Đóng góp đôi lời về bài viết của Vuong Phamnhat về đấu tranh dân chủ...
Rất cám ơn bạn Vuong Phamnhat về bài viết lý thú và sâu sắc về các vấn đề đấu tranh dân chủ trong và ngoài nước. Cũng trên tinh thần mỗi người một tiếng nói phản biện dân chủ, tôi xin có vài ý kiến nhé.
Trước hết tôi tán thành những ý kiến của bạn về những chuyện tào lao như Tàu cộng chiếm VN, phục hồi HĐ Paris... Nhưng vấn đề cờ vàng mà bạn đã nêu ra thì rất tiếc là tôi không đồng ý với bạn. Cá nhân bạn cho rằng người dân trong nước có tâm lý thích cờ đỏ sao vàng thì không hẳn như vậy, rồi các trung tâm và các trận bóng đá cũng cờ đỏ sao vàng tung bay mà cho rằng đấy là một thực tế về việc thích hay không thích lá cờ đỏ sao vàng thì cũng không hẳn như vậy. Bởi đơn giản là sự thắng thế của cờ đỏ sao vàng trước cờ vàng chỉ là sự bắt buộc người dân phải sử dụng cờ đỏ sao vàng và sự cấm đoán đến mức nghiệt ngã lá cờ vàng. CQCS, vì sự đối kháng không khoan nhượng với VNCH đã đối xử thô bạo với lá cờ vàng và những người vinh danh nó. Có thể nói trong hơn 200 lá cờ quốc gia trên khắp thế giới thì lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ bị đối xử tàn nhẫn nhất trên chính đất nước mà đã từng vinh danh nó. Sự cấm đoán và trừng phạt người dân gắn bó và yêu lá cờ vàng ấy liên tục không ngừng nghỉ bao năm nay đến mức nó gần như biến mất khỏi đời sống xã hội này. Chính vì thế lúc này chưa phải lúc có thể so sánh sự phổ cập của hai lá cờ một cách công bằng và tôn trọng được.
Còn luận điểm cho rằng người hải ngoại đã sai lầm khi áp đặt lá cờ vàng thì cho phép tôi dài dòng một chút. Tôi không phải là người có liên quan gì đến lá cờ vàng cả, và tôi cũng không đấu tranh để đem cờ vàng về, vì lý tưởng của những người đấu tranh dân chủ trong nước là đấu tranh cho không phải chỉ vì một nước Việt Nam tốt hơn mà phải là một nước Việt Nam tốt nhất. Và lá cờ vàng rõ ràng là một lá cờ tốt hơn nhưng chưa phải là tốt nhất, nhưng trên đời này không có quốc gia hay lá cờ nào hoàn hảo cả. Và điều đó không có nghĩa là tôi không nhìn thấy những điều tốt đẹp trong lá cờ ấy, hay không thấy các giá trị căn bản của tự do dân chủ mà lá cờ ấy vẫy gọi, cũng như không thấy sự đối kháng hiển nhiên của lá cờ ấy với độc tài phi dân chủ chăng...
Nhưng đáng tiếc là có rất đông người đấu tranh dân chủ trong nước đã không nhìn thấy vậy nhất là những người xuất thân từ Bên Thắng Cuộc, và thật đáng tiếc lần này là lại xuất phát từ một người như bạn. Nhưng tôi tin rằng những ý kiến của bạn trong bài viết có tính gợi mở, mời phản biện chứ không phải là chính kiến rõ ràng của bạn. Chính vì thế tôi tiếp tục nhé. Mặc dù là có thể với mắt một số người nào đấy thì lá cờ vàng chưa hoàn hảo, nhưng chúng ta đâu có lá cờ nào chính nghĩa hơn, thiêng liêng hơn lá cờ ấy, cũng như lá cờ vàng cùng những người hải ngoại đều là những người hiểu biết dân chủ như nơi họ sống cũng biết rằng, họ phải tốt nhất vì lá cờ quốc gia tương lai sẽ là lá cờ được toàn dân chọn lựa. Còn hiện giờ lá cờ ấy được một nửa nước theo , cũng như tuyệt đại bà con hải ngoại vinh danh thì chính những người đấu tranh dân chủ đã tự làm hại cho phong trào khi từ chối cờ vàng. Hãy nhớ lá cờ vàng ba sọc đỏ là tim óc của những người VNCH, cũng như lá cờ đỏ sao vàng cũng là tim óc của những người CS, nhưng Cờ Vàng còn là nỗi hận, nỗi tiếc nuối và là vết thương lòng bất khả phân với những người gắn bó với nó, yêu mến nó và sống chết với nó. Vậy thì những người ở hải ngoại thì có gì sai khi vinh danh một lá cờ đáng vinh danh. Cờ vàng và cờ đỏ không chỉ là hai màu cờ khác nhau mà còn là hai trận tuyến khác nhau của hai kẻ tử thù nhau. Nên rõ ràng là theo Đỏ hay Vàng là một cuộc chiến, vì đây không phải là trưng cầu dân ý về một việc nào đó mà là cuộc chiến Ai thắng Ai. Nên cần rạch ròi cho tất cả mọi người chọn lựa, không cầu cạnh ai mà cũng chẳng cưỡng ép ai phải theo hay không theo. Và chỉ có những kẻ đấu tranh cải lương, nửa vời hay hèn nhát thì mới đấu tranh để vinh danh những điều tốt đẹp mà lá cờ vàng cũng vinh danh, nhưng lại không vinh danh chính lá cờ ấy.
Một điểm quan trọng nữa rất tiếc là lại đi ngược với bạn là quan niệm làm chính trị thì phải hướng theo dân, theo số đông.... Đúng là làm chính trị thì phải theo người dân, theo số đông, nhưng thưa bạn, những người đấu tranh dân chủ ở trong và ngoài nước, trong đó có bạn và tôi không phải hoặc chưa phải là những người làm chính trị. Trong một xã hội toàn trị quá lâu và quá sâu như xã hội Việt Nam, thì người làm chính trị không có hoặc chưa có đất dụng võ. Còn những người đấu tranh dân chủ đúng nghĩa trong nước thì thật khôi hài để nói vậy. Họ là nhà văn thơ, nhà báo, khoa học..., tức là những người có chút tri thức, chút hiểu biết về thế giới chung quanh và can đảm cất lên tiếng nói phản biện, phê phán những sai trái của nhà cầm quyền CS, và đấu tranh cho công bằng xã hội, cho tự do dân chủ. Ở trong nước thì với những tội đó, họ có thể bị bắt, đã từng bị bắt và sẽ còn bị bắt. Họ gần như là những kẻ cầm cờ xông vào nơi sóng gió nhất trước tất cả, và như một lẽ thường tình thì họ là những kẻ có nhiều cơ hội nhất gục ngã để trả nợ cho quê hương xứ sở. Họ giống với những người làm cách mạng hơn là những người làm chính trị. Để rồi khi quê hương không còn hận thù hay cường quyền thì đa phần chứ không nói gần như tất cả họ sẽ lại trở về với công việc cũ của họ, bán chữ hay bán kiến thức để mưu sinh...
Và có lẽ không phải làm chính trị nên đa phần họ không dựa vào số đông để hành động mà dựa vào lẽ phải, vào những giá trị tốt đẹp mà không phải số đông nào cũng hiểu được, bởi lẽ số đông ấy đã chìm trong dối trá, lừa gạt quá lâu rồi....
Vài lời góp ý với bạn Vuong Phamnhat. Trân trọng cám ơn...
MTA
Trả lời bạn Vuong Phamnhat...(phần tiếp theo)
Vâng,cám ơn bạn Vuong Phamnhat vì đã trả lời mau chóng. (xin phép đăng phần đó của bạn ở trong còm của bài này) Và tôi cũng hiểu hết những ý nghĩ sâu xa mà bạn đã viết ra và trân trọng những điều ấy. Tất nhiên là vẫn còn những bất đồng về chuyện cờ vàng và đã nói thì nói hết ra, nhưng không phải để phản bác nhau mà là để thông hiểu nhau.
Bạn có nhắc đến Điếu Cày Nguyễn Văn Hải thì xin phép là tôi không có ý kiến vì anh ấy là người đồng chí hướng, và cũng là người mà tôi trân trọng.
Đúng là lá cờ chỉ là một biểu tượng và là phương tiện chứ không phải là mục đích đấu tranh, nhưng khi lá cờ ấy là biểu tượng cho tất cả, khao khát tự do dân chủ của một quốc gia tiến bộ, cho mọi công bằng xã hội, cho chống bất công thì dù không hoàn hảo, thì lá cờ ấy tự nhiên sẽ trở thành biểu tượng cho những điều tốt đẹp trên. Nhất là khi những khao khát ấy xuất phát từ những người dân bị tước đoạt đi những quyền bất khả phân trên, thì những khao khát ấy mạnh mẽ mà những người không ở trong cuộc không cảm nhận hết được. Cùng với việc lá cờ vàng ấy ở trong một quốc gia, ở trong tay những con người mà cho dù có bất đồng, có cãi cọ thậm chí có chửi bới nhau vì bất đồng quan điểm, vì chính kiến hay phương pháp đấu tranh thì nó cũng là kiên định và không thay đổi với những giá trị dân chủ thực sự. Những người đang giuong cao lá cờ vàng có thể thay đổi nhưng lá cờ và các giá trị mà nó vinh danh thì muôn đời không đổi.
Vậy thì những người đấu tranh dân chủ ở trong nước không có lý do gì để không song hành với lá cờ ấy khi họ cùng có chung mục tiêu, chung lý tưởng đến tận máu thịt với những người cầm cờ ấy. Thời gian trôi qua đã đủ lâu, thông tin mạng nhanh nhạy đưa thông tin đa chiều đến đủ nhiều để họ có thể san lấp sư bỡ ngỡ nghi kỵ lúc ban đầu rồi. Và thời gian cũng đủ lâu để cho họ thấy được giá trị của ngọn cờ cũng như thấy được chẳng có lá cờ nào bằng hay hơn lá cờ ấy để chọn lựa. Có thể lúc này lúc khác những người vinh danh lá cờ ấy có phạm sai lầm nhưng lá cờ thì không. Ngàn lần không...
Quan điểm của bạn cũng như quan điểm của nhiều người khác là đừng quan trọng tiểu tiết, hay màu cờ mà hãy đoàn kết lực lượng cho đại cuôc thì không sai nhưng cũng không đúng. Số người chống cờ vàng không nhiều và lẻ loi so với số đông ngược lại áp đảo. Cũng như đa phần trong số họ chống lại người cầm cờ chứ không phải chống lại lá cờ. Trừ đi số người vì náu mình mà phải lên tiếng chống cờ vàng thì còn lại là những ai. Là những kẻ hèn nhát và bọn hèn cơ hội vì vinh danh lá cờ vàng đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của chế độ, là bị bắt bớ tù đầy...
Vậy thì bạn chọn việc phá bỏ nguyên tắc để lấy cả những kẻ vô lại đi song hành với chính nghĩa của bạn lên cùng con tàu khi kẻ đó công khai không thừa nhận biểu tượng của chính nghĩa. Cũng như chấp nhận việc đó đồng nghĩa với việc những người chính nghĩa của bạn phải rời bỏ các giá trị bất biến chỉ vì có những kẻ vinh danh làm những điều tốt đẹp nhưng lại không vinh danh lá cờ của những điều tốt đẹp đó. Cũng như lá cờ đó sẽ giảm phần thanh khiết khi chấp nhận cả những kẻ công khai lợi dụng lá cờ nhưng lại không đứng dưới lá cờ. Lá cờ không phải là mảnh vải màu may nên, cũng như cây Thánh Giá không phải là hai cây gỗ đóng lại mà cả hai đều là biểu tượng cho sự uy nghi và sự thiêng liêng để không bao giờ nhân nhượng với sự xúc phạm của bất cứ ai và với bất cứ giá nào.
Bạn có nhắc đến nước Mỹ một cách đầy đủ với các giá trị dân chủ mà quốc gia này luôn đem đến cho thế giới một cách không mệt mỏi. Nhưng cũng chính quốc gia đó cũng có một nguyên tắc cho người dân của họ một điều mà tôi muốn nhấn mạnh ý trong bài viết này. Đó là trong bất cứ hoàn cảnh nào thì chỉ có một lá cờ Sao và Vạch để tôn trọng và phải tôn trọng. Trên tình thần ấy thì tôi chọn lá Cờ Vàng
Cám ơn bạn và chúc vui
MTA
FB Mai Tú Ân
Trả lời bạn Vuong Phamnhat...(phần tiếp theo)
Vâng,cám ơn bạn Vuong Phamnhat vì đã trả lời mau chóng. (xin phép đăng phần đó của bạn ở trong còm của bài này) Và tôi cũng hiểu hết những ý nghĩ sâu xa mà bạn đã viết ra và trân trọng những điều ấy. Tất nhiên là vẫn còn những bất đồng về chuyện cờ vàng và đã nói thì nói hết ra, nhưng không phải để phản bác nhau mà là để thông hiểu nhau.
Bạn có nhắc đến Điếu Cày Nguyễn Văn Hải thì xin phép là tôi không có ý kiến vì anh ấy là người đồng chí hướng, và cũng là người mà tôi trân trọng.
Đúng là lá cờ chỉ là một biểu tượng và là phương tiện chứ không phải là mục đích đấu tranh, nhưng khi lá cờ ấy là biểu tượng cho tất cả, khao khát tự do dân chủ của một quốc gia tiến bộ, cho mọi công bằng xã hội, cho chống bất công thì dù không hoàn hảo, thì lá cờ ấy tự nhiên sẽ trở thành biểu tượng cho những điều tốt đẹp trên. Nhất là khi những khao khát ấy xuất phát từ những người dân bị tước đoạt đi những quyền bất khả phân trên, thì những khao khát ấy mạnh mẽ mà những người không ở trong cuộc không cảm nhận hết được. Cùng với việc lá cờ vàng ấy ở trong một quốc gia, ở trong tay những con người mà cho dù có bất đồng, có cãi cọ thậm chí có chửi bới nhau vì bất đồng quan điểm, vì chính kiến hay phương pháp đấu tranh thì nó cũng là kiên định và không thay đổi với những giá trị dân chủ thực sự. Những người đang giuong cao lá cờ vàng có thể thay đổi nhưng lá cờ và các giá trị mà nó vinh danh thì muôn đời không đổi.
Vậy thì những người đấu tranh dân chủ ở trong nước không có lý do gì để không song hành với lá cờ ấy khi họ cùng có chung mục tiêu, chung lý tưởng đến tận máu thịt với những người cầm cờ ấy. Thời gian trôi qua đã đủ lâu, thông tin mạng nhanh nhạy đưa thông tin đa chiều đến đủ nhiều để họ có thể san lấp sư bỡ ngỡ nghi kỵ lúc ban đầu rồi. Và thời gian cũng đủ lâu để cho họ thấy được giá trị của ngọn cờ cũng như thấy được chẳng có lá cờ nào bằng hay hơn lá cờ ấy để chọn lựa. Có thể lúc này lúc khác những người vinh danh lá cờ ấy có phạm sai lầm nhưng lá cờ thì không. Ngàn lần không...
Quan điểm của bạn cũng như quan điểm của nhiều người khác là đừng quan trọng tiểu tiết, hay màu cờ mà hãy đoàn kết lực lượng cho đại cuôc thì không sai nhưng cũng không đúng. Số người chống cờ vàng không nhiều và lẻ loi so với số đông ngược lại áp đảo. Cũng như đa phần trong số họ chống lại người cầm cờ chứ không phải chống lại lá cờ. Trừ đi số người vì náu mình mà phải lên tiếng chống cờ vàng thì còn lại là những ai. Là những kẻ hèn nhát và bọn hèn cơ hội vì vinh danh lá cờ vàng đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của chế độ, là bị bắt bớ tù đầy...
Vậy thì bạn chọn việc phá bỏ nguyên tắc để lấy cả những kẻ vô lại đi song hành với chính nghĩa của bạn lên cùng con tàu khi kẻ đó công khai không thừa nhận biểu tượng của chính nghĩa. Cũng như chấp nhận việc đó đồng nghĩa với việc những người chính nghĩa của bạn phải rời bỏ các giá trị bất biến chỉ vì có những kẻ vinh danh làm những điều tốt đẹp nhưng lại không vinh danh lá cờ của những điều tốt đẹp đó. Cũng như lá cờ đó sẽ giảm phần thanh khiết khi chấp nhận cả những kẻ công khai lợi dụng lá cờ nhưng lại không đứng dưới lá cờ. Lá cờ không phải là mảnh vải màu may nên, cũng như cây Thánh Giá không phải là hai cây gỗ đóng lại mà cả hai đều là biểu tượng cho sự uy nghi và sự thiêng liêng để không bao giờ nhân nhượng với sự xúc phạm của bất cứ ai và với bất cứ giá nào.
Bạn có nhắc đến nước Mỹ một cách đầy đủ với các giá trị dân chủ mà quốc gia này luôn đem đến cho thế giới một cách không mệt mỏi. Nhưng cũng chính quốc gia đó cũng có một nguyên tắc cho người dân của họ một điều mà tôi muốn nhấn mạnh ý trong bài viết này. Đó là trong bất cứ hoàn cảnh nào thì chỉ có một lá cờ Sao và Vạch để tôn trọng và phải tôn trọng. Trên tình thần ấy thì tôi chọn lá Cờ Vàng
Cám ơn bạn và chúc vui
MTA
FB Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét