với vẻ mặt căng thẳng. Đang vội vàng nhưng anh vẫn cố gắng làm bộ một cử chỉ vui vẻ với nàng khi giơ tay chào theo kiểu quân đội một cách hài hước :
- Xin phép bà thiếu tá phu nhân cho anh lính này được mò ra ngoài bờ sông một tí. Chính bà đã đồng ý điều đó chỉ mấy phút trước đây…
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, anh bỏ ngay cái giọng đùa giỡn đó và vội vàng nói :
- Anh chỉ ra ngoài tìm hiểu một chút thôi không sao đâu. Em đừng lo lắng qúa nhé ?
Cơn đau thắt ngực lại kéo đến. Cổ họng khô khốc nên nàng chẳng còng biết nói gì được nữa. Nàng chỉ còn biết cầu Chúa để anh còn được an toàn trong chuyến đi phiêu liêu vô ích này nữa mà thôi.
Nàng nhìn anh trân trân trong bộ quân phục của anh. Lúc này anh hiện hình là một là một tên Vici với khẩu súng ngắn lăm lăm trong tay đã luôn chĩa vào mặt nàng trong ngày đầu tiên họ gặp nhau. Nàng không thốt ra nổi một lời khi nhìn anh mau chóng trèo lên và biến mất qua cái lỗ lên trần nhà.
Xuân không còn biết làm gì khi cả tinh thần và thể xác nàng như rũ rượi. Nàng muốn cầu Chúa trước bàn thờ của Chúa ở phòng khách nhưng nàng không còn đủ sức để lê bước ra đó nữa. Nàng quay lại qùi ở trên giường và cầu nguyện trước cây Thánh giá treo trên đầu giường
Trong ánh sáng lờ mờ, hình hài Chúa hiện lên mờ mờ ảo ảo. Xuân chẳng còn nhớ nổi một câu cầu nguyện nào nữa ngoài việc cứ đăm đăm nhìn bức tượng Người. Giấc mơ hãi hùng lại trở lại lơ lửng trong cái đầu trống rỗng của nàng. Giờ đây nàng thấy anh không nằm ở ngã tư đường với thân hình đẫm máu nữa. Nàng thấy anh đang bị đóng đinh trên thập tự như Đức Chúa và những giòng máu tươi đang tràn trề chảy xuống cái thân thể mảnh mai đó.
Tất cả như hiện lên rõ ràng trước mắt nàng, chứ không còn trong giấc mơ nữa. Nó cũng rõ ràng như nàng nhìn thấy anh quay lưng đi vào đêm tối với nụ cười đầy vẻ khinh bạc trên môi. Như để thêm phần khiến chàng tan nát thì bỗng nhiên tiếng súng phía bờ sông gần nhà nàng bỗng vang lên chát chúa. Tiếng súng các loại chen nhau nổ…
Nỗi đau như đã bóp nghẹt trái tim yếu đuối của nàng. Điều nàng lo sợ đã xảy ra. Nàng biết từ nay mình đã mất đi cái đáng qúi nhất của đời mình. Nàng đã mất anh. Sự trống vắng mà anh đã để lại trong tim nàng cứ lớn dần lên , lớn dần lên mãi. Anh đã để lại dấu ấn của anh qúa nhiều, qúa nặng lên trái tim yêú đuối của nàng.
Nàng ngồi chỗ cũ, mắt thất thần nhìn mãi hình Chúa treo trên tường. Thỉnh thoảng, nàng quay lại nhìn vào khoảng không mà trước đó giây lát anh còn hiện diện. Dường như nàng còn chưa tin rằng anh đã ra đi.
Nàng cứ ngồi như thế mãi cho tới khi hóa thành đá. Bên ngoài trời tối đen. Tiếng súng vẫn nổ vang lên từng chập phía bờ sông. Lúc thì dữ dội, lúc thì lẻ tẻ...tiếng súng vang lên không ngớt kể từ lúc anh biến vào bóng đêm bên ngoài.
Rồi đột nhiên tiếng súng ngừng bặt. Nó ngưng lại đột ngột như khi nó bắt đầu nổ ra. Dỏng tai lên nghe ngóng, nàng cố gắng tìm kiếm lấy một âm thanh nào đó có thể mách bảo cho nàng biết rằng anh vẫn còn sống. Anh không sao cả và sẽ trở về trong vòng tay chờ đợi của nàng.
Chỉ chút nữa, cánh cửa la phông trên trần kia sẽ mở ra và anh lại xuất hiện với nụ cười tinh quái...Nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Cánh cửa kia vẫn im lìm đóng lại như một cánh cửa nhà mồ. Anh đã ra đi thật rồi và sẽ chẳng bao giờ nàng còn gặp lại anh được nữa. Sẽ chẳng còn những giây phút chờ đợi nhau đến nao lòng. Những giờ phút hạnh phúc ngất ngây, hay những lúc nàng được thu mình trong vòng tay che chở vừa âu yếm vừa mạnh mẽ của anh nữa. Thậm chí cũng sẽ chẳng còn có lúc họ được cãi cọ với nhau nữa....Tất cả đã hết. Hết thật rồi. Nàng kêu thét lên...
Nàng không biết mình đã ngồi trong bóng tối bao nhiêu lâu rồi. Nàng khóc ròng và những dòng nước mắt đã cạn khô còn đọng lại trên má mình. Đầu óc nàng trống rỗng. Nàng chẳng còn suy nghĩ gì ngoài việc ngồi yên lặng như một bức tượng. Anh đã ra đi và mang theo tất cả tâm trí của nàng rồi......
Ruột gan nàng quặn lên trong một cơn đau kỳ lạ. Một cảm giác mất mát, hụt hẫng và thảng thốt đã làm nàng rã rời. Cái cảm giác đó thường hiện lên trong giấc mơ hãi hùng của nàng. Giữ chặt tay trong thành giường, nàng kìm mình lại để không lao thẳng ra ngoài đường, xuống phía bờ sông hay ra đến cái ngã tư khốn nạn kia. Ở trong căn phòng trống rỗng và tối đen đó, nàng bật khóc. Nghiến chặt răng lại, nàng cố nuốt dòng nước mắt vào lòng để kêu thét lên trước cây Thánh Giá đẫm máu :
- Lạy Chúa ! Nếu Người muốn con sống thì Người hãy mau đem trả cái gã điên khùng mà con đã yêu thương. Cái gã mà con đã dám phạm thượng so sánh với Người đấy. Còn nếu không thì con sẽ chết. Mặc kệ các điều răn của Người. Nếu Người không đem anh ta về cho con thì con sẽ đi theo anh ta xuống địa ngục đấy. Đến lúc đó thì con sẽ yêu anh ta hơn yêu Người đấy….
- Ấy. Đừng có báng bổ Chúa như thế trong ngôi nhà này cô nương ạ. Đột nhiên tiếng nói của anh vang lên đâu đó. Lúc đầu nàng tưởng tiếng của Chúa quở trách nàng. Nhưng ngay sau đó nàng thấy khuôn mặt của anh đã thò ra khỏi cái lỗ vuông trên trần nhà. Anh đã mở nó ra lúc nào nàng không biết và giờ thì anh đang nhăn nhở cười nói với nàng :
- Chúa của em qủa là một vị Chúa độ lượng và nhân từ. Đáng lẽ em phải cảm ơn Ông ta đã đem anh chàng điên khùng trở về đúng như ý của em. Ông ấy đã đem cái anh chàng mà em dám so sánh phạm thượng trở về nguyên vẹn không một vết trầy sớt. Như vậy thì hãy yêu Ông ấy nhiều hơn cái gã khùng điên đó chứ không phải là ngược lại. Ngoài ra lại còn…..
Nhưng nàng chẳng còn nghe anh nói cái gì nữa. Như một mũi tên, nàng lao lên cái thang gồm bàn phấn và tủ đứng. Nàng ôm ghì lấy khuôn mặt của anh đang thò ngược xuống. Nàng hôn, nàng cắn, nàng rít lên và khiến khuôn mặt anh đẫm nhoe nhoét nước mắt, nước miếng. Nàng ghì chặt lấy anh đến mức anh phải kêu thét lên, nàng vẫn không buông ra. Chỉ đến khi nàng thấy mình sắp kéo lộn cổ anh chàng mà nàng đã tưởng biến mất xuống đất thì nàng mới nới tay ra. Anh ta vừa cố tránh những cái hôn điên cuồng của nàng vừa la lên vội vã :
- Em hãy ngừng một chút cho anh thở đi. Em sẽ kéo anh gãy cổ hoặc cả hai cùng rơi xuống đất một lúc đấy. Mà rơi xuống thì chắc chắn là cả anh và em cùng xuống đến Địa Ngục như em đã thách Chúa của em đấy.
Khi đã lôi anh xuống khỏi cái lỗ trên trần nhà, nàng vừa đu vừa kéo anh vào thẳng cái giường êm ái nọ. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ngọn đèn đường ngoàì đường hắt vào, dưới bức tượng Chúa rỉ máu, họ quấn lấy nhau trong một cuộc mây mưa đầy nước mắt của nàng….
Sau đó anh mỉm cười nhìn nàng nói :
- Anh ở bờ sông, trong vòng vây kẻ thù trở về không một vết trầy sớt. Vậy mà bây giờ đây khắp người anh toàn những vết cào cắn....
Nàng ôm ghì lấy người anh nói :
- Cho đáng đời anh đấy. Thế nào ông tướng. Ong đã làm gì trong suốt cái thời gian vừa rồi. Cái thời gian mà tôi tưởng mình chẳng còn sống nữa...
Anh phát sặc lên cố đẩy tay nàng ra nói :
- Thú thực nói ra chỉ làm anh xấu hổ. Khi anh mò ra đến nơi thì mọi cái đã xong xuôi rồi. Anh thấy bọn lính đứng chung quanh xác một người đồng đội của mình mà không làm gì giúp cho đồng chí ấy được. Trời ạ. Dù bằng giá nào anh cũng rất muốn biết được anh ấy là ai. Vậy mà không thể nào lại gần được cho đến lúc chúng đưa xác anh ấy đi. Thú thật anh cũng không biết đưa đi đâu vì anh cũng không biết đường. Suýt nữa lạc không nhớ lối về. Tất cả chỉ có thế thôi thưa bà thiếu tá phu nhân.
Nàng ngả đầu vào lòng anh, âu yếm thốt lên :
- Tạm tha cho anh lần này đấy, vì anh đã trở về. Nhưng lần sau thì sẽ không dễ dàng như thế đâu đấy ông tướng ạ.
- Yes. Madame. Anh đáp.
Họ nằm im lặng, nhưng chỉ được một chút nàng thì thào vào tai anh :
- Anh biết không ? Nhiều lúc em nghĩ mình bị điên khùng sao đó khi bất chấp mọi nguy hiểm để quen với anh. Và cũng nhiều lúc em giật mình vì lo sợ bị phát hiện. Thế nhưng khi em có cảm giác anh có thể ra đi mãi mãi như đêm nay thì nỗi lo sợ còn kinh khủng hơn nỗi lo sợ bị phát hiện nhiều. Khốn khiếp thật. Ôi em xin lỗi. Ý em muốn nói rằng chưa bao giờ em trải qua nỗi sợ hãi đến như thế khi chờ mãi không thấy anh trở lại. Cả ngàn lần em tự bảo mình là anh đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, nhưng cũng cả ngàn lần em cầu mong đó không phải là sự thực. Đó chỉ như trong một giấc mơ thôi. Giấc mơ mà em đã kể cho anh nghe đó. Anh còn nhớ không ? Vi thế chưa bao giờ em lại mừng rỡ vì được gặp trở lại anh như đêm nay. Ôi Cám ơn Chúa ngàn lần. Và cám ơn anh một ngàn lẻ một lần đấy, anh yêu ạ.
Nàng không thể nằm yên được nữa. Lúc thì nàng nằm dựa vào người anh, lúc trong lòng anh, lúc thì đè lên anh để nói luyên thuyên đủ những nỗi sợ hãi, cái chết, cầu nguyện Chúa ....Bỗng nàng ngồi hẳn dậy nói rất nghiêm chỉnh :
- Em đã cầu nguyện Chúa, và thề rằng nếu Người còn cho anh trở về thì em sẽ làm một việc gì đó, dù không thích chỉ để giúp anh và để trả ơn Chúa. Anh có thích em làm gì không ?
- Không ! Anh trả lời cụt ngủn.
- Thôi đi mà. Em biết anh đang muốn biết một việc. Đó là dò hỏi về người lính của anh bị giết đêm nay. Anh rất muốn biết anh ta là ai phải không ?
- Đúng là anh rất muốn biết đó là ai, nhưng anh không muốn nhờ em giúp.
- Em sẽ làm điều đó mà chẳng cần anh lên tiếng. Nàng nói cương quyết. Dứt khóat không chỉ ngồi ở nhà để chờ đợi nghe tin qua những câu chuyện buổi trà chiều đâu. Lần này em sẽ ra tận nơi ngã tư, nơi người ta đặt xác những người bị bắn hạ để nhìn mặt anh ta. Rồi em sẽ hỏi thăm viên sĩ quan nhiều nhiều nữa....
- Nhưng....Anh phản đối nhưng nàng cương quyết gạt đi. Nàng nói mạnh mẽ :
- Sáng ngày mai em sẽ đi ra đó mà không cần anh nhờ giúp đâu. Nói thật lòng thì em làm việc đó là vì em. Vì những điều em đã hứa với Chúa của em trong cái buổi tối kinh hãi đêm nay. Em sẽ nhắn với ông đại úy là em sẽ ra cái nơi đó để nhìn mặt tên Việt Cộng bị bắn đêm qua. Có thể em không dám ra đó một mình mà sẽ rủ bà Béo đi cùng cho đỡ sợ. Nhưng dù gì thì sáng mai em sẽ đi đấy.....

(Hết Chương 12)
Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: