24/7/15

CHUYỆN TÌNH TRONG ĐÊM ĐEN - CHƯƠNG 11

CHUONG 11
Khi nàng đi tắm xong và mặc bộ đồ bộ giản dị vào người để chuẩn bị đón khách thì anh ngồi dậy nhìn nàng trân trân. Lúng túng trước cái gương, nàng ngúyt anh rồi nói :
- Gớm làm gì mà nhìn em khiếp thế ?
Anh không nói gì mà chỉ nhìn nàng im lặng. Cái nhìn khiến nàng hiểu rằng anh đang có điều gì suy nghĩ và muốn hỏi nàng. Tiến đến ngồi cạnh anh trên giường, nàng nhẹ nhàng quàng tay qua vai anh và khẽ khàng hỏi :
- Anh có chuyện gì muốn nói với em phải không nào ?
Anh ngập ngừng nói với nàng :
- Phải, nhưng anh……...
Nàng sốt ruột nói :
- Thì anh cứ nói thẳng ra đi chứ làm gì mà lúng túng như gà mắc tóc vậy.



Anh im lặng lắc đầu nhưng nàng biết anh đang muốn nói điều gì đó. Một điều có vẻ như anh rất khó khăn để nói ra. Nàng đưa cả đôi tay xoay khuôn mặt anh lại, mặc dù anh cố quay đi. Khuôn mặt thanh tú của anh đang lúng túng với đôi mắt đen cố lẩn tránh ánh mắt nàng. Nàng cương quyết giữ chặt không cho anh quay đi và nghiêm giọng hỏi :
- Nếu anh không nói ra cái điều gì đang ở trong lòng anh thì em sẽ không ra tiếp khách nữa. Em sẽ đóng cửa mặc cho ai đến gọi cửa cũng không mở.
- Oi, không nên như thế. Anh lúng túng nói _ Em đã hẹn viên sĩ quan và cả bà B. đến chơi chiều nay rồi mà.
- Nhưng anh có một thái độ rất lạ lùng khi em chuẩn bị tiếp khách. Hay anh… ..anh không thích sự có mặt viên sĩ quan đó. Anh biết qúa rõ là em không thích anh ta. Và em còn cố ý bận một bộ đồ xấu xí nhất để tiếp khách mà. Nếu anh không muốn thì em sẽ đóng cửa lại và không tiếp ai hết.
Anh vội vàng ngăn cơn tức tối của nàng lại bằng cách kéo nàng vào lòng. Ghì chặt nàng giây lát như để suy nghĩ rồi anh mới lên tiếng, giọng thật dịu dàng
- Em hiểu lầm anh rồi. Anh không hề ghen tức gì cái tên sĩ quan đó, mặc dù hắn là kẻ thù vĩnh viễn của anh. Chẳng qua là vì từ trước đến giờ, bao giờ em cũng lộng lẫy và sang trọng trước mắt anh. Khi anh thấy em mặc bộ đồ quá giản dị này thì anh đã hiểu ý định của em. Đó là em không muốn có buổi tiếp khách hôm nay hoặc là phải miễn cưỡng lắm. Bất chợt anh có một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Và anh không biết có nên nói ra cho em không ?
- Thì anh cứ nói ra cho em nghe đi ?
Nàng hỏi vội và hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Không hiểu cái anh chàng Vici tính khí thất thường này có ý định gì đây ? Hay là anh ta nhân dịp này để thanh tóan viên sĩ quan ? Ôi. Lạy Chúa....Nàng chột dạ nghĩ bụng. Nhưng nàng bất cần. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu :
- Hay anh muốn bắt viên sĩ quan đền tội…....
Anh bật cười, ngắt lời nàng :
- Lầm rồi cô nương ơi ? Ý của anh còn ngược lại là khác. Anh muốn em giúp anh tiếp đãi tên sĩ quan đó thật lịch sự xứng đáng với vai trò của kẻ chỉ huy ở đây. Để rồi qua buổi tiếp khách chiều nay, anh sẽ biết được nhiều hơn về tình hình chiến sự quanh khu vực này.
Nàng thở phào nhẹ nhõm : Ôi dào, vậy mà anh cứ úp úp mở mở khiến em hồi hộp qúa. Chuyện đó thì qúa dễ đối với em.
Anh vẫn không thôi lúng túng, ấp úng nói với nàng :
- Nhưng...nhưng anh thấy mình giống như đang lợi dụng em vậy. Anh cảm thấy xấu hổ và ích kỷ khi nhờ vả em làm một cái công việc như gián điệp...
“Ôi, thôi đi nào”. Nàng vội vàng nói trong khi bịt miệng anh lại. Nhìn vẻ mặt lúng túng của anh, nàng bật cười rồi vui vẻ hỏi anh bằng giọng bỡn cợt :
- Nào thế chiều nay ông Vici thương yêu của em muốn gì nào. Một tiệc trà đơn giản hay sang trọng. Và anh cần muốn viên sĩ quan nói ra những gì ? Tin tức quân sự hay là những lời tán tỉnh bà thiếu tá phu nhân nào ?
Thấy anh nhăn mặt khó chịu, nàng vội vòng tay ôm lấy anh và vừa hôn vào khuôn mặt gầy gò của anh vừa thốt ra những lời xin lỗi:
- Thôi nào. Anh biết em chỉ nói đùa chơi thôi mà. Bây giờ thì anh nói cho em nghe ý định của anh đi ?
Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi nói :
- Anh muốn chiều nay em tổ chức một bữa tiệc trà thật sang trọng. Dĩ nhiên không phải để đóng phim hay tiếp các ông nhà báo, mà chỉ là những người bạn của em thôi. Trong đó quan trọng nhất là viên sĩ quan chỉ huy ở đây. Hôm đầu tiên đến đây hắn đã phun ra nhiều tin tức về các đồng đội của anh nên anh muốn biết nhiều hơn nữa về họ, về cuộc chiến đấu ở ngòai bờ sông. Anh tin là em chỉ cần vài lời hỏi gợi ý thì hắn sẽ tuôn ra hết. Trong lúc đó thì anh sẽ ở trên trần nhà ngay trên phòng khách để lắng nghe mọi chuyện. Anh đã đục một cái lỗ nhìn thẳng xuống phòng khách rồi...
Anh lúng túng nhìn nàng rồi nói :
- Tất nhiên với điều kiện là em phải chịu khơi chuyện ra với tên sĩ quan. Chắc chắn hắn sẽ phun ra rất nhiều điều...Nhưng nếu em không thích…..
Nàng nhìn anh cười vui vẻ nói :
- Rất thích nữa là khác anh chàng Vici ạ. Vì như vậy anh đỡ phải mất công lần mò ra bờ sông vừa vô ích lại vừa nguy hiểm. Trong khi em có thể ung dung ngồi nhà mà vẫn biết được nhiều tin tức về các đồng chí của anh hơn. À, em chưa cho anh biết là em vốn rất có tài trong các buổi tiếp khách như thế này đấy. Rất vui vẻ và lịch thiệp trong các câu chuyện xã giao. Chắc chắn em sẽ moi hết tất cả những gì có trong ruột gan viên sĩ quan đó. Chỉ có điều như anh biết đấy...Anh ta đang tán tỉnh em...
Anh ngơ ngác nhìn nàng không hiểu :
- Thì điều đó đâu có nghĩa lý gì. Chiều nay em chỉ nói chuyện với hắn thôi kia mà.
- Tất nhiên là chỉ nói chuyện thôi. Vì đâu phải chỉ có một mình anh ta mà còn có vài vị khách nữa. Nhưng em cũng cần phải cảnh báo cho anh biết trước để anh đừng có ghen đấy.
- Không có chuyện đó đâu. Anh lầm lì gạt ra.
- Em không biết. Nàng chưa muốn buông tha cho anh nên tiếp tục nói với giọng cà giỡn :
- Để khơi chuyện thì em phải đóng một vai trò thân thiện với anh ta. Thân tới đâu thì chưa biết vì còn phụ thuộc vào những tin tức của anh ta có giá trị với anh hay không nữa. Nhưng chắc chắn là thân thiết hơn bữa trước rồi. Nhưng em sợ rằng từ sự thân thiện này mà anh ta tưởng rằng đang chinh phục được em, anh ta sẽ lấn tới. Lấn tới mãi. Vì dù sao thì em cũng đang là một phụ nữ độc thân và.... xinh đẹp nữa. Và anh ta cũng là một sĩ quan độc thân và bảnh bao...
- Tất cả những điều đó sẽ phụ thuộc vào em. Anh nói nhưng rõ ràng là nét mặt sa sầm xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt tức tối của anh, nàng không kìm được ý muốn tinh nghịch, chọc chơi anh thêm một chút :
- Ấy chính vì phụ thuộc vào em nên em mới sợ. Vì em vốn nặng tình cảm và lại hay siêu lòng lắm. Em sợ mình sẽ siêu lòng mất vì anh ta trông đẹp trai và oai phong lắm đấy. Nếu có điều gì xảy ra, mà cũng dễ xảy ra lắm đấy thì anh sẽ làm gì ? Anh có ghen không ?
Anh nhìn nàng bằng đôi mắt buồn rầu khi nói :
- Anh biết em chỉ nói giỡn với anh thôi, nhưng nó cũng khiến cho anh cảm thấy nhoi nhói ở trong trái tim mình. Trái tim anh đã bị tổn thương một lần rồi, và chắc chắn nó sẽ không chịu được một lần nữa đâu. Thôi, bây giờ anh sẽ không yêu cầu em làm việc ấy nữa….
Nàng vội vàng bịt miệng anh lại :
- Thôi, thôi mà. Anh biết em nói đùa rồi còn gì. Đừng để ý đến và em sẽ không nói chuyện như thế nữa nhé ? Bây giờ ta trở lại câu chuyện. Như vậy là chiều nay sẽ có một bữa tiệc long trọng dành cho viên sĩ quan. Cứ cho là để trả công cho anh ta khi đuổi được đám nhà báo đi. Trong bữa tiệc em sẽ làm như vô tình hỏi anh ta về việc đánh nhau ở bờ sông. Còn anh sẽ ở trên trần nhà để nghe tất cả mọi câu chuyện đúng không nào ? Và anh muốn biết điều gì ở miệng anh chàng sĩ quan đó nào ?
- Thì tất nhiên chỉ là chuyện chiến sự ở phía bờ sông mà thôi. Càng nói nhiều về chuyện đó càng tốt. Hãy hỏi hắn về việc kháng cự ở bờ sông, hỏi hắn có biết gì về những người tàn quân VC ở đó. Nếu có thể thì anh muốn biết tất cả về việc đó, điều mà anh chàng sĩ quan TQLC bảnh bao của em là người nắm rõ nhất. Anh chỉ yêu cầu em hỏi tên sĩ quan mấy điều thế thôi. À tất nhiên là ngoài chuyện em có tình ý gì đó với anh ta.
- Vớ vẩn nào. Nàng trìu mến hôn vào đôi mắt đen của anh và mạnh mẽ nói : Những việc đó thì qúa dễ với em. Em có thể còn làm hơn thế nhiều. Chẳng hạn em có thể cùng anh cầm súng để làm cái gọi thi hành bản án đối với viên sĩ quan đó nữa kia. Anh chàng Vici ạ.
- Không bao giờ anh yêu cầu em một điều tương tự. Anh cương quyết nói lớn. Em không phải là một người lính CM như anh, cũng không phải là một người CS , nên không thể hành động như một người có lý tưởng CS được.
- Nhưng em hành động vì anh chứ không phải vì lý tưởng CS được chứ ? Nàng cố chòng ghẹo anh. Nàng thấy thích thú khi thấy anh cáu tiết lên. Lúc đó thì mặt anh hoặc tái đi hoặc đỏ bừng lên trong cơn giận dữ. Nhưng dù đỏ hay tái thì lúc đó trông anh thật đẹp...
Nhưng anh không nổi giận như nàng muốn. Anh nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra và chậm rãi lên tiếng :
- Anh sẽ không tranh cãi với em về việc đó nữa vì nó sẽ không bao giờ xảy ra. Sẽ không bao giờ có một điều thiệt thòi nào, dù nhỏ nhất đến với ngôi nhà này và đến người chủ nhà như em đâu. Trong mấy ngày qua anh đã thề điều đó hàng trăm lần. Chỉ nội việc nhờ em tiếp khách để anh biết được tin tức của đồng đội thôi đã khiến anh áy náy lắm rồi. Và bây giờ thì anh không muốn em làm việc đó nữa.
Nàng nhanh chóng gạt đi :
- Thôi nào. Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Em sẽ dễ dàng làm việc đó một cách tốt nhất. Này nhé ? Em sẽ dò hỏi tình hình bố phòng, các ổ phục kích ở phía bờ sông. Em sẽ còn hỏi viên sĩ quan có bao nhiêu tay súng Việt Cộng bị bắn rồi và ước chừng còn khỏang bao nhiêu người nữa ở bờ sông. Được chưa ?
Anh ngơ ngác nghe nàng tuôn ra một hơi. Rồi không kìm được, anh ôm chặt nàng vào trong lòng và thì thào vào tai nàng :
- Em thật là tuyệt vời. Vậy mà anh cứ ngần ngại mãi mới dám mở lời nhờ em. Cám ơn em rất nhiều.
Nàng hôn đáp trả nồng nhiệt. Rồi vội vàng rời khỏi anh, nàng vui vẻ nói :
- Để em đi thay lại xiêm y cho đẹp đẽ hơn. Và cũng phải chuẩn bị đồ ăn thức uống một cách sang trọng cho xứng đáng với bữa tiệc có giá trị với những tin tức mà em sẽ moi được từ anh chàng sĩ quan nhiều lời này. Anh sẽ thấy là em có thể làm một tay gián điệp cỡ Mata Harri nữa kìa.
Trong lúc Xuân cố tình thay đồ trước mặt anh thì anh lịch sự quay đi hướng khác. Chỉ đến khi nàng xuất hiện trước mặt anh với cái robe màu xanh đen lóng lánh thì anh mới quay lại. Nhìn nét mặt sững sờ của anh, nàng biết mình trông rất đẹp trong mắt anh. Nàng hài lòng xoay một vòng khiến cho đôi mắt anh tròn lên chiêm ngưỡng theo. Không kìm được, anh thốt lên :
- Trông em đẹp qúa.
Nàng dương dương đắc chí nói :
- Rồi anh sẽ thấy em sẽ moi hết mọi tin tức quân sự từ cái anh chàng sĩ quan bảnh bao đó nhé. Em sẽ mọi tất tần tật với điều kiện là anh không được ghen.
- Chắc chắn là anh không ghen rồi. Nhưng này cô bé, ở vị trí trên trần nhà thì anh có thể vừa nghe thấy tất cả và đương nhiên cũng nhìn thấy tất cả. Em cũng đừng làm gì qúa đấy nhé ?
- Yên tâm đi anh chàng Otellô. Em chỉ làm điều này vì một mục đích duy nhất là giúp anh tìm kiếm tin tức các bạn đồng chí của anh mà thôi.
- Được rồi cô nàng Mata Harri ạ. Nhưng em không cần hỏi nhiều và chi tiết đến thế đâu. Vì tên sĩ quan làm sao biết được có bao nhiêu đồng đội của anh đang chiến đấu ở bờ sông được. Chỉ cần em khơi chuyện về đề tài này cho hắn nói theo là đủ cho anh lắm rồi. Đừng liều lĩnh hỏi qúa nhiều về việc đó...
- Nhưng em thích hỏi và em tin là anh chàng sĩ quan sẽ nói cho chúng ta biết nhiều điều đấy. Em thích được liều như vậy đấy.
- Nhưng tại sao phải liều như vậy, vì... Anh lên tiếng phản đối.
Nàng bịt miệng anh bằng một cái hôn thật lâu. Đến khi ngạt thở rồi nàng mới nói :
- Tại vì em yêu anh, anh chàng Vici ạ. Thậm chí em sẽ còn hỏi viên sĩ quan cả việc bao giờ đơn vị của anh ta rút khỏi khu vực này nữa kia.
- Để làm gì vậy ?
- Để biết đến khi đó, chúng ta sẽ được an tòan rời khỏi đây….
- Chúng ta ? Anh kinh ngạc hỏi, mắt anh tròn xoe nhìn nàng ngẩn ngơ.
Nàng mủm mỉm cười rồi ung dung nói :
- Thế anh định ra đi một mình và bỏ em lại đây sao ? Nếu thuận tiện thì cả anh và em cùng lên đường chứ ? Vì chúng ta là một cặp, là đồng chí với nhau mà. Em cũng có thể theo anh lên rừng để kháng chiến lắm chứ. Và biết đâu đó chúng ta sẽ trở về đây trong đòan quân chiến thắng như anh nói. Và rồi chúng ta sẽ cùng....
Nhưng nàng ngưng bặt khi nhìn thấy nét mặt của anh. Khuôn mặt tái xạm lại và đôi mắt đen của anh nhìn nàng như có lửa. Anh lạnh lùng lên tiếng :
- Anh sẽ không nhờ em làm cái công việc gián điệp đó nữa. Em cứ việc đóng cửa không tiếp khách chiều nay.
- Không. Em sẽ mở một buổi tiếp khách và em sẽ làm những gì đã nói.
- Anh không cần nữa.
- Nhưng em cần. Em cần làm cái gì đó để chứng tỏ tình yêu của em với anh.
- Anh không cần em chứng tỏ tình yêu cái kiểu đó. Nhất là cái vụ cùng nhau lên rừng kháng chiến gì đó. Anh lạnh lùng nói.
Nàng biết là không nên chọc tức thêm nữa cái anh chàng VC hay nổi khùng này. Khi đó thì anh ta sẽ lạnh lùng như một tảng nước đá, và đôi mắt đen có lửa của anh sẽ gườm gườm nhìn nàng. Rồi thì cả buổi anh ta sẽ lầm lầm lỳ lỳ ra như một tảng đá trên đường. Hoặc tệ hơn nữa là anh ta sẽ rút lên cái pháo đài nhỏ ở trên trần nhà và nằm đó suốt cả ngày mất. Thế là mất toi đi cả một buổi tối qúi giá. Nàng vội vàng hạ giọng xuống làm bộ nũng nịu nói với anh :
- Về cái vụ đó thì em nói giỡn chơi thôi mà. Đừng giận em nhé ?
Anh không trả lời nàng ngay. Ngồi đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi anh mới chậm rãi lên tiếng :
- Anh biết em không nói giỡn về vụ này. Anh đã thấy em thề trước Chúa về điều này. Anh đã suy nghĩ nghiêm túc về việc này rồi và bây giờ là lúc chúng ta phải giải quyết dứt điểm vụ này.
Anh ngồi dựa lưng vào thành giường, như muốn xa cách hẳn nàng ra. Anh ngồi thẳng lưng, ngay dưới bức tượng Chúa Jersu. Nàng cứng người trong bộ váy áo, ngồi ngay ngắn lại. Nàng hiểu rằng đây là giờ phút quan trọng đối với anh và cả đối với nàng nữa.
Anh bắt đầu lên tiếng giọng thật nhẹ nhàng ,bình tĩnh khiến nàng thấy nhẹ cả người :
- Trước hết anh là một quân nhân và anh có nhiệm vụ của anh. Còn em là một qúi bà phu nhân thì em cũng có cuộc sống của em. Chúng ta yêu nhau nhưng chúng ta không thể vứt bỏ đi cuộc sống hay nhiệm vụ của mình. Không thể lấy tình yêu để bào chữa cho việc tung hê tất cả các bổn phận trách nhiệm của mình. Anh xin nói thẳng với em rằng, dù yêu em bao nhiêu thì anh cũng không bao giờ từ bỏ đi lý tưởng của mình, cũng như không bao giờ từ bỏ đi nhiệm vụ của mình. Cũng như không bao giờ anh từ bỏ em. Điều này thật khó giải thích nhưng nó là một sự thực hiển nhiên. Giữa tình yêu và nhiệm vụ thì anh không thể lấy điều này mà bỏ đi điều kia hoặc ngược lại. Làm như thế giống như ta phải chọn một người giữa cha ta hay mẹ ta vậy. Hay là lấy tay phải bỏ đi tay trái hoặc ngược lại. Anh không thể vì tình yêu mà từ bỏ đi lý tưởng của đời mình. Nó cũng giống như em không thể vì tình yêu mà từ bỏ Chúa của em được. Vậy thì chúng ta hãy cùng yêu nhau và cùng giữ vững niềm tin của mình. Anh thì tin vào lý tưởng CS của anh, còn em thì tin vào Chúa của em.
Nàng ngẩn ngơ ngồi im để nghe anh nói. Cái cách nói với vẻ quan trọng cùng với cách bắt đầu câu chuyện của anh khiến nàng hiểu rằng anh đang muốn nói điều gì đó quan trọng. Cũng như mọi khi, nàng chỉ hiểu lơ mơ những điều anh nói. nhưng nàng rất thích được ngồi nghe anh thốt ra những lời nói một cách say sưa như thế. Nó khiến cho nàng có được cảm giác ở gần anh hơn, thậm chí ở sâu thẳm trong lòng con người bí hiểm của anh. Nàng im lặng lắng nghe lời anh vẫn thốt ra đều đều :
- Em còn có gia đình, còn có những nghĩa vụ với anh em và cha mẹ của em. Em còn có một cuộc sống tươi đẹp trước mắt để sống. Còn anh cũng có một cuộc sống của riêng mình, dù nó đen tối và nguy hiểm nhưng đó vẫn là cuộc sống của anh. Anh đã chọn nó và nguyện hiến dâng đời mình cho lý tưởng mà anh đang theo đuổi. Đừng bao giờ đánh đổi những thứ không thể đánh đổi như thế được.
- Nhưng tại sao lại không thể đánh đổi được kia chứ ? Nàng thốt lên bất ngờ. _Cuộc sống của em là một cuộc sống buồn tẻ, cô độc trước khi có anh xuất hiện thì có gì đáng để lưu luyến đâu. Chính em nhiều lúc còn muốn tung hê đi tất cả. Lúc bắt đầu cuộc tấn công Tết, đã có lúc em chẳng muốn di tản mà cứ nằm lỳ trong nhà. Có lúc em mong có một trái hỏa tiễn nó rớt trúng ngay ngôi nhà này để chấm dứt mọi sự buồn chán. May mà anh đã xuất hiện.
- Thế còn gia đình cha mẹ em thì sao ?
- Em bất cần gia đình vì em đã rời khỏi đó từ lâu rồi. Nàng nói mà trong lòng bỗng rộn lên nỗi niềm nhớ nhung đến bố mẹ mình. Đã lâu rồi nàng chưa về Đà Lạt thăm hai cụ.
Anh mỉm cười như nhìn thấy rõ ruột gan của nàng. Vẫn cái giọng như thế anh lên tiếng hỏi tiếp :
- Thế còn Chúa của em thì sao, em có dám bỏ Người mà đi theo tình yêu không ?
Nàng ngắc ngứ không trả lời được. Anh cười vang đắc thắng nói với nàng :
- Đó em thấy chưa ? Đôi khi có những điều không thể tính tóan hay đánh đổi được. Chúa của em cũng giống như lý tưởng của anh, đó là những điều thiêng liêng mà mỗi con người đều phải trân trọng…. Giống như anh đã yêu quí lý tưởng của anh, còn em thì em phải yêu Chúa của em hơn tình yêu chứ ?
Nàng nhìn anh đang ngồi dưới bức tượng Chúa treo trên tường. Đột nhiên một ý nghĩ ngộ nghĩnh xuất hiện trong đầu nàng. Giữa Đức Chúa và người đàn ông đang ngồi đối diện thì nàng yêu ai hơn ai ? Nàng vội vàng xua đuổi ý nghĩ ngớ ngẩn đó ra khỏi đầu. Nhưng như một con đỉa, cái ý nghĩ so sánh vẩn vơ đó cứ lởn vởn trong đầu óc nàng với câu hỏi lơ lửng : Nàng yêu ai hơn ? Chúa hay anh chàng Vici kia ?
Nhưng đã có tiếng xe máy đậu trước cửa nhà và tiếng bà B, í ới chào hỏi, nàng biết vị khách quan trọng nhất hôm nay, đó là viên sĩ quan đã đến. Nàng vội vàng giúp anh leo lên trần nhà qua cái thang là nóc tủ.
Vừa đẩy anh qua khung cửa sổ la phông trần nhà, nàng vừa lên tiếng trả lời anh :
- Dĩ nhiên là em yêu Chúa của em nhất.
Anh quay lại mỉm cười gật đầu xác nhận. Nàng cố rướn lên để hôn anh một cái thật lâu nữa. Trong khi hôn tới tấp vào khuôn mặt của anh qua ô cửa trần nhà, nàng rít lên :
- Em yêu Chúa hơn cả anh em cha mẹ hay gia đình của mình. Em yêu Chúa hơn cả mạng sống của mình. Em yêu Chúa của em nhất trên đời này... Nhưng sau anh.
Nành thét lên những tiếng cuối cùng và đóng sập cánh cửa trần nhà ngay trước bộ mặt ngớ ra của anh.
Đóng chặt cửa phòng ngủ, Xuân chỉnh đốn lại mái tóc trước tấm gương lớn treo trong phòng khách. Để mặc tiếng gõ cửa vang lên, nàng chờ cho khuôn mặt mình bớt đỏ bừng bừng rồi mới thong thả ra mở cửa.
Viên sĩ quan là người khách đầu tiên bước vào nhà. Khi anh ta vừa bỏ mũ xuống và lịch sự hôn tay nàng thì ngay lập tức xuất hiện bà B. Có vẻ như bà ta đã ngồi trước cửa nhà mình chỉ để đợi viên sĩ quan xuất hiện là tót ngay sang nhà nàng. Trông bà B thật lạ với bộ đồ màu đỏ chói chang mặc chật ních trên tấm thân phì nộn của bà ta. Có vẻ như bộ đồ màu chật ních chỉ khiến bà B trông béo ra.
Anh chàng sĩ quan lịch sự cúi chào bà B. rồi quay sang nhìn vẻ mặt chờ đợi của nàng, anh ta vui vẻ thông báo :
- Có thể nói chắc chắn rằng các vị khách không mời của bà hôm nay sẽ không đến. Anh ta vui vẻ nháy mắt với nàng và nói thêm : Bà có thể yên tâm là chương trình quay phim phỏng vấn ở đây đã được bãi bỏ....
Nàng thở phào nhẹ nhõm khi cười nói :
- Thật tuyệt. Cám ơn ông đại úy nhé. Nếu không có sự giúp đỡ của ông thì tôi sẽ phải dùng đến cây súng ngắn của tôi mất. Nhưng ông làm cách nào khiến họ thay đổi ý định đó vậy ? Có phải ông nói với họ là tôi đang đợi với khẩu súng không đấy ?
Anh ta khôi hài nói :
- Ồ không. Tôi chỉ nói chuyện phải trái với họ một chút thôi. Đó là những cán bộ thuộc Nha Tâm Lý Chiến và họ cũng chỉ làm công việc của họ mà thôi. Thật ra thì họ cũng không sợ cây súng của bà đâu. Chỉ đến khi tôi nói đến những chậu nước rửa chén của bà thì họ mới chịu rút êm. Có lẽ họ sợ cho những bộ vét ton của họ hơn. Tôi cũng xin báo cho bà biết là những tay quay phim không đến được nhưng các diễn viên thì sẽ vẫn đến đây đấy. Mà tôi thì lại không thể giúp bà tống khứ những vị khách đó đi được....
Nàng ngạc nhiên hỏi lại :
- Ai vậy. Không lẽ là ông Năm Khương ? Ông ấy còn dám vác mặt lại đây sau khi đã tự động biến nhà tôi thành cái nơi để lăng xê những bà goá chồng ư ?
- Chính là ông ta. Tôi đã gặp ông ta vài phút trước đây và biết chắc rằng chiều nay ông ta sẽ có mặt tại đây. Và còn có cả một bà qúi bà goá nữa cũng sẽ đến....
- Lạy Chúa. Lại có cả cái con mẹ chuyên mặc đồ đen ấy nữa ư ?
Nàng kêu lên. Bà Béo mau mắn trả lời :
- Chị Tư nói với chị nhất định sẽ sang thăm em. Nếu không có phỏng vấn thì chỉ cũng phải sang để chào em nữa chứ.
Viên sĩ quan trông thật vui vẻ với nụ cười cởi mở khi nói : 
- Tôi rất vui khi nhìn thấy cư xá này như sống lại chỉ với ba gia đình của các quí bà hồi gia. Chớ vắng lặng như ít hôm trước thì quả thật là buồn. 
Chợt nhìn cái bàn la liệt bánh kẹo, trái cây và cả một chai rượu bày ra đó, anh ta ngạc nhiên nói :
- Tôi nghĩ rằng chiều nay bà sẽ không tiếp khách.
Nàng vui vẻ trả lời anh ta :
- Ông với bà bạn B. của tôi đây vẫn là những người khách của tôi chứ. Riêng ông còn được chào đón như một người khách qúi buổi chiều hôm nay vì đã giúp tôi tống cổ cái đám nhà báo rỗi hơi đi. Chỉ có điều giờ đây tôi mất phân nửa hứng thú khi biết có mặt cả hai vị khách không mời. Nhất là có cái bản mặt ông NK ...
Vừa nhắc tới Năm Khương thì hắn ta đã xuất hiện trước cửa. NK mặc một bộ đồ vét màu vàng nhạt rất chỉnh tề với khuy áo cài măng sét vàng chóe. Đầu chải bizăngtin bóng loáng ép chặt vào khuôn mặt sần sùi. Y trịnh trọng bước vào và liếng thoắng xin lỗi nàng :
- Tôi đã rất bậy khi không hỏi trước bà một việc quan trọng như vậy. May có ông sĩ quan đây đã giải quyết ổn thoả mọi chuyện. Và tôi đến đây để xin lỗi bà thiếu tá, mong bà bỏ quá cho. Có lẽ chúng ta nên để vào dịp khác vậy.
Nàng muốn móc họng cái gã này ra khỏi cái miệng dẻo quẹo của hắn, nhưng nàng đã cố kềm chế mình lại khi nghiêm giọng nói :
- Sẽ không có dịp nào khác đâu ông Năm Khương. Nhưng nếu có chuyện tương tự như thế xảy ra nữa thì tôi sẽ không nhờ ông sĩ quan đây giải quyết, mà cũng không bỏ nhà để đi lánh nạn đâu. Tôi sẽ ở nhà để chuẩn bị tiếp đón các ông. Tôi sẽ để sẵn thật nhiều thau nước rửa chén. Tôi đã nhìn thấy bộ vét hàng hiệu ông đang mặc rồi. Nó được may bằng vải len nhập cảng. Chắc mấy ông nhà báo bạn ông bên Nha Tâm lý chiến cũng đóng những bộ đồ giống như của ông phải không ? Như vậy tôi sẽ cần phải cho thêm vào trong các chậu nước rửa chén của mình thật nhiều mỡ, sốt mazene....cùng với cả một chai nước tẩy kiếng nữa. Tôi sẽ tạt thẳng những chậu nước rửa chén đặc biệt đó vào cả lũ các ông để đảm bảo chắc chắn là các ông sẽ không còn mặc được những bộ đồ vía sang trọng này được nữa. Để cái bộ đồ vét tông màu vàng này của ông sẽ loang lổ giống như bộ đồ trận TQLC của ngài sĩ quan đây. Đảm bảo là khi phải tháo chạy ra khỏi ngôi nhà này, các ông sẽ nhớ mãi đến tôi như một bà qủa phụ anh dũng....
Bà B. bịt miệng cười ré lên . Rồi viên sĩ quan cũng thôi nụ cười riễu cợt nửa miệng mà bật cười thành tiếng. Gã Năm Khương cũng cười gượng gạo nói :
- Tôi đã xin lỗi bà rồi và một lần nữa mong được bà tha cho. Đây là bộ đồ vía duy nhất của tôi trong những dịp quan trọng nên tôi không để nó bị hư hỏng đâu. Sẽ không có lần thứ hai...
Lại có thêm một người khách nữa bước vào. Đó chính là Bà cố trung tá phu nhân. Giống như NK, là người khách mà nàng không muốn tiếp. Tuy mới chỉ ngoài 50, nhưng khuôn mặt răn reo và bộ đồ đen thường trực trên người khiến bà ta trông như một bà lão tu khổ hạnh. Vẫn bộ đồ màu đen truyền thống, nhưng hôm nay có thêm những đường thêu ren riêm rúa trên cổ và cánh tay áo. Quả thật là bộ đồ của bà ta trông giống như trang phục của một mệnh phụ châu Âu thời cổ xưa, hay trong những bộ phim về các bà phù thủy với cái mũi két và bộ áo choàng đen. Chỉ thiếu có cây chổi cho bà cố trung tá cưỡi lên để bay lượn.
Thật đúng là một buổi tiệc mà phân nửa là những bộ mặt đáng ghét. Nhưng vì nàng đã hứa với anh sẽ moi ở người khách chính là viên sĩ quan lịch thiệp kia những tin tức mà chiến sự đang diễn ra ở bên ngoài kia. Chắc lúc này anh đang sốt ruột chờ đợi để nghe những chuyện liên quan đến đồng đội của mình chứ không phải là những câu cạnh khoé mà nàng rất muốn tuôn ra cho cái lão Năm Khương cùng con mẹ cú vọ này. Do vậy nàng vẫn phải đóng một bà chủ nhà hiếu khách khi tươi cười chào đón bà cố trung tá phu nhân :
- Ôi chào chị Tư. Nghe bà chị đã đi tản cư về từ hôm qua mà hôm nay mới tới thăm em...
Bà ta sượng sùng nói :
- Chị không qua em ngay được bởi chị phải bận lo dọn dẹp lại nhà cửa. Việt Cộng đã khiến cho ngôi nhà của chị tan hoang khi bọn chúng ghé qua cư xá. Cũng may là chị được chính phủ hỗ trợ để sửa sang lại nhà cửa theo tiêu chuẩn gia đình quân nhân chứ thực ra thì làm sao chị có khả năng đó.
- Chị được hỗ trợ để sửa sang lại nhà cửa ? Em chúc mừng cho chị . Nàng nói cho qua chuyện.
Bà cố trung tá cao giọng nói :
- Đấy là chính sách đối với gia đình với những người có công với Quốc Gia. Tùy theo sự hư hại của ngôi nhà nhưng chắc chị sẽ nhận được một số tiền khá lớn. Giá như căn nhà của em cũng bị Việt Cộng đột nhập và phá hoại chút đỉnh thì em cũng sẽ được đền bù để sửa chữa, chứ nó còn nguyên vẹn như thế này thì....
Xuân lờ đi như không nghe thấy câu nói xỏ xiên của mụ góa già, vì vị khách đang nằm trên la phông nên nàng cố gắng cười nói cho qua chuyện : Thôi, thôi. Em không mong cho nhà mình bị tan hoang để rồi chờ đợi tiền của chính phủ đâu.
Bà B. lên tiếng tiếc rẻ :
- Còn chị thì chỉ mong cho Việt Cộng phá banh ngôi nhà xập xệ của chị đi để chị có được một số tiền xây lại căn nhà khác to hơn và đẹp hơn.
Bà trung tá liếc xéo bà B. Tuy cùng là góa phụ nhưng bà ta không bao giờ chấp nhận bà B. như một người đồng cảnh ngộ. Có lẽ vợ bà B. chỉ là một anh thượng sĩ quèn. Bà ta nói trống không :
- Không phải cứ ai có nhà bị Việt Cộng phá hoại thì đều được chính phủ đền bù tiền cả đâu. Như nhà ông NK đây cũng bị tan hoang ra mà có được gì đâu. Với lại cũng còn tuỳ thuộc vào cấp bậc của người tử sĩ nữa bà bạn ạ.
Bà B. cùng NK định lên tiếng trả đũa lại bà trung tá nhưng nàng đã mau chóng gạt đi. Lúc này nàng không muốn để cho các ông bà nhỏ mọn này đôi co trong nhà của mình. Nàng vui vẻ nói :
- Nhân tiện hôm nay tống khứ được những kẻ rỗi chuyện đi chỗ khác chơi nên tôi có làm một tiệc ngọt nho nhỏ để gọi là cảm ơn ông sĩ quan đây đã giúp tôi làm việc đó. Tiện thể có mấy ông bà là hàng xóm trở về đầu tiên thì ở lại cùng uống ly rượu gọi là mừng ngày trở về nhà cũ nhé ?
Mọi người nhanh chóng hưởng ứng. Nàng cầm chai rượu vang rót vào các ly và mỗi người cầm lấy ly của mình. Năm Khương mau mắn lên tiếng :
- Sự trở về của các bà chứng tỏ Việt Cộng đã bị đánh bại khỏi nơi đây. Vậy tôi đề nghị ta cụng ly để chào mừng ba bà qủa phụ anh dũng của cư xá chúng ta.
Hắn ngửa cổ nốc cạn cốc rượu. Cạn xong ly rượu hắn mới thấy, ngoài bà cố trung tá ra, chẳng ai cạn ly theo lời chúc mừng của gã cả. Mặt đỏ lên vì xấu hổ gã nói :
- Bộ mọi người không muốn chúc một điều đáng mừng như thế sao ?
Viên sĩ quan lên tiếng bằng cái giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ riễu cợt :
- Không phải như vậy. Nhưng đây là bữa tiệc của bà thiếu tá phu nhân và theo lệ thì phải để gia chủ chúc mừng trước đã. Với lại ngoại trừ bà trung tá thì không phải ai cũng thích chúc mừng như một bà góa phụ, cho dù là goá phụ anh dũng. Tại vì ông mau mắn qúa đấy ông NK ạ. Nào bây giờ thì mời bà thiếu tá...
Nàng nâng ly rượu lên và vui vẻ nói :
- Chúc mừng ông sĩ quan đây vì ông đã tống cổ được những vị khách không mời. Cạn ly nào.
Nàng uống cạn ly rượu và không thèm để ý thấy bà trung tá và gã NK đã không cạn ly rượu của họ.
Trong khi nàng rót ly rượu mới thì viên sĩ quan hài lòng nói :
- Thật vui khi trong những ngày như thế này mà chúng ta vẫn được ngồi đây, trong một căn phòng khách ấm cúng để nhâm nhi ly rượu, bên cạnh những phụ nữ lịch thiệp như thế này. Nó khiến cho tôi nhớ đến những ngày thanh bình cách đây không lâu lắm, cũng ở khu cư xá này.
Đột nhiên bà cố trung tá sụt sịt lên tiếng, nước mắt rưng rưng :
- Nó cũng khiến cho tôi nhớ lại những ngày trước, khi ông nhà tôi chưa đền nợ nước. Những bữa tiệc liên tiếp kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Các buổi dạ vũ buổi tối thâu đêm suốt sáng....Những bộ váy áo lộng lẫy, những sĩ quan cùng các cô gái xoay tròn trong các điệu nhạc sang trọng với những bộ quân phục cao cấp...
- Thật bất ngờ khi bà trung tá cũng nhớ đến những kỷ niệm lãng mạn như thế nhỉ ? Năm Khương bô bô nói : nhưng tôi chưa thấy bà trong các buổi tiệc ở đây, dù tôi chỉ được tham dự có mấy lần thôi.
Nhìn bộ mặt làm bộ thẹn thùng của mụ góa già khiến nàng nhớ lại rằng, trong các tiệc đó ông chồng của mụ góa già này, khi đó vẫn chưa đền nợ nước, đã để mụ ở nhà. Nàng đốp luôn :
– Ngay em tham dự thường xuyên mà em còn không bao giờ thấy mặt chị Tư nữa là.
Bà cố trung tá ngượng ngùng nói khẽ :
– Có lẽ lúc đó em chưa về đây. Đó là vào thời của Đệ Nhất CH, thời ông Diệm kia. Khi đó ông xã chị còn sống và đó cũng là những ngày hạnh phúc nhất đời chị. Không biết bao giờ những ngày đó sẽ trở lại...
Sẽ rất nhanh thôi bà chị ạ. NK nói : Khi chúng ta đánh đuổi Việt Cộng ra khỏi thành phố.
Bỗng bà B. láu táu nói lớn :
- Nhân tiện hôm nay có ông sĩ quan chỉ huy ở đây, ông phải kể cho chị em chúng tôi nghe về chiến công của ông trong những ngày đánh nhau với Việt Cộng vừa qua đấy ?
Viên sĩ quan lúng túng ra mặt :
- Ôi tôi đâu có chiến công gì ....
Qủa thực điều bà B. hỏi cũng là điều nàng đang rất quan tâm. Nàng rất muốn biết câu chuyện về cuộc chiến ở cái khách sạn DSX đó. Nàng hồ hởi nói vào :
- Đúng rồi đấy. Chị em chúng tôi rất muốn biết chiến sự ở đây xảy ra như thế nào khi chúng tôi chưa đi tản cư về. Nhất là chuyện xảy ra ở cái khách sạn Dòng Sông Xanh ấy. Rồi chuyện về những tên Vici còn đang lẩn trốn quanh khu vực này. Ông sẽ không thể từ chối được đâu đấy ?
Viên sĩ quan vô tình ngồi trước mặt nàng. Anh ta thỉnh thoảng nhìn nàng và được nàng khuyến khích bằng nụ cười thật tươi khiến anh ta không thể từ chối được thật.
- Thật ra cũng chẳng ghê gớm gì vì cả một đơn vị cỡ tiểu đoàn của chúng tôi, cùng với sự trợ giúp của cả bên nhảy dù, rồi sau đó thậm chí phải gọi cả trực thăng đồng minh đến thì mới tiêu diệt được chừng một một đại đội Việt Cộng tử thủ ở trong cái khách sạn đó. Mà cũng phải hơn hai ngày sau chúng tôi mới chiếm được nó. Và cũng phải thú thực với các qúi bà là tôi không phải chỉ huy trận tấn công ở khách sạn đó. Công việc đó do một tay thiếu tá dù chỉ huy. Còn công việc của tôi chỉ là phó cho tay đó. Chỉ đến khi giải quyết xong cái khách sạn thì tôi mới chỉ huy việc dọn dẹp những tên tàn quân còn sót lại nơi này.
- Chắc là họ....tức là Việt Cộng ở cái khách sạn ấy sẽ là chống trả dữ lắm phải không ? Nàng hỏi và cố gắng nhớ lại những điều anh đã dặn. Mấy ly rượu đã làm cho đầu óc nàng lơ mơ. Nàng chẳng còn nhớ anh đã dặn nàng phải hỏi về vấn đề nào. Nhưng có lẽ cứ khuyến khích tay sĩ quan này nói nhiều vào thì cũng giúp cho cái anh chàng đang rình ở trên la phông tìm hiểu được ít nhiều chăng ?
Viên sĩ quan gật đầu nói :
- Chắc chắn rồi. Như các bà thấy đó, chúng tôi đã phải phá tan hoang cái khách sạn năm tầng ở ngã tư đó rồi cùng với bên nhảy dù nữa thì mới nhổ được cái chốt ở đó đi. Vậy mà chúng tôi đã không diệt hết bọn chúng được nên hậu qủa là đơn vị TQLC của tôi vẫn phải nằm lại đây để truy tìm những tên tàn quân cuối cùng khi chúng rút ra phía bờ sông.
Nàng vội vàng hỏi :
- Bọn chúng còn có nhiều tên nữa không mà đêm nào cũng có tiếng súng nổ ở chỗ bờ sông ? Và các ông hạ được bao nhiêu tên rồi ?
Viên sĩ quan lắc đầu thất vọng. Anh ta nói với dáng vẻ ngượng ngùng :
- Theo điều tra thì bọn chúng còn khỏang trên dưới mười tên.Chúng tôi đã bắn hạ được vài ba tên kể từ khi các cái bẫy được giăng ra. Số còn lại vẫn còn lẩn quất ở phía bờ sông…. Và thật đáng buồn là chính những tên còn lại đã khiến cho cả một đơn vị như đơn vị của tôi lại phải nằm lại đây để bảo đảm an ninh vùng này.
Bà trung tá nãy giờ luôn miệng nhai những cái bánh xinh xắn đặt trên bàn, bỗng ngừng lại để lên tiếng :
- Tôi nghĩ điều đáng buồn ở đây là chỉ có một vài tên Cộng Sản còn sót lại mà các ông mãi vẫn không tiêu diệt được. Một đám tàn quân mà chính ông nói là đang bị bao vây đói khát và thiếu thốn đủ thứ....
Viên sĩ quan liếc nhìn bà ta bằng một cái nhìn đầy ý nghĩa và anh ta trả lời, giọng vẫn tỏ ra lịch sự :
- Thưa bà. Bà đã tới khu vực bờ sông chưa. Tôi tin là bà chưa đi tới đó dù nó cách khu gia cư này không xa. Đó là một cái khu khổng lồ những căn nhà ổ chuột, những bãi rác và những ruộng rau, lúa... Dân cư ở đó đã tản cư hết cả nên những tên tàn quân Việt Cộng đã biến những lối đi, những hang cùng ngõ hẻm trong đó thành những mê hồn trận của chúng. Chúng gài lựu đạn, mìn bẫy các loại ở trong khu vực đó và gây thương tổn lớn cho chúng tôi từ những ngày đầu. Nếu chúng tôi mở một cuộc càn quét thì chúng sẽ bơi sang bờ bên kia sông, nơi có một khu rừng đước mênh mông....Và ở đó thì chúng tôi chịu...
Bà trung tá cắt ngang và vẫn cái giọng khó chịu như trước :
- Vậy là các ông chịu thua những tên tàn quân đó và cứ để đêm đêm chúng mò ra hoành hành ? Đó là những kẻ liều lĩnh tàn bạo và nghe nói cả háo sắc nữa. Mà khu gia binh này giờ toàn là đàn bà ở một thân một mình cả. Không lẽ tôi cứ phải nơm nơp lo sợ đến một đêm nào đó, có một tên Vici sẽ mò vào tận giường của mình sao ?
Viên sĩ quan cười lạt nói :
- Chắc chắn là chúng tôi không chịu thua chúng rồi. Đơn vị tôi còn đóng lại ở đây cũng chính vì việc đó. Chúng tôi cũng có kế hoạch để tiêu diệt hết đám tàn quân đó. Nhưng đây là một vấn đề bí mật Quốc Gia nên tôi không thể tiết lộ cho bà biết được. Nhưng bà có thể yên tâm vì sẽ không thể có tên Việt Cộng nào, dù liều lĩnh và háo sắc đến mấy dám lọt vào khu cư xá này để làm hại đến các qúi bà cả. Nhất là bà đấy thưa bà trung tá phu nhân....
Viên sĩ quan nhấn mạnh vào câu nói cuối khi nhìn bà ta với đôi mắt riễu cợt. Có lẽ bà già cau có này không hiểu được câu nói trả đũa đầy ẩn ý của viên sĩ quan nếu như gã NK vô duyên bỗng nhiên không bật cười. Mặc dù hắn đã cố gắng lắm để kìm chế nhưng vẫn không sao nhịn cười được khiến người hắn cứ nghiêng ngả đi vì cơn cười khoái trá. Hắn cười ngặt nghẽo khi hùa theo viên sĩ quan :
- Tôi nghĩ rằng ông có lý đấy. Bà trung tá phu nhân không có gì phải lo lắng mấy tên đó cả. Nếu có một tên Việt Cộng nào mò vào khu cư xá này thì hắn sẽ đến căn nhà này của bà thiếu tá phu nhân trẻ....đẹp đây chứ không phải...
Nàng cũng muốn phì cười vì thấy con mụ trung tá tím mặt lại, nhưng bỗng giật mình khi nghe gã NK nói vậy. Sự trùng hợp ngẫu nhiên của câu nói đã khiến nàng nghiêm mặt nói với cái gã trưởng ban An ninh mất dạy đó :
- Này ông NK, tôi mong ông nghiêm chỉnh cho. Từ lúc tôi về đây đến giờ, chưa có ai làm phiền tôi cả, kể cả những tên tàn quân Vici. Nếu có người nào làm phiền tôi thì đó chính là ông đấy. Ong đã tự tiện biến ngôi nhà này thành nơi tụ họp với mấy ông nhà báo. Tôi còn chưa nói cái tội đó của ông đấy.
Viên sĩ quan gật gù tán thành nàng ra mặt khiến cho NK thấy lúng túng. Hắn ta ấp úng xin lỗi nàng.
Nàng cảm thấy muốn tát vào cái mặt trâng tráo kia một cái cho hả cơn giận. Nàng biết rõ con người của Năm Khương. Hắn xin lỗi đó những sẽ để bụng và rồi hắn sẽ lại dùng những trò tiểu nhân lặt vặt của hắn ra để quấy nhiễu nàng. Hắn luôn tìm những cơ hội hay lời nói bóng gió để động chạm đến nàng và có vẻ thích thú với những trò tống tình rẻ tiền đó.
Năm Khương lúng búng trong miệng những lời xin lỗi. Tuy còn cảm thấy chưa hả cơn giận, nhưng nàng không muốn không khí căng thẳng thêm nên nàng vội vàng lên tiếng chấp nhận lời xin lỗi của hắn :
- Tôi đồng ý bỏ qua cho ông NK đây. Vì tôi thông cảm cho ông ấy khi lần đầu tiên ông ấy được tham dự những bữa tiệc như thế này ?
Xuân nhìn thấy viên sĩ quan mỉm cười, và nàng cũng thấy hả dạ khi mặt gã NK xám ngoét lại vì tức tối. Là một anh chàng thợ may nên trước đây hắn ta không bao giờ được các gia đình sĩ quan trong cư xá này mời dự tiệc. Thời buổi chiến tranh đã cho Năm Khương cơ hội đầu tiên đến được với những buổi tiệc như thế này. Và khuôn mặt của bà trung tá phu nhân cũng xám lại giống như NK. Bà ta đã qúa già, qúa cổ lỗ để được ai đó mời. Lúc này bà ta không còn nhai bánh nữa mà ngồi gườm gườm hết nhìn nàng lại nhìn viên sĩ quan.
Nàng mong muốn cho không khí bữa tiệc bớt căng thẳng hơn khi lên tiếng hỏi viên sĩ quan vấn đề mà dạo này nàng rất quan tâm đến :
- Ông có thể kể cho chị em chúng tôi nghe những gì ông biết về chiến sự Tết vừa rồi được không ? Chị em chúng tôi mang tiếng là bà thiếu tá trung tá nhưng mù tịt như ếch ngồi đáy giếng, chẳng biết gì về tình hình chiến sự chung quanh cả.
Bà B. mau mắn hùa theo : Ồ phải đấy. Ong đại úy phải cho chị em chúng tôi biết rõ về tình hình chiến sự ở thủ đô Sài Gòn này đi chứ ?
Viên sĩ quan dè dặt trả lời :
- Các bà lại quá đề cao tôi rồi vì tôi vốn chỉ là một sĩ quan cấp thấp thì làm sao có thể tường trình cho các bà về một việc lớn lao như cuộc tấn công Tết vừa rồi...
- Thôi nào. Ông đừng tỏ ra khiêm tốn qúa khiến cho chị em chúng tôi thêm sốt ruột. Nàng vui vẻ cắt ngang lời anh ta. Ông chỉ cần kể những gì ông biết.
- Nhất là đừng giấu chúng tôi những chiến công của riêng ông đấy nhé ? Bà Béo láu táu nói thêm vào.
Rõ ràng viên sĩ quan rất thích làm diễn giả về đề tài này, nhất là trước mặt các qúi bà. Anh ta vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại và bắt đầu bằng cái giọng nói thật nhẹ nhàng của anh ta :
- Tất nhiên là tôi chỉ biết tình hình chung qua các bạn bè đồng nghiệp cao cấp hơn. Nhưng tôi có thể sơ lược cho các bà nghe về cuộc tấn công Tết vừa rồi của Cộng Sản nhé. Tóm lại thì tình hình bây giờ đã không còn nguy ngập như những ngày đầu năm Âm Lịch nữa. Sau khi tấn công bất thình lình bằng lực lượng chính qui và đặc công trong những ngày đầu năm thì giờ đây Việt cộng đã không còn đủ sức để mở thêm những đợt tấn công qui mô tương tự nữa. Họ đang bị ta và Đồng Minh phản công quyết liệt ở những hướng tấn công chính của họ và đang yếu thế lui bước dần. Chúng ta đã ổn định được tình hình và sắp sửa sẽ phản công. Giờ này thì lực lượng chính qui của VC chỉ còn đủ sức để mở đợt tấn công nhỏ hơn và vào các mục tiêu cũng nhỏ hơn trước....
- Lực lượng chính qui của Việt cộng là gì hả ông đại úy ? Bà Béo tồ tồ hỏi. Có lẽ bà là người thích nghe chuyện của viên sĩ quan nhất.
- À, Đó không phải là những nhóm du kính nhỏ như trước nữa mà là một lực lượng quân đội tinh nhuệ của Cộng sản được đưa từ ngoài miền Bắc vào. Đám lính đó rất thiện chiến và cũng rất là ngoan cố. Có lẽ cái đám tàn quân của Việt Cộng đang ẩn nấp ở bờ sông và gây rối cho chúng tôi hiện nay cũng là những tên lính chính qui miền Bắc đó. Mặc dù đã bị bao vây chặt. Bị lạc ngũ và không còn tiếp viện nữa nhưng bọn chúng vẫn không chịu đầu hàng, vẫn chống trả quyết liệt. Chúng tôi đã phải tiêu diệt từng tên một, từng tên một cho đến tên cuối cùng. Chắc chắn là chẳng bao lâu nữa thì chúng tôi có thể kết thúc cái công việc đó khi tiêu diệt tên VC cuối cùng..
Đột nhiên nàng thốt lên : Lạy Chúa. Tại sao các ông không tạo cơ hội cho họ một cơ hội để sống còn chứ ?
- Thưa bà vì đây đang là chiến tranh. Chúng tôi chỉ là những người lính và đang làm nhiệm vụ của mình. Hơn nữa bọn lính Cộng Sản đó rất ngoan cố. Chúng tôi đã kêu gọi họ đầu hàng bằng cách phát loa phóng thanh hàng ngày. Chắc các bà cũng nghe thấy tiếng loa ra rả suốt ngày kêu gọi bọn chúng buông súng để trở về với “chính nghĩa Quốc Gia” . Chúng tôi cũng rải cả truyền đơn từ trên máy bay xuống cho chúng nhưng kết qủa thì chỉ là số không. Bọn họ còn làm cho chúng tôi bị thiệt hại khá nặng nữa. Nếu họ không bị bao vây, và có đủ đạn dược thì chúng tôi còn bị thương vong nhiều hơn nữa. Chính vì bị chia cắt và mất liên lạc với nhau nên chúng tôi mới có thể tiêu diệt lần lượt từng tên một trong số đó.
Đột nhiên nàng nhớ đến một việc mà anh đã nhờ nàng hỏi và lúc này hẳn anh đang nín thở để chờ nghe. Đó là nguồn tin duy nhất mà anh có thể nghe thấy được về các đồng chí của mình. Nàng vội vàng lên tiếng :
- Thế các ông đã có bắt được người tù binh nào không ?
- Rất tiếc cho đến lúc này là không thưa bà. Tất cả đều bị hạ sát cho đến người cuối cùng. Như tôi đã nói, đây là bọn lính chính qui của Cộng Sản nên chúng chiến đấu cho đến người cuối cùng, cho đến viên đạn cuối cùng. Đối với những tên này thì không có chuyện đầu hàng. ....Hoặc chúng chiến đấu cho tới chết hoặc chúng tự sát cả. Hình như đối với những tên lính cuồng tín này, sự đầu hàng là một điều gì nhục nhã lắm. Bọn họ coi việc đầu hàng đó cũng giống như là sự phản bội hay hèn nhát vậy. Điều đó làm hoen ố danh dự của bản thân chúng cũng như cho gia đình dòng họ chúng ở mãi tận ngoài miền Bắc lận. Cũng chính vì vậy mà sau mỗi cuộc đụng trận ở đây, chúng tôi chỉ thu hoạch được một hai cái xác chứ chưa bắt được tên tù binh nào. Mặc dù cấp trên, và ngay cả tôi nữa đã khuyến khích đám lính thuộc quyền cố bắt bằng được lấy một hai tên tù binh để khai thác. Thậm chí phải hứa khen thưởng thật nhiều cả về mặt cấp bậc lẫn tiền thưởng cho binh lính. Cấp trên rất muốn biết đây thuộc đơn vị nào của Việt Cộng và nhiệm vụ nào của chúng tiếp theo...Có rất nhiều điều cần biết ở một tên tù binh loại này. Nhưng đến giờ này thì thật đáng tiếc ...
Anh ta ngừng lại và nhún vai một cách điệu đàng. Nàng muốn viên sĩ quan tiếp tục câu chuyện nên nàng lên tiếng hỏi :
- Nhưng họ cố tình chiến đấu để làm gì nữa hả ông đại uý ?. Ong nói là chúng đã bị cắt đứt liên lạc, bị bao vây kín cả rồi kia mà ?
Viên đại úy trả lời :
- Thì như tôi đã nói. Đây là bọn lính VC chính quy nên chúng rất cuồng tín và ngoan cố. Hơn nữa có lẽ chúng tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa thì đại quân của chúng sẽ tiến vào thành phố này. Nên đó cũng là một lý do để chúng tiếp tục cầm súng.
Gã Năm Khương bỗng nhấp nhổm. Bao giờ có mặt viên sĩ quan thì gã cũng tỏ ra ít lời và im thin thít ngồi nghe. Gã rụt rè lên tiếng :
- Nhưng liệu....liệu có chuyện đại quân của Việt Cộng tấn công thành phố một lần nữa hay không hả ông đại úy ?
Nàng cũng vội vã tham gia vào :
- Ừ phải đấy, ông trả lời tôi một cách rõ ràng nhất là liệu có một đợt tấn công lớn nữa xảy ra như người ta đang đồn ầm lên khắp nơi hay không ?
Đây cũng là vấn đề mà nàng và Người - Khách - Lạ của nàng đang ở trên laphông trần nhà đã tranh cãi với nhau nhiều lần. Trong khi nàng bán tin bán nghi chuyện đó thì anh ta luôn khẳng định chắc chắn rằng, chẳng bao lâu nữa việc đó sẽ xảy ra. Đó sẽ là một Cuộc Tổng công kích cuối cùng vào thành phố Sài Gòn. Đó là điều không còn gì phải bàn cãi gì nữa. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn trong năm Mậu Thân 1968 này mà thôi. Anh ta luôn kết thúc mọi cuộc tranh cãi với nàng về vấn đề này như vậy.
Giờ đây thì đã có thêm một kẻ thứ ba nữa, ngoài anh và nàng tham gia cuộc tranh cãi này. Đó là viên sĩ quan và hẳn là ý kiến của anh ta cũng đáng để nghe lắm. Nàng biết ở trên trần nhà, vị khách của nàng cũng đang nín thở để lắng nghe.
- Bà hỏi tôi liệu có thể có một cuộc tấn công lớn như đợt Tết vừa rồi không thì tôi xin trả lời là tuyệt đối không thưa bà. Viên đại úy trả lời chắc nịch. Dựa vào những tin tức mà tôi có được, thì có thể khẳng định chắc chắn rằng khả năng đó là không thể xảy ra được. Có nhiều lý do nhưng lý do quan trọng nhất là Việt Cộng đã đuối sức. Họ đã chia nhỏ lực lượng ra để đánh khắp các mục tiêu ở toàn Miền Nam này. Riêng ở thành phố Sài Gòn này thì lực lượng của họ khi bắt đầu còn mạnh mà họ đã không thể thành công được thì lúc này lại khó có thể thành công được nữa nếu tiếp tục. Giờ đây họ thấy không thể nuốt được một miếng mồi qúa lớn là thành phố Sài Gòn này khi lực lượng của họ đã bị thiệt hại nặng nề qua đợt tấn công Tết vừa rồi. Nếu họ làm được thì họ đã làm trong dịp Tết và chúng ta đã không thể ngồi đây để uống trà như thế này. Có thể do gặp phải sự chống trả quyết liệt của ta và Đồng minh nên họ đã bắt buộc phải từ bỏ ý định đó. Tất nhiên là cũng có thể họ còn tung ra những đợt tấn công nữa nhưng qui mô nhỏ hơn và dĩ nhiên và mục tiêu cũng nhỏ hơn nhiều. Và có lẽ các cuộc tiến công đang diễn ra hoặc sắp diễn ra của Việt Cộng chỉ nhằm mục đích làm mất ổn định chế độ và gây tổn thất cho ta và Đồng minh mà thôi. Còn mở một đợt tấn công cỡ như đợt Tết vừa rồi để quyết đánh chiếm cho bằng được thành phố Sài Gòn này thì không. Không phải là họ không muốn hay không có quyết tâm, nhưng chắc chắc rằng sự thiệt hại vừa rồi so với những thắng lợi giành được còn quá chênh lệch nhau. Số thiệt hại về nhân lực của các đơn vị chính qui, cùng các cơ sở cảm tình của họ ở thành phố này là quá lớn và quá đắt so với những thành công hạn chế mà họ đã đạt được qua cuộc tấn công vừa rồi. Ngoài ra yếu tố bất ngờ như trong đợt tấn công Tết vừa rồi cũng không còn nữa. Có thể so sánh cái lợi cái hại như vậy cùng với những khả năng sẽ khó đạt được một thành công, nếu cứ tiếp tục tấn công đã khiến cho Cộng Sản từ bỏ ý định. Tôi chỉ là một sĩ quan chỉ huy tiểu đoàn mà tôi cũng có được nhận định như vậy thì những tay Cộng Sản kỳ cựu chắc chắn sẽ có những giải pháp khôn ngoan hơn. Tất cả những điều tôi vừa trình bầy ở trên sẽ dẫn đến một suy luận rất đơn giản là sẽ không còn có cuộc tấn công tầm cỡ như trận tấn công Tết vừa qua vào thành phố Sài Gòn nữa. Nếu có tấn công thì chỉ là những cuộc tấn công nhỏ vào các vùng không quan trọng khác mà thôi.
Nàng không kềm được vội vàng hỏi viên sĩ quan :
- Vậy thì những đợt tấn công bằng pháo và tên lửa của họ diễn ra hàng đêm đó để làm gì ? Họ phải có mục đích mới phí đạn như thế chứ ?
- À, Dĩ nhiên là có mục đích chứ. Nhưng chỉ là những mục đích quấy rối và làm mất ổn định chế độ chúng ta mà thôi. Còn có mục đích nữa mà đám chính khách to đầu hoặc các ông tướng tá của chúng tôi thường hay riễu cợt nói với nhau rằng đó chỉ là những hòn sỏi ném vào nhà đối phương sau khi bị đánh tét đầu ở đó chạy ra. Tức là một kiểu trả thù vặt của những kẻ thua trận ấy mà. Tôi thì không có cùng quan điểm đó. Những người Cộng Sản không phải là những người có tính nhỏ nhặt mà ngược lại, họ lại là những người có cái nhìn cao và xa hơn nhiều nếu đem so với các vị chính khách xa lông của chúng ta. Có thể thất bại này, sẽ là một bài học kinh nghiệm cho những lần tấn công sau.
Thực sự thì nàng thấy mừng trong bụng. Nếu không có đợt tấn công thứ Hai, thứ Ba thì anh chàng Vici của nàng sẽ không lồng lên để đòi đi ngay đâu. Anh ta sẽ ở yên trong ngôi nhà này của nàng càng lâu càng tốt khi chẳng có cuộc tấn công nào hết. Nàng muốn cho anh ở trên trần nhà nghe được rõ ràng câu trả lời nên hỏi lại viên sĩ quan một lần nữa. Tiếng nàng cố tình nói lớn lên :
- Vậy ông trả lời ngắn gọn cho tôi nhé. Sẽ có một đợt tấn công lớn nữa vào Sài Gòn hay không ? Yes or No ?
Viên sĩ quan nhìn nàng ngạc nhiên. Anh ta đã khẳng định điều đó ba lần rồi. Nhưng cũng như mọi khi, anh ta trịnh trọng nói với nàng :
- No ! Tôi có thể trả lời chắc chắn cho bà thiếu ta và các vị đây một lần nữa, là sẽ không có một cuộc tấn lớn vào thành phố này ít nhất là trong một thời gian dài nữa.
- Vậy coi như là đợt tấn công Tết vừa rồi bọn Việt Cộg đã bị thất bại thảm hại. NK như thở phào ra và nói như để kết luận. Hắn không rành về quân đội hay về chiến tranh lắm vì hắn không tham gia cả hai thứ, nhưng giống như một kẻ cuồng tín, hắn có một suy nghĩ rất đơn giản và rõ ràng. Đó Quốc Gia nhất định thắng và Cộng Sản nhất định thua. Mặc dù căm ghét tên NK này, nhưng nàng phải thừa nhận rằng hắn rất giống cái anh chàng Vici của nàng ở cái tính khí ngoan cố không khoan nhượng đó. Ở trong con người anh cũng vậy. Anh chỉ có tin tưởng một điều duy nhất. Đó là Cách Mạng sẽ thắng lợi. Đợt Hai, đợt Ba chắc chắn sẽ xảy ra. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn một vài ngày mà thôi. Tuy ở hai phía đối nghịch nhau, nhưng anh và gã Năm Khương đều là những kẻ giáo điều cuồng tín như nhau. Nhưng anh nói những điều thiêng liêng đó của anh với cái giọng nói dễ nghe hơn hắn, tình cảm hơn hắn và anh lại còn đẹp trai hơn hắn nữa. Xuân nghĩ và mặt hơi đỏ lên với nụ cười bí ẩn.
NK gật gù tán thưởng những lời khẳng định của viên sĩ quan. Hắn ta có vẻ như lấy lại thái độ oai phong trước các quí bà ở đây khi nói :
- Như vậy là tôi có thể đưa gia đình từ nơi tản cư về được rồi.
Bà trung tá nãy giờ mải ăn cũng tham gia vào :
- Tôi cũng sẽ đón bọn trẻ của tôi trở về nhà để chúng có thể tiếp tục đi học. Tuy căn nhà của tôi bị quân Việt Cộng làm hư hại nặng nhưng nghe ông nói bọn chúng bị thảm bại như vậy thì tôi cũng thấy hả dạ lắm rồi. Tôi thấy chúng xứng đáng phải trả giá....
Viên sĩ quan vội vàng cắt ngang lời bà ta :
- Ồ, không hẳn là thất bại thảm hại của Việt Cộng đâu thưa bà Trung tá cùng ông NK đây. Các ông bà có thể đưa gia đình trở về, nhưng nếu nghĩ rằng Việt Cộng đã thất bại thảm hại như bà và ông Năm Khương đây thì qủa thật là ngây thơ. Nếu qúi vị muốn nghe thì tôi sẽ phân tích đầy đủ điều này cho các qúi vị rõ nhé ?
Trước sự tán đồng của mọi người, viên sĩ quan hào hứng nói tiếp :
- Nếu xét theo mục đích ban đầu của Việt Cộng thì tấn công mà không giành được thắng lợi cuối cùng thì rõ ràng là một thất bại của VC về mặt quân sự, mặc dù họ đã quyết tâm làm điều đó. Nhưng nếu cũng xét về mục đích ban đầu của chúng ta và Đồng mình thì chính chúng ta lại là kẻ thất bại. Hay nói đúng hơn là Cộng Sản cũng đã giành được một thắng lợi nhất định .
Năm Khương tròn mắt kinh ngạc hỏi lại :
- Ong nói Việt Cộng đã giành thắng lợi. Mà thắng lợi gì vậy ?
- Đúng vậy. Họ đã cho chúng ta một vố nặng qua đợt tấn công Tết vừa rồi. Nếu ông ở trong quân đội thì điều này không làm ông ngạc nhiên đâu. Vì quân lực ta và quân lực đồng minh đã tốn bao nhiêu sức lực, bao nhiều tiền của cũng như nhân mạng trong nhiều năm trước cho một kế hoạch nhiều giai đoạn nhằm tiêu diệt dứt điểm Việt Cộng. Kế hoạch này đã được các chuyên gia quân sự của Ngũ Giác Đài đưa ra và được thực hiện một cách rất bài bản và đầy quyết tâm. Chẳng hạn như chương trình “Ấp chiến lược” từ hồi còn ông Ngô Đình Diệm, cũng như sau này là các chương trình như Bình định Nông Thôn. Các cuộc càn quét lớn đã được tung ra khắp miền Nam này và vùng cán xoong giáp Lào. Song song với điều đó thì Không lực Hoa Kỳ đã oanh tạc dữ dội ra miền Bắc, tàn phá nơi hậu phuơng của Việt Cộng. Đồng minh cũng đã tung hết tất cả sức mạnh của họ cũng như các loại vũ khí tối tân nhất, chỉ trừ bom nguyên tử ra mà thôi để tiêu diệt Việt Cộng. Ay vậy mà khi chúng ta và Đồng Minh đã tưởng là công việc đang tiến hành trôi chảy, VC đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ, miền Nam sẽ được ổn định mãi mãi thì bỗng nhiên cuộc tấn công Tết của Việt Cộng đã bùng lên dữ dội như một cơn bão lốc. Và lại là một cuộc tiến công được chuẩn bị rất kỹ và với một sức mạnh không thể ngờ tới được. Cuộc tấn công đã làm cho cả thế giới kinh ngạc sững sờ. Và kinh ngạc hơn cả lại chính là ta và Đồng minh. Trong khi đó thì theo những chuyên gia quân lực đồng minh thì năm vừa rồi Việt Cộng bị xóa sổ. Các vị tướng tá ở Ngũ Giác Đài đã xoa tay và cho rằng năm nay, tức năm con khỉ 1968 này sẽ truy đuổi Việt Cộng ra tận cái nơi chúng đã bắt đầu chiến tranh. Tức là ra tận sông Bến Hải đấy. Có nghĩa là năm nay sẽ không còn một tên Cộng Sản nào còn ở trong lãnh thổ VNCH. Ấy thế mà lại bất ngờ bị Việt Cộng giáng cho một đòn nặng như trời giáng như thế này thì đúng là một thất bại cho chúng ta rồi còn gì. Nó làm phá sản hết những thành quả xương máu của chúng ta trong những năm qua. Như vậy chẳng phải là một thành công cho Cộng sản rồi còn gì. Cứ như thể trong một trận đấu đấu không cân sức giữa một võ sĩ hạng nặng là chúng ta, còn Cộng Sản thì chỉ như một võ sĩ hạng nhẹ. Khi tay võ sĩ hạng nặng là ta và đồng minh đã liên tiếp giáng cho địch thủ những đòn thôi sơn. Tưởng cái tay võ sĩ hạng nhẹ đó đã nốc ao đến nhiều lần rồi và chỉ còn đợi trọng tài cho thắng trực tiếp đối thủ. Thế mà đối thủ đó lại vùng dậy được vào đúng lúc trọng tài đếm đến tiếng thứ 8 thứ 9 gì đó. Tay võ sĩ hạng nhẹ đó đã bất ngờ vùng lên với sức mạnh không thể ngờ được và tấn công liên tiếp khiến tay võ sĩ hạng nặng phải tối tăm mặt mày đúng lúc hắn ta đang chờ đợi chiến thắng. Tuy không bên nào đánh nốc ao được bên nào cả và cuối cùng thì trận đấu đã trở về thế hoà. Đó là tôi nói một cách hình tượng về cuộc tấn công Tết vừa rồi trong một bối cảnh toàn cục. Chúng ta không thất thủ nhưng cũng chẳng giành được một thắng lợi rõ ràng nào để có thể tự ca ngợi mình được. Thế trận giữa ta và Cộng Sản lại trở về với cái thế giằng co như những năm trước. Và rồi chẳng biết đến khi nào thì họ lại tung ra một đòn tấn công tương tự tiếp theo. Ngoài ra cuộc tấn công Tết vừa rồi của CS sẽ còn gây ra nhiều hậu qủa rất tai hại, ngoài vấn đề quân sự ra, còn về nhiều các vấn đề khác như chính trị, kinh tế, xã hội... cho ta và đồng minh. Những vấn đề đó cùng với nguy cơ tiềm tàng rất lớn của nó thì một người sĩ quan cỡ cấp như tôi không thể hiểu hết được.
Xuân say sưa lắng nghe những lời anh ta nói. Nàng bắt đầu thích những câu chuyện về chiến tranh của anh chàng sĩ quan này, tuy không hiểu tất cả. Nàng hỏi và dĩ nhiên là vẫn đề tài về chiến tranh.
- Vậy theo ông thì đợt tấn công vừa rồi của Cộng Sản nhằm mục đích gì ? Họ có quyết tâm đánh chiếm miền Nam này không hay chỉ để gây ra những cái mà ông gọi là những hậu quả tai hại về nhiều mặt ngoài vấn đề quân sự đó ?
- Rõ ràng là họ đã quyết định đánh trận cuối cùng. Khi họ đã tung ra một cuộc tấn công tầm cỡ đó thì chắc chắn họ phải quyết tâm dứt điểm cuộc chiến này bằng thắng lợi cuối cùng của họ rồi. Theo các chỉ huy nơi khác thì chúng ta đã bắt được những thứ như các thông cáo, mệnh lệnh, quyết định....Có cả các chức vụ của các cơ quan Quân Dân Chính ở các vùng chiếm được cũng đã được sắp xếp chu đáo. Những thứ đó có nghĩa là CS đã tính đây sẽ là trận huyết chiến cuối cùng. Họ đã tung ra những con bài lớn nhất của họ vào cuộc. Nghĩa là cuộc Tổng tấn công Tết vừa rồi họ đã tính nuốt gọn miếng mồi không chỉ lớn bằng thành phố Sài Gòn này mà là miếng mồi lớn bằng cả miền Nam nữa kia. Hoặc họ đặt ra một mục tiêu quá lớn so với khả năng của chính họ, hoặc do họ gặp sức đáp trả quyết liệt của chúng ta và của người Mỹ nên họ đã buộc phải từ bỏ nó. Tạm thời thôi nhưng tôi tin là rồi đây, họ sẽ quay trở lại.... bằng những lực lượng mới, nhưng quyết tâm và mục tiêu thì vẫn như cũ. Đó là một cuộc tấn công cuối cùng này để giải phóng Sài Gòn và chiếm gọn miền Nam này. Vấn đề chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Nàng thấy thắc mắc hỏi :
- Tôi hiểu ông nói Việt Cộng sẽ quay trở lại để đạt bằng được mục tiêu của họ. Nhưng ông nói một cuộc tấn công như cuộc tấn công Tết vừa rồi sẽ xảy ra sớm hay muộn thì nó mơ hồ quá. Ông có thể nói cụ thể là khoảng nào ? Có thể một vài ngày nữa, vài tháng hoặc vài năm nữa chăng ?
Viên sĩ quan nhìn nàng trả lời chắc nịch :
- Như tôi đã nói với bà rồi. Không thể nào Việt Cộng có đủ khả năng để mở tiếp một cuộc tấn công lớn tầm cỡ như vừa rồi nữa. Chắc chắn không phải là vài ngày, vài tháng mà phải hàng năm trời trở lên. Họ phải bổ sung lực lượng mới cho số thương vong. Họ còn phải chuẩn bị nhân lực, vật lực và chờ đợi thời cơ để có thể tung ra một đòn quyết định. Và cũng như đợt vừa rồi họ phải có những con bài mới vào chiến trường để thay đổi cục diện. Và như vậy phải tính đến hàng năm trời.
Bà trung tá ngừng nhai để lên tiếng hỏi :
- Ong nói họ đã tung những quân bài lớn của họ vào cuộc tấn công vừa rồi nghĩa là sao ? Quân bài đó là cái gì vậy ?
- À thưa bà có nhiều quân bài mà Cộng Sản đã tung vào cuộc tấn công Tết vừa rồi với chúng ta chứ không phải chỉ là một. Đầu tiên là họ đã trang bị loại súng tiểu liên AK.47 cho tất cả những tên lính Việt Cộng tham chiến. Đó là một loại súng tiểu liên cá nhân rất lợi hại, mà chỉ có súng M.16 của đồng minh mới so sánh được. Mà quân ta thì chưa được trang bị như quân lực Mỹ. Thứ nữa là họ đưa cả xe tăng vào chiến trường. Một loại xe tăng rất mạnh của Nga Xô chế tạo và cũng hơn hẳn những chiếc xe thiết giáp M.113 của quân đội ta. Ngoài ra nói về vũ khí thì cũng là lần đầu tiên họ sử dụng một loại hoả tiễn 122 ly. Một loại hoả tiễn ghê gớm được phóng đi hàng loạt trên các xe tải chuyên chở. Đó chính là cái mà chắc qúi bà ở đây đã nhìn thấy những vệt sáng rực bay liên tiếp trên bầu trời và nghe thấy tiếng rít xé màng nhĩ cùng tiếng nổ kinh hồn của nó khi được bắn vào thành phố này những đêm vừa qua. Chắc hẳn các bà đã phải khiếp sợ lắm khi nghe thấy thứ sấm sét đó oanh kích xuống thành phố phải không ?
Nàng nhớ đến những tia sáng chết chóc đó bay ngang dọc bầu trời mỗi đêm, khi nàng ngồi trên ban công để ngắm nhìn chúng, khi còn tản cư ở nhà chồng của nàng. Nàng cười nói với viên sĩ quan :
- Thú thực là lúc đầu tôi cũng sợ lắm mỗi khi nghe tiếng réo của nó, nhưng rồi sau đó thì tôi chẳng còn sợ nữa và còn nhìn thích thú nhìn ngắm nó mỗi đêm nữa. Tôi lại còn thấy nó thật đẹp. Nếu không đem chết chóc đến cho ai thì nó cũng giống như một màn pháo bông trong đêm lễ Quốc Khánh mồng Một tháng Mười Một mà thôi.
Viên sĩ quan nhìn nàng cười nói :
- Nếu vậy thì bà thiếu tá phu nhân đây đáng được thưởng huân chương Anh dũng bội tinh vì sự can đảm của bà rồi. Trong khi bọn lính tráng chúng tôi thì luôn thấy khiếp vía mỗi khi diễn ra cái màn mà bà gọi là pháo bông mừng lễ Quốc Khánh đó.
- Có thể tôi thuộc dạng “điếc không sợ súng” chăng ? Nhưng từ đêm nay, tôi sẽ bắt đầu khiếp vía rồi đấy. Và chính ông đã làm tôi sợ chứ không phải cái hoả tiễn của Cộng Sản đâu đấy ? Nhưng tôi sẽ không bắt đền ông đâu, nếu ông tiếp tục kể về những quân bài gì đó của Việt Cộng ?
- Vâng tôi xin được tiếp tục. Và cuối cùng thì có một điều quan trọng hơn cả, là lần đầu tiên họ đưa một số lớn chiến binh người miền Bắc vào để công khai tham chiến. Trước đây cũng có một số lượng ít những tên Vici này và cũng chỉ tham chiến bí mật. Nhưng đây là lần đầu tiên họ tham dự với các đơn vị chính qui lớn và đã tấn công vào tận đến Thủ Đô Sài Gòn. Để đạt bằng được mục đích cuối cùng, họ đã chấp nhận cả việc vi phạm hiệp định Genever....Hiệp định đó đã qui địnhh rằng....
- À, đó có phải là những người lính Việt Cộng đánh nhau ở khách sạn Dòng Sông Xanh mà ông đã nói không ? Nàng vội vàng hỏi, cắt lời viên sĩ quan.
- Đúng vậy. Thưa bà. Và đó cũng chính là những kẻ ngoan cố vẫn còn lẩn quất trong vùng này. Đó là những tên chiến binh thiện chiến, cuồng tín và trung thành tuyệt đối của Cộng Sản. Bọn chúng rất ngoan cố dù đang bị bao vây, bị thiếu thốn đủ thứ và đang phải chiến đấu trong tuyệt vọng. Chúng thà chết chứ không bao giờ chịu đầu hàng. Nhân tiện đây tôi cũng thông báo cho các qúi vị biết là đêm qua, chúng tôi đã bắn hạ một tên trong bọn đó. Tên Việt Cộng đó đã lọt vào ổ phục kích của chúng tôi và đã bị giết khi điên cuồng chống cự lại cả một trung đội TQLC của đơn vị tôi. Hiện xác của hắn còn đang để ở ngã tư đường để nhận dạng. Nhưng chắc cũng chẳng có ai là thân nhân đâu vì những tên này đều là người ngoài Bắc cả.
Bà B, kêu lên tiếng thất thanh. Giọng nói của bà nghe rất kịch cỡm :
- Ôi. Khủng khiếp qúa nhỉ. Thế trông hắn như thế nào, cái tên Việt Cộng bị giết đấy ? Có giống như....
- À, Thì trông giống như những cái xác chết âý chứ còn giống cái gì nữa. Trông bọn chúng phần lớn đều trắng trẻo giống như người miền ngoài ấy. Và tất cả đều còn rất trẻ.
- Thế trông hắn có...có đẹp trai không ? Bà B, hỏi tiếp. Bà ta góa chồng đã mấy năm nay và rất thích những anh chàng trẻ đẹp.
- Trông chúng rất đẹp trai thưa bà, nếu khuôn mặt chúng không bị bắn vỡ nát ra, ngực chúng không bị đạn mở toang ra cũng như thân hình chúng không lỗ chỗ vết đạn và bê bết máu.... Bà có thể đi coi cái cảnh tượng đó nếu bà không sợ.
Bà B. lè lưỡi rụt vai lại nói :
- Eo ôi ! Có phải ông định làm cho chị em chúng tôi sợ mà không dám đi coi chứ gì ?
Viên đại úy ung dung nói :
- Sự thực là như vậy đó. Tôi khuyên bà không nên tò mò đi coi làm gì. Chẳng có gì đáng để xem cả, nếu bà cho đó là một trò vui để đi xem. Chiến tranh là một trò chơi khủng khiếp và những cái xác người vì bị giết là điều khủng khiếp nhất mà cái trò chơi đó đem lại. Thế còn bà thiếu tá ? Bà có ý định tương tự như bà bạn của bà đây không ? Tức là đi coi....
Nàng kêu lên một tiếng kinh hãi :
- Ôi lạy Chúa ! Xin ông đừng đùa như thế. Cho dù có ai cầm súng bắt buộc tôi ra nhìn cảnh tượng đó thì tôi cũng không thể. Không bao giờ !
- Tôi cũng giống như bà thiếu tá vậy. Chỉ vì nhiệm vụ bắt buộc chứ tôi hoàn toàn không có được cùng sở thích với bà đây. Viên đại úy nói và liếc nhìn bà B,.
Bà Béo liếc xéo viên sĩ quan rồi ngồi nín thinh. Nhưng bà cố trung tá vội bỏ cái bánh ăn dở xuống bàn để nói chen vào :
- Theo tôi thì chị em chúng ta cũng nên đi coi những tên Việt Cộng bị giết đó. Tôi cũng đã có lần ra đó để coi rồi. Tôi thấy thoả mãn và công bằng lắm khi nhìn thấy những tên Việt Cộng bẩn thỉu đó nằm chết như thế nào. Ít nhất thì chúng cũng phải trả giá cho những người của chúng ta bị chúng giết chết chứ ? Nhất là ba chị em chúng ta đều chung hoàn cảnh góa bụa vì chính những tên Việt Cộng đó gây ra. Chúng ta cùng có lòng căm thù....
Nàng khó chịu cắt ngang lời nói của bà trung tá :
- Có thể chúng ta cùng hoàn cảnh goá bụa đấy, nhưng còn lòng căm thù thì không đâu. Em chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi ghê sợ khi nhìn thấy cảnh tượng đó trong lần đầu tiên lúc em mới đi tản cư về. Ngược lại em còn thấy tội nghiệp cho họ nữa kia ?
Bà trung tá “Hừm” lên một tiếng rõ to rồi dài giọng ra nói với nàng :
- Em tội nghiệp cho những tên đó thì ai tội nghiệp cho chồng của chị, chồng của bà B. này lẫn cả chồng của em nữa đây ?
- Em chẳng cần ai tội nghiệp cho chồng em cả, và em cũng chẳng phải đi nhìn ngắm những cái xác chết đó để tội nghiệp cho chồng ai cả. Nhưng thôi, chúng ta đừng nói đến chuyện chết chóc này được không ông đại úy ?
Viên sĩ quan vội vàng đáp :
- Ồ dĩ nhiên. Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của bà thiếu tá phu nhân.
Bà trung tá bướng bỉnh nói :
- Tôi sẽ đi coi cái xác đó. Tôi sẽ thích thú đi coi bất cứ một tên Việt Cộng chết nào. Ông sĩ quan, ông nói là hiện có....
Viên sĩ quan cắt ngang lời bà ta :
- Rất tiếc thưa bà. Chúng tôi đã phải chuyển đi cho bên y tế đem chôn cất ngay sau khi để ở đó vài tiếng đồng hồ cho công việc chụp hình và nhận dạng. Nếu bà muốn coi thì hãy đợi đi. Mỗi khi có tiếng súng rộ lên từ phía bờ sông vào giữa đêm khuya đó thì sáng hôm sau bà có thể đến ngã tư đường chỗ ban chỉ huy của chúng tôi đóng quân đó. Thế nào cũng có cái để cho bà xem đấy.
Câu chuyện đã trở nên căng thẳng giữa viên sĩ quan và mụ góa già. Và cũng chẳng còn gì đáng để nghe nữa. Nàng ngồi yên và viên sĩ quan đã nhìn thấy nàng cố tình liếc mắt nhìn lên cái đồng hồ treo tường mấy lần. Anh ta đứng lên, nhìn đồng hồ đeo tay và vội vàng nói :
- Xin lỗi các bà vì đã đến giờ tôi phải đi làm nhiệm vụ. Hẹn các bà một dịp khác nhé. Xin cảm ơn bà thiếu tá phu nhân về bữa tiệc trà này và tạm biệt bà.
Mọi người cũng lúng túng đứng dậy chào nàng ra về. Khi các vị khách đã biến đi hết , nàng đóng cửa và chạy bay ngay vào phòng ngủ. Anh đã xuống đó từ trước và đang ngồi trên giường đợi nàng. Nét mặt anh lạnh lùng không vui.
Nàng đến bên anh và ngồi xuống hỏi :
- Thế nào ? Em có làm được cái vai trò của anh giao cho không ?
Anh trả lời nhưng nét mặt vẫn không thay đổi :
- Em làm rất tốt.
- Nhưng em thấy anh không được vui lắm. Tại vì em...
- Dĩ nhiên không phải tại em rồi. Anh chỉ tiếc rằng mình không thể tham gia vào cuộc thôi. Cứ phải nằm sấp mặt áp tai xuống để nghe bọn họ lải nhải chửi bới khiến anh muốn điên lên. Nhất là cái gã Năm Khương và cái con mẹ mặc bộ đồ màu đen ấy. Nếu cứ nghe lời mẹ ta thì Việt Cộng tấn công thành phố này chỉ để...mà thôi những loại người như thế thì không đáng để anh phải bận tâm.
Nàng nhận thấy một điều là anh đã không trút sự bực dọc vào viên sĩ quan. Cái kẻ mà anh nói là căm thù nhất, kẻ đáng bị xử tử nhất. Nàng hỏi :
- Có vẻ như anh không bực anh chàng sĩ quan kia bằng gã Năm Khương và bà trung tá phải không ?
Anh im lặng một lát mới lên tiếng, giọng nói không còn vẻ giận dữ như trước :
- Anh không ngờ là tên đó cũng có chút ít biết điều. Mặc dù tội ác của hắn thì vẫn đáng tội chết nhưng anh cảm thấy hắn cũng không tồi tệ như những kẻ giống hắn. Hắn biết tôn trọng những người ở bên kia chiến hào. Hắn cũng có hiểu biết chút ít về thế trận về chiến tranh chung chung...Chỉ có điều hắn còn ngờ nghệch lắm khi nói về cuộc tấn công sắp tới. Hừm, Không có cuộc tấn công Thứ Hai. Hừm. Có lẽ tên này cũng chẳng hiểu gì hết về chiến tranh nhân dân...
Anh ngừng lại nhìn nàng rồi nhại giọng của viên sĩ quan :
- “Thưa bà, Việt Cộng đã yếu đi nên không thể nuốt ngay được miếng mồi lớn như thành phố Sài Gòn này. Thưa bà, chắc chắn sẽ không có đợt tấn công thứ Hai, thứ Ba. Phải tính đến hàng năm trời nữa.” Được rồi, chỉ một vài ngày tới đây hắn sẽ phải trắng mắt ra để chứng kiến cái điều mà hắn nói phải hàng năm trời mới xảy ra. Thậm chí nếu có cơ hội anh cũng sẽ không giết cái thằng ngu đó để cho nó sống mà chứng kiến cái ngày N. vĩ đại của bọn anh sắp xảy đến.
Đột nhiên anh quay sang nói với nàng, giọng lớn tiếng hẳn :
- Tên sĩ quan đó không tin vì ở vị trí như hắn thì có mù tịt tình hình chung cũng là chuyện bình thường, nhưng ngay cả em cũng không tin điều đó. Em còn muốn chứng tỏ là anh sai khi phải mượn lời của tên sĩ quan ngu ngốc đó phải không ?
Anh lại nhại giọng của nàng khi hỏi viên sĩ quan : “Ông trả lời tôi có hay không cuộc Tấn công như Tết vừa rồi ? Yes or No ?” Bộ em tưởng anh sẽ tin vào cái thằng ngốc đó hay sao mà lôi kéo hắn vào cuộc ? Ngay chính em còn không tin vào những điều anh đã nói. Hay chính em cũng mong muốn đừng có cuộc tấn công nào nữa. Hoặc có thì cũng thất bại đi chứ gì ?
Nàng ngạc nhiên khi thấy anh nổi cáu với mình :
- Ửa, thì chính anh bảo em hỏi những điều như vậy mà. Tại sao bây giờ anh lại trút vào đầu em hết tất cả. Anh chàng sĩ quan đó nói gì, hay là bên Việt Cộng có mở cuộc tấn công hay không thì đâu có liên quan gì tới em.
- Đúng là không liên quan tới em, nhưng cái cách hỏi của em khiến anh nghĩ rằng em muốn ở bên phía kẻ thù của anh. Em cố tình chọc tức anh bằng cách đứng ở phía đối nghịch với anh...
- Em không cần muốn hay cố tình đứng về phía kẻ thù hay phía đối nghịch với anh vì thực tế em đang ở phía bên đó. Anh cũng biết rõ điều đó mà. Chỉ có điều em không làm gì để anh phải buồn lòng cả. Với lại em chỉ có thể giúp anh bằng cách đứng ở vị trí của mình, vị trí một bà thiếu tá phu nhân trong bữa tiệc. Chớ em không thể tiếp chuyện với với họ với tư cách người tình của một tên Vici được. Đúng không ?
Anh im lặng ngẩn người ra. Ngồi trên giường bên cạnh nàng, dường như anh chấp nhận sự thật là anh đã sai khi nổi cáu với nàng. Anh yên lặng ngồi bó gối để nhìn vệt sáng yếu ớt của tia nắng chiều tàn đang tắt dần. Bóng tối bắt đầu bao trùm lên khoảng không phía ngoài và khiến cho cả hai người chìm dần vào khoảng mờ nhạt trong phòng...
Nàng dựa sát vào người anh hơn và quờ quạng tìm kiếm lấy bàn tay của anh trong bóng tối đó và lên tiếng hỏi :
- Anh đang nghĩ gì thế ?
Tiếng thở dài của anh rồi tiếng anh vang lên buồn bã :
- Em có thể nghĩ anh là một kẻ viển vông hay cuồng tín gì đó khi suốt ngày chỉ mong mỏi đến cuộc tấn công tiếp theo phải không ? Anh không phải là một kẻ như thế nhưng giờ đây đó lại là hy vọng duy nhất mà anh có được. Nếu không còn tin tưởng vào cuộc tấn công sắp tới, hay không còn hy vọng gì vào thắng lợi cuối cùng thì anh còn biết bám víu vào đâu nữa. Giờ đây anh chỉ là một tên tàn quân đơn độc, không còn đội ngũ, không còn cả đường để trở về nữa. Anh chỉ còn biết hy vọng vào một cuộc tấn công thắng lợi thì mới đưa anh trở về với đội ngũ của mình được. Ngoài ra thì chẳng còn con đường nào khác cả...Với lại...
Anh lúng túng giây lát rồi tiếp tục, giọng nói nhẹ hẳn xuống :
- Với lại đó cũng là điều tự hào duy nhất còn lại của anh lúc này. Chỉ còn có nó mới khiến anh có can đảm để tiếp tục sống. Phải. Một cuộc tấn công thành công của bên CM sẽ đưa anh trở về với hình ảnh của một chiến sĩ giải phóng quân. Nó giúp cho anh trở về với hình ảnh hào hùng của một người chiến binh chiến thắng chứ không phải là như một tên bại binh lẩn trốn như thế này.
Anh cười nhạt rồi nói :
- Ít nhất nó cũng khiến anh trở thành một người đàn ông mạnh mẽ trước mắt em chứ không phải là một con gà con đang nấp trong cánh con gà mẹ như hiện giờ.
Nàng nắm chặt lấy tay anh và thì thào nói :
- Nhưng em luôn luôn coi anh là một người chiến binh anh dũng dù có hay không có thêm một đợt tấn công nữa. Anh không cần phải chứng tỏ gì nữa vì anh vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ nhất, can đảm nhất của em rồi.
Anh cười khẩy rồi bằng cái giọng riễu cợt anh nói :
- Phải rồi. Và người chiến binh anh dũng lẫn người đàn ông can đảm của em cứ phải lẩn tránh trong bóng tối như một con chuột dưới cống. Anh ta trốn ánh sáng mặt trời khi chui trên trần nhà cả ngày trên đó. Chỉ khi đêm xuống thì anh ta mới thò mặt xuống dưới nhà để kiếm bữa ăn do một qúi bà dọn sẵn
- Thôi mà anh. Chúng ta đang có được với nhau một tình yêu đẹp nhất thế gian này và anh đã mang đến cho em niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Anh biết không ? Em luôn cảm tạ Chúa khi Người run rủi để em được gặp anh.
- Nhưng anh cũng mang lại cho em cả nỗi lo sợ lớn nhất và Chúa mới biết khi nào thì tai họa sẽ xảy ra cho em với cái tình yêu đẹp nhất thế gian này.
- Em không sợ. Em sẵn sàng chấp nhận mọi hậu qủa dù cho là tồi tệ nhất mà tình yêu này đem lại. Điều đáng sợ cho em nhất là quay trở lại cuộc sống y như trước. Một cuộc sống tẻ nhạt, vô vị với những chuỗi ngày trống rỗng kéo dài lê thê. Dù cho sau này có xảy ra điều gì đi nữa, thì em cũng sẽ cám ơn Chúa đã ban cho em những ngày hạnh phúc nhất như những ngày này, khi em có được anh.
Anh lúng túng đỏ mặt lên khi nghe những lời nàng nói. Cuối cùng anh ngượng ngập nói khẽ :
- Anh cũng cảm thấy điều đó giống như em. Dù cho kết cục của tình yêu giữa hai chúng ta có đen tối đến như thế nào đi nữa thì việc được gặp em, yêu em cũng khiến cho anh thấy mãn nguyện lắm rồi. Anh sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời mình lấy những ngày hạnh phúc này. Nhưng dường như anh cảm thấy không công bằng khi...
Nàng cắt lời anh bằng một cái hôn thật dài, thật đắm đuối. Nàng thì thào :
- Nếu anh còn nói đến những việc như thế thì em sẽ làm cho anh ngạt thở bằng những cái hôn đấy....
- Vậy thì chắc anh sẽ ngạt thở mất thôi...vì anh rất muốn được như thế. Hơn nữa anh cũng cần phải nói cho em những điều như thế.
Nàng đè anh xuống và hôn tới tấp lên khuôn mặt anh cho đến khi anh phải kêu to lên xin hàng. Anh phải hứa không nói đến những điều nàng không thích nghe đó thì nàng mới thôi.
Khi họ rời nhau ra thì trời vừa tối. Bóng đen che phủ bên ngoài cửa sổ khiến cho căn phòng ngủ tối đen. Nàng nhỏm dậy quờ quạng trong bóng tối để tìm công tắc đèn. Điện đã cúp khiến nàng loay hoay với cái công tắc đèn khi bật lên bật xuống. Nàng bước xuống giường nói :
- Anh cứ nằm đó để em đốt cây đèn dầu lên . Với lại em cũng phải xuống bếp làm cái gì để chúng ta ăn nữa chứ...
Anh nhỏm dậy cười nói với nàng :
- Em nhắc anh mới nhớ là chúng ta cũng phải ăn gì đó mới sống được nữa chứ không phải chỉ có tình yêu không đâu ?
Sau bữa cơm muộn vào buổi tối, họ lại ở bên nhau trên giường trong phòng ngủ và vừa trò chuyện vừa ân ái với nhau. 

(Hết Chương 11)
Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: