22/7/15

Màu Máu Tigôn - Thâm Tâm

Người ta trả lại cánh hoa tàn
Thôi thế duyên tình đã dở dang
Màu máu tigon đà biến sắc
Tim người yêu cũ phủ màu tang...




Thi sĩ Thâm Tâm - Nguyễn Tuấn Trình (1917-1950) tác giả của Tống Biệt Hành là một nhà thơ không phải nổi tiếng nhất, nhưng cuộc đời ông và nhất là bài thơ Màu Máu Tigon của ông đã gắn với giai thoại về T.T.Kh. một nàng thơ bí ẩn và nổi tiếng nhất trong làng thơ ca Việt Nam. 

Như mọi người đều biết, những năm 30 của thế kỷ trước có một người con gái Hà Thành chừng 16 - 18 tuổi đến một toà soạn báo gửi mấy bài thơ đăng báo. Vẻn vẹn trước sau chỉ có 3 bài thơ 7 chữ :Hai Sắc Hoa Tigôn, Bài Thơ Đầu Tiên, Bài Thơ Cuối Cùng, và một bài thơ lục bát : Bài Thơ Đan Áo và với một cái bút danh có một không hai : T.T.Kh. Nhưng điều lạ lùng hơn cả là mặc dù toà báo đã tìm kiếm, đăng báo kêu gọi thì nữ tác giả T.T.Kh. vẫn không thấy xuất hiện trở lại nữa. Ngay cả khi dư luận thời đó xôn xao khen ngợi về mấy bài thơ của nữ tác giả T.T.Kh. này, thì nàng vẫn lặn mất không sủi tăm, bặt vô âm tín từ đó tới nay. 

Công bằng mà nói thì trong 4 bài thơ của T.TKh. thì 3 bài có hay nhưng chẳng ghê gớm gì. Thế nhưng chỉ riêng bài thơ Hai Sắc Hoa Tigon thì lại quá tuyệt vời, hay không còn đường nào để chê. Và bao năm nay bài thơ đó luôn được mọi người yêu thơ bình là bài thơ tình hay nhất trong lịch sử thi ca nước nhà. Và cũng phải nói là cái tên tắt bí hiểm T.T.Kh của tác giả xuất hiện như một tia chớp, hay một bóng ma rồi mất hút cũng góp phần vào việc phổ biến bài thơ HSHT bay cao, bay xa...

Và sau đó mấy năm khi người ta chưa quên được tác giả T.T.Kh thì nhà thơ Thâm Tâm đã làm ba bài thơ để tự gắn kết mình với T.T.Kh. Bài thơ gửi T.T.Kh, bài Dang Dở và bài Màu Máu Tigon. Ông cho thiên hạ biết T.T.Kh. tên thật là Trần Thị Khánh và là người tình "yêu nhau nhưng không đến được với nhau" của ông. Thậm chí Thâm Tâm còn khẳng định, ông chính là "Người ấy" trong bài thơ bất hủ Hai Sắc Hoa Tigon :

Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu thương
....
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi...
T.T.Kh.

Và ông cũng cho biết, sở dĩ nàng T.T.Kh phải mất hút con mẹ hàng lươn như thế vì nàng đã "chống lầy" và sang sông với "Bên người chồng nghiêm đứng tuổi rồi" (T.T.Kh.) Và cũng chính ông yêu cầu mọi người phải viết tên tác giả T.T.Kh. đúng ký tự như rứa..

Chả biết thi sĩ Thâm Tâm nói thật hay bịa, vì cũng có nhiều người tự nhận là chồng, là người yêu, thậm chí là chính T.T.Kh.nữa, thế nhưng những bài thơ ăn theo T.T.Kh thì lại rất hay, nhất là bài Màu Máu Tigôn. Có thể bài thơ này mới là bài thơ hay nhất của Thâm Tâm, chớ bài Tống Biệt Hành thì nói thực lòng tôi không hiểu nó hay ở chỗ nào. 

Bài Màu Màu Tigôn hai lần nhắc đến hoa tigôn, trong khi bài Hai Sắc Hoa Tigôn ngoài tên của đầu bài thì chẳng thấy nhắc gì đến chữ tigôn cả. Thế nhưng cảm xúc của bài thơ của Thâm Tâm cũng ngập tràn giống như bài HSHTigon. Bài Màu Máu Tigon cũng được viết bằng thể thơ mới 7 chữ đúng niêm luật của thơ Thất Ngôn. Tuy có bóng bẩy điệu đàng hơn nhưng cũng là những câu thơ cảm thán thì giống nhau, như khóc như nghẹn khi cất tiếng than. Lời thơ thống thiết, lâm ly, phảng phất hồn xưa của thể thơ tình cũ. Chỉ có 16 câu thơ tuyệt hay, mượt mà chất thơ và đầy hình ảnh nói về một tình yêu đã chết, đầy đau khổ nhưng cũng thật cao thượng lãng mạng của chàng hiệp sĩ tình yêu :

Anh biết làm sao được hỡi trời 
Dứt tình sao nổi, nhớ không thôi 
Thôi, em hãy giữ cành hoa úa 
Kỷ niệm ngàn năm của cuộc đời...

Mặc dù là một bài thơ "ăn theo" bài thơ nổi tiếng Hai Sắc Hoa Tigon nhưng bài thơ Màu Máu Tigon của Thâm Tâm lại hay không kém. Và theo thời gian thì khi nhắc đến Hai Sắc Hoa Tigon cùng tác giả T.T.Kh thì người ta không thể không nhắc đến Màu Máu Tigôn cùng thi sĩ Thâm Tâm.... 
MTA


MÀU MÁU TIGON

Người ta trả lại cánh hoa tàn 
Thôi thế duyên tình đã dở dang.
Màu máu tigon đà biến sắc 
Tim người yêu cũ phủ màu tang

K. hỡi, người yêu của tôi ơi 
Nào ngờ em giết chết một người
Dưới mồ đau khổ anh ghi nhớ 
Hình ảnh em hoài, mãi thế thôi

Quên làm sao được thuở ban đầu 
Một cánh tigon dạ khắc sâu
Mỗi cánh hoa xưa màu kỷ niệm 
Nay còn dư ảnh trái tim đau.

Anh biết làm sao được hỡi trời 
Dứt tình sao nổi, nhớ không thôi 
Thôi, em hãy giữ cành hoa úa 
Kỷ niệm ngàn năm của cuộc đời.

THÂM TÂM

Không có nhận xét nào: